Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi

31.12.2014
Admin

Mình lúc này cũng chỉ biết dúi mắt vào tô cơm chứ chẳng nói năng gì được, mẹ và ông anh cũng thật là, ăn thì cứ ăn sao đem mấy chuyện tế nhị này đem ra nói, khiến bây giờ mình cũng chả dám nhìn thẳng vào mặt em…hic…

Chỉ riêng có ba mình là không quan tâm đến chuyện này lắm, ông chỉ lo lắng cho cánh tay đang băng bó cũa mình thôi, im lặng 1 lúc lâu rồi bỗng nhiên ông lại nhìn mình hỏi.

– Còn thèn N sao rồi, vết thương đã lành hẵn chưa đấy…
– Dạ, cũng đỡ rồi, cỡ tuần sau zào bệnh viện lại tháo băng là được. – Mình đáp…
– Ừm, zậy mày có biết ai đã đánh mày ra nông nỗi này không… – Ông kiềm giọng
– Con cũng không chắc, chỉ nghi nghi thôi, với lại cũng chưa có bằng chứng, sao làm gì tụi nó được…
– Tao nói trước đấy, không biết vì lí do gì, lần sau mà còn gây sự với ai mà để diễn ra tình trạng như thế này thì tao không tha cho đâu.

Nói rồi, ba mình quay sang em L.
– Con để ý nó jum bác nhé, tình thèn này hiếu thắng lắm, có con kèm cập thì bác mới yên tâm được.
– Dạ…con biết rồi…

– Ừm, vậy thôi, cả nhà ăn cơm nhanh đi, gần 8h rồi đấy.
Tính ba mình là zậy các bác ạ, nhìn bề ngoài thì ông có vẻ rất nghiêm khắc chứ thật tâm ông cũng thương mình lắm, không nhờ ông uốn nắn từ nhỏ thì chả có thèn N như ngày hôm nay, chẳng còn háo thắng, tự cao, coi bản thân mình là trên hết nữa…mình bây giờ đã biết sống vì mọi người hơn, tính cũng trầm tĩnh hơn, và quan trọng hơn là đã trưỡng thành hơn sau rất nhiều sóng gió cũa cuộc sống.

Ăn cơm xong, mình và em xin phép ra ngoài, tự nhiên lúc này lại thích đi dạo 1 vòng cho tan hết đi những mệt nhọc cũa đời sống thường ngày, hai đứa men theo đường chính, đi thẳng ra biển, gió mỗi lúc 1 mạnh hơn nhưng với mình chỉ cần được nắm tay em như thế này thì chả có gì là không thể hết.

– Đằng ấy…lạnh không.
– Hì không…còn N?
– Cũng không…hì…

Hai đứa ngồi bẹt xún bãi cát, nơi gần những cơn sóng vẫn xô từng đợt vào bờ biển, em tựa đầu vào vai mình, đâu đó từng làn gió lại ùa vào mang làn hương tóc em bay ngây ngất, đã bao năm rồi nhĩ, mình mới lại có cái cảm giác yên bình như thế này…bây giờ, mình chỉ muốn đặt nhẹ 1 nụ hôn trên bờ môi ngọt ngào ấy, thỏ thẻ qua từng hơi thỡ rằng… không biết từ bao giờ, mình… đã yêu em hơn chính cả cuộc sống này…

Em nhỏ bé lắm, ừ, mình biết, yếu đuối lắm, ừ, mình cũng biết, vì vậy mình muốn che chở cho em, cùng em vượt qua những khó khăn cũa cuộc sống, mình không hứa rằng sẽ cùng em đi hết quãng đường đời còn lại nhưng chắc rằng nếu một ngày nào đó, vì với 1 lí do bất kì gì, em không còn ỡ bên mình nữa, thì mình cũng chẳng còn động lực nào để đi tiếp quãng đường ấy nữa…

– L này…
– Hỡ…
– …
– Anh… yêu em…
– …

Bãn nhạc my love vẫn vang lên ỡ đâu đó thật nhẹ nhàng, không biết tự bao giờ mình lại có thói quen này, cứ mỗi khi buồn hay nhớ em là lại bật nghe lại bài hát ấy…đơn giản đây là bài đều cả đều thích…vẫn những ca từ quen thuộc nhưng mỗi lần nghe lại mình lại cảm thấy từng cảm xúc khác nhau và xin hát lại cho em nghe 1 lần nữa để khắc ghi vào con tim mình và sau này dù có đi đâu mình cũng không thể nào quên được…hình bóng cũa người con gái thân yêu, 1 người mà mình đã yêu rất nhiều, bây giờ và cho dù có đi hết cả cuộc đời này.

“Này em yêu ơi, lòng anh chơi vơi, nỗi buồn ngập đầy trong tim,
Từng ngày một mình, còn ai kia ơi sao xa rời,
Vì sao em đi, vì sao em quên, hãy nhớ những lúc yêu đời,
Ngày ngày tình mình ngồi ca bên nhau tay nắm tay hoyee…

Người hỡi tình em, anh xin giữ mãi trong tim,
Sẽ mãi cất tiếng hát cho người yêu thương…
Hỡi em yêu anh mang cho em,
Khúc ca vui luôn trao về người, bao ánh dương sáng lên
Tình sẽ thơm nồng thắm tươi, người ơi,
Chốn bao la anh đi cùng em, đến nơi ta cảm thấy yên vui,
Nơi biển xanh bao la, là chốn thiên đường hát ca, em yêu…

Có em trong vòng tay, mình mãi bên nhau nồng say và nói với nhau lời yêu, ta sẽ bên nhau một đời…”

Anh yêu em…nhiều lắm…L ạ…

Chap 18:

Hai đứa ngồi lặng im nhìn biển đêm 1 hồi lâu, mình cũng không biết ẩn sau cái màn đêm thăm thẳm ấy là cái gì khác nữa, chỉ tưởng chừng như nó dài vô tận, gió biển càng lúc càng thổi mạnh hơn, lâu lâu lại đem làn hơi nước ùa vào lạnh cóng, em co rúm người lại, chân tay khẽ run lên, em yếu lắm sợ về rồi cũng đổ bệnh như hôm pữa nên mình vội kéo tay em đứng dậy ngay.

– Thôi về L, gió lạnh lắm.
– Ờ…hì…
Em gật đầu cười gượng gạo rồi hai đứa đi 1 quãng cũng gần về đến nhà, tự nhiên thấy quán hũ tiếu bên kia đường mình lại thích dẫn em vào đây hơn, thật các bác ạ, trời lạnh như thế này mà zô làm 1 tô hũ tiếu thì còn gì bằng nữa.

– Ghé vào đây, ăn 1 tô rồi về nha- Mình kéo tay em lại
– Ơ…nhưng mới ăn cơm xong mà N- Em đáp vẻ ngập ngừng.
– Thì ăn 1 tô cho ấm bụng thôi, giờ mà về mình cũng chả biết làm gì, chán lắm.

Thấy mình ra bộ thê thảm nên em cũng chẳng từ chối, loay hoay tìm chỗ 1 hồi thì hai đứa chọn 1 bàn ở cuối góc rồi ngồi xún, người ăn cũng khá đông, toàn trạc tuỗi như mình, ai cũng cắm cúi giải quyết cho xong tô hũ tiếu trên bàn để còn về sớm, chỉ riêng có 2 con bé bàn bên cạnh vừa ăn vừa cười nói vui vẻ lắm, mà mình để ý nhìn 2 em nó cũng khá xinh, vóc người nhìn hơi nhỏ nên cỡ lớp 10 là cùng

– Cho tụi con 2 tô đặc biệt nha cô.
– Ừm, vậy 2 đứa chờ chút, cô làm liền đây

Cô chủ quán cười rồi mở nồi nước lèo làm khói trắng bay nghi ngút, chưa ăn mà đã thấy thèm rõ dãi rồi, mình chỉ biết ngồi đực mặt ra và cũng như thói quen cũ, em im lặng 1 chút rồi lấy khăn giấy lau đũa ở trên bàn rồi đưa cho mình 1 đôi, cười cười rồi lại hỏi:

– Hì…N sao thế, dẫn mình vào đây rồi ngồi thẫn ra như thế à.
– Hã…đâu có tại trời hơi lạnh thôi- Mình cười nhạt, khẽ vén cổ áo lên vì lúc này trời cũng khá lạnh.

