<?php the_title(); ?>

Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

09.08.2014
Admin

Chap 141:

– Có nên trả lời không trời, mình nghe hết cuộc trò chuyện của người ta rồi, chẳng khác nào một thằng ăn trộm, thôi cúp máy vậy. – Tôi úp tai nghe xuống.

– Cụt…tút…tút

– Phù… ! – Tôi quẹt mồ hôi trên người.

– Reeng. – Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

– Tâm ! Nghe máy giúp mẹ – Tiếng của mẹ.

Lần này tôi đợi thêm hai tiếng chuông reo nữa mới nhấc máy lên để tránh được sự nghi ngờ từ đầu dây phía bên kia.

– Tôi nghe !

– Hì, tớ Như đây. – Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của em.

– Ừ, về đến nhà chưa. ? – Tôi giả nai thánh thiện.

– Về đến rồi, nói giùm với bác gái tớ đến nơi rồi nhé.

– Ừ.

– Hì, đôi chân cậu thế nào rồi ?

– Đỡ hơn rồi.

– Ùm, ăn tết vui vẻ nhé.

– Ừ, cậu cũng thế nhé.

– Ừ…

– …

– Hì, tớ đi đây tý nhé, nói chuyện sao. – Em phá vỡ không khí tĩnh lặng khi mà cả hai không nói gì, tự nhiên tôi cảm thấy không có gì để nói với người đầu dây bên kia.

– Bye.

– …

– …
– …

Khoảng 1 phút sau…

– Ủa, sao cậu không gác máy đi ? – Giọng nói nhẹ nhàng của Như bên đầu dây bên kia.

– Cậu gác máy trước đi. – Tôi nghe điện thoại của một ai đó thì thường để cho người ta gác máy xuống trước, không muốn ai đó có cảm giác khó chịu của tiếng cụt, tút tút…

– Hì, ngốc.

– Ớ… – Tôi chỉ nói được một chữ…

– Cụt…tút…tút… – Đầu dây bên kia đã gác máy xuống.

– Lớn rồi cứ như một đứa trẻ. – Tôi để điện thoại xuống rồi nói.

Tôi bước ra phía sao nhà để nói với gia đình về những gì mà Như vừa bảo. Họ đang tất tả chuẩn bị những công việc cuối cùng để đón một năm mới sắp đến.

– Mẹ, Như điện bảo về đến nhà rồi đấy ! – Tôi ngồi xuống bàn ăn một cách cực khổ.

– Ừ ! – Trả lời một cách gọn gàng giống như đã biết trước vậy.

– Dạ ! – Giọng yểu xìu.

– Mà, mẹ nè, Như có chị hay em gì nữa không vậy ?

– Như là con một mà con, ủa, bộ có chuyện gì hả con ? – Mẹ nghe đến đây nhanh chóng bỏ cái muỗng xuống, quay mặt về phía tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy có một giác gì đấy rất kì lạ ở đây, tự nhiên mẹ lại có phản ứng nhanh chóng đối với câu hỏi của tôi như thế. Đáng lẽ phải phản ứng ngay từ đầu kia kìa, cái này lại ngược lại, lúc ban đầu chẳng phản ứng gì đến câu hỏi này lại phản ửng.

– Dạ không ! Tại con hỏi vậy mà, hèn gì tiểu thư là phải – Tôi nhanh chóng đánh lạc hướng đối phương chứ không ngu dốt gì chui vào cái bẫy này.

– Ừ, thôi, mẹ làm đồ ăn – Mẹ quay vào trong.

Tôi đứng dậy bước đi với những nghi vấn về thái độ của người mẹ mình, thật lạ lùng đến khó hiểu. Đến đây tôi dám cá chắc với bản thân mình về lý lịch của Như, trong đấy còn rất nhiều điều mà tôi chưa được biết.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh qua, trời sụp tối, bóng tối ngày cuối cùng của một năm cũng trở nên bừng sáng hơn bao giờ hết. Cả nhà ăn cơm quây quần bên nhau, hôm nay mẹ nấu những món ăn nhẹ, chắc là để bụng chuẩn bị thịt buổi cơm đầu tiên của năm mới đây mà.

Ăn cơm xong, đến thời khắc quan trọng nhất cũng là thời khắc mà ai cũng mong mỏi nhất… đó là gói bánh và nấu bánh tết, bánh trưng. Tôi được yên vị trí trên cái chiếu trải ở sân trước nhà, ngồi đấy mà lau lá chuối cho sạch để tý nữa mẹ gói bánh tết. Hai ông anh thì đang hì hục bẻ sắt thành những cái khung để gói bánh trưng, bố sửa lại bóng đèn cho có nhiều ánh sáng, bóng đèn màu vàng đem lại sự ấm áp.

– Mầy lau lá gì mà kỳ vậy – Ông anh hai bắt đầu dạy đời.

– Ợ, thế này là được rồi, sạch quá còn gì… bleu bleu – Tôi lè lưỡi trêu ổng.

Năm nào cũng thế, ba anh tôi thay phiên nhau lau lá để gói bánh và bẻ khung sắt, người này thì cho rằng người kia làm sai, làm không đúng để có cái chuyện cãi nhau. Chúng tôi xem đấy là cái xui xủi cuối năm, chửi mắng cho đã rồi sang năm… nhịn mấy ngày mới được cự tiếp, chứ mà cãi nhau trong mấy ngày tết thì xác định… không còn răng để ăn sơn hào mỹ vị.

– Sạch cái đầu bố mầy. – Anh ba chen vào.

Và rồi…

– Bóp… này thì đầu bố mầy… – Bố tôi cầm chồng lá chuối đánh vào đầu anh ba vì câu nói mà không chịu suy nghĩ.

Mẹ bưng đồ ra, thấy thế cũng tủm tỉm cười, tôi với anh hai phá ra cười với sự ngu ngơ của anh ba. Cái miệng hại cái thân đây mà.

– Ngu nè… bleu – Tôi trêu ổng.

– Tao tát vỡ mồm bây giờ ? – Ổng đưa tay lên.

– Hế hế. – Anh hai ngồi ngoài mà nhìn.

– Thôi, giúp mẹ một tay nè. – Mẹ cứu vãn tình hình.

– Dạ. – 3 đứa đồng thanh trả lời.

Không khí nhộn nhịp của sắc xuân đang ùa về, ngoài đường xe cộ chạy tấp nập, người người đi, những cơn gió nhẹ thoảng thổi về, ôi, tôi yêu cái không khí xuân này làm sao nhưng tâm trạng trong người vẫn thiếu thiếu một thứ gì đấy, chẳng hạn như một người con gái nào đó.

– Hài, Như với Yến về hết nghĩ ra cũng buồn – Tôi thốt thành lời.

– Mới đây mà đã nhớ rồi – Anh ba nhanh chóng đá đểu tôi.

– Có ai nhớ người ta rồi kia kìa. – Anh hai cũng không kém phần.

– Tâm nè, con mà cưa được một trong hai đứa đấy thì số con sao này không khổ đâu, bố cá chắc luôn – Bố nói xong lấy hai tay đóng vào nhau một kiểu chắc chắn.

– Cái ông này, con nó còn nhỏ – Mẹ liếc nhìn bố bằng ánh mắt toé lửa.

– Hề hề – Bố cười trừ.

Tôi đừ người ra chẳng nói thêm được gì vì bị cả nhà công kích thế này, một không chọi lại ba nên đành im lặng cho mẹ cứu cánh. Không nói gì cả là phương án hữu hiệu nhất và an toàn nhất.

– Nàng đang làm gì vậy ta ?- Tôi nghĩ về người con gái mình yêu, Bạch Yến.

Tôi nghĩ em đang cùng bố mẹ quây quần bên bếp lửa ấm cúm giống gia đình của tôi, tết đến nhà nào không thế. Chắc là em gói bánh ngon lắm, người con gái tài sắc vẹn toàn như em cái gì mà không biết chứ…

Ở một nơi nào đó…

– Xong chưa Yến ? – Mẹ nhìn người con gái đang trang trí cánh cổng.

– Dạ, sắp xong rồi, hì. – Em quay xuống nở nụ cười tươi rói.

