Sài Gòn. Sau Ngày Mưa!

05.01.2015
Admin

Chương 21: Đời nhỏ.

Em ngước lên nhìn nó, đôi mắt long lanh còn vương vấn những giọt nước mắt nhạt nhòa.
– Anh trả lời đi.
– Anh đi dạo phố thôi.
– Thật chứ. Một mình hay với ai.
– Lúc đầu thì một mình nhưng lát sao thì đi với bạn.
– Thế là sao?
– Haizz…
Nó thở dài nhìn em, trước mắt nó là cô người yêu của nó hàng ngày luôn tươi cười, luôn bên nó ấy thế mà bây giờ khuôn mặt đáng yêu ấy lại cười một cách lạnh lùng, nụ cười chỉ có nửa khóe môi.
– Anh đi với cô nào vậy?
– Ơ, sao em biết.
– Anh không cần biết, giờ anh hãy cho em biết bạn anh tên gì, ở đâu, đã cùng làm những gì?
– Khánh Lê, bạn gái cũ.
– Tình cũ không rủ cũng đến.
– Giờ chỉ là bạn bè, Lê mới vào Sài Gòn nên anh dẫn đi lòng vòng trong thành phố thôi.
– Ừa, cứ cho là vậy đi.
Em nói rồi đi lướt qua nó lên xe rồi chạy đi. Nó bần thần đứng tại chỗ, tự hỏi tại sao em không cho nó một cơ hỏi để giải thích cho em hiểu. Nó biết hiện giờ em đang hiểu lầm, em đang ghen nhưng hiện giờ chỉ còn một cách là giải thích cho em hiểu tất cả vậy mà em không nghe, đúng hơn là không chịu nghe nó giải thích.
Lặng lẽ dắt xe rồi lên lầu, nó cứ nằm nhìn trên trần nhà một hồi lâu mà trong đầu không có một chút suy nghĩ gì cả. Quơ vội cái điện thoại cùi bắp nhắn cho em một tin nhắn ngủ ngon rồi buông máy xuống. Giấc ngủ kéo đến giữa những tiếng còi xe dưới kia, nơi Sài Gòn vẫn thức.
Sáng sớm, nó thay đồ rồi chạy qua nhà em để đón em ra tiệm như thường ngày. Đứng trước nhà em, nó liên tục gọi điện thoại, nhắn tin nhưng em vẫn không bắt máy, vẫn không trả lời cho nó một tin nhắn nào. Đứng chờ em khoảng hai tiếng, nhìn vào đồng hồ đã gần chín giờ sáng thì nó cũng đành quay xe chạy về tiệm để làm. Đến tiệm vẫn không có em, lòng nó chợt thấy có một sự thiếu vắng nào đó ở nơi đây, mà cụ thể là những tình yêu của em dành cho nó mỗi ngày. Hôm nay tiệm thiếu em nên số công việc của nó cũng kiêm luôn phần công việc của em nên nó bị thời gian cuốn đi mà không hay biết gì. Chỉ đến khi bé Linh tới bảo nó ăn cơm tối thì nó mới giật mình mà nhìn ra ngoài đường, nhìn thành phố đã lên đèn thì nó mới nhận ra đã gần một ngày nó và em không ở bên nhau.
Trở về với nhà nó gác tay lên trán mà suy nghĩ về em, chợt nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ Lê bảo hôm nay bận nên không đưa nhỏ đi chơi được. Nó lấy xe, lại một mình vòng quanh cái thành phố này, nhìn nó bây giờ chẳng khác nào chính nó ngày trước, thích lang thang, thích đi khắp các con đường trong thành phố để rồi lại dừng lại trước cửa nhà em. Đứng từ lòng lề đường ngước nhìn căn nhà biệt thự nơi em đang ở. Nhìn về phía một căn phòng đang sáng đèn mà nó biết chắc đó là phòng của em, nó chợt lấy điện thoại gọi cho em, tiếng chuông kéo dài rồi kết quả em không bắt máy. Nó soạn một tin nhắn:”Anh đang đứng trước cửa nhà em, anh muốn gặp em”. Cái tin nhắn nhấp nháy trong máy nó rồi cũng được gửi đi. Đứng dưới cái lạnh về đêm của Sài Gòn không lâu thì em cũng bước ra mà đứng trước mặt nó.
– Tại sao em không ra tiệm?
– Em mệt.
– Thật không?
– Thật!
– …
– Còn đúng bốn ngày nữa là tròn hai tháng rồi đó anh.
– Sao lại bốn ngày, anh nhớ không lầm là còn gần nửa tháng mà.
– Không, chỉ còn bốn ngày.
– Là sao?
– Nếu anh vẫn còn yêu cô Khánh Lê đó thì anh có thể rời xa em, dù gì thì khoảng thời gian hai tháng này cũng đã làm cho em hạnh phúc rất nhiều nhưng chỉ tiếc là những ngày cuối lại không được trọn vẹn.
