Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá

01.09.2014
Admin

Tôi đề xe nổ máy, ra khỏi con hẻm nhà Dung, rồi chạy xe về nhà. Trên con đường tấp nập, có cảm giác như tôi vẫn bị nỗi cô đơn cùng những cơn gió lạnh vây hãm. Phải chăng, khi tôi càng quên, thì những thứ đó vẫn diễn ra âm thầm xung quanh tôi. Phải chăng, đó là kịch bản mà ông trời vốn sắp xếp để thử thách hoặc trêu đùa lòng người. Điều đó tôi cũng chẳng rõ.

Những ngày Tết luôn luôn vui vẻ, ai ai cũng ngập trong không khí Xuân. Tôi đi theo đúng lịch trình vạch sẵn: Mồng một tết Cha, mồng Ba tết Thầy. Ngày mồng một, tôi ở bên nhà họ hàng, với mấy anh chị em họ đánh bài vui xuân. Ngày mồng hai, tôi với Nhân và Nguyệt đi chúc Tết khắp xóm với đám thanh niên. Ngày mồng ba, họp lớp và chúc Tết nhà Thầy. Mọi chuyện đáng lẽ phải trôi qua êm đềm như vậy, nếu không có vụ việc xảy ra ngoài ý muốn.

– Ê, Tuấn Anh, mày uống được nữa chứ! – Thằng Linh vẹo thấy thằng Tuấn Anh gật gà gật gù nên lên tiếng nhắc nhở.
– Tao đã uống đâu…giờ…mới uống này! – Giọng thằng bạn lè nhè, mùi bia bốc lên cả người mà còn dám nói là chưa uống.

Theo kế hoạch là chúng tôi từ nhà Thầy về nhà Dung liên hoan họp lớp, mà liên hoan sinh viên nên việc tiếp xúc hơi men là không thể tránh.

Sau vài tiếng cụng ly nữa, thằng Tuấn Anh nằm gọn trên ghế, mặt đỏ gay gắt.

– Cái thằng, đô yếu rồi còn thích ra gió! – Phong mập quay lại nhận xét thằng bạn rồi lại cụng ly với mấy đứa khác. Tôi bỏ ly bia xuống, lại gần thằng bạn.

– Sao không mày?
– Không…tao…còn…ợ!
– Rồi, còn tỉnh!
– Chở…tao…về! – Nó nấc lên liên tục.

Hết phép với thằng bạn, tôi lãnh trách nhiệm đưa nó về. Oái ăm một cái, tôi chẳng biết nhà nó ở đâu, còn nó say quắc cần câu, lâu lâu mở mắt:

– Quẹo…! – Nó nói khi đến ngã tư, làm tôi chẳng biết nó muốn quẹo theo hướng nào.
– Ngã tư, quẹo trái! – Rồi lại gục xuống ngủ tiếp.
Mãi tôi cũng hỏi han được nhà nó ở đâu, kịp đỡ nó vào gường, nhanh chóng xin phép ra về trước khi quý vị phụ huynh của nó điều tra:

– Nó nhậu với ai?
– Nó có uống nhiều không?

Lúc đi vào nhà nó là đi theo kiểu dò đường,nên lúc ra về tôi cũng đi theo kiểu đi đại. Sau một hồi cua quẹo, tôi cũng thấy một con đường quen thuộc thoát nạn. Con đường này quen, rất quen.

Tôi chạy chậm lại, dừng xe ở cái nhà cách quán kem mấy căn. Cố tìm cho mình một chỗ đứng kín đáo. Ở hiên nhà, một cô gái đang ngồi vuốt ve con chó Nhật lông xù. Đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo, tôi cứ thế ngồi trên xe nhìn vào. Cái khuôn mặt nữ tính, mái tóc dài xoã một bên kia không thể lẫn vào đâu được.

– Ơ, em là…! – Một chị đi ngang qua tôi.
– Dạ, em chào chị…!
– Sao không vào nhà chơi?

Tôi mỉm cười lắc tay từ chối, nhưng chị đó vẫn nhất mực bắt tôi phải vào nhà. Cuối cùng, tôi ngoãn ngoãn dắt xe theo sang bên kia đường.

Con chó nhật lông xù sủa vang khi thấy khách lạ vào nhà, khiến chủ nhân nhìn ra. Thoáng chút ngại ngùng bối rối.

– Con bé này, sao không mời khách vào nhà!
– Em cứ tự nhiên nhé! – Chị gái nở nụ cười với tôi.

Giữa khoảng sân trước nhà, chỉ còn lại hai đứa. À, không quên nhắc tới con chó lông xù nhỏ xíu đang cố tỏ vẻ hung hăng nhìn tôi gầm gừ nữa chứ.

Tôi học theo vị chủ nhân, ngồi xuống hiên nhà, đưa tay ra vuốt ve bộ lông xù của con chó nhỏ. Nó ngoan ngoãn rúc vào tay tôi, lè lưỡi tỏ ra thân thiện. Vị chủ nhân nhìn tôi rất nhanh rồi lại vẩn vơ lấy tay hái mấy cái lá cúc thả xuống chậu.

– Tết vui chứ Yên? – Tôi mở lời trước.
– Cũng vui! – Yên hai tay đan vào nhau bối rối.
– Lúc nãy đi ngang qua thì gặp chị nên…!
– …! – Yên nhìn mặt tôi đỏ gay, gật đầu.

– Yên, vào nhà lấy nước mời bạn! – Chị gái Yên gọi vọng ra, Yên gật đầu rồi đi vào trong nhà.

Tôi ngồi im xoa con chó lông xù đang tỏ ra ngoan ngoãn:

– “Mày nói xem tao phải làm gì bây giờ?”.

Con chó lông xù sủa lên vài tiếng, như muốn nói với tôi điều gì đó.

– “Mày là chó mà, sao mà hiểu được!” – Tôi xoa đầu nó cảm ơn.

Yên đi ra, đặt ly nước chanh cạnh tôi, rồi lại ngồi ở vị trí cũ. Thấy tôi với con chó nhỏ thân thiết thì cũng không khỏi phì cười.

– Nó tên gì vậy?
– Nó hả, tên Pun đa!
– Nghe như Pan đa ấy nhỉ?
– Cũng gần gần như vậy?

Hai đứa tôi cùng ngước lên nhìn nhau, hai ánh mắt chạm vào nhau, đầy bối rối. Rồi cũng chẳng ai nói với ai câu gì, cùng đồng thời im bặt.

Buổi chiều hoàng hôn ngày mồng ba tết, ánh nắng vàng nhợt phủ lên khung cảnh vẻ buồn tẻ miên man. Trong cái khung cảnh trước hiên nhà, chỉ trừ con Pun Đa là lăng xăng chạy qua chạy lại, còn tôi và Yên thì bất động hoàn toàn, vì chẳng ai phải biết mở lời như thế nào.

CHAP 18: HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG.

Ánh nắng vàng nhợt nhợt chiều mồng ba Tết vẫn chiếu xuống hai đứa đang ngồi bất động, dường như chúng chẳng biết rằng không khí xuân ngoài kia vẫn ngập tràn. Ánh nắng tạo thành hai cái bóng dài, có lẽ nếu kéo dài chung ra thêm một chút nữa, tôi tin chúng có thể gặp nhau ở đâu đó.

Con Pun đa có lẽ là cầu nói duy nhất, lăng xăng chạy qua chạy lại giữa chủ nhân của nó và vị khách thân thiện, nó khẽ dúi đầu nó vào lòng bàn tay của Yên, rồi lặng chạy qua đòi tôi xoa đầu nhu lúc nãy. Nhưng có lẽ nó sẽ thất vọng khi thấy hai lòng bàn tay tôi đang úp vào nhau, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ xiết chặt.

– Mấy tháng qua…! – Tôi mở lời trước.
– … – Yên khẽ động đậy, gió lay động vài ngọn tóc dài.
– Khoẻ chứ…?

Cũng phải mất một khoảng thời gian lâu, tôi mới nhận được cái gật đầu đáp trả, thời gian dường như bị đóng băng hoàn toàn. Tôi lại xiết chặt bàn tay rối bời, chẳng biết phải nói gì thêm nữa.

