– Quyết định vậy nhé. – Như lên tiếng.
– Đi thôi – Đột nhiên Bạch Yến không công kích nữa.
– … – Tôi đứng im lặng vò đầu bức tóc mà chẳng biết làm thế nào.
– Đi nào – Như giục tôi.
– Thôi thì đi vậy, đi hai người buồn lắm, đi bốn người cho vui. – Cái niềm vui mà tôi nghĩ sắp đến rồi đây
Bước xuống sân là cuộc hội ngộ của ba người con gái xinh đẹp, Bạch Mai có lẽ hôm nay nổi trội với màn trang điểm của mình, đã xinh đẹp mà còn làm như thế thì ai chịu cho nổi nữa chứ. Tình thế hết sức lẻ loi, căng như dây đàn, tôi sự cái điều mà ai không mong muốn sẽ xảy ra đó là một cuộc khẩu chiến giữa ba người con gái ấy lại xuất hiện, lúc ở trên lớp đã lạnh cả tóc gáy rồi.
– Mình đi thôi – Như có vẻ nóng lòng.
Tôi nhận được một cảm giác cực kỳ lạnh ở đây sau câu nói của Như, dự rằng sẽ không có đều tốt đẹp trong buổi tối trăng thanh gió mát ngày hôm nay. Bạch Mai không có thái độ gì cả, khuôn mặt em vẫn như thế mà đứng dậy chuẩn bị cho cuộc ” đi dạo “, Bạch Yến cũng thế. Tôi đoán Như sẽ có trò gì hay sẽ là một tín hiệu chuẩn bị cho cuộc quyết đấu khẩu chiến nữa đây, trong lòng cứ bồi hồi khó mà làm sao diễn tả cho hết.
Lạnh càng thêm lạnh, lạnh vì sắc khí của ba người con gái ấy, lạnh vì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra cho cuộc chiến tranh lạnh này, lạnh vì thời tiết hôm nay lạnh…
– Đi đâu đây – Bước ra đến cổng tôi hỏi ba người con gái ấy mà mồ hôi cứ toát ra.
– Đi chợ. – Bạch Yến quyết định nhanh
– Đi biển – Cùng lúc đó là Bạch Mai lên tiếng.
– Đi ăn – Và giọng nói của Như đồng thanh theo.
Tôi choáng váng với ý kiến của ba người con gái ấy, chỉ mong rằng mình có một phép thuật nào đó phân thân ra, để đi 3 nơi cùng với 3 người họ mà thôi… biết đi đâu bây giờ trời ơi, số nó khổ…
– Để hai người họ dẫn nhau đi chợ rồi đi biển đi, mình đi ăn – Như nháy mắt với tôi.
– Hừ, cậu thích đi ăn thì đi một mình đi – Bạch Mai phản pháo ngay.
– Giờ này đi ăn cho mập như heo, đi biển không khác nào đi băng cực – Bạch Yến châm biến thâm thúy kinh khủng.
Tôi dự đâu có sai, chưa gì đã kích lẫn nhau rồi…
– Thôi, đi chợ trước rồi đi ăn sau đó đi ra ngắm biển, thời gian còn sớm mà – Tôi chốt ngay cái danh sách.
Cả ba người con gái ấy không nói gì, chắc là tuân lệnh rồi, một ý kiến khá. Tôi cũng dự được rằng tối hôm nay sẽ mệt mỏi lắm đây… Không bình yên tý nào khi ba người con gái mang vẻ đẹp quý phái và hương hoa bình yên đem lại nhưng 3 cái hợp lại chắc không bình yên đâu nhỉ…
Chap 120:
Một không khí hơi tưng bừng của đường phố về đêm nhưng tôi cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo đang bao phủ bầu không gian ở đây. Ba người con gái xinh đẹp ấy không hẹn nhau mà đưa khuôn mặt xinh đẹp ra ngoài (hơi bị vô duyên, mặt người ta không lẻ để vào cái túi ^_^) nhưng khuôn mặt ấy có phần sắc lạnh, nhìn muốn đấm cho một phát ấy…
– Hừ… – Tôi bậm môi nói trong bụng chứ có dám nào nói ra đâu.