– Em nói gì lạ vậy hả? Em biết rằng hiện giờ anh chỉ coi Lê là một người bạn không hơn không kém. Em cũng hiểu rõ tình cảm của anh và Lê không bao giờ có thể nối lại được và Lê cũng có người để yêu còn anh có em. Lê ôm anh chỉ vì lạnh, và cũng ngủ gục nên mới tựa vào vai anh. Anh nói hết rồi, tất cả mong em hiểu anh.
– Em hiểu. Em cảm ơn vì anh đã chịu yêu em. Cảm ơn anh. Em muốn ở bên anh vào những ngày cuối cùng nhưng có lẽ như vậy tốt hơn cho em và anh.
– …
Nó đứng lặng nhìn em quay lưng bước đi vào nhà, nhìn từ phía sau lưng em giống như em đang bước đi ra khỏi thế giới của nó, và nó chỉ có thể đứng nhìn em từng đằng sau không thể chạy tới bên em, ôm em vào lòng như thường lệ mà giờ chỉ có thể ngước nhìn bóng hình em xa dần…
Không biết rằng những lời nói đó của em là như thế nào. Em đã cho nó cơ hội để giải thích, và nó cũng đã nói hết. Em nói em hiểu nhưng tại sao em lại quay lưng đi, tại sao em lại chọn cách rời xa nhau. Cái cảm giác khó chịu lại bùng lên giống lúc Khánh Lê nói lời chia tay nhưng bây giờ có lẽ cảm giác khó chịu ấy lại khó chịu lên gấp đôi.
Nó lại vòng quanh những con phố một chút rồi về nhà, trước những ánh nhìn ái ngại của chị Hoa và lo lắng của bé Linh, nó tự nhốt mình ngoài lan can, ngồi nhìn Sài Gòn từ trên cao như thói quen của nó. Bên cạnh, ly café đang tan dần trong đêm, vị café cũng nhạt dần vì đá và cuộc sống nó cũng nhạt dần vì không còn em bên cạnh. Nó lại ngắm Sài Gòn trong nỗi cô đơn, lại ngắm Sài Gòn chỉ riêng một mình nó. Ánh đèn đường chỉ chiếu rọi một khoảng nào đó của một đoạn đường và cần rất nhiều ánh đèn mới có thể làm con đường đó sáng lên. Nhưng khi nơi nào đó chỉ riêng một bóng đèn thì chỉ một khoảng được chiếu sáng và vô số khoảng sẽ chìm vào trong bóng tối. Nỗi cô đơn trong lòng nó là như thế, sáng ít nhưng tối nhiều vì em đã rời xa nó.
Có một điểm làm nó giật mình vì nó biết, với tính cách của em thì dù có ghen cũng không tới mức như vậy, em cũng hiểu nếu trong vòng hai tháng mà nó yêu em thì cái khoảng thời gian hai tháng ấy cũng coi như không tồn tại. Vậy mà giờ đây em lại buông tay, lại phá bỏ những lời hứa khi xưa, quay lưng lại với những kỷ niệm dù chỉ là mới đây thôi nhưng cũng là những kỷ niệm mà cả hai cùng tạo ra trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, chỉ còn ba ngày là đến thời hạn hai tháng. Nó vẫn làm bình thường vẫn giao hàng, vẫn phục vụ mọi người khách và vẫn trêu đùa với bé Linh. Ban ngày là như vậy, vẫn là nó hằng ngày nhưng ban đêm lại trở thành nó của ngày xưa. Một kẻ lang thang, lạnh lùng và bất cần. Nó biết em rời xa nó, nhưng nó không chấp nhận, nó không chấp nhận một cuộc tình chia tay mà không hiểu một lí do. Nó muốn tìm một câu trả lời nằm ở em, người con gái nó rất yêu.
– Anh phải ăn chút gì đi chứ.
Tiếng bé Linh vang bên tai nó, ờ thì em có rời xa nó nhưng vẫn còn nhiều người bên cạnh nó.
– Ờ, anh biết rồi.
– Biết rồi sao anh còn ngồi đây, cứ ở ngoài lan can thế này vào đêm thì lạnh lắm.
– Quen rồi mà em, sao em không vào ngủ đi.
– Em không ngủ được.
– Sao vậy?
– Tại lo cho anh, anh cứ như thế này thì em lo lắm.
– Ờ, không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Vào ngủ đi.
– …
– …
– Anh đang buồn vì chị Phụng đúng không?
– Ờ, anh lại để một người rời xa anh rồi.
– …
– Anh thất bại quá em nhỉ?
– …
– Thật là thảm bại… vô dụng…
Bé Linh bất chợt ôm nó, đặt lên môi nó một nụ hôn thật dài… Nó có cảm giác rằng Sài Gòn và cuộc đời cứ thích trêu đùa nó. Cứ thích hành hạ nó với những bất ngờ.
Rời môi nó, cô bé ngước nhìn nó rồi nói:
– Không sao đâu anh.
– …
– Dù mọi người có rời xa anh nhưng vẫn còn em mà. Thôi vào ngủ đi anh, trời đã khuya lắm rồi.
– …
Nó ngoan ngoãn nghe theo lời bé Linh. Trong đêm, giấc ngủ cứ chập chờn, đôi lúc những tiếng động nhỏ bên phía chị Hoa và bé Linh cũng làm nó choàng tỉnh giấc nhưng rồi lại cố nhắm mắt để tìm lại giấc ngủ.
