<?php the_title(); ?>

Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

09.08.2014
Admin

– Em có biết tại sao như thế này không? – Bác sĩ ngồi xuống.

Tôi biết mình nói không được nên cố gắng lắc đầu, cái này thì làm được.

– Thông minh đấy nhỉ, toàn bộ cơ thể của em bây giờ trừ phần miệng chưa thể nói được do hàm sưng, tay phải và đôi chân chưa thể cử động được thôi còn các bộ phận còn lại đều ổn cả. Khuôn mặt bị trầy sước cho tiếp xúc với mặt đường, tôi trái bị dập nhẹ nên sẽ bình phục nhanh. Cố gắng lên nhé. – Anh nhỏ nhẹ nói.

Tôi đã nghe thật kỹ những gì anh bác sĩ nói chỉ có đều thấy ù ù cái lỗ tai làm sao, khó hiểu thật đấy không lẻ chuyển sang cái lỗ tai nữa hay sao… Những thứ muốn nghe lại không nghe được những thứ không nghe được lại nghe được, cuộc đời thật là oái ăm đấy mà.

Bấy giờ biết rõ nỗi khổ của người nghe được nhưng nói không được và cũng hiểu ra được vấn đề tại sao người câm thường hay bị điếc, câm với điếc đi đôi. Nghĩ lại ông trời cũng thương dữ lắm đấy, bị câm mà không bị điếc thì nghe người ta nói sinh ra uất ức lắm, bị điếc mà không bị câm thì có miệng nói nhưng không nghe được người ta trả lời cũng sinh ra tức cực kỳ, vậy nên câm và điếc thường đi chung nhưng tôi đang ở một trong các trạng thái không giống ai cả, chỉ nghe được chứ chẳng nói được.

Mấy người bác sĩ họ cầm cái chân tôi rồi chạm vào mà chẳng có cái giác gì cả nói chung là không cảm xúc. Họ kiểm tra xong còn tặng tôi mũi thuốc nữa mới ghê làm cho Bạch Yến phải đi ra ngoài nếu không tôi mà bình phục cho một cú đấm vào mặt mấy ông bác sĩ này quá ^^!.

Họ đi ra, Bạch Yến bước vào, lúc em mở cửa tôi nhìn thấy một ánh sáng gì đó qua cái cánh cửa kia, màn đêm đã bao phủ bên ngoài…

– Cậu thế nào rồi? – Bạch Yến hỏi.

Muốn nói lắm chứ nhưng tức một nỗi cái miệng mở ra không được do sưng hàm, đành phải ậm ừ như một thằng câm.

– Hihi – Em che miệng lại cười khúc khích.

Tôi tức điên người, muốn nhảy xuống giường đứng dậy véo đôi má xúng xính của em một phát cho sướng cái tay nhưng đôi chân bây giờ chẳng còn tý gì gọi là có cảm giác cả.

– Tức lắm phải hông? Thôi nhịn đi, chắc là mai nói chuyện được đó. – Em ngồi cạnh tôi đọc thoại.

– … – Tự nhiên im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.

Có một thứ gì chạy vào tâm cang của tôi làm bấn loạn đầu óc đang nhức nhói lên thêm một mức cao hơn nữa, ánh mắt đó vừa dịu dàng vừa long lanh nhìn xinh đẹp biết bao, trong trái tim đang lạnh giá như được sưởi ấm một phần nào đó bởi ánh mắt ấy. Hình như trái tim tôi yêu cái ánh mắt ấy rồi.

– Nhìn gì mà nhìn. – Em tươi cười đùa giỡn.

– Hừ, trêu ta à, đợi ta nói được đi – Tôi vẫn còn tâm trí nói thầm trong bụng.

– Biết trong bụng cậu đang nói là “ hãy đợi đấy “, đúng không?

Tôi có chút ngạc nhiên, em đúng là con sâu trong bụng, chẳng sai tý nào.

– Mâu thuẫn quá nhỉ, một người nói được, một người nghe được nhưng nói không được.

Em nói chuyện một cách vui vẻ, căn phòng như rộn rã bởi giọng nói ngọt ngào, ánh nhìn lung linh, nụ cười tươi tắn, vẻ đẹp rất thuần khiết,…

– À, cậu biết từ mâu thuẫn ở đâu có không? – Em nghiêng đầu dễ thương.

Tôi chăm chú quan sát người con gái ấy, cố gắng lắc đầu tỏ ra vẻ không biết.

– Hihi, nhìn là biết không rồi. Từ mâu thuẫn xuất phát từ một câu chuyện cổ, để tớ kể cho nghe nhé. Tương truyền răng ở một vương quốc nọ, có một người bán hàng rong, ông ta bán vũ khí trong quân đội. Một hôm ông ta đi bán cây mâu ( cây giáo ), trên đường đi bán thì luôn miệng rao rằng “ Mâu này có thể đâm thủng tất cả mọi vật trên thế gian “. Mọi người nghe thấy thế liền vay quanh ông, chẳng mấy chốc số mâu đã bán hết. Hôm sau ông ta lại đi bán hàng nhưng lần này không bán mâu nữa mà bán một thứ gọi là thuẫn ( tấm khiên ), trên đường bán luôn rao “ Thuẫn này có thể đỡ tất cả các loại sắc nhọn trên thế gian này “. Mọi người biết mình bị lừa nên từ đó gọi ông là mâu thuẫn. Hihi – Em kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười không thể xinh hơn.

Tôi rất muốn mở miệng ra khen em một thứ gì đó nhưng lại không được, nghĩ lại thấy bực bội kinh khủng, lúc muốn nói lại không được nói, lúc nói được lại nói những thứ rất dư thừa không cần thiết.

– Ngủ đi cho khoẻ. – Em tủm tỉm nói.

Tuy là từ khi tôi tỉnh dậy đến giờ khuôn mặt em luôn tươi tỉnh và xinh đẹp kiều diễm nhưng quan sát kỹ nãy giờ mới thấy được nét mệt mỏi và mất ngủ đang hiện hữu trên khuôn mặt của em. Rất muốn mở miệng hỏi một câu gì đấy nhưng cái miệng cứ cứng cứng chẳng thể nào mở ra được, cố làm hết sức mình.

– C…ậu. – Tôi cố gắng mở hết quai hàm của mình ra.

– Hả? Hihi, nói được rồi. – Bàn tay ấm áp của em nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi.

Theo như lời bác sĩ thì cánh tay trái của tôi chưa cảm nhận được nhiều lắm trừ khi một kích thích gì đấy tương đối mạnh nhưng người con gái ấy chỉ vô tình nắm nhẹ thôi mà như một luồng máu ấm áp chảy từ nơi tiếp xúc đi khắp cả thân người, tôi cảm nhận được điều đó.

– Kỳ lạ – Tôi nói thầm trong bụng.

Tôi cố gắng mở miệng nói thử xem, trong lúc em đi về phía nơi để thức ăn và nước.

– B..ạ..ch… Y..ến – Tên em là người đầu tiên tôi gọi sau những ngày hôm mê.

– … – Em quay người lại ngay, nhìn tôi bằng ánh mắt giống như âu yếm và đầy cảm xúc.

– C…ảm…ơ..n.. – Tôi rất muốn nói “ cảm ơn cậu “ nhưng chưa nói hết từ thì..

– Được rồi ngốc ạ, đừng nói nữa, cái hàm còn sưng lắm. – Em làm một hành động tôi cũng không biết nói sao nữa, em bước nhanh lại, để ngón tay làm dấu hiệu im lặng của mình lên cái miệng của tôi.

– … – Tôi cố gắng nở nụ cười.

– Đẹp lắm – Hương hoa của em lan toả khắp căn phòng này, vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ tâm hồn con người.

