Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi

31.12.2014
Admin

Truyện: Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi

Tác giả: FArainNguyen
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi
Tác giả: FArainNguyen
Tình trạng: Đang viết.
Post bởi: GiaiTri321.Pro

***

Lời mở đầu:

Đây là 1 câu chuyện nhỏ cũa riêng mình, cũng có thể là 1 phần quá khứ. 1 hồi kí hoặc nói quá hơn là tiểu thuyết đối với 1 số người…mình không quan trọng điều này, chỉ khác ở cách nghĩ của mỗi người là như thế nào mà thôi…
”kad…”

Lời tựa:

1 buổi chiều nhẹ, hai đứa cùng ngồi bên nhau, ánh nắng chiều tàn dường như đã tắt dần chỉ đọng lại trên hoa sữa 1 màu đỏ nhợt nhạt…
Em bất giác hỏi mình:
– Anh này?
– Hỡ…
– Sau này…nếu chúng mình sinh con…anh thích con trai hay con gái hơn…

Mình cũng hơi ngạc nhiên vì không biết tại sao em lại hỏi mình câu này…cơ mà cũng muốn trã lời ngay vì nhìn “em”lúc này đáng yêu lắm…hị hị…

– Con trai hay con gái cũng được, anh không quan trọng điều đó… – Mình đáp vẻ thành thật.
– Em hỏi thật đấy, anh trã lời đi nhanh đi mà…nha!!- Em nhìn mình vẻ năn nĩ.

Nét tinh nghịch cũa em chợt làm mình thấy người nhẹ nhõm hẵn, định đùa em tý nữa nhưng lai thôi, mình chỉ cười nhìn em rồi hạ hẵn giọng xún, vẻ trêu em 1 tý…
– Nếu là con trai…ừm…anh và nó sẽ bảo vệ em, còn nếu nó là con gái, anh sẽ bảo vệ cho 2 mẹ con…được chưa?
– …hức…hic…
– Này…sao thế…ế…
Mình chưa kịp nói hết câu, em đã ôm chặt mình, khóc nứt nỡ, haizz… mình cũng không biết nói gì hơn ngoài việc ngồi yên bất động, “Ừ!thôi thì em muốn khóc thì cứ khóc, nhưng chỉ được khóc khi có anh thôi nhé”…
Lặng nhìn về phía xa kia, có đôi lúc mình cũng tự hỏi, liệu trong cái tương lai mù mịt phía trước, mình với em có thể đi được bao xa nữa…Hay rằng như 1 cơn gió lạnh lướt qua, đi rồi… chỉ để lại cho ta 1 nỗi buồn vô tận…

Phần 1: Những ngày tháng êm đềm.

Chap 1:

Thôi thì không lan man nữa, mình đi thẳng vào câu chuyện chính luôn, đây, câu chuyện cũa mình bắt đầu từ 1 buỗi sớm mai đẹp trời, gió nhẹ hiu hiu thổi vào khung cửa từng làn gió mát lạnh, cái cảm giác mà luôn khiến con người ta ngủ nướng thêm 1 chút nữa, mình đang nằm chễnh chệ trên chiếc giường thân thuộc đánh 1 giấc căn tròn thì sóng gió bắt đầu ập tới ngay chính… bên dưới căn nhà thân iu của mình…
– N ơi N, dậy đi, có bạn đến kiếm kìa mày…
Ơi đệch, cái quái gì thế này, mới sáng đã nghe tiếng me kêu ing ỏi, mình lằm bằm chòm người dậy, rũa sao quĩ tha ma bắt đứa nào ngoài kia đi cho rồi, ” bộ hết chuyện làm rồi hay sao mà mới mỡ mắt ra đã đi tìm với kiếm bố mày thế ”, đấy, thế chứ cuối cùng cũng phãi vác xác xuống lầu, khỗ, mẹ mình ỡ dưới có chịu mỡ cữa đâu…cứ kêu lên oai oái
– N, ra mỡ cữa đi mày…
Choáng, mình giật mình đến nỗi xỏ lộn dép, vội bay thẳng xún lầu, dám cá là với mình lúc này, đứa ác nhất là mẹ mình, đứa thứ 2 chính là đứa ngoài kia chứ không ai khác…
– Ai zậy…
– Tui chứ ai, mỡ cữa nhanh lên ông
Xong cmnr, nghe tiếng cũng biết là nhỏ hàng xóm đối diện gần nhà, gì đây, mới sáng đã muốn sang gây sự rồi à…
Hic… mình nghĩ zậy thôi chứ ai như con nhỏ đó thì dám lắm ( từ nhỏ đã học đâu ra cái ngốn nghề karate rồi đấy ạ)…tuy bằng tuỗi với mình nhưng nó lại học thua mình 1 lớp, cơ mà hồi cấp 1 với cấp 2 toàn học chung với nhau, chỉ lên cấp 3 thì nhỏ bị đau bệnh gì đấy, nghĩ hết tận năm 11, năm nay mới đi học lại, cũng chính vì thế mà từ trước đến giờ hai đứa cũng gọi là chã thân thiết với nhau mấy…
– Ơ…mới sáng ra đã có chuyện gì zậy… – Mình mỡ cữa ra rồi đần mặt nhìn con nhỏ
Lạ, nghe mình hỏi mà nó cứ nhe răng cười như khĩ, cái gì thế nhĩ, mình nhớ là soi gương kĩ lắm mới bay xuống đây cơ mà??
– Ê…không nói thì tui vào à…
– Ơ…ơ…từ từ… – Con nhỏ kéo tay mình lại
– Gì thì nói lẹ đi, tui còn nhiều chuyện lắm… – Mình làu bàu
– Hì…hôm nay N rãnh không zậy…
Trời đất thánh thần ơi, nghe nhỏ nói mà mình như muốn ngất xĩu tại chỗ, mọi hôm còn “ông ông tui tui”sao tự nhiên hôm nay lại xưng tên mới ghê chứ, lại liếc mắt đưa tình nữa, thôi rồi lượm ơi…đụng mình lại có cái tật…hám gái…thế nên chưa kịp nói gì thì cái đầu mình đã gật xún rồi…
– Rãnh, nhưng mà sao- Mình cười cười, bộ dạng trông ngu hết sức
– Hì…N lên thay đồ đi, rồi đi ăn sang, tui sẽ nói sau…
Nhỏ tun 1 trào…cơ mà chẳng đợi mình kịp nói thêm điều gì, nhỏ cười thêm 1 cái rồi bước ra khõi cữa, mình chỉ kịp nghe tiếng nhỏ kêu với theo…
– Tui đợi dưới nhà, N xún nhanh nhé, mà nhớ mặc thêm áo, trời lạnh lắm đấy…
– KHÔNG
Mình hét lên, hic, nãy giờ mình toàn bị choáng có để ý đâu, hóa ra là mình đang trong tình trạng hỏa thân (không mặc áo đây ợ), bảo sao nhỏ không cười sao được, mà con nhỏ này coi bộ cũng dâm thật, thấy người ta không mặc áo thế mà cũng chẳng ngại tý tẹo nào, còn đứng cười mới chết chứ, muốn hại đời trai anh à? Mơ đi cưng…có anh hại đời em đấy…

Chap 2:

Một lát sau, sau khi đã “mày râu nhẵn nhụi, áo quần bãnh bao”, mình xách chiếc xe martin ra ngoài mà phốc đến tương lai, hà hà, với bộ dạng bãnh như rồng cũa mình thì đến con bo nhà mình cũng nhận không ra chứ đừng nói là…@@

– Sao lâu zậy, làm tui đợi nãy giờ- Vừa thấy mình nhỏ đã nhăn mặt lại liền
– Ờ… sr…tại mẹ kêu lại hỏi chuyện, mà giờ đi ăn cái gì đây nhĩ… – Mình đáp tỉnh bơ, gì mà lâu, mới 20 phút thôi mà…@@
– Hì hì…mình thì sao cũng được, tùy L thôi.
Dại gái rồi, mình thấy nhỏ cười mà sao mình cũng cười đến hít cả mắt, cái món bún tái mà ngày nào mình cũng ăn đến phát ngán, sao bây giờ mình lại thèm đến hơn bao giờ hết, kiểu như không có nó là sống không được ý.

