<?php the_title(); ?>

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ

09.07.2014
Admin

– Thì sao?

– Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh, và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác!

– Cảm ơn! – Hữu Phong cười khẩy.

Đông Vy nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo:

– Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi! Anh có quyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao? Nếu thật sự không thích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cất trong nhà ấy!

Lúc cô gái nhỏ dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải cô bị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cô…

Láo cũng được, nhưng cô cần lên chiến thuật rõ ràng đã!

Một suy tính nảy ra…cô sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp…

– Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt! – Đông Vy vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau…

– Có biết bơi không?

– Biết chứ! Nhưng anh hỏi để làm gì?

Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xe toang bầu không gian yên tĩnh…

Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.

Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối…

Chap 9: Nhìn gió quỉ tới giây thứ 60!

Một nam sinh siêu cool với áo jaket mỏng phối hợp cùng jeans đen, chân đi giày trượt patin như mũi tên gió lao đi từ sân thể dục.

***

Một tuần sau đó, đã có nhiều thay đổi giữa thái độ của bạn học dành cho người mới đến. Họ đáp lại lời chào buổi sáng từ cô gái nhỏ, đôi lúc còn chủ động bắt chuyện với cô, hỗ trợ cô vào giờ tin học khi máy tính đối với cô hoàn toàn là một vật thể lạ lẫm…

Họ gượng gạo nhưng nhiệt tình!

Hôm giữa tuần, cô đã phát hoảng khi trên bàn học xuất hiện chiếc hộp quà thật dễ thương – một bộ đồng phục mới tinh.

Vì không tìm ra được người gửi nên Đông Vy đành mang nó về nhà, cất kĩ. Đôi lúc ngắm nhìn, lòng ấm áp như được ủ trog tấm chăn bông vào ngày lạnh. Cảm giác được quan tâm mà lâu lắm rồi cô gái nhỏ mới tìm lại được…

Bơi giữa môi trường mới, những trải nghiệm mới và những người bạn mới, cô vẫn không hề sao nhãng đi một trong những mục tiêu của mình khi tới Trung Anh.

Cô vẫn chưa lần ra dấu vết của người ấy! Giữa biển người, cô mò lần với một bóng dáng đã rất nhòe mờ theo lớp bụi thời gian…

Tuệ Anh và Hạ An đã khá thân với cô nhưng còn chưa đủ để cô có thể bộc bạch hết mọi việc! Và cô cũng giấu nhẹm đi cuộc đụng độ với gió quỉ đêm ấy.

Vẫn là…nhớ! Đã có thêm vài ký ức góp vào nỗi nhớ vô lý của cô…Lúc anh ta thô bạo lôi cô ngã, hung dữ túm cổ áo, tàn nhẫn ném cô xuống hồ.

Gió quỉ…luôn xuyên qua mọi không gian thời gian, chưa hề nằm trong kiểm soát của bất cứ ai. Kéo tới và rời đi chỉ trong chớp mắt là lẽ thường.

Đông Vy ngồi bên chiếc bàn kê sát cửa sổ…không một mình. Cô uống cạn ly nước đầy, ăn miếng bánh mì đen. Mọi hành động của cô gái nhỏ đều không qua khỏi mắt hí Tuệ Anh.

Cô bạn ngán ngẩm lắc đầu:

– Mọi thức thuộc về cậu đều sơ sài đến thô kệch!

Đông Vy không lên tiếng, ngầm thừa nhận qua cái nhoẻn miệng. Khi cô ăn hết bữa trưa, Tuệ Anh còn hì hục cắt xẻ phần bánh pizza Domino.

Cô gái nhỏ thu dọn đồ đến bồn rửa tự động, dùng ít tiền lẻ mua nước khoáng và xin nhà bếp chanh tươi, chút muối.

– Cậu uống cái này đi! – Đông Vy đẩy về phía bạn ly nước có kèm vài lát chanh tươi, muối trắng chưa tan hết còn đọng dưới đáy trong vắt.

Tuệ Anh vừa nhìn đã nhăn mặt, quanh mép miệng còn dính những mẫu kem bông trắng, cô cau có:

– Chua à? Kinh khủng như thế!

– Uống dần sẽ quen thôi. Cậu ăn nhiều đồ mỡ quá, không tốt tí nào.

– Việc gì phải quen chứ! Khi nào gặp được người tớ thật sự yêu thương, tớ mới giảm cân sau! – Tuệ Anh nhón vào miệng thanh socola thật ngon lành – Cậu ấy, thế nào lại kiêng khi người như con chuột nhắt hả?

***

Rời khỏi căng tin, Đông Vy không trở về lớp như Tuệ Anh, cô tìm đến thư viện. Chọn cuốn tiểu thuyết với nội dung khá sướt mướt, cô gái nhỏ ngồi trên bậc tam cấp, vừa sưởi nắng vừa ngấu nghiến đọc.

Cô tôn thờ những tình yêu bất tử, lắm hy sinh, lắm sóng gió…và chắc chắn là ít hạnh phúc! Như ba mẹ cô, mỗi người đều xuất thân từ gia đình khá giá, đều từng là học sinh của Trung Anh.

Hai người yêu nhau nhưng khi gia đình biết chuyện lại tìm cách ngăn cấm. Họ không muốn tình yêu gây cản trở cho những bước đường tiếp theo đầy hứa hẹn của con cái mình. Họ gay gắt, quá quắt tới nỗi ba mẹ cô phải bỏ đi khỏi thành phố khi chỉ học tới lớp 11…

Hai người tìm đến một vùng quê xa lắc, hẻo lánh. Ba cô – một công tử chính hiệu! Chưa bao giờ phải đụng đến bất kì việc nặng nhọc nào, nhưng đã phải học quen. Ba theo những thuyền lớn đi đánh bắt cá.

Còn mẹ cô, dù muốn gách vác một phần nào đó nhưng ba cô tuyệt đối không cho phép. Ba tạo mọi điều kiện để mẹ theo học trở lại, vì ước mơ của mẹ là trở thành giáo viên.
Lúc mẹ sắp tốt nghiệp đại học, ba cô…đã mất…trong ngày biển nỗi bão. Mẹ cô trở nên ngây dại và được ông bà ngoại tìm về chăm sóc. Khi ấy, mẹ mang thai Đông Vy đã hai tháng.

Mẹ vẫn thường sang thăm gia đình của ba nhưng bên nội xem mẹ như kẻ cướp đi đứa con trai độc nhất của họ nên mắng *** mẹ thậm tệ. Đôi khi, còn ra tay đánh mẹ…Những lúc quá tủi thân, mẹ đem theo Đông Vy, quì khóc trước mộ ba. Đó là nơi duy nhất, mẹ có thể để mình rơi nước mắt…

Mẹ không cho Đông Vy hé nửa lời nên không một ai biết tới những chuyện này.

Ông bà ngoại muốn tìm cho mẹ một chỗ dựa mới nhưng không đời nào mẹ đồng ý!

Năm Đông Vy 13 tuổi…ông bà ngoại của cô đã qua đời…

Hôm ấy, Đông Vy đợi mãi vẫn không thấy ai tới đón. Đấy là lần đầu tiên, cô cảm nhận được tim bỗng thắt lại vô cớ…đấy là lần đầu tiên, cô có dự cảm xấu.

Đông Vy chạy một mạch về nhà sau bốn tiếng chờ đợi ở trường. Lúc đặt chân vào cánh cửa quen thuộc, cô đã thấy…

Hai người nằm sóng soài, chân tay ngoặt về một phía, màu đỏ thẫm trào ra từ mái tóc điểm bạc, biến vầng trán của họ thành hốc tối đen sẫm…Máu không ngừng chảy thành dòng…bết lại trên nền xi măng.

Đông Vy đã không thể hét lên hay cử động, mắt cô gái nhỏ nhìn trừng trừng cảnh tượng kinh hãi kia, mọi âm thanh đã không thể tiến vào tai cô, mọi cảm giác đã bị tê cứng trong sự bàng hoàng tột độ…

Đông Vy sợ máu kể từ đó.

Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết được những gì khuất sau cái chết của ông bà ngoại…
Mẹ đã mang theo bí mật ấy, đi tìm ba.

Đông Vy cúi đầu, bật khóc nức nở. Khoảng nước đau thương ầng ậng vỡ ra, chiếm cứ lấy má. Trong cơn khóc, cô gái nhỏ vẫn ý thức được việc phải giữ gìn tài sản của trường, đặt quyển sách sang khoảng trống bên cạnh. Hai vai run lên, để mặc nước mắt thả trôi tự do trong uất nghẹn.

Sân lát gạch trước thư viện hoàn toàn trống trải, chỉ có những chiếc lá thi thoảng lại đáp xuống. Không gian vắng lặng chợt đón lấy đợt gió đột ngột ùa mạnh tới, mùi thơm đặc trưng của cây cỏ dậy lên, nhanh chóng hòa lẫn vào không khí.

Xé tung khối hương nguyên chất của tự nhiên là mùi nước hoa sắc lạnh…Mùi hương kì lạ này không hề bị lẫn đi, chờn vờn khắp nơi…

Cô gái nhỏ khịt mũi rồi ngẩng đầu trong vô thức.

Một nam sinh siêu cool với áo jaket mỏng phối hợp cùng jeans đen, chân đi giày trượt patin như mũi tên gió lao đi từ sân thể dục.

Ánh mắt ngưỡng mộ còn ngập nước của Đông Vy đã chạm phải đôi mắt kỳ lạ không tia cảm xúc từ…gió quỉ. Cô gái nhỏ vội lau quệt, lấy sách đặt lên chân, giở bừa ra, cúi gằm mặt vờ như đang đọc say sưa.

Vút…Gió quỉ đã vút tới, anh nhấn nhẹ mũi giày để dừng đường trượt, dáng người vốn đã cao giờ lại được kéo dài thêm. Bóng của anh bao trùm lấy dáng nhỏ bé của nữ sinh đang ngồi trên bậc tam cấp phía đối diện.

Đông Vy rất nhập tâm vào vai mọt sách chăm chỉ, cô nhích nhẹ đầu về phía trước rồi kéo ra sau – đúng điệu bộ mà diễn viên đóng cảnh đọc sách!

Gió quỉ không có ý định rời đi. Ngay cả khi cô gái nhỏ đã lật trang mới vẫn còn trộm thấy đôi chân dài quyến rũ…

Hữu Phong tóm lấy cái hé mắt của cô, anh cất lời:

– Cuốn này hay không?

Đông Vy gật gật theo nhịp bối rối, mặt vẫn chôn trong sách:

– Rất hay! Đã đọc thì không thể dứt ra!

– Nội dung thế nào? – Hữu Phong cúi thấp người hơn, thả lời đầy hứng thú.

– Về tình yêu bất tử! Còn mãnh liệt hơn Romeo, Juliet. Hai người ấy là thanh mai trúc mã. Người con trai xuất sắc, bảnh bao, tài năng và vượt trỗi. Ngược lại, cô bạn kia xấu ví, học dở tệ, kém cỏi trong mọi mặt. Nhưng không vì thế mà giữa hai người không tồn tại tình yêu! – Đông Vy ngẩng đầu, rất tự tin để nói cái kết trong ba mươi giây – Họ bên nhau, lập gia đình, sống thật hạnh phúc dù trước đó, đã có rất nhiều chuyện không hay xảy ra. Gia đình tuyệt giao, chàng trai bị đuổi việc, cô gái điên loạn một thời gian vì chịu quá nhiều rèm pha. Nhưng cuối cùng, khi mọi thứ đã qua đi, cô gai lại chết đi trong vụ tai nạn xe cộ.

Đông Vy nhìn gió quỉ, gương mặt lạnh này dường đã là sinh ra vốn thế. Ánh mắt hiện những vệt xám tro nhạt đầy ma mị.

Cô gãi nhỏ đã vô tình bị cuốn vào ngoại hình hấp dẫn khó cưỡng lại của gió quỉ.

Giây thứ 59 đã trôi qua trong im lặng, mắt hai người vẫn chưa hề rời khỏi nhau…

Gió quỉ đưa tay ra…Đông Vy giật mình, rụt người lại…

Khác với những dự đoán rủi ro của cô gái nhỏ, Hữu Phong chỉ thực hiện một động tác rất đỗi nhẹ nhàng, đó là xoay cuốn sách lại. Âm điệu trong giọng trầm chậm rãi vang lên, cũng thật nhẹ:

– Đọc ngược rồi!

Lại thêm cái nhếch miệng rất hiểm vút cùng gió trên giày trượt tốc độ.

Chap 10: Chiếc lá bị đánh cướp.

Gió quỉ hệt như là câu thần chú ma quái, chỉ cần nhắc tới, sự sợ hãi sẽ tự khắc bủa vây.

***

Buổi sáng của lớp 11, tất cả học sinh đều theo giáo viên sinh học đi tới một khu rừng để tham quan.

Chiếc xe lớn chứa chỉ hơn hai mươi người nên những băng ghế trống còn lại đa phần đều được gác chân, kê đầu hay đặt balô.

Thầy giáo ngồi trên hàng ghế đầu, trò chuyện cùng bác tài xế, thi thoảng lại lên tiếng nhắc nhở bạn nào đó bật nhạc quá to, nhóm nào đó quá ầm ỹ.

Khi xe rời khỏi thành phố, tiếng ồn ào thưa dần, những đôi mắt đã bắt đầu lim dim. Cửa kính lùa mở ra, nắng len vào, mang theo chút gió mát vờn khắp khoang xe.

– Khỉ thật!

Những giấc ngủ còn chập chờn bỗng bị vực dậy bởi tiếng nguyền rủa của ai đó. Tất cả mọi người nhất loạt hướng mắt về phía nam sinh ngồi dãy ghế cuối.

– Xin lỗi. Tớ vừa mơ ác mộng. – Cậu bạn cười trừ.

Những điệu cười với các kiểu khác nhau cùng lúc vang lên, tới thầy giáo vẫn luôn nghiêm khắc cũng bật ra vài âm thích thú.

Một nữ sinh ngoái đầu lại, truy hỏi:

– Ác mộng là gì để khiến cậu gọi khỉ thế?

– Tớ đang ôm một nàng chân dài, nàng ấy hôn tớ. Hôn tới nghẹt thở. – Cậu bạn nhún vai ra bộ sợ hãi, nửa đùa nửa thật – Suýt chết!

– Kinh khủng thế? Đến cả mơ, cậu cũng có thể khiến gái nổi điên à?

Khoát tay tỏ ý không thèm chấp lời châm chọc của người ngồi ghế trước, cậu bạn phát huy sở trường khuấy động đám đông của mình.

– Các cậu cũng từng có ác mộng chứ? Mỗi người hãy kể ra đi! Còn hơn mười phút nữa mới đến nơi.

– Tán thành!

– Thi luôn nhé! Xem ác mộng của ai là đáng sợ nhất.

Cậu bạn vừa nêu cuộc thi cũng chính là người kể đầu tiên. Với chất giọng trầm bổng, cách nhấn nhả vừa vặn, cậu đã khiến thầy giáo cũng phải chú ý đến giấc mơ của mình. Tuy nhiên, cậu ấy đã bị loại vì trích một đoạn trong bộ truyện The Ring kinh điển.

Lần lượt, mỗi người đều đưa ra những giấc mơ đầy máu me, kinh dị. Phần thắng có lẽ sẽ thuộc về nam sinh với ác mộng kinh hoàng về zombie mất đầu nếu như cô bạn kia không đứng luôn dậy, giọng rờn rợn:

– Tớ đã mơ…mình chạm vào Gió Quỉ.

Những gương mặt tái đi trong phút chốc, khoang xe chùng xuống, chỉ còn tiếng ồn từ mọi loại phương tiện giao thông lao trên làn đường bên cạnh.

Gió quỉ hệt như là câu thần chú ma quái, chỉ cần nhắc tới, sự sợ hãi sẽ tự khắc bủa vây.