Hai đứa nói đến đây cũng tự nhiên im lặng 1 lần, em khẽ xoa 2 bàn tay vào nhau, lâu lâu lại đưa bắt nhìn ra biển rồi lại thỡ dài, mình cũng chẳng biết em đang có tâm sự gì nữa, cũng không ngại hỏi vì tính em trước giờ khó hiễu lắm, có chuyện gì buồn cũng chẳng bao giờ kể cho ai nghe, cứ giấu kín trong lòng, cả mình dù là bạn trai cũa em mấy mươi năm trời rồi mà vẫn không phãi là ngoại lệ.

– L sao thế, bộ có chuyện gì buồn à… – Mình gặng hỏi nhưng em vẫn im lặng, không nói gì,
– …
– L còn giận mình hã…ơ…sao thế.

– Mình…xin lỗi- Em nghèn nghẹn nói.
– Nhưng sao lại xin lỗi, L có làm gì đâu.
– Không phãi…nhưng…mà…hức.

1 giọt nước mắt rơi dài trên má em khiến mình như chết đứng tại chỗ, sao em lại như thế, đang vui mà tự nhiên lại khóc, em khó hiễu thật, mình dù chưa hết bàng hoàng với những gì đang xảy ra nhưng vẫn cố kìm người lại, trên môi nở 1 nụ cười vô cùng nhạt nhẽo.
– Có gì mà L phãi khóc, người ta đang nhìn mình kìa.
– Hic…mình…xin lỗi, nhưng không…hiễu sao lại cầm lại…không được…hức… – Em khẽ lau nước mắt.

Cũng như bao nhiêu lần trước, lần này thấy em khóc mình cũng chả vui vẻ gì, mà nếu giận mình thì em phãi nói ra chứ, cứ khóc rồi im lặng thì ai mà biết được.
– L bình tĩnh, có gì nói rõ cho mình nghe, được không?

– Mai…chắc mình…không còn ỡ đây được nữa rồi… – Em nói câu này mà mình cứ tưỡng như sét đang đánh ầm ầm bên tai
– L đùa à, không ỡ đây thì ỡ đâu…
– …

Em lại im lặng, không trã lời, mình cũng chả kịp hỏi gì thêm vì lúc đó, cô chủ quán liền bưng 2 tô hũ tiếu đặt lên bàn, mỉm cười nhìn 2 đứa.
– Hũ tiếu đây, hai đứa ăn ngon miệng nhé.
– Dạ, cháu cảm ơn, bao nhiêu zậy cô.
– 20 ngàn cháu ạ.
– Dạ, cho cháu gữi.
Mình lấy tiền đưa cho cô rồi đẩy tô hũ tiếu về phía em.

– L ăn đi, kẻo nguội giờ…
– …
Ăn chừng được nửa tô thì em cũng thôi không khóc nữa, mình cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà hôm nay nói bao nhiêu là chuyện khó hiễu, ừ, mà chắc em nhạy cảm quá thôi, chứ đời nào có mấy chuyện đó.

– Về thôi.
– Ừm…N…đợi mình…chút.
Hai đứa về nhà thì cũng gần 9h hơn, may mà đèn nhà mình vẫn còn sáng, trời khá lạnh nên mình và em cũng tê cứng hết chân tay rồi sức đâu mà đi nữa, đang định bước vào nhà thì em bỗng chạy lại ôm chặt mình, rồi lúc đó nói cái gì mà mình cũng chả nghe rõ.

– Hôm nay…N xin bác gái…ngũ lại nhà mình 1 đêm nghe…được không?
– HÃ…L…nói…cái…gì…

Chap 19:

– Hã…L…nói cái…gì.

Mình bàng hoàng đến nỗi phãi tát vào mặt mình mấy lần mới tin lời em nói là sự thật.

– Thì…tối…nay…N xin bác gái ngủ lại…nhà mình 1 pữa nha, mình có…chuyện muốn nói…với N- Em đỏ mặt rồi quay đi.
– Là…là sao?- Mình đần mặt ra chẳng hiễu mô tê gì sất.

– Thì N cứ xin trước đi đã, chuyện này với mình quan trọng lắm, mà N cũng cần phãi biết để sau này mình cũng không thấy có lỗi mỗi khi hai đứa gặp lại nhau, N chỉ cần biết zậy thôi.

Em nói rồi nhanh chóng bước vào nhà, cũng chả đợi mình ú ớ gì thêm…haizz…cái quái gì thế này, chuyện gì mà không nói thì em sẽ cãm thấy có lỗi, rồi những câu khó hiễu trước đó nữa, mình tự nhiên cũng có chút gì đó bất an, không biết chuyện gì đã xảy ra mà em lại thay đổi 180 độ như thế, chưa kể chuyện hôm trước ỡ bệnh viện, mình nhớ là lúc đó em chạy đi và khóc nhiều lắm thế mà ngày hôm sau lại chẳng nhắc gì đến, còn tỏ ra bình thường như chưa hề có gì xảy ra, hệt như có cái gì uẩn khuất ở đây ấy.

Mình đứng ngẩn ra 1 lúc rồi thỡ dài bước vào nhà, vừa may là gặp mẹ chỗ cữa bếp, thoáng nhìn vẻ mặt đầy sầu não cũa thèn con trai nên bà cũng không khõi thắc mắc, vội kéo mình lại hỏi ngay:

– Bộ đi chơi không vui hã, sao mà mặt mày bí xị thế con trai.
Mình lắc đầu rồi kéo ghế ngồi xún bên cạnh.
– Dạ, đâu có, mà mẹ cũng ngồi xún đây đi, con có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì, nói lệ đi, tao nghe, rào trước đón sau chi cho mệt. – Mẹ mình vẫn cắm cúi rửa chén

– Tối nay mẹ cho con qua nhà nhỏ L ngủ 1 pữa nha… – Mình ngập ngừng hỏi.

– Mày nói…cái gì…

Đúng như suy đoán của mình, vừa nghe thèn con trai nói xong câu này là mẹ mình cũng giật nãy người lên ngay.

– Mày đùa à, con gái nhà người ta 1 thân 1 mình, ai cho mày vào ngủ chung hã- Bà lại trợn mắt nhìn mình 1 lần nữa.
– Con cũng đâu có muốn, tại nhỏ L muốn con qua chứ bộ- Mình làm mặt vô can…

– Dù thế cũng không được, lỡ mày qua làm chuyện gì bậy bạ thì tao còn mặt mũi nào nhìn bác Q nữa, người ta đã tin tưỡng, giao con gái cho tao, thì mẹ mày đây cũng phãi có chút trách nhiệm chứ.

Mẹ mình lên giọng hình sự, nhìn thái độ thì cũng biết là lần này bà cũng cương quyết không tán thành việc mình sang ngủ cùng với em L, cũng đúng thôi, hai đứa còn là học sinh mà, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì sau này cũng thiệt thòi cho em lắm

– Hay là thế này, giờ mày qua bảo nhỏ L qua đây, ngủ với nhà mình, còn 1 phòng trống ỡ tầng trên mà.
– Dạ…đành zậy chứ biết sao giờ.

Mình gật đầu rồi lại hớt hãi chạy qua nhà em, bấm chuông tầm 2- 3 phút thì mới thấy em ra mở cửa
– Hì…xin lỗi, tại mình đang tắm, N zào đi.
– Ờ…

Đợi mình ngồi hẵn xún ghế salon thì em mới trầm giọng hỏi.
– Sao rồi, N xin được bác gái không.
– … – Mình lắc đầu thỡ dài chứ cũng chẳng nói gì…
– Ờ, zậy thôi, giờ mình nói luôn ở đây cũng được- Em xụ mặt xún vẻ hơi thất vọng.
– Mà L định nói chuyện gì.
– …
– Sao thế, bộ khó nói lắm à.

