Tôi tự nhiên hồi hợp để chờ đợi em nói về con trai ấy…
Tôi cảm giác như mình đang ghen vậy…
Trái tim đập nhanh hơn…
Có lẽ nào…
Chap 146:
– Là ai, nói nhanh đi trời, ấp a ấp úng nữa – Tôi hối thúc em.
– Ừ, bạn trai cũ của tớ – Như đan kẽ đôi bàn tay của mình vào nhau rồi nhìn xuống dưới mà nói có vẻ như ngại ngùng.
Tôi quá bất ngờ với cái kết quả này, ban đầu chỉ dự đoán hắn là một thằng nhãi ranh nào đấy theo đuổi em thôi chứ nào ngờ chuyện nó lại như thế này chứ. Tôi có chút nôn nóng trong người, muốn biết rõ tất cả sự việc.
– Thế hai người hiện nay thế nào rồi? – Tôi bắt đầu khai thác.
– Chia tay lâu rồi cậu.
– Chia tay?
– Ùh. Gặp nhau, anh ấy theo đuổi mình suốt ba tháng, sao đó chúng mình làm quen với nhau khoảng ít hôm thì đến với nhau nhưng… chưa đầy một tuần thì mình nói lời chia tay – Giọng nói đượm buồn của Như.
Nghe mà buồn thúi cả ruột chứ chẳng đùa, chẳng khác nào một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát của Hàn Quốc.
– Sao lại chia tay?
– Không hợp nhau thôi. Hihi – Em cười nhưng trong nụ cười là ẩn sâu một nổi buồn vô bờ bến.
– Trời, không hợp nhưng tại sao đến với nhau chứ. – Tôi cứ thế mà tiến lên.
– Hì, thế đó giờ Tâm có quen người con gái nào chưa? – Như quay qua nhìn.
– Chưa, xấu thế này ai mà yêu cho được chứ. – Tôi gãi đầu cười.
– Xấu thì xấu nhưng con trai chỉ cần biết quan tâm, yêu nhiều… Như thế với một người con gái đấy là tình yêu đủ. – Như tươi hẳn lên chẳng khác nào nói vào “tủ” của em ấy vậy.
– Chắc con gái như thế không còn đâu nhỉ? – Tôi trêu em.
– Hứ… con trai như thế mới không còn đây. Như cái người mà cậu lúc sáng gặp đấy, đẹp trai, phong độ, con thiếu gia… Nhưng mấy thứ đó đối với một người con gái như mình, mình không cần vì nó không quá quan trọng và nhất thiết phải có ở một bạn đời. – Như nói rồi hướng nhìn xa xăm ra màng đêm đầy đen tối sao khi bản nhạc đầy sâu lắng của em khuấy động.
– Ừa, vậy là tính của người con trai đấy với cậu không hợp nhau à? – Tôi bắt đầu trở lại với vai trò khai thác thông tin sao khi đưa được đối phương vào cạm bẫy nhưng;.. người đang nói chuyện với mình không phải một đối thủ dễ chơi.
– Đơn giản, tớ không xinh, không giỏi, không giàu có.. không tiểu thư. Còn người con trai đó, đẹp trai, giàu có. – Như nhún vai sao khi nói hết ra.
Đến đây tôi thấy làm lạ thế nào không biết trong câu nói vừa rồi do em giận quá rồi nói ngược không, chứ em mà không xinh, không giỏi… không phải là một tiểu thư thì trên đời này chắc không còn người con gái thứ tư như vậy đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có nhiều uẩn khuất khó mà giải thích, nếu Như và hắn có chia tay với nhau đi nữa thì em cũng không cần phải xa lắm đến mức mà khi nói chuyện với người xa lạ như tôi sử dụng từ ngữ “ người con trai đấy “.
– Cậu có nhầm không chứ tớ thấy cậu hỏi tụ tất cả những yếu tố trên đấy. Mình hiếm thấy một người con gái nào ở độ tuổi như cậu lại học giỏi, đàn và hát rất hay, nấu ăn rất ngon… Ai mà làm chồng của cậu chắc có tu hành từ những kiếp trước rồi. – Mục đích của tôi vừa khai thác thông tin, vừa đánh vào tâm lý đối phương để lợi dụng sơ hở.
Như bắt đầu khựng người lại, thả hồn vi vu để suy nghĩ một thứ gì đó. Tôi nhìn vào ánh mắt xa xăm đượm buồn của nàng, có ánh sáng long lanh, có đôi mắt huyền ảo… vừa chứa chan nổi buồn nhưng thoắt ẩn thoắt hiện là niềm vui đi cạnh nổi buồn. Qủa thật là trên đời này không có gì là hoàn hảo. Em hoàn hảo tất cả những thứ bên ngoài nhưng số phận lại rất trớ trêu với em.
Tôi đâu biết lúc ấy, trong lòng của một người con gái có một suy nghĩ…
– Ngốc … – Rồi tự cười thầm trong bụng của mình, quả đúng là một người tài giỏi để che giấu khung bậc cảm xúc của bản thân mình.
– Ừ, tớ xinh, tớ giỏi, tớ tài.. cậu có thích tớ không. Bleu – Em nói xong rồi lè lưỡi trêu thách thức tôi.
Tôi là người chủ động lôi kéo em vào câu chuyện nhưng hình như mọi chuyện đã bị xoay ngược tình thế mất rồi…
– Yêu được cũng yêu luôn – Tôi ngớ ngẩn trả lời.
– … – Như im lặng nhìn tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp với đôi gò má càng ngày càng ửng hồng lên. Hình như có một sự ngại ngùng ở đây sao khi tôi phát ngôn không chịu suy nghĩ. Tôi tự muốn vả vào mồm mình khi suy nghĩ lại những gì mà bản thân vừa nói ra.
– … – Như vẫn im lặng.
– Thế mình yêu nhau đi. – Tôi lên tiếng…
– Hả? – Như hơi bất ngờ.
– Hề hề, xem mấy bộ phim á, sao khi nói chuyện như vầy, nhân vật nam chính thường hay nói câu như thế ấy. – Tôi giả vờ trở thành thằng ngu trong khi đó trong lòng của mình “tớ xin lỗi cậu, tớ yêu Yến mất rồi”.
– Hihi – Em cười tươi, em đâu biết tôi đang trêu.
Tôi đã thắng cuộc ư?
– Đừng… Tâm còn ngồi đấy… – Lòng của một người con gái đau thắt quặn nhưng vẫn cố mỉm cười, vẫn cố che giấu cảm xúc dù muốn khóc òa lên. Cô gái ấy biết mình đã sai lầm khi kể câu chuyện đấy cho người con trai mà cô thật lòng yêu. Người con gái ấy biết rõ, mình rất yêu cậu ta nhưng cậu ta đã yêu người con gái khác. Đã từ rất lâu rồi… Nhưng cứ cố che giấu, che giấu mọi người xung quanh, che giấu bản thân. Nhưng giờ đây nó thành sự thật mất rồi. Cô là một người con gái thông minh nên hiểu mấy chuyện này.
– Thôi, tớ về phòng đây – Tôi xoa xoa đầu rồi đứng dậy bước đi chứ ngồi ở đây một tý chẳng biết mình ăn nói lung tung cái gì nữa.
Cuộc đời thật oái ăm đến khó hiểu, tôi đâu ngờ rằng nãy giờ có một người con gái cũng đứng ở trước cửa phòng thoáng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Như nhưng… ông trời thật bất công không chịu níu kéo người con gái ấy cho nghe hết câu chuyện… Người cứ vội vàng bước đi…
Tôi bước đi với vô vàng suy nghĩ về câu chuyện tình yêu giữa em và hắn, cái thứ mà tôi còn tò mò và rất muốn biết đó chính là lý do tại sao hai người họ lại chia tay nhau… Về đến phòng tôi ngã người xuống, từ từ trôi vào giấc ngủ cho vơi đi cái ngày mùng một tết với những điều khó hiểu.
