<?php the_title(); ?>

Khoảng Cách Tình Yêu

09.07.2014
Admin

– Yên tâm. Chiếc đồng hồ này hoàn toàn không có vấn đề nào cả.

– Vậy…- Cô ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ thụy sĩ sang trọng đắt tiền nằm trong chiếc hộp gấm màu xanh lá đậm đầy sang trọng kia. Cô hoàn toàn không hiểu, nếu chiếc đồng hồ này không có giá trị điều tra gì vì sao lại bắt cô đem tặng.

– Thứ mà ông ta tưởng rằng vô dụng kia, lại chính là thứ hữu dụng cho chúng ta.

Bảo Phương nhìn chiếc hộp trong tay mình rất lâu sau. Từ khi trở về đến nay, cô vẫn luôn do dự có nên tặng vật này cho ba Lăng Phong hay không?

Ông ta không chịu nói rõ cho cô biết, cô chỉ có thể tự mình phán đoán rằng thiết bị bên trong là một thiết bị nghe lén, nhưng liệu nó có tác dụng hay không? Thông thường người ta sẽ nghi ngờ chiếc đồng hồ có gắn thiết bị theo dõi hoặc máy nghe lén và điều tra nó vì nó là vật mang theo trên người, nhưng sẽ chẳng ai nghĩ đến việc sẽ điều tra một thứ mà mình chẳng bao giờ mang theo là chiếc hộp đựng đồng hồ.

Cũng chẳng ai đem bỏ chiếc hộp đi vì còn sử dụng vào việc đựng đồng hồ khi mình không đeo nó nữa. Vấn đề là gắn thiết bị nghe lén vào nó thì khó có thể nghe được những đối thoại ở xa.

Một người như ông ta không thể lại không hiểu điều này, nhưng tại sao ông ta lại đưa nó cho cô? Bên trong đó là vật gì? Liệu ông ta có ý đồ gì không hay chỉ đơn thuần vì điều tra cho ra bằng chứng phạm tội mà bất chấp hậu quả.

Cô có nên tặng nó hay không?

Trong lòng cô lại có một linh tính xấu, một cảm giác bất an vô cùng. Dường như sắp xảy ra điều gì khủng khiếp. Cô thở dài đem cất chiếc hộp vào trong túi giấy.

Diện thoại của cô bỗng reng lên, Bảo phương lập tức bốc máy, bên kia là giọng nói hoảng sợ của Thục Quyên truyền đến:

– Bảo Phương! Mình phải làm sao đây…Bảo nam, anh ấy…

– Thục Quyên, chuyện gì đã xảy ra…- Bảo Phương cảm thấy lòng như lửa đốt khi Thục Quyên ngừng nói mà bật khóc.

Đợi một lúc lâu, tiếng nấc của thục Quyên mới dịu lại, cô cố gắng nén nỗi sợ hãi xuống, lấy lại sự bình tĩnh cố gắng nói rành rọt:

– Mình và Bảo nam đang ở căn nhà ngoài ở ngoài ô. Bảo nam đã bị trúng đạn, máu ra nhiều lắm, nhưng anh ấy lại không cho mình đưa đi bệnh viện, còn dặn mình không được nói với ai. Tay mình run lắm, mình sợ lắm, mình không thể giúp anh ấy phẫu thuật lấy viên đạn ra…mình thật là vô dụng, huhu…

Bảo Phương nghe xong, cả người chết lặng, toàn thân run lên từng chập chiếc điện thoại trên tay cô rơi thỏm xuống đất. Cô vội vã ngồi thụp xuống chụp lại chiếc điện thoại. Cô cố gắng giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, giọng có chút run run nói với Thục Quyên.

– Thục Quyên, nghe mình nói. Chỗ bạn có những vật dụng gì rồi.

– Mình đã bảo bác sĩ riêng của mình đem đến hết rồi. Mọi thứ gần như đầy đủ hết, chỉ cần mổ lấy viên đạn ra mà thôi. Nhưng mà tay mình run quá, mình sợ sẽ rạch sai mất thôi.

– Được rồi, bạn chờ ở đó, cố gắng đừng để cho vết thương của anh ấy bị nhiễm trùng, đã xịt thuốc cầm máu chưa?

– Rồi, máu đã tạm thời ngừng chảy rồi, nhưng mặt anh ấy xanh lắm, cũng may anh ấy đã tự cầm máu cho mình rồi nếu không đi quảng đường xa như vậy mình e bây giờ anh ấy đã – Thục Quyên lại khóc nấc lên.

– Mình đến ngay. Bạn đừng lo, Bảo nam nhất định sẽ không sao đâu – Cô vội vàng an ủi Thục Quyên sau đó phóng ra khỏi phòng ngay lập tức, cô cứ thế lao ra ngoài lên xe chạy đi mặc kệ tiếng gọi của Trí Lâm và ánh mắt kinh ngạc của ông Văn Lâm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô lại phóng xe nhanh đến thế, nhưng dường như cô thấy vẫn quá chậm, giống như cứ mỗi một phút giây cô đến chậm, thì sinh mạng của Bảo Nam càng lúc càng vuột khỏi tầm tay.

Thời gian dường như trôi qua quá chậm, nỗi đau đớn của Bảo Nam vì vậy mà càng kéo dài. Ngọn lửa bùng cháy trong cô càng khiến trái tim cô hóa thành tro bụi.

Cô chỉ còn một người thân duy nhất mà thôi, cô tuyệt đối không để mất Bảo Nam, tuyệt đối không để mất Bảo Nam. Tay cô lên ga thêm chút nữa, bất chấp tiếng gió đang thét gào dằn xé bên tai như đang cảnh cáo sự nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhưng Bảo Phương mặc kệ, nều như cô đến chậm dù chỉ một phút thôi, Bảo Nam có mệnh hệ nào, cô sẽ căm hận bản thân mình đến chết.
Tiếng thắng xe của cô làm náo động cả một góc trời, Thục Quyên đang ở trong nhà nghe thấy vội vã chạy ra mở cửa. Cả hai nhìn nhau, bốn mắt đỏ hoe nhìn nhau, mặt ai cũng trắng bệch. Tính Thục Quyên yếu đuối chắc chắn là đã khóc rất nhiều.

Bảo Phương không thể chậm trễ hơn được nữa, cô chạy nhanh vào nhìn Bảo Nam.

Cậu đã được Thục Quyên đặt nằm ngay ngắn trên giường, để hở phần vai bị thương, máu của cậu đỏ thắm dây đỏ cả tấm pra trắng. Bảo Nam nằm bất động, đôi mắt nhắm ghiền, gương mặt tái xanh vì mất máu.

Phần vai trần của cậu để lại một vết nạn khá sâu, nhưng đã được Thục Quyên lau chùi khử trùng sạch sẽ.

– Dụng cụ đã được khử trùng hết chưa? – Cô liếm môi hỏi.

– Rồi – Thục Quyên đáp khẽ.

– Được mình sẽ mổ cho anh ấy? – Bảo Phương gật đầu quả quyết nói.

Cô nhanh chóng khử trùng đôi tay của mình. Đeo bao tay vào, bàn tay cô bỗng run run, cô hít thở thật sâu, cố hết sức tỉnh táo. Tính mạng của Bảo Nam đang nằm trong tay cô, cô không cho phép bản thân có bất kì sơ suất nào cả.

Bảo Phương nhắm mắt, tự nhủ với bản thân:” Mình sẽ làm được, sẽ làm được…”

Cô nắm chặt con dao mổ trong tay, dung bình xịt khử trùng xịt vào vết thương của Bảo Nam và trong không khí một lượt, sau đó đặt con dao mộ lên miệng vết đạn rạch một đường nhẹ nhàng. Con dao phẫu thuật vô cùng sắc bén, chỉ vừa chạm vào đã để lại một dường dài sâu hẵm trên vai Bảo Nam.
Máu từ đó chạy ra.