Ngày thứ hai em và cũng chỉ còn hai ngày nữa là tới thời hạn hai tháng. Trong một ngày hôm nay, bé Linh thay em làm tất cả mọi thứ kể cả việc dành thời gian cho nó. Cô bé trò chuyện với nó, trêu nó và cũng làm những việc như em thường làm với nó. Nó hiểu bé Linh làm như vậy là chỉ muốn nó vui lên mà không ũ rũ nữa, cô bé tránh không nói và nhắc tới em mỗi khi nói chuyện với nó. Có cảm giác như rằng bé Linh đang giấu nó điều gì.
– Anh Kha, phụ em cái này với.
– Ờ.
– Anh Kha, giao hàng kìa…
– Anh Kha, giao bánh hộ em với.
Cứ thế, mỗi tiếng gọi của bé Linh là nó phải tấp nập với công việc của mình. Bé Linh làm cho nó bận rộn để nó không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Nó mỉm cười chạy thật nhanh đi giao hàng rồi về.
Sáng sớm của ngày cuối cùng, ngày mai là đến thời hạn và bây giờ nó quyết định tìm em. Dù là ngày cuối cùng nó vẫn nuôi tia hy vọng rằng mọi thứ sẽ êm đẹp trôi qua. Nó và em sẽ trở lại như trước.
Đến nhà em, mọi thứ cứ im lặng đến đáng sợ. Nó gọi cho em nhưng không được, bấm chuông thì cũng không ai ra mở cửa, nó bắt đầu lo lắng rồi đành ngồi trước nhà em chờ đợi. Dòng người cứ đi qua đi lại rồi nhìn nó với ánh mắt kì lạ, giống như một thằng con hư hỏng đi chơi quậy phá để rồi bị nhốt ngoài đường vậy. Hiện giờ nó chỉ muốn gặp em, để nói cho em hiểu tất cả và nó sẽ cố níu tay em, kéo em về lại bên nó. Chợt tiếng chuông điện thoại nó vang lên, vội lấy ra là bé Linh gọi cho nó:
– Alo, anh nghe!
– Anh Kha, anh vào bệnh viện Hùng Vương nhanh nha. Chị Phụng…

Chương 22: Tạm biệt em, Thiên Thần nhỏ!

Nó vội bỏ điện thoại vào lại túi rồi vòng xe lại chạy như bay đến bệnh viện. Trên đường đi không ít lần nó vượt vô số cái đèn đỏ để được đến bên em thật nhanh. Bầu trời Sài Gòn cứ âm u, cứ như là tâm trạng của nó lúc này, lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm không yên. Tới nơi, nó đưa xe cho bác bảo vệ, lấy phiếu rồi chạy như bay lên lầu. Đứng đợi thang máy mà lòng nó cứ nhảy thình thịch, nhìn từng con số cứ thay đổi mà nó muốn tức điên lên và quyết định chạy thang bộ lên đến tầng ba. Đến trước phòng cấp cứu nó không khỏi bàng hoàng, trước mắt nó có cả gia đình em, chị Hoa, bé Linh, nhỏ My và thằng Tuân. Ai ai cũng có nét mặt buồn bã, lo lắng. Đây là lần đầu tiên nó gặp ba mẹ em, nó cẩn thận đến chào hai người:
– Con chào hai bác, xin lỗi vì con tới muộn ạ.
Bố em nhướng mắt lên nhìn nó rồi hỏi:
– Ừa, con là Kha đúng không?
– Vâng ạ.
– Không phải lỗi của con đâu, con đừng xin lỗi.
– Vâng…
Mẹ em tiếp lời:
– Con bé nó cũng mạnh mẽ lắm, hai tháng cuối cùng của nó. Nó đã làm được điều nó muốn rồi. Giờ cầu mong cho nó qua khỏi để sống tiếp.
– Thưa bác, cho con hỏi Phụng bị gì thế ạ?
– Ủa, nó chưa kể cho con nghe à?
– Chưa ạ!
– Con bé thiệt tình thật. Nó bị ung thư máu cháu ạ, chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi. Khi nó gặp cháu thì nó chỉ còn sống được khoảng hai tháng mà thôi.
– Vâng.
Nghe câu nói đấy như sét đánh ngang tai. Nó bần thần ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, tay vò mái tóc mà không nói nên lời. Mẹ em khi nói đến đây cũng nước mắt lăn dài trên gò má, bố em cũng mím môi thật chặt để kiềm lại những giọt lệ đang muốn rơi. Ánh đèn đỏ cứ sáng lên mà làm những con người ngoài này phải chờ đợi. Chờ đợi một điều thần kì nào đó đến với em. Nó thầm cầu ước cho em qua cơn nguy kịch, cho em mạnh mẽ để sống tiếp, để nó nói với em những điều nó muốn nói, để nó cho em những ngày tháng được yêu thật sự chứ không phải là hai tháng đấy. Nó muốn nói với em rất nhiều điều, chỉ cần em mạnh mẽ vượt qua thì tất cả mọi chuyện sẽ thành sự thật thôi.
