Say Nắng Cô Nàng Lớp 12

26.12.2014
Admin

Truyện: Say Nắng Cô Nàng Lớp 12

Tác giả: Hoang1234
Tình trạng: Đang viết.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Chap 1: Biến cố đầu đời

Giới thiệu một chút về tôi và gia đình.

Tôi tên Mạnh, quê ở một vùng đất nghèo miền Bắc và già đình tôi cũng thế, năm nay là sinh viên năm 3 rồi. Già đình tôi có 3 anh em, tôi là con cả và 2 đứa em tôi đều là con gái, một đứa sinh năm 97 và một đứa sinh năm 99. Nhà tôi nghèo nên anh em cũng chịu khổ nhưng bố mẹ tôi vẫn cố gắng cho cả 3 đi học đến nơi đến chốn, nhiều lúc chẳng có cơm mà ăn, phải đi ăn củ khoai củ sắn ngoài đồng. Vì nhà nghèo nên tôi quyết phải học thật giỏi, và tôi giữ đều 12 năm học sinh giỏi. Nhà cũng nghèo gần nhất cái vùng này nên ai cũng thương mẹ tôi, bố tôi thì nát rượu nhiều lần về đánh đập mẹ và cả tôi và đứa em thứ 2, đứa thứ 3 lúc đấy còn nhỏ quá nên bố tôi không dám đánh thì phải. Lần đấy còn bé, nên tôi cũng cố nhịn rồi cho qua… Đến năm lớp 8… Bố tôi đi uống rượu ở đâu về, quần áo sộc sệch mặt đỏ bừng cầm cái que to bằng cả 3 ngón tay đi vào nhà chửi bới, tôi nghĩ kiểu gì cũng có chuyện rồi.

– Thằng Mạnh đâu, mày ra đây, *** mày để nhà cửa thế này à, *** đm cả con mẹ mày nữa, đữa tiền đây cho tao uống rượu… – Vừa đi dáng vừa loạng choạng miệng chửi bới lung tung.

Tôi đi ra, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn rồi vì đã quá nhiều lần bị ăn đòn như thế này rồi và cũng ”nhờn” dần.

– Con đây

Vừa nói xong, bố tôi cầm cái gậy vụt lia lịa vào người tôi, tôi dơ tay ra đỡ thì bị vào tay đau điếng, rồi vào đầu, vào lưng, vào bắp chân. Tôi chạy ra khỏi nhà, chạy ra ngoài đường tối om luôn, chẳng nhìn thấy đường rồi bị vấp vào hòn đá, những cái đành bằng gậy và thêm cú ngã này làm tôi càng đau, giờ chẳng thể mà ngồi dậy được nữa. Bố tôi thì chạy đến ngay đằng sau, thấy tôi thế không đỡ dậy mà còn cố đạp cho tôi bẹp dí xuống, lúc đấy tưởng ngất xỉu luôn rồi thì mọi người xung quanh vào can ngăn, đỡ tôi đứng dậy rồi thì cũng bớt đau một chút, ngồi nghỉ 15′ xem xét vết thương thì tím ngắt, vài vết đánh ở lưng vì quá mạnh mà chảy máu và cả đầu gối lúc nãy tôi ”xòe” nữa. Cũng dịu dịu rồi, đứng dậy đi vào nhà thì bố tôi lao ra cầm cái gậy đánh tôi tiếp, lúc đấy thì không chịu được nữa, vừa vì đau mà vừa vì ức, chưa để bố tôi đánh tôi đã đẩy ông ra, người say rồi thì đẩy nhẹ cũng ”hạ cánh” ngay lập tức. Vừa ngã cái ông ăn vạ luôn.

– Tao nuôi mày ăn nuôi mày học đến từng này rồi mày đánh bố mày thế à, *** mẹ mày, cả con mẹ mày nữa, tao giết hết.

– Ông câm mồm lại, tôi nhịn ông suốt mấy năm nay cũng chỉ vì cho cái nhà này ấm êm, rồi cho mẹ tôi bớt khổ. Ông thử nhìn xem, cái nhà này, 2 đứa em tôi do thằng nát rượu như ông nuôi à, hay ông chỉ có trách nhiệm đẻ nó ra rồi đánh đập nó.

Tôi vừa nói vừa rớm rớm, bố tôi thì cũng chẳng nói thêm, chỉ ngồi gục mặt ngẩng lên trời hối lỗi. Mẹ tôi cũng vừa đấy chạy ra với 2 đứa em, thấy tôi người đây thương tích chạy lại xoa xoa rồi cũng khóc theo, 2 đứa em cũng ôm quanh người tôi mà dỗ ngon dỗ ngọt. Bố tôi lúc đấy đứng dậy nói.

– Rồi mày ngon, đã thế thì mày cút khỏi nhà tao, tao không có đứa con như mày.

Em nhếch mép cười, rồi đáp lại.

– Đi thì đi, haha, tưởng sao chứ quá là điều bình thường.

Tôi gỡ tay mẹ và 2 đứa em đi vào căn nhà cấp 4 của gia đình tôi, gói gém đồ đạc để vào cái balo cũ, nói chung toàn quần áo và chút tiền tôi dành dụm đi làm được, cũng gần 500k, số tiền này là khá lớn so với gia đình tôi mà tôi tích cóp được hơn 1 năm nay mà không cho ai hay biết. Xách balo ra ngoài cửa, mẹ tôi và 2 đứa em cứ níu kéo ở lại nhưng làm sao thay đổi ý trí tôi được, con trai nói là làm và thế là tôi đi ra khỏi nhà mặc cho những tiếng khóc của mẹ và 2 đứa em.

Lúc đấy cũng đêm rồi, chẳng còn nhà ai mà đi nữa nên qua nhà thằng Kiên bạn thân tôi từ nhỏ, học cùng lớp mà nó chẳng giống tôi, nó học không giỏi chỉ biết biết chút thôi mà nghịch khỏe, những trò gì trong lớp toàn nó đầu têu ra hết. Nó thì hết mình với anh em, tôi và nó với thằng Đạt và con Uyên là chơi thân với nhau từ bé. Đến trước cửa nhà nó, gọi thật to rồi một lúc nó cũng ra.

– Mạnh à? Mày đến nhà tao làm gì giờ này, ơ mặt mũi mày bị thế nào thế? Còn cái balo kia là thế nào?

– Vào nhà đi rồi tao kể

Nó kéo em vào nhà nhanh rồi đóng cửa lại, nhà nó cũng chẳng khá hơn nhà em là mấy, bố mẹ nó cũng làm đồng kiếm miếng cơm qua ngày, 2 đứa em trai nó thì nghịch khỏe chẳng khác gì thằng anh. Lên phòng nó, 2 thằng em nó ngủ ngon lành cành đào rồi, nó nhìn thương tích của em chắc cũng hiểu rồi mà vẫn cố hỏi.

– Mày lại bị ông già đánh à? – Mặt nó lo lắng

– Ừ

– Đm sao không choảng lại cho ông ý mấy cái, nhịn thế mãi ông lấn tới càng đập mẹ con mày nữa đấy.

– Thì vì thế tao mới bị đuổi khỏi nhà.

– Ờ, thôi tối mày ngủ ở đây, có gì mai tao gọi 2 đứa kia sang tính.

– Ừ.

Nó trải cái chiếu xuống đất cho em và nó ngủ, còn 2 đứa em thì nằm trên giường. Nằm đất công nhận lạnh thật, vết đau thì vẫn thấm mà càng lúc càng ê ẩm. Rồi lại nghĩ sau này mình sẽ thế nào khi bị bố hắt hủi không được sự quan tâm của mẹ, rồi 2 đứa em và mẹ sẽ ra sau những bữa rượu của bố tôi. Và rồi tôi quyết định, tôi sẽ lên thành phố, tôi sẽ lên thành phố học tiếp năm lớp 8 của mình trên nhà dì của tôi. Có vài lần tôi đã bắt xe một mình lên nhà dì nên vẫn nhớ đường, và thế là tôi say giắc nồng với những suy nghĩ ám ảnh và những vết đau chưa nguôi.