Mình thấy em im lặng nên tiếp luôn
– Ừm, nhưng N hứa là phãi bình tĩnh nghe, mình sợ lắm…
Rồi em khẽ nhìn mình, đôi mắt không biết tự bao giờ đã rơm rớm nước mắt:
– Mai…chắc mình không còn ỡ lại đây với N được rồi.

Cũng không như 2 lần trước đó, lần này lời em nói như đánh ầm ầm vào tai mình, em đang nói cái quái gì thế, tại sao, tại sao ngày mai em không còn ỡ bên mình nữa, mình đâu có làm gì sai, đâu có làm em buồn nữa, lúc nào mình cũng nghĩ làm thế nào để em được vui vẻ, hạnh phúc, để rồi cái nhận được chỉ là 1 câu nói vô tình vậy sao.
Mình dù không kìm nén được nỗi bình tĩnh, nhưng vẫn hai tay thu lại vào nhau, vẫn cười và nói hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

– L đừng giỡn nữa…hì…thôi, mình về đây, ngày mai mình lại qua đón L đi học nha- Mình cười nhạt nhẽo rồi đứng dậy.

– N đừng như thế nữa, mình biết điều này là khó chấp nhân nhưng xin N hiễu cho mình được không…hức- Em òa lên khóc nức nỡ- Từ trước đến nay, ba luôn là người mình yêu thương nhất, tôn trọng nhất, giờ ông gặp khó khăn, không lẽ mình không thể ỡ bên cạnh ông sao…hức…mình đã suy nghĩ rất nhiều và sẽ chuyển về sống với ông…dù N có đồng ý hay không đi chăng nữa…

– Nhưng lúc trước không phãi chính ông ta đã bỏ hai mẹ con L đi sao, 1 người như thế cũng đáng mặt làm cha hã.

Như không kìm chế được nữa mình cố gắng hét lên thật to, mặc kệ cho những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của em lúc ấy, mình làm sao có thể quên được cũng chính vào 1 buổi tối trời lạnh như dao cắt thế này, cách đây 8 năm trước, mình đã chứng kiến cái cảnh ba em L vác va li ra cho dù lúc đó bác Q đã cố sức van xin, còn em thì cố gắng bám lấy người ba nhưng vẫn bị ông ta ruồng bỏ, làm sao mình quên được cái cảnh tan thương li tán ấy, con người đó dù chết đi cũng đâu có cái quyền gì mà đòi hỏi sự quan tâm từ em chứ…

– …Hức…N đừng nói thế, dù muốn dù không đó cũng là ba mình, dù ông có ruồng bỏ hay ông có làm việc gì đi chăng nữa thì vẫn là ba mình…từ nhỏ đến giờ, vắng đi ông ấy…hic…mình đã luôn có cái mặt cảm, bây giờ lẽ nào N không cho mình có cơ hội…được sống trong sự yêu thương, chăm sóc cũa người cha hay sao…? N có ba có mẹ đầy đủ, N có bao giờ hiễu cái cảm giác cũa 1 đứa con gái thiếu đi cái sự đùm bạo, chăm sóc cũa gia đinh từ nhỏ hay không?
– …

Nghe em nói mình như chết điếng tại chỗ, người khẽ run lên, mình gục hẵn xún ghế, toàn thân như chẳng còn tý sức lực nào nữa, đúng như em nói, mình chưa bao giờ thiếu vắng đi cái tình cảm gia đình nên không bao giờ hiễu và thông cảm với em, mình vô cảm quá nhĩ, và cũng không biết tự bao giờ người con gái ấy đã quá nhiều những tổn thương mà dù có cố gắng thế nào mình cũng không bù đắp được.

– Hức…hôm qua…mình nhận được điện thoại từ bà nội, nói là công ty ba bị phá sãn, nội bảo mình về vì ba giờ đang suy sụp lắm…hic- Em nói tiếp trong dòng nước mắt nóng hổi.

– Zậy đằng…ấy…định khi nào đi?
Em khẽ lau nước măt:
– Mai…N ạ…

Chap 20: ĐN, 1 ngày mưa như trút nước.

Đã nữa năm trôi qua rồi nhĩ, khoảng thời gian không dài kể từ cái ngày em xa mình mãi mãi, ngày hôm ấy cũng là 1 ngày mưa, mưa như trút nước làm trắng xóa cả phố biển, chưa bao giờ với mình tâm trạng lại buồn hơn lúc này, sáng sớm hôm ấy, em qua chào cả nhà, mình như thấy tim đau thét lại, mẹ mình cũng không cầm được nước mắt mà ôm em khóc nứt nở, mới hôm qua đây thôi, cả nhà còn vui vẻ, thế mà bây giờ ai cũng khóc vì phãi khóc vì chia tay em, 1 người hàng xóm xa lạ mà không biết từ bao giờ đã là 1 người con gái trong lòng ba mẹ cũa mình.

– Con đi mạnh giỏi…nghe L, nhớ viết thư về cho bác đấy. – Mẹ mình vẫn không kìm được nước mắt.
– Dạ, con nhớ rồi, bác đừng lo, 1 tháng con sẽ cố gắng về đây 1 lần, đến khi nào công việc cũa ba ổn định, con sẽ về lại đây sống- Em nghèn nghẹn

– Còn việc học thì sao, em không tính bỏ luôn đây chứ- Ông anh mình buồn buồn hỏi.
– Không đâu anh, em sẽ chuyển lên thành phố học, mẹ em cũng gần làm xong hết thủ tục rồi…

Chỉ có riêng mình là biết nín thing tại chỗ, không hỏi han em được câu nào, mình cũng không biết rồi ngày mai khi không còn em nữa, mình làm sao để bước tiếp với bao nhiêu khó khăn phía trước, và quan trọng hơn, đến bao giờ mình mới lại được nhìn thấy khuôn mặt ấy thêm 1 lần nữa…

– Thèn N sao đứng ngẩn ra thế con, lại nói gì đi chứ- Ba vỗ vai mình…
– …

Hai ánh mắt bỗng nhiên lại chạm nhau, nhưng không ai có thể thót lên 1 lời nào, em chỉ im lặng nhìn mình và…khóc, lúc ấy, cã không gian trước mắt mình như bao trùm đi 1 không gian đen tối kéo lại đến vô tân, minh khẽ kìm người lại, móc vào túi rồi đưa cho em vài thỏi kẹo sô cô la:

– Nè…L vừa đi vừa ăn nghe, nhớ giữ gìn sức khõe, ăn uống cũng đầy đủ vào, đừng bỏ bữa, mỗi tháng nhớ về thăm cả nhà nghe, L hứa nhé.
– Hức…Mình hứa…

Vâng, và em đã xa mình như thế đấy, chiếc xe lao đi chỉ để lại 1 cơn mưa rơi không ngớt hạt, đâu đó bãn my love lại vang lên như 1 lời tạm biệt, em đi rồi, lòng mình chợt khựng lại, chỉ biết hét lên rồi chạy ù vào cơn mưa ấy, như muốn xua đi tất cả, như muốn chối bõ đi mọi sự thật…Liệu vào 1 ngày nào đó em có nhớ và quay lại thực hiện lời hứa đó hay không? nhưng chắc chắn mình sẽ đợi, dù là 1 năm, 10 năm, hay mãi sau này đi chăng nữa…

***

Từ ngày em đi cuộc sống cũa mình cũng có phần tẻ nhạt hơn lúc trước, mình trỡ nên trầm tình hẵn, chỉ rong chơi với tui bạn rồi dúi đầu vào game online, việc học cũng vì đó mà sa sút rõ rệt, nhưng có 1 điều là không hiễu vì sao nhỏ Diệu Linh, bí thư chi đoàn 12A2 tự nhiên chuyển qua lớp mình học, tất nhiên, tụi lớp mình ai cũng khoái vì con nhỏ nhìn khá đẹp và xinh xắn, lại giõi về văn nghệ, nhất là tụi thèn Khánh đề, Hải cận, hai thèn này mê nhỏ như điếu đổ, suốt ngày lên lớp chỉ đấu đá với nhau rồi tìm mọi cách để tiếp cận nhỏ Diệu Linh…