Bé Linh ngồi kế bên nó, nhẹ nhàng nói:

– Chị Phụng sẽ không sao đâu anh.
– Ờ, em ấy sẽ không sao.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như đang thử thách lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người. Bất chợt ánh đèn đỏ chuyển sang màu xanh và cánh cửa cũng từ từ mở ra. Tất cả mọi người ai cũng đứng dậy mà tới hỏi người bác sĩ vừa mới bước ra:
– Con tui có sao không bác sĩ.
– Chúng tui đã cố gắng hết sức, mọi người tranh thủ nốt thời gian còn lại. Chúng tui rất tiếc phải nói điều này.
Người bác sĩ lắc đầu buồn bã bước đi, để lại phía sau là mẹ em đã suy sụp hoàn toàn, dàn dụa nước mắt và gần như ngất đi. Nó lao vội vào phòng bệnh, trên giường, em đang yếu ớt thở bằng ống ô- xy, nó nắm đôi tay nhỏ nhắn của em, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của em đang nhợt nhạt. Nó nhìn em mà nước mắt cũng muốn lăn dài, ước gì nó có thể san sẻ bớt một nỗi đau nho nhỏ trong em, để em lại tiếp tục bên cạnh nó, để em tiếp tục sống với mọi người.
Chỉ mới xa nhau bốn ngày nhưng giờ trong em khác quá. Vẻ xinh xắn, kiều diễm kia đã phai tàn, giờ đây chỉ còn vẻ mêt mỏi, tiều tụy trên khuôn mặt em, căn bệnh quái ác mà em đã giấu nó, đã biến em từ một cô gái xinh đẹp trở nên như thế này. Em mở mắt ra nhìn nó, khóe mắt em chảy những giọt nước mắt. Nó đặt tay em lên mặt nó, em nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nó rồi nhìn xung quanh mọi người. Em từ từ nhắm mắt lại, chìm vào một giấc ngủ dài mà không bao giờ tỉnh lại. Bàn tay em trong tay nó đã buông lỏng. Máy đo nhịp tim đã trở về với con số 0 và một đường thẳng dài.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nó đã khóc. Nó ôm chặt lấy em mà khóc lên. Nó khóc trước mặt mọi người, nó khóc cho nỗi đau mà em phải chịu hàng ngày, hàng tháng, nó khóc cho người con gái mà nó yêu giờ đây đã rời xa nó. Sao ông trời lại luôn muốn lấy đi những thứ của nó. Lấy đi một tình yêu mà nó luôn mơ. Lại làm cho con tim nó thêm đau khổ mà thôi. Tại sao?
Bé Linh đến bên nó, vòng tay ôm nó thật chặt. Rồi dắt nó ra khỏi phòng bệnh để cho ba mẹ em nói những lời cuối cùng với em trước khi xin phép đưa em về an táng. Nó biết bây giờ em không thể nghe, cũng không thể nói chuyện. Nó ngồi ngoài băng ghế đá, bên cạnh là bé Linh và chị Hoa. Thằng Tuân đến trước mặt nó, đặt tay lên vai:
– Ê Kha, tao hiểu tình cảnh bây giờ của mày, nhưng giờ đây cũng không ai muốn như thế này cả, nếu mày yêu con Phụng thật lòng thì đừng có làm cái bản mặt ủ rũ ấy, tao biết nhỏ cũng không muốn thấy mày vì nhỏ mà như thế này.
– Ờ, tao biết chứ.
– Tao với My về trước, mày cũng nên về nghỉ ngơi đi.
– Ờ tao biết rồi.
– Ừ.
– À mà anh Kha, nhỏ Phụng có gửi em bức thư, bảo em đưa lại cho anh.
– Ờ, cảm ơn em.
Nó cầm bức thư em đưa cho nó môi mím chặt lại. Nó không muốn cái sự thật này diễn ra, nó ao ước mọi việc từ sáng đến giờ chỉ là mơ, chỉ là ác mộng. Để khi nó tỉnh giấc thì tất cả vẫn vẹn nguyên, em vẫn còn bên nó, em vẫn sẽ vui đùa cùng nó…
Ba mẹ em đứng trước mặt nó, nó nhìn hai bác rồi cúi mặt xuống. Bác trai ngồi kế bên nó mà nói:
– Con Phụng nó đi rồi, con cũng đừng buồn nữa. Kiếp này nó gặp được cháu thì nó đã hạnh phúc rồi.
– Vâng ạ!
– Lúc đầu nghe con bé nói rằng có người quen nó thì bác cũng mừng lắm nhưng cũng lo. Lo vì lỡ gặp những thằng như trước kia thì không ổn, sau khi nghe con bé kể về con thì bác cũng yên tâm phần nào. Bác cảm ơn con đã chăm sóc con gái bác trong suốt hai tháng qua.
– Dạ không, con mới là người phải cảm ơn hai bác. Cảm ơn hai bác đã mang Phụng đến bên con.