Sáng dậy, thằng Kiên dậy nấu cơm và 2 thằng em nó cũng biến đi đâu rồi không biết. Đánh răng rửa mặt cho sạch sẽ rồi ra ăn sáng với cả nhà nó. Bố mẹ nó cũng quý tôi vì giúp thằng Kiên học tập và giúp đỡ lúc nhà nó khó khăn(không phải giúp về tiền bạc mà là giúp về mặt tình cảm). Vừa chào bố mẹ nó thì bố mẹ nó thấy em người bầm tím rồi bố nó hỏi.

– Mạnh, bị sao thế này, người bầm tím cả rồi này, mẹ nó vào lấy dầu xoa cho Mạnh đi – Nói với tôi rồi quay sang mẹ thằng Kiên.

Mẹ nó vào lấy dầu xoa xoa mà cũng chẳng thấy khá hơn là mấy, rồi bữa sáng đạm bạc cũng diễn ra kèm theo lời hỏi thăm và bảo em ăn cho nhiều. Ăn xong, thường thì lần nào em cũng tranh phần rửa bát mà lần này mẹ Kiên cứ bắt em lên nhà không cho động gì cả. Thằng Kiên kéo em qua chỗ bãi cát gần sông, rồi gọi thêm thằng Đạt và con Uyên luôn. Tụ tập đủ 4 đứa, thấy em thương tích đứa nào cũng hỏi và lo lắng, em kể hết cho 4 đứa nó rồi an ủi em.

– Chiều tao lên thành phố, chúng mày ở lại vui nhé. Tí tao gọi mẹ tao ra rút học bạ.

Đứa nào cũng há hốc mồm ra ngạc nhiên, thằng Đạt chen nói.

– ĐM mày đi rồi bọn tao chơi với ai, bố đéo cho đi đâu

– Hì, thì tao có nói đi luôn đâu, dịp nghỉ gì tao lại về mà.

– Mà mày lên đấy ở với ai – Uyên nói

– Tao ở với dì, tí về nhà gọi luôn cho dì tao biết rồi thu xếp đồ đạc luôn.

Cuộc nói chuyện với nhau cứ thế mà diễn ra tốt đẹp, cả buổi sáng chúng tôi chơi ngoài bãi cát, rồi xuống sông ném đá rồi té nước nhau cho hết buổi. Trưa tôi ăn ở nhà thằng Kiên luôn, ngủ một giấc đến 2h canh lúc bố tôi đi ra ruộng mới dám mò về. 2 đứa em cùng mẹ, tôi lại nói chuyện với mẹ rồi nói là xác định xuống HN học, mẹ cũng đồng ý rồi gọi cho dì, dì chắc cũng đồng ý rồi nói ”chăm sự nhờ dì” là tôi hiểu. Chiều đi rút học bạ, mẹ và 2 đứa em đưa tôi ra đường lớn đợi xe đi HN, mẹ có đưa tiền nhưng tôi không cầm, tôi có tiền dự phòng rồi ”Mẹ cứ cầm lấy không phải lo cho con, lo cho 2 đứa em con đi”.

Rồi em lên xe, xe đi thẳng đến HN, xe bon bon trên đường làng phủ toàn lúa vàng vì sắp đến mùa gặt rồi. Ngoái nhìn lại hình bóng của mẹ và 2 đứa em xa dần, xa dần, xa dần…

Đến tối tôi mới đặt chân lên đất thủ đô, không khí ồn ào tấp nập bụi mù hỗn tạp nhau tạo nên cái riêng của Hà Nội. Tiếng còi tiếng người rao tiếng du khách mà chẳng bao giờ quê tôi có được cả, nó có một cái rất riêng mà mỗi lần tôi lên cái mảnh đất này chỉ muộn đứng im mà nhìn, mà thưởng thức cái ”hương vị” của Hà Nội.

Chap 2: Ngày đầu đi học, chuyển đi ở riêng.

Đến nhà dì, nhà dì không giàu lắm chỉ gọi là khá giàu thôi. Nhà to như cái biệt thự, sân vườn cây cảnh ao cá đủ các loại, xây nhà theo thiết kế của châu Âu nên rất đẹp. Còn nếu ai hỏi vì sao mà nhà dì mình giàu mà nhà tôi vẫn nghèo như thế thì tôi nói luôn, mẹ mình không muốn mang nợ ai cả, cả tôi cũng nghĩ như thế, nên nhiều lần dì muốn giúp đỡ nhà tôi nhưng mẹ đều từ chối. Đến nơi, bấm chuông gọi dì thì thằng con trai dì kém tôi 1 tuổi ra mở cổng, nó mặt lạnh tanh như kiểu không quan tâm tôi là ai, mà cũng đúng, tôi đến nhà nó vài lần nhưng cả chị và em đều coi như tôi chưa hề xuất hiện trong căn nhà này. Nhà dì có 2 đứa 1 trai 1 gái, đứa chị thì hơn tôi 2 tuổi vì dì lấy chồng trước mẹ tôi.

Vào nhà, dì thấy nên lấy nước cho tôi uống, hỏi han ”đi xe có mệt không?”, ”sao lại xuống đây học làm gì?”… xung quanh những câu hỏi đấy tôi đều khó mà trả lời, không muốn biết chuyện gia đình tôi và cả chuyện mẹ tôi bị chịu khổ nữa. Thế rồi tôi lên phòng mà dì chỉ, phòng này đầy đủ tiện nghi, riêng cái phòng này đã gần bằng cả cái nhà tôi rồi. Bàn ghế, giường nằm, tivi, quạt đủ cả, chẳng thiếu cái gì. Dì quý tôi vì tôi lễ phép, lại học giỏi, ngoan ngoãn và giúp đỡ dì nữa nê dì rất quý tôi, năm nào hè đến cũng bắt tôi xuống kèm cho thằng Minh(con dì) cho bằng được, nhưng dạy thì có được đâu, thằng quỷ này nó nghịch kinh khủng, bảo thế nào nó cũng bay lên giường nhảy nhảy làm đủ trò xong nó tót ra ngoài chơi, và cả chị nó cũng thế, xinh thì xinh thật mà đỏng đảnh chành chọe lắm, cứ thấy em làm sai gì là nói xoáy bắt lỗi cho bằng được. Nghĩ lại thấy phản cảm với người thành phố, họ có tiền là họ lên mặt, họ có tiền là họ có thể nói này nói nọ, có thể hò hét chửi bới những người bậc dưới như tôi.

Một ngày mệt mỏi với đầy suy tư, tôi vừa lo vừa e thẹn, dì xin cho tôi vào một trường cũng khá tốt ở Hà Nội, dì chọn cho tôi những bộ quần áo để bớt mặc cảm với dân thành phố vì họ sạch sẽ, họ ăn mặc khác xa với những người ở quê lên tỉnh như tôi. Và rồi tôi bắt đầu ”tự kỉ” dần và đều. Dì đưa tôi đến phòng giáo viên, gặp chủ nhiệm rồi dì chào cô giáo rồi đi về, xoa đầu tôi bảo ”cố mà học nhé” rồi dì cũng đi mất. Tôi đứng như trời chồng đợi cô giáo gần 15′ để làm thủ tục nhập học với hiệu trưởng, công nhận là lằng nhằng thật. Cô đưa tôi lên lớp với bao ánh mắt của học sinh trường, có người nhìn tôi như người ngoài hành tinh, có người thì nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ vì tôi chỉ cần đeo cái kính 0 độ là chẳng khác gì ”giáo sư”.

