<?php the_title(); ?>

Một Ký Ức Đẹp

26.06.2014
Admin

Truyện: Một Ký Ức Đẹp

Tác giả: Iloveviu
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

*********************

Một kỉ niệm đã khắc sâu mãi trong kí ức, 1 kỉ niệm về thời học sinh của mình.

Đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, đứng trước tương lai hiện hữu về 1 cuộc sống tự lực mưu sinh, mới biết rõ thế nào là yêu, thế nào là hận thù, là tình bạn, tình cảm gia đình quý giá và cuộc sống khắc nghiệt đến nhường nào.

Tên truyện không liên quan đến cốt truyện, đơn giản chỉ là vì mình thích bài hát này

Chap 1:

Tiết sinh hoạt 15 phút, trước khi bắt đầu buổi học. Đang còn buồn ngủ vì đêm qua thức khuya làm 1 đóng bài tập chuẩn bị cho kì thi HSG tỉnh 12, úp mặt xuống bàn năm 1 chút thì có tiếng gọi:

– “Anh gì ơi gọi lớp bí thư lớp anh ra đăng kí danh sách tiết mục văn nghệ cho lớp đi. ”

Ngồi học bàn đầu gần cửa lớp khổ thế đấy, đọng chút là cứ có người gọi ra nói việc này việc nọ. Học mấy môn toán lý hóa thì chẳng nói làm gì, mấy môn phụ muốn ngủ cũng chẳng được

– “Tự đi mà gọi!”

Tôi khó chịu trả lời, vừa nói vừa ngẩng mặt lên, hai tay dụi vào mắt, há hốc mồm chết lặng mất 1.5s, 1 con bé lớp 10 hay 11 nào đó xinh đến choáng váng đang gọi mình. Em mặc 1 chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo trắng tinh khôi, hôm nay trời hơi se lanh, khuôn mặt nhìn như búp bê, đang chớp mắt nhìn mình.

Vội chữa cháy ngay: “À em chờ anh tí. rồi quay đến cuối lớp:

– “T ơi ra đăng kí tiết mục văn nghệ kìa!”Vừa nói vừa nhìn em rồi cười 1 cái, cố cứu vớt lại chút ít.

Nhìn em đi xong, nuối tiếc chút ít, tôi lại gục mặt xuống nằm ngủ tiếp, trường này gái xinh đầy ra đấy, gặp 1 lần thì cũng quên ngay chứ làn sao nhớ nổi, với lại thời gian này áp lực học hành thì đè nặng, đứa nào đứa nấy mặt như cú mèo cả. Đó là 1 sự thật mà những học sinh trường chuyên phải gánh trên lưng khi được gián cái mã đẹp đẽ chứ chẳng sung sướng như những trường khác đâu.

Tôi học chuyên lý, nhớ lại hồi đó học chuyên lý là oai lắm, vì lớp lý thường mang nhiều thành tích về cho trường trong các kì thi HSG quốc gia, tất nhiên lớp tôi cũng không phải ngoại lệ. Thậm chí phải nói là rât nổi vì từ lớp 11 đã có đến mấy giải quốc gia cho trường, thế nên ban giám hiệu cũng cưng lắm. Nói thế không phải để khoe mẽ gì nhưng ai cũng hiểu được rằng để có được điều đó thì lớp tôi phải học học và học với 1 cường độ va áp lực kinh khủng, điều này dẫn đến 1 hậu quả.. là…suốt 2 năm đầu chẳng có mấy đưa con trai trong lớp có bạn gái, mặc dù trong lớp rất nhiều đứa nhìn rất được.

Lớp có 30 đứa thì 20 đứa là con trai rồi, mất cân bằng giới tính nghiêm trọng. Thế nhưng đến năm 12 thì khác, bọn trong lớp mở ra 1 phong trào rất thú vi: yêu tập thể có lẽ 2 năm đầu còn bỡ ngỡ mới vào, đến 12 rồi mới nhận ra mình là chủ cái trường này rồi, đi trong trường h cứ ngẩng cao đầu chả phải chào thằng nào. Ngẩng thế rồi mới nhận ra trường chuyên mà gái xinh nhiều không đếm xuể.

Thế rồi đứa nào cũng tìm cho mình 1 đối tượng, tôi thì chẳng hứng thú gì chuyện này, đơn giản với cái lỗi suy nghĩ không thích cái kiểu đi xin số điện thoại rồi tán tỉnh thời bấy giờ. Khá cổ hủ nhưng tôi tin rằng đến 1 lúc nào đó tôi sẽ gặp người con gái mình yêu, vào 1 hoàn cảnh nào đó, coi như là chờ vào duyên số vậy.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm…bởi có 1 người đã tạo ra duyên số đó cho tôi

Quay lại với vụ yêu đương của mấy thằng trong lớp, đối tượng chúng nó nhắm đến thì không trừ 1 đứa con gái nào trong trường, từ lớp văn, sử, địa, anh…lại phải nói lại về sự mất cân bằng giới tính ở cái trường này. Về tổng thể thì có lẽ số con trai và con gái ở cái trường này..bằng nhau, chỉ có điều phân bố không đều nhau. trong khi các lớp ban A toàn là đực rựa với nhau, thì ban C lại toàn gái và..gay. Nói thế này có vẻ hơi phiếm diện, nhưng nhìn chung thì con trai ban C không được nam tính cho lắm. Vì thế nên con trai ban A yêu gái ban C là chuyện bình thường.

– “Em gì ơi, xóa tên trong sổ cho anh đi, anh mời em ăn bánh mì”.

– “Anh nào đấy, em có nhiều anh lắm, vào sổ của em rồi thì không xóa được nữa đâu nhé”Con gái gì mà

– “Anh hồi sang đi học muộn bị em ghi ấy?, em tha cho anh đi mà, anh mời em ăn sáng cả tuần luôn.

– “Tên gì? tên đẹp thì em còn suy nghĩ.”

– Anh tên D…

Chap 2:

Ba năm học tôi có cái tật không thể sửa, đó là ngủ dậy muộn, thế nhưng chưa bị vào sổ lần nào.. Đã vào danh sách đi học muộn của trường thì mệt lắm, cắt học bổng tháng đó thì không nói làm gì, bị mắng sa sa trước lớp nữa mới nhục, h nghĩ lại 3 năm học ở cái lớp kỉ luật ăn vào máu thế mệt mỏi và chán chường biết nhường nào.

Đó là 1 buổi sáng như bao buổi sáng khác, trời mưa phùn, cái rét căm căm, tôi rét cầm cầm nhưng phải cố đạp được cái xe đến trường, từ xa thấy vài cái bóng bóng đồng phục trường thì yên tâm, đạp xe vượt qua thì yên tâ hơn nữa, vì được an ủi rằng, mình mà muộn thì vẫn có đứa muộn hơn mình. Đến cổng trường thì không rõ trống đã đánh hay chưa nữa, rón rén bước vào thì có tiếng nói rất ý nhị bên cạnh:

– “Anh cho em xin cái tên và lớp nhỉ!”

Ngoảnh lại, mặt tái vì lạnh và nghĩ đến cái viễn cảnh đứng làm mẫu trước lớp, nhìn thấy 1 con bé, cũng khá được, mỗi tội trời mua đông nó mặc kín mít, lại quàng khăn nên cũng chẳng nhìn rõ được mặt.

– “Ôi, anh đi muộn rồi à?”

– Biết rồi con giả hỏi, có khai không để em gọi thầy giám thị!

– “Bình thường giờ này là còn sớm với anh mà”. Em làm bộ vẻ mặt ngạc nhiên

– “Có lẽ hôm nay không bình thường như bình thường anh zai à”

– “Uh, a mà này anh cảm ơn em nhiều nhé!”

– “Cảm ơn cái gì cơ?”

– “Vì hôm nay không ghi anh, hi hi”. Nói rồi chạy thật nhanh thẳng 1 mạch vào nhà xe, quay lại nó gọi giám thị như chơi, đi đủ xa rồi ngoảnh lại thấy con bé dơ 1 nắm đấm lên dọa mình, nhìn con thấy nó cười mỉm nữa chứ.