– Ừa, thôi bác phải xuống dưới bệnh viện lo thủ tục. Con cũng về nghỉ đi cho khỏe.
– Vâng ạ, con chào bác.
– Ừa. Có dịp thì gặp nhau nói chuyện được không Kha?
– Dạ được ạ!
Nó đứng lặng im bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn em qua tấm kính của căn phòng. Em vẫn nằm đó, tuy gần nhưng xa. Nó không biết vì sao ông trời lại trêu đùa với cuộc đời nó như vậy. Khi cho nó tình yêu thì luôn lấy đi nó gấp đôi cái tình yêu đó. Có phải ông trời đang ghen ghét với nó?
Phóng xe về những một gã điên, nó chiếc cửa ngăn cách căn phòng, thổn thức một mình. Ban đêm, mặc cho bé Linh và chị Hoa gọi nó ra ăn cơm, lo lắng cho nó, hỏi han nó nhưng đáp lại mọi người chỉ là tiếng im lặng. Nó ngoái nhìn xuống lòng lề đường, nhìn những ánh đèn lấp lánh đang cố tỏ sáng trong đêm khuya. Nó chợt nhớ em, có phải em cũng đã từ cố gắng để chống lại căn bệnh trong người mà không hề cho nó hay biết. Em cố gắng cười, em cố tạo niềm vui để cho nó cười, để nó không lo lắng về em.
“Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em thì đột nhiên nó nhận ra trên tay nó có nhiều sợi tóc sợi rụng. Nó ngỡ ngàng nhìn em thì chợt nhận ra em cũng đang tái mặt khi nhìn tay nó. Rồi em khẽ thở dài buồn bã rồi ôm lấy nó khóc òa lên.

– Huhu, giờ em không biết xài dầu gội gì nữa anh ơi, xài loại nào tóc em cũng rụng hết anh ạ?”

Nó chợt nhớ lại, đáng lẽ lúc đó nó phải nhận ra những biểu hiện kì lạ của em lúc đó. Tại sao nó lại quên, tại sao nó lại không quan tâm đến điều đó. Đó cũng là lần duy nhất nói lên bệnh tình của em mà nó phát hiện ra. Nó cười, nó cười như một gã điên, cười có chính sự ngu ngốc, sự vô tâm của bản thân. Để rồi trong nụ cười có những giọt nước mắt.
Không gian yên tĩnh của trời khuya vẫn đáng sợ, lâu lâu những tiếng xe chạy vụt qua để lại tiếng hụt hẫn, khó chịu cho những người vô tình nghe. Cái không gian này nó có thể nghe được cả nhịp đập trong tim nó. Tim nó giờ không còn đau nhưng nỗi đau ấy đã truyền vào trong tâm trí nó, truyền vào những ký ức của nó và em. Để mỗi khi nó nhớ lại là nỗi đau tự tìm đến nó, thật xót thương.
Nỗi nhớ cứ len lỏi trong từng hơi thở, trong từng cử chỉ của nó. Ngồi trên bãi cỏ ngày nào có bóng dáng em bên cạnh nhưng giờ chỉ còn một thân, một mình. Vẫn cơn gió thổi rì rào lướt nhẹ trên mặt nước, vẫn là bầu trời da cam đượm buồn, vẫn là tiếng tàu bè chạy qua, chạy lại, vẫn là tiếng những con sóng xô vào bờ một cách chậm rãi. Mọi thứ vẫn vậy, không gian, thời gian vẫn vậy. Chỉ có tình cảnh người giờ đây đã đổi khác, cảnh vẫn thế, chỉ có con người luôn thay đổi, con người thay đổi đến chóng mặt. Chỉ vài ngày trước đây, vẫn còn bên nhau, vẫn còn ngồi đây trò chuyện, thưởng thức món kem mà em thích và vẫn tay trong tay trao những nụ hôn. Để rồi bây giờ, đối mặt với hiện tại thảm khóc này, thật đau khổ. Nó muốn trốn tránh cái hiện tại này, nó muốn được chìm lại những ký ức có nó và em trên những hình ảnh của Sài Gòn – thành phố mà nó gặp em. Sẽ chẳng bao giờ nó hết yêu em và cũng chẳng bao giờ nó hết yêu Sài Gòn. Vì Sài Gòn đã mang em đến bên cạnh nó, đã chứng kiến nó hạnh phúc bên nhau và cũng chứng kiến em cùng nó chia xa.
Tình yêu là một diễn biến liên tục của một bộ phim cuộc đời, trong đó người yêu nhau sẽ là diễn viên, còn kịch bản và đạo diễn sẽ là của cuộc đời. Khi đạo diễn muốn diễn viên yêu nhau thì họ sẽ yêu nhau, muốn họ xa rời thì buộc họ có yêu nhau cũng phải xa rời. Tình yêu như những khoảnh khắc nhẹ bay, lơ lửng trong không trung tưởng chừng như là hư vô, thực tại xen lẫn với quá khứ để tìm kiếm một tình yêu trong một cuộc đời.
Nó từ từ lật lá thư của em, nhìn những dòng chữ nghiêng nghiêng cùng những giọt máu vẫn còn hồng trên trang giấy.