Cái tết năm đấy đối với tôi nó cũng nhàn nhàn, bình thường chẳng có gì gọi là vui cả. Có một thứ mà khác hẳn là năm nay có hai người con gái xinh đẹp ở trong nhà nên việc ăn uống tôi được lo tất cả, toàn những món ngon. Khách đến nhà càng ngày đông hơn. Mùng năm tết đám bạn cờ hò của tôi đến chơi, gia đình thì hiếu khách cho nên bia bọt không thể thiếu trong những ngày tết như thế này. Bày binh bố trận làm hết gần 4 kết bia trong ngày hôm ấy.. Tôi say hết chỗ tả, bọn chúng nó biết chân cẳng đã bình phục dần dần còn được Như và Yến chăm sóc cho nên hả hê mà tông bia vào người tôi.. ôi cái cuộc đời nó khổ thế đấy. Đừ hết buổi hôm ấy.
Chiều hôm mùng sáu,..
– Cậu, đi chơi hông? – Bạch Yến từ trên lầu nhảy xuống trong lúc tôi ngồi ở sa-lon ăn bánh xem tivi. Chân cẳng ok lắm rồi nhưng không đi xa được.
– Đi đâu? – Tôi vừa nhai bắp rán vừa hỏi.
– Ăn suốt… hihi, tết lên được mấy kí lô gam đấy. Đi dạo thôi. – Bạch Yến nói tôi nhưng em cũng lấy ăn, không còn khách sáo gì cả nhưng vẫn tế nhị.
– Ba giờ nắng lắm, năm giờ rồi đi – Tôi nhìn đồng hồ rồi nói.
– Thế có đi hông? – Em trừ mắt ra khỏi.
– Ờ… thôi đi – Vừa lạnh, vừa sợ.. làm một ngụm 7 úp rồi vọt lên phòng tắm rửa, ăn mặc tơm tất.
Đi chơi với gái đẹp đâu thể đùa được. Lúc tôi chạy lên phòng là ba giờ mười lăm phút kém, sao khi chạy xuống còn đúng ba phút nữa cây kim đồng hồ chỉ ngay bốn giờ. Lúc này mới tá hỏa lên…
– ÔI CÁI ĐỆT. – Nuốt nước vào cổ một phát…
Ở đằng sau bếp có người bước lên, bước chân đi nhẹ nhàng… Tôi đoán chắc là Bạch Yến mất rồi.
– Đi thôi cậu – Ngọt ngào nhỏ nhẹ.
– Phù – Tôi cứ tưởng em đem tôi đi câu cá sấu chứ.
Sao khi nói vọng lên phòng cho Như biết hai đứa chúng tôi đi ra ngoài thì vừa bước ra sân đã có một chiếc xe ô tô màu đen đầy sang trọng đến rước.
– ? – Tôi để dấu chấm hỏi ngay trước mặt của mình.
– .. – Em không nói gì cả, chỉ nhún vai cười nhẹ.
Lúc đó tài xế bước xuống, tôi tưởng đây là taxi nhưng…
– Mời cậu, cô chủ – Một người đàn ông trung niên, vận cho mình bộ vest lịch lãm chỉ có điều không thắc cà vạt mà thôi.
– Ặc.. cô chủ – Tôi nói thầm trong bụng.
Bạch Yến mỉm cười rồi bước vào ghế trong ngồi, tôi cũng bước vào ngồi theo trên mặt chỉ xuất hiện một chữ đó là “ ĐẦN “. Không gian lạnh ở trong chiếc xe làm cơ thể tôi cảm thấy hơi khó chịu vì mới đứng dưới ánh nắng gay gắt ở ngoài. Bác tài xế nhanh chóng mở cửa bước vào xe, làm ra có vẻ quyền quý và chuyên nghiệp lắm. Lúc này tôi mới suy nghĩ rộng hơn về gia thế họ Dương Hoàng, to thế nào mà như này. Nhưng thường khi nghe trên các bản tin trong đài tôi chẳng nghe thấy trong giới doanh nhân Việt Nam không có họ Dương Hoàng.
Bạch Yến quay mặt qua rồi nhéo mắt cho tôi…
– Bác cho xe chạy nhanh đi ạ, hihi – Bạch Yến có vẻ rất thích tốc độ.
– Vâng ạ.
Nhanh chóng chiếc xe đi với vận tốc theo tôi đoán tầm khoảng 80km/h là ít, chỉ thấy những gì xung quanh cửa sổ đi thật nhanh. Tuy nhiên tôi vẫn biết mình đi đâu, theo tôi đoán không làm là nhà anh Tùng… thật đúng như vậy, một tý sao, ngôi biệt thự hiện ra. Anh Tùng cùng với chị nhà ngồi trên xe đợi hai chúng tôi.
– Hầy dà, sao lâu vậy cô nương – Anh Tùng bật kính xuống hỏi.
– Chuyện con gái, con trai hông nên biết – Bạch Yến dễ thương trả lời.
Chị Nhà cùng với bác tài xế cười khúc khích, anh Tùng đỏ mặt rồi nháy mắt cho tôi, có một gì đó khá là lạ ở đây. Hôm nay không có bé đi theo, cũng buồn, tôi phái nó lắm với khuôn mặt phúng phín, bụi bẫm dễ thương.
Hai chiếc xe bắt đầu lao vút nhanh như bay… tầm một giờ ba mươi phút sao chúng tôi đến một nơi mà tôi cũng không biết nó ở đâu trong cái địa bàn tỉnh khác. Đó giờ tôi chẳng đi qua khu vực này nên không biết ở đây ở đâu.
– Mời cô và cậu. – Bác tài xế mở cửa, chúng tôi dừng lại ngay một nhà hàng.
– Đi đâu thế cậu? – Tôi hỏi em trước khi bước xuống.
– Hì, đi chơi, rủ đi dạo mà. – Bạch Yến trở lời úp úp mở mở.
Tôi đành im lặng không nói gì, đợi mọi chuyện xảy ra thôi. Vợ chồng anh Tùng, tôi và Yến bước vào trong nhà hàng, bác tài xế đi đâu đấy mặc dù anh Tùng rủ nhưng bác từ chối một cách ngầm. Đúng là tài xế của gia đình quyền quý có khác.
Không phải cần đi xa, họ chọn một chiếc bàn gỗ chứ không phải kim loại như ở phía trước, với lại ở đây ít khách hơn, ngoài kia đòn xe tấp nập chạy vào, người người đi, một cảnh tượng ồn ào. Tôi kéo ghế cho Yến ngồi, em cười nhẹ, sao đó anh Tùng cũng làm theo, hôm nay anh Tùng bị em gái mình chơi hơi đau…
– Ủa, lạ nhỡ, lâu rồi mới thấy anh kéo ghế cho chị ngồi – Bạch Yến nhìn tôi rồi nói.
– Hả? – Tôi đần người.
Anh Tùng thì đỏ mặt, chị nhà chỉ biết nở nụ cười xinh đẹp. Chúng tôi chọn góc khuất để ngồi nhưng vẫn không che được tầm nhìn của thiên hạ, ăn mặt sang trọng cùng với vẻ xinh đẹp quyến rũ chết người của hai người con gái ngồi cạnh hai bên.
– Tâm ăn gì nào? – Sao này tôi mới biết câu nói này là đúng nhất của anh Tùng nếu không muốn bị em gái mình “ treo cổ “
– Dạ… – Trong đầu tôi chưa nghĩ ra được món gì.
Ngay lập tức có một thằng bồi bàn chạy đến, nó cũng chạc tuổi tôi và về hình dáng thì cao hơn được…
– Qúy khách chọn thức ăn gì ạ? – Nó đưa cái menu cho Bạch Yến.
