Hm..Yêu râu xanh? Chút tỉnh ráo được khơi vào bộ não còn mê man, cô gái nhỏ bắt đầu tìm cách thoát khỏi xe. Mắt cô vẫn díu chặt, tay lần mò tới cửa xe.
Gã biết đến ý đồ của Đông Vy, gã ung dung thẳng tiến đến khách sạn gần đó. Chẳng cần dọa dẫm, ngăn cản gì cả cho tốn công. Chỉ cần ép cô gái nhỏ uống hết chai rượu manh, cô nàng ắt hẳn sẽ như con rối và người giật dây là gã.
Mẩu ý thức còn sót lại đủ để Đông Vy nhận ra, cô đã bị đưa vào khách sạn, bị đẩy ngã trên giường.
Nhìn bộ dạng đang tỏ ra thèm thuồng của gã, cô gái nhỏ bật khóc, dòng nước mắt bất lực tuôn ra, cuốn theo những tủi hờn của cô gái nhỏ.
– Em muốn have fun mà. Đừng khóc như thế chứ.
Gã vuốt mái cô gái nhỏ, tay gã miết trên làn da trắng xanh vương đầy nước, thật ngọt giọng dỗ dành:
– Em đừng khóc, không nghe ời thế này, anh rất buồn đấy.
Khuôn mặt nham nhở của gã dí sát, cô gái nhỏ mím chặt môi…và đó là giây cuối cùng cô nhìn thấy gã trước khi hàng mi khép lại. Chính thức rơi vào cơn bất tỉnh của men say.
Có tiếng động nào đó rất lớn chen vào giấc mộng chỉ vừa mới hiện về, cô gái nhỏ nửa dứt khỏi cơn mê nửa lại muốn trốn khỏi điều sợ hãi đang diễn ra bên ngoài.
Dường như, luôn có một hố đen hiện ra nuốt chửng cô vào lúc cô kiệt sức, nhấn cô trở lại dòng ký ức khủng khiếp mà đến trong mơ, vẫn có thể biến thành ngàn mũi dao sắc nhọn, ghim thẳng vào từng phần cơ thể của cô.
Nghĩa trang lạnh ngắt, mẹ dẫn cô đến trước mộ ba, quì rạp trên nền đất, mẹ khóc nức nở. Cô gái nhỏ lúc ấy không dám nhìn mẹ, chỉ lủi thủi dọn đám các lá rơi quanh.
Ngày ông bà qua đời, mẹ khóc tới ngất lịm, còn Đông Vy, đã phải gặng gượng để có thể vừa chăm sóc mẹ vừa quán xuyến mọi chuyện thật tốt.
Và ngày mẹ mất, Đông Vy chỉ biết đứng trơ mắt nhìn người ta phủ tấm khăn trắng lên gương mặt thân yêu của mẹ. Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệt lập của một sinh linh trơ trọi.
Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi lớp sương mù đau thương phủ quanh cuộc sống của cô.
Cô biết…cô biết là thế…
***
ban mai của ngày mới, mặt trời nhú lên từ vầng đồng, vài tia nắng mỏng xuyên khỏi tầng mây, len lỏi qua những ô cửa kính trong suốt.
Hàng mi mắt nhạy cảm khẽ rung động, một cái nhíu mày thật nhẹ hiên trên vầng trán trắng muốt. Cô gái nhỏ rúc đầu vào chăn để trốn nắng, bảo vệ giấc ngủ sâu hiếm khi được trọn.
Chợt, cô vùng khỏi chăn, ngồi bật dậy. Chiếc đầu đau nhức đã xếp sẵn ra một vài điều kinh khủng từ đám hỗn tạp chất đầy trí nhớ.
Phản ứng đầu tiên của Đông Vy là giở chăn và nhìn xuống…làn da của cô gái nhỏ phút chốc đã trắng bệch, nỗi hoang mang tột độ khiến nét mặt cô tê dạo. Thần thái sứt mẻ như cây cỏ dại héo hon sắp tàn.
Ánh mắt vô hồn rơi trên bộ đồ ngủ trắng tinh còn lưu đậm hương xà bông, cô gái nhỏ ngồi thừ trên giường, thể xác kiệt quệ không ép ra bất kì giọt khóc nào ngay cả khi cô biết mình đã bị xâm hại…
Thời gian đã trôi qua rất lâu, vẫn không chút dịch chuyển nào từ cơ thể mảnh dẻ ấy, những dòng suy nghĩ rời rạc đã hoàn toàn tê cứng trong đau đớn.
Một cơn gió nhẹ nhàng đáp vào căn phòng trống trải của khác sạn. Trong im lặng, gió như những ngón tay vén dần vài sợi tóc vương trên trán, mang chút mơn man, chút an ủi cho tâm hồn còn ngổn ngang vết thương.
Cô gái nhỏ cười nhợt nhạt, chậm chạp bước xuống giường. Từ khi người thân duy nhất mà cô có trên đời này ra đi, cô đã định sẵn, cô sống chỉ để phục vụ quá khứ.
Cô không sống vì mình, vậy tại sao còn dành những cảm xúc rối bời cho lần vấp ngã này?
Đau đớn ư? Mệt mỏi ư? Cô có quyền thả mình tự do trong những yếu đuối ư? Cô không thể!
Dù có bị đẩu xuống vực thẳm cũng phải gượng dậy, nhất định phải tìm ra những kẻ đứng sau vụ án mạng tàn khốc ngày hôm đó.
Muốn vậy, cô phải trở về học viện đã. Nhưng bằng cách nào?
Hiện thực thật quá nực cười khi cô không có tiền, cũng chẳng thể lết đi với bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, chân không giày không dép thế này.
Rơi vào vực sâu còn có thể thớt, còn nếu bị bắt đến viện tâm thần thì khó mà trốn ra…
Đông Vy bóp mạnh trán để tìm ra cách thức giải quyết, đem ánh nhìn vô vị rải quanh phòng để quan sát nơi mình đang mắc kẹt.
Và hôm ấy, Đông Vy đã bứt hết được mọi điều tồi tệ khi nhìn thấy một tờ thiệp màu xanh nhạt đặt sẵn trên bàn. Cạnh đó, chiếc đĩa trắng xếp đầy bánh donut quết lớp socôla thơm phức.
“ Gửi bé con say xỉn!
Có thể xem là tôi đã cứu em khỏi người bạn tình thô lỗ kia. Tự kiểm tra cơ thể mình trước khi nghĩ tôi giở trò với em.
Còn lại, tôi không biết. Tỉnh dậy, tìm lễ tân. Chiếc xe dưới kia, cho em mượn.
Richard.”
Chap 14: Áng tình khó dứt.
Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm…
***
Tuệ Anh mang nét mặt căng thẳng đến tột độ, cúi đầu để tránh cái nhìn suy xét từ thầy giám thị. Bọng mắt cô thâm quầng, hiện rõ dấu hiệu của việc mất ngủ suốt đêm qua.
– Theo như lời hai em, tối qua, Đông Vy đã cùng đi xem phim và bị một gã lưu manh bắt. Lúc đó, hai em đã làm những gì?
Tiếng thầy giám thị phát ra nhẹ nhàng nhưng mang tính trấn áp, lại vừa tiếp thêm sự can đảm cho những run rẩy của nữ sinh đối diện.
– Bọn em đã định gọi cảnh sát. Nhưng sau đó, chỉ báo cho người nhà. – Hạ An lên tiếng trong khó nhọc. Mái tóc nâu thiếu sự chải chuốt đã trở nên rối mù. Sợi vải từ chiếc vòng tay quấn vào nhau đầy lộn xộn.
– Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi trong quyết định của em?
– Thưa thầy, là vì học viện. Bọn em không muốn gây ảnh hưởng đến Trung Anh.
– Tại sao hai em không nghĩ là Đông Vy gặp nguy hiểm sẽ gây tiếng tăm hơn?
Những câu chất vấn không ngừng đưa ra khiến bầu không khí trở nên thật ngột ngạt. Tuệ Anh tỏ ra khó chịu, đôi mắt hí đối thẳng với thầy giám thị:
– Bọn em không tính toán được nhiều như thế khi chuyện xảy ra quá đường đột, thưa thầy. Và bọn em đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ học viện thầy ạ!