Thục Quyên nhìn vết màu chảy dài trên người Bảo Nam thì đau đớn cắn chặt môi kiềm nén tiếng khóc, cô không muốn làm phiền Bảo Phương, không muốn làm tâm trí của cô ấy rối loạn thêm. Cô quay mặt nhìn đi nơi khác, nước mắt rơi tràn gương mặt.

Bảo Phương dùng băng gạt lau đi vết máu sau đó xịt thuốc cầm máu, tiếp tục công việc của mình. Cô dung kẹp gắp đầu đạn ra khỏi vai Bảo Nam. Tiếng đồ vật rơi xuống cái keng khiến Thục Quyên ngoảng đầu nhìn lại, cô thấy đầu đạn đã được gắp ra thì thở phào nhẹ nhỏm. Cô dung khăn giúp Bảo Phương lau mồ hôi tránh mồ hôi rơi xuống trúng miệng vết thương.

Bảo Phương tiếp tục dùng kim may lại vết thương cho Bảo Nam, khử trùng lần nữa rồi dán băng gạt lên bịt kín vết thương lại để tránh nhiễm trùng.

Tháo bao tay ra khỏi tay mình, Bảo Phương mới thở phào một cái, cô gần như nín thở trong quá trình phẫu thuật. Đưa tay vệt lấy mồ hôi trên trán mình. Sau đó ngã người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
– Sao rồi – Thục Quyên lo lắng hỏi.

– Mình không biết – Bảo Phương lắc đầu – Đây là lần đầu tiên mình làm phẩu thuật, trước đây chỉ được nghe giảng và học cách xử lý vết thương mà thôi.

– Vậy giờ làm sao, liệu Bảo Nam có xảy ra chuyện gì hay không? – Thục Quyên sợ hãi kêu lên.

– Cũng may Bảo Nam đã tự cầm máu cho bản thân nếu không e rằng…Tình hình hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi theo dõi mà thôi. Cố gắng đừng để anh ấy sốt, nếu anh ấy sốt nghĩa là vết thương bị nhiễm trùng, phải lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện.

Thục Quyên nghe cô nói chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, ngồi xuống ghế cùng nhau chờ đợi.

Cả một đêm chờ đợi dài đằng đẵng, thời gian như siết chặt hơi thở của họ, họ cứ thế ngồi đó im lặng chờ đợi trong lo âu.

Hai tay Bảo Phương siết chặt lại. Nếu như, nếu như không vì điều tra cái chết của ba cô, Bảo Nam sẽ không gặp phải cảnh này, không phải đối diện với thần chết.

Dù có lỗi với Lăng Phong, dù phải phụ bạc cậu, dù bị cậu oán trách cô cũng chấp nhận. Nhất định cô phải tìm cho ra kẻ đó, để Bảo nam có thể an tâm mà trở về bên cạnh cô, sống cuộc sống bình an hằng mong ước.

Cô không thể do dự thêm được nữa, cô nhất định phải đưa chiếc hộp đồng hồ cho ba Lăng Phong.

Bảo Phương cầm chặt chiếc hộp màu xanh đựng đồng hồ kia ngồi lên xe theo Lăng Phong đi đến gặp ba cậu. Cô thấy bàn tay cầm chiếc hộp trở nên lạnh ngắt, đưa mắt nhìn sang Lăng Phong.

– Sao vậy – Lăng Phong phát hiện thấy ánh nhìn của cô thì quay lại khẽ cười hỏi, bàn tay cậu mắn lấy bàn tay cô thì phát hiện nó lạnh ngắt thì hốt hoảng – Tay em lạnh quá.

– Có lẽ nhiệt độ trong xe hơi thấp – Cô ngượng đáp.

Tài xế lái xe nghe thấy hiểu ý tự động tăng nhiệt độ lên, Lăng Phong kéo Bảo Phương dựa vào người mình. Cô dựa vào người Lăng Phong mà tim quặng thắt lại, rồi đây phút giây ấm áp này bị chính ta cô phủ lên một tần băng giá lạnh lẽo. Nhưng cô không thể mềm lòng được, không thể, dù cô có thể bỏ qua người hại chết ba cô, nhưng cô không thể để Bảo Nam tiếp tục lao đầu vào nguy hiểm nữa, siết chặt chiếc hộp trong tay mình, cô rũ bỏ do dự của bản thân.

Vẫn như lần đầu gặp mặt, ba lăng Phong đón tiếp cô với thái độ hết sức thân thiện.

– Cuối cùng đã được cháu đồng ý gặp mặt lần nữa.

– Con chào bác. Đây là chút quà bày tỏ tình cảm của cháu. Lần trước vội vã quá cháu vẫn chưa kịp mua quà tặng bác.

– Con đúng là bày vẽ quá – Ông cười khá khà đón nhận món quà trong tay cô.

– Người Viêt Nam là vậy đó bác – Cô cười đưa món quà cho ông – Chỉ là một chút quà mọn mà thôi.
– Chủ yếu là tấm lòng mà…- Ông vui vẻ đáp rồi nhìn cô nói khẽ – Bác có thể mở ra xem món quà bên trong là gì không?

– Dạ được ạ – Bảo Phương gật đầu.

Ba Lăng Phong lập tức mở món quà ra ngay trước mặt mọi người, ông reo lên đầy thích thú:

– Ồ, cháu có mắt thẩm mĩ lắm, bác rất thích – Ông cười nói rồi tháo ngay chiếc đồng hồ của mình xuống, đeo chiếc đồng hồ của cô vào tay của mình.

Trong lòng Bảo Phương cảm thấy nhói lên từng hồi. Sao ông đối với cô không có chút nghi ngờ nào như thế, khiến lòng cô càng thêm cắn rứt.

————————-
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-

Như lời đã hứa, ông ấy dẫn cô đi xem các loại súng mà ông thu thập được ở Việt Nam.

– Khẩu này tuy tốc độ bắn khá nhanh, nhưng so với những khẩu hồi nãy vẫn có khuyết điểm đó là điểm nhắm bắn – Ông ngồi nói một mạch cho cô nghe về từng loại súng và công dụng nó.

– Còn đây là khẩu súng mới nhất mà bác vừa sản xuất, vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm chưa tung ra thị trường – Ông đưa cho cô một cây súng.

– Có muốn bắn thử hay không? – Ông đột nhiên quay sang Bảo Phương hỏi.

Cô do dự một lúc rồi gật đầu.

Họ di chuyển đến một nơi khá rộng, có bia bắn giống như một trường bắn. Lăng Phong chọn lấy một cây súng, cậu bước đến vạch hiên ngang đối diện với bia bắn, giơ tay lên và…

Viên đạn bay nhanh với vận tốc kinh hồn gim vào bia bắn. Chuẩn xác vô cùng…

– Tuyệt lắm – Ba cậu vỗ tay khen gợi con trai.

– Thử đi – Lăng Phong đưa cây súng cho Bảo Phương, cô đón lấy nó định đưa lên cao nhắm bắn. Cây súng bạc bị ánh đèn hất vào phản vang quét qua mặt Bảo Phương.

Cô sững người, nhìn chằm chằm vào cây súng không chớp mắt, cây súng này cô đã từng thấy qua.
Nhưng đây là hàng mới sản xuất, chưa tung ra thị trường, làm gì cô có thể thấy được. Nhưng cô đã thấy nó, cô vẫn còn ấn tượng với dấu ấn in trên hình, rất đặc biệt. Làm sao có chuyện như vậy được?
Chỉ có một nguyên nhân để lí giải cho chuyện này. Người sở hữu cây súng mà cô thấy chính là tay trong của bọn tội phạm trong ngành. Chỉ như vậy hắn mới có một khẩu súng mà chưa ai có cả.