Em không nói gì cả, vẻ mặt bắt đầu lạnh lùng thường có khi có những người xa lạ xung quang, em nhận lấy rồi đưa cho tôi bảo chọn món đi. Nó không thể rời mắt khỏi, Bạch Yến… Tôi thấy mà ngứa mắt,.. nhìn vào menu gọi đại 4 tô phở tái nạm cho xong.
– Èo. – Anh Tùng cười khẩy.
– Có một cậu con trai đang…
– Ủa, giờ mấy giờ rồi anh Tùng – Bạch Yến nhanh chóng cắt lời của chị mình.
Chị cười khúc khích…
– Gần năm giờ rồi.
– Tầm ba giờ nữa đến nơi không?
– Nếu vận tốc như thế kèm theo không kẹc xe thì tầm hai giờ nữa đến nơi nhưng thế này đâu phải đường cao tốc.
– Dạ vâng
Tôi thì như thằng đần chẳng hiểu mấy người họ đang làm gì và đi đâu… Mất tầm ba mươi phút chúng tôi ăn xong buổi cơm chiều, công nhận quán này làm phở ngon thật, tôi bồ kết nước súp ở đây mất rồi. Ăn xong, Bạch Yến chạy đi ra ngoài mua cho tôi 6 lon 7up bỏ lên xe để tý uống… Cái này có gọi là công khai chưa. Tôi cảm thấy sung sướng khi được người con gái mình yêu thương chăm sóc cho mình…
Trên đoạn đường đi, em hát khe khẽ rồi lâu lâu mỉm cười quay sang nhìn tôi, có vẻ rất vui.. nhưng… một tý đã ngủ mất rồi và không biết sao đôi vai của tôi cảm thấy nặng nhưng vẫn cảm thấy dễ chịu. Mùi hương hoa của người con gái ấy, mái tóc ấy… đang tựa vào vai tôi say giấc ngủ.
Chiếc xe lao đi với vận tốc cao…
– Bác ơi, chạy chậm lại tý, tránh những nơi có ổ gà nhé. – Tôi chợt lên tiếng.
– Dạ vâng cậu. – Bác tài nhanh chóng đáp ứng nhu cầu.
Tôi chẳng khác nào một “ cậu chủ “.
– Cậu chủ và cô chủ quen nhau lâu chưa? – Bác tài xế nói nhỏ nhẹ hình như biết Bạch Yến chìm vào giấc ngủ qua cái kính chiếu hậu.
Tôi nghe thấy hai từ “ cậu chủ “ chợt giật mình…
– Dạ, bác xưng hô bình thường đi ạ. Cháu ngại lắm – Tôi thật thà nói.
– Vâng !
– Chúng cháu mới quen nhau đây thôi.
– Vậy à, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ không lạnh đối với một người con trai xa lạ.
– Dạ, vâng. Ủa mà bác lái xe cho nhà Yến hả?
– Vâng ạ, cũng hơn hai mươi năm rồi.
– Ặc,.. – Tôi chợt hoảng hốt.
– Cậu thật có phúc đấy, được gia đình và cô chủ để ý đến. Biết bao nhiêu người bên Sing, Mỹ,.. nhưng họ đều thất vọng. – Bác mỉm cười qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy.
– Dạ vâng ạ.
– Chắc nhà cậu không thua gì gia đình Dương Hoàng chứ?
– Dạ không, nhà cháu nông dân lắm bác ạ.
– Thế cậu có phước lắm rồi đấy, về nhà này thì khỏi lo cái gì cả.
– Dạ. – Tôi đáp ngắn gọn vì rất ngại ngùng khi phải ăn bám người ta.
Chiếc xe cứ chạy…
Chap 147:
Đoạn đường đi xa thật là xa, vượt qua bao nhiêu con đường, vượt qua những cây cầu cao vời vợi, màng đêm buông xuống đã từ lâu. Tôi nhìn vào màn hình phía trước của chiếc xe thì đã là 19 giờ 23 phút, chúng tôi đã đi được hơn 3 tiếng rưỡi. Chiếc xe cứ lao vút vút trong cái xa lộ tấp nập xe cộ chạy quanh, bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến căn nhà của mình làm sao. Vẫn những hàng cây, vẫn những ánh sáng vàng của những cây cột điện đường…
– I remember at the day you are alway on my mind…– Tiếng nhạc chuông của chiếc điện thoại vang lên.
Tôi nhìn xung quanh xem cái thứ tiếng vừa phát ra nó ở đâu trong cái chiếc xe này, nhanh chóng phát hiện được tiếng nhạc vu dương ấy phát ra từ trong người của người con gái đang ngủ say, chắc là em đi đường mệt lắm đây.
– Cậu xem nghe máy giúp cô chủ, của ông bà điện. – Bác tài xế thả nhẹ ga rồi quay ra phía sau nói với tôi.
– Hả? – Tôi ngạc nhiên…không phải vì bác biết có điện thoại của Bạch Yến mà ngạc nhiên là tại sao lại biết bố mẹ của em điện. Thế mới ghê chứ.
Chiếc điện thoại có lẽ nằm trong túi quần của em, sao mà tôi dám lấy…
– Dạ…hì. Thôi ạ – Tôi gãi đầu cười trừ.
– Cậu cứ lấy nghe đi, đừng ngại. – Bác ấy cố khuyên tôi.
Nói gì nói tôi chẳng dám đưa bàn tay trai của mình vào cái túi quần trái của em để lấy chiếc điện thoại ra đấy. Dù gì nam nử thọ thọ bất tương thân, có một cảm giác ngại ngại làm sao. Tôi nhìn xuống mái tóc của em, mái tóc thơm tho và quyết định đành đánh thức em dậy.
– Yến, có điện thoại kìa. – Tôi run nhẹ đôi vai đầy mảnh mai của em.
– …
Có tý phản ứng, em từ từ lấy cái đầu của mình ra khỏi đôi vai của tôi, hình như đôi vai của tôi hôm nay nó tìm được chủ nhân hay sao ấy, em ấy nằm cả buổi mà chẳng có tý gì gọi là cảm giác ê mỏi cả.
Em phụng phịu dịu đôi mắt long lanh và không quên nhe răng phì cười với tôi.
– Dạ, con nghe ạ – Giọng nói dễ thương thế này thì chẳng ai mà chịu cho được.
– …
– Dạ, con đang lên ạ, đến tỉnh X trên quốc lộ 1A rồi. Tầm 2 giờ nữa thì đến nơi. – Bạch Yến nhìn qua cửa sổ rồi nói.
– …
– Dạ, khách tận 10 giờ mới ra cổng, chắc kịp.
– …
– Vâng ạ, chào mẹ.
Em vừa nói chuyện với người mà tôi sợ nhất ánh mắt, lạnh lạnh, sắc sắc sao sao ấy, cứ làm tôi nổi da gà với rùng mình suốt cả lên. Bạch Yến để điện thoại vào túi và…
– ấy ấy…oai oai…nhột – Tôi nhẩy cả người lên với trò đùa của em.
– Hihi. – Em che miệng cười khúc khích.
Nhìn qua kính chiếu hậu bác tài xế cũng đang cười một cách hiền hậu.
– Cảm ơn cậu nha. – Bạch Yến làm ra vẻ nghiêm chỉnh vốn thấy khi ở chỗ đông người.
– Sao lại cảm ơn? – Lúc đấy tôi khờ khạo đến thế đấy, cứ ngu ngu ngơ ngơ. Sao này ngoài biệt danh lúa ra còn cái biệt danh đại ngáo.