– Đừng để mình dễ xúc động như thế. Đầu luôn phải tĩnh thì mới đưa ra những phương án chuẩn xác được. Đó là mấu chốt của mọi vấn đề đấy!
Thầy giám thị dập tắt những nóng nảy của cô nữ sinh mập. Thái độ bình thản như đây chỉ đang là cuộc trò chuyện thông thường giữa thầy trò.
– Nếu các em đủ tỉnh táo để ghi lại biển số xe thì vụ việc sẽ dễ dàng hơn. Và, các em là học sinh Trung Anh. Học viện sẽ có trách nhiệm, hiểu chứ?
– Vâng, thưa thầy. Vậy bây giờ, làm thế nào được ạ? – Hạ An thở nhè nhẹ, đã rất mệt mỏi với những đôi co. Điều cô quan tâm nhất đó là sự biến mất kì lạ của Đông Vy.
Rõ ràng, đã tìm đến đúng khách sạn kia nhưng rồi không thấy cô nữ sinh ở đâu trong khi chiếc xe cũ của gã bệnh hoạn ấy vẫn nằm im lìm tại bãi độ.Quản lí khách sạn và lễ tân giữ kín bưng hết mọi chuyện ngoại trừ nhân viên dọn dẹp bị bọn cô đe dọa nên tiết lộ là thấy gã yêu râu xanh rời khỏi đó cùng với người thanh niên có dáng rất cao.
Vẫn là dấu hỏi to đùng sau một đêm suy đoán!
– Trung Anh sẽ thuê thám tử điều tra. Các em về lớp. Đừng nói với bất kì ai nữa! – Thầy giám thị bắt đầu nối máy điện thoại, nhìn tỉ mỉ vào cuốn sổ đã ghi toàn bộ lại lời kể của hai cô nữ sinh.
– Thưa thầy! Em nghĩ thầy hãy nhờ đến Đinh Hữu Phong! – Gần đi tới cửa, Tuệ Anh đột nhiên reo lên một lời đề nghị sáng suốt vừa mới nảy ra trong đầu.
Hạ An cũng như thông suốt, nụ cười đầu tiên của ngày mới đầy rạng rỡ:
– Đúng vậy! Với gia thế của Hữu Phong, anh ta sẽ là người tìm thấy Đông Vy nhanh nhất!
***
Gần hồ nước của học viện, Tuấn Dương ngồi dưới tán cây to nhất để trú nắng. Anh ghét cái cảm giác mái tóc kiểu cách của mình lại bị phá hủy trong sự nóng rát của đám màu vàng đang nhuộm khắp không gian.
Vừa lo vừa buồn chán chết đi được!
Anh đã đợi ở đây gần đến tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy nhím xù.
Anh chưa từng phải chờ phải đợi nên anh không hiểu cảm giác trống rỗng, cô độc luôn tìm đến là thế nào.
Sự kiên nhẫn bị rút tới kiệt cùng và đọng lại những căm ghét đến cùng kiệt.
Vì thế, Hạ An bây giờ luôn tỏ ra ghê tởm trước anh.
Ghét hay yêu, cách thể hiện của cô vẫn thật mạnh liệt và đôi phần thái quá.
Ngày ấy, anh khó chịu, tù túng trong những lịch hẹn hò dày đặc mà cô đề ra, cướp đi hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh.
Bây giờ, anh bực mình, chán ghét ánh mắt coi khinh từ phía cô, những câu nói trần trụi hay đầy hàm ý đều mang trong đó sự xúc phạm ghê gớm.
Dậm đạp lên ký ức đã tàn, để thoả cho những day dứt.
Làm tổn thương nhau, là để bù những thiếu hụt sau dấu chấm hết của mối tình nồng nhiệt.
Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm…
Bao lần cô làm anh mất mặt, anh đều nhịn. Nhưng sự chịu đựng của anh cũng có giới hạn.
Anh đáp lại bằng trò tình nhân với những cô gái xinh xắn khiến cô phải tức điên…
Không yêu nữa, là sẽ cố khai quật những khuyết thiếu của người ta để tự ru mình trong ý nghĩ, kết thúc này là đúng đắn.
Tuấn Dương vò đầu mình, muốn xua đi mấy triết lý vừa tự ngẫm ra trước khi bị dìm chết trong đống sầu cảm ấy.
– Hey nhím bù xù! Anh ở đây.
Thấy Đông Vy đã xuất hiện, Tuấn Dương gào to, tay vẫy, miệng cười.
Cô gái nhỏ liếc hắn đầy đề phòng, đanh giọng:
– Anh tìm tôi có việc gì?
– Xưng là em chứ! Nhím bù xù ít hơn anh một tuổi mà.
– Nói nhanh để tôi còn đến lớp!
Đông Vy càng lùi ra sau, Tuấn Dương lại càng tiến sát hơn, có ý muốn chạm vào cô gái nhỏ.
Bụp!
Đông Vy đạp thẳng vào chân hắn, lại học từ Gió Quỷ cái nhếch miệng thâm hiểm.
– Bệnh hoạn ạ, tránh khỏi tôi ngay! Bằng không, tôi sẽ đánh anh đến lúc mách mẹ đấy nhé!
Tuấn Dương nhịn đau, túm cánh tay cô gái nhỏ đang định lẻn vào nhà,bỗng thấy bối rối trước vẻ mặt đầy tức giận.
– Đêm qua… không sao chứ?
Đông Vy giằng mạnh tay, không đưa ra câu trả lời mà chỉ thở dài.
– Không phải là quan tâm tôi đấy chứ?
Tuấn Dương im lặng để tự mình suy xét.
Đã đập ầm ầm mọi cánh cửa trong khách sạn như kẻ điên, bị bảo vệ đuổi ra thì lại đánh cả bọn họ.Tới mờ sáng, huy động đám anh em hay đàn đúm cùng nhau để đi lùng sục khắp nơi.Còn vừa nãy, cúp tiết học để tới đây.
Anh đang quan tâm, để ý cô gái ấy, thật là thế?
– Không. Anh thắc mắc là sao em từ chối anh để chấp nhận bạn tình già cỗi vậy?
Bạn tình? Bạn tình thô lỗ, bạn tình già cỗi???
– Tôi cho anh no đòn!
Đông Vy lao vào Tuấn Dương như con thiêu thân hoảng hốt. Chân đạp, tay bấu xé điên cuồng đến mức Tuấn Dương phải rút đi, vừa bất mãn vừa bực:
– Nếu em không phải là con gái, anh sẽ tẩn cho em một trận!
– Thách anh đấy nhé. Thừa nhận anh bất lực đi. Mang giới tính ra làm lí do, buồn cười lắm! – Cô gái nhỏ dứ dứ nắm đấm, ngay sau đó là vội đóng sầm cửa lại.
***
– Không ăn à? – Thanh Ngân cầm thanh socôla đưa qua đưa lại trước mũi Tuệ Anh như nhử mồi.
– Thôi nhé! Tớ không có tâm trạng trêu đùa như thế đâu!
Tuệ Anh gắt, rất khó hiểu với cô bạn dãy bàn bên cạnh. Khoảng thời gian này, Thanh Ngân không ra ngoài vào giờ nghỉ trưa như mọi hôm mà ở lại lớp, lân la đến xem phim cùng cô.
Thanh Ngân khá kênh kiệu, cô cũng không tiếp xúc nhiều nên bỏ qu ỏ qua. Mặc kệ Thanh Ngân chê bai phim nọ phim kia, làu bàu về thân hình mập ú của cô.
Tuệ Anh có thể phớt lờ được hết nhưng không phải lúc này!
Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống trơn, xáo trộn tâm trí vốn đã rất rối bời của cô.
Thanh Ngân không thoải mái khi bị nạt, bĩu môi khinh khỉnh:
– Ú vậy rồi giảm sao được nữa. Cáu kỉnh lại thêm ú mà thôi.