Nói thì nói thế chứ thật ra nhìn trên khuôn mặt của những thằng con trai đi đường có một sự ghen tức thì thấy vui vui làm sao ấy, cứ như một ông hoàng đế đi vi hành vậy, mỹ nữ tùy tùng, sướng khỏi phải nói nhễ.
– Hừ, nhìn cái mặt là biết đang mãn nguyện rồi (Trích từ lời nói của Như trong lúc ấy, cái này mình hỏi Như ở hiện tại nhé).
– Ước gì đấm cho một phát nhỉ ? (Vẻ ngây ngô hiền lành của Bạch Mai)
– … – (Không cảm xúc Bạch Yến)
Tôi đâu có biết rằng nguy đầy hiểm từ những quả cầu lửa trong ba người con gái ấy, có thể phát hỏa lúc nào đâu. Tự nhiên cảm thấy lạnh lạnh cái sống lưng,..
Đi chẳng bao lâu thì đến nơi cần đến… Chợ. Cảnh chợ đêm vào buổi tối vui khỏi phải nói, những quầy hàng sáng trưng cả ánh đèn vàng, những tiếng mời gọi âm ỷ cả con đường,… người thì bán bánh, người thì bán vải,… ôi cái cảnh chợ đêm nhộn nhịp đầy ánh sáng.
– Qua đấy đi – Tôi chỉ về nơi có những con chim cút đang quay, ngon lành lắm.
Màu vàng tươi nhìn mà muốn chạy lại mua khoảng chục ăn cho nó đã ấy, ba người con gái không nói gì mình mỉm môi cười, chắc đang khâm phục cái tài biết lựa chọn thức ăn của tôi đấy mà, cảm thấy cái mũi cứ bành to ra, chẳng biết làm sao.
– Cô ơi ! bán cho con 20 con cút. – Tôi hớn ha hớn hở kêu.
– Hả ! – Người bán hàng đột nhiên quay mặt lên, khuôn mặt đầy bất ngờ nhưng cũng có phần mệt nhọc.
– Dạ 20 con cút ạ – Tôi đính chính.
Tôi quay người lại nhìn ba người con gái xinh đẹp ấy xem họ có bất người không nhưng nhận được ba nụ cười tươi như bông, xinh như hoa.
– Ba đứa xinh quá – Cô bán hàng nói.
-Dạ, hihi – Họ cùng nhau cười tủm tỉm.
Bấy giờ tôi mới phát hiện mình quê cực kỳ, không phải ngạc nhiên vì mua số lượng lớn mà ngạc nhiên đang có ba người con gái xinh đẹp đang đứng sau lưng. Có một sự quê không hề nhẹ tý nào đâu nhé.
Nhìn xung quanh mọi việc không như nãy giờ đó là im lặng, thay vào đó là những ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh, ai bảo làm gì mà xinh chi. Lấy 20 con cút “ quê “ ấy, bước đi…
– Mua nhiều thế cậu ? – Như hỏi tôi.
– Tớ ăn, ai bảo cậu ăn mà nhiều với không nhiều. – Tôi định sóc ẽm.
– … – Như không nói gì má xoáy vào con mắt tôi.
Cảm thấy lạnh sống lưng, Bạch Mai tuy không cười nhưng niềm vui thể hiện rõ trên khuôn mặt, Bạch Yến vẫn thế, không cảm xúc liên khúc.
Tôi đâu biết rằng cái câu nói trêu đùa với Như phải trả một cái giá đắt. Bốn đứa tôi đi khắp khu chợ ấy, cảnh về đêm nhộn nhịp vui biết mấy. Họ kéo nhau vào ăn chè gì đấy, tôi thì không ăn được nhiều nên kêu ly trà đá ra ngồi uống mà chém gió.
– Lúa. – Như khai chiến.
– Hả ? – Tôi mở miệng.
