– Buông ra – Sandy hét lên khi 3 thằng nhóc giữ chặt mình lại (đừng có lạ khi 3 thằng nhóc này bắt và giữ đc Sandy 1 cách dễ dàng nhé, vì người lập ra Tứ Quỷ này cũng là để khống chế Sandy mà ^^~)
– Giữ cho chắc vào, để chị ấy thoát thì 3 cậu biết hậu quả ra sao rồi đấy- Leo nhìn Sandy đầy lo lắng
– Leo, buông ra mau – Ánh mắt Sandy đầy giận giữ, long lanh 1 sự thù hận kì lạ
– Chị, bình tĩnh lại đi – Leo nhìn Sandy buồn
– Buông chị ra, mau lên – Sandy dãy rụa, nơi khóe mắt có 1 giọt lệ
– Chị à, bình tĩnh lại đi. CHị như vậy k thể cứu được chị Kyu Min đâu – Leo ôm chặt Sandy vào lòng khi người Sandy run lên 1 cách kì lạ
Tất cả những người chứng kiến chẳng ai hiểu được rằng rốt cục có truyện gì mà khiến cho cô bé Lee Sandy bình thường kiên quyết, cứng rắn là vậy mà h cả người đang run lên bần bật 1 cách khó hiểu…
Sau 1 lúc, Sandy ngước lên quyệt đi những giọt nước mắt còn sót lại khi nãy trên khóe mắt , nở 1 nụ cười thật tươi, thật tự tin như ngày thường, nói:
– Tuyệt đối k thua đâu
– Hì, vậy chứ. Tứ Quỷ luôn theo chị mà, chị Sandy yên tâm đi – Rey cười
– Ừ – Sandy cười đầy tự tin
– Nè, vậy h làm sao đây? Nhìn mặt vậy thế có hướng giải quyết gì chưa? – Mika hỏi
– Hì, rồi nhưng nhờ mọi người cùng giúp nha. Động vào bạn của Lee Sandy này tui tuyệt đối k tha đâu – Sandy cười, 1 nụ cười đầy quyết đoán
– Ok – cả lũ đồng thanh
– Hì, này nhé: anh Koon Ham giúp em tra khảo mấy thằng mình tóm đc để tìm tên cầm đầu nhá, em tin tụi nó có liên quan trong vụ này đấy.Tứ Quỷ sẽ đi theo và giúp Mika và Ren điều tra tung tích của thằng trùm vụ này ngay sau khi anh Koon Ham điều tra ra đc truyện gì từ bạn kia và những băng nhóm nhỏ lẻ hay người đang có tầm ảnh hưởng mới lên trong thế giới đêm. Tất cả phải làm thật nhanh , nhất định muộn nhất là 4h chiều nay phải xong – Sandy quả quyết
– Nhanh vậy? – Ren nhăn mặt
– Thế nên tui mới cho Tứ Quỷ giúp 2 người mà.K nhanh Kyu Min xẽ k ổn đâu – Khuôn mặt Sandy hiện rõ 1 sự lo lắng bao trùm
– Ok, vậy tụi này đi trước – Mika hiểu ý Sandy, khẽ cười nhẹ rồi bước đi trước
– Vậy điểm hẹn là quán bar của Kevin nhé – Koon Ham cười, khuôn mặt hiện rõ 2 chữ mệt mỏi nhưng cái mệt mỏi đó cũng k bằng nỗi đau buồn và sự lo lắng tột cùng…
– Này, thế tui làm gì? – Kevin nhăn mặt nhìn Sandy
– Hả? Mi á? Ờ thì thích làm gì thì làm, hehe – Sandy cười cực kỳ chêu ngươi Kevin
– Này, tui giết chết cô h – Kevin tức, tay lăm lăm nắm đấm
– Thử xem! – Sandy vênh mặt lên 1 cách đầy thách thức
– Cô… – Kevin tức lắm đấy nhưng k làm gì được nhỏ này, k hiểu sao trước h Kevin chẳng ngán con gái và kể cả con gái cũng đánh k tha thế mà k hiểu sao lại k thể đánh được cái bản mặt vênh vênh đáng ghét kia…
– A!Anh Kevin k làm gì vậy thì đi cùng chị Sandy cũng được mà – Leo chen ngang vào cuộc cãi vã cay cấn chuẩn bị oánh nhau đổ bàn đổ ghế tới nơi (~.~)
– Hả? Hâm, chị k cần – Nghe xong Sandy nhăn mặt khó chịu, nhất quyết k nghe
– Anh Kevin ở đây lâu cũng biết nhiều người hơn chị mà, lại thông thạo đường cái như vậy chẳng tốt hơn à! Em biết chị định làm gì mà, nhờ anh ý xẽ đỡ vất cả hơn đấy – Leo cười hiền
– Xì, được lắm, rồi thì đi – Sandy hất mặt bước đi
Kevin k nói gì , khẽ nhúm vai rồi bước đi theo Sandy. Mọi người thì mỗi người mỗi việc nên cũng nhanh chóng tản ra để kịp thời gian mà Sandy khăng khăng chọn vì 1 lý do nào đó mà chỉ có nó biết, trời biết, đất biêt , thêm Mika biết…
– Êu, h cô tính đi đâu đây – Kevin hỏi
– Bang Yakuza vùng quan đông – Sandy nói 1 cái truyện động trời mà vẫn cười bình thường, mặt k hề biến sắc hay có cảm giác e dè khi nhắc tới (hì, đươn giản vì Bang Yakuza vùng quan đông là 1 bang Yakuza rất mạnh, nhất nhì cái đất Tokyo này nên ai chỉ mới nghe qua thôi cũng đã sợ đến mồ hôi hột chảy như mưa luôn rồi…)
– Này cô, cô có biết đấy là đâu k hả?Cô đừng có mà nói bừa nghe, mất mạng như chơi đấy – Kevin nhìn Sandy, dường như k tin vào tai mình
– Xì, tui là ai chứ? Nhưng trước hết phải thay quần áo đã chứ mặc như thế này thi k thể vào được thật, hehe – Sandy nhìn bộ đồ với quần jean bó đen dài, rách te tua cùng cái áo sơ- mi trắng rộng thùng thình trùm mông với giầy Nike trắng, tóc buộc lệch đội mũ nhìn cực kì bụi
– Haizzz, uh vậy về nhà cô đi, tui gọi người mang đồ đến chô tui vậy – Kevin thở dài, lôi điện thoại độc nhất vô nhị của mình ra gọi cho tay vệ sĩ ở nhà mang đồ tới cho mình
Sandy leo lên cái oto thể thao mui trần bóng loáng 1 màu đen của Kevin rồi 2 đứa phóng vèo vèo trên đường quốc lộ mà người đi đường nhìn vào chỉ thấy 1 bóng đèn xe soẹt qua rất nhanh như 1 tia chớp để và để lại chỉ là 1 làm gió lạnh gáy người cùng bụi mà thôi…
Về nhà Sandy – 1 căn nhà theo kiến trúc cổ, nó vào nhà mở thiết bị bảo vệ ra và 1 vòng bảo vệ trong suốt được bao bọc quanh nhà nó , tới 1 con mỗi có ý vào le ve cũng bị dòng điện 1000W nướng cháy thành muỗi quay luôn…
– Này, sao cô phải cài đặt bảo vệ? Chỉ ở đây có chút thôi mà – Kevin đặt đồ tên vệ sị mang cho mình xuống ghế, nhìn Sandy
– Ờ, tui sợ có người vào nhà mà k biết. Tui là mục tiêu của chúng mà, tui thì k sao nhưng căn nhà này tuyệt đối k được bị sứt mẻ gì – Sandy nhìn Kevin cười hiền, tay đẩy cái bàn máy khởi động hệ thống bảo vệ vào tường
– Vì sao? – Kevin nhăn mặt k hiểu
– Vì ngôi nhà này là nơi bảo vệ 1 thiên thần mà – Sandy nói, trong đầu nó nghĩ vu vơ 1 cái gì đó…
– Cô là thiên thần hà? – Kevin buột miệng nói (chủ đích chính xác là k tính nói đâu nhưng tại cứ đăm đăm nhìn cô bé đang nghĩ vu vơ kia nên mới vậy…ng ta bảo cái miệng hại cái thân là cấm có sai bao h =.=)
