Sài Gòn. Sau Ngày Mưa!

05.01.2015
Admin

Chương 6: Sài Gòn trong mắt em!

Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức nó vào một ngày không nắng cũng không mưa. Ánh nắng ban mai nhẹ dịu chiếu nhẹ qua ô cửa kính nhỏ xinh của căn phòng. Nó khều tay với lấy chiếc điện thoại kế bên rồi áp lên tai:
– Alo.
Bên kia đầu dây tiếng chị Hoa vang lên:
– Kha ơi! Hôm nay tiệm nghỉ một hôm nhé em, nhà chị có việc một chút. À mà em nhớ dẫn bé Linh đi chơi tham quan Sài Gòn đi cho biết đường biết xá.
Nó thều thào đáp vì còn ngái ngủ:
– Vâng ạ!
– Vậy thôi chị đi đây, tạm biệt cưng.
Nó lắc đầu trước cách gọi nó của chị Hoa, cứ lâu lâu buột miệng là chị Hoa cứ kêu nó là “cưng” và mỗi lúc như vậy thì da gà nó nổi lên. Nó quay sang chỗ Ái Linh nằm thì không thấy cô bé đâu, hoảng hồn nó ngồi bật dậy chạy tìm khắp phòng nhưng vẫn không thấy. Nó sợ Ái Linh bỏ đi, nó vội chạy xuống dưới nhà thì thấy Ái Linh đang đứng cùng chị Thục nấu đồ ăn sáng, trong hai người có vẻ vui lắm.
Nó cười lắc đầu trước cái suy nghĩ viễn vong rằng Ái Linh sẽ bỏ đi lúc nó đang ngủ, tự cười vì điều đó khá giống phim Hàn và chỉ dành cho các cặp đôi yêu nhau. Nó định nằm xuống mà nướng thêm một giấc nữa thì Ái Linh gọi từ dưới lên:
– Anh Kha, dậy xuống ăn sáng nè anh!
Nó nghe nhưng giả vờ như không mà nằm xuống ngủ tiếp, khi hai mí mắt khép lại và dần chìm vào những giấc mơ tươi đẹp thì nó có cảm giác như có một cái gì đó ươn ướt và lạnh đang chảy trên mặt nó. Nó vội bật dậy thì thấy Ái Linh đang cầm ca nước mà cười khúc khích.
– Cái gì vậy Linh? – Nó hơi bực vì bị phá giấc ngủ.
Ái Linh bỏ tay đang che miệng cười xuống rồi nói:
– Anh xuống ăn sáng kìa, em kêu mà không thấy anh trả lời gì hết nên dùng biện pháp mạnh với anh.
Nó ngẩn ngơ nhìn Ái Linh, chỉ sau một đêm Ái Linh trong mắt nó đã hoàn toàn khác. Cô bé với những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính, tóc tai dính bết vào nhau vì mồ hôi và lúc nào cũng để tóc che đi khuôn mặt. Và giờ đây khi Ái Linh khoác lên một bộ đồ thường ngày của những cô gái Sài Gòn, tóc cột cao thì nó mới phát hiện ra rằng Ái Linh rất xinh.
Đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi hình trái tim cùng với khuôn mặt tròn xinh xắn chưa kể đến khi Ái Linh cười thì lộ ra hai lúm đồng tiền. Ái Linh toát lên một vẻ đẹp mộc mạc của các cô gái quê. Nó chỉ lo nhìn Ái Linh mà im lặng quên mất rằng cô bé vừa mới chơi nó một vố nặng.
– Anh sao vậy? Có đi xuống ăn sáng không nè hay em rửa mặt cho anh tiếp đây. – Ái Linh trừng mắt nhìn nó, mắt cô bé vốn đã to khi trừng lên càng to hơn.
– À ừ, chờ anh chút. – Nó vội chạy vào phòng vệ sinh.
Ái Linh ở ngoài nói vào trong khi nó đang cạo râu:
– Em xuống trước đây.
Làm xong mọi thủ tục thường ngày vào những buổi sáng nó vội bước xuống. Nhà chị Thục có bốn lâu trong đó ba lầu là để làm phòng trọ và tầng trệt là nơi chị sinh hoạt, do có quen với chị Hoa cộng thêm một phần chị Thục quý nó và bé Linh nên cũng đâm ra dễ tính hơn với những người khác ở phòng trọ.
Vừa đi hết chân cầu thang thì nó đã thấy Ái Linh cùng chị Thục bưng ra những tô mì gói hết sức hấp dẫn khi được trang trí vào vài miếng thịt chiên cùng một trứng ốp la và trang trí thêm vài miếng cà chua cùng rau.
– Trai tráng gì ngủ lắm thế em. – Chị Thục vừa thấy nó đã nheo mắt ghẹo.
Nó cười đáp:
– Thế mỗi sáng em phải làm gì mới gọi là “trai tráng” đây chị.
Chị Thục hơi ngại khi nó nhấn mạnh từ “trai tráng” nhưng cũng bật lại:
– Thì em ra công viên chạy bộ hay tập thể dục.
Nó vội xua tay:
– Sáng mà em ra được khỏi phòng trước bé “Heo” kia em đi bằng hai tay.
Ái Linh khi nghe nói xấu cũng dọa:
– Anh Kha! Anh muốn gây sự hả?
– Thôi cho anh xin. – Nó cười cầu hòa.
Sở hữu khuôn mặt baby dễ thương cùng với chiều cao một mét sáu nhưng Ái Linh có một khuyết điểm là hơi tròn, không mập mà cũng không ốm nói chung là thân hình chuẩn nhưng nó vẫn thích gọi Ái Linh là bé Heo.
– À chút em đi chơi không Linh?
Bé Linh ngừng đũa ngước mặt lên hỏi lại:
– Ủa hôm nay không ra tiệm à anh?
Nó cười đáp:
– Nhà chị Hoa có việc bận nên tiệm nghỉ ngày hôm nay. Vì vậy anh muốn dẫn em đi chơi đây đó.
– Vâng ạ, vậy giờ đi luôn hả anh? – Ái Linh đáp với vẻ thích thú.
– Ăn xong đã.
Chị Thục thấy vậy tỏ vẻ buồn mà xuýt xoa:
– Hai đứa sướng thiệt, chẳng bù lại với chị chút nào. Suốt ngày cứ loay hoay ở công ty chán chết.
– Vậy chị đi với em cùng anh Kha luôn cho vui. – Ái Linh đưa ra ý kiến.
– Hì, chị cũng muốn lắm nhưng phải để dịp khác, hôm nay chị phải lên công ty.
– Vâng.
Nó phụ Ái Linh rửa bát rồi nói chuyện với chị Thục đôi chút rồi mới dắt xe bắt đầu chuyến tham quan Sài Gòn sau khi chị Thục lên công ty. Dọc con đường Nguyễn Thị Minh Khai nó bắt đầu cuộc hành trình của mình cùng Ái Linh.
Sài Gòn dưới ánh nắng tung tăng của mùa hè phượng đỏ, dòng người qua lại tấp nập. Chiếc AB màu trắng lăn đều bánh trên các con đường của thành phố. Qua những hàng cây tỏa bóng mát, qua những con phố phồn hoa náo nhiệt, ngang qua cái shop quần áo ở Quận 5, rồi lại ngồi ở một quán cafe vỉa hè. Vòng quanh nhà thờ Đức Bà cùng đàn bồ câu, tham quan Bến Nhà Rồng hay vòng ngược lên Chợ Bến Thành. Nó cùng Ái Linh vi vu khắp cả nẻo đường thành phố.
Sài Gòn luôn vậy, luôn vội vã với mọi ngày. Những giờ cao điểm hay kẹt xe hay những tiếng rao hàng đậm chất của Sài Gòn. Có lẽ con người nơi đây sống trong một nhịp sống cũng như Sài Gòn. Và Sài Gòn luôn trong tim họ.
Nó với Ái Linh ngồi nghỉ ở một quán nước sau khi đi tham quan hết cái Đằm Sen, đi đâu thấy cảnh đẹp thì Ái Linh cứ bảo nó chụp cho cô bé một tấm rồi tạo kiểu. Nó uống một ngụm coca rồi hỏi Ái Linh:
– Em thấy Sài Gòn như thế nào?