Tôi thầm nghĩ về những thứ gì đang diễn ra, có lẽ em gắn liền với cuộc sống của tôi nhiều lắm rồi, những lần có chuyện gì xảy ra thì người nhìn thấy đầu tiên luôn là em. Có lẽ số phận đã sắp đặt từ đây, từ cái ngày định mệnh năm lớp 9, nó đã đưa chúng tôi đến gần nhau sau một năm gặp lại ở cái lớp 10A3 định mệnh, rồi tới cái chuyện em dọn đến nhà tôi ở,… trùng hợp ư? bỏ nó sang một bên nhé, định mệt chứ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào ở đây hết.

– Ngủ đi nhé. – em nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến hiếm thấy của người lạnh lùng.

Tôi chợm ánh mắt lại cho em vui và cũng có ý để em chợp mắt một tý vì biết chắc rằng tôi bị tai nạn chính là lý do khiến em mất ngủ…

– Số phận rồi. – Tôi nói thầm trong bụng và hiểu ra tất cả, lòng cứ nhức nhói.

Ngắm mắt để đấy chứ không chìm vào giấc ngủ vì ngủ rất lâu rồi, thuốc đã tan ra sạch rồi,.. tôi đợi khoảng 30 phút sau, đợi khi nào chắc rằng người con gái ấy đã chìm vào giấc ngủ ngon lành… Hé mở ánh mắt một cách đầy cực khổ, Bạch Yến đang nằm tựa đầu kế bên cánh tay trái của tôi, chắc rằng ngủ quên đây mà.

Khuôn mặt xinh đẹp ấy tôi muốn đưa bàn tay để lên má của em, có một sự ham muốn cực nặng, mái tóc đen huyền xoã xuống một bên, tôi yêu cái mái tóc đấy rồi, yêu luôn vẻ đẹp bề ngoài lẫn tâm hồn của em,..

Tôi nằm đấy nghĩ rất nhiều thứ vu vơ, nhiều chuyện xảy ra với mình quá, từ việc cứu Bạch Yến vào ngày định mệnh rồi đến nghe một tin hơi bị sóc khi có một người con gái đến nhà tôi ở. Khuấy động của sống mươi năm nay của tôi, không ngờ người con gái ấy tài sắc vẹn toàn, cũng khá bất ngờ khi cả hai cùng học chung một lớp và tiếp sau đó là một sự bất ngờ kinh khủng khi người tôi cứu vào hè lại học chung với mình nữa, khó hiểu. Một lớp có đến 3 người con gái với 3 tài sắc khác nhau nhưng cả 3 đều có vẻ đẹp vừa truyền thống của người con gái Việt, vừa có nét hiện đại đầy sinh động. Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mọi khi cuộc sống của tôi cứ bình thường như một cơn sóng lăn tăn giữa đại dương trong lúc trời yên biển lặng. Đến bây giờ thì cơn sóng ấy không còn nhẹ nhàng nữa mà nó hối thúc bởi các cơn bão…” bão tình “,… Khá khen cho ông trời thích trêu người.

Khoảng hơn 1 giờ đồng hồ sau khi tôi chìm vào trong những hồi tưởng và suy nghĩ…

-Ngốc à, chắc ngủ ngon rồi chứ gì. – Tôi nói thầm trong bụng và không quên cười thầm.

Tôi cố gắng nâng và di chuyển cánh tay của mình để chạm đến mái tóc đen mượt mà hằng mơ ước ấy…

– Thêm tý nữa.

– Cố lên

Những lời tự cỗ vũ của bản thân…

Cuối cùng cánh tay đang băng bó cũng với chạm đến thứ cần chạm, công nhận mái tóc của em mượt mà thật chẳng khác nào chạm tay vào một dòng suối,… Tôi chạm từ giữa thân tóc cho đến đuôi tóc, mùi hương hoa trong cơ thể em cứ nồng nàn, con người tôi như được thêm luồng sinh khí,..

– Ngốc, tớ yêu cậu mất rồi. – Tôi nói thành tiếng.

Từ khi gọi được tên em, tôi biết rằng cổ họng và miệng tôi có thể nói tự nhiên…

Tôi đã làm theo những gì trái tim gọi, tôi đã làm những gì mà mình cứ mơ hồ,…

câu yêu thành lời đầu tiên của tôi, một người con trai từ đó đến giờ chưa biết đến thứ cảm giác cao quý ấy trên trần gian này,…

Một cảm giác thoã mãn và đầy ấp yêu thương,…

– Ngủ đi chàng ạ. – Giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên.

Tôi giật cả mình, cái tay tự nhiên rút lại một cách nhanh chóng…

– ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.

Đến đây…

Tôi mới biết rằng…

Chap 128:

– Hơi bị đau đấy nhé – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Tôi cứ tưởng em đang nằm ngủ nhưng không ngờ lại tỉnh dậy phán một câu giật mình đến thế, đúng là con gái có giác quan thứ sáu như người đời nói.Nhắm đôi mắt lại để ngủ nhưng ngủ chẳng được gì cả, đành nằm đấy chứ không dám lên tiếng nữa. Tôi nghĩ đến chuyện em kêu bằng “ chàng “, cơ thể đang đau nhói như lòng thì sung sướng kinh khủng, nó như một liều thuốc kích thích vậy.

Sáng hôm sau..

Chẳng biết vào lúc tối tôi chìm vào giấc ngủ khi nào, ánh sáng từ cánh cửa sổ soi gọi vào ánh mắt của tôi, đến lúc này con mắt không còn mờ mờ ảo ảo như hôm sau nữa trong thấy sự vật, hiện tượng rất rõ và có hồn.

– Thức rồi à. – Vẫn là giọng nói ngọt ngào ấy.

– Ừ – Tôi ngại ngại nhưng vẫn trả lời, cái máu nhát gái bất đầu nổi lên.

– Tớ phải về đây, cậu nằm yên đấy nhé khoảng 2 phút sau có bác sĩ vào khám đấy. Đừng cử động gì cả cứ để như thế thì rất nhanh bình phục thôi.

– Ừ – Tôi chỉ biết ậm ừ.

– Tý Như vào, tớ về nhé, hihi – Em quay lưng bước đi nhưng không quên để lại nụ cười xinh đẹp cho tôi.
Em như một liều thuốc tốt nhất đối với tôi vào lúc này, trong thấy nụ cười xinh đẹp khuôn mặt kiều diễm của Bạch Yến tinh thần thoải mái hơn sau cái thời kỳ mà đối vói rất nhiều người sẽ khủng hoảng tinh thần. Tôi trái ngược với họ.

Mấy lão bác sĩ bước vào…

– Sao rồi cậu bé. – Hôm nay là một cậu bác sĩ trẻ hơn.

– Dạ, trừ cái tay và cái miệng cử động được thì toàn bộ cơ thể không cảm giác.

– Đôi tay cháu bình phục nhanh thôi nhưng đôi chân kìa. – Bác sĩ lại kiểm tra đôi chân quý báu của tôi.

Công nhận không có một tý cảm giác nào cả.

– Dạ.

– Bây giờ chú tiêm 2 liều thuốc ngủ nhé để tháo băng chân và băng lại.

– Lại ngủ à.

– Sớm tỉnh thôi.

– Dạ – Tôi cố gắng nhìn ánh sáng len lỏi thêm tý nữa.

– À, mà mắc tiểu không cháu.
– Dạ, chú nhắc cháu mới nhớ là mắc tiểu lắm đấy.

– Thế nhịn đi.

– ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.

Tôi được tiêm liều thuốc ngủ vào người mà nghĩ cũng lại chỉ có việc thay băng không thì cho người ta ngủ làm gì cũng chẳng biết. Từ từ chìm vào giấc ngủ thật ngon lành, trong giấc ngủ ấy tôi gặp một giấc mơ không biết có phải nhìn thấy được tương lai phía trước không nữa. Trong giấc mơ rằng, có một ngôi nhà ấm cúng, nơi đấy có Bạch Yến, Bạch Mai, Như đang nói chuyện vui vẻ với nhau trong căn bếp ấm áp, còn tôi… dẫn một đàn trẻ nhỏ đi dạy võ cho chúng :

– Chồng ơi, dẫn mấy đứa nó vào ăn cơm – Như ra gọi.