Trong không gian im lìm, cô nữ sinh nhỏ chợt đỏ mặt với ác mộng kia. Cô cũng mơ về gió quỉ, rất nhiều lần rồi. Và đêm qua, cô mơ thấy…Gió Quỉ ôm cô.

***

Trước khi vào khu rừng, thầy giào phát cho mỗi người một tờ giấy và một chiếc túi nhỏ.

– Nhiệm vụ của tôi đã ghi rõ trong đấy. Không ai giống ai cả nên đừng nghĩ tới chuyện vay mượn gì ở đây. – thầy chỉ vào chiếc bảng gắn trên một thân cây, mắt quét qua những gương mặt sôi nổi – Đọc kỹ qui định. Nếu để xảy ra bất kỳ việc tồi tệ nào, các em sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Trung Anh không giải quyết những trò tai quái của các em đâu!

– Vâng, thưa thầy!

Học sinh bắt đầu tản ra, vây quanh chiếc bảng, rất ra dáng những cô cậu học trò ngoan ngoãn nhưng thật ra, trong đầu họ đã hình thành bao suy nghĩ quái quỉ khác.

– Đúng hai tiếng sau, các em sẽ tập trung tại nơi này. Tôi mong chờ những bộ óc hàng đầu sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc!

– Vâng, thưa thầy!

Tiếng đồng thanh rõ to chỉ vừa mới dứt, những cô cậu đã lao ầm ầm vào rừng, cặp mắt sáng lên đầy phấn khích.

Thầy giáo khẽ lắc đầu với đám học trò hiếu động, lên tiếng gọi cô nữ sinh nhỏ không hiểu tại sao làn da ửng hồng khá khác thường.

– Đông Vy, em ổn chứ?

– Em hơi lo một chút, thưa thầy. – Cô gái nhỏ thành thật trả lời, căng thẳng cầm tờ giấy.

Thầy không an ủi cô, ngược lại, giọng trầm thấp nghiêm nghị:

– Điều gì khiến em lo lắng? Là học sinh Trung Anh, em chỉ có thể tự tin và làm thật tốt.

Nếu không, học viện chúng tôi chẳng phải rất buồn cười khi đào tạo em?

– Em hiểu rồi, thưa thầy. Em xin lỗi vì sự hèn nhát của mình.

Khi sắp bước qua cánh cửa, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô gái nhỏ quay người, nói thật to với quyết tâm cao ngất:

– Chắc chắn là em sẽ mang lại một chiến tích để thầy hài lòng!

***

Tuệ Anh theo nhóm bạn đi đến khu vực có khúc sông chảy dài để tìm hiểu về dòng nước tinh sạch này.

Những chiếc giày bắt đầu được cởi ra, đặt trên lớp sỏi trơn nhẵn phía gần bờ, những đôi chân trần đặt xuống làn nước trong vắt.

– Wow, mát điên người.

– Thế nào lại quên mang bikini nhỉ?

– Xem, có cá kìa.

Vài học sinh cúi người, tay vớt vớt những con cá bé tí ti đang ngung ngẩy chiếc vây, lượn lờ quanh chân họ.

Một nữ sinh hấp tấp chen qua đám bạn, mặt hăm hở, miệng tuôn ra tràng khí thế:

– Tránh nào! Nhiệm vụ của tớ là nghiên cứu loài sinh vật này. Xem chừng thì bài lần này, thầy sẽ phải phục tớ thôi.

– Từ thôi. Cậu cứ thế thì cá chạy hết, lúc đó tự nghiên cứu đầu óc của mình ấy. – Một cậu bạn không bỏ qua cơ hội tốt đê trêu chọc, trong khi cả nhóm còn cười rộ, cậu lại khoát nước tung tóe lên bạn gái đang cầm kính lúp, dò soi con cá trên tay.

– Này, ướt tớ rồi! Chiếc jupe này là tớ đặt mua mãi mới có hàng đấy! – Tín đồ thời trang giận tím mặt, hất mạnh nước, mặc kệ nạn nhân hứng chịu có là ai.

– Hâm!!! Hấp!!!

– Suýt thì đi em Sam Sung Galaxy kị nước của tớ.

– Yêu quái! Cậu đừng tưởng là chỉ mình jupe của cậu mới là hàng hiệu nhé.

Theo những tiếng cằn nhằn, cau có, từng vốc nước lại văng lên từ nhiều phía, đan xuyên nhau, đáp người đối phương. Tốc độ dần tăng, không khí dần cao trào, họ dùng hẳn chân để đá nước. Rồi có ai đó mất đà ngã xuống sông, có sự nhầm lẫn khiến ai đó tự dính “ đạn „ của mình.

Tiếng la oai oái cùng tiếng cời thỏa mãn hòa lẫn vào nhau, dệt nên lưới âm thanh náo nhiệt, phút chốc đã thổi bay sự yê tĩnh vốn thuộc về tự nhiên.

Trong ồn ào luôn có khoảng lặng riêng. Số học sinh còn lại tập trung tư duy cao độ, tay ghi vào sổ lia lịa những gì mắt đang quan sát. Đây không phải chỉ là bài hôm nay là xong, mà trải nghiệm qua chuyến đi lần này sẽ còn được vận dụng vào bài luận của tháng đầu tiên trong năm học.

Tuệ Anh dí ống kính máy ảnh vào những hòn sỏi mới nhặt được, chụp liên tiếp vài bức. Cô lựa trong số đó năm viên nhỏ cho vào túi giấy để hoàn thiện số mẫu vật như yêu cầu thầy đã giao.

Gần đó, vài người cũng đang chụp ảnh khúc sông, cây cối xung quanh theo nhiều góc độ. Thi thoảng, họ lại lớn tiếng với đám nghịch ngợm khi bị nước văng trúng.

Hơn nửa tiếng sau, nhóm kia từ dưới nước bò lên, ngả mình lên bờ lát sỏi để phơi nắng.

Quần áo họ ướt sũng, tóc ướt rủ trước trán, cùng thở dồn dập sau trận chiếc quá sức tung tóe.

Nhóm Tuệ Anh vẫn mải mê với đề tài của riêng mình, cuốn sổ của họ dần vơi đi những trang giấy trắng, chân họ bước dọc bờ sông, đến khi những cái bóng ấy sắp lấp khỏi đám cây cổ thụ thì có tiếng gọi giật lại.

Nhóm nghịch ngợm hùa nhau cười ha hả trước sự mê- mẩn- gây- lú- lẫn của những nhà sinh vật học “ đại tài „. Vừa lúc đồ đã được hong khô đi đôi chút, họ liền nhập hội cùng nhóm kia, đi săm soi những thứ mà thầy chỉ định.

Những ánh nắng thoát ra khỏi vòm lá rậm, chiếu sáng bóng dáng của những con người năng động còn nhấp nhô trên dòng chảy mát lạnh.

Chợt, họ giật bắn mình vì tiếng hú dài đặc trưng của loài sói. Dù biết khu rừng này ngoài ếch nhái thì to lắm là con cóc nhưng lý lẽ ấy vẫn không thể lôi họ khỏi nỗi sợ nhất là khi…12A1 hôm nay cũng tới đây. Điều ấy có nghĩ…Gió Quỷ đang có mặt tại nơi này.

– Hahaha! Lũ nhát, chưa gì đã muốn ngất xỉu rồi. – Một nam sinh thò đầu ra, tay hươ hươ máy MP3 có bản thu âm tiếng sói rùng rợn.

– Hahaha!

Tiếng cười phát ra từ nhiều phía, những người ẩn lấp sau gốc cây lớn đều ùa ra, khoe khoang:

– Tuyệt. Thu thập hết mọi thứ rồi.

– Rừng này mát quá. Hay dời trường tới đây nhỉ?

– Còn các cậu thế nào? Ở sông vui chứ?

Cuộc trao đổi giữa hai đoàn chỉ diễn ra trong ngắn ngủi, họ kéo nhau ra ngoài bìa rừng để tập trung.

