Tác giả: Thỏ
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Trên đời này liệu có tồn tại một tình yêu vĩnh hằng?
Câu chuyện tình lãng mạn như trong cổ tích chắc có ẩn trên đời?
Hay do lòng người quá mơ mộng…
Rồi lại viển vông nghĩ ngợi?
Để một ngày nhận ra chính bản thân đã quá hão huyền…
Tỉnh giấc vẫn còn u mê…
Nhờ từng giọt mưa tí tách lạnh lẽo rửa trôi mọi thứ…
Nhận ra con tim đã quá đau…
Dần mòn chết theo năm tháng…
***
– Vậy là con Hy nó vào trường mình thật rồi hả? – Hoa hỏi.
– Ừm…Điên thật mà! – Nhi cho miếng táo chạy tọt vào miệng.
– Vậy cũng tốt mà. – Linh cũng thế.
– Tốt cái con khỉ khô chấm mắm. Ngoại tao kêu nó vô trường này để giám sát tao thì có. Coi như nó là gián điệp của ngoại tao. Tự do của tao từ nay đi chơi rồi.
Nhi than vãn suốt từ lúc sang nhà Hoa đến giờ, nó nói tiếp:
– Với lại tụi bay thấy từ lúc vào cấp 3 tới giờ tao có phá gì không?
Quỳnh vừa gọt táo vừa nói:
– Đúng là mày không gây chuyện gì to cả. Nhưng năm nay là năm cuối rồi, chắc ngoại lo nên mới kêu con Hy vào trường này.
– Mày tu cũng được 2 năm rồi, ráng thêm 1 năm nữa rồi cố gắng vào đại học, lúc đó mày muốn làm gì cũng được. – Linh vừa ăn vừa nói.
Nhi thở dài:
– Nhưng mà giờ ngoại yếu đi nhiều lắm. Từ cái vụ cuối năm lớp 9 đó. Con Hy thì năm nay mới lớp 10, nếu ngoại có chuyện gì thì phải làm sao?
Linh quàng vai Nhi:
– Yên tâm đi, ngoại mày mới có 74 thôi mà.
– Mày nghĩ ở tuổi đó khỏe á? – Nhi liếc Linh.
– Không biết.
Hoa bỗng mở ngăn kéo bàn ra, lấy ra 1 quyển sách màu xanh dương, dày cộp:
– Xem này, tao mới mua đó, phải nhịn ăn 2 tuần mới đủ tiền lận.
– Nhịn ăn 2 tuần? – Cả đám ngạc nhiên hỏi lại.
Nhi hỏi:
– Mắc vậy hả? Bao nhiêu?
– 360 000. Nó dày vậy mà, với lại người ta chỉ sản xuất có 100 cuốn thôi. Tao mua nó là cuốn cuối cùng đó. – Hoa tự hào nói.
– Cuốn cuối cùng? vậy là hết hàng rồi hả? – Quỳnh hỏi.
– Thấy tao hên chưa?
Nhi chồm lên lấy cuốn sách lại xem:
– Nó nói về vấn đề gì? Dày vậy hèn chi nặng quá.
– Này, đừng cầm như thế, nhăn giấy bây giờ.
Hoa quát lên khi thấy Nhi cầm cuốn sách của mình 1 cách thô lỗ, vì nó là 1 người yêu sách. Nó rất biết cách chăm lo, giữ gìn sách nên 1 đống sách nó mua về đều mới tinh.
Hoa không đọc truyện tình cảm mà chỉ xem đó là những vấn đề nhảm nhí.
Nhi xăm xoi cuốn sách 1 hồi rồi nói:
– Cho tao mượn nhé?
– Tao chưa đọc mà. – Hoa giật lại cuốn sách.
– Đi mà, cho tao đọc trước đi.
– Nhưng…
– Đọc xong tao sẽ trả mày liền, tao sẽ giữ cẩn thận mà.
– Nhưng sao hôm nay mày quan tâm đến sách thế, thường ngày gặp sách là mày lăn ra ngủ mà. – Quỳnh chen vào.
Nhi lật qua lật lại cuốn sách rồi dừng lại ở 1 trang, chìa ra cho tụi bạn xem.
Linh đọc dòng chữ trên giấy:
– “Cách chăm sóc người già”? Mày xem làm gì?
– Tao muốn thử xem cái này có hiệu nghiệm với ngoại tao hông đó mà. – Nhi cười.
Quỳnh khoanh tay:
– Chứ thường ngày là mày hay con Hy lo cho ngoại hả?
– Con Hy – Nhi trả lời – vì thế hôm nay tao phải chứng minh cho ngoại thấy là tao cũng biết chăm sóc ngoại.
– Được rồi, tao sẽ cho mày mượn nhưng đừng làm mất đấy.
Nhi lật lại trang đầu tiên, chỉ vào dòng chữ:
– Đây, chị viết cả tên, lớp rồi cả trường như vậy thì ai mà dám lấy của chị.
Bỗng nhiên Quỳnh la lên làm cả đám giật mình:
– Khoan đã.
– Huh?
Quỳnh nói tiếp:
– Nhi này, ở trên trường mày không được thân thiết với con Hy, hay nói chung là đừng có nói tụi bay là chị em.
– Là sao? – Nhi thắc mắc hỏi lại.
– Này, tụi tao là bạn mày thì không sao, nhưng nếu như thằng đó biết con bé là em mày thì mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Mày không thấy trước giờ hắn luôn tìm cách trả thù mày hả? Bây giờ mày không phải là Nhi của hồi đó nên không thể làm gì được hắn. Tại kẹt lời hứa với ngoại đó. Tốt nhất là dừng để hắn biết con bé là em mày, hiểu chứ?
Quỳnh nói 1 hồi khiến cho cả đám mới sực nhớ ra cái vấn đề đó. Nhi ôm gối:
– Nhưng làm sao tao có thể nói với nó xích mích giữa tụi tao chứ?
– Khỏi cần nói đến chuyện đó – Linh nói – mày chỉ cần nói đừng thân thiết ở trên trường thôi, chẳng phải nó hiền và biết nghe lời lắm sao?
Hoa nói vu vơ:
– Đúng rồi. Chẳng có như ai kia cả. – rồi Hoa quay ang Nhi – này! Tao không biết tạ sao con Hy nó lại là em mày được nha. Nó ngoan hiền bao nhiêu thì mày lại ngược lại bấy nhiêu…
Chưa nói hết lời Hoa đã bị Nhi phan cho 1 cái gối:
– Im ngay. Tao cũng ngoan hiền mà.
Linh giật lại cái gối, ôm lấy:
– Con Hy học giỏi bao nhiêu thì chị nó cũng tệ bấy nhiêu, à còn nó đẹp bao nhiêu thì chị nó lại…
– Tụi bay chê tao đủ chưa đấy?
Nhi lấy gối đập đầu từng đứa 1.
Chúng nó gồm 4 đứa: Nhi, Hoa, Linh và Quỳnh chơi đã rất thân với nhau từ hồi cấp 2. Nhi thì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại và Hy.
Thiên Hy không phải là là em ruột của nó mà chỉ là em nuôi, bà nó đem Hy về từ trại trẻ mồ cô. Nhi mạnh mẽ từ nhỏ, nó biết vượt qua nỗi đau không cha mẹ. Nó chẳng buồn phiền khi bạn bè kêu nó là mồ côi, cùng lắm thì cho vài đấm khi có thằng nào cứ lải nhài bên tai nó về vấn đề này. Nhi không thích để tóc dài nhưng từ cái vụ xảy ra cuối năm lớp 9 thì ngoại nó không cho nó cắt tóc nên bây giờ tóc nó đã qua lưng. Nó luôn mong muốn được kết thúc lời hứa với ngoại ( sau này sẽ nói) dể có thể sống thật với tính cách của mình. nó đã không khóc từ rất lâu. Có lẽ rất khó tin nhưng đã gần 11 năm kể từ lần khóc cuối cùng của nó.
Trái lại với sự cứng cỏi của Nhi thì Hy lại rất yếu đuối, dễ khóc. Nó luôn cố gắng học thật giỏi để ngoại không phải buồng phiền như con chị của nó. Hy nấu ăn rất ngon, phải nói nó là mẫu người ngoan hiền được rất nhiều người thích, lại còn đẹp.
Quỳnh và Linh có 1 điểm chung là về nhan sắc. Quỳnh đẹp & Linh dễ thương, ngoại hình của 2 đúa cũng ưa nhìn.
Noi chung là Linh & Quỳnh cũng được nhiều trai để ý nhưng tụi nó lại lôi truyện này ra để chọc nhau cười tưng bừng.