Vào đến lớp thấy còn nháo nhào, mịa sao vô học rồi mà còn loạn như tổ kiến thế. Vừa xách cặp quang vào chỗ ngồi, quẹt tay qua trán nhìn thằng bạn thở phảo:

– “May mà chạy kịp không mất tháng học bổng mịa nó rồi?”

– “Mày bị điên à?”

Sáng ra đã bị chặn xe, lại bị chửi điên hỏi cú không?

– “Điên cái quái gì, vừa bị một con hâm chặn xe đòi ghi vào sổ, may mà chạy kip..”

– Nhưng mà trống vào học đã đánh đâu!

Buổi học nhanh chóng trôi qua, về nhà bóp trán suy nghĩ, con này đinh chơi mình à, dám chặn xe rồi còn làm anh mày hú hồn. Phải tìm cách xử 1 trận cái tội láo. Học xong lên giường nằm ngủ, miên man suy nghĩ tìm cách báo thù.

Thế nhưng đời không như là mơ, sáng dạy lại vắt cảng chân đạp hộc máu tới trường, cái tội ngủ muộn không thể sửa. Chết rồi, đến cổng, thấy nó đứng sẵn rồi, hùng dũng bước đến, cười thầm trong lòng, dở chiêu cũ thôi

Bước qua cảnh cửa trường, liếc em 1 cái, hôm nay em quàng 1 chiếc khăn màu đỏ, nhìn ngon phết, chờ đó rồi biết tay anh..

– “Lần này thì đừng hòng chạy thoát nhé”

– Hì Hì. Đinh bụng cười xong thì rút cho nhanh nghĩ cũng thất hèn hèn, nhưng thôi anh hùng nhịn nhục trả thù sau. Nhục tí tẹo này con hơn là nhục mặt trước lớp, lại còn mất học bổng nữa. Đang hí hửng bước vào cổng và cười rất ý nhị với em thì suýt sặc, ông giám thị từ sau cổng bước ra. Giờ mới hiểu vì sao mà nó nói “đừng hòng chạy thoát”.

Đành ngậm ngùi khai hết tên tuổi ra, lần này thì đẹp mặt rồi.
Vào đến lớp chạy lại hỏi mấy thằng hay đi muộn xem chúng nó thoát thế nào:

– “Đứa nào ghi mày thì xin số đứa đó mà xin”. Chạy vội lên văn phòng trường, hôm nay lớp xyz trực, may quá, mình quen 1 đứa lớp này, để chút nhắn xin số con nhỏ, và rồi thế đấy, lại phải hạ nhục bản thân thêm chút nữa, chắc nhục nhiều rồi nhục tí nữa cũng không ảnh hưởng là mấy.

“Em gì ơi, xóa tên trong sổ cho anh đi…

Chap 3:

Nhắn tin thuyết phục nó đến sờn cả bàn phím điện thoại nó mới đông ý.

– “Thôi được rồi 1 tuần ăn sáng nhá, mai chờ em ở căn tin sau tiết 2”

Trời mình nói đùa thế mà nó bắt làm thật à, 1 tuần thì gần hết học bổng mịa rồi còn gì. Thôi đâm lao phải theo lao thôi. Sáng ngày hôm sau đó tôi đến trường sớm 1 chút, không thấy con nhỏ đâu, chắc gần trống vào học nó mới ra đứng trực cổng, mỗi tuần trường phân công 2 lớp trực cổng, mấy hôm trước không để ý, hôm nay mới thấy thằng K lớp Ax cũng trực cổng, thằng này thì mình quen, vì đá bóng cuối buổi chiều trường với nó suốt nên, ôi hôm trước mà thấy nó thì khỏe chả phải dính đến con nhỏ kia. Mình lại gần nó hỏi:

– “Lớp mày hôm nay trực cổng à?”

– “Lớp tao hôm nào chả phải trực, nhưng bọn nó nhác ra đứng giữa trời mưa gió, bà chủ nhiệm quát ghê quá nên tao phải ra đứng cho có lệ thế thôi. ”

Định bước đi thì chợt nghĩ ra có thể nhờ thằng K do thám con nhỏ kia

– “Tao nhờ mày tí này, tí có con nhỏ lớp 10Cx ra trực, do thám info dùm tao.”
Nó trợn mắt nhìn mình:

– “Để ý con nhỏ đó rồi à, trước giờ mày có gái gú gì đâu?”

– “Không, tao có việc của tao”rồi nháy mắt với nó.

– “Ờ”. Nó cười ma mãnh nhìn mình, còn nháy mắt nữa chứ.

Xong tiết 2, đang đinh đánh 1 giấc ngủ 10 p cho đỡ mệt, chợt giật mình nhớ ra còn cái hẹn ăn sáng, lại bật dạy chạy xuống căn tin ngồi chờ con nhỏ.
5p trôi qua, không thấy nó đến, 10p vẫn không thấy, điện thoại thì để trên lớp rồi, h làm sao gọi nó. Thôi xong, trống vào tiết 3 rồi, mình hậm hực bỏ lên lớp, lại bị nó cho leo cây…

Vào lớp cầm ngay điện thoại nhắn tin cho nó

– “Sao em không xuống căn tin, làm anh chờ?”

– “Ơ cái anh ngốc này, anh nghĩ em đi ăn với anh thật à.”

– “Cái gì! Đòi người ta mời ăn sáng bây h lại nói thế hả?”

– “Xin lỗi anh ngốc nhé, mẹ em dặn không được đi ăn với người lạ, hi hi”

– “Thế không cần anh mời nữa chứ gì, càng tốt”

– “Nói thế thôi chứ nợ này anh vẫn phải trả”

– “Trả làm sao?”tôi nhắn lại

– “Mua cho em mấy cái kẹo mút nhé”. Thì ra con nhỏ rất thích ăn kẹo mút, cũng bởi vậy mà tôi gọi em là “kẹo mút”.

– “À mà này em tên gì, anh vẫn chưa biết?”

– Em tên là H.. Còn tên anh thì em biết lâu rồi cơ.

– Cái gì? làm sao em biết?

Chap 4:

– “Bí mật! Em không nói được, hi`”

– “Không nói thì thôi, ai cần nghe”.
Vậy là nó đã biết tên mình, phải nói chính xác có lẽ con nhỏ cũng biết khá nhiều về mình rồi, sao còn bày trò hỏi chặn xe đòi ghi tên nữa đây. Đáng nghi, rất đáng nghi.
Trở về nhà chui tọt vào chăn năm cho ấm người lên, định đánh 1 giấc ngủ ngắn, trời mùa đông rét mướt, cứ nằm vào chăn sẽ ngủ được ngay, chợt nhớ ra hồi sáng có nhờ thằng K do thám con nhỏ. Lại nhắn tin hỏi ngay:

– “Sao? thế nào rồi?”

– “Uh, bạn bè lâu năm tao gửi cho mày vài lời khuyên chân thành.”

– “Có gì thì nhắn nhanh lên, khuyên với chả can gì!”

– “Nếu mày có ý gì với con nhỏ thì nên bỏ ngay đi, không sống dở chết dỏ thì tội nghiệp lắm”

– “Cái.. cái gì? Không có đâu, tao nhờ hỏi cho thằng bạn trong lớp thôi. ”

– “Thế thì thương thay cho thằng bạn mày, con nhỏ đó mồm như con sáo ấy, thần đồng chém gió như tao mà chỉ biết câm nín, nó nói.. nói.. và nói.”

– “Trời ạ, ra làm sao? Nói mãi chả hiểu cái gì?”

Đầu tiên khi nó đến tao cười 1 cái, chưa kịp chào hỏi gì thì bị nó chặn lại ngay!

– “Ngọn gió độc nào hôm nay kéo anh ra đây vậy!”

– “Sặc,không không, anh là gió ấm giữa mùa đông mừ!”

Nó nhìn tao từ chân lên đầu, rồi tiếp:

– “Nhìn anh như thế hỏi không độc thì là gì, người gì mà ăn mặc kì kì, mà anh không giặt áo à, tuần trước thấy, hôm nay cúng thấy, bọn bạn em thấy anh thì toàn chỉ nhau rồi ôm bụng cười thôi, tránh xa xa em ra!”