Nhưng đó cũng không phãi là điều ảnh hưỡng đến cuộc sông cũa mình nhất, còn 1 chuyện nữa, đó là bây giờ nhà em L đã có người chuyển đến ỡ, nghe bác Q nói thì đây là nhà em gái ruột cũa bác từ Sài Gòn mới chuyển về đây sống, ban đầu mình cũng không rõ là bao nhiêu người, nhưng nghe man mán là 2 vợ chồng và 1 cô con gái…
Cũng như nhà em L lúc trước, 2 vợ chồng này cũng đi công tác suốt, chỉ để lại cô con gái ỡ nhà, nói là cô chứ thật ra nó chỉ đáng tuỗi em gái mình thôi, năm nay mới lên lớp 10, cô bé ấy tên là My…

Và cũng thật trùng hợp, điều đầu tiên mình ấn tượng nhất ỡ cô bé này là nó có ngoại hình rất xinh xắn và dễ thương, hệt như lần đầu tiên mình gặp em L cách đây 15 năm trước zậy…cái cảm giác thật quen thuộc, mà chính bãn thân mình cũng không thể giải thích được, haizz, không lẽ… sóng gió lại bắt đầu từ đây sao…

Chap 21:

Ngày mình gặp bé My lần đầu tiên là vào 1 buổi sớm mai đẹp trời, cái lạnh cũng không còn gay gắt như mấy ngày trước nữa, hôm ấy cũng là tròn 1 tuần từ cái ngày em xa mình lên thành phố, nỗi buồn tuy vẫn còn chưa dứt nhưng mình cũng thấy vơi đi 1 phần nào đó, lúc ấy, mình đang ăn sáng thì nghe có tiếng ồn ào bên ngoài, tưỡng người trong bưu điện gửi thư hay bưu phẩm đến ai dè lại là nhà hàng xóm mới chuyển tới. Vừa hay thấy bác Q nên mình vội hỏi ngay:

– Là nhà bà con cũa bác hã, có cần cháu phu gì không, hay là khiêng mấy thứ này vào nhà nhé.
– Ờ, cảm ơn cháu, ráng khiêng phụ bác nhé, chứ nhiều đồ quá.
– Dạ… – Mình vừa định khiêng cái tủ to đựng đầy chén đĩa thì bác Q vội ngăn lại…

– Ê, cái đó nặng lắm đấy, để bác kêu bé My ra phụ cùng.

– Nhưng…bé My là…ai ạ?- Mình hỏi lại vẻ ngạc nhiên.

– Thì là con gái cũa hàng xóm mới nhà cháu chứ ai nữa.

Bác Q cười nhìn mình rồi quay người zô nhà, kêu hẵn to lên 1 tiếng.
– My ơi, ra phụ bác nhanh nào, còn nhiều đồ lắm.
– Dạ.

Mình chỉ nghe tiếng đáp lại cũa con bé rồi tầm 1 phút sau đó mới thấy nó hí hửng chạy ra, ban đầu mình nhìn con nhỏ này cũng khá xinh, tóc cột kiểu mối bên hờ bên thả làm mình mất vài giây mới kịp định thần trỡ lại…vội gật đầu lia lịa chào xã giao em nó ngay.
– Chào em…
– Hì…chào anh.
Con nhỏ chào đáp lễ lại mình rồi vội quay về phía mẹ em L.
– Bác kêu con có việc gì ạ?
– Ờ, con coi phụ anh này bưng mấy thứ này vào nhà nha, giờ bác còn phãi đi sân bay đón ba mẹ con nữa.
– Hì…con biết rồi.

Bác Q đi rồi chỉ còn hai đứa ỡ lại dọn lăng xăng cho hết đống đồ ỡ dưới nhà, mất tầm khoảng 20 phút là xong xuôi, mình 1 bên, bé My 1 bên, cứ ra ra vào vào không biết mấy chục lần, phù, chóng cả mặt, mình mệt đến nỗi ngồi bẹt xún sàn nhà rồi mà vẫn còn thở hồng hộc như heo.

– Anh mệt lắm hã, hay để anh lấy cốc nước cho anh uống nghe.
– Ờ…cảm ơn em- Mình cười cười.

Ngồi chờ 1 lát thì con bé mới bưng lên 2 ly nước lọc, đưa cho mình 1 ly rồi em nó cũng ngồi phịch xún bên cạnh.

– Mà em ở Sài gòn mới chuyển về đây thật hã- Mình vừa húp 1 ngụm nước vừa hỏi.
– Dạ, em mới về đây hôm qua- Bé My gật đầu đáp lễ phép.
– Ờ, mà em học lớp mấy rồi.
– Dạ, lớp 10, còn anh?
– Anh năm nay 12 rồi, còn 1 năm nữa là ra trường đây, chán quá

Nghe mình nói zậy con bé cũng tròn xoe mắt hỏi lại:
– Sao lại chán…anh nói gì em không hĩu.
– Thì chán zậy thôi, khi nào em học 12 như anh thì em sẽ biết thôi.

Mình nói rồi cũng kéo ghế đứng dậy luôn.
– Thôi, giờ anh về ha, ỡ nhà còn lu bu công chuyện quá.
– Dạ, để em ra mỡ cữa.
– Hì…không cần đâu, anh tự ra được mà.

– À mà anh tên gì cho em biết với. – Mình ra đến cữa thì nghe tiếng con nhỏ kêu với theo…

– Cứ gọi anh là N được rồi…pp em…

Vâng, thế đấy, lần đầu tiên mình gặp con bé cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều, được cái là con nhỏ khá xinh, lại mặc váy nên nhìn đáng yêu lắm, nhưng mình cũng chả quan tâm gì mấy vì so ra với em L nhà mình thì em nó còn xách dép mà chạy theo dài dài…hề hề…

Rồi tối hôm ấy, con bé có qua tìm mình, vừa nghe tiếng em nó gọi là mình vội chạy xộc ra ngay, cơ mà cũng vừa tắm xong, quên mịa cái vụ mặt áo, hỏa thân cmnr, nhưng lúc đó mình có biết gì đâu, vừa thấy em nó bưng đĩa trái cây qua là sướng vãi linh hồn rồi, hơi sức đâu mà để ý mấy cái kia nữa…

– Hì…ba mẹ em nói qua đưa cho anh N cái này, anh nhận cho nhà em vui nghe.
– Ờ, cho anh gửi lời cảm ơn 2 bác nha- Mình cười gượng rồi bước zô nhà.
– Ơ…khoan đã, anh N ơi
– Hỡ…gì em?- Mình quay lại ngạc nhiên hỏi.
– Bây giờ anh N dẫn em đi ra ngoài với được không, em mới về nên chưa quen đường lắm…hì… – Bé My nhìn mình vẻ năn nỉ

– Ukm, tưỡng chuyện gì chứ chuyện này thì dễ ợt, em đứng đợi đây chút ha, để anh zô nhà kiếm cái áo mặt đã.

Mình chạy nhanh vào nhà mặt thêm cái áo thun và 1 cái áo lạnh rồi hớt hải chạy ra, vừa tiện đưa đĩa trái cây cho ông anh, cũng không quên nhắc với:

– Huynh ăn xong rồi cất zô tủ lạnh, nhớ chừa phần cho em với đấy.
Mình chạy ra cữa gật đầu chào bé My 1 cái rồi hai đứa cứ thế mà men theo đường chính đi ra biển, nhìn con bé có vẻ tinh nghịch lắm, vừa đi vừa nhảy, rồi lâu lâu lại hét toáng lên, ai không biết chắc cũng tưỡng là con nhỏ điên nào mới trốn trại ra ngoài lắm.

– Em…vui lắm hã- Mình thấy con nhỏ cười nên cũng chợt cười theo.
– Dạ, tại lâu rồi mới được nhìn thấy biển, em thích lắm- Bé My lại khoái trí cười tít mắt.