Hoa thì học giỏi, tối ngày chỉ biết sách & sách nên bị gọi là mọt sách. Nó sống theo chế độ “trung lập”, chuyện ai thì người đó tự lo, không liên quan đến nó thì nó sẽ không chen vào…
8h tối hôm đó…
Nhi đang vừa đi vừa lật lật cuốn sách Hoa cho mượn trên con hẻm về nhà. Bỗng “RẦM”. Nhi đang nằm chèm bẹp dưới đất như 1 con ếch. Nó quay phắt người lại:
– Này! Anh kia ngồi kiểu gì thế hả?
Không thấy trả lời & anh ta cũng không hề nhúc nhích, Nhi ngồi dậy đi lại gần hắn.
Anh chàng ngồi cái tướng rất là đáng ghét: dựa lưng vào tường giữa con hẻm vắng vẻ, 1 chân gập lại, đầu hắn cúi xuống cái chân đó, còn 1 chân thì duỗi thẳng ra( lí do bé Nhi bị té là đây)
Nhi lại gần hắn:
– Này!
Vẫn là 1 sự im lặng trả lời nó.
– Này! Anh kia…
Nhi đá thật mạnh vào cái chân đang duỗi của hắn.
Im lặng lại bao trùm.
Nhi bắt đầu nghĩ lung tung:”có khi nào hắn chết rồi không? sao không thấy trả lời, nếu chết rồi thì phải làm sao đây?”
NÓ lấy tay chọt chọt vào người anh chàng lạ hoắc:
– Này, anh ơi, anh có sao không đấy? Anh… không phải anh đã chết rồi chứ?
Nhi định hỏi thêm gì đó thì 1 giọng nói phát ra từ người anh chàng này:
– Cô im giùm đi được không?
Nhi giật mình, hắn không ngước đầu lên cứ thế mà nói. Nhi đứng phắt dậy:
– Thì ra anh chưa chết à? Vậy thì xin lỗi đi.
– Xin lỗi? chuyện gì?
Đến lúc này thì hắn mới ngước mặt lên. có lẽ do trời tối quá nên Nhi không nhìn thấy mặt hắn, chỉ
thấy những vết trầy trên tay. Nhi quát:
– Anh để chân như thế này tôi đi qua té thì phải xin lỗi chứ.
– Tôi sao? Chứ không phải cô đi đứng không đàng hoàng nên mới vấp té à?
– Gì chứ? Anh để chân như thế thì sao mà tôi không vấp?
– Ai biểu cô không nhìn đường?
– Anh…giờ anh có chịu xin lỗi không?
– Không là không?
– 1 lời xin lỗi mà anh cũng keo kiệt như vậy hả?
– Ừ!
Câu trả lời ngay lập tức khiến cho Nhi càng điên lên. Nó co chân lên rồi đạp mạnh gấp 5 lần hồi nãy vào cái chân đang duỗi của hắn rồi 3 chân 4 cẳng chạy lẹ.
Anh chàng đau điếng vì Nhi đá trúng vết thương hồi nãy mới đánh nhau của hắn( là 1 chọi 7)
Bỗng hắn nhìn thấy cái gì đó. Hắn bò lại gần, là 1 cuốn sách, hắn mở ra:
– Nguyễn Thị Vân Hoa lớp 12A1 trường Bạch Dương. Hừ còn là A1 nữa đấy, cô chết chắc rồi…người cô ta là sắt hay sao mà đau thế không biết.
Rồi hắn lôi ra trong túi 1 chiếc điện thoại:
– Tài hả? tới chở tao về đi. Tao đang ở đường…
Nhi chạy 1 mạch về nhà, bỗng nghĩ lại:
– Hình như anh ta mới đánh nhau hay sao mà trầy trụa tùm lum, mà thôi cho đáng đời.
Nhi vô tư chạy vào nhà mà chẳng hề để ý là cuốn sách nó té làm rơi, nó đã để quên…
Nhi chạy vào phòng Hy:
– Hy này chị có chuyện muốn nói với mày!
– Lại là bài ca em vào trường chị à? – Hy hỏi.
– Không.
– Thế là gì?
– Mày…ờ…ở trên trường mày đừng nói tụi mình là chị em nhé.
– Sao thế?
– Chị có chuyện không thể nói được. Nói chung chị với mày trên trường coi như không quen biết.
– Chuyện gì chứ?
– Chỉ là chuyện…mà mày hỏi làm gì? Bây giờ không tiện nói, sau này nói cho nghe.
– Vậy là phải giả bộ không quen biết sao?
– ừm…
– Có chuyện gì sau này nhớ kể em nghe đó.
– Ờ… mà này, đừng nói cho ngoại biết đấy.
Nhi ra khỏi phòng Hy & nghĩ nói chuyện với nó dễ hơn Nhi tưởng.
8h45…
– Ai biểu mày đi đánh nhau làm gì hả? Vụ hôm trước làm cả đám phải chuyển qua Bạch Dương rồi. Mày muốn bị đuổi thẳng hay sao hả?
Tài vừa nói vừa thảy hộp y tế lại chỗ Minh. Minh bực bội:
– Tụi nó gây sự với tao trước mà. Lại gặp thêm nhỏ điên nữa.
– Này, qua trường này rồi đừng có mà phá nữa, tại mày mà tao với thằng Quân cũng phải chuyển trường theo.
– Biết rồi.
– Trường đó…Nhi cũng học ở đó.
– Nhi? Người anh Hải đơn phương?
– Ừ!
– Con điên hồi nãy cũng học ở đó, 12A1.
– Trùng hợp nhỉ!
Minh bỗng nhăn mặt:
– Nhưng tao không thấy rõ mặt nó, chỉ biết nó tên Hoa thôi à.
– 12A1 chỉ có 1 Hoa thôi à. Tao coi danh sách các lớp rồi.
– Được, tao sẽ cho con nhỏ đó biết chọc tao sẽ như thế nào!
– Mày định làm gì?
– Chưa nghĩ được.
Minh nói khiến cho Tài bật cười:
– Thôi ngủ đi, mai khai giảng rồi, tao về đây.
*Sáng hôm sau*
Tại sân trường Bạch Dương, chưa đánh trống nên cả đám đang tụ tập. Hoa nói:
– Nhí Đọc lẹ cuốn sách đi rồi trả tao.
Nhi giật mình, bỗng nhớ ra chuyện gì đấy, nó lắp bắp:
– Ch…chê…chết rồi…cuốn…cuốn sách hôm qua tao làm rơi mất rồi.
– Cái gì. – Hoa đứng phắt dậy.
Quỳnh hỏi:
– Mày làm rơi ở đâu? mà rơi sao mày lại không biết?
– Từ từ nghe tao nói đã…
Nhi kể từ đầu tới đuôi câu chuyện gặp thằng cha đáng ghét đó. Nó còn nói nếu như cuốn sách còn ở đó thì sáng nay đi học nó phải thấy, nhưng không, chắc anh ta lấy đi rồi ( giờ mới biết sao).
Hoa rưng rưng:
– Sao mày lại quên được chứ? Cuốn sách đó tao còn chưa đọc mà.
– Xin lỗi. – Nhi nói.
Mặt Hoa bỗng trở nên nghiêm túc:
– Mày, đi kiếm cuốn sách đó về đây đi.
– Biết ở đâu mà kiếm chứ? – Linh nói.
Hoa gắt lên, nước mắt nó chảy xuống:
– Mày biết để có cuốn sách đó tao phải nhịn ăn như thế nào mà. Người ta chỉ phát hành có 100 cuốn thôi, giờ hết hàng rồi thì phải làm sao hả? Mày phải đi kiếm lại cho tao.
Quỳnh bỗng chen vào:
– Yên tâm đi, kiểu gì hắn cũng sẽ đem sách trả cho mày thôi.
– Sao mày biết? – Cả đám ngạc nhiên hỏi.
– Nếu hắn là người tốt thì hắn sẽ đem cuốn sách trả lại cho mày. Nhưng nghe con Nhi kể thì hắn không phải là người tốt đâu, người còn trầy trụa tùm lum chắc là mới đi đánh nhau về, mà đánh nhau thì chắc hắn cũng dữ lắm, chắc cũng phải có máu mặt lắm…
– Vô thẳng vấn đề đi. – Nhi bắt đầu nổi điên khi Quỳnh cứ nói dài dòng.
– Ừ thì! Nếu hắn là người như vậy thì hắn sẽ lần theo dáu vết của tên lớp trường trong cuốn sách để trả thù Chẳng phải lúc đó cuốn sách sẽ về tay mày sao?
Nhi cốc cho Quỳnh 1 cái:
– Mày nghĩ hắn đi trả thù mà lại đem sách đi trả à?
– Thì lúc đó tìm cách mà lấy lại.
– – Nhưng mà… – Hoa nhăn mặt – hắn định trả thù tao hay con Nhi?
Quỳnh ngước mặt lên trời:
– Tao nghĩ là mày á Hoa.
– Cái gì?
Hoa giận dữ, máu lên tới não. Quỳnh vội nói tiếp:
– Bình tĩnh, hôm đó vì trời tối nên thằng cha đó không nhìn thấy rõ mặt con Nhi, mà trong cuốn sách lại ghi tên mày nên hắn trả thù mày là đúng rồi.
