– Tình bạn của chúng ta không phải một sớm một chiều, tôi coi cậu như một người em trai, cớ gì tôi làm trò đó. – Lạc Thiên khẳng khái vò nát phong thư.
– Vậy tại sao anh đóng giả Lạc Trung? Mà cứ cho anh làm thế có nguyên nhân đi, vậy ai cũng biết mà lại không hề nói cho tôi, anh coi tôi là bạn ư? Khi tôi nói thích Dương Mẫn, anh cười khẩy, có thiện chí giúp đỡ là kiểu đấy? Đã coi là bạn mà hẹn tôi tới khách sạn chứng kiến những thứ ghê tởm! – Trần Hùng vẫn không rời tay khỏi việc sửa soạn. Anh tức mình vơ hết rồi đổ ụp vào thùng.
– Kế hoạch quá hoàn hảo, tôi là kẻ bị hại cậu biết không?
Một nhân viên đã vặn chốt cửa để lọt khí, thám thính. Lạc Thiên sẽ nói hết sau khi đóng rầm cửa, lừ mắt với đám buôn chuyện.
– Tai tôi mệt rồi, nó không muốn nghe những thứ bịa đặt nữa, anh không muốn kí đơn, tôi đi, tôi vất lại sự nghiệp ở đây, nỗ lực của tôi không đáng để phục vụ cho kẻ hai mặt. – Trần Hùng nhấc bổng thùng đồ lên, toàn là vật dụng cá nhân hướng về cửa.
– Dương Mẫn là cô gái tốt, cô ấy đã xin lỗi cậu khi chuẩn bị thực hiện kế hoạch, cha tôi bắt cô ấy phải kết hôn với Lạc Trung, tôi chỉ…
Trần Hùng đá mạnh cửa, anh thoát ra, bỏ lại những âm thanh chối tai.
Còn lại Lạc Thiên, mất đi cánh tay phải đắc lực, người anh em tốt và cả gia đình. Cô thấy chưa, Trần Hùng còn không thèm nghe tôi nói, thế mà cô cứ ám ảnh tôi bằng ánh mắt và câu nói cuối cùng “Anh từng nói yêu em mà?”. Anh mạnh tay đập vào thành ghế, khiến nó quay vòng vòng.
Trần Hùng phóng xe về chỗ Gia Minh, anh chẳng tạt qua nhà vì biết phụ nữ sẽ không buông tha khi cô ta mắc lỗi. Xuống xe, anh kìm nén nỗi đau, nhoẻn miệng:
– Anh Minh, em tới đầu quân cho anh đây! Xem nào, cho em làm đại ca quản lí hộp đêm nhé!
– Cũng được, vậy cậu quản lí vũ trường Minh Minh cho tôi!
– Anh mới mở hồi nào thế? – Không ngờ Gia Minh lại đồng ý nhanh đến vậy.
– Còn cô, Khả Vy, tôi cho cô quản vũ trường Vũ Vũ đó!
Trần Hùng giờ mới hiểu thì ra Gia Minh nói đùa, anh lấy từ tên mình láy đôi.
Chắc Trần Hùng không muốn nhìn mặt Lạc Thiên nữa, Khả Vy cúi đầu chào. Lỗi tại ai mà Lạc Thiên lại ghét thấy cô?
***
– Yến Yến! Anh có lỗi với con, mọi chuyện vỡ lở rồi, con sẽ không được thừa hưởng từ Lạc Thiên! – Ông Trương vẫn chú ý tới phía trước, vừa áp tay nói chuyện điện thoại.
– …Vậy à?! – Giọng cô gái không mấy quan tâm.
– Bà ta đã đưa đơn ly dị ra tòa, anh không được hưởng một phần tài sản nào cả! Sớm muộn chức chủ tịch cũng bị tước quyền…
– Em chỉ cần con có một người cha tốt! Tiền đúng là giá trị, nhưng với em được yêu thương quan trọng hơn!
– Không có tiền làm sao sống tốt được. Anh không cam chịu, bao năm nay sống làm thân nô lệ cho bà ta, nhịn nhục, từ bỏ bao nhiêu thứ để có được vị trí ngày hôm nay, anh không muốn chúng đổ sông đổ bể.
– Dừng lại đi, chúng ta có thể bắt đầu lại, tại sao cứ phải bon chen giàu sang, con chỉ cần có ba, mẹ, em cũng chỉ cần người chồng…
– Em à, để anh tới rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện!
Ông Trương đánh rơi bên tai nghe điện thoại, với tay nhặt. Cùng lúc có container lao tới, chiếc xe con bị ma sát hút vào gầm xe, ông cố gắng giữ vững tay lái, chiếc xe lê một đoàn dài theo, khi thoát ra khỏi lao thẳng vào hàng rào chắn. Trớ trêu thay, buồng máy bị chấn động kèm chập tia lửa điện, khoang chứa xăng rò rỉ.
Và…
– Bùm! – Tiếng nổ lớn lóe sáng đoạn đường, các mảnh vụn xe văng mạnh ra xa, động cơ xe bốc hỏa, nhả khí độc hại xung quanh.
***
– Phóng viên truyền hình trực tiếp từ vụ tai nạn xảy ra trên quốc lộ A37, hướng từ nội thành ra vùng ngoại ô. Hiện tại đám cháy đã được dập tắt, lực lượng chức năng đang tiến hành điều tra nguyên nhân và xác định danh tính người bị nạn. Theo chứng kiến người dân cùng tham gia giao thông, vụ tai nạn xảy ra sau ba mươi giây một container đi qua. Chiếc xe đã bị thiêu trụi gần như hoàn toàn nên chúng tôi chưa có thông tin về chủ sở hữu. Các điều tra viên hy vọng tìm thấy mẫu tóc hoặc tế bào của người trong xe xét nghiệm đích danh, theo dự đoán xe có một người. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin vào các bản tin tiếp theo!
Tivi vừa chuyển cảnh, lập tức Lạc Trung nhận được điện thoại, bên giám định cần xác minh mẫu gen của anh với người quá cố. Bà Cao đánh rơi bát cơm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
***
– Các vị đã hay tin nhà họ Cao xảy ra chuyện chưa?
– Chuyện gì? – Khả Vy hốt hoảng, người truyền tin là một nhân viên của Gia Minh.
– Anh bạn nói luôn đi! – Trần Hùng và Phi Hàm cũng lo lắng, cả thảy dừng đũa.
– Ông Trương đã qua đời!
Đám tang không tổ chức trọng thể theo ý nguyện người con thứ hai của ông, Lạc Thiên. Dù thế nhưng người tới truy điệu phần lớn là bạn làm ăn của Trường Tồn, với các vòng hoa cầu kì. Những bộ áo comple đen lịch sự lườm lượp ra vào, động viên bằng lời lẽ máy móc tới gia đình.
Lạc Trung, Lạc Thiên và Lạc Nhã đứng cạnh di ảnh, trên cổ áo có cài băng đen, người khác xếp thành hàng xung quanh. Lạc Nhã khóc đến sưng húp, hai con mắt đỏ hoe, khản cổ vẫn thét gào trong khi Nhược Lam chỉ có thể thu lu một góc bật khóc- trong một căn phòng kín không thuộc lễ tang.
Ông không có người bạn nghèo hèn đến viếng, vì ông không có lấy người bạn tốt nào cả.
Bà Cao đờ đẫn, người ta đặt vào tay bà không biết bao khăn lau rồi, một lát là chúng ướt nhẹp. Bà cứ ngồi trên ghế, mông lung nhìn về bức ảnh người chồng. Ngày xưa ông là thanh niên gan dạ và điển trai nhất vùng, bà thích ngắm ông mặc áo lính, vì thế đến tận bây giờ trong nhà vẫn còn bộ áo kỉ niệm một thời.
Lạc Thiên gồng mình ôm lấy Lạc Nhã, cú sốc cứ liên tiếp đổ dồn lên đôi vai. Con cái đã làm được gì báo hiếu đâu mà ông vội bỏ lại gia đình. Thoảng trong kí ức, li cafe đượm lại dư vị của màu đen đơn độc, đắng ngắt.