– Ũa, bộ ỡ Sài gòn không có biển à
– Có, nhưng em ỡ trong thành phố mà, ỡ đó toàn khu trung cư thôi, nhà cữa lại san sát nhau nên không khí ngột ngạt, khó chịu lắm.

Nghe giọng con bé có vẻ hơi buồn nên mình thấy thương lắm, chắc lâu rồi ỡ thành phố nên chẳng bao giờ thấy biển là như thế nào, ừ, mà chắc sau này mình cũng như thế thôi, hết năm nay là zô trong thành phố học đại học rồi, không biết đến bao giờ lại tìm được cái cảm giác dễ chịu như thế này…buồn thật.
– Anh sao thế, bộ có chuyện gì không vui à.
Đang suy nghĩ bỗng Bé my vỗ vai làm mình giật thót người:

– À không, anh chỉ hơi mệt thôi
– Hì…hay là giờ tìm chút gì đó ăn ha, em đói bụng quá.

Con bé cười nhìn mình rồi chỉ tay về quán ăn bên kia đường.
– Đằng kia có bán hũ tiếu kìa anh, mình zô đấy làm 1 tô nha anh

Haizz!! Cũng thật ngẫu nhiên khi cái quán bên kia đường ấy lại chính là cái quán mình ăn với em L tối hôm đó, khung cảnh vẫn y hệt như thế nhưng chỉ khác là cái cảm giác mình lúc này khá chán nản và nặng nề, khiến mình không còn chút sức nào mà bước tiếp được nữa…

Chap 22:

– Anh sao zậy, không đi à.

Bé My tự nhiên cũng khựng người lại khi thấy bộ dạng đầy thẫn thờ của mình, chắc em nó cũng không khỏi ngạc nhiên nên vội tiếp lun:

– Ê…này…anh không khỏe cho nào à.
– Hã…à không…tại anh hơi mệt…ừm… – Mình ngắt nửa câu, rồi lại chậm rãi bước tiếp.
– Thế giờ có zào trong kia không- Con bé lại chỉ tay về quan hũ tiếu bên kia đường.
– Không, anh không đói.

Mình khẽ cười nhạt nhẽo, thật ra mình cũng đáp bừa zậy thôi chứ cũng muốn vào trong đấy lắm, nhưng không biết có cái gì níu lại khiến mình chẳng muốn bước tiếp, ừ, từ ngày em Ly đi đến giờ mình cũng chẳng còn cái thói quen ăn ngoài đường nữa, sợ cái cảm giác ấm áp đấy lại tràn về, rồi mình lại gục quỵ xún mất.

Nhưng ngặt nỗi, bé My lại không biết điều này, nó cứ kéo hẵn tay mình lại, lâu lâu lại làm bộ đáng yêu rồi cứ cố lên giọng nài nĩ.

– Ăn 1 tô thôi mà anh, năn nỉ đó, đi mà, nha!!!
– Đã…bảo là…không mà- Mình đỏ tía mặt.
– 1 tô thôi mà anh, nha.

Con nhỏ vẫn tiếp tục không chịu buông tha.
– Em bỏ ra đi, người ta nhìn mình kìa- Mình bực mình đẩy thẳng em nó ra ngay.
– Hứ…

Thấy mình cư xữ hơi quá lố, bé My cũng làm mặt lạnh rồi quay người đi, nhìn mặt con bé có vẻ khó chịu lắm, rồi suốt trên quãng đường ngày hôm ấy nó cũng chẳng nói mình câu nào, cứ im thin thít, mặc cho mình cố bu theo giải thích.

– Anh…xin lỗi…đừng giận nữa mà.
– …
– Hay là lại quán đằng kia nha, chỗ đó cũng bán hũ tiếu ngon lắm- Mình tiếp tục dụ khị nhưng con bé cũng lạnh lùng gạt phắt ngay
– Hứ…ai thèm…
– Haizzz…chứ giờ em muốn anh làm gì…
– …

Sặc, lại im lặng, sao con gái cứ thế zậy nhĩ, hết em L rồi đến em này cũng nốt, số mình đúng là phãi khổ vì con gái mà…hic…

Hai đứa đi 1 đoạn nữa thì bỗng nhiên trời đổ mưa, mưa to lắm, trút xún hàng ngàn những giọt nước li ti làm trắng xóa cả phố biển, mình chỉ kịp kéo bé My lại núp ỡ mái hiên nhà bên cạnh, nhưng con bé vẫn cứng đầu không chiu nghe theo.

– Không đi là ướt ráng chịu nghe, đau xún đừng có than à.
– Hứ…kệ em…
– Này…

– …
– Giờ…có đi không thì bão- Mình trợn mắt quát lớn rồi kéo tay con nhỏ đi luôn
– Thã…em ra…đau anh

Kệ cho con bé la ó, mình cũng chẳng thèm bận tâm, cứ lôi thẳng vào mái hiên bên kia đường, con nhỏ ban đầu có vẻ bướng nhưng dần dần thấy thái độ hùng hổ của mình, nó cũng chẳng dám cãi lại nữa, cứ ngồi co rúm lại 1 chỗ, cũng chẳng thấy nói năng gì, chắc lại giận mình nữa rồi đây…haizz…

– Đưa tay anh coi nào- Mình kéo tay bé My vì tự nhiên thấy bàn tay con nhỏ đỏ táy lên
– Anh…thã ra đi…đau em…
– Trời, đỏ tía lên rồi này, sao không nói hã…
– Á…đau anh- Bé My nhăn mặt la oai oái.
– Để yên…anh thổi…cho bớt đau này…phù…phù…

Mình cầm nhẹ lấy tay con bé rồi thổi phù phù vào chỗ táy đỏ ấy, chắc tại 2 đứa mới gặp nên mình làm xỗ xàng zậy khiến mới đầu thì em nó có vẻ khá ngượng, cứ đỏ mặt rồi cúi khẽ đầu xún…

– Em là em họ cũa Ly hã, phãi không… – Thổi được 1 chốc thì mình lại hỏi.
– Dạ- Bé My khẽ gật đầu, giờ thì con nhỏ chịu nghe lời mình hơn rồi…hề hề…

– Mà anh là gì của chị Ly zậy.
– Ờ, thì chỉ là…bạn trai thôi. – Mình đáp…
– Hì hì.zậy anh sướng nhất rồi nhé- em nó nhìn mình cười tủm tỉm.
– Ơ…sao lại sướng… – Mình lớ ngớ

Thấy vẻ mặt đầy ngu đần cũa mình, bé My chỉ khẽ cười nhạt rồi bĩu môi:
– …Anh khờ quá, anh không thấy chị Ly là người như thế nào à, vừa xinh gái vừa học giỏi, lại vừa nấu ăn ngon…anh là bạn trai chị ấy thì sướng nhất rồi còn gì nữa.

Rồi con bé cầm lấy tay mình, cười rồi tiếp:
– Mà anh thấy em thế nào, xinh bằng chị ý không?
– Em…mà xinh đéo gì…chỉ được cái nhõng nhẽo- Mình cốc đầu em nó.
– Hì…anh cứ đùa, con trai sài thành còn phãi xách dép chạy theo em đến hàng đàn kia kìa…

Nghe con bé nói khía mà mình cũng chợt phì cười, còn nhỏ mà tính ba hoa ra phết, chẳng thua gì ông anh trời đánh cũa mình… may mà 2 anh em chưa gặp nhau, chứ gặp rồi thì chắc cũng lắm chuyện xảy ra các bác ạ.

– Ũa, mà anh có biết tại sao chị Ly lại bất ngờ chuyển lên thành phố sống không, em chỉ mới nghe bác hai nói nên không rõ lắm.
Con bé tự nhiên hỏi câu này làm mình giật thót cả người.

– Công ty ba chị ấy phá sãn, nghe đâu giờ ông ta đang suy sụp lắm, nên Ly phãi về lo cho ông ấy- Mình từ từ giải thích…
– Ơ…lạ nhĩ…rõ ràng hôm pữa trước khi về đây em còn gặp bác T mà, trông bác ấy vẫn bình thường chứ có gì là suy sụp đâu.
– Ý…ý em là sao?-

Mình sửng sốt đến cực độ.
– Chắc anh nghe nhầm rồi, bác T và bố em cùng gộp vốn thành lập công ti ỡ sài gòn, nếu bác T phá sãn thì bố em phãi biết chứ.
– Cái…em…nói cái gì?