– Tớ đâu cần cậu lo. Phải rồi, cậu xinh đẹp, thẩm mĩ cao, dáng vóc mảnh mai, khối chàng theo. Tự mạn vậy là đúng quá rồi! – Tuệ Anh giật lấy thanh kẹo, bóc lớp vỏ bạc bên ngoài nhưng không sao ăn nổi.
– Tớ thẳng thắn thôi. Bạn bè bao lâu rồi, sao nhạy cảm quá thế. Thôi cũng bỏ đi nhé. Tớ thật sự muốn làm bạn thật thân với cậu đấy.
Vẻ mặt Thanh Ngân rất tội nghiệp. Tuệ Anh không hiểu làm sao hoa khôi của khối 11 lại nhún nhường trước cô như thế. Mà lúc này, cô cũng chẳng buồn để tâm, gật đầu cho qua.
– Ừ. Bạn thân.
Thanh Ngân ngồi xuống chỗ Đông Vy, người sát vào cô bạn mập, nói rất khẽ:
– Tuần trước, hộp quà ấy là gửi cho Đông Vy đúng không?
– Quà nào?
– Đôi giày hot nhất trong hè này ấy. Thế sao không đưa cho Đông Vy!
Thanh Ngân cười thầm khi bóc trần mọi thứ, lôi thẳng ra chuyện người bạn mập đã giấu nhẹm.
– Là của tớ. Mẹ tớ tặng! Chẳng có Đông Vy nào ở đây cả.
– Mẹ cậu tặng đồ đắt tiền như thế á? Gia đình cậu khá giả thôi mà. Nhiều tiền như tớ vẫn phải ngậm ngùi với món đồ đó đấy!
Thanh Ngân càng cố phanh phui vấn đề, Tuệ Anh càng tỉnh bơ.
Cô ăn sô cô la, để vị ngọt thấm dần vào miệng và hiểu ra, Thanh Ngân có mục đích khi tiếp cận cô.
Phải thừa nhận là cô nàng này rất tinh!
– Sao cậu không trả lời tớ? Tớ nói đúng rồi chứ gì?
Tuệ Anh đứng phắt dậy, trừng mắt:
– Tớ bảo thôi đi! Tớ không biết cậu có ý gì nhưng gây tổn hại tới tớ hoặc Đông Vy. Cậu sẽ không yên đâu!
– Ơ này. Tớ ý gì chứ.
Thanh Ngân kinh ngạc rồi bị đẩy đi.
Chân Tuệ Anh gác thẳng lên ghế, chiếm hết thảy chỗ trống còn lại.
– Cho… tớ…ngồi nữa.
– Thôi nhé! Để yên cho tớ!!!
Tuệ Anh hét toáng lên, sững người một lúc khi thấy Đông Vy đang thở hổn hển, sự vội vàng bị trưng ra khi áo còn chưa bỏ vào váy, giây dày buộc không chặt nên bung ra.
Cô gái nhỏ đặt balô xuống, dùng sức kéo đôi chân nặng trịch của Tuệ Anh ra, cười đùa:
– Thái độ xấc xược quá bạn ơi!
Chap 15: Những nước cờ dưới bàn tay ma quái.
Chiều muộn.Nắng tắt.Hoàng hôn buông.
Đêm khuya.Gió vờn.Bóng tối phủ.
***
– Tớ thật sự không biết! Tớ đã say mà.
Đông Vy thở dài ảo nảo. Trí nhớ của cô hệt như sợi dây, xuyên suốt theo đó là tỉ ti sự việc và một đoạn của sợi dây đó bị cắt phăng, chính là phần ký ức từ lúc cô bị ép uống rượu tới lúc tỉnh dậy.
Cô buộc mình phải tìm lại nhưng ngay cả chút chi tiết mơ hồ cũng không thể nhớ ra.
Rượu đáng sợ thật! Có thể cướp đi một khoảng thời gian của đời người.
– Tớ sẽ không hỏi người cứu cậu là ai nữa. Được rồi chứ?
Cô gái nhỏ gật gật đầu, vẫn khoác lên mình dáng vẻ ủ rũ. Cô muốn biết Richard, người lạ bí ẩn này là thế nào?
– Nghĩ gì thế chuột nhắt? Tớ đang giận cậu lắm lắm đây nè! Nếu cậu có chuyện, tớ với chị Hạ An day dứt suốt đời hả?
Tuệ Anh bực bội từ vẻ mặt tới giọng điệu, mắt soi khắp người chuột nhắt để chắc rằng cô bạn không hề xảy ra chuyện gì như đã nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đông Vy phảng phất đôi nét suy tư, cặp lông mày đôi lúc nhíu lại trong những trăn trở, khoé môi luôn vương chút buồn chút đau xót.
Ánh mắt đầy mông lung bám vào những điểm vô định, thảng hoặc, cô gái nhỏ khép chặt hàng mi để tâm trí băng ngược vào dòng quá khứ xưa. Từng lời cất lên nhè nhẹ sau cái mím môi rất chặt:
– Tuệ Anh này, tớ đang tìm một người.
Dạ dày của bạn mập đã rỗng tuếch khi sự lo lắng dồn nén thành tảng đá to đùng đã không còn đè nặng. Tuệ Anh lôi ra gói bánh ngọt, mở thêm bình nước hoa quả, tranh thủ ngốn đồ ăn trước giờ vào học. Không để tâm lắm đến vấn đề cô Đông Vy đang nêu ra,tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt lạ thường của người bạn nhỏ đã thu hút cô.
– Người cậu tìm nằm trong khối 12, đúng chứ?
Chiếc bánh mỳ đen chưa kịp đưa tới miệng đã khựng lại, Đông Vy ngỡ ngàng nhìn cô bạn mập.
– Muốn người ta không biết thì đừng có ngó nghiêng sang dãy nhà tầng của 12 như kẻ mất hồn thế kia.
Tuệ Anh đẩy tay chuột nhắt, giục:
– Ăn đi, rồi nói tớ biết cậu đang tìm ai?
Cô gái nhỏ rầu rĩ chớp nhẹ mi mắt, đôi vai gầy so lại dưới những vệt nắng hắt qua từ lớp kính sáng bóng.
– Tớ không biết tên, cũng chẳng biết tả thế nào nữa.
Mọi thứ thuộc về quá khứ đương nhiên sẽ dần phai mờ, nhất là khi người ấy thích hợp để đứng ngoài lề cuộc sống phức tạp này.
Anh như chấm màu tươi sáng điểm vào bức tranh ảm đảm lắm biến cố của cô, để lại cho cô ấn tượng mạnh liệt. Nhưng khi quá nhiều gam màu tối đổ vào, chấm tươi sáng ấy sẽ nhanh chóng nhoè mờ, thậm chí là gần như đã bị che lấp…
Những hình dung rời rạc mà Đông Vy đang gắng lục tìm mọi ngóc ngách của trí nhớ đột nhiên bị cắt ngang.
Có bóng người từ ngoài hành lang nhảy bổ vào lớp, đứng ngay trên bục giảng. Sau khi đập mạnh thước kẻ vào mặt bàn để gây sự chú ý, cậu bạn búng tay bật ra tiếng tách kêu tai:
– Hồ Minh Quý đã về!
***
Chiều muộn. Nắng tắt. Hoàng hôn buông.
Ánh tịch dương rơi, phủ màu ảm đạm lên những dây hoa thằn lằn còn bám chằng chịt vào tường nhà, hệt như đoàn rắn con đang trườn bò.
Bàn tay xanh xao gỡ lá khô ra khỏi giàn xanh tươi, chậm chạp mở cửa, chân bước tới chiếc giường đơn, Đông Vy quăng người èo uột lên đó.
Thần trí mệt nhoài với những suy tính ngập đầu, thể xác rũ rượi sau chuyến đi dò tìm tung tích của Richard vào lúc tan học.
Ban sáng, cô không mấy tỉnh táo nên ngoài việc tự chất vấn bản thân thì bỏ qua những nhân tố quan trọng.
Khi ngẫm ra, cô cùng Tuệ Anh đến khách sạn đó, đặt ra vô số câu hỏi. Đông Vy là khách hàng tối qua nên lễ tân buộc phải trả lời nhưng họ vẫn rất kín kẽ.