Tôi có lẽ đã tập luyện cả trăm lần những khi thơ thẩn một mình, cả trong giấc mơ, cả những lần nhớ nhung bất chợt, trách móc có, tha thứ cũng có, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật, đối diện với Yên, tôi mới biết chúng chẳng có ý nghĩa. Tất cả đều đi đâu sạch bách. Trống rỗng, tất cả vì cảm xúc đã chai sạn, hay nó chỉ là sự giả dối che đậy nhớ nhung, và khi giáp mặt đột ngột, nó chưa kịp trỗi dậy.

– Tín…ăn Tết có vui không? – Yên ngập ngừng xoa đầu con Pun đa.
– Cũng vui, tuy có điều…
– …? – Yên bổi rối, gương mặt có chút ửng đỏ.
– Lớn rồi, không được lì xì thôi.

Yên khẽ cười, nụ cười rất duyên dáng ấy đã ẩn sâu trong tâm khảm tôi suốt một thời gian dài. Câu chuyện của chúng tôi ngắt quãng, đôi ba câu rồi dừng lại, đưa ánh mắt ngắm một mục tiêu vô định nào đó. Cả hai chờ đợi, cả hai tìm kiếm một cách mở bài hợp lý.

– Tín học sao rồi?
– Cũng tạm, chắc là nếm mùi sinh viên rồi! – Tôi nhún vai tỉnh bơ, nâng cốc nước chanh lên nhấp nhấp.
– Vậy hả?
– Ừ, còn Yên!
– Cũng hi vọng là không phải nếm mùi! – Yên vẫn chưa nhìn tôi một lần.

Tôi đặt cằm xuống mép ly, thở dài. Có vẻ giữa chúng tôi, khoảng thời gian sáu tháng nó tạo ra khoảng cách xa vô cùng.

“A trừ B bằng C, C bằng vô cùng”.

Có người nói, hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng, có thể cũng đúng. Nhưng liệu tôi với Yên có phải như vậy, vô cùng là ở đâu, và phải mất bao nhiêu thời gian để đến được vô cùng, thì người đời chưa bao giờ nói. Muốn tìm được nó phải tự mình bước đi thôi. Tôi thở đều lấy hết can đảm:

– Sao lúc trước gọi cho Yên không được?
– Ờ…Yên đổi số rồi!
– Đổi số? – Tôi hơi chùng tinh thần.
– Ừ, đổi số mới, không xài số cũ nữa! – Con Punđa dường như không đồng tình với cô chủ nó, sủa vài tiếng gầm gừ.

– Vậy sao, Tín không biết! – Giọng tôi não nề.
– Yên, xin lỗi…!
– Ừ, không có gì đâu?
– …! – Vai Yên hơi run lên.

Tôi sợ nhất là nước mắt, nhất là nước mắt của người con gái như Yên rơi xuống vào ngày Tết. Tôi lại cầm ly nước lên cứu viện, tu một hơi sạch bách. Khà lên một tiếng sảng khoải, cố tình đánh lạc cảm xúc của Yên.

– Không sao đâu, chuyện đó đâu quan trọng.
– …! – Yên xoa bộ lông xù con Punđa vuốt ve, mà tôi cảm tượng bộ lông xù trắng ấy như nỗi buồn cơ chứ.
– Dù sao, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp rồi, chuyện cũ nên quên hết đi! – Tôi ngửa mặt, hứng vài sợi nắng còn sót lại, mặt trời đã khuất sau ngồi nhà đối diện, cảm giác càng thêm tẻ nhạt.
– Ừ, cảm ơn Tín nhé!
– Đã nói không cần mà, vì chúng ta…! – Tôi ấp úng, định mở lời dốc hết tâm can.
– Tín say rồi hả? – Lần này thì tôi thoả lòng mong muốn, Yên đã quay sang tôi.

Vẫn mái tóc dài, gương mặt luôn ngời lên vẻ dịu dàng, đôi môi tươi tắn nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. Một chút thay đổi ấy đã dập tắt hi vọng của tôi hoàn toàn.

Đúng là tôi say, nhưng tôi thừa biết mình say vì cái gì?

Nhưng có lẽ người đối diện không muốn tôi nói tiếp điều dở dang. Một sự trốn tránh vin vào cái cớ hoàn hảo.

“ Con trai có hơi men, nói cái gì cũng chỉ là bia rượu nói!”.

Và tôi chấp nhận cái lý do ấy.

Ánh đèn trước nhà của Yên được bật sáng, tiếng chị gái Yên trong nhà vọng ra.

– Tối rồi, hai đứa vào nhà chơi này!
– Vâng, chị cứ để bọn em ngoài này cũng được ạ!

Hai đứa tôi, dựa vào ánh chiều chập choạng, còn có thể giấu nỗi cảm xúc thoát ra sự kìm hãm lộ ra khuôn mặt, nhưng giờ dưới ánh đèn sáng, chẳng ai dám nhìn sang. Chỉ sợ, khi người ta nhận ra, bạn sẽ là người bị cuốn theo ý của đối phương.

– Thôi, tối rồi, Tín về đã!
– À, ừ…!

Tôi đi thật nhanh, cố lấy lại vẻ mặt bình thường chào chị của Yên. Rồi quay trở ra lấy xe trước sân. Yên mở cổng cho tôi mà ánh mắt lại hướng đi về phía chân trời xa xa. Người và xe khách qua khỏi cánh cổng.

– Yên, này!
– Sao vậy?
– Lì xì nè, may mắn lắm đấy! – Tôi đưa Yên bao phong bì lì xì đỏ chói. Ừ thì nó cũng là điều mà tôi chuẩn bị trong Tết cho riêng cô bạn thôi đấy.

Tôi lên xe, phóng đi, cố chạy càng xa càng tốt, chỉ để tránh một câu cảm ơn sáo rỗng. Ừ, thì thôi, rốt cuộc chúng ta chẳng là gì cả, chẳng là gì cả.

Đã từng muốn níu kéo, đã từng hi vọng, và giờ đây, thất vọng càng nhiều. Cảm xúc không còn như xưa, không còn là Yên chịu nghe tôi trải lòng mình ra trước. Ừ, cho dù tôi tôn sùng tình cảm trong lòng, chưa bao giờ nói cho Yên biết, chưa bao giờ thể hiện những gì mình nghĩ. Nhưng giờ đây, khi tôi nhận ra trong ánh mắt Yên vẫn còn tình cảm, nhưng sao vẫn né tránh đến cùng, không cho tôi có một cơ hội để sữa lỗi. Phải chăng, đây là sự trớ trêu, ác báo của cuộc đời.

Tôi biết rằng, mình có thể chịu đựng, có thể lì lợm với thời gian, nhưng dường như nó đã mất sạch khi thấy ánh mắt ấy.

Tôi chạy xe qua trở lại, điện thoại reo lên nãy giờ tôi cũng chả còn tâm trạng đâu mà bắt máy. Nhắn tin cho mấy đứa bạn an tâm rồi chạy xe một cách vô định.

Những cặp đôi đang cười nói với nhau bên kia đường, hạnh phúc dâng tràn trong ngày Tết vui tươi. Tôi hoà mình vào dòng người, nhưng không thể hoà mình vào dòng cảm xúc, lẻ loi riêng biệt một mình. Không biết nên trách mình như thế nào, trách mình ra sao, ngu ngốc, ích kỷ cũng đã muộn.

Mắt tôi cay xè, chắc chỉ là do gió vô tình thổi bụi cuốn qua thôi.

Về đến nhà, tôi trệu trạo ngồi nhai cơm trong bữa ăn cho có lệ, rồi nhanh chóng xin phép đi dạo xuống xóm. Lang thang qua những con đường nhỏ ngoằn nghèo, tôi cứ đi, đi mãi như đứa vô hồn. Định ghé qua nhà thằng Nhân, nhưng sợ vác cái mặt mốc meo thì mất hết không khí Tết nhà nó nên đành thôi. Cứ như thế, tôi còn chẳng biết mình sẽ đi đâu, đi đến nơi vô cùng nào nữa.