– Ok men.

Tôi dẫn lũ trẻ đi qua những đám cỏ trước sân, ngôi nhà được thiết kế rất độc đáo, phía trước mặt là biển cả mênh mông, phía sau là đồng cỏ mênh mông đầy thơ mộng nơi mà tôi đang đi vào. Bữa cơm đầy ấm cúng, những món thức ăn được trải dài từ đầu bàn đến cuối bàn, con cái ngồi hết chỗ, ba vị hôn thê của tôi thì luôn tươi cười… đúng là một viễn cảnh ai cùng hằng mơ ước.

– Cậu, cậu – Giọng nói nhẹ nhàng khẽ khẽ bên lỗ tai tôi.

– … – Tôi chợt bừng tỉnh, mở đôi mắt ra.

Người đang hiện trước ánh mắt mờ ảo của tôi là hình bóng của Như với hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu.

– Ác mộng hử ?

– … – Tôi định hồn lại.

– À… không… Bây giờ mấy giờ rồi. – Tôi nhớ đến chuyện bác sĩ tiêm thuốc.

– Chiều rồi, 15 giờ 28 phút rồi. – Như nhìn lên đồng hồ rồi nói cho tôi biết.

– Trời ạ. – Tôi định thần lại, cứ tưởng ngỡ mình vừa ngủ đây không ngờ đã ngủ từ sáng đến giờ, hơn 10 tiếng đồng hồ rồi.

– Cậu đói bụng không ? – Em hỏi tôi.

– Không thấy đói tý nào. – Từ ngày tỉnh dậy đến bây giờ tôi không biết đói là cái mô tê sất gì cả.

– Uống nước biển nhiều quá bây giờ ngán thức ăn rồi thì phải. – Như nhỏn nhẻn nói.

– Hừ… ủa mà hôm nay sau không đi học. – Tôi nhớ đến buổi chiều mà em vẫn ở đây.

-Thi mới ra nè.

– Hả, thi ?

– Ừ, tuần này thi học kỳ mà. – Em bưng một đĩa trái cây đã gọt lại.

– Èo, thế năm nay tớ ở lại lớp rồi. – Bất đầu xuất hiện nỗi lo.

– Không có đâu. – Em tủm tỉm cười.

– Không thi thì điểm đâu mà có – Tôi cứ nằm đấy mà nói.

– Nữa thi bù, thôi ăn tý trái cây nè. – Như đưa vào miệng tôi một trái nho.

– Miệng thì nói còn đau, sao mà nhai chị hai. – Tôi thở phào.

– Ăn đại nguyên trái đi, hihi – Tuy em nói thế chứ đã bỏ lại vào đĩa.

– Khùng. – Em phán.

– Ơ

– Ơ cái gì mà ơ, nói tiếng nữa cho ở lại đây một mình đấy. – Hù doạ tôi.

– Trời, thằng Tâm này đâu có sợ. – Tôi nhếch môi.

– Hờ hờ. – Em cười

Tôi nằm đấy tỏ ra đắc chí vì lần này tự tin rằng người con gái ấy không đi về đâu nhưng…

– Ơ ớ,.. đi đâu thế – Tôi cố nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Như từ từ bước về phía cánh cửa phòng.

– Đi về – Ngắn gọn.

– Èo, đùa mà – Tôi hô lên không ngờ chuyện đùa lại thành chuyện thật.

– Nằm đấy mà đùa một mình đây, tớ về. – Bóng dáng chuẩn bị bước khỏi căn phòng.

– Thôi mà. – Tôi năn nỉ.

– Không thôi chăng gì nữa, tớ phải về xem chừng nhà, nấu cơm. Bố mẹ với hai người anh của cậu về bên ngoại có đám cưới gì đấy. Một tý nữa Bạch Yến vào – Em nói xong rồi bước đi không đợi câu trả lời từ tôi.

– Con gái gì mà. – Lúc đấy tôi trách em.

Sau này khi về nhà mới nghĩ lại những gì mà mình trách em đúng là không có lòng người mà, Như rất muốn ở đây nhưng.. ở đây rồi cái căn nhà đấy ai sẽ dọn dẹp, đêm đến những tiếng nhạc piano sẽ sưởi ấm căn nhà nhộn nhịp ngày nào thì bấy giờ hoang vắng đến bấy nhiêu, chỉ còn một mình em. Tiếng nhạc như giải sầu, xoá tan biết bao niềm lo âu bấy giờ hướng đến một tương lai tốt đẹp trong nốt nhạc phát ra từ bàn tay mảnh mai ấy…

Còn ở bệnh viện…

– Hừ, sao không ngủ – Bạch Yến đi vào.

– Èo, ngủ từ 6 giờ sáng đến 3 giờ chiều thì ngủ gì nổi nữa. – Tôi đáp và trong lòng mừng thầm vì người yêu của mình đã đến, bấy giờ tôi mới chấp nhận sự thật bấy lâu nay đang bị chính bản thân lừa dưới.

– Heo, hihi – Em nói xong rồi cười tủm tỉm.

– Kệ,.. tớ – Tự nhiên tôi cảm thấy từ “ tớ “ nó cứng cứng cái miệng làm sao, muốn thay nó bằng danh từ xưng hô khác như anh, chàng nhưng không đủ can đảm để nói ra những từ ngữ đấy.

– Hừ,.. – Em dùng ánh mắt lạnh lùng của mình lườm tôi.

Lạnh toát hết cả người, tôi sợ nhất ánh mắt đấy, cả ánh mắt của Như, trong kinh hãi lắm dù nó rất long lanh và đẹp nhưng cũng đầy sắc khí.

– Làm gì ghê thế ^^!. – Tôi nhăn mặt nhưng đau lắm.

– Không làm thế sao cậu sợ, ăn gì chưa nè.

– Có ai cho ăn gì đâu.

– Ai bảo.

– Tớ bảo.

– Lại xạo.

– Dám nói tớ xạo.

– Cái đĩa trái cây kia kìa chắc là Như gọt rồi tại cậu không ăn đấy thôi. – Em nói xong rồi nhún vai nhẹ nhàng

– Èo. – Đến đây tôi hết dốc tổ được rồi.

– Cố uống nước biển mấy ngày nữa đi, hihi. – Em lại đùa.

Hai đứa nói chuyện qua lại vui vẻ với nhau, tôi cảm thấy trong cái rủi cũng có cái may mắn, trái tim mình tự nói với người ta biết được những ai thực sự quan tâm và tốt với mình.

– Chân tay thế nào rồi cậu ? – Em ngồi cạnh tôi giống lúc tối.

– Vẫn thế mà tớ phải nằm trên giường bao lâu thế ?

– Cũng mau thôi. – Em vén tóc mai sang một bên.

– Ừ – Tôi cảm thấy nhẹ cả lòng.

Hai đứa im lặng, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạc hơn, tôi quay mặt nhìn em…

– … –

– … – hai ánh mắt long lanh lại gặp nhau cùng một điểm chung.

Lần này là Bạch Yến quay đi chỗ khác, em có vẻ lúng túng khi đan hai tay vào nhau, giữ chặt nó.

– Cho tớ ít thời gian nữa cậu nhé. – Em bỗng nhiên phá tan không khí im lặng.

Tôi khá bất ngờ…

– Ừ, không sao – Tôi nghĩ rằng Bạch Yến sẽ chấp nhận ngay nhưng không ngờ.