Tuệ Anh cất đồ trở lại vào ba lô, đảo mắt nhìn toàn bộ người trong nhóm vừa về từ rừng sâu, hét toáng:

– Đông Vy đâu rồi???

– Đông Vy tìm được hết mọi lá. Chỉ thiếu lá gì nữa ấy. Loài cây hiếm.

– Bọn tớ chả thấy cây nào như thế. Cậu ấy bảo bọn tớ về trước, tìm thêm một lát rồi sẽ ra sau. – Một cậu bạn nhún nhún vai, khá khó hiểu với cách hành xử của người mới.

– Thế các cậu đi theo hướng nào? – Tuệ Anh nhìn theo tay chỉ của bạn, nói gấp gáp rồi chạy biến – Tớ sẽ ra cùng Đông Vy!

– Nhanh nhé!

– Hai cậu chỉ còn 10 phút thôi đấy.

***

Tuệ Anh chạy được một đoạn đã gặp Đông Vy. Cô gái nhỏ nhìn xuống mặt đường, dáng đi thẫn thờ như chán đời, mặt mày bí xị ngập tiếc nuối, hai tay co chặt thành nắm đấm đầy giận dữ. Túi quai chép không đóng lại, lộ ra góc nâu của túi giấy. Đặc biệt là…chân chỉ mang mỗi tất.

Đáp lại mọi lời hỏi thăm từ Tuệ Anh, cô gái nhỏ chỉ lầm bầm theo cách lấp lửng:

– Bị cướp rồi.

– Ai? Ai dám cướp giày của cậu!

– Không. Lá ấy. Lá bị cướp rồi.

Lần này, mặc cho cô bạn có dồn ra đống câu hỏi, Đông Vy vẫn tuyệt đối giữ im lặng, cô gái nhỏ đắm mình trong hồi tưởng về chiếc lá bị đánh cướp.

Khi để nhóm bạn đi trước, Đông Vy đã tiến sâu hơn theo hướng ngược lại. Cô cá là mình sẽ tìm được! Sự tự tin này là nhờ vào suy luận. Thầy chắc chắn đã tìm hiểu thật kỹ khu rừng này nên mới để lớp tới đây và ra nhiệm vụ.

Đúng như cô dự đoán, có gần mười cây mọc quanh nhau. Lá rụng phía dưới rất nhiều nhưng đều là lá khô, không đáp ứng yêu cầu.

Xem xét kỹ một lượt, cô gái nhỏ đứng dưới cành cây chìa ra thấp nhất trong tất cả, bắt đầu lấy đà và nhảy cao, tay vươn lên.

Rồi…đã xong! Nắm trong tay là…nhúm không khí.

Thay cho lượt nhảy thứ n tiếp theo, cô gái nhỏ đã cởi giày và ném lên. Thật đáng nể! Rất hiếm người được như cô, với cú ném tuyệt đỉnh kia, chiếc giày đã nằm vắt vẻo trên tận cành cao tít…

Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, không có chiếc lá nào chịu rơi xuống vì tác động đó cả.

Cởi nốt chiếc giày còn lại…Ném…

Oa! Hay lắm! Đã nằm kế chiếc vừa nãy rồi!

– Bravo! Một nơi lý tưởng để cất giày.

Theo cách của gió, Hữu Phong đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái nhỏ, nhếch miệng cười.
Dường như anh rất am hiểu thời trang khi chọn quần skinny xám bạc với áo khoác nỉ đồng màu.Nhìn qua thì thật đơn giản nhưng muốn dứt mắt khỏi anh lại là điều không thể nhất.
Hữu Phong ngẩng đầu, ngắm đôi giày vải với thái độ rất dửng dưng.Không để lộ bất kì biểu hiện nào trên nét mặt lạnh toát ra vẻ đáng sợ.

Đông Vy tự động dịch sang một bên khi thấy gió quỷ bước tới.

Anh đứng ngay vị trí vừa rồi của cô.

“ Ồ, ồ. Anh ấy chịu giúp mình. Gió quỷ chịu giúp mình. Nên cảm ơn anh ấy thế nào? Thế nào đây? ”

Những suy nghĩ không ngừng tung nhảy khiến cô gái nhỏ bối rối ra mặt. Vừa vui, vừa ngượng điểm những vệt ửng hồng trên làn da trắng xanh,môi cười tủm tỉm.

Hữu Phong bật chân rất nhẹ như chỉ vừa thực hiện cái nhún người. Tóm lấy một chiếc lá duy nhất từ cành cao cách mặt đất ba mét.

“ Vẫn chưa biết nên cảm ơn thế nào! Thế nào, thế nào, thế nào hả?”

Đông Vy tự vật lộn với bản thân, cứ sướng rơn khi thấy lá xanh non đang nằm ở ngay kia.
Mắt cô gái nhỏ gắn chặt vào đấy, bám sát từng chuyển động từ bàn tay của Gió Quỷ.

Khi anh rút chiếc túi giấy ra, khi anh thả lá non vào đó, khi anh bình thản lướt qua cô…
Và khi cô kịp nhận ra vấn đề…

Gió Quỷ đã biến mất. Không chút dấu vết nào để lại…

Chap 11: Nhím xù nổi giận.

Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.

Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt?

***

Theo thường lệ, cứ mỗi trưa thứ tư hàng tuần, Đông Vy lại chạy tới phòng giám thị để gọi điện về cho dì. Chỉ mười phút là lâu nhất bởi cô ngại với thầy, còn dì sợ chú.

Ngày ông bà ngoại mất, mẹ Đông Vy sock nặng, phải đưa tới bệnh biện. Sự việc còn tồi tệ hơn khi bác sĩ nói mẹ bị…bệnh tim.

Cô không biết rõ bệnh tình của mẹ nghiêm trọng đến thế nào nhưng cô có linh cảm, thời gian cô đươc bên mẹ đang dần bị rút ngắn đi.

Lúc đầu, những người họ hàng đổ dồn tới, tranh nhau chăm sóc hai mẹ con, tranh nhau giữ nhà. Rồi thái độ của họ thay đổi dần, và đến khi chỉ còn cô bé Đông Vy tro trọi trong căn nhà rộng lớn, cô mới hiểu, thứ người ta tranh nhau là tài sản ông bà để lại. Lấy được hết rồi thì bỏ đi.

Những ngày ấy, Đông Vy lặp đi lặp lại duy nhất một chu trình. Tan trường sẽ tới thăm mẹ, đới đến khi mẹ ngủ thật sâu, cô về nhà, dọn dẹp, chăm sóc vườn cây. Cô muốn giữ mọi thứ thật nuyên vẹn như lúc ông bà còn sống.

Mẹ ngày thêm héo hon, Đông Vy ngày thêm trưởng thành. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ đã vượt xa lứa tuổi mười ba ham ăn ham ngủ.

Cô biết cách giả vờ như tin lời mẹ. Tin là bọn lưu manh đã gây ra án mạng thương tâm này.
Luôn tỏ ra tật vui vẻ nhưng trên thực tế, Đông Vy lúc nào cũng run rẩy, những giấc mơ của cô đều quanh quẩn bên cảnh tượng máu me ấy.

Tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được cứ thi nhau tứa ra. Cô khóc đến tận mờ sáng.

Để mẹ không lo lắng vì mình, cô gái nhỏ tới trường thật đều đặn. Mọi sợ hãi, thắc mắc đều được cô giấu nhẹm đi.

Cô đã thề rằng, sẽ bắt kẻ chủ mưu việc này phải trả cái giá thật đắt!

Bệnh tim của mẹ không hề tiến triển mà càng thêm nặng, cô quyết định giao sổ đỏ của căn nhà lớn cho người hàng xóm còn mình tìm đến khu nội trú trong trường.

Cô đề nghị bác ấy ký vào giấy cam kết mà cô đã soạn ra là không được sang tên cho bất kỳ người nào khác, đợi một ngày, cô sẽ tìm về, trả lại số tiền thế chấp gấp 4 lần để chuộc lại căn nhà.