– “Lúc đó tao tức lộn ruột lên rồi đấy, chả thèm nói với nó nữa.”

– “Rồi sao nữa, thế mày không hỏi được gì à?”

Cứ từ từ nghe tao kể, đứng trực được 1 lúc thì nhớ ra mày, nghĩ không giúp mày thì cũng tội, mặc dù con kia tao cũng không ưa gì.

– “Em học lớp 10x à?”

– “Sao biết? con nhỏ trả lời nhát gừng”

– “Thì là vì bọn bạn anh đứng trên tầng thấy lũ con gái lớp em đá kiện, nhìn như lũ con nít ấy.”

– “Cái gì? Có anh con nít thì có!”

– “Em tên gì?”

– “H”. lại trả lời thế nữa.

– “Có người yêu chưa?”

– “Này nhé, định moi móc thông tin cá nhân của em phải không, em nói thế này anh đừng giận nhá, em không thích kiểu người dị dị như anh đâu, anh không có hi vọng gì đâu, vô ích thôi. Mà mẹ em nói phải tránh xa những kiểu con trai vừa gặp đã chạy lại tán tỉnh thế kia. Nhìn anh thế này em tưởng chỉ ăn mặc không bình thương vậy mà con rất háo sắc. Tránh xa em không em gọi bác bảo vệ đấy”.

Nó nói đến đó tao đứng lưỡi luôn. Mới hỏi nó có người yêu chưa thôi mà nó suy ra ngay là tao háo sắc.

– “Thì nó nói cũng đúng mà”.Tôi phì cười khi đọc được tin nhắn của nó

– “Lại mày nữa, nó tên H mày ạ, tao chỉ biết được có thế thôi, lần sau đừng bắt tao dính vào kiểu con gái đó.”

Cuối cùng chỉ biết được mỗi có mỗi cái tên, chả làm được gì. Thôi kệ đi, có lẽ thằng K nói đúng, không nên dây vào con nhỏ đó.

Chap 5:

Thế rồi ngay hôm sau lại đến lớp, lại thêm mấy đứa trong lớp nữa có người yêu, nghe bọn nó kể chuyện mà thấy chạnh lòng.
Một khi phong trào đã lên cao thì đứa nào đứa nấy nó đua nhau, nào tặng quà nào đi xem phim…Mình thế này có thua gì bon nó đâu mà chẳng có ai. Lại suốt ngày bị tụi nó khích đểu. Không mình cũng phải tìm 1 đứa cho bằng bạn cho bằng bè, h nghĩ lại lý do hồi đó ngố không thể tả được.

Nhưng thế lại phá nguyên tắc sống của mình rồi. Mình từng cười vào mũi bọn nó vì cái tình yên trẻ con đó mà. Người yêu ơi, em ở đâu mà để anh đi tìm mãi thế!

Tiết GDCD, đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt xuống bàn, cô giảng bài rất hăng say, thật là không khí của 1 lớp học nghiêm túc, không 1 tiếng rì rầm nói chuyện, đứa nào làm việc đứa nầy. Vài đứa ngẩng đầu lên nghe giảng thì thấy đôi mặt hài lòng của cô. Lớp lý thì nổi tiếng ngoan rồi, thầy cô nào chả hài lòng. Sự thật lại thật là phũ phàng, chứ suốt năm 12 ngoài 3 tiết toán lý hóa những môn khác có đứa nào học đâu, đứa nào ngồi học thì bị gọi là dở hâm, bọn nó đưa đề đại học toán lý hóa ra ngồi giải hết.

Quay sang thằng bạn ngồi cạnh, thấy nó đang nhắn tin, ơ cái thằng này có bao giờ ngồi ngắn tin trong lớp đâu, vừa ngồi đọc tin nhắn lại cười cười nữa chứ. Tội nghiệp bạn tôi, chắc tại học nhiều quá suy nhược đây mà, thần kinh ra rồi hay sao ấy. Đưa tay lên xoa trán nó, làm ra vẻ quan tâm:

– “Không phải ốm hay sốt nhỉ?”

– “Mày nói gì cơ?”

– “Mày bị điên không đây, sao cứ nhìn vào điện thoại rồi lâu lâu lại cười 1 mình thế, thiếu vitamin à để tao đi mua cho vài lọ về dùng dần.”

– “Không tao không điên, đang cưa em T bên lớp 11Cx, gần đổ rồi, he he”

Không thể tin được, cái thằng bạn mình, cái thằng bẩn bựa, thằng mà 3 năm nay ngồi học với mình, suốt ngày chửi nhau với nó ĐÃ…CÓ…NGƯỜI…YÊU. Tôi bàng hoàng không thể chấp nhận cái sự thật đau đớn này. Tôi hỏi nó dồn dập:

– “Sao? mày với nó lâu chưa, sao không nói gì với tao.”

– “Ơ cái thằng này kì, mày là mẹ tao hay sao mà tao phải báo cáo với mày, cũng lâu rồi, tại dạo này mày cứ cắm đầu vào mấy quyên sách nâng cao có khi nào khi nào mở lời đâu mà tao kể được.”

– “Làm sao mà mày tia được em nó thế!”Tôi vờ hỏi.

– “Tao đã bảo rồi, nhưng giờ tập thể dục hay chào cờ thì mày đeo cái kính vào, đã cận choẹt mắt ra đó rồi con không đeo kính hỏi khi nào mà thấy được gái.”

– “Tao không thích đeo kính!”

Thằng bạn nhìn lại, tia một ánh mắt dò xét:
– “Mà này mày có phải là gay không vậy?Nhìn thì không giống sao chả bao giờ mày nói chuyện gái gú gì.”

Thụi ngay 1 đấm vào lưng nó, ôi nỗi đau đơn này làm sao rửa được đây. Ngẩng cao đầu, sửa lại cái áo, vuốt tóc 1 cái, nhìn thẳng vào mặt thằng bạn quát:

– “Nội trong vòng 1 tháng nữa nếu tao không có người yêu tao mời cả tổ KFC, ăn chán về.”

– “Suy nghĩ kĩ chưa đấy!”

– “Không phải khích tao, ý tao đã quyết, đừng cản tao, vô ích thôi.”

– “Nếu mày mà làm được thì cả cái tổ cung cấp kinh phí cho may tán đổ em nó, không thiếu 1 xu”.

Khói nóng bay bớt, đầu sáng ra mới thấy đã quá muộn rồi, lời nói như kim tên, đã phóng ra rồi thì sao mà chạy theo rút lại cho kịp. Mình lỡ dại rồi, tán ai bây giờ.
Và ngay khi ấy trong đầu lóe lên 1 tia sáng về cô bé xinh như búp bê mà mình đã gặp buổi sáng hôm nào.

Chap 6:

Làm sao để tìm được em trong cái trường này bây giờ, không lẽ đi từng lớp dò hỏi sao. Trong trí nhớ của tôi em hiện lên là 1 cô gái có đôi mắt hút hồn, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi trong giây lát, khuôn mặt xinh như baby, dễ thương không thể tả nổi, em mặc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo trắng đồng phục. Nói vậy thôi chứ tôi không thể nhớ rõ em như thế nào nữa, chỉ tình cờ gặp em khi em đến lớp tôi và nhờ tôi gọi hộ thằng bí thư lớp. Chỉ có điều lạ là dù tôi cằn nhằn khi nghe tiếng em gọi nhưng khi thấy tôi em vẫn mỉm cười và không 1 chút oán trách. Tôi không rõ em có như tôi miêu tả không nữa, vì lúc đó nửa tỉnh nửa mơ, chỉ có điều em để lại trong tôi 1 ấn tượng khá sâu sắc. Không biết diễn tả làm sao, có lẽ đó là những rung động nhất thời của 1 thằng con trai khi nhìn thấy gái đẹp. Và tôi quyết định rất nhanh chóng, tôi phải tìm bằng được em…

Tối thứ 7, đang ngồi vẩn vơ nửa học nửa muốn nghỉ, những cơn gió lạnh đầu mùa rít từng cơn bên ngoài phòng. Khi người ta cảm thấy lạnh thì người ta rất muốn có 1 cảm giác che chở ấm áp. Có lẽ vì vậy mà người ta nói răng mùa đông là mùa của yêu thương. Khi mà người ta muốn 1 cái xiết tay, 1 cái ôm thật chặt để khỏa lấp đi nỗi cô đơn trống vắng trong lòng. Và tôi bắt đầu thấy nhớ về “baby”gọi em như thế cũng được, nghe dễ thương. Không biết lúc này em đang làm gì nhỉ, chỉ mong đầu tuần đến thật nhanh để tôi có thể đi tìm em, cho dù em là ai đi nữa, hi vọng rằng tôi sẽ nhận ra được em.

