Tác giả: CityHunter75
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Chap 1: Khởi đầu…
Nó. 25 tuổi, cái tuổi nói nhỏ thì không hẳn nhỏ mà lớn thì chưa chắc đã lớn. Nhưng những gì no trải qua có lẽ cũng đủ cho nó có kinh nghiệm đối phó với cái xã hội đầy dối trá này. Cuộc đời nó thay đổi có lẽ cũng từ cái thời cấp III. Sau khi nhận ra rằng tính cách của thằng con trai duy nhất của nhà không thể ở lại cái đất này. Nhà nó quyết định chuyển nó vào Sg, một vùng đất đầy cơ hội nhưng cũng kèm theo đó là sự cám dỗ của một đô thị phồn vinh nhất nước.
Nói thêm về gia đình nó một chút thì ko hẳn là giàu có nhưng cũng tạm gọi là đầy đủ có của. Bố làm cán bộ nhà nước với một chức vụ cũng không cao lắm nhưng quan hệ rộng và đã trải qua nhiều sự lọc lừa của xã hội. Bản tính nghiêm nghị và hoàn toàn lo lắng cho con cái thì có thể nói đây là một ông bố đáng mơ ước.Thật ra thì cũng chẳng có gì với một thằng nhóc ham chơi nhưng với con mắt của một người cha, ông đã nhìn thấy bản tính gan lì của nó ngay từ khi tính cách nó thay đổi. Vậy nên mặc cho nó năn nỉ quyết định cuối cùng của ông vẫn là gửi nó vào Sg. Coi như ông đã dốc hết tất cả vào cuộc chơi này: “ Sóng gió cuộc đời thì ai cũng phải trải qua. Ko ai trốn tránh được và nếu con trai mình xứng đáng nó sẽ tự sống được để có thể vượt qua. ”
Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng lên đường. Cuộc đời nó đã bước sang trang mới mà không ai có thể đoán trước được.
*****
Cuộc sống ba năm cấp III của nó trong thành phố mà người ta đặt cái tên mỹ miều là Hòn Ngọc Viễn Đông cũng trải qua bình thường mặc dù có hơi chút khó khăn nhưng nó cũng đã sống được. Lần đầu tiên thi Đh, nó rớt. Ông không nói gì cả vì biết rằng đây chỉ là thử thách thứ 2 trong cuộc sống của nó thôi. Nó nghỉ 1 năm ôn thi lại và cuối cùng cũng vào học một trường gọi là tàm tạm. Thực ra với khả năng của mình ông vẫn có thể tìm cho nó 1 trường khá tiếng tăm với một vị trí sau này đi làm đã được sắp xếp sẵn. Nhưng ông không muốn vậy.
Mỗi lần đi tiếp khách mà người ta thường gọi là thắt chặt quan hệ ông đều dắt nó theo. Không chỉ đơn giản là dắt đi bình thường mà ông để nó tự nhận ra cách giao tiếp với từng loại người. Dân có chức có quyền phải như tiếp như thế nào, dân xã hội phải như thế nào. Nó cũng lờ mờ nhận ra và cũng cố gắng thực hiện điều đó. Dần dần nó thành một thằng trầm tính, suy nghĩ nhiều hơn, toan tính nhiều hơn với những người xung quanh mình…
Nó có một thói quen rất lạ. Mỗi sáng và mỗi tối đều uống cafe một mình ngay tại một quán duy nhất, một bàn duy nhất ko thay đổi. Nó ngồi đó suy nghĩ về những mối quan hệ của mình, suy tính thiệt hơn. Nhìn nó khó ai tin được đó chỉ là một thằng còn rất trẻ. Nó nhận ra cuộc sống đơn giản chỉ là lừa dối, dẫm đạp nhau mà đứng lên thôi. Nó quyết không thể để ai dẫm lên nó mà chỉ có nó mới có quyền dẫm lên người khác mà thôi.
Nó tìm mọi cách kết thân với những nhân vật mà nó cảm thấy có thể sử dụng được. Từ quan chức, công an, nhà báo cho đến dân xã hội. May mắn là tính cách của nó dễ hợp với mọi loại người và kế hoạch của nó một phần đã thành công.
Nó bắt đầu hút thuốc, bắt đầu biết tới rượu bia. Bởi nó biết khai thác và làm việc trên bàn nhậu thì tốt hơn là làm việc đơn thuần. Sếp của nó, một kẻ có tài nhưng độ gian xảo thì ko thiếu và quan trọng hơn là cậu nó nên hai cậu cháu rất hợp với nhau. Làm việc nhà nước nên thời gian cũng rảnh rỗi nhiều và mỗi lần đi tiếp khách đều có hai cậu cháu. Cậu nó chỉ bảo cho nhiều về cách ứng xử, cách lọc lừa trong cái thế giới đấu đá nhau này.
*****
Trời đã về đêm, cái không khí se lạnh của vùng đất này khiến cho những kẻ đi đêm phải kéo sửa lại manh áo của mình. Bước ra từ nhà hàng một bóng người khẽ đốt thuốc rít mạnh một hơi. Từng làn khói bay lên như để bắt đầu một cuộc chơi. Chiếc áo sơ mi phong phanh trong gió nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng bận tâm. Chợt vài chiếc ôtô lầm mũi phóng tới với ánh đèn pha sáng lóa. Hắn lèm bèm:
– Mẹ ! Lấy có cái xe cũng đéo xong…
Vâng ! Đó chính là nó. Đêm nay nó đi với cậu tiếp đoàn khách từ TW vào. Đa phần là khách trẻ nên đêm nay nó phải tiếp hơi khuya một chút. Dạo này nó về nhà trễ hơn, trung bình cũng 1, 2 giờ sáng. Biết là có lỗi với gia đình nhưng nó chẹp lưỡi:
– Thôi kệ vậy, qua đợt thanh tra này đã !
Chiếc BMW đỏ trờ tới. Nó qua ghế lái nói nhỏ:
– Cậu qua bên kia xem bọn nó thế nào để mình còn biết đường mà tiếp. Xem xem bọn nó cần gì? Gặp ở New nhé cậu…
– Ừ. Lúc nãy tính tiền hết bao nhiêu?
– Con rắn 3tr. Bia bọt tào lao các thứ lung tung nữa cũng gần 5tr.
Cánh cửa xe bật mở. Một người đàn ông trung niên khoảng 40 bước ra. Nói với nó vài câu, vỗ vỗ vai nó rồi leo lên xe bên kia. Nó ngồi vào xe, bật bài nhạc mà nó yêu thích Forever And One. Chiếc xe lại lao đi với những cú đánh xe cháy con đường đêm. Tiếng rít của lốp xe ma sát với mặt đường khiến một vài cặp đôi đi đêm hốt hoảng vội dạt vào lề.
“What can I do?
Will I be getting through?
Now that I must try
To leave it all behind
Did you see
What you have done to me
So hard to justify
…
Tomorrow I’ll still be crying
How could you hide your lies
Your lies”
Sàn New. Nơi nó vẫn tới chơi và là khách quen. Thấy chiếc xe quen thuộc, quản lý vội chạy ra đon đả. Nó hỏi:
– Chị H dạo này khỏe không? Tối nay thế nào? Bàn của anh có rồi chứ?
– Dạ vâng ! Chị H hồi sáng mới qua đây. Hỏi dạo này anh có tới ko. Rồi căn dặn đừng làm anh phiền lòng chơi ko vui. Bàn của anh đã sẵn sàng từ lúc anh gọi rồi cơ ạ. Anh có ko tới bọn em cũng đâu dám hủy…
Nó thầm nghĩ: “ Mẹ ! Tao mà ko có tiền thì bọn mày có xem vào mắt ko? Đúng là thói đời. Nhưng thôi nó cũng vì miếng cơm…”
– Uhm ! Lấy cho anh 2 chai 25. Cần gì thì anh gọi…
– Dạ ! anh cứ vào ngồi đi. Chút bạn anh tới em dẫn vào cho…
– Được rồi !