– Để bố làm cho mà không chịu, con nhỏ ngày càng bướng đấy. – Người chồng đang đứng cạnh người vợ xinh đẹp nhìn người con gái tươi như thời trẻ của vị thê tử.

– Hì, con làm được mà – Em cười nhỏ nhẹ.

Chẳng mấy chóc, cánh cổng trước nhà được em trang hoàn một cách đầy lộng lẫy và xinh tươi. Những chòm cỏ xung quanh nhà, những bông hoa đang nở rộ, những chậu mai đang khoe sắc,… chính một tay em sắp đặt và làm cả.

Quay trở lại nơi của thằng con trai…

Tôi đang nghĩ ngợi về Bạch Yến, chẳng biết em làm gì trong giờ phút này. Có một nỗi niềm rất lớn muốn chia sẻ niềm vui đón năm mới với người mình yêu, muốn chúc những lời chút ngọt ngào tự tuông ra từ trái tim,… những ước muốn đấy hình như nó trôi theo mây khói từ khi hình thành ý nghĩ.

– Kính Coong – Tiếng chuông vang lên làm cho tôi nhập hồn trở lại.

– Ai thế nhỉ ? – bố đứng dậy.

Nhìn qua những khe nhỏ của cánh cổng, tôi thấy mờ mờ nhờ ánh đèn vàng của đường phố, đứng trước cổng hình như là 3 người thì phải, hai người tầm trạng với nhau còn người kia thì đứng ngang vai.

– Ai vậy ta ? – Anh hai tôi cũng đặt nghi vấn.

Bố bước ra mở cửa, mẹ không chú tâm lắm, đang gói gấp rút cho xong mấy đòn bánh tết và bánh trưng để nấu cho kịp thời khắc giao thừa. Theo tính toán của tôi kiểu này mà chậm thêm một tý nữa là tạch thời khắc quan trọng đem bánh lên bàn thờ… có khi ông bà ăn bánh sống chứ chẳng đùa…

Bố đứng mở cửa mà nói chuyện hơi lâu, sao đó có một ánh sáng chói loà chĩa vào mắt tôi, một chiếc xe ô tô chạy vào sân. Tôi lấy tay che mắt khỏi cái ánh mắt chói đấy, từ từ mở cặp mặt của mình ra và đâu đó nghe được tiếng nói nhí nha nhí nhố phía trước mặt.

Chiếc xe quen thuộc đậu dưới cây bàn, bóng dáng mảnh mai của người con gái đúng nghĩa theo cái tên và người mẹ đầy hiền hậu…

– Chào bác – Bạch Mai lễ phép cuối đầu chào mẹ tôi.

– Chào cháu. – Mẹ tôi đứng dậy.

– Chào chị. – Mẹ tôi và mẹ em chào nhau.

– Chào bác. – Ba đứa chúng tôi lễ phép thưa.

Thủ tục chào qua chào lại diễn ra rất nhanh chóng rồi kết thúc, bố kêu mọi người vào nhà nhưng với vẻ dân dã của bố mẹ Bạch Mai thì ở ngoài sân “ hóng gió xuân cho mát “.
Mai hớn hở ngồi xuống cạnh bên mẹ tôi giúp một tay, bác gái cũng thế. Tôi thích vẻ hiền hậu của bác trai và bác gái, chẳng khác nào bố và mẹ của mình hết. Trái ngược cảm giác ấy, một cảm giác gì đó lo sợ khi đối diện với bố mẹ của Như và Bạch Yến. Tôi chẳng hiểu tại sao như thế nữa.

– Bác có nghe Mai nói cháu bị tai nạn mà bác mới về Việt Nam, nay mới có thể qua thăm. Tình hình thế nào rồi cháu ? – Bố em ngồi xuống cạnh tôi, vẫn là vẻ thanh lịch, đôn hậu, quý phái của một “ thương gia “

– Dạ, cảm ơn bác, tình hình ổn rồi ạ. – Tôi lễ phép thưa.

Mẹ Bạch Mai đưa ánh mắt hiền nhậu nhìn tôi… cảm thấy vui vui gì đâu đó.

– Bác có mua cho cháu chai rượu thuốc để xoa với thức ăn bồi bổ nè. Mau bình phục nhé ! – Bố em đưa cho tôi một giỏ đồ.

– Dạ… – Tôi ậm ừ chẳng dám nhận của người ngoài.

– Nhận đi cháu, công sức của hai bác đấy – Mẹ em cười rồi nói.

Bố với mẹ tôi thì cười…

– Dạ… cháu cảm ơn ạ. – Tôi nhận bằng hai tay rồi gật đầu cảm ơn.

– Hehe – Bố Mai cười sảng khoải.

– Cảm ơn gia đình anh nhé. – Bố tôi thì tỏ ra hiếu khách với những người mới quen.

Nhìn hai ông bố nãy giờ nói chuyện với nhau có vẻ rất thân mật, chẳng khác nào đã quen nhau từ trước. Còn mẹ tôi và mẹ em gói những chiếc bánh chẳng khác nhau gì mấy… trong lòng tôi cảm thấy vui lắm và có một cảm giác gì dó yên lành, bình an và vui vẻ hơn khi Bạch Mai xuất hiện…

Lẽ nào em lại là một người thay thế ư… thay thế những khoảng trống mà Bạch Yến với Như để lại…

Nghĩ ra cũng cảm thấy kì lạ… làm cho người ta cũng thấy hoài nghi…

Chap 142:

Trước mặt tôi, Bạch Mai là một người con gái luôn tỏ nụ cười xinh đẹp đầy quyến rũ của mình, vẻ tươi vui luôn hiện hữu. Em mang đến một cảm giác đầy thoải mái không giống với hương hoa dịu nhẹ đầy bình yên của Như hay sự ngọt ngào, quyến rũ cháy bỏng của Bạch Yến. Ba người con gái ấy hoàn toàn đem lại những cảm giác kỳ lạ cho tôi nhưng… có một điểm chung là họ luôn mỉm cười trước mặt thằng con trai như tôi và phía sau là vẻ mặt đầy băng sương tuyết ngọc của những cô gái tiểu thư kiêu kì.

– Hì. – Em nhảy qua chỗ tôi.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại…

– Á… – Tôi cắn chặc môi mà la lên.

Một cú véo đau điếng từ người con gái ấy, tôi không biết mình làm nên tội tình gì mà bị “ phạt “ một cách không thương tiếc như thế này.

– Ơ, sao… véo tớ – Tôi xoa xoa vào vết thương.

– Hì- Vẫn nở nụ cười.

– Nghịch quá. – Tôi lè lưỡi trêu chứ không có cáu giận, đúng thật là quá kì lạ so với quy định.

– Nghịch đó giờ, cậu mới biết à ? – Em vuốt mái tóc sang một bên rồi khẽ nói.

Lúc đấy hai người bố rủ nhau vào trong nhà đàm sự, hai ông anh tôi thì chạy đi lấy củi từ nhà sau lên chuẩn bị nấu bánh, mẹ tôi và em cùng nhau dọn dẹp, chỉ còn tôi và em đang ngồi nghịch trên chiếc chiếu.

– Ờ quên, không chấp nhất với trẻ em. – Tôi cũng đâu chịu thua.

– Nhớ đấy – Em nheo mắt đầy tinh nghịch.

Tôi chợt thoáng giật mình với cái nheo mắt vừa rồi, không biết nó có ý nghĩa gì nhưng có một cảm giác bất an ùa về khi ngồi bên cạnh tôi lúc này là một người con gái thường xuyên giở trò phá phách khi bên cạnh mình chứ không phải là cô gái Bạch Mai hiền thục, đoan trang ngày nào ở trong lớp nữa.

– Đừng sợ, đừng sợ – Tôi thầm trấn an bản thân.

Đúng lúc đấy…

– Đợi mình tý nhé – Bạch Mai nhẹ nhàng đứng dậy.

Tôi quan sát thì thấy em lấy từ trong túi của mình ra chiếc ra điện thoại, nhanh chóng đi lại gần đấy nghe máy. Ngồi đấy vu vơ giả vờ như không để ý đến em đang làm gì cả nhưng vẫn cứ muốn nghe xem em nói gì, khoảng cách từ chỗ em nói chuyện điện thoại đến chỗ tôi không xa, chỉ khuất một chậu cây mai thôi nhưng..