Sáng hôm sau, Mẹ tôi bất ngờ khi tôi dậy sớm hơn thường lệ, đang húi lúi dọn lại mấy cái ly trên kệ tủ. Có lẽ trong nụ cười của Mẹ tôi, nghĩ rằng tôi đã lớn hơn một chút, biết quan tâm hơn. Nhưng trong lòng tôi đó là định luật bù trừ. Khi bị khiếm khuyết trong lòng, thì tôi muốn dùng cái gì đó khoả lấp nó đi. Cách tôi chọn là làm việc.

– Mày làm gì mà hớn hở thế thằng kia! – Thằng Nhân đen đặt ly ca cao nóng hổi của nó xuống mặt bàn, xuýt xoa.
– Có gì đâu, lâu lâu không gặp rủ mày đi uống cà phê thôi. – Tôi tỉnh bơ, ném hạt dưa về phía nó.
– Trời sập chắc luôn! – Nguyệt ngồi bên vẻ mặt soi mói tôi.
– Nào có, nghi ngờ người tốt.

Cứ như thế, Tết của tôi là sự xoay vòng liên tục giữa những lần đi uống cà phê, sang họ hàng chơi với mấy anh chị đến hết ngày. Tối đến là tôi nằm trên giường cố tỏ ra vui vẻ nhắn tin cho hàng loạt đứa bạn, cho đến khi mệt nhoài mới thôi. Và giấc ngủ ngon luôn đến với thằng con trai trốn tránh.

– “Này, bao giờ cậu mới vào lại trường thế?”! – Mới sáng sớm Thương đã nhắn tin.
– “Chưa biết, còn lâu mới học mà!”.
– “Vô sớm đi, đi chơi với tớ!”.
– “Ặc, vô sớm chán lắm!”. – Tôi ngáp ngắn ngáp dài nhắn tin trả lời.
– “Quên vụ học anh văn rồi à?”.

Tôi gãi đầu, nhớ ra cái vụ hứa học Anh Văn với cô bạn. Giờ nó trở thành cái cớ để Thương bắt bẻ.

– “Nhớ chứ, nhưng bao giờ, với lại học ở đâu”.
– “Gần ngã tư Hàng Xanh nhé, sắp đăng kí rồi đấy!”.
– “Ừ, vậy là phải vào sớm à?”.
– “Chứ gì nữa, cậu hứa rồi!”.
– “Sao không ở nhà chơi Tết thêm đi, học sớm quá rồi đấy!”.
– “Chán lắm, hứa rồi đấy, tớ đi xem phim đây”!

Tôi thở dài, ném cái điện thoại trên mặt nệm, vùng chăn bật dậy.

Mấy ngày sau, tôi tạm biệt gia đình, trải qua một cái Tết đầy đủ hương vị, vui có buồn có, vào lại trường. Trước những câu hỏi vì sao vào sớm hơn trong khi lịch nghỉ còn đến cả tuần, thì tôi một mực kiên định với lí do: “học anh văn”!, nên Ba Mẹ tôi cũng đành đồng ý.
Một kiểu trốn tránh mới!

Mở cửa kí túc xá vào buổi sáng, kí túc xá khá buồn khi hầu hết sinh viên chưa lên nhiều. Cánh cửa mở ra, vài hạt bụi khẽ cựa mình hiện mình ra ngoài ánh sáng, đục đục mờ mờ. Bên phòng đối diện, cửa đã mở từ lúc nào.

– Đúng hẹn! – Thương nhìn điện thoại, chắc là dò lịch đây mà!
– Chuyện, Tín mà!
– Có mang quà cho Thương không?
– Ơ, chết quên rồi! – Tôi vỗ vai vào trán, làm ra vẻ kẻ đãng trí.
– Dặn vậy rồi mà quên à?

Tôi mở balo, lấy gói cacao đưa cho Thương, cô nàng mới thôi bĩu môi và mời tôi đi ăn sáng coi như là hậu tạ.

– Cũng phải để tớ rửa mặt đã chứ!
– Chứ ai bắt cậu đi liền bây giờ đâu! – Thương lại hất hàm, lộ rõ vẻ bướng bỉnh.

Tôi lại chui vào cái phòng tắm lộ thiên, nói là lộ thiên bởi vì phía trên không có mái che, để cho sinh viên phơi đồ. Những mệt nhọc, bụi bặm khói xe hơn chục tiếng đồng hồ theo nước trôi sạch.

– Ăn Tết vui không? – Thương dừng tay hỏi tôi.
– Vui, chỉ có điều là lớn rồi nên không được lì xì nên buồn thôi! – Tôi vẫn cắm cúi, giải quyết đĩa mì xào trước mặt.
– Á, cậu chưa lì xì cho tớ đúng không? – Mặt cô bạn hí hửng cả lên.
– Rõ ngu, lại không ai đánh tự khai!

Thương càng ra vẻ đắc chí, xoè bàn tay hồn nhiên ra.

– Gì?
– Lì xì!
– Ăn mì đi nguội hết rồi kìa! – Tôi cắm cúi ăn tiếp.
– Lì xì rồi ăn. – Thương chẳng quan tâm đến đĩa mì xào trước mặt, quyết truy đuổi tôi đến cùng.

Hết cách, tôi xoè đống phong bì lì xì ra trước mặt cô nàng, chưa kịp mở miệng, Thương đã lấy hai cái.

– Ấy, một cái thôi chứ! – Tôi hoảng hốt đòi lại.
– Không, keo kiệt, hai cái đi!

Tôi nhăn mặt, còn Thương thì hồi hộp mở từng phong bì ra xem bên trong. Mặt cô nàng nhăn lại, còn mặt tôi thì giãn ra rồi phá lên cười.

– Tham thì thâm!
– Thôi, bốc lại đi, gì mà hai cái có mười lăm nghìn à!
– Quan trọng là tinh thần chứ không phải tiền bạc.
– Ăn gian, chắc cái nào cũng bỏ từng này chứ gì!

Tôi thản nhiên ăn mì, còn Thương thì nhất quyết kì kèo phải làm lại một lần nữa.

– Thôi, trả tiền đi kìa, người ta đòi rồi!
– Xí, nhớ đấy!

Tôi nhún vai, giơ cái bộ mặt:

“Chưa ngán ai bao giờ “ ra thách thức.

– Ủa, mà vài bữa học thì học lúc nào?
– Buổi chiều!
– Ẹc, vậy sao mà đi về!
– Thương mang xe vào rồi mà?

Thương nhún vai, nhại theo đúng thương hiệu tôi vẫn thường làm, chỉ có điều bộ mặt của cô nàng thì lém lỉnh vô cùng.

– Vấn đề là Tín phải đi học để chở Thương đi, coi như Thương cho đi ké!
– Cao thượng chưa?
– Chứ chẳng lẽ không?
– Thế giờ hậu tạ ra sao, nói luôn đi, đỡ lòng vòng.
– Dẫn Thương đi ăn kem!

Tôi nheo mắt nhìn đồng hồ. Chín giờ sáng, chắc chỉ có hai đứa bị vấn đề mới đi ăn kem giờ này mất. Tôi dẫn Thương lên khu kí túc xá trên, dẫn đi dọc vào những con đường mát rượi, đúng y chang như tôi nghĩ, quán kem chưa mở cửa.

– Ha ha, muốn hậu tạ cũng không cho nữa!
– Xí, mừng ra mặt còn gì?
– Tiếc đó!

Thương giơ chùm chìa khoá xe ra đưa tôi, nháy mắt đầy hàm ý:

– “Chở Thương đi ăn kem!”.

Tôi hết nước, đi ngược trở về kí túc xá. Theo cô bạn lấy xe, trong cốp xe đã để sẵn hai cái nón bảo hiểm, điều đó càng chứng tỏ Thương không phải là cô gái đểnh đoảng, mà rất kỹ tính, ít nhất với tôi, tôi cảm thấy thế.
Tôi cảm thấy cô bạn vui vẻ và nói nhiều hơn lúc bình thường, không hiểu là chuyện Tết có đúng như Thương nói là không có gì vui hay không nữa.

– Tết vui không?
– Hỏi hoài vậy, đã nói không rồi mà ông già!

Nắng chiếu xuống, hai cái bóng đang chạy xe trên mặt đường. Bất chợt tôi nhớ lại hai cái bóng song song ở trước hiên nhà Yên.