Số thông tin ít ỏi mà hai người thu về là, Đông Vy được chuyển sang phòng cao cấp, cô say rượu, nôn mửa nên Richard gọi lễ tân giúp cô thay quần áo và dặn họ chuẩn bị cho cô bộ đồ mới vào sáng mai.
Richard có dáng người cao vọt, đôi mắt đen cuốn hút…
Vẻ si mê của những cô nàng lễ tân chỉ làm Đông Vy thêm hụt hẫng. Cô bị rượu làm cho lú lẫn mất rồi, sao lại nghĩ Richard là Hữu Phong!
Đông Vy lắc mạnh cổ chân để giày tuột ra, cô gái nhỏ lăn người một vòng, kê lưng sát vách tường, mang đôi mắt buồn dõi vào khoảng không.
Cảm giác trơ trỏi luôn bủa vây lấy cô. Nó như con quái vật ranh mãnh, ăn bớt niềm vui, thổi phồng nỗi buồn của cô.
Nó đẩy quá khứ tàn khốc đè lên hiện tại nhàn nhạt, tạo cho cô những mờ mịt không cách nào dứt bỏ.
Khi ngâm mình trong ánh sáng, cô chẳng biết mình đang đứng nơi nào, đã bước tới đâu, đã đạt được những gì, nắm trong tay là thứ gì…
Khi chìm trong bóng tối, cô ngã vào vòng luẩn quẩn đầy đáng sợ của những kế hoạch xa vời. Cầm bằng tốt nghiệp Trung Anh, kiếm một chỗ đứng thật vững, mua lại nhà…
Cứ thế cô bị nhốt chặt trong vô vàn những dấu hỏi to đùng, chới với giữa bao áp lực đang cùng lúc đổ ập xuống.
Năm tháng theo nhau qua đi, rèn luyện cho cô tính mạnh mẽ để đối phó với mọi tình huống nhưng không chỉ cô cách gượng dậy khỏi sự lạc lõng…
Đông Vy, dù đã cố hoà nhập vào hiện tại, nhưng tâm hồn cô vốn đã sứt mẻ. Ẩn lấp sau đôi mắt vờ như biết cười là những cảm xúc bị ăn mòn.
***
Đêm khuya. Gió vờn. Bóng tối phủ.
Vô số vì sao đính quanh mảnh trăng, ánh lên ngàn tia lấp lánh, tựa hồ bụi kim tuyến được tung kín trời cao thẳm.
Rất nhẹ, vẳng lên tiếng động nhỏ giữa không gian im lìm. Mặt hồ phẳng lặng gợn những sóng nước dập dờn như có cánh chuồn lướt qua.
Một đôi mắt xám tro buông tia nhìn theo hòn đá đang nảy trên làn nước rồi tung mình sang phía bên kia bờ hồ.
Hữu Phong ngả đầu lên chiếc áo khoác được trải sẵn trên nền đất, ánh mắt ngạo mạn chơi đùa cùng những vệt sáng tinh tú.
Ngước nhìn trời đêm là để tâm tư được soi rõ, riêng Hữu Phong, anh đang liên tưởng đến cô nàng láo lếu.
Từ khi ánh mắt ngẩn ngơ của cô bị anh tóm gọn, thì anh đã tra cô những đặc quyền riêng bởi cô sẽ không đời nào tìm ra bí mật đang được cất giấu thật hoàn hảo.
Để cô nhìn quá giây thứ 59,nghĩa là anh cũng có thể ngắm cô hơn một phút để tìm ra những tia mờ mịt trong đôi mắt sáng kiên cường ấy.
Mọi cảm xúc đều được cô che giấu nhưng đã bị anh đọc thấu hết thảy.
Hôm ấy, lúc anh tỉnh giấc sau cú phanh xe đột ngột, Đông Vy đã trông rất buồn cười.
Cô đứng trước mũi xe, mắt nhắm chặt, cơ thể mỏng manh đang run rẩy, sự sợ hãi của cô được phơi bày rõ rệt dưới tinh thể nắng nhưng đôi chân vẫn không hề di dịch, bám chặt lấy mặt đường đầy lỳ lợm.
Bị cô phá nhưng anh lại thấy…đáng yêu, hệt như con mèo nhỏ ương ngạnh.
Anh đã cho phép cô bước vào. Đến bây giờ, vẫn chỉ mình anh biết, sự thật bất thường mà ngay cả người quản gia thân cận biết đó là – mọi nguyên tắc đều bị phá bỏ lúc anh còn buồn ngủ.
Rất kỳ quái…
Đông Vy có tư duy nhạy bén nhưng đối với anh thì cô hơn người đầu óc chậm phát triển một chút.
Kể cả khi cô vắt kiệt toàn bộ chất xám, cũng không thể biết tới những gì mà bàn tay ma quái của anh đã sắp sẵn.
Như bao người khác, cô xuôi theo sự xếp đặt của anh một cách hoàn hảo…
Nếu anh không chọn tờ đơn xin học của cô, có tài giỏi đến đâu, cô cũng không lết được vào đây!
Và cô có nhận ra sự ưu đãi đặc biệt của thầy giám thị? Ừ, ông ta là người tài xế riêng của anh. Cô đã thấy qua, sao vẫn không nhận ra?
Còn căn nhà cô đang ở, vốn là của anh.
Nhà thợ xây chỉ là cái cớ để bịt mắt toàn thể mọi cá nhân trong Trung Anh.
Họ biết anh thao túng học viện này cũng không sao nhưng hay ho gì khi họ càng tỏ ra ngưỡng mộ, kính nể anh?
Hữu Phong có thói quen chạy bộ vào mỗi tối, thích cảm giác lao về trước, như mũi tên xé gió phóng đi. Anh tự biết, tốc độ của mình rất kinh khủng…
Số vòng chạy quanh hồ lên tới hàng trăm và lúc thấm mệt, “ nhà thợ xây ” là nơi anh chợp mắt.
Thay vì ban lệnh cấm, căn nhà đơn sơ này sẽ ngăn những bước chân lai vãng.
Cô nữ sinh kia không hề biết tới sự nhường quyền sở hữu này, và trước đó, cô cũng chẳng biết là anh đã đặt công ty du lịch tại nơi tạm bợ cô thuê trọ. Vì cô gái nhỏ lúc đọc sách lại hay lầm bầm tiếc nuối về số tiền bus phải chi trả.
Nếu cô lại liều lĩnh chặn xe người khác thì sao?
Anh không muốn thấy!
Hôm chứng kiến màn nhảy cao và tung giày của cô gái nhỏ, anh đã đứng sau cô rất lâu, nín cười nhìn dáng thấp bé diễn trò.
Chiếc lá ấy định sẽ cho cô nhưng ngay khi nhận ra vẻ mặt bối rối lẫn e thẹn, anh đã đưa quyết định mới. Phải chiếm đoạt!
Thế nào nhỉ…nét ngượng ngùng của cô rất đáng ghét, khiến anh thấy tức giận khi tim bỗng ngưng lại trong tích tắc.
Anh đã quen với việc, mọi thứ đều phải do anh định đoạt nên phát bực chút rung động vượt tầm kiểm soát.
Những đền bù của anh, cô mù tịt.
Làm sao biết “ bảo vệ rừng ” do anh cắt cử tới, cô vốn quá khù khờ!
Khoé miệng Hữu Phong nhếch thành nụ cười thoáng qua…
Chap 16: Bứt ra và chạy điên cuồng.
Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ, tốn chất xám và tốn luôn calo.
Mưa phùn, những bụi nước tinh sạch kéo hơi mát căng tràn khắp không gian.
Thời gian lùa nhau đi theo từng cú nhích của kim đồng hồ, học viện rơi vào yên lặng khi những con người trẻ năng động lần lượt bước qua cánh cổng vàng kim sau giờ tan tầm.
Lờ đi tiếng rảo bước đang nhanh dần ngay phía sau, cô nữ sinh điệu đà bung chiếc dù trắng, đôi môi với màu son đỏ thẫm hé nụ cười mai mỉa của người đã quá chán ngấy trò bám đuôi từ những vệ tinh bu quanh.
– Đợi anh đã!