– Xì, vớ vẩn! K phải tui, điên – Sandy nhăn mặt khó chịu, đầu thầm rủa tên chết bẫm Kevin ăn nói vớ va vớ vẩn
– Ờ, thì thui… – Kevin trả lời hờ hững, tự bảo mình ngu vì phát ngôn ngu quá nên k dưng tính ăn ****, hixx
– Xì, tui đi thay đồ đây.Tầng này có buồng tắm đó, vào đấy mà thay.Cấm bước vào phòng tui – Sandy lườm, ánh mắt đầy đe dọa
– Rui – Kevin thở dài thườn thượt
Sandy loay hoay làm gì đó trên tầng mãi 1 lúc rồi cũng bước xuống nhà trong khi Kevin đã thay xong từ đời và đợi nó đến dài cả cổ ra như hươu…
Kevin mặc 1 chiếc áo da đen, séc lệch, cáo cả séc kéo ở tay áo , trên vai trước ngực; 2 túi séc 2 bên, đi cùng với quần bò đen mài rách và bạc trắng ở trước và sau đi cùng giầy khủng bố. Kéo cái khóa áo tới 1 nửa để khoe 1 chút thân hình gợi cảm chuẩn tới từng milimet của mình trông cực đáng ghét (cái này là Sandy nghĩ). Mũi sỏ 1 cái khuyên bạc đính 1 viên kim cương nhỏ, tai đeo 1 cái nấm nhỏ màu đen
Sandy thì mặc 1 chiếc áo 3 lỗ lửng ở trong đi cùng với quần đùi bò đen, ngoài khoác 1 chiếc áo măng- tô da dài đước đóng 2 cúc ở giữa để che đi phần bụng và eo ; chân đi 1 đôi bốt dài tới gần đầu gối bằng da cao tới 10 phân. Mái tóc xoăn xoăn đã được xõa tung, ngang vai. Tai đeo khuyên hình thập giá, đôi mắt dù đã bị che bởi cái kính to bản màu đen thì cái màu đỏ cố hữu đó vẫn sáng rực, long lanh 1 cách lạ thường; ở cổ Sandy đeo 1 chiếc dây bạc k mặt và 1 dây dài hơn hình chữ thập được làm rất kì công và tinh sảo, giữa có gắn 1 viên kim cương lấp lánh. Nhìn Sandy bây h k những rất hấp dẫn , kiêu xa và nhìn chín chắn hơn hẳn bình thường khi ở cái dáng vẻ bui bặm, tinh nghịch kia
– Nhìn cô khác quá – Kevin nhìn Sandy k chớp mắt luôn
– Đương nhiên rồi, vì đây mới thực sự là “Siêu quậy Sandy” mà – Sandy nở 1 nụ cười đầy tự tin
– Chậc, đi thôi – Kevin quay mặt bước đi, ở thêm chút nữa chắc k kìm được lòng mất (tên này có ý đồ đên tối đấy ạ:P)
Sandy bước lên xe , chiếc xe mui trần phóng lướt qua các con đường lớn làm cho những hàng cây bên đường khẽ rung lên xào xạc. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ của thành phố Tokyo khẽ hắt nhẹ vào mặt Sandy khi nó đang nhìn vu vơ đâu đó , suy nghĩ 1 cái gì đó mà chính nó cũng chẳng biết….
Chiếc oto rẽ vào 1 con đường quốc lộ nhỏ hun hút 2 bên là những bãi đất hoang với cả dại chen lấn nhau mọc um tùm…
Đi mãi, đi mãi thì cuối cùng chiếc xe thể thao cũng đỗ “xịch” lại trước 1 cánh cổng lớn được làm bằng sắt màu xám cao hơn 10m, trước cửa có 2 con kì lân được làm bằng bê tông cao hơn 2 mét trông rất ghê rợn đang trừng mắt…
Kevin và Sandy bước xuống xe, nhìn trông cả 2 đứa chẳng khác gì mafia vì cái kiều ăn mặc đen từ đầu tới chân lại thêm 2 khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị dấu trong cặp kính đen nữa…Kevin định tới bấm chuông cửa thì Sandy chạy ra cái bảng ngay đấy bấm 1 dãy số vào thì ngay lập tức cánh cửa sắt mở ra luôn làm cho Kevin cứ phải gọi là trố mắt ngạc nhiên nhìn k nói lên được lời nào…
– Vào thôi – Sandy cười nhẹ, bước vào bên trong
Cả 2 phải đi bộ 1 đoạn đường khá dài trên 1 con đường lát toàn gạch men xám, 2 bên đường thì toàn là những cây cảnh được bài trí rấy đẹp, chỉ nhìn thôi người ta cũng biết những cây này cũng phải đáng giá cả tỉ.Bước chân gần tới 1 ngôi nhà gỗ được làm theo kiểu kiến trúc Nhật nằm nay dưới 1 gốc cây cổ thụ to lớn với những tán cây dài và rộng tạo nên 1 bong râm che mắt cho cả ngôi nhà thì Kevin và Sandy bị chặn bởi hơn 200…k, chắc phải hơn 300…chính xác thì cũng phải gần 400 người mặc trên mình 1 bộ lễ phục Nhật màu đen thêu gia huy của Bang Yakuza vùng quan đông bao vây và đang chĩa thẳng kiếm Nhật dài, nhon và sắc thẳng vào cả 2….
– Này, mấy người đón tiếp khách vậy sao? – Kevin nhăn mặt nhìn bọn này nhưng chẳng có tý gì tỏ ra e dè , sợ sệt cả
– Các ngươi là ai?Sao giám ngang nhiên vào đây – 1 tên lên tiếng
– Ta muốn gặp “ông chủ” của các ngươi – Sandy đi thẳng vào vấn đề, chẳng thèm trả lời câu hỏi của tên kia
– Cô muốn gặp “ông chủ”n làm gì? – tên đó hỏi (xem chừng là ng đứng đầu ở đây)
– Việc cả ta – Sandy lạnh lùng
– Ông chủ k có nhà, mời về – Tên đó hất mặt, vênh váo
– Vậy thất lễ nhé, k cho ta gặp vậy ta tự vào – Sandy bước tới căn nhà gỗ trước mặt
– Đứng lại – Tên đó hét lên cũng là lúc cả lũ Yakuza chĩa kiếm vào cổ Sandy nhưng chưa kịp thì…
“Bốp…bốp…chát…hự…bốp…”
Và 10 tên Yakuza gần đấy định đả thương Sandy đã bị Kevin đánh bật trong chớp mắt và trên tay Kevin đang cầm 10 thanh kiếm của chúng chẳng biết lấy bằng cách nào nữa, trong chớp mắt đã thấy chúng ngã sõng soài cái đó mấy chục mét trước cả lúc Sandy kịp ra tay…
– Làm gì vậy? – Sandy nhìn Kevin khó hiểu
– Hừ, tui đã hứa với mấy người họ (ý chỉ bọn Tứ quỷ và Mika đấy ạ) là đảm bảo an toàn cho cô mà – Kevin phủi phủi lại quần áo (em thề, tên này ưa sạch cực chứ k bạ đâu cũng ngủ, cái gì cũng ăn như Sandy nhà ta đâu =.= công tử chính gốc)
– Tụi mày…tụi mày biết đang động vào người của ai k? – Tên đó giận run người, gân xanh gân đỏ nổi hết cả lên
– Băng yakuza vùng quan đông, sao? – Sandy hất mặt trả lời chúng vẻ mặt cực kì khiêu khích
– Được lắm, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải k?tụi bây, chém chết 2 đứa nó đi – Tên đó hét lên và xông vào
Cả lũ tầm hơn 400 thằng định xông vào thì từ phía sau tiếng hét lớn, vang nhưng đầy uy lực hét lên làm chúng đứng sững lại luôn:
– DỪNG LẠI….