– Này, nghĩ gì thế, lo chạy xe đi kìa!
– À, ừ! – Tôi ép xe vào sát bên phải, cố gắng nhìn đường.

Hai cái bóng song song, hai đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ cắt nhau.

CHAP 19: CUỐN THEO NỖI NHỚ.

Tôi và Thương rẽ vào con đường gần Đại học Ngân Hàng, có một quán cà phê rất yên tĩnh ở trong con đường hẻm gần đó. Cái quán mà lão anh tôi dẫn tôi đi một lần, không có gì đặc biệt ở cách bài trí, chỉ vì tôi thích cái không khí trong lành yên tĩnh ở đó, cộng thêm thái độ phục vụ ở đó khá tốt.

– Hay lên đây lắm hả? – Thương nhìn một vòng quanh quán, có vẻ đồng ý với quan điểm của tôi.
– Không, lần thứ hai thôi!
– Ồ, vậy lần đầu chắc là đi với cô nào chứ gì? – Thương nheo mắt, nửa chọc nửa dò nét mặt.
– Với ông anh thôi!

Nhân viên phục vụ đặt xuống trước mặt tôi ly cà phê đen, còn với Thương là ly nước cam tươi. Khẽ gật đầu chào khách rồi chị nhân viên lùi xuống, để lại khoảng không cho hai vị khách mới tới.

– Lớn rồi Tết chán ghê!
– Chẳng phải Thương bảo Tết thường chán sao, đâu phải riêng gì Tết này!
– Thì có khác chứ!

Thương cắt nghĩa cái Tết này khác xưa như thế nào. Tôi im lặng gật gù nghe cô bạn nói cũng không phải là vô lý. Khi còn nhỏ, chúng ta đơn giản chỉ biết đến Tết qua những phong bao lì xì, được thoải mái ăn vô số bánh kẹo, được xúng xính khoe quần áo mới. Còn khi lớn lên, đôi khi chúng ta biết những ngày đầu năm sẽ có thêm nỗi buồn hiện hữu. Nói đâu xa, chẳng phải chiều mồng Ba Tết tôi cũng vác cái mặt ỉu xìu chạy về nhà đấy thôi.

Tôi gật gù đồng ý với cô bạn.

– Này,cậu có chuyện buồn hả?
– …?
– Khỏi giấu đi, bình thường tớ nói cái gì cậu cũng phản bác cơ mà, sao giờ ngồi im gật đầu đồng ý thế!
– Thì có lý mà!
– Không,tớ thấy nét mặt cậu hơi buồn! – Thương đưa đôi mắt trong veo sát lại gần, dường như đang cố tìm cảm xúc mang tên buồn của người bạn đối diện.
– Không có đâu, chẳng qua suy nghĩ về điều cậu vừa nói thôi!
– Xí, tin cậu tớ chết liền.

Tôi khẽ cười, nhấc ly cà phê lên định uống.

– Này, đổi cho tớ đi!
– Đổi?
– Ừ, tớ muốn thử! – Thương đẩy ly nước cam ra trước mặt tôi.
– Chẳng phải cậu muốn uống nước cam hay sao?
– Tớ nghĩ người đang buồn không nên uống cà phê đắng nghét!

Tôi mỉm cười đẩy ly cà phê sang cho Thương, cô bạn bậc thầy về nắm bắt tâm lý, hoặc có thể tôi giấu nỗi niềm quá tệ.

– Này, cậu nghĩ sao nếu yêu mà không nói, hoặc không có cơ hội nói!
– Thế thì đáng tội nghiệp lắm.

Cô bạn chẳng thèm nhìn tôi, nhả cái ống hút, mặt nhăn lại vì đắng, khẽ với lấy cốc trà đá bên cạnh.

– Nè, chơi ác vậy, không bỏ đường à!

Tôi nhún vai, ra vẻ mặt hiển nhiên lên đáp trả.

– Thật là tội nghiệp lắm à?
– Chứ còn gì nữa, trong truyện có nói, yêu không thành đã khổ, yêu mà không dám nói thì càng khổ đó sao!
– Truyện nào vậy?
– Mấy cuốn truyện Thương đọc.

Tôi gật đầu đồng ý với cuốn truyện nào đó của cô bạn. Chắc có lẽ sau cái vụ này, tôi sẽ phải sang cầu cạnh cô bạn cho mượn mấy cuốn truyện đó mới được.

– Vậy là có chuyện rồi, kể tớ nghe coi!

Dường như chỉ chờ có vậy, tôi kể về Yên choThương nghe. Có lẽ kể với Thương, tôi sẽ vơi bớt được nhiều phần nỗi buồn. Không hẳn vì Thương tâm lý, mà đơn giản Thương là người bạn ở đại học với tôi, nên có thể đưa ra lời khuyên ở một khía cạnh khác, điều mà tôi không hề tìm được ở Dung, hoặc mấy người bạn xóm nhà lá cùng lớp cấp III.

– Thế đấy! – Vị cam ngọt ngọt, chua chua ở đầu lưỡi.
– Thế giờ đây là tiếc và ân hận!
– Cũng có một chút!
– VàTín định bỏ cuộc?
– Chắc là bỏ, chứ không phải định nữa.

Thương trầm ngâm suy nghĩ, tôi chẳng quen chờ đợi, gặng hỏi tiếp:

– Vậy là tớ ngu lắm hả?
– Không hẳn!
– Thế rốt cuộc là tớ thông minh à? – Tôi gãi đầu khó hiểu.
– Đâu phải không ngu là thông minh, cả hai người đều ngốc như nhau.

Tôi giật mình trước kiểu nhận xét của Thương, định nhận hết lỗi về mình, nhưng chợt nhớ mình đang đi cầu đạo nên không thể hiện thái độ không tán đồng. Hiển nhiên điều đó không qua được mắt Thương, chỉ một cái liếc mắt Thương đủ hiểu tôi muốn gì:

– Theo như lời cậu, cậu cảm thấy cô gái đó còn tình cảm với cậu!
– Ừ, nếu tớ không nhầm…! – Tôi lơ đãng nhặt cái lá vàng úa rơi xuống mặt bàn, xoay xoay trên tay.
– Thế thì lỗi là của cả hai người!
– …! – Tôi im lặng, nhìn chiếc lá vàng.
– Vì tình cảm đều phải được xây từ hai người, không thể một người xây và một người thờ ơ được.
– …! – Tôi vẫn im lặng, lắng nghe.
– Tớ đọc được trong một cuốn tiểu thuyết!

Thực chất lúc ấy, tôi cũng chẳng biết có cuốn tiểu thuyết nào như thế hay không, chỉ biết rằng đầu tôi có chút khai sáng. Một cánh cửa, một góc nhìn mới được mở ra trong tâm trí tôi, tuy nó không thể ngay lập tức xua tan nỗi buồn, nhưng ít nhất nó có tác dụng ngay tức thì.

– Thế cậu tính sau này sao? – Đến lượt Thương hỏi ngược lại tôi.
– Không sao cả, quyết định rồi đó! – Tôi nhún vai, cố tỏ vẻ chuyện đó chẳng ảnh hưởng nhiều tới mình.
– Cái gì tan vỡ là tan vỡ, dù cố hàn gắn thì nó cũng chẳng còn hoàn hảo.
– Ừ!
– Câu đó trong Gone with the wind đó! – Thương nheo mắt, lần này ra vẻ thập phần tự tin.

Có thể Thương trích dẫn đúng. Tâm lý của một thằng con trai, đúng là cái gì tan vỡ là tan vỡ, dù có hàn gắn đến thế nào thì nó cũng sẽ có những vết rạn nhất định, và dù có cố gắng chấp nhận như thế nào, chúng ta vẫn sẽ nhớ đến vết rạn đó dù vô ý hay là hữu ý.

– Hoá ra cậu cũng đâu khô khan quá nhỉ?
– Ừ!
– Tớ thấy nó như khuôn mẫu trong mấy câu chuyện vậy, cứ nam chính nào mà hay cười, có vẻ bụi bặm thì người đó lại càng nhiều tâm sự vậy.
– Ừ, chắc có lẽ tớ được tạo ra theo khuôn mẫu đó cũng nên.
– Thế thì tớ dám cá, đó là một cuốn tiểu thuyết dở tệ.
– Chắc là thế! – Tôi nhún vai.