– … – Bạch Yến không nói gì mà đưa ánh mắt ngó ngó vào ly trà đá của tôi, rồi em tủm tỉm ăn chè.
– Người ta rủ đi ăn, ấy vậy mà ngồi uống trà đá, không lúa là gì. – Như cười khúc khích rồi nói.
– Ơ, không ăn chè, uống trà đá không được à. ? – Tôi bật lại ngay.
– Hừ, ngày mai thử đi lại quán chè kêu trà đá xem. – Em nhìn thẳng vào mặt tôi.
Như nói xong tự nhiên cảm thấy có gì đó nhục ở đây, tôi biết em rất thông minh lại sống ở thành thị nên đành im lặng chịu nhục bách xuyên tim, âm thầm lặng lẽ trả thù sau..
– Vào ăn bánh đi. – Như chỉ vào cái tiệm cà phê bánh ráng bên đường.
– Mới ăn chè mà cậu. – Bạch Mai nhẹ nhàng đáp.
– Ừ thì vào ăn bánh, chè không liên quan đến bánh. – Như lý do với lý trấu.
Tôi nói thầm trong bụng sau khi nghe câu nói ấy..
– Chắc là nghĩ mình uống trà đá xong nên rủ đi uống cà phê không cho mình uống đây mà, hehe… quán bánh cộng nước mà sợ gì. – Tôi cười thầm trong bụng.
Nhưng có ai ngờ…
– Bốn đứa cần gì ? – Một chị phục vụ bước ra, nhìn cũng được nhưng thua 3 người con gái đang đi cùng tôi xa.
Như đứng dậy nói nhỏ vào lỗ tai chị phục vụ, tôi đoán được ngay chắc chắn là kêu nước cho ba người họ chứ không kêu cho tôi và sẽ nói rằng “ tưởng cậu uống trà đá rồi nên không uống được cà phê nữa chứ “, nhưng cũng cười thầm trong bụng và dặn với lòng không được manh động trong mọi tình huống.
Quán này tuy ở chợ nhưng ở phía trong (nơi chúng tôi đang ngồi) chỉ có tiếng nhạc vu dương cùng với tiếng xì xào nhỏ của những người ngồi xung quanh, khỏi phải nói ở đây, nhiều con trai, con gái, bê đê, đưa ánh mắt nhìn về phía chúng tôi, đi với 3 người họ riết cũng quen, ở đâu cũng thấy cái cảnh này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng của một bản nhạc trẻ, tôi cứ có một thứ gì đó muốn nghe lại bản nhạc tiếng anh của Bạch Yến, muốn nghe tiếng đàn piano của người con gái xinh đẹp ấy,…
Một lát sau phục vụ đem nước uống ra, quả đúng như tôi dự đoán, 3 tách nước cho mỗi người cùng với một đĩa bánh và có phần của tôi..
– Hả ? Có phần của mình nữa à ? – Tôi ngạc nhiên vì nghĩ rằng sẽ có sự trả thù ở đây.
– Mời – Như là người đầu tiên.
Lúc phục vụ đem nước ra tôi cứ nhìn trời nhìn sao vì nghĩ rằng không có phần mình nhưng đến khi nhìn xuống cũng đã có phần. Các dây thần kinh trong đầu tôi đang phân tích dữ liệu một cách kỹ càng, xem xét thật kỹ có “ bẫy “ không. Nhìn mấy cái bánh cũng ngon, nhìn bánh lại nhớ đến chè và nhớ đến chữ lúa nên tôi nhanh chóng để ba người con gái kia ăn trước rồi mình nhìn cách ăn của họ làm theo thì…
– Ai dám nói ta lúa, hehe – Tôi lại nghĩ ra kế độc.