Ái Linh quay lại nhìn nó rồi chớp mắt nói:
– Sài Gòn rộng thật đó anh, nếu lạc không biết có tìm được nhau không nữa.
Nó không biết câu nói ấy là vô tình hay cố ý của Ái Linh. Ừa thì Sài Gòn rộng, Sài Gòn xa hoa, nếu lạc mất nhau trong Sài Gòn thì có thể sẽ khó tìm ra nhau. Nhưng chắc hẳn cái duyên sẽ làm Sài Gòn nhỏ lại, sẽ khó lạc mất nhau giữa lòng Sài Gòn.
Lại đèo Ái Linh sau lưng, vòng vèo về lại Quận 7, ngắm nhìn cầu Ánh Sao lúc lên đèn. Chỉ thoáng một chút bầu trời đã dần buông màn đêm và Sài Gòn gần như đang thay màu áo mới.
Nó đi sau Ái Linh, nhìn cô bé tung tăng chạy nhảy trên cầu Ánh Sao, xa xa dòng xe qua lại tấp nập như dòng đời. Nó chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó nó rời xa Sài Gòn thì nó có nhớ những hình ảnh này không nhỉ?
– Anh Kha! Về thôi tối rồi anh. – Ái Linh gọi nó trong khi nó còn mãi ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao.
– À ừ. Về thôi.
Dọc đường về nó ghé qua một tiệm kem, mua hai hộp kem cho nó và Ái Linh rồi về. Ngồi trên ban công tầng bốn nhìn xuống công viên Tao Đàn đang tràn đầy ánh đèn. Những tòa nhà cao ốc tráng lệ, những ánh đèn qua lại, hay những tiếng rao bắp nướng, bánh chưng – bánh giò, hủ tíu gõ… Những âm thanh mang đậm chất Sài Gòn.
– Sài Gòn lúc về đêm đẹp quá anh nhỉ? – Ái Linh nói trong khi vẫn ăn kem ngon lành.
– Ừa. Em có cảm giác Sài Gòn buồn không?
– Không anh, nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp, vui tươi, nếu buồn thì chỉ có làng quê em mà thôi.
– Ừa.
Nó nhìn những cô bán hàng rong dưới lòng đường đang gánh những gánh hàng của mình vội vã về nhà để kịp buổi cơm tối với gia đình. Cũng đã lâu nó đã không ăn cơm cùng mẹ.
– Không biết nếu bây giờ có mẹ ở đây, thì mẹ sẽ dẫn em đi chơi không anh? – Ái Linh hỏi nó.
Một câu hỏi đối với nó là rất khó để trả lời:
– Anh cũng không biết nữa, chắc mẹ em sẽ chở em đi vòng quanh Sài Gòn, ngắm nhìn mảnh đất này.
– Em biết Sài Gòn đẹp, nhưng em ghét Sài Gòn vào đêm mưa. – Ái Linh nói rồi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
– …
Nó im lặng để cô bé dựa vào vai mình, nó biết Ái Linh giờ đây rất nhớ mẹ của em và nỗi đau chỉ những ngày trước đang trở về trong tâm trí của cô bé.
– Nếu em muốn khóc thật to thì hãy khóc, cho nhẹ nhõm.
Nó vừa dứt lời thì Ái Linh khóc òa lên, em không còn kiềm nén những nỗi đau trong lòng.
– Tại sao chứ, tại sao mẹ lại bỏ em ở lại đây chứ. Tại sao vậy anh?
– …
Nó vòng tay ôm em, vai áo nó đã ướt đẫm nước mắt của cô bé. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi thấm vào vai và có lẽ thấm vào tim.
Một lúc thì Ái Linh không khóc nữa mà ngủ gục trên vai nó, một chuyến đi dài, một nỗi đau tận trong tim. Có lẽ đã làm Ái Linh kiệt sức. Nó bồng cô bé vào giường rồi lại ra ban công ngắm nhìn thành phố, với tay lấy hủ kem đang ăn dở lúc nãy giờ đã tan thành nước. Sài Gòn, đôi khi nó nghĩ phải sống cho hôm nay mặc kệ ngày mai như thế nào nhưng giờ đây, nó phải sống cho ngày hôm nay và lo ngày hôm sau cho bé Linh, không biết ngày mai sẽ có sóng gió nào chờ đợi, đang rình rập hay không. Sài Gòn luôn khó đoán.

Chương 7: Tiểu thư lang thang.

Nó đèo Ái Linh tới tiệm, vừa mới mở cửa tiệm ra nó và Ái Linh hết sức ngỡ ngàng. Xung quanh những bó hoa tươi đẹp đang có sự hiện hữu với rất nhiều vali và túi xách. Nó nghĩ: “Không lẽ chị Hoa định chuyển sang kinh doanh túi xách tay với vali à?”
– Chị Hoa đâu rồi nhỉ? – Nó hỏi.
– Em cũng không biết nữa, để em vào trong tìm xem.
Ngồi xuống ghế sa- lon, nó đảo mắt nhìn những vật dụng lạ đang có mặt trong quán, tổng cộng có bốn cái vali, hai lớn, một trung bình và một nhỏ, cùng ba túi sách. Không biết chị Hoa định cho ra mặt hàng mới gì mà mua đồ nhiều thế không biết.
Ái Linh bước ra từ kho, lắc đầu ra ý không có. Nó thở dài không biết đã có chuyện gì xảy ra hay chị Hoa đang bày trò gì. Nó lấy laptop mở những bản nhạc, những bản nhạc không lời nhẹ nhàng sâu lắng. Ái Linh ngồi cạnh nó, chân đung đưa, mắt cứ dáo dác nhìn ra ngoài cửa.
Nó cũng im lặng, nó và Ái Linh như thể mỗi người cứ chạy theo một suy nghĩ riêng biệt. Để rồi khoảng lặng đang dần lan tỏa trong không khí chỉ còn lại tiếng nhạc bên tai.
– Em muốn nghe truyện không? – Nó hỏi em, cố bắt chuyện để phá tan bầu không khí.
Ái Linh quay nhìn nó tò mò:
– Chuyện gì anh? Anh cứ kể đi em nghe.
– Ừa.
Nó suy nghĩ một lúc về câu chuyện nó sắp kể cho Ái Linh nghe, và có lẽ cái tuổi thơ của nó sẽ làm cô bé vui. Nó trầm ngâm rồi cất lời. Dòng quá khứ quay ngược trong tâm trí nó, trở về thời học trò.
– Những năm cuối cấp cũng giống như những buổi đầu tới trường, mọi thứ vẫn còn khá lạ lẫm, dù lạ đến thế nào cũng phải quên vì sắp xa trường. Lúc trước, những buổi đi học anh cùng thằng bạn tên Quý cứ suốt ngày đi học muộn cứ đến trường là cứ phải ném cặp rồi leo tường trèo vô. Nếu lúc hên thì măn mắn thoát được còn nếu không thì cũng lên giám thị mà làm bản kiểm điểm.
Nghe đến đây Ái Linh hỏi:
– Thế anh bị bắt bao nhiêu lần rồi?
Nó ngại ngùng đáp:
– Thì cũng gần chục lần. Thôi anh kể tiếp nhé.
– Vâng.
Nó vẫn nhớ như in những ngày cuối năm học, sau khi đỗ tốt nghiệp tất cả ai ai trong lớp nó đều một tâm trạng nửa vui nửa buồn, buồn vì sắp phải xa nhau, vui vì ai cũng đã qua thử thách đầu tiên của con đường mới. Tận dụng những ngày cuối cùng, nó cùng tụi bạn kéo theo những tụi con trai của những lớp kế bên mở ra một đại hội bong bóng nước.