Người đó bước tới, là người đàn ông trẻ, cùng lắm chỉ hơn Sandy và Kevin tới 4, 5 tuổi là cùng. Anh đeo chiếc kính cận vuông, khuôn mặt thanh tú nhìn hơi giống thư sinh nếu như ai k để ý tới ánh mắt sắc sảo nhưng lạnh lẽo của anh thì có thể dễ dang bị anh nhìn thấu mọi suy nghĩ; tóc vang ôm lấy khuôn mặt; anh vận bộ yukata mày đen soch kẻ xanh đậm bước tới vôi vàng nhưng vẫn mang cái thần khí khiến người ta lạnh sống lưng. Bọn Yakuza dạt sang 2 bên, khúm núm cúi chào anh
– Phó bang chủ – Tên kia cúi chào lễ phép
– Mày làm gì thế này hả? – Anh nhìn bọn đàn em, cố kiềm chế, khẽ đẩy gọng kính lên
– Em… – Tên kia bị khí thái của anh áp đảo, ấp a ấp úng
– Mày muốn hại cả cái bang này à?Mày nghĩ người bước vào được cái cổng sắt này mà k cần người bên trong mở mà là người thường hả? – Anh quát
– Ơ…em… – Tên kia k cãi được câu nào
– Tính mày lúc nào cũng nhanh nhảu ẩu đoảng. Mày biết người vừa hạ gục 10 thằng kia là ai k hả? Mắt mày mù rồi à?Mày đi theo “ông chủ” bao năm rồi mà mày k nhận ra người trước mặt mày là “ông trùm Kevin” à?Cậu ấy là “ông trùm Kevin” đấy, hiểu k? – Anh **** hắn trận tơi bời, như tát nước vào mặt luôn
Nghe tới cái tên “ông trùm Kevin” mà thằng bé đã lanh sống lưng, toát mồ hôi hột vì sợ hãi ; còn bọn Yakuza kia cũng k hỏi bủn rủn chân tay cảm tạ trời đất vì chút nữa họ đã chạm tay vào cánh cổng thần chết phía sau người có biệt danh “ông trùm Kevin” kia, người được mệnh danh là máu lạnh và tàn nhẫn khủng khiếp với những chiến công lừng lẫy khi hắn mới bước chân vào thế giới đêm
– Còn k mau xin lỗi đi – Anh quắc mắt nhìn đàn em
– Dạ…dạ…xin lỗi ngài, xin ngài tha lỗi cho sự bất kính của tôi, mong ngài tha thứ – Tên đó lắp bắp, quỳ rụp người xuống van xin Kevin
– Thôi được rồi, bỏ qua đi – Kevin lạnh lùng phẩy tay
– Uầy, ghê ta? – Sandy chớp chớp mắt nhìn Kevin
– Thôi khỏi phải nhìn tui bằng ánh mắt đấy. Tôi biết cô định nói gì rồi- Kevin lườm Sandy (ức lắm đầy, nhưng k làm gì được nó nên hắn đành lườm nó vậy)
– hehe – Sandy cười tít mắt làm có 1 khuôn mặt đỏ lên vì ngượng trước vẻ đẹp trới bất công đã cho nó
– Dạ, rất xin lỗi về truyện vừa rồi thưa cậu Kevin – Anh cúi người xin lỗi
Kevin khẽ gật đầu. Chỉ nhìn thôi Kevin cũng biết ẩn sau khuôn mặt thanh tú kia là cả 1 con quỷ; từ cánh ứng sử tới nói năng anh ta đã cho Kevin thấy phong thái khác hẳn lũ choi choi kia…và cũng k dưng 1 người như bang chủ vùng quan đông vốn nổi tiếng là hà khắc, cứng nhắc lại cho anh ta mang danh hiệu “phó bang chủ” khi tuổi con quá trẻ thế kia thì con người này k nên khinh thường chút nào…
– Tôi la Hamashita Ryuki, là người quản lý toàn bộ bang này.Xin mạn phép hỏi ai là người đã mở cánh cổng chính vậy ạ? – Ryuki lễ phép hỏi
– À! Là cô ta đó – Kevin chỉ tay về phía Sandy
– Hì, xin chào- Sandy nở nụ cười xã giao
– Ơ, cô là… – Ryuki hơi bất ngờ vì khuôn mặt này anh cảm thấy rất quen, như đã gặp hay nhìn thấy ở đâu rồi
– Tôi muốn gặp “ông chủ”. Tôi biết ông ấy có ở nhà – Sandy lảng sang truyện khác
– Um…tiểu thư có thể cho tôi biết quý danh được k?Lúc đấy tôi mới có thể tiểu thư lên gặp bang chủ – Ryuki cười
– Hừ, lắm truyện quá. Vậy nhờ anh lên báo với ông chỉ Hawaza Ai là có con gái tên Trương Nguyệt Mỹ Hương gặp – Sandy nhăn măt
– ĐẠI TIỂU THƯ – Nghe tới cái tên “Trương Nguyệt Mỹ Hương” thì cả lũ cùng Ryuki cúi chào Sandy.