(Bạch Yến, Bạch Mai đang nhìn lên chỗ có một chàng trai đang trình diễn bản nhạc, Như bắt đầu phần…)
Tôi thấy Như cầm một chiếc cốc màu trắng lên uống, sau đó uống tiếp cốc màu nâu, tiếp theo múc một muỗng kem để lên chiếc bánh cho vào miệng ăn ngon lành. Thế là biết được cách ăn, tôi chộp ngay ly nước màu trắng uống…
– Ô…Ôiiiiiiiiiiiii… cái…đệt – Tôi định phun ra ngoài rồi nhưng cố…cố… cực kỳ cố… để ngậm lại trong họng và nuốt vào.
Một cái cảm giác cực kỳ đắng chảy từ đôi môi đến cổ họng… Chốt một câu, sướng hơn chữ sướng,…
– Sau thế cậu ? – Bạch Yến lo lắng.
– Hihi – Như tủm tỉm chắc là đang mãn nguyện lắm đây.
– Không…ực… có gì – Tôi vừa nói vừa nuốt cho trôi hết vị đắng.
Cái ngụm nước tôi vừa uống đó chính là cà phê đen, do lúc nãy ngắm trời ngắm đất, không để ý trong ly là thứ gì, chỉ biết làm theo Như thôi nhưng chẳng ngờ bị chơi một quả đầy cay cú như con sú búng càng.
– Ừ ! Thật không ? – Bạch Mai hỏi.
– Thật. – Tôi cố gượng ra chữ thật.
– Mình đi đây tý nhé. – Bạch Yến đứng lên.
– Ừ.
Khuôn mặt Như mãn nguyện, quay lên phần khán đài, tỏ ra ta đây không biết gì cả. Tôi muốn đấm cho một phát vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, trong một ngày mà đã cho ăn hai quả cay như thế rồi.
Bạch Yến đứng dậy bước đi, cũng có mấy thằng con trai đứng dậy bước đi, tôi nghĩ em đi vệ sinh nên không có lo lắng gì cả, với lại cái quán này đông kèm theo đang tức giận chuyện của Như nên nghĩ được như thế thôi.
– Chờ đấy – Tôi nghiến răng nói thầm trong bụng.
– Sao thế cậu ? – Bạch Mai quay sang hỏi.
– À, không có gì – Tôi tỏ ra vẻ vui vẻ không có chuyện gì cả.
– Ừ, người kia đánh đàn guitar hay quá nhỉ – Bạch Mai trầm trồ khen.
Lúc đấy tôi mới để ý trên khán đài đang có một người solo bản nhạc kèm với tiếng guitar du dương, bài hát tiếng việt nói về một cơn mưa chợt rơi để lại một chàng trai chìm đắm trong suy tư nhớ đến người yêu (dựa vào nhật ký chứ thật ra tôi chẳng nhớ bài đấy tên gì nữa, ký ức về ngày hôm ấy của tôi chỉ mờ mờ ảo ảo nên có phần sai sót ở đoạn này).
Một lát sau.. (sau phần trình diễn hơi có phần hot bot của anh chàng đấy… tôi cũng hơi bị ghen tức ấy nhé nhưng bù lại hai người xinh đẹp đang ngồi cùng không phản ứng gì cả, chắc họ chẳng thèm quan tâm, cũng thấy vui vui).
– Chào tất cả các bạn,… – Tiếng MC
– Chào hoài cha nội.
– Chào cái con khỉ.
-.. – Tiếng la ó trong khung viên quán cà phê.
– Hehe, chào tý cho vui… khỏi để các bạn chờ đợi lâu, sau đây là một phần trình diễn của một cô gái xinh đẹp cùng với giọng hát gây dông bão, đập nát biết bao con tim, chìm ngắm biết bao căn nhà… – Trình độ chém gió đạt thượng thừa, tôi nghe mà ngứa cả cái lỗ tai.
– Cho người ta hát đi cha nội.
– Chắc thị Nở chứ đâu.
– … – Dân tình ồn ào lên.