Theo sự chỉ đạo từ lớp nó thì tất cả khối 12 tổng cộng là mười lớp sẽ chia thành bốn phe. Phe thứ nhất tập kết quân ở phía trước cổng trường lấy khăn đỏ quấn tay làm hiệu, phe thứ hai tập kết ở khu vực cửa sau và quấn khăn xanh, phe thứ ba tập kết ở dãy các phòng thí nghiệm quấn khăn vàng còn lại phe thứ tư thì tập kết ở dãy lớp học quấn khăn trắng. Mục đích của mỗi phe là phải tấn công phe khác và bắt lấy “công chúa” của phe đó. “Công chúa” của mỗi phe là một nữ sinh xinh nhất trong cái lớp liên minh thành một phe. Bởi vì là người bày ra trò này nên phe thứ nhất do nó lãnh đạo và “công chúa” bên phe nó không phải ai khác là cô bạn gái nó Khánh Lê.
Nó chỉ đạo các thành viên trong phe chia thành ba tốp. Một tốp cản không cho quân địch tiếp cận vòi nước ở sân, tốp thứ hai tiếp tế vũ khí cho tốp thứ nhất và thứ ba trong khi tốp thứ ba bảo vệ “công chúa”. Vì mỗi khu đều có vòi nước riêng nhưng riêng ở sân thì có tới ba vòi nên phe nó có phần lợi thế tuy nhiên lực lượng cũng dễ bị phân tán do địa hình rộng chỉ cần hai phe tấn công cùng một lúc thì coi như tiêu đời.
– Khi trận chiến bắt đầu, anh cùng bọn bạn…
– Hai em coi bộ vui vẻ quá nhỉ. – Tiếng chị Hoa sau lưng nó.
Nó giật mình:
– Hả?
Chị Hoa nghiêm giọng nói:
– Chà chà, nói chuyện gì say xưa vậy, chị vô còn không biết nữa, không may trộm vô thì chắc có lẽ…
Ái Linh la lên:
– Aaa. Chị nói xui không à.
– Hehe.
Nó quay hỏi chị Hoa:
– À mà em có chuyện muốn hỏi, đống vali túi xách này là sao hả chị? Không lẽ chị định biến tiệm hoa cảnh thành shop thời trang à?
Chị Hoa cười buồn:
– Có đâu, chị bị đuổi rồi.
Nó cùng Ái Linh sửng sốt cùng lúc hét lên:
– Cái gì?
– À mà cũng không phải là đuổi mà là chị tự bỏ đi.
Nó nhăn mặt:
– Tại sao chị lại bỏ đi chứ?
Ái Linh cũng đồng tình:
– Phải đó, chị đang có gia đình tốt mà tại sao?
Chị Hoa thở dài:
– Tốt thì cũng tốt, mà không tốt thì cũng không tốt.
Ái Linh thắc mắc hỏi trong khi nó im lặng:
– Là sao chị?
– Chị học khoa kinh tế và quản trị kinh doanh theo yêu cầu của ba chị để khi tốt nghiệp thì quay về công ty giúp sức cho ba chị. Nhưng chị cảm thấy mình không hợp với những công việc đó, suốt ngày cứ giấy tờ, ra ngoài giờ thì cứ bắt gặp những ánh mắt dò xét của người khác. Sau một tháng chị chịu không nổi nữa mà nghỉ việc và trong thời gian đó cũng là thời gian ba chị đi công tác nước ngoài. Một thời gian sau, nghĩa là từ lúc chị mở tiệm hoa này đến tận bây giờ đã một năm thì ba chị mới trở về nước và biết chuyện, ngày hôm qua chị bị ba hỏi đủ thứ và ép chị quay lại công ty.
Nó nhìn chị Hoa vừa nói vừa khóc, nó lặng người ngước nhìn qua Ái Linh, như hiểu ý nó, Ái Linh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh chị Hoa:
– Chị đừng khóc, không có gì là theo ý mình cả. Anh Kha cũng nói mọi thứ là do chính bản thân quyết định.
– Chị biết chứ, nhưng công việc hiện tại, mở tiệm hoa như thế này thì đúng sở thích của chị. Từ nhỏ chị đã từng nghĩ khi lớn lên chị sẽ mở một cửa hàng bán hoa và giờ chị đã làm được điều đó. Chị không hối hận khi bỏ công ty mà về đây mở ra tiệm hoa này. – Chị Hoa khẽ chùi nước mắt.
Nó thở dài:
– Vậy cũng khó cho chị thật.
– Ừa, ba chị bảo nếu chị không đóng cửa tiệm và quay trở lại công ty thì sẽ gạch tên trong gia phả của gia đình, rồi phải rời khỏi nhà. Chị không chịu và giờ ngồi đây với đống hành lí.
Ái Linh cúi mặt xuống nói trong tiếng nấc:
– Sao chị không nghe lời ba chị, em biết rằng chị rất yêu công việc hiện tại nhưng vậy thì quá nặng chị à.
Chị Hoa cười trấn an cô bé:
– Nếu chị đóng cửa tiệm hoa thì em với Kha phải như thế nào, với lại việc kinh doanh của tiệm cũng đang khắp khá, không phải lo về vấn đề tiền nong khi ra khỏi nhà.
Nó và Ái Linh im lặng, nó cùng bé Linh đều biết chị Hoa rất thương mọi người xung quanh mình. Vì nó và Ái Linh mà chị phải bỏ cả gia đình, bỏ cả công việc chỉ cần ngồi bàn giấy lương cao.
– Vậy có đáng không hả chị, em vẫn có thể kiếm một công việc khác, vẫn có thể chăm sóc cho Ái Linh cơ mà. Ra khỏi nhà vậy không tốt đâu chị. – Nó gắt.
Chị Hoa quả quyết nói:
– Không sao đâu em, chị quyết định rồi, chị sẽ đi theo con đường chị đã chọn và chị không hối hận vì những gì hôm nay chị đã quyết định.
– Em xin lỗi, vì em mà chị phải làm khó xử như vậy. – Ái Linh nói, giọng nghẹn ngào.
Ái Linh bật khóc nức nở, nó vội quay qua nhìn hướng khác để kiềm lại những giọt nước mắt có vẻ sắp rơi. Chị Hoa đã hi sinh vì nó và Ái Linh, bỏ cả công việc mà nhiều người mong muốn, quay lưng lại với gia đình. Nó không bao giờ hiểu được giới nhà giàu làm những gì, nghĩ gì nhưng nó chắc một điều rằng họ luôn làm theo ý họ và sắp xếp mọi người trong gia đình phải luôn theo ý của người có quyền lớn nhất trong gia đình.
– Đây không phải lỗi của em, chị quyết định mà, dù gì chị cũng lớn rồi mà cứ theo ý gia đình thì chị cũng không thích cho lắm. Tính chị thích tự do không muốn bị ép buộc.
Nó lo lắng hỏi chị Hoa:
– Giờ chị định như thế nào, chị sẽ ở đâu?
Trái lại với vẻ lo lắng của nó, chị Hoa dửng dưng:
– Ừa nhỉ, chị sẽ ở đâu giờ, chị cũng chưa tính tới nữa. Lúc sáng chị giận quá nên đưa đồ qua đây trước rồi đi dạo quanh đây cho thư thái nên giờ chị cũng không biết tìm chỗ ở đâu nữa.
Nó lắc đầu ra vẻ bó tay, trong khi Ái Linh lại tỏ ra vẻ hớn hở:
– Hay chị ở cùng em với anh Kha đi, chắc vui lắm đó.
Chị Hoa nghe câu nói của Ái Linh liền cười như đúng ý:
– Chu cha, sao chị không nghĩ ra nhỉ. Ở nhà con Thục phải là khỏe không, với lại ở chơi với hai em thỏa thích.
– Vâng, vậy quá tốt luôn đó chị.
Với cái tình hình này thì nó bó tay toàn tập rồi, dù có bất kì ý kiến nào của nó đưa ra đi chăng nữa thì sẽ không có một tí hy vọng nào để hai người này chấp nhận, thôi đành nhắm mắt xua tay cho con tim dẫn lối vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại có khi ở cùng chị Hoa lại có lợi ấy chứ, không bị Ái Linh sai việc nhà nữa. Cứ nghĩ đến viễn cảnh nó ngồi phe phẩy cuốn tiểu thuyết, mắt ngắm nhìn Sài Gòn trong khi hai cô nương kia quét nấu ăn, lau nhà thì còn gì bằng cơ mà nó nghĩ vậy khác gì nó lười biếng.