Nó móc tờ 200 ra đưa vào tay thằng quản lý cùng chùm chìa khóa rồi bỏ sau lưng tiếng cảm ơn đã bị át bởi nhạc từ sàn phát ra khi mở cửa. Tiếp viên đưa nó vào bàn rồi lặng lẽ cúi chào đi lấy rượu. Một lúc sau những gì nó yêu cầu đã được mang ra. Nó cầm chai tự rót rồi ngồi nhâm nhi một mình trong lúc chờ đợi.
Lắc nhẹ ly để cảm nhận mùi rượu. Đây cũng là một thói quen thường xuyên của nó khi uống rượu ngoại. Ngẫm lại những cặp đôi gặp ngoài đường lúc nãy, nó cười nhẹ. Đôi lúc nó vẫn muốn có được một người để yêu thương nhưng sao quá khó. Những cuộc tình nó trải qua chưa lần nào trọn vẹn. Nó đã cố tìm và lần nào cũng phải tan vỡ. Nó cảm thấy chán nản và muốn quên đi từ yêu trong mình. Nuốt nhanh những giọt rượu còn lại trong ly, nó lại tiếp tục rót. Vài thằng em xã hội đi ngang qua chào hỏi nó cũng chỉ cười hỏi qua loa vài câu rồi để bọn nó quay lại cuộc vui của mình. Nó vẫn lặng lẽ ngồi đó. Chợt điện thoại rung lên, là cậu nó nhắn: “ Cứ tiếp như bình thường là được…”. Khẽ cười, nó bắt đầu gọi quản lý lại:
– Em M, V, T,…đâu rồi? Gọi hộ anh…
– Dạ, mấy e nó đang trang điểm. Anh đơi 1 chút ra ngay bây giờ đây ạ…
– Uhm. Bạn anh sắp tới rồi. Ra đón cho anh luôn đi…
Chẳng mấy chốc cái bàn của nó đã 8 người. Hai thằng thanh tra ở Trung Ương tướng nhìn tri thức thế nhưng cũng không thể qua được cái là dục vọng. Và nhiệm vụ của nó ở đây là phải làm sao cho bọn nó vui đêm nay…Còn lại là nó cùng cậu và gái của sàn. Tửu lượng của hai thằng kia cũng khá. Dân thanh tra có khác. Nó thầm nghĩ…Nhạc cứ sôi và chẳng mấy chốc chai thứ nhất đã cạn. Bàn của nó lúc này có lẽ cũng đã thấm, đang hòa vào cùng không khí của đám người trong sàn.
Chợt nó chú ý đến một bóng người, nửa thân quen, nửa lạ lẫm. Một thân hình bốc lửa đang cuốn theo nhạc, mặc bộ váy đỏ bó sát biết tôn lên những đường cong mà bất cứ thằng nào cũng thèm muốn.
Nó chăm chú nhìn mặc cho cậu nó cùng hai thằng thanh tra đang bàn bạc chuyện gì sau lưng. Chuyện của nó chỉ tới đây thôi. Còn lại là của cậu nó. Nhìn một lúc nó vẫn ko nhận ra hình bóng đó mình đã từng gặp ở đâu. Có lẽ người kia cũng biết có người nhìn mình nên quay lại đá mắt tinh ngịch với nó rồi lại tiếp tục uốn theo bản nhạc mới phát ra. Lúc này nó mới nhìn rõ. Một người con gái với đôi mắt to tròn, masscara làm đôi hàng mi cong vút khiến nó chắc chắn là mình chưa gặp bao giờ. Kéo vội thằng quản lý, nó hỏi:
– Con bé kia là đào mới của quán à? Sao tao chưa gặp lần nào???
– Ah ! Con đó là khách mới đó anh. Mới tới khoảng thời gian gần đây thôi. Nhưng hình như ko phải gái đâu. Nó toàn đi chung với hội bạn của nó mà. Anh thấy cái bàn góc trái kia không. Hội của nó đó. Lần nào đi cũng toàn là nữ. Có vẻ giàu do lần nào cũng đi Camry tới mà. Em đang tính nếu lần sau nó tới sẽ tặng thẻ cho nó…
– Uhm ! Được rồi.
Nghĩ lại cái đá mắt vừa rồi, nó bất giác mỉm cười. Cũng ko hiểu tại sao. Nhìn về hướng bàn đó nó lại bắt gặp một ánh nhìn. Một cái nhìn lướt vội như tránh né ánh mắt của nó. Mỉm cười rời quay lại bàn mình, tiếp tục những câu chuyện với hai thằng thanh tra mà mục đích là cho bọn nó nói tốt cơ quan với TW. Lại những cái cụng li, những lời chúc, hứa hẹn…
Lách khỏi những ồn ào của sàn, bước vào hành lang WC. Nó muốn vào rửa mặt cho tỉnh táo một chút. Bỗng:
– Hù !!!!!
– Ôi đệch ! Bữa nay quán có dịch vụ cho tiếp viên kiểm tra tim của khách trong wc ah????
Nó vừa nói vừa quay lại với khuôn mặt cười cười. Nhưng đối diện nó bây giờ ko phải là cô gái lúc nãy hay sao. Chiếc váy đỏ bây h đã đối diện với nó chứ ko còn xa xăm nữa. Nhìn lên, đôi môi như xị xuống hơi trề ra 1 chút. Nó cam đoan bất cứ ai nhìn vào khuôn mặt đối diện nó lúc này cũng sẽ sững người lại trong một lúc. Chủ nhân chiếc váy không cao lắm, chỉ khoảng 1m68 nhưng các đường cong cực kì hoàn mĩ, cân xứng với thân hình. Tóc uốn lọn bồng bềnh cho thấy đây cũng là một tiểu thư con nhà giàu chứ ko phải là loại gái trong sàn mà nó thường gặp…
– Thấy ghét !!!!
– Ý ý ! Pé xinh xinh cho anh xin lỗi nào. Anh lại cứ tưởng mấy con bé nó đùa. Hj. Bỏ qua cho anh nhá…
– Hj. Ko có j đâu. Nhưng lúc nãy có người nhìn em chằm chằm hơi bất lịch sự đấy nhỉ…
– Anh hỏi em 1 câu được ko?
– Uhm. Anh hỏi đi !!!
– Anh có phải bóng ko?
– Em ko nghĩ anh là bóng. Còn nếu anh là bóng thì anh là bóng menly nhất em từng gặp…
– Uhm. Anh chính xác ko phải bóng. Vậy việc anh nhìn gái đẹp đâu có j là sai nhỉ. Sao lại có người ý kiến vậy cà…
Đôi môi e lại một lần nữa trề ra. Càng nhìn nó lại càng thấy e nó đáng yêu. Ko phải là một nét đẹp sắc xảo mà là sự thánh thiện.
– Ghur. Khá lắm. Mồm mép…
– Hehe. Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt. Nói như em thì trai ko có mồm mép thì gái nó có yêu ko???
– Ko thèm nói với anh nữa. Ghét cái mặt…>.
Cô nàng quay phắt đi để lại nó đang đứng như trời trồng sau cái nguýt dài đầy mê hoặc. Khi nó tỉnh táo nhìn lại thì chiếc bóng đã khuất sau rồi…
Nó bước vào wc rửa mặt tỉnh táo lại. Nó nhìn lại mình. Ừ, thì công nhận e nó nói cũng đúng. Mái đầu cao, hơi trọc. Lại thêm hình xăm con cá chép vùng vẫy vượt vũ môn thấp thoáng sau vai đánh dấu cho cái thời đã qua của nó. Cũng vì thế mà đi làm lúc nào nó cũng phải mặc sơ mi dài tay không dám cuộn lên quá nửa khủy. Đêm nay đi chơi nên nó ăn mặc cũng đơn giản hơn: Sơ mi caro ngắn tay, quần jean, giày đen. Nó ngồi ngẫm lại và thích thú với cái vẻ đáng yêu thoáng qua mà đã lâu rồi nó chưa được biết đến. Chợt:
– Ôi đệch ! Thế đéo nào mà lại quên xin số em ấy cà??? Sức cưỡng lại gái đẹp của mình dạo này càng kém chăng?