2 tháng ròng rã học ở môi trường mới trôi qua, tôi chẳng quen được ai vì tôi sống khép kín so với cái bạn khác, tội học giỏi nên lũ con trai ganh ghét rồi đến lúc thi kiểm tra thì lao vào xem bài của tôi. Rồi bắt đầu quen 3 thằng bạn ở lớp, chúng nó khá hiểu cảm giác của tôi và tôi sẵn sàng chia sẻ chuyện của tôi cho chúng nó nghe và chúng nó cũng hiểu cảm giác xa nhà không ai quan tâm chăm sóc là như thế nào. Nhiều đứa khác thì sẽ vì chuyện này mà tụt dốc không phanh, rồi bê tha vào tệ nạn xã hội nhưng tôi thì khác, tôi có lí tưởng riêng của mình, tôi muốn thoát khỏi cái đời là sống chui sống lủi mãi ở cái mảnh đất cọc cằn ấy và bước đi xa hơn, bước tới thành công và sự nghiệp còn dài đằng đẵng…

Giới thiệu về 3 thằng bạn, thằng Lâm là thằng đưa tôi đến với 2 thằng Nam và Quang. Cả 3 đứa nhà đều giàu có nên lúc đầu tôi rụt rè, cái mặc cảm về 2 chữ ”giàu nghèo” lại hiền lên đầu tôi, tưởng người giàu sẽ chỉ biết bới mọc chuyện của người nghèo như tôi lên nhưng trong số đó lại có những con người rất đa cảm, họ hiểu và an ủi cho tôi khi tôi cần sự chia sẻ nhất. Gia đình 3 đứa nó vẫn ấm êm, hạnh phúc, bố mẹ làm quan chức nhà nước hoặc chủ công ty nên tiền chả bao giờ thiếu cả, tôi đi với chúng nó chẳng bao giờ phải trả tiền mà có cố trả nó cũng đẩy tôi ra hoặc 1 thằng giữ một thằng trả tiền một thằng xách đồ. Tưởng nhà giàu sẽ rất tiết kiệm nếu không muốn nói là ”KIỆT”, nhưng 3 đứa nó thì rất sông sênh truyện tiền bạc, đi ăn đi chơi đều chúng nó bao hết, nhiều lần chửi rồi nói chúng nó mà chúng nó cứ cười truồi đâu lại hoàn đó…

Thỉnh thoảng tôi và mẹ có nói chuyện với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi gọi mẹ toàn nói trống không như kiểu không muốn nói chuyện, và rồi tôi cũng chẳng gọi về nhà luôn từ đó. Tôi thi đỗ cấp 3 vào một trường chuyên ở Hà Nội, dì vẫn quan tâm tôi mặc dù 2 đứa con của dì đang trợn mắt hăm dọa tôi, chả hiểu sao nhưng tôi vẫn cố mà sống cho qua ngày, thi học kì II lớp 10 xong, kết quả là tôi được học sinh giỏi 10 năm liền, hạnh phúc rồi cả nhà dì đi ăn nhà hàng mừng tôi thi dỗ cấp 3, năm trước Yến(con gái dì) cũng thi cấp 3 và ăn nhà hàng nhưng sang trọng hơn thế này nhiều nhưng với tôi nó quá tuyệt rồi. Dần dần thời gian qua đi, tôi chịu rất nhiều áp lực từ gia đình dì và rồi tôi quyết định ra ở riêng, ra khỏi cái căn nhà đầy ắp thủ đoạn âm mưu của Yến và Minh.

Lúc ở riêng, tôi gọi cho 3 đứa kia muốn ở riêng và chuyển nhà, thằng nào cũng hóa hức rồi dắt con cà tàng đi lượn lờ phố phường kiếm cái nhà trọ. Tìm cả buổi chiều rồi ưng ý, căn phòng cũng 25m vuông, cũng rộng rãi đầy đủ tiện nghi ở khu trung cư, giá khà mềm nên 3 thằng kia tranh nhau trả tiền, khó hiểu mặc dù em là người ở có phải bọn nó đâu, giờ lại khiến mình mắc nợ với chúng nó. Và khi biết rằng ở 1 mình thì chẳng ai lo cho nên tôi đã phải tự kiếm tiền, làm những nghề nhẹ mà lương cũng tàm tạp, tôi đi rửa bát cho nhà hàng, rồi làm các việc dọn dẹp khác…

Chap 3:

Lúc ra ở riêng, dì có nói ”Sao phải ra, nhà cô đối xử với cháu không tốt à, thế này thì biết ăn nói thế nào với mẹ”. Nghĩ lại, mẹ tôi có còn quan tâm cho tôi nữa đâu, có biết thì cũng chỉ hỏi vài câu tại sao tại sao rồi thôi, và cũng từ năm lớp 8 đến giờ tôi chưa về nhà một lần nào, có về quê nhưng cũng ở nhà thằng Kiên, thằng Đạt là cùng, cũng gọi là về quê ăn tết đấy. Nghe dì nói rồi tôi đáp:

– Dạ tại cháu muốn tự lập với không muốn phiền hà tới dì và chú nữa. – Tôi bịa ra cái cớ để đi, chứ không muốn lôi 2 đứa con của dì ra rồi lại thành cãi nhau, mất thiện cảm anh em(mà cũng có thiện cảm quái đâu).

– Ừ thế để dì đưa đi tìm nhà trọ – Giọng dì buồn hẳn

– Thôi dì, cháu với bạn cháu tìm được rồi, cháu cũng dọn đồ rồi ạ, lát cháu đi sang nhà luôn ạ. Dì chuyển lời giúp cháu tới chú và 2 em.

– Đợi dì tí

Dì đi vào phòng, tôi vẫn ngồi ở bàn nhấm nháp cốc nước lọc cho đỡ khát rồi dì ra ngồi cạnh tôi.

– Này cầm lấy, dì chẳng có gì đâu nên cầm tạm mà tiêu. – Dì đưa cho tôi sấp tiền, chẳng biết bao nhiêu nhưng là rất nhiều đối với tôi.

– Thôi dì, dì cầm lấy đi cháu có tiền dự phòng rồi mà dì – Tôi dí sấp tiền vào tay dì

– Cầm, không nói nhiều – Dì trợn trừng mắt lên làm tôi sợ, đành phải cầm

– Dạ, sau kiếm được tiền cháu gửi lại dì.

– Ừ

Rồi tôi lên lấy đồ, cũng chẳng có nhiều nên chỉ 2 cái túi nilon với balo của tôi là đủ. Chào dì lần nữa rồi đi, đi bằng con cào cào của thằng con dì để lại, cũng cũ nhưng đi thì vẫn được. Đến phòng, tôi dọn dẹp lại mọi thứ bụi bặm, lau nhà các kiểu cho sáng sủa rồi cũng xong, 3 thằng kia cũng đến giúp tôi dọn dẹp với xếp sách vở quần áo rồi cả 4 thằng đi ăn hàng, lần này là tôi trả tiền, nếu không dùng mánh khóe thì chắc chắn bọn này lại trả tiếp. Cũng chuẩn bị về, tôi nói ra vệ sinh rồi đến quầy thanh toán luôn, cũng chẳng mất nhiều vì cái tuổi này nhậu nhẹt gì, tôi cũng không ham mấy cái chất gây nghiện đấy.

Hôm đầu tiên ngủ tại nhà mới, không quen lạ nhà lạ cửa lạ giường nên khó ngủ lắm, suy nghĩ về cái cuộc đời và tương lai tối tắm thì tôi bắt đầu say giấc nồng với bao nhiêu suy nghĩ…

Sáng chủ nhật, tôi đi tìm việc làm và bắt đầu với việc rửa bát cho một quán bia, lương tháng khá hậu hĩnh và nếu chăm chỉ tôi còn được thưởng nữa. Tháng đầu đi làm tôi được 1tr5, rồi trả tiền phòng trọ mất 500k, tiền ăn uống và tiền sinh hoạt các kiểu cũng hết gần 1tr, thế nên cũng chẳng có tiền đâu mà đi chơi, quần áo tôi mặc toàn đồ cũ kĩ, lỗi thời lạc hậu nên 3 thằng kia có quần áo chật hay không thích là ném sang hết cho tôi mặc dù nhìn vẫn còn mới tinh luôn.

Thấm thoát trôi qua cũng đến kì thi đại học, tôi chọn cho mình trường tôi theo đúng nghề và dự định tương lai, trường có tiếng ở HN và tôi đã qua với 25 điểm. 3 thằng kia cũng đỗ vì thời gian ôn thi tôi giúp chúng nó rất nhiều trong học tập nhưng khác trường thôi, chúng nó cảm ơn rối rít rồi bố mẹ 3 đứa nó cũng đến cảm ơn, mời tôi đi ăn và cho tôi tiền nhưng tôi không dám nhận. Giúp được thì giúp chứ tôi chẳng muốn lấy tiền của bố mẹ chúng nó, nếu lấy chẳng khác gì tôi là ”Gia Sư”.