Đúng là chuyện đời đâu có ai đoán trước được sẽ có gì xảy ra trong tương lai. Dựa vào tình cảnh giữa tôi và Bạch Yến như thế mà kết quả lại ra như vậy, có ông trời mới biết người con gái xinh đẹp kia đang nghĩ gì, có yêu tôi không. Câu nói vừa rồi không phải từ chối cũng không phải chấp nhận, chỉ có thời gian mới trả lời được, tôi thấy hơi hụt hẫng, mất một thứ gì đó trong trái tim đang trống trãi.

– Đừng buồn nhé. – Nét mặt phũng phịu của em như thế thì ai buồn cho được.

– Có gì đâu. – Tôi làm ra vẻ như chuyện đùa.

– Hihi, chiều giờ bác sĩ có lại tái khám chưa ? – Đổi sang chủ đề khác.

– Chưa nữa.

– Ừ, để tớ đi kêu bác sĩ. – Lại là liên khúc ấy, không biết em lo lắng cho tôi hay là…

Một lát sau có tiếng bước chân vào vì đang nằm nên giường không ngồi dậy được. Tiếng chân ngày càng gần, tôi cứ tưởng bác sĩ và Bạch Yến nhưng…

– Hù. – Tiếng la dễ thương thất thanh…

Có một tý hoảng hồn cả người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tỉnh…

– Trời – Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của người vừa hù mình, có ai khác đó là Như chứ.

Em mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi toát lên vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ, chiếc quần Jean bó khoe dáng người mảnh mai xinh đẹp biết bao. Hương hoa dịu nhẹ cứ lất khất ở mũi tôi, cảm giác thật dễ chịu. Cùng lúc đó là tiếng nói chuyện của bác sĩ và Bạch Yến…

– Như đến đấy à. – Bạch Yến cất lời.

– Đến thăm Tâm.

– Ừa.

Vẫn như mọi khi, mấy ông bác sĩ khám khám gì đấy nhưng lần này không có tiêm thuốc nữa, tôi phải thở phào nhẹ nhõm,..

Tối hôm đấy hai người con gái ấy ngồi nói chuyện với nhau mà tôi nhìn mỗi cả con mắt, chuyện trên trời dưới đất đều nói hết, cả hai đều nở những nụ cười toe toét trong dễ thương một cách thuỳ mỵ đoan trang. Tôi có được những niềm vui trong những ngày nằm ở bệnh viện, đôi tay dần dần có lại những cảm giác ban đầu dù không như lúc xưa, đôi chân thì vẫn lăn bột như thế, tôi dần quen với cuộc sống nằm một chỗ thật đau khổ biết bao.

Những ngày kế tiếp tôi được xuất viện với sự đón tiếp của rất nhiều bạn bè, thầy cô và gia đình họ hàng, những niềm vui hân hoan nhưng có một điều không ai được vui lắm đó chính là nhân vật chính phải ngồi trên chiếc xe lăn…

Chap 129:

Cuộc sống gia đình tôi như bị đảo lộn từ khi tai nạn xảy ra, bố mẹ vất vả rất nhiều, nhìn họ mới đi làm rồi chạy vào bệnh viện, tôi thấy mình trở nên báo đời hơn bao giờ hết, làm cực khổ mọi người. Có hôm Như vào thăm tôi buổi tối nhưng em vẫn còn mặc đồ đi học, nhìn thấy xót xa thế nào.

Sau bao ngày nằm trong cái bệnh viện ngột ngạt cũng được đưa trở về nhà, cảm giác dễ chịu thế nào ấy. Đám bạn của tôi đến thăm chúng nó mua cả quà đến, vui vui làm sao ấy và còn đem đến một tin…

– Cố lên nhé mầy. – thằng Sang vỗ vai tôi.

– Qua tết khoảng 2 tuần lớp mình mới đá trận thứ 3 ở vòng loại. – Nhỏ Trân nói mà miệng cười tủm tỉm.

– Bọn mầy hạ xong một đội rồi à. – Tôi thấy vui vui khi không có thằng tiền đạo mang số 12 thì đội bóng vẫn có thể chiến thắng.

– Haha, tao ghi một bàn vào lưới đấy – thằng Kiệt khoe thành tích.

– Không có tao chuyến bóng đẹp thì mầy ghi bàn à. – thằng Khôi tranh phần về cho mình.

– Tao ghi hai bàn đây mà chưa nói gì, bọn mầy cứ sồn sồn lên. – thằng Sang nói một câu làm cho tôi bất ngờ.

-Mầy ghi đến hai bàn à. – Tôi hỏi cho kỹ chứ sợ mình nghe nhầm.

– Hê hê, anh mà chú – Nó quẹt mũi nhìn muốn đấm cho một phát.

– Thôi, mấy ông hay rồi. – bà Kim nó mà cứ thở phào giống như lo lắng chuyện gì đấy lắm vậy.

– Chắc lần này uổng công sư phụ quá. – Như cất giọng sau khi đem nước ra.

– Sư phụ ? – Cả đám há họng.

– Thì Tâm không phải là sư phụ của mình hả mấy bạn ? – Bạch Mai trố mắt ra.

– Hehe, sư phụ đấy nhé – Tôi đá lông nheo với chúng nó.

– Ờ, sư phụ – Mấy đúa con gái noi 3 chữ ấy mà nghiến răng kèo kẹo.

– Hơ hơ, không sư phụ của đám này đâu nhé. – thằng Tùng đứng lên vỗ ngực.

– Thôi thôi, ngồi xuống đi – bà Quỳnh kéo nó xuống.

– Ghê quá. – Mây đứa con trai bĩu môi.

– Thôi, cố lên – Tôi nói ủng hộ họ.

– Ông lo cho mình đi, vào vòng trong rất cần ông mà ông thế này.

– Ừa, bà Huyền nói phải đó, mầy cố nhanh hết nhé.

– Ừa,tui sẽ cố – Ngày này tôi cũng được động viên.

Bọn nó ngồi đó chém gió đến gần khuya rồi rủ nhau ra về, hôm nay Bạch Yến không nói gì cả em cứ ngồi đấy mà tươi cười, nhìn thế tôi cũng thấy vui vui làm sao em cũng chính là một liều thuốc cỗ vũ tinh thần của tôi lúc này. Người mà đi lại không được họ chán đời lắm các bạn ơi, cứ ngồi đấy xem mọi chuyện xảy ra, sống mà như chết, còn đấy mà như vô hình. Những ngày tháng đấy đối với tôi đầy tâm lý khi chiếc xe lăn làm bạn đồng hành suốt một thời gian dài.

Ban ngày tôi được để trên chiếc xe lăn đẩy ra tivi cho ngồi đó xem, ăn uống gì cứ gọi là có người. Trong nhà tôi, buổi sáng Như làm nhiệm vụ đấy và tết năm nay em không về nhà của mình…

– Còn mấy ngày nữa là tết rồi, sao con không về nhà mình ? – Mẹ tôi thắc mắc trong lúc cả gia đình đang ăn trái cây.

– Dạ, hihi, năm nay cháu ở lại đây ăn tết nhé. – Em phũng phịu với bậc phụ huynh.

– Cũng được, rồi hai anh chị có nói gì không ? – Bố tôi hỏi.

– Dạ không ạ. – Như trả lời.

– Thế là năm nay nhà mình đón tết có thêm một người nữa rời, anh Phong khờ khạo.

– Tết đi chơi với anh nhé Như – còn anh Gia đéo khờ khạo tý nào mà khôn hơn quỷ.

– Mê gái không bỏ – Tôi phán.

– Đỡ hơn mầy. – Ổng cự lại ngay.

– Thôi, hai đứa mầy đứa nào không mê gái. – Đến bố phán thì phải im.

– Ờ… nhờ dòng máu của anh đấy – Mẹ tôi nghiến răng sắc lạnh kèo theo nhướn chân mày lên.

Bố lạnh toát cả mồ hôi mà phải cầm trái cây ăn chứ chẳng dám quyết liệt, đám bọn trẻ chúng tôi tức cười lắm nhưng không cố nhịn để giữ thể diện cho bậc tiền bố. Tôi thầm nghĩ không biết sao này mình có giống người bố yêu quý của mình không nhỉ chứ chưa gì máu nhát gái đã dâng trào.