Chặc lưỡi, nó bước ra ngoài. Sàn lúc này càng ngày càng đông. Lượng người đổ vào ngày càng nhiều nhưng nó chẳng bận tâm. Bàn cùa nó nằm trong khu đặt sẵn nên tương đối rộng rãi. Cái làm nó lưu tâm lúc này là hướng đôi mắt về bên góc của cô bé trề môi lúc nãy nhưng bây giờ đã thay vào một nhóm khác, cả nam lẫn nữ. Tiếc rẻ một chút. Nó lại vùi vào cuộc tiếp khách…
– Mai con chuẩn bị hai lạng sâm Ngọc Linh được không? Lúc nãy có thằng than ông già nó đang bệnh.
– Mai mấy giờ bọn nó bay cậu?
– Khoảng 3 giờ. Mai con không cần theo. Sáng mang lên cơ quan cho cậu là được rồi. Nếu mệt thì mai nghỉ đi. Nhớ là phải có trước trưa mai…
– Okie. Vậy sáng mai con tới. À mà bữa sau cậu để thằng T đi mấy buổi khuya khuya như thế này đi. Chú D lớn rồi, đi khuya mệt tội chú ấy…
– Uhm. Để chút cậu nói với chú. Tiền trong két còn bao nhiêu?
– 5000 với 8 chục. Hết tối nay là 2 chục nữa nên chắc chỉ còn lại khoảng 6 chục thôi cậu.
– Uhm vậy đủ rồi. Để mai cậu nói với Hành Chính…
Cuộc trao đổi ngắn gọn giữa cậu và nó kết thúc chóng vánh. Nó bước lên xe. Đồng hồ điện tử nhảy lên con số 2h49’. Mở hết cửa kính, nó phóng đi lắng nghe những âm thanh của tiếng máy, tiếng pô xe. Nhạc vẫn lên nhưng lúc này là những âm điệm mềm mại của Secret Garden. Gió thổi cả vào trong xe làm người nó buốt lên. Đi dạo cũng là một cách làm đầu óc nó thư thái, tỉnh táo hơn sau những lần mệt mỏi vì khách khứa. Lâu lâu nó lại nhấn chân ga. Tiếng máy cùng tiếng pô xé lên những âm thanh hoang dại như đập tan cái lạnh của đêm cuối thu. Nó cười rồi vỗ vỗ vào chiếc xe:
– Tao yêu mày quá đi mất…
Chẳng mấy chốc ngôi nhà nó từ từ xuất hiện. Nhà nó cũng rộng. Phù hợp cho ba mẹ nghỉ ngơi lúc già. Ba nó cũng đơn giản, sáng sáng chăm sóc mấy con chim. Mẹ thì cưng đàn chó. Cả hai cụ cứ hối làm sao thì làm, tìm về cho tao 1 đứa con dâu rồi bọn tao mới yên tâm ra vườn làm trang trại. Nó cười cười hỏi lại:
– Thế con ko muốn ba mẹ ở riêng chỗ khác thì khỏi lấy nhé. Nhà mình ở chung cho đầm ấm…
– Mày có biết mỗi lần về cắm nhang lên bàn thờ mà tao ko dám ngẩng mặt lên không? Rồi bà con họ hàng nữa. Ăn nói làm sao????
– Thôi được rồi. Để từ từ con kiếm. Mới có 25 chứ nhiêu. Nó gắt lên rồi quay người bước lên nhà.
Cuộc đối thoại giữa ba mẹ với nó chạy qua đầu nó như một cuộn phim vậy. Nó để xe từ từ lăn bánh vào nhà. Mở cửa nhẹ nhàng tránh làm phiền tới giấc ngủ của hai cụ. Nó ngã vật xuống giường. Lại tiếp tục với những suy nghĩ của mình. Nó muốn yêu lắm chứ. Nhưng từ cái lần đổ vỡ cách đây 6 năm làm nó suy sụp thì cho tới giờ nó chưa cảm xúc trước một ai cả. Câu chuyện bắt đầu từ khi…
Chap 2: Định mệnh…
– 22222
– 33333
– 44444
– Thôi dc rồi, ai ý nhỉ?
– Hj. Một người lạ muốn làm quen thôi. Có được ko chàng stt buồn?
– Có gì đâu. Sự thật là đang buồn mà. Ah mà bạn gái xinh xinh đang chat tên gì vậy? Chàng stt buồn biết được ko?
– Bạn có thể gọi mình là T.a…
– Hj. Còn mình là Nguyên, tên thân mật động vật là Gấu.
– Vậy gọi G cho nó thân mật nhé. G ở đâu nè?
– G ở Q3 còn Ta?
– Hj. Nàng ở xa chàng lắm.
– Xa là ở đâu ý?
– Q6 lận
– Hj. Người ta nói có tình thì xa mấy cũng gần mà. Lo j. hehe
– Nói hay thật nhỉ. G bao nhiêu tuổi?
Vậy là list fr của nó lại thêm được một người. Một bạn gái thích chụp hình, nó xin có một tấm hình thôi mà gửi hết từ tấm này sang tấm khác. Còn hỏi tấm nào đẹp nhất. Nó cũng chẳng bận tâm. Hình qua mạng mà. Ai biết dc đâu mà lần. Cứ nhìn thế thì biết thế cho xong.
Bẵng đi một thời gian. Hai cái nick vẫn sáng, vẫn nói chuyện bình thường. Cũng như những người khác. Trao đổi sdt, rảnh rỗi ngồi tán nhảm với nhau. Tới một ngày nó nhận dc một cái sms:
– Chàng stt buồn có thể mời mình một tách cafe vào chiều mưa lất phất như hôm nay ko nhỉ???
Cười nhẹ nó rep lại:
– Thôi đi cô nương. Mưa buồn quá ko có gì làm nên phá tui ah?
Tin nhắn vừa gửi đi rất nhanh sau dt đã vang lên: Ting Ting. Tin nhắn trả lời:
– Thật mà. Ko phải phá đâu.
– Ko tin. Giỏi thì chạy lên đây jk rồi G mời. hehe.
– Nói thật nhá. Tui dễ tin người lắm đấy. lên là phải có cafe đấy. Ko có giận ko thèm nc vs G luôn.
– Thì cứ lên đi. G cũng đang ngồi buồn ở nhà. Gần đây cũng có vài quán cafe đẹp lắm. Tha hồ mà post hình nhá.
– Ý ý. Thích thế. Dc rồi. Khoảng 30’ nữa tui tới. Nhớ giữ lời ý
– Okie.
Nó chợt buồn cười. Bình thường thì toàn là trai đi đón gái. Thế mà lần này gái đi đón trai ah? Lạ nhỉ. Mà thôi kệ. Lần đầu gặp. Để xem giữa cái hình với bên ngoài khác nhau thế nào. Liếc nhìn đồng hồ: 2h30. Vậy là khoảng 3h tới. Uhm. Tắm phát cho mát đã nào…
“What can I do
Will I be getting through?
Now that I must try
To leave it all behind
Did you see
What you have done to me
…”
Chuông điện thoại vang lên. Nó vừa xuống cầu thang vừa bắt máy. Giọng con gái thánh thót vang lên:
– Tui tới rùi đó. Ông ra ngoài đi, tui không biết ông ở đâu đâu ah…
– Rùi rùi. Tui đang ra đây.
Bước từ từ ra ngoài. Nó bất giác hồi hộp. Có gì đâu nhỉ. Một buổi café với người mới quen thôi mà. Nghĩ vậy, nó càng bước nhanh hơn. Ra tới ngoài. Ôi trời, cả một con đường mua sắm thế này biết ai ở đâu đâu mà tìm. Lại móc dt ra, bấm tìm tên:
– Cô nương ở đâu ý? Cả một con đường đầy người thế này mà tui biết ai là cô…
– G mặc áo màu đen đúng ko?