Lên đai học, tôi phải quen với lớp mới, phải bắt đầu lại như lúc tôi còn học lớp 8. Chẳng quen ai, quá lạ lẫm, toàn thành phần ”nhà mặt phố, bố làm to” xin vào trường chứ học hành gì, đến lớp thì nằm vật ra ngủ rồi cầm điện thoại tạch tạch.

Và rồi cái cuộc sống sinh viên nó chi phối về tiền bạc rất nhiều, tôi đi chạy bàn ở quán bia, rồi lại cái công việc rửa bát, nhưng đều không có kết quả gì, chỉ làm được vài tháng rồi bỏ. Thằng Lâm có quen ông chủ của một quán karaoke khá nổi tiếng ở HN, rồi xin cho tôi cái chân giữ xe đêm ở quán. Ngày đầu tiên đi làm tôi trông đến gần 3h, tưởng trông xe là chỉ tiền lương của ông chủ ai ngờ cả tiền bo của các khách quý nữa. Bình thương đêm thì toàn khách VIP, nên 100k, 200k là chuyện bình thường, nhiều thì 500k nên tiền lúc đó tôi chẳng bao giờ thiếu. Sáng đi học, chiều ngủ tối đi làm, tiền nhiều thật nhưng giờ giấc thì chẳng khác gì sống bên nước ngoài.

Nhưng rồi cũng quen và cuộc sống sung túc tếp đến năm thứ 2 đại học, tôi nghỉ cũng có một số tiền kha khá đủ tiêu cho đến hết năm thứ 4 đại học. Nên chọn cho mình cái nghề gia sư, và ở đây…tôi gặp em…

Chap 4: Ngày đầu làm gia sư.

Tìm trên mạng và nhờ người tìm học sinh để làm gia sư, mình theo khối A nên dạy cả 3 môn toán, lý, hóa. Chủ yếu dạy mấy em mất gốc học sinh cấp 3. Rồi lần này là thằng Quang kiếm ”việc” cho em, nghe nói em này học lớp 12, nhà giàu bố mẹ nó có quen bố mẹ thằng Quang. Thấy tôi đang có ý định làm gia sư nên Quang hỏi bố mẹ con nhỏ và rồi tôi đã có việc.

Mẹ nhỏ có gọi cho tôi nói chuyện rồi biết nhỏ cũng thi khối A, hiện đang học ở trường khá là bình thường ở HN, mải chơi nên lên cấp 3 là mất gốc nên giờ càng ngày càng lười, mẹ nhỏ than khổ với tôi rồi nói về tiền lương, về những ngày học tối của nhỏ.

Ngày đầu tiên đi làm gia sư, bước vào ngôi nhà 5 tầng khang trang, rộng rãi, oto xe máy xe đạp thì cứ gọi là chắn hết cả đường đi. Cách trang trí và đồ đạc cũng sang trọng, tranh thuê chữ thập cũng treo trên tường rất nhiều. VÀo chào hỏi bố mẹ nhỏ, rồi mẹ nhỏ đưa em lên phòng, lúc đi cũng hơi run và ngại ngùng vì nhỏ kém mình có 2 tuổi, chẳng biết mặt mũi nhỏ ra làm sao nhưng thường thì gái thành phố rất xinh (theo em là thế). Bước vào, thấy nhỏ đang ngồi ở bàn máy tính chơi gì đấy. Rồi mẹ nhỏ cất tiếng.

– Không lo học suốt ngày máy tính máy teo, mai tao đập bỏ.

– Ơ mẹ buồn cười thế, con vừa ăn cơm xong mà. – Nhỏ cãi lại luôn, mà mặt vẫn cắm vào cái máy tính

– Đây là anh Mạnh, anh gia sư lúc chiều mẹ nói với mày đấy.

Giờ nhỏ mới quay ra.

– Đây…đây…á… – Kiểu ngạc nhiên nói lắp bắp

– Ờ, thôi anh em học đi mẹ xuống lấy nước.

Rồi mẹ nhỏ đi xuống, tôi cũng rụt tè nhưng cũng cố tỏ ra cứng rắn.

– Học toán trước nhé, em lấy sách ra đi. – Tôi ngồi xuống bàn máy tính cạnh nhỏ.

– Dạ – Nhỏ lễ phép.

Rồi tôi giảng bài cho nhỏ, chỉ từng li từng tí vì nhỏ mất góc khá nhiều rồi, nhưng vẫn thông minh giảng lại vài lần là hiểu. Bắt làm hết đống bài tập rồi tôi mới có thời gian nhìn kĩ nhỏ, nhỏ có mặt vline và môi trái tim, đúng chuẩn girl luôn. Tóc thì tôi không phải con gái nên chẳng biết diễn tả sao nữa, mái chéo sang một bên, xõa ra và cuốn xoăn ở đuôi khá bắt mắt. Nhiều lúc nhỏ cười vì e thẹn không hiểu lại thấy nhỏ xinh hơn… Giao động đầu đời của tôi bắt đầu như thế…

Những lúc học xong còn thời gian, nhỏ hỏi về những mối quan hệ của tôi, lúc đấy chỉ nói là ở riêng rồi có vài thằng bạn thân thôi. Chứ không đề cập gì đến chuyện gia đình tôi hết, sợ nhỏ có ánh nhìn khác về tôi. Nhỏ nói chuyện cũng rất tâm lý, không thuộc dạng gái đua đòi trẻ trâu như bây giờ, đú đởn son phấn tóc vàng tóc đỏ là những đứa con gái tôi chẳng bao giờ dám tiếp cận. Phải mất một thời gian tôi mới bới móc được thông tin là nhỏ tên Quỳnh, cũng có rất nhiều vệ tinh và cũng có gấu rồi. Lúc đấy cũng thấy bình thường vì nhỏ xinh mà, dáng chuẩn met7 nữa nên có những anh đại gia nhà giàu đẹp trai vây quay là chuyện quá bình thương. Cũng chỉ gọi là tạm thời say nắng thôi nên lấy hết quyết tâm chỉ là ”gia sư- học trò”, hết. Không có mối quan hệ nào tiến xa, cùng lắm là anh em bạn bè. Thế thôi. Rồi chấm dứt 3 ngày học đầu tiên, tôi và nhỏ đều có những ấn tượng riêng, tôi thì thấy nhỏ rất xinh và hiểu biết, nhưng nếu tiến xa và để nhỏ biết gia cảnh của tôi thì chưa biết chuyện gì sẽ sảy ra… và khéo tôi lại dính vào cái ”mặc cảm”.

Ngày thứ 4 làm gia sư, tôi có số điện thoại của nhỏ, hôm đấy nhắn tin đến gần 2h sáng, tôi thì buồn ngủ díu cả mắt nhưng vẫn phải cố tiếp chuyện với nhỏ. Hỏi hết chuyện trên trời dưới đất thì cũng đến cái chủ đề chẳng bao giờ muốn nhắc tới, đó là ”gia đình và tình yêu”.

– Mà sao chẳng bao giờ em thấy anh đề cập đến gia đình thế?

– Thì có gì đâu, như bao gia đình khác thôi em.

– Anh học giỏi mà đẹp trai thế chắc bố mẹ anh cũng vui sáng mặt mũi chẳng bù cho em, mà anh có người yêu chưa?

– À ừ chưa, ngố như anh ai thèm yêu.

– Ngố thật, nhìn lúc anh giảng bài buồn cười lắm ý.

– Mai bắt làm bài không thèm giảng nữa, không làm được ăn roi

– Dám hành hạ người đẹp à, cắt xít bây giờ.

– Thôi anh buồn ngủ rồi ngủ đi, mai còn đi học.

– Ơ tưởng sinh viên bọn anh toàn thức đêm chơi game chứ.

– Anh thì khác.

– Dạ thế thôi anh ngủ đi, anh ngủ ngon ạ (lúc đấy chẳng hiểu là cái gì luôn)

– Có ngủ luôn không?

– Tí em ngủ

– Không

– Khò… khò…

Thế rồi tôi chẳng buồn rep nữa, bật nhạc không lời mấy bản nhạc buồn lên nghe cho dễ ngủ. Đêm nào cũng thế vì đấy là lúc cảm giác tôi thấy thanh thản nhất.