Đang mải thả hồn lên mây thì chợt nhận ra có tin nhắn, đó là tin nhắn của “kẹo mút”:
– “Anh ngốc ơi, bật tv coi chương trình hoa hậu trái đất kìa”

– “A, sao em không nhắn sớm hớn, chương trình gì chứ hoa hậu thì làm sao làm sao mà bỏ qua được?”Nhắn thế chắc nỏ chửi mình là háo sắc cho coi.

– “Ơ, anh thích xem hoa hậu đến thế cơ à?

– “Em hỏi thừa thế, con trai mà không thích thì hỏi có bình thường không.”

– “Vậy thì chưa đến phần thi áo tắm đâu, em biết bọn con trai các anh chúa thích cái phần này!”

– “Anh bật TV rồi, vừa may, hehe”

– “Thế tối nay anh không học à?”

– “Thứ 7 mà, với lại anh ưu tiên hoa hậu trước, học sau”

– “Ôi trời, đúng là cái đồ..”

– “Cái đồ gì?”

– “Thôi, không thèm nói chuyện với anh nữa”

Được như 30p sau thì lại thấy tin nhắn:

– Hu Hu, anh ngốc ơi, mẹ em không cho xem nữa, lại đến phần top 5 nữa chứ?

– Trời, sao còn chút xíu nữa mà không cho xem?

– Mẹ em bắt em lên học, mai còn phải dậy sớm đi học thêm nữa.

– Không xin mẹ được à?

– Em chịu đấy, mẹ em nghiêm lắm, thôi anh coi bù phần em, hôm sau kể lại cho em.

– Uh, hì hì, thôi chịu khó lên học đi nhá.

– À mà quên mất, anh không mua kẹo mút cho em à? Định thất hứa đấy à?

– Anh quên mất, thứ 2 đi học anh đưa qua cho.

– Uh, anh nhớ đấy.

Mình thấy kẹo mút đâu có đang ghét như thằng K nói đâu nhỉ, chắc tùy người thôi, he he.

Thứ 2, sau tiết chào cờ, vào căn tin mua kẹo cho nhỏ, chạy qua hành lang khối 10, lớp 10Cx đây rồi.
Thấy 1 con bé đang đứng trước cửa lớp mình hỏi ngay:

– “Em ơi, vào gọi dùm anh H ra anh gặp chút.”

– “Uh, anh chờ tí xíu.”

30s sau thấy “kẹo mút”mò ra. Sao nó mặc kín mít vậy trời, kín từ chân đến đầu, con nhỏ đi giày búp bê, mặc 1 chiếc áo khoác bằng len, màu kẻ cảo nhìn khá ngộ, tất tay hình mấy con thú nhỏ trang trí, lại còn khăn quàng nữa chứ, nói chuyện mà chỉ thấy nó hé miêng được 1 chút.

– “Anh tới lâu chưa?”

– “Em lạnh lắm à, sao mặc như con gấu trúc thế! “Nhìn mặt nó thấy hơi ngượng đỏ khi nghe tôi nói câu này.

– “Đâu có, tại em đang bị bệnh về phổi nên phải mặc ấm, 1 chút, anh mặc thế không lạnh à”

Ôi, có người quan tâm mình cơ đấy, thích thế, rồi chợt nhớ ra mục đích của việc đến đây.
– Kẹo mút cho em nè.

Nhìn thấy kẹo mút con nhỏ nhảy cẫng lên, hai mắt long lanh.

– “Cảm ơn anh nhiều nhá, hi hi.! ”

– “Sao mà phải cảm ơn, anh còn phải cảm ơn em nữa ấy chứ.”
Nói đến đây thì trống vào tiết 2 vang lên, kẹo mút chào mình rồi chạy vào lớp, không quên ngoái lại nhìn mình 1 cái nữa. Định rảo bước về lớp thì nghĩ ra, sao 1 đi 1 vòng coi có thấy bé “baby”, biết đâu lại gặp được thì sao, đi 1 lượt, rồi 2 lượt, nhìn len lén qua cửa sổ các lớp, sao mà thấy xấu hổ thê nhỉ, bọn nó nhìn mình như người ngoài hành tinh. Vô vọng, đành bỏ về lớp, chậm mất 5p, chả sao, khéo mồm xin cô giáo dạy văn rồi chạy về chỗ ngồi.

Cuối buổi lại nhận được tin nhắn của “kẹo mút”:

– Anh ngốc ơi, em tiếc lắm?

– Tiếc cái gì hả em?

– Kẹo anh cho em đấy, em muốn ăn nhưng tiếc lắm, kẹo anh mua cho em mà.

Đọc tin nhắn mà tôi phì cười.
– “Tiếc gì, cứ ăn đi, ăn rồi anh mua nữa cho.”

– “Anh hứa rồi đó nhá!

– “Uh”

Chap 7:

Đó là 1 buổi chiều mùa đông ở trường, ngôi trường đã trở thành 1 mái nhà, 1 kỉ niệm không thể nào quên. Mặc dù nhớ về nó là nhớ về những ngày thắng sởn cả gai óc, suốt ngày chỉ biết úp mắt vào sách vở, những nỗi lo và áp lực từ thầy cô và bạn bè. Nhưng phải thừa nhận rất trường tôi rất đẹp. Những hàng cây chạy dọc lối đi tỏa bóng xuống ngợp cả tầm mắt, nếu bạn đứng từ cổng nhìn vào có thể nói đó là 1 con đường lãng mạn như phim hàn. Trường rộng đến nỗi có nhiều nơi học 3 năm mà tôi chưa từng mò đến, chỉ kịp nhìn lướt qua.

Tôi thường ở lại trường sau những ca học thêm chiều, đôi khi cùng lũ bạn chạy ra sân bóng làm vài trận, đó có lẽ là đam mê duy nhất vào thời điểm bấy giờ, nơi anh em được hò hét, được chạy, được sống thật với nhau nhất, bỏ qua những ganh đua trong học tập, tât cả chạy hùng hục như lũ trâu điên mặc trời mưa nắng.

Mùa đông đến, đôi lúc ở lại trường chỉ để nói chuyện với lũ bạn, đá kiện trước sân trường, 12 rồi đấy, những gì qua đi hôm nay có thể sẽ là cuối cùng của thời học sinh, từ buổi khai giảng cuối cùng, những lần đạp xe rong ruổi khắp thành phố đến thăm thầy cô trong ngày 20/11, những đêm diễn văn nghệ hay cả những trận bóng đá, tất cả đều sẽ là những kỉ niệm cuối bên nhau.Vì vậy tôi hiểu rằng phải biết trân trọng tình những khoảng thời gian quý giá này, để sau này quay đầu nhìn lại và không…hối tiếc

Những ngày chán về nhà thì cứ đi dạo ở sân trường, quanh những tán cây lộc vừng hay bằng lăng, ngồi xuống hàng ghế đá trải rộng khắp nơi. Hôm nay có lẽ là 1 buổi nhiều như bao ngày khác cho đến khi tôi nghe thấy tiếng khóc, của 1 đứa con gái nào đó sau hàng cây kia.