“hình như Khi yêu người ta luôn có những ý nghĩ điên rồ như thế đấy, các bác ạ”
Hai đứa bon bon trên đường 1 hồi thì cũng đến quán bún tái bên kia đường, mình tiếc lắm vì lúc đó do đi hai xe nên mình chỉ có thể liếc trộm nhỏ thôi, kể ra cũng có rung động tý vì càng lớn nhỏ càng xinh…còn mình…hic…càng lớn càng ngu càng dại gái…hình như thằng con trai nào cũng zậy chứ chả riêng gì mình sất…
– Cho tụi con 2 tô bún tái đi cô
mình kêu lớn, vì mới sáng khách cũng khá đông nên 2 đứa đành chọn bàn ỡ cuối góc, nhỏ thì không ngồi thẫn ra như mình mà sắp đũa ra, lâu lâu lại ngước lên nhìn mình cười vài cái đầy ẩn ý…
– Ũa, mà có chuyện gì zậy, nói lẹ đi, tui nghe…
– Hì…thì cứ ăn đi đã, tui nói sau- Nhỏ ra vẻ dứt khoát
– Ờ…thôi thế cũng được.
mình gật đầu rồi đưa tô bún tái lên húp sồn sột, nói thật thì chả ra cái giống gì hết, mình ăn bờ ăn bụi nên quen rồi, chứ nhỏ ăn từ tốn lắm, bởi thế mà chưa bao giờ với mình giờ ăn sáng lại kéo dài đến tận 20 phút…@@
– Lâu zậy, nhanh lên, sý tui còn đi học nữa- Mình giục nhỏ
– Chờ tui tý, gần xong rồi, bỏ zậy phí lắm
Sặc…bó tay, mình cũng không biết nói gì hơn là ngồi nhìn nhỏ ăn…hị hị… nhìn đáng yêu không khác gì con cún nhà mình, mình thích nhất là mỗi lần nhỏ để xõa, nhìn vừa xinh vừa nữ tính, 1 cảm giác lạ len vào tim mình, hình như mình thích nhỏ thật rồi hay sao ý…
Đợi chừng 2- 3 phút thì nhỏ cũng ăn xong, mình chuẩn bị tinh thần hết rồi, chắc phãi có chuyện gì quan trọng hay nhờ vả gì đấy thì nhỏ mới mời mình đi ăn sáng, chứ không thì đừng có mơ nhé…
– Hì…tui có tý chuyện muốn nhờ N giúp, được không?
Biết ngay mà, mình đã đoán là chẵng bao giờ sai, cái linh tính mách bão hay biết nhỏ quá lâu rồi nên mình hiểu rõ hết, trên đời này chẳng có cái gì cho không cả đâu
– Nhưng chuyên gì mới đươc, nói rõ tui nghe coi- Mình hạ giọng xún…
– Tối kia noel, N đi chơi với tui nghen – Nhỏ cười cười…
Chính mình cũng không ngờ nhỏ lại nhờ mình việc này, nghe xong mà cái mặt mình cứ đơ dài ra như thể thằng chết trôi sông…
– Đi…đi chơi hã- Mình lắp bắp hỏi lại…
– Ừm, nếu N không thích thì thôi, mình cũng không ép

– Cũng được, nhưng mà mấy giờ- Mình sướng mê tơi, cười tít mắt
– Hì…7h nha, nhớ qua đón tui…

– À, mà còn 1 chuyện tui muốn nhờ N giúp nữa
– Chuyện gì zậy- Mình hơi thắc mắc
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nếu mẹ tui có qua hỏi N rằng tui dạo này có khỏe không thì N nói có giùm nghe…

– Chi zậy
– Thì N cứ nói thế jum đi, tui không muốn vì tui mà mẹ phãi lo lắng thêm điều gì nữa, N hiễu chứ…Với lại…
– Với lại sao…
– …

Không hiễu sao đến đây khi nghe mình hỏi nhỏ lại im lặng, chỉ khẽ cười nhạt nhẽo, có lẽ nhỏ có điều gì không muốn nói với mình, nhưng lúc đó chơt có cái gì đó khiến mình không còn muốn nghe thêm thứ gì nữa…có ai đó đã nói mình 1 điều rằng”không một ai trên thế giới này có thể hiễu hết được trái tim cũa người con gái mình yêu”, và riêng mình có vẽ là như thế, dù là cho đến tận bây giờ…

Chap 3:

Reng…reng…reng!!!

– A lô… – Mình nhấc máy
– Cháu N hã, mẹ có nhà không cháu, bác Q mẹ của L nè- Giọng người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên cạnh.
– Dạ, mẹ cháu hình như đi chợ rồi, bác có cần gì không để cháu nhắn lại- Mình chuyển giọng ngay, gì chứ gặp mẹ vợ tương lai phãi ăn nói lễ phép hơn mới được
– Ừm, nói với mẹ cháu là chuyện mẹ cháu nhờ hôm pữa bác làm xong rồi nghe.
– Dạ. – Mình gật đầu như máy

– À, mà khoan, cho bác hỏi cháu cái này, cháu nhớ trả lời thật lòng nghen
– Chuyện…gì zậy bác- Mình hơi run, gì mà thật lòng với không thật lòng, không lẽ…
– Con L dạo này có j khác thường không cháu, nó vừa chữa bệnh xong còn yếu nên bác lo lắm.
Không nghe mẹ của nhỏ L nói thì mình cũng chẳng để ý, mấy hôm nay nhỏ cứ ở trong nhà suốt có đi học đâu, mình nt hỏi thì nhỏ nói là bị cảm, chắc nhỏ bệnh thật rồi giấu mình cũng nên.
– Dạ, chắc không đâu, L còn khỏe lắm bác ạ, ngày nào cũng qua nhà con chơi mà- Mình định nói thật nhưng mà hôm pữa lỡ trót hứa với nhỏ rồi nên phải giấu thôi.
– Ờ, con nói zậy thì bác cũng yên tâm, dạo này công việc bác bận lắm, không về thăm nó được, có gì con để ý giúp bác với nhé.
– Dạ
Mình không nói gì thêm chỉ gật đầu chào mẹ nhỏ L thêm 1 cái nữa thì dập máy, trong lòng mình tự nhiên thấy có chút gì đó bất an, nửa lo lắng nửa lại thương nhỏ, mới tý tuổi đầu đã phãi sống 1 mình, mẹ thì đi công tác suốt, ba thì lại bỏ gia đình đi lấy vợ khác, chả sướng như mình, có ba có mẹ đầy đủ, quan tâm lo lắng cho từng chút 1

– Ai gọi điện zậy N- Tiếng ông anh mình kêu oai oái từ trên lầu vọng xún.
– Dạ, bác Q hàng xóm đó huynh
– Ờ, mà mày lên thay đồ đi, tao với mày đi ăn sáng…
– Dạ, huynh chờ đệ tý…mà đi xe của huynh nhé, xe đệ hư rồi, chắc sý nữa dăt đi sửa lun.

***

Tối hôm đó, nghe mẹ mình nói nhỏ bệnh thì mẹ mình có nấu cháo, cháo hầm nên lâu lắm, tầm 2- 3 tiếng mới xong…
– N, mẹ nấu cháo xong rồi nè, mày đem qua cho nhỏ L đi, kẻo nguội.
– Dạ, mẹ đợi tý, con xún liền.
Mình vứt đại món quà noel đang làm dở vội bay thẳng xún lầu, mẹ mình coi zậy chứ sống tình cảm lắm, quan tâm nhỏ không khác gì con trong nhà, nhiều khi mình còn thấy ganh tị…

Kính cong…kính cong…kính cong…
Mình bấm chuông, haizz vãi lol, không biết có phãi nghe mùi thức ăn hay sao mà con Bo cứ bám theo mình suốt, mình cười cười cố ý bảo: “cháo này là của vợ tao, không có phần của mày đâu”…nó có nghe đâu, cứ quẩy đuôi liên tục, thôi kê cmn zậy…
Đứng chờ khoảng 5 phút mà cũng không thấy nhỏ ra mỡ cửa, mình cảm thấy hơi sốt ruột, lạ nhĩ, sáng giờ mình có thấy nhỏ đi ra ngoài đâu, không lẽ…
Mình vừa toan định phá cữa thì nhỏ bỗng đi ra, nhìn tóc ướt và mượt lắm, chắc đang bận tắm.@@…
– Ơ…có chuyện gì zậy- Nhỏ hỏi mình.
– Không thấy à, mẹ tui nói mang cháo qua cho L đó- Mình nói mà mắt cứ liếc…xún dưới…
– Hì.vậy hã, cảm ơn nghen, à mà nói với mẹ N là L khỏi rồi, không cần thiết phãi làm như zậy đâu… – Nhỏ cười tít mắt.
– Ờ, biết rồi, mà đằng ất không định mời đây vào nhà à- Mình chơi đòn hiểm
– Quên…hì…N zô đi

Đi sau nhỏ mà mặt mình cứ ngu ngu thế nào ấy, chậc, mà cũng phãi công nhận, con gái mới tắm nhìn quyến rũ thật, mùi thơm cũa nhỏ cứ bay lên thoang thoảng…cơ mà…phê lòi, phê lòi.