Tuấn Dương gọi giật đôi giày cao gót lại, khẩn trương chui vào cô cùng Thanh Ngân vì sợ lớp keo trên mái tóc quý giá bị rửa trôi. Anh nhấc chiếc cán nhựa khỏi bàn tay trắng muốt, nâng cao ô để che cho cả hai.
Hành động ga lăng pha chút thương yêu này khiến Thanh Ngân sửng sốt, dợm đúng một bước chân.
Thật khó tin!
Đem toàn bộ sự hiểu biết về anh ta từ trước tới nay thì cô có thể tóm gọn trong một chữ – ĐIÊN.
Ừ, anh ta điên và làm người khác phát điên, nhất là đối với phái nữ.
Tuấn Dương sòng phẳng, đôi lúc keo kiệt, nhiều lúc cộc cằn và đa phần thì dằn vào não người ta ấn tượng kinh khiếp.
Khi anh ta cặp kè với nàng nào đó, nghĩa là, sắp sửa có thêm một nàng ôm mặt, khóc oà.
Các người đẹp dành hàng tiếng đồng hồ để tô chỉnh nhan sắc, nát óc nghĩ xem quần nào, áo nào, giày nào để thu về hàng tá ánh nhìn ngẩn ngơ và hơn hết là, sự mê đắm của Tuấn Dương. Vậy thì sao, lúc tới điểm hẹn, anh ta còn đang cùng cô gái khác chơi trò mớm thức ăn.
Đi mua sắm, họ vờ e thẹn chạm tay vào những món đồ đắt tiền, làm bộ ngượng ngùng hay lắc đầu nguây nguẩy khi anh ướm thử vào người bộ cánh quí phái. Đến lúc thanh toán, anh nện vào vẻ hí hửng của các nàng chất giọng trơn mượt.
“ Nếu em còn thừa tiền, đổ xăng giúp anh nhé! ”
Trò sát gái và đuổi gái sẽ không có điểm dừng khi Tuấn Dương luôn được bọc kỹ trong lớp vỏ hào nhoáng, dễ khiến những cô gái xiêu lòng và chao đảo. Khi họ mất cân bằng, tất nhiên là ngã vào anh, hoặc mạnh dạn hơn thì lao vào anh như thiêu thân mù quáng. Rồi chẳng mấy chốc, họ cuống cuồng chạy biến như lũ sóc hoảng hốt lỡ gặm nhầm quả sồi già, cắn nữa dễ gãy răng, lớp vỏ có nát thì ruột đã rỗng…
Đáng cười đấy, nhưng với địa vị của Thanh Ngân, cô chả cần để lọt vào mắt mình bọn thấp kém.
– Anh giờ mới về à?
Câu hỏi kèm theo chút ngờ ngợ. Bản tính đa nghi sắc sảo ăn sâu vào Thanh Ngân sẽ không cho phép cô bỏ qua bất kỳ một điểm lạ thường nào.
Dù nhiều lúc chả liên quan tới cô, biến cô thành kẻ tò mò rỗi hơi nhưng không thể phủ nhận rằng, lần nào cũng thu về ít nhiều vài điều lạ lẫm, hay thậm chí là những bí mật.
– Ngủ quên thôi. Ngữ văn xếp vào tiết cuối thật sai lầm.
Tuấn Dương nói nhanh, nhìn về phía trước để tránh khỏi những tia thăm dò Thanh Ngân tung ra.
– Ngủ sao? Làm thế nào anh qua mắt giáo viên thế?
– Dễ! Lấy sách úp vào mặt, chui tọt xuống bàn giả nhặt bút…
Thanh Ngân cười khúc khích với loạt mưu mẹo của người đi cạnh, nhưng lòng dạ cô chỉ chứa mối nghi hoặc to đùng.
Hôm nay, cô bận trao đổi một vài điều với giáo viên nên mới nán lại trường tới giờ này.Còn Tuấn Dương, anh ta có lý do gì để ở đây khi học viện chẳng còn một ai.
Ngủ quên à? Tiếng chuông báo hết tiết réo không đủ inh ỏi để lôi anh ta dậy à?
Thanh Ngân bất giác khoác tay anh, mái đầu nghiêng nghiêng như tựa vào vai anh.
Tuấn Dương choàng tay qua vai cô, cùng băng qua màn bụi nước, những bước chân song hành rải đều.
Bỗng, họ dừng lại, một cú ôm ghì hay nụ hôn hiện thoang thoáng qua lớp vải mỏng tang của ô trắng.
Đôi mắt Hạ An cụp xuống rồi tức khắc rực lên,hằn mạnh vằn máu.
Tên khốn kiếp!
Đêm ấy, cô gạt bỏ chuyện xưa, gọi hắn tới cứu Đông Vy.
Trong lúc hoảng hốt, cô vô tình ra những lời năn nỉ ngu ngốc. Làm ơn tìm Đông Vy, làm ơn tìm Đông Vy…
Chẳng thèm gồng mình tỏ cứng cỏi nữa, cô ném hết sợ hãi vào từng lời nói, dồn hết nước mắt yếu đuối lên đôi vai rộng của hắn.
Chạy đôn đáo, lục tung thành phố hoá ra là vì để ý tới nữ sinh mới thật sự, thế mà cô dại dột vận vào người bao nhầm tưởng.
Cô đã lún sâu vào mối tình rối rắm này, không thể dứt bỏ cũng như bước tiếp…Đứng yên một chỗ thì ăn liên tiếp những vố đau.
Si tình mà, ép buộc lý trí thì trái tim vẫn cứ bướng bỉnh hướng về nơi ấy, đem khổ sở dằn lên khắp cơ thể.
Tim là thứ khốn kiếp!
***
Nền trời lưu ánh đỏ hoàng hồn dần lan màu tím sẫm, chiều nhá nhem sắp tối.
Đông Vy ở phòng thầy giám thị kể từ lúc tan học đến giờ. Cô gọi điện cho dì, và muốn trình bày với thầy một vài việc.
Xui, chú nghe máy và dập ngay sau tiếng alo của cô.
Ác cảm dành cho cô có lẽ sẽ chỉ bị xoá bỏ khi cô nắm chút địa vị. Lúc ấy, cô sẵn sàng ném tiền vào người chú ta, giải thoát dì cô khỏi tên đàn ông mất nhân tính ấy!
Cô sẽ đón dì về căn nhà ngày xưa, dì chăm mảnh vườn còn cô đi làm. Nụ cười dịu hiền của dì len lỏi vào giấc mơ, thổi bùng ham muốn mạnh liệt từ cô, thôi thúc đôi tay phải lục tìm cơ hội và nếu có, phải túm chặt lấy.
Cô muốn nhờ thầy giám thị tìm việc cho cô.
Thoả mãn với môi trường an toàn trong thời gian qua như thế là đủ rồi. Đến lúc cô phải bứt ra và chạy điên cuồng.
Mục tiêu đã vạch sẵn, chỉ cần cô cố gắng hơn nữa và hơn nữa, một ngày nào đó, cô sẽ đạt được hết tất cả.
Còn bây giờ, kiên nhẫn đợi thầy giám thị.
Chẳng biết Hồ Minh Quý là tên nào nhưng cô ghét hắn rồi đấy!
Cô liến thoắng tìm mọi ưu điểm của mình, khuếch đại đôi chút nhằm nâng trình độ bản thân lên vài bậc để thầy tìm cho cô công việc nào đó lương cao đôi chút.
Có lẽ thầy nhận ra, nên cười mãi.
Giáo viên nghiêm khắc nhất học viện cười đểu cô đấy!
Gạt qua một bên, cô tiếp tục bắn ra những kinh nghiệm dày dặn mà mình đã tích lũy, từng dạy ngoại ngữ cho mấy nhóc tì dưới quê, phiên dịch lặt vặt cho vài người, kê tính sổ cho quầy hàng bán lẻ…
Thầy chăm chú lắng nghe, vai rung lên vì nín cười còn cô, sự tự tin teo tóp đến thảm hại.
Nhưng thầy đâu thể cười hết buổi chiều được, đang định đáp lời cô thì chuông điện thoại cá nhân reo vang, thầy phải giải quyết vài vấn đề liên quan tới Hồ Minh Quý, cô có thể gặp thầy vào ngày mai.