– Vậy người bị trả thù bây giờ là tao chứ không phải cob mắm kia hả?
Hoa chỉ vào Nhi, Linh xúi:
– Lúc đó mày chỉ cần khai tên con Nhi ra được rồi.
– Sao tụi bay lại ác vậy hả? – Nhi thấy cô độc khi tất cả quay lưng lại với nó.
– Ác cái gì, mày là người gây ra chuyện này mà.
Trống đánh vào học…à không…bắt đầu lễ khai giảng…
Tụi nó tạm gác chuyện này lại, vào vị trí lớp của mình.
Hoa 12A1, nó được vào lớp chọn vì học giỏi.
Linh 12A3.
Quỳnh & Nhi 12A9.
Sau 1 hồi nghe những lời phát biểu hay theo lời Nhi là ” đọc kinh thánh” của những ông thầy bà cô thì tụi nó cũng được vào lớp.
Nhi quăng cặp 1 cái phịch xuống dưới ghế. Nó không thích ngồi ở những hàng ghế đầu nên đã lôi Quỳnh xuống tận bàn chót. Cái bàn đó có 3 chỗ ngồi, Nhi ngồi ghế trong góc tường, Quỳnh ngồi ghế giữa. Mấy thằng con trai bàn trên cứ quay xuống nói chuyện với Quỳnh khiến cho Nhi buồn ngủ, định áp mặt xuống bàn cho 1 giấc thì bà cô đi vào.
Ấn tượng đấu tiên của Nhi với bà cô này là dù hơi nhí nhố với bộ áo dài màu hồng ” nhìn phát ngứa mắt” ( nó cực ghét màu hồng ) – với mấy bông hoa tua tủa thì phẩi công nhận là bà này đẹp thật.
Mới vào lớp bà ta ( kêu là bà nhưng thật ra mới 25 tuổi thôi ) đã nháy mắt:
– Chào các bạn, tôi là Huỳnh Như Quỳnh, dạy môn văn, sẽ chủ nhiệm lớp các bạn năm nay.
Mấy đứa con gái có vẻ chán nản khi nghe giọng nói ” dẹo đến phát tởm ” của bà cô. Mấy đứa con trai thì lại reo hò thích thú vì được cô giáo trẻ đẹp chủ nhiệm.
Nhi cười, giật tay Quỳnh đang nhìn bả như muốn nhai thịt, nói:
– Tao không ngờ là bả lại dẹo đến thế – nó cười haha – Huỳnh Như Quỳnh, tên chẳng khác gì mày.
– Đợi đó, bà già phù thủy, bà mà làm gì để ai rủa cái tên đó coi, tui xé xác bà luôn.
Quỳnh tức lắm luôn rồi.
Bỗng có 1 anh chàng vừa cao cao vừa đẹp trai bước vào, đương nhiên hắn đã xin phép ” bà già phù thủy” đó rồi. Hắn bước tới trong tiếng xì xào của lớp:
Ê! Là Tài phải hông?
– Ừ, đẹp trai quá à.( mê trai bà cố)
– Nếu Tài ở đây thì Minh và Quân đâu?
– Minh 12A1, Quân 12A3.
– Sao mày biết?
– Tao coi danh sách các lớp rồi.
– Woa! Vậy là 3 hotboy Đông Hòa chuyển qua đây rồi.
– Tin đồn họ chuyển qua trường mình là thật rồi. Thích quá!
-…
Nhi thấy thế liền khều Quỳnh:
– Này, bộ hắn nổi tiếng lắm hay sao mà tụi nó bàn tán lắm thế?
– Ừ. Là 3 hotboy Đông Hòa đó.
– Nghe nói Đông Hòa dạy giỏi lắm mà, sao chuyển qua đây làm gì?
– Nghe nói là dính vào 1 vụ đánh nhau gì đấy, có 3 tên mà đánh 13 thằng cùng trường nhập viện nên bị đuổi, phải chuyển qua trường này thôi.
– Mà…sao mày rành vậy?
– Nghe kể thôi.
-…
Nhi quay sang thì thấy tên Tài đó đã ngồi kế Quỳnh từ lúc nào. Suy nghĩ đầu tiên của Nhi về hắn là:” tên háo sắc “.
Vừa lúc ấy, bà già phù thủy điẻm danh đến nó:
– Lê Thanh Nhi?
– Có! – Nhi giật mình la lên.
– Phạm Thanh Nhi?
– Có!
Nhi quay sang nhìn Quỳnh:
– Lớp mình có 1 hanh Nhi nữa sao? woa, nhỏ đó cũng đẹp đó chứ?
Quỳnh nhìn Thanh Nhi” Phạm ” rồi quay sang Nhi:
– Đẹp, nhưng không bằng tao đúng không?
– Biết rồi, ai chả biết mày đẹp nên không cần tự tin thế đâu.
Nãy giờ chẳng có ai để ý là Tài quan sát rất kĩ 2 Thanh Nhi ” Phạm ” & ” Lê “. Liệu có phải tài vào lớp này chỉ vì có 2 Thanh Nhi? Có liên quan gì tới Nhi mà Hải đơn phương?
Bên A1, 1 anh chàng cũng cao cao cũng đẹp trai, trên tai trái của hắn có đính 2 viên giống như kim cương ( đương nhiên là kim cương giả rồi ) màu trắng, tóc mái cưa hắn hơi xéo tới lông mày, đôi mắt…( híc…giờ đâu phải lúc để tả hắn chứ ). Hắn bước vào mà chẳng thèm xin lỗi thầy đang điểm danh trên bảng lấy 1 tiếng.
Hắn bước vào ngồi đại 1 chộ nhưng không ngờ lại ngay kế bên Hoa. Anh chàng này bước vào còn nghe xôn xao hơn cả Tài hồi nãy, vì hắn là Minh – tên quậy phá, bạo lực nhưng cực kì đẹp trai. Hắn cũng học giỏi nên mới vào được A1. Nhưng sao ông thầy không nói gì trước thái độ đó của hắn mặc dù nhìn ông thầy có vẻ khó chịu, ông điểm danh tiếp:
– Nguyễn Thị Vân Hoa?
– Có!
Minh đưa mắt nhìn người bạn ngay kế bên mình, Hoa quay sang bắt gặp ánh mắt đó nhưng vội quay đi. Có thề nói Minh đang cười thầm trong bụng:”không ngờ mình cũng biết lựa chỗ ngồi đấy nhỉ! Bây giờ chuẩn bị cho kế hoạch trả thù nào”. Hắn nằm xuống bàn ngủ 1 hơi dài.
Khoan đã…
Hồi nãy hắn nói trả thù? Trả thù vụ gì?
Không lẽ người tối hôm qua là hắn sao? Nếu vậy thì hắn lộn người rồi, hôm qua là NHi chứ không phải Hoa.
Nhưng có lẽ do trời tối & hơi choáng vì mới đánh nhau xong nên hắn không nhìn thấy rõ mặt Nhi. Và bây giờ Hoa đang & sẽ phải chịu sự trả thù của Minh thay cho Nhi.
Ở bên A3 thì Quân làm quen rất nhanh với Linh, Linh lúc đầu hơi e dè nhưng lúc sau thì cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ & sôi nổi hơn.
Nếu có Nhi ở đây thì chắc Quân cũng sẽ ” được đánh giá” là 1 tên háo sắc.
…
Ở tiệm chè đối diện trường, 4 cô nương đang ngồi ở đó. Hoa hỏi Quỳnh:
– Lỡ may hắn bỏ qua luôn chuyện này & không thèm trả cuốn sách thì sao?
Quỳnh giật mình, nó chưa hề nghĩ đến tình huống này:
– Ờ…thì…đời ai biết được cái chi chi đâu nhỉ!
– Sao mày nói chuyện huề vốn vậy hả? – Nhi thổi ngược lên cái mái, bay lên.
Bỗng Hoa nhìn thấy đám của Minh:
– Nhìn thấy cai thằng đi ở giữa không? Đồ mất nết, hồi nãy xông thẳng vào lớp mà chẳng thèm xin phép gì cả. Đã vậy còn ngồi kế bên tao nữa, nhìn mặt là hết ăn cơm nổi mà.
Cả đám quay sang nhìn.
– Là đám của Minh mà, Quân ngồi kế bên tao nè, thấy sao? – Linh bắt đầu lên mặt.
– Tài ngồi kế bên tao nè, còn thằng bị Hoa *** là Minh, có tiếng lắm đó, đừng đụng vào hắn. – Quỳnh nói.
Nhi ngây ngô hỏi lại:
– Vậy chớ mày nói 3 hotboy Đông Hòa là 3 thằng đó hả?
Có vẻ như Nhi chẳng nhận ra người tối qua là Minh, cà 2 không nhận ra nhau mà Minh chỉ biết tên Hoa thì Hoa chịu hết rắc rối là đúng rồi.