Vâng, cái ý nghĩ đen tối của mình có lẽ sẽ…đen tối hơn nhiều nếu không có sự xuất hiện cũa con Bo, con chó này giống y chủ của nó, zô duyên hết sức, ý lộn, chủ của nó là mình cơ mà…hic
– Ra đi Bo…về nhà tao cho ăn…nha- Mình vút đầu con Bo rồi đẩy nó ra ngoài
Hồi ỡ nhà mình toàn cho nó ăn xương thế chứ nó khôn hơn mình tưỡng, chắc nghĩ mình định đánh nó hay sao mà nhìn mặt nó đổi nét thấy rõ, cứ vây vẫy đuôi nhìn mình, nãn luôn…
– Thôi đi N, không sao đâu, để con Bo zào nhà cũng được- Rồi nhỏ bế con Bo lên, hôn vào má nó- Phãi không? bé cưng…chụt…
Mấy mươi năm làm thằng con trai, mình chưa bao giờ thấy tuổi nhục như thế này, nhỏ chỉ hôn con chó mà chẳng thèm để ý gì đến mình, mình tự dưng đâm ra cáu con Bo hết sức, quĩ tha ma bắt nó đi cho rồi, đồ phãn chủ…

Chap 4:

Sáng hôm noel, mình đang ngồi ăn sáng với mama thì người ở bưu điện gửi đồ tới, chắc là của ba mình gửi, hồi tối ổng có đánh điện cho mình rồi, là quà noel nhưng không biết chính xác đó là cái gì.

– Cháu kí nhận giùm bác nhé
– Dạ…
Gì chứ ai xin chữ ký là mình cho hết, sự đời mấy ai mà biết trước được, biết đâu đùng 1 cái mình trở thành ngôi sao, lúc đó muốn xin chữ ký mình cũng khó.

Kí xong, bác bưu điện chuyển bưu phẩm cho mình, khá nặng, mình ôm cả hai tay mà vẫn không xuể, lê lết mãi mới vác được zô nhà.
– Cái gì trong đó zậy N- Me mình hỏi
– Dạ, con cũng không biết, để mở ra coi sao đã.
Mình đáp rồi lấy 2 tay gỡ hết phần giấy bóng bên ngoài, tưởng đồ ăn hay nước uống gì đấy, ai ngờ lại là cây thông noel, nhọ vãi chày
– Là cây thông, giờ sao đây mẹ.
– Sao trăng gì, mày gỡ ra rồi trang trí đi, tối nay nhà mình có khách.

KHÔNG, mình còn bận làm quà noel cho nhỏ nữa kia mà, thời gian đâu mà làm những thứ này, mất cả ngày chứ chẳng chơi…hic…mình cũng cố tìm cách năn nĩ ma ma nhưng coi bộ tình hình cũng chẳng khả quan lên là bao nhiêu.
Đang rầu thúi ruột thì bỗng mình nghe tiếng hét thất thanh cũa nhỏ vang lên từ căn nhà phía đối diện, to lắm, mình ỡ trong nhà còn nghe rõ cơ mà, vội vất hết mọi suy nghĩ, mình chỉ biết phóng qua với nhỏ thôi, sợ nhỏ có chuyện gì thì mình có nước mà ôm hận cả đời
– Có chuyện gì zậy…ơ kìa…gì…th.ế…

Mình chưa kịp nói hết câu thì nhỏ đã ôm chặt lấy mình rồi, đứng họng lun, hixz, lần đầu tiên ôm 1 người con gái mình cũng chẳng biết diễn tả như thế nào, người mình như tê cứng hẳn đi, chả động đậy gì được nữa
– Cái…đó kìa…N- Nhỏ ngước lên nhìn mình mặt mình xanh như tàu lá chuối
– Cái…cái gì- Mình run run hỏi…
– Đấy kìa…nó ấy
Nhỏ cứ “ấy ấy”1 hồi làm mình chẳng biết đó là cái gì, chẳng lẽ ma, bậy, mới sáng ma cỏ mọc đâu ra chứ.
– Đằng ấy nói rõ hơn đi, “ấy”là cái gì- Mình cố định thần.
– Cái…áo ấy…
– Cái áo sao, chỗ bàn kia ấy hã.
– Ừm, đúng rồi…đó N.
Có cái áo mà nhỏ cũng làm mình phát hoãng, chẳng hiễu trong đó có cái gì mà nhìn mặt nhỏ tái mết như thế
– Cẩn thận đó N…có gián trong đó đấy.
“ha ha…đừng giỡn đằng này chứ, liệu mình có nghe nhầm không đấy.”
– Gì…gì…gián?
– Cái áo…có gián…
– HÃ…GIÁn…KHÔNG…
Tá hỏa, mình hét còn to hơn cả nhỏ, gián, mình sợ nó nhất trên đời, mình xác nhận là chưa hề thấy nó nhé, vừa nghe nhỏ nói là mình đã quăng cái áo tận tám đời dương nào rồi…hic

– Có chuyện gì mà mày hết lớn zậy N- Mẹ mình đang nấu cơm cũng phãi hớt hãi chạy qua hóng chuyện…
Nghe mẹ mình hỏi câu này mà hai đứa chỉ biết đỏ mặt nhìn nhau, nhỏ cười, mình cũng cố cười theo, riêng mẹ mình thì chẳng hiễu cái mô tê gì sất, cảm giác cũa mình lúc đó cũng không quá tệ vì ít nhất…cho đến tận bây giờ mình mới nhận ra, mình và nhỏ cũng 1 chút sý điểm chung đấy chứ…
“gián không đáng sợ, chỉ có con gái mới đáng sợ thôi…bla…bla”

Chiều hôm ấy mình ỡ nhà vì phãi bận trang trí cây thông noel cùng ông anh, mẹ mình không phụ cùng vì mắc chuẩn bị cho pữa tối, có cả nhỏ L sang phụ giúp nữa, ba mình với mẹ nhỏ L thì tầm 6h mới về, nghe me mình nói là nhạc mẫu có đem quà về cho cả nhà, riêng mình thì chả cần quà cáp gì, chỉ cần “nhạc mẫu”tặng mình 1 cô vợ là đủ lắm rồi…hị hị
– Xong chưa N, tui phụ cùng nghe- Nhỏ cười nhìn mình
– Thôi, không cần đâu, mình với anh T làm được rồi, L zô phụ mẹ mình nấu ăn đi
– Đồ ăn chuẩn bị hết rồi mà, bác H bảo mình qua đây phụ N với anh T đấy
– Thế thì L ngồi chơi đi, sắp xong rồi mà.
Mình cười nhạt, cơ mà cũng chưa kịp nói thêm điều gì thì ông anh đã chen ngang vào liền.
– Xong đâu mà xong, em ngồi xún phụ lun đi, thèn N làm lề mề quá
Ặc, Lại cái tật bôi xấu em trai mình, nhỏ cười làm mình đỏ tía mặt, mình thì không sao, chỉ sợ nhỏ cực thôi, mấy hôm nay trông nhỏ ốm đi hẵn, mình xót lắm.
– Em trang trí mấy dây kim tuyến lên jum anh nghen
– Dạ
So với hai anh em mình thì nhỏ làm khéo tay hơn nhiều, thoáng cái đã xong ngay, hình như nhỏ làm quen tay rồi, mình chỉ có nhiệm vụ lấy mấy thứ cần trang trí đưa cho nhỏ thôi, còn lại nhỏ tự làm hết.
– Xong rồi đấy, giờ còn việc bắt đèn neon lên nữa là được rồi
– Ờ, em làm nhanh ghê- Ông anh mình cười cười.
– Hồi trước ỡ nhà em toàn làm thứ này nên quen oy…
Nhỏ cười tít mắt, người gì đâu mà gặp ai cũng…cười, chả như mình, lâu lâu lại hứng chí lên cười như khĩ.
– N, lên lầu lấy dây đèn neon xún đây mày.
– Dạ, nhưng ỡ chỗ nào mới được huynh?
– Tao để trong hộc bàn, mày kéo ra mà thấy cái bao màu đỏ thì đem xún đây
Mình chẳng thèm dạ thưa gì nữa, vội bay thẳng lên lầu, nhỏ thì ở lại nói chuyện với ông anh mình, trông 2 người vậy thôi chứ hợp nhau dữ lắm, may mà từ đó đến giờ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, chứ không mình cũng đâm đầu vào gồi mà tự tử cho rồi…
– Nè…huynh- Mình vừa nói vừa quăng cái túi đựng dây đèn neon xún sàn
– Ờ, mày cứ để đó đi, sý nữa tao gắn vào cho…
Mình quay sang nhỏ:
– Thế giờ đi lun nhé
– Ừm, nhưng đợi mình về nhà thay đồ tý nghen…hì