Hai đứa tôi lại bàn về mấy chuyện linh tinh, chủ yếu đại loại như việc tôi sẽ trả nợ môn học vào năm sau như thế nào, học kì này những môn mới có khó không, hay đơn giản như việc chúng tôi sẽ đối đầu với làn sóng dư luận như thế nào trước việc tôi sẽ làm vệ sĩ cho cô nàng trong các buổi đi học thêm anh văn.

– Nếu họ dị nghị thì sao nhỉ?
– Có gì đâu, việc đó chẳng đáng lo. – Tôi thản nhiên như không, vì với bản thân tôi chuyện đó hết sức bình thường.
– Tớ sợ họ lại nói này nói nọ thôi!
– Bản thân mình không có gì, thì kệ họ muốn nói sao cũng được!
– Ừ!
– Với lại…tớ nghĩ thằng Trung không phải là không hiểu chuyện!

Tôi buột miệng nhắc tới chuyện thằng Trung khiến cô bạn bỗng nhiên mặt buồn xo. Vẻ hồn nhiên vui vẻ lúc nãy trôi đi đâu sạch, Thương định cầm ly cà phê lên.

– Người buồn không nên uống cà phê!
– Ơ…!
– Cậu dạy tớ mà! – Tôi tráo hai ly nước, vật quy nguyên chủ.

Ít nhất điều đó cũng đủ làm mặt Thương giãn ra, có thể cô nàng vui lên được chút ít, hoặc Thương là kẻ che giấu nội tâm rất tốt. Những kẻ tâm lý thường thế, họ thích thú khi nắm bắt tâm lý người khác, nhưng rất giỏi trong việc che giấu nội tâm của mình. Đó giống như việc ẩn mình chờ con mồi của những kẻ thợ săn. Và con mồi hôm nay là tôi.

Gần trưa, hai đứa tôi rời quán nước, bắt đầu trở về kí túc xá. Giữa trưa nắng, tôi chăm chú nhìn đường, còn Thương quay đầu liên tục, có vẻ đang ngắm cảnh thì phải.

– Mà này, cậu phải nhớ cô gái đó đấy!
– Vì sao?
– À,vì như thế sẽ bớt đau hơn.
– Có chuyện đó à?
– Ừ, nhớ đến khi nào quên thì thôi.
– Tớ không nghĩ mình làm được! – Tôi vẫn chăm chú nhìn đường, nói vọng ra sau.
– Dù sao cũng nửa vui nửa buồn khi cậu kể cho tớ nghe chuyện này! – Thương vẫn chăm chú nhìn phong cảnh lướt qua tầm mắt.
– Nửa vui vì tớ kể cho cậu, tức là coi trọng, còn nửa buồn là gì?

Thương lắc đầu, nhưng trong tiếng gió lướt qua tai, tôi hình như nghe thấy tiếng thầm thì của cô bạn:

– Poor you!

Chẳng biết tôi có nghe nhầm hay không, nhưng nếu đó là thật thì tôi chấp nhận. Lần đầu tiên tôi chấp nhận kẻ khác gọi mình là kẻ đáng thương. Cũng đúng, vì đó là từ một người bạn gọi tôi, họ có cách nhìn đúng đắn về tôi nhất. Huống hồ, tôi cũng cảm thấy chuyện tình cảm này thật đáng thương.

Như một cuốn phim buồn, nam và diễn viên chính không bao giờ đến được với nhau. Nhưng cuộc đời không phải là một bộ phim, và dù có thiếu vắng ai đi chăng nữa, thì tôi vẫn phải bước tiếp, vẫn phải tiến lên.

Ngày hôm sau Bông Xù và Phong xuống kí túc xá hội họp nhóm sau Tết. Mọi thứ chả có gì khác lúc trước, ngoài việc Bông Xù cũng rớt môn thi cuối cùng như tôi, và cô em gái nằng nặc đòi tôi phải lì xì bù cho dịp Tết.

Những ngày tiếp theo, ngoại trừ việc ăn và ngủ, tôi sang mượn Thương vài cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian trong những thời gian rảnh rỗi. Thường thì tôi dựa vào tên truyện để chọn, né xa mấy cái tên có vẻ đụng chạm đến chuyện tình cảm, mang vẻ uỷ mị, lâm li đầy nước mắt.

– Cuốn này nhé!
– Ừ, đọc hay lắm đấy!
– Pháo đài số, cái tên như vậy chắc truyện cũng hay.

Tôi cầm cuốn truyện trong tay, vênh mặt lên đắc ý vì sự lựa chọn sáng suốt của mình, đi thẳng về phòng. Phải công nhận, vì lên kí túc xá khá sớm nên bảo vệ cũng lỏng lẽo hơn trong năm, vì thế tôi vẫn có được chút ít thời gian tạt qua phòng Thương.

Những ngày một mình trong phòng chờ đợt đăng kí học anh văn, bạn bè chưa có thằng nào lên hết nên tôi dùng những cuốn tiểu thuyết làm bạn tâm sự. Nói một cách chính xác thì ban đầu tôi cũng cảm thấy nó không quá khô khan như mình tưởng, dần dần, những cuốn tiểu thuyết cuốn hút tôi, say mê đến một cách kì lạ.

Thương có thể nói là người đã khai sáng tâm hồn văn học cho tôi, cái tâm hồn vốn khô cằn sỏi đá.

Những ngày chờ đợi của tôi là những ngày dài khô khan nhàm chán, tuy rằng không phải như đầu năm. Hết đọc truyện, thì tôi với Thương thường lên các kí túc xá trên uống nước, ăn kem. Chán chê rồi về phòng đọc tiểu thuyết, đến chiều thì lên sân cỏ trên đá bóng. Dần dần, giữa tôi và Thương trở nên thân thiết với nhau hơn trước.

– Này, cậu ôn gì chưa đấy?
– Ôn gì là sao?
– Thì hôm nay phải thi đầu vào để xếp lớp mà, tớ chẳng bảo cậu lúc Tết rồi đó sao!
– Ơ…chết tôi!

Tôi với Thương sáng hôm sau lên trung tâm anh văn trên Bình Thạnh để đăng kí lớp học. Chẳng hiểu trung tâm lớn cỡ nào mà lại phải thi đầu vào để xếp lớp cơ chứ, cứ để ai thích đăng kí lớp nào thì đăng kí có phải thoải mái hơn không. Tôi làu bàu phản đối suốt đoạn đường xa lộ Hà Nội, còn Thương ngồi sau thì khúc khích cười.

Đúng như Thương cảnh báo từ trước, những người đăng kí cùng đợt với chúng tôi được chia vào từng phòng, mỗi phòng khoảng ba chục người và phải làm khảo sát đầu vào. Nói khảo sát đầu vào cho nhẹ nhàng vậy chứ cũng phải trải qua cả các phần: Viết, nghe, đọc…Tất cả gói gọn vào một đề kiểm tra dài dằng dẵng. Phần nghe đã là thảm hoạ khi chiếc cat – xet phát ra tiếng, những người vào thi như tôi lắng tai nghe, thì tôi ngáp dài ngáp ngắn, cố gắng xem có thể điền bừa một từ nào vào đó cho đoặn văn có nghĩa hay không.

Sang đến phần thi viết thì còn thảm hơn, khi một loạt những kiến thức mười hai và có thể cao hơn tôi đều quên sạch. Làm chưa hết một nửa, tôi đành bấm bụng đánh lụi, trúng được câu nào hay câu đấy. Thế nên, khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi, cái mặt tôi thảm hơn cả bánh đa nhúng nước.

– Này, có làm được bài không vậy?
– Nhìn cái mặt như này là hiểu rồi! – Tôi giơ tay chỉ thẳng vào mặt mình.
– Không được thật à?
– Ừ! Chắc kiểu này học khác lớp với Thương rồi!