Thế là sáng hôm nào Như cũng gọi tôi dậy ( vì tôi thường ngủ rất nhiều sao khi uống thuốc vào đến tận 9 giờ sáng mới thức, nhà lúc đó chỉ còn có em ) rồi đem thức ăn cho tôi ăn, em giúp tôi rửa mặt, đánh răng… sau đó em đọc truyện cho tôi nghe hay là đem toán ra dạy cho tôi, niềm vui từ người con gái ấy đem lại rất nhiều. Những cảm xúc của Như đem lại tôi xem là một người bạn không hơn không kém, trái tim tôi nó không trả lời những thứ cảm giác ấy giống như Bạch Yến đem lại. Trái tim cảm nhận về Bạch Yến và Như là khác nhau.

Trưa hôm nào đám bạn cũng qua hỏi thăm sức khoẻ của tôi rồi mơi cùng nhau đi học, vui làm sao ấy nhưng không có Bạch Yến và Như, hết cái tuần này là họ được nghĩ tết rồi, kết quả thi học kỳ cũng có. Tôi ở nhà có một nỗi buồn sao sao ây, chỉ muốn đôi chân nhanh chóng bình phục để được đi đá bóng, dạo biển những khi không khí lạnh ùa về,.. Như đi học, hai ông anh cờ hó của tôi về và hai người họ có nhiệm vụ chăm sóc thằng em của mình đến chiều tối…

– Dẫn đại ca đi tắm coi. – Tôi lên giọng khi hai ổng ăn cơm xong.

– Đầu cha mầy.

– Ờ đi tắm – Anh Phong chỉ ậm ừ, làm tôi nghi vê lờ.

Một lát sau…

– Ế, ế… xỏ cái quần vào cho em… huhu – Tôi nằm trên giường vẫy tay, cái chân có cảm giác lại từ từ, cảm nhận được nhưng không dám cử động tý nào.

– Haha, tao cho mầy ở chuồng, dám ra lệnh với đại ca hả. – Ông anh hai bá đạo của tôi.

– Huhu, tối về em méc mẹ. – Tôi sợ có người con gái nào thấy thì nguy cái đời con trai của mình.

– Kêu đại ca đi – ông anh ba của tôi kiếm cơ hội trả thù.

– Ờ, đại ca.

– Không chân thằng – Vê lờ anh Gia.

– ĐẠI CA – Tôi nói như hét vào mặt họ.

– Hê hê – hai người họ cười hả hê.

– Ờ, cười đi, thù này ta không trả cho mấy nhà mi không phải là thằng Tâm. – Tôi nghiến răng nhìn họ nói thầm trong bụng.

Một lý kêu hai ổng bỏ lên xe đẩy ra ngoài xem tivi,..

– Bắt tom và dế ( Jerry ) ây – Tôi hạ lệnh.

– Không sợ hả mầy – Ổng đưa tay lên hù tôi.

– Lè, nhanh lên, tối mẹ với bố về em nói là có “ truy mông bổng pháp “ đấy – Tôi nhắc đến bổng pháp gia chuyền.

Dù lớn đầu rồi nhưng sợ cái roi nhỏ xíu ấy.

– Lấy lon 7up coi. – Tôi cũng bá đạo không vừa.

– Ơ cái thằng này. – Ông Phong cự lại ngay.

– Có lấy không ?

– … – Âm thầm lặng lẽ dùng hết tốc độ chạy vào trong bếp lấy cho tôi lon 7up, phim đang hay ^^!.

Tôi lựa ngay cái đoạn hay mà kêu hai ổng đi không à, một tý hết phim trên bàn đầy bánh, nước, tôi lại bắt họ đi dẹp và hù doạ mẹ sắp về nếu mà thấy ăn ở thế này thì hai ổng trước sao cũng bị chửi, thế là nhanh chóng dọn dẹp và lòng không quên mắng thằng em trời đánh đấy, tôi thì cười hả hê.

Một lát sau họ nói phải đi mua đồ tết còn ít ngày 5 ngày nữa là tết đến rồi. Hôm nay lũ bạn tôi khoe bọn nó học xong rồi đi chơi với nhau, chúng nó có rủ tôi mà mình biết thân biết phận nên không đú theo. Đi có được đâu mà đi.

– Hây dà, chắc Như tối mới về. Thổi sáo vậy. – Trước đi hai người họ đi tôi có nhờ lấy trúc cây sáo.

Ngồi thổi vu vơ một mình cho qua thời gian, chỉ một bài duy nhất đó là bài gì cũng không biết… ^_^.. do tôi tự sáng tac ra, nghe cũng đã lỗ tay lắm. Sau này mới đặt cho nó cái tên là CS2.

– Buồn quá.

Câu nói ấy vừa dứt thì tôi nghe được tiếng mở cổng từ xa xa, do ngồi trên ghế sa-lon ở nhà khách nên không biết ai đi vào.

– Không lẽ ăn trộm – Tôi nghĩ đến đây thì toát mồ hôi.

– Trời, đang thế này chắc bị đánh bờm đầu luôn quá. – Tôi vò vò cái đầu còn hơi đau đau của mình

Chỉ có cây sáo trong tay với lại không thể đi đứng thế này thì có nước bị giết hay bị bắt cóc nếu gặp kẻ xấu với lòng lang dạ sói. Tôi thấp thỏm lo âu…

– Ngồi ngầu quá ta ơi ! – Giọng nói nhẹ nhàng êm ấm nghe quen thuộc.

– Phù – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết đó rằng là Như.

Em bước đến ghế ngồi xuống, nhìn em lúc nào cũng toát lên một vẻ xinh đẹp mỹ lệ đầy thuần khiết, em với Bạch Yến có nét đẹp toát lên đều giống nhau đều làm cho con người ta phải say đắm từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng là một thằng con trai chính cống nên không ngoại lệ trước sắc đẹp ấy nhé, chứ chưa nói gì đến cái máu thích ngắm gái đẹp của mình.

Nhìn lên đồng hồ.. chỉ mới 17h48’ phút…

– Sao về sớm thế, không đi chơi à ? – Tôi hơi ngạc nhiên.

– Có, đi mới về nè. – Em tựa một cách nhẹ nhàng vào ghế giống như che tầm mắt của người đối diện, giấu đi sự mệt mỏi.

– Ừ, vui không ?

– Vui, đi chợ tết vui thật ^_^. – Em trả lời xong rồi che miệng cười tủm tỉm vì đã lừa được tôi.

– Brừ.. – Tôi làm giống một con hổ đang thèm thịt.

– Đói bụng rồi ư, hihi hỏng sao đâu, có mua hộp nem nướng cho cậu nè. – Em lấy đồ ra từ 1 sắp đồ, đúng là con gái đi chợ có khác mà.

– Ừa, đói rồi, đúc cho ăn đi. – Tôi bắt đầu giở thói nũng nịu của mình ra.

– Ừ ^^!, đợi tý nhé, tớ đi vào trong để đồ vào tủ lạnh. – Em xách đồ ra nhà sao mà tôi chẳng giúp được gì với đóng cồng kềnh ấy.

Một lát sau…

– Hì – Em bước ra.

– Đồ ăn đâu ?

– Đây nè.

– Ừa.

Như để trên bàn rồi sao đó để qua phía tôi một chén nước chấm ngon lành… Em tỉ mỉ lấy bán tráng ra rồi để bún lên, bỏ một số rau vào, cuốn lại thành vòng cho tôi và sau đó…

– À… ùm – Em đúc cho tôi ăn thật ^^!

– … – Tôi trố mắt nhìn em một cách đầy ngạc nhiên.

– Ăn đi nhìn gì. – Em chiu mày.

– À, ừ – Tôi ngoan ngoãn.