Chap 5:

Chiều noel, thời tiết se lạnh vô cùng, mình chở nhỏ đến nhà thờ rồi mà chân tay vẫn còn lạnh cóng, nhà mình thì trước giờ không theo đạo thiên chúa, chỉ có nhà nhỏ thôi, đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất giữa 2 gia đình tụi mình.

– Giờ sao, N zô với tui lun hay đứng ngoài này. – Nhỏ quay sang hỏi mình.
– Thôi, L zô đi, tui qua quán nước đằng kia đợi nghen… – Mình khẽ lắc đầu.
– Ờ, zậy cũng được. – Nhỏ cười nhạt rồi xún xe, trông bộ dạng có vẻ hơi thất vọng. – Thôi mình zô trước nghe.

2 đứa cùng đi mà tự nhiên để nhỏ zô 1 mình thì mình cũng thấy hơi kì, nhưng biết làm sao được, trước giờ mình có zô nhà thờ lần nào đâu, vả lại mình là dân ngoại đạo, zô đó không khéo nó cắt tờ rym thì bỏ mợ…
– Cho cháu chai sting đi cô.
– Ờ, mà cháu uống đá không, để cô lấy.
– Không cần đâu cô, cho cháu trai sting được rồi
Trời này mà uống đá thì có mà chết cóng, nói thật thì giờ uống cái gì với mình cũng như uống nước lã thôi, chũ yếu là kiếm chỗ nào ngồi hóng em L, người như mình mà đứng đợi ngoài đường thì mất mặt đàn ông quá
Cơ mà cũng duyên số thế nào mà mình vừa nốc hết trai sting thì thấy em L đi ra, chừng 20 phút, trông mặt mày cũng tươi tỉnh hơn nhiều nên mình cũng đỡ lo hơn.
– N nè, bây giờ chở mình ra mấy tiệm văn phòng phẩm lun nghe, mình cần mua quà với 1 vài tấm thiệp.
– Ờ, zậy L lên xe đi, mà đằng ấy muốn ra tiệm nào
– Tiệm HL chỗ ngã tư đi N, chỗ ấy bán rẻ với đồ cũng đep nữa
– Ừm
Từ nhà thờ đến tiệm đấy cũng không phãi là bao xa, mình đi tầm 10 phút là đến, không biết nhỏ định mua quà cho ai, nếu cho mình thì không sao, chứ mà cho thèn khác thì…mình thề là sau đó chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra…
– Mà đằng ấy định mua quà cho ai zậy- Mình cố định thần hỏi.
– Thì mua quà cho anh T, với ba mẹ N chứ ai- Nhỏ đáp gỏn lộn
– Ơ…chứ không có quà đây à.
– Hì…không có…N ráng đợi năm sau đi, năm nay tui hết tiền rồi.

Nhỏ phán câu này coi bộ nhẹ nhàng mà mình cứ tưởng như sét đang đánh ầm ầm bên tai mình, choáng, mình như ngất xĩu tại chỗ, nhỏ vô tình vậy sao, hay là với nhỏ, mình chỉ là thèn bạn không hơn không kém, mình không dám nghĩ tiếp nữa, đầu óc mình trở nên trống rỗng suốt trên quãng đường về nhà ngày hôm ấy.

– Hai đứa đi đâu zậy, bác Q đợi nãy giờ kìa- Mẹ mình hỏi

– Dạ, tụi cháu chỉ đi mua chút đồ thôi cô- Nhỏ cúi đầu lễ phép- Mà mẹ cháu đâu rồi ạ.
– Ừm, bác Q trong nhà đấy, cháu vào đi.
– Dạ
Chỉ có nhỏ là bình thường zậy thôi, chứ mình thì không khác thằng chết trôi sông là mấy, đến độ ông anh mình cũng phát sốt lên vì không biết có chuyên gì đã xảy ra với thèn em quí hóa cũa mình
– Sao mặt mày nhìn thảm zậy, bộ có chuyện gì à
– Không có gì đâu anh, em chỉ hơi mệt thôi, bây giờ em lên lầu trước đây, có gì thì kêu em xún nghen
Mình lên lầu rồi nằm vật trên giường, chả buồn chào ai, món quà mình làm tặng nhỏ vẫn đang còn sừng sững trên bàn đấy, mình chỉ thấy mình sao ngu ngốc quá thể, ừ, chỉ là bạn thôi mà, có gì khác đâu.

Chap 6:

Bữa tối ngày hôm ấy bắt đầu khoảng 7h30, mẹ mình, ba mình, ông anh mình, bác Q, nhỏ L đều có mặt đông đủ cả, dĩ nhiên là ai cũng mặt mày tươi tắn rạng rỡ cả, trừ 1 thèn…đó là mình…

– Cháu N sao thế, bộ không khỏe chỗ nào à- Bác Q nhìn mình vẻ lo lắng
– Dạ, không sao đâu ạ, chắc nãy ra dường nên bị cảm gió- Mình vội lắc đầu ngay

Sợ làm không khí gia đình mất vui nên mình mới cố tỏ ra như thế, chứ thật ra bây giờ mình cũng chã còn tý sức lực nào cả, cứ muốn đâm đầu vào tường mà tự tử cho rồi…
– À, quên, bác có quà cho N nè, coi như đây là quà bác cảm ơn cháu vì đã quan tâm đến nhỏ L nhé, đừng ngại
Chẳng biết là thứ gì trong này mà bác Q mỡ vali ra đưa cho mình 1 hộp quà khá to và nặng, kèm theo đó là nụ cười đầy ẩn ý, mình tự nhiên cũng thấy vui vui trong lòng, lâu rồi cũng chẳng ai tặng nên cảm giác cứ thinh thích thế nào ấy
– Cháu mỡ ra được chứ ạ.
– Ừm, tất nhiên là được rồi

Ban đầu mình cũng tưỡng đó là cái gì…gì đó, cơ mà mình cũng chả biết là cái gì, đến khi mỡ ra mới biết đó là 1 cây đàn ukulele, thứ mà lâu nay mình vẫn rất mong được có nó, nhưng mình vẫn không hiểu tại sao bác Q lại biết điều này, trừ mình, ông anh mình và 1 ai đó khác nữa.
– Sao, cháu thích chứ
– Dạ thích…nhưng mà… – Mình ngắt nửa giọng
– Có gì thì cháu cứ nói, đừng ngại, toàn chỗ thân quen hết mà- Bác Q cười nhìn mình.
– Sao bác biết cháu thích loại đàn này ạ…

Mình tò mò nên hỏi lại ngay.

– Cái này là nhỏ L nói cho bác biết đấy, nó còn bảo: “nhất định phãi mua tặng cháu, không thì nó giận bác lun, con nhỏ này, coi bạn trai còn hơn mẹ cũa nó.

Đến lúc này, vừa nghe mẹ nhỏ L nói hết câu mà mình như sững người cả lun, không còn tin những gì mình đang nghe nữa, mình bất giác liếc về phía nhỏ nhưng chỉ thấy hai đôi má nhỏ đỏ ửng lên, xen vào đó là tiếng cười sặc sũa của ông anh mình
– Ghê chưa, 2 đứa này thích nhau lâu rồi mà giấu cả nhà ha
– Đâu có anh…không phãi…ừm… – Cả mình và nhỏ đều đỏ mặt nhìn nhau
– Thôi, bây giờ nhân dịp có mặt đầy đủ cũa hai bên gia đình, mình bàn luôn chuyện hai đứa nhỏ lun nha- Đến lượt mẹ mình chơi đòn tinh thần
– Ừm, được đấy, tui cũng đang muốn có con rể đây.