Tôi lắc đầu thở dài, vì cái lý do duy nhất mà tôi có mặt nơi đây vì lời hứa là vệ sĩ cho cô bạn đi học các buổi anh văn, đồng thời kiêm luôn nhiệm vụ vệ sĩ đưa đi đón về, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ ngay trong năm nhất mình sẽ tái ngộ với cái môn khó nuốt này. Giờ đây, có lẽ cái động lực duy nhất ấy có lẽ sẽ không còn vì cái cuộc thi đầu vào sát hạch chết tiệt.

Dọc đường, Thương chẳng có vẻ gì là lo lắng,vẫn cứ luôn miệng cười nói và chỉ trỏ như thường, dường như cô bạn chẳng hề có chút nào băn khoăn khi người mà cô nàng thuê làm bảo hộ cho những buổi tối đưa đi đón về sẽ học chung với cô nàng vậy.

– Nè, ghé vào siêu thị đó đi!
– Chi vậy?
– Chơi chứ làm gì?

Tôi cũng chẳng phản kháng, quẹo xe vào siêu thị ngay ở ngã tư Thủ Đức, lóc cóc theo cô bạn đi vào. Đúng nghĩa dạo chơi ở siêu thị khi bất cứ mặt hàng nào cô bạn cũng ngắm nghía một chút, sờ một chút, ướm thử một chút.

– Này, cũng đẹp đấy chứ? – Thương đặt cái áo lên ướm thử cho tôi.
– Áo con gái mà, sao ướm lên người tớ chi vậy!
– Thì đồ này cậu mặc đẹp mà!

Thương cười tươi vui vẻ đi trước, tôi cất bước đi sau. Có vẻ chuyện đó chẳng sánh bằng việc Thương vô gian hàng đồ ăn mới là vất vả. Hễ đi ngang qua gói bánh nào lạ mắt, hoặc để cô bạn nhận định là ngon thì ngay lập tức nó nằm gọn cái giỏ xách đằng sau tôi. Tôi nhăn mặt lết theo cô bạn, khiến cho bất kì ai đi ngang qua cũng phải cười mà chỉ trỏ.

– Này, thế giờ học khác lớp rồi tính sao?
– Tính sao là tính sao?
– Thì làm sao mà tớ hộ vệ cho cậu được.
– Ôi, lo gì, chung lớp thôi mà, vì tớ cũng đâu có làm được bài.

Mặt tôi nghệt ra trước cái thái độ thản nhiên của Thương, còn cô bạn thì cứ thản nhiên ném hết túi bánh này đến túi khác vào giỏ xách. Cái vẻ mặt thập phần tự tin vì chắc chắn tôi không thoát khỏi nhiệm vụ đã hứa.

CHAP 20: RA MẮT!

Những ngày sau đó, kí túc xá cũng trở nên đông hơn, do ngày đầu của học kì II cũng gần đến. Phòng tôi chỉ có thằng Trung và thằng Sơn là chưa vào, một thằng lí do đặt muộn vé tàu, một thằng chưa muốn vào do trường nó bắt đầu trễ hơn mấy trường khác. Thế nên ngoài việc ăn, ngủ, học chút chút Anh Văn, đọc thêm chút cuốn tiểu thuyết, tôi và thằng Tuấn thường lê la dọc khắp các kí túc xá trên.

– Cái gì, mày đi học Anh Văn với Thương à?

Thằng Tuấn suýt chút nữa phun thẳng ngụm trà xanh C2 vào mặt tôi trước cái thông tin tôi thật thà khai báo cho nó. Mắt nó trợn tròn, miệng há hốc tạo nên khẩu hình:

– “Mày đùa tao à?”.
– Có gì sai đâu mày?
– Còn thằng Trung?
– Nó thì sao? – Tôi hút cái rột sạch ly sinh tố, có vẻ vấn đề thằng Trung ngoài mặt đối với tôi chẳng có gì quan trọng.
– Mày không nghe câu không nên cướp người yêu bạn à?
– Thế mày không thấy Thương không phải là người yêu thằng Trung à?

Tôi quắc mắt đáp lại thằng bạn làm nó vô cùng bối rối, nhất thời chưa kịp tìm đâu ra lý luận tranh cãi tiếp.

– Thôi, dù sao tao cũng chẳng có tình cảm gì với Thương đâu!

Tôi vỗ vai thằng Tuấn, hai thằng im lặng nhìn nhau. Nếu có lẽ là tôi của ngày trước, tôi của sự bốc đồng, khi bị đổ oan sẽ có một phản ứng tiêu cực bằng cách làm cho nó biến thành sự thực, dù thực ra trong lòng không muốn. Và điều thằng Tuấn nói cũng không phải vô lý khi mà tôi còn chưa biết bản thân mình đối diện với thằng Trung như thế nào.

– Ừ,thôi tới đâu hay tới đó! – Thằng Tuấn khoát tay bỏ qua.

Hai thằng tôi lại xách giày lên sân bóng lớn ở khu trên cùng, thoả sức rượt theo trái bóng mà quên đi tất cả.

– Này! – Thương chọc cái bút bi vào lưng khi tôi nằm sóng xoài ra bàn, ngày đầu tiên học kìmới.
– Gì cơ? – Tôi mắt nhắm mắt mở quay lại.
– Chiều nay lên nhận kết quả thi đó!
– Ờ, biết rồi mà!

Bông Xù cũng đâu chịu tha, nãy giờ cô nàng lướt web chán chê trên chiếc điện thoại cũng tham gia:

– Anh đó, suốt ngày ăn rồi ngủ, thảo nào thi rớt.
– Có một môn bằng của cô thôi mà!
– Xí, do em xui thôi!
– Kết quả như nhau! – Tôi nhún vai, và thấy thằng Phong khe khẽ gật đầu đồng ý, nhưng lúc Bông Xù quay lại thì nó lập tức lắc đầu phản ứng tôi ngay.

Tôi lại nằm ra bàn ngủ ngon, trên kia, tiếng giảng viên vẫn như chiếc máy hát êm đềm, đều đều đưa vô số đứa trong lớp vào giấc ngủ.

– Tao đi đây!
– Chiều đi đâu mày, không đá banh à? – Thằng Tuấn đang mân mê cái lap mới cóng của nó,quay đầu sang hỏi.
– Thôi, đi nhận kết quả thi, mà mày tối về đừng có trốn đấy, không rửa máy là không yên với tao đâu!

Dằn mặt thằng bạn, tôi phóng thẳng ra chỗ để xe của khu kí túc, cô bạn phòng đối diện đã chờ sẵn ở đó, hơi nhăn mặt vì phải đợi lâu.

– Mà này, tí nữa tớ học khác lớp thì đừng có la đấy! – Tôi khẽ giảm ga, lách khỏi cái nắp cống ở đường.
– Ờ, biết rồi, chưa la mà đã sợ!
– Phòng xa thế thôi! – Tôi lái xe vào đúng làn đường, không dám quay lại nhìn ra đằng sau xem Thương có phản ứng như thế nào.

Quả nhiên, không nằm ngoài kết quả dự đoán,tôi phải học thua Thương hai lớp tính theo trình độ, và trong cái lớp có vẻ điểm thi hơi trung bình, tôi thuộc loại thấp nhất. Đưa cái mặt không thể ảm đảm hơn về phía cô bạn.

– Ái chà…! – Thương xuýt xoa.
– Đã nói rồi mà.! – Tôi khẽ cáu vì cái điểm của mình nằm chình ình ở cuối tờ danhsách.
– Thế nên tớ mới rủ cậu đi học?
– Ờ…Thôi thì học khác lớp vậy!

Thở dài đánh cái thượt, giá như chỉ có tôi đang xem bảng danh sách này thì chắc tôi phải đưa tay xé rách từng tấm chứ chẳng chơi.

– Nè,Tín ra lấy xe trước đi, Thương ra sau…!
– …! – Tôi không chút thắc mắc, dắt xe chờ Thương ở ngoài.

Mười phút sau, cô bạn chạy ra, vẻ mặt hớn hở đến gần chỗ tôi.

– Nè,mai chở Thương đi học nhé!
– Lớp Thương học ngày chẵn mà!
– Ngốc, Thương học ngày lẻ.

Cô nàng xoè cái lịch học trước mặt tôi, như để làm bằng chứng, tôi cầm tờ giấy ra chiều khó hiểu.

