<?php the_title(); ?>

Vợ Ơi Là Vợ

09.08.2014
Admin

Truyện: Vợ Ơi Là Vợ

Tác giả: Hồng Linh
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Chương 1: Chồng ơi là chồng

Tại một quán karaoke, ánh đèn mờ ảo với những dàn âm ly công suất lớn…

– Anh hai có điện thoại! – Yêu cầu tắt nhạc, Trần Hùng đem chiếc alo cho Lạc Thiên bằng cách kính cẩn.

– Lại chuyện đấy à? – anh ta tiếp tục nhai đậu phộng và vắt tay qua eo một phụ nữ nóng bỏng dù đang nói chuyện với người lớn tuổi.

Đầu dây bên kia giọng có phần cầu khiến.

– Việc cỏn con đấy tôi không cần phải đến! Cứ chọn đại đi! – cười đùa và hôn lên má một cô nàng vừa ngồi cạnh, Lạc Thiên tỏ thái độ bất cần.

– …

– Chân dài, da trắng, không tỳ vết là được!

– …- Hai cô nàng cố gắng lắng nghe cuộc thoại, ghé sát hơn vào lòng Lạc Thiên, loáng thoáng được từ «không có».

– Thôi thế thì bảo mẫu thân chọn giùm đi! Lằng nhằng quá! – anh cụp máy luôn.

– Có chuyện gì vậy anh?

– À, chuyện hệ trọng của đời người ấy mà! – Lạc Thiên cười đểu.

Chuông điện thoại lại réo, anh biết thừa lần này sẽ là ai gọi nên đáp gọn :

– Thế này nhé, đại khái thôi, mẹ cứ chọn cô đứng cuối cùng trong dãy ấy! – Tắt nguồn, anh gọi thêm chai rượu mạnh.

– Cho bọn em biết đi anh, chuyện gì thế? – Thêm một vài cô nàng xúm lấy, họ vây bủa anh để moi tiền.

– Anh sắp lấy vợ!

***

Khả Vy kết thúc mười tám năm được nuôi nấng trong cô nhi viện bằng một bữa tiệc chia tay chỉ có vài người cùng tuổi. Cô chẳng có mấy ấn tượng để lại trong kí ức những vị xơ hay bọn trẻ vậy nên bữa cơm đạm bạc này cũng không mấy mặn mà.

Giờ đã trở thành một người đủ trách nhiệm pháp lý trước những hành động của bản thân nên Khả Vy không thể cứ mãi bám víu lấy trại trẻ tình thương mãi được. Sau này nếu có thành đạt nhất định phải trả ơn tấm lòng từ thiện của các xơ và quyên góp để gieo lên những hạt mầm đã từng bị bỏ rơi như mình. Tuy nhiên ngay chính bản thân lúc này còn chưa lo được thì không thể nghĩ đến điều to tát đó…

Đứng trước cây si già đằng sau sân, thuở bé cô đã có bao nhiêu ước mơ về cuộc sống khi trưởng thành, rất tiếc chỉ với tấm bằng tốt nghiệp cấp ba do cô nhi viện tự cấp, thậm chí còn không bằng của các em học sinh cấp hai công lập thì sẽ làm được gì nên hồn…Một đứa trẻ côi cút đã lớn rồi, và cần phải bay xa. Khả Vy phiền lòng than thở.

Người quản gia xuống xe mở cửa cho vị phu nhân. Họ đến gặp người quản lí viện.

– Trong năm nay có bao nhiêu cô gái vừa tròn 18 tuổi ở đây vậy?

– Thưa bà, có tất cả là sáu người, chúng tôi đang tìm cách tạo cơ hội việc làm cho họ. Trường Tồn có thể giúp…? – Người xơ hy vọng lòng tốt từ tập đoàn này.

– Được thôi, hãy dẫn họ đến đây. – Lão quản gia giúp lấy mắt kính cho vị phu nhân.

Niềm vui thể hiện rạng ngời trên những khuôn mặt non nớt, các cô gái phấn khởi khi được gọi đi làm. Sáu người đứng ngay ngắn trước mặt hai người mang phong thái cao sang.

– Xuất thân của chúng có dây dưa gì không?

– Không đâu, bọn trẻ bị bỏ lại trước viện đã bao năm nay, có mấy khi cha mẹ ruột đến đón.

– Chính xác đi! – Lão quản gia nghiêm nghị.

– Chắc chắn, chỉ mỗi cô bé đứng cuối là có người thân, nhưng gia đình không nhận, còn lại trong hồ sơ đều ghi rõ cha mẹ đã chết do tai nạn nghề nghiệp.

– Vậy thì được!

Phu nhân đi một lượt kiểm tra ngoại hình và cách ứng xử của các cô gái, bà chỉ quan tâm đến năm người còn lại.

– Các ông đào tạo người kém quá! – Bà không hài lòng mấy, nhìn các cô thiếu nữ không toát lên vẻ trang nhã cần tìm kiếm.

– Để tôi gọi cậu chủ đến chọn! – Người quản gia lấy điện thoại thực hiện liên lạc.

– Cậu chủ, làm ơn hãy đến cô nhi viện Hy Viên đi! – ông đã nói câu này nhiều lần nhưng chẳng lần nào có tác dụng. – Việc liên quan đến cả gia đình mà cậu!

Nghe thấy tiếng cằn nhằn trong điện thoại, phu nhân đợi lão quản gia nói xong rồi mới hỏi:

– Lạc Thiên không đến?

– Vâng, cậu chủ không coi đây là việc quan trọng.

– …- Bà thở dài.

– Nhưng cậu ấy chấp nhận để chúng ta chọn bất kì!

Sáu cô gái đứng đó đều không hiểu và ngay cả vị xơ cũng vậy.

– Làm sao có thể chọn linh tinh được, chí ít chúng sẽ sống với nhau một năm…

Vị phu nhân gặng gọi lại lần nữa thì cũng nhận được câu trả lời của con trai.

– Cô tên gì? – Bà chỉ vào người đứng vị trí thứ năm.

– Dạ, cháu là Khả Vy ạ! – Ban đầu cô gái còn tưởng vị phu nhân chỉ người khác.

Phu nhân nắm lấy tay cô rồi chẹp miệng nhủ:

– Mẹ cũng chịu thôi, tiêu chuẩn con thế nào thì không biết, nhưng vì con đã nói vậy nên đành…

Khả Vy không hiểu gì hết, cô vinh hạnh được ngồi xe hơi đi vào thành phố.

***

Ngồi trước bàn trà nghi ngút khói và hương thơm từ những chiếc bánh ngọt, Khả Vy vẫn chưa xác định được việc mình có mặt tại đây. Cô đang ở một nhà hàng cao cấp thuộc tập đoàn Trường Tồn.

– Cả họ lẫn tên của cô?

– Cháu ạ, cháu chỉ có tên Khả Vy, còn họ theo cô nhi viện ạ! – cố tỏ ra thật lễ phép trước bề trên, Khả Vy ngồi đối diện với bà phu nhân, bên

cạnh là lão quản gia và một người trẻ tuổi dùng máy tính.

– Từ giờ cô sẽ là Triệu Khả Vy! – Họ quả quyết, người thanh niên nạp dữ liệu vào máy và soạn thảo giấy tờ.

– Tại sao vậy ạ? – những người này là ai mà lại có quyền đặt tên họ cho kẻ lạ. Năm cô gái cùng tuổi với Khả Vy ở viện đều được bố trí việc làm ổn định, còn riêng cô thì ở đây.

– Cô không có quyền hỏi tại sao. Chúng tôi sẽ cho cô một tài sản lớn với một điều kiện.

– Cháu không hiểu?

– Không cần hiểu, từ giờ cô sẽ là một Triệu Khả Vy có trong tay một xưởng dệt may, một hệ thống các cửa hàng thời trang trên toàn quốc, và viện mồ côi sẽ chuyển tên cô làm chủ.

Thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Khả Vy, cô chỉ biết trố mắt mà không thể nói nên lời nào.

– Đổi lại, cô phải mang thai giả!

***

Một bữa tiệc phô trương được tập đoàn Trường Tồn tổ chức trên lầu cao ốc của khách sạn trung tâm. Các khách mời đến dự thuộc giới thượng lưu, công nương quý tộc hay các nhà kinh doanh trẻ tuổi, tiểu thư quý phái cùng bậc sinh thành sánh bước đến.

Mục đích của buổi tiệc một phần xúc tiến các mối quan hệ làm ăn của gia chủ, gắn kết những khách hàng lâu năm, và phần chính là một âm mưu sắp đặt trước tương lai của hai người trẻ tuổi.

– Biết rồi! Lão cứ nói mãi, cô gái đó mặc váy màu thiên thanh chứ gì! – Lạc Thiên thở dài. Anh tìm cách lẩn tránh để đi tới chỗ mấy người chiến hữu.

Quản gia đành phải ngậm ngùi thầm mong kế hoạch được ổn thỏa. Trước đó vị phu nhân đã gài một tấm khăn gấp hình bông hoa trên túi áo ngực của Lạc Thiên. Giờ bà đứng cùng vị chủ tịch để tiếp khách quý, đôi mắt vẫn để tâm đến Lạc Thiên, thật may anh lại chấp nhận lấy vợ.

– Phù! Sao đôi giày này khó đi thế chứ! – Khả Vy nhăn nhó, dù trong cả tuần đã được học cấp tốc một lớp làm thiên kim tiểu thư. – Chết mất thôi, cứ tưởng tiền ở đâu tự rơi xuống, hóa ra lại phải lai lưng lao động thế này!

Khả Vy cố đứng thoải mái và đi trên một đường thẳng, nhẩm lại kịch bản mà cả sáng nay cô phải tập đi tập lại với một diễn viên đóng thế.

– Lạc Thiên à? Nghe tên cũng hay đấy! Chồng mình là Lạc Thiên! – Khả Vy mỉm cười trước bức ảnh người ta đưa cho và nói rằng cô sẽ kết hôn với chàng trai trẻ này. Trong bức hình là một khuôn mặt thanh tú, cuốn hút từ mọi góc nhìn. Đôi môi vẽ lên một sự quyến rũ không thể chối từ và ánh mắt xa xăm.

– Nhìn anh ta cũng ngoan ngoãn thế này mà bắt cưới vợ sớm làm gì nhỉ? Hay là mắc bệnh nan y đây!?! – Khả Vy đâu hay rằng bức ảnh này đã bị chỉnh sửa phần nhiều.

Thực tế họ lấy từ bức ảnh Lạc Trung năm hai tư tuổi, người anh trai của Lạc Thiên và thêm bớt sao cho hao hao giống. Bởi lẽ không thể chụp ảnh xem mặt của cậu thiếu gia này khi thái độ lúc nào cũng xất xược và coi trời bằng vung. Hơn nữa cũng không thể ép một cô gái cưới một người mà chưa từng được nhìn mặt.

Bữa tiệc bắt đầu tổ chức từ 19h nhưng để gây sự chú ý, Khả Vy buộc phải đến muộn với cái bụng đói meo vì sợ trật eo váy. Rõ khổ, chỉ cần may nhích thêm một phân thôi thì có phải tốt hơn không, đằng này nhà thiết kế theo lệnh sít soát đến từng đường chỉ.

Lão quản gia thúc giục, đã đến lúc để nhân vật chính xuất hiện. Ông dặn dò Khả Vy thêm lần nữa.

Cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy cố gắng bình tĩnh nhất có thể để bước vào.

Đúng như dự đoán, sẽ chẳng có ai ngất ngây trước sự hiện diện của cô, những cô gái ở đây vận đồ thật kiều diễm đã thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của các chàng trai, tuy nhiên hãy cứ an tâm vì có kịch bản rồi. Khả Vy tự nhủ.

Lạc Thiên đang ngó xem chân váy màu thiên thanh hiện đang ở cái xó xỉnh nào, họ dặn anh đứng chiếu tướng cách thang máy chính chừng hai mươi mét đẻ đảm bảo tính khách quan. Mấy người bạn của anh cũng vì thế phải đứng cùng.

– Này Thiên, sao nãy giờ cậu cứ ngó nghiêng đi đâu thế? Ngóng ai à? – Tuấn Kiệt thắc mắc.

– À không, mình đang luyện mắt ấy mà! Dạo này ăn chơi nhiều quá, mắt lúc nào cũng mệt mỏi.

Lạc Thiên ngừng việc tìm kiếm, anh đã nhìn thấy một người mặc váy thiên thanh. Là cô gái đó, là người đã làm trái tim anh tan nát. Sao lại có thể như vậy, anh sẽ được lấy cô ấy làm vợ ư?

Khả Vy đang bước, cô bỗng nhận thấy có nhiều ánh mắt dõi theo mình, chẳng lẽ cô lại xinh đẹp như thế hay sao? Hãnh diện vì bản thân, cô cười duyên dáng nhưng nhận ngay ra, cô gái đi trước vài bước mới là tâm điểm của sự chú ý. Cô ấy cũng mặc một chiếc váy có màu tương đối giống.

Nhìn vào bờ vai trần gợi cảm kia đủ để Khả Vy hình dung được phần nào vẻ đẹp kiêu sa.

– Mọi người làm sao lại cứ nhìn em chằm chằm thế chứ?! – Nhược Lam tiến thẳng về phía trước nhanh hơn, cô khẽ cúi đầu chào và tránh ánh mắt của Lạc Thiên.

– Em lúc nào cũng đẹp! – Lạc Trung phải thừa nhận điều đó.

Những chàng trai vây xung quanh đều có cơ hội bắt chuyện với một Nhược Lam cởi mở, riêng Lạc Thiên vẫn giữ nguyên ánh nhìn của mình lúc vừa thấy cô, lúc này mắt anh chỉ thấy một khoảng không trống vắng.

– Đấy, cô gái đó, nhớ phải vô tình vào! – Lão quản gia lại tưởng thiếu gia đã nhìn thấy «con mồi» vội sai người phục vụ đem ly rượu tới.

Khả Vy đứng ở góc nhìn này cũng đã bắt gặp được «chồng tương lai».

– Thiên, Nhược Lam đang hỏi em đấy! – Lạc Trung huých nhẹ vào tay em trai, anh cũng nhận ra có chút gì ngượng ngùng trong ánh mắt của

hai người chẳng may chạm phải nhau.

Lạc Thiên không trả lời, anh biết đó chỉ là câu xã giao mà Nhược Lam hỏi một vòng mới quay lại anh.

– Ối! Tôi xin lỗi quý cô, đã làm bẩn bộ váy đắt tiền…- nữ phục vụ đã va vào Khả Vy, ly rượu mới chỉ sóng sánh nhưng đã nhanh nhẹn dùng tay hất đổ vào người cô.

– Không sao! Cũng là lỗi tại tôi! – Khả Vy từ tốn nâng khay cầm giúp, cô đang đợi nam diễn viên rút chiếc khăn trên ngực đến lau cho mình.

– Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi tiểu thư! – Sợ nam diễn viên không nghe thấy, phục vụ cố tình nói to.

Nhưng hình như kế hoạch không theo dự kiến. Lạc Thiên cứ đứng trân trân nhìn, tay vẫn trong túi quần.

Nhược Lam thấy vậy, cô lấy khăn tay tiến đến chỗ nạn nhân.

– «Sao tên chồng mình lâu thế? Hắn ta không thấy nước bẩn trên người mình à?» – Khả Vy đã phải dùng đến ánh mắt để lườm đích danh

chàng trai mặc Vest màu nâu trầm mà vẫn không ăn thua.

Lạc Trung thấy thế cũng đi theo Nhược Lam ra chỗ Khả Vy.

– Cô có sao không? Để tôi lau cho! – Nói rồi đôi tay thon thả của Nhược Lam lướt nhẹ trên tấm váy bị nhọ.