Nhưng cô không tài nào nhớ được người giữ khẩu súng đó là ai. Là ông Hoàng Danh hay ông Văn Lâm. Ai mới là kẻ phản bội. Lòng cô vừa hận vừa thất vọng, cả hai người đều là người mà cô kính trọng, nhưng đồng thời là kẻ tiếp tay cho tội ác.

– Sao vậy? – Lăng Phong thấy cô đứng yên thì tiến lại hỏi.

– Khẩu súng này có phải là bản sao của K365 hay không? – Cô quay lưng lại với ánh mắt hoang dại hỏi Lăng Phong.

– Phải – Cậu gật đầu xác nhận.

– Có phải các người đang giữ một khẩu K365 đúng hay không? Là khẩu bị mất tích sau khi bắn ra một phát đạn chết người, người đó chính là một cảnh sát – Cô ghiến răng nói từng chữ.

– Ý em là sao? – Lăng Phong nghiêm mặt hỏi.

– Kẻ giết ba em là ai? Có phải là ông ta hay không? – Cô chĩa khẩu súng về phía ba Lăng Phong.

Ông ấy bình thản khi cô chĩa súng về phía mình, sắc mặt không hề thay đổi cho thấy ông ấy là một người có bản lĩnh và lòng tin cao độ.

– Nếu anh nói không phải thì sao?

– Vậy thì tại sao trước đây anh không nói ra kẻ đó.

– Nếu anh nói ra, em sẽ làm gì? Đi tìm người đó sao, em có biết mình sẽ đối đầu với ai hay không?
Bảo Phương nghẹn lời nghe Lăng Phong nói, quả thật dù biết người đó là ai, cũng khó lòng giải quyết được, bởi thứ duy nhất có thể khiến hắn khuất phục là bằng chứng, nhưng cô thì chẳng có gì torng tay cả.

– Bảo Phương, cháu nghe bác nói. Bác biết cháu hiểu lầm bác là người đã giết ba cháu. Nhưng bác có thể thề, bác không phải là người giết ba cháu. Ông ấy là người đã cứu con trai bác, bác sẽ không làm như vậy đối với ân nhân của mình. Huống hồ lúc ấy bác đang thực hiện một vụ buôn bán bên nước ngoài, không có mặt ở Việt Nam. Bọn đối thủ vì thế muốn truy sát Lăng Phong để buộc bác hủy giao dịch đó.

Ông im lặng quan sát vẻ mặt của Bảo Phương rồi mới nói tiếp

– Cháu đã nghe ai nói bác là hung thủ.

Bảo Phương sững sờ khi nghe ông nói. Cô quả thật quá mù mờ đi tin vào lời nói của những kẻ kia. Cuối cùng cô nói:

– Chú Minh.

– Quả nhiên là ông ta – Lăng Phong tức giận thốt lên – Đáng lí ra năm xưa không nên tha mạng cho ông ta.

– Đó là lí do những người như chúng ta tuyệt đối không được để tình cảm xen vào – Ba Lăng Phong giọng lạnh như dao nói.

– Ông ta là người đã đưa em đi lúc đó đúng không? – Lăng Phong quay lại nhìn cô hỏi.

Bảo Phương gật đầu.

– Mục đích của ông ta chắc chắn là muốn cho hai đứa trở mặt với nhau – Ba Lăng Phong suy xét – Xem ra con thắng cuộc rồi.

– Hai người đánh cược chuyện gì? – Bảo Phương ngạc nhiên nhìn hai người họ, cả hai đều mang vẻ bí ẩn

– Đánh cược xem, khi nào em mới nói ra việc mình đang nghi ngờ – Lăng Phong nghiêm túc trả lời, ánh mắt cậu nhìn Bảo Phương có chút gì đó buồn bã, xen lẫn chút thất vọng.

Cô cúi mặt lẩn tránh ánh mắt của Lăng Phong, nhưng sau đó mở miệng chất vấn:

– Vậy khẩu súng này thực ra không phải bản sao của K365 đúng không? – Vậy thì có lẽ cô đã bị ám ảnh cho nên lầm tưởng mình đã nhìn thấy nó, và những người cô đang nghi ngờ kia là một sự sai lầm.
– Đúng. Nó không phải là bản sao của K365. Mà nó là bản hoàn chỉnh của K365 – Ba Lăng Phong đáp rồi ông bắt đầu giải thích – K365 được thiết kế để làm súng chuyên dụng cho lực lượng cảnh sát Việt Nam, do các nhà lãnh đạo đặc làm. Nhưng sau đó, vì một nguyên nhân nào đó, bọn họ hủy bỏ.
Nhưng những cây súng được gửi đến để làm kiểm định được giữ lại và tặng cho các cấp lãnh đạo. Ba con cũng là một người trong số đó. Vì bản thiết kế này, Lăng Phong mới bị truy sát. Bởi chúng muốn bác phải hủy bỏ giao dịch của mình với bản thiết kế 365 này. Và bác đã thật sự hủy bỏ giao dịc đó.
K365 từ đó biến mất. Còn khẩu súng này, chính là bản thiết kế hoàn chỉnh hơn và cách tân hơn của 365.

– Mục đích của hai người là muốn tôi tự nói ra nghi ngờ trong lòng mình, vậy làm sao hai người biết được rằng tôi đang nghi ngờ.

– Là em tự nói.

– Em…- Cô kinh ngạc há miệng kêu lên.

– Trong mơ – Lăng Phong không để cô kinh ngạc quá lâu – Em đã khóc hỏi tại sao ba anh lại là người hại chết ba em.

Bảo Phương cảm thấy ruột gan như đảo lộn, mặt tái xanh. Cô cứ nghĩ bản thân có thể kiềm chế được, nhưng hóa ra tiềm thức của cô vẫn mang một nỗi oán hận sâu sắc như thế.

– Anh biết điều này bao lâu rồi?

– Từ buổi đầu tiên của hai chúng ta.

Bảo Phương kinh hoàng, cô thật không ngờ Lăng Phong lại biết từ lúc đó, vậy mà cậu lại im lặng không nói, cũng không chất vấn, đặc biệt cũng không giải thích.

– Tại sao anh lại im lặng.

– Tại sao em lại nôn nóng muốn gặp ba anh? Vì để khẳng định được sự thật mà chú Minh đã nói. Em muốn trả thù cho cái chết của ba mình, em muốn giết ba anh – Lăng Phong chất vấn cô với ánh mắt đau buồn.

– Không phải…- Cô hét lên, cố gắng xóa đi ánh mắt đau đớn kia – Đúng vậy, em rất muốn tìm ra hung thủ giết ba em, muốn đòi lại một sự công bằng cho ba em. Nhưng em không hề nghĩ đến việc bắt ông ấy đền bằng mạng sống. Hơn nữa, tất cả những việc em làm đều là vì Bảo Nam.

– Vì Bảo Nam? – Lăng Phong nhíu mày hỏi cô.

– Đúng vậy, tất cả là vì Bảo Nam, anh trai em. Anh biết mà, Bảo Nam anh ấy vì điều tra cái chết của ba em, bất chấp mọi thứ nguy hiểm, đánh đổi nhiều thứ để gia nhập HK, trở thành sát thủ do chúng sai khiến. Lần này anh ấy lại liều lĩnh đi ám sát những người có trong danh sách nắm giữ khẩu K365 kia.

Nếu một mai, chẳng may anh ấy bị bắt, họ nhất định sẽ không tha cho anh ấy. Em chỉ có một người anh này. Em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì nữa.