Trần Hùng tới cùng Khả Vy, họ vào viếng thẳng. Cao phu nhân lặng dõi theo, Khả Vy vẫn giữ bên mình cái bụng giả. Giá mà có nếu như.
Khi con người ta chết rồi sẽ được tha thứ, tại bà đã đe dọa ông bằng chính tình cảm ông dành cho những đứa con mà dẫn đến cơ sự này. Cái chết không phải sự giải thoát đối với ông, bởi ông còn rất nhiều điều chưa làm. Bà cố làm ngơ Khả Vy đi, vì nguyện ước của chồng, là giữ mãi hình ảnh trong những đứa con.
Trần Hùng đến với tư cách con cháu, ông Trương đối với anh chẳng khác bậc cha chú, nhưng lần này anh không nán lại, vỗ vai Lạc Nhã rồi đi khỏi. Bên cạnh Lạc Nhã là Lạc Thiên và Dương Mẫn cũng ở trong buổi lễ. Còn Khả Vy, cô lẽ ra có trách nhiệm túc trực ở đây, lo hương hỏa và hậu sự cùng gia đình nhà chồng, nhưng cô đã bị người chồng tước quyền trước đó rồi nên dù ai tỏ ra ngạc nhiên khi cô chỉ xuất hiện một lúc cũng không là mối bận lòng. Ông Trương mất, cha chồng cô qua đời, vậy là cô không còn cơ hội gọi “cha”.
Sau khi Khả Vy và Trần Hùng rời khỏi không lâu, Triệu Đông Kỳ tới. Anh vận áo sơ mi đen, cà vạt đen, bỏ giầy từ tốn bước vào. Lạc Thiên chau mày, tay bóp chặt. Mục đích hắn đến đây làm gì, cười nhạo trước mặt anh hay biết rằng ông là cha Nhược Lam nên có quyền đến. Lại còn bày đặt tránh giờ tới của Khả Vy.
Triệu Đông Kỳ cúi mặt chào bà quả phụ rồi tiến đến kính viếng. Anh cầm nén hương đứng trước linh cửu khấn nhẩm:
– Bác hãy yên nghỉ, cháu sẽ thực hiện mong mỏi của bác!
– Mày đến đây làm gì?
Chưa để Đông Kỳ cắm nén hương vào lư, Lạc Thiên xông tới huých vai xô ngã.
Đông Kỳ không nói gì, anh cáo lui khi những thanh niên khác đang ra sức giữ Lạc Thiên ở lại. Đông Kỳ biết Lạc Thiên sẽ còn căm phẫn hơn cả thế.
***
Gánh nặng công ty vẫn còn đó, dù mất đi trụ cột hình thức nhưng uy tín của Trường Tồn giảm sút, các mối làm ăn chuyển hướng sang các tập đoàn khác. Thương trường luôn tồn tại sự cạnh tranh khốc liệt, chỉ một cái dừng chân thì cơ hội sẽ vụt mất bởi kẻ khác.
Lạc Thiên đốt tờ tiền vàng cuối cùng, anh ngồi thừ trước mộ cha. Cả cha và mẹ anh đã mắc một sai lầm lớn, đến lượt anh và anh trai cũng vậy. Hôn nhân đâu phải chỉ dựa trên tình yêu, môn đăng hộ đối cũng vô cùng quan trọng. Đời ông đã làm được gì cho bản thân khi chạy theo vinh hoa phú quý, ông lầm tưởng mình sẽ hạnh phúc trong giàu sang, những đứa con được ăn sung mặc sướng mà tự đánh mất sự kính trọng của nhiều người. Đã bao giờ ông được toàn quyền quyết định chuyện gia đình, việc mà người đàn ông coi đó là quyền và nghĩa vụ, hay con cái chẳng muốn khoe về tuổi thơ của ông vì chúng quá sung sướng, chẳng cần lo nghĩ. Thế nên ông không có gì mang theo. Ông chẳng thích uống cafe đen, chăng là cố tạo thói quen cho bản thân và để cậu bé Lạc Thiên bắt chước.
Nói về cuộc hôn nhân của mình, thay vì kết hôn với một tiểu thư tương xứng, Lạc Thiên rước phải hạng người ham vinh. Cô ta vào nhà họ Cao vì hai chữ mưu sinh, vậy thì hời cho cô ta quá rồi còn gì. Những tưởng tìm ra bẩn thủi trong lối suy nghĩ hèn mọn của cô ta, anh dễ dàng ném ra khỏi bộ não mà thực ra chỉ toàn là nhung nhớ trong trái tim cố chấp.
Trời chập choạng tối, Lạc Thiên đứng dậy, đảo bước quay đi. Anh vẫn muốn về căn nhà đó.
Chiếc cổng mở hờ, tiếng lá rơi, Khả Vy quét sân loẹt xoẹt. Cu Tom lon ton chạy đến, nhõng nhẽo cô vì anh cứ bẹo má bé hoài. Dù được ẵm trên vòng tay cô, anh vẫn bẹo má bé, bé áp mặt vào người, giả vờ hờn dỗi. Khả Vy cười rất tươi, nụ cười khi đó anh thấy là trong sáng.
Rồi Khả Vy xách cặp của anh mang vào nhà, cô cất giầy lên kệ, cơm canh có hôm nấu dở, anh vẫn thấy ngon miệng vì những lời bào chữa đầy thú vị. Nhiều lúc không muốn nói, anh và cô nhìn nhau rất lâu xem ai chớp mắt trước phải đổ rác. Thường thì anh thắng nhưng số ít lần thua, anh toàn phớt lờ nghĩa vụ, và cô chẳng trách, đến muộn thì người đi đổ vẫn là cô.
…
– Mai táng xong rồi hả anh?
– À, ừ!
Thế mà anh cứ ngỡ…là cô ấy, chẳng thể nào gạt bỏ định kiến, cũng không thể xóa nhà những khoảnh khắc kỉ niệm bên Khả Vy.
– Chị Vy chưa về sao? Mấy hôm nay em không thấy?
– Anh…không biết!
Nhược Lam nhìn vào chiếc thẻ tín dụng màu đỏ trên bàn, trơ trọi, phủ một lớp bụi mỏng. Lạc Thiên dường như rất đau khi nói ra ba từ ấy.
Cây điều hòa phả không khí mát lạnh vào ngay trước bàn trà gần đó, trong quán có vài ba vị khách.
– Lạc Thiên ổn chứ?
– Cậu hẹn tôi ra đây nói chuyện về đàn ông à? Haiz, tôi cũng chẳng biết nói thế nào, anh ta không thể bình thường khi nhà xảy ra đại sự. Bác Trương là người anh ta yêu thương và kính trọng vô cùng.
– Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ tôi, Trần Hùng có vẻ không coi anh ta là bạn nữa?! – Gia Minh đẩy cốc rượu về phía Tuấn Kiệt.
– Kể ra tôi cũng thấy lạ, hôm tang lễ, tôi ở đấy suốt, cậu ta đến có một lúc, còn không hỏi han Lạc Thiên câu nào.
– Hình như vì chuyện của Dương Mẫn nào đó thì phải? – Gia Minh rót thêm rượu vào cốc.
– À, Dương Mẫn, tôi biết cô bé đó. Đại khái hôm nọ, Trần Hùng gọi cho tôi trình bày về chuyện tình cảm, phiền tôi chuyển lời đến quản lí nhà nghỉ đưa cậu ta chìa sơ cua. Tôi đang bận công tác nên không hỏi kĩ nữa.
– Liệu Lạc Thiên và cô gái đó có gì không?
– Cậu nghĩ linh tinh đấy à. Anh ta kể từ ngày lấy vợ có màng đến ai đâu, hơn nữa đã biết Dương Mẫn là người Hùng theo đuổi, không đời nào anh ta có ý xấu. Mà cậu vừa nói gì cơ, Khả Vy không ở nhà cùng Lạc Thiên, ra chỗ cậu làm gì?