Ngày thứ 5 làm gia sư, hôm nay tôi dạy buổi sáng và tối vì chủ nhật, và tôi biết thêm là em cực kì nhí nhảnh và nhõng nhẽo, vì lúc đầu chưa quen còn ngại nên rụt rè lắm. Nhiều lúc còn quay sang chọc tôi mà phải làm cái mặt hình sự ra răn đe mới chịu thôi mà học bài, chứ cứ thế này làm sao mà thi được. Nhỏ không phải học dốt, mà không chịu học nên mất gốc, chẳng hiểu cấp 3 chơi bời thế nào mà giờ chả biết cái gì về 3 môn khối A này.

– Học hành thế này thì bao giờ cho khá được, học thì lo học đi cứ nghịch nghịch bưc mình rồi đấy.

– Dạ… – Mặt xụ xuống, lần này chẳng dám đùa nữa mà làm cái mặt buồn rồi cặm cụi làm

– Sai, làm lại

– Sai, làm lại tiếp.

– Sai, làm lại

Rồi tôi bắt nhỏ làm bao giờ cho đúng thì thôi, em không hề gợi ý một chút nào rồi phải đến vài lần làm lại nữa thì cuối cùng cũng đúng, mặt nhỏ vẫn kiểu hờn dỗi tôi. Lại phải dỗ rồi… Tôi có mua kẹo mút cho nhỏ vì như phần quà cho những lần nhỏ làm bài đúng, rút trong cặp ra một chiếc kẹo chuppachup vị táo dơ trước mặt nhỏ.

– Này, nói để tốt cho em chứ cho anh đâu mà dỗi.

– Dỗi rồi, ứ thèm – Quay ngoắt sang bên, kiểu này chắc được đà lấn tới đây mà

– Không thì thôi, càng tốt anh ăn mình

Nói xong thì nhỏ quay lại giật luôn.

– Ơ bảo cho rồi mà lại lấy à. Vớ vẩn.

– Thế mà bảo ”ứ thèm”

– Thì… mà anh bóc cho em đi. Hì

Cũng ga- lăng chút nên tôi cũng bóc cho nhỏ, mà tự nhiên khó bóc thế làm bị ”quê” và em lăn ra cười sằng sặc. Cuối cùng cũng bóc được, nhỏ ngậm trong miệng được lúc thì dơ ra trước mặt em.

– Ăn chung hơmmmm

Em nhìn cây kẹo rồi nhìn lên nhỏ

– Mất vệ sinh, ăn đi

– Hông ăn chung ăn chung cơ – Lại cái mặt như này

– Không thấy mặt vệ sinh à?

– Hông, hì

Rồi em ngậm luôn, ngậm mà tay nhỏ vẫn cầm cái que kẹo, nhìn hài thật. Rồi nhỏ giựt giựt làm phải nhả ra, đúng kiểu nhỏ vô tư nên cũng cứ thế mút tiếp luôn. Đến là khó hiểu với con nhỏ này…

Kết thúc buổi sáng, em đi xuống xin phép nhưng mẹ Quỳnh cứ rối rít bảo tôi ở lại ăn cơm trưa với gia đình cho bằng được. Nhưng mà cuối cùng cũng từ chối được vì có Quỳnh cứu giúp.

– Thôi mẹ tha cho anh Manh đi, con với anh Mạnh ra đây tí nhé.

– Đi đâu? – Mẹ Quỳnh hỏi

– Dạ đi mua sách ạ… đi thôi anh – Xong quay sang đẩy tôi đi

Dắt xe đạp ra ngoài, nhỏ cũng vô tư leo lên xe tôi. Mặt tôi thì nghệt ra, chả hiểu chuyện gì luôn.

– Vào nhà ăn cơm ra đây làm gì, định đi thật à?

– Dạ – Cười tít mắt

– Đi đâu?

– Ra Tràng Tiền đi em đãi anh ăn kem.

– Ừ thì đi.

Ra Tràng Tiền cũng không xa lắm, nhưng nếu đạp xe thì cũng mỏi chân chết, nhưng gái đẹp ngồi đằng sau nên hứng lắm nên đi rất nhanh, lại còn được mời ăn kem nữa. Thấy vui hẳn. Đến nơi, nhỏ bảo đợi ở ngoài rồi mang ra 3 cái kem ốc quế, cũng không bận tâm đến cái kem thứ 3 lắm chắc nhỏ ăn 2 cái. Nên cũng cầm và nhấm nháp luôn thì nhỏ nói.

– Anh ăn rồi về nhé, em ra đây tí.

– Ơ… mà đi…

Chưa nói hết thì nhỏ chạy đi mất rồi, tôi nhìn theo nhỏ chạy sang bên đường ngồi lên xe thằng con trai nào đấy, tự nhiên thành thằng xe ôm và ”tiền công” là một cái kem. Và theo cái kiểu nối giáo cho giặc này làm tôi thấy khá ức, nhỏ từ bên đường vẫy tay chào em rồi ôm thằng kia, càng nhìn càng ức mặt tôi lúc đấy đúng kiểu ”hình sự” rồi ném luôn cái kem xuống đất đạp chân chống rồi lên và phóng đi. Cùng đường nhỏ đi nên lúc vượt qua nhỏ vừa ôm thằng con trai kia vừa ngoảnh lại nhìn em với ánh mắt đầy hối lỗi. Em chẳng thèm để ý rồi phóng một mạch về nhà luôn. Chiều nghỉ nền bọn bạn rủ đánh AOE với CS nên kiếm cái gì ăn rồi đi ngủ luôn… Mà càng ngủ thì càng suy nghĩ… càng suy nghĩ thì càng khó ngủ…

Chap 5:

Chiều hôm đấy cày cuốc làm kèo với bọn lớp bên cạnh, chẳng hiểu sao tôi lại sa vào mấy cái game này, thực sự nó rất thu hút và tôi cũng đã hơi ”nghiện”. Thỉnh thoảng cũng chơi đêm với những lơi mời, cũng làm kèo đánh tiền máy tiền nước và tiền mặt. Giờ trình độ cũng khá cao tay do cày cuốc nhiều nên trận nào solo của lớp đều có tôi tham gia. Chiều đấy lớp thua, nhục nhã tại quân sida quá, rồi cả đám kéo nhau đi ăn bánh mì kẹp thịt rồi chia tay.

Tối đến tôi đi sang nhà nhỏ dạy tiếp môn Hóa, đúng giờ mẹ nhỏ đang rửa bát chắc nhà nhỏ vừa ăn cơm xong. Mời em ngồi uống nước ngoài phòng khách rồi đợi mẹ nhỏ lên bảo nhỏ chuẩn bị sách vở. Tôi ngồi xem tivi và lại nghĩ đến cái cảnh trưa này, chẳng hiểu sao mình lại vứt cái kem rõ ngon, lại cư xử như kiểu đang ghen… Đúng là có ghen, vì tôi cũng có ”say nắng” nhỏ, cũng rung động đầu đời với một người cô nàng xinh đẹp như thế này thì ai mà chịu được, và rồi tôi quyết định, vứt lại mấy cái suy nghĩ đấy sau lưng, coi như chưa có việc gì sảy ra rồi cả 2 sẽ càng khó sử. Mẹ nhỏ gọi tôi lên phòng nhỏ, và tôi lết những bước chân nặng chịch đi lên tầng 3 phòng nhỏ. Bước vào phòng lại cái căn phòng khiến tôi ngây ngất, cũng là lần đầu tiên tôi bước vào cân phòng của con gái, căn phòng màu hồng rộng hơn cả phòng trọ của tôi, đủ mọi thứ cần thiết không thiếu cái gì, giường thì như cái tiệm bán thú nhồi bông vì nhiều quá còn cả dưới đất nữa. Cũng dễ hiểu vì nhỏ có nhiều vệ tinh nên cứ cái dịp ngày gì của con gái hay sinh nhật, valentina thì kiểu gì nhỏ cũng nhận được lời tỏ tình với thêm vài con gấu thế này. Nhỏ nay mặc chiếc váy ren màu hồng khá bắt mắt, tóc thì vẫn xõa ra như thường ngày như công chúa vậy, nhưng tôi không quan tâm. Nhỏ chào tôi rồi tôi tiến lại bàn học, mở quyển sách hóa lớp 12 ra định chuẩn bị giảng cho nhỏ thì giật mình bởi bàn tay nhỏ đang đặt trên tay tôi nắm quyển sách.