Vâng, lại 1 lần nữa, mình như chẳng còn tin vào những gì tai mình đang nghe thấy, zậy ruốt cuộc, nếu đúng như lời bé My nói thì cái ngày ấy, em Ly xa mình vì lí do gì mới được kia chứ?

– Em từ từ…kể rõ cho anh nghe nào- Mình cố nén bình tĩnh.
– Thật ra em cũng không rõ lắm, trước cái ngày mà em về đây thì em có qua nhà chào bác T, em thấy bác ấy vẫn cười nói như thường ngày, rồi còn dặn em về đó nhớ chăm sóc giùm cho chị Ly, thế mà về đây chị Ly lại chuyển lên thành phố, em cũng chẳng hiễu vì lí do gì.

Rồi đến đây con nhỏ cũng trầm hẵn người lại, đưa mắt nhìn theo những giọt mưa đang ngày càng thưa dần ấy, hệt như cũng có chung với mình 1 nỗi niềm gì đó.

– Em nghĩ chị Ly có cái gì đó giấu diến, không muốn cho anh và em biết, nhưng anh đừng lo, em sẽ tìm cách hỏi bác Q, còn bây giờ thì… về thôi…tạnh mưa rồi anh ạ.

Chap 23:

Mình và bé My về đến nhà thì mưa cũng dần tạnh hẵn, chỉ còn lác đác vài ba hạt bay bay nhưng cũng đủ để làm cả không gian như lạnh buốt cả người, mình cười nhạt rồi khẽ cúi đầu chào con bé:

– Anh zô nhà nghe…em ngủ ngon
– Ukm, mai chắc em cũng lên trường anh làm thủ tục nhập học luôn.
– Nhưng…em định xin zô lớp chọn học à.
– Dạ…lớp 10A1…
– Ờ, zậy cũng tốt, thôi, anh vào nhà trước đây, trời lạnh quá.
– Hì…pi anh

Tạm biệt bé My xong, mình vừa bước vào nhà thì gặp ngay ông anh ở phòng khách, hai thèn ngồi tán chuyên 1 hồi thì ổng cũng vỗ vai mình an ủi:

– Dù sao thì em L cũng đi rồi, mày đừng buồn nữa, ít pữa rồi thể nào em nó cũng về thăm mày, tao tin chắc là như thế.
– Dạ, cảm ơn huynh, zậy thôi, đệ lên phòng trước.
– Ừm, mà phần cũa mày tao để trên gác ấy.
– Da, em biết rồi.

lên phòng, mình nằm vật ra giường, lúc ấy cũng định gọi cho em Ly để hỏi hết mọi chuyện nhưng lại thôi, nếu đúng như lời bé My nói trước đó là ba em Ly không bị pha sản thì đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào, tại sao em lại phãi nói dối để xa mình chứ?
Rồi lúc đó không biết suy nghĩ thế nào mà mình lại gọi điện cho bác Q, chuông đổ 1 hồi lâu rồi mới có người nhấc máy.

– A lô.
– Dạ, con N nè bác- Mình nói ngay
– Ừm, có chuyện gì không cháu- Bác Q hỏi.
Mình im lặng 1 chút rồi mới ngập ngừng đáp.
– Cháu có chuyện muốn hỏi về Ly, bác có biết tại sao em ấy lại ra thành phố sống không ạ.
– Bác cũng không rõ, nó bảo là muốn sống với ba nên chuyển ra ngoài đó, bác làm cách nào cũng không ngăn lại được.
– Vậy còn chuyện công ty ba em bị pha sản, chuyện này có thật không bác.

Mình cố nén người lại khi hỏi câu này.
– Riêng chuyện này thì cũng nghe man mán là ông ta gặp đôi chút khó khăn trong việc xoay xở vốn luyến chứ phá sản…thì không cháu ạ.
– …
– Mà cháu gọi cho Ly hỏi rõ đi, giờ này chắc nó cũng chưa ngủ đâu.
– Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác.

Mình gật đầu chào bác Q 1 lần nữa rồi dập máy, trong lòng tự nhiên cũng nặng nề đi hẵn, zậy sự thật em Ly xa mình vì cái gì mới được, không phãi vì ba em phá sản, cũng không phãi em không còn yêu mình, nhưng tại sao…mình thật sự không hiễu.

Em đi rồi, những thứ mà với mình từng coi là vô giá bây giờ cũng không còn nữa, chỉ còn mỗi cây ukulele, quà em tặng mình hôm noel, mình vẫn chưa hề dám động tới, có lẽ nó sẽ nằm mãi trong chiếc hộp này, bởi nó là kỉ vật di nhất, mình có thể giữ lại để lưu lại chút gì đó về hình bóng em vào trong tim cũa mình.

Và…

…cũng không biết ở nơi xa kia ấy, bây giờ em đang sống ra sao, đã có cuộc sống ổn định hay chưa, nơi cuộc sống đô thị đông đúc ấy chắc em sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc hòa nhập với nó, nhưng hãy cố lên em nhé, mình ở đây sẽ đợi, cho dù đến 1 ngày nào đó, trái tim mình không còn sức để đợi được nữa.
Thật, tình đầu lúc nào cũng đẹp…nhưng buồn…lắm…các bác ạ…

Chap 24:

Dường như kể từ ngày em Ly đi rồi, cả cuộc sống hiện tại cũa mình như bị đảo lôn đi hoàn toàn, kể cả việc học tập trên lớp, lớp 12 rồi nên ăn chơi sa đọa lắm, với mình lúc đó thời gian này chủ yếu là chơi và ngủ, hoặc đơn giản là ngồi chém gió với tụi Hải cận, Khánh đề, nhưng bây giờ, khi lớp mình đã có thêm 1 thành viên mới thì 1 câu chuyện khác lại được bắt đầu, mà cũng không mấy ai có thể nào đoán trước được kết cục đằng sau câu chuyện ấy là cái gì đi chăng nữa.

Nhỏ diệu Linh, con bé mình từng gọi là bí thư chi đoàn 12A2, đôt nhiên chuyển qua lớp mình học, đó là tin gây sốc với mình đầu tiên, và tin thứ 2, với mình còn động trời hơn nhiều, là thầy CN lại để em nó ngồi ngay sau mình thay cho chỗ cũa Hải cận như thường ngày, mình té cả ghế, phãi mấy lần tát mấy bạt tai vào mặt mình mới tin đây là sự thật.

– Hì…có gì ông N giúp đỡ tui với hem?

Haizz…thân mình đây lo chưa xong còn giúp ai gì được nữa, mà cấp 3 thì các bác biết rồi, đứa giỏi thì không sao, chứ đứa nào dốt thì ông trời nó đem ra vùi dập, đấy, thế là sui sui lên bảng dò bài 2- 3 lần, ăn nhầm mấy con zero với 1, sui tận mạng rồi nhưng cái sự đời nó đâu có chịu buông tha, đã đề được đứa nào rồi là nó đè xún chót lun…hic

– Hì…Ông N coi zậy mà cũng học giỏi ghê ha, tuần nào cũng có tên trong bảng phong thần, chắc cuối kì tổng kết thì thể nào cũng được loại xuất xắc cho coi. – Nhỏ diệu linh nhìn mình cười đểu giả

– Ặc…tha cho tui đi, nói mãi… – Mình lên bộ thê thảm
– Không, tha sao được mà tha, giờ ông đọc công thức tích phân cho tui nghe, nhanh.

Hic, Đây, chẳng ra là mọi chuyện nó như vầy, không biết các bác đã từng trãi qua cái khốn khổ cũa mình chưa chứ ở lớp mình, thầy giáo chia ra mỗi học sinh thành 2 cặp, 1 nam và 1 nữ, chủ yếu là tra bài lẫn nhau vào 15 phút đầu giờ, khổ, cái số mình đen đủi thế nào mà gặp ngay nhỏ Diệu Linh, mà con nhỏ này, ngoài cái xinh đẹp ra chứ chẳng được cái gì khác, mình làm hay đọc sai gì là nó quát thao tháo lên ngay.