– Đó, tôi khó hiểu ở chỗ đó – Gia Minh đang tìm cách giải quyết nhưng anh không nói về chuyện cái thai – như cậu nói Lạc Thiên là người đường hoàng, chắc có xảy ra việc gì không ổn.
– Kể từ ngày anh ta lấy vợ tôi đã thấy không ổn rồi. Cậu xem, cậu ta mới 25 tuổi, bằng chúng ta, ở tuổi này chuyện có con vẫn còn quá sớm. Khả Vy lại còn quá trẻ. – Tuấn Kiệt vẫn mãi thấy khó nghĩ ở chuyện này, gần như lần nào nhắc đến vấn đề của Lạc Thiên thì anh sẽ nói vậy.
– Vậy thì có sao, gia đình cậu ta thích trẻ con chẳng hạn?
– Tôi không nghĩ thế, đứa trẻ sinh ra không chừng là người thừa kế, cần thừa hưởng nhiều tố chất và gen tốt từ bố mẹ. Tôi nghĩ vì…
Gia Minh cho rằng Tuấn Kiệt lờ mờ đoán ra.
– Bác sĩ yêu cầu!
– Ôi! Tôi tưởng cậu có phát hiện gì cơ. Nói nghiêm túc đi nào.
– Nếu Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ cậu thì hẳn chuyện đã nghiêm trọng, và hai người ấy tin tưởng cậu nhiều. Tôi sẽ nói cho cậu biết một vài khúc mắc của mình, cứ thế này nhìn Lạc Thiên suy sụp tôi không cam. Cậu có nhớ hôm tôi gạ cậu đi gặp mặt Nhược Lam không? Cái hôm Khả Vy ngã xuống nước, cậu xích mích với cô ấy và cả hai bị tắm bùn, thực ra hôm ấy chúng tôi định kiểm tra chuyện gì đó giữa Lạc Thiên với cô ấy ở đêm tân hôn.
Vũ Gia Minh bỏ cốc rượu khỏi miệng, trợn mắt.
– Nói cụ thể hơn đi!
– Trần Hùng bày cách để Lạc Thiên có cơ hội kiểm tra Khả Vy. Cậu ta đưa ra lí thuyết: bất kì đứa con gái nào đều bị nhột khi đàn ông chạm vào người, và Lạc Thiên tán dương cái suy nghĩ chẳng ra làm sao đó. – Tuấn Kiệt chuẩn bị sẵn tai để nghe Gia Minh phá lên cười, anh cũng thấy lạ là sao mình lại nghe theo hai người gàn dở dạo đó.
– Cái đó mà cũng nghĩ ra! Nhưng tức là chuyện này hơi tế nhị, đêm tân hôn của hai người đó có vấn đề gì à? – Gia Minh lấy tay bịt miệng, tay còn lại lượm khăn giấy.
– Chú rể hôm ấy bị chuốc rượu không nhiều lắm nhưng lăn đùng ra, phải mấy người khuân về. Sau hôm đó thì tôi thấy Khả Vy không có gì đặc biệt, cô ấy vẫn nhí nhảnh và trẻ con, còn Lạc Thiên đâm ra tự than vãn. Vợ chồng gì kiểu họ, sống với nhau cả đời chứ có một hai ngày đâu. À, còn điều này nữa, lúc cậu bế bổng cô ấy lên, cô ấy dữ như bà chằn, tôi thám thính cho Lạc Thiên và nhận thấy, dường như họ chưa làm tròn nghĩa vụ với nhau thì phải. Ha ha, khổ thân cậu hôm ấy lĩnh trọn.
Nghĩ tới càng thêm tức, thì ra mình bị làm vật thế thân cho kế hoạch dở hơi nhất quả đất. Gia Minh nghiêm giọng.
– E hèm!
– Thế nhưng họ lại có Cao Lạc Ba Chấm!…Chuyện này chấm dứt ở đây nhé, nghĩ nặng đầu mà không có lời giải đâu! Uống đi!
Tuấn Kiệt nâng cốc, kết thúc cuộc nói chuyện.
***
Gia Minh trở về nhà. Anh bật đèn sáng lên, Khả Vy tay ôm chân ngồi trước tivi, chẳng biết thấy được gì từ màn hình đen ngòm.
– Cô định sống tiếp thế nào? – Anh hạ người xuống.
– Tôi không biết, chắc sẽ tiếp tục diễn vai trò của mình! – cô rời mắt khỏi, thu về những ngón chân mình.
– Kể cả khi hai người trong giai đoạn li thân?
– Vâng! Chuyện đó đâu ảnh hưởng tới kịch bản! – cô đếm số ngón chân, kết quả là mười mà vẫn lặp lại, tựa hồ rảnh rỗi sinh nhàm chán.
– Rồi sau khi diễn xong?
– Sẽ biến mất! Đi tới một nơi nào đó chẳng hạn.
– Nhưng…
– Tôi không có gia đình, không người thân thì quan trọng gì. Chỉ có điều vẫn chưa báo đáp công dưỡng dục của các xơ ở cô nhi viện – khẽ nhíu mày.
– Cô được sinh ra thì cũng có quyền tự quyết định cuộc sống, cớ sao cứ phải phụ thuộc vào sắp xếp của người khác?
Anh đặt hai tay lên vai cô, mặt đối mặt.
– Vậy ư? Các vị xơ nói với tôi, khi mới tròn tháng, tôi đã không còn gia đình. Cha mẹ tôi là công nhân làm thuê cho tổ chức khai thác khoáng sản trái phép, nghề đãi vàng ven các con sông nhiều phù sa. Những gia đình làm công đều sống quy tụ gần bờ, ngày ngày họ để đám con nít ở nhà để kiếm miếng cơm manh áo. Sạt lở đất thì phải, thiên nhiên nhấn chìm cha mẹ chúng tôi và cả những vách nhà lụp sụp. Một vài đứa trẻ con may mắn sống sót nhờ các chú cảnh sát, công an khu vực…trong đó có tôi. Tất cả đều được đưa về cô nhi, Hy Viên dành cho các cháu nữ…Ngay từ nhỏ tôi đã phụ thuộc rồi, kể cả ước mơ trở thành cảnh sát cũng từ hoàn cảnh mà ra. Nhưng tôi thế này thì cứu được ai chứ? Chỉ là tôi cầu mong những người dân khổ sở được an toàn thôi! Đến khi lấy chồng, tôi mong được làm người vợ đảm đang, khi có con theo cách này tôi cũng ước ao là người mẹ hiền. Tôi là người đơn giản, có khi tôi yêu cái nghề diễn viên thật rồi!
Trước lúc nghe những lời tâm sự, Gia Minh đã định thuyết phục cô bằng được việc nói ra với Lạc Thiên. Cảnh sát? Đó đâu phải nghề anh đeo đuổi, ước mơ nhất thời trước hoản cảnh tù túng, đơn giản vậy thôi. Phần vì anh chưa đủ sâu sắc hiểu cho cô. Trên Lạc Thiên còn có gia đình lớn, cô con dâu bé nhỏ này không dám trái lời Cao phu nhân, anh không biết lí do khiến bà ấy chọn cô nhưng chắc chắn nó bất lợi. Giả dụ nói toạc ra, cứ cho là Lạc Thiên không trách cô nhưng hẳn anh ta sẽ bất bình và mất đi tôn kính bậc trên. Vì cô gái này thiếu thốn quá nhiều tình thương nên mới muốn gìn giữ cho người khác, tấm lòng cô thật đáng quý. Anh đưa hai tay, ngả cô vào lòng mình.
– Cô sẽ luôn được chào đón ở đây!
Căn phòng trở nên ấm áp hơn khi con người ta mở lòng vì nhau.
Lạc Thiên vẫn gắng mình đi làm dù trong đầu không thể tập trung, anh đã mất niềm vui trong công việc, cuộc sống và chính bản thân. Cứ mỗi lần nghĩ về ngôi nhà đó thì hình ảnh Khả Vy cứ mòng mòng điều khiển, hối thúc anh đâm vào ngõ cụt. Gục ngã.