Chưa quen biết, sao đã chơi xỏ nhau!
Cô ghét Hồ Minh Quý, tước mất một lần cơ hội của cô.
Minh Quý là nhân vật nổi trội trong học viện, vắng mặt suốt thời gian qua vì lí do riêng.
Tin Minh Quý trở về như dội vào không khí cơn lốc mới, làm những cô nàng nghiêm chỉnh nhất cũng nhảy tưng tưng, hồ hởi.
Minh Quý hẳn là rất đẹp trai và được ngưỡng mộ.
Đông Vy đoán thế!
Tuệ Anh lúc ấy ăn dữ tợn, má phùng to như quả bóng được thổi căng.
Cô bạn không đề cập tới Minh Quý, Đông Vy cũng gạt cái tên đó qua một xó xỉnh của trí nhớ.
Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ, tốn chất xám và tốn luôn calo.
Một người thực tiễn như Đông Vy, cô sẽ đứng ngoài lề của mặt ồn ào ấy,không lấn qua nó cũng không để nó át đi.
Nhưng rõ ràng là Minh Quý vẫn nằm nguyên trong đầu cô gái nhỏ, đôi lúc, gợi nhớ cho cô nam sinh lớp 12 vô tâm vô tính, đến nét hấp dẫn trên gương mặt cũng rất lạnh và tàn bạo.
Chap 17: Bóng đêm và những góc khuất.
– Thời gian, mi cứ đi, cứ tiếp tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Bao nhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy sạch. Mặc xác ta mệt mỏi hay kiệt sức cũng phải lết cùng mi. Chứng kiến ta lớn lên, chứng kiến ta liên tiếp vấp ngã cũng đều là mi. Ta còn biết, mi rất thích đem khó khăn nhấn vào đầu ta. Thế mà, ta vẫn cùng mi đấy thôi. Mi cứ chạy, cứ mang ta lớn dần lên và có ngày, ta sẽ ném vào mi thành công của riêng ta!!!
***
Đông Vy nhỏm dậy, lấy bình tưới nước phun lên những chậu cây nhỏ trên bệ cửa sổ. Bất kỳ một người yêu thiên nhiên nào cũng không nỡ để cây khô héo.
Rồi sau dần, cô dời đến đống bề bộn còn dăng ngổn ngang. Những thứ này đập vào mắt người ưa ngăn nắp rất dễ gây chướng.
Tại sao thầy luôn đòi hỏi tất cả phải toàn vẹn mà lại có thể để văn phòng bừa bộn thế này!
Sự tinh tươm của những lần Đông Vy tới đây bị hất tung một cách kỳ lạ…
Cô gái nhỏ xếp gọn giấy tờ, ghim chặt lại để chúng không bay nhảy tứ tung. Cắm đám bút còn lăn long lóc vào ống đựng, tỉ mẩn kỳ cọ vết loang từ cà phê đang bám chặt lấy mặt bàn kính.
Đông Vy nhón vào miệng quả dâu tây ngọt lịm, tự thưởng cho những ngón tay tê rần vì nước lạnh.
Đông Vy ngáp nhẹ, nhìn chiếc đồng hồ với 12 con số la mã to đùng. Thầy có lẽ đã về nhà rồi…
Đúng 10 giờ, cô gái nhỏ rời khỏi phòng giám thị, vươn mình hít chật phổi hơi lạnh ẩm ướt.
Quỳ xuống. Cột dây giày thật chặt và bắt đầu chạy.
Đông Vy của tuổi 17 sẽ bỏ lại sau đêm đen và xuyên thẳng qua cái lạnh lẽo.
Quá khứ! Cô sẽ lật nó lại, tóm lấy những kẻ đã giết ông bà ngoại và lẻn vào bệnh viện, xô mẹ từ trên hành lang cao…
Mắt Đông Vy nhoà đi, cô gái nhỏ dừng cạnh bờ hồ, gió quật vào da cô đau rát, hệt như những cái bạt tai mà tương lai gửi về hòng để ép chết sự hèn nhát vừa xui cô bỏ cuộc.
Phải…Cô đã muốn buông xuôi, cô đã chán ngấy con đường dài dài bất tận, mình cô bước trong đơn độc.
Quá khứ biến thành con quái thú, sẵn sàng vồ chộp lấy cô bất cứ lúc nào và đêm nhốt trong ký ức ghê rợn. Hiện tại là bóng ma, đeo đuổi theo cô thật dai dẳng và nhân lúc cô sơ sẩy sẽ chơi xỏ cô. Tương lai cười nhạo cô, những đẹp đẽ mà cô đã mường tượng thành ra viển vông.
– Thời gian, mi cứ đi, cứ tiếp tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Bao nhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy sạch. Mặc xác ta mệt mỏi hay kiệt sức cũng phải lết cùng mi. Chứng kiến ta lớn lên, chứng kiến ta liên tiếp vấp ngã cũng đều là mi. Ta còn biết, mi rất thích đem khó khăn nhấn vào đầu ta. Thế mà, ta vẫn cùng mi đấy thôi. Mi cứ chạy, cứ mang ta lớn dần lên và có ngày, ta sẽ ném vào mi thành công của riêng ta!!!
Những âm thanh to rõ đập mạnh vào không khí, gió bạt qua và bóp méo.
Đông Vy đứng sát mí hồ, tự nhận đầu mình vào dòng nước lạnh để gạt bỏ hết nước mắt.
Cô gái nhỏ mang gương mặt ướt nhèm dí sát vào lớp cửa gỗ một lúc rồi mới bước vào.
Không gian vắng lặng. Dự cảm lạ lẫm chợt ùa tới, cảnh báo cho cô điều gì đó rất mơ hồ. Cô gái nhỏ nghi hoặc đứng lặng im.
Chợt, một bàn tay xuyên bóng tối đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo…
– Chào,em nhận ra tôi chứ?
Đông Vy mở căng mắt, lục tìm trí nhớ xem giọng nói trầm này là của ai. Dáng người cao lớn hiện thấp thoáng, đôi mắt đen chứa ánh nhìn khó nắm bắt, pha chút trêu đùa chút quan tâm…
Những điều này đã lôi tuột tâm trí của Đông Vy về ngày ở khách sạn. Tờ giấy xanh nhạt kèm bánh donut.
– Ừ. Đúng rồi! Là Richard.
Buông tay, Richard đọc thẳng suy nghĩ của cô. Như người cai quản bóng tối, anh đã đem chúng che đi gương mặt của mình. Một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
– Anh là Richard? Cảm ơn vì ngày hôm đó…
Cô gái nhỏ ngắt câu, không hề muốn nhớ lại chuyên kia.
– Anh biết những gì về em? Anh cũng là học sinh ở đây sao?
Đưa ra loạt câu hỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của Richard, cô gái nhỏ vươn tay đến công tắc điện.
Cô sẽ thấy rõ gương mặt của Richard, người lạ đột nhập vào nhà cô nhưng chẳng đem đến sự sợ hãi và rút bỏ mọi đề phòng của cô.
Dù đôi mắt đen này cô chưa từng thấy, dù giọng nói này cô chưa từng nghe, dù mọi thứ thuộc về Richard đều lạ lẫm nhưng lại tạo cảm giác thật thân quen.
– Đừng! – Chộp lấy bàn tay lạnh cóng của cô gái nhỏ, Richard cười ma mị – Nên tiết kiệm điện, nhé!
– Nếu anh không muốn em biết tới anh, tại sao lại tới tìm em?
Đông Vy nói cứng cỏi, ánh mắt cô sáng lên, xoáy thẳng vào bóng tối.
– Em muốn trông thấy Richard, ngay bây giờ!
– Tôi muốn Đông Vy từ bỏ ý định đó! Ngay bây giờ!
Người lạ không đùa, anh giằng mạnh tay còn lại của cô, dằn vào giọng những âm cảnh cáo:
– Biết tôi, Richard, là đủ cho em. Tôi thế nào, em không cần nhìn!