– Ông nói cái gì, vợ nhặt mà cũa Nam cao hã?- Con nhỏ trợn mắt hỏi lại mình 1 lần nữa khi mình phán chắc chắn 1 trăm phần trăm vợ nhặt là của Nam cao chứ chả ai khác

– Ờ…tui nhớ rõ ràng như thế mà. – Mình chống chế yếu ớt.
– Nhớ cái đầu ông, lấy sách ra học lại từ đầu cho tui.

Em nó nói rồi quăng ngay cuốn sách ngữ văn vào mặt mình, cú này nhanh quá, éo kịp né, đánh ngay vào sống mũi, mình đau thấy mấy ông trời…

– Cái gì đây…thế này mà Nam Cao hã.

– À, kim Lân- Mình cười trừ theo, vội đưa tay lên xoa xoa sống mũi, con nhỏ chơi quả này phãi ác, đệch, mặt mình sinh ra để kua gái chứ đâu phãi để nó lấy sách đập vào đâu…

– Ông liệu mà học lại cho tui, lần này mà không thuộc, thì đừng có trách nhé…

Chưa hết, rồi 1 lần khác, đang lúc mình vừa định chuồn ra cúp tiết thì bị con nhỏ từ đâu lôi giật ngược.

– Ê…Ông đi đâu đó hã.
– Tui…đi…ta lét- Mình vút mồ hôi…
– Ta- Lét mà mang theo cặp, ông cũng lanh dữ hem.
– Hì…thì tui…

Mình chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng thèn Khánh đề vang lên oai oái trước phòng học.

– N, nhanh mậy, vất đại cặp ỡ đó đi, ra quất mấy ly cà phê trước, để sý tao kêu thèn T đem về jum cho…

Vừa nghe nó nói hết câu là nhỏ Diệu Linh đã sòng sọc mắt lên nhìn mình, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy.

– Giờ thì hết chối chơi, ông cúp tiết, đúng hum…
– Hì hì…hết pữa nay nữa thôi, tha cho tui đi đi… – Mình cười cười dụ khị
– KHÔNG BAO GIỜ, ông thích thì cứ đi, tui báo thầy thì đừng trách…Hứ… – Em nó vừa nói vừa lôi ngược áo mình lại, mặc cho Hải cận và Khánh đề ở ngoài kia đang tru lên oai oái

Con nhỏ này tính khí bá đạo thế đấy, cậy cái là ông già nó làm hiệu trưởng trường này nên mình cũng chẳng dám động tới, cả bọn trong lớp cũng zậy, cứ hễ nó sai gì là làm theo răm rắp, chẳng dám hó hé lấy lời nào…và dĩ nhiên, mình cũng vậy
Nhưng có 1 điều, mà chính bãn thân mình cũng phãi thừa nhận, là nhỏ Diệu Linh có nhiều điểm đặc biệt rất khác với những đứa con gái mình quen trước đây, nếu không quá để nói rằng em nó quá đỗi xinh đẹp mà không mấy ai có thể sánh được…

Từng là hoa khôi cũa trường cấp 2 mình học, lên cấp 3 em nó còn nỗi tiếng hơn nhiều, nhớ năm lớp 10, em nó còn đạt được danh hiệu “nữ xinh thanh lịch cũa trường”, nhờ thế mà từ trước tới nay cũng không lắm thèn nguyện sống nguyện chết vì con nhỏ, và mới đây nhất, là 2 nạn nhân, cũng là 2 thèn bạn chí cốt cũa mình từ trước đến giờ: Hải cận và “Khánh đề”…

Thực tế đem so sánh ra mà nói thì mình thấy Khánh đề với nhỏ Diệu Linh đẹp đôi hơn, đơn giản là 2 đứa này đều đứng trong top nổi tiếng nhất trường, 1 đứa mà chỉ nghe danh thôi là ai cũng sợ, còn 1 đứa lại là hoa khôi xinh đẹp nhất nhì trường, quá hợp rồi các bác nhĩ

Tất nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến chủ quan cũa mình, bởi Hải cận cũng chẳng kém cạnh gì, vừa trông như công tử bột, vừa là cán sự bộ môn toán cũa lớp, lại man cái mác đẹp trai từ nhỏ đến giờ, thế nên công bằng mà nói thì việc cạnh tranh cũa 2 đứa này cũng như “kẻ tám lạng, người nửa cân”, tỉ lệ thành công chia đều 50- 50, quan trọng nhất là đứa nào lấy lòng trước được nhỏ Diệu Linh thì đứa đó thắng.

Nói thế thôi chứ mình cũng chẳng dại gì mà chen chân vào cuộc đấu tranh tranh giành người đẹp cũa 2 đứa này, chỉ có ngoại lệ là vài đôi lúc lại làm kèo mối giúp chúng nó, lần thì nhờ đưa thư hộ, lần thì gạ ẻm xún căn tin, nhưng tuyệt nhiên, riêng bản thân mình cũng cảm thấy lạ, khi lần nào sau khi mình giúp 2 đứa nó xong thì em Diệu Linh lại nhìn mình bằng ánh mắt chẳng mấy làm dễ chịu, tệ nhất là không nói chuyện với mình vài ba ngày, cứ làm mặt lạnh rồi cố làm mọi cách mà tránh mặt mình…rồi sau đó vài ngày lại cười nói như bình thường hệt như chẳng có gì xảy ra…khiến mình cũng chẳng mô tê gì mà lần trước thái độ nắng mưa thất thường cũa còn nhỏ này

Nhưng thây kệ, dù em nó có ghét mình cũng không sao, mình đã có em Ly rồi, 1 người con gái có rất nhiều điểm hoàn hảo cũng không kém nhỏ diệu Linh về 1 điểm gì, hơi sức đâu mà mê thêm 1 em nào nữa…
Rồi 1 buỗi chiều nhẹ, cả bọn trốn học rũ nhau ra uống cà phê, Khánh đề có kéo mình lại rồi nhờ vả 1 câu:

– Mày coi tình hình rồi gạ xin số nhỏ Diệu Linh giùm tao nghe, tao là tao kết con nhỏ ấy lắm rồi đó. – Mình nghe thèn bạn nói câu này mà cũng chợt rùng mình

– Thôi, cho tao xin kiếu chuyện này đi, vừa nghe tên em nó là tao ớn đến tận cỗ rồi…

– Ơ…cái thèn, lâu lâu mới nhờ mày 1 chuyện mà bộ khó khăn đến thế hã, thế mà suốt ngày to mồm rằng có chuyện gì cũng giúp anh em- Nó bĩu môi…
– Thôi, được rồi, mệt mày quá, tao giúp mày quả này là được chứ gì- Mình gật đầu miễn cưỡng vì bị thèn này chơi ngay đòn tinh thần…
– Hề hề…có thế chứ, xong xuôi chuyện này tao nhất định để có can dầu ăn đem ra hậu ta mày…
– …

Là chỗ bạn thân thiết, không lẽ nó nói thế mà mình không giúp, dù gì với mình chuyện này cũng chẳng khó khăn bao nhiêu, thôi thì coi như là lần chót mình làm cầu cho 2 đứa nó zậy, được hay không thì chỉ mong chờ vào số trời hoặc tùy vào duyên số cũa chúng nó…

Gác chuyện nhờ vã cũa Khánh đề qua 1 bên, tối hôm đó mình nhận được điện thoại cũa em Ly từ trên Sài Gòn về, nghe giọng em yếu lắm, không biết có đau ốm gì không đây.

– A lô, N hã- Em hỏi ngay khi mình vừa bắt máy.
– Ừm, mình đây,,
– Hì…N khõe chứ- Em cười gượng gạo
– Khõe, còn đằng ấy sao rồi, qua đó đã ổn định gì chưa- Mình đáp
– Rồi N ạ, tinh thần ba mình cũng phấn trấn lên rồi, mình bây giờ sông tốt lắm N đừng lo

– Ừm…vậy hã…
– …
– …

– N sao thế, bộ có chuyện gì à?