Đi đâu, làm bất cứ điều gì, tất cả đều bám riết lấy mọi cử chỉ gần gũi bên con người ấy. Anh cần ly cafe mỗi sáng có hương vị của cô, cần được thắt cà vạt lỏng theo cách cô làm, những chiếc áo là phẳng, đôi giày thể thao thắt nơ sẵn, chiếc ô đặt trong xe mỗi sáng…
Chiều nay lại về nhà, sẽ chẳng có bóng dáng thân quen đâu, những quả trứng rồi sẽ bị ung và đóa hoa héo hon rụng cánh.
– Dương Mẫn là bạn em, sáng nay cô ấy tìm gặp và nói một số thứ, em nghĩ là anh và Khả Vy đang gặp rắc rối!
– …- Lạc Thiên ném cặp sang bên, gỡ mãi không được cà vạt, anh tức mình chui nó ra khỏi đầu. Dấu ba chấm phức tạp hơn từ rắc rối.
– Cô ấy muốn nhờ em giải thích rõ cho anh Hùng, và em thấy mình cũng cần giúp anh và Khả Vy. – Nhược Lam nhặt cà vạt và xếp cặp lên giá.
– Em quan tâm đến chuyện của anh hơi nhiều rồi đấy! – Lạc Thiên gặp khó khăn với chiếc cúc ở cổ tay, anh giật mạnh ra thay vì nhờ vả.
– Anh nói như vậy nghe được sao? Cứ cho như một cô em gái không có quyền can dự, nhưng người yêu cũ thì được chứ? Em mong anh được hạnh phúc! – Nhược Lam không để anh át giọng.
– …Còn em? Em đã lo xong thân mình chưa? Em cũng đang bị xỏ đấy thôi! Lại còn chuyện gia đình, ngay cả tới thăm mộ cha em cũng không, em nói mình không dám trách móc người trên mà vô lễ như thế à!? – Lạc Thiên không thích để người khác biết mình đang tổn thương, anh muốn tự vực dậy.
– Đối với em, ơn nuôi dưỡng xứng đáng làm cha hơn người sinh ra. – Cô không chớp mắt lấy một lần khi nói từ tận đáy lòng – …Cha anh có quyền gọi em là con ư? Ông ấy mang nặng đẻ đau em hay cuống quýt lo lắng khi em chào đời, nắn chữ cho em, dạy em tập đọc, dạy bảo em? Không gì cả, ông ấy làm được gì cho em chứ! Em chỉ có một người cha thôi.
– Nhưng cha mới là người sinh ra em! – Anh quát lên.
– Thì sao? Người mang lại hạnh phúc cho mẹ con em là cha Trịnh. Anh nói đến tình thương, anh nói rằng cha anh thương em nhiều lắm, muốn em làm con dâu ư? Đó là ích kỉ, ông có nghĩ cho cha em không? Độc ác! Đối với em và mẹ chỉ có mỗi cha thôi.
– Em…biết được Trịnh phu nhân ư? – Anh hạ giọng, ngữ điệu thành khẩn được biết.
– Em biết, ngay từ tên gọi, Trịnh phu nhân, những việc mẹ làm đều hết mình cho gia đình. Mẹ sinh ra em vì mong muốn nhà có trẻ con, có nơi nương tựa lúc tuổi già, em tồn tại để làm cha hạnh phúc, dù không phải con ruột nhưng em vẫn là con của ông!
– …Liệu con anh có nghĩ được như em không? – câu hỏi gấp gáp vừa sợ Nhược Lam nghe thấy rõ lại kéo dài để cô giúp anh trả lời.
– Anh nói gì thế? Con anh…không phải con đẻ của anh? Chuyện ở nhà nghỉ anh và Dương Mẫn bị anh Hùng và Khả Vy hiểu sai chứ đâu liên quan gì đến…???
– Những thứ Dương Mẫn kể cho em đó, xảy ra y hệt tại ngày cưới của anh! – Lạc Thiên lấy hết bình tĩnh để nói. Anh nhìn thẳng vào tấm ảnh cưới treo bành chướng trước gian phòng.
– Khả Vy làm thế để làm gì chứ? – sau khi nghe thêm một vài điều nữa, Nhược Lam cất tiếng.
– Cô ta muốn tìm một người cha cho con mình chăng? Tìm được anh thì tốt quá rồi còn gì! – Lạc Thiên cười nhạt, nụ cười méo mó đến khổ sở.
– Không đúng! Khả Vy sẽ không làm thế, em tin cô ấy không gạt anh đâu.
– Tin? Anh về đây đợi chờ bằng cái lòng tin trong lồng ngực – Anh chĩa ngón trỏ vào tim mình, – kể cả khi đuổi cô ta đi, cô ta có thèm nói với anh lời nào? Định sẽ che giấu đến khi nào nữa, hay cô ta muốn anh rước về? – cánh tay vung lên chỉ ra cổng.
– Nếu là cô ấy em cũng chẳng có ai để giãi bày!
Câu nói này của Nhược Lam khiến Lạc Thiên có chút tỉnh ngộ.
– Cái ngày em dặn dò cô ấy thay em thương yêu anh, em cảm giác cô ấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể. Có lẽ vì cô ấy không có người bạn nào đủ khả năng giúp đỡ?
– Không là anh ư? – Lạc Thiên thả lỏng đầu ngón tay.
– Bởi vì anh đã không nói ra những nghi ngờ trước cô ấy!
Vấn đề là cả hai đều lo sợ sẽ làm tổn thương người kia nếu lỡ nói ra. Họ sợ vết trầy xước của con tim sẽ không lành lại, mà tự mình pha chế độc dược kì cọ tim mình. Để rồi từ những xước sát tí hon, tróc vẩy, loang rộng, lở loét và ăn mòn.
Một lần nói ra, họ sẽ hiểu nhau hơn, nửa kia là thuốc kháng sinh đặc hiệu, chữa lành trái tim như chưa hề rạn nứt. Tại họ nhút nhát quá, nghĩ rằng im lặng là giải pháp nên nỗi đau đè nén, xô đẩy nhau, trở thành kháng thuốc mất rồi.
– Nhỡ nói ra sẽ làm cô ấy tổn thương? – Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận.
– Vậy anh mong nhận được lí do của người ta? Em sẽ đi tìm Trần Hùng để nói về việc Dương Mẫn, nếu anh muốn em có thể hỏi chỗ của chị dâu!
***
Chiếc xe đi với tốc độ tối đa cho phép, chặng đường không dài nhưng thời gian như lề dề chậm rãi.
– Khả Vy, cô hẹn gặp Triệu Đông Kỳ trước cửa nhà mình có lí do gì vậy? Mọi chuyện sẽ được giải quyết? Anh ta có liên quan gì trong việc này? Cả Trần Hùng nữa, cậu muốn nghe lời xác minh? – Gia Minh cảm thấy thoải mái thay cho những người bạn.
– Nhược Lam gọi tôi đến, vì nể cô ấy nên tôi
– Thôi đi, cậu cần biết sự thật quá đi chứ. Gia Minh liếc qua Khả Vy, trông cô ôm đầy mâu thuẫn.
Ba người xuống xe, vừa hay Dương Mẫn được Nhược Lam mở cửa. Trần Hùng không nói một lời nào hết, cậu thọc tay túi quần.
– Giải quyết tất tần tật cho xong xuôi đi thôi! – Gia Minh đẩy Khả Vy vào trong.
Lạc Thiên đứng từ hiên, đồng tử anh giãn ra. Sáu ngày không gặp mà cô gầy đi quá nhiều, bé con không phát triển thêm. Chiếc nhẫn ngón áp út như rộng ra so với tay cô. Mái tóc chải vào nếp gọn gàng, kẹp tăm giữ những sợi tóc mai ương bướng, áo váy là chiếc hôm ra đi, ánh mắt vẫn thuần khiết như thế, anh lắc đầu ba lần, xua đuổi chúng để khôi phục lí trí. Khó lắm, yêu thương chạy được quá nhiều vòng so với lí trí, và kẻ nào thua bị nuốt chửng
– Chị Vy, mấy hôm nay vắng bóng chị nhà buồn lắm! – Nhược Lam một tay kéo bạn, một tay giữ Khả Vy.