– Tò mò lãng xẹt, chuyện riêng tư của người ta, bạn trai người ta điện chứ gì – Tôi tự kỷ với bản thân của mình.

Do Bạch Mai quay lưng đi nói chuyện nên tôi cũng không thể nhìn thấy sắc mặt, biểu cảm gì cả, chỉ thấy được thân hình xinh đẹp, mảnh mai phía sau của người con gái đấy thôi.

Gió xuân đã về, những ngồi bánh đã được nhóm lửa lên, hai ông anh thở như con trâu sau khi vác ra xong được hai bó, chắc đủ để nấu xong một nồi bánh này. Mẹ tôi và mẹ em đi nói chuyện với nhau, nhìn hai người họ rất họp gơ, cứ “ chị “ nói “ em “ cười, tủm tỉm suốt.

– Ợ, sao chỉ tay vào mình chứ – Tôi thấy mẹ mình chỉ tay vào thằng con trai quý tử không biết là đang nói tốt giúp hay là có những thói hư tật xấu gì kể ra hết đây.

– Hù – Vẫn với sự tinh nghịch và hồn nhiên như thế.

– Hú hồn – Tôi trêu em.

– Không vui – Khuôn mặt bí xị.

– Sao thế ?

– Không gì !

– Èo.

– Ừ !

Con gái luôn là thế, bạn cứ để ý xem, khi một người con gái nào đấy đang nói chuyện với bạn mà tự dưng hát bài ca “ con cá “ như vầy thì hãy tránh xa ra “ không sao “, “ có gì đâu “, “ không gì “, “ không biết “,… những thứ “ không “ như thế thì con trai nên tránh xa ra nhé… cẩn thận… ?

– Ngộ vậy trời, mới phá bây giờ đã chuyển sắc rồi. – Tôi định chọc cho em cười nhưng nào ngờ..

– … – Cho ăn bơ luôn.

Thấy tình hình rất tình hình, tôi không nói chuyện nữa, cứ để cho nó im lặng, xem như em bướng hay tôi bướng hơn nhưng… chắc có lẽ em bướng hơn tôi mất rồi. Hai thằng anh tôi thấy gái đẹp là nhảy vào ngay, bắt đầu trổ tài chém gió, chém một cách kinh hoàng không nể ai cả nhưng rất tiếc đáp lại là những nụ cười từ Bạch Mai, lâu lâu mới có một hai câu nói. Tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra… Đợi cho hai ông anh mình đi xem nồi bánh thì..

– Này, sao thế, giận gì hả ?

– Hì, có giận gì đâu – Vẻ mặt rạng ngời hơn nhưng có một nét gì đó hơi buồn.

– Buồn thế kia mà không có gì, đánh gãy răng bây giờ ?

– Hả ? Dám không ? – Em chu mỏ tinh nghịch trêu.

– Cho vào túi luôn chứ không dám – Tôi cương định.

– Á… Con rắn – Em la lên.

Tôi theo phản xạ vốn có của một thằng con nhà võ, vừa nghe đến đấy cộng với ánh mắt của Bạch Mai quay về phía mình thì đoán được rằng con rắn ở phía sau lưng. Tôi bật người ra đằng sau xem con rắn, thủ thế… chuẩn bị chạy.

– Đâu, rắn đâu ? – Mắt tôi ngó dáo dác để phát hiện ra nghi vấn.

Và sao đó…

– Aaaaa – Tôi la lên một cách thảm khóc cùng với vẻ mặt không thể nào diễn tả được.

– Hihi – Giọng cười tủm tỉm ở phía sau lưng tôi.

Lại là một cú véo đau điếng khỏi phải nói của em ấy, đúng là nghịch ngợm hết chỗ nói mà. Tôi nghe được tiếng cười lí nhí của em từ phía sau và tiếng nói của bác trai, bác gái.

– Nghịch quá, xin lỗi Tâm đi – Mẹ em nhẹ nhàng bảo con gái mình.

– Vừa cho nó, không sao đâu chị – Mẹ lườm tôi phát rồi đổi giọng vui vẻ và nhẹ nhàng.

– Ớ – Tôi há mồm ra dù rất đau.

– Hì – Em đúng nũng nịu với bố mình chứ không chịu xin lỗi.

-.. – Mẹ em chừng mắt.

– Dạ, thôi, cháu không sao đâu ạ – Tôi xoa xoa rồi cố gắng gượn người mà đứng dậy.

– Thôi, hai bác về nhé, cháu mau chóng bình phục nhé – Bố em ngồi xuống vỗ vào vai tôi.

– Dạ, chúc gia đình bác năm mới vui vẻ – Tôi nở nụ cười hiền hòa của mình, hê hê.. hiền hòa không ? ^^!

Bố mẹ tôi tiễn gia đình em ra đến tận ngoài con đường, tiếng cười nói ríu rít của những bậc phụ huynh, hai ông anh tôi thì cứ chí chỏe cãi nhau. Do chân cẳng đi lại không thuận tiện nên tôi ngồi lên bằng ghế đá hóng gió, công nhận em véo một phát đau hết sức phải biết chứ chẳng đùa, con gái chỉ có mỗi cái biệt tài như thế, khi ở gần con trai là sử dụng cách đấy để trả thù, tôi bị hoài nên biết.

Tôi ngồi xoay sang một bên xoay xoay nơi em vừa véo, rõ là đỏ choét và đau điếng

– Không biết con gái gì đâu ? – Tôi cằn nhằn.

– Xin lỗi cậu nhé, con gái nắng mưa vậy đấy – Giọng nói nhỏ nhẹ áp sát lỗ tai tôi…

Mùi hương hoa nồng nàn bay vào mũi, cảm giac thật dễ chịu, làm cho cả thân người tôi nóng rực lên, trái tim cứ bùm bụp… bùm bụp… như muốn chạy ra ngoài. Một cảm giác lo sợ trong người tôi ùa về, chẳng hiểu tại sao.

– Sao.. chưa .. về nữa – Tôi lấp ba lấp búng ngước mặt lên nhìn em.

– Hì – Em để tay phía sau lưng, hơi khom người xuống khi nói chuyện vào lỗ tai tôi.

– Hề hề – Tôi tự nhiên cảm thấy hơi ngài ngại trong người nên gãi đầu cười trừ.

Cảm giác rất khác lạ, lúc nãy hai đứa còn giỡn với nhau chí chóe lên, còn véo, đụng tay đụng chân với nhau ấy vậy mà chỉ một câu nói đầy nhỏ nhẹ nhưng không kém phần ngọt ngào và ánh nắng của em đã biến cái gan con hổ của thằng con trai như tôi trở nên bé bỏng y như con thỏ.

– Đau lắm hok ? – Mặt em làm nũng rất ư là dễ thương, chu môi một cách đáng ghét.

Đôi môi đượm hồng thắm chẳng khác nào một trái mận hồng đào đến mùa chín rộ của nó, chỉ muốn cắn một phát… Đó cũng là lý do tại sao tôi lại thích ăn trái mận đến như thế, vì vừa ăn vừa cho trí tưởng tượng bay xa… bay xa sự thèm khát.. hề hề.

– Đau – Tôi giả bộ nũng nịu theo.

– Hix.. tớ xin lỗi – Em cuối mặt xuống

Bất giác tôi cảm thấy hình ảnh này thân quen làm sao, tự nhiên lại nhớ đến Như, người con gái luôn âm thầm chịu đựng… một cơn gió xuân thoáng qua làm cho tâm hồn tôi trở lại với hoàn cảnh hiện tại, thấy lạnh lạnh.

– Hờ hờ, véo người cho đã rồi xin lỗi, không biết, bồi thường đi. Chiến tranh người con còn phải bồi thương nữa nói chi chuyện này – Tôi trêu em và làm vẻ mặt rất cương quyết và nghiêm nghị.

– Giờ muốn bồi thường gì đây, hihi – Em nói xong rồi cười.