Do chưa gặp mặt lần nào, ngay khi Lạc Trung bước đến, Khả Vy đã tưởng là nhân vật nam, tuy rằng anh không mặc áo Vest như lời mô tả. Nhân lúc Nhược Lam không để ý, Khả Vy ghé sát vào Lạc Trung nói :

– Này anh, cởi áo cho tôi mượn! – cũng theo lời dặn, nếu nhân vật chính không hợp tác hoặc quên thao tác thì phải hối thúc, Khả Vy nhìn vào mắt Lạc Trung mà đề nghị.

– Áo?

Lạc Trung khá bất ngờ, thứ nhất vết bẩn của cô gái này nằm ở chân váy. Thứ hai, anh mặc chiếc áo gile ngắn. Nhưng vì phép lịch sự, anh cởi ra cho cô mượn.

Thế rồi sao nữa, sau khi khoác áo lên người thì nam diễn viên sẽ phải đưa cô đi tới phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn bộ cánh mới. Nhưng chàng thanh niên chỉ hỏi thăm. Đúng hơn chẳng có một ai ở đây chuẩn bị hai cái váy đi tiệc tùng cả vì căn phòng lớn này là của khách sạn chứ không phải buổi party ở nhà.

– Được rồi đấy, chắc sẽ không sao đâu! – Nhược Lam cười hiền.

– À vâng, cảm ơn cô – Liếc sang Lạc Trung, Khả Vy nói nhỏ – Đưa tôi đi!

Lạc Trung tò mò về cô gái này, tự dưng lại sai khiến người lạ như mình là sao, theo lẽ thông thường thì cô ta có thể phiền Nhược Lam hay cô phục vụ bàn đưa mình tới nhà vệ sinh nếu không biết lối.

– Ơ kìa cái anh này! Đưa tôi đi! – Khả Vy chỉ đang gắng mình đóng đạt để tránh bị la mắng.

Thấy vậy anh cũng đồng ý, đặt tay hờ lên bờ vai Khả Vy và bước đi.

– Nhược Lam, để anh dẫn cô ấy đi thay đồ!

Khả Vy hài lòng với anh chàng, một người chồng vâng lời thế này còn gì bằng. Hoàn tất bước một trong giai đoạn gặp gỡ của hai nhân vật, tiếp đến là nảy sinh tình yêu, Khả Vy biết đoạn này không cần diễn.

Lạc Thiên vẫn đứng đấy, có lẽ anh đã quên mất vài chi tiết cần làm lúc vừa rồi, để khi người phục vụ đi tới đánh động mới thức tỉnh.

– Nhưng như thế thì cần gì phải diễn nữa? – Anh suy nghĩ, rồi không muốn ở lại cùng Nhược Lam, sải bước đuổi theo. Vừa đi tay vừa tháo cúc áo khoác.

– ÚI! – Khả Vy phút chốc trở thành món hàng để Lạc Thiên kéo xệch và úp vào lòng.

– Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ!

– Ơ cái anh này! Bỏ ra!

Ngay lập tức Khả Vy bị Lạc Thiên bịp chặt miệng, anh nở một nụ cười trước Lạc Trung.

Đế giày của Khả Vy liên tiếp bị quay vòng, cô vẫn đang nghĩ Lạc Trung mới là chồng chưa cưới. Hành động quá nhanh và gọn của Lạc Thiên làm cô không kịp để ý mặt huống chi xem xét chiếc khăn hình bông hồng trên ngực áo ai kia.

– Oặm! – Cắn cho anh một cái, cô lại đi tới chỗ Lạc Trung, cầm tay anh và kéo đi.

Mọi người nhìn nhưng chẳng ai hiểu, ngay cả người nghĩ ra kịch bản có mặt ở đấy cũng vậy. Vị phu nhân thất vọng phải biết.

– Bạn em à? – Lạc Trung trả lời cho câu nói của Lạc Thiên lúc nãy, anh cam đoan chưa từng gặp cô gái này.

Đến lúc này Khả Vy mới phân biệt, minh mẫn ngoái lại nhìn vào các đặc điểm nhận dạng của Lạc Thiên.

– Oh! I miss you so much! – Chuyển sang kế hoạch B, Khả Vy chạy tới Lạc Thiên ôm chầm.

Nhưng Lạc Thiên đâu đã được phổ biến kế hoạch thứ hai, anh đờ người ra.

– My Honey! I love you!!!!!! How are you?

Khả Vy đóng vai một cô bồ từ nước ngoài về gặp người yêu cũ, Lạc Thiên nhanh chóng ăn nhập.

– Kissing my love! – anh cũng ôm lại cô đằm thắm như một cảnh chia ly hay hội ngộ vô tình. – You and me finally meet again!

Dù không hiểu anh nói gì nhưng Khả Vy vẫn tiếp tục diễn.

– Được rồi đấy, giờ thì cô bỏ tôi ra! – Lạc Thiên gằn giọng.

– Anh Thiên, anh có tình yêu hồi nào thế? – Trần Hùng lên tiếng phá tan những ánh nhìn kì dị của mọi người.

– Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi!

– Ba năm trước!

Không đồng thời phát ra cùng lúc, Lạc Thiên dù nói sau nhưng anh đã không nghĩ cô gái lại trả lời. Còn Khả Vy, cứ theo kịch bản mà đối đáp.

– À, ý của cô ấy muốn nói tới khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau thầm lặng! – Anh chữ cháy, đôi mắt vẫn đau đáu nhìn Nhược Lam, hy vọng cô sẽ đau.

– À, vậy là em vừa nhầm anh với Lạc Thiên? – Lạc Trung tiến tới, cũng khá vô lí khi yêu nhau từng ấy năm trời mà không nhận ra.

– Cô ấy bị cận!

– Em muốn nghẹo anh Lạc Thiên ấy mà!

Thêm một câu bộc phát của hai diễn viên không chuyên, họ không hề ý thức rằng người kia sẽ trả lời.

– Em mới mổ mắt rồi à??? Vui quá!!! – Lạc Thiên làm bộ ngắm nghía khuôn mặt cô gái mới gặp nhau lần đầu này.

– Dạ!

Hai người đứng cười với nhau cho tới chán thì mới nhớ ra việc phải làm.

– Mọi người ở lại, tôi dẫn cô ấy đi đằng này chút nhé!!!

– Hai người định cặp kè ngay đấy à!!! Ha ha!

Ngoái lại Nhược Lam, cô có chút phiền lòng vì hành động trẻ con vừa rồi của anh. – “ Đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế, anh Thiên!”.

Lạc Thiên buông tay khỏi Khả Vy ngay khi bước ra hành lang.

– Sao mà anh đi nhanh thế! Khổ thân cái chân tôi! Này, anh lại định đi đâu nữa, đứng chờ tôi thay đồ đã!

Khả Vy chưa kịp nói hết câu Lạc Thiên đã bỏ ngoài tai.

– Cậu chủ! Chúng tôi phải giữ cậu lại để tiếp tục bữa tiệc.

Hai tên mặc áo bảo vệ khách sạn chặn ngang đường đi.

– Xong rồi còn gì, ta đã hoàn thành vở hài kịch của mấy người còn ở lại làm gì nữa!

– Theo chỉ đạo thì anh sẽ nhảy cùng tôi!

– Khỏi, tuần tới làm đám cưới luôn, sao phải diễn kịch gì nữa thế? – Lạc Thiên bực dọc.

Dù sao cũng nên tôn trọng người dàn xếp vụ việc này, anh chấp nhận ở lại với mục đích trêu ngươi người con gái chiếm giữ trái tim mình. Đợi Khả Vy một lúc, cả hai lại bước ra.

– Anh nhớ phải khen tôi đẹp và trao sợi dây chuyền này cho tôi đấy, nhớ là nó đánh dấu ngày chúng ta chia tay, tôi đã đưa anh giữ, giờ gặp lại rồi thì trả cho chủ nhân! Hiểu chưa?