– Mượn vai cậu ngủ tý. Hi
– Trời, có sao đâu, hehe. – Tôi gãi đầu cười trừ vì cho rằng bờ vai này lúc nào cũng sẵn sàng dành cho một ai đó nhưng lại quên mất mình đang yêu em. “ Tình yêu không thể chia sẽ trừ khi trước mặt nó là một ngã rẽ…đành phải chọn “
– Thế cho mượn tý nữa nha. – Em lại ra vẻ phụng phịu đối với tôi, chết ngây ngất với cái vẻ đáng yêu này nên không thể nào mở miệng ra nói không thể.
– Không…không thể không cho. Hehe – Tôi trêu em. Cái lúc tôi vừa nói từ không em tròn xoe mắt, đến cái lúc nói hết câu thì khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu ửng hồng vào nở nụ cười nhẹ nhàng sao đó tựa vào vai tôi.
Cứ thế mà chiếc xe tiếp tục chạy…đôi mắt với hàng mi cong chớp lại…
– Sao lúc nãy bác biết điện thoại đó của bác trai với bác gái ạ? – Tôi thấy có nhiều thứ mình phải biết về thân phận, gia đình của Bạch Yến. Chứ giờ những thứ đó đối với tôi càng ngày càng bí hiểm.
– Bạch Yến chưa nói cho cậu biết hả?
– Dạ không ạ, mình xưng hô bác cháu nhé.
– Vâng, do tiếng nhạc chuông thôi.
“ Nhạc chuông “ hai từ này nó càng làm cho nghi vấn chồng lên thắc mắc, đau đầu hại não kinh khủng. Đó giờ tôi không tiếp xúc được nhiều với những thứ huyền bí ảo ảo như thế này.
– Sao lại nhạc chuông ạ?
– Nhạc chuông đặc biệt. – Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoác làm cho tôi càng thêm thắc mắc khó hiểu.
Sau những câu trả lời của bác ấy là sự tò mò của tôi lại tăng thêm một bậc nữa…Bác tài xế mà đi làm marketing chắc chắn là được vì gây cho người đối diện một sự tò mò khủng khiếp. Đúng là tài xế của một gia đình quyền quý thì cũng không bình thường tý nào. Nhân viên đã thế còn người chủ sẽ như thế nào với bộ não, đầu óc của họ.
– Nhạc chuông là một bài hát bình thường, cháu thấy có gì đặc biệt đâu. Hình như lúc trước Yến cũng hát cho cháu nghe bài này – Tôi đáp.
– Vậy thì ra bác đoán không sai mà. Hề hề – Bác ấy gãi đầu rồi cười rõ to.
– Dạ sao ạ? – Tôi thì ngu ngơ khờ khạo một cách chính đáng.
– Ít ai được cô chủ hát cho nghe ngoại trừ người thân trong gia đình hoặc là bạn trai của cô chủ thôi. Đặc biệt không bao giờ cô chủ hát cho một người con trai nào xa lạ nghe cả, trừ khi…Cháu cũng hiểu chứ. Còn bác biết được cuộc gọi điện vừa rồi của ông bà là vì bài nhạc chuông này chỉ dành cho những người thật quan trọng. Đối với cô chủ bài hát này mang một ý nghĩa không hề nhỏ. – Một tràn câu nói chứa đầy những bí mật đến kinh thiên động địa được nói ra.
Tôi còn đang khá bất ngờ với những điều được bác tài xế nói cho mình nghe, không ngờ cái bản nhạc ấy lại có ý nghĩa rất lớn đối với nàng như thế. Chả trách tôi lại là thằng con trai đầu tiên được em hát bài này cho nghe, chẳng trách anh Tùng lại nhìn tôi bằng một ánh mắt khác hẳn, vừa đôn hậu, vừa quý trọng.
– Hết bí mật của cháu luôn rồi, đền bác. Híc – Giọng nói ngọt ngào kèm theo vẽ nũng nịu đáng yêu.
– Uầy. – Tôi ngước nhìn xuống thì thấy ánh mắt long lanh của Bạch Yến đang nhìn mình.
– Xin lỗi cô chủ – Bác tài xế quay xuống rồi cuối đầu ra vẻ xin lỗi.
– Hihi, cháu đùa, không sao đâu ạ – Em hiền hậu cười.
– Có gì đâu mà bí mật chứ? – Tôi nháy mắt với em.
– Hihi – Em chỉ cười ngọt ngào.
Có vẻ em thích bờ vai của tôi mất rồi, tựa ở đấy chứ không chịu ngẩn đầu nhưng thật ra tôi thích cái cảm giác ấy…hehe…Những bí mật ấy chỉ là nhỏ xíu xíu trong cái đóng bùi nhùi kia mà thôi…tại tôi chưa thể biết hết.
Trên đường đi ra thành phố…
– Cô chủ ghé ăn chim cút quay với ruột nướng nhé, quán vỉa hè chỗ này làm ngon lắm ạ. – Bác tài xế quay xuống nói.
– Vâng ạ, bác cứ ghé vào.
Chạy được thêm một đoạn không xa thì bác tài nháy xi nhan cho xe anh Tùng, hai chiếc xe tấp vào bên lề đường, bên cạnh là một chú đang bán cút quay thơm nòng…đang ở trong xe nhưng thấy khói bay lên đoán rằng thơm. Tôi nhìn con cút mà thấy đói đói bụng hẳn ra.
– Cậu ngồi đây nha, tớ ra mua cho. Hi – Em nháy mắt coi bộ em thích ăn món này.
Bác tài xế cũng bước xuống mở cửa cho cô chủ nhỏ của mình, có vẻ rất cung kính và lễ phép. Tôi nhìn vào các biển treo trước những cửa hàng thì đây là thành phố X, cách rất xa ngôi nhà tôi ở. Thế là sao vài tiếng đồng hồ ngồi xe thì tôi đã đến một nơi hoàn toàn khác, tôi nghĩ cái thành phố này không thích hợp với mình vì nó ồn ào và hối hả. Một lâu sau em bước lên xe, hai tay là bốn hộp đồ to chản. Bên anh Tùng cũng không kém gì đâu nhau, hai vợ chồng anh ấy có vẻ thích chim cút nên tậu muốn gần hết. Có 5 người mà mua gần hết quầy bán của người ta mất rồi.
– Hihi – Em luôn nở nụ cười.
– Lại no bụng nữa rồi, keke – Tôi xoa xoa cái bụng của mình.
Em bước vào, tôi tiến lại cầm giúp cho mấy cái hộp đồ ăn, công nhận chưa gì đã đói bụng đến nơi rồi. Xe chúng tôi chạy trước, chiếc xe anh Tùng chạy theo sau, xe lăn bánh, Bạch Yến mở hộp ra thì mùi thơm nực nồng của chim cút quay lan tỏa khắp xe, cái bụng tôi nó đòi ăn mất rồi.
– Cái này mà có bia thì ngon quá cậu chủ nhỉ? – Bác tài cười phì.
Tôi đưa mắt nhìn Bạch Yến, có ý không hiểu ở đây là cậu chủ dù rằng trong chiếc xe này chắc chắn không ai khác ngoài tôi. Cái này gọi là tình trong mà ngoài còn e đây mà. Em cuối đầu mở hộp rồi cười mà thôi.
– Bác này,…vẫn còn sớm mà, kiếm một quán nước nào đó đi, hihi, cháu cũng khác nước rồi – Bạch Yến đưa ra lý do.
– Vâng ạ.
Vừa nói là có một cái quán ăn xuất hiện, xe tấp vào đấy…
– Uầy, ăn uống liên tục thế tiểu thư? – Anh Tùng bước xe ra.
– Hok được sau – Em trả lời.
– Ừ,,…được được – Anh Tùng trả lời được sau cái lừ mắt của người vợ mình.
– Hehe – Tôi cười.
– Lo bé Yến nhà anh đi kìa, ở đó mà cười – Anh Tùng nói nhỏ vào lỗ tai tôi.