Làm sao mà họ k thể cúi chào khi nghe tới cái tên này chứ; toàn cái bang này ai ai chẳng biết tới “đại tỷ” hay con gái nuôi cưng của bang chủ, được ông yêu quý, nâng niu, chiêu chuộng hơn cả cậu con trai ruột thịt của mình…
– Hừ, mấy người làm gì vậy.Đứng lên cho tui, ai bảo mấy người phải thi hành lễ hả? – Sandy gắt
– Tiểu thư, ông chủ đang ở trên nhà ạ, mời cô theo tôi – Ryuki cúi mắt nói
Sandy và Kevin bước theo Ryuki lên lầu. Sandy mặt thí vẫn đằng đằng sát khí, mắt k nhìn mà chân vẫn bước đi k vấp phải 1 thứ gì, dường như với nó trỗ này đã quá đỗi quen thuộc rồi…Còn Kevin thì cứ trầm ngâm 1 cách lạ lùng như đang suy nghĩ cái gì đó vậy…
Ryuki đẩy cánh cửa được làm bằng gỗ lớn , trước mắt Sandy và Kevin hiện ra người đàn ông trung niên mặc 1 bộ Yukata đen bằng lụa đang ngồi trên bàn xem giấy tờ gì đó từ sập giất cáo trước mặt…khuôn mặt đăm chiêu k hề biểu lộ 1 chút cảm xúc nào…
– Truyện gì vậy Ryuki- Ông hỏi bằng dọng thanh , nhẹ nhưng cùng đầy lạnh lùng;ánh mắt vẫn dán vào tờ giấy k ngước lên…
– Dạ… – Ryuki chưa kịp nói thì Sandy đã đẩy Ryuki lùi về phía sau, đùng đùng đi vào
– Ba, ba tiếp đón con gái ba chu đáo quá ha – Sandy khoanh 2 tay trước ngược nhìn ông bằng ánh mắt hằm hằm
Cái giọng nói quen thuộc mà có lẽ cả cái cuộc đời già nua này ông cũng k thể quên được cái giọng nói trong chẻo nhưng đanh thép đó…nó khiến ông phải bỏ cả tập giất giầy cộp trước mặt để nhìn lên xác thực lại xem có phải ông đã già mà lãng tai rồi chăng. Nhưng ông k khỏi ngạc nhiên khi đúng là nó, cô con gái còn hơn cả con ruột của ông đang đứng đây, vẫn khuôn mặt đó, vẫn hình dáng đó tuyệt nhiên chẳng thể lẫn đi đằng nào được. Giọng ông run run:
– Mỹ Hương… – Giọng ông run run thấy rõ
– Dạ phải. Thật may cho con là ba còn nhận ra à chứ k khéo con xẽ bị mấy tên yakuza dưới nhà ngũ mã phanh thây con ra với cái tội danh thấy người sang bắt quàng làm họ – Sandy hất mặt k thèm nhìn ông
– Thôi mà con gái ngoan của ba , ba xin lỗi mà, tại con tới chẳng báo trước với ta gì cả nên ta k biết. Um, đứa nào giám mạo phạm tới con bảo ba để ba sử tụi nó thích đáng – Ông khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm của Sandy
– Hừ, lần này con bỏ qua ngen vì dù gì lâu rồi con cũng k vể, nhưng lần sáu mà vậy con cheo cả tụi đó cả ba lên cây luôn – Sandy đe dọa (ôi, mẹ ơi nhỏ này đúng là…dám dọa Boss của cả bang Yakuza lên cây cơ đấy hix)
– Rồi rồi, được rồi, ba biết lỗi rồi mà.Đừng giận ba nghen con gái ngoan- Ông cười hiền
– hehe , k giận nữa nếu ba cho con thêm mấy cái cây phong lan kia của ba thì ok – Sandy cười toe toét (con nhỏ này đúng là lợi dụng mà =~=)
– Này Sandy, vào truyện chính đi..cứ tào lai hoài – Kevin đứng nãy h lên tiếng
– Kệ tui – Sandy lè lưỡi chêu ngươi Kevin
– Ơ, cậu Kevin – Ông Ai ngạc nhiên vi sự có mặt của Kevin, “ông trùm” của thế giới đêm. Đến ông là 1 ng đã làm cái nghê này lâu rồi nhưng vẫn phải nể cậu 1 phần…
– Chào ông Ai, lâu quá k gặp ông rồi, ông vẫn ổn chứ? – Kevin gật đầu chào, nở cụ cười xã giao với ông Ai
– Ủa? Ba biết tên này sao? – Sandy dơ tay chỉ thẳng mặt Kevin
– Sao lại k? Ở cả cái đất Tokyo này, những người thuộc thé giới ban đêm hay những giàu có chẳng ai là k biết tới danh của “ông trùm Kevin” cả, “ông trùm” của các quán bar, vụ trường, sòng bạc…Cậu Kevin đây cũng đã k ít lần giúp ta những vụ rất quan trọng rồi đâu – Ông cười
– Ghê ta – Sandy khen, mắt chớp chớp nhìn Kevin
– Cám ơn nhưng khỏi cần cô khen đểu tôi đâu – Kevin lừ mắt
– ha, vậy là 2 đứa biết nhâu hả? vậy thì hay thật – Ông nhấp 1 ngụm trà nóng
– Hay gì ba? Trả hay tý nào, quen biết tên này phiền lắm, toàn bị đánh ghen cách vô cơ k hà – Sandy nhăn mặt kể lể tội lỗi của hắn
– Ừ cũng phải mà, tại cậu Kevin vừa đẹp trai lại tài giỏi, người hoàn hảo thế thì cô gái nào trả muốn – Ông vỗ vai Kevin
– Xì, cho con cũng k thèm. Mà thôi, quên truyện đấy đi, con tới đây k phải chỉ để nghe ba khen tên này đâu, con có truyện cực kì quan trọng muốn nhờ ba – Giọng Sandy bỗng nghiêm nghị hẳn
– Được, 2 đứa ngồi xuống nói ta nghe, Ryuki mang nước và hoa quả lên cho ta nhé – Ông tiến về phía bộ bàn ghế đặt cạnh đó cùng Sandy và ra lệnh cho Ryuki
– Dạ – Ryuki cúi đầu rồi lui xuống
– Nào, giờ nói ta nghe con gái ta muốn ta giúp truyện gì nào? Nếu giúp được ta sẵn sàng giúp – Ông giót thềm 2 ly trà thơm cho nó và Kevin
– Dạ, con muốn nhờ ba giúp con tìm người nhờ rada định vị toàn cầu của hệ thống SSA của ba dựa vào chon chip đặc biệt được gắn trên điện thoại của cô ấy và tỉ lệ phân tích nhận dạng để tìm ra nơi bạn ấy bị bắt cóc ạ – Sandy nói lèo
– Con muốn tìm người sao? Ai vậy? – Ông hỏi
– Ba phải hứa giúp con thì con mới nói – Sandy quả quyết
– Được, truyện này ta làm được.Đã là con gái nhờ sao ta lại k giúp chứ – Ông cười hiền
– Dạ, cô ấy tên là Kwon Kyu Min ạ – Sandy nói
– Kwon à?..Kwon? Kwon Sing Ji…Hả? Là con gái của ông trùm mafia Hàn Kwon Sing Ji sao? – Ông Ai k khỏi ngạc nhiên khi nghe tới tên đó
– Dạ phải – Sandy gật đâu
– Truyện qua trọng như vậy sao con k báo với cha của bạn ấy, làm vậy liệu có ổn k? – Khuôn mặt ông Ai tỏ rõ sự lo lắng
– K THỂ ĐƯỢC Ạ, TUYỆT ĐỐI K – Sandy gắt lên, đứng phắt dậy
– Bình tĩnh đi – Kevin kéo Sandy ngồi xuống ghế
– Nếu bây h mà cho cha của Kyu Min biết thì e là k hay lắm ạ.1. vì như vậy chắc chắn xẽ ảnh hưởng tới mối quan vệ Hàn và Nhật.2, lần này người bắt cóc muốn nhắm tới k phải là Kyu Min mà là Sandy cơ ạ nên nếu manh động việc chúng sợ quá mà thủ tiêu Kyu Min là điều khó mà tránh khỏi ạ – Kevin giải thích
– Nhằm vào Sandy…k lẽ… – Ông bỏ lửng câu nói
Kevin khẽ gật đầu còn Sandy thì chẳng nói năng gì cả chỉ nhìn ra ngoài và thả tâm hồn mình nghĩ vu vơ đâu đó…
– Haizzz…được rồi, ngội trong ngày hôm nay ta xẽ tìm ra nơi cô bé Kwon đó bị bắt cho con- Ông thở dài
– Dạ, vậy chiều nay ba nhé, 3h con xẽ đợi ba ở bar cảu tên Kevin- Sandy cười hiền
– Được rồi, vậy chiều nay ta xẽ đích than thới đó, con có còn cần gì nữa k? – Ông cười nhìn cô con gái nuôi nhưng vẻ mặt thì k thể dấu được nỗi lo lắng ràng sự việc 4 năm về trước xẽ được tái diễn lại…
– Dạ, còn ạ.Ba cho con mượn 50 người, chỉ cần 50 người của bang Yakuza này thôi ạ, nhưng phải là người mạnh nhất – Sandy quả quyết
– Sao phải vậy? Bảo Koon Ham lấy người bên CIA cũng được mà – Kevin nhìn Sandy
– K được, là CIA dù gì cũng là người của tổ chức thế giới thì việc đòi hỏi họ giết người bừa bãi là rất khó, mà CIA chủ yếu chỉ hoạt động đơn, tui cần những người có khả năng thực chiến đông hơn; lần này đâu phải chỉ giết 1, 2 người là song truyện, tui k muốn làm khó anh Koon Ham – Sandy giải thích
– Được rồi, ta hiểu rồi, vậy chiều nay ta xẽ đưa theo 50 người tới như con nói, nhưng tuyệt đối k được làm ẩu nghe chưa? – Ông AI dặn dò
– Ba yên tâm đi, con biết mình nên làm gì mà – Sandy cười
– Ừ, ta tin tưởng ở con đó – Ông xoa đầu con gái yêu quý
– Dạ, vậy thôi con có việc, tụi con về đây, con chào ba – Sandy dứng dậy cúi chào ba nó
– Ừ, rảnh qua dây chơi nhé – Ông cười hiền
– Dạ – Sandy cùng Kevin và Koon Ham bước ra ngoài
Bên ngoài bon Ryuki đã chờ sẵn và đưa họ ra cổng lớn, 2 bên là những người trong bang yakuza xếp thành hàng cúi đầu kính chào ..