– Uhm
– Vậy thì quay người sang phải 90 độ, tiến thêm 5 mét nữa. Cái cô đang ngồi trên xe là cô nương này ý…
– Ẹc. Vậy mà cũng làm tốn $ dt của tui…
– Hehe…
Hiện trước mắt nó lúc này đúng là một cô tiểu thư. Chiếc váy xòe màu xanh nhạt như làm tôn thêm nước da trắng của cô ấy. Đôi mắt sâu thẳm đen láy. Mái tóc cột gọn gàng. Nhưng điều làm nó sững sờ là nụ cười. Nụ cười như tỏa ra ánh nắng xua tan đi đám mây đen của bất cứ ai nhìn vào. Ấn tượng đầu tiên của nó về người con gái này chỉ đơn giản là vậy. Nhưng nó nào biết được người con gái có nụ cười của nắng đó sau này sẽ đem tới những gì trong cuộc sống của nó…
– Này ! Ông đội mũ vào giùm tui cái. Mất công xui xẻo mấy chú cá vàng lại biết thổi sáo nữa thì khổ tui lắm…
– Dào ơi. G bảo kê. Hehe. Đùa chứ quán đó cũng gần đây với lại G toàn đi đường hẻm mà. Lo j…
– Uhm. Để xem tới lúc đó như thế nào. Có chuyện gì là G móc xiền ra nộp đấy nhá. Nhắc thêm là tui ko có mang giấy tờ theo đâu đó. Kekekekke…
– Bỏ mịa con rồi
Câu chuyện đùa vui cứ tiếp tục như vậy. Nó nhận ra ở cô gái này ko hẳn chỉ có vẻ yểu điệu ngoan hiền bên ngoài mà còn rất cá tính nữa. Đúng là đừng để bề ngoài làm ta lầm tưởng…
Mới nói chuyện được vài câu biển hiệu café Pergola đã hiện ra trước mặt. Màu tím – màu của hoa violet đã khiến nó thích thú ngay từ lần đầu tiên bước vào. Lần này cũng vậy. Một quán café sân vườn mộc mạc với chủ đạo là cây Ban nở hoa tím ngắt. Nó nghĩ, có lẽ cũng vì vậy mà người ta lại lấy màu tím là màu chủ đạo của quán. Nó cũng chẳng quan tâm. Nó thấy đẹp, vậy là đủ rồi. Cần gì biết nhiều làm gì. Bàn nó ngồi nằm cạnh đường đi. Với những tấm vải tím căng ra làm cho nó cảm thấy giống như đang ngồi trong cái chòi vải vậy. Nhưng bất quá, nó thích. Trên mặt bàn là một ly thủy tinh cắm một nhành hoa Ban. Nó nghĩ thầm: “ Đi ngoài đường nhìn chán phèo vậy mà đem cắm nhìn cũng kiều diễm phết nhỉ…”
– Ôi đẹp quá đi mất !!! G. G. Thấy bình cắm hoa đẹp ko?
– Dzời ơi ! Cái hoa Ban tím lấy ngay cái cây kia chứ đâu. Quán nó tiết kiệm đó mà…
– Đúng là chẳng có tâm hồn nghệ thuật gì cả. Biết đâu đó là ý của quán thì sao?
– Rồi rồi. Dc rồi. Tui thua cô…
– Hehe. Có thế chứ.
*****
Nụ cười đó. Chưa bao h nó quên được. Chưa bao h nó có thể xóa khỏi tâm trí. Mặc dù chuyện đã qua, trôi đi rất xa rồi. Giật mình tỉnh dậy. Lúc này ánh mặt trời đã len qua rèm cửa rọi thẳng vào mặt nó. Mấy con chim của ông cụ thì đang la hét ngoài sân…Miệng đắng chát. Với lấy chai nước trên bàn uống ực một hơi rồi bước xuống. Ngó vào đồng hồ: 8h kém 15. Haizzz Dậy cũng sớm đấy chứ nhỉ…Bước xuống phòng tắm, bật nước. Dòng nước man mát từ từ lan dần từ đỉnh đầu xuống người nó. Trong đầu, hình ảnh giấc mơ ký ức đêm qua vẫn còn đọng lại như nước vậy. Lắc mạnh đầu, nó không muốn nhớ nữa. Nước văng như kéo theo hình ảnh nụ cười đó ra khỏi đầu. Lau sơ mặc quần áo rồi nó bước ra sân. Lúc này ông cụ nó đang ngồi ở bộ bàn ghế đá ôm lồng chim nhâm nhi ấm trà sáng. Bộ bàn ghế nằm dưới gốc cây nhãn đã lớn lên theo nó cùng năm tháng…Trên thân cây treo hờ hững vài giò phong lan tím đang chớm nở. Ôi màu tím, lại màu tím.
Ngồi xuống, nó với tay lấy ấm trà tự rót một chén. Từng làn hơi nước bốc lên từ vành miệng chén xanh ngọc tỏa mùi thơm ngát. Bất giác nó rút ra điếu thuốc định châm một hơi nhưng kịp dừng lại khi thấy ánh mắt của ông cụ. Bỏ vào lại, nó tiếp tục nhấp từng ngụm trà nhỏ. Hương thơm từ trà phảng phất trong miệng. Toan rót thêm chén nữa thì ông cụ lại hỏi:
– Tối qua đi tới mấy h?
– Dạ khoảng 3h. Tuần này mấy thằng thanh tra Trung Ương quấy quá. Cậu cũng đuối. Mà chiều nay bọn nó về rồi. Chắc mấy hôm sau cũng khỏe…
– Uhm. Trẻ hay già?
– Cũng trẻ ba. Một thằng 43, một thằng 38. Trẻ quá nên mình cũng mệt.
– Ừ. Thấy thái độ ra sao?
– Cậu cũng lo rồi nên chắc ổn. Cũng chỉ báo ba cái lỗi vặt thôi. Ba đừng lo. À mà sáng nay con còn mang 2 lạng sâm lên cho cậu làm quà nữa. Lấy ở đâu thì tốt hả ba?
– Mày lên chú L lấy. Bạn cũ của ba đó.
– Dạ. Vậy để giờ con lên đó lấy luôn.
– Mày tính không ăn sáng ah?
– Dạ thôi ba. Làm xong cho nhanh cho rồi. Để sát giờ quá mệt lắm.
– Ừ. Vậy đi đi. Mai cuối tuần về phụ tao mấy cái cây…
– Ẹc. Dạ, để mai con phụ.
Bước vào phòng nó bắt đầu thay quần áo. Sáng nay cũng chẳng làm gì nên nó đi xe máy cho tiện. lấy cái quần jean bạc màu, áo pull thêm cái áo da nữa. Vậy là xong. Ra thay đôi giày. Nó dắt chiếc moto ra ngoài. Cái xe gắn bó với nó từ những ngày bé khi còn được cụ bế cho ngồi trên bình xăng mà đưa đến trường. Tới giờ cũng đã được 20 năm rồi. Sắp biến thành đồ cổ đến nơi.Khi dắt chiếc xe ra nó chợt nhìn thấy ánh mắt ông cụ. Như đang sáng lên một cái gì đó. Nó quay ra mỉm cười với ông. Chợt thấy tự hào vì người cha của mình.
Từng tiếng nổ thình thịch vang lên. Nó như cảm giác lại cái ngày xưa khi nhận được chiếc xe từ tay ông. Đội mũ vào, nó lướt đi. Tiếng xe cứ chậm rãi rời xa ngôi nhà. Nó cười: 20 năm vẫn chạy tốt đấy chứ ông bạn già…Lướt qua từng con phố. Nó tới nhà chú L, bạn cũ của ba ngày xưa. Cất tiếng gọi, một ông già bước ra:
– Tao cứ tưởng là ai. Dạo này sao ko đưa ba lên chú? Chán đấu chim với tao rồi ah? Hay ba mày sợ thua đấy?