Bác ấy vừa cười vừa ký, đối với bác, cô cũng chỉ là đứa con nít không hơn không kém. Nhưng giấyt ờ đâu phân biệt tuổi tác?

Mẹ tuyệt nhiên không biết tới điều này, vẫn nghĩ là một nhà hảo tâm nào đó trợ giúp chi phí.

Mẹ thường xuyên rơi vào trầm mặc, im lặng ôm cô vào lòng, chỉ lúc cần thiết mới thấy mẹ nói đôi câu.

Vậy mà có hôm, vừa thấy cô, mẹ đã cười gọi cô lại, kể chuyện ngày xưa mẹ và ba đã yêu nhau như thế nào, từng là một đôi ở Trung Anh khiến người ta phải ghen tị thế nào.

Trừ cái chết của ông bà ngoại, cô đều được nghe mẹ kể hết thảy mọi chuyện.

Sự thay đổi của mẹ khiến cô cảm thấy rất bấn an hơn là vui vẻ, và cô thật sự biết rằng trực giác của mình rất chính xác khi bác sĩ bàn với cô về tình trạng của mẹ. Bệnh tim đã vào giai đoạn cuối…

Cuối cùng, chỉ còn lại mình cô.

Theo lời mẹ, cô tìm đến dì – em gái ruột của mẹ, cũng từng bỏ nhà, đi theo người là chồng hiện nay.Không muốn để dì quá đau lòng, cô chỉ nói ông bà và mẹ mất trong vụ tai nạn.
Dì không may mắn như mẹ, có ba chăm sóc yêu thương vì chú là người gia trưởng, ích kỷ.
Đông Vy sống ở đó phải giữ kẽ hết mức, ngay cả dì cũng thật thận trọng trong từng lời nói.

Khi cô nhận được học bổng, chú như trút đi được của nợ, dùng thái độ khinh khỉnh đối với cô cho đến lúc cô đi.

***

Rời khỏi phòng giám thị, thay vì về thẳng lớp, Đông Vy rẽ qua thư viện. Lỹ trí vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng là đôi chân tự bước đến.

Ngày khuất gió, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, mọi vật đều như thiếu đi sức sống.
Dừng lại một lúc, vẫn không thấy giày trượt patin nào lướt qua, Đông Vy lại lầm lũi bước đi.

Một đôi chân chắn ngang trước mặt, cô gái nhỏ nhìn lên, cảm giác trỗi dậy đầu tiên là mất mát, tiếp đó mới là hoảng hốt.

– Sao lại đi một mình thế này?

Tuấn Dương làm ra vẻ chân thành nhưng miệng cười cợt nhả. Trên làn da rám nắng, không lưu chút dấu tích của bất kỳ vết sẹo nào. Cứ như là người này không phải là nam sinh mang trên mình đầy vết thương, ngất lịm tại phòng y tế hôm ấy.

Chả nhẽ, da mặt hắn dày tới nỗi sẹo không bám vào được?

Đông Vy lách người khỏi hắn, cô đã không bỏ chạy như phương án hiện sẵn trong đầu. Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.

Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt?

Sau vài giây ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của nhím xù, Tuấn Dương liền vươn tay giữ cô gái nhỏ lại:

– Em không biết phép xã giao cơ bản hay sao? Lúc người ta hỏi thì phải trả lời chứ!

Đông Vy kìm giận, nén sợ vì lời chỉ trích vô duyên, cô giằng mạnh tay:

– Thế anh có biết phép lịch sự tối thiểu không? Khi tôi và anh không quen biết nhau thì đừng chạm vào tôi.

– Em thú vị đấy. Những người trước, chưa ai từng lý lẽ với anh đâu. Họ ngoan ngoãn, sà vào lòng anh. Em muốn thế chứ?

Tuấn Dương dang rộng tay, sẵn sàng đón nhận người mới.

” Tuấn Dương tuy không nằm trong diện nguy hiểm nhưng nằm trong diện biến thái. Cậu biết rồi đấy. Hắn là con trai độc nhất của chủ doanh nghiệp lớn. Thế nên, đừng chọc giận hắn, nữ sinh học bổng ạ! ”

Tiếng Tuệ Anh văng vẳng, kịp thời ngăn chặn ý định giằng co của Đông Vy, cô đánh cắp cái nhếch miệng hiểm ác từ ai đó, tay thụi mạnh vào bụng hắn ta.

– Hự!

Nhân lúc Tuấn Dương còn gập người, che bụng theo bản năng, cô gái nhỏ liền bồi thêm một cú đạp vào ngay bắp đùi của hắn rồi guồng chân chạy khỏi sân thư viện.

– Oái…aaa!

Tuấn Dương đã cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được tiếng kêu la xấu hổ kia. Một tên con trái vốn ngông cuồng như anh lại có thể bị đứa con gái bé tí tẹo ấy hành hung?
– Nhím bù xù, em cứ đợi đấy!

***

Phía ngoài hành lang chỉ còn thưa thớt vài bóng người, số ít học sinh này tận dụng chút thời gian ngắn ngủi còn lại để thả mình trong những vạt nắng yên tĩnh.

Đôi lúc lại bật cười với đống âm thanh náo loạn thoát ra khỏi cửa lớp. Đám bạn đã lại kéo vào trong kia phá phách.

Vèo…miếng khăn xốp dùng để lau bảng bị nam sinh ném xuống cuối lớp, đơn giản là cậu ta chỉ muốn giải khuây cho chiếc tay đang ngứa ngáy của mình.

Chỗ đáp của miếng xốp là bạn gái còn mải chuốt hàng mi lên cong vuốt.

– Á! Tên quỉ nào?

Cô bạn đập mạnh tay xuống bàn, còn chưa kịp để bất kỳ ai thú nhận, cô đã dùng bút mắt vẽ một đường đen sì lên áo của người ngồi ghế trước – kẻ nằm trong diện tình nghi số một.

– Điên! Cậu lên cơn cuồng make up hả?

– Ê, cậu xám xúc phạm tớ. Cậu sẽ bị kỷ luật cho xem.

– Tớ xúc phạm cậu khi nào vậy? Bằng chứng có không? Nếu không có, tội vu khống có thể khiến hạnh kiểm đạo đức của cậu hạ xuống mức âm đấy.

Cậu bạn phát cáu, lấy ác khoác lên người để che vết bẩn choán ngay giữa lưng.

– Điên. Cậu đã nói từ ấy đấy!

– Là cậu nói chứ?

– Cả hai đều nói. Cùng bị kỷ luật đi. Sẽ vui lắm nhé!

– Bọn tớ nói gì cơ.

– Điên…Ồ…Tớ…khoan đã…

– …

Tuệ Anh không để tâm tới trò ầm ỹ do đám bạn chuyên phá rối đang bày ra, cô cũng không xem phim thần tượng như mọi hôm nữa.

Cô đăm chiêu nhìn vào chiếc hộp quà đã bị mở bung, là một đôi giày rất nữ tính.

Khi từ căng tin trở về lớp, Tuệ Anh đã thấy nó nằm ngay trên phần bàn của Đông Vy.

Cũng giống hệt như lần trước, món quà được gửi vào lúc không có bất kỳ ai trong lớp!

Đến lúc này, Tuệ Anh sẽ không còn nghĩ đây là từ thành viên nào đó của lớp muốn giúp đỡ người mới nữa.

Đơn giản là vì khi cô xé tung lớp gói bọc ánh kim ra, không một tên nào để lộ biểu hiện gì bất thường, chẳng hạn như khó chịu vì cô tự tiện lấy đồ của người khác.

Điều này cho thấy rằng, không ai biết quà này là giành cho Đông Vy!

Cô định không mở toang thế này nhưng khác gì đâu, rồi chuột nhắt cũng sẽ mở, sẽ đem khoe cô. Thế này thì cô đi trước một bước, thay chuột nhắt suy nghĩ một chút còn hơn.
Đứng sau trò bí ẩn này chắc chắn là người sành sỏi trong lĩnh vực thời trang.

Cô đã thấy đôi giày này vào tuần trước qua internet. Là hàng độc quyền có số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày bán ra chính xác là vào hôm nay.