– Ừm! Chẳng phải quá trùng hợp sao? Tụi mình được ngồi kế 3 hotboy, nhưng mà con Hoa sướng thật, được ngồi kế người đẹp nhất. – Linh nói nhưng chẳng có gì gọi là ghen tị.
Hoa bực bội:
– Hắn mà đẹp cái gì? Nhìn cái mặt là muốn đục cho 1 cái rối.
Quân & 2 thằng bạn cũng ghé vào tiệm chè đó, vừa ngồi xuống hắn đã thấy Linh & chào:
– Hey Linh.
– Cũng ăn chè sao? – Linh chào lại.
Quân kéo Tài & Minh qua bên bàn của Linh, Hoa có vẻ hơi bực bội nhưng không nói gì, Quỳnh có vẻ hơi để ý đến Minh, Nhi thì…ôi khỏi nói, thấy đồ ăn là như sắp chết đói.
Linh hỏi:
– Qua trường này rồi có định phá phách cho bị duổi nữa không đấy?
Quân chống cằm:
– Điên sao? qua Bạch Dương rồi còn phá phách được gì?
– Bạch Dương cũng không khó lắm đâu – Quỳnh cười rồi quay sang Minh – Minh này, cậu mới đánh nhau hay sao mà người trầy nhiều thế?
– Hỏi làm cái gì? Mà… sao biết tên tôi? – Minh lạnh lùng hỏi lại.
Quỳnh lúng túng:
– Ờ thì…chẳng phải các cậu nổi tiếng lắm hay sao.
– Vậy sao?
– Thôi nào, chúng ta làm quen nhau mà sao căng thẳng thế. – Quân chen vào.
Dường như chỉ có Quân & Linh nãy giờ nói chuyện với nhau hợp thôi chứ tình hình thế này là không ổn…
Nãy giờ Tài im, bỗng cất tiếng:
– Nhi, cậu là Lê Thanh Nhi hay Phạm Thanh Nhi nhỉ?
Nhi đang cắm cúi ăn chè, ngước đầu lên nhìn Tài:
– Hỏi làm cái gì? Mà…sao biết tên tôi?
Cả đám cười vì câu nói này giống như lặp lại của ai đó, Minh nhìn Nhi khó chịu.
Tài cười:
– Chẳng phải chúng ta học chung lớp sao?
– Nó là Lê Thanh Nhi, tên xấu òm. – Quỳnh bĩu môi.
– Đỡ hơn Huỳnh Như Quỳnh. – Nhi cáu.
– Tên sao giống cô chủ nhiệm vậy. – Tài lại cười.
– Bà ta dẹo kinh khủng luôn đúng không? Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm… – Nhi cứ lặp đi lặp lại như thế.
– Tao như vậy hồi nào chứ? – Quỳnh gắt.
– Tao đâu có *** mày đâu, tao *** bà cô lớp mình mà, Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm…( sorry những poạn nàu kó tyn giống zậy nhaz)
– Nín ngay.
Cả đám cười trước những lời nói qua lại giữa Quỳnh & Nhi…
Bỗng điện thoại của Tài reo lên, là Minh gửi tin nhắn qua, không biết ghi gì trong đó mà đọc xong tài bỗng ngước lên nhìn Hoa. Rồi lại thấy nhạc báo hiệu tin nhắn của Quân..
***
– Anh Hải, Nhi…ý em là Nhi của anh đó, họ Lê hay Phạm. – Tài hỏi Hải.
– Hỏi làm cái gì? Mà sao có nhiều họ khong hỏi lại hỏi có 2 họ đó? – Hải trả lời.
– Nguyên khối 12 có 2 người tên Thanh Nhi thôi.
– Sao mày biết Nhi lớp 12?
– Anh nói Nhi nhỏ hơn anh 1 tuổi sao?
– Biết đâu Nhi đi học trễ 1 năm.
– Anh giỡn à?
– Thôi được rồi, đúng là Nhi lớp 12. Nhưng anh không thích nói họ của nó.
– Sợ em biế em giật của anh à?
– Ừ.
Hải trả lời ngay tức thì khiến cho Tài phải bật cười:
– Anh thích người tên Nhi đó quá nhỉ?
– Ừ, rất thích.
– Haiz, không ngờ Hải nhà ta làm bao nhiêu cô điêu đứng cũng có lúc si tình như thế.
Nhi lại tiếp tục nằm dài trên bàn, mới ngày đầu đi học chính thức mà đã phải gặp bà già phù thủy dạy môn buồn ngủ đó rồi. Chán phèo!
Nếu như Quỳnh không chọt chọt thì ó lẽ nó đã đánh 1 giấc tới giờ ra chơi.
Thanh Nhi ” Phạm” đang đi ra ngoài cửa lớp, Tài vội chạy đến níu tay lại, chị ta tim dập thình thịch khi thấy Tài cầm tay mình. tài hỏi:
– cậu… vó quen ai tên Hải học năm I ĐH Luật không?
– K…không…cậu hỏi làm gì thế?
– À không có gì, cậu đi đi. – Tài bỏ cánh tay xuống.
Tài nhìn về phía Thanh Nhi ” Lê ” đang cãi nhau với Quỳnh vì chuyện không cho nó ngủ.
Bên 12A1
Cả đám phải nán lại cho lớp trưởng đi thu sơ yếu lý lịch, giáo viên đã ra khỏi lớp.
Hoa là lớp trưởng, nó đi thu từng bàn, tới Minh thì nó thô lỗ giật tờ giấy đi.
Nhưng…”RẦM”.
Hoa đang nằm dưới đất, cố gượng dậy, mắt kiếng văng ra xa, đau.
Nó quay lên nhìn thủ phạm là Minh:
– Tên đáng ghét, cậu làm gì vậy hả?
Hắn cười nửa môi ( nhìn quyến rũ lắm cơ ):
– Chả làm gì cả.
– Này – Hoa la lớn lên khiến cho mọi người trong lớp phải giật mình – cậu gạt chân tôi rồi lại nói không có gì là sao?
– Ai biểu cậu đui, không nhìn thấy chân tôi để đấy.
Hằn phán 1 câu làm cho Hoa tức điên người nhưng nó không nói gì mà nuốt cục tức vào bụng ( sao hỳn wớ zạk).
Hắn đứng lên vừa đi ra khỏi lớp vừa nói như mỉa mai:
– Tôi tưởng cậu đứng lển rồi đá vào chân tôi nữa chứ.
Hoa không hiểu câu nói của Minh là như thế nào.
Vừa lúc Minh đi ra khỏi lớp thì chạm mặt 3 cô nàng đang đi đến, chúng nó đi ngang qua nhau.
Thấy lớp có vẻ xôn xao, 3 đứa đi vào thì thấy Hoa đang ngồi dưới dất cố gượng dậy.
Quỳnh chạy lại đỡ Hoa dậy, Linh lượm mắt kiếng lên, Nhi hỏi:
– Mày có sao hông?
Hoa bỗng khóc òa lên như thể 3 đứa bạn đang ăn hiếp nó.
Nhi giật mình:
– Này mày bị gì thế?
– Hức…hức…hắn là cái gì chứ? – Hoa khóc nấc lên.
– Ai? – Quỳnh hỏi.
– Thằng chó chết đó chứ còn ai?
3 cô nàng hết sức ngạc nhiên trước câu nói của Hoa vì trước giờ nó luôn là học sinh gương mẫu không bao giờ buông ra những câu nói thô thiển ấy.
Linh nhìn Hoa, chưa hết ngạc nhiên:
– MÀy bị lây bệnh cộc cằn của con Nhi rồi hả?
– Tao làm sao? – Nhi quay sang gắt.
Quỳnh khoanh tay:
– Mày nói Minh?
– Hứ còn ai? – hoa chùi nước mắt.
Nhi thắc mắc:
– Nhưng tại sao?
– LÀm sao tao biết được chứ…đồ điên mà.
– Rồi hắn có xin lỗi mày không?
– Không, đã vậy còn biểu tao đui.
Máu trong người Nhi đang sôi lên sùng sục:
– Tên đó…hắn dám…
– Bình tĩnh, đừng phát hỏa. – Quỳnh ngăn kịp thời.
Nhi quay sang Linh:
– Mày không được nói chuyện với thằng Quân, con Quỳnh không được nói chuyện với thằng Tài, nghe chưa.
Mắt Nhi tóe lửa, ra lệnh.
Tụi bạn nó sợ nhất những lúc nó như thế này nhưng Linh đã can đảm hỏi:
– Tại sao?
– TẠi vì chúng nó là bạn của tên đó.
Nhi trả lời với đôi mắt dứt khoát, lạnh lùng.
Sờ dĩ Nhi điên lên như thế vì chuyện này làm cho nó nhớ đến buổi tối hôm nọ.