– Dạ. Dạo này ba hay đau chân nên đi đứng hơi khó. Mấy bữa nay thấy cũng đỡ có gì để mai mốt con đưa ba lên chú.
– Uhm. Chân cẳng ổng ngày xưa đã vậy rồi. Còn mày hôm nay lên có chuyện gì?
– Dạ. Cháu lên nhờ chú lấy giùm 2 lạng sâm. Cơ quan mới có khách nên cậu nhờ cháu kiếm dùm.
– Vô nhà uống miếng nước chờ chú lấy cho.
Nó dắt xe vào. Căn nhà cũng từa tựa như kiểu nhà phố. Không rông như nhà nó nhưng lại toàn đồ gỗ. Ngay bộ bàn ghế là một cái lồng chạm khắc tinh sảo mà nó biết không nên hỏi giá thì hơn. Ông này thì không uống trà nên nhà chỉ uống nước trắng thôi. Uống tạm hớp nước nó đã thấy ông cầm lên hai gói. Ông nói:
– Cái gói to này là 2 lạng mày nhờ đấy. Hàng loại hai thôi chứ ko phải loại một. Chẳng ai biết đâu mà lần. Còn gói này là loại một mang về ngâm cho ba dùng. Mày lâu lâu đi tiếp khách về cũng nên uống 1 chút. Chứ nếu không thì không có gan nào chịu nổi đâu. Nhớ là trẻ thì uống một chút thôi. Uống nhiều quá lại hại thân…
– Dạ. Bao nhiêu để cháu gửi???
– 2 lạng loại hai thì 15 còn mày muốn hô với cơ quan thì 20 cũng được. Đến tao buôn mà nhìn sơ qua còn lầm huống hồ là người khác. Cứ yên tâm.
– Dạ. Ủa chứ vậy còn gói kia chú?
– Gói đó cầm về cho ba. Nói là chú gửi. Cấm không được mang tiền lên nhà tao. Nói ba mày mang tiền lên thì hôm sau đừng có hòng mang chim lên đây đấu nữa.
– Dạ con cám ơn chú. Chỗ này 16 chú cầm luôn đi. Chú cho thì con lấy nhưng còn 2 lạng kia lấy vốn vậy kì quá. Đâu phải con mua đâu.
– Ừ vậy được rồi. Tao với ba mày chơi với nhau mấy chục năm nay thì đáng gì ba cái củ sâm…
– Dạ chú con về luôn. Sáng nay công việc nhiều. Bữa sau con đưa ba lên.
– Ừ. Nhớ cho chú hỏi thăm ba dạo này đỡ chưa…
Quay ra ngoài với những suy nghĩ miên man trong đầu. Chà bạn bè chơi với cụ tốt thật. Tính ông cụ cũng chơi đẹp với bạn bè nên mọi người nể. Nó cũng nhờ cái danh đó mà mới leo được đi làm tới bây giờ. Thầm cảm ơn ông cụ rồi nó tăng ga. Vụt đến cơ quan đưa cho cậu. Dặn dò một số thứ xong nó lấy 20 tiền mua. Nó nghĩ: hehe đời là vậy. Có mà không lấy cũng uổng . Cậu nó nói sáng nay hai thằng thanh tra cảm giác tốt lắm. Còn khen là tối qua đi vui. Cho nó thêm 3tr. Ra khỏi cơ quan gặp chú D. Đang ngồi cafe bên kia đường. Bước đến chào hỏi vài câu xong nó dúi vào tay chú 1tr. Nói mệt chú tối qua đi khuya quá. Cậu con đưa, chú về mua cho thằng nhóc cái xe hôm bữa nhé. Chú không cầm thì mang lên nói với cậu chứ con không biết. hì hì. Tính nó là vậy. Chú D hiền trong cả cách ăn nói lẫn tính tình. Có lẽ dân lái xe lâu năm thường trầm tính như vậy. Nó quí chú cũng ở điểm đó. Nói xong lại tỉnh bơ:
– Chú cho con xin điếu thuốc nhá. Sáng h chưa hút điếu nào mà ông cụ lại bắt quả tang quăng mất gói thuốc rồi. Hè hè…
– Mày cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ cho tao nhờ hả thằng kia. Bao h mới lớn…
– Xời ơi. Mai đưa thiệp lại bảo sao cưới sớm…
– Mày thử đưa xem nào…
– Hehe. Thôi cháu đi đã…
Tính nó được lòng mọi người trong cơ quan nên cơ hội lên phó phòng của nó cũng nay mai. Chú D lại là người hay chở Giám Đốc đi nên nó cũng phải thân thiết hơn bình thường. Có cơ hội vậy không bỏ qua cũng phí. Nó nghĩ thầm.
Dừng chân trước quán cafe quen thuộc. Đen cafe. Nó để xe đó cho giữ xe rồi bước vào. Chẳng cần thẻ vì cái quán này cũng đã quen mặt . Bàn của nó vẫn còn nguyên với tấm bảng “Reserved” . Nó ngồi xuống. Phục vụ lặng lẽ mang những gì mà nó hay yêu cầu rồi rời đi. Từng giọt cafe rơi trên nền sữa trắng đều đều nhẹ nhàng. Bỗng âm báo của chiếc E71 lại vang lên. Mở điện thoại ra nhìn. Nền chỉ hiện lên hai chữ: “First date”
6 năm rồi kể từ ngày đó. Cái ngày gặp mà nó không bao h quên như đã in sâu vào tiềm thức. Đêm qua, nó đã mơ thấy cái ngày này 6 năm về trước:
– Ôi đệch ! Không lẽ lại là định mệnh…
Chap 3: Cô bé Xấu Trai…
– Nhìn cái gì mà nhìn ! hai con mắt muốn lọt ra ngoài rồi kìa…
– Lạ nhỉ? Tui có nhìn cô đâu?
– Thế ông nhìn cái gì ý?
– Hề hề. It’s not your business.
– Thôi mà. Tôi kém tiếng anh được chưa. Nói đi mà…
– Tiếng anh kém thế tiếng “em” có kém ko?
– Giờ có nói không?
– Rồi rồi. Tui nhìn cái mụn trên mặt cô ý.
– Cái gì??????
Thế là một người lôi từ trong giỏ xách ra cái gương rồi nhìn nhìn ngắm ngắm. Người còn lại thì cứ tủm tỉm cười. Một lúc sau.
– Này ! Tui nhìn rõ rồi nhé. Ko hề có cái mụn nào. Lừa tui thế ah?
– Hehe. Ai bảo cô dễ dụ quá thế làm chi. Đâu phải do tui.
– Vậy rốt cuộc là ông nhìn gì? Nói nhanh coi nào?
– Tui nhìn cô đấy. Được chưa cô nương?
– Tui cũng 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng. Đâu có gì khác thường đâu mà ông lại nhìn.
– Ế. Nhưng cô có 1 cái lông mày ah. Hehehe.
– Tào lao mía lao. Ghét cái mặt…
– Hehe…
Câu chuyện cứ thế. Hai đứa cứ tranh cái ỏm tỏi nhặng cả lên. Hóa ra ngày đầu tiên gặp mặt lại chuyển thành cuộc tranh cãi. Cuộc tranh cãi chỉ dừng lại khi nước được mang lên. Nó, luôn là một đen đá không đường. Còn cô gái kia, một bánh kem chanh dây. Nó hỏi:
– Ăn ké được hông?
– Muỗng ai người đó xài ah nghen. Tui là tui ko có muốn bị sâu răng như ông đâu đấy.
– Ẹc. Tui bị hồi nào. Đừng có lấy cô ra áp dụng vào người khác nhá.
– Mệt quá. H muốn ăn không? hay để tui ăn 1 mình.
– Ăn chứ hè hè. Có người cho ăn ko ăn uổng sao?
Lấy chiếc muỗng café xắn 1 góc. Nó đưa lên miệng. Mặt nhăn lại híp cả hai con mắt vốn đã một mí của mình
– Ẹc. Chua thế.