Không nhận lại bất kì thái độ gì của Lạc Thiên, Khả Vy đành độc thoại.

– They comeback! – Tuấn Kiệt reo hò khi nhìn thấy cặp đôi một lần nữa xuất hiện.

Khả Vy muốn kéo Lạc Thiên tới chỗ người lớn tuổi.

– Cô định đi đâu thì cứ đi, không phải rủ rê tôi đâu!

– Là Khả Vy phải không con? – Vị phu nhân dừng việc nói chuyện với gia đình Nhược Lam và một vài người có chức vị khác.

– Dạ, con chào bác! Lâu lắm con không được làm các món ăn truyền thống với bác rồi! Nhớ quá!

Khả Vy cúi chào từng người một.

– Bác cũng mong con lắm đấy! – Chủ tịch tập đoàn Trường Tồn bước đến và ôm lấy cô.

– “Bố già mà cũng vào hùa vụ kết hôn này là sao?” – Lạc Thiên lại có thêm một dấu hỏi lớn. Nhìn ba người họ tay bắt mặt mừng y như thật.

– Đi xa con nhớ hai người lắm! Con có mua nhiều thứ làm quà cho hai bác!

– Vậy lần này con có về hẳn nước không?

– Dạ có! – Nhìn đá sang Lạc Thiên bằng ánh mắt tràn đầy tình thương, Khả Vy khiến những người xung quanh tin rằng câu chuyện là sự thật.

– Thế thì chuyện hai đứa cũng phải tính đi thôi!

Nghe xong câu này mà Lạc Thiên cười thầm, rõ là họ sắp sẵn từ lâu rồi mà còn…

– Giới thiệu với các vị, đây là Triệu Khả Vy, con gái chủ tịch Triệu Tấn, bạn làm ăn lâu năm của Trường Tồn chúng tôi. Con bé và Lạc Thiên là thanh mai trúc mã mà hai gia đình đã vun vén từ lâu.

– Thế à, chào cháu! – họ chỉ a dua niềm nở, trước nay chưa từng nghe tên Triệu Tấn trên thương trường.

– À, chắc các vị không biết, thời niên thiếu tôi có người bạn thân là Triệu Tấn, anh ấy và tôi đã từng vào sinh ra tử, thân nhau như tay với chân. Anh ấy lập nghiệp ở trong Nam, cùng góp vốn với tôi. Tiếc là một tai nạn đã lấy đi gia đình của Vy Vy, thương cháu chúng tôi đã tạo điều kiện và chăm sóc từ nhỏ.

– Vậy à! Con bé xinh lắm! Hai đứa thật hợp đôi!

Thì ra vị chủ tịch muốn kiếm người cô thế là vậy, Khả Vy cũng đoán ra ý đồ tại sao họ lại nhượng cho mình nhiều tài sản đến thế, thì ra để đến với cậu ấm này, cũng phải có chút ít danh tiếng.

Lạc Thiên chỉ im lặng quan sát, chẳng có gì thú vị khi nói chuyện phiếm mông lung thế này cả.

Giai điệu du dương nằm trong bản giao hưởng số 40 của nhà soạn nhạc Mozart cất lên, đèn dìu dịu hẳn rồi đi vào bóng tối.

– Thưa quý ông quý bà, đây là thời khắc để chúng ta gần nhau hơn, hãy quyện vào những nốt nhạc trầm bổng để vẽ lên vũ điệu dành cho những người yêu nhau!!!

Người dẫn chương trình đứng trên bục, ông ta còn văn chương dài dài nhưng Khả Vy không để ý nữa. Cô chẳng biết bà phu nhân đã thuê ai viết ra cái thứ này để mình phải trật vật tập luyện mấy ngày qua. Tình cờ gặp nhau trong buổi tiệc, chàng thương nàng bị bẩn váy liền đặt mua ngay một bộ váy khác để nàng mặc, rồi cả hai phiêu theo mấy kiểu khiêu vũ nhàm chán, nếu tình yêu mà bắt đầu và đâm chồi dễ dàng như thế này thì đời chẳng có ai bị ế. Nhưng biết làm sao được, trước khi làm lễ cưới cũng phải cho bàn dân thiên hạ biết tóm tắt mối tình chóng vánh của cặp tình nhân. Lối mòn của ông tác giả vẽ đường cho hai con người này nghe qua thì nhan nhản mô tuýp của tiểu thuyết, sao không nghĩ tới sự lăn lộn khi hai họ phải thể hiện sự lãng mạn bất đắc dĩ.

– Tý nữa nếu đến cảnh hôn nhau thì tôi không làm theo đâu đấy! – Khả Vy đặt tay lên vai Lạc Thiên, để anh luồn tay vào eo mình. Họ bắt đầu thụ nhạc.

– Cô tưởng ai cũng được đặt lên môi tôi à?! Mà cô có biết bước chân không đấy?

Lạc Thiên không muốn bị lỡ nhịp với người bạn nhảy khi đứng trước những quý tộc khác.

– Yên tâm, tôi đã tập với thầy dạy rồi! Học bài bản luôn đấy!

Vừa dứt câu thì cô vô ý giẫm lên chiếc váy của mình.

– Học cẩn thận nhỉ?

– Không, do cái váy này dài chứ bộ!

– Thế thì cô chỉ cần lắc lư người thôi, chân cứ để nguyên là được!

Lạc Thiên không sải bước rộng như những cặp đôi khác, anh lướt nhẹ trong phạm vi viên gạch đang đứng để tránh cô gái giẫm lên mình.

– Hay quá! Rảnh nợ!

– Mẫu thân tôi đích thân chọn cô à? – Ánh mắt anh vẫn tìm kiếm một người. Kia rồi, cô ấy ở bên Lạc Trung.

– Vâng, bà ấy hỏi tên tôi rồi chọn luôn. Mà tại sao chúng ta lại kết hôn?

– I don’t know!

Lạc Thiên cũng vậy, anh chỉ muốn xin ra ở riêng để tránh sự phiền hà khi sống trong gia đình có quá nhiều tình thương. Từ nhỏ đã được mẹ nuông chiều một cách thái quá, ngày ngày cử người giám sát, người cha tuy bộn bề việc chèo lái tập đoàn vẫn không quên xoa đầu anh mỗi tối. Một gã thanh niên từng này tuổi rồi mà bị coi như bảo bối, thật nhàm chán và đơn điệu. Khi đề xuất việc ở riêng thì gia đình lại muốn anh lập gia, cho phép lựa chọn giữa việc đóng cọc với một tiểu thư lá ngọc cành vàng, ăn đời ở kiếp mà không xuất phát từ tình yêu với sự chỉ định lấy một cô nàng trong một năm rồi ly hôn, sau đó muốn lấy ai cũng được. Chính anh là người trong cuộc đây còn hồ nghi như thế thì làm sao Khả Vy hiểu. Vậy nên việc chọn một “gái ngoan” trong cô nhi viện là tối ưu. Gia đình đâu có bắt phải sinh con đẻ cái hay để cô ta quản lí mình, Lạc Thiên lại thấy quá lời khi lấy vợ, anh vẫn có thể chơi bời mà không còn bị cấm vận.

– Khó tin nhỉ? Anh lấy vợ hay họ lấy vợ mà lại không hay? – Khả Vy bặp bẹ hiểu được vài câu tiếng anh giao tiếp.

– Thế sao cô không hỏi kĩ người ta rồi lấy tôi!

Lạc Thiên chẳng cần gì từ cô gái này, thứ quan tâm là tờ đăng kí kết hôn chứng minh cha mẹ sẽ không thể chăm sóc mình.

– Này, khen tôi đẹp đi! – Khả Vy nói mà hơi ngại, khoảng cách giữa hai người gần nhau quá.

– Việc gì phải làm thế!?!!

– Thì họ dặn tôi khi ở gần mấy người bạn của anh phải để anh thể hiện tình yêu! – mặt cô thoáng ửng hồng.