Giá tiền cao ngất ngưởng. Phải rất dư tiền mới có thể rinh về ngay lập tức thế này được.

Thêm một nghi vấn nữa được gợi ra. Người này chắc hẳn biết rõ chuột nhắt. Vừa hôm qua, chuột nhắt làm mất giày, nhưng chuyện ấy, ngoài cô ra thì đâu ai biết khi giày vương trên cây đã được người bảo vệ rừng lấy giúp.

Là người nào đó từ khối 12, vô tình gặp Đông Vy vào lúc đó. Có khi nào là…

Tuê Anh giật mình cất nhanh hộp quà xuống gầm bàn khi thấy Đông vy, lời phát ra không được thoải mái như thường ngày:

– Tuần sau, sẽ khởi chiếu bộ phim bom tấn. Có muốn đi cùng tớ không?

Kế bên những ô cửa kính trong suốt, một nữ sinh áp má xuống mặt bàn, thần thái lơ đãng như đang chìm trong những mơ mộng. Chỉ riêng ánh mắt cô rực lên, dõi theo từng biến chuyển nhỏ trên nét mặt thiếu tự nhiên của cô bạn mập.

Chap 12: Kẻ móc túi.

Láo với người tàn bạo. Đúng là thế, nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực.
Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn!

***

Buổi chiều của ngày cuối tuần rảnh rỗi, Đông Vy tranh thủ bày trí lại căn nhà be bé. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, cô đặt trên mặt bàn nhỏ một chậu cây. Nhú khỏi lớp đất mềm xốp, chỉ có hai lá mầm xanh đang vươn từ thân cây non nớt. Là thứ người làm vườn của học viện đã tặng cô vào sáng nay khi cô giúp bác ấy nhổ cỏ dại.

“ Đến lúc nó lớn, sẽ thấy rõ thôi. Đợi đi, cô bé! ”

Mãi giờ, cô vẫn không nghĩ ra nó thuộc giống cây gì. Đợi vậy!

Đông Vy không dùng nước nhà tắm mà lấy từ hồ để tưới cây vì tự nhiên thuộc về tự nhiên.

Bốn bức tường trắng xóa đem lại sự lạnh lẽo vô tận được cô gái nhỏ dán đầy tranh không màu, vẽ bằng những nét bút chì thật đơn giản.

Có hôm, bóng tối, đêm, không thể chợp mắt. Cô gái nhỏ nằm vẽ ra những hình ảnh đang choán kín tâm trí của mình. Càng vẽ, cô càng say mê. Càng vẽ, cô càng đắm mình vào những rung động xen lẫn suy tư.

Khá hài lòng với căn nhà xinh đẹp, Đông Vy ăn tạm tô mì nóng rồi lôi cuốn sách tồng hợp về những loạn bệnh vừa mượn từ thư viện ra đọc.

Giở mục lục tìm đến những căn bệnh hiếm, cô gái nhỏ bắt đầu kiếm tìm thật tỉ mỉ. Cho đến lúc dò mắt đến câu chữ cuối cùng, cô biết, mình mới là người mắc bệnh!

– Có ở trong đó chứ chuột nhặt?

Cô gái nhỏ giật mình bởi tiếng đập cửa dồn dập, không kịp cất sách đã chạy vội tới mở cửa.

– Tớ tưởng ma nào bắt mất cậu rồi?

Tuệ Anh lách người qua lối ra vào nhỏ hẹp, hay tay mang lỉnh kỉnh túi xốp nên cô đã dùng tới chân để gõ cửa. Trán nhễ nhại mồ hôi, thở đứt quãng vì đã phải xách nặng suốt một đoạn dài từ cổng học viện tới tận cùng bờ hồ.

Đông Vy rót ly nước học đưa cho cô bạn mập, tiện thể dọn đống sách vở vì giường là nơi duy nhất có thể ngồi ở đây.

– Đồ của cậu hết này!

Tuệ Anh dúi vào Đông Vy hết thảy những thứ vừa mang đến, cô đọc rõ sự ngạc nhiên của người bạn nhỏ đang chật vật đỡ mớ túi giấy.

– Tớ không đến thì cậu cũng quên luôn buổi xem phim tối nay chứ gì? Muốn xin lỗi tớ thì mặc đồ tớ mua đi! Bọn mình sẽ đi ăn rồi mới đến kino!

Lúc Đông Vy còn chưa kịp tiếp nhận hết lời nói của Tuệ Anh, đã bị cô bạn mập đẩy vào nhà tắm, kèm theo cái nhăn mặt:

– Nhanh. Tớ đói lắm rồi đấy!

***

Nhắm mắt lấy đại chiếc áo, với tay chọn bừa thêm chiếc quần và mặc vào. Đó là cách giải quyết của Đông Vy khi rối mù bởi đống quần áo.

Tuệ Anh bảo là đồ hạ giá, rẻ bèo nhưng Đông Vy thấy rất khó coi. Cứ mỗi lần nhấc lên một món đồ, cô lại phải thả xuống ngay sau đó. Vừa tiếc vừa không thể hình dung là cô mặc vào sẽ như thế nào!

Nếu Tuệ Anh không hét ầm lên thì có lẽ, cô đã ở luôn trong nhà tắm.

– Tớ không rành lắm nên trông rất khó coi, nhỉ?

Cái nhìn kỳ lạ của Tuệ Anh khiến Đông Vy chột dạ, bất giác cúi đầu tự ngắm nghía mình. Áo cánh dơi đính dòng slogan sặc mùi bụi bặm, quần mài bạc phếch nơi đầu gối.

– Không phải thay nữa đâu!

Tuệ Anh gọi giật lại khi người ban nhỏ định trở vào nhà tắm lần nữa, cô chỉnh chỉnh lại vai áo cho Đông Vy, nháy đôi mắt híp:

– Đẹp lạ! Lọ lem đã biến hình rồi. Phép tiên của tớ quá tuyệt vời.

– Cảm ơn cậu nhé Tuệ Anh. Ở nơi này, chỉ có cậu và chị An là tốt nhất với tớ. – Đông Vy ôm chầm lấy cô bạn mập, thay cho những lời xúc động không thể nào thốt thành lời.
Đột nhiên, Tuệ Anh xô mạnh cô gái nhỏ, động tác thô bạo khiến cả hai cùng sững sờ.

– Không nên quá thân mật với tớ. Ghét lắm! – Vẻ mặt Tuệ Anh rất nghiêm trọng, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh.

Đông Vy chỉ ngỡ ngàng trong một lúc, cô gật mạnh đầu:

– Thưa vâng! Xin lỗi nhé, tại cậu đáng yêu quá làm gì?

Tuệ Anh đã sớm quay về với bộ dạng trang nghiêm như lúc mới quen, nhặt cuốn sách rớt dưới sàn nhà, giơ lên:

– Chuột nhắt này, cậu nghĩ là Gió Quỷ mắc bệnh nào đó nên mới nổi cơn tàn bạo vô lí như thế, có phải không?

– Đúng thế! Tớ đã nghi ngờ nhưng không tìm ra căn bệnh khiến người ta mất kiểm soát khi bị nhìn vào hay chạm phải cả. – Đông Vy thành thật thú nhận, hơi ngượng vì để lộ chuyện mình quá quan tâm tới ai kia, cô gái nhỏ nhăn mũi – Những luật lệ kia là bắt nguồn từ bản tính tàn bạo của anh ta mà thôi! Tớ sai lầm, tốn thời gian rồi.

Tuệ Anh không đáp, chỉ chép miệng nhìn gương mặt thanh tú của cô gái nhỏ. Làn da đã lại ửng hồng. Hừm, thật đáng nghi…

– Nhưng sao cậu biết là tớ đang tìm hiểu về vấn đề ấy?

– Cuốn sách này tớ đã từng mượn. Như cậu, rất quan tâm tới Gió Quỷ, chuột ạ!

***

Trước rạp kino, Đông Vy xếp cuối dãy người đang chờ mua bỏng ngô.