Hơi ớn lạnh với nụ cười đầy ma thuật của người con gái ấy, tự dưng hôm nay tôi cảm thấy phải đề phòng với người con gái này vì có một cái đó hơi bí mật.

– Hì, cái gì cũng được – Tôi đề phòng vì hơi sợ sợ.

– … – Em đứng đấy

Và rồi.. một cơn gió thoảng qua…

Cái gì đến cũng…

Tôi cảm thấy dễ chịu thật, mùi hương hoa của em nồng nàn làm sao chỉ muốn ôm lấy mà ngửi, ngửi lấy ngửi để…khỏi trôi theo những làn gió xuân đầy sức sống.

– Chụt… – Mùi hương càng gần.

-… – Tôi đứng cả người.

-… –

-…- Một giây

Hai giây…

Ba giây…

1 phút…

Tôi lặng nhìn theo bước chạy nhẹ nhàng của người con gái xinh đẹp mảnh mai…

Bạch Mai…

– Ơ… ôi cái đệt – Tôi mất rất nhiều thời gian để tĩnh tâm và nói nên lời.

Chap 143:

Trong đầu tôi thoáng qua nghĩ suy nghĩ vu vơ lúc ban đầu, cũng có thứ nó mờ ảo trong trái tim đang đập loạn xạ cùng với cả cơ thể nóng như có một ngọn lửa đang thiêu cháy.

– Không lẽ… Mai yêu mình rồi sao – Tôi nói thầm trong bụng.

– Ơ! Không được, mình yêu Yến mất rồi. Sao bây giờ? – Những suy nghĩ bất chợt đầy ngu ngốc của một thằng con trai nhận nụ hôn đầu đời từ phía người con gái xinh đẹp.

Những cơn gió xuân cứ thoang thoảng bây qua,lướt nhẹ trên những cành hoa mai tỏa sắc vàng. Ánh sắp lập lòe cháy bùng sáng lên cùng với sắc sáng vàng của chiếc bóng đèn. Tâm hồn tôi như phiêu du với những suy nghĩ đầy mơ mộng.

– Chà Chà, anh út nhà mình coi bộ được mấy tiểu thư để ý quá ta – Từ đâu giọng nói đầy chua chát của bố xuất hiện làm tôi chợt giật mình trở lại với hiện tại, với nồi bánh đang nấu.

– … – Tôi im lặng không nói gì cả.

– Coi bộ, trong số ba anh em nhà này, thằng Tâm là có phúc nhất – Mẹ phán cái rụp.

– Đệt – Tôi giật mình, cố gắng chấn an bản thân rồi tiếp tục nói – Sao lại có phúc mẹ?

Cùng lúc ấy, hai ông anh tôi đã đóng cửa song, chạy ngay vào bỏ củi vào bếp lửa đang cháy bừng, tôi thích nhất cái không khí này, vừa lạnh lẽo của cơn gió xuân, vừa thơm ngác hương hoa rộn nhịp, vừa lóe sáng với những thứ đầy huyền ảo và kỳ diệu. Ấm áp vô cùng nhưng thiếu thiếu thứ gì đấy, một cách vô hình khó tả trong tâm trí tôi, không phải Bạch Yến, người con gái tôi yêu tính đến thời điểm hiện tại trong trái tim của bản thân. Tôi chợt quên đi cảm giác đau từ cái véo hơn trời gián của Bạch Mai. Bố và mẹ cũng ngồi xuống bên cạnh.

– Chẳng phải có phúc thì gì nữa? – Anh ba quay mặt lại nhìn đá đểu tôi.

Và lúc nào cũng thế, anh ba công kích thì anh hai tiếp đòn, hai người họ luôn hỗ trợ lẫn nhau.

– Xét cho cùng thì thằng Tâm khó xử thật đấy. Tố Như là một cô gái tiểu thư, tài giỏi nấu ăn ngon vô cùng. Yến thì xinh đẹp khỏi phải nói cũng là con lai, học cực giỏi, nấu ăn ngon hết chỗ chê, pha trà uống thì mê ly ( lúc đấy tôi nói thầm trong bụng chắc ông anh mình đang thích Bạch Yến đây mà ). Gia đình Thanh Mai cũng chẳng kém hai người trên, gia đình họ lại hiền hậu từ con đến các bậc tiền bối với lại nghe mấy đứa bạn trong trường bảo em nó hát hay lắm cơ. ( tôi chợt giật mình với ông này điều tra đến tận gốc ). – Anh hai kết thúc pha bình luận mà làm cho cả bố lẫn mẹ, cùng với siêu thiên tài chém gió như anh ba tôi nể phục đôi lần.

– Trời – Tôi lắc đầu bó tay, vì tưởng chắc có câu kết nhưng chỉ là màng phân tích.

Ơ… Nhưng tại sao tôi lại muốn nghe kết luận cuối cùng của anh hai mình đến thế nhỉ? Không lẽ chính bản thân mình cũng đang muốn quyết định chọn một trong ba người con gái đấy sao? Nhưng tại sao trái tim tôi lại hoàn toàn nghiên về Bạch Yên hoàn toàn, tâm trí thì vẫn có hình bóng của Như và Mai. Khổ hết chỗ nói.

– Thôi đi mấy ông, bàn toàn chuyện gì không. Lo mà học hành đi, yêu với đương tôi đánh cho – Mẹ chừng mắt.

– …- Ba đứa sợ nói khỏi nên lời

Cả nhà ngồi đấy hóng gió với nhau một tý rồi chạy vào nhà xem chương trình Gặp nhau cuối năm ( táo quân ). Tôi cũng chẳng thích gì với mấy cái chương trình đấy, xem mà đến tận buồn ngủ, con mắt cứ sụp lên sụp xuống đôi lần. Cực khổ lắm mới mở to lên mà xem được nhưng vì con tiết mục xem bắn pháo hoa nên phải cố gắng thức xem cho bằng được. Nhưng tầm 11h giờ mấy thì… đã ngủ mất rồi.

Thế là một năm đã kết quá, cuốn trôi đi theo dòng thời gian đầy hối hả để lại bao luyến tiếc trong con người. Trong cái năm nay, đặc biệt là từ tháng 8 trở đi thì tất cả mọi thứ đều thay đổi với tôi, tất cả diễn ra một cách rất nhanh chóng, những người con gái ấy, lần lượt đến… rồi tất cả cũng lần lượt bước đi trong những ngày tháng cuối cùng của một năm. Tôi trôi vào giấc ngủ, trong khi ở dưới nhà, Như và Bạch Yến cả Mai lần lượt gọi điện chúc tết sau giờ khắc chuyển giao năm cũ và năm mới, tiếng pháo nổ lốp bốp… Câu chúc tết ngọt ngào vang lên… Sao phải lại chúc tết gia đình tôi trước chứ mà không phải họ hàng, bà con thân thuộc của họ… Chắc có lẽ chỉ có 4 người mới trả lời được một câu hỏi trong cái vòng lẩn quẩn khó mà bước ra như thế này… À, quên,… cũng có một người con gái điện chúc tết nhưng không trực tiếp mà phải nhờ Như chuyển lời…

Không biết do mệt mỏi trong người hay không mà tôi ngủ một giấc thật ngon, đến tận mẹ bước vào phòng kéo rèm cửa ra cho ánh sáng lọt vào thì tôi chịu tỉnh giấc ngủ say.

– Uầy – Vẫn là thói quen.

– Coi kìa, con trai gì vai dài lưng rộng thế kia. – Mẹ trách yêu.

– Vai dài là để gánh việc, lưng rộng để nâng đỡ trọng trách mẹ à. Hề hề – Tôi đáp trả lại.

– Cái thằng này, thôi, thức dậy đi, coi nhà bố mẹ cùng với hai người anh con qua bên nhà nội, ngoại chúc tết họ hàng, tầm chiều tối mới về được – Mẹ quay lưng bước đi để lại 1 dòng tờ lịch trong ngày mùng 1 tết đầy ảm đạm.

– aaaaaaa… chán gì đâu, mùng 1 tết mà ở nhà thế này – Tôi như bị giam cầm.