Chợt nghĩ, lại thất tình hay ăn ngỗng chớ gì, con này điên rồi, khóc thì về nhà mà khóc chớ ngồi bù lu bù loa cho cả trường biết à, lúc này là sau ca học, trường cũng vắng người dần, còn 1 vài ánh đèn trên dãy hành lang khối 12, chắc bọn nó ở lại trang trí lớp chuẩn bị cho Noel, lại sắp noel nữa rồi, có lẽ lại 1 mùa noel cô đơn, định quay lưng đi, tránh dây phải cái loại này thì mệt, nghe tiếng nấc to hơn, ơ nghe sao cái giọng này quen quen, chạy lại ngó tí xem đứa nào. Lại gần hơn những tiếng nấc, tôi cảm nhận được một hình dáng hỏ bé quen thuộc: là “kẹo mút”..

Tôi bước đến trước mặt con nhỏ, không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn nó, 2 tay quệt đi những giọt nước mắt trên mà. Nó nhìn tôi, cũng chẳng nói gì, bỗng nhiên.. nó khóc to hơn nữa. Móa cái con này, đứa nào gần đó thấy lại tưởng mình đánh nó, nhìn quanh, không thấy ai.

– “Này nhóc, sao tự nhiên ngồi khóc, em có chuyện gì?”

Im lặng…tiếng khóc nhỏ dần.
– Bị điểm thấp à?

Nó gật, rồi lại lắc lắc, không hiểu nổi nó bị cái nữa.
– Thế là ra làm sao?

– “Em căm thù môn lý, em ghét cay ghét đắng nó, ghét lây cả anh nữa”. Bây giờ mới chịu mở miệng.

– “Ôi dào, tưởng gì, thế thì có gì mà phải khóc, đi học điểm thấp là chuyện thường như cân đường hộp sữa, vậy mà người ta tưởng có chuyện gì quan trọng lắm.”

– “Anh đi đi, anh không hiểu cái gì cả, em ghét anh.”

– “Ờ thì anh đi”. Nói rồi tôi quay lưng đi thật. Đi được 1 đoạn thì nghe tiếng nó.

– “Ơ này”.

Vờ như không biết, tôi cứ đi thẳng, đến khi khuất tầm mắt thì chạy vù ra cổng trường

– “Cô ơi, lấy cháu cái kẹo mút, nhanh đi cô.”

Quay lại vẫn thấy nó ngồi đó.
– “Đây nhóc, ăn đi, đừng khóc nữa”

– “Sao không đi luôn đi.”

– “Anh đùa thôi mà, he he.”

– “Kể lại đầu đuôi coi nào, ông nào dạy lý em mà ác thế. ”

Hóa ra chuyện điểm thấp lại không đơn giản như tôi nghĩ, mẹ “kẹo mút”rất giận, và cấm không cho nó đi học đàn nữa, vì nghĩ rằng học đàn làm ảnh hưởng đến việc học trên trường, còn bảo thi xong đại học mới cho đi học lại. Nó kể xong thì lại khóc tôi chả biết nói gì nữa, chỉ cầm tay nó, rất nhẹ nhàng, cái cảm giác cầm một bàn tay mềm mại và yếu ớt thật là lạ, 1 cảm giác ấm áp giữa mùa đông.
– “Được rồi, anh sẽ giúp em.”

– “Giúp làm sao cơ?”

Sáng hôm sau giờ ra chơi chạy sang lớp kẹo mút, đưa cho nó mấy quyển sách lý.
– Em cầm về đọc qua trước đi, hôm nào rảnh anh kèm giúp cho.

– Em không học đâu, em ghét nó.

– Thế em có muốn đi học đàn trở lại không.

Gật đầu.
– Thế thì phải học chứ, với lại có anh…Tôi đứng đơ cả lưỡi

– Anh làm sao?

Sau lưng “kẹo mút”, trong lớp của nhỏ, tim tôi rung lên, có gì đó nhói, 1 cảm giác rất kì lạ có phải đó chính là..”baby”người mà tôi tìm kiếm cả tuần nay.

Chap 8:

– “H ơi, con bé đứng cạnh cửa sổ lớp em là ai đây?”

Kẹo mút ngoảnh đầu lại, hướng về phía lớp nó, rồi quay rất nhanh lại phía tôi
– “À, đó là M, hoa khôi lớp em đấy, sao anh hỏi nó?”

– “Hình như trước đây anh gặp rồi thì phải, nhìn thấy quen quen.”Tôi cố gắng nói thật nhanh, che giấu đi cảm xúc đang rạo rực của mình.

– “Thế à”. Con bé nhìn tôi dò xét, ánh mắt tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

– “Thôi anh về lớp đây, em nhớ đọc mấy quyển sách anh đưa đấy, hôm sau buổi chiều ở lại học anh dạy lại cho.”

– “Vâng ạ”
Đợi khi “kẹo mút”quay lưng đi, tôi tia nhanh ánh mắt về phía cửa sổ. Có lẽ đó đúng là em rồi, cái miệng chúm chím, da trắng như tuyết, mái tóc rẽ mái được cài 1 chiếc trâm trông rất xinh. Em cười, má lúm đồng tiềng nữa chứ, trời ơi, chết mất, tương tư roài.

Em học cùng lớp với “kẹo mút”sao mình lần trước đến mà không để ý nhỉ, đúng rồi, mình sẽ nhờ kẹo mút làm quen với em ý. Sao mà mọi việc thuận lợi thế nhở, đúng là sống tốt đời đẹp đạo nên trời thương.

Hôm nay về sớm, chạy qua lớp 12Cx rủ con bạn thân đi ăn ngô nướng, mùa đông ngồi ăn ngô nướng thì cứ phải gọi là, nhân tiện hỏi ý kiến nó luôn. hà hà, nghe xong chắc sock lắm đây. Kể 1 chút về con bạn thân, chơi thân với nó từ hồi cấp 2, hồi đầu mới gặp thấy ghét nó vô cùng, hồi lớp 6, nó là con gái mà được làm tổ trưởng, mình là dân đen, động tí là nó dạo ghi vào sổ theo dõi, ôi nhớ cái thời ấy mới ngây thơ nhục nhã làm sao, ngồi học cứ phải goi là vòng tay mắt nhìn lên bản, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị ghi vào sổ, cuối tuần báo về phụ huynh là no đòn.

Tất nhiên “con giun quắn lắm cũng xèo”, dần già tụ tập anh em âm thầm khởi nghĩa. Một hôm nó nói gì anh em cũng không nghe, bảo trực nhật cũng éo làm, nó quát thì mặt cứ trơ ra, cãi lại, xong cả lũ ngồi cười hả hả. Bất lục trước lũ con trai, nó khóc, hồi đấy mà có đứa con gái trong lớp khóc thì cứ phải gọi là sự kiện, cả 1 lũ con gái nó lao vào chửi mình, xong lí nhí lại xin lỗi nó, thế tự dưng là thân. Hồi trước nó cũng bình thường, lên cấp 3 cái phổng phao hơn hẳn, nhiều đứa bảo nó xinh, mình thì cũng không biết nó xinh thật không nữa, tại nhìn nhiều quá đâm ra quen nhờn đến phát ngán rồi.

Lên 12 thì nhiều thằng đổ vì nó lắm rồi, vậy mà nó vần nói không, còn bảo thi xong đại học với yêu, thế là mình đành cam phận làm cái xe ôm cho nó, đi đâu cũng bắt chở, nhiều khi bọn trong trường thấy 2 đứa đi với nhau cứ tưởng là 1 đôi.

– “Ê, đi ăn ngô nướng không mày”

– “Mày mời hả, hôm nay hào phóng thế”

– “Ờ, nhanh không tao đổi ý, với lại cũng có chuyện hỏi mày”

– “Tao cũng đang có chuyện phải hỏi đây”

Đến quán ngô nướng, gọi 2 cốc nước mía nóng, ngồi hơ tay trước lò chờ ngô chín, tôi mở lời trước:

– “Mày định hỏi cái gì?”

– “Mày định nói cái gì thì nói trước đi”

– “Hình như tao cảm nắng 1 em rồi mày ạ”

Nghe đến đấy, nó đang nhấp môi uống cốc nước suýt phụt ra, hai mắt trừng trừng:
– “Cái gì, có phải lớp 10Cx không?”