“Ngày… tháng… năm”

Chương 23: Bức thư.

“Ngày… tháng… năm”
“Chào anh! Người yêu của em!
Chắc hẳn bây giờ anh đang buồn lắm phải không? Em biết, khi anh đọc lá thư này thì em đã không còn bên anh được nữa. Em buồn lắm. Buồn vì không thể bên anh được, buồn vì không được anh chăm lo, buồn vì không được anh yêu thương và còn nhiều thứ khác nữa. Anh à, hứa với em nhé? Hứa với em dù rằng ngày mai em không còn bên cạnh anh thì anh vẫn phải sống tốt, phải sống cho chính cuộc đời của anh đừng vì chuyện của em mà anh suy sụp… em không muốn thấy anh như vậy. Em xin lỗi vì đã giấu anh về bệnh tình của em, em xin lỗi vì đã cho anh hy vọng rồi lại lấy đi hy vọng của anh. Em thật ích kỷ phải không anh? Không biết anh có hận em không? Hận lắm phải không anh? Chính em là người mà đã bắt anh phải yêu, bắt anh phải mở rộng con tim để chào đón em. Để rồi em lại cho con tim anh thêm một vết thương, em thật có lỗi.
Em biết ngày mai em sẽ ra đi, anh cũng đừng buồn. Tuy em đã gây ra cho anh những nỗi đau nhưng em cũng cảm ơn anh đã cho em những tình cảm thật lòng trong hai tháng qua. Hihi, em ngốc quá phải không anh? Ngốc đến nỗi lừa dối người mình yêu để rồi giờ em phải khóc thế này. Anh đừng khóc nhé, con trai mà khóc là xấu lắm biết không? Hai tháng qua, em thật sự rất vui, thật sự rất hạnh phúc vì có anh bên cạnh. Cảm ơn anh nhiều lắm, người em yêu rất nhiều.
À em muốn nói với anh một điều nữa. Dù xa em thì anh vẫn phải có một tình yêu mới nhé. Hi, em không muốn vì em mà anh lại khép cửa con tim của mình đâu, vậy không tốt đâu, em không muốn người yêu mình ế tới nổi không có cô nào theo về nhà làm vợ đâu. Em muốn thấy anh được hạnh phúc thật nhiều, thật nhiều nhiều luôn. Hứa với em anh nhé. Hứa rằng sẽ có một tình yêu, sẽ có một cuộc sống khác. Bé Linh là người khuyên em nên quen anh. Cô bé thật tốt, và Linh em ấy cũng là người đầu tiên em nói bệnh tình của mình. Em có nói với cô bé rằng: “Khi em ra đi, thì Linh sẽ là người thay em chăm sóc anh và yêu anh”. Nhưng rồi em sợ, em sợ anh sẽ không yêu cô bé, em biết bây giờ nói ra thì rất khó nghe, em muốn anh hứa với em sẽ yêu Linh nhé! Được không anh? Nếu anh không yêu Linh thì em sẽ không tha cho anh đâu. Hihi!
Đó là những gì em muốn nói với anh đó, chàng ngố của em. Ngày mai em sẽ không còn ngắm được bầu trời đầy sao này nữa rồi, sẽ không còn bên anh ngắm nhìn những con sóng ở Sông Sài Gòn, sẽ không còn được ôm anh từ đằng sau để cùng đi qua những đoạn đường dài. Ngày mai em đi, anh không được khóc biết chưa? Hi.
Tạm biệt anh, người em yêu rất nhiều. Chúc anh hạnh phúc và mạnh khỏe!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó, nước mắt rơi nhưng môi nó lại mỉm cười. Nó cố gượng cười để em được vui nhưng lại không kìm nổi những giọt nước mắt. Dù biết em đã dặn không được không nhưng giờ đây, ngăn chặn những dòng nước mắt cũng trở nên quá khó đối với nó. Cầm chặt lá thư trong tay, nó ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao cùng những con sóng nhỏ. Những vì sao, con sóng mà bây giờ em không thể nhìn thấy được, biết làm sao được khi ông trời lại bắt thiên thần như em phải về trên đó, không cho một thiên thần như em được ở bên nó nữa rồi. Thật quá đớn đau nhưng cũng không biết phải làm gì.
Nó không làm được gì cho em, không bảo vệ em, không cùng em đi đến cuối con đường, không thể yêu thương em trọn đời này. Nó là một kẻ thất bại, một kẻ ngu ngốc nhất trên cõi đời này. Nếu nó biết trân trọng em, trân trọng những phút giây quý báo bên nhau thì giờ đây nó cũng nhẹ nhõm được phần nào. Nhưng nó lại để thời gian ấy trôi qua, trôi qua một cách lặng lẽ và thời gian đó lại rút dần cuộc sống của em, phai tàn đi những ngày tháng tương lai của em. Để rồi tương lai mà em vẽ ra tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà em chưa thể thực hiện được. Bây giờ nó không biết làm gì, nó không biết phải làm thế nào bởi vì nó đã thất bại, nó đã quá ngu ngốc để em rời xa nó. Không phải vì lỗi của nó nhưng trong lòng nó lại cứ thấy day dứt một nỗi niềm gì đó khó tả. Để rồi ngày mai nó sẽ không biết ngày mai bản thân sẽ như thế nào khi không còn em bên cạnh. Không còn nghe tiếng cười nói của em, không còn nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của em khi bên nó, và sẽ không còn thấy bóng dáng của em trong mắt nó nữa. Tất cả như một cuốn phim vậy, để rồi nó như người mất trí nhớ, mất đi những thứ quý báo xung quanh và chỉ còn những kỷ niệm ở tại một nơi nào đó mà trong đó có em bên cạnh nó.