Cha nội MC cười nhẹ kết thúc màn chém gió thượng thừa của mình rồi bước vào cánh gà kèm theo chiếc đàn guitar và cái đồ giữ micrô, chắc là nhục bách xuyên tâm rồi. Tôi cười khẩy…
Tiếng ồn ào của khung viên,… tiếng đàn guitar du dương vang lên…
Tôi chợt cảm thấy ngạc nhiên, đoạn dạo nhạc này nghe quen quen làm sao, một nỗi niềm gì đó khơi dậy trong con người cùng với khúc nhạc vang lên, tiếng nói ồn ào của mọi người cũng tắt dần, không gian chìm trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Một giọng hát của người con gái vang lên, có lẽ tôi biết rằng bài hát này..
When that day I hear you voice, I have some special feeling let me always… think I do not wanna forget you…
Bài hát, giọng hát ấy quá quen thuộc, không phải ai khắc chính là người con gái ấy, Bạch Yến. Một lần nữa em lại trình bày bản nhạc khơi dậy một nỗi niềm dâng trào trong con người của tôi, say đắm cả con tim, những nốt nhạc ấy làm lỗi nhịp đập trái tim. Tôi ghét em. Bạch Yến không ra ngoài trình bày mà theo tôi đoán là ngồi trong cánh gà để trình bày… Mọi người đều ồn ào hẳn lên, giọng hát quá đỗi hát kèo theo tiếng đàn say đắm lòng người, họ muốn thấy mặt người con gái ấy, họ muốn biết những đều ông MC nói về khuôn mặt của Bạch Yến có phải thật không. Đúng trong khung viên này chỉ có ba người biết những đều MC vừa nói là một sự thật, ấy vậy mà lúc nãy tôi cho rằng chém gió.
Tiếng hát kết thúc cũng chính là lúc có những người con trai chạy ùa lên khán đài, công nhận mê gái dễ sợ.
– Hù – Tiếng của MC.
– Tránh ra – Cái anh chàng hot boy đó đẩy ông MC đi ra.
-.. – Cảnh hỗn loạn.
Tôi cười khẩy, còn hai người con gái ấy không cảm xúc mà lấy bánh kem chấm cà phê sữa ăn, ngạc nhiên khỏi phải nói.
– Ăn đi ngon lắm – Như chỉ vào bánh.
– Ăn đi cậu – Bạch Mai đưa cho tôi cái bánh kem.
– Ừ, cảm ơn cậu – Tôi nhận lấy.
– Ngon quá nhỉ – Giọng nói ngọt ngào bên tai tôi kèm theo hương hoa thuần khiết lan tỏa.
Quay mặt lên thì không ai khác có thể sở hữu hương hoa ấy… Bạch Yến
Chap 121:
Bạch Yến trở ra với khuôn mặt vui vẻ, nở nụ cười tươi rói giành cho tôi, trong em lúc đấy xinh đẹp biết chừng nào. Tôi hả hê khi biết rằng đám người đang tìm Bạch Yến sẽ không được, đúng là em vừa xinh đẹp vừa thông minh. Chỉ trong chốc lát đã từ khán đài trở về yên vị trí của mình rồi, chắc có người tức lắm vì không tìm được người con gái có giọng hát hay.Bạch Yến ngồi xuống, Như lại đứng lên, chẳng biết người con gái ấy định làm gì nữa, hôm nay em rất nghịch ngợm trong đôi mắt của tôi. Theo phán đoán không lầm của tôi lần này là người con gái ấy bước đến khán đài chứ không đi đâu hết. Chẳng sai tý nào khi tiếng hát kèm với tiếng nhạc cất lên, cùng một giai điệu bài hát Mouse Love Rice nhưng có hai người trình bày, giọng hát ai cũng bay bướm say đắm lòng người.
Mấy thằng con trai cứ nhao nhao lên đoán mò, đoán non, nào là hai chị em, nào là chị là Thúy Kiều, em là Thúy Vân, thằng thì nói thị Nở… ôi thôi.. đủ loại cả.. loạn hết.
– Ở đây chỉ có mình anh là biết thị Nở hay Thúy Kiều, Thúy Vân của mấy chú thôi.- Tôi nói bật thành lời.
– Gì ? – Lần này Bạch Yến không cảm xúc nữa.