Đến lúc này cũng mừng mừng thầm ở trong bụng vì gia đình của em hình như ai cũng thích tôi cả, kiểu này dễ mua chuộc. Bước vào trong quán, anh Tùng gọi ngay 5 lon bia 333 mát lạnh cùng với vài cái tẩy, bác tài xế cũng bước vào ngồi chung theo lời mời của em. Lại một buổi ăn tối ngon lành…chim cút được ướp gia vị vừa ăn, ruột theo ướp xã trước khi nướng nên có mùi thơm đặc trưng. Tôi ăn rất ngon miệng và có thêm bia vào bụng…Ăn được một tý hai người con gái xinh đẹp nắm tay nhau đi dạo trước quầy bán trái cây, chỉ còn lại 3 người con trai…
– Uả mình đi đâu thế anh? – Tôi hỏi anh Tùng.
– Yến không nói với em hả?
– Dạ không.
– Thế chịu đi nhóc. Haha – Anh Tùng bật cười.
Bác tài xế cũng bật cười theo…Chúng tôi làm thêm 7 lon bia nữa và quyết định kết thúc tại đây, tối về khách sạn ở nếu có muốn uống nữa thì uống…Bước vào xe Bạch Yến cứ mỉm cười với tôi hoài, em ép tôi và bác tài ăn hết đóng trái cây, có một điều lạ là em bóc vỏ cho tôi thì tôi ăn, còn em bóc vỏ cho bác thì bác bảo thôi…
Tầm một giờ đồng hồ sau…xe chạy vào một trạm kiểm soát. Tôi thấy được những ánh sáng ở trên trời cùng với một ngôi nhà to thật to ở phía trước, hơn cả một hội trường,…Tấm biển trắng lòa ghi…Sân Bay X.
– Hả? Sân bay? – Tôi giật nảy người.
– Đó giờ cậu chưa vào đây hả?
– Chưa, ngay cái thành phố này cũng chỉ nghe tên thôi. – Tôi giải bài.
– Hì, giờ thì biết rồi nè – Em chu mũi xinh xắn.
– Ừ…
Xe tấp vào một bên, cạnh bên là chiếc xe anh Tùng…Tôi bước xuống xe cảm nhận được sự nóng bức của khí trời TP X trong khu vực Y. Bốn người chúng tôi trừ bác tài bước vào trong sân bay, tôi nhìn quang cảnh lúc đầu có bỡ ngỡ của một thằng nhà quê. Không khí um sùm, xe chạy tấp nập toàn loại xe ô tô nhưng theo tôi quan sát thì nổi bật là hai chiếc xe của gia đình Dương Hoàng. Rất rộn ràng và náo nhiệt, đúng là sân bay.
Họ đi đến cây cột thứ 7 ở sân bay…
– Ôi cái đệt – Tôi giật thót mình khi thấy mẹ của Bạch Yến đang đưa ánh mắt về phía bốn người chúng tôi.
Bên cạnh họ hai bác thì cũng có hai người trạc tuổi họ cùng với một người con trai trạc tuổi tôi và Bạch Yến, ăn mặc rất là chỉnh tề và lịch sự trong bộ vest kèm theo cà vạt hơn hẳn tôi nhiều. Trong người tôi có tâm trạng run run kèm theo đó là bất an…
– Hihi – Em quay lại nhìn tôi cười ngọt ngào rồi…
– Hả? – Tôi nhìn em
Em nắm lấy tay tôi rồi đan kẽ tay vào nhau…nắm chặt lấy không cho tôi buông ra. Sắc mặt của bác gái có chút thay đổi khi đã phát hiện ra chuyện gì xảy ra nhưng họ vẫn nói chuyện vui vẻ với người bên kia.
– Chào bác – Bạch Yến cùng vợ chồng anh Tùng cuối người chào hai người kia. Tôi cũng cuối đầu chào theo.
Sau đó quay lại…
– Chào hai bác – Tôi chào bố mẹ Bạch Yến, em không chịu buông tay…
Bạch Yến nhìn qua người con trai kia rồi cười nhẹ, nhiêu đấy cũng đủ làm cho người đấy tươi tắn…
– Yến càng ngày càng xinh – Người phụ nữ kia vuốt tóc Yến.
– Dạ, cảm ơn bác. Hì, cháu lớn rồi chứ bộ. – Yến phụng phịu.
– Nhỏ này. – Bác ấy đánh yêu.
– Bạn trai con nè. Hihi – Bạch Yên đưa tay kia về phía tôi, tay còn lại nắm chặt…
– ÔI CÁI ĐỆT. – Tôi giật mình với hành động vừa rồi của em
Không khí dừng lại hẳn, tất cả 9 người ai cũng im lặng ngoại trừ em đang tươi cười…
Chap 148:
Tôi điếng người với hành động và lời nói của Bạch Yến lúc này, không ngờ em “ thích đùa “ như thế này. Khuôn mặt thông thả, thuần thái của hai bác trai và gái cũng bỗng nhiên khựng lại thay đổi sắc, chỉ có vợ chồng anh Tùng là cảm thấy điều này rất bình thường. Cậu con trai kia rất đỗi bình tỉnh vì chẳng biết chúng tôi đang nói chuyện gì với nhau, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ ai bảo không học tiếng Việt đi chứ.
– Vậy là sao anh chị? – Bạn của bố em lên tiếng.
– Theo như lời con gái tôi nói. – Vẻ nghiêm nghị của bố Yến.
– Là sao? Tôi không hiểu cho lắm, mong anh giải thích – Người đàn ông đấy như không thể tin vào lỗ tai của mình.
– Cậu này là bạn trai của bé Yến. – Lời nói rất dứt khoác mang phong thái của một người kinh doanh.
Tôi thì chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, dù rất muốn mở miệng ra giải thích nhưng trái tim không cho mình làm như thế. Ý chí cản trở ấy đã nhanh chóng biến thành mây khói. Tôi cũng yêu em mà.
– Ố ồ…thế là bố nàng đồng ý rồi – Tôi cười thầm trong bụng.
Thà đê tiện công khai còn hơn giả nai thánh thiện…^_^.
– Vâng, đang là bạn trai học cùng lớp với bé Yến, Yến cũng có qua nhà cậu này ở chơi hết vài tháng, hai đứa thân nhau lắm. – Mẹ Bạch Yến ngọt ngào giải thích cho hai người kia.
– ÔI CÁI ĐỆT – Tôi chỉ biết câm miệng mà thốt lên trong bụng.
Tình hình là sau câu nói của mẹ em thì tình thế hoàn toàn thay đổi đến một trăm tám mươi độ, từ thắng chuyển sang bại, từ vui mừng chuyển sang buồn bã, hình thành hai cực. Phe bên tôi đứng đầu là Bạch Yến, vợ chồng anh Tùng, bố em, cả 5 người đều chịu thua một người phụ nữ. Đúng là vừa xinh đẹp, vừa giỏi lại vừa sắc sảo.
– Mẹ…– Bạch Yến vừa mở miệng ra thì…
– Bé này, cho cô bác về nghỉ nữa chứ, ngồi máy bay chắc cũng đã mệt rồi, có gì mai nói con. Thôi, mình về khách sạn nhé anh chị. – Nụ cười hiền hậu, cử chỉ rất thân mật của người phụ nữ ấy.
Sau mỗi hành động của người phụ nữ ấy tôi lạnh cảm thấy lạnh lạnh người, trong suy nghĩ của tôi, Bạch Yến là một cô gái tốt, xinh đẹp, giỏi gian thì người mẹ của mình cũng không hề thua kém để dạy dỗ ban tặng cho tôi đứa con tài sắc vẹn toàn thế này. Cảm ơn bác nhé…Vừa dứt câu là những nụ cười thỏa mãn từ hai người kia, thằng con trai kia cũng cười đểu theo chỉ muốn bay vào đấm cho vài phát, cấp này tôi thích đấm người đến thế đấy.