– Đổi lớp thôi!
– Ờ…ờ!
– Giờ thì về rồi, Thương đói rồi!

Tôi chẳng biết mình phải nói sao nữa, cứ có cảm giác như mình là gánh nặng cho người khác vậy, thay vì đáng lẽ tôi phải cố gắng để đuổi kịp cô bạn, nhưng thực tế thì cô bạn phải thụt lùi để “cùng tiến”với tôi.

Suốt đường về, hầu như tôi chẳng nói được một câu, Thương ngồi sau nhạy bén vỗ vai tôi:

– Chỉ là tớ muốn ôn lại cho vững thôi!
– Ừ…!

Tôi đáp lại gọn lỏn, có vẻ như cái tính khí tự cao của một thằng con trai đang dâng lên tới cổ muốn nghẹn ngào.

Tối hôm đó, cả phòng tôi được phen bất ngờ khi thấy tôi bật đèn lên học, mà lại học mông Anh Văn một cách rất tích cực. Thỉnh thoảng tôi túm đầu thằng Sơn đang nằm phè phỡn xem phim dậy hỏi han vài thứ, rồi lại leo lên giường chăm chú bóp trán ngồi ê a từng chữ.

– Trời động mưa à mày! – Thằng Tuấn ngoi đầu lên nhìn tôi khi nó mắc màn đi ngủ.
– Ờ, phải học thôi!
– Chăm dữ, tính học bổng à?
– Rớt tè le chứ bổng gì mày!

Thế đấy, cứ đến khi nào sức chịu đựng của bộ não không thể nhồi nhét được chữ nào tôi mới chịu ngả lưng xuống giường đánh một giấc.

Chuyện đó cũng kéo dài được hai đêm, trước khi thằng Trung vào lại. Ban đầu, tôi và Tuấn chẳng hẹn nhau, giấu biệt cái chuyện, tôi và mục tiêu, nói chính xác hơn là cô bạn đã là mục tiêu của nó đi học chung.

– ĂnTết vui không mày? – Nó hất hàm hỏi tôi.
– Vui bình thường! – Tôi có vẻ ngại với nó một chút.

Nó chẳng có nhận ra kiểu nói chuyện bất bình thường của tôi, nên lơ sang nói chuyện với thằng Tuấn, rồi lại bài ca muôn thưở, né những đường côn ảo diệu của thằng Việt vào những buổi chiều.

Cứ thế, mỗi lần tôi chở Thương đi học Anh Văn là bao giờ tôi cũng để ý cho cô bạn ra trước, rồi tôi vài phút sau mới lững thững xách balo theo.

– Đi đâu đấy?
– Học Anh Văn!
– Chăm ghê mày! – Nó dừng tay gảy đàn, ra vẻ ngưỡng mộ nửa giễu cợt.

Tôi chẳng bao giờ đáp lại nó thêm nữa, phóng càng nhanh ra bãi giữ xe càng tốt. Thằng bạn vô tình theo những giai điệu hoặc làm những chuyện khác nên không nhận thấy chuyện tôi đi học chung Anh Văn với Thương.

Có lẽ là do tôi không tiện nói ra với nó, và cũng không muốn giải thích nhiều, hoặc đúng hơn là tôi chưa chuẩn bị được tâm lý nói chuyện này với nó, dù biết rằng nó không phải là đứa quá khắt khe.

Cho đến một ngày!

– Hôm nào cũng về giờ này thích thật! – Thươngchỉ đồng hồ đã là chín giờ rưỡi tối.
– Muộn thí mồ, bụng sôi òng ọc! – Khẽ cáu vì bài kiểm tra bất ngờ, hứng thú nhất thời của giáo viên.
– Ai bảo, đã nói đi sớm ăn gì trước đi thì không chịu! – Thương giả bộ phụng phịu hờntrách.

Tôi chưa kịp trả lời thì tay lái có vẻ loạng choạng. Tấp xe vào lề đường và nhìn chiếc bánh sau xẹp lép.

– Thôi xong, thủng lốp xe!
– Thì vá! – Thương học theo tôi nhún vai.

Hai đứa tôi lóc cóc dắt bộ một quãng dài, cố đưa mắt tìm một quán sửa xe còn mở cửa. Nhưng nơi Xa Lộ Hà Nội vốn đã cực hiếm quán sửa xe, cộng thêm trời lại tối nên hai đứa tôi vô phương cầu cứu. Hai đứa tôi dắt xe đi qua cả Cầu Sài Gòn mà chưa thấy chút hi vọng.

– Ê, người ta đóng cửa rồi mà!
– Đèn còn sáng kìa! – Tôi chỉ vào những ánh đèn hắt ra qua những khe hở của những chiếc ván ghép lại thành cửa.

Thương có vẻ sợ sệt đi sau, tôi khẽ gõ cửa:

– Chú ơi, vá dùm cháu cái xe…!
– Tối rồi, quán khác đi! – Giọng người đàn ông vang ra, có phần khó chịu.

Thương nắm tay áo tôi, khẽ đung đưa, ý muốn nói đi thôi.

– Tối nay ngủ ngoài đường đấy!

Tôi gõ thêm cửa một lần nữa, ra giọng năn nỉ như kẻ đã đến đường cùng:

– Nhà con ở xa, chú giúp cháu đi chú ơi!

Tiếng dép lẹt quẹt trong nhà đi ra phía cửa, miếng ván đầu tiên gỡ ra, để lộ khuôn mặt thập phần hung dữ, Thương nép sát sau lưng tôi.

– Dựng chống xe giữa! – Người đàn ông trung niên nói như hắt nước vào mặt.

Tôi thở dài, mừng rơn làm theo ngay tắp lự.Thương thì mặt tái xanh đi vì sợ. Hai đứa ngồi nhìn người thợ rút cây đinh ngắn ra khỏi lốp xe, vứt ra nền đất trước mặt. Cỡ mười phút sau thì cũng xong.

– Năm phút nữa kí túc xá đóng cửa! – Thương ngồi sau thông báo.

Tôi vặn tay ga đi nhanh thêm một chút, cầu trời sao cho gặp được bảo vệ dễ tính sẽ du di cho chúng tôi được đi qua cổng khi đã quá giờ giới nghiêm.

– Đi đâu giờ mới về? – Bà nữ bảo vệ phòng tôi thường hay chống đối nhìn đồng hồ, muộn tận gần nửa tiếng.
– Bể lốp xe, nên về muộn! – Tôi cứng giọng, chẳng có vẻ gì của kẻ cầu xin.
– Quá giờ quy định! – Bà chị bảo vệ vẻ mặt có chút gì đó vui vui.
– Thì có vấn đề mới về muộn chứ sao? – Tôi bực tức đáp lại, mất hết sự kiên nhẫn.

Thuỷ chung, tôi chỉ nhận được lời từ chối mở cửa.

– Làm sao giờ Tín?
– Nhắn tin bảo bọn trong phòng không về đi!

Thương cũng hết cách, hai đứa lôi điện thoại ra thông báo cho mấy đứa bạn cùng phòng biết. Tôi quay đầu xe, không quên bỏ lại một câu:

– Nếu mà hai tụi em có chuyện gì thì chị đừng có trách!

Bà chị bảo vệ mặt khẽ chùng xuống, nhìn hai đứa sinh viên về muộn mất hút trong bóng đêm.

– Giờ đi đâu? – Thương ngồi sau, níu chặt tay áo của tôi, đến nỗi mấy đầu ngón tay chạm đến cả phần da thịt.
– Đi chơi?
– Chơi?
– Ờ.! – Tôi khẽ cười.

Cũng phải thôi, trước giờ nếu như Thương có chút gì đó giống như nhân vật “Chị” mà cô bạn thường kể, tức là người được gia đình bảo bọc cẩn thận thì có lẽ vào giờ này đêm khuya ở ngoài đường có lẽ là lần đầu tiên. Không sợ sao được.

Tôi đảo vòng ra khỏi kí túc xá, trước cái nhìn soi mói của bảo vệ cổng lớn, rồi tìm một quán ăn.

– Ăn trước rồi tính!
– Ừ…! – Thương có vẻ suy tư đi theo tôi sát sao.
– Không ai bán qua nước ngoài đâu mà sợ.
– Ơ…không?
– Bán được mấy đồng! – Tôi nhún vai rồi tranh thủ lùa nhanh những sợi hủ tiếu vào miệng. Thương cũng bắt đầu nhỏ nhẹ ăn.