– Không, em còn đợi một người nữa rồi mới vào. – cô rụt rè mấp máy, Triệu Đông Kỳ nói nhất định đợi anh đến. Khả Vy khoát tay Gia Minh ra, cô nép vào một góc cổng đợi chờ như thể mình chỉ là một người khách viếng thăm nơi chốn cũ.
Lạc Thiên nhìn theo cô mãi. Không còn nét hồng hào sức trẻ, anh chỉ thấy cằn cỗi xám xịt phủ lên lớp da mỏng manh. Mãi rồi anh cũng chuyển hướng, qua ba bậc tam cấp. Và họ chọn khuân viên để nói, tầm này hàng xóm xung quanh đều đi làm hết. Anh vẫn dõi theo cô chốc chốc, họ cách nhau một chiếc cổng sắt.
– Đó là tất cả những gì anh và chị Vy đã nhìn thấy! – Nhược Lam thuật lại cho Trần Hùng tường tận.
Trần Hùng ngó sang Dương Mẫn rồi Lạc Thiên, anh ngẫm rất kĩ, không trách ai được, lại càng không thể giận người quá cố.
Khả Vy sợ hãi nhìn vào, qua cột kim loại hình trụ dài, nơi cô đứng cách chỗ họ một quãng ngắn, đủ để nghe. Cô ăn vận tươm tất đến đây, điều cô mong muốn đã đạt được, là những cái nhìn của Lạc Thiên, xoáy thành lốc. Rồi đột nhiên một bàn tay siết chặt lấy cô và nói :
– Hãy chỉ nghe anh thôi nếu em thực sự yêu Lạc Thiên. – Triệu Đông Kỳ nhét cẩu thả hai tờ chi phiếu vào túi ngực trái, bước vào.
– Anh Kỳ! – Nhược Lam rạng ngời thể hiện niềm vui trên khóe môi, chợt vụt tắt khi tay Khả Vy được gìn giữ trong tay anh.
Cách ăn mặc của Đông Kỳ có chút bất cần, quần mài thụng, áo ba lỗ phủ ngoài sơ mi sặc sỡ để phanh, tóc chỏm dựng chỏm rạp. Anh muốn phô bày hình ảnh lông bông của gã thanh niên vô kỉ luật.
– Đến đây có việc gì? – Lạc Thiên không thể im lặng, anh muốn giựt phắt cái nắm tay kia, gầm lên trong mọi trạng thái biểu đạt cảm xúc.
– Tôi đến để nói sự thật, nói tất cả, về cuộc hôn nhân của anh và Khả Vy.
Khả Vy cảm thấy sự run lạnh ở Triệu Đông Kỳ, anh dùng lòng bàn tay che chở cho cô và mình. Đồng cảm là thứ duy nhất hai người giao nhau.
– Anh biết chuyện đó ư? – Nhược Lam tiến hai bước lên trước, đứng đối mặt với Đông Kỳ. Nhưng anh dịch mũi giầy nhìn thẳng về phía Lạc Thiên.
– Nhược Lam, em cũng ở đây, cũng tốt, đỡ phải nói nhiều – Anh thở hắt – đằng nào thì ai chẳng biết: Người viết ra những gì cô gái kia phải làm chính là tôi, Triệu Đông Kỳ, tôi được thuê để soạn cho Cao Lạc Trung và Dương Mẫn, cả Cao Lạc Thiên và Khả Vy nên vợ chồng.
Khả Vy giằng tay anh lại, không còn dừng lại ở sợ hãi, giống như hai con thiêu thân chúc đầu vào ánh lửa, bị thiêu tự lúc nào, nhịp tim có thể ngừng đập tức khắc, hoặc chết trước khi lồng ngực nổ tung. Triệu Đông Kỳ vẫn tiếp :
– Mọi thứ, người phục vụ cố tình đổ ly nước vào váy Khả Vy, du học sinh, yêu nhau ba năm, Ống Mút, giai điệu của cơn mưa, và cả…việc cô ấy phải nghén những lúc nào, trước mặt ai, tất cả là tôi tạo ra hết. – dũng cảm nói, xong anh liếm môi thở dốc.
– Vì sao phải làm thế? – Lạc Thiên quát lớn, anh lao tới, va vào người Trần Hùng, củng mạc hằn lên mạch máu, giận dữ giữ lấy cánh tay phải của Khả Vy.
– Điều cuối cùng…tôi là cha đứa trẻ trong bụng Khả Vy!
Chẳng ai lường được câu nói này, tay Lạc Thiên buông ra, sắc mặt anh sa sầm, từng tế bào như đông cứng lại. Băng giá.
– Điều cuối cùng…tôi là cha đứa trẻ trong bụng Khả Vy!
Chẳng ai lường được câu nói này, tay Lạc Thiên buông ra, sắc mặt anh sa sầm, từng tế bào như đông cứng lại. Băng giá.
– Anh vừa đùa đấy hả? – Nhược Lam kinh ngạc, miệng cô không đóng lại kể cả dứt câu.
– Thiếu gì chuyện đem ra đùa mà cậu chọn cái trò khỉ gì vậy? – Vũ Gia Minh biết cái bọc kia là giả.
– Tôi không bao giờ đem danh dự và nhân phẩm của người khác ra đùa! – Đông Kỳ từ từ nhìn Khả Vy. Cô chớp mắt nhìn thảm cỏ dưới chân.
– Mày nói cái chết tiệt gì mà danh dự và nhân phẩm?
Lạc Thiên xoay người tung hết sức vào cú đấm ngay cửa miệng Đông Kỳ. May buông tay ra kịp và có Gia Minh đằng sau đỡ nên Khả Vy trụ lại. Đông Kỳ ngã sóng soài xuống sân, mặt anh chà vào vệ xi măng, trán dính đầy cát, dưới lớp cát máu rỉn đỏ thẫm.
– Anh Kỳ!
Khả Vy và Nhược Lam đồng thời cúi xuống, nhưng Lạc Thiên giữ tay Khả Vy lại, còn Nhược Lam, Triệu Đông Kỳ không cho mình tư cách được cô chạm vào. Hai tờ chi phiếu rơi ra, có chữ kí của ông Trương.
– Thằng khốn, mày vì tiền mà làm trò này? – Trần Hùng nhổ đờm, nắm tay kêu răng rắc.
Triệu Đông Kỳ không nói gì, anh cố đứng lên và chắc chắn mình sẽ còn bị đau, trước khi đi anh đã chuẩn bị một liều thuốc giảm đau chứa thành phần có tác dụng mau đông máu. Anh lần mò tìm kính, đeo, lượm hai tờ tiền và dúi vào túi quần.
– Mày còn không bằng một con súc vật! – Lạc Thiên điên tiết, cơn nóng ùn ùn kéo tới, nắm cổ áo Đông Kỳ đấm thêm phát nữa.
– Bỏ ra! Anh đừng đánh anh ấy nữa! – Khả Vy ngan cản, cô không dám nài nỉ mà van xin, yếu đuối giữ tay anh.
– Cô là cái chó gì được cản!?
Anh hất tay còn lại mà Nhược Lam ngăn mình, phía bên Khả Vy, anh dùng lời nói để ép cô buông ra. Nếu cô ngã…
Gia Minh nhân lúc Lạc Thiên lỏng tay kéo Triệu Đông Kỳ lên, đứng chắn bảo vệ. Hai tấm chi phiếu ấy cố tình để rơi. Anh ta đến muộn như thế có thể cất giữ cẩn thận số tiền lớn, vì mục đích anh ta làm là tiền mà, trừ phi Triệu Đông
Kỳ có ý khác.
– Cô nói đi, cô là vợ tôi hay là con đàn bà của thằng đê tiện kia?
Khả Vy nhìn thấy từng gân đỏ long lên sòng sọc trong ánh mắt đáng sợ, Lạc Thiên bóp chặt cổ tay cô, kiểu đe dọa sẽ ăn tươi nuốt sống nếu trả lời không đúng ý anh.