– À… không gì – Tôi cứu lửa ngay
– Đợi Như ra mình về thôi cậu. – Bạch Yến nhìn lên khán đài rồi nói.
– Ừ.
Bản nhạc ấy không hết thì đã dừng lại đột ngột, làm cho tôi cảm thấy tò mò, nhìn lên khán đài thì thấy dân tình đã ùa lên đấy bao giờ, một cảnh tượng hiếm thấy, cứ tưởng như hai người con gái này là hot girl, ca sỹ vậy, nhìn mà thấy nhục cho cái bọn con trai ấy. Vì những người con gái mà làm mất thể diện như thế, một lần nữa Như lại có cách trốn không hề thua kém gì Bạch Yến. Chúng tôi rủ nhau đi ra về chứ náo động ở đây lắm rồi…
– Hài.. không biết đẹp làm gì mà bây giờ đi uống cà phê cũng phải trốn ra về thế này. – Tôi thở dài rồi nói.
Ba người con gái ấy im lặng không phán cự một tý gì cả, làm cho tôi đây rất ngạc nhiên. Không phản đối từ ngôn ngữ cho đến biểu hiện, quả là kỳ lạ.
– … – Tôi đưa ánh mắt nhìn ba người họ.
Bấy giờ mới biết rằng không những họ không phản đối mà khuôn mặt còn vui tươi hơn bao giờ hết, đẩy tất cả những gì lạnh giá thường thấy đi đâu hết rồi. Con người tôi nhẹ nhõm hẳn ra.Chúng tôi thả dạo dài dài ra biển, nơi mà đêm đến những bình yên trong con người…
-Hù. – Một giọng nói đực rựa kèm với bàn tay rắn chắt chạm vào người tôi, tiếng hù ấy cũng phát ra từ phía 3 người con gái xinh đẹp.
Tôi biết là con trai, sợ rằng có phục kích… (Bây giờ mới biết mình ngu, có ai phục kích đánh mà hù không @@)
– Chết với bố. – Tôi cười khẩy trong bụng.
Đặt tay mình lên tay người đấy, sau đó đưa tay bên phải lên, tôi nhanh chóng cong tay lại quay người về phía sau đấm thẳng vào mặt đối phương…
– Đệt, tao – Giọng nói của thằng đực rựa.
– Víu… – Tiếng xé gió.
Không ai khác chính là thằng Tùng phò, nó nhắm mắt lại chuẩn bị lãnh đạn từ cú đấm của tôi nhưng may mắn thay là có sử dụng thắng gấp dừng lại đúng lúc, không thôi có người chảy máu mũi có khi xỉu chứ chẳng đùa.Tôi quay mặt lại thì thấy đám bạn trời đánh của mình phía sau lưng,.. không biết may mắn hay…
– Thằng này đúng là con nhà võ – thằng Đức võ vai tôi.
– Hề hề.
– Hung hăn. – Bà Nguyệt chọt tôi.
– Ơ.
– Bữa nào bố đánh cho bờm đầu – thằng Hùng ra oai dứ dứ nắm đấm vào mặt.
Thằng Sang, Chung tán gái quyết liệt khỏi cần phải nói. Bạch Yến, Bạch Mai, Như chỉ biết mỉm cười nhẹ với màn chém gió tra tấn cực kỳ thượng phong của hai thằng cờ hó đấy, tự nhiên tôi muốn bay vào đấm cho mỗi thằng một phát vì phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên ba người con gái đầy hương hoa.
– Mấy bà đi đâu thế ? – Một khi Trân không hỏi thì thôi, chứ Trân hỏi rồi đơ họng.
– À.. – Đến Như cũng phải chịu.
– Đi dạo – Bạch Yến đáp
.- Ừ đi dạo – Tôi hùa theo.
– À… ha – Bà Kiều Oanh như phát hiện điều gì.