Ngoài trời, mưa thêm khó khăn khi bắt đầu rả rích từng hạt. Mưa đêm, không lớn, nhưng càng làm cho cô bạn đi cạnh tôi lo lắng. Hai đứa tôi cứ chờ, nhưng có vẻ cơn mưa là kẻ lì đầu hơn. Cuối cùng khi quán dọn dẹp cửa, bất đắc dĩ tôi và Thương đành phải ra xe.

– Nè, giờ đi đâu? – Vẫn câu hỏi cũ, lo lắng cũ.
– Đến một nơi cần sự can đảm!

Tôi lấy hết can đảm, nhè con đường Xa Lộ mà tới, lúc tới ngã tư Bình Thái thì rẽ vào con đường nhỏ song song. Đi qua mấy con đường nhỏ trong hẻm cuối cùng cũng đến được cái đích mà tôi cần tới. Đèn ngoài sân vẫn còn sáng, tôi đưa tay ấn chuông cửa.

Hai phút sau, thằng em tôi tất bật chạy ra, mở cửa nhìn tôi và cô bạn đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi giơ tay chào nó.

– Á, anh Tín Mẹ ơi! – Nó gào lên, trước khi tôi kịp bịt miệng.

Tôi đẩy xe vào trong nhà, quay sang Thương:

– Nhà Bác tớ!

Cô bạn có vẻ đến giờ này mới an tâm, khẽ đưa tay vuốt mấy giọt nước mưa còn sót lại chảy từ tóc xuống. Có lẽ khái niệm đã mưa là ướt đối với Thương chẳng còn gì xa lạ.

– Sao muộn vậy cháu?
– Dạ, cháu bị hư xe, về kí túc xá đóng cửa rồi ạ!
– Ăn uống gì chưa, ướt hết cả rồi! – Bác gái khẽ thở dài.

May cho tôi hôm nay Bác tôi đi theo đoàn xây dựng lên Tây Ninh làm công trình, chứ không, tôi thể nào cũng bị gọi lên phòng riêng của Bác ấy, chịu tra khảo chứ chẳng chơi. Thằng em tôi dắt hai đứa lên phòng.

– Chị ở phòng này nhé, chị em đi học rồi nên không về đâu, còn anh thì ở phòng em!

Tôi cú đầu thằng em đuổi nó về phòng vì cái tật láu cá, mở cửa phòng chị Thuỷ ra. Căn phòng này vốn là của bà chị họ tôi, nhưng vì bà đã đi du học được ba năm nên để trống, tuy nhiên Bác gái tôi vẫn lau dọn thường xuyên nên vô cùng gọn gàng.

Thương đảo mắt nhìn khắp căn phòng, có vẻ như viễn cảnh đi lông bông khắp buổi tối với việc được ngủ trong phòng ấm áp thế này thì đã là quá may mắn. Vẻ mặt cô bạn mới lộ ra sự an tâm.

– Mà sao nhóc đó lại gọi cậu bằng anh?
– À, đáng lẽ tớ phải gọi bằng anh, nhưng nó thua tuổi, với lại tớ là đại ca của nó nên nó gọi vậy quen rồi!

Tôi đặt cái balo gần như ướt nhẹp của cô bạn xuống, lấy móc từ trong tủ quần áo ra đưa cho Thương.

– Anh Tín! – Tiếng thằng em họ tôi vang vào.
– Gì?
– Mẹ bảo đưa quần áo cho chị!

Tôi mở cửa cho thằng nhóc đặt quần áo trên giường của Thương, rồi hai anh em đi ra ngoài. Cô bạn may mắn có quần áo của chị Thuỷ, chứ riêng tôi thì phải lấy tạm bộ quần áo của thằng em họ khoác vào. Cũng may nó đô con nên quần áo cũng vừa, có điều hơi ngắn một chút.

– Mày đi học đi, tao đi tắm, học hành sao rồi? – Tôi quên mất giờ cũng đã khuya rồi.
– Không rớt như anh là được!
– Á, ngon, không rớt thế năm sau thi đại học như nào?
– Tính sau, tắm nhanh lên mẹ em pha trà nóng ở dưới kìa! – Nó xua tôi đi tắm, có vẻ như không muốn đề cập đến chuyện học hành.

Tôi y lời thằng nhóc, tắm xong, xuống phòng khách nói chuyện với Bác gái. Bác gái vốn hay về nhà tôi chơi, tuy ở xa nên cũng thân thích lắm. Với lại tính Bác vốn hiền chứ không có nộ hoả xung thiên như Bác ruột của tôi.

– Này, bạn gái cháu à?
– Dạ không, bạn học chung lớp thôi ạ! – Tôi đưa tay xuýt xoa tách trà nóng, lảng tránh.
– Không phải chối, bạn gái anh đó Mẹ! – Thằng “em họ” tôi xiên xỏ, đá chân tôi dưới gầm bàn làm tôi xuýt sặc.
– Biết gì, ngồi im! – Tôi giả bộ quát nó lấy lại thể diện.
– Tưởng hôm nay dẫn dâu về ra mắt Bác! – Bác gái tôi lại chọc, đã thế còn tìm sự viện trợ từ thằng em trời đánh của tôi nữa chứ.
– Dạ,không, cháu còn lâu nữa mà!

May lúc đó, tiếng bước chân của Thương đi xuống cầu thang vang vọng, ba người chúng tôi mới dừng câu chuyện bàn tán về việc ra mắt bất ngờ này.

CHAP 21: RA MẮT II.

Do cũng đã muộn nên Bác tôi cũng chẳng nói chuyện lâu, xua mấy đứa đi ngủ trước. Ba đứa tôi vâng dạ gật đầu lia lịa đi lên tầng. Thương vào phòng của chị Thuỷ vẫy tay chúc ngủ ngon rồi đóng chặt cửa, tôi với thằng nhóc mới lóc cóc mò về phòng của nó.

– Anh chưa ngủ à?
– Chưa, mà mày làm gì không ngủ đi!
– Em đá nốt trận FiFa rồi ngủ, có hứng không chiến vài ván.

Tôi nhìn cái màn hình máy tính to tổ chảng lắc đầu, gì chứ đá với thằng nhóc này chỉ tổ mang nhục vào mình. Mặc cho nó khiêu khích tôi vẫn nhất quyết không động đến cái trò tôi cũng mê mẩn.

– Mệt!

Nó chẳng nói gì nữa, hì hục cầm tay cầm điện tử nhấp liên tục, thỉnh thoảng có pha nào xử lý không thoả đáng là vỗ đùi cái đét làu bàu, cay cú lắm.

– Này, cái chậu hoa xương rồng còn không!
– Còn, trên sân thượng ấy!
– Có chăm cho nó không thế!
– Có…! – Nó vẫn dán mắt chẳng chịu rời màn hình.

Tôi bò ra khỏi giường, leo lên cầu thang và mở cửa ra sân thượng. Cảm giác đầu tiên là một màn đêm yên tĩnh, không có tiếng ồn ào của xe cộ. Đưa mắt nhìn ra xa, vài ánh đèn ở con đường xa lộ lung linh kéo dài thành một dãi.

Cái sân thượng, hay nói đúng hơn là không gian mà Bác ruột tôi tâm đắc nhất là một dàn dây leo theo khung sẵn, phủ mát bộ bàn ghế đá ở dưới. Trên mặt bàn ghế đá bao giờ cũng để sẵn một bộ cờ tướng bằng gỗ, trò chơi mà Bác thích nhất. Góc bên kia là chiếc xích đu và chiếc võng xếp để buổi tối có thể ngắm cảnh. Sau này Bác gái cải tiến thêm bằng việc để thêm vô số chậu hoa. Chậu xương rồng của tôi và thằng nhóc em họ mua cũng là một trong số đấy, chậu xương rồng cô đơn duy nhất, sản phẩm một phút bốc đồng của hai thằng con trai khô khan.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lần sau
Yêu cầu nhỏ
Cứu người
Bài Hát Chết Người
Nói với ai ?