– Con của cô ấy là con tôi! – Triệu Đông Kỳ vẫn kiên trì bảo vệ sự việc.
– Mày im đi, tao không hỏi mày! Khả Vy, tôi sẽ chỉ tin khi chính miệng cô nói ra, con tôi là của ai?
Anh đã quá áp đặt, con tôi, anh sợ nên đã hét vang trời câu nói đó…sợ một cơn mưa cuốn đi, sợ ánh nắng chói lóa, sợ con sóng phá bĩnh cồn cát, sợ mặt trăng làm dâng thủy triều, sợ…một sự thật hiển nhiên không thuộc về mình.
Khả Vy mồ hôi ứa ra, chảy vào cả lớp mô hóa học nhân tạo. “Nếu em yêu Lạc Thiên”, câu nói vừa rồi của Triệu Đông Kỳ khiến cô không biết làm thế nào nữa.
– Em nói đi, xin em đấy, một là của anh, không thì chẳng là gì cả, hay chỉ là cái gối em nhồi vào thôi, của anh phải không em?
Khả Vy ngoái lại nhìn Triệu Đông Kỳ, rồi lại quay sang Lạc Thiên, giờ cô có quyền lựa chọn, nhưng cô không biết làm thế nào cả. Yêu Lạc Thiên thì phải nói thật chứ, tại sao cứ gạt anh ấy mãi…
– Anh Kỳ, anh không phải hạng người đó! – Nhược Lam đứng về phía Lạc Thiên.
– Triệu Đông Kỳ, nghe thấy chưa, Nhược Lam cũng không tin, đừng dối trá! – Lạc Thiên cho rằng đây chỉ là cơn ác mộng và sẽ bỏ qua trò đùa dai dẳng.
– Khả Vy, em thừa nhận đi rồi chúng ta rời khỏi đây! Anh mệt mỏi lắm rồi, anh không muốn nghe con mình gọi người đàn ông khác…- Triệu Đồng Kỳ không nói hết câu nữa, muốn ra sao thì ra, anh giao mắt cô thay lời cầu khiến.
Lạc Thiên nuốt từng lưỡi gươm vào họng, anh vẫn gắng tìm kiếm nơi cô.
– Xin lỗi Lạc Thiên, Nhược Lam…! – Khả Vy nói trong khi khóe mắt đã bị cơn nước lũ trào dâng.
Chưa bao giờ gạt tay anh ra khỏi lại dễ dàng tới thế. Cô quay mặt và bước đi. Là anh buông tay trước.
– Tôi không tin! – Lạc Thiên đạp đổ chiếc bàn đá, chén đĩa rơi loang choang. Con sư tử điên cuồng Lạc Thiên xông tới Triệu Đông Kỳ.
– Hùng, cậu giữ Lạc Thiên lại, không sẽ xảy ra án mạng mất thôi! – Gia Minh chưa kịp can ngăn đã bị xô ngã.
Xung trận, một mất một còn, Lạc Thiên hiếu thắng đấp thụm vào bụng kẻ thù.
– Đánh đi, nếu anh cảm thấy tốt hơn! – Triệu Đông Kỳ khẳng khái, xem như những cú đánh này thay cho tình yêu dành cho Nhược Lam. – Gia Minh, anh đứng tránh ra!
– Mày anh hùng quá đấy! – Lạc Thiên nhổ toẹt cục tức trong họng, xắn cao tay áo. Anh vẫn tiến tới dù mọi người giữ lại, chỉ có hai mẩu đứng về phía Đông Kỳ, nhưng có người quan trọng với anh nhất lúc này, anh chỉ cần cô ấy thôi.
– Anh Thiên, đừng đánh nữa, em xin anh đấy! – Khả Vy gào lên trong làn nước mắt, cô khụy chân xuống.
– Xéo ra!
– Đi thôi, ra khỏi đây! – Gia Minh tìm cách di chuyển Triệu Đông Kỳ, nhưng Khả Vy còn chưa chịu, gáng giữ để Đông Kỳ cách cự li an toàn.
– Nhược Lam đừng giận anh Kỳ, vì em cần tiền, cần đổi đời nên mới trở thành kẻ cơ hội như thế này. Anh ấy bị ép buộc thôi! – Hẳn Triệu Đông Kỳ có nỗi khó riêng, anh đã làm cho bao nhiêu việc, thương xót và bênh vực cô. Lần này, mong rằng lời nói có thể hữu ích.
– Các người là lũ đểu giả, các người cần tiền hay cần gì từ nhà họ Cao sao không nói thẳng ra còn bày đặt, lũ chuột cống thối thây! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nữa. Khả Vy! Tôi khinh bỉ hạng người như cô! – trong cơn giận dữ tột độ, Lạc Thiên không kiềm chế nổi nữa, vì anh quá hận, vì anh quá yêu, vì cô đi quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.
Khả Vy dừng lại trước ngưỡng cổng ra, đánh rơi ánh nhìn của sự thất vọng thảm hại, tình yêu mục rỗng trong lời nói.
Lạc Thiên đau khổ gập người, anh chẳng còn thiết tha gì nữa.
Hết rồi.
– Chúng tôi đến từ toàn án nhân dân, xin thông báo có lệnh tạm giam Cao Lạc Thiên!
Chương 13: «Tôi thích em».
Vũ Gia Minh lái xe chậm rãi khác lúc đi, xe vẫn có ba người, hàng ghế dưới Khả Vy trị thương cho Đông Kỳ.
– Nhẹ tay thôi, đau lắm. Vết thương này liệu có để lại sẹo không? – Đông Kỳ làm như vừa xảy ra cuộc ẩu đả, đi ngang qua và vô tình là nạn nhân chịu tổn hại.
– Biết là đau mà còn không thủ thế! – Gia Minh phê bình.
– Nếu anh chăm bôi nghệ sẽ mau liền sẹo! – lấy bông gạt cát, xức cồn vào miệng vết thương hở, rắc thuốc là những gì Khả Vy làm được hiện tại.
– Bôi cái vàng vàng lên trán á? Kì chết đi!
– Thế thì để thành con rết trên mặt đi cho đẹp! – Khả Vy lỡ tay chạm mạnh khiến anh đau nhói.
– Anh lái xe đi đâu vậy, chúng tôi muốn đến bến xe!
– Hai người định tha phương phiêu bạt giang hồ? Tôi có ý này, cả hai đến chỗ tôi! – Gia Minh vẫn thẳng hướng xác định.
– Ở lại làm sao được, miếng silicon của tôi không giãn nở theo thời gian đâu!
Gia Minh nhìn lên kính chiếu hậu. Hai người đằng sau ngượng cười, họ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại tìm cách giải quyết bằng việc đi xa. Lúc lựa chọn giữa việc nói thật hay nói khác đi, rõ ràng Khả Vy đã xác định phải rời khỏi.
– Anh cũng biết chuyện rồi à? Vậy thì em bỏ bị quanh người được rồi đấy!
Khả Vy bỏ tay xuống, cô lắp lọ cồn lại và ngồi lặng im. Không làm theo.
– Vì đứa trẻ là em trai Lạc Thiên!
Cô thắt mình khi một lần nữa nhắc tới hai chữ Lạc Thiên, đặc biệt hơn là những gì cô vừa nghe. Gia Minh cũng vội táp vào lề đường theo dõi.
– Trước ngày mất, ông Trương gặp anh. Ông không muốn Nhược Lam và Lạc Thiên, kể cả Lạc Trung hay Lạc Nhã biết mình có con với một cô gái còn quá trẻ. Vì chuyện này ông làm mọi cách để thuyết phục Cao phu nhân chọn vợ cho Lạc Thiên và yêu cầu mang thai giả. Nhưng đến khi Cao phu nhân biết được Nhược Lam cũng là con gái ông, bà giận dữ vô cùng, đưa đến quyết định kết thúc hai tám năm hôn nhân và rằng chấm dứt việc thuê chúng ta, đứa trẻ đó bị bỏ mặc, bà chẳng cần quan tâm bất kì thứ gì nữa, nó còn có mẹ, nếu muốn ông Trương hoàn toàn được quyền đoàn tụ mẹ con nhà ấy. Nhưng ông không thể, hình ảnh người cha hết lòng vì con, đặc biệt là Lạc Thiên sẽ sụp đổ khi anh ta biết rằng mình làm bố của đứa trẻ chính là em trai. Nhưng có vẻ như ông không biết rằng Lạc Thiên cần em, Khả Vy ạ!