– Không ăn thì thôi. Phiền phức…
– Ăn chứ. Hè hè.
Thế là cả 2 cứ thay nhau chép miệng. Nước bọt như tứa ra. Chua quá nhưng đứa nào cũng công nhận là bánh ngon. Rồi lại nhìn nhau cười. Lần đầu tiên nó đi café với con gái mà lại thoải mái vậy. Nó cũng vui vì từ nay biết được mặt mũi, tính cách của cô bạn chat như thế nào. Và nó cũng cảm nhận thấy, trong lòng nó đang có một sự rung động. Rung động trước vẻ đẹp đó và cả cá tính đó nữa…
Hai đứa như cá gặp nước. Nói đủ thứ chuyện, nhưng nhắc đến nhiều nhất vẫn là chủ đề bình luận về người đang ngồi đối diện mình.
– Mãi đến hôm nay mới được diện kiến nhan sắc của G. Chà, đúng là có 2 má đồng tiền sâu thật nhỉ.
– Dzời ơi. Thế cô trước h thấy thằng ctrai nào có 2 má lúm sâu như tui chưa? Ko có đừng ghen tị nhá…
– Ai bảo không? Nhìn kĩ lại xem. 2 cái dàng hoàng đấy nhá.
– Ple`. Có như không thế mà cũng đòi khoe…
– Ông biết cgai’ chỉ cần trang điểm phớt cũng đẹp rồi ah? Thế nên cái gì ít ít cũng đẹp. Đâu có sâu hoắm như ông? Ôi. Sao tui lại xinh xắn thế này cơ chứ…
– Rùi rùi. Cô đẹp gái hơn tui dc chưa?
– Đó là chuyện dĩ nhiên…
– Khi nào mà tui đẹp gái hơn cô khi đó cô mới nên nhìn lại mình ak. Hehe. Thách cô đẹp trai bằng tui
– Hừm. Khá lắm. Coi như lần này tui thua ông…
– Còn phải nói. G muk.kakakakak
– Ơ thế hôm nay không đi chơi với người yêu ah? Sao lại rảnh rỗi mà phá tui thế này?
– …
Sự im lặng của cô ấy như trả lời cho tất cả. Nó cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó. Từ trước đến h, chưa bao h nó hỏi. Nụ cười luôn hiện diện trên môi nàng đã tắt. Thay vào đó là sự im lặng của cả hai bên.
Chap 4: Lời yêu đầu tiên…
” Ting. Ting”. Âm báo tin nhắn vang lên. Với tay lấy điện thoại, tin nhắn từ Ta:
– Cảm ơn chàng stt buồn về buổi cafe hôm nay nhé. Tui thích quán đó lắm. Hôm nào rảnh lại rủ chàng đi tiếp nha.
– Uhm. Có j đâu. Được gặp cô lần đầu cho biết cũng vui mà. Với lại mấy bữa nay đang muốn đi uống cafe mà lại ko có ai đi cùng. Có cô đi là tui mừng rùi. hehe.
– Hehe. Vậy hứa hôm sau sẽ dắt tui đi tiếp đó. Ko được nuốt lời đâu. Thất hứa hận G luôn.
– Tui hứa oy mà. Lo j. hehe. Làm j làm đi. G nấu cơm đã.
– Uhm. Thanks G nha.
Cầm điện thoại đổi tên trong danh sách. Từ nay cô nàng sẽ có cái tên mới: Con gái của thần Mặt Trời. Cười thích thú rồi nó lại tất bật chạy đi lo chuyện cơm nước. Cuộc sống tự lập đôi khi cũng khiến nó buồn chán.
Nó nói chuyện với cô nhiều hơn, chia sẽ với cô nhiều hơn bất cứ người nào khác. Dần dần nó cảm thấy việc nói chuyện với cô giống như một thói quen, một việc làm bình thường hàng ngày vậy. Nó không thể hiểu được vì sao lại có cảm giác đó nhưng nó mặc kệ. Có được một người nói chuyện hợp tính vào buổi tối như thế thì còn chê gì nữa. Nó nhận ra là mình thích nói chuyện với cô ấy mặc dù chẳng có chuyện gì. Lại là những cuộc tranh cãi về việc bé như con vi trùng, đôi khi lại là những vấn đề gặp phải trong cuộc sống. Ngay cả chuyện gia đình, bạn bè rồi 2 người cũng kể với nhau.
Thường nó hiếm khi tâm sự với ai nhưng với cô ấy thì khác. Nó không thể hiểu được mình lúc này nữa, cách nói chuyện của cô giống như có một cái mị lực, một cái sức hấp dẫn đầy cuốn hút. Nó kể ra cả những mối tình đầu tiên. Chuyện tình trẻ con mà có khi không hỏi lại thì nó đã quên béng đi tự bao giờ. Đúng, nó nhận ra mình đã yêu cô ấy nhưng lại ko dám thổ lộ. Nó biết, một người xinh đẹp, biết cách ăn nói thì chắc j chưa có người yêu. Nhìn lại bản thân mày xem., cao cũng không cao bằng người ta, độ đẹp thì khỏi phải bàn rồi nói chi mất công. Giàu có cũng chả giải quyết được gì đâu, nhà cô ấy có khi còn gấp mấy lần mày đó chứ. Mày có cái gì để khiến cho cô ấy yêu mày? Thở dài một cách âm thầm. Nó cố giấu đi những cảm xúc của mình mỗi lần nói chuyện. Chưa bao h nó hỏi cô ấy có người yêu hay chưa? Nó và cô có thể hỏi rất nhiều về nhau nhưng câu này thì chưa. Biết là mình như thế nhưng nó vẫn muốn, vẫn muốn được một lần thốt ra từ yêu với người đó.
Buồn cười là ở chỗ lần đầu tiên nói từ yêu với cô ấy lại là trong một lần nó say. Khi say có lẽ con người ta thường hay nói. Nó đã nói từ yêu trong trường hợp như thế đấy.
Bar Next Top. Đêm nay nó tới sau cuộc vui tăng 1. Nhạc cứ dập, những thân người cứ uốn éo và ánh đèn quay cuồng. Những cái cụng ly liên tục là nó choáng váng. Bất chợt nó nhớ đến cô. Đúng rồi, tối nay nó hẹn cô chat mà lại quên mất. Nó không còn nhận biết bây giờ là mấy giờ nữa? 9h chăng hay là 2h sáng? Không đủ tỉnh táo để nhìn đồng hồ nữa và lúc này có cũng chẳng quản nhiều được như vậy. Móc vội dt, chẳng cần nhìn thì tay nó cũng đã tự bấm 1 chuỗi số. Con gái thần Mặt Trời is calling. Bài nhạc chờ quen thuộc, nó cứ chờ đợi và chợt nghĩ ra: Có lẽ cô ấy ngủ rồi. Không viết tối nay cô ấy có chờ đợi mà giận nó không. G xin lỗi. Bỗng:
– Alo.
Âm thanh phát ra từ dt khiến nó mừng rỡ. Giữa âm thanh huyên náo chát chúa của bar, giữa cơn lâng lâng bay bổng nhờ tác dụng của rượu. Nó vẫn cố gắng hỏi:
– Ta ngủ chưa? Hôm nay G quên mất. Xin lỗi Ta nha. Có giận G ko?
– G đang ở đâu mà ồn thế. Giọng G hôm nay khang khác nữa. Có j đâu. G quên thôi mà. Hj. Ko sao đâu.
– Uhm. Hj. G đang ở bar đó mà. Và hiện tại thì G đang ko dc tỉnh táo cho lắm. nhưng chợt nhớ đến Ta nên gọi hỏi xem Ta đã ngủ chưa đó mà. Chắc G xỉn mất oy.
– Ghur. Đi chơi sướng quá quên tui tới h mới nhớ đó hử? Biết bây h là mấy giờ rồi ko? 1h30’ sáng đó ông. May mà tui hay đi ngủ trễ chứ nếu ko đang ngủ bị ông dựng dậy chắc tức chết mất.