Bước lên xe, Kevin cho xe chạy chậm hơn nhưng lúc nãy để cho Sandy thư giãn ngắm quang cảnh 1 chút, thả mình vào thiên nhiên và quyên đi nhưng áp lực cô đang phải gánh trên vai…
– Này… – Kevin gọi
– Hử? – Sandy quay lại xem tên vốn kiệm lời như hắn hỏi gì mình
– Sao cô có thể mở được cái cửa đó vậy? – Hắn hỏi
– Người làm mật mã cánh cửa đó là tôi thì việc có được mạt khẩu là hiển nhiên – Sandy bình thản nói
– Vậy, chẳng nhẽ ông ta là ba cô? Ông AI đó – Hắn nói nhưng k nhìn Sandy
– Ừ, nhưng là ba nuôi thôi, 1 tronh 10 người ba đặc biệt và quan trọng – Sandy nở 1 nụ cười nhẹ
…
Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng chỉ còn tiếng động cơ xe vang lên đều đều cho tới lúc chiếc xe dừng lại tại quán bar của Kevin hay chính là nơi trước đây và bây giờ cũng vậy vẫn luôn là địa điểm để Lee Sandy quậy phá tùm lum mà k biết rằng xong người dọn bãi chiến trường cho cô là Qualy Kevin…
Sandy bước xuống xe, đeo kính lên che nửa khuôn mặt mình, nó nhìn Kevin và nở 1 nụ cười tinh ranh:
– Này, vào trong nhớ đừng để ai biết tui là “Sandy siêu quậy” nhé, để biết rồi phiền lắm, xẽ bị theo dõi đó
– Um – Kevin gật đầu
Cả 2 bước vào trong, Sandy lặng lẽ đi theo phía sau Kevin, chẳng ai nói câu nào cho tới khi 1 thằng đàn em của Kevin bước tới
– Đại ca – Tên đàn em lễ phép cúi chào hắn
– Truyện gì? – Giọng hắn lạnh băng
– Dạ, lúc nãy anh k có ở đây bọn bên bang Hida đã tới đây quậy quán mình ạ – Tên đàn em nói
– Thằng Shin đâu? Đã sử bọn nó chưa? – Kevin nhăn mặt
– Dạ rồi ạ, thằng cầm đầu bị tóm rồi ạ, h đợi anh về sử tụi nó thôi ạ – Tên đàn em gật đầu
– Luật cũ, nó đánh bên mình bị thương bằng tay chân nào thì bẻ què bộ phận đấy của nó đi.Trên người của mình bị bao nhiêu vết thương thì trả lại tụi nó bấy nhiêu vết – Mặt Kevin giãn ra nhưng vẫn cái điệu bộ lạnh lùng khiến bọn đàn em hay ai đứng gần cũng phải nể sợ
– Dạ – Tên đàn em khẽ gật đầu
– Còn nữa, bảo Shin dẫn 50 thằng tới phá nát bang của tụi nó cho tao, đánh k tha thằng nào cả, chúng mày để đứa nào chạy thoát thì đứng ra mà chịu tội thay tụi đấy – Kevin ra lệnh
– Nè, đừng bắt nạt Shin của tui nghen – Sandy khẽ nói
– Nó là chủ tướng chứ có phải quân đâu mà cô lo giữ vậy? Cô yên tâm đi, tui k bắt nạt em của cô đâu mà sợ – Kevin hơi nhíu mày rôi cười cười với Sandy khuôn mặt hiện rõ chữ “đểu”
– Ơ, đây là?… – Tên đàn em chỉ về phía Sandy – Hiện là cô gái lạ đứng phía sau Kevin
– bồ, tò mò ít thôi…mang rượu với đồ ăn lên phòng nghỉ của tao nhanh lên nhé – Kevin nắm tay Sandy lại gần rồi kéo đi
– Dạ – tên đàn em khúm núm đáp
– À quên. Tý nữa bọn Koon Ham với Ren tới thì bảo vào phòng nghỉ của tao nhé. Và có bang chủ bang Yakuza vùng quan đông tới bảo gặp ta thì hãy đưa ông ấy đi cửa phụ vào phòng nhé, bảo Shin vậy – Kevin dừng lại 1 chút rồi cùng Sandy bước đi tiếp vào phía sâu bên trong
Kevin cứ nắm tay Sandy vậy kéo đi vào 1 con đường khá tối chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ rồi dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn trạm khắc hình đầu con 2 con sư tử ở tay nắm cửa rất tinh sảo và đẹp khiếm ta có thể cảm nhận thấy rõ sự hung giữ , giữ tợn trong con hổ chỉ đc làm bằng gỗ này.Rút tấm thẻ chỉ độc 1 màu đen bóng quyệt ngang miệng con hổ , cánh cửa tự động mở ra
Hiện ra trước mắt Sandy là 1 căn phòng với k gian rộng với gam màu đỏ đen: Nhưng bức tường đen đỏ xen kẽ nhau, đen cảu bóng đêm, đỏ của máu đấy chính là ý nghĩa cảu căn phòng này hay chính là thứ mà người của thế giới ban đêm luôn nhắm tới và đem theo mình…Bộ bàn ghế được làm bằng da màu đen nổi bật trên nền gạch đỏ thẫm, bể cá lớn được xây ngay bên dưới nền gạch đang có những chú hắc long và huyết long lượn lờ bắt mồi; phía trước, đối diện với bộ salong là chiếc tivi màn hình phẳng to đúng bằng bước tường… Nhưng góc phòng còn lại đếu được bố trí thêm nhưng vật dụng như bức tứ bình, tủ để rượu quý, đèn, tủ sách, tủ video… Nhưng tất cả những thứ đó đều là những thứ xa xỉ nhất được “ông trùm Kevin” bầy trí ở đây…
– Đẹp k? – Kevin cười đầy tự hào
– ờ – Sandy trả lời 1 cách hờ hững rồi chạy vội lên cái ghê da dài đặt mình xuống ngủ luôn 1 cách ngon lành
– Ơ, này – Kevin mặt nghệt ra nhìn Sandy
– Chi? Tui ngủ 1 chút lúc nào mọi người tới thfi gọi tui…ok – Sandy mở 1 mắt nhìn kevin, nói 1 lèo rồi ngăn ra ngủ tiếp khiến cho Kevin chỉ biết ngồi thở dài bó tay
– Chậc – Kevin lắc đầu nhìn cô bé có tên Lee Sandy đang nằm ngủ ngon lành trên ghế salong mà tự dưng lại mỉm cười – 1 nụ cười chân thật rất hiếm hoi ở hắn kể từ khi hắn mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình
Bước chân tới 1 bức tường đen trống phía sau bộ salong Kevin đặt tay lên tường , 1 khoảng trống sáng lên và ấn 1 dãy số mật mã thi bức tường đó được nhấc lên và hiện ra thêm 1 căn phòng nữa – căn phòng bí mật được đặt bên trong. K bật đèn, bước vào bên trong chẳng có chút khó khăn nào Kevin mang 1 cái khăn màu đen ra đắp cho Sandy tới ngang mặt…
Thằng đàn em mang đổ uống và đồ ăn để ở cửa, Kevin ra lấy và mang vào; rót chút rượu ra cốc, bỏ 1 cục đó to được tạo hình tròn vào ốc rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức hương vị của thứ rượu có màu cam sẫm 1 cách trầm ngâm đến kì lạ…