Nó chúa ghét những ai có lỗi mà không chịu xin lỗi…
Tài đến hỏi Nhi về chuyện của Hải nhưng Nhi không ttra3 lời đúng vấn đề mà nguyên văn là:
– quen ai thì đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu chứ? Bộ cậu là cha mẹ tôi hay sao mà tôi phải trả lời hả? Mấy người tưởng nổi tiếng rồi thích làm gì thì làm sao? Không dám đâu, coi lại mình đi, nhìn là không ưa nổi rồi.
Tài trợn tròn mắt ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra chợt hắn nhớ đấn hành động của Minh hồi nãy với Hoa…
Cùng với bọn con gái đang nhìn Nhi với ánh mắt như muốn hỏi:sao mày dám *** Tài của tụi tao?
…
– Thằng MInh chết bầm – Quân bực bội.
– Gì chứ? – Minh cáu.
– Đúng là chết bầm thật mà. – Tài cũng bực.
Minh ngây thơ ( vô số tội):
– Tụi bay sao thế?
– Trăng sao gì? – Quân quạu – mày làm vậy với nhỏ Hoa chi cho Linh lờ tao, 2 tiết đầu còn nói chuyện vui vẻ lắm, ra chơi vô 1 cái là im bặt.
– Tao chẳng thua gì mày đâu – Tài nói – im lặng như con Linh còn đỡ, Nhi *** tao nguyên lèo.
Minh hiểu rồi, nhưng hắn không biết lỗi mà còn như thế này:
– Không nói chuyện càng tốt, không được dây dưa với đám con Hoa đó nữa.
Rồi hắn phong xe thẳng ra ngoài, chẳng thèm đội nón bảo hiểm ( lỡ té làm trầy khuôn mặt đào hoa của anh thì phải làm sao đây, hay nặng lắm là chấn thương sọ khỉ chết luôn haha…)
Quân hỏi Tài:
– Con Nhi *** cái gì?
– Là tưởng nổi tiếng thì thích làm gì thì làm sao, là đồ khó ưa…
Rồi anh ta cũng phi thẳng ra luôn ( có đội nói bảo hiểm )
Để lại Quân nói 1 mình:
Mình đâu có đâu, thằng Minh mà…
Chiến tranh thật sự đã bùng nổ…
Chiến tranh thật sự đã bùng nổ…
Mấy ngày sau, nhiều lần như thế, Hao cứ đi thu bài tập về nhà thì chẳng ai chịu nộp, Minh ngồi cười đắc ý ( hắn ta đã ” mua chuộc” tụi trong lớp rồi) nhưng cô nàng không nói gì mà mím môi chịu đựng. Nó điểm danh thì không ai thèm nghe, lớp lộn xộn y như một cái chợ, chẳng ai thèm nghe nó nói. Kỉ luật của lớp nó bị nhiều giáo viên chê trách rồi ông chủ nhiệm lại đè đầu nó ra mà la, nó tức lắm nhưng có chịu nói đâu. Còn rất nhiều trò của Minh khiến nó phải bực tức hơn nữa…nó đã thôi không làm lớp trưởng.
Hoa đem kể chuyện cho tụi bạn nghe.
Sáng hôm sau, Nhi chạy xộc vào lớp A1, Minh, Quân & Tài cùng ở đấy.
Nó đứng trước mặt Minh:
– Dừng có đụng đến bạn tôi.
Xung quanh ồn ào, lao xao & đang bàn tán.
– Gì chứ? – Minh nhìn thẳng vào mắt Nhi.
– Tôi nói là đừng có đụng dến bạn tôi, điếc sao?
– Tại sao?
– Nó chẳng làm gì sai với cậu cả.
– Vậy sao?
– Xin lỗi mau!
– Không thích.
– CÁi gì?
– Tôi nói là không thích & sẽ không bao giờ xin lỗi.
Câu nói thẳng thắn & hết sức lạnh lùng của Minh.
Sấm sét đang nổ uỳnh uỳnh trong mắt 2 người. Nhi chợt nhận ra hắn rất giống ai đó:
– 1 lời xin lỗi mà cậu cũng keo kiệt như vậy hả?
– Ừ đấy.
Minh nói mà trong đầu đangtim2 lại xem ai nói câu này mà quen vậy.
Nhi vung tay, định cho hắn 1 cái tát nhưng Hoa bỗng giữ tay Nhi lại, lắc đầu.
Nhi hạ tay xuống rồi bỏ thẳng ra ngoài, trước khi đi nó ném cho Minh 1 cái nhìn sắc lẹm. Hoa chạy theo.
Tài cười:
– Chưa ai dám làm thế với mày nhỉ?
– Shock thật, còn định đánh nữa. – Quân thêm.
Minh bỗng nói:
– Tao có cảm giác như nhỏ Hoa không phải con nhỏ chọc điên tao hôm bữa.
– Cái gì? – 2 tên kia ngạc nhiên.
– Cái con nhỏ hôm bữa tính tình rất nóng, khác với con này biết chịu đựng. Tao thấy con nhỏ Nhi này rất giống, lúc nó quát lên giọng nó cũng giống.
– Có khi nào là Nhi chứ không phải Hoa không?
– Không biết.
Minh bỗng có điện thoại:
– Em nghe nè anh Hải.
– Hôm nay hẹn ở chỗ cũ nhé, anh định cho tụi bay biết mặt Nhi đó mà. Ra về tới luôn nha.
– Woa, thật sao?
– Nhưng tụi bay đến đừng cho mọi người ở đó biết là anh thích Nhi nhé.
– “mọi người”? Bộ đông lắm hả?
– Không, Nhi chỉ có 3 đứa bạn thôi, nhớ nhé, đừng nói cho ai biết đó…
***
– Lâu quá, rốt cuộc thì bao giờ mới đến.
Quân nôn nóng hỏi, Hải nhìn đồng hồ rồi nói:
– Chắc sắp rồi.
Minh & Quân thì sất ruột không biết mặt mũi con nhỏ nào lại được Hải thích.
TÀi thì bình thản ngồi uống nước nghe rột rột.
– Tới rồi. – Hải nói rồi đưa tay lên – Nhi, ở đây này.
Vẫn còn mặc đồng phục, cả 4 đứa chạy đến. Ngoài 3 đứa bạn của Nhi đang ngạc nhiên vì sự có mặt của 3 tên ” dễ thương” & ngược lại thì nó chẳng dể ý đến gì cả.
Nó chạy tới vui vẻ đấm vào ngực Hải:
– Lâu quá hông gặp, anh xấu đi nhiều đó, đúng hông tụi bay…
Nhi quay sang 3 đứa bạn thì bắt gặp ánh mắt đang ngạc nhiên của tụi nó, Nhi nhìn theo hướng mắt của chúng, nó cũng ngạc nhiên không kém:
– Ơ…ơ…Ma…mấy thằng nayy2 sao lại ở đây?
Hải mở tròn mắt hỏi:
– 2 bên quen nhau trước rồi sao, vậy càng tốt, đỡ tốn công giới thiệu.
Hoa quay sang Hải hỏi:
– VẬy chớ anh nói giới thiệu cho tụi em là mấy tên bông cải này đó hả?
(chú thích: bông cải là tên con chó nhà Hoa vì nó rất thích ăn bông cải)
Minh đứng phắt dậy:
– Nói ai là bông cải hả?( ngừi ta đẹp trai như thế mừk…)
Hải trố mắt nhìn qua nhìn lại 2 bên:
– Tụi bay có xích mích gì hả?
Nhi điên tiết:
– Tụi nó là mấy thằng khiến cho con Hoa khổ sở phải từ chức lớp trưởng đó, nó có làm gì sai đâu chứ? Bộ có máu mặt ở trường thì được phép hành hạ người ta sao hả? Vừa phải thôi chứ, có gì thì nói thẳng ra đi, có cấn phải đối xử với nó như thế không?
Nó sổ cho 1 hơi khiến cả đám phải chóng mặt nhưng Minh vẫn còn đủ tỉnh táo để cãi lại:
– Vậy sao cậu không hỏi xem con bạn cậu đã làm gì với tôi?
2 cặp mắt chm5 nhau như muốn tóe lửa, mùi sát khí nồng nặc.
Hải bỗng nhận ra chuyện gì đó:
– Khoan đã…Minh…mày nói cuốn sách đó có ghi Nguyễn Thị Vân Hoa lớp 12A1 trường BẠch Dương, đây cũng…không lẽ…
– Là nó chứ còn ai. – Quân chen vào.
Hoa tròn mắt hỏi:
– Cuốn sách có ghi Nguyễn Thị Vân Hoa lớp 12A1 trường Bạch Dương?
minh khoanh tay dựa lưng vào ghế:
– Nhớ rồi sao? ” không gới hạn” màu xanh dương, dày cộp. Cậu còn nhớ tối hôm đó chứ?
– Tối hôm đó? – Hoa quay sang nhìn Nhi – không lẽ…!?!