– Bảo Nam sẽ không bị cảnh sát gây khó dễ đâu – Lăng Phong nhìn cô khẳng định.

– Sao anh dám chắc điều đó chứ? – Bảo Phương giận dữ nói.

– Bởi vì thực chất anh ấy là cảnh sát.

– Anh nói cái gì? – Bảo Phương như không tin vào tai mình.

– Anh nói, thực chất Bảo Nam là cảnh sát nằm vùng. Anh ấy được cài để thâm nhập hoạt động của bọn tội phạm.

Bảo Phương giật lùi về sau mấy bước cả người chao đảo. Nếu lời Lăng Phong nói là đúng thì…

– Anh ấy còn chưa ra trường thì làm sao…anh ấy còn trẻ, chỉ mới có 20 tuổi thì làm sao…- Cô nói không thành lời.

– Nhưng anh ấy có đủ khả năng – Lăng Phong bình tĩnh đáp.

Bảo Phương cảm thấy cả người dường như bị rút hết sức lực, Lời Lăng Phong nói khiến cô thấy khó thở vô cùng. Bảo Nam là người thông minh cũng gan dạ lại trầm lặng, nếu đi làm nhiệm vụ bí mật thì cậu ấy hoàn toàn thích hợp.

– Sao anh lại biết điều này.

– Rất dễ nhận ra điều này. Nếu anh ấy đã gia nhập HK, chắc chắn sẽ bị chúng dùng điều kiện trói buộc và mệnh lệnh duy nhất chính là giết người thay chúng. Nếu Bảo Nam đã quen giết người ở nước ngoài thì dù là ở Việt Nam cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng những đối tượng anh ấy ám sát đều không chết, chỉ bị thương ở chân tay, bả vai… Điều này thật sự là quá đỗi buồn cười đối với một sát thủ chuyên nghiệp như anh ấy, đặc biệt là người do HK tuyển chọn – Lăng Phong nhìn cô đưa ra câu khẳng định của mình – Lí do duy nhất là anh ấy chính là cảnh sát.

– Anh ấy làm vậy là vì mục đích muốn truy tìm ra người giết ba em mà thôi.

– Em nghĩ người như Bảo Nam sẽ hành động ấu trĩ như vậy hay sao. Chắc chắn anh ấy làm vậy là có nguyên do.

Bảo Phương siết chặt tay mình, cố kìm nén sự tức giận đang bùng cháy. Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Tại sao có thể kêu một người mới vừa 20 tuổi đi vào con đường nguy hiểm đến thế. Nghĩ đến hình ảnh Bảo Nam còn đang vật vờ sau cơn phẫu thuật, lòng Bảo Phương đau đớn. Nếu như chẳng mya nhiệm vụ bị phát hiện thì tính mãng của anh ấy càng nguy hiểm hơn.

Là ai? Ai đã giao nhiệm vụ này cho anh ấy. Cô phải tìm hiểu rõ kẻ đó là ai, cô phải bắt hắn kết thúc hành động bí mật của Bảo Nam, để cậu trở về bên cô một cách bình an mới được.

Khẩu súng trên tay cô rơi xuống, cô quay lưng chạy băng qua hai người bọn họ ra ngoài. Cô muốn trở về nhà hỏi rõ ông Văn Lâm.

Ông Văn Lâm bị áp lực phải điều tra cho ra kẻ đã áp sát những quan chức cấp cao trong chính phủ. Hành động lần này được suy xét là do bọn ********* nước ngoài làm. Nhưng hiện nay, vẫn chưa có một chút tin tức cùng manh mối gì về bọn chúng. Dù đã kịp thời phát hiện và ngăn chặn tội ác của tên sát thủ, hắn cũng bị bắn một phát đạn, nhưng đã để hắn ta trốn thoát được. Gánh nặng càng ngày càng đè nặng khiến ông và các đồng sự chịu không ít áp lực.

Ông Văn Lâm mất ăn mất ngủ ra lệnh truy tìm cho bằng được tên sát thủ. Ông già đi trông thấy, người cũng gầy rạt. Trí Lâm thấy ba như vậy thì đau lòng lắm, muốn san sẽ nỗi lo âu này cùng ba mình, cho nên hai cha con cùng nhau ngồi bàn về mục tiêu kế tiếp mà tên sát thủ nhắm đến. Cuối cùng cậu quyết định nói ra bảng danh sách đó

– Cái gì – Ông Văn Lâm đập bàn đứng bật dậy.

– Con xin lỗi, là do con và Bảo Phương tự ý điều tra ra – Trí Lâm cúi đầu trước sự giận dữ của ba mình
– Ai là người đã biết được bảng danh sách này?

– Ngoài con và Bảo Phương cùng những người kiểm tra súng ra thì không còn ai biết nữa – Trí Lâm vội nói.

Ông Văn Lâm liền trầm mặt lại từ từ ngối xuống suy nghĩ. Trí Lâm thấy ba mình đã dịu lại liền nói:

– Lúc đầu con nghi ngờ người đó là anh Bảo Nam. Nhưng Bảo Phương lại hỏi con có nói với anh Bảo Nam bảng danh sách hay không? Con không nói, Bảo Phương cũng không nói. Cho nên Bảo Nam không thể là người gây ra những chuyện này được.

– Ừhm, ba biết Bảo Nam không làm như vậy đâu – Ông Văn Lâm gật đầu xác định.
– Vì sao chú có thể khẳng định điều này chứ – Bảo Phương từ đâu xông vào hét lên.

Trí Lâm giật mình quay đầu nhìn Bảo Phương, ánh mắt cô tóe lên sự giận dữ kinh hồn. Cậu chưa bao giờ thấy Bảo Phương lại giận dữ đến như vậy, càng không nghĩ cô sẽ to tiếng trước mặt ba mình.
Chỉ có ông Văn Lâm sắc mặt không đổi ngước nhìn Bảo Phương. Cô hừ mũi cười:

– Chú biết là bởi vì chú đã sai anh ấy đi làm đặc vụ có đúng không? Chú luôn miệng nói sẽ chăm sóc cho hai anh em cháu, vậy mà chú lại đẩy anh ấy vào con đường nguy hiểm như thế.

– Là do Bảo Nam tự đề xuất yêu cầu – Ông Trí Lâm biết sự thật cuối cùng đã lộ ra rồi nên quyết định nói rõ hết mọi chuyện.

Bảo Phương kinh ngạc nhìn ông Văn Lâm nhưng sau đó cô lắc đầu không tin hỏi:

– Lẽ nào anh ấy lại tự nghĩ ra yêu cầu này được chứ?

– Là sự thật – Giọng ông Văn Lâm khàn đặc khi nghĩ lại quá khứ lần nữa, cái quá khứ đã khiến ông dằn vặt cắn rứt lương tâm rất nhiều – Đêm đó là ngày giỗ của ba con. Chú đang ở trong phòng nhìn lại hồ sơ vụ án của ba con lần nữa, bởi vì chú chưa từng nguôi ý định tìm cho ra kẻ đã giết ba của con.

Bảo Phương và Trí Lâm đều nhìn ông Văn lâm không chớp mắt, im lặng nghe ông kể lại toàn bộ sự việc.

Ông Văn Lâm đang ngồi xem xét lại toàn bộ chị tiết lần nữa, đặc biệt là danh sách những người được tặng khẩu K365 kia. Tìm xem ai là kẻ đáng tình nghi nhất. Ông đã loại trừ nhiều đối tượng ra khỏi danhs sách tình nghi của mình,nhưng những người còn lại rất khó điều tra vì chức vụ của họ rất lớn. Một khi công khai điều tra sẽ nổ ra một trận tranh luận cực kì lớn.

Bảo Nam từ trường học trở về đã đến gặp ông ở phòng làm việc.