Ban tối, Tuệ Anh rủ cô đến nhà hàng Nhật mới kha trương, sau khi ăn hết thứ này tới thứ kia, cô bạn lại nổi cơn nghiện mua sắm, kéo cô tới shop trang sức ngay phía đối diện.Nhìn ngắm đã mới cuống cuồng bắt taxi tới đây vào lúc phim sắp khởi chiếu.

Tuệ Anh vào trước tìm chỗ, giao nhiệm vụ cho Đông Vy phải mang đò vặt về. Lúc chỉ còn vào ba người nữa là tới lượt, cô gái nhỏ bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh một cách kỳ lạ. Như có ngọn gió vô hình vừa bất chợt ùa tới.

Cô gái nhỏ kịp kiềm chế sự hiếu kỳ nên đã không quay đầu lại, nhìn vào người đang đứng ngay sau mình.

Gió Quỷ là người duy nhất bị cô nhìn chòng chọc, anh ta là người duy nhất khiến cô trở thành cô nàng vô duyên.

Gọi bỏng ngô và nước cam xong, Đông Vy muốn chuẩn bị sẵn tiền nhưng lục hết tất cả túi quần vẫn không thấy ví ở đâu. Chết rồi…

Người bàn hàng nhận ra nét mặt bối rối của cô gái nhỏ, chỉ cười xã giao rồi nhanh chóng nhìn chếch qua vai cô, có ý phục vụ người khách đến sau.

– Một lon coca. Bỏng ngô, nước cam. Cái kia nữa.

Đang rời đi, cô gái nhỏ chợt khựng lại khi vị khách ấy cất lời. Không nghĩ nhiều, Đông Vy quay người…

Gió Quỷ đang thanh toán tiền, tay anh ta cầm đúng phần túi đựng bỏng ngô mà người bán hàng đã cất lúc cô thừa nhận mình quên đem theo tiền.

Hữu Phong ném cho cô chiếc túi lớn, chỉ chừa lại mỗi lon coca nắm hờ trong tay.

– Nhìn gì?

Nhìn vì anh đẹp trai, vì anh xuất hiện bất thình lình, vì anh bỗng dưng vứt cho cô bao nhiêu là thứ như thế…

Những lý do đó đủ để cô nhìn chằm chằm Gió Quỷ, tạm thời, mọi luật cấm của anh đã bị sự ngạc nhiên lấn đi và…cô bị cơn say nắng chế ngự.

Giấu nhẹm mọi cảm xúc sau cái trừng mắt gay gắt, cô gái nhỏ lớn tiếng:

– Tôi sẽ không cầm giùm anh đâu. Ít ra, anh cũng phải đưa ra lời nhờ vả chứ?

Ngượng vì để Gió Quỷ chứng kiến cảnh mình…không xu dính túi, Đông Vy vô thức gắt lên trong xấu hổ. Hơn nữa, là cô tức! Đương nhiên là tức! Cô chưa quên vụ hôm đó, anh ta ngang nhiên cướp lá của cô để cô thất thố. Tim lại cứ nhảy loạn vì tưởng anh ta giúp đỡ cơ chứ!

Xem kìa, cách anh ta nhìn khiến cô thật khó chịu. Cứ như đứng trước anh ta là đứa con gái dị hợm lắm ấy.

– Lấy lại đồ của anh, trước khi tôi ném vào sọt rác!

Vẫn tuân thủ theo nguyên tắc ấy! Hãy thật láo!

Hữu Phong không tỏ thái độ trước cách cư xử nóng nảy của cô gái nhỏ, anh bật lon nước, thong thả uống một hơi.

– Chậm hiểu vậy cũng vào được Trung Anh.

Gió Quỷ không nhìn cô, nói bâng quơ như đang tự nhủ với chính mình.

– Ai cho phép anh nói tôi…

– Chậm hiểu.

– Anh không được tùy tiện xúc phạm tôi như thế trong khi tôi là…

– Nữ sinh nhận học bổng. Ừ, học lực khá. Tuy nhiên, đầu có chút vấn đề.

– Anh…

– Tôi đi đây. – Hữu Phong nhếch miệng, đưa tay lên ngang trán, làm điệu chào theo kiểu quân đội. Mang theo bóng dáng dửng dưng tiến về chiếc BMW còn đang bật sự cố.

– Ơ…

Đông Vy sần mặt, mọi lời nói của cô đều đã “ bị ” Gió Quỷ thấu hiểu tuyệt đối, đến mức, cô đã không thể đối đáp nổi thêm nữa chữ.

Láo với người tàn bạo. Đúng là thế, nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực.

Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn!

– Có bạn trai lắm tiền thế mà sao không nói? – Người bán hàng ngó đầu ra, cười hờ hơ khi vớ phải vụ ngon lành. Cậu thanh niên ban nãy không nhận lại tiền thừa.

– Ơ…

Bộ não của cô gái nhỏ không tiếp nhận nổi mấy từ “ bạn trai ga lăng ” phát ra tự nhiên đến vậy, cô cũng chưa phân tích rõ sự tình đang vấp phải rốt cuộc là thế nào.

Vì cớ gì, cô đứng trơ trước rạp chiếu phim, cùng với đống đồ ăn vặt trong khi chủ nhân của chúng đã biến mất.

– Chuột nhắt! Cậu mua xong rồi thì vào đi chứ! Ngẩn ngơ gì ở đây?

Tuệ Anh đỡ giùm cô bạn nhỏ vài thứ, cáu gắt nhưng không hẳn là do bực tức. Cô lo lắng, sợ chuột nhắt gặp chuyện. Một nàng có ngoại hình ưa nhìn thì kiểu gì cũng bị gạ gẫm.

– Mua gì nhiều thế? Cậu lắm tiền quá chuột nhắt nhỉ?

– Ơ, tớ mua hồi nào?

Hữu Phong khởi động xe nhưng còn nấn ná chưa đi, anh nhìn cô gái nhỏ còn đang hỏi chuyện người bán hàng. Đôi mắt màu xám tro bắt đầu dời đến lon nước ngọt.

Chán thật, bỗng nhiên tấp vào lề đường để mua thứ đồ uống vớ vấn này. Bù lại, anh đã xác định được một điều.

Bên đường, cạnh một quầy hàng bán đồ vặt, dáng người nhỏ con quen thuộc nhưng bộ đồ mặc trên người lại rất trái mắt.

Không ngờ, đúng là cô nàng láo lếu thật.

Hữu Phong rút từ túi áo ra một vật.

Là chiếc ví màu nâu làm từ vải thô. Đường chỉ thêu tỉ mỉ nhưng không được đẹp. Thẳng thắn hơn thì là rất xấu!

Qua bộ dạng tiu nghỉu khi bảo quên tiền của ai đó lúc nãy thì Đông Vy không hề biết ví của cô đã bị anh trộm.

Bộ phim kết thúc lúc đồng hồ điểm giờ lọ lem phải về nhà.

Hạ An chia tay nhóm bạn để dạo bộ cùng Tuệ Anh, Đông Vy.

Dòng người đổ ra từ rạp kino, bàn tán không ngớt về cái kết viên mãn.Chiếm phần đông là các cặp tình nhân nửa ôm nửa tựa rẽ vào những ngả đường khác nhau. Ánh sáng vàng từ đèn cao áp quét đều lên những chiếc vai kề sát bên nhau đầy thân mật.

Trăng của đêm nay rất sáng, kiêu hãnh chiếu những ánh tinh tú soi rõ mọi góc phố hun hút. Không một vì sao,nền trời chỉ như tấm vải nhung thô sơ không họa tiết.

– Nhạt toẹt! Ghét nhất những kiểu nhân vật nữ ngoan đến khù khờ như thế. yêu thì phải nhào vào giành lấy chứ. Thật vô tích.

Hạ An xé nát cuống vé, chân còn dậm dậm lên những mẩu vụn rơi tứ tung trên vỉa hè. Cô nhìn sang bên cạnh:

– Còn hai đứa,thấy sao?