Chưa kịp để Hoa dứt, Nhi đã lên cơn diên:
– Thằng kia! VẬy ra mi là cái thằng bất lịch sự hôm bữa đó hả? Mi là cái thằng làm cho ta đau điếng rồi không thèm xin lloi64 đó hử? Hèn gì thấy giống giống, tả lại sách cho bạn ta mau.
Tất cả đều ngạc nhiên:
– Vậy là Nhi chứ không phải Hoa sao?
– LÀ tui đó, thì sao? – Nhi bực bội.
– Vậy là thằng Minh tả thù lộn người rồi…haizzzz. – Quân than.
Minh tức điên:
– Vậy cậu chính là củ khoai lang hôm bữa hả? Mắt mũi để đi đâu mà giờ còn *** tôi? Bộ cậu tưởng mình ngoan hiền lắm hay sao? CẬu không đánh trả tôi chắc?
– Tại cậu không chịu xin lỗi tôi thôi, với lại ai là củ khoai lang hả? Đồ bông cải. – Nhi gắt lại.
HẢi can:
– Thôi được rồi. nể mặt anh tụi bay đừng chiến tranh nữa, thằng Minh trả lại cuốn sách cho HOa rối huề nhe?
– Không bao giờ. – Minh gắt lên – ai làm cho cuốn sách này rơi vào tay tôi thì tự tìm cách mà lấy lại, tôi không trả đâu.
Minh đeo ba lô lên vai rồi đi thẳng ra cửa.
– SAo lại có kiểu người đáng ghét như vậy chứ – Nhi cau có – Nhưng mà giờ biết được ai giữ cuốn sách của mày rồi, cố đòi nhé Hoa.
Hao khoanh tay:
– TẠi sao tao phải đòi trong khi người làm cho cuốn sách rơi vào tay hắn là mày? TAo cho hạn mày là 1 tuần, lo mà lấy cuốn sách về cho tao, không thì không bạn bè gì hết.
TẤt cả giật mình trước lời nói lạnh lùng của Hoa.
Nhi càng thêm bực bội:
– Có cần phải làm quá lên như vậy không, chỉ là 1 cuốn sách thôi mà. Mày xem trọng cuốn sách còn hơn cả bạn bè sao? được thôi tao sẽ đòi…
Nhi quay đi, Hải cahy5 theo nhưng cũng nói với lại:
– Anh sẽ đưa Nhi về.
Linh vỗ vai Hoa:
– Hơi quá rồi đó, Nhi bực rồi…về đây.
– Tôi đưa cậu về nhé. – Quân nói với Linh.
– Ok!
Tài chẳng nói chẳng rằng cũng bỏ về luôn.
Quỳnh đẩy vai Hoa đi về.
Hình như Hoa không bực mình lắm về chuyện cuốn sách mà là vì 1 chuyện khác.
Chuyện gì nhể?????????
***
– Này, cậu gây ra chuyện sao lại kêu người khác giải quyết giùm hả? Muốn đòi lại sách thì gặp trực tiếp tôi đây này.
Minh chống 2 tay xuống bàn của Nhi.
Hôm qua, trên đường Hải chở Nhi về nhà thì nó có nhờ anh nói chuyện với Minh, chắc là nói rồi & kết quả là như thế này đây ( là chưa trả ók mừk ).
Nhi ngước mặt lên:
– Vậy giờ trả đây đi.
Minh nhếch mép cười:
– Đơn giản vậy sao? không nghe tôi nói hôm qua à? tôi sẽ không trả nên hãy tìm cách mà lấy lại.
– Gì? Cậu muốc tôi làm cách nào chứ?
– Tùy cậy.
Rồi hắn quay đi.
Nhi ném cho hắn 1 cuốn tập ngay lưng:
– Qua đây để nói như thế thôi hả?
Minh khựng lại, cúi xuống, nhặt cuốn tập lên, chọi thẳng ra ngoài cửa sổ( chắc rớt xuống sân rồi, mà đây là lầu 3):
– Không phải là nói mà là nhắc lại.
Rồi Minh bỏ về lớp để lại cho Nhi với 1 cái mặt bực bội & sự bàn tán của lớp:
– Nhỏ đó với tụi của Minh có quan hệ gì nhỉ?
– Hôm qua tao còn thấy nhỏ đó, nhỏ Quỳnh với 2 nhỏ kia ở trong quán cà phê với đám của Minh, có 1 tên nữa cũng đẹp trai lắm.
– Ôi sao mà tao tò mò quá.
-…
Nhi quay sang nhìn Quỳnh tức tối:
– Chẳng phải chúng ta đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề lên sao? Cji3 là 1 cuốn sách à? Với lại con Hoa học chung lớp với hắn, dễ đòi hơn chứ.
– Con HOa là thế mà, ai làm thì người đó chịu, nó không can thiệp đâu. – Quỳnh trả lời.
– Nhưng đó là sách cuốn sách của nó mà, nó đã từng khóc vì chuyện này còn gì?
– Ai biết đâu.
– Điên thật!
Nhi nói tiếp:
– Hắn có để cuốn sách trong cặp hông ta?
– Lục cặp hắn là biết liền chứ gì?
Chỉ là câu nói vu vơ nhưng của Quỳnh nhưng nó chợt đoán ra điều gì đó, nó quay sang nhình Nhi đang chăm chăm nhìn lại nó:
– Nhi à, không lẽ mày định…?
Nhi vẫn im lặng nhìn Quỳnh bằng 1 ánh mắt mà chỉ có Quỳnh mới đọc được.
– Đừng lôi tao vào vụ này.
-…
– Thôi mà, đừng nhìn nữa…
-…
– Tao không muốn dính vào chuyện này đâu.
-…
– Thật đó.
-…
– Đã nói là…thôi được rồi.
– Cám ơn bạn hiền.
Nhi vui sướng nhảy lên ôm chầm lấy Quỳnh, nhưng Quỳnh bỗng phá tan cái không khí đó:
– Mà hồi nãy hắn chọi cuốn tập gì của mày xuống thế?
Nhi đứng bật dậy:
– Chết rồi, giờ là tiết sinh! ổng nói hôm nay tới lượt tao trả bài…
Rồi Nhi 3 chân 4 cẳng chạy vọt xuống sân.
Giờ ra chơi…
Nhi, Quỳnh & Linh chạy sang lớp A1, Hoa đã đi đâu mất tăm.
Tên Minh đáng ghét vẫn chưa ra khỏi lớp. Tụi nó quyết định núp ngoài cửa đợi hắn ra.
Khoảng 5 phút sau, Minh đi ra, trong lớp chỉ còn 2 người đang ngủ.
Lúc hắn ra khỏi lớp, 3 đứa thập thò chạy đi trốn sau đó lẻn vào trong nhưng tụi nó bỗng đứng sững lại.
– Cặp hắn để ở đâu? Hồi nãy hắn ngồi trên bàn giáo viên nên tao không biết ở đâu cả. – Nhi vội nói.
Linh chạy lên bàn giáo viên:
– Chẳng có cái cặp nào ở đây cả.
– Lúc cần thì con Hoa nó lại đi đâu rồi không biết. – Quỳnh bực mình.
– Rốt cuộc là hắn để cặp ở đâu chứ? – Nhi gãi đầu.
– Bàn số 4, bên trái, dãy giữa. – 1 giọng nói vang lên.
Nhi không hề nhìn xem người nói câu đó là ai mà lại nhìn sang chỗ ngồi đó, nghi ngờ:
– Chắc không?
– Chắc 100%.
ngoài Nhi đang tỉnh bơ chạy lại lọi thì Quỳnh & Linh đang á khẩu khi nhìn thấy 3 anh chàng hotboy và tất nhiên người trả lời cho Nhi là Minh.
Sau khi tìm kiếm 1 hồi, Nhi nói:
– Chẳng có cuốn sách nào cả, hắn để ở đâu chứ?
– Ở nhà. – Minh lại trả lời.
– Sao biết?
Đến giờ này thì nó mới quay mặt lên thì bắt gặp những ánh mắt đang nhìn nó, nó ngạc nhiên, rồi cười & lắp bắp nói:
– À…tôi…tôi chỉ…
– Tôi biết ngay là cậu sẽ giở trò này mà.
– NÀy, biết vậy sao không trả cho lẹ đi. Chỉ là 1 cuốn sách, trả 1 cái là xong, có cần phải như thế không?
– Cần.
Nhi bực bội – chán nản= nó bỏ ra ngoài.
Linh và Quỳnh chạy theo vừa lúc đánh trống vào tiết 3.
Nhi gục xuống bàn ngủ thì bị Quỳnh lay dậy:
– Tiết bà chủ nhiệm đó.
– Kệ bả, dạy thì buồn ngủ muốn chết, trước sau gì cũng ngủ, ngủ trước đi cho lời.