– Hôm nay con về sớm thế. Chú cứ nghĩ đến chiều con mới về – Ông thấy Bảo Nam thì vội vã dọn dẹp những thứ mình đang xem cất vào để tránh Bảo Nam nhìn thấy mà đau lòng.

Nhưng Bao Nam không chú ý đến thái độ có chút lúng túng của ông mà lên tiếng hỏi:

– Có phải con đang là đối tượng nhắm đến của HK, tập đoàn sát thủ đến từ mỹ hay không.

Những thứ trong tay ông Văn Lâm rơi xuống mặt bàn xộc xệch cả lên. Ông vội vàng thu lượm lại cho gọn gàng. Nhưng Bao Nam đã phát hiện ra những thứ đó, cậu lấy tay chặn lại. Ông văn Lâm giật mình, cứ tưởng Bảo Nam sẽ lấy những hồ sơ đó và xem xét, nhưng nào ngờ cậu chỉ dùng aty chặn việc ông thu dọn mà thôi.

– Trả lời con đi?

– Con hỏi việc này để làm gì? Yên tâm đi, tuy bọn chúng đặc biệt chú ý đến con, nhưng chỉ cần con ở yên trong trường. Bọn chúng cũng chẳng gan đến mức dám xông vào đó bắt con theo chúng đâu – Ông cứ tưởng Bảo nam lo lắng bèn an ủi.

– Không. Ý con là có phải chỉ cần con để cho bọn chúng đưa con đi thì con sẽ dễ dàng nắm được bằng chứng phạm tội của chúng hay không?- Bảo Nam nghiêm túc hỏi.

Ông Văn Lâm chết điếng trước lời nói của Bảo Nam, ông nghiêm giọng nói:

– Quên chuyện này đi. Con vẫn còn là một sinh viên. Những chuyện như thế này, con vẫn chưa có kinh nghiệm.

– Con có thể – Bảo nam cương quyết khẳng định.

– Ta đã hứa với ba con sẽ chăm sóc hai anh em con. Nếu lỡ như con có mệnh hệ nào thì…

– Con đã không còn nhỏ nữa. Chú đã không còn nhiệm vụ chăm sóc con nữa và con càng không cần chú chăm sóc – Bảo nam nhìn ông với đôi mắt rực cháy đầy sự quyết tâm – Cho nên con muốn nhận nhiệm vụ lần này.

Trước sự quyết tâm của Bảo Nam, ông Văn Lâm biết mình khó có thể thay đổi ý định của cậu nhưng người đã để lộ ra bí mật này cho cậu là ai? Bởi vì những tin tức này là do Interpol cung cấp cho họ và nhờ hỗ trợ để bắt giữ bọn tội phạm, đồng thời ngăn chặn hành động tội ác của chúng.

– Ai đã nói cho cháu biết những tin tức này?

– Con tình cờ nghe được thôi, không ai nói cả – Bảm Nam ngừng một lát mới trả lời, cậu không muốn gây rắc rối cho người đã cung cấp thông tin này.

– Bảo Nam, cho dù là con tình nguyện cũng chưa chắc là cấp trên sẽ đồng ý cho con đi. Con phải biết,chúng ta đặt tính mạng và lợi ích của con người lên hàng đầu. Không thể đẩy một đứa trẻ còn thiếu kinh nghiệm như con vào chỗ nguy hiểm được.

– Vậy thì, chỉ cần con rèn luyện đủ kinh nghiệm là có thể nhận nhiệm vụ lần này phải không?

– Bảo Nam đã nói như thế với chú – Ông Văn Lâm dừng lại câu chuyện kể của mình để nói tiếp – Cho nên vì để rèn luyện kinh nghiệm mà thằng bé ít về nhà hơn là do đó. Chú đã nhiều lần khuyên giải nó, nhưng nó một mực lắc đầu từ chối sự khuyên nhủ của chú.

Sau đó ông ngẩng lên nhìn Bảo Phương.

– Chú đã nói với nó:” Nếu con ra đi, Bảo Phương thì sao”. Con biết, nó đã nói gì hay không?

Trước ánh mắt của ông Văn Lâm, bảo Phương lắc đầu. Ông Văn Lâm chậm rãi kể tiếp:

– Nó nói:” Chính là vì con bé, con mới quyết định ra đi….Cho đến giờ, Bảo Phương vẫn chưa thể mở miệng nói được là vì tâm lí của nó vẫn còn bị ám ảnh trước cái chết của ba con. Nhưng nếu như có thể tìm ra thủ phạm, con tin trong lòng con bé cũng sẽ có sự yên ổn trong lòng mà thoát khỏi ám ảnh. Có thể có cuộc sống bình thường.”

Bảo Phương thở gần như không ra hơi. Hóa ra Bảo Nam ra đi không chỉ vì nguyên nhân tìm ra thủ phạm, cũng không phải vì nguyên nhân truy bắt tội phạm, mà là vì cô.

Nước mắt Bảo Phương đột nhiên rơi xuống.

– Cuối cùng, thằng bé cũng đã học được nhiều khả năng ứng biến được đích thân các cảnh sát Interpol rèn luyện. Và khi nó trở về, màn kịch được dựng ra trước mặt con để hợp thức hóa cho sự ra đi của nó mà không cần phải giái thích quá nhiều nguyên nhân. Đặc biệt là đối với HK sau này.

Bảo Phương không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp được nữa.

Cô loạng choạng quay người lại bỏ đi. Ông Văn Lâm bèn đứng dậy quát:

– Con muốn đi đâu?

– Con phải đi ngăn chặn anh ấy. Không thể để anh ấy tiếp tục lao vào chốn nguy hiểm nữa.

– Không được- Bảo Nam đã chọn con đường này rồi. Nếu bây giờ nó bỏ thì bao nhiêu công sức bỏ ra từ mấy năm nay sẽ trở thành con số 0 hết – Ông Văn Lâm bèn ngăn cản

– Vậy thì sao chứ – Bảo Phương ngoảng mặt lại hét lên – Con mặt kệ cái kế hoạch khốn khiếp đó. Tại sao các người có thể đồng ý cho anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ như thế cơ chứ. Đừng mở miệng ra là nói lí tưởng này lí tưởng nọ. Con không cần.

Cô hét lên rồi cương quyết bỏ đi.

– Giữ con bé lại – Ông Văn Lâm hét lên ra lệnh Trí Lâm.

Trí Lâm bất đắc dĩ phải ngăn cản cô lại.

– Tránh ra – Bảo Phương trừng mắt quát.

– Bảo Phương! Em bình tĩnh đi.

Bảo Phương không thèm nói gì thêm với Trí Lâm, cô ra tay động thủ.

– Em nghĩ, em có thể thắng được anh à – Trí Lâm nhìn cô hỏi.

– Có một điều khác biệt mà em được dạy – Bảo Phương nhìn Trí Lâm nói.

Sau đó cô và Trí Lâm cùng ra đòn, sau vài đòn, Bảo Phương nhếch môi cười một cái nhanh chóng ra tay hạ gục Trí Lâm, cô chặt mạnh vào ức của Trí Lâm khiến cậu ngã vật xuống. Ông Văn Lâm cũng không ngờ Trí Lâm lại bị hạ gục, ông bước nhanh ra khỏi ghế.

Bảo Phương nhìn ông nói:

– Sở dĩ cảnh sát và tôi phạm đấu nhau, phần thắng luôn nghiêng về tội phạm là bởi vì tội phạm sẽ không có chút rung động tình cảm nào hết. Còn hạng người như chúng ta yếu đuối không nỡ rat ay. Anh không nỡ làm em đau, cho nên người chiến thắng là em.

Nói xong cô lạnh lùng ra đi.