Tuệ Anh uể oải ngáp một cái rồi mới lấy tay che miệng:

– Bỏng ngô ngon, nước cam ngọt. Chỉ có điều, sô cô la hơi đắng. Á…đau kìa.

Đông Vu dấn người trước mặt Tuệ Anh để bảo vệ bạn mập khỏi mấy cú đánh của Hạ An, cô gái nhỏ nghiêm túc nêu ý kiến:

– Trong các chuyện cổ tích, em ghét nhất là nàng công chúa ngủ trong rừng, bạch tuyết và bảy chú lùn cũng thế. Nếu em là bạch tuyết, em sẽ không đời nào ngốc tới mức dễ dàng ăn quả táo đến như vậy. Hoàng tử lại chấp nhận cô nàng ham ăn thì đúng là chỉ có trong cổ tích. Còn công chua, ngủ quá nhiều nên có lẽ tư tưởng không được thông suốt. Nghĩ kĩ thì hoàng tử chỉ đẹp mã thôi, còn thực chất là tên dê xồm đội lốt! Yêu như thế, thà ngủ còn hơn!

Hạ An vỗ tay bộp bộp, đầu gật lia lịa rất hưng phấn khi Đông Vy có cùng quan điểm với mình. Riêng Tuệ Anh, ngẫm nghĩ mãi rồi thốt lên:

– Ham ăn, ham ngủ? Cậu không phải đang nói đến tớ đấy chứ?

– Em là bạch tuyết à? Bạch tạng thì đúng hơn. Vả lại, là heo nói ngủ trong chuồng.

– Chúc ừng Tuệ Anh. Hoàng tử của cậu sẽ là heo rừng!

– Chị Hạ An!!! Chuột nhắt!!!

Tuệ Anh gào to rồi hâm hực đuổi theo, thân mập mạp cùng bệnh lười hoạt động nên chỉ chạy được một đoạn ngắn đã cúi gập, thở dốc.

Cô đang đứng trước ngõ hẻm vắng vẻ mà hai người kia vừa trốn vào. Xung quanh không bóng người, khu phố chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ, có thể nghe rõ mọi âm thanh dù nhẹ chỉ tựa cánh hoa rơi xuống lòng đường.

Tuệ Anh không nhát gan, cũng chẳng đủ can đảm để đứng yên chờ Hạ An, Đông Vy ló mặt nên cô đi tiếp.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến cô giật bắn mình. Tuệ Anh chợt nín thở…

In dưới mặt đất, đổ dài bên cạnh chiếc bóng tròn vo là một chiếc bóng đen khác.

Chap 13: Bé con say xỉn!

Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệt lập của một sinh linh trơ trọi.

Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi lớp sương mù đau thương phủ quanh cuộc sống của cô.

***

Dọc đường đi cho đến lúc trở lại đầu khu phố, hai người không hề gặp lại Tuệ Anh. Có lẽ cô bạn giẫln dỗi bỏ về trước.

Giả thuyết ấy lướt qua đầu Đông Vy chỉ vỏn vẹn trong giây lát ngắn ngủi, cô gái nhỏ đang hoang mang vì ý nghĩ tồi tệ hơn.

Có khi nào, cô bạn đã xảy ra chuyện?

Hạ An chợt kéo áo Đông Vy, cùng hướng ánh nhìn hoang mang đến con đường nhỏ tối tăm. Nơi đó, Tuệ Anh đang bị gã đàn ông bịt miệng, tay còn lại của gã như gọng sắt kìm chặt lấy người cô và lôi đi một cách thô bạo.

Tuệ Anh chống cự, chân ghì lại nhưng sức lực của cô gái mới lớn còn rất yếu so với gã trung tuổi có tướng tá to khoẻ.

– Thả bạn tôi ra!

Đông Vy mặc kệ cái níu tay của Hạ An, cô không thể để gã đó kéo Tuệ Anh đến chiếc xe đó kia được! Tới lúc đó, Hạ An gọi cảnh sát cũng chẳng còn kịp nữa.

Gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ đã đuổi tới, bộ râu quai nón làm rõ khuôn mặt bặm trợn. Gã cười:

– Em muốn đi chung cho vui hả?

Đã quá khuya, ngõ hẻm khuất tầm nhìn che đi gã yêu râu xanh đang muốn giở trò. Bây giờ, nếu có hét lên cũng chỉ làm động tới gã. Trước những kẻ bệnh hoạn thế này, phải thật giữ bình tĩnh để đối phó và tuyệt đối đừng tỏ ra sợ hãi.

– Tất nhiên là tôi đi. Nhưng thả cô ấy ra đã.

– Anh muốn cả hai…

Chưa dứt câu, gã lại phát hiên thêm một cô gái nữa, liền giở giọng bỡn cợt:

– Đi chung bốn người luôn nhỉ!

Đông Vy không hề nghĩ tới việc Hạ An cũng xông đến, lần này, cô gái nhỏ thật sự run sợ. Theo như suy tính của cô, nếu trò đổi người thành công, một mình cô đi với hắn sẽ dễ xoay sở hơn. dù sao, lao ra khỏi xe thì cô đâu ngán. Nhưng nếu tệ hơn là hắn bắt cả hai thì vẫn còn Hạ An ở lại tìm kiếm sự trợ giúp.

Còn bây giờ…

– Tôi ghét đi cùng bọn tiểu thư này! – Đông Vy cáu bẳn, vẻ mặt trở nên khinh thường đối với Tuệ Anh cùng Hạ An, cô gái nhỏ nhìn sang gã yêu râu xanh – Đi với bọn họ rất phiền phức. Như gà công nghiệp ấy mà. Gia đình họ sẽ lại làm ầm lên. Mệt!

– Vậy em không phải bạn của họ à? Cũng thế cả thôi!

Đông Vy lắc đầu trước ánh mắt khó hiểu của những người còn lại, hừ một tiếng bất cần:

– Qua cách ăn mặc của tôi thì anh biết. Muộn rồi, có đi hay không?

Gã nhìn kỹ Đông vy một lượt, gật gù rồi buông Tuệ Anh ra, gã kéo tay cô gái nhỏ tiến vào xe, miệng lẩm bẩm:

– Girls just wanna have fun!

Tuệ Anh tái người, đôi đồng tử giãn căng ngập sợ hãi nhìn theo chiếc xe con đã chuyển bánh.

– Chị Hạ An, nên làm thế nào bây giờ?

– Gọi…cảnh sát.

Sự việc nằm ngoài kiểm soát khiến Hạ An rối trí, đấy là cách duy nhất cô nghĩ được lúc này. Khi xe của gã yêu râu xanh mang theo Đông Vy biến mất khỏi tầm mắt của hai cô gái, Tuệ Anh run giọng:

– Gọi anh ấy đi. Gọi anh ấy tới cứu chuột đi.

– Không được! – Hạ An ngập ngừng đôi chút, sự giằng co lộ rõ trên cái cau mày thật chặt.

– Đến lúc nào rồi mà chị còn tính toán chuyện cũ nữa!!!

Tuệ Anh hét lên, cướp lấy di động từ Hạ An và dò một cái tên trong danh bạ.

***

Đông Vy không thể nhảy ra khỏi xe, thắt dây an toàn đã khóa cô lại trên chiếc ghế phụ…ngay bên cạnh gã biến thái.

Đầu cô gái nhỏ ngả về phía sau, cố mở mắt thật to nhưng không thấy được gì cả.Những hình ảnh như xoay tròn quanh cô, người cô trở nên èo uột, đến mi mắt đang cụp dần xuống cũng không cách nào gượng nổi.

Thần trí cô có lúc trống rỗng hệt như tờ giấy trắng, có lúc mải mê chìm đắm trong những dòng suy nghĩ quái gở.

Thì ra Gió Quỷ nhìn cô với ánh mắt như vậy là vì câu slogan táo bạo trên áo cô. Thì ra, gã yêu râu xanh này biết tiếng anh…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Thết Chúa Đại Phong
Mang nỏ thần đi thi tài
Hoà cả làng
Tuyệt thật!
Mèo mùa nóng