– Anh giận em à? – Mặt xụ xuống

– Có gì mà giận, bỏ tay anh ra. – Em cố để gạt tay nhỏ ra mà càng cố thì nhỏ càng nắm chặt em hơn.

– Không giận mà phải ném kem đi thế à? – Lườm em kiểu hờn dỗi

– Không thích ăn thì vứt.

– Lại dỗi kìa, nhìn cái mặt thấy ghét.

– Ờ

Rồi nhỏ cũng buông tay tôi ra, tôi chẳng hỏi thêm gì nữa mặc dù vẫn muốn biết ”gấu” của nhỏ là người như thế nào nhưng thấy đào sâu vào chuyện của người khác là không tốt, nên thôi vẫn cố tỏ ra bình thường nhất để kết thúc buổi học. Tôi cất sách vào cặp rồi chuẩn bị nhấc mông lên đi về, và rồi em lại cầm tay tôi một lần nữa, nhưng lần này cầm và kéo tôi lại cơ.

– Anh nghe em giải thích đã – Mắt rươm rướm nước mắt

– Giải thích gì?

– Thì chuyện của em và…

Chưa để nhỏ nói xong tôi chen vào:

– Thôi

– Sao lại thôi?

– 1. Anh không là gì của em, chỉ là gia sư không hơn không kém

2. Chuyện tình yêu của em anh không quan tâm cũng chẳng đáng để em giải thích với chia sẻ, anh cũng sẽ không nói cho bố mẹ em biết đâu mà lo. Đừng để nó ảnh hưởng đến học tập là được. Thôi anh về nhé

– Dạ – Mặt nhỏ vẫn cúi xuống

Tôi nhìn cũng đủ thấy ánh mắt buồn của em nó, nhưng giờ có làm gì được đâu nên tôi chọn cách bỏ chạy. Dắt con cà tang lên và đi, một mạch về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mở bản nhạc không lời đậm chất ”buồn rười rượi” mà tôi vẫn thường nghe… và nó lại khiến tôi nhớ tới nhỏ, tối nay nhỏ không nhắn tin cho tôi như mọi hôm nữa, rồi suy nghĩ linh tinh phải chăng nhỏ cũng yêu tôi, cũng thích tôi, cũng ”say nắng” tôi như tôi ”say nắng” nhỏ. Rồi đứng trước gương nhìn lại mình, tự nhủ ”mày có gì không, mày có xe máy như người ta không, mày có tiền để đưa em đi chơi không hay là cả tuần đi chơi ra đê ngắm sao”. Chắc… tôi hết hi vọng rồi…

Ting ting…Ring ring…

Điện thoại tôi vang lên và tiếng nhạc cũng tắt, tôi đoán chắc là nhỏ nhắn tin và đúng như thế.

– Anh ngủ chưa?

– Chưa

– Thế đang làm gì đấy?

– Chơi thôi

– Lạnh lùng với em đấy à

– Có đâu

– Đấy mà

– Thế có chuyện gì không?

– Muốn nói chuyện với anh thôi

– Người yêu em đâu

– Anh ý chơi game rồi

– Thế anh là người thay thế à?

– Không, anh đừng nghĩ thế

– Thế nghĩ thế nào?

– Anh nghe em giải thích được không?

– Ơ hay, giải thích cái gì, đã bảo anh không là gì của em rồi mà.

– Thế thôi anh ngủ đi

– Ừ, ngủ ngon

– Anh ngủ ngon

Đúng thật là những thằng nhà quê như tôi rất khó nói chuyện và cũng không biết nên nói cái gì nữa. Thế rồi kệ, bật tiếp nhạc rồi ngủ thôi.

Sáng nay đi học kiểm tra bao nhiêu là môn, mấy thằng ”nhà mặt phố, bố làm to” lại kiếm những thằng như em để chép bài. Rồi ra kèo:

– Giờ mày cho tao xem bài, mỗi mỗn tao đưa mày 300k, ok không?

– Tùy

Cũng mừng vì tự nhiên có tiền mà chẳng mất gì, nếu chúng nó không ra kèo thì tôi cũng sẵn sàng cho chép bài. Và thế là tôi lại có một khoản tiền nữa trên lớp. Hôm nay không đi dạy cho nhỏ, chiều tôi cũng được nghỉ nên rủ 3 thằng kia lượn lờ phố phường. Rồi tạt vào quán kem, dắt nhau vào siêu thị mua vài thứ lặt vặt tiện thể ngắm gái chân dài luôn và chơi mấy game xèng ở tầng trên cùng. Xong đâu vào đấy cũng mệt rồi, chúng nó lại tiếp tục lôi tôi đi vào quán cafe ở gần trường đh xây dựng mà chẳng nhớ là đường nào nữa. Rồi cái cảnh tượng tôi chẳng bao giờ muốn nhìn nó lại bắn vào mắt tôi…

Chap 6:

3 đứa bạn đi trước, mặt đứa nào cũng hớn hở và tôi luôn là thằng đi cuối, bước vào quán thì thấy ngay cái cảnh nhỏ và thằng chở nhỏ đi hôm trước ở Tràng Tiền đang ôm ấp hôn hít nhau ở khoảng cách khá xa tôi nhưng đủ để nhận ra dáng vẻ kia là của nhỏ. Đứng nhìn rất lầu để khẳng định đấy là nhỏ thì 2 đứa nó rời nhau ra, nhỏ lau môi rồi ngại đỏ cả mặt rồi quay mặt ra nhìn tôi trong ngỡ ngàng, thật sự thì cũng không quan tâm cho lắm vì tôi cũng chẳng là gì của nhỏ cả. Làm cái mặt lạnh tanh tìm 3 đứa bạn thì nó chọn ngay cái bàn gần nhỏ nữa chứ, lại phải tiến lại ngồi ở cái vị trí đối diện với bàn nhỏ và lại tiếp tục cái màn thằng kia ôm ấp nhỏ rất tình tứ nhưng đều bị nhỏ gỡ ra vì sự có mặt của tôi. Nhìn ngứa mắt mà không làm gì được nên tôi bảo thằng Lâm:

– Đổi chỗ cho tao.

Nó không bảo gì rồi vui vẻ đổi chỗ, nó ngồi quay lưng lại với nhỏ nên tôi đổi chỗ cho nhỏ bớt ngại. Gọi đồ uống thì bọn nó gọi hộ cho tôi luôn vì có biết gì đâu mà gọi, nó gọi cho tôi một cốc sữa chua đánh đá, cố gắng nói thật nhiều và to để nhỏ biết tôi không hề quan tâm đến nhỏ, để cho nhỏ biết không cần giải thích gì hết mà cứ tỏ ra bình thường là được. Rồi bỗng tôi cảm thấy một luồng sát khi ở đằng sau, cảm nhận được sự to tiếng và 3 cặp mặt của đám bạn tôi nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi quay lại rồi thấy thằng kia đứng lên chỉ tay vào nhỏ quát.

– Nãy thì còn tự ôm giờ nắm tay cũng gạt ra là tđn, thôi chia tay đi. Đm tao chán rồi.

– … – nhỏ vẫn cắm mặt xuống tay đan xen vào nhau.

– Không còn gì để nói à? – Thằng kia vẫn hét với nhỏ

– Em xin lỗi… – Nhỏ nói

Tôi vẫn quan sát nhỏ và thằng kia chửi nhau, khá gay cấn nhưng có thể sự to tiếng này bắt nguồn từ tôi.

– Xin lỗi… nghe nhầm không? Thôi thôi chia tay nhá, tôi kiếm con khác biết chiều mình hơn cô. – Nó nói xong, khẳng định luôn là thằng chăn rau

Vừa đi vài bước thì nhỏ chạy lại kéo tay nó nói:

– Em xin lỗi mà. – Khóc luôn rồi

– Bỏ tay ra – Nó lại đi tiếp

Nhỏ lại chạy theo kéo tay nó chưa kịp nói hết ”Em xin…l…” Thì ăn ngay phát tát vào mặt, đã chăn rau còn vũ phu làm tôi càng khinh những thằng con trai như thế này. Lừa con gái người ta xong thì bỏ mặc kệ người con gái kia đau khổ, 3 thằng kia vẫn ngồi cười nói còn tôi đi ra đỡ em dậy, em vẫn quỳ gục xuống ôm mặt khác. Thỉnh thoảng nấc lên một tiếng khiên tôi cũng đau nhói.