– Khỏi!

Lạc Thiên không hù theo trò trẻ con. – Đẹp thì kêu đẹp, xấu xí thì chỉ là con vịt bầu thôi!

Khả Vy đành phải nhịn nhục, anh nói đúng, cô đâu có đẹp nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Hiểu được câu nói một điều nhịn là chín điều lành, cô để yên.

– Hai người vừa ra mắt bố mẹ đấy à?

Lạc Trung để cặp đôi của mình lại gần, anh hỏi chuyện.

– Sao? Có việc gì? Anh sợ tôi lấy vợ trước à?!

Siết Khả Vy chặt hơn, Lạc Thiên rắn rỏi, nhìn thẳng vào mắt cô chứ không thèm đoái hoài đến ai cả.

– Lấy vợ? Cậu sẽ lấy vợ ư?

Đây là một tin động trời đối với con trai thứ của chủ tịch, một kẻ theo chủ nghĩa tự do lại đồng ý “game over” các cuộc chơi tại đây là sao?

Nhược Lam câm nín, tiếc nuối cho người con trai này và chính bản thân mình.

– Ờ, chuẩn bị quà cưới cho tôi đi! – Nâng cằm Khả Vy, Lạc Thiên giơ sợ dây chuyền ra trước. – Anh đã đợi giây phút trao cho em sợi dây gắn kết chúng ta lại từ lâu lắm rồi em có biết không? Yêu em nhiều lắm!

Mặt Khả Vy tự nhiên đổi sắc, có chút gì mếu máo, nghe những lời này mà ớn quá trời. Không hay anh nghĩ gì nhưng cô cam đoan anh đang giễu mình.

Lạc Thiên hoàn toàn làm chủ được hành động, đưa sợi dây đặt lên chiếc cổ kiêu sa, khóa móc lại là đặt hai ngón tay lên bờ môi Khả Vy. Con tim anh nóng đến điên cuồng, cầu xin người con gái đó thôi đừng hướng mắt về phía mình nữa.

Mắt chạm mắt, Khả Vy có chút bối rối trước sự gần gũi của người khác giới. Đôi mắt anh sao mà sáng và cháy bỏng tới thế, như một ngọn đuốc bừng lên giữa giá rét, xa lắm, cô thấy mình trong đó.

…Tự dưng cô lại muốn chọc tay cho anh bị mù…

– Anh không cần diễn nữa đâu! – Cụt hứng.

Anh không nói gì, biết hai người kia lặng lẽ bỏ đi để lại sự riêng tư cho mình.

– Và sau đây sẽ là một bản nhạc do Quý ông Cao Lạc Thiên yêu cầu dành cho một người con gái có biệt danh Ống Mút! Chúng ta hãy cũng thưởng thức!!! – Tiếng người dẫn chương trình đưa anh về thực tại, ánh đèn trở lại vẻ lung linh.

– Ống Mút? Cô là ống mút của tôi hả?

– Đâu có, biệt danh gì mà kì vậy? Lại là cái ông tác giả bịa linh tinh tùm lum đấy!

Ra vậy, ống mút chỉ một kỉ niệm hư cấu trong mối tình nhiều năm của họ.

– Sao họ cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta thế?

– Vì sao ư? Vì cái dáng lạch bạch của cô đấy! Nhìn chúng ta bây giờ chẳng khác gì chim cánh cụt đâu!

Mất một phút để ngẫm, Khả Vy mới hiểu vì cách di chuyển chậm chạp của mình.

– Khỉ thật, lão nào chọn cái bài chết tiệt này cơ chứ!!!

– Bài hát đang chạy á? Anh chọn chứ còn ai! – Khả Vy cười tinh nghịch – Mà bài này là gì thế, nghe cứ quen quen, giống quảng cáo kẹo cao

su hồi xưa xửa xừa xưa?

– Rhythm of the rain!

– Không hiểu! – Cô thậm chí còn không nghe rõ anh nói gì.

– Giai điệu của mưa!

Anh đang bức xúc đoạn này:

Listen to the rhythm of the falling rain

Tôi lắng nghe giai điệu của mưa

Telling me just what a fool I’ve been

Tiếng mưa như nói với tôi rằng tôi chỉ là một kẻ khờ khạo

Oh I wish that it would go and let me cry in vain

Mưa ơi xin ngừng rơi để tôi khóc trong đau khổ

And let me be alone again

Tôi muốn được cô đơn một mình

Thành ra tự nói mình là kẻ khờ khạo là sao? Nói luôn là ngu ngốc. Cô gái này có gì khiến tay chơi như anh phải thế. Kỳ này mà biết được ai đề nghị cái trò lãng mạn chẳng ra mà sến thì cực kì này thì anh sẽ cho lão biết tay. Bài hát chê bai kẻ si tình như anh chắc? Dù vậy nhưng đứng trên một khía cạnh hướng về người con gái ấy, anh chấp nhận là một gã khờ, sẵn sàng trao trọn con tim và ngặm nhấm kí ức.

Khả Vy kết giai điệu nhồn nhộn, cô không thấy có gì là quá «điêu» cả, ở lứa tuổi này thì đây là một mơ mộng.

– Chúng tôi muốn gửi một món quà nho nhỏ cho cặp đôi nào có được sự ủng hộ của trò chơi sau đây. Các vị có nhìn thấy trên trần bao gồm cả một hệ thống đèn không ạ? Giờ đèn sẽ tự động tắt và có duy nhất một chiếc vẫn bật ở một nơi nào đó, thật ngẫu nhiên để dành cho cặp tình nhân may mắn!

– Lại cái trò dở hơi gì nữa đây? – Lạc Thiên chắc chắn sẽ chỉ đúng chỗ mình đứng. Và không sai.

– Phụt!

Đèn rọi chiếu xuống đúng nơi hai người đứng, còn lại tất cả là bóng tối mờ ảo diệu kì. Dù rất muốn trực tiếp hỏi đi hỏi lão quản gia hay một kẻ chỉ đạo nào đó nhưng Lạc Thiên không thể, xung quanh cậu chỉ nhìn thấy những đôi mắt ánh lên nơi mình đứng, tất cả đổ dồn vào mình.

– Trời ơi, họ bắt anh hôn tôi à? – Khả Vy đã dự kiến đến điều này nên đã tô một lớp son dày. Theo cách này để đánh mất nụ hôn đầu đời thì thật đáng ghi nhớ nhưng mới chỉ gặp anh chưa đầy một tiếng, sao có thể.

– Hai người hãy thể hiện một phút thăng hoa được chứ!!!!!!!!!!!

– Cái thằng cha MC kia rõ là vô duyên! – Lạc Thiên chỉ biết rủa thầm, đâu cần phải quá quắt một cách hợm hĩnh, chắc sau ngày hôm nay sẽ không có thể diện mà đi vũ trường nữa.

Các nhân viên thừa lệnh len lỏi vào đám đông mà nhỏ to để lên cân cho danh tiếng của Khả Vy.

– Tình huống này tôi đã từng thấy ở đâu đó! – Khả Vy rụt rè.

– Và rồi đôi nam nữ phải tiến hành chứ gì!?!! Nhưng cô nhóc à, tôi là con sói già đấy! – Anh cười nham hiểm.

– Còn tôi không phải con thỏ ngu ngơ hay cô bé quàng khăn đỏ đâu!

Nói đoạn Khả Vy kiễng chân hết cỡ để chạm môi lên trán Lạc Thiên.

– Sao anh cao thế? Cúi người xuống tý ty đi!

Lạc Thiên đồng tình với sáng kiến đó, anh khụy người để cô có thể «thăng hoa» với nụ hôn chống chế này.

Nhưng khổ nỗi khi cô thực hiện phép nhảy để vươn tới vòm trán khôi ngô kia dễ dàng thế nào thì khi tiếp đất, ôi thôi nguyên cả đế hài cắm thủng đôi giày bằng da Vallentino.