Thế là một cái tết toàn ở nhà thế này đối với tôi, vớ nhanh lấy cặp cây chống mà bước xuống. Đôi chân càng ngày càng vững chắc hơn, có thể nâng đỡ sức nặng của cơ thể nhưng vẫn mỏng manh rất dễ vỡ bất cứ khi nào.
Một lát sau có mặt dưới nhà, hôm nay tôi đi xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng và không gặp nhiều trở ngại như ngày hôm qua, có lẽ dần quen với cuộc sống khi có hai cái cây này làm bạn đồng hành với mình rồi. Đúng là Như chu đáo thật.

Bước xuống đã thấy bố mẹ, hai người anh ăn mặc tươm tất, chuẩn bị xuất quân khởi hành rồi. Một cảm giác khó chịu xuất hiện trong người tôi, mỗi năm cứ đến ngày mùng 1 tết như thế này người khởi hành đầu tiên trong cái căn nhà này không ai khác là ba anh em tôi và địa điểm quen thuộc đó là quán nét làm vài ván game gì mà không nhớ tên hình như waca gì đấy và CS để giải trí. Mấy thằng bạn cờ hó cũng tập trung đầy đủ lắm à nha, chúng nó lịch sử lắm… ấy vậy mà năm nay lại ở nhà.

– Ở nhà con nhé, đồ ăn có sẵn hết trong tủ và lồng bàn rồi, ăn gì thì lấy – Mẹ dặn dò.

– Dạ, bố mẹ cùng với hai anh đi cẩn thận ạ – Tôi tiễn họ ra đến cổng nhà trước không đến cổng trước sân.
Bước nhìn họ lướt thướt bước đi, chỉ muốn chạy theo nhưng không được, phải ở nhà trông nhà vậy. Lỡ phí hết một năm của tôi, xui gì đâu mà xui giữ vậy nè.

– Haizzz – Tôi thở dài ngao ngán.

Vào trong bếp thấy bánh mì, tôi mở ngay cái tủ lạnh vì biết rằng trong đấy phải có chả lạnh. Tôi lấy nó rồi đứng dựa vào cái thành lang cang của cái bếp thái nhỏ những miếng chả lạnh đầy thịt và da heo ngon lành, để vào ổ bánh mì còn nóng và thơm mùi mè. Công nhận mình thông minh thật…

– Thế này sao lại bàn ngồi mà thưởng thức trời… hix – Tôi có một cảm giác mỏi chân ùa về.

Tôi bỏ lon 7 úp vào túi quần, lạnh kinh khủng, chỉ muốn chạy cho nhanh lại cái bàn, vứt xuống…

– Rỗn… – Nát ngấu 1 bên cái bàn kính ở trước nhà.

– Ôi cái đệt – Tôi giật mình. – Thôi xong cái đời trai mình rồi, chiếc bàn gia truyền mà giờ nó thành thử ra thế này.

Tôi mếu máo không biết nên khóc hay nên cười trong trường hợp này nữa đây. Sao mà cái số gì nó xui quá, mới có mùng một tết ra mà thế này thì nguyên một năm nó sẽ ra sao đây…

– Thôi, trời đánh cũng tránh bữa ăn, ăn xong rồi tính đói bụng quá – Tôi thở một hơi thật dài sau đó bước ra phía nhà sau lấy cái ổ bánh mì định mệnh của năm mới.

Công nhận, chẳng ai mà nhàn rỗi khi có việc an nguy xảy ra như tôi, vừa ăn, vừa ngồi vi vu trong khi chiếc bàn đã bể một góc kính từ đây đến chiều thế nào cũng bị chửi cho mà xem.

Ăn xong, tôi thu dọn chiến trường, cố gắng ngồi xuống để thu dọn mấy tấm kinh bị vỡ văng ra, vừa ngồi xuống ở hai đầu gối phát ra một âm thanh “ rụp “ làm cho tôi phải cắn răng mà chịu. Riết rồi tôi như một con heo nhưng không mập ra ở bề ngoài… ăn rồi ngủ… làm một giấc ngon lành đến tận trưa sao khi thu dọn xong chiến trường.
Những ngày tết này không được đi chơi thì chỉ có việc ở nhà bật tivi lên mà xem những chương trình tết mà thôi, tôi cũng nằm một trong số đấy. Bật từ kênh này đến kênh khác cũng chẳng thấy được cái gì hay cả, chỉ lướt qua thấy được một bộ phim kiếm hiệp hiếm hoi vào thời gian này mà thôi. Coi có một tý mà bộ phim hết…

– Kính Coong – Chuông cửa nhà vang lên.

Tôi cầm hai cây chống, thoát chân bước ra nhà xem vị khách nào hôm nay xông nhà sớm thế nhỉ. Bước ra đến sân, nhìn qua cánh cổng, tôi thấy bóng dáng quen thuộc của một người con gái đang đứng trước cổng một cách tế nhị sau cái bấm chuông đầu tiên nhưng, bên cạnh còn có một người con trai…

– Ủa, Như mà? – Tôi thắc mắc vì hình dáng ấy giống hệt em nhưng người con trai bên cạnh là ai vậy.

Tôi đi nhanh lại để mở cổng…

– Hì – Chưa gì đã nghe được nụ cười nhẹ của em.

Nụ cười đầy ấm áp nhẹ nhàng, nụ cười tỏa nắng hơn cả cái nắng nóng bức của buổi trưa 13 giờ.

– Ủa, Như – Tôi thốt lên tiếng rồi đưa tay vào then cài chốt mở cửa ra.

– … – Em cười khi nhìn thấy tôi, nụ cười đầy tươi rói.

Tôi đâu có biết lúc đấy người con gái ấy chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh ôm lấy tôi mà thôi nhưng em biết rõ trái tim tôi đã có vị trí người con gái khác. Lý trí của em không cho phép em làm điều đấy.

– Chào em. – Giọng cứng cỏi của người con trai đứng bên cạnh Như và người này hơi quá tự tin khi gọi tôi bằng “ em “

Nhìn tổng quát về người đấy thì như thế này, cao ráo, phong độ, đẹp trai hơn tôi. Hình như cậu ta chạy một chiếc xe mô tô thì phải vì tôi thấy một chiếc xe đậu ngoài kia và từ đó tôi đoán được thân phận của người này là một thiếu gia và tầm 19 đến 20 tuổi.

– Chào cậu. – Tôi chỉ đáp lại ngắn ngủn như thế.

Tự dưng máu nóng trong người dồn lên, chỉ muốn lướt vào cho hắn vài đấm, sau đó xuất ra cho vài cước vào mặt và bụng. Thế thì hả hê biết mấy…

Chap 144:

Như cứ ngoắc đầu nhìn qua bên phía người con trai kia rồi quay lại nhìn tôi, một biểu hiện khá bất thường. Lúc đấy ngu ngơ, ngáo ngáo có biết hành động của em có ý nghĩa gì đâu, tôi không biết rằng đấy là “ mời chủ nhà tiễn khách “ một cách khéo léo của em.

– Hì – Em cười rồi nhăn mặt.

– Hả? – Tôi đứng chân người ra đấy mà không hiểu ngụ ý của em.

– …- Người con trai kia vẫn đứng lạnh lùng.

– À, mời hai người vào nhà – Tôi chợt nhớ ra chắc là Như đang mỏi chân đây và cho rằng mình khù khờ thật, mới mùng một tết mà đã bắt người ta đứng trước cửa nhà mình nói chuyện rồi.

Công nhận lúc đấy ngơ ngơ ngáo ngáo thật chứ chẳng đùa đâu. Như đi một mạch vào nhà, có vẻ không hài lòng cho lắm, tôi nhìn theo bước chân đi của em rồi cũng đi theo chứ không đợi người bạn của em vì tôi không thích gì cho mấy. Tự dưng ghét người ta.

Vào đến trong nhà đã thấy Như ngồi phịch xuống dưới bàn, có vẻ bực tức lắm, tôi không hiểu lý do tại sao. Em ngước mặt lên nhìn tôi.

– Hì hì – Em cười mà cứ nhe hàm răng trắng tuyết của mình, trông cũng dễ thương lắm chứ.

– Để tớ đi lấy nước cho cậu – Tôi lại khù khờ ^^!.