Mọi người bắt đầu tập chung đông đủ, nhanh hơn giờ hẹn tới 2 tiếng đồng hồ có lẽ cũng vì lo cho Kyu Min… Sandy lúc này cũng đã dậy và đang oánh chén đĩa hoa quả 1 cách ngon lành và k cho Kevin đụng dĩa vào luôn, , , ,
Koon Ham là người tới sớm nhất và cũng có lẽ Koon Ham có 1 tấm thẻ như Kevin nên chẳng cần Kevin mở cửa mà vẫn có thể đàng hoàng bước vào căn phòng tuyệt mật này của Kevin mà trước h cả đàn em trong bang dù thân tín tới đâu cũng k được bước vào căn phòng này kể cả là bồ của hắn…hắn đã ra lệnh rằng cấm đứa con gái nào bước chân vào đây…con bồ nào của hắn mà đòi vào kiểu gì hắn cũng nhíu mày 1 cái cười và say goog bye 1 cách k thương tiếc… (==. Vậy sao lại đặc cách + đích thân dẫn bạn Lee Sandy nhà ta vào ta, nghi ngờ quá =.=)
Koon Ham và Kevin nói chuyện thì thầm to nhỏ gì đó với nhau mà Sandy ngồi thì vẫn đang ăn nhưng tai thì dương lên hóng hớt mà k thể có chữ nào lọt vào tai được chữ nào chỉ biết là mẹt tên Kevin thì cứ cười cười rồi lại nói nói cái gì đấy còn Koon Ham thì mặt ủ rũ bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường , xong rót cục lại ngoẻn miệng cười đầy thik thú
Rồi Tứ Quỷ cùng ông chủ bang Yakuza cũng tới và đương nhiên là tên ren cũng như Koon Ham ngang nhiên vào cùng Mika mà chẳng cần mở cửa đã thế khuôn mặt lúc nào cũng cười toe toét làm chút nữa là Sandu ném cả đĩa đồ ăn vào mặt đáng ghét kia nếu k tinh mắt nhìn thấy Mika phía sau…
– Lúc nào cũng ăn được vậy? – Mika nhìn Sandy phán 1 câu
– Hehe, cớ thực mí vực được đạo mà? – Sandy toe toét nhìn Mika đầy vô tội
– Hừ, thui tập chung vào việc chính đi – Mika ngồi xuống cạnh Sandy
– Ừ, vậy mọi người cho tui xem kết quả đi – Khuôn mặt Sandy bỗng trở nên nghiêm nghị hẳn
– Um, anh tra khảo mấy bọn đấy thì cũng k có gì nhiều đâu vì bọn chúng thực sự cũng k biết là ai. Chúng chỉ biết đó là 1 đứa con gái thôi, cô ta đã bỏ ra số tiền lớn để thuê bọn chúng giết Sandy và cũng biết là cô ta cũng thuộc người của thế giới đêm. Hết
– Tui và Mika dựa trên thông tin mà Koon Ham đưa đã cùng với Tứ Quỷ thì đã tìm được số cô gái có ảnh hưởng tới thế giới đêm và những cô gái đang mang trong mình thế lực lớn hay đang có hoạt động mờ ám ở thế giới ngầm này – Kevin để xuống bàn những tập kẹp ghim có đầy đủ thông tin cá nhân và ảnh của những người đã được khoanh vùng phạm vi
– Nhưng đặc biệt là có người này. Người này chắc cậu k ngờ tới đâu…Cô ta đã cấu kết và hiện tại đã tụ họp được hơn 10 nhỏ lẻ về dóng quân tại sagu và đang bành chướng thế lực, thực hiện âm mưu nào đó do cô ta cầm đầu- Miak dơ tập hồ sơ của cô gái đó lên rồi đưa cho Sandy
– Xian Lin – Kevin, Koon Ham hết sực ngạc nhiên, khuôn mặt lãnh đạm vô cảm của 3 người khi làm việc h k thể dấu được sự ngạc nhiên
(bạn nào k biets Xian Lin là ai thì quay lại đọc chap 10: người lạ nha)
– Ủa? Xian Lin là ai vậy? – Sandy đần mặt nhìn mọi người
– Haizz…lại quyên rồi. Chính là cô bé mà Sandy đã cứu ở K.W lúc cô ta bị mấy bọn học sinh đánh úm ý. Lúc đầu tui có nghi ngờ cô ta nhưng sau đó k hề thấy cô ta tiếp cận Sandy nên sau cũng bỏ qua k điều tra nữa…ai dè… – Mika thở dài
– Hả? cô bé đó á? K đùa chứ? – Sandy nhăn mặt
– Chính xác đấy ạ. Theo như tụi em điều tra thì cô ta đang tiếp cận với người có thế lực ở thế giới đêm và hiện tại gộp những bang nhỏ mà cô ta cầm đầu thì cũng phải có tới mấy trăm người liền ạ – Leo lên tiếng
– Hừ, được lắm…Ba, thế ba đã tìm được tung tích gì của Kyu Min cho con chưa? – Sandy quay sang hỏi ông Ai
– Ừ rồi, theo rada định vị toàn cầu thì điện thoại và hình ảnh của cô bé được định vị ở khá gần nhau nên chắc chắn cô bé ở đó là rất cao. Nhưng chúng để ta tìm được cô bé thì chắc chắn có âm mưu con nên cần thận thì hơn – Ông Ai khẽ gật đầu
– Ở đâu vậy ạ? – Koon Ham lo lắng nhìn ông Ai
– Cô bé bị nhốt ở ngôi nhà bỏ hoang bên ngoài ngoại ô ở phía nam Tokyo…Địa chỉ là số 6, khu 13 tỉnh Hubuka- Ông nói và tay chỉ bản đồ đặt ở cạnh bàn
– Vậy thì ta xuất phát thôi – Sandy nhanh chóng đứng dây nhưng bị ông ai ngăn lại
– Sandy, khoan đã… – Giọng ông bỗng trở nên lo lắng 1 cách kỳ lạ
– Có truyện gì vậy ba? – Sandy ngồi lại trỗ của mình
– Um…ta vô tình biết được rằng ngôi nhà bỏ hoang này hiện tại là nơi cư chú cố định của 1 bang , bang này của ai thì ta k rõ nhưng khi kiểm tra thì ta biết được người đứng tên ra lại ngôi nhà này là…là cậu ta…Sandy à, con hãy bình tĩnh nhé… – Ông ai ngập ngừng 1 chút rồi đặt tấm ảnh xuống bàn
Nhìn thấy tâm ảnh Kevin dù có cố giấu nhưng khuôn mặt cũng thoáng lên chút ngạc nhiên lẫn căm phẫn quay sang nhìn Koon Ham lúc đó cũng đánh mắt sang nhìn Kevin đầy lo lắng, e ngại…Còn Sandy khi vừa nhìn thấy tấm ảnh đó, khuôn mặt trong tấm ảnh ấy thì chết sững, khuôn mặt trắng bệch rồi đôi mắt bỗng long lanh đầy tức giận vò nát tấm hình trên bàn…Những kíc ức mấy năm trước, những kí ức mà cô vốn muốn quên đi lại thi nhau ùa về vò nát tâm hôn cô…Leo tiến lại gần Sandy nhưng rồi lại thôi vì Leo biết mình h k thể nào ngăn Sandy lại được, Leo ước giá như người đó ở đây thì nhất định xẽ ổn thôi nhưng sự thực là người đó đang ở nơi xa xa lắm…Ren và Mika cũng ngầm đoán ra có truyện gì đó nhưng biết hiện tại k phải lúc hỏi nên đành im lặng…
Hít 1 hơi thật dài, Sandy lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cũng chẳng hiểu cảm gì, đứng dậy nhìn ba nuôi hỏi
– Ba, người con nhờ ba đã có chưa ạ?