– Bụp! – Anh giữ cả thân cô lại để tránh trọng lượng lớn đè lên chân mình, cố gắng không thét lên vì đau.

– Anh giở trò gì thế? – Đấm vào bụng tên sở khanh, anh đã vô tình đặt tay lên phía trên của vòng eo, siết chặt, điều này là tối kị đối với một cô gái mới lớn.

Thế là phải thả bàn tay ra, Lạc Thiên nghiến răng chịu đựng, cảm giác như đôi chân đã ứa máu mất rồi.

– Họ vừa làm gì vậy?

Dư luận bắt đầu xôn xao trước sự ngượng ép của hai người. Đối với một cô gái du học ở phương Tây và cậu chủ thứ của tập đoàn này thì thực hiện một màn khóa môi đâu cần dè chừng bị xỉa xói.

– Ôi, anh có bị sao không? Em thương anh quá! – Khả Vy nhanh nhạy.

– …- Lạc Thiên để cô độc diễn.

– Em xin lỗi, nhớ ngày xưa quá anh ạ, hồi ấy chúng ta suốt ngày chí chóe!!!

– À, hóa ra họ yêu nhau theo cách hung dữ!

Xem ra Khả Vy có khả năng tùy cơ ứng biến rất tốt. Cô đưa tay lên trán chỉ cho Lạc Thiên, vệt son môi màu cam đã hằn lên.

– Nhìn anh giống tử tù lắm!

– Cô nói gì?

– Chỉ những phạm nhân mới bị đóng dấu trên trán thôi!

Lạc Thiên nhìn đôi môi nhoen nhoét của Khả Vy thì cũng hiểu, đôi môi bóng nhẫy son, anh kéo khăn ra để lau…cho mình. Xong đâu đó nắm tay

Khả Vy và lôi ra ngoài vì ở lại sẽ chỉ thành trò lố cho thiên hạ!

***

Ngồi cùng hàng với Lạc Thiên, Khả Vy thi thoảng lại nhìn lên gương chiếc hậu để quan sát đôi mắt lạnh lùng.

– Tôi có thể hỏi một câu được không?

– …

– Được chứ?

– Thì cứ hỏi đi! Trả lời được thì tôi nói!

Lạc Thiên vẫn đang lái xe. Anh cũng không keo kẹt gì mấy lời.

– Anh…có thể cho tôi biết lí do vì sao lại đồng ý lấy vợ không? À, chả là tôi thấy chúng ta sắp là vợ chồng cũng nên chia sẻ để hiểu nhau

chút ít…cũng để tôi biết mà tránh làm những thứ anh không thích!

Khả Vy biết không dễ mà làm dâu người ta, hơn nữa đây lại là một gia đình danh gia vọng tộc.

– Thích thì lấy! – Đáp lại là một câu nói thiếu suy nghĩ chỉ như bọn trẻ mười sáu mười bảy tuổi của Lạc Thiên.

– Anh này, sao lại nói thế! Tôi biết không phải do gia đình sắp xếp được vì tôi chẳng xuất thân từ gia đình giàu có…nhưng…hãy cho tôi một lí do!

– …

Khả Vy khó chịu trước sự im lặng đó, hỏi quản gia hay người trong nhà anh ta đều không được rồi, nghĩ một lúc cô quyết định kích đểu, hy vọng trong cơn tức giận anh ta sẽ tuôn ra.

– Lí do thì tôi có thể tự nghĩ ra, nhưng chẳng dám nói mà không chắc đã đúng! – Khả Vy hướng mắt tinh nghịch nhìn.

– Đúng thứ cô đang nghĩ đó! – Lạc Thiên giả vờ ho, hẳn cô ta sẽ nghĩ mình mắc phải căn bệnh thế kỉ, sida, lậu hay gì gì đại loại thế. Vì chỉ có chúng mới hạ thấp phẩm chất của con nhà giàu được. Lạc Thiên chẳng dại mà mắc mưu.

– Thế à!

Cúi mặt xuống, Khả Vy thở dài. Cô thậm chí còn không được quyền rút lại quyền kết hôn của mình một khi đã bị vị phu nhân hỏi tên. Gần giống với kế hoạch đổi đời, tuy nhiên tự dưng làm gì có thảm đỏ trải dài trên con đường đời được, hẳn người chồng của cô phải mang một khiếm khuyết gì đó, hoặc không…Khả Vy đột nhiên lạnh người, hay tập đoàn này sắp sụp đổ và muốn lấy tên mình làm thủ tục nợ nần. Không đúng, thế thì họ lấy đâu tiền tổ chức buổi tiệc này, hay là người thanh niên này phạm trọng tội giết người phải lấy vợ để ỉm đi.

– Này, cô còn tươi chứ?

– Cái gì cơ, anh vừa hỏi tôi gì à? – Khả Vy chưa nghe rõ.

– Không cần biết người tốt đẹp hay loại chơi bời, vợ tôi chỉ cần còn nguyên là được!

Vợ chỉ là hình thức để che giấu những mối quan hệ của anh, và dẫu nếu có phải sống dưới một mái nhà với Khả Vy trong một năm thì có lẽ anh cũng chẳng định nhìn mặt cô quá năm lần trong các trường hợp gặp mặt gia đình.

– Thế thì hẳn kết cấu của anh cũng không phải hạng xoàng đâu nhỉ?!!! – Khả Vy lợi hại chẳng kém.

– Đi xuống!

– Sao? – Khả Vy không nghĩ anh lại trẻ con khi thả mình ở một nơi nào đó.

– Tới nhà tôi rồi!

Ra khỏi xe, Lạc Thiên đi trước không thèm đợi, anh chẳng biết mang cô về đâu nên chở tới nhà để mặc, rồi người làm cũng sẽ ra tiếp đón mà thôi. Ở góc nhìn chính diện thì cô ta sắp lên đời.

Không ngờ lại có một ngôi nhà hùng vĩ tới thế, Khả Vy ước tính nó phải bằng một phần năm mặt bằng khách sạn mà hôm nay cô có mặt…Người làm đưa cô vào phòng tiếp khách rộng lớn.

Lạc Thiên đang ngồi ở đó, anh ngủ ngồi. Khả Vân cũng chỉ biết tìm một chiếc ghế và đợi, chẳng biết đợi ai.

Khi chủ tịch và phu nhân về thì lập tức Lạc Thiên đứng dậy. Khả Vy cúi chào.

– Chúng ta đi lên lầu! – Phu nhân dời cuộc nói chuyện sang một nhà lớn khác để giữ bí mật.

Phòng sách là nơi phù hợp, không khí có chút gò bó và cẩn trọng.

– Tại sao con lại phải lấy vợ?

– Thiên à, con cứ nghe theo mẹ, cuộc hôn nhân này hoàn toàn có lợi với con! – Bà không nói thêm lí do.

– Con đây không tò mò nhưng cô gái này thì có!

– À không ạ, cháu không hỏi gì đâu! – Khả Vy biết mình không được đặt câu hỏi, và cô sợ bà.

– Thế là được rồi, hôm nay Khả Vy ở tạm nhà ta cũng được, rồi quản gia sẽ chỉ cho cô từng phòng trong nhà, và cả con nữa, cả hai phải học thuộc một vài điều.

– Đúng rồi, việc con thắc mắc là tại sao lại phải diễn kịch làm gì, cứ làm đám cưới luôn cho nhanh! – anh muốn dọn ra càng sớm càng tốt.

Quả thực việc lập gia thế giữ một vai trò cốt lỗi đánh dấu sự trưởng thành của một người đàn ông, nhưng với Lạc Thiên thì trái lại. Anh cần một người vợ như một bà cô quản gia dễ tính, chuyên bao che những hành vi ham vui của chồng, do đó lựa một cô gái hiền như bụt là sự lựa chọn sáng suốt.

– Không được, gia đình chúng ta không thể tùy tiện cưới gả được.