– MINH TÂM, ĐỨNG LẠI – Em hét rõ là to.

– Hả? – Tôi giật cả mình.

– Không cần, ngồi xuống. – Làm như…

– Ờ – Tôi nghe lời ngay.

Khuôn mặt toát lên vẻ hậm hực một cách khó hiểu, tôi cứ ngơ ngơ, không hiểu nàng giận vì chuyện gì. Trong đầu tôi suy nghĩ lúc ấy Như giận mình vì để nàng cùng bạn đứng ngoài sân nắng nóng quá lâu.

– Chân sao rồi? – Em vén mái tóc đang lắm tấm mồ hôi sang một bên.

Trong một người con gái lúc có những giọt mồ hôi trên người thì vẻ đẹp càng đẹp hơn, lúc đấy người con trai đối diện có một cảm giác yêu thương tràn về, nhất là việc làm của người con gái ấy giành cho mình. Sung sướng khỏi phải nói nhễ.

– Nhờ cậu cho cặp báu vật này nè, chân khỏe hẳn ra – Tôi hào hứng khoe.

– Hừ. – Em trừng mắt nhìn tôi

Lạnh sống lưng kinh khủng…

– … – Tôi ngồi xích ra tý, sợ đạn văng trúng thì nguy.

– Trời nóng quá Như nhỉ – Người thứ ba đã bước vào

Hai đứa tôi lo nói chuyện, “ nhéo mắt đưa tình “ mà quên mất đang có kẻ “ phá hoại “ hiện diện ở đây. Tôi ngồi lại tử tế và đứng dậy mời khách vào bàn ngồi…

– Ngồi đi cậu. – Tôi chỉ tay về phía dãy ghế dài rộng bên kia, còn tôi với Như thì đang ngồi cạnh nhau.

– Ừ! cảm ơn – Người con trai này hình như cũng không ưa gì tôi cho mấy.

Tôi nhìn bằng ánh mắt không cảm thương tý nào, còn người đấy nhìn ngược lại bằng một ánh mắt lạnh lùng như cái kiểu chuyện của bố kệ bố không cần mầy phải quan tâm vậy.

– Hai bạn ngồi chơi nhé, tớ đi lấy nước – Tôi đứng dậy đi vào trong nhà.

– Đã bảo là khỏi mà – Như lại lên tiếng một cách hậm hực.

– Ờ… – Tôi nhìn người con trai kia, nói gì nói chứ sợ em chứ không sợ hắn. Thế này tôi còn vui vì trong ngày mùng một tết có kẻ bị chết khát thì còn gì bằng nhưng nghĩ lại phép lịch sự đón khách cũng thấy ngại ngại.

Lúc đấy tôi xem thằng con trai ấy chẳng khác nào một thằng tình địch vậy. Chẳng hiểu nổi.

– Khỏi đâu! Mới uống rồi! Cảm ơn! – Nói cọc lóc.

– Ôi cái đệt, thằng chó bố láo – Tôi hậm hực chửi thầm trong bụng.

Lúc đấy nóng gan cả người, muốn phang hay cái gậy vào đầu nó vậy. Mới mùng một tết mà vào nhà người ta ăn nói như thế, tôi đảm bảo nếu không có em ở đây, chắc là nó không còn một cái răng nào bước ra khỏi căn nhà này ( lúc đấy hơi bị hoang tưởng sức mạnh của mình ).

– Ngồi xuống đi cậu! – Như nhẹ nhàng quay sang tôi nói, tôi nghe theo lời em rồi ngồi

Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có những cơn gió thổi rì rào ngoài sân cùng với cái nóng bức tột cùng…

– Đồ đạc thế nào rồi? – Như lên tiếng.

Tôi định cất giọng thanh thót của mình thì…

– Xe sắp đem đến rồi, để tý tớ đem lên phòng cho cậu – Nói chuyện với Như thì khác hẳn.

– Cảm ơn cậu nhé, làm phiền cậu quá. – Như cười nhẹ nhàng.

Khuôn mặt của hắn tự nhiên tươi rói hẳn lên, hiện hữu một niềm vui khó tả. Tôi đang nói thầm trong bụng chắc lại là một thằng dại gái nữa đây, mà thằng này biết lựa chọn gái để dại đấy chứ chẳng đùa đâu ợ.

– Không gì đâu Như à – Hắn xoa xoa đầu cười xong rồi nói giống như bị bệnh thiểu năng vậy.

Tôi không thể nhịn được cười, cái miệng cứ toe toét tủm tỉm suốt, Như quay sang thấy như thế cũng che miệng cười khúc khích. Làm tôi nhục bách xuyên tim luôn.

– Hihi, thế Như không làm phiền Tuấn nữa đâu nha. Đồ đạc để đấy, tý nữa Tâm đem vào giúp mình được rồi ^^!. – Em nói xong rồi nheo mắt.

Tự nhiên tôi nóng bừng bừng lên, tức giận dâng trào không hiểu vì sao, muốn bay vào đấm đạp đá thằng kia đủ kiểu mà thôi.

– Ừ! Vậy mình về nhé, chào cậu – Người con trai tên Tuấn đấy đứng dậy.

– Hả? – Tôi thốt thầm trong bụng không hiểu lý do tại sao.

– Bye. – Như nói ngắn gọn.

Người cứ bước tiếp đi, tôi và Như đứng dậy tiễn khách đi ra khỏi nhà. Nhìn vẻ mặt của cậu Tuấn kia từ trạng thái vui vẻ chuyển sang trạng thái buồn bã giống như có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra vậy. Tôi trở thành một cái bức tượng, khó hiểu với những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Tuấn bước lên xe, đeo nón bảo hộ vào quay mặt nhìn Như rồi phóng xe đi thật nhanh trong con đường tấp nập những ngày tết. Như vẫn lạnh lùng, không nói thêm lời tạm biệt thứ hai đối với người con trai đấy. Tôi lại càng lấy thêm khó hiểu. Em đứng bên cạnh đợi tôi loay hoay chuyền hai cái cây từ bên này sang bên kia để khóa cổng lại.

– Ngốc! – Em nói xong rồi bước thẳng vào trong nhà để lại một mình tôi khó hiểu.

– Ơ?

Công nhận mở ra thì dễ nhưng đóng lại thì khó… dưới cái ánh nắng tôi đứng cả buổi mới mở ra xong… Bước vào trong nhà, Như vẫn ngồi ở vị trí cũ.

– Hù – Định trêu em…

– Đi lấy nước cho tớ uống đi, mùng một tết mà cho người ta khát nước đến thế này à? – Em phụng phịu quay lại nũng nịu với tôi.

– Hả… ờ- Tôi cứng đơ cả người với nét xinh đẹp của em kết hợp cùng cái kiểu phụng má dễ thương đến chết thế này.

– À… mà thôi, ngồi xuống đi. Tớ đi lấy cho. – Em nói xong rồi lè lưỡi đứng dậy.

Chưa kịp để tôi phản ứng gì cả, người con gái ấy đứng dậy bước đi vào trong nhà bếp lấy nước rồi. Tôi bước lại chiếc ghế bên cạnh em ngồi xuống, tựa người ra phía sau. Có một cảm giác bình yên và hơi vui vui khi cái mùi hương hoa dịu dàng, nhẹ đã lan tỏa ngát hương trở lại trong căn nhà của mình. Vừa xa lạ nhưng vừa gần gũi.

Một lát sau…

– Đây! nước giải nhiệt đây! – Giọng nói trêu đùa nhí nhảnh rất dễ thương đảm bảo ai nghe một lần là ngất ngây.

– Hở,… ờ cảm ơn. – Tôi giật cả mình.

– Hì, mời công tử. – Em làm giống một ô sin thứ thiệt, làm cho tôi cảm thấy ngại ngại.

– Hehe, cảm ơn tiểu thư nhé ^^! – Tôi trêu lại em.

Như đem ra cho tôi một lon 7 up với một cái tẩy, em cũng thế nhưng em không uống tẩy, em uống bằng lon luôn. Nói gì nói chứ 7 up mà uống bằng lon không có đó thì tôi đây cũng hơi ngại, vậy mà em uống được cũng hay.