Chỉ một chút ý nghĩ điên rồ của nó thoáng qua mà thôi, nó chỉ có thể cảm nhận phần nào cuộc sống của chị Hoa, vì vậy nó tin vào quyết định của chị, nó lại phải lo lắng thêm cho một người nữa, Ái Linh và chị Hoa là hai người quan trọng nhất đối với nó lúc này và nó không muốn phải mất ai cả, mất một người thân là đã quá đủ với nó rồi.
– Này Kha, phụ chỉ chở đồ về với sao còn đứng đó vậy? – Chị Hoa kêu nó.
– Rồi rồi, ra ngày.
– Tối nay mở tiệc đi chị. – Ái Linh đề nghị.
– Chị tán thành. Còn em thì sao Kha? – Chị Hoa quay hỏi nó.
– Nghe tuyệt đó.
Thêm một người chắc có khi lại thêm niềm vui. Và Sài Gòn lại thêm một đêm đẹp tuyệt vời. Mở party xua tan nỗi buồn của cô “tiểu thư” lang thang này thôi.

Chương 8: Party bốn người.

Nó phụ chị Hoa đèo những cái vali từ tiệm về nhà trọ. Đoạn đường từ Trần Phú về Nguyễn Thị Minh Khai chỉ trong một đêm mà nó đã chạy tới chạy lui năm lần. Đến nỗi những người xe ôm già hình như đã quen mặt nó, có khi những bóng đèn đường cũng đang cười rôm ra khi nhìn thấy nó và chúng cùng đùa vui cá coi thử nó có chạy tới nữa không.
Bỏ cái vali cuối cùng của chị Hoa xuống sân nhà, nó thở phào nhẹ nhõm rồi cất tiếng bảo:
– Còn cái gì không? Chị hành em luôn một lần cho khỏe.
Chị Hoa tươi cười nói:
– Còn chứ, hành em đi siêu thị cùng chị với bé Linh.
Nó ôm mặt nhăn nhó:
– Trời!
Chị Hoa đèo Ái Linh đi song song nó, vòng vèo khắp nẻo đường của Sài Gòn thì chị mới chịu dừng chân ở một siêu thị ở Quận 2. Nó có hỏi chị là tại sao không vào siêu thị ở Quận 1 hay Quận 3 cho gần thì chị Hoa cười bảo là thích đi dạo mát.
Sài Gòn về đêm với những cơn gió mát rượi, dòng người ra đường mỗi lúc một đông hơn khi phố phường về đêm. Không phải dửng dưng mà người ta bảo Sài Gòn là “thành phố không ngủ”. Sài Gòn không ngủ hay chính người Sài Gòn không ngủ.
Những người khác đang vi vu ngoài đường và nó đang chính là những người không ngủ ở Sài Gòn đêm nay. Đã 10 giờ đêm mà nó còn đang loay hoay cùng với chiếc xe đẩy tràn ngập đồ ăn của chị Hoa và Ái Linh, đồ của Ái Linh thì chỉ vỏn vẹn vài thứ, của nó thì không có gì tất cả đều là của chị Hoa. Sau khi xem căn phòng trọ của nó và Ái Linh thì chị Hoa tóm tắt tất cả vào hai chữ “đẹp, thiếu”.
“Đẹp” ở đây của chị Hoa chỉ vị trí căn phòng cao, thoáng mát, sạch sẽ nhờ Ái Linh suốt ngày lau dọn và một phần tính nó không thích bừa bộn và luôn yêu chủ nghĩa sạch sẽ.
“Thiếu” ở đây của chị Hoa là thiếu tiện nghi. Căn phòng trọ của nó chỉ vỏn vẹn một cái bàn học và một cái tủ quần áo còn lại đều được bỏ trống. Khi mới bước vào phòng thì chị Hoa lắc đầu liên tục cứ luôn miệng bảo: “Thế này thì buồn chết mất”. Và đó là lí do để bây giờ chị Hoa bắt nó theo để mua nào là: tivi, tủ lạnh, máy lạnh, máy giặt và một vài thứ linh tinh để trang trí cho căn phòng theo ý của chị. Nó thì có phàn nàn gì cũng như không mà thôi còn ngược lại thì Ái Linh thích thú với những hình dáng và những vật trang trí siêu “cute” của chị Hoa.
– Trời ơi! Xong chưa vậy chị. – Nó thở dài ngao ngán vì nãy giờ bị chị Hoa hành vòng vòng quầy thực phẩm để chọn thêm món lẩu.
Chị Hoa tặc lưỡi bảo:
– Từ từ đã em, không biết bây giờ nên ăn lẩu gì nè, hải sản hay bò, cá nữa.
Ái Linh cũng có vẻ nóng ruột:
– Chọn cái nào cũng được mà chị, mình ăn cái loại này thì vài bữa ăn loại khác mà chị.
Nó đồng tình với ý kiến của Ái Linh nên gật đầu liên tục. Chị Hoa cũng cười xòa:
– Hay là lấy hết ba cái lẩu hải sản, bò, cá về luôn, nấu ra ai ăn lẩu nào thì ăn.
Nó lắc đầu bảo:
– Chị định mua về cho cả nhà trọ ăn luôn hả chị. Đã hai con gà, bốn con cá ba sa, mười bịch cá viên chiên, mười hộp tôm chiên bột rồi mà giờ chị chơi thêm ba cái lẩu nữa thì chị Thục có nước chết mất.
Chị Hòa cười:
– Em đừng lo, ai lại để Thục nấu một mình, chị cùng với Ái Linh làm bếp nữa đó nhé.
Nó tỏ ra sợ sệt:
– Chị nấu được không đó?
Ái Linh nghinh mặt thách nó:
– Anh dám cá với em không, một chầu kem nhé.
– Chơi luôn, nếu chị Hoa nấu không được em thua anh một chầu kem nhé.
– Rồi chơi luôn.
Trong khi đó chị Hoa bẻ tay răng rắc:
– Hai em dám lấy tài làm bếp của chị ra làm trò đánh cược hả?
Kết quả của cuộc cá cược đầy tình cảm này được kết thúc bằng lời đe dọa trừ lương của chị Hoa.
Bợ mớ đồ ăn lên bếp cho chị Hoa, chị Thục cùng bé Linh chế biến các món ăn còn nó thì rảnh rang mà ngồi tréo chân xem tivi giết thời gian chờ mở tiệc. Bấm tới bấm lui thì cũng được một kênh đang chiếu phim ma. Tính nó vốn thích mấy thể loại kinh dị, liên quan đến mấy vấn đề về tâm linh. Và công việc đầu tiên của nó khi ra trường thì sẽ đầu quân cho một tòa soạn nào đó rồi viết báo kí sự về những hiện tượng ma cỏ này.
Đang xem phim mà mùi thức ăn cũng đến gõ bụng nó nên nó đành tắt tivi mà mò đầu vào bếp. Những món nào là gà quay đang được bày ra đĩa, tôm chiên vàng đỏ cũng đang được vớt ra từ chảo, đến nữa con cá ba sa được chiên bột giòn tan và những viên cá viên ngon đáo để. Mọi thứ đã được bày lên bàn cùng với ba cái lẩu đang nghi ngút khói.
– Giờ mọi người khui bia, còn bé Linh khui nước ngọt rồi cùng nâng ly nào. – Chị Hoa bắt đầu buổi tiệc.
Chị Thục cười xòa:
– Mày chưa nói lí do mở party đấy con quỷ.
Như nhắc lại đúng chủ đề, chị Hoa liền cao hứng:
– Hôm nay nhân ngày Hồng Hoa cập bến nhà mới, mọi người nâng li chúng mừng nào.
– 1…2…3 dzô.
Tiếng cười nói vang lên giữa mười một giờ đêm trong không gian ồn ào náo nhiệt của thành phố về đêm. Tiếng cụng ly lách cách, tiếng nói chuyện rôm rã, tiếng khui bia hay tiếng khen những món ăn ngon cứ liên tục vang lên.