– Thế mẹ cho sự việc diễn ra tối nay là hay ho à? Lão nào đem cái trò vớ vẩn bắt con phải diễn thế? – Về điểm này thì cả Lạc Thiên và Khả

Vy đều không tán đồng.

– À, mẹ đã thuê tiểu thuyết gia tuổi mới lớn viết cho, vì nghĩ nó sẽ lãng mạn với hai đứa. Thế nào, hay chứ, mẹ thấy sáng tạo lắm!

– Trời ạ! Con trai mẹ quá tuổi chip chip rồi! Dẹp ngay đi! – Lạc Thiên gắt lên – Con không phải diễn viên gì hết! Cưới thì cưới ngay cho rồi!

– Lễ đính hôn và hôn lễ sẽ được gộp chung và tổ chức vào ngày 26 này!

Lạc Thiên sửng sốt không ngờ cha mình cũng đứng ra can thiệp vào. Giả dụ như cô dâu là một thiên kim thì ông Cao và phu nhân dàn xếp là đương nhiên, đây chỉ là một con nhóc không rõ nguồn gốc…

– Tức là thứ ba tuần sau ư? – Giọng anh phảng phất chút hối hận, có nên hay không.

– Chính xác, từ hôm nay tới cuối tuần hai đứa sẽ cùng ta đến thăm các bậc khách khứa thân quen của nhà họ Cao chúng ta! Khả Vy à, dù sao cũng sắp làm dâu của nhà này rồi nên cháu hãy tự nhiên, cũng phải đổi cách xưng hô đi. Bác, à cha trông cậy vào con nhiều lắm! – Ông

Cao đặt đôi bàn tay của Khả vy vào lòng bàn tay mình dặn dò.

– Cũng không vất vả đâu Vy, Lạc Thiên là con trai thứ nên con cũng không phải lo việc gia thất, cuộc hôn nhân này sẽ duy trì trong mười một tháng nên chúng ta mong sẽ hợp tác tốt với con!

Lời vị phu nhân có sự tính toán, chưa kết hôn đã tính tới ngày ly hôn, rõ ràng cuộc hôn nhân này có điều bất ổn. Khả Vy nghĩ thầm, dường như họ sợ cô xơ múi tài sản không bằng.

– Dạ vâng ạ! – Khả Vy cúi đầu lễ phép, cảm giác như một mình lạc lõng giữa nơi đất khách quê người.

– Quản gia! Muộn rồi, ông dẫn Khả Vy đi nghỉ, mai có nhiều việc cần làm!

Nói rồi ông bà Cao về phòng, Lạc Thiên lững thững lên tầng, còn lại Khả Vy dè dặt bám đuôi ông quản gia. Ông ta chỉ cho cô một căn phòng được dùng làm nơi dừng chân cho khách quý trong nhà, đưa cho cô một vài thứ để học thuộc. Mãi mười lăm phút sau mới có tiếng đóng cửa, cuối cùng vị quản gia mới an tâm để Khả Vy lại. Đúng là người già cẩn thận và kĩ tính, Khả Vy thở dài thượt, cầm trong tay một lốc giấy tờ liên quan đến chữ «Cao», nào là xuất xứ gia đình, gia thế gia tiên…Thôi ngủ cái đã mai tính sau. Một ngày dài dằng đẵng khép lại trên chiếc giường công chúa, Khả Vy chìm vào giấc ngủ.

– Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại. Khả Vy vẫn đang say sưa ngắm nghía dung nhan và các thứ đồ đắt tiền trang trí trong phòng. Quả thực là nhà có thế, bất kì thứ gì kể từ tấm lót giày, đồng hồ treo tường đến những họa tiết văn phong tỉ mỉ…tất cả đều toát lên vẻ kiêu sa giàu có, Khả Vy ngồi cười một mình, tự khen mình có phước lớn.

– Tiểu thư xuống ăn cơm! Mọi người đều đã đợi ở dưới nhà!

Thấy vậy cô cũng vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy cô lão quản gia không hài lòng với cách chào hỏi thông thường đó, cô đổi ngay lại. Từ tốn mỉm cười, phải nhớ là mình danh giá, mình có học, nhã nhặn, điềm tĩnh và thanh cao. Úi giời ơi, lằng nhằng rách việc quá, bụng cô đang réo ầm ĩ đây.

– Tiểu thư đã hoàn thành cuốn sách hôm qua tôi đưa chưa?

Sớm muộn cũng là cô chủ rồi nên quản gia Tôn cung kính, ông cũng không hài lòng về cô gái này cho lắm nhưng có vẻ cô ta biết điều và cũng biết vâng lời.

– Dạ, hoàn thành gì cơ? À à, bác cho cháu xin lỗi, tại cháu mệt quá nên ngủ quên chưa kịp đọc ạ! – Khả Vy mới nhớ ra, cô đã dậy từ sớm, nghĩ không có việc gì làm mà nhốt mình trong phòng lôi phấn son tô tô vẽ vẽ lên mặt, quên khấy việc học thuộc gia môn nhà họ Cao.

– Ay da, thôi được rồi, cũng may ở dưới toàn người nhà, tôi sẽ chỉ cho cô, nhưng nhớ lúc nào rảnh phải đọc nghiền ngẫm các quy tắc trong nhà này đấy!

Bước xuống cầu thang, Khả Vy hơi run run một chút, cảm giác chính là đi ra mắt gia đình nhà chồng, cô chậm rãi bước.

– Vy Vy, đêm qua con ngủ ngon chứ?

– Dạ, bác ngủ cũng ngon ạ?! – Theo lời dặn thì cha mẹ chồng sẽ gọi cô như con cái trong nhà, còn cô khi chưa nhập môn thì cần giữ lễ. Ông Cao cười hiền bảo Lạc Thiên đẩy ghế cho con dâu.

– Vy Vy? À, chính là chị dâu tương lai của em đây mà! – Lạc Nhã tươi cười niềm nở – Không ngờ anh Thiên lại muốn lấy vợ sớm quá xá!

Lạc Thiên lườm cho em gái mình một cái, bỏ ngoài tai mấy lời giao tiếp, nhìn cô vợ tương lại không chút thiện cảm.

Khả Vy lúc này mới đếm xuể mười hai thành viên tạm thời trong gia đình này. Nói tạm thời bởi vì đây chưa hẳn là bữa cơm gia đình đón cháu dâu nên các cụ bô lão không tới, chỉ có con cháu trong nhà thì cố gắng bố trí thời gian để góp mặt.

– Triệu tiểu thư, để tôi giới thiệu các thành viên cho cô – Lão quản gia bắt đầu – Đây là cậu Lạc Trung, con trai trưởng của nhà họ Cao, cậu ấy đang giữ vị trí phó Tổng công ty Trường Tồn.

– Chào anh ạ!

– Đây là cô Lạc Nhã, tam tiểu thư, cô ấy hiện đang giữ chức giám đốc khu vực phía Bắc.

– Chào chị ạ!

– Ấy, không dám, cứ gọi mình là Lạc Nhã là được rồi, dù sao Vy Vy cũng sắp làm chị dâu!

Khả Vy có chút ái ngại trong lối giao tiếp bởi Lạc Nhã hơn tuổi mình.

– Tiếp đến là cậu Lạc Tâm…Lạc Dĩnh…Lạc Ngôn…Lạc Nhi…, Lạc Mỹ…, Lạc Kiệt…

Thôi, đến đây thì Khả Vy không còn nhớ nổi ai với ai nữa, cả nhà mà toàn lạc với chẳng khoai, chóng hết cả đầu. Cô cứ vâng vâng dạ dạ cho qua lệ. Lão quản gia thao thao bất tuyệt, người quan trọng nhất thì không thấy nói, đến giờ này cô cũng vẫn chưa biết chồng mình làm cái gì ở công ty, có khi lại kiểu như cậu hai chơi bời vô công dồi nghề chìa tay xin tiền mẹ mỗi sáng. Có vẻ như thế lắm.