– “Trời, sao mày biết?”. Con này biết đọc suy nghĩ hay sao vậy trời

– “Có đứa lớp tao hôm trước thấy mày đứng nói chuyện với em nào đó trước lớp 10Cx, có vẻ tình cảm lắm, thế nên tao mới định hỏi”

– “Không, không phải em đó”

– “A cái thằng, sao mày lắm em thế, sao giấu tao”

– “Đâu có, tao mới quen thôi”

– “Thế đến đâu rồi”

– “Chưa làm quen được, tao thấy ngại ngại”

– “Thôi đi ông, ngai cái gì, thích thì cứ ra mặt mà tán, con gái chúa ghét cái kiểu con trai thẹn thẹn”

– “Ý mày sao, không phản đối chứ?

– “Sao là sao, hôm nào đưa tao đi xem mặt coi, đứa nào mà làm bạn thân tạo cảm đến độ này, cố gắng mà dành lấy người con gái mình thích, không lại hối hận đấy ”

– “Ờ”

Chiều tối, đang ngồi trong cái chăn ấm áp tay cầm điều khiển xem film thì có tin nhắn, là của “kẹo mút”, may quá, chưa biết đinh mở lời hỏi nó thế nào thì nó nhắn đến:
– “A. a..a anh ơi ma…ma..!”

– “Em làm sao vậy, ma nào, đừng sợ, ma quỷ làm gi có?”

– “Em ở nhà 1 mình, bật TV thấy phim đang chiếu xem 1 tí, đúng phải phim ma, thấy nó bẻ ngược cả ngượi, sợ quá em quăng cả điều khiển chạy lên phòng không kịp tắt TV luôn”

Đọc tin nhắn mà không nhịn được cười, con bé này đáng yêu thật, làm mình
quên hẳn cái mục đích trả thù nó vụ hôm trước.

– “Xem phim mà cũng sợ, em đúng là nhát gan không ai bằng”

– “Anh không biết đâu, nhìn nó đáng sợ lắm, trước h em có dám xem kiểu phim ấy đâu”

– “Có anh đây, sợ quá thì nhắn cho anh anh chạy đến nhà em liền”

– “Biết nhà em đâu mà đến”

– “Đùa thế mà cũng tin, mà anh hỏi chút.”

– “Gì anh?”

– “M lớp em là người như thế nào đấy”

– “Xinh này, hát hay này, nhảy đẹp nữa, học cũng giỏi”. Người mình yêu phải thế chứ, hi hi.

Định rep thì thấy tin nhắn tiếp của “kẹo mút”

– “Anh để ý đến nó rồi à?”Con gái đúng là có 1 xúc giác rất nhạy bén
về mấy cái chuyện này.

Chap 9:

Kẹo mút đã hỏi thẳng thế mình cũng không cần phải giấu diếm ý đồ nữa
– “Uh. Giúp anh làm quen với M cái nha, hì hì?”Mình nhờ vả thế này có khốn nạn quá không nhở. Nó không rep ngay, phải rất rất lâu sau, kể ra cũng khoảng 10p, nó nhắn lại

– “Em…không giúp đâu”.

– “Sao thế, giúp anh đi mà?

– “Em không thích, thích nó thì anh…tự đi mà làm quen”

– “Thế em có muốn anh giúp em học lý nữa không, he he, giúp anh đi rồi thích đi ăn anh cũng mời”

Con nhỏ bắt đầu lưỡng lự.

– “Thôi được rồi, số của M đây 098*6*5*4*, hôm nào em giúp”

– “Thankiu nhóc nhiều ha, chiều mai…ở lại phòng tự học của trường nhá.

– “Làm gì…hả anh?”

– “Học lý…chứ làm gì nữa”

– “Vâng ạ, à tí xíu đi ngủ…anh chúc em ngủ ngon nha”

– “Uh, nhưng sao lại thế?”

– “Bà em bảo…trước khi đi ngủ mà có ai chúc…thì…mình sẽ ngủ ngon hơn, hì.”

– “Thích thế thì…tối nào anh cũng chúc cho mà…ngủ ngon.

– “Hứa nha”.

– “uh, hứa.”

Có số của M rồi, h phải làm sao đây, nhắn tin làm quen à…tán gái mà làm quen kiểu đó thì…chán chết, thú thật là mình không thích cái kiểu đó chút nào, nghĩ…nát óc cả 1 đêm mà không ra 1 cái tin nhắn cho ra hồn, bác nào từng rơi vào hoàn cảnh này thì đồng cảm được ngay, ra mắt…một người mình thích thì phải để lại…ấn tượng khó phai 1 chút chứ. Thôi kệ cứ từ từ, để mai tính…Ngồi học được 1 lúc thì gần 1h sáng mất rồi, trời ơi, mình quên mất bé “kẹo mút”rồi, vội chạy lại giường cầm cái điện thoại lên:

– “Nhóc ơi, em…ngủ chưa?”

Không thấy tin nhắn của nó, chắc ngủ rồi.

– “Em ngủ rồi à, ngủ ngon nha em, mai dậy đọc được tin nhắn thì…cười 1 cái nha.”

Trằn trọc mãi, vẫn không ngủ được, 1 con cừu, 2 con cừu, 3 con…3984 con…móa mấy con cừu…chít rồi, 3 rưỡi sáng rồi mà vẫn không ngủ được, mai đến mà úp mặt xuống bàn ah…Đó thật là 1 đêm khó ngủ vô cùng, lên voz tí, rồi nghe nhac nhẹ tí…giấc ngủ đến từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau…

Tiếng nhạc báo thưc khốn nạn từ điện thoại réo lên, 3 năm học mình để ý rằng, bài hát khó nghe nhất chính là nhạc chuông báo thức, dù có cài tuyệt phẩm âm nhạc đi nữa làm báo thức thì cũng vậy thôi…Kệ mịa nó, tắt chuông ngủ tiếp…

– “D, dậy đi học đi con, muộn học bây giờ.”Tiếng mẹ quát kèm theo đó là tiếng chát chúa phát ra từ tay mẹ, chính xác là tay mẹ đập vào cửa phòng mình.

– “Rồi, con dậy ngay bây giờ.”

Vác khuôn mặt đưa đám đến lớp, thằng Đ chạy ra, nhìn mình hớt ha hớt hải nói:

– “Sáng nay…mày nuốt nhầm…phải cái tất à?”

– “Cho mày 1 cài giày bây giờ…, đêm qua mất ngủ.”

– “Vào cất cặp nhanh đi rồi lên văn phòng đoàn trường”

– “Sao phải lên đó, tao làm gì đâu, tao vô tội, tao thề.”Tôi nói nói ánh mắt hoảng hốt nhìn nó.

– “Hâm à. hôm nay bốc thăm lịch thị đấu giải bóng đá toàn trường mày quên à.”
Nhắc đến bóng đá thì y như rằng, được bơm vào vài cc hormone.

– Rồi,…rồi chờ tí.

Sau buổi bốc thăm, đội lớp tôi phải đá trận khai mạc giải, đá giải theo thể thức lại trực tiếp, trận gặp bọn lớp 10 toán, không thành vấn đề, bọn nó mới vào thì làm được cái gì so với 1 lớp 12 lý năm ngoái từng dành ngôi á quân giải hội khỏe phù đổng của trường năm ngoái.

Chap 10:

Nhớ lại trận đấu chung kết năm ngoài là không thằng nào trong lớp không tiếc hùi hụi. Đó thật sự là 1 trận đấu của máu và nước mắt. Lớp chúng tôi – 11 lý phải đối đầu với đội bóng mạnh nhất trường trong trận cuối cùng, 12 lý.!