Ác, gì chứ…ở rể à…hic…mình mới 12 thôi mà đâu có ở rễ sớm zậy được, có quá thì cũng đợi mình ra đại học cái đã rồi mới tính đến chuyện đó.
– Thôi, chuyện ấy thì để tính sau, cả nhà ăn cơm đi, kiểu nguội hết đồ ăn bây giờ. – Ba mình nãy giờ im lặng cũng đột nhiên lên tiếng.
– Dạ…

***

Ăn cơm tối xong, mình và nhỏ xin phép đi ra ngoài, chắc còn ngại chuyện hồi nãy hay sao mà nhỏ cứ tránh đi ánh nhìn cũa mình, cứ ngó lơ đi xung quanh, mình chỉ cười, điệu bộ này thì chắc “dạ trong như đã bên ngoài còn e”đây mà.
– Giờ thì đi lun hay sao ha?- Mình dắt xe ra ngoài rồi hỏi nhỏ
– Ừm cũng được.

Đường xá đêm noel thì cũng khá đông đúc, đường chính coi như chật cứng cả lun, người đi chơi noel nhiều không xuể, tính mình thì không thích mấy chỗ bon chen nên đành rẽ zô đường 3/2 ra ngoài quốc lộ 1A, rồi ghé vào nhà thờ, hai bên đường chi chít đèn neon, mình nhìn mà muốn hoa cả mắt.
– Giờ L muốn vào nhà thờ trước, hay đi ăn cái gì cho ấm bụng- Mình đề nghị vì lúc nãy hai đứa cũng không ăn được gì nhiều
– Vào nhà thờ trước đi N, sý đi ăn sau- Nhỏ đáp hơi ngượng ngùng
– Ờ
Mình gật đầu rồi cũng không hỏi han gì thêm, nhỏ cũng im lặng lun, giữ xe xong, 2 đứa cùng đi vào nhà thờ, chen chúc bỡ cả hơi tai, người ở đâu mà đổ về đây đông không kể xiết.

– Cầm tay tui nè, kẻo lạc giờ- Mình đưa tay ra nắm lấy tay nhỏ
Hic…Gì đâu mà ngại hã nàng, nhỏ cứ đỏ mặt nhìn mình làm mình cũng ngại theo, phãi đến vài giây sau đó nhỏ mới chịu gật đầu, chỉ cầm tay thôi mà, chứ có gì đen tối đâu.

– Đứng đây đi N, mình ngại zô ấy lắm- Đang đi thì nhỏ bỗng níu tay mình lại
– Thôi, cũng được, tùy L thôi

Mình thỡ dài ngao ngán rồi cũng khựng người lại, hic hic, thế là hết được nắm tay nhỏ, cơ mà mình cũng chẳng dại gì mà buông ra, tay nhỏ ấm thật, mềm nữa, mình như tê hết cả người…

Chap 7:

Hội lễ nhà thờ cũng chả có gì xem, toàn biểu diễn văn nghệ, mình với nhỏ đứng được chừng 30 phút thì đi ra ngoài, trời khá lạnh nên mình cũng chả muốn về nhà sớm, cũng không biết tự nhiên lại hứng chí muốn rủ nhỏ đi ăn, gì chứ giờ mà ghé xe vào quán hũ tiếu bên kia đường làm 1 tô hoặc ra chỗ nào trống trống làm ít cuốn phim liên xô thì coi như hết sảy.

– Chọn bàn trong cùng đi N, ngoài này lạnh lắm- …
– Ờ…
Nhỏ nói sao thì mình nghe zậy, bàn trong thì bàn trong, chắc nhỏ ngại hay sao ấy, toàn tránh đi những ánh nhìn đầy thân thiết từ phía mình

– Sao thế…không ngon à.
– Hã, à không, nãy ăn rồi nên giờ còn no thôi- Nhỏ khẽ lắc đầu
– Hừm, hồi nãy có thấy đằng ấy ăn được gì nhiều đâu
– Ừm…thì…
– Thì sao?
Mình trố mắt hỏi.

– Này…
– Không biết.
– Ơ…
Nhỏ đáp cộc lốc rồi quay đi, chả bận tâm gì đến bộ dạng há hốc cũa mình, ặc, nãy giờ mình có làm gì quá đáng đâu, ngoại trừ cái ý nghĩ đen tối khi nãy thôi, nhỏ mún ghé vào ăn hũ tiếu thì mình cũng chiều rồi, muốn gì đây nữa chứ…

– Nè…nói thật đi, bộ đằng ấy giận đằng này chuyên gì à
– Hứ…mắc mớ gì đây đằng này phãi giận… – Dường như bị mình đoán trúng nên nhỏ đỏ mặt ngay, người thì run run nhưng cũng cố tỏ ra vẻ bình tĩnh
– Không giận mà thế à, chứ sao?
– …
– Nè…

Lần này thì mình giật phăng tay nhỏ, bực cả mình, giận gì thì nói quách cho xong, ”không thì bố mày ném phát nát luôn bây giờ”
– Gì…zậy…N…người ta nhìn…mình kìa…
– Nhìn kệ…nói rõ thì đằng này mới thả… – Mình ra vẻ dứt khoát

Trước giờ tính mính vốn rõ ràng thế đấy, cái gì ra cái nấy, nếu mình làm cái gì sai thì nhỏ cứ việc nói ra chứ đâu cần phãi tỏ ra thái độ như thế
– Qu…à… – Đến đây nhỏ mới lắp bắp, chắc sợ mình làm to chuyện hay sao ấy…
– QUÀ?

Mình trợn ngược mắt, cơ mà cũng chưa kịp định thần vì những gì đang xảy ra trước mặt mình.
– Thì…quà cũa tui đâu…đằng này tặng rồi, bộ đằng ấy không tặng lại à?- Nhỏ cúi hẵn mặt xún…

Xác nhận chính xác là mình không hề nghe nhầm, từng câu từng chữ nhỏ nói ra như đánh vào tai mình, lần đầu tiên trong đời mình thấy điệu bộ cũa nhỏ khó coi như thế này, cơ mà cũng chẳng kịp suy nghĩ, mình đứng dậy dứt khoát rồi kéo tay nhỏ đi, mặc cho tiếng la ó cũa bà chủ quán ngay sau đó, vì dường như lúc ấy 2 đứa vẫn chưa kịp trả tiền…
– Đi đâu zậy N…ơ mà chưa tính tiền kìa
– L đợi sý…chờ đây nghe, “anh”vào rồi quay lại liền…nhớ đó…
Mình hấp mắt nhìn nhỏ, lúc đó công nhận mình gan thiệt, xưng “anh”ngọt như mía lùi ấy, chứ thường ngày cho vàng mình cũng không dám…có mà ăn tát vỡ…alo ra ấy chứ.

Chạy nhanh lại đưa cho bà chủ quán 20k rồi mình đi ra, nhân tiện cũng nhờ bã giữ xe hộ lun, cái xe cà tàng cũa mình mất thì không sao, chứ chiếc martin quí giá cũa em mà mất thì mình có ăn cám cả tháng cũng chưa chắc có tiền đền, hàng chính hãng đấy ợ…
– Đi thôi…
– Ơ…nhưng đi đâu
– Ra đằng kia đi, mình có cái này, muốn cho L biết
– Nhưng còn…xe
– Trời, không mất đâu mà sợ, yên tâm

Nói thế thôi chứ dụ mãi nhỏ mới chịu đi, cơ mà vì mình xỗ xàng quá nên nhỏ cũng ngại lắm, mặt mày đỏ ửng cả lên, mình vừa đi trước vừa cầm tay nhỏ theo sau mà cứ tưởng như đang dắt con Bo đi dạo phố ý, haizz vãi lol, tương lai cũng trỡ thành…gấu chó mất thôi.
– Đến đây được rồi
– Là chỗ này hã, nhưng…đến đây làm gì
– L nhìn phía bên kia đi
Mình cười nhạt, vươn vai nhìn theo cái ánh mắt đầy ngượng ngùng cũa nhỏ. Bên kia, hàng ngàn ánh đèn neon được mắc chung lấp lánh, ánh lên mặt hồ 1 màu sắc lung linh huyền ảo. Cái không gian đẹp đẽ ấy được hòa cùng giai điệu bài “mery christmas”vang lên ỡ quán café bên kia đường, trông lãng mạng không thể dùng mĩ từ nào có thể diễn tả được.