Cô cần phải quay về chỗ Thục Quyên, nơi có anh trai của cô, người thân duy nah61t của cô. Người đã và đang hy sinh vì cô.

Nhưng khi Bảo Phương đếm, Bảo Nam và Thục QUyên không thấy đâu cả. Nhưng căn nhà đã vỡ nát, dường như đã xảy ra một cuốc chiến

Bảo Phương phát hoảng khi chứng kiến cảnh kinh hoàng trước mắt. Chuyện gì xảy ra khi cô ra ngoài? Bảo Nam, Thục QUyên, hai người thế nào rồi.

Hoảng hốt, Bảo Phương vội vã bấm số gọi cho Thục Quyên nhưng cô không nghe máy, cũng không hề có cuộc gọi nhỡ nào cho cô cả. Như vậy có nghĩa là hai người họ không chạy thoát.

Nhưng dù muốn chạy thoát cũng là điều không thể với một cô gái hoàn toàn không biết gì và một người đang hôn mê bất tĩnh. Lúc cô đi, Bảo Nam vẫn còn trong tình trạng hôn mê chưa tỉnh lại.

Nhưng với tình trạng này thì xem ra Bảo Nam đã tỉnh lại rồi. Bảo Phương cũng có chút mừng rỡ vì cuối cùng Bảo Nam cũng thoát được tử thần.

Nhưng ai là người bắt họ, nếu là cảnh sát đã điều tra ra được Bảo Nam là hung thủ của mấy vụ ám sát gần đây. Cô sẽ nhận được lệnh điều động, hoặc là căn nhà sẽ bị niêm phong, nhưng dường như không có điều gì xảy ra cả.

Vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ đã bị bọn người khác bắt giữ. Nhưng là bọn người nào?
Là ông Kiến Quốc cho người làm hại Thục Quyên, hay là bọn người đã sai Bảo Nam đi làm sát thủ?
Mọi manh mối gần như mờ mịt khiến cho Bảo Phương cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một vòng xoáy.

Cô chỉ có thể tạm vui mừng là ngoài sự đỗ bể ra không hề có vết máu nào cả, cho thấy họ bị bắt đi trong tình trạng an toàn. Nhưng cô lo lắng cho vết thương của Bảo Nam. Dù anh đã tỉnh lại, nhưng chắc chắn sức khỏe còn rất yếu, mà bọn người kia liệu có đối xử tử tế với anh ấy hay không? Lòng Bảo Phương dấy lên một trận lo lắng vô cùng.

Cô quay người rời khỏi chỗ này nhanh chóng. Chỉ có một người có thể giúp cô ngay lúc này mà thôi.
Cô chạy thật nhanh đến nhà Lăng Phong, dù phải đánh đổi bất cứ giá nào, cô cũng phải nhờ anh giúp mình tìm ra Bảo Nam và Thục Quyên.

Nhưng khi cô vừa chạy đến nhà Lăng Phong thì một tiếng nổ vang lên đầy kinh hãi. Nhưng tiếng nổ này không giống như một quả bom cực mạnh có thể làm rung chuyển một góc trời. Nó giống như một vụ nổ xảy ra ở một khu thí nghiệm nhỏ.

Tiếng la hét hoảng hốt của mọi người vang lên, tất cả các vệ sĩ đều vội vã chạy vào bên trong xem xét chuyện gì xảy ra. Bảo Phương đứng chết lặng bên ngoài. Đột nhiên cô cảm thấy vụ nổ này diễn ra một cách kì lạ, linh tính mác bảo cô rằng có lien quan đến chiếc hộp đựng dồng hồ mà cô đã tặng.

Chỉ một lát sau, tiếng xe thắng gấp vang lên đầy rung rợn trước cửa nhà, một đám đông ồn ào từ bên trong tông cửa chạy ra. Đám người dường như đang bao quay lấy ai đó, đưa người đó ra xe.

Cánh cửa cổng vì vậy mà gấp gáp mở ra. Bảo Phương không đợi cánh cửa mở rộng, cô chen người chạy vào bên trong. Vừa chạy đến, cô đã biết người được bao quay xung quanh là ai.

Điều cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Cô đứng bất động nhìn bọn họ đưa ông vào trong xe.

Lăng Phong là người theo vào cùng ông. Cậu khựng lại khi nhìn thấy cô đứng đó, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng vô cùng. Sau đó không một lời, cậu chui vào xe, mau chóng đưa ba mình đi cấp cứu. Chiếc xe lăng bánh thật nhanh chẳng mấy chốc biến mất trên làn đường. Những chiếc xe theo sau cũng dần biến mất theo.

Một tiếng kích vang lên, kéo theo đồng loạt một tiếng kích khác. Hơn 10 khẩu súng đồng loạt lên đạn chĩa về phía cô.

Bảo Phương khẽ nhắm mắt thở dài, quả nhiên điều cô lo sợ đã xảy ra. Chiếc hộp đựng đồng hồ đó không phải là là một chiếc hộp để đặt thiết bị nghe lén.

Cô bị giam giữ ở một căn phòng lạnh lẽo trắng toát không có một cánh cửa sổ, tay chân bị khóa xích như tội phạm ở thế kỷ 15. Ngoài ánh sáng đèn ra, cùng tiếng xích kêu, chẳng có gì cả ngoài bốn bức tường sơn màu trắng. Nhưng sự lạnh lẽo ở nơi này không đáng sợ bằng ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong nhìn cô khi nãy.

Bảo Phương co người ngồi vào trong góc phòng, gục đầu dưới hai tay mình cảm nhận một nỗi chua xót âng trào. Lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi đến thế.

Không biết thời gian trải qua bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết rằng thời gian rất dài, rất dài. Gần như là vô tận đối với cô lúc này. Cho đến lúc cô thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay mát lạnh chạm vào gương mặt mình, mới mơ màng tỉnh giấc. Cô giật mình mở mắt ra, gương mặt mệt mỏi của Lăng Phong hiện ra trước mặt, chỉ có điều ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như thế. Cô không màn đến ánh mắt của cậu lên tiếng hỏi:

– Bác ấy sao rồi.

– Không sao rồi – Lăng Phong đứang bật dậy quay người đáp.

Bảo Phương cũng đứang bậy dậy, cô muốn tìm hiểu rõ nên hỏi:

– Chuyện gì đã xảy ra.

– Anh nghĩ là em đoán ra được – Lăng Phong không nhìn cô, cậu lạnh lùng đáp.

Chưa bao giờ cô thấy thái độ này của Lăng Phong đối với mình, cô dường như không mấy quen, cảm thấy khó thở vô cùng. Cảm thấy mắt mình có chút cay, cô muốn chạm vào cậu nhưng lại không đủ tự tin để chạm vào. Cánh tay giơ lên rồi khựng lại sát bờ vai cậu.

Tiếng xích trên tay cô bị lung lay tạo ra âm thanh, Lăng Phong nghe thấy bèn quay người lại. Hai người mặt đối mặt nhau, Bảo Phương không muốn có sự hiểu lầm nghiêm trọng nào bèn giải thích:

– Anh tin hay không tin cũng được, nhưng em không hề biết gì về bên trong chiếc hộp ấy cả. Em càng không ngờ mọi chuyện lại như thế này…

– Bỏ đi – Lăng Phong ngắt lời cô, sau đó cậu đưa tay vào túi lấy ra chiếc chìa khóa mở xích cho cô

– Có biết căn phòng này vì sao lại sơn màu thắng thế này không? – Lăng Phong đột nhiên lại lên tiếng hỏi.

Bảo Phương lắc đầu tỏ ý không biết.