Tầm 3 phút sau, 4 chiếc ô tô chạy đến, trong đấy có 2 chiếc lúc nãy của chúng tôi, 2 chiếc kia thì một chiếc màu trắng dài độ tầm xe bảy chỗ, còn chiếc kia là một chiếc xe màu nâu của hãng honda. Và…
– Yến con đi với JangHe nhé – Bác gái kia mở miệng…
Tôi ngờ ngợ nhớ đến một thứ gì đó quen thật quen…
– JangHe – Tôi lặp lại hai chữ ấy.
“ Dạ, thân như con với JangHe vậy “ câu trả lời của em sau khi bị người mẹ tra tấn rõ khổ về mối quan hệ của hai đứa tôi trong lần gặp mặt. À, đúng rồi, chính xác là cái tên đấy, à thì ra người đứng trước mặt tôi nãy giờ là người mang tên JangHe, người tôi muốn đấm cũng chính là người gây cho tôi không ít sự tò mò về mối quan hệ.
– Dạ, xin lỗi bác, hihi con đi với Tâm rồi ạ. – Bạch Yến lúng túng trả lời.
Em cũng phải lúng túng xử lý tình huống, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản tý nào, một người thông minh như em còn bị quay như chong chóng, chắc rằng chưa đến lúc họ đem tôi ra quay mà thôi.
– À, cậu ấy tên Tâm, chà, tên đẹp nhỉ. Tâm này qua đây về khách sạn với mấy bác – Người đàn ông kia chợt lên tiếng.
Ba từ tám chữ “ ôi cái đệt “ lặp đi lặp lại nhiều lần trong buổi tối của ngày hôm nay nhưng trong tình huống này tôi hơi bị bình tỉnh nhé. Bốn ánh mắt của bậc tiền bối đang đổ dồn về phía tôi, bên đấy chỉ có bố Bạch Yến là hơi bị thích tôi mà thôi. Anh chị Tùng cũng lắc đầu ngao ngán bước vào trong xe, mọi chuyện để cho hai đứa nhỏ giải quyết. Bàn tay Bạch Yến đỗ mồ hôi, nắm lấy tay tôi từ lúc bước vào sân bay đến giờ, ấm nồng hẳn lên nhưng…tôi phải buông.
– Dạ, vâng được ạ – Tôi trả lời và quyết định bước vào hang cọp.
Bạch Yến nắm chặt tay tôi, đôi môi mím lại như chuẩn bị nói ra một thứ gì đấy…
– Cậu đợi tớ nhé – Tôi nháy mắt tinh nghịch cho em.
– …– Em quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt đầy lo lắng.
– Không sao đâu, một tý mình lại đi dạo với nhau. – Tôi nở nụ cười để cho người con gái ấy an tâm phần nào.
– Ùm, tớ đợi – Em nhẹ nhàng nói như đã mệt mỏi lắm rồi.
Tôi buông tay,…em thả lỏng ra…Mấy người kia đã nhìn thấy hết tất cả, họ rất quan tâm cử chỉ của tôi và em còn thằng con trai kia tuy không hiểu được gì nhưng khuôn mặt nó cũng ra vẻ đầy suy tư về hành động của tôi và Yến. Thế này đã rõ ra rồi còn gì nữa chứ…Đến chiếc xe kia, tôi nhanh chóng mở cửa cho Bạch Yến bước vào, em nở nụ cười ngọt ngào, thằng kia thì ra vẻ tức tói ở khuôn mặt, theo những suy đoán lúc ban đầu của tôi về cậu JangHe này thì rất dễ đối phó. Nhưng cuộc đời nó đôi khi không giống như những thứ mình nghĩ…có khi đi ngược lại hoàn toàn.
Xong xuôi đến 3 đại ma đầu bên kia ^_^, tôi cũng lịch sự giúp bác tài xế mở cửa xe giúp họ…Chẳng biết tôi được ưu ái lắm hay sao mà được ngồi ngay ghế cạnh bác tài, còn họ ngồi lần lượt ở hàng ghế sau.
Chiếc xe chuyển bánh từ từ, nhanh chóng đi qua cái đoạn đường vào sân bay đầy náo nhiệt, trời đã dần vào khuya, ánh đèn vàng loe loét của chiếc xe trong không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Dù có máy lạnh như tôi cảm thấy tiết khí nóng hừng hừng…và càng ngày nó càng tăng lên.
– Cháu học lớp mấy rồi Tâm? – Người phụ nữ kia lên tiếng.
– Dạ, cháu học cùng lớp với Bạch Yến – Tôi đối đáp thế.
Tôi nghĩ họ đang chiu mày đăm chiêu tìm cách cao tay hơn để trừng trị…
– Nhà cháu thế nào? – Người phụ nữ biết cách đánh vào tâm trí của người khác.
Tôi là người thật thà, có sao trả lời thế không có gì phải che giấu, dù không được giàu như họ nhưng tôi vẫn tự hào về gia đình của mình.
– Dạ, cũng bình thường đủ ăn qua ngày thôi ạ.
– Có mấy anh chị em vậy cháu – Giống cảnh sát điều tra gốm.
– Dạ, có 2 người anh ạ.
– Vậy à, thằng con nhà bác chắc sau này cho nó quản lý công ty ở Nhật. – Giọng nói của người phụ nữ đấy kèm theo tiếng cười của mấy người kia.
– Dạ vâng.
– Cháu có dự định gì cho tương lai chưa Tâm? – Bố Yến hỏi.
– Dạ chưa ạ, cháu định làm công an theo nghề bố – Tôi quay xuống trả lời.
– Nhà bác chỉ có duy nhất mỗi Yến thôi, cháu học kinh tế đi – Bố Yến nói.
– ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
Tuy có chút hoảng hồn nhưng đổi ngược lại một niềm vui khó tả nổi xuất hiện trong người tôi, bố Bạch Yến nói thế chẳng khác nào khẳng định trước mặt mấy người đấy sẽ giao người con gái của mình cho tôi chứ. Tôi bớt cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn rồi vì đã có “ chiến hữu “ bên cạnh.
Mẹ em có lẽ tắt đài trước phu quân của mình rồi, mấy người kia cũng cứng họng theo luôn.
– Dạ – Tôi đáp gọn bâng kèm theo niềm vui.
– Muốn học kinh tế phải giỏi anh văn, bác nghe Yến nói anh văn cháu không được tốt cho lắm – Mẹ Bạch Yến bất đầu phản kháng.
Tôi không ngờ mẹ nàng lại muốn dồn người con trai mà con gái mình yêu, chồng mình thích vào con đường cùng thế này. Nhưng cái số tôi phước lớn mạng lớn thế này đây…
– Bé Yến nhà mình giỏi anh văn với lại làm kinh tế ở Việt Nam thì chưa cần phải tốt anh văn sớm đâu, học từ từ cũng được. – Bố Yến từ từ thông thả cứu vớt tôi.
– Công ty anh ở Nhật với Sing và liên doanh với một số nước ở Đông Nam Á thì làm sao không biết anh văn được – Người đàn ông kia bắt đầu mở miệng.
– Dạ, cháu chỉ cần 6 tháng để học anh văn thôi ạ – Tôi phán như chắc.
– Tốt, hề hề – Bố em nhanh chóng phối hợp tạo thành song kiếm hợp bích.
Thế là cuộc nói chuyện nhanh chóng tàn phai khi chiếc xe dừng lại một khách sạn A, rất sang trọng. Tôi mở cửa cho họ bước ra, nhìn về phía sau thì chẳng thấy chiếc xe của Bạch Yến đâu cả, không biết cái JangHe kia có làm gì em không nữa.