– Vì thế mà cậu chấp nhận mất tình yêu của mình và kẻ khác, rồi biến mình thành kẻ xấu xa…?
– Anh không thể hiểu được những người thấp bé chúng tôi trong xã hội đâu! – Khả Vy dựa vào ghế, thật may vì hy sinh của cô không hề vô nghĩa. Lạc Thiên sẽ mãi được tôn kính người cha dù anh đã mạt sát cô thậm tệ.
– Các người suy nghĩ thiển cận vậy nhỉ? Chúng ta cùng tồn tại trên thế giới này, cùng là con người, tại sao lại cứ phải đặt người khác lên trên mình chứ? – Gia Minh bất đồng quan điểm. Anh lướt qua hai tờ chi phiếu, bây giờ không mấy người dùng phương thức này để nhận tiền, chúng bị vo viên, thì ra chỉ là hai tờ giấy được xử lí qua máy in màu.
– Không hẳn, đến khi nào yêu một người anh sẽ hiểu! – Triệu Đông Kỳ cắt ngang – Khả Vy, em chẳng sợ ế đâu, có anh đây này! – cái nháy mắt với người bên cạnh khiến cơ mặt nhói đau.
– Công ty Countdown tuyên bố phá sản. Hợp đồng dự án Đại Long phải do người đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết, giám đốc của Trường Tồn, ông Cao Lạc Thiên sẽ có nguy cơ hầu tòa nếu không trả đủ số tiền cho bên thi công. – Vị luật sư báo cáo kết quả trước cuộc họp bàn.
Chính việc bỏ ra khoản tiền bưng bít tay nhà báo, Lạc Thiên bị các ngân hàng để ý và siết nợ.
– Tôi đã nói cậu ấy đừng vội vàng kí kết mà không nghe. Giờ chúng ta kiếm đâu ra mấy nghìn tỉ để đắp vào đây. Đại Long bao gồm một khu vui chơi giải trí, một sân vận động chứa hai chục nghìn người, năm tòa trung cư cao cấp kèm các dịch vụ xã hội khác. Countdown trước đây mới ứng ra 30%, bên tôi góp 15%, nhà Vũ và nhà Trịnh là 10% nhưng họ đã rút ra và chịu bồi thường một phần. Giờ chỉ ăn cắp ngân hàng mới có, lại còn sắp tới ngày khánh thành nữa chứ! – Tuấn Kiệt cau mày, san sẻ nỗi thống khổ cùng anh em.
– Họ có kế hoạch niệm thu tài sản riêng của ngài vào ngày mốt, căn nhà số 888 và các tài khoản ngân hàng sẽ bị khóa vận. Sau một thời gian gia hạn nhất định nên chúng ta không mang tiền tới, họ rao bán ngôi nhà và một phần dự án Đại Long để thu hồi vốn. Trước mắt ngài có thể bị giam lỏng vì chữ kí của ngài độc lập với Trường Tồn, họ e sợ ngài bỏ trốn.
Lạc Thiên dốc sạch cốc nước lọc, ngôi nhà ấy là kỉ niệm duy nhất còn sót lại. Anh không muốn lãng quên và bị khai trừ khỏi hồi ức. Lắc đầu về thực tại, cần phải lo chuyện đại sự trước.
– Anh huy động được một phần trăm! – Lạc Trung nói với giọng bất lực, tài sản nắm giữ của anh là phần kết cấu vật chất của Trường Tồn, số tiền đem ra dùng chỉ có thể hào phóng với cuộc sống một đại gia đình là cùng, anh đã tính thêm phần của cả Lạc Nhã, các anh em trong dòng họ. – Có lẽ Trường Tồn sẽ lo được một đơn vị! – là con số đứng bên phải khoản tiền – Vay mượn thêm từ đối tác nữa.
– Tôi và Trần Hùng sẽ đi ngoại giao, may ra chỉ thêm được 0.6%.
– Vẫn còn rất nhiều.
– Tổng tất cả mọi thứ thế chấp được của giám đốc áng chừng 0,8% – cô thư kí Phan tổng hợp thay Lạc Thiên. Bạn bè và đối tác của anh đã tính vào những người trên rồi, số này là tiền thế chấp toàn bộ tài sản công và tư.
– Chừa lại ngôi nhà cho tôi! – so với khoản tiền khủng lồ ấy thì ngôi nhà chẳng giá trị là bao, câu nói đầu tiên trong ngày của anh.
– Vậy chúng ta có gần 9 phần rồi. Kiếm đâu thêm được nữa. Người đứng đầu Countdown đã thụ án về những khỏa nợ xấu, xét kĩ bản hợp đồng thì Lạc Thiên mới là người sở hữu Đại Long, 3 phần của họ tính vào chi phí hủy hợp đồng. – Trần Hùng bấy giờ mới tham gia – Họ Trịnh thì không thể nhờ vả, họ Vũ, làm phiền anh Minh thôi chứ ông Vũ có mà nạt thêm ấy.
***
Vũ Gia Minh vắt tay lên trán, anh suy ngẫm về câu nói của Triệu Đông Kỳ : “đến khi nào yêu một người anh sẽ hiểu”, tình yêu đích thực là khi con người ta sẵn sàng hiến dâng, hy sinh, đánh đổi mà không suy tính thiệt lợi, là được góp phần, dù âm thầm, lặng lẽ vào hạnh phúc trên khóe môi người ấy.
Nhắm mắt lại, gương mặt đầu tiên hiện lên sẽ là hình bóng canh giữ thứ tình cảm thiêng liêng. Không sai. Anh từ từ hạ lớp mi xuống, người hiện ra sẽ là người anh thương ư?
– Hù! – Khả Vy đi từ trong ra, cô xòe mười ngón tay lòe trước mặt.
– Cô điên hả? Làm cái trò gì đấy!?
Khả Vy nhún vai, anh ta tự dưng lại nổi quạu, khó chịu với mình. Cô chỉ định trêu thôi mà. Gia Minh ngồi dậy, mặc thêm chiếc áo sơ mi ngoài, đóng cúc. Lúc quay về, anh nhắn một tin đáp lại Tuấn Kiệt: “Tôi sẽ trả lời sau!”. Một Gia Minh vẫn luôn nhiệt tình với bạn bè, sao trong trường hợp này lại lưỡng lự.
Anh từ chối việc ăn cơm cùng đám đàn em để về nhà. Vừa mở cửa mùi cá rán đã xộc vào mũi.
– Chỉ có rau muống và cá chấm mắm? – Anh ngồi phịch xuống, nhìn Triệu Đông Kỳ và Khả Vy rồi dùng cơm.
– Thông cảm, tôi không khéo tay cho lắm!
Khả Vy không thể nấu một bữa ăn khá hơn, nếu Đông Kỳ không nhắc nhở đừng cho thêm gia vị thì món ăn chỉ đáng bỏ đi. Những khúc cá sạm cháy, không nguyên vẹn.
– Nhưng hôm qua cũng là món này!
– Vì họ chỉ rao bán những thứ đó gần đây! Tôi mua động viên! Hì hì! – Cô gỡ phần xương và gắp trên đũa, khựng lại khi người trước mặt không phải Lạc Thiên.
Gia Minh lia lưỡi, anh định nói nhưng lại thôi, cứ thế trong suốt bữa ăn, liệu nói ra thì…
– Này, hắn xảy ra chuyện rồi! – Anh cúi mặt xuống bát cơm nhưng mắt liếc nhìn cô, cầm đũa chọc vài hạt cơm sót lại.