Trận chung kết giữa 2 lớp lý là 1 điều không thường xảy ra trong các giải trường, bởi sức mạnh của các lớp 12 là vượt trội so với phần con lại, 1 lớp 11 choai choai, đội hình chẳng lấy gì làm to con, vào được trận chung kết là 1 kì tích, để đi đến được trận chung kết chúng tôi đã loại rất nhiều đội bóng mạnh, trong đó mạnh nhất phải kể đến là 12 toán, hậu quả là,…vào đến trận chung kết, không có thằng nào…không bị xây xước đầy mình, bong gân…vẫn cắn răng…cắn lưỡi vào đá. Thế nhưng diễn biên trận đấu lại hoàn toàn trái chiều với dự đoán của nhiều người, tôi và Đ- thằng đội trưởng của đội bóng do quá đau đã không thể vào sân đá. Hiệp 1 chỉ biết chống đỡ sức mạnh tấn công của 12 lý, sau giờ nghỉ đã là 2 0, tôi nói với thằng Đ.

“Vào thôi mày ạ, mình không thể đứng nhìn thành quả và cố gắng của cả lớp trôi công cốc thế, đau cũng cắn răng mà đá.”

Thằng Đ gật đầu, 2 thằng cào sân trong tiếng hò hét của anh em trong lớp, mặc dù chân tay đã băng đầy mình. Và…điều thần kì đã xảy ra, chỉ trong 10p chúng tôi đã ngược dòng dẫn lại 3- 2. Cái giá trả lại là thằng Đ bay cả lớp băng ra, vết thương ma sát mạnh với mặt sân, máu nó chảy đỏ cả mu bàn chân, nhìn nó, có vẫn cười: “Cứ đá đi, tao không sao”

…Và hiệp 2 này chúng tôi tấn công dồn dận và không nghỉ về phía khung thành 12 lý, dù đang dẫn trước 3- 2. Chỉ con 10s nữa là trận đấu kết thúc, bị phản công, không đủ người ở phía sân nhà rồi, tôi chạy về trong vô vọng và ánh mắt bất lực nhìn bóng lao vào lưới. 3- 3. Nằm vật xuống sân khóc tức tười, dù kết quả chỉ đang hòa thôi, cảm thấy nghẹn đắng trong lòng không thể kiềm chế nổi, anh em trong đội chạy lại động viên mới đứng dậy

Trận đấu phải giải quyết bằng loạt luân lưu. Với những cái chân đã gần nát ra, chúng tôi sút hỏng cả 4 quả và…thua. Thằng Đ không thể tin vào mắt mình nữa nó khóc, khóc rống lên không ai dỗ nổi, một thằng to con chẳng sợ trời sợ đất mà bây giờ ngồi khóc như đứa trẻ, lũ con gái phải động viên mãi anh em trong đội bóng mới chịu về. Đó sẽ là 1 trong những trận đấu đáng nhớ nhất của thời học sinh.

Quay trở lại với hiện tại, anh em trong lớp đặt quyết tâm năm nay sẽ vô đich bằng mọi giá, dù bây giờ đã là lớp 12 rồi, gãy chân gãy tay cái thì ăn cám.

– “Khi nào ta đá trận khai mạc với mày?”Tôi hỏi thằng Đ.

– “Chiều nay.”

– “Chiều nay thật à?”Tôi còn có cái hện với kẹo mút, phải làm sao đây

– “Uh, trưa về lo ăn ngủ đi, lấy sức chiều mà đá, chiều nay không có buổi học ở trường nên tụi mày nhớ đến sớm đây.”

– “Uh, tao biết rồi”Đành phải lỡ hẹn với “kẹo mút”rồi

Cuối buổi học tôi qua lớp nó
– “Nhóc ơi, hôm qua em ngủ sớm thế?”

– “Sớm cái đầu anh, em chờ mãi không thấy anh nhắn.. nên ngủ quên mất, con gái làm sao mà thành cú…như bọn anh được”

– “Hì, anh bào này, chiều nay lớp anh đá trận khai mạc giải trường, hôm khác ta học nha.”

– “Uh, thế buổi khác cũng được”

– ‘Vậy thôi, anh qua báo với em thế thôi, anh về đây”

Trước khi về tôi không quên ngó vào lớp để tìm hình bóng của người con gái trong mộng của mình, bất ngờ, tôi bắt gặp ánh mắt của “baby”đang nhìn mình. 2 ánh mắt, chạm phải nhau, tôi sững lại mất 2s, thế rồi em quay đi để tránh ánh mắt của tôi, nói chuyện với mấy đứa bạn xung quanh.

Thế đấy, tình yêu quả là làm cho con người rạo rực và điên không thể tả nổi, chỉ là 1 anh mắt thôi mà tôi cứ như người mất hồn rồi, cứ ngân ngẩn ngơ ngơ trên đường về nhà, thậm chí cứ đi trong vô thức thế, mai suy nghĩ đâu đâu, qua lỗi ré về nhà gần 20m rồi mới nhận ra, quay xe lại. Ôi. tình yêu đúng là có sức mạnh ghê gớm quá, làm mụ mị đầu óc của 1 thằng con trai sắt đá như mình.

…Chiều, đến trường chuẩn bị cho trận đấu, gần đá rồi mà mấy thằng trụ cột vấn chưa thấy đây, bọn này đến phải lôi ra búng **** cho chừa.
Tôi gọi mấy thằng cả đời không đụng chân vào bóng lại:

– “Bon mày vào đi, vào đá tạm chờ bọn nó đến.”

– “Điên à, bọn tao có biết đá đâu, với lại làm gì có áo mà đá.”

– “Cứ vào đi, bọn mày muốn lớp thua ngay trận đầu à “. Tôi quát lên.

Hiệp 1 gần xong mà vẫn chưa thấy mấy thằng kia đâu, ôi, chết mịa nó rồi, bọn này ở cái chỗ khi ho cò gày nào rôi. Tỉ số vẫn là 0- 0, tôi hay đá ở hàng tấn công mà phải chạy về thế chỗ cho mấy thằng hậu vệ chưa đến, đội đá như gà mắc tóc, may mà không thua. Nghỉ giữa hiệp thì bọn nó đến, sau khi nghe tổng xỉ vả của anh chị em trong lớp mấy thằng cũng xỏ giày vào sân.

Tôi nhìn về phía khán giả, ở phía 1 góc sân, thấy kẹo mút đang vẫy tay ra hiệu rồi cười. Đứng bên cạnh “kẹo mút”là, ôi không thể nào…là “baby”

Chap 11:

Thấy “baby”đang đứng xem mình đá, máu dê trong người, à xin lỗi, máu nóng trong người trào lên cuồn cuộn, tưởng như có thể 1 mình tả xung hữu đột với cả đội bên kia. Cùng với sự góp mặt của mất thằng hậu vệ đến muộn, đôi tôi dành chiến thắng dẽ dàng với tỉ số 4 – 0, trong đó 1 mình tôi ghi 2 quả cuối trận còn bị bạn nó chửi vì đá cá nhân bỏ mịa ra, cứ có bóng là sút như trâu điên. Bọn nó sao mà hiểu nổi tôi đang nghĩ gì, he he, phải gây được ấn tượng đẹp trước mắt em chứ. Xong trận chạy ngay lại phía kẹo mút và baby đang đứng, vừa đến nơi “kẹo mút”nói ngay:

– “Lớp anh đá hay quá ha. ”

– “Chào anh””baby nhìn tôi cười rồi nói

– “Uh, chào em, hì, 2 em không về mà đến xem anh đá thế?”

“Kẹo mút”tiếp lời ngay:

– “À, chiều nay lớp em học ở trường, còn sớm…nên em rủ M ra xem anh đá bóng?”
– “Thế à, anh đá dở không?

– “M đứng nãy h cứ khen anh đá giỏi đấy”

– “Hì, trêu anh rồi”

– “Vậy thôi bọn em về đây, có anh bạn gọi anh kìa”
Ngoảnh đầu lại, thấy lũ bạn đang quay áo trên đầu rú lên.

– “Uh, về nha, hôm sau lớp anh đá rảnh thì đến xem nha”

– “Á hà, có gái đến xem chả trách đá sung thế”Thằng bạn cười khẩy hỏi.

– “Sung cái đâu mày ấy, đi uống nước thôi, tao còn chưa xử cái tội đến muộn đấy.”