– Nè…quà nè. – Mình móc trong túi ra 1 hộp quà nhỏ nhắn rồi dí vào tay nhỏ.
– Hì…cảm ơn…mà đằng ấy bỏ cái gì trong đó zậy…
– Bí mật…

– Mà đằng ấy lạnh à, sao co rúm người lại thế?
– Ừm, chắc cảm lạnh rồi hay sao ấy, người mình tự nhiên thấy lạnh lắm.

Nghe giọng nhỏ yếu yếu mà mình cũng thương ghê, cũng không biết 1 phút giây nào đó, mình khẽ quay người lại, áp hẵn tay “em”vào tim mình, hỗn hễnh qua từng hơi thở như chính trái tim mình đang đập bing bing trong lồng ngực.
– …
– …
Hai đứa im lặng nhìn nhau, vâng, đơn giản vì ai cũng đã biết định nói với ai điều gì, đâu đó 1 làn gió nhẹ lướt qua mang làn hương tóc nhỏ bây thơm ngát ùa vào mặt mình, cảm giác hanh phúc thật khó tả…haizz…phãi chăng? Khi tình yêu đến, con người ta luôn nhìn cuộc sống bằng 1 cách mới hơn, tươi đẹp hơn, mà chính bản thân mình đến tận bây giờ vẫn còn mơ hồ về điều này.

Mình cúi hẵn người xún, đặt nhẹ lên môi “em”1 nụ hôn thật sâu, cái hương vị ngọt ngào ấy khiến mình cảm thấy ngây ngất, cũng hệt như bạn đang ăn 1 cây kẹo “ngọt nhất thế giới này zậy…đầy quyến rũ và mê hoặc.

Chap 8:

Không để mình có cơ hội lấn áp thêm, nhỏ đẩy hẳn mình ra, dù rằng hai má của em vẫn đang đỏ ửng lên vì ngượng, nhìn đáng yêu không đỡ nỗi.
– Ừm…thôi…trễ rồi…về thôi N.

Nhỏ lắp bắp rồi quay đi, nhưng tay vẫn nắm chặt tay mình, lần này thì đến lượt em lôi mình đi…hị…mà sức em kéo mình nỗi, mình tự nguyện đi sau đấy chứ.

Đi bộ được 1 quãng thì cũng đến quán hũ tiếu khi nãy, hai đứa lấy xe rồi men theo đường cũ mà về nhà, trời lúc này cũng sắp đổ mưa hay sao ý, gió cũng thổi lạnh lắm…đi được 1 đoạn mà chân tay mình lại cứ run lên bần bật…hic

– Nhanh N ơi, về trễ bị mẹ mắng bây giờ
– Ờ, nhưng mà trời sắp đổ mưa hay sao mà…có…nước…rơi thế??
Cái miệng ăn mắm ăn mắm ăn muối mà mình nói như thánh, vừa nói mưa là mưa ngay, đéo đỡ được, lúc đi thì vẫn trời yên gió lặng, bây giờ lại ra như thế này mới khỗ chứ…ông trời khéo hại mình rồi…

– Giờ sao đây N…đi zậy thì ướt hết…về nhà thể nào cũng bị rày cho coi.
– Thôi…kệ đi L…đã ướt thì cho ướt luôn zậy, về nhà lại khỏi phãi tắm@@
Mình chém gió lấy lệ thôi chứ trong bụng…cũng run như cày sấy, mẹ mình mà biết chắc cũng lôi ra dần cho 1 trận “tơi bời hoa lá”, cái tội đi mà không đem theo áo mưa, mà lạ, tính mình xài áo mưa không bao giờ quá hai ngày, lần nào không rách thì cũng quăng ở 1 nơi xó xỉnh nào đấy, mỗi lần mình đi về thì còn mỗi cái tờ rym là còn nguyên…=.=!

***

Hai đứa về gần đến nhà cũng gần 9h hơn, cũng không quá trễ vì mình hẹn mẹ là tầm 10h mới về, tức thật, giờ tự nhiên lại phãi về nhà, phãi xa nhỏ, biết thế thì thà khi nãy từ từ cmn mà đạp, phóng chi nhanh không biết.
– N ngủ ngon nghen, mình vào nhà trước đây- Nhỏ cười rồi cúi đầu chào mình
– Ờ…mình đáp ĩu xìu…
– Sao mặt mày bí xị zậy, bộ đi chơi với tui không vui à
– Ờ…thì vui…nhưng mà- Mình đáp nửa lời…
– Nhưng mà sao?

Nhỏ cứ tròn xoe mắt hỏi làm mình đâm ra ngại quá thể, nãy…hôn thì có thế đâu, tự nhiên giờ lại đâm ra ngượng ngượng thế nào ấy, cứ nhìn nhỏ thì mình lại tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện đen tối…
– À không, thôi, tui vào nhà trước đây.
– Mà N nè…
– Hã…gì thế…
– Mai N nhớ qua chở mình đi học nghe…
– Ừm…tui biết rồi
– Hì…zậy thôi…N ngủ ngon nhé…PP

Nhỏ cười rồi bước luôn vào nhà, không quên tặng mình cái đá mắt đầy quyến rũ, mình nhìn theo mà muốn phọt máu mũi…hị hị…nhiều người nói rồi mà mình không tin, thú thực thì con gái là…động vật quyến rũ nhất hành tinh đấy ợ…bác nào ném gạch đá gì câu này thì thà về cắt tờ rym mình còn sướng hơn…em nói thẳng thắng thế bởi cái tính em là như zầy ạ…hì…thôi em vào ngủ trước kẻo mai lại có gạch xây biệt thự nữa thì tèo…pấy pây…chúc các bác 1 đêm giáng sinh an lành…dù hơi muộn tý vì hình như nó đã qua lắm rồi…hế hế…dự là từ chap sau sẽ có bão các bác nhé…nói trước để ae khõi phãi hóng…
“Ngày mai cái gì đến nó cũng sẽ đến…”.

Phần 2: Ký ức về một thời không bao giờ quên và kẻ thứ 3 xuất hiện phá vỡ hết mọi thứ.

Chap 9:

Sáng hôm sau, mình thức dậy từ rất sớm, tầm khoảng 6h kém, vừa rửa mặt xong là tót ngay xún bàn ăn, cơ mà cả nhà ai cũng lạ, mọi hôm thì sớm nhất là 6h30 mình vẫn còn bận bịu trong toa- Lét, cái tính mình thì thích ngủ nướng thế đấy, mà ngủ nướng thì các bác biết rồi, hã hê đ.c 1 lúc thì cã mớ chuyện xảy ra, nhiều khi tụi bạn còn đặt biệt danh cho mình là thánh trễ, ` 1 vài lần thì không sao, chứ cả tháng mà ngày nào cũng thế thì có sao đấy.

– Thèn N hôm nay dậy sớm quá ta- Ông anh đẩy vai gẹo mình, miệng thì lốp bốp nhai miếng bánh mì ốp la, trông bộ dạng có vẻ khoái chí lắm.
– Lớn rồi mà huynh, không lẽ ngày nào cũng dậy trễ hết à- .

Mình đía lại ngay, cơ mà cũng nhanh tay chộp nhanh miếng bánh để trên bàn, nhai láu nhai để.
– Thôi, chú em đừng chối, nói thật đi, tối qua mày làm gì em dâu rồi.
– Làm gì là…làm gì…em có làm gì đâu- Mình giật thót người

Cái điệu bộ lắp ba lắp bắp cũa mình không khõi khiến ông anh nghi ngờ, ổng húp 1 ngụm sữa rồi nói tiếp.
– Hồi tối, rõ ràng tao thấy mày vừa về là đã cười toe toét rồi, không có gì mà thế à
– Thì…em…em- Mình chỉ thốt lên được 2 chữ rồi sau đó im bặt luôn chả nói thêm được gì, không lẽ nói là mình với ẻm nó hôn nhau à…hic
– Em sao?
Mình đánh trống lãng ngay…

– Thì…em…em có sao đâu huynh…sao ỡ trên trời cơ mà…
– Ơ…mày giỡn mặt với tao hã
– Á…Đau huynh…á…á…

Mình vừa chống chế vừa quơ đại nữa ổ bánh mì rồi chuồn lẹ, ớn lắm, may mà ổng chưa nổi điên lên cho mình vài chọi thì có mà bể gáo, người gì đâu mà lắm chuyện, chuyện mình không lo, toàn đi lo chuyện người khác, cơ mà ế miết cũng phãi.