Khả Vy để hốt hoảng hỏi, chiếc thìa trong bát leng keng vì bị thả tuột:
– Lạc Thiên bị làm sao? Chuyện gì xảy ra với anh ấy? Anh nói nhanh xem nào? Có vấn đề gì?
– …- Gia Minh biết có nói cô cũng không giải quyết thay được, chỉ làm lòng thêm tơ mòng. Phản ứng của cô, anh không thích.
– Cậu nói đi, tại chúng tôi mà cậu ấy xảy ra chuyện gì? – Đông Kỳ sốt sắng.
– Là tòa án có lệnh tạm giam nếu trong thời hạn mười lăm ngày hắn lo đủ ba nghìn tỉ cho dự án Đại Long. – anh đành chấp nhận làm kẻ truyền tin vậy.
– Ba nghìn tỉ? – bốn con mắt trợn tròn, khoản tiền quá lớn để minh họa trên đầu ngón tay ví như mỗi ngón là một chữ số.
– Giờ đang cần hơn bốn trăm. Nếu đem bán hạ giá một phần dự án sẽ tránh được việc lãnh án, nhưng thế thì không thể hoàn lại thâm hụt, hắn sẽ mất trắng khoản tiền lên tới trăm tỉ chứ chẳng ít, và sẽ phải làm việc rất cật lực trong thời gian rất dài mới mong có thể khôi phục. – đấy là anh còn nói giảm mức độ nghiêm trọng.
– Anh có thể giúp đỡ Lạc Thiên được không?
Giúp giúp giúp, lúc nào cô cũng đặt Lạc Thiên lên trước. Anh đã giúp đỡ cô và hắn bao nhiêu, tại sao chưa một lần nghe thấy từ cảm ơn. Đến hôm nay anh phát hiện ra mình dành cho cô quá nhiều mà không trông đợi gì cả.
– Phải là sao bây giờ? Vào tù ư, Lạc Thiên có gây tội gì đâu?
– Không phải cứ cướp giật và gây thương tích, giết người mới bị bỏ tù, còn có tội phạm kinh tế nữa…tôi cũng suýt vài lần bị tống vô đấy thôi. Cả cô nữa! – Gia Minh có chút ghen tức.
– Làm cách nào để kiếm được tiền đây? Anh có bao nhiêu, cho chúng tôi vay với, nhất định sẽ hoàn trả! Sống trong tù khổ sở lắm! Anh ấy vừa mất cha lại còn chuyện của tôi, tôi không muốn anh ấy chịu thêm nữa…
– Ờ! Phải giúp chứ! Tôi có từ chối đâu! – Lại một lần nữa anh bị đôi mắt kia sai khiến. Vì sao nhỉ, anh có trái tim dành cho bạn bè chứ đâu đặc biệt dành cho người con gái nào (?) – Tôi sẽ giúp vì…là bạn của Lạc Thiên!
– Và của cả tôi nữa chứ! – Khả Vy cười rất tươi, cô xem ra chỉ coi anh như một người bạn không hơn.
– Đừng vội mừng, tôi chỉ có một phần, số tiền nhiều như thế đâu thể hô lên là có được! – Gia Minh thừa biết dùng riêng tiền hoạt động quầy bar của mình mà cha anh phát hiện thì sẽ không thể yên ổn. Anh đặt lợi ích của mình ở chốn nao?
Cả buổi tối Khả Vy chạy đi chạy lại, cô nhấn số liên hồi nhưng phím thực hiện cuộc gọi tuyệt nhiên không động tới, rồi bâng quơ nhìn ra khung cửa sổ. Đông Kỳ lại gần Gia Minh nói chuyện.
– Giờ thì cậu hiểu chưa?
– Hiểu gì?
– Đừng có chối! Không qua được mắt tôi đâu!
– Chẳng biết anh nói gì, tôi đi tắm đây!
– Cậu vừa ra khỏi nhà tắm cách đây hai mươi phút! – Đông Kỳ ngước lên bầu trời, nơi ánh trăng chiếu rọi, nơi những vì tinh tú lấp lánh tô điểm màn đen – Thật là khó cho cậu!
– Khó? – Gia Minh vắt áo lên vai.
– Nhân vật chính trong lòng Khả Vy là Lạc Thiên, họ đã chấm dứt, cậu vực dậy giúp cô ấy thật tốt nhưng định kiến lắm. Cậu dám chứ?
– Nguyên tắc của tôi là nói không với người đã có chồng! – Gia Min giật thóp.
– Anh được phép lựa chọn ư? Lạc Thiên đã đánh tôi rất đau chứng tỏ anh ta rất yêu em tôi, nói những lời đay nghiến bởi bị tình yêu làm điên dại nhưng cậu lại thể hiện tình cảm bằng cách khác, bao dung và cao cả hơn. Lời nói và hành động của cậu vốn chẳng ăn nhập gì nhau nên đừng có bào chữa.
– Thế giới này thiếu gì người để yêu, tôi mù hay sao mà chọn con nhỏ này!
Triệu Đông Kỳ nói thêm câu sau vì chắc chắn Gia Minh sẽ gạt phăng. Anh dò xét qua ánh mắt.
– Hai người đang nói chuyện gì đó? Nghĩ ra cách giúp Lạc Thiên chưa? Gia Minh, anh có thể gọi điện hỏi thăm được không?
– Hỏi thăm là cái gì? Tôi không hiểu từ đó! Gọi cho họ lúc này càng làm rối hơn thôi. Mai tôi đến bàn trực tiếp.
– Đừng gắt lên! Anh có khát không, uống nước nhé!
– Đừng có nịnh nọt! – Gia Minh càng thêm bực hơn, chưa bao giờ cô mang nước đến cho anh vô mục đích.
– Khả Vy, vừa rồi em có bị hắt xì hơi hai cái không?
Nếu có thì người nào đó đang nghĩ đến em đấy! – Triệu Đông Kỳ bật cười, phá tan căng thẳng.
– Sao nãy tôi thấy cậu nói con nhỏ này là em? – Gia Minh bắt ý vội chuyển chủ đề.
– À, ngày xưa cha mẹ tôi và cha mẹ Khả Vy đều làm nghề khai thác khoáng sản thuê, chúng tôi sống như một bộ lạc người nghèo đói, chung lều bạt, mái tranh. Mãi sau này khi tìm hiểu kĩ về lai lịch Khả Vy tôi mới biết đã từng sống dưới cùng khoảng trời bé nhỏ. Nếu tôi nhớ không lầm thì Khả Vy là đứa quấy nhiều nhất trong mấy đứa út ít, khi ấy tôi bảy tuổi, phải trông cả đám chúng nó. Tôi hay nhét khăn mặt khô vào miệng nó vì gào rất thảm. Con bé đen xì như chuột chũi ấy – Triệu Đông Kỳ chèn thêm chi tiết quấy khóc nhiều, còn lại đều chân thật, anh đã chăm sóc cô những tháng đầu đời, dựa vào nhau để tồn tại, để cha mẹ chút bớt gánh lo.
– Ngay từ đầu gặp anh em đã thấy rất gần gũi rồi! – mắt cô gợn nước.
– Có thật không? Hồi ấy em mặc cái váy chóe lòe lọe và rất hung hăng đó!
– Tại em vừa làm hỏng xe của Lạc Thiên! – Khả Vy híp mắt cười, ở bên Triệu Đông Kỳ và Gia Minh cô thấy thoải mái vô cùng nhưng có những gò bó tuyệt vời mà con người sẵn sàng đánh đổi thì duy nhất một người mang tới.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lọt qua khe cửa, Khả Vy trở mình, không biết trăng có chiếu tỏ khung cửa sổ ấy. Cô thao thức, hai bên gối ướt đẫm. Anh dù ruồng bỏ, khinh bỉ, hận cô, sao đôi mắt vẫn mải miết theo đuổi trong từng giấc mơ, khiến cô quằn quại, khôn nguôi.
Hét lên rằng «
Anh yêu em
» khi được làm bố, đặt môi hôn khi chúng ta đứng dưới vòm nhà thờ, nói «