Cuốn bún đấy ăn ngon thật, vị vừa ăn mềm mại của nem, hương vị của nước chấm,.. Người làm nên nó cũng tỉ mỉ đến từng chi tiết, tôi bảo em ăn thì em nói rằng không được thứ này do lúc nhỏ đi về miền tây, ăn một lần không được kỵ với nó. Lúc đấy bản thân không hiểu được rằng cái món người ta ghét nhất lại đi mua cho mình ăn. Đến tận bây giờ em đi chợ mà gặp ai bán nem nướng thì mua về cho tôi không quên thói quen là mua kèm theo vài lon bia.

Em vừa nói vừa cười làm cho tôi ăn, trong người cũng vui đấy… Như luôn như thế.

-.. – Bắt gặp ánh mắt của em trong lúc tôi ăn.

– … – Em bất ngờ vì bị tôi phát hiện nhìn trộm.

Một không gian yên tĩnh, bao trùm, hai ánh mắt nhìn nhau…

Em luôn là thế…

Chap 130:

Cảm nhận trong tôi lấy ấy là đôi mắt ấy long lanh hiền hậu hơn bao giờ hết, một người con gái giống em thật khó kiếm, vừa dễ thương, vừa xinh đẹp lại có tính cách nhân hậu.

– Kính coong – Tiếng chuông phá tan không gian yên tĩnh.

Hai đứa chúng tôi tỉnh hồn, Như chạy ra ngoài sân mở cổng, tôi đoán đó không ai khác chính là hai bậc phu huynh của mình vì đã gần 18 giờ chiều, họ đi làm cũng về rồi. Quả thật một lát sau bố mẹ tôi bước vào cùng với khuôn mặt vui tươi của Như, mấy người họ xách theo rất nhiều đồ, bố thì ôm thùng bia 333, tết sắp đến rồi nó cận kề một bên. Không khí rộn ràng sắc xuân lan toả trong căn nhà của tôi :

– Bộ đồ này đẹp không cháu? – Mẹ tôi vứt đóng đồ xuống một bên rồi lấy ra đo vào người, trong trẻ con phết ấy chứ.

– Hehe, tối nay bố con mình làm vài lon. – Bố ôm thùng bia đi qua sau lưng tôi.

Nét mặt họ rất hân hoan và vui vẻ…

– Mẹ có mua cho con mấy bộ đồ nè. – Mẫu thân không quên đứa con mình đang ngồi mỉm cười nhưng trong lòng có một nỗi buồn thầm kín.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, con người ta lao động học tập cực khổ chỉ mong chờ vào những ngày chuyển năm để được nghỉ ngơi, đi đây đi đó để vui chơi ấy vậy mà tôi phải ngồi ở nhà một mình trong những ngày u ám như thế này, đúng là khó chịu thật nhưng cũng cố gắng che giấu không muốn một ai biết điều đấy.

– Dạ, con cảm ơn mẹ. – Tiếng cảm ơn nghe ngọt ngào làm sao.

– Lớn hơn 1 tuổi rồi bây ơi! – Nụ cười và tiếng nói hơn đượm buồn khi thấy đứa con của mình băng bó vết thương đầy mình trong những ngày tết cận kề sắp đến. Chắc rằng người mẹ ấy đang ước sẽ có một điều thần kỳ hay phép màu gì đấy sẽ đến với thằng con trai quý tử.

Mẹ mua cho tôi hai chiếc áo sơ mi, một cái sọc trắng đen nhìn rất quý phái và sang trọng, tôi rất thích chiếc áo ấy trong cái ánh nhìn đầu tiên ; cái áo sơ mi thứ hai là màu đen nhìn cũng rất thích hợp với tôi, thật đúng với câu nói trên đời này có ai tốt với mình hơn người mẹ đâu. Luôn biết ý đứa con mình, hiểu được tất cả nỗi lòng thầm kín dù đó người con đấy là con trai hay con gái. Dù đồ ít hơn năm rồi nhưng lòng vẫn cứ vui như mọi khi, không khí tết cứ ùa về một cách rộn ràng trong tâm trí tôi, vui lắm chứ.

– Hai bác ăn gì chưa? – Như liền hỏi khi thấy bố tôi bước ra.

– Chưa cháu. – Bố trả lời.

– Dạ, để cháu vào dọn cơm ạ. -Như nhanh nhẹn nói xong rồi chạy vọt vào bếp.

– Để em vào tiếp Như. – Mẹ tôi cũng tìm cách vong.

Chỉ còn tôi và bố…

– Sao rồi con. – Bố ngồi xuống cạnh tôi.

– Dạ, chân bắt đầu có cảm giác rồi ạ, đôi tay thì cử động bình thường.

– Cái đầu thì sao?

– Chắc là không chạm dây đâu. – Tôi pha trò.

– Cái thằng này, giống bố mầy hồi đó y hệt, hehe – Bố nói xong rồi phát ra cười.

– Nghỉ tết rồi hả bố?

– Ừ, nghỉ được 12 ngày.

– Sướng thế còn đòi gì nữa. – Tôi nheo mắt.

– Hehe, tắm gửi gì chưa?

– Dạ tắm lúc trưa rồi.

– Ừ…ủa nem nướng ai mua thế? – Lúc này bố tôi mới thấy một bàn ăn.

– Dạ Như mua đấy.

– À, hehe. Thôi bố đi tắm, thằng này thấy vậy mà có phúc. – Bố đứng dậy nói.

– Dạ, phúc? – Mặt tôi ngu ngu ngáo ngáo.

Sau này tôi mới biết từ “ phúc “ mà mấy bậc tiền bối như ông, bố…nó là cái mô tê rứa gì. Ngồi đấy hóng gió hóng mây, nhìn ra ngoài cửa dù không nhìn được con đường bên ngoài nhưng tôi vẫn nghe được ồn ào của xe cộ qua lại, chắc rằng người đi chợ tết rất đông, trong lòng nhộn nhịp hẳn ra cũng muốn chạy ra ngoài đấy đi chợ tết, xem những hàng bông nhưng…tất cả chìm vào nỗi hụt hẫn.

Một lát sau không lâu…

– Hehe, chào đệ – Hai thằng anh cờ hó của tôi bước vào, nhìn mặt vui lắm.

– Ừ, chuẩn bị ăn đòn kìa. – Tôi làm mặt nghiêm trêu họ.

– Hê hê, lục nghề rồi đệ tử ơi, đừng ở đấy mà hù sư phụ nhé – anh hai tôi ôm bụng cười hả hê.

– Thôi, kệ em nó, cho em nó hoang tưởng một tý, mình đi tắm thôi – anh Gia cũng đùa.

Thế là tôi bị cho một vố hơn đau và cay cú..

– Hừ, chơi ta hôm nay nhiều rồi đấy để rồi hôm sao ta trả lại gấp đôi.

– Chào em, hehe, đẹp quá ta – Anh Phong nhìn vào con đường bếp mà nói, khỏi đoán cũng biết trong nhà này ổng chỉ kêu Như là em.

– Hihi – Nụ cười nhẹ nhàng của Như.

– Chắc anh yêu em mất Như à, xinh gì mà xinh thế này. – anh Gia phải buộc miệng nói.

– Đệt – Tôi thốt.

– … – Như không nói gì mà mặt em đỏ hẳn lên, cuối mặt xuống, tay đan xen lại chắc là đang ngại ấy mà.

– Mầy có cửa sao? – anh Phong lườm ổng.

– Hehe, tao đẹp trai thế này. – ổng làm như có giá lắm vậy.

– E…hèm…lấy nãy ai nói gì vậy ta – Mẹ tôi bước ra sau khi tắm xong để phá vỡ không khí tự tin hơi quá của thằng con trai mình.

– Thưa mẹ con mới về, con đi tắm – Ông Gia thưa rồi chạy vọt lên phòng ngay, đúng là chạy nhanh kinh hồn hơn cả lăng ba di bộ.