– Ừ, xong rồi. Ryuki hãy đi theo luôn nhé – Ông khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Ryuki đang đứng bên cạnh. Đáng nhẽ Ryuki k hề được ông đưa đi vì ông nghĩ Sandy làm được nhưng hiện tại việc diễn biến như thế này thì việc đưa Ryuki- Người thân cận và trung thành nhất của ông đi là cực kì hợp lý…
– Vâng ạ – Ryuki gật đầu. Có lẽ Ryuki cũng hiểu được nỗi lo của ông đối với cô con gái nuôi .Chỉ có duy nhất 1 điều anh k hiểu và tất cả chẳng ai hiểu được rằng tại sao Lee Sandy lại được lòng của ông tới vậy thôi?
– Vậy thì đi thôi, k còn nhiều thời gian nữa đâu – Sandy dảo bước đi trước
Mọi người cũng lần lượt đứng dậy nhưng có lẽ mọi ánh mắt đều hướng về cô bé tên Lee Sandy kia với 1 nỗi lo ngại lớn…
Leo nó theo Sandy từ hồi 5t cả 2 đã k dời nhau nửa bước cho tới tận bậy giờ nên nó hiểu khá rõ con người Sandy tuy đơn giản nhưng thực ra là người 1 khi đã hận thì xẽ k thể kiểm xoát được bản thân nữa nên nó nghĩ nó phải làm cái gì đó để lôi Sandy k bước qua danh giới đó…vì nó đã hứa với người ấy rằng nó nhất định xẽ bảo vệ Sandy…Lưỡng lự 1 chút rồi Leo cũng quyết định bước tới trỗ Kevin;Kevin đang đi 1 mình, khuôn mặt lạnh tanh lãnh đạm nhưng Leo hiểu và biết rằng h chỉ có mình Kevin mới có thể làm được gì đó mà thôi…
– Anh Kevin- Leo vỗ vai Kevin
Kevin k nói gì chỉ nhìn Leo như muốn hỏi có truyện gì?
– Truyện của chị Sandy…um…truyện của chị ấy em nhờ anh nhé – Leo cười, nụ cười khó nhọc
– Là sao? – Kevin nghiêng nghiêng đầu nhìn Leo, tỏ ý k hiểu
– hì, tại em k đủ khả năng giữ chị ấy…nhưng em nghĩ anh đủ khả năng ngăn chị ấy lại mà.Có lẽ cũng vì anh có gì đo đặc biệt lắm…trăm sự nhờ anh đó – Leo cười cười rồi bước đi trước bỏ Kevin đứng đó mặt đần cả ra
– ngốc, k nói cũng làm mà – Kevin mỉm cười rồi đi tiếp
Ra tới bãi để xe tất cả bọn nó đã quyết định đi moto phân phối lớn đã được chuẩn bị sẵn vì tất cả ai cũng biết đi cả mà còn là những tai lái lụa nữa cơ…đừng nhìn thấy Mika là cô gái con nhà da giáo nhá, đã đi cùng với ren thì k có đâu, Mika là đứa rất ghét bị thua mà nhất là thua Ten Otohara thì k chấp nhận được nên đã học đó…Nhưng mọi thứ vẫn k thể yên được khi hiện tại Sandy k hề có chút bình tĩnh nào…
– Chị Sandy, hay để anh Kevin lai đi – Leo nói
– k – Sandy dứt khoát
– Chị à!… – Jey lo lắng
– Kệ chị, đi lẹ đi – Sandy lạnh lùng
– Trước hẹn 4h cơ mà, h còn chưa tới 4 giờ thì việc gì phải vội vàng thế? – Ren thủng thẳng nói
– Hừ, điên thật…đúng là trời k ủng hộ mình mà, sao lại tối sầm vậy chứ?K còn thời gian nữa đâu, mau đi thôi đừng hỏi nhiều nữa – Sandy ngước lên nhìn bầu trời xanh đang có những đám mây u ám kéo đến, lo lắng
– là sao? – Ren hỏi
– K gì, đi thôi… – Sandy chào lên xe
9 chiếc xe moto phân phối lớn màu đen bóng loáng từ trong tầm hầm xe của bar lao vụt qua ngoài đường cùng 5 chiếc oto chở 50 người của Bang yakuza vùng quan đông lượn lách , đánh võng qua những chiếc xe khác, lao vùn vụt qua đường quốc lộ tới điểm đã định sẵn…
Sandy cũng chính vì k bĩnh tĩnh và càng bất bình hơn thời tiết hiện tại chỉ chực chờ 1 cái gì đó là tối sầm lại và kéo mưa nên phóng xe như điên khiến người đi đường k khỏi rùng mình vì tiếng rồ máy xe, tiếng phanh xe gấp cọ sát mặt đường tại nên những tiếng kêu chói tai, kinh người…khiến cho bọn nó đều lo lắng rằng trước khi cứu được Kyu Min thì người thiệt thân đầu tiên là Sandy…
– Để tôi
Kevin quay lại nói với mọi người rồi rồ máy phóng xe đuổi theo Sandy. Chiếc xe dần dần đuổi kịp , đi ngang rồi phóng xe vượt qua Sandy nhưng dường như chính Sandy còn chẳng để ý đến…Bẻ tay lái, Kevin ngoặt xe sang chặn xe Sandy lại…
KÍT TTTTTTTTTTTTTTTT…
Tiếng phanh xe đột ngột tạo nên trên mặt đường tóe lửa do dánh xe cọ mạnh vào đường tạo nên 1 vệt xe dài màu đen khiến người ra rợn tóc gáy…
– Làm cái quái gì vậy?muốn chết à? – Sandy hét lên. May mà lúc đó Sandy nhận thức được k thì việc tông thẳng vào Kevin là điểu hiển nhiên xẽ sảy ra dù có bẻ lái cũng k kịp…
Kevin dựng xe, bỏ mũ bảo hiểm bước xuống tiến lại phía Sandy cách đó chưa đầy 1m, kéo khóa chiếc áo da đen của mình cho thoải mái, Kevin đứng lại nhìn Sandy nhưng chẳng nói hay phản kháng gì cả…
– Cái gì đây? – Sandy nhăn mặt
– Cô muốn đi cứu ng hay là muốn đi chết? – Kevin nheo nheo mắt nhìn cố gái bướng bỉnh mang tên Sandy ở trước mặt mình
– Xì, đồ điên nói mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Tui đi – Sandy quay bước đi
Nhưng vừa bước đi thì nó đã bị cánh tay săn chắc của ng đó kéo lại. 1 người khỏe hơn nó, mạnh hơn nó mà nó lại bị kéo 1 cách bất ngờ nên chẳng thể phản kháng gì được và nằm gọn trong vòng tay của Kevin 1’…2’…3’…nó sock và vẫn đang gọn gàng trong vòng tay hắn , k động đậy gì, người nó như mềm nhũn ra , sững sờ trước lành động của đó của hắn…tai nó ù ù cả lại, thứ no nghe thấy duy nhất là tiếng đập “thình thịch…thình thịch…” Của người con trai kia đường như cũng đang đập cùng nhịp với trai tim đã loạn nhịp của nó từ lúc nào…
– Điên…điên giồ…buông ra – Nó giờ mới hoàn hồn
– K – Kevin trả lời gọn lỏn nhưng rõ ràng giọng nói thì tỏ ra cực khi ngây thơ tới mức vô (số) tội (= =.)