Đông Vy bất lực để tay mình trong đôi tay mang găng đen. Richard thật quái quỷ, anh giấu nhẹm hết thảy vào màu đen tối tăm, thứ màu huyền bí có quyền năng khiến mọi đôi mắt trở thành mù loà…
– Em cần chứ! Thật không công bằng khi Richard biết rõ về em, còn em thì mù mịt.
Quẳng đi những đôi co của cô gái nhỏ, Richard buông câu khẳng định:
– Bé con say xỉn, tôi sẽ bảo vệ em!
Hệt như có cơn bão trút thẳng vào nơi Đông Vy đang đứng khiến cô chao đảo, nhịp tim đập mạnh mẽ. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, cô ghét cách anh gọi mình là bé con say xỉn…
– Lần sau, đừng có rửa mặt bằng nước hồ và kêu ầm lên như thế! Nhớ nhé!
Tay Đông Vy được ném về tự do,thứ ánh sáng lạnh từ đôi mắt đen dịu tắt ngấm, trả lại không gian nhỏ bóng đêm đặc quánh.
Người lạ đã rời khỏi đây…
***
Gói bánh tuột khỏi bàn tay thuỗn đơ, Tuệ Anh nhìn trừng trừng vào hộp quà đang nằm chiễm chệ trên bàn. Lớp giấy bọc đỏ rực kiêu hãnh khẳng định sự có mặt của nó.
Tuệ Anh nuốt nước bọt, dụi dụi mắt, mong là thị giác của mình đang chỉ bị lừa.
Quái! Cô vừa mới chỉ rời khỏi vài ba phút để mua bánh thay vì vào căng tin. Cô đã muốn canh giữ lớp học, không để ai đó tiếp tục chơi trò “ quà tặng mỗi ngày ” nữa.
Quái! Đông Vy rốt cuộc là đã gây sự chú ý với nhân vật tầm cỡ nào để người đó gửi cho cô bạn hàng loạt món đồ giá trị có khủng như thế!
Đôi giày hot, kẹp tóc đính hạt kim sa, túi xách da cá sấu,…mỗi một thứ đều là hàng hiếm và rất đắt tiền. Nếu để người khác biết được, chuột nhắt sẽ bị cô lập ngay tức khắc.
Vì mờ nhạt, chịu khó nên chuột nhắt mới yên ổn được tại đây. Nhưng một khi, cô không giúp Đông Vy giữ bí mật, cứ để mặc cho toàn trường biết nữ sinh học bổng mỗi ngày đều nhận một món quà xa xỉ thì những lời dị nghị hay những ánh mắt coi khinh sẽ bủa vây lấy cô bạn.
Đến lúc ấy, cho dù Đông Vy có vô can đi chăng nữa thì cô bạn cũng không thoát khỏi sự ghen ghét, độ kị. Cô bạn rồi sẽ như nhiều trường hợp trước kia, là kẻ hèn mọn, bám víu vào những nam sinh có gia thế…Nam sinh càng nổi bật thì người dính vào càng bị bới móc, miệt thị.
Mạnh mẽ ra sao thì vấn đề nằm ở chỗ sớm hay muộn, cô bạn cũng phải rời học viện mà thôi…
Ai chịu được sự chối bỏ từ chính cộng đồng của mình?
Tuệ Anh sẽ không để Đông Vy bị vứt vào một trong hai loại người tự rút khỏi Trung Anh!
Hàng ngày, cô đều lấy cớ ăn kiêng để ở lỳ trong lớp. Nhưng cô chỉ hở ra một chút khi trở lại sẽ thấy quà nằm chình ình trên phần bàn của Đông Vy như lúc này.
Theo cách bí tài tình và đầy bí ẩn, nó mang tới cô sự kinh ngạc và dần hình thành trong cô nỗi sợ hãi.Sợ mất Đông Vy và hơn hết là, sợ người đứng sau việc này!
Là ai đó đang cố tình gieo nguy hiểm vào Đông Vy hay thật sự quan tâm đến cô bạn thế này!
Là ai đó muốn cải thiện bề ngoài xuềnh xoàng của nàng lọ lem hay muốn hất văng cô nàng đây!
Tuệ Anh lao ầm tới, đem nhét hộp quà vào ba lô.
Cô biết mình không thể duy trì được việc cất giấu này mãi nhưng cô có thể làm gì khi chưa lần ra dấu vết của ai đó!
Nhiều lần, cô muốn nói với Đông Vy vì chuột nhắt là manh mối duy nhất để dẫn tới đáp án chính xác cho dấu hỏi kỳ bí choán kín đầu Tuệ Anh. Nhưng cô lại không chắc chắn là chuột nhắt sẽ tuyệt đối giữ kín bí mật này như cô.
Chuột thông minh đấy, não có nhiều nếp nhăn đấy nhưng với đôi mắt thánh thiện, cô bạn không đời nào nhìn ra những góc khuất tại Trung Anh.
Hạ An, chị ấy thân với chuột nhắt chẳng phải vì Tuấn Dương ném bóng thay cho lời làm quen với Đông Vy hay sao? Hẳn chị ta ghét cô bạn lắm. Nếu cô đoán không nhầm thì gã yêu râu xanh là nhằm để dạy dỗ cô bạn.
Tuấn Dương, anh ta bám theo chuột vì muốn đem cô bạn ra đùa giỡn, tiện thể chọc điên Hạ An. Đến nhà cô bạn, vờ như chờ đợi nhưng là để thăm dò xem có còn ai khác đi cùng cô bạn không.Anh ta cũng như cô, rất muốn biết người cứu Đông Vy khi thầy giám thị báo tin.
Cô từng cho Tuấn Dương vào diện tình nghi nhưng gạt ngay! Nếu anh ta,thì phải nhét quà tận tay Đông Vy ngay trước mặt Hạ An thì mới phải. Và người keo kiệt như anh ta, cùng lắm là tặng Đông Vy dây giày…
Thanh Ngân, nàng cáo này thì nắm được vài điều rồi. Có thể nhiều hơn cô! Dạo gần đây,nàng ta bắt chuyện, gần gũi Đông Vy thì cũng đã sắp sẵn hàng đống toan tính. Với con cáo này, cô tin là tự Đông Vy sẽ đánh hơi được mùi nguy hiểm!
Chap 18: Cuốn phăng bởi Gió Quỷ…
Gió Quỷ – hiện thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổi điên.
***
– Không dính hạt bụi nào!
Thầy giám thị đưa ngón tay vừa quệt xuống thảm vải về phía chàng trai trẻ.
Hữu Phong không nhìn, anh buông tầm mắt dạo chơi khắp văn phòng một lượt. Những chậu cây xanh tốt kê ngay ngắn trên bệ cửa sổ, mặt bàn kính sáng bóng in những tia nắng mỏng hắt của trưa hè.
Phảng phất hương ngọt từ loại quả mang màu đỏ lịm.
Hữu Phong lấy quả dâu tây nằm trên cùng của chiếc giỏ gỗ, ăn. Nụ cười hiếm hoi dần lan toả trên gương mặt của người có thói quen để cảm xúc tự chết đi thay vì bộc lộ chúng.
– Thầy định khi nào sẽ nhận Đông Vy?
Vẻ điềm tĩnh thường trực của người đàn ông thoáng chốc đã biến mất, trên vầng trán cao rộng hiện rõ cái cau mày đầy ngờ vực.
– Tôi lại sắp sửa chui tọt vào cái hố nào của cậu đây?
Theo sát bước đường của Gió Quỷ nhưng chưa bao giờ đoán ra được bất kỳ một ý định nào từ anh.
Chiều qua, Hữu Phong đã tới đây và đột ngột hất tung sự tinh tươm vốn có của nó. Đem giấy tờ tung thành đám hỗn độn, hất ống đựng làm bút lăn khắp mặt bàn, đổ ly cà phê còn uống dở…
Sau sự đảo lộn đó, mọi khiếp đảm và thắc mắc của người theo chủ nghĩa hoàn hảo được anh gói gọn trong câu nói hời hợt.
“ Sẽ có người thu dọn sau. ”
Hữu Phong vừa đi một lát, cô trò nhỏ liền bước vào, điện thoại cho người dì ở dưới quê và nhờ tìm việc làm…
Biết rồi!