– Thưa mẹ, con cũng đi tắm. – anh Phong cũng vọt theo luôn.

Đúng là hai ông anh mê gái và điên khùng, Như có lẽ ngại lắm, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia đỏ hoe lên nhìn dễ thương làm sao, phải mà được hôn vào đấy một phát chắc đỏ thêm ấy nhễ ^^!.

– Thôi, vào dọn cơm ăn. Tâm ocn ngồi đấy đi, để bố với thằng Gia, Phong tắm xong dẫn con vào. – Mẹ tủm tỉm nói.

– Dạ.

Một lát sau hai thằng anh cờ hó của tôi ăn mặc lịch lãm rất sang trọng ra cõng thằng em của mình…

– Hehe, ôsin đâu – Tôi đùa cợt.

– Ô cái đầu mầy – ông anh hai đưa tay lên hù doạ tôi.

– Hờ hờ, mầy muốn ở chuồng nữa à. – Vẻ mặt gian xảo của anh ba.

– Thôi, nhanh đi hai tía, đồ ăn ngon, cao lương mỹ vị đang chờ kìa – Tôi sợ một tý dẫn đi tắm họ mà làm thế rồi chẳng may Như đi vào chắc rằng nhảy lầu mà tự sát chứ không còn mặt mũi nào để sống nữa.

Hai ổng nạnh qua lại với nhau một tý xíu thì anh ba cũng là người cuối cùng cõng tôi vào, tuy là đùa như thế không muốn cõng nhưng thật ra tôi biết trong thâm tâm họ không có như thế. Họ yêu thương tôi là đằng khác, làm những động tác nhẹ nhàng chứ chẳng dám mạnh tay với thằng em trời đánh cùng máu mủ ruột thịt với mình.

Một lát sau vào trong bàn ăn, tôi được đưa đến ngồi kế người bố của mình, bữa ăn hôm nay rất nhiều món ăn ngon được bố trí một cách đẹp mắt. Nhìn sơ qua những món tôi thích là ở gần ngay mình nhất như đùi gà chiên nước mắt, súp cua…những món ăn thế này chắc chắn rằng Như làm rồi, mẹ từ khi có Như về nhà thì em trở thành một nàng dâu thực thụ, làm tất cả công việc nhà thay cho mẹ tôi. Từ quét nhà, giặt đồ, cho đến nấu ăn dọn dẹp phòng ngủ cho tôi.

– Nào, ăn đi cả nhà. – Bố khai đũa.

– Mời bố – Tôi gấp cho bố đùi gà. – Do mẹ ngồi xa quá không thể gấp.

Bố trí bàn ăn thế này, tôi và Như ngồi đối diện với hai ông anh của mình, bố và mẹ mỗi người ngồi ở mỗi đầu của bàn. Như đã làm công việc gấp thức ăn đó thay cho tôi, tôi thầm cảm ơn em.

– Mời cậu. – Em gấp cho tôi một đùi gà.

– Cảm ơn cậu nhé – Có lẽ trong tất cả những người con gái xung quanh tôi, tôi nói lời cảm ơn với Như rất nhiều.

– Hihi – Em nở nụ cười tươi tắn.

Bữa cơm gần cuối năm thật ấm cúng biết bao trong gia đình như thế này, ngôi nhà tôi đang ở hạnh phúc lắm, nô đùa tiếng cười nói trong mùi hương thơm lan toả ngây ngất bay vút lên tận cao của những món ăn ngon. Những tiếng khui bia rụp rụp nghe mà đã cái lỗ tai, do chân tôi đau uống bia mà muốn đi vệ sinh không được nên đành tạm gác nó qua một bên. Nghĩ lại cũng thấy khổ, bây giờ tôi hiểu tầm quan trọng của tứ chi đến như thế nào.

Từ mà khi nằm ở bệnh viện và trở về nhà đến giờ tôi thấy bữa ăn hôm nay ngon miệng nhất. Những món ăn Như làm đều rất hợp khẩu vị với tôi và nhìn lại thân hình của mình thấy mập mập ra được một tý chứ chẳng đùa.

Không khí xuân đang rộn ràng, nhịp sống đang hối hả tiễn đưa những ngày cuối cùng của một năm cũ và đón chào một năm mới tốt lành…

“ Anh yên tâm, mọi chuyện sẽ sớm mau qua thôi. “

Ở một nơi nào đó, trong căn nhà rộng lớn, có một người con gái xinh đẹp lo lắng cho người con trai mình yêu. Bố và mẹ của cậu ấy đã về nước để ăn tết cùng đứa con gái yêu quý của mình, tình cảm gia đình bấy lâu nay xa cách đã trở về, dù rất vui nhưng trong lòng người con gái ấy vẫn bồn chồn và lo lắng.

– Sao thế con gái yêu? – Người bố ngồi ăn cảm thấy vẻ mặt đượm buồn của đứa con gái yêu quý dù nó rất sắc xảo trong việc che giấu cảm xúc ra bên ngoài.

– Con mình yêu rồi anh ạ. – Người mẹ không kém phần xinh đẹp như một hằng nga trên cung trăng, vẻ đẹp tinh khôi của người con gái ấy thường hưởng của mẹ là nhiều.
– Dạ – Cậu ấy chợt bình tỉnh, những suy nghĩ mong lung vẫn đâu đấy.

– Sao em biết con mình yêu? – Bố của người con gái ấy tủm tỉm hỏi vị hôn thê của mình.

– Hihi, tâm lý con gái mà anh. – Rất sắc xảo, quả là mẹ thế nào con thế đấy.

– Đâu có đâu? – Làm nũng nịu nhưng khuôn mặt đã đỏ hoe lên rồi.

– Haha, thế đã chối à, khuôn mặt đỏ lên rồi kìa. – Người bố trêu đứa con gái của mình.

– Nguyễn Minh Tâm? – Người mẹ xinh đẹp để đũa xuống mà nói, câu nói ấy làm cả người bố đang uống bia phải giật mình huống chi là người con gái.

– …

Chap 131:

Tôi đang ăn uống no say tại nhà của mình chứ đâu biết rằng có mọi người con gái đang khá lúng túng trong một vấn đề liên quan đến mình. Người mẹ của cậu ấy không biết thế nào mà có được cái tên đã khắc trong tim người con gái mình, phải rất khó khăn cậu ấy mới tìm được lối thoát do người mẹ mình tạo dựng nên.

Tôi ăn xong ngồi đấy nói chuyện thêm một tý nữa, nhìn cảnh trong nhà náo nhiệt vui vui làm sao, thích thú thật. Hai ông anh uống bia cùng với bố, công nhận càng ngày tửu lượng của họ càng nhiều mà cũng cầu mong cho sao đừng có say, chứ một tý mà say cõng tôi lên phòng té cầu thang thì không biết khi nào mới bình phục cho được chứ.

– Thôi, hai đứa uống nhiêu được rồi. – Bố dừng cuộc vui.

– Uống thuốc nhé Tâm. – Mẹ đứng dậy đi lên phòng tôi lấy thuốc.

– Dạ. Cảm ơn mẹ

– Để tớ đi nước cho. – Như kéo ghế nhẹ nhàng ra đứng dậy.

– Chân con chắc cũng sớm bình phục thôi mà- Bố an ủi tôi.

– Dạ, mong là thế – Tôi nhìn xuống đôi chân toàn màu trắng của mình mà lòng không bót lo tý nào, chỉ sợ nằm liệt giường một chỗ mà thôi.

– Để mai bố đi mấy tiệm thuốc bắc xem có bán thuốc gì để giúp nhanh hồi phục không.

– Dạ.

– Thôi, uống thuốc xong rồi ngủ sớm đi, ngủ đủ 8 giờ kèm với đúng thời gian nó giúp con nhanh chóng bình phục xương bị tổn thương và tăng cường sức khoẻ đấy.