– Hồi đó nhỏ Thục cứ thấy trai là hai mắt cứ sáng lên đấy Kha. – Chị Hoa kể về thời hai chị ở những năm cấp 3.
Chị Thục ngà ngà say giọng lè nhè bật lại:
– Còn đỡ hơn mày, cứ thấy trai là như thấy vàng.
Cuộc khẩu chiến giữa hai người con gái quyền lực nhất hiện giờ của ngôi nhà đang bàn tán sôi nổi, hết khen nhau rồi lại đem nhau ra mà chọc, lôi hết thói hư tật xấu của người kia ra mà làm chủ đề bàn tán. Nó cùng Ái Linh ngồi im ăn rồi làm quan sát viên kiêm luôn thính giả cho hai bà chị.
– Anh ăn thử cá nè. – Ái Linh gắp cho nó một miếng cá ba sa.
– À, ừ.
– Hi.
Đột nhiên nó trầm giọng hỏi Ái Linh:
– Em quen với cuộc sống mới này chưa?
Ái Linh cười đáp:
– Rồi anh ạ, ở đây mọi người ai cũng tốt với em, chị Hoa, chị Thục và cả anh nữa. Mọi người thật sự đã giúp em rất nhiều.
– Em đừng khách sáo vậy, dù gì em cũng là một phần gia đình nhỏ của chị Hoa mà.
– Vâng!
Nó lấy dao cắt cho Ái Linh cái đùi gà:
– Thưởng cho bé “heo” nè.
Ái Linh đỏ mặt, ngượng ngùng:
– Anh này…
– Hehe.
Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng thì đã tới lúc tiền tàn. Chị Thục dìu chị Hoa lên lầu nghỉ sau khi đã cho thùng bia cháy túi không còn lon nào. Nó cùng Ái Linh thu dọn bãi chiến trường. Vỏ lon lăn lóc cùng với vô vàn những chiếc chén đĩa đồ ăn.
– Em mệt thì lên nghỉ trước đi Ái Linh, để anh dọn cho.
– Thôi, để em phụ anh cho nhanh.
Nó nhìn Ái Linh đang trong điệu bộ ngái ngủ, mắt cứ híp lại:
– Thôi em ra ghế salon ngồi chút đi rồi anh dọn xong rồi mình rửa chén.
– Vâng.
Cô bé ra ghế ngồi nghỉ theo lời nó trong khi nó lui cui dưới bàn nhặt những lon bia nằm ngổn ngang ở dưới. Khi mọi thứ đều ở trên bồn rửa chén bát thì nó đi ra sa – lon gọi Ái Linh. Ra tới salon thì nó bắt gặp Ái Linh đang ngủ ngon lành trên ghế, người cuộn tròn lại vì sương đêm. Nó đóng cửa nhà lại rồi rửa chén bát, những năm tháng làm sinh viên sống một mình thì cái kĩ năng rửa chén, nấu ăn của nó cũng tàm tạm.
Làm xong hết mọi việc, ngước nhìn đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, nó uể ỏi vươn vai cho đỡ mỏi rồi ra gọi Ái Linh dậy mà lên lầu nghỉ.
– Ái Linh, dậy đi em.
Nó lay lay cô bé cả mười phút nhưng đáp lại nó chỉ là một thất vọng, Ái Linh giờ đã ngủ say, chắc hẳn cô bé đã quá mệt mỏi. Nó bồng cô bé lên lầu, đặt cô bé bên cạnh chị Hoa giờ đang say ngủ rồi quay về với chiếc nệm cá nhân sát cửa kính lan can.
Nó mở cửa lan can, hít vào lòng ngực mùi của phố phường Sài Gòn lúc về khuya. Cảm thấy thật thanh mát. Dưới lòng đường dòng xe vẫn qua lại có phần đông đúc.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng của đầu tuần chiếu xuyên qua cánh cửa kính của lan can soi rọi vào mặt nó. Nó bật dậy, nheo mắt nhìn điện thoại đang sáng đèn run từng chập, màn hình đang hiện rõ thằng Tuân đang gọi.
– Alo. – Nó bắt máy.
– Đi ăn sáng không bạn hiền, tao giới thiệu cho mày em người yêu mới của tao luôn nè.
– Đừng có nói với tao nhỏ gặp ở hồ bơi nha.
– Chứ còn ai nữa.
– Vậy cần gì tao phải đi chứ.
– Uầy, bạn bè lâu ngày rủ đi ăn sáng mà cũng khó nữa hả mậy.
– Rồi rồi, thì đi. Mày lằng nhằng quá.
– Hehe, lẹ đi. Tao qua nhà mày ngay đấy.
– Ờ, cứ qua tao không có ở nhà đâu.
– Ủa, chứ mày ở đâu?
– Số abc, Nguyễn Thị Minh Khai.
– Rồi, 20 phút nữa tao tới, chuyển chi xa vậy.
– Kệ tao.
Nó cúp máy rồi ngáp ngắn ngáp dài, rồi dậy đi rửa mặt. Rồi quay lên lại hỏi chị Hoa hôm nay tiệm có mở cửa không. Đáp lại nó là cái giọng ngái ngủ:
– Ôi, ôm ay chị ệt ắm, ỷ ột ữa ha em. (Thôi, hôm nay chị mệt lắm, nghĩ một bữa nha em.).
Điện thoại reo lên những tiếng chuông dồn dập. Nó dắt xe ra thì đã thấy thằng Tuân đứng đó, miệng há hốc:
– Lâu ngày không gặp lên đời nhanh ghê bây, từ xe đạp lên AB luôn.
Nó nhăn mặt đáp:
– Xe mượn đó mày, chứ tao tiền đâu mà mua.
– Nói tao một tiếng tao mua cho một chiếc mà chạy, sau này trả tao lo gì.
Nghe vậy nó vội xua tay:
– Thôi cho tao xin.
– Đi lẹ đi, em yêu tao chờ.
– Ờ.
Mới sáng sớm bước ra đường thì phải gặp kẹt xe, nó với thằng Tuân bóp kèn inh ỏi cả buổi mới tới được một quán KFC. Mà Sài Gòn không kẹt xe thì đâu phải là Sài Gòn. Nó đi theo thằng Tuân lên lầu, vừa thấy thằng Tuân, nhỏ hôm bữa ở hồ bơi đã reo mừng mà chạy tới ôm thằng Tuân, giọng nhí nhảnh.
– Sao anh lâu quá vậy? Em chờ phờ râu luôn.
Thằng Tuân nhăn mặt đáp.
– Tại kẹt xe đó em, mà anh giới thiệu luôn, đây là Huy Kha bạn anh.
Bạn gái thằng Tuân quay sang chào nó, rồi thằng Tuân tiếp lời:
– Còn đây Trúc My, bạn gái tao.
Nó cười đáp:
– Ai lại không biết là bạn gái mày.
– Hehe.
Trúc My vội chen vào nói:
– À hôm nay có bạn em nữa, giới thiệu với hai anh luôn, đây là Mỹ Phụng, bạn thân của em.
Một cô gái bước ra từ cửa của căn phòng lạnh mà thằng Tuân đã đặt trước, nó ngước nhìn cô gái ấy rồi cả hai cùng thốt lên:
– Anh!
– Cô!

Chương 9: Oan gia ngõ hẹp.

Nó cùng cô gái ấy nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt của cô gái ấy như một viên đạn muốn bắn vào nó. Nó đột nhiên mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh cô nàng, rồi gọi một ly café đen không đường quen thuộc khi phục vụ hỏi.
Trong khi nó đã thảnh thơi gọi đồ uống và ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao thì cô nàng ấy vẫn đang còn đứng ngây người ra đó mà nhìn nó.
– Này Phụng “hoàng”, có ngồi xuống không thì bảo. – Nhỏ My bạn gái thằng Tuân lên tiếng.
Nhỏ Phụng nhăn mặt, đáp với giọng ngọt ngào:
– Không được gọi như vậy nha.
Nó nghĩ thầm:
– Từ hổ hóa mèo rồi.