Em thấy mình im lặng nên hỏi lại vẻ lo lắng…
– Không, thì tự nhiên thấy…nhớ Ly thôi…hì…mà đằng ấy tính khi nào về đây thăm mình.
– Khoảng cuối tháng này…được hok.
– Ờ, nhớ nhé…
– Ừm, chắc chắn rồi… mà N…

Giọng em đến đây thì ngặn lại làm mình sững người đi hẵn, chắc em lại khóc nữa rồi, ngốc thật, mình có làm gì đâu, chỉ đơn giản là muốn em về đây sống thật mau thôi mà…

– Thế còn việc học ở trường thì sao, Ly có đi học đầy đủ chưa đấy- Mình cười nhạt nhẽo rồi chuyển chủ đề vì sợ em sẽ gục xún mất.

– Ừm…Mình mới nhập…học, vào trường mới…cũng không ít cái lạ lẫm…nhưng giờ thì…cũng quen rồi- Em khẽ lau nước mắt…
– Hì…mà qua đó không có quen anh nào rồi quên đằng này đấy chứ…
– Hức…thì cũng có…Nhưng mà so với N thì…
– Thì sao… – Mình ngắt giọng em.
– …

Em lại im lặng, không trã lời rồi mãi vài phút sau đó mới nấc lên vài tiếng…
– N nè…Em…nhớ anh…lắm…
– Hở…
– Em…yêu anh…hức…

Em ngèn nghẹn rồi dập máy, làm mình cũng chẳng kịp ú ớ gì thêm, vừa lúc đó, nghe có tiếng bé My gọi ỡ dưới nhà nên mình cũng vội phóng xún ngay…
– Ơ…em tìm anh à…có chuyện…gì…ế…
– Hì…anh thấy thế nào…đẹp hok?
– …
– Ơ…anh…sao thế…ế…kìa…

Không để bé My kịp dứt câu, mình như không kiềm chế được nữa, lôi người em nó lại ôm thật chặt rồi cố gắng lấy hơi hỗn hễnh…

– Em đứng yên…1 chút…được không?

Chap 25:

Vâng, cái khoảng khắc mình kéo tay ôm chặt bé My ấy, mãi cho đến ngày hôm nay mình vẫn không biết tai sao lúc đó bản thân lại đê tiện đến thế, em Ly mới xa mình cách đây còn chưa tròn 1 tuần cơ mà, em mới gọi điện cho mình rồi nói nấc trong điện thoại vậy mà mình đang làm cái quái gì thế này, không lẽ đây là bản năng hay nói đúng hơn chính là cái bản chất thật cũa 1 thèn con trai mới lớn khi đứng trước 1 người con gái quá đổi dễ thương và hồn nhiên như bé My, mà dù có làm cách nào mình cũng không thể nào cản lại được.

ừ, hình như là như thế thật rồi, giây phút mình thấy em My trong bộ áo dài tinh khôi làm mình như thấy cả em Ly trong đó, vẫn gò má cao, đôi mắt thanh tú và tóc dài xõa ngang lưng, cả mùi hương này nữa không khác gì người con gái ấy, 2 người giống hệt nhau như 2 giọt nước khiến mắt mình như nhòa đi,, thực hư lẫn lỗn, và…đến khi mình định thần được trỡ lại thì mọi chuyện dường như đã quá muộn màng màn rồi…

– Anh…anh…sao thế, em ngẹt thỡ…quá- Bé My cố vùng người ra khõi tay mình…

Như 1 thèn say bị hắt mạnh xô nước vào người, đến lúc này mình mới choàng tỉnh dậy.
– Anh…xin lỗi.

Mình vừa nói vừa đẩy em nó ra trong vô thức, 2 tay khẽ gì vào nhau, lúc ấy mình cũng định chạy luôn vào nhà nhưng chợt có cái gì khiến toàn thân như chết điếng tai chỗ.

– Anh…không sao đấy…chứ…này- Con bé lắp bắp hỏi lại mình vì dường như em nó vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì đã xảy ra.

– Thiệt tình là…anh không cố ý…em…anh…xin lỗi…ừm…
Mình chỉ biết đỏ mặt, cúi đầu xún đầy hối lỗi…

– Không sao…nhìn mặt anh là em biết…rồi- Con bé cũng ngập ngừng đáp.
– …
– …

Mình sững người nhìn bé My vài giây mới thốt lên được mấy chữ…
– Tại nhìn em…giống quá…

– Giống ai…anh nói gì em…không hiễu- Em nó tròn xoe mắt hỏi Lại
– Thì…Giống…Ly… – Mình cố gượng đáp, hai tay cứ gì vào nhau làm mồ hôi mồ kê ở đâu đổ ra hệt như tắm.

Trái hẵn với vẻ khỗ sở của mình, bé My lại cười rồi sau đó fan hẵn 1 câu:

– Hì…anh cứ đùa, em coi zậy, chứ nhiều người nói em xinh hơn chị Ly đấy.

Nói rồi con nhỏ cười tiếp thêm 1 cái nữa, sau đó cúi người xún, dùng tay níu tà áo đang mặc rồi quay hẵn 1 vòng…

– Thế nào…anh thấy em mặc áo dài, đẹp hem?
– …
– Này anh…ê… – Con bé vỗ vai làm mình giật thót người

– Ừm…đẹp…đẹp lắm- Mình đáp đại theo quán tính…dù chính bản thân cũng mất mấy giây để định thần vì nét đáng yêu quá thể cũa bé my
– Hứ…khen đẹp mà cái mặt méo xẹo như thế à…
Con bé bĩu môi rồi cũng chẳng để mình kịp nói gì em nó vội tiếp lun:

– Hì giỡn thôi, chứ em qua đây là có chuyện nhờ anh nè
Đang run lẩy bẩy khắp người mà thấy thái độ thất thường cũa con nhỏ mà mình càng thấy lo hơn.

– Chuyện…chuyện gì… – Mình vút mồ hôi.
Bé My im lặng 1 hồi rồi mới tiếp.

– Cũng không có gì quan trọng, chẳng là ngày mai em lên trường anh nhập học, anh chở em đi với nghe…
– Ũa, chứ ba mẹ em đâu.

Mình hơi thắc mắc vì lẽ ra, ngày đầu tiên nhập học cũa con gái thì các bậc phu huynh phãi đưa đón tận nơi chứ, cũng như mình, ngày xưa mới vào trường cấp 3 cũng lép xép theo ba mẹ đấy thôi.

– Hừm…hai người đó thì có bao giờ quan tâm đến em đâu mà chở, với lại, em cũng ghét họ lắm…
– Là sao? Họ là ba mẹ em mà sao em lại ghét. – Mình hỏi lại vẻ ngạc nhiên tột độ.

– Chuyện dài lắm…có dịp em sẽ kể cho anh nghe…thế nhé, em về đây, mai nhớ ra ngõ chờ em lúc 6h nha…nhớ là không được ăn sáng trước đâu nhé, phãi ăn cùng đấy, không là em giận à…

Dường như không muốn mình hỏi thêm điều gì, bé my cúi đầu chào mình thêm 1 cái nữa rồi bước ra khõi cữa, trông mặt con nhỏ cũng thoáng cái gì đó buồn tủi khiến mình cũng chẳng ú ớ được câu nào thêm, chỉ biết đực mặt nhìn theo cho đến khi bóng em nó khuất dần sau cánh cữa…

Thật, cũng đúng như lời em Ly nói lúc trước, mình lúc nào cũng quen sống trong tình yêu thương chăm sóc cũa gia đình nên có những cái mà mình không thể nào hiễu rõ hết được, và với bé My mình cũng như zậy, mình cũng chỉ thấy 1 chút thương cảm thôi chứ ngoài ra cũng chẳng còn tý cảm giác nào nữa.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Hồn Ma Người Học Trò Nghèo
Hai trong một
Bí Mật Hành Tinh Màu Tím
Bình thường
Ngồi Khóc Trên Cây