– G xin lỗi nhưng thực sự là G ko biết bây h đã hơn 1h rồi. Ah mà đừng thức khuya nữa. thức khuya 2 con mắt đen thui rồi lại cạnh tranh làm G với tui đó ah? hehe
– Ple`. Ko thèm nhá. Đi chơi về cần thận nha.
– Uhm. Ngủ ngoan nha. Từ h không dc cạnh tranh với tui nữa đâu đó.
– Không thèm nói với ông nữa. pp. Tui ngủ đây…
– Uhm. Ngủ ngoan nha tình yêu nhỏ xinh của G.
Nở nụ cười rồi đút dt vào túi. Nó lại tiếp tục cuộc vui của mình. Lúc này nó say thật sự rồi. Về đến nhà nó nằm vật ra ngủ luôn cho đến sáng. Khi thức dây, mặt trời đã soi nắng chiếu vào phòng nó. Đầu nhức như búa bổ. Lại gặp rượu giả rồi. Nó lèm bèm rồi kiểm tra điện thoại xem có j ko. Chợt nó thấy. Cuộc đã gọi: Con gái…Hốt hoảng. Nó không nhớ rằng đêm qua mình đã nói gì nữa. Nó thật sự không đủ tỉnh táo để nhớ lại những lời nói nó đã thốt ra. Vội bấm gọi, nó muốn biết đêm qua nó có nói hết những gì trong lòng nó giữ bấy lâu với cô hay ko?
– Tút – tút…
– Alo. Tui nghe. Có chuyện gì vậy G?
– Tối qua thức khuya, sáng hôm nay dậy lúc mấy h ý? hay là lại ngủ nướng?
– Tui không có đi chơi đêm như G đâu ah nghen. Sáng 7h là dậy rồi. Tối qua đi tới mấy h về?
– Ah. Khoảng 2h. Cho G hỏi 1 câu nghen.
– Chuyện j mà hôm nay G rào trước đón sau dữ vậy nhỉ? hehe. Hỏi jk.
– Ah tối qua G có nói j lung tung hok? G thật sự là ko nhớ. Có làm cô giận hok?
– Ple`. Ko nhớ thì thôi, gọi tui chi? hehe…
– May quá. Cười vậy là ko nói gì làm cô giận rùi. Ah mà G nói gì vậy?
– Ko nói. Nhất quyết ko nói.
– Nói đi mờ. Năn nỉ đó. Bữa sau dắt cô đi ăn sinh tố dc chưa?
– Lấy mồi dụ tui đó ah? đừng hòng. Tui là tui ko có dễ bị dụ như thế đâu. Hehe. Thêm chút xíu đi thì có thể suy nghĩ lại.
– Rồi rồi. vậy bữa sau muốn gì cũng dc. Xong rồi đó. Giờ nói đi
– G gọi chúc tui ngủ ngon, xin lỗi vì G quên ko báo cho tui hôm nay G đi chơi ko onl dc. Hehe. Giờ G thấy G dễ bị dụ chưa?
– Zời ơi ! còn j nữa hem?
– Ah. Còn 1 câu cuối G nói với tui nhưng cái này sẽ chỉ là bí mật của riêng tui mà thôi.
– Lại bày trò. Nói luôn đi cho nóng nào.
– Đã bảo không là không. Hỏi hoài ah. Hỏi nữa tui giận ak. Ko thèm nói chuyện với G nữa ak.
– Uhm. Được rồi. Nấu cơm chưa? Mà lúc sáng ăn uống gì chưa?
– Xong xuôi hết rùi. Nhìn lại đồng hồ xem h là mấy giờ mà hỏi kiểu đó. Lo ăn cơm đi. Ăn nhậu say xỉn cho cố vô…
Vậy thế đấy. Nó cứ tưởng lần đầu tiên thổ lộ sẽ là một buổi chiều cafe, sau đó đi dạo một vòng thành phố và cuối cùng là nó sẽ nói ra lời yêu với cô giống như nó vẫn thường nghĩ. Nhưng không. Lời yêu của nó hết sức đơn giản, ko cầu kì, ko gặp nhau và nồng nặc mùa rượu.
Chap 5: Hồ Nước Mắt…
Mỉm cười nhủ thầm: ” Vậy là có sdt của em ấy rồi. hề hề. Để xem như thế nào nào”. Trước khi về còn nhìn thấy e ấy đi 1 chiếc Vespa dỏ tươi nổi bật rõ cả lên trong cái tiết trời nhẹ cuối thu này. Còn ngoái lại nháy một cái cười tinh nghịch nữa chứ. Lúc này, con tim nó đang đập rộn lên. Nhưng nó kịp dồn nén lại. Nó không cho phép bản thân có thêm bất cứ một sự rung động nào nữa. Một lần với nó là quá đủ rồi. Nó không muốn bản thân mình lại tiếp tục rơi vào sự đau khổ khi người con gái mình yêu quí nhất rời xa nó. Chẹp lưỡi, nó lẳng lặng lên xe. Không hiểu sao mỗi lần lái moto nó lại có những giây phút bình yên đến lạ lùng. Người ta nói nó yêu quí chiếc xe này hơn người yêu. Ngẫm lại, có lẽ đúng nhưng mấy ai hiểu được con tim nó như thế nào. Bên ngoài luôn cười nói vui vẻ nhưng còn bên trong? Nó cũng là một con người, cũng cần có một vòng tay, một bờ vai ôm lấy và một tấm lòng để nó có thể sẽ chia, đón nhận.
Buồn thì nó buồn cũng quá nhiều rồi. Thêm hay bớt một chút cũng chẳng có gì thay đổi nhiều. Xe cứ chạy nhưng nó không biết mình đang đi đến đâu nữa. Điểm dừng cuối cùng của nó giờ là ở đâu? Nơi nó có thể chậm lại, dừng để nghỉ ngơi khi mệt mỏi vẫn chưa xuất hiện.
Cười cho sự chua chát của mình. Bạn bè nó ở cái tuổi này thì nay mới đám cưới, mai mời đầy tháng. Nhưng nó từ chối tất. Nó không thể chịu được khi nhìn người khác hạnh phúc.Đã 6 năm rồi. 6 năm qua xe của nó chưa hề có một người con gái nào ngồi lên…
Con đường ngoại ô trải dài như không có điểm cuối, xa tít tắp như tâm trạng của nó lúc này vậy. Rẽ vào một con đường nhỏ dẫn thẳng vào hồ. Hồ có cái tên Hồ Nước Mắt, khi trong lòng có tâm trạng nó thường ra đây. Hai bên đường vào, thông xanh trải dài đang dập dịp theo những cơn gió thổi lên từ hồ.
Hồ có cái tên Nước Mắt bắt nguồn từ một chuyện tình đau khổ của chàng trai và cô gái người dân tộc. Sự tích của người đồng bào cũng lắm cay đắng và sâu sắc chứ đâu chỉ là giản đơn. Chòi quan sát nằm ở cuối con đường chạy thẳng ra giữa hồ…Vắng lặng không có bóng người. Chỉ có hai nhân viên ở phía ngoài cổng, còn trên này thì chỉ một mình nó. Phóng tầm mắt ra xa, mặt nước xanh biếc phẳng lặng với những gợn sóng lăn tăn của gió. Cuối thu, tiết trời hơi se lạnh như để báo hiệu một mùa đông sắp đến mà những con gió lạnh là sứ giả đầu tiên. Nó lại đốt thuốc, thuốc làm tinh thần nó cảm thấy tốt hơn và tâm trí cũng bình tĩnh trở lại.