– Được rồi, quản gia Tôn cứ để em ấy tiếp xúc với chúng tôi nhiều sẽ quen, chứ ông cứ nói vậy thì chẳng có ai nhớ nổi đâu! Em dâu dùng bữa đi! – Lạc Trung nhìn vào sự tập trung nơi đồ ăn trong ánh mắt của Khả Vy hơn là dỏng tai nghe, anh lịch sự gắp cho em dâu tương lai một miếng ngon.

– Chị hai, chị và anh hai quen nhau trong hoàn cảnh nào thế ạ? Chúng em tò mò lắm! – Lạc Kiệt và Lạc Mỹ kháo ầm lên, thật là bất ngờ khi anh trai lại chọn khẩu vị hương đồng gió nội thế này.

– Mấy đứa trẻ này, đừng có nhiều chuyện, Vy Vy vừa mới về còn chưa quen khí hậu, các con hỏi ít thôi! – Cao phu nhân sợ rằng sẽ để lộ điều gì đó nên dẹp ngay những câu hỏi về sự gặp mặt trước đó của đôi vợ chồng sắp cưới, bà lảng sang chuyện khác.

– Bác à, để cho chúng con hỏi han hai người một tẹo thôi ạ! Anh hai tình trường như thế mà lọt lưới chị Vy thì quả là một câu chuyện đáng để kể, con còn cứ tưởng anh ấy và chị Nhược Lam sẽ thành một đôi cơ! – Biết rằng ông bà Cao chỉ khó tính với người ngoài còn trong nhà rất dễ tính nên Lạc Kiệt truy hỏi Lạc Thiên đến cùng, kể cả bây giờ chưa hỏi ngay được thì cậu trai này sẽ còn đi theo mà dò mãi.

Lạc Thiên dường như dị ứng tới hai từ «Nhược Lam», anh không thích nhắc tới cái tên đó bởi nó quá đỗi quen thuộc rồi, nó sâm đậm bưng đầy trong con tim tới nghẹt thở. – Yêu là lấy, thế thôi! – Một câu trả lời dối từ trong ra ngoài, nhưng anh biết nói gì hơn chứ. Chẳng lẽ lại nói rằng cô ấy bỏ anh vì một người con trai hèn mọn thì anh bắt chước tìm một cô gái chẳng ra sao để gắn kết.

Có một thực tế mà ông Cao là người tường tận rõ nhất. Xét về vai vế nhà họ Trịnh và họ Cao, Nhược Lam với Lạc Thiên là đôi thanh mai trúc mã, vừa vai phải lứa. Ông và phu nhân đều coi cô ấy như con cái trong nhà, nhưng có lẽ vì sự quá thân thiết ấy đã ngăn cản ông không thể nhận một người con dâu như thế, và nghiễm nhiên ông thà chấp nhận một cô con dâu như Khả Vy còn hơn, một phần để chia cắt tình cảm của đôi tình nhân trẻ.

– Chị Vy, chị kể cho chúng em mở mang tầm mắt đi ạ! – Lạc Mỹ nhõng nhẽo.

– Mỹ Mỹ, con ngồi im đi nào! – Ông Cao nhếch mắt.

– À, thực ra là có chút thú vị! – Khả Vy vốn thẳng thắn, ai hỏi gì thì nói lấy, dù sao cô cũng được ôn lại kế hoạch B đến nỗi khắc cốt ghi tâm rồi, bắt đầu : – Anh ấy gặp chị trong một buổi party của một người bạn tên Antony.

Biết rằng tên chồng đang vắt óc tìm xem mình có người bạn nào tên như thế không, Khả Vy lén huých nhẹ vào người ngồi cạnh là anh. Chắc chắn Antony chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

– Anh Antony là người Pháp gốc Ý, anh ta học khóa 47, đại học Columbia, có sở thích đánh tennis, những buổi chiều anh ta thường chạy bộ bên dòng sông…

– Nàng ơi, bỏ qua cái sơ yếu lí lịch của người ta đi! – Lạc Thiên không nói nên lời nhưng thầm nhắn nhủ qua đôi mắt. Từ «Nàng» không phải lấy từ cách xưng hô chàng và nàng thân mật mà là nàng hai lúa, một cách châm biếm.

– À, – Khả Vy hiểu ý – hôm ấy chị mới chân ướt chân ráo tới New York, đáng lẽ phải vào phòng lẻ 401 thì lại đi nhầm tới phòng đối diện đang hội hè. Thế đấy, quả thực rất tình cờ – Khả Vy cũng giỏi khua chân múa tay, cô nhập tâm vào câu chuyện như chính mình đã từng trải – Trong khi những cô gái với nhiều màu da khác nhau vận các món đồ lụa là váy vóc, mà chị cứ áo sơ mi quần kaki đóng hộp, chưa kịp hiểu ra vấn đề thì một người phục vụ vô tình làm đổ rượu vang lên người, anh Lạc – Thôi chết rồi, quả thực Khả Vy đang quên mất tên chồng mình là gì. Bộ nhớ đệm trong não không tài nào nghĩ ra, chỉ tại lão quản gia nói nhiều Lạc quá mà giờ ngay cả một chữ cũng không nặn nổi ra miệng. Trí nhớ cô vốn không tốt, hơn nữa mọi người đổ dồn mắt nghe cô nói khiến tâm trạng không tránh khỏi sự lúng túng. Bên cạnh đó thức ăn ngon cũng là một tác nhân khiến đầu óc mụ mị. May mà cô còn phân biệt được con trai cả và con trai thứ nhà họ Cao, à, một người là Lạc Trung, một người là Lạc Thiên. Nhớ rồi. Nhưng…ai là Lạc Trung và ai là Lạc Thiên thì tự dưng quên béng. Ngộ nhỡ nói nhầm thì…

– Ha ha! Có phải sau đó Lạc Thiên lịch thiệp đưa áo khoác và dìu em vào nhà trong phải không? Thảo nào…bữa tiệc tối qua là em chủ định bảo anh kéo em đi! Ha ha, anh lúc đấy cũng không hiểu vì sao em lại nói là «Này anh, cởi áo cho tôi mượn!», rồi còn «Đưa tôi đi» nữa! Thì ra là hai đứa muốn ôn lại chuyện xưa.

Lạc Trung giờ mới hiểu, anh cười trước sự ngại ngùng không thể tả của Khả Vy, má cô đỏ hồng lên. Gượng chết đi được, đã thế anh chàng thiếu gia này còn ôm bụng cười làm cô cũng vờ hùa theo :

– Ha ha, hài quá! Em thích gây bất ngờ cho người khác ấy mà! Ha ha!

Khả Vy cười được hai tiếng thì lập tức bắt gặp ánh mắt trừng trừng của vị quản gia và phu nhân. Cô lại im phăng phắc. Lạc Thiên tỏ ra khó chịu, anh giả vờ e hèm một tiếng. Nhận xét ban đầu của anh về cô quả không sai, con gái con đứa mà vô duyên.

– Có gì đâu, em cứ cười thoải mái! Nhà mình toàn những người vui tính! Cứ như con bé Nhược Lam ấy, đến nhà chơi mà cứ chọc cả nhà cười hoài! Em chỉ ở nhà này mấy hôm là sẽ cười tưng bừng ấy mà!

– Thôi đi, ai chẳng biết anh quý Nhược Lam, đừng có nhắc đến tên cô ta nữa, vợ tôi…cô ấy không thích cái tên đó! – Lạc Thiên nói gằn giọng, ngay sau đó anh gắp cho Khả vy một cái đùi gà mập bự – Ăn đi em!

Đấy, cứ thế này thì Khả Vy đã cho một chân vào nhà họ Cao rồi.

***

Sau khi bữa ăn kết thúc thì mỗi người một việc. Ông Cao cùng ba người con và các cháu tới công ty, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ còn là sinh viên nên đi học. Khả Vy ở lại nghe giáo huấn.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Điếu Cày
Bàn luận về tình yêu
Ánh sáng hay âm thanh?
Có tội gì?
Giết Người Lấy Sọ