Thầy giám thị tự đánh nhẹ vào trán mình, ý nghĩ thông suốt kéo hàng lông mày rậm giãn ra.
– Nghĩa là Đông Vy sẽ đảm nhiệm công việc dọn dẹp tại văn phòng tôi?
– Đúng thế!
Hữu Phong ném nguyên giỏ hoa quả vào sọt rác chỉ vì dâu tây nhạt thếch, chẳng lưu lại lấy chút hương vị.
Thế thì ăn làm gì? Tốn công nhai, tốn công nuốt và dạ dày tốn công co bóp!
Đoán trúng phóc nhưng người đàn ông vẫn còn rất kinh ngạc.
Chỉ Gió Quỷ mới sở hữu bộ óc biến hóa đến tột đỉnh như thế.
Nắm bắt được những suy tính của anh là điều không thể nhất trong số những điều không thể!
Anh có quyền lực nhưng hiếm khi mới dùng đến. Đáng sợ nhất phải là bản chất Quỷ,có thể xoay chuyển mọi thứ theo đúng ý muốn của mình.
Ai cũng có thể rơi vào những dòng xoáy, những bẫy do anh tạo ra.
Ai rồi cũng sẽ nằm trong kiểm soát của Gió Quỷ, anh dễ dàng điều khiển họ, họ dễ dàng cuốn vào những sắp đặt tưởng chừng như là rất ngẫu nhiên.
Bàn tay ma quỷ chỉ việc vẽ ra bản kế hoạch và đôi mắt xám tro sẽ bình thản dõi theo những con người đang ngầm bị chi phối để thực hiện nó…
Người đàn ông bất lực nhìn chàng trai trẻ.
Vì bản tính trái đạo nên anh thích điều khiển người khác như con cờ!
– Tôi tìm việc khác cho cô bé được chứ. Văn phòng này mình tôi là đủ, cũng không có gì nhiều.
– Có đấy!
Hữu Phong đá chiếc sọt đặt ngay dưới bàn, đống quả tươi tuôn từ nắp nhựa, vấy lên thảm…
– Nếu thầy tự dọn được. Okay! Xem như tôi chưa làm gì cả.
– Được rồi, được rồi! Đông Vy sẽ là trợ lý của tôi. Lương tháng là tùy ở cậu.
Thầy giám thị giữ tay Hữu Phong, ngăn anh tàn phá thứ gì thêm nữa.
– Cậu định trả bao nhiêu đây?
Gió Quỷ – hiện thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt, đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổi điên.
Hữu Phong xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc quanh ngón cái, chiếm đoạt quyền đặt câu hỏi:
– Bao nhiêu thì đủ để Đông Vy mua lại căn nhà ấy trong vòng 1 năm?
***
Việc học hành của Đông Vy khá thuận lợi. Trong lớp, cô được xếp vào loại giỏi, ngang hàng cùng Tuệ Anh và Thanh Ngân.
Chẳng có sự cạnh tranh giữa ba cái tên đứng đầu lớp này cả, ngược lại, họ chơi với nhau khá thân. Nhìn qua là thế!
Thiện cảm mọi người dành cho nữ sinh mới dần nhiều hơn. Thanh Ngân cũng ít nhiều tạo nên một cách nhìn mới lạ. Cô nàng vẫn giữ nguyên tính kiêu kỳ của riêng mình nhưng không hề khó ưa.
Cô quan tâm tới Đông Vy như một người chị hiền trong suốt những ngày gần đây.
Giờ ra chơi, Thanh Ngân đưa cô gái nhỏ dạo vài vòng để làm quen thêm bạn mới. Cô gái nhỏ làm theo nhưng thật ra, vẫn muốn ở lại lớp, cùng Tuệ Anh xem phim. Từ chối thẳng thừng sẽ rất khó coi nên cô gái nhỏ sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để chấm dứt luôn thể.
Xã giao cũng tốt, cô không phủ nhận điều này, chỉ là, đeo lên mình bộ mặt tươi cười và nói những câu sáo rỗng thì cô dở tệ.
Cô khác Thanh Ngân!
Đông Vy không tìm ra cô nàng này có điểm gì đáng ngờ nhưng trực giác luôn tự nâng mức đề phòng lên tối đa vào mỗi lần giáp mặt với đôi môi đỏ thẫm.
– Đi nào Đông Vy! Tớ sẽ giới thiệu với cậu một anh chàng siêu thú vị.
Thanh Ngân sà vào bàn Đông Vy khi hồi chuông chỉ mới reo. Đứng trước luồng sáng hắt từ cửa kính, làn da trắng ngần của cô nàng gần như trong suốt.
– Tuệ Anh, cậu đi với…
– Không!!!
Tuệ Anh gắt lớn, ném thẳng vào lời đề nghị của Thanh Ngân câu từ chối thô kệch.
Mặc kệ những ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô bạn mập nuốt gọn viên kẹo ngọt và lôi từ balô chiếc máy tỉnh bảng thân thuộc.
Bạn học trong lớp kéo nhau ra hành lang, vài người tỏ ý bực bội, vài người lắc đầu ngao ngán…trong những câu xì xầm đang lan truyền, từ “ mập ” được kháo tưng bừng, lôi kéo mọi câu chuyện đều phải hướng đến chủ đề nóng hổi này.
Cô bạn mập bỗng trở nên kỳ lạ,ngoài giờ học, cô bạn chỉ ngồi lỳ tại chỗ và ôm khư khư rạp phim mini. Biểu hiện như người trầm cảm!
Những quan tâm từ bạn bè trong lớp đều được cô ghi nhận nhưng chuyện mà cô đang vướng phải thì là vấn đề riêng tư.
Vài câu hỏi thăm dò được tung ra, có lúc, Tuệ Anh trả lời vô thưởng vô phạt, có lúc, hét vào mặt người khác như vừa rồi.
Có lẽ, cô bạn mập đang theo chế độ ăn kiêng khắc nghiệt nào đó!
Đông Vy cũng nghĩ như vậy. Tuệ Anh gần đây có gầy hơn, dễ thấy nhất là hai má lúm đồng tiền, chẳng cần tới nụ cười mà vẫn hiện thật xinh!
Cô bạn không thay đổi thái độ với Đông Vy, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết.
Tuệ Anh nhất quyết giữ bí mật nên Đông Vy tôn trọng nhưng cô sẽ để ý tới cô bạn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ khá bối rối trước nụ cười niềm nở của Thanh Ngân, tay đặt dưới gầm bạn vặn vẹo vào nhau.
– Tớ không đi nữa đâu Thanh Ngân ạ. Tớ sống khác lắm, sẽ làm mất vui mọi người.
– Đừng nói thế chứ!
Cô hoa khôi gạt phắt, toan nắm cô gái nhỏ kéo đi như thường lệ thì Tuệ Anh giữ lại, quắc mắt:
– Này bạn, chuột nhắt bảo không thích đấy thôi!
– Đông Vy chỉ ngại chút chút, tớ lo được.
Ánh mắt Thanh Ngân rực lên, những móng nhọn bấm thật sâu vào cổ tay mảnh dẻ của Đông Vy là bằng chứng cho cơn tức giận mà nàng hoa khôi lấp liếm.
Nét mặt cô nàng vẫn vui tươi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, yểu điệu khiến khối người lầm tưởng.
Cô gái nhỏ rụt tay về, đè cứng rắn vào đôi mắt, nhìn thẳng vào Thanh Ngân:
– Tớ không đi được! Xin lỗi cậu nhé!
Nụ cười ngưng đọng trong vài giây ngỡ ngàng, Thanh Ngân buông lơi những ngón tay, giọng nhẹ tênh:
– Ừ. Tớ muốn giúp cậu, không cần thì thôi nhé.
– Cậu sẽ không giận tớ chứ?
– Đông Vy, tớ sao có thể giận cậu. Cả Tuệ Anh nữa! – Thanh Ngân nhìn hai cô bạn trìu mến, giọng máy móc như phát ra từ cuốn băng ghi âm – Tớ đi ăn trưa thôi! Hai cậu vui nhé!