– Đây là nơi để giam giữ người, nó được sơn màu trắng để người đó dù có hành động nào cũng dễ dàng bị phát hiện, chỉ cần hắn làm gì đó, sẽ làm mất dấu cái bức tường vốn trắng phau kia. Mà màu trắng luôn khiến người ta đặc biệt sợ hãi, có khả năng khống chế tinh thần của mấy tên tội phạm – Im lặng một lát Lăng Phong nói – Lăng Phong Em có thể đi được rồi.

Bảo Phương nhìn Lăng Phong mà đau đớn vô cùng. Nhưng cô còn có thể làm gì được đây, chính tay cô đã tạo ra hoàn cảnh như thế này. Cô đã hại ba của Lăng Phong, nếu như ông ấy thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn sẽ ân hận rất nhiều. Cô hiểu cái cảm giác chứng kiến ba mình bị hại là như thế nào, càng đau đớn hơn là khi người rat ay lại chính là người con gái mình yêu thương.

Bảo Phương cắn mạnh môi của mình, cô quyết định quay người bỏ đi.

Dường như đã được thong báo, cô ra đi mà không gặp phải một sự ngăn cản nào cả.

Bảo Phương quyết định, cô phải đi gặp ông ta để làm cho rõ mọi chuyện, thật chất là ông ta đang âm mưu điều gì. Cô không thể để bản thân mình bị lợi dụng được.

Cuối cùng cô đã đứng trước cửa nhà của ông ta. Cô cường quyết đưa tay bấm chuông…

Người ra mở cửa cho cô là dì Dung, dì nhìn thấy Bảo Phương thì vui mừng nói

– Bảo Phương, con đến chơi à

– Không ạ! Con có chút chuyện cần gặp chú ạ, chú có nhà không cô? – Cô gật đầu chào dì Dung rồi liền hỏi.

– Có đó, chú cũng vừa về. Con vào nhà đi – Dì Dung có chút ngạc nhiên nhìn cô rồi đáp, sau đó mở cửa cho cô vào.

Bảo Phương liền bước vào ngay lập tức, Dì Dung nhìn thấy vẻ nóng vội của cô thì nghi ngại hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì hả con?

– Dạ cũng không có gì đâu cô. Chỉ là có một số chuyện nội bộ cần báo cáo thôi ạ – Cô không muốn làm kinh động dì Dung nên nói dối.

Dì Dung lại không cùng làm một chỗ với cô nên hoàn toàn không trong nội bộ xảy ra chuyện gì. Dì cũng biết là không tiện hỏi bàn chỉ cô vào trong phòng khách. Ông Hoàng Danh đang ngồi xem tin tức trên ti vi thấy cô bước vào, hai chân mày ông nhíu lại hồi lâu rồi đứng dậy nhìn dì Dung bảo:

– Giúp anh pha một ly cà phê.

Nói xong, ông quay sang Bảo Phương hỏi:

– Con có muốn uống gì hay không?

– Cho con một ly nước lọc là được rồi ạ

Dì Dung khẽ cười rồi gật đầu đi xuống bếp không làm phiền hai chú cháu bàn công việc nữa. Đợi vợ đi vào bếp xong, ông Hoàng Danh mới đưa mắt nhìn Bảo Phương khẽ nói:

– Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện cho tiện.

Bảo Phương lặng lẽ theo sau lưng ông. Ánh mắt cô nhìn ông đầy nghi ngờ. Ông lừa gạt cô nhầm mục đích gì, chắc chắc không phải mục đích truy tìm bằng chứng tội phạm

Vào đến phòng, ông Hoàng Danh khép kín cửa lại còn tiện tay bấm khóa lại phòng hờ như sợ có người nghe thấy c9uo65c trò chuyện của hai người bọn họ.

Không để ông Hòang lên tiếng, Bảo Phương đã chết vấn trước.

– Chú làm như vậy là sao?

– Ý cháu là gì – Ông Hoàng Danh có chút kinh ngạc trước vẻ giận dữ của Bảo Phương

– Mục đích của chú khi đưa cháu cái hộp đồng hồ đó – Bảo Phương ghiến răng hỏi.

– Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã phát hiện ra máy nghe lén trong hộp rồi sao – Ông Hoàng Danh kinh ngạc hỏi.

– Máy nghe lén, ý của chú muốn nói, trong chiếc hộp là máy nghe lén chứ không phải vật gì khác à – Bảo Phương chau mày nhìn ông.

– Theo ta được biết thì là như vậy – Ông Hoàng Danh chậm rãi đáp.

– Không phải chú là người mua chiếc hộp đó à? – Bảo Phương kinh ngạc hỏi.

– Không phải – Ông Hoàng Danh đáp chắc chắn – Người giao chiếc hộp đó cho chú là Văn Lâm.
Bảo Phương như bị gián một đòn mạnh vào người, cô run run hỏi lại:

– Là chú ấy sao

– Đúng vậy. Cháu nghĩ chú có thể bắt cháu làm một nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng của cháu mà không có sự cho phép của cục trưởng à.

Bảo Phương cảm thấy cổ họng mình đắng ghét. Ông Văn Lâm là người đẩy Bảo Nam vào con đường nội gián, giờ đây ông ta lại tiếp tục muốn lợi dụng cô để phục vụ cho mục đích của ông ta.

Cô diết tay kiềm nén cơn tức giận của mình.

– Nói cho chú biết, đã xảy ra chuyện gì? Trong chiếc hộp lẽ nào không phải là máy nghe lén – Ông Hoàng Danh nhìn cô hỏi.

– Nó không phải là máy nghe lén – Bảo Phương hít một hơi thật sâu, cố xua đi ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong khi đó. Lần đầu tiên cô cảm nhận ở anh một mùi vị chết choc đầy đáng sợ đến thế. Nếu người đó không phải là cô, nếu đó là một người nào khác. Thì chắc chắn người đó có một mức án thật tàn khốc, phải trả giá đắc cho hành động đã gây ra cho ba Lăng Phong.

– Vậy đó là thứ gì? – Nét mặt ông Hoàng Danh thể hiện sự ngạc nhiên vô cùng.

– Đó là một cái máy kích thích, nó làm cho máy hỗ trợ tim bị rối loạn, đến một mức nào đó, máy trợ tim sẽ bị nổ tung gây nguy hiểm cho người đang sử dụng nó – Bảo Phương mím môi nói lại những gì mà bọn thuộc hạ đã nói với cô – Ông ta đã phải đi cấp cứu vì máy trợ tim nổ tung.

– Vậy cháu có gặp nguy hiểm gì hay không? – Ông Hoàng Danh lo lắng kêu lên – Bọn họ chắc chắn sẽ không để cháu yên đâu.

– Tạm thời ông ta không sao nên cháu cũng bình yên vô sự, còn chưa biết sau này sẽ thế nào? – Bảo Phương cụp mắt buồn bã, cảm thấy lòng đau đớn, cô đã từng mất ba, nên cô hiểu nỗi lo sợ khi chứng kiến ba mình mất là thế nào. Vậy mà cô lại đẩy người ba mà anh yêu nhất vào con đường chết.
– Có phải cháu tưởng chú là người đã gài thiết bị đó vào trong chiếc hộp hay không?

Bảo Phương gật đầu. Ông Hoàng Danh thở dài một cái rồi nhìn cô nói:

– Chiếc hộp này là ta nhận lệnh từ cấp trên chuyển giao cho cháu mà thôi. Vật ở bên trong được báo cáo là thiết bị nghe lén. Dù chú biết, đưa thiết bị này vào trong chiếc hộp cũng khó mà thu được gì.
Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ. Biết đâu trong lúc vô tình hắn ta nói hớ ra điều gì đó thì sao? Chỉ là không ngờ nó không phải là thiết bị nghe lén. Nhưng người làm vậy có mục đích gì? – Ông Hoàng Danh tự hỏi – Có khi nào giữa bọn họ có mối quan hệ qua lại hay không?
– Cháu cũng nghi ngờ như thế – Bảo Phương gật đầu tán thành ý của ông Hoàng Danh.