Em muốn nó yêu bé Linh, thật quá khó để bây giờ nó có thể yêu thêm một ai đó, nhưng em bắt nó phải hứa rồi thì phải biết làm sao. Nó sẽ lần lượt thực hiện những lời hứa mà em bắt nó phải hứa, nó muốn em được vui và không giận nó. Nếu có kiếp sau, nó muốn được yêu em, chỉ vậy thôi.
Nó đứng nhìn bầu trời đầy sao kia, có lẽ một trong những ngôi sao sáng nhất sẽ là em và nó biết em đang dõi theo nó, chăm sóc và quan tâm nó bằng một cách gì đó không thể biết được. Nó đưa tay lên bầu trời, nắm trọn một ngôi sao sáng nhất mà trong lòng nó coi đó là em:
– Phụng à! Anh sẽ thực hiện những lời hứa đó, anh sẽ sống tốt, anh sẽ không buồn rầu, sẽ yêu bé Linh như yêu chính em vậy. Anh yêu em! Cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh.
Nó mỉm cười rồi lặng lẽ dắt xe ra về. Ngoài sau xe, đã không còn bóng hình ai đó ôm nó, tựa cằm vào vai nó mà hát vu vơ như trước nữa. Nó sẽ nhớ lắm, những ngày tháng bên nhau, những ngày tháng dù có như thế nào vẫn không thể quên được. Sài Gòn, giờ chỉ còn mình nó.
Mới sáng sớm, cơn mưa rả rích cứ rơi nặng hạt. Dù được bé Linh cho ô nhưng đôi bàn tay nó vẫn ướt vì cứ mãi lao tấm di ảnh của em trên bia mộ. Chỉ trong vòng ba tháng hè mà nó phải trải qua hai cảm giác mất đi người thân bên cạnh, bé Linh đứng bên cạnh nó, bàn tay nhỏ bé đang run rẩy khi đang trong tay nó. Nó biết em đang nghĩ đến mẹ của em. Tiếng khóc cứ thưa dần, thưa dần khi dòng người đi đưa tiễn em lần lượt ra về. Bố mẹ em cũng khuyên nó ra về, nó cũng dạ vâng cho có nhưng rồi cũng đứng lại nhìn em. Con tim nó không muốn rời xa em nhưng trong tâm trí nó thì ngược lại. Em giờ đã xa nó, nó muốn em bên cạnh nó thì hình bóng em sẽ mãi trong tâm trí nó và em sẽ mãi sống trong lòng nó.
Cuộc sống không còn em bên cạnh như đổi khác, ngày em ra đi cũng là ngày khai trường năm học mới của nó. Những ngày tháng hè, vui vẻ hạnh phúc đã qua và bây giờ nó lại trở về với giảng đường, trở về với cái đồ án tốt nghiệp đang chờ đợi phía trước nếu không muốn ở lì trong trường. Sinh viên thì thường nhập học trễ hơn trường cấp 3 cả tuần nên nó cùng chị Hoa phải buộc lo cho bé Linh trước. Ngày nhập học, bé Linh xinh lung linh trong tà áo dài trắng, trong em thật dễ thương và vô cùng ra dáng thiếu nữ, đến nó cũng muốn mê nữa. Nó chợt nghĩ, không biết nếu em mặc tà áo dài này thì sẽ thế nào nhỉ, chắc xinh lắm.
– Nghe nói trường em trừ thứ hai ra thì những ngày khác hình như mặc váy anh ạ.
– Ừa, đúng rồi, em mặc trong cũng xinh mà.
– Ngại lắm anh ơi, trước giờ em có mặc váy đi học bao giờ đâu.
– Hì, thì tập dần cũng quen à em.
– Vâng.
Dừng chân trước cửa trường THPT Lê Quý Đôn đang nhộn nhịp trong ngày khai trường. Nhìn những tà áo dài trắng, những chiếc quần tây xanh làm nó chợt nhớ tới những năm tháng làm học sinh của mình. Không biết những người khác thì sao chứ riêng nó khi bước chân làm sinh viên rồi thì nó mới hối hận vì đã bỏ phí một cuộc sống học sinh khi xưa. Làm sinh viên thì cũng không sung sướng gì mấy, không được ăn những bữa ăn ngon, lúc chi tiêu thì phải tính toán từng đồng từng cắt, tối trước khi ngủ thì phải tính ngày mai sẽ ăn gì cho rẻ, nhức cả cái đầu.
– Hi, chút anh nhớ đón em về nha.