– Buông ra mau – Sandy hét lên, cô đẩy Kevin ra (hành động quá vô ích =”= , nó có thể mạnh hơn bất cứ ai nhưng nó biết rõ nếu đọ sức nó k thể thắng được con người này)
– Được thôi – Kevin nhìn Sandy đầy tinh ranh
– Vậy còn k mau buông ra, lẹ lên – Sandy nhăn mặt, cố đẩy hắn ra và mặt càng ngày càng đỏ hơn
– Hô, mặt nhìn hay nhỉ? – Kevin nhìn nó cười tinh nghịch
– Điên, dồ, hâm, hấp…Bỏ ra – Sandy thụi nguyên nắm đấm vào người Kevin
– Ặc, đau đó – Kevin hơi nhíu mày
– Hixx, buông lẹ lên, khùng hả? – Sandy gắt lên bằng cái giọng yếu sìu
– Được nếu em nghe lời tôi – Kevin nhìn Sandy cười hiền
– Gì? – Sandy nhăn mặt khổ sở
– Đi xe chậm lại, đợi mọi người. Em có hiểu rằng mọi người ai cũng như em đều rất lo cho Kyu Min nhưng họ còn lo cho em nhiều hơn à. Em thực sự đang mất bình tĩnh đấy, có uất ức hay tức giận, phẫn nộ tới đâu thì cũng hãy kìm chế lại để đầu óc thật thoải mái thì mới có thể sử lý được mọi tình huống chứ? Chẳng phải “siêu quậy Sandy” vốn rất thông minh, lanh lợi sao? – Kevin nhẹ nhàng nói, nhìn Sandy trừu mến
Nghe Kevin nói vậy, Sandy đâu phải là con ngốc đâu, nó hoàn toàn hiểu mà phải nói là hiểu rất rõ chứ nên nó chẳng nói gì cả chỉ cúi xuống và khẽ gật đầu nhẹ như đồng ý và hiểu, Kevin biết, nhìn nó cười hiền rồi buông Sandy ra, tay xoa xoa nhẹ lên đầu nó:
– ĐI thôi
Sandy và Kevin lên xe của mình, đợi mọi người và cũng đi tới địa điểm xác nhận Kyu Min đang ở đó.Đấy là 1 ngôi nhà 3 tầng bỏ hoang đầy bụi bặm và sập xệ ; bên trong thì tối om, ẩm thấp và đầy mạng nhện chăng lằng nhằng khắp nơi…
– Leo- Sandy gọi
– Dạ – Leo chạy lại
– Lẹ lên, lại đây đi đằng trước chị đi – Sandy nhăn mặt
– Sao ạ? – Leo đần mặt
– Sao trăng gì trên trời ý, cứ đứng trước đi – Sandy gắt, khuôn mặt đang cố dấu đi sự sợ hãi 1 cái gì đó…
– A! Hehe hiểu rùi.Tuân lệnh đại tỉ, Key Jey Rey đứng 2 bên và sau chị Sandy đi – Leo cười lém lỉnh rùi ra lệnh cho 3 tên kia, k quên đánh mắt với 3 tên đó 1 cái đầy hàm ý
3 tên kia hiểu, chỉ khẽ che miệng cười cười rồi cũng bước tới bên Sandy
– Gì vậy? – Kevin hỏi, nhìn 1 cách đầy khó hiểu
– K gì – Mặt Sandy hơi hồng khi nghĩ truyện vừa này nên quay phắt đi
(keke, chắc mọi người k đoán được vì sao Sandy nhà ta k dưng lại làm vậy đâu đúng k? Chắc chắn là Sandy k sợ bị đánh lén rồi mà chẳng qua là nàng nhà ta nhìn thế thôi chứ k sợ trời, k sợ đất lại cực kì sợ em nhện đó ạ ><.)
*Hỏi: giữa màu đen với trắng thích màu nào hơn
L: Đen
T: Trắng
(2 thằng này 1 thằng toàn mặc đồ đen, 1 thằng toàn đồ trắng)
MH: giữ mà, xám chứ. Thích xám (cười te nhe) T/G: thua luôn (==.)
*Hỏi: Mỹ Hương thích ăn gì nhất
Mỹ Hương chưa kịp trả lời thì Thắng với Long cùng đồng thanh:” cái gì ngon là ăn tất”
*Hỏi: Mỹ Hương thường quyến rũ được ai trong anh Thắng và Long
MH k trả lời tự dưng mặt tối sầm
L (cười đểu): bị ta quyến rũ thì còn nghe được
T: chỉ vợ ta mới quyến rũ được ta
*Hỏi: mấy h Mỹ Hương đi ngủ?
MH mặt sắp khóc
L (cười đểu): sáng
*Hỏi: sao ngủ muộn zậy?
MH tút ghế ném T/G
L nhìn MH cười cực kì gian tà
T nhìn 2 đứa lắc đầu ngán ngẩm
*Hỏi: thích ngày nào nhất trong năm?
MH (hớn hở): Tết, được ăn lắm, k phải làm gì
L(cười gian tà): chỉ cần có vợ, ngày nào cũng thích
T(thở dài): ngày nào mà 2 đứa này đi ngủ sớm
*Hỏi: thích làm gì nhất?
MH (Hào hứng): đi chơi với Mika, Kyu Min, SanSan
L (Cười đểu): ở nhà ôm vợ ngủ
T (nhìn Long bằng ánh mắt ghê rơn): chơi với con
*Hỏi: Mong muốn làm điều gì trong tương lai
L (cười ten he): cùng vợ xây dựng đội quân bóng rổ
MH (thở hắt ra): chồng k có tư tưởng quái đản đó
T: chậc, mong có con dâu (==.)
T/G: chuồn luôn vs 3 đứa này…
****** Hết ******
Truyện Siêu Quậy Trường K.W (King World) Full, Là trường đại học đạt chuẩn quốc gia và chỉ dành cho con nhà giàu học vì chỉ có họ mới đủ sức đóng học phí…