– “Uhm, trận sau mới căng đấy”

Về đến nhà, chạy vào tắm, giữa trời mùa đông mà vẫn thấy nóng, tắm xong chui tọt vào chăn nằm, lôi máy điện thoại ra, gửi tới kẹo mút

– “Cảm ơn em nhiều nha!”

– “Em chỉ giúp đến thê thôi, còn lại kệ anh đây. Hồi chiều đứng xem vơi M…em nói có anh này để ý đên nó rồi đấy”

– “Chiều mai đi uống trà sữa nha, anh mời coi như là cảm ơn em.”

– “Thật à, đừng lỡ hẹn nữa đó anh nha.”Đúng là con gái, cứ thấy ăn là sáng mắt cả lên

Đêm đó, học xong tôi quyết đinh ngồi nhắn tin với “baby”. Hóa ra cũng không phải khó khăn như tôi nghĩ, em nói chuyện rất tự nhiên, đôi lúc bông đùa, nhưng tôi có cảm nhận em rất khác với kẹo mút, em chính chắn hơn và cũng khó gần hơn. Ngày tháng còn dài, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhứ thôi. Tối hôm đó quả thật là 1 buổi tối hạnh phúc khi được trò chuyện rất lâu với người con gái mình thích.

Hôm sau, ra chơi giữa tiết thì con bạn thân đến lớp kéo ra đòi đưa đi xem mắt baby, không từ chối nổi đành phải đưa nó đi xem. Nhìn thấy baby nó há hốc ngạc nhiên:

– “Thấy chưa, có được không?”Tôi khích nó hỏi

– “Mày có mắt nhìn gái gớm nhỉ, em đó tao thấy rồi, hóa ra mày lại thích nó.”

– Mày thấy khi nào?”

– Hôm hội diễn văn nghệ trường ấy, nó nhảy đẹp, sexy nhất lớp nó đấy đấy, hôm đấy mày không xem à?”

– “Không”

– “Thế sao mày biết nó?”

– “Chuyện dài lắm”

– “Nhưng mà tao nghe nói…

– “Sao?”

– “Mà thôi không có gì, người yêu xinh hơn bạn thân thế là đc rồi”

Đến chiều, đi trà sữa với kẹo mút, suốt buổi nó nói luyên thuyên kể chuyện này đến chuyện khác từ chuyện ở trường đến chuyện ở nhà, líu lo như con sáo, trong khi đó tôi chỉ biết ngồi nghe rồi cười, đôi khi gật gù. Quả thật những lúc gặp “kẹo mút”cũng là những lúc cảm thấy vui nhất, vì sự ngây thơ và đáng yêu của bé. Tôi nhìn bé, nhìn rất lâu, và tôi phát hiên ra rằng,con bé, nó…đẹp, không giống kiểu như baby, bé đẹp 1 cách hồn nhiên, rất trong sáng như 1 thiên thần. H tôi mới hiểu vì sao mà chở nó đến quán trà sữa, nhiều thằng nhìn nó với ánh mắt đắm đuối đến thế…

Chap 12:

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ về kẹo mút thì nghe thấy tiếng bé:

– Anh!

– Gì em?

– Anh ngắm em đấy à?

– Đâu có, anh đang suy nghĩ cái này?

– Sao cứ nhìn em thế, anh có nghe em kể chuyện không đấy?

– Có mà, em bị gọi lên bảng thế rồi sao?

– Thì hôm đó em có học bài cũ đâu?

– Ặc, thì cứ chém gió thế, cuối cùng ổng cho con ngỗng rồi xuống, xấu hổ chả biết trốn ở đâu.

– Hì hì, anh cũng xơi ngỗng suốt mừ, mấy môn như văn rồi GDCD cả đời có mò đến đâu, toàn toán lý hóa thôi. Bị gọi lên bảng cứ run bần bật lên.

– Nhiều lúc em thấy tủi tủi lắm anh ạ.

– Sao mà tủi, thấy em cười suốt thế mà.

– Thì nhìn bọn bạn bè xung quanh, thấy đứa nào cũng giỏi, cũng xinh, em thì như con vịt xấu xi, suốt ngày nói lung tung bọn nó toàn gọi là hâm đấy, em bị coi thường lắm anh à.

Nghe đến đây thì tôi nghiêm mặt lại, nhìn em rồi nói:

Em không được nói như thế nữa, nghe anh nói này, có 1 câu danh ngôn mà anh rất thích, của ai thì anh không…nhớ nữa, đại ý rằng: “Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.”. Em hiểu không, dù những đứa bạn,…bạn nó không coi em là gì…nhưng ít nhất, đối với anh, em vần là 1 người đặc biệt”
Nghe xong “kẹo mút”im lặng trong chốc lát, rồi nó nói:

– Anh, cảm ơn anh nhiều nhá!

– Hì, có gì đâu mà cảm ơn, anh chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.

– Em làm em gái anh được không?

– Uh! tôi nhìn em rồi cười.

– Ngoắc tay cam kết này, không được bắt nạt em gái đâu đấy

– Thế em bắt nạt anh thì làm sao?

– Ai thèm bắt nạt được anh. Ah còn nữa, không được làm em gái khóc, không lừa dối em gái, phải nghe lời em gái nói, anh hứa đi.

– Còn lâu nhá!

– Thế thôi, không làm em gái anh nữa, không phải ai muốn làm anh trai em cũng được đâu nhá, xí…

– Thôi được rồi, hứa!, em đúng là đồ con nít, cái gì cũng bắt hứa với lại ngoắc tay, có nhiều thứ còn quan trọng hơn lời hứa đấy…

– Là cái gì cơ?

– Là…niềm tin nhóc ạ, khi đã trao gửi niềm tin vào 1 người thì mọi lời hứa đều không cần thiết đâu…

Trận đấu tiếp theo trong vòng loại trực tiếp không khó khăn như chúng thôi nghĩ, lớp tôi dành chiến thắng nhẹ nhàng với tỉ số 6- 2, sau trận đấu tôi hẹn baby đi dạo uống nước, coi như là buổi hẹn hò đâu tiên. Đó là 1 buổi chiều hạnh phúc khó quên. Thấy baby đến, em cười, đôi má lúm đồng tiền đỏ hồng giữa tiết trời se lạnh, nhìn em xinh không thể tả nổi, bao nhiêu mệt nhọc như bay đi hết.

– Em chờ anh lâu chưa?

Chap 13:

– Em ra xem anh đá lâu rồi, chắc anh không thấy,chúc mừng anh, hôm nay lớp anh lại thắng rồi.

– Uh, tại cũng chưa gặp phải đội mạnh lắm, em có đi xe đạp không, để anh chở em.

– Uh, em không đi, h mình đi đâu anh?

– Đi dạo trước đi, thành phố sắp lên đèn đẹp lắm

Thế là em ngồi sau tôi, tựa đầu vào lưng tôi, rất khẽ, không biết em dùng nước hoa gì nhưng mùi hương nhẹ nhàng của con gái thật sự đã làm tôi ngây ngất, có cảm tưởng người ngồi sau như 1 thiên thần vậy, em có 1 vẻ đẹp rất cuốn hút rất, em chững chạc hơn nhiều so với cái tuổi 15 của em, vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện.

– Hồi cấp 2 anh học trường T đúng không?

– Uh, sao em biết?

– Vì cấp 2 em cũng học ở đấy.

– Thật à, sao hồi anh ở trường chưa gặp em lần nào?

– Hồi đó em khác bây lắm, hồi đó em béo lắm, bây giờ gầy đi rất nhiều rồi, với lại em lên lớp 8 thì anh đã ra trường rồi mà, hôm 20/11 em về thăm trường cũ em thấy anh cũng về, anh lên hát nữa đúng không, anh hát hay lắm đấy, bọn bạn em thấy anh cứ cười tít mắt lên.

– Hôm đó lâu lắm mới về trường nên hứng lên hát vài bài vậy thôi chứ anh có biết hát gì đâu.

– Người ta khen thì anh cứ nhận đi, cứ ngại làm gì.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lặng lẽ, êm xuôi
Đòi hỏi
Xác định khả năng xấu nhất
Cappuccino 2.0
Rơi mất bánh xe