Tôi ểu oải với thân người mệt nhòi bị quay chong chóng trong ngày hôm nay…Họ bước vào khách sạn là có người ra quẩy hành lý rồi dẫn lên phòng, tôi bảo muốn ở dưới này tý rồi mới lên thì được một anh nhân viên bảo muốn gì cứ gọi. Tôi nghĩ nếu như không phải khách sạn này của gia đình Yến hoặc gia đình kia thì mấy người họ cũng là khách VIP.
Tôi lang thang đi…
– Hihi – Chợt có một người con gái nhảy ra.
– Èo – Tôi giật mình đó là người mà mình đợi và lo lắng nãy giờ.
– Hứ, đi bỏ tớ – Em nũng nịu.
– Có đâu, vẫn ở đây chứ có bỏ đâu. – Tôi nheo mắt.
– Thôi nhanh đi cậu chủ ơi, đi mua đồ về tắm rửa nè. – Em nói xong rồi nắm tay tôi dẫn đi.
Vừa ấm ấp…
Vừa bình an…
Chap 149:
Em quan tâm tôi lắm, giống như kiểu người vợ đúng chất đối với một số người ở ngoài nhìn vào, từ ăn uống cho đến đồ mặc. Đây là lần thứ hai em mua đồ cho tôi mặc. Em nắm tay tôi kéo mà chạy đến một cửa hàng thật gần đấy, vẻ mặt em rất tươi vui, cười chúm chím suốt. Công nhận đây đúng là thành phố, nó lớn gấp nhiều lần so với cái huyện mà tôi ở, giờ này tầm mười một giờ mà sinh hoạt của dân vẫn bình thường. Các cửa hàng thì vẫn còn bán, một số cặp đôi nam nữ đi đường cũng không ngại mà có cảm giác ghen tuông đối với chúng tôi…và có một điều nữa là con gái ở đây ai cũng mảnh mai và thuộc dạng dễ nhìn, chung quy lại không ai xinh bằng em cả, chắc có lẽ tôi yêu em rất nhiều.
– Vào đây nhé – Em dừng chân và nháy mắt cho tôi.
– Ừ – Tôi phải ngước cổ lên nhìn cái shop bán đồ cao ngời ngợi, xem mà chóng cả mặt.
Em vừa bước vào thì đã buông tay ra ngay, rồi quay lại nhìn mỉm cười chắc là cho tôi chút thể diện đây mà. Có một người con gái tầm lớn hơn chúng tôi một hai tuổi bước ra, ôi dáng người cao, da trắng…
– Hai đứa cần gì? – Chị ấy ngồi xuống mỉm cười.
– Dạ, em cần đồ cho nam – Bạch Yến trả lời.
– Theo chị nhé – Chị này nói chuyện cũng ngọt ngào.
Không biết lúc đấy tôi ngu ngơ đến mức nào mà mọi chuyện đều do con gái làm chủ hết, em đi đâu thì tôi đi đấy, chẳng khác nào con búp bê đang đứng đằng kia. Gặp mà ở dưới quê thì tôi đã đứng ngắm chị này suốt nhưng mà thôi, đi với em mà thế thì chắc có nước ở lại chốn thành thị này không biết đường về chứ chẳng đùa được đâu.
Đến nơi bán quần tây, công nhận ở đây toàn hàng mẫu mã đẹp, nhìn thoáng qua chất liệu vải tốt và giá thành cũng không hề rẻ tý nào khi tôi thấy bảng giá hơn 800 nghìn một chiếc, cái thời đấy nhiêu đấy hình như đủ mua một chỉ vàng thì phải.
– Uầy, sao mà đắt thế này. – Tôi nói thầm trong bụng.
Em nhìn qua nhìn lại, lấy nhanh cho tôi hai chiếc quần tuốt ở phía trong…
– Này, cậu thử đi. – Em nheo mắt.
– Hai đứa hạnh phúc quá nhỉ, hihi, thôi chị ra ngoài nhé, có gì cứ gọi. – Chị ấy nhanh chóng rút lui.
– Dạ, vâng ạ – Mặt em hơi bị đỏ mất rồi.
– Ừ! – Tôi giờ chẳng thấy ngại ngùng gì cả.
Tôi vào phòng thay đồ ngay kia, hai chiếc quần em đưa cho tôi mặc vừa khít cả hai, công nhận em chọn đồ cho tôi chẳng sai đi một ly một ngã nào cả nhưng tôi cũng không phải là người vô tâm, nhìn vào bảng giá, một chiếc giá tận 1 triệu và 1 triệu 2, kinh khủng cho một chiếc quần.
– Ôi đệt, đắt quá vậy. – Tôi giật mình vì đang cầm “ vàng “ trên tay.
Bước ra…
– Không vừa cậu ơi. – Tôi nói lừa em.
– Ừ, mặc thử hai cái áo này đi – Em lại đưa cho tôi một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo thun.
Tôi bước vào trong, mặc vào cũng vừa khít và nhìn bảng giá, lần này đỡ hơn được chiếc áo thun ba trăm còn chiếc áo sơ mi thì tận răng năm trăm. Ôi sao cuộc đời nó trớ trêu đối với tôi vậy nè, lúc đi đem theo hơn năm trăm một tý. Lúc đấy có năm trăm là quý lắm…
– Thôi, xem như tết năm nay xui vậy. – Tôi cắn răng quyết định bước ra ngoài.
– Sao rồi cậu? – Em nhanh chóng hỏi ngay.
– Chiếc áo sơ mi hơi khít người, còn chiếc áo thun mặc vừa. – Tôi đáp.
– Ừ. – Em đáp gọn bâng.
– Về chưa? – Tôi sợ em lại đổi ý qua mua gì nữa thì chết.
– Qua đây để đồ lại cho người ta – Em mỉm cười tủm tỉm.
Em dẫn tôi đi trả đồ mà lại nơi bán thắt lưng mới ghê…
– À, thắt lưng của cậu đang đeo hình như là valentino đúng không? – Em khoanh tay nhìn tôi hỏi.
– Ừ, sao cậu biết. – Tôi thắc mắc.
– Hihi, đồ cậu đang sử dụng là loại tốt rồi đấy, chỉ dành cho những người thuộc dạng giàu có thôi. – Em từ từ nói.
Giờ tôi mới biết “ giàu có “ nó như thế nào và giờ bắt đầu mới nghĩ đến Như, tôi nghĩ rằng chắc em giàu có hơn nhà của Bạch Yến rất nhiều, đến cả Bạch Yến như vầy mà còn nói thế, huống hồ là thế nào. Đúng là cái số tôi có phúc.
– Đeo một cái hoài cũng không ổn, thôi thay cái mới nha, lấy cái này đi. – Em vừa nói vừa bước đến lấy cái treo chính giữa.
– Sao lại là cái này? – Tôi thắc mắc vì cả đóng sợi dây nịch nhưng em lại chọn nó.
– Vì cái này chắc ai mua hết rồi, chỉ còn có một cái duy nhất, thôi thì mua hết giúp cho người ta. – Em nắm cái đầu dây thắt lưng lại, che mất đi bảng giá.
Tôi nhìn lướt qua thì thấy nó đơn giản rất bình thường chỉ có những chữ G trên sợi dây màu đen nghĩ rằng giá cũng không quá một trăm đâu…Nhưng nãy giờ tôi thua người con gái này hoàn toàn…
– Sao lại không treo đồ lên? – Tôi thắc mắc hỏi em, khi em cầm hai chiếc quần, hai chiếc áo ra ngoài luôn.
– Hihi, mình có biết treo chỗ nào đâu, lấy rồi quên mất, đem ra cho họ treo lại ngốc à – Em cười tủm tỉm
Và tôi tin em, bước đi theo đến quầy tính tiền…
– Dạ, giúp em gói 2 chiếc quần này kèm với 2 chiếc áo này đi ạ. – Bạch Yến đưa cho người tính tiền.