Quỳnh lắc đầu quay sang Tài:
– Cậu thân với Minh có thể đòi giúp Nhi không?
– Không được đâu, hồi bữa anh Hải cũng nói với nó nhưng không được.
-…
Cuộc trò chuyện giữa Linh và quân cũng chỉ có 2 câu ngắn ngủi tương tự.
***
– Chị Nhi, 2 ngày nữa là 1 tuần rồi, chị đòi được cuốn sách chưa? – Hy nhìn Nhi chăm chăm hỏi.
Nhi ôm chặt chiếc gối, gián mắt vào TV đang chiếu Smackdown:
– VẪn chưa.
– Anh Hải quen với tụi đó thật hả chị?
– Ừm.
– Sao không kêu anh ấy đòi giùm?
– Rồi, cả mấy thằng bạn hắn luôn rồi, nhưng không được.
– Vậy phải làm sao?
– Sao chị mày biết được chứ, hỏi nhiều quá.
– Cả trường đang không biết mối quan hệ giữa chị với đám của anh Minh là sao kia kìa, chắc họ không biết là kẻ thù của nhau nhỉ?
– MÀy không im lặng được hả?
– hì hì, hay là chị thử hỏi xem anh ấy muốn gì ở chị, chị chỉ cần thực hiện rồi anh ta trả lại cuốn sách là xong.
– Mày nói dễ nghe quá nhỉ?
– Thì chị cứ thử đi.
– Nhưng lỡ may hắn đòi hỏi quá đáng thì sao?
– Thì lúc đó chị tự tính đi.
Thiên Hy bỏ ngay chiếc gối xuống & chạy vào trong bếp:
– Em phải nấu cơm đây, ngoại về *** chết.
( ý của nó cũng là vọt lẹ đó mà )
Nhi hậm hực:
– Cái con này, chỉ vậy cũng chỉ nữa, nhưng mà…mình có nên thử hông ta?…Cố lên, vì tình bạn với con Hoa.
Rồi nó giữ nguyên tư thế đang ngồi xếp bằng & ôm chặt cái gối mà ngã xuống ghế.
Bỗng nhiên nó nhảy dựng lên, la toáng khiến cho Hy trong bếp giật mình xém làm rơi con dao:
– Thằng kia, dám đánh John Cena của ta hả?
Nó chọi ngay chiếc gối vào màn hình ti vi khi John Cena bị đánh ngã.( Các bạn cứ tưởng tượng đây là Smackdown trận John Cena đánh với Brock Lesnar nhaz)
– Quỳnh à, đi đi mà. – Nhi lắc qua lắc lại tay Quỳnh.
– Không mà, tao tưởng mày biểu tao giúp cái vụ lục cặp thôi chứ, giờ mày biểu tao giúp tới chót thì tao phải làm sao? – Quỳnh mếu.
Nhi bỏ tay Quỳnh ra:
– Con điên, nếu là chuyện lục cặp thì tao đi 1 mình cũng được, mày có giúp gì đâu, vì vậy mày phải giúp tao lần này, nhé.
– Tao khổ mày quá à.
…
Linh, Nhi & Hoa đang núp ngoài cửa lớp A1.
Quỳnh đang đứng trước mặt Minh:
– Tôi là quỳnh, bạn của Nhi…
Chưa kịp để nó nói xong thì Minh đã ngắt lời:
– Biết rồi, có gì thì nói đi.
– Cuốn sách đó, bao giờ cậu trả cho Hoa?
Đôi mắt lạnh lùng của hắn chuyển ngược lên Quỳnh khiến nó giật mình:
– Chuyện đó thì liên quan đến cậu à?
– À, là bạn nên tôi mới hỏi giùm.
– Tôi không thích trả lới cho người hỏi giùm.
Nói rồi Minh đứng lên đi ra khỏi lớp, ra đến cửa bỗng gặp 3 đứa đang lúng túng.
Minh cười nửa môi:
– Sao lúc nào cũng nhờ người khác thế?
– Ừm…tôi…
Nhi ấp úng nhưng sau khi hắn quay lưng đi thì Nhi gọi lại & nói có chút cười gượng:
– Cậu không thể nể mặt anh Hải mà trả lại được sao?
– Cậu đừng có mà dựa vào anh Hải.
Nhi thay đổi sắc mặt:
– Vậy bây giờ cậu muốn gì?
– Muốn biết sao? 3 giờ chiều nay ở công viên gần trường.
Rồi hắn bỏ đi, Nhi chạy tới chặn đường hắn:
– Có gì thì nói ở đây luôn đi.
Hắn gạt Nhi sang 1 bên để lấy lối đi:
– Muốn biết thì chiều nay tới đi, ở đây không tiện.
Nhi điên tiết lên, bây giờ nó chỉ muốn chạy tới xé xác Minh ra.
HOa chạy đến:
– Sao rồi, vậy là mai tao sẽ lấy lại dược cuốn sách đúng không?
– Mày xem trọng cuốn sách quá nhỉ?
Nhi bực bội đi ngang qua Hoa và về thẳng lớp.
Trong tiết học, hôm nay Nhi không ngủ, nó đang tưởng tượng xem chiều nay Minh sẽ làm gì với nó, hàng ngàn suy nghĩ trong đầu:” hắn có đem người tới hội đồng mình không? hắn có giết mình rồi ném xác xuống sông Sài gòn không? Hắn có ném mình vào chuồng sư tử không? hắn có treo cổ mình lên không?…v.v…”
Tài nhìn thấy vẻ mặt đang lo sợ của Nhi liền cười:
– không ngờ Nhi cũng biết sợ đấy nhỉ…
Lớp 12A3…
Linh khều Quân:
– Này, liệu Minh có ăn thịt con Nhi không đấy?
– Thằng này trước giờ nham hiểm lắm, ai biết nó sẽ làm gì chứ.
– Chiều nay mỉnh có nên đi rình không?
– Thằng Minh mà biết là ăn cám cả đám đấy, ở nhà đi để được ăn cơm.
– Haizz…rồi cuộc dời con Nhi sẽ đi về đâu…
3 giờ chiều…
Nhi đang ngồi ở ghế đá công viên, những lo sợ vẫn tiếp tục suy diễn trong đầu nó.
3h30’…Nhi hơi bực bội.
4h00…Nhi cực bực bội.
4h30’…Nhi chịu hết nổi.
=> Nó bỏ về.
Minh, Quân, Tài, Hải đang ở nhà Minh.
Thấy Hải sốt ruột vì người mình thích ( Nhi ók mừk ) đang phải dài cổ đợi thằng em chết bầm ( Minh ók mừk ) mà nó lại mải mê ngồi chơi game ở nhà, Tài lên tiếng hỏi giùm:
– 4 rưỡi rồi, không tới hả?
– HẢ? 4 rưỡi rồi hả? – Minh nhìn lên đồng hồ hỏi lại.
-…(hết nói nổi).
– Giờ tao tới, cũng phải để cho con nhỏ đó đợi thì mới biết tao có giá chứ.
– Khỏi tới đi. – Hải bấm nút chuyển TV sang kênh khác.
– SAo thế? – CẢ đám ngạc nhiên.
Hải ngồi thẳng người lên:
– Anh nói cho tụi bay biết, 3 thứ mà Nhi ghét nhất.
– Gì?
– Thứ nhất là phải chờ đợi, thứ 2 là màu hồng & thứ 3 là bị bắt mặc váy.
– VẬy bây giờ…? – Tài nói.
Hải ngắt lời:
– Nhi đã bỏ về từ đời nào rồi.
Minh trố mắt:
– Không lẽ cậu ta không cần cuốn sách sao?
– Anh thấy mày làm hơi quá rối đó, chuyện nhỏ mà, có gì đâu chứ.
Minh bỗng rút điện thoại ra:
– Cho em số của cậu ta đi.
– Gì chứ?
– Em không giật mất người anh yêu đâu nên đừng có lo.( ai nói là không giật )
– Không.
– Đây chỉ là thỏa thuận qua lại thôi mà.
– Không.
– Không đúng không?
– không là không.
Minh cười nham hiểm vì hắn thấy điện thoại của Hải vừa lấy ra đọc tin nhắn đang để ở trên bàn.
Nhanh chớp nhoáng Minh giật ngay diện thoại của Hải rồi vọt lẹ vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa lại mặc cho Hải đang đập cửa ầm ầm & tiếng cười của Tài & Quân.
Sau khi lưu số Nhi xong, hắn mở cửa ra& trả điện thoại cho Hải.
– Đừng làm gì quá đáng đấy. – Hải nói.
– Biết rồi.
Mấy tiếng sau..
HẢi bỗng hỏi:
– Anh định chiều chủ nhật tuần này hẹn Nhi đi chơi rồi tỏ tình với cô ấy luôn, được không?
Hải bỗng nói:
– Anh định chiều chủ nhật tuần này hẹn Nhi đi chơi rồi tỏ tình với cố ấy luôn, được không?