– Nhưng là ai? Và vì sao lại ra tay như thế? Có phải là có sự uy hiếp nào đó và sự phản kháng hay không – Ông Hoàng Danh nhận định.

Bảo Phương trầm ngâm nghĩ ngợi. Ông Hoàng Danh lần nữa thở dài:

– Cũng tại chú. Biết là nguy hiểm mà vẫn cứ khuyên cháu lao vào.

– Không phải lỗi tại chú. Là cháu tự nguyện – Bảo Phương trấn an ông – Hiện tại cháu muốn xác định xem kẻ nào là người đã đặt thứ đó vào hộp – Bởi vì kẻ đó rất có thể là người đã giết ba cô.

Ông Hoàng Danh cúi đầu, chấp hay tay lại với nhau, trán tùy lân tay suy nghĩ, lát sau ông ngẩng đầu lên nhìn Bảo Phương như sắp tuyên bố một việc hệ trọng.

– Thật ra có một việc chú giữ lâu lắm ở trong lòng nhưng không nói ra.

Bảo Phương mở to mắt nhìn ông Hoàng Danh, cô nín thở chờ đợi.

Trước ánh mắt của Bảo Phương, ông Hoàng Danh đứng lên, đi đến một cái tủ, trong tủ chất đầy giấy tờ hồ sơ. Trong đó có một hộp gỗ dài có khóa. Ông Hoàng Danh từ từ mở khóa ra, trong đó có một tập hồ sơ đã cũ kỹ. Ông lôi từng thứ ra, trịnh trọng mở vật bên trong ra trước mặt Bảo Phương.
Dường như đây là thứ mà ông không cho ai biết đến.

– Trước khi ba cháu mất, có người từng chụp mấy tấm hình này.

Ông Hoàng Danh lôi một xấp hình trong đó ra đưa cho Bảo Phương xem.

Cô cầm lấy xấp hình ngay lập tức. Chỉ vài giây sau, cô sững sờ đến nỗi những tấm hình đó đều rơi xuống đất.

Người trong tấm hình đó không phài ai khác mà chính là ông Văn Lâm. Ngoài ra còn có một người nữa, một người ma cô mới gặp gần đây thôi, người mà vừa bị nguy hiểm đến tính mạng.

– Vào khoảng thời gian này, ông ta bắt đầu tìm hiểu thị trường ở Việt Nam. Chủ yếu là chú ý đến những khoáng sản chưa được khai thác của Việt Nam, đặt biệt là sắt thép. Để mọi việc thuận lợi, ông ta tìm người có thể giúp ông ta. Cháu hiểu ý chú muốn nói gì chứ?

Bảo Phương cắn môi không đáp cô ngước mắt nhìn ông Hoàng Danh với đôi mắt muốn nghe tiếp.
– Đúng vậy, bọn họ là những kẻ chuyên buôn bán vũ khí. Cho nên cần móc nối nhiều mối quan hệ để thuận tiện trong việc di chuyển. Chú nghi ngờ, một trong những người mà họ móc nối là chú Lâm của con.

– Ý chú là…- Bảo Phương nghiêng đầu nhìn ông Hoàng Danh.

Ông Hoàng Danh với ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rồi đứng dậy bước đến phía cửa nhỉn ra bên ngoài, thở dài một tiếng mới nói:

– Chú đã suy nghĩ rất kỹ mọi chuyện. Dường như mọi việc quá trùng hợp, trùng hợp một cánh kỳ lạ. Cháu thử nghĩ xem. Trong khi cháu đang nghi ngờ cái chết của ba cháu là do ông ta gây ra. Cái hộp đó lại được chú Lâm của con đưa ra. Là chú Lâm của con muốn giết người diệt khẩu, không muốn để lộ ra quan hệ trước đây của mình với ông ta. Hay là họ đang muốn diễn một tuồng kịch trước mặt cháu, xóa tan hết mọi nghi ngờ.

Sauk hi ông Hoàng Danh đưa ra nhận định của mình, Bảo Phương suýt nữa ngã khụy xuống. Ông Hoàng Danh vội vãng đưa tay giữ lấy tay cô:

– Con không sao chứ?

– Không sao – Cô bình tĩnh đáp.

– Chú biết, đây là chuyện rất khó chấp nhận được, nhưng mà…- Ông bỏ dở câu nói của mình bằng một cái thở dài – Chú nghĩ chúng ta phải đối mặt với chuyện này mà thôi.

– Phải! Chúng ta phải đối mắt với chuyện này thôi – Cô đáp hờ hững, sau đó nhìn ông hỏi – Chú có thể giúp cháu điều tra ra tin tức của anh cháu không ạ, anh ấy bỗng nhiên mất tích. Đổi lại, cháu giúp chú lấy đi tính mạng của ông ta.

Vừa nghe tới đây, ông Hoàng Danh mở mắt to nhìn cô cố chút lưỡng lự, sau đó ông gật đầu:
– Được chú hứa với cháu, nhất định sẽ tìm cho ra Bảo Nam.

Bảo Phương cáo từ ra về, khi hai người mở cửa, dì Dung cũng bê cà phê đi tới.
– Cháu phải về sao – Dì thất vọng hỏi.

– Dạ phải, đột nhiên ở sở có chuyện. Cháu phải đi ngay – Cô cười đáp rồi từ biệt dì Dung ra về.
Ra khỏi căn nhà, cô siết chặt tay lại :” cô nhất định phải lấy đi tính mạng, nhưng là tính mạng của ai?” Cô nhếch môi cười khinh bạc một cái rồi cầm lấy điện thoại gọi:

– Anh trai tôi đang ở đâu?

Người ở đầu bên kia có chút ngạc nhiên khi nghe cô hỏi như vậy:
– Cô biết.

– Không. Nhưng ông vừa nói cho tôi biết.

– Cô…- Giọng bên kia tức giận, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh – thế nào, chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm xong chưa?

– Tôi đã hoàn thành rồi. Không tin ông hỏi người của ông đi – Cô hừ mũi nói khiến cho người bên kia phải nheo mắt lại một cách nghi ngờ.

Còn chưa để người bên kia trả lời:

– Đưa tiếp điều kiện của ông đi.

Ông ta phá ra cười trong điện thoại:

– Thật không ngờ cô còn lợi hại hơn cả tôi nữa. Được lắm, chọn cô hợp tác quả thất không sai mà. Vậy thì bây giờ, tôi sẽ đưa ra điều kiện của mình đây.


– Xin anh, xin anh! Giúp em chuyện này đi…- Cô gác máy xong liền gọi điện cho Lăng Phong.

Cuối cùng thì cô cũng đã có thể thông suốt được mọi việc. Ông ta lừa gạt cô lâu như vậy, xem ra đã tính toán hết cả rồi. Vậy thì cô sẽ đánh với ông ta ván bài này vậy.

Bảo Nam tỉnh giấc thấy mình ở một nơi xa lạ, cậu vội mở bừng mắt ra ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh mình. Rồi thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Thục Quyên đang nằm ngủ mê mang bên cạnh mình. Cô vẫn bình an vô sự.

Bảo Nam cảm thấy toàn thân cậu dường như không còn sức lực, bọn chúng hình như đã tiêm một lọai thuốc gì đó vào trong người của cậu, khiến cậu gần như không còn sức lực, lại thêm vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn của mình, Bảo Nam thấy người cậu như rã ra từng khúc một.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Án Mạng Đêm Cuối Năm
Chút Nữa Sẽ Gặp
Đôi Giày Bát – Kết Tự Đi Được
Hồ Ba Bể
Vận tốc và thời gian