– Ừ, anh biết rồi.
– Hi, bye anh. Chúc anh một ngày tốt lành.
– Em cũng vậy.
Chạy xe đến giảng đường mà nó ngao ngán. Vậy là từ đây nó đã chấm dứt hoàn toàn cuộc sống ăn chơi, ngủ nướng mà phải gò lưng cầm bút, cầm sách, cầm viết và làm đồ án tốt nghiệp. Thằng Tuân chào đón nó bằng một chầu ăn sáng.
– Sao rồi thằng bạn, vượt qua cú sốc rồi chứ.
– Mày cứ nhắc lại chuyện cái ao.
– Haha, tao xin lỗi. Nghe cách nói chuyện thì tao hiểu rồi.
– Chỉ mày hiểu tao.
– Giờ mày quen bé Linh à?
– Ờ, di nguyện của tiểu thư thì sao tao dám không tuân chứ.
– Tao nói thật nha, nếu mày có tình cảm thì tao không trách gì mày, chứ mày chỉ muốn làm theo lời hứa mà yêu cô bé thì mày có thấy mày đang lợi dụng tình cảm của Linh hay không?
– Ờ, tao cũng nghĩ đến việc này rồi. Nếu tao nói điều này ra thì tao cũng buộc phải có lỗi với Phụng, vì tao cũng yêu Linh mà.
– Haha, mày phong lưu thật. Tao hiểu hoàn cảnh của mày hiện giờ nên cũng không trách móc gì, chỉ có điều…
– Có điều gì?
– Có điều nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nói mày này nọ thì mệt, ví dụ nhỏ My nhà tao đang làm ầm ầm mấy hôm giờ, tao giải thích đủ thứ mới chịu yên.
– Trời, ghê vậy.
– Khổ là vậy đấy.
– Mà mày cũng biết tính tao là không quan tâm miệng đời thế gian mà.
– Chú thì cứ bất cần đời thế là cùng.
– Haha.
Nó cười đùa với thằng bạn thân, trong lòng nó thì thầm:
– Anh đang sống rất tốt, em yên tâm đi nhé Phụng!

Chương 24: Khởi đầu cho kết thúc.

Ngày lại qua ngày, tháng lại qua tháng. Từ ngày xa em đến nay cũng đã vỏn vẹn được ba tháng, thời gian cứ trôi qua vội vã nhưng lòng nó vẫn chìm trong quá khứ, nó vẫn nhớ những ngày bên em, nhớ ánh mắt, nụ cười dù nó biết em đã là quá khứ của cuộc đời nó, nó biết cố níu kéo quá khứ là một điều không thể nhưng lại không có cách nào dứt ra được. Tình cảm hiện giờ của nó với bé Linh vẫn tiến triển tốt, hiện giờ có lẽ tình cảm của cả hai cũng đã ngang mức tình cảm của em và nó ngày trước.
Ngày ngày qua nó đưa đón bé Linh đi học, đi về. Em ấy cũng có nhiều bạn mới tại trường, vẫn nhiều niềm vui trong cuộc sống.
– Anh ơi, dậy đi, dậy đi. Chở em đi học mau lên.
– Từ từ đã nàng…
– Huhu, chở em đi học đi mà, sắp vào lớp rồi anh.
– Ờ ờ, chờ anh chút.
Lại một ngày nắng vàng của cuối thu, nó lặng lẽ đèo em đi học. Bây giờ chị Hoa đã không còn bên cạnh nó và bé Linh. Chỉ vì muốn tốt cho bé Linh và nó mà hiện giờ chị Hoa bị gia đình ép đi du học để về làm ở công ty gia đình. Cuộc sống của nó và em hiện giờ cũng ổn định. Chị Hoa giao tiệm cho bé Linh để tiếp tục mở tiệm bánh, nó cũng đi thực hành ở vài tòa soạn nên cũng kiếm được vài ba đồng để tiếp tục cuộc sống ở nơi phồn hoa, sa lệ như Sài Gòn.
– Từ giờ chúng ta phải cố lên em nhé.
– Vâng ạ.
Nó động viên em, dù gì đến bây giờ người còn lại bên cạnh nó là bé Linh. Nó mỉm cười nhìn lên bầu trời. Quá khứ quá đi, để tương lai lại tiếp bước. Nó ôm em vào lòng, thầm nói: “Anh sẽ chăm sóc Linh thật tốt, anh sẽ yêu em ấy, cũng như yêu em vậy.”

Lời tác giả: Tình hình mà nói thì mình cũng muốn tiếp tục bộ truyện này nhưng khổ một cái là ông anh hàng xóm lại không chịu kể tiếp để mình viết. Ông anh đó kể nhiêu thì mình cũng viết lại bấy nhiêu đó mà thôi. Có lẽ chương cuối cùng làm mọi người thất vọng nên mình xin lỗi trước. Dù gì cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian vừa qua. Sau bộ truyện này mình cũng sẽ viết thêm một bộ truyện mới mong mọi người đón nhận.

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ngưu Lang Chức Nữ
Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ
Cầu Cơ
Trớ Trêu
Ngồi Khóc Trên Cây