Đã 6 năm nay nó vẫn luôn nhớ về hình bóng đó, nụ cười đó. Nụ cười như xua tan cái đám mây u ám trong lòng nó. Lấy điện thoại ra, nó lục tìm trong danh bạ. Đây rồi, cái mà nó cần tìm đã hiện ra. Con gái của thần mặt trời. Mỉm cười lặng lẽ, số điện thoại vẫn luôn hiện diện trong danh sách nhưng đã lâu rồi nó không biết có còn liên lạc được nữa không. Nó đã chờ 6 năm để nhận một tin nhắn. nhưng bây giờ đã là cuối thu. Tin nhắn đó vẫn chưa đến. Có lẽ chủ nhân của nó đã quên rồi nhưng nó thì vẫn nhớ. Nó nhớ tất cả…
Lạnh. Giờ đây nó cảm thấy lạnh thật sự. Vì cơn gió và cả cái lạnh vì e. Nhủ thầm:
– Em ah. Đã lâu quá rồi e nhỉ. Lâu rồi a chưa được nhìn thấy những hạt nắng trên nụ cười của e. Cái ngày đó đã xa rồi nhưng a thì vẫn nhớ. A đã chờ, chờ 6 năm để được nghe lại giọng nói của e, để được nhìn thấy từng hạt nắng nhảy nhót xung quanh nụ cười lần nữa. Có duyên gặp được e là một may mắn của a. Nhưng sai lầm lớn nhất của a chính là việc mình không phải là người mang đến hạnh phúc cho e. A xin lỗi…
Chap 6: Nơi tình yêu bắt đầu…
Chẹp lưỡi. Nhìn lại điếu thuốc đã tắt tự tao giờ. Quay lưng đi xuống lấy xe. Đoạn đường trở về lúc này nhanh hơn. Đồng hồ lúc này đã chỉ con số 80. Tăng ga làm kim bắt dầu nhích dần lên. Bỗng:
-Toét…
Một bóng áo vàng giơ cây dùi cui ra. Ngoắc vào lề. Bây giờ nó mới nhìn kĩ. Tại cầu đang là chốt giao thông bắn tốc độ. Với tâm trạng ko dc tốt. Bực dọc tấp xe vào. Thằng Ca cũng là một thằng trẻ măng. Mang hàm trung sĩ. Khuôn mặt còn non choẹt thế này mà dám ngoắc anh mày vào ah? Nó quát bỏ qua luôn việc thằng kia đang giơ tay chào:
– Cái gì??????
– Dạ anh chạy 82/40 ở đoạn đường này. Theo luật giao thông đường bộ thì a đã chạy quá tốc độ qui định. Mời a vào lập biên bản tạm giữ xe.
– Mới về làm hả e? Ừ. Cũng dc. Tâm trạng a đang ko tốt. Biên bản đâu đưa đây. E mới về làm a ko chấp.
Kí cái roẹt. Nó bước xuống xe. Để lại mũ rồi móc dt gọi taxi. Ít phút sau nó lên taxi về nhà. Thay quần áo, cơm nước xong lại lo chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi câu ngày mai giữa cậu nó với ông cụ. Hẵn là có chuyện gì rồi nên cậu nó mới phải hỏi đến ý kiến của ông. Chắc chuyện lớn đây, nhưng chắc cậu ko bị sao đâu. Thế của ông ấy vững lắm. Thằng nào muốn hạ cũng không phải dễ. Nó thì đang cố leo lên phó phòng sau 5 năm làm việc. Mọi việc cũng nhờ vào tay cậu. Chủ yếu là cái chức này cũng có một thằng manh nha với nó. Hai thằng trong cơ quan đã ko ưa nhau ra mặt. Trong buổi họp, cho dù nó có nêu ý kiến xác đáng đến thế nào đi nữa cũng bị thằng này đâm chọt vài câu. Hơn 1 lần dự án của nó đã không được duyệt qua cũng chỉ vì nó. Hại nó mất điểm với ban Giám Đốc, ăn chửi té tát của cậu. Nó cay vụ đó lắm nhưng chưa phải lúc để trả đòn.
Xếp hết đồ lên chiếc Lanscuisre. Vậy là đủ. Đồ ăn và rượu thì mai cậu chuẩn bị. Phần của nó thì chỉ lo đồ câu thôi. Mai chắc đi xa nên cậu nó dặn đi sớm lắm, 4h đã khởi hành. Liếc thấy khẩu hơi 12kg. Nó thảy vào xe luôn cho tiện. Đạn thì lúc nào trên xe cũng có sẵn ko phải lo. Vậy là đủ rồi. Đang dợm quay người vào nhà thì. Reeeng…Chuông cửa kêu.
– Mẹ ! Biết mấy giờ rồi ko? Tính không cho ông già ngủ trưa hả trời
Nghĩ thì nghĩ thế thôi. Chứ có thách nó cũng không dám nói ra. Bạn của ông cụ cũng hay đến du kích lắm. Ko cẩn thận ăn bạt tai như chơi. Mở cửa, đập vào mắt nó là chiếc xe của mình. Đứng 1 bên là thằng nhóc hồi nãy ngoắc nó vào.
– Dạ. Em chào anh.
– Ừ. Có gì không e?
– Dạ em mang xe lại cho anh. A bỏ qua cho, lúc nãy e không biết là a nên…
– Uhm. A cảm ơn nha. Có gì đi làm vài chai ae nói chuyện. Trưa nóng quá. Để nhà a ngủ trưa cái.
– Dạ. Vậy mình đi luôn.
Đóng cửa. Ngồi lên xe, đúng là lính mới ra trường có khác. Tay lái máu thật. Khác hẳn với mấy ông anh bên đội. Chẳng mấy chốc đã đến nơi. Chọn cái bàn ở hơi khuất 1 tí bên cạnh là hồ nước nhân tạo. Nó kêu vài món cùng với bia rồi hỏi.
– Vào làm được bao lâu rồi e? A cũng hay qua đội mà sao không thấy?
– Dạ mới có 2 tháng thôi a. E mới về làm nên ko biết. A bỏ qua cho.
– Mới ra trường hả?
– E ra được 4 tháng nhưng ở dưới huyện buồn quá nên xin lên tp.
– Huyện nào?
– Dạ huyện X anh.
– Phải e con chú P chủ tịch huyện ngày xưa ko?
– Dạ sao anh biết? E con chú đây.
– Hai ba con mày giống nhau như tạc. Tao cứ ngờ ngợ nãy giờ. Kaka. Vậy ae quen biết cả. Uống tí cho mát nào.
– Dạ e mời a.
– Khà. Chú P dạo này sao? Tao nghe ổng chuyển lên phố rồi. Mà bữa h lu bu không có thời gian chở ông già qua thăm. Ba tao vs ba mày là bạn học chung hồi trước nên tao có biết. Ừ. Con chú P thì không có chuyện gì đâu. Coi như ae làm quen cho biết luôn…
Vài ba chai bia như giải tỏa cái nóng nực của buổi trưa. Buồn cười thật. Ở cái đất này nó kì lạ như vậy đấy. Một ngày như có 4 mùa. Sáng ấm áp như lại se lạnh như của đầu xuân, trưa nắng và nóng gắt như hè, chiều thì lại diu mát như thu và đêm thì lão nào không đắp chăn chắc sáng ho sù sụ luôn. Mà thôi kệ. Nắng mưa mà ai biết dc. Nhìn lại đồng hồ, Đã 3h30 rồi. Về phụ ông cụ bưng mấy cái chậu cây cho xong chứ mất công lại mất ngày Chủ nhật nữa thì nản.
Làm xong, chuông dt lại reo. Đúng là nghỉ cũng không yên. Lần này không phải là cái dt công việc mà là cái bạn bè. Nhìn màn hình: “Pé xấu trai”. Nó bắt máy:
– Alo. Dạo chán tp chưa cô bé? Gọi a có chuyện gì thế?
– Hjhj. Chán từ hồi sáng cơ. Nhưng e nghe nói ở đây đồ ăn vặt nhiều lắm mà lại ko biết ai. Nên nhờ anh làm hướng dẫn viên cho e có dc ko?
– Ah. Hướng dẫn viên thì ko sao. Vấn đề là làm xong có trả lương ko? hehe. Mà dắt đi đi là phải bao ăn mới đi đấy.