– Ủa… mà sao về nhà mà hôm nay lại lên đây rồi? – Tôi hỏi.

– Trời, có về nhà được mấy hôm đâu. Đêm giao thừa phải đón giao thừa nhà người ta rồi, buồn chết đi được. Chỉ muốn về đây thôi, hì – Khúc đầu câu chuyện là một khuôn mặt buồn não ruột nhưng càng về sau khi nói về căn nhà này thì tâm trạng của em trở nên tươi vui hơn bao giờ hết.

– Ặc. Sao không ở nhà đón giao thừa mà lại đi nhà người ta đón giao thừa rồi lại than – Tôi vẫn khờ khạo nói.

– Sự cố ngoài ý muốn. Hix – Thấy cũng tội… mà thôi cũng kệ.

– Ừ! phải ở đây đón giao thừa là vui rồi. – Tôi định trêu em

Nhưng sắc mặt của người con gái ấy càng ngày không được vui…

– Ừ! thôi, bỏ đi Như mệt rồi. – Em quay sang tặng cho tôi nụ cười trấn an

– Ừ mà người này lúc nãy là ai vậy?

– Bạn Như.

– À… ừ – Lúc này tôi chợt nhớ đến cái cuộc điện thoại…

– Kính Coong. – Tiếng chuông cửa lại vang lên.

Tôi định nhóm người dậy đi ra mở cửa…

– Thôi, để tớ mở cho. – Người con gái này vừa nói ra là đã làm không đợi cho người bên cạnh có tý gì gọi là phản ứng.

Bạn đừng thấy những người con gái như thế gọi là “ ok “ nhé, không phải dễ ăn đâu đấy…

Một tý sao…

Tuy là vị khách không mời mà đến chưa biết vào tới trong nhà nhưng từ ngoài sân tôi đã nghe tiếng của hai người con gái nói chuyện nhí nhố với nhau rồi… và có hơi bất ngờ… Nhưng vẫn cứ thích trêu mấy nàng…

– Hì, chào cậu – Bạch Yến bước lại đứng đối diện với chỗ tôi giống như trình diện vậy.

– Ặc… – Tôi không tin những gì xảy ra nhưng mọi chuyện đã xảy ra.

Người đứng trước mặt tôi là một người con gái mảnh mai, dáng cao, mái tóc đen huyền óng ả xõa xuống hai bên vai, mái tóc che đi một bên, chiếc áo sơ mi đen trắng thiết kế nhìn trong rất đẹp mắt đi cùng với chiếc quần Jean bó. Đúng là người con gái đẹp luôn lúc nào cũng biết phối hợp đồ mặc để cho mình trở nên nổi bật hết. Quy ra cho cùng “ không có người xấu, chỉ có người không biết làm đẹp cho bản thân “.

– Chào Yến, hề hề – Tôi vẫn ngồi nhưng nở nụ cười tươi rói khi thấy tình yêu của mình đang đứng trước mặt.

– Hì, khỏe không cậu? – Em hỏi.

– Trời, xa có mấy hôm, khỏe như voi ấy. – Tôi treo em.

Bây giờ mới phát hiện có nghi vấn lạ thường đó là sao trùng hợp ghê nhỉ… Hôm nay mùng một tết, Như cũng trở về lại căn nhà xưa, Bạch Yến cũng quay lại căn nhà “ tạm “ của mình, hai người họ trở về cách nhau chưa đầy một giờ đồng hồ…

Có một sự khó hiểu, khó giải thích…

Chap 145:

Như ngồi vào chỗ cũ, Bạch Yến ngồi xuống cái vị trí bên kia mà lúc nãy của hắn. Tết đến trông ai cũng lớn ra và xinh đẹp hẳn lên ấy chứ, Bạch Yến ngày càng trở thành một cô thiếu nữ có vẻ đẹp trời phú, Như thì cứ xinh xắn theo kiểu rạng ngời. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, tôi biết được lý do của Như trở về căn nhà này rồi chỉ còn có Bạch Yến mà thôi. Tôi không thấy đây là một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế.

– Bộ về nhà, bố mẹ nuôi heo hỏng cho ăn đầy đủ sao? – Tôi trêu em

Như ngồi cười tủm tỉm.

– Nói ai heo đấy, đấm phát chết luôn giờ. – Bạch Yến phồng má, đưa nắm đấm lên đe dọa.

– Chứ sao lại về đây? Bố mẹ cậu không qua đây à? – Tôi bắt đầu nhử cá.

Nhưng con “ cá “ này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh thì làm sao thằng con trai như tôi đấu trí lại được chứ.

– Bố mẹ tớ về nhà nội hết rồi. Ủa, tớ về đây ở hok được sao. Đuổi à? – Bạch Yến sử dụng phương pháp tấn công nhanh theo truyền thống.

– À… được – Thế là tôi lép vế rồi đấy.

– Không thèm nói chuyện với cậu nữa, đi lên phòng đây. – Bạch Yến trở nên tự nhiên hơn hẳn.

Không biết đây là điều bình thường hay là sao cái bức bình phong ấy lại có một câu chuyện gì đó che giấu tôi. Tôi có một cảm giác khó hiểu và bất an dù mọi chuyện được hai người con gái ấy giải đáp. “ Hai chị em “ họ nắm tay nhau bước lên căn phòng cũ của mình, nói mới nhớ đến đây tôi chợt nhớ đến quyển số trong căn phòng của Như.

– Úi… hết cơ hội để xem rồi. – Tôi nói thầm trong bụng khi nhìn hai người con gái ấy bước lên lầu.

Một ngày đầy những bất ngờ và bí mật… Một cái tết êm đềm nhưng thật ra đầy sóng gió thầm lặng.

Chiều tối của ngày hôm mùng một tết…

Tôi ngồi suốt ở dưới nhà bếp xem hai cô tiểu thư trổ tài nấu ăn. Món ăn tuy mẹ tôi đã chế biến sẵn hết rồi nhưng họ vẫn lấy đồ ra làm cái mới, hai người họ nói chuyện nhí nha nhí nhố với nhau. Một người thì giọng nói miền nam mang hơi ấm nhẹ nhàng như những cơn nắng xuân làm cho con người ta phải ấm lòng, một người có giọng nói dễ nghe đầy ngọt ngào quyến rũ tâm hồn của người khác phái khi đối diện giao tiếp. Hai thứ âm thanh đấy tạo nên một thứ cảm giác gì đó vui sướng đối với tôi lắm. Có những ngày tôi hằng mơ ước được nghe giọng nói ngọt ngào của Bạch Yến, người con gái tôi yêu. Hiện tại đối với Như tôi chỉ xem em như một người bạn thân hoặc cô em gái không hơn không kém.

– Ái chà, đói bụng quá đi – Tôi vừa ăn miếng chả lạnh, vừa uống 7 up, sung sướng khỏi phải chê.

– Ngồi đấy đi ông tướng ơi! – Như đi rửa rau.

Bạch Yến quay lại cười tủm tỉm mà không nói gì cả…

Một lát sau…

– Kính Coong – Chuông nhà vang lên

Lần này khỏi phải đoán tôi cũng biết bố mẹ cùng với hai người anh đã về, Như vội vàng lau chùi tay cho sạch sẽ ra mở cổng. Tôi thấy ngồi đấy cũng chẳng làm gì nên lấy hai cây chống đi ra phía nhà trước xem có quà bánh gì để ăn không. Ra đến sân thì họ đã bước vào rồi, tôi nghe và nhìn thấy được tiếng cười vui vẻ của người mẹ, chắc bà thích lắm khi thấy hai đứa “ con gái cưng “ của mình đã quay lại căn nhà. Hai ông anh bá đạo của tôi thì ôi thôi, không để cho em nói chuyện với mẹ, chém gió đủ kiểu hết, nào là hỏi lúc tối em có đi xem bắn pháo hoa hay không, có đi đâu chơi không trong khi đó hôm nay mới mùng một tết. Muốn cười cũng không cười được, muốn đấm cũng không đấm được… nói thật tôi ghét hai ông ấy ^^!