Tất cả chìm vào không khí im lặng khi nhỏ ngồi xuống rồi nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Mà nếu nghĩ đi nghĩ lại thì nó có làm gì nên tội mà con nhỏ này ghét cay ghét đắng nó vậy không biết. Nó chỉ gặp nhỏ ở quán, vì cứ một tuần là nhỏ tới tiệm một lần để mua hoa và lúc nào cũng hành nó lựa hoa rồi gói hoa cho nhỏ mặc dù chị Hoa cùng bé Linh vẫn niềm nở tiếp đón nhưng hình như nhỏ muốn trả thù riêng nó.
Nó ngồi nhấp từng ngụm cà phê mặc kệ thằng bạn cùng bạn gái của nó đang tâm tình, à mà dĩ nhiên là chuyện tình cảm của người khác thì nó quan tâm làm gì cho mệt. Chuyện gì thì nó cũng rất nhiệt tình và xông xáo giúp đỡ mọi người chỉ riêng cái vấn đề tình cảm thì nó hoàn toàn cư xử rất chi là “phủ phàng”. Không hiểu vì sao nó lại ghét tình yêu đến vậy, có vẻ từ ngày nó chia tay cô bạn gái năm cấp 3 và tới giờ nó vẫn không thể yêu ai mặc dù có rất nhiều cô gái ngỏ lời trước.
Nó nhìn những dòng xe qua lại dưới lòng lề đường, mặc dù vẫn biết ngoài sau, chỉ cần quay đầu lại là nó sẽ bắt gặp ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của cô tiểu thư kiêu kì “cục” kia. Dù gì trước sau gì cũng chạm mặt nên nó quyết định quay lại và ăn sáng cứ mặc kệ hai anh chị kia tâm tình và nhỏ cứ nhìn nó. Tính nó rất khó chịu khi ăn thì bị người khác nhìn nên đôi khi nó hơi nhíu mày tỏ về không đồng ý trước hành động kì quái của nhỏ. Sức người cũng có hạn, lựu đạn thì cũng có thừa nên nó buông đũa mà hỏi:
– Mặt tôi có dính gì hay sao mà cô cứ nhìn hoài vậy?
Nhỏ nhướng mày:
– Nhìn ai là quyền của tui.
Nó sững sờ trước thái độ của nhỏ nhưng cũng tức giận mà nói:
– Cô có biết cứ nhìn người khác chằm chằm như vậy là thiếu lịch sự không hả?
Nhỏ vẫn dửng dưng:
– Vậy tui không nhìn nữa là được phải chứ dzì.
Đến đây thì nó hoàn toàn tắt phép với con nhỏ này, mọi khi nó luôn mau mồm mau miệng để chọc cười người khác nhưng khi cãi nhau thì nó hoàn toàn không nói được gì để minh bạch cho bản thân của chính mình, vì vậy nhiều lúc nó bị nhiều người đổ oan cho mà không chối cãi một câu nào và kết quả là từ bồi thường đến no đòn.
Đó là quãng thời gian ba năm về trước, cứ nghĩ là ba năm sau trình độ cãi nhau để biện minh của nó đã được nâng tầm thì ngày hôm nay, con nhỏ Phụng này như dội một gáo nước lạnh vào đầu nó như một giọng mỉa mai: “Cỡ cưng mà đòi thắng chị à?”
– Này này, hai người đừng có gây nhau nữa. – Thằng Tuân lên tiếng can ngăn.
Nhỏ tươi cười đáp:
– Không có gì đâu, giỡn chút thôi.
Nó lầm bầm trong miệng:
– Giỡn cái kiểu này có mấy thằng khùng nó mới đi giỡn với mấy người.
Nhỏ My cũng tiếp lời:
– Nhỏ này kì ghê, thấy ảnh đẹp trai mà làm quen không được nên dùng cách này à?
Không hiểu phải “nhột” hay không mà cả nó và nhỏ đồng loạt lên tiếng:
– Còn lâu mới làm quen cái loại người này.
Sự song tấu hòa âm này của nó và nhỏ đã làm cho “vợ chồng” thằng Tuân – My tái mặt trong giây lát và rồi nhỏ My lại công kích:
– Chu choa, hai người đồng tâm đồng lời luôn kia. Hihi.
Nhỏ nhăn mặt, giọng ngọt như mía:
– Phụng không giởn với My đâu nha, không vui đâu đó.
Trái lại với sự khó chịu của nhỏ thì nhỏ My lại tiếp tục:
– Trời ơi! Phải nhỏ Phụng không vậy, hôm nay nói chuyện kiểu gì mà tao muốn nổi da gà quá nè. – Nói rồi nhỏ My cười lăn lộn.
Nó nhìn qua nhỏ, hai đôi má ửng hồng trong rất xinh. Nhưng rồi chỉ nhìn nó một thoáng đó thôi thì nó tiếp tục bầu bạn với ly café cùng khung cảnh ngoài đường trong khi thằng Tuân đang í ớ can hai cô nương kia sắp đang định bay vào choảng nhau đến nơi rồi.
Được một lúc thì sự tình cũng yên ổn, không khí cũng hòa bình trở lại nhưng con nhỏ vẫn đang khó chịu ra mặt với nó và nó không hiểu lí do là gì.
– Anh ơi! Em có việc phải về gấp. – Nhỏ My quay sang thằng Tuân bảo.
Thằng Tuân vội nói:
– Chuyện gì vậy, để anh đưa em về.
– Vậy đi nhanh đi anh, em trễ giờ rồi.
– Ừa. – Rồi thằng Tuân quay sang nó. – Tiền tao thanh toán rồi, chút khỏi trả.
Nó gật gù đáp:
– Ờ.
Khi bộ đôi của thằng Tuân khuất sau cánh cửa thì không khí trong căn phòng đang tỏa ra một cảm giác kinh dị, sát khí như tỏa trong hơi lạnh của chiếc máy lạnh ra. Sự ngột ngạt đến khó chịu, nó bắt đầu thở dài ra khi ánh mắt của nhỏ đang nhìn chằm chằm lấy nó, hai tay của nhỏ đang cầm một dao và một nỉa. Một trong hai thứ ấy thì thứ nào cũng có thể gây thương tích đầy mình cho nó và có thể chỉ trong một phút giây nào đó thì nó sẽ nói lời giã từ với cuộc sống này.
– Này, sao cứ nhìn tôi hoài vậy hả?
Nhỏ chu môi lên cãi cùn:
– Thích thì nhìn.
Như bắt được điểm mấu chốt nó liền bật lại:
– Thích tôi nên nhìn à?
Nhỏ liền đỏ mặt mà phân bua, cái kiểu nói chuyện chua như giấm vẫn cứ tiếp tục:
– Thích gì, tui mà thích anh à?
Nó cười nham hiểm:
– Vậy cớ sao lại cứ nhìn tôi như vậy.
Nhỏ bối rối:
– Ừa thì… thì…
– Thì sao?
– Ừa thì… anh có bạn gái chưa?
Nó há hốc trước câu hỏi của nhỏ, cái vẻ lạnh lùng, chanh chua lúc nãy hoàn toàn biến mất, cứ như nhỏ Phụng trước mặt nó đang là một cô nàng khác vậy. Vẻ e thẹn, giọng nói ngọt ngào với gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
– Chưa.
Nghe câu trả lời của nó, nhỏ liền mở to mắt như không tin:
– Có lầm không vậy? Nói không phải khen thì anh cũng đẹp trai với cái vẻ ngoài lãng tử đó, vậy mà không có cô nào theo nhỉ? Không lẽ anh bị có vấn đề về giới tính.
Đụng chạm đến sự chuẩn men thì nó điên tiết:
– Này! Đừng có đụng gì, nghĩ gì rồi phán đó. Tôi không thích quen ai vì tôi không muốn. Vậy thôi!
– Tại sao anh lại không muốn quen. – Nhỏ hình như chưa có ý định buông tha cho nó.
– Định bức cung tôi đến khi nào đây?
– Chừng nào anh nói lí do anh không muốn quen ai nữa.
– Tôi nói là được chứ gì.
– Ừa.