Đỡ nhỏ dậy ngồi lên ghế mặc cho 3 thằng kia há hốc mồm mắt thì trố lên ngỡ ngàng. Đỡ nhỏ ngồi lên cái ghế, còn tôi quỳ xuống một tay cầm tay nhỏ một tay xoa xoa mặt an ủi.

– Có đau không?

Nhỏ vẫn im lặng, nhưng tay thì nắm chặt em hơn và khóc như trẻ con. Tự nhiên thấy mình khốn nạn, sự có mặt của tôi khiến nhỏ khó xử và rồi dẫn đến mất đi tình yêu của mình. Nhưng… Liệu rằng nhỏ yêu nó có được hạnh phúc không? Nó có đem lại cho em niềm vui khi ở bên nó không hay nó chỉ lợi dụng em như một con bài chơi chán thì bỏ?

– Nín đi, anh đưa em về. – Tôi kéo tay nhỏ đi ra ngoài

Nhỏ cũng bước đi theo sau tôi, đến cửa thì mới nhớ, tôi không đi xe nên quay lại đám bạn thì thằng Lâm hỏi ”Mẹ thằng chó, mày quen em nó từ bao giờ thế?” tôi đáp luôn ”Con của bạn mẹ mày giờ tao làm gia sư đấy, ném tao mượn cái chìa khóa đưa em nó về rồi tao ra”.

Cầm chìa khóa thằng Lâm đưa rồi tôi chạy một mạch ra nhấc xe rồi đưa nhỏ về, mắt nhỏ vẫn đỏ hoe mặc cho tôi có dỗ thế nào nhưng nhỏ vẫn khóc. Rồi tôi im lặng, nhỏ cứ thủ thỉ gì sau lưng tôi mà nói rất bé, chẳng nghe ra cái gì nên tôi coi như gió bay và rồi nhỏ luồn tay lên ôm ngang eo tôi lúc nào không hay… Cảm giác mà được gái ôm sung sướng lắm, mà lại lần đầu của tôi nữa nên hơi bỡ ngỡ và rụt rè, ngại đỏ cả mặt lúc này nhỏ nhìn thấy tôi đang cười mừng thầm thì chắc không biết chuyện gì sẽ sảy ra.

Mặc cho nhỏ ôm tôi rồi cũng về đến nhà nhỏ, nhỏ đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi ”Cảm ơn” một câu ngọt sớt. Tôi nhìn từng bước chân nặng chĩu của nhỏ đi vào nhà, nhẹ nhàng đóng cổng rồi vẫn cái câu ”Cảm ơn” đấy một lần nữa. Tôi biết là giờ này nhỏ đang rất buồn, và tôi cũng là người phá hoại tình yêu của em…

Tối về nhà, tôi cầm ngay điện thoại lên gọi cho em, chưa chắc là em đã hết buồn nhưng giờ em cần người nào đó để chia sẻ, để tâm sự.

– Đang làm gì đấy?

– Em vừa ăn xong, anh ăn chưa.

– Cũng vừa ăn xong luôn.

– Mà lạ, tự nhiên nay gọi em làm gì vậy?

– Rủ em đi chơi không được à?

– Nếu anh rủ em đi chơi vì thương hại em thì em không cần đâu… – giọng nhỏ lại buồn

– Không đi thì thôi. – Tính tôi nó phũ thế đấy

– Hứ, đến đón em đi, cho anh 5′.

Rồi nhỏ tắt máy, 5′ là 5′ thế quái nào, có phải đi xe máy đâu mà 5′ ngọt thế. Thường đạp xe đến nhà nhỏ cũng 15′ rồi, giờ lại còn chưa thay quần áo nữa chứ. Thôi cũng cố chuẩn bị và phóng hết tốc lực bạt mạng rồi cũng đến nhà nhỏ và tất nhiên là trễ hơn 10′. Nhỏ đứng đợi trước cổng rồi, chắc đợi khá lâu nên mặt làm vẻ giận dỗi với tôi, chứ giận thì cho giận tôi cũng không thừa lời mà dỗ. Nay nhỏ mặc quần đùi ngắn nên lộ cái đùi trắng phau nhìn sướng mắt, cái áo tay ngắn in hình con bướm =))

– Anh đến trễ 10′

– Ừ thì tại đi xe đạp mà.

– Năm 2 rồi mà sao không xin mẹ anh mua xe máy?

Lại về gia đình, tôi ghét những câu hỏi liên quan đến gia đình tôi.

– À..thì…à…ừm… tại… tại bố mẹ anh đợi anh đến năm cuối thì mua luôn ý mà (bịa đại ra cái lí do nào đấy)

– Bắt đền anh, bắt người đẹp đợi ngoài đường này gần 10′. Hứ

– Ờ thế đền cái gì?

– Đưa em đi uống trà sữa.

– Ờ

Rồi nhỏ lên xe, tôi cũng có biết quán trà sữa nó như thế nào và ở đâu đâu, nên nhỏ cứ đằng sau kéo áo chỉ đường. Hình như nhỏ đang đeo chiếc ”mặt nạ” để quên đi chuyện lúc chiều, chẳng thấy nhỏ buồn gì cả, nhỏ hớn hở vui vẻ chỉ đường cho tôi, có lúc cả 2 đều trêu chọc nhau trên đường cười phá lên rõ to làm người đi đường nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh. Dừng chân ở quán trà sữa nơi em chỉ, bước vào quán đã thấy mát run người vì điều hòa, ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ và nhỏ ngồi đối diện với tôi. Nhân viên phục vụ cũng chạy lại order.

– Anh chị dùng gì ạ?

– Cho mình trà sữa caramen nhé? Anh dùng gì – Nhỏ quay sang em hỏi

– À… có trà đá không?

Con nhỏ phục vụ thì cười tít mắt và cả nhỏ cũng vậy, nhỏ tưởng tôi đùa nhưng thực sự có biết gì ngoài trà đá với nhân trần đâu. Tưởng trà đá với trà sữa nó giống nhau chứ. Cười xong rồi giờ nhỏ nói.

– Anh… haha… anh vui tính thật… anh chưa uống trà sữa bao giờ à…

– Chưa – Tôi thản nhiên trả lời

– Cho mình 2 trà sữa caramen nhé – Nhỏ quay sang nói với con nhỏ phục vụ

Giờ thì chẳng biết bao nhiêu ánh mắt của lũ con trai hướng về nhỏ, tại nhỏ xinh và nhỏ mặc cái quần ngắn nữa sexy quá. Đến lũ có gấu nhìn nhỏ vẫn phải chảy nước miếng và thấy vài thằng nhìn tôi như kiểu ”Thằng này nhìn nhà quê mà có con gấu xinh thế”… Cơ mà tôi ăn mặc thì nhà quê thật, nhưng về tướng tá thì chẳng thua bố con thằng nào, tại bươn trải vài việc nặng nhọc nên body cũng thuộc dạng chuẩn mặc dù chẳng đi tập gym thể hình gì cả. Mặt mũi thì cũng được, ưa nhìn, và đẹp trai nữa (nhỏ nói). Rồi con nhỏ phục vụ mang trà sữa ra, nhỏ hút sồn sột như sợ ai uống mất.

– Làm gì mà hút ghê thế, ai thèm lấy mất đâu mà lo

– Anh chứ ai

– Ờ thế đưa đây – Tôi đưa tay ra cướp cho có theo lời tôi nói thôi

Cứ thế uống và ăn thêm vài thứ nữa, em xoa bụng rồi phán.

– No quá anh ạ

– Thế về nhé

– Vâng

Rồi tôi gọi đứa phục vụ ra, hết gần 100k, cái khoảnh khắc nhục nhất đời tôi cũng đến. Tôi không quen để tiền ở ví vì cũng có ví đâu, tiền tôi đút ở túi nói chung 4 túi quần túi nào tôi cũng để một ít tiền. Loay hoay mãi rút hết cả bốn túi ra thì toàn tiền 1k, 2k, 5k, 10k, 20k… nhỏ có vẻ nhụt chí và con nhỏ phục vụ cũng tỏ cái thái độ không bằng lòng. Kệ, cuối cùng cũng trả đủ cho nó rồi tôi dắt em ra xe rồi phóng đi.