Lúc này tôi mới hoảng hồn lên nhưng chẳng biết phải làm sao bây giờ, mọi người trong cửa hàng này rất đông, một hành động nào đấy thôi cũng đủ làm cho em và tôi mất mặt nên đành giữ im lặng để cho người con gái ấy làm. Tôi trở nên rất khờ khạo.
– Của em tổng cộng là 3.473.000 – Người bán hàng tính tiền rồi đưa tờ giấy cho Bạch Yến.
– Dạ, vâng. – Bạch Yến mỉm cười với người bán hàng.
Trong lúc này tôi thì hoảng cả người lên với giá tiền, số tiền lúc đấy chắc bằng lương cấp tá của bố tôi vào thời ấy mất rồi.
– Cậu, tính tiền đi. – Bạch Yến nhìn tôi mỉm cười.
– Hả? – Tôi điếng cả người.
– Ở đây có thể thanh toán bằng thẻ, cậu lấy thẻ trong cái áo ra đi. – Em nói nhỏ vào lỗ tai tôi.
Trời ạ, lúc đi tôi mặc áo vào có cái thẻ nào đâu, em nói thế chẳng khác nào trêu tôi giữa trốn đông người này chứ. Tôi cũng “ khờ khạo “ làm theo lời nói của em, quả thật trong túi tôi có thẻ thật, không những một mà tận hai cái, một chiếc thẻ màu đen và một chiếc thẻ màu vàng xanh ( không nhớ cho lắm đấy là loại thẻ gì và của ngân hàng nào tôi chỉ nhớ hình như có một loại là visa card ). Vào cái thời đấy thẻ tín dụng còn chưa có thông dụng cho lắm, các hình thức thanh toán bằng thẻ tại cái quầy bán cũng chưa nhiều nhưng cái shop này là có. Tôi đưa cho người kia hai cái thẻ luôn, chẳng biết đưa cái nào. Bạch Yến đứng cạnh bên che miệng cười khúc khích rồi vỗ vào vai tôi. Tôi chẳng lên một tiếng gì cả vì mình lúc bấy giờ trở thành một con rối đầy ngốc nghếch, không biết hai chiếc thẻ ấy từ đâu ra.
– Đợi chị tý nhé – Chị ở quầy thanh toán nói.
– Dạ vâng – Tôi lên tiếng.
– À, mà chị ơi, chị lấy giùm em loại dây nịch loại này nhưng ở trong hộp á – Bạch Yến đưa sợi dây nịch cho chị ấy.
– Là sao em? Hình như chỉ có loại này không à? – Chị bán hàng cũng khờ khạo không hiểu.
– À, chị kêu nhân viên đi lấy loại trong hộp á, em không thích loại rời thế này. – Bạch Yến nháy mắt.
– Rồi, để chị kêu.
Chị ấy gọi nhân viên lại, họ đi lên shop ở trên lầu lấy sợi dây nịch theo như yêu cầu của em, con gái đúng là chúa phiền phức, dây nịch loại nào không như loại nào chứ, trong hộp với chả trong hộp. Đấy là những suy nghĩ trong đầu tôi và đến tý nữa tôi mới biết “ thuộc dạng giàu có “ là như thế nào…
– Đây chị – Anh thanh niên đấy đưa cho chị bán hàng.
Sau lưng chúng tôi còn tầm khoảng 3 người đang đợi tính tiền, hình như hai đứa chúng tôi lâu lắc lắm thì phải.
– Của em đây, loại này mới nhập về chỉ có 4 cái thôi, em đúng là tinh mắt thật. – Chị bán hàng e ngại điều gì đấy.
– Dạ vâng, chị bỏ vào chung với áo giúp em. – Bạch Yến bình tỉnh nói không có tý gì gọi là mất bình tỉnh.
– Giá loại Gucci này hơi đắt em à, hàng này chính hãng nhập về từ Italya chứ không phải hàng của Hồng Kông. – Chị bán hàng nhìn em bằng ánh mắt e ngại.
Chị ấy cũng giống như tôi…
– Bao nhiêu chị cứ trừ vào tài khoản của bạn em đi, hihi – Em cười một cách thoải mái.
– Ừ, hóa đơn của em đây, 4 triệu 6 nhưng do em mua số lượng lớn chị giảm cho còn 4 triệu 5 nhé. – Chị bán hàng vừa lấy hóa đơn từ trong máy vừa nói.
– Dạ vâng ạ.
Cả người bán hàng với mấy người xung quanh đều nhìn chần chần vào em, tôi thì cảm thấy ù ù bên tai khi nghe giá của một chiếc thắt lưng, toát cả mồ hôi.
– Có trêu không vậy trời, một chiếc thắt lưng bằng 2 cái quần, 2 cái áo – Tôi cảm thấy em ăn sài hơi bị phung phí nhưng tý nữa thì cảm thấy những gì mình suy nghĩ lúc này thật có lỗi với em.
Tầm 5 phút sau chị ở quầy thanh toán đã tính tiền xong và đưa thẻ lại cho tôi, hơn 8 triệu đồng mà chỉ trong có mấy phút ngắn ngủn. Tôi và em bước ra ngoài trong ánh mắt nhìn của mọi người sau câu nói của chị ở quầy thanh toán.
– Chắc em đây là con của đại gia. – Chị ấy nhìn tôi nói.
Tôi chỉ cười chứ không biết nói gì giờ…Mua sài như em thì chẳng ai không gọi bằng đại gia chứ…
Trên con đường về, xe cộ trên đường giảm hẳn, hành lang chúng tôi đi cũng ít người hơn, em đi bên cạnh tôi, tôi tay thì cầm đồ. Được nữa đoạn đường, tôi là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng…
– Sao cậu mua đồ đắt thế? – Tôi nhìn em hỏi.
– Hihi, không sao đâu. – Em trả lời gọn bâng.
Với suy nghĩ của một thằng lúa như tôi lúc đấy và số tiền 8 triệu đồng chứ không phải ít, những món đồ như thế này chắc chắn tôi sẽ đem về nhà bỏ nó vào túi ni-lon vứt vào tủ chứ chẳng dám lấy ra sử dụng.
– Những tám triệu chứ có phải ít đâu Yến. – Tôi khó hiểu.
– Tám triệu đâu phải là số lớn so với hai cái thẻ kia của cậu chứ. – Em chỉ vào cái túi của tôi đang đựng hai tấm thẻ.
– Hả? – Tôi quên mất đi.
– Hihi, không gì, về nhanh thôi, tắm rửa nữa, đã khuya lắm rồi – Em thúc tôi.
– Này, tớ không dám nhận đâu, đem trả cho người ta đi – Tôi nói
Sau cái câu nói ấy cả hai cùng dừng chân lại, tôi nhìn em và em nhìn tôi.
– Nhận là nhận. – Em nhăn mặt cương quyết.
– Không, tớ nhà nghèo không dám sử dụng những thứ đồ xa xỉ thế này đâu với lại nó không thích hợp đối với một thằng con trai như tớ. – Tôi giải thích một cách nông cạn.
– Gì cơ? Không thích hợp? – Em làm như không tin vào những gì tôi nói
– Tớ nghèo, xấu làm thế nào cũng thế thôi, cho nên sử dụng đồ bình thường vẫn được mà. – Tôi lý do chấu với em
Em nhìn tôi một hồi lâu rồi thở dài ra…
– Ừ, tùy cậu. Về thôi. – Em quay lưng bước đi.
– Ừ, sáng đi đổi vậy. – Tôi khù khờ nói.
Lúc này cả hai đứng lại, tôi thấy đôi vai mảnh mai của người con gái ấy run lên, cả thân người có một thứ gì đó cứ mỏng manh dễ vỡ lắm, tôi cảm nhận được có một thứ gì đó không ổn ở đây.