Nó thở dài, nó không muốn kể cho nhỏ nghe về cái bí mật mà nó đã cố giấu, cố cho quên đi nỗi đau đã qua ba năm nay. Nó có một mối tình nhỏ, một mối tình cấp ba học trò đầy thơ mộng, nó đón cô bạn gái năm xưa mỗi buổi sáng đi học và cả khi ra về. Lúc nào cả hai cũng có nhau như không có điều gì có thể chia cắt được tình yêu của nó dành cho cô bạn gái năm xưa. Cả hai cũng có nhiều ước hẹn, cũng có nhiều dự tính riêng cho tương lai nhưng rồi mọi chuyện lại trở về con số không vào ngày nó nhập học ở Sài Gòn. Nó học ở Sài Gòn, còn bạn gái nó thì học ở Huế. Nó hiểu vì gia đình phải di cư nên tình yêu của nó phải chia cắt tạm thời về mặt địa lí, nhưng khoảng cách địa lí lại là một lí do tốt để “ngoại tình”. Một ngày nó chợt nhận ra tình cảm của cô ấy không còn như ngày xưa, những tin nhắn đáp cho có với những từ trả lời cộc lốc, hay những cuộc điện thoại đường dài vẫn luôn bị gián đoạn bởi nhiều lí do khác nhau. Chỉ khi nó vô tình được một cô bạn của cô ấy tại Huế cho biết tin rằng cô ấy đã có người khác đã qua lại với nhau mấy tháng, và trong những tháng đó thì vô tình cô ấy đã cho nó hai chiếc sừng.
– Hừm! Thiệt tình thì chắc nhìn anh khi mọc sừng đẹp lắm ha.
– Tôi không đùa.
– Hihi, tui xin lỗi. Chỉ vì vậy mà anh không dám yêu ai nữa sao?
– Chắc vậy.
Nó trầm ngâm nhìn ra ngoài đường, có lẽ cái thứ được gọi là “tình cảm” trong lòng nó đã không còn nữa, nó không thể yêu ai vì nó sợ cảm giác ấy. Nó sợ cảm giác bị phản bội lòng tin, phản bội lại những sự mong chờ và yêu thương của nó dành cho người đó.
– Nếu bây giờ có một người con gái muốn anh yêu người đó thì sao?
– Tôi cũng không biết, nếu tôi thấy được sự chân thành và tin tưởng thì tôi sẽ đáp trả tình cảm.
– Ừa.
Nhỏ trầm ngâm suy nghĩ, rồi lâu lâu lẩm nhẩm gì đó, ánh mắt đôi khi ánh lên vẻ thích thú. Nó ngồi nhấp môi ly café rồi cảm nhận bài nhạc Embrace đang vang lên từng hồi. Giờ đây nó nghĩ không biết giờ này chị Hoa với bé Linh đã dậy để ra mở tiệm chưa nữa, nếu không thì ngày hôm nay ở nhà không thì nó không biết làm gì cả. Chắc nó buồn đến phát chán mất thôi.
Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, như muốn đưa nó vào một miền thế giới nào đó không có tình yêu, không có những nỗi giận hờn vu vơ, không có những ghen tuông hờn trách. Một thế giới nói không với tình yêu hay là chính bản thân nó sợ yêu. Sợ những cảm giác khi xưa đã buộc nó phải phủ phàng với những tình cảm của người khác dành cho nó. Có phải nó đã quá ích kỉ?
Đang trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên nhỏ tươi cười bảo nó:
– Tui sẽ làm anh yêu tui!

Chương 10: Chuyện đời và kế hoạch.

Nó không thể tin được vào câu nói chính bản thân vừa nghe thấy, nó bàng hoàng đến ngỡ ngàng, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi và chỉ một câu nói mà nó nghe như sét đánh ngang tai.
Trước mắt nó, nhỏ đang mỉm cười tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn nó với đôi mắt thích thú. Nó đưa mắt nhìn nhỏ, rồi với tay cầm ly café nhấp một ngụm rồi định đứng dậy đi về, thì nhỏ cất lời hỏi:
– Này, đi đâu đấy?
– Về chứ đâu
Nhỏ chu chu môi lên nói:
– Về định bỏ tui ở lại đây sao?
Nó nhăn nhó:
– Ơ hay.
Nhỏ cười:
– Anh chở tui về nhen, tui không có đi xe, lúc nãy tui với nhỏ My đi taxi ra mà.
– Haizz… Rồi rồi.
Nó bước xuống cửa mà mặt nhăn nhó, không biết nhỏ định dở trò gì nữa. Cái câu nói lúc nãy nhỏ nói làm nó hoang mang tột độ, nếu có bị tiền sử gì về bệnh tim thì có lẽ khi nghe câu nói ấy chắc nó theo về với đất mẹ rồi. Sock đến tận óc.
Nó đèo nhỏ đến Quận 7, trên đường đi thì nhỏ cứ liên tù tì kể chuyện trên trời dưới đất, từ Châu Á đến Châu Phi sang luôn tận Châu Âu còn nó thì chỉ biết im lặng mà nhìn đường chạy. Không biết cái cách suy nghĩ của nó về nhỏ có bị lệch lạc hay là không. Ấn tượng đầu tiên luôn khó phai, trong mắt nó giây phút đầu tiên gặp gỡ và oan gia thì nó cứ tưởng nhỏ sẽ là một cô nàng lạnh lùng, đanh đá, đỏng đảnh và khó gần vì cách nói chuyện chua như giấm mà thấm như ăn đấm vậy. Nhưng cho đến bây giờ thì chắc có lẽ nó phải suy nghĩ lại rồi, vì sau lưng nó bây giờ là một cô nàng cứ luôn miệng không biết ngừng nghỉ, giọng nói dịu dàng, ngọt sớt. Nhỏ đang ngồi sau lưng nó là một nhỏ Phụng khác chứ không phải là cô nàng mà nó gặp lần đầu trong tiệm hoa.
Dừng xe trước cổng nhà nhỏ thì lại thêm một lần nó được mở mang tầm mắt với ngôi nhà à không, với căn biệt thự trước mặt. Đứng ngoài nhìn vô như một tòa lâu đài nguy nga, rộng lớn. Nếu cho nó cái nhà này ở một mình mà không có người làm thì chắc cái khâu dọn dẹp nhà cửa cũng đuối quá.
Thấy nó cứ dán mắt vào ngôi nhà thì nhỏ Phụng lên tiếng:
– Làm gì nhìn ghê vậy, bộ nhà tui xấu lắm à?
– Ờ không, đẹp. – Nó đáp.
– Thôi về đi, cảm ơn anh đã đưa tui về.
– Ờ.
Vừa dứt lời thì nó vòng xe lại rồi lên ga vọt đi vì chợt nhớ rằng đã trễ giờ làm.
Đến trước cửa tiệm, nghe tiếng nhạc từ trong tiệm vọng ra với cái âm thanh muốn sập nhà của những bản Nonstop cực mạnh của chị Hoa. Nó đi vào cửa rồi ngó quanh quán thì thấy bé Linh đang che tai mình bằng cái tai phone bông của chị Hoa rồi cắm cúi xếp hoa lên kệ. Quay lại với chị Hoa thì phát hiện sếp của nó đang thong thả ngồi nghe nhạc vừa chơi game mà không chịu làm việc.
Nó tiếng tới chỗ bàn chị Hoa tắt nhạc rồi bảo:
– Trộm vô lấy hết mấy chậu hoa hồng rồi kìa chị.
Lúc này chị Hoa mới dừng tay, mắt mở to nhìn nó rồi đột nhiên hốt hoảng bật dầy ngó ra chỗ đang đặt những chậu hoa hồng, khi biết chúng vẫn còn nguyên và lời nói của nó chỉ là xạo thì chị Hoa quay qua lườm nó rồi trách:
– Chị chưa xử tội em đi chơi về trễ đấy!