– Em còn muốn ăn gì không?

– Anh hết tiền rồi mà ăn gì nữa.

Nhỏ nói câu rất phũ, đúng, tôi đâu có tiền như thằng kia, trong túi đúng lúc đấy còn vài chục nghìn tiền lẻ là cùng. Cũng hơi tự ti và mặc cảm bởi câu nói của nhỏ nhưng tôi cũng chẳng để bụng, sự thật nó phũ phàng đến bàng hoàng mà…

– Thế đi về nhé?

– Không em muốn đi lượn

– Về nhà mà lượn, không rảnh.

Rồi phóng một mạch về trước cửa nhà nhỏ, nhỏ xuống xe.

– Anh về nhé, về đến nhà nhắn tin cho em.

Chẳng nói gì lẳng lẳng đi luôn, cũng khá ức nhưng càng làm thế thì nhỏ càng hiểu ra tôi đang nghĩ gì thì phải. Tối đấy tôi không nhắn tin cho nhỏ, mặc kệ bật nhạc lên ngủ cho khỏe.

Chap 7:

Hôm nay xem thông báo điểm, mọi môn đều trên 8 nên tôi thấy mừng, mấy thằng ở lớp thì lo lắng chạy chọt các kiểu con đà điểu để trả nợ môn. Rồi mấy thằng ”nhà mặt phố, bố làm to” đi đến cạnh tôi, vỗ vãi rồi móc ví dí vào tay tôi một sấp tiền, cũng nhiều đây mà lúc đấy cầm ra đếm thì nhục cái mặt lắm. Nó cảm ơn rối rít vì môn nó cũng toàn 6 với 7.

– Cảm ơn người anh em nhé.

Rồi 3 đứa nó cười phá lên, đúng bọn công tử nhà giàu lạm tiền bám váy bố mẹ, nói chuyện xấc xược thì tôi chẳng bao giờ dám lại gần hay tiếp xúc quá gần gũi. Nhiều thằng ở lớp thì cứ chạy theo chúng nó để được đi chơi chung cho có tiếng rồi làm người hầu cho nó luôn. Chả hiểu đầu óc bọn này nghĩ cái gì.

Buổi chiều tôi đến nhà nhỏ, nhỏ hổng quá nhiều nên mẹ nhỏ bắt tôi ngày nào cũng phải đến dạy, tiền lương cũng sẽ tăng lên nhưng tôi không quan tiền nong lắm, nếu với người khác thì tôi chẳng bao giờ cẩn thận tỉ mỉ chỉ cho nhỏ từng li từng tí thế này. Giảng bài nhưng có lúc giải lao, nhỏ cũng chẳng đả động gì chuyện tối qua và cả tôi cũng thế, có chút xúc phạm nhưng đấy cũng là sự thật. Tôi nghèo thì nghèo thật, nhưng ít nhất cũng đủ đưa nhỏ đi chơi một bữa, đúng là hôm qua có hơi bất cẩn thật, tiền lại toàn tiền sáng nay đi chợ về rồi đút luôn vào túi, ví thì quên nên phải lấy đống tiền đấy ra trả, lúc đấy không mang tiền nữa thì tôi không biết phải chui vào đâu nữa.

– Anh đang nghĩ cái gì đấy – Nhỏ vỗ vai

Tôi cũng giật bắn người vì chẳng chú ý cái gì cả, quay người lại định thần rồi đáp:

– Không có gì.

Nhỏ cầm cái điện thoại trên tay vừa bấm vừa cười, rồi dơ ra trước mặt tôi.

– Nhìn anh lúc suy tư buồn cười quá . hahahaha…

Nhìn rõ rồi biết đấy chính là tôi, giật mình nhưng thấy tôi giống diễn viên Hàn Quốc thật, đúng góc chụp chuẩn nữa.

– Ừ – Trả lời vỏn vẹn

– Anh làm sao thế, lạnh lùng với người ta hoài… – Lái sang giọng miền Nam đáng yêu thật.

– Ừ

– Học xong đi ăn kem đi.

– Lại ăn kem.

Nhỏ có vẻ hiểu ra vấn đề, tôi thì lại nghĩ về cái bối cảnh nhỏ leo lên xe thằng khác bỏ tôi bơ vơ một mình. Mà tôi cũng chẳng là gì của nhỏ cả, nhỏ cũng đâu cần quan tâm cho tôi, giờ thì tôi có thể khẳng định với bản thân.

”TÔI KHÔNG YÊU NHỎ”.

– Thì đi ăn kem, lần này em mời.

– Anh có cầu xin em mời anh đâu.

– … Anh nói gì thế… Tự nhiên…

Tôi chen ngang luôn:

– Thôi, vào học tiếp đi

Chẳng để nhỏ nói thêm gì nữa, tôi đi lại chỗ nhỏ đang ngồi ở bàn học chơi máy tính, chợt ngó lên màn hình thì tôi thấy một tấm hình của nhỏ, với vài dòng ở trên ”Em xin lỗi, phải chăng vì em quá yêu anh, … Làm sao để nói???”. Chắc nhỏ vẫn còn yêu thằng kia, thế nên tôi biết tôi cũng chẳng có cơ hội. Mà đấy cũng là lần đầu tiên tôi biết đến faceobook là gì, tôi lập một nick facebook cũng chỉ để theo dõi và xem ảnh của nhỏ, chứ chẳng làm gì thêm.

Kết thúc buổi học, nhỏ dọn sách vở rồi để lên giá đỡ, tôi thi đang định đi về thì nhỏ gọi lại:

– Anh không đi với em thật à?

– Đi đâu?

– Em nói mời anh đi uống nước mà…

– Xem đã

– Giờ anh có đi không? Xem xét cái gì nữa? – Nhỏ có vẻ hơi tức giận

Tôi đứng lưỡng lự mãi, nửa muốn đi nửa không muốn đi. Đi rồi mình lại dính vào nhỏ, lại bị cuốn theo nhỏ, lại bị những ánh mắt đầy châm biếm nhìn tôi. Nếu nói lý trí không muốn đi thì con tim tôi rất muốn đi, ai đời được một cô nàng xinh đẹp thế kia rủ đi chơi lại từ chối.

– Giờ sao, anh có đi không? – Lại hối thúc tôi

– Thì…thì… đi…

Nhỏ cười, rồi chọn bộ quần áo liếc qua nhìn tôi:

– Anh định đứng đấy nhìn em thay đồ à?

– Ừ

– Đi ra, vô duyên.

Tôi đi xuống tầng 1 luôn, bố mẹ nhỏ cũng đi đâu hết rồi, kể ra nhỏ là con một mà ở một mình thế này lúc bố mẹ không có nhà cũng nguy hiểm…

Đợi một lúc nhỏ thay bộ cánh mới, chả hiểu sao nhỏ rất thích mặc quần ngắn lộ ra cái đùi trắng phau của nhỏ. Mặc áo cánh dơi nữa lại càng sexy, nhỏ nay buộc tóc đuôi gà, lại còn thêm cái kính nobita 0 độ nữa nên nhìn rất duyên. Xuống đứng cạnh tôi xoay một vòng rồi hỏi:

– Thấy em sao?

– Đẹp

– Thế thôi?

– Ừ

Quay mặt đi dỗi, tôi đi ra lấy con xe ca tàng luôn. Nhỏ leo vội lên xe chẳng ngại gì ôm tôi luôn, thấy có gì đó không ổn ờ vùng bụng nên tôi gỡ tay nhỏ ra luôn.

– Người ta nhìn lại hiểu lầm.

– Anh sợ à?

– Ừ

– Sợ gì?

– Sợ người yêu em.

– Người yêu em thì làm sao?

– Đánh anh chứ sao, hỏi nhiều, giờ đi đâu?

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Gặp bác sĩ
Sự Tích Hoa Quỳnh và Hoa Mẫu Đơn
Sợ
Buồn cười nhất
Đi đâu đây ?