– Ũa, N hã cháu
– Dạ, L xong chưa bác, cháu đến rũ L đi học- Mình đáp lễ phép
– Ừm, chắc cũng sắp xong rồi đấy, cháu ngồi chơi để bác lên kêu nó…
Thật, con gái chuẫn bị phãi nói là kĩ gớm, tệ nhất cũng phãi mất 10- 15 phút, đâu có như con trai tụi mình, chẳng cần trải chút gì nhiều…mà vẫn bảnh như rồng đó thôi…hị hị
– Hì…đi thôi N
– Ơ…ờ… Mình gật đầu như máy

Thường ngày thấy nhỏ mặt quần jeans với áo pull đã xinh xắn khác người rồi, bây giờ lại diện trong tà áo dài thì mình lại càng thấy nhỏ xinh hơn gấp trăm ngàn lần, vừa ra dáng thiếu nữ, lại vừa toát lên vẻ giản dị, mộc mạc, ai cũng bảo “con gái Việt Nam thì mặc áo dài là đẹp nhất rồi, chẳng có gì đáng bàn ở đây cả.
– Ngồi vững chưa, ngã là đằng này không chịu trách nhiệm à.
– Rồi mà…hì…hì…

Tiếng nhỏ cười giòn tan hệt như những giọt sương rơi nhẹ lúc nắng sớm chợt làm mình thấy người nhẹ nhõm hẵn, đâu đó giai điệu quen thuộc cũa bài “my love”lại vang lên, đã lâu lắm rồi mình mới có lại cái cảm giác này, vừa vui vừa cảm thấy hạnh phúc…và 1 chút gì lâng lâng nữa…
“Này em yêu ơi, lòng anh chơi vơi, nỗi buồn ngập đầy trong tim,
từng ngày một mình, còn ai kia ơi sao xa rời,
vì sao em đi, vì sao em quên, hãy nhớ những lúc yêu đời,
ngày ngày tình mình ngồi ca bên nhau tay nắm tay hoyee…

Người hỡi tình em, anh xin giữ mãi trong tim,
Sẽ mãi cất tiếng hát cho người yêu thương…
Hỡi em yêu anh mang cho em,
Khúc ca vui luôn trao về người, bao ánh dương sáng lên
Tình sẽ thơm nồng thắm tươi, người ơi,
Chốn bao la anh đi cùng em, đến nơi ta cảm thấy yên vui,
Nơi biển xanh bao la, là chốn thiên đường hát ca, em yêu…

Có em trong vòng tay, mình mãi bên nhau nồng say và nói với nhau lời yêu, ta sẽ bên nhau một đời…”

***

Có lẽ khi viết lên đây những dòng tâm sự này, mình cũng chắc muốn nhắc gì nhiều đến cái thời học đường đầy giông bão cũa mình, nó cũng bình thường như bao thằng con trai khác, đến trường thì chỉ chơi là chính, học là phụ, tán gái là nghĩa vụ, chỉ khác là hôm nay mình đã có nhỏ hoặc đơn giản chỉ là có gấu như bao thằng khác…

Đã hơn mấy năm rồi, từ cái ngày mà em xa mình mãi mãi, mình vẫn nhớ như in khoảng khắc ngày đầu tiên mình chở em đến trường, không gian xung quanh chỉ là 1 màn sương huyền ảo với những cơn gió đông ùa vào se lạnh. Cổng trường TL hiện ra và người đầu tiên mình gặp không ai khác chính là thằng Nam, thèn bạn chí cốt cũa mình từ thời còn chế “dây thun bắn ná”, bây giờ lại học chung với nhau nên 2 thèn cứ quấn lấy nhau suốt

– Ũa, hôm nay đi sớm zậy mậy…

– Ờ, tại hôm nay đến phiên tao trực mà mày- Mình lên giọng thê thảm
Thế nhưng, chẳng màng gì đến thái độ ểu oải cũa mình, nó lại để ý 1 chuyện bất thường hơn đó là vẻ thân mật quá mức cũa mình với em L lúc này…
– Hà hà…hai tui bây hôm nay cũng thân thiết dữ hén.

Chắc đến đây thì các bác cũng thắc mắc tai sao thèn bạn cũa mình lại biết em L, thôi thì nhân tiện đây cũng kể lun, em L hồi lớp 10 thì có học chung lớp với mình, hình như cái này mình có nói đầu truyện rồi, cơ mà hồi ấy hai đứa cũng như nước với lửa, gặp nhau thì thể nào cũng có chuyện không hay xảy ra, không xứt đầu cũng mẻ trán T_T.
– À, quên nữa, giờ đi ăn sáng với tao mậy, sáng nay ông bà nhà đi sớm nên chả có gì bỏ bụng hêt, đói quá- Chưa để mình ú ớ gì nó tiếp luôn.
– Sui cho mày rồi, tao mới ăn nên giờ còn no lắm- Mình lắc đầu cười nhăn nhở.
– Thế L thì sao, đi với tui hok- Thèn nam sáng rỡ mắt ngay

Ơ…mà lạ thật…thường ngày thì lần nào bị mình từ chối thì thể nào nó cũng tru tréo hay là mắng mỏ gì đấy, nhưng bây giờ lại tỏ ra khoái chí mới đáng nghi chứ, lại mời em L đi cũng nữa…không lẽ… thèn này có tình ý gì với em cũa mình à, dám lắm, nhìn mặt đê tiện thế cơ mà.
– Xin lỗi Nam nghen, tui cũng ăn rồi, ông chịu khó đi 1 mình nha- Em L lắc đầu vẻ dứt khoát.

Hị hị…ẻm đúng là hiểu ý mình, nói câu nghe mát dạ hết sức ấy, ây da, này, muốn có ý gì với gấu anh à, mơ đi nhé cưng,,, bố ném cho nát mặt giờ
– Vậy thôi, chào mày nghe, tao đi trước.
Chắc hơi quê nên thèn Nam cũng chỉ còn biết cách “bỏ của chạy lấy người”, phù, cơ mà cũng may hồn, gì chứ vụ bạn thân cướp người yêu bạn mình”thì nhiều lắm, trên voz thỉnh thoảng mình cũng thấy mấy thớt như thế, cứ đề phòng vẫn hơn, mà các bác nhớ nhé, đừng bao giờ dại dột mà tạo điêu kiện cho thèn bạn thân thân thiết với gấu mình quá, có ngày hối hận không kịp đấy.

– Sao zậy, đi thôi N- Em L vỗ vai làm mình giật thót người.
– Ờ…ờ.
Mình giữ xe xong rồi tạm biệt em chạy vào lớp, mình học 12 rồi nên học ỡ lầu cuối hành lang, nhỏ học 11 nên ỡ tận lầu 3, cũng hên là cùng 1 dãy, có chuyện gì thì mình cũng kịp chạy lên, xã hội bây giờ nhiều thèn đê tiện lắm, nhiều khi còn xàm xỡ giữa ban ngày nữa kìa, ai chứ đụng vào gấu mình là thèn đó phãi sui tận mấy kiếp rồi đấy…

– Oh, thèn N, hôm nay ăn nhầm gì sao mà đến sơm zậy mày.
Hết thèn Nam rồi đến thèn Hải cận hỏi y hệt câu này…haizz…chứ bố đi sớm thì mắc mớ gì đến cha ông tụi mày à.