– Anh làm lẹ lẹ đi, không sau này có đứa giật mất lại hối hận.
Tài khuyến khích Hải nên làm thế ( và sau này chàng ta sẽ hối hận vì đã ủng hộ Hải ).
Minh chõ mõm vào:
– Em không hiểu 1 dứa con gái như cậu ta mà anh lại thích được nữa, tính tình thì thô lỗ cộc cằn, không có chút gì gọi là nữ tính cả. Bề ngoài thì cũng không xinh đẹp dễ thương gì hết.
(Bên kia Nhi đang thấy ngứa lỗ tai ).
Minh bây giờ thật lòng nói vậy nhưng sau này hắn ta cũng…
– TAo thấy Nhi cũng dễ thương mà. – TÀi nói.
Mặt Hải bỗng trầm tư:
– Nhưng anh sợ Nhi từ chối, lúc đó thì phải làm sao?
Thấy vẻ mặt Hải bỗng buồn đến lạ, có vẻ hắn rất thích Nhi, Tài an ủi: – Yên tâm đi, người như anh ai mà chả thích chứ.
– Thật không?
– Thật.
– Đứa con gái đó mà anh cũng… – Minh định lặp lại câu ở trên.
Hải bỗng phá lên cười:
– Nhi không những cộc cằn thô lỗ đâu mà còn…
HẢi bỗng dừng lại làm cho 6 con mắt nhìn hắn thêm tò mò.
– Thôi để tụi bay tò mò chơi.
Hải phán nguyên câu & hậu quả là bị xúm vào hội đồng.
Tối hôm đó, sau 1 hồi cạnh tranh gay gắt giữa Thanh Nhi & Thiên Hy về máy tính thì bị ngoại ra la cho 1 trận. Đương nhiên là ngoại cho Hy xài vì nó dùng để học, còn Nhi đòi chơi game.
Nhi bực bội đi tới ghế, ngồi phịch xuống, mở TV lên, kênh CN đang chiếu Oggy and the cockroaches.
Bỗng điện thoại nó reo lên, thấy số lạ nhưng nó cũng bắt máy.
1 giọng nói thô lỗ từ đầu dây bên kia vọng tới:
– NÀy, cậu không có lòng kiên nhẫn hả? Mới đợi có 1 chút mà đã bỏ về là sao?
– Ai vậy? – Nhi cộc cằn hỏi lại.
– Không nhận ra giọng tôi sao? Hẹn với tôi mà lại bỏ về, bộ không cần cuốn sách nữa hả?
– Đồ bông cải chết bầm.
Nhi nghiến răng ngắt điện thoại & quăng xuống ghế.
Minh trố mắt:
– A lô? a lô? dám cúp trước tôi hả? tôi còn chưa nói xong mà.
Minh lại tiếp tục gọi. Nhi lại bắt máy, lần này nó gắt cho 1 hơi:
– NÀy, cậu hẹn với tôi là bao nhiêu? 3 h đúng không? Vậy tại sao cậu không tới? Rồi lúc tôi bỏ về cậu lại gọi điện chử.i tôi? Tôi chưa chử.i cậu là may lắm rồi đấy. CẬu có thôi cái điệp khúc lúc nào cũng làm phiền người khác như vậy hả? Chỉ là 1 cuốn sách mà cậu bắt tôi phải đợi tới như thế, có gì thì nói thẳng ra đi. CẬU MUỐN GÌ?
Nó nhấn mạnh 3 chữ cuối khiến cho người nghe cũng phải rùng mình.
Tuy hơi choáng nhưng Minh cũng đủ kiên nhẫn để nghe hết, hắn nói:
– Cậu…sau này nếu anh Hải có nói là thích cậu thì cậu hãy…
– Này, khoan đã, cậu nói gì thế? Ai nói thích ai? – Nhi ngắt lời.
-…Anh Hải thích cậu.
-… – Nhi im lặng, khuôn mặt không còn miếng máu, nó quá ngạc nhiên.
– Này, sao im thế?
– Anh Hải…thích…tôi…?
– Ừm.
– Sa…sao cậu biết?
– Anh ấy nói.
Nhi lại im lặng, bỗng mặt nó nhăn tít lại:
– Cậu giỡn tôi đúng không?
– Này, cậu nghĩ tôi giỡn sao?( giọng rất nghiêm túc nhá)
– Vậy…
– Không tin thì thôi, anh ấy định rủ cậu chiều chủ nhật tuần này đi chơi rồi bày tỏ với cậu. Lúc đó…cậu…đừng từ chối mà hãy làm bạn gái của anh ấy nhé?
Minh nói rành mạch từng chữ ( hắn ta cũng giống như Tài, sẽ 100,1000 lần hối hận vì đã khuyên Nhi quen Hải).
Nhi sững người:
– Sao…?Tại sao?
– Vì nếu cậu từ chối anh ấy sẽ rất buồn, anh ấy rất thích cậu, cậu biết không hả?
Chẳng hiểu sao khi nói những lời đó hắn lại cảm thấy khó khăn vô cùng. Tại sao?( hắn tự hỏi mình).
Nhi im lặng, nó hết sức bàng hoàng, chưa bao giờ nó nghĩ là anh Hải thích nó.
– Sao thế? – Minh hỏi.
– Sao cậu lại gọi cho tôi và nói như vậy?
– Vì…tôi không muốn nhìn thấy anh ấy thất vọng…đơn phương cậu lâu rồi, nếu bây giờ anh ấy biết cậu không thích anh ấy thì sao?
Bỗng Minh nghe thấy tiếng tút tút đều đều trong điện thoại, Nhi đã cúp máy.
Minh nhìn vào màn hình điện thoại:
– Con nhỏ này, sao hay cúp trước tôi vậy hả?
Hắn gọi lại, Nhi thơ thẩn bắt máy chẳng buồn nhìn xem người gọi là ai, hồn nó đã đi chơi ở một nơi xa lắm.
– Con nhỏ kia, tôi chưa nói xong mà dám cúp hả? – Minh nói như hét vào điện thoại.
-… – đang thơ thẩn.
– NÀY. – Lần này Minh hét thật khiến tai Nhi như bùng nổ.
Hồn Nhi đã đi du lịch về( 15s):
– Ơ…ha…hả? Gì?
– Đó là chuyện của anh Hải, giờ tới chuyện tôi và cậu.
– Tôi và cậu có chuyện gì để nói sao? – nó lại ngơ ngẩn.
– Chuyện cuốn sách đó, con nhỏ này.(Minh nhà ta sắp điên rối).
– À…
– À cái gì mà à?
– Vậy bây giờ cậu muốn gì?
Nhi vẫn còn shock vì chuyện Minh nói hồi nãy, nó nói mà không ồn ào vì bây giờ nó chẳng có tâm trạng mà la hét.
– Cậu…làm osin cho tôi đi rồi tôi trả lại cuốn sách. – Minh nói tỉnh bơ.
– CÁI GÌ?
Nhi ồn ào đã trở lại ( mới nói xong, tưởng tâm trạng cũng đi chơi theo hồn rồi chớ).
Nó la toáng lên khiến cho Hy và ngoại trong nhà phải giật mình:
– Cái gì ngoài đó thế?
– Không có gì đâu ngoại.
Nhi trả lời ngoại rồi tiếp tục nói vào điện thoại:
– Cậu…nhắc lại coi…cậu muốn tôi làm gì chứ?
– Osin. – Minh vừa nói vừa ngoáy tai vì bị Nhi làm cho suýt lủng màng nhĩ.
– Cậu nghĩ tôi sẽ làm à?
– VẬy tôi khỏi trả lại cuốn sách nhé?
– Giữ mà ăn rồi zọng luôn đi.
Nhi lại cúp máy, hắn lại gọi. Nhi định không nghe nhưng hắn cứ gọi hoài, ngoịa ở trong nghe thấy tiếng nhạc chuông ồn ào nên bảo nó nghe cho đỡ phiền( sao không tắt nguồn luôn nhỉ?), bởi thế nó nghe máy:
– Tôi nói là cậu giữ luôn đi rồi mà.
Không biết Minh có nghe Nhi nói gì không mà hắn cứ nói tỉnh như con ruồi:
– Công việc nhẹ nhàng lắm, chỉ cần sáng sớm và lúc ra về cậu cầm cặp cho tôi, ra chơi thì mua đồ ăn cho tôi, những việc lặt vặt thì tính sau, còn ở ngoài trường cũng tính sau đi nhưng khi tôi cần cậu phải có mặt ngay đó, thế nhé?
Rồi hắn cúp máy.
Nhi hét vào điện thoại:
– Tôi nói dồng ý hồi nào hả? a lô…a lô?
Nhi ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi, kết luận cuối cùng của nó là để Minh trả lại sách rồi không thém làm osin cho hắn.
Mặt nó bỗng trầm ngâm:
– Nhưng chuyện của anh Hải…