Chị Hoa cứ trách móc trong khi cái mặt nó vẫn nhởn nhơ cười cười làm chị Hoa bực hay sao mà đưa ra hình phạt với nó là chạy đi mua cơm gà xối mỡ để về ăn trưa. Nó rầu rầu dắt xe ra rồi chạy tìm quán bán cơm. Trong đời làm sinh viên như nó thì cái món cơm gà xối mỡ là một món ăn quen thuộc nhưng khi ăn thì bốn ngày sau chắc suất là mì gói. Nó chạy ngược lên Quận 3 để mua, vì ở đây có quán cơm gà xối mỡ theo nó là ngon nhất tại Sài Gòn. Quán cơm này gần công viên Lê Thị Riêng và với cái tên nói lên chất lượng của quán “Quá Ngon”, chính nó cũng phải công nhận rằng món cơm ở nơi đây là quá ngon.
Nó đứng đợi dưới nóng bỏng da của Sài Gòn, nửa tiếng đồng hồ sau thì nó mới có thể mua được ba hộp cơm đem về. Về tới quán, được ngồi vào không gian mát lạnh thay cho cái không khí nóng bức ở bên ngoài thì tuyệt vời.
Ngồi nhâm nhi buổi ăn trưa, rồi giữa trưa đi giao hàng, rồi đến xế chiều lại lân la ra những quán café trước nhà trọ mà ngồi nghe chuyện đời. Khi nó ngồi đây, uống những ngụm café rồi cùng ngắm nhìn đường với dòng xe đông nghịt người qua lại vào những giây phút cuối ngày, nó luôn nghe được những câu chuyện của những chú lái xe ôm, những cô dì bán quán ở xung quanh hay trong chợ, mỗi người mỗi câu chuyện nhưng tất cả tạo nên một nét độc đáo của café bệt ở Sài Gòn.
Có đôi lần nó nghe một câu chuyện như thế này.
Có một người phụ nữ có chồng nhưng suốt ngày cứ bị đánh đập, người vợ không biết nghe ai nói mà hiểu sai ý nghĩa của câu nói “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” mà mỗi lần người chồng đi nhậu về thì cứ đánh, mà người vợ cứ nghĩ là đánh mình như vậy là thương mình và cứ thể để cho đánh. Mỗi ngày vào buổi sáng cứ lại ra ngoài quán café khoe chiến tích huy hoàng của người chồng theo nghĩa của cô vợ đó rằng những vết bầm trên khuôn mặt, tay chân là những dấu ấn của mỗi lần người chồng yêu.
Cũng có đôi lúc chính nó chứng kiến một việc. Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ thì nó dậy rồi mò ra quán café mà nghe chuyện. Bỗng có một bác cao niên bị mù nên phải dùng gậy để dò đường đi để bán vé số. Đến chỗ nó thì nó thì bác ấy có mời nó vài tờ vé số. Tính nó thì không thích chơi mấy cái trò hên xui này nhưng thấy hoàn cảnh như vậy thì cũng mua hai tờ, rồi lấy tiền ra trả thì trong ví của nó chỉ còn lại tờ 500 nghìn, nghĩ là có tiền thối nên nó đưa cho ông bác. Cầm tờ tiền ông bác nói:
– Sao cậu đưa nhiều quá vậy, sáng sớm mới bán tui không có tiền thối cậu ơi!
Nó cười rồi bảo:
– Bác chờ chút để cháu đổi.
Nó ngồi đó rồi cất lời:
– Dì Tám ơi, tính tiền con ly café.
Nó lấy số tiền thối khi trả ly café rồi đưa cho ông bác kèm theo một câu hỏi:
– Bác có mù thiệt không đấy, sao biết cháu đưa tiền lớn.
Bác vé cười phúc hậu đáp nó:
– Cứ mù như thế thì lâu ngày cứ cầm thôi là biết đó là tiền gì, mệnh giá nào à cậu. Chứ lúc trước tui cứ bị người ta lừa thôi, cứ đưa cho tờ vé số đã dò rồi thay cho tiền, lúc ấy tui cứ nghĩ là họ đã đưa tiền cho tui rồi.
Nó cười rồi mời bác vé số ly café ngồi nghe câu chuyện về cuộc đời bác. Khi người ta sống trong lòng Sài Gòn thì phải tuân theo cái quy luật mà Sài Gòn đặt ra, hay là chính người ta đã đặt ra quy luật cho Sài Gòn.
Sau khi đóng cửa tiệm, nó cùng chị Hoa và bé Linh về nhà, ngồi coi tivi một chút thì nhỏ Phụng gọi nó rủ đi chơi, nó định từ chối nhưng khi nhỏ phán một cậu đã ở trước cửa nhà thì nó mới phải buộc lòng mà chấp thuận.
Vừa thấy nó thì nhỏ vui mừng như muốn nhảy cẩng lên vì vui mừng còn nó thì mặt chảy dài như dưa leo vì cái nhìn khó chịu của bé Linh mà không hiểu lí do vì sao.
– Tui muốn đi ăn kem. – Nhỏ nói khi đã bắt nó chở cho bằng được.
– Tối rồi mà ăn kem?
– Kệ, tui muốn ăn kem. Đi nhanh đi mà.
– Ờ.
Vòng vèo vài con phố thì mới đến chỗ mà nhỏ ưng ý, không biết nó đã chạy qua bao nhiêu quán kem và hơn nhiều lần ê cả mặt khi phải chạy xe lên lề rồi phải dắt xuống để đèo nhỏ đi quán khác với các nhìn khó chịu của các anh giữ xe.
Ngồi phịch ra ghế, nó thở phào nhẹ nhõm uống một hơi hết ly trà đá rồi đặt xuống bàn. Những biểu hiện vô tư để qua đi trạng thái mệt mỏi của nó đều được nhỏ lưu hình lại. Bằng chứng là từ nãy đến giờ nhỏ cứ nhìn nó.
– Làm gì nhìn tôi mãi vậy?
– Hì, anh đẹp trai nên tui nhìn.
– Haizz!
– Đùa thôi, tui xem coi anh có điểm yếu nào để tui làm anh yêu tui.
– Nói như đùa ấy.
Nhỏ nhăn mặt, khó chịu:
– Tui có đùa đâu, thật đấy chứ.
– À ừ.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi người phục vụ mang kem ra. Nó vui vẻ cảm ơn trong khi cái mặt nhỏ lạnh như tiền, khi người phục vụ đi thì nhỏ mới trở lại trạng thái tươi cười như hoa, giọng ngọt chết người.
– Ăn kem đi. – Nó nói rồi nhìn ra ngoài cửa.
– Ừa.
Nó và nhỏ đều im lặng ăn kem. Một dòng suy nghĩ cứ chạy mãi trong đầu nó, liệu rằng nó có yêu cô nàng này hay không? Cái thứ còn gọi là tình cảm có còn đọng trong tim nó hay đã vô cảm với tình yêu.
Khi lên Sài Gòn, nó dẹp bỏ cái tính lạnh lùng để cố gắng hòa nhập vì không muốn cách biệt với mọi người ở một nơi mà chỉ cần sự vô tâm thì sẽ tự đánh mất chính mình. Nó cười, nó trò chuyện nhưng tình cảm có lẽ vẫn chưa. Vẫn chưa làm ấm lại con tim nó, để tim nó cảm nhận được nhịp đập của tình yêu.
– Nè, anh đang nghĩ gì vậy? – Nhỏ chọt chọt vào mũi nó.
– À không gì.
– Hì, anh đừng suy nghĩ nhiều, tui biết mà.
– Biết gì?
– Cái đó là bí mật. – Nhỏ nheo mắt tinh nghịch.
– Lại bí mật.
– Hihi, kem tan kìa, anh ăn đi không thì tui ăn hết à nha.
– Heo ham ăn. – Nó buột miệng nói ra cái biệt danh của bé Linh.
– Cái gì? Anh nói ai là heo. – Nhỏ liếc nó.
– À à quen miệng thôi.
– Hứ.
Đôi lúc nó cũng tự hỏi chính bản thân mình rằng nó có cảm tình với bé Linh không nhỉ? Đôi lúc trong thâm tâm nó cũng muốn yêu nhưng cái suy nghĩ đó chỉ thoáng qua đôi chút.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Máu chảy đi đâu?
Chí Phèo biết chữ
Tiếng Động Dị Thường
Tiểu Thư Ôsin
Đi đâu đây ?