– Sao rồi Như, cậu ta còn làm phiền con không? – Khi bước vào đến ngưỡng nhà bố quay qua hỏi.

– Dạ… vẫn thế bác ạ – Khuôn mặt em bỗng buồn hiu hắt.

– Lạ, chuyện gì vậy ta? – Tôi nói thầm trong bụng và bắt đầu nghi ngờ.

– Rồi anh Hùng định tính sao? – Mẹ hỏi.

– Dạ, chắc làm phiền bác nữa rồi ạ ^^! – Như tỏ ra ngại ngùng.

– Trời, có gì đâu cái con bé này. Haha – Bố đánh yêu vào đầu em.

Tôi và hai ông anh trở thành bức tượng đứng xem ba người họ nói chuyện chẳng hiểu cái mô tê sất gì là gì, không biết nói về chủ đề gì nữa.

– Ba thằng nhiều chuyện, tắm rửa gì đi rồi cơm nước gì nữa. – Mẹ nhìn ba thằng tôi đứng như khúc gỗ quát yêu.

– Dạ, vâng! – Hai ông ấy hét nhanh rồi phóng nhanh lên lầu.

Tôi thì đi từ từ vào trong nhà, người mẹ quay sang cười tủm tỉm và hiền dịu. Mẫu thân đi nhanh ra phía nhà sau bếp để xem đứa con gái cưng mình đang nấu ăn, mùi hương thơm của các món ăn lan khắp nhà. Coi bộ buổi tối lại no bụng nữa rồi.

Tôi lên lầu tắm cho nó thoải mái con người, cảm giác có người bên cạnh lại ùa về. Vui lắm, thích lắm,… khi được sống bên cạnh người mình yêu, khi nghe giọng nói người con gái ấy,… ông trời quá tốt đối với một thằng con trai như tôi. Một lát sau, tôi bước xuống dưới nhà bếp để ăn cơm tối…

– Hai anh chị có bảo gì không Yến? – Giọng của mẫu thân tôi.

– Dạ, không ạ, hihi – Em cất giọng.

– Tại Tâm nó khùng quá, không biết gì cả. – Mẹ nói xong rồi thở dài.

Tôi lúc này chỉ còn một hai bước nữa thôi là đưa nguyên cái thân hình cùng với cái mặt của mình vào trong nhà bếp nhưng khi nghe giữa ba người con gái nói chuyện có liên quan đến tôi tự dưng đôi chân khựng lại.

– Sao lại có mình ở đây nữa. – Tôi đứng lại nghe xem có chuyện gì.

Câu chuyện giữa ba người họ được tiếp tục…

– Dạ, hihi, không có gì đâu ạ, bác đừng lo – Bạch Yến an ủi.

Lúc đấy… Như bước ra.

– Ơ! – Tôi giật mình.

– … – Em chiu mài nhìn tôi.

– À… ừ – Tôi gãi đầu.

– Ngốc! vào ăn cơm nè – Em lắc đầu rồi cười nhẹ nhàng. Trong em lúc nào cũng thế, điềm tỉnh trong mọi việc xảy ra.

– Ừ! – Tôi chống gậy bước vào.

Đến đây câu chuyện đấy kết thúc giữa chừng, tôi không biết đoạn đầu và đoạn cuối ra thế nào khi liên quan đến mình. Có những thứ bí ẩn không nhỏ ở đây, tôi chợt liên tưởng nó đến sự việc tại sao hai người con gái lại trở về căn nhà này trong ngày mùng một tết như thế nào. Hôm nay nhiều món ăn ngon thật, “ lâu lắm “ rồi tôi mới được thưởng thức những món như thế này, đơn giản nhưng rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, bố với mẹ hôm nay có nhã hứng nên rủ cả nhà karaoke, cái thời đấy nhà nào mà mua được một dàn karaoke thì cũng được xem là có của ăn của để rồi đấy chứ. Tôi từ chối rồi sao đó bước lên phòng để xâu chuỗi lại những gì mà ngày hôm nay mình nghe, mình thấy để xem có sự việc gì xảy ra.

– Cốc! Cốc – Chẳng lâu sao có tiếng rõ cửa.

– Vào đi.! – Tôi nói vọng ra và ngồi dậy tựa vào gối.

– Hì – Như bước vào.

– Hề hề, đêm khuay héo hắt thế này, con gái vào phòng một người con trai làm gì vậy ta ơi! – Cái thời đấy tôi làm giá lắm nên ế như giờ này: v

– Hứ, vậy qua phòng tớ đi, lè – Em phòng má dễ thương rồi lè lưỡi trêu tôi.

Có một chút chần chừ nhưng không nỡ từ chối, dù gì vẫn chưa buồn ngủ nên đi chơi cho khuây khỏa. Căn phòng của em vẫn như thế, không khác xa lạ gì trong những ngày tôi bước vào đây…

– Ủa, cậu chưa chở đồ về à? – Tôi hỏi vì lúc trưa nghe hắn bảo là “ sắp “ nhưng cái sắp đấy sao nó ngắn thế.

– Hì, chắc mai người ta mới chở lại đấy. – Như kéo ghế chỗ chiếc bàn học ra cho tôi và em ngồi.

– Hehe, đi đem theo có cái ba lô, về có đồ rồi ta ơi! – Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch khai thác thông tin.

– Ừ! con người ta cấp này giàu rồi.

– Ặc… – Tôi đơ cả họng.

– Hì,…

– …

– …

Một khoảng không gian vô tận, tôi cảm thấy ngại ngại chẳng biết nói lời gì cả…

– Hì, nghe nhạc nhá – Em nói rồi đứng dậy chứ chưa kịp để tôi phản ứng gì cả. Em luôn là thế.

Em nhẹ nhàng nâng niu tấm vải che phủ chiếc đàn piano lên, nhóm người mở vực hai bên cửa sổ ra và tắt máy lạnh ( trong căn nhà đấy, từ khi Như và Bạch Yến về ở bố mẹ tôi lắp thêm 2 cái máy lạnh cho hai cô tiểu thư này. Trong nhà phòng nào cũng có máy lạnh cả trừ phòng tôi vì người cậu buôn bán kinh doanh bên các mặt hàng điện lạnh. ), gió xuân, hương hoa của căn phòng Như loãng ra, hòa mình vào với khí trời.

Em bắt đầu lướt một vòng những ngón tay mình trên các phím đàn… Tôi chăm chú nhìn cái hình bóng quen thuộc mà sao quá đỗi xa lạ này…

Em rải khúc nhạc dạo đầu tôi nghe sao lạ quá, không đoán được bài nhạc gì, tôi đoán đây lại là một bản nhạc không lời nhưng… sau những tiếng đàn đầy da diết…

“ Đường vào tim em… ôi băng giá…

Trời mùa đông mây hay vẫn đi về… vẫn mưa…

Đường vào tim em… mây giăng kín…

Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài sông thưa…

Lắm khi mưa làm hồn ta … nhớ mãi ngày xưa…

Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau…

Nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió… “

Giọng hát của Như vừa ấm, vừa nhẹ nhàng, tiếng đàn piano tuy không hợp với bản nhạc này nhưng nó vẫn đủ sức mang đến một khung cảm đầy da diết, đầy những “ cơn gió lạnh “ làm cho trái tim ai đấy phải băng giá… nhưng trái tim của tôi cảm thấy ấm hơn…

– Hì – Em bước lại chỗ một người con trai đang chết mê chết mệt vì bản nhạc ấy.

– Hay quá! – Tôi phải bật thốt lên.

– Hì, nếu bản này có guitar đệm đàn thì sẽ ngay hay hơn tiếng đàn piano… nhưng sáo thổi thì rất hay đấy. – Em ôn tồn giải thích cho tôi nghe.

– Ừ! hôm nay chỉ mình nhé.

– Ừ!

– Mà cậu nè, cái người con trai lúc sáng là ai vậy? – Tôi nghĩ đây chính là lúc thích hợp nhất để hỏi em về cái cái thằng hách dịch lúc sáng.

– Uhm… thì người đó là…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Không được dừng lại
Giúp tố cáo
Tâm Sự Của Hai Pho Tượng
Thành thật khai báo
Người Tiều Phu Hoá Nai