– Pữa nay tao trực mà mày.
Hải cận xua tay tỉnh rụi…
– Thôi, bỏ quách cái dụ trực ấy đi, giờ đi cúp tiết với tụi này, cà phê cà pháo bữa cho vui,
– Ê, mà thèn nào đánh bài thua thèn đó trã nhé… – Thằng Tuấn khùng ỡ đằng sau cũng hớt hãi chạy vào hóng chuyện

– Đánh bài làm gì, ra làm vài trận đota cho nó mát tay mẹ đi- Đến lượt thèn “khánh đề”nổi máu
Nãn, cái lớp cũa mình toàn thành phần như thế đấy, đếm không kể xiết, mang cái tiếng lớp chọn mà thế đấy, tháng nào cũng đội sổ rồi đánh lộn, cúp tiết…bla…bla…mệt…thầy cô nào cũng nãn cái lớp này chứ chả riêng gì mình…vừa nghe đến lớp 12A1 là ngán đến tận cổ rồi…đúng thật…cái gì cũng thế, danh thì ít, chứ tai tiếng mà nhiều thì cã là 1 vấn đề cũa thời đại đấy các bác…số mình ăn gì mà toàn gặp thứ gì đâu không…huhu…

Chap 10:

Tùng…tùng…tùng…
Đợi mãi rồi cũng hết 15 phút đầu giờ, đang lúc mình loay hoay dán mắt vào cái iphone cũa thèn Hải cận thì thầy giáo chũ nhiệm đột ngột bước vào, cả lớp đứng dậy, mình cũng đứng dậy, riêng thèn Nam ngồi bên cạnh thì chả chịu đứng yên mà cứ vỗ bôm bốp vào vai mình…

– Ê, đưa cái iphone cho tao mày.
– Ơ…bố đang xài…cho mày mượn cái *beep*
– Nhưng nãy giờ 15 phút rồi còn gì, mày xài lắm thế- Nó hạ giọng rồi nhìn mình vẻ nài nỉ.
– Không nói nhiều, chừng nào xài chán rồi đưa cho- Mình phán lại ngay

Bạn thân thì kệ bạn thân, thèn nào mượn trước thì xài trước, chơi thế mới xòng phẳng, mà cũng phãi công nhận, hàng cũa thèn Hải cận xài mát tay ghê, nó con nhà giàu nên xài toàn đồ hiệu, tính tình thì rộng rãi (mình kết nó nhất khoảng này)…chỉ tội cái là không đập trai bằng mình thôi- – – Hí hí…

Game giếc tý rồi mình vào lướt face, cơ mà cũng chưa kịp xem gì thì đập ngay vào mặt mình là stt mới cũa em L, đăng khoảng 8 h trước, chắc lại là tâm sự đêm khuya đây mà…em ấy coi dễ thuong zậy chứ cũng hay tự kĩ 1 mình lắm.
“Hôm nay đi chơi noel vui thật, nhưng mà lạnh lắm, lại dầm mưa nữa, chắc sáng mai thể nào cũng bị cảm cho coi…hic…”

Cơ mà mình chỉ đọc qua loa rồi bấm like, chơi thêm câu comment bên dưới: “Đằng ấy cảm thì cũng có đây lo mà, sợ gì”…
Ấn đăng xong…mình chèn luôn biểu tượng hình trái tim bên trên, lần này thì mình chơi theo kiểu “ném phát nát luôn”…Đầu tiên là để thi uy với những thèn bấy lâu nay cũng có ý định cưa cẩm em nó, thứ 2 là tuyên bố rằng đây là hoa đã có chủ, chú nào lén phén, bố cắt tờ rym…
Xong xuôi, mình đăng xuất rồi chuyển nhượng cái iphone lại cho thèn nam, thôi, ngũ tý cái đã, cơ mà sáng dạy sớm nên giờ mắt cứ sập xún mãi, không ngủ thì tý nữa cũng chả làm ăn gì được.

Lớp 12 rồi nên thời gian cũng nhàn rỗi, tụi mình thì chỉ tập trung zô học 3 môn chính để thi thôi, còn mấy môn kia thì coi như bỏ hết, hồi ấy mình thi bên khối d1, gồm 3 môn khó nhai đó là văn, anh và toán. Gì chứ toán với văn thì mình khỏi lo rồi, có sẵn tiền đề cấp dưới, chỉ có môn Anh là mình càng học càng ngu thêm, chẳng nhét zô được chữ nào…đến giờ đã mấy năm rồi mà vốn luyến cũa mình cũng chẳng được bao nhiu…hic.
– Em N…đứng zậy cho tôi biết “nhôm oxít”là gì.
– …
-???

– Ê…N…thầy kêu mày kìa- Tiếng thèn nam kêu oai oái bên cạnh,
– Ơ…cái đêch…kêu bố mày à.
Mình ngước lên mà quát thẳng mặt, cơ mà lạ, tự nhiên cả lớp quay xún nhìn mình…haizz…ông thầy ở trên thì trợn mắt, quát xún thao tháo:
– Em N bước ra ngoài cho tôi

Mình ngơ ngác đến nỗi cứ đứng ngẫn ra 1 chỗ hệt như vẫn chưa kịp nhận cái quái gì đang xảy ra trước mắt mình, chỉ nghe cả lớp cười ồ lên, rồi mình đi ra khõi lớp trong sự khoái chí cũa đám bạn, hệt như tụi nó đang chữi xéo mình hay sao ấy…
– Haizz!!!
Mình rõ thêm 1 hơi dài ngao ngán rồi đi xún căn tin, nhưng ngặt nỗi, cái số mình đi đâu cũng gặp chuyện không hay, vừa đi đến cầu thang thì mình bỗng khựng lại vì tiếng kêu cũa 1 ai đó.
– Ũa, không học mà đi đâu đây ông

Là nhỏ Diệu Linh, bí thư 12A2, đương kim hoa khôi cũa trường, người mà đã làm điên đảo cã 4 năm cấp 2 cũa mình cho đến giờ…dù rằng về sau này 2 đứa cũng chỉ là bạn chứ không bao giờ vượt lên 1 quan hệ nào khác, với mình, mình em L đã là khỗ lắm rồi…thật đấy…

– Ơ…tui hỏi bộ ông không nghe à
Tiếng diệu Linh lại vang lên làm mình giật thót người.

– Hã…à…tui đi xún căn tin- Mình bấm bụng đáp đại theo quán tính
– Giờ học mà đi xún căn tin, ông có đùa tui không đấy.
– Thì…bị đuổi
Mình nói rồi cúi hẵn mặt xún, không biết tự nhiên nói đến câu này thì mình lại đâm ra ngại hết sức, hệt như cái cảm giác hồi tối ấy.
– Trùng hợp hén, tui cũng bị đuổi nè
– Ơ…là sao?
– Thì học Anh trong giờ công nghệ nên bị đuổi chứ sao.

Diệu Linh khẽ cười nhạt, Rồi cũng không để mình kịp nói gì, con nhỏ vội tiếp luôn.
– Thôi, giờ tui với ông xún căn tin, kiếm chút gì đó bỏ bụng nha, sáng giờ tui cũng chưa ăn gì hết.
– Hã…xún căn tin hã.
– Ukm, đi- …
– ế…ế, chờ tui.
Hic…Gái cấp 3 toàn chơi sốc mình, hết em L làm mình khốn đốn rồi bây giờ đến nhỏ này cũng nốt, không lẽ cái mặt mình dán 2 chữ “dại gái”lên đó sao ta, đi đâu cũng bị gái…dụ
“Cơ mà cũng chả riêng gì mình, ở nhà ba mình cũng rất hay sơ mẹ mình đấy, cả ông anh cũng zậy, nhưng mãi đến tận vài năm sau mới thế chư bây giờ ổng vẫn còn đang ế các bác ạ…”…

Xuống đến căn tin, con nhỏ cũng chả thèm hỏi han gì ý kiến mình gì sất, nó kêu nguyên 2 ổ bánh mì ngọt, 2 trai sting, một ít xí muội và mấy tép kệu gum…, su gút…blabla…đũ thứ, mình nhìn mà 2 mắt cứ hoa cã lên, thực hư lẫn lộn, bộ nó kêu đồ ăn cho cả dòng họ nó ăn không chắc…
– Ơ…sao mua nhiều zữ zậy.
– Ăn không hết thì trã lại, có sao đâu… – Con nhỏ đáp tỉnh bơ

Ặc…đợi ẻm ăn không hết thì mình có nước…cháy túi, trong bốp thì còn vỏn vẹn chưa tới 50k, lỡ thiếu thì mình có nước lột quần ra mà trã, mình là con trai, chữ sĩ luôn để lên hàng đầu, thà không có còn hơn, chứ mang tiếng ăn chực thì nhục mặt lắm.
– Ăn đi ông, sao ngồi thừ ra vậy…ngắm tui à…
– Hã…à không…đừng nói bậy.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Chim đi bộ
Cười Lên Cô Bé Của Tôi – P2
Chừa chỗ
Tôi Không Phải Là Công Chúa
Hoạt động về đêm