– Dạ. – Tôi luôn lắng nghe ý kiến của người bố mình chỉ bảo.

Một lát sau trước mặt tôi là một vỉ thuốc kèm với lon 7up mát lạnh và một cốc nước suối để uống thuốc…

– Này cậu. – Như là người bốc thuốc ra vỏ cho tôi chứ không phải là mẫu thân yêu quý.

Mỗi lần uống thuốc là tôi ngán tới óc rồi, ngày nào sau khi ăn cơm xong Như cũng kêu tôi đưa tay rồi em để vào một nắm thuốc, uống có khi mắc cổ nữa chứ. Thuốc gì đâu mà nó đắng kinh khủng, mỗi lần uống là khuôn mặt như ăn đụng phải ớt. Nhưng sao cứ mỗi lần uống nước vào thì tan biến mất đi những thứ đắng ấy chỉ còn lại vị ngọt, uống lon 7 up của Như đã chuẩn bị sẵn thì hương vị ngọt ấy lại ngọt thêm, gợi cho tôi nhớ đến chiếc bánh đặc biệt ở nhà Bạch Yến. Bỗng nhiên, cái ngày hôm ấy lại ùa về trong tâm trí tôi, sao mà nó nhanh thế, sao mà nó vương vấn ở đâu đó trong tấm lòng, trái tim của một thằng con trai mới lớn cơ chứ. Tôi đã nói yêu em và bây giờ đành đợi câu trả lời…

– Ê, lên phòng, nghĩ gì đấy – thằng anh hai tôi đánh tôi.

– …À…dạ – Tôi chợt bừng tỉnh.

– Mầy đấy – Ổng ngồi xuống.

– Haha, con ngựa. – Tôi đánh vào mông.

– Ơ, một phá là té nhé con trai – Ổng rằng giọng.

– NÀY, CÕNG EM NÓ CẨN THẬN – Mẹ tôi nói như hét.

– Dạ – Tiếng dạ sao nghe như nó bị cưỡng ép, bị bắt buộc vậy. Thấy cũng thương thương làm sao.

– Keke – Tôi cười một cách đầy mãn nguyện.

Ổng đi sàng qua sàng lại cho tôi sợ nhưng tôi đâu có ngu bị rơi vào cái bẫy ấy đâu, ổng làm gì kệ ổng tôi cứ bám chắc vào người là xong. Hehe, một nụ cười đầy vui vẻ đang nở trong bụng. Vào căn phòng thì có mùi hương hoa dễ chịu rất quen thuộc lan toả, ông anh cũng cảm nhận được điều đấy…

– Phòng con trai mà nước hoa nhiều thế mầy? – Ổng tưởng là tôi xịt nước hoa đầy phòng.

Định nói là không có rồi nhưng..

– Ừ, kệ tôi mấy người không cần quan tâm, ra ngoài nhanh cho vua ngủ phát nào! – Tôi nói xong rồi nhếch môi.

– Ơ, mầy muốn ăn đấm à – Ổng dứ nắm đấm vào mặt tôi.

– É, chú đừng làm bậy chứ, cẩn thận bố đánh cho nát mông, keke – Tôi lại sử dụng bí kiếp của mình để đặc trị “ con quái “ đang ngông cuồng.

– … – Im lặng đành chịu và từ từ thu nắm đấm lại.

– Rầm – quay lưng bước đi ôm mối hận nghìn thu chưa biết khi nào trả được.

Tôi ngã lưng xuống một cách thoải mái và dễ chịu, căn phòng được trang trí lại với những chậu hoa đặt ở những chỗ gọi là thích hợp nhất, tôi cảm thấy thích thú với không gian như thế này và thầm cảm ơn người con gái ấy.

– Hàizz, cảm ơn cậu nhé Như – Tôi nói.

Đúng là nhát gái, nói thế chứ có ai nghe được đâu…

Chìm vào giấc ngủ sâu…

Những liều thuốc tôi vừa uống xong trong đấy có thuốc ngủ…cho nên sáng hôm nào cũng thức trễ thế à…

Mặt trời đã lên cao, cậu con trai của mình đang ngủ say mê, đã quá 8 giờ rồi dù muốn hay không vẫn phải lên kêu thôi vì sức khoẻ mà…

– Bác ơi! con lên kêu Tâm nhé. – Như bỏ tạp giề xuống.

Người mẹ bỗng ngạc nhiên và cũng thấy mừng mừng không biết đứa cháu thân yêu của mình có nghĩ giống những gì bản thân nghĩ không nữa, nếu như thế thì có gì vui bằng.

– Ừ, Con đi đi – Nụ cười nở trên môi rạng rỡ.

Hôm nay là ngày 26 tháng 12 âm lịch, tết sắp đến rồi cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết, chim hót líu lo, muôn hoa đua nở…

– Cốc, cốc. – Tiếng gõ cửa.

Tôi cựa quậy người, quơ tay tùm lum từa lưa, giọng nói ấy từ từ thấm vào tâm trí tôi và nó gọi dậy. Tôi bừng tửng, từ từ mở đôi mắt long lanh quyến rũ của mình, đưa hai tay lên vun vai một cách mệt mỏi.

– Ai thế – Tôi nói vọng ra.

– Tớ nè con heo. – Giọng nũng nịu của Như.

– À, ừ…Kêu hai thằng anh mình giùm.

– Sao thế?

– Mắc tiểu muốn chết chứ sao gì cô nương ơi – Tôi nói thầm trong bụng.

– À, vào cõng tớ ra.

– Oke – Em nói vào với giọng vui tươi.

Một lát sau..

– Mợ, bố đang ngủ. – anh Phong ngáp ngắn ngáp dài.

– Nhanh đi tía, mắc tiểu chết bà.

– Hehe, tao xuống ăn sáng. – Giọng cười nham nhở.

– Thôi mà huynh.

– Miệng mầy hôi quá, đi nhanh cho bố nhờ.

– Lấy hai cái cây đi.

– Ừ.

Bình thường chân đi được tôi làm vệ sinh cá nhân chưa được mười lăm phút nữa xong rồi nhưng từ khi bị tai nạn đến giờ thì con số ấy đã tăng lên gần nửa tiếng, hai ông anh chậm chạp như rùa bò ấy.

Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng đã ngửi được mùi thơm từ nhà bếp, ông anh cõng tôi chạy nhanh xuống dưới, chắc là cái bụng cũng đang đói đây.

– Ngủ dữ vậy mấy ông con – Mẹ nghe tiếng chân chắc đoán được rằng hai đứa con quý tử của mình.

– Dạ, chào buổi sáng ạ – Tôi chào mẹ với tiếng cười hồn nhiên.

– Ừ, chân cẳng thế nào rồi?

– Dạ con cũng chào mẹ – Ông anh làm theo

Tôi lè lưỡi trêu.

– À, ừ ngoan dữ vậy ta. – Mẹ nháy mắt với tôi.

– Dạ, chân cẳng con có cảm giác nhiều lại rồi, rất muốn đi nhưng không biết thế nào đây.

– Để uống hết thuốc rồi đi tái khám xem xương nó bình phục chưa – Mẹ quay người vào nấu ăn với Như.

Như không nói gì cả, thấy em làm rất chăm chỉ với cái nồi gì đấy đang nấu, nhìn rất giống một người vợ đảm đang. Sau này mà lấy vợ, kiếm được một người con gái vừa xinh đẹp, vừa đảm đang…thì có gì bằng nhỉ, đi làm về mệt, chạy ra bếp thấy dáng người mảnh mai đang quay lưng với mình để nấu ăn đợi chồng con về, còn gì bằng nữa. Đấy là những thứ mà hiện đang tồn tại trong tâm trí tôi lúc bấy giờ.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cho voi ăn đậu
Thế mới tài
Xử lý nước
Cô Vợ Nhí Đáng Yêu
Dự báo thời tiết