Cảm đám bạn của tôi cười vang cả lên, bốn đứa chúng tôi chỉ dám liếc mắt nhìn nhau thôi. Dù có ngu đến mấy tôi cũng chắc rằng bọ nó đoán chuyện gì, không lạ không lùng gì cả ngày nay ba người con gái xinh đẹp cãi nhau liên quan đến một thằng trai, buổi tối lại đi với người con trai ấy. Chắc là đang giải quyết vấn đề đây.
– Bọn mầy đi đâu thế ? – Tôi phá vỡ không khí ê chề của mình.
– Đi rình. ? – bà Trân trả lời mà mặt tỉnh như bơ.
– Rình gì ? – Tôi hỏi ngu ngốc đâu có biết rằng ba người con gái kia định trả lời thay cho thằng đại ngốc như không kịp mất rồi, rơi vào bẫy rồi.
– Rình có một người con trai… – Bà Trân bắt đầu trêu.
– Ý a… là người con trai… ý a… – thằng Sang song tấu.
– đem lòng thương 3 người con gái xinh đẹp… chát – thằng Hùng trình bày giọng hát kinh tỏm ra, kết thúc bằng tiếng vỗ tay chua chát.
– Ba người con gái…ý …a… – Đến lượt thằng Khôi.
– Yêu người con trai… – bà Huyền chốt.
– Đệt – Tôi thốt thầm trong bụng với câu chốt vừa rồi.
Bạch Yến, Như, Bạch Mai không hẹn mà đưa ánh mắt tóa lửa dành cho bà Huyền, khí thế của bé Huyền nhà ta hoàn toàn bị ba người con gái ấy đè bẹp chỉ bằng ánh mắt. Tôi cũng phải khiếp sợ, không khí chùn hẳn xuống, mấy thằng con trai cũng im lặng đi không nói gì cả.
– Thôi đi ra biển – Tôi phá tan không khí đáng sợ ấy
Trên con đường đi ấy, những đứa bạn khốn nạn của tôi làm không khí trở nên dễ chịu hơn, tiếng cười nói vui vẻ, nhìn lại khuôn mặt của họ, thấy yêu quý hơn bao giờ hết. Cái tuổi học sinh vui nhất là được ở bên cạnh những người bạn của mình, chỉ muốn làm tất cả để đem đến những nụ cười cho họ rồi sau đó cũng ùa lên cười theo, vui biết bao nhiêu.
– Tớ về trước nhé – Bạch Mai đem con bỏ giữa chợ.
– Sao thế – Đám con trai nhốn nháo lên.
– Đi chơi tý về – Như níu kéo, hôm nay khó ai đoán được tâm lý của người con gái ấy.
– … – Bạch Yến vẫn không cảm xúc, trở lại nét lạnh lùng vốn có.
– Thôi, mấy cậu đi chơi vui nhé – Bạch Mai đã quyết ra về.
– Thôi, để cậu ấy về. – Tôi chốt.
– Về cẩn thận cậu nhé – Bạch Yến đưa ra lời chào.
– Về cẩn thận – Như cũng chào vui vẻ.
– Chào cậu – Đám kia nhí nha nhí nhố.
– Để tớ đưa cậu về – Tôi lên tiếng.
– Hihi, cảm ơn cậu. Cậu đi chơi đi, tớ về một mình cũng được mà – Bạch Mai nhỏn nhẻn trả lời.
– Để tớ đưa về, đừng có cãi – Tôi quyết chí.
– Ái chài, thằng này – thằng Chung chặc lưỡi.
– Thôi tớ đi đây. – Tôi nắm tay Bạch Mai chạy đi, để lại bao ánh mắt tò mò và ngạc nhiên.
Tôi cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm thế nữa. Hình ảnh những đứa bạn đang đưa cặp mắt khó hiểu xa dần trong ánh đèn vàng, chỉ còn lại một người con gái bên cạnh tôi. Bàn tay lạnh lẽo của tôi được sưởi ấm bởi bàn tay đầy ấm áp của Bạch Mai, hương hoa đặc trưng của em cứ lan toả. Một thứ cảm giác gì đó len lỏi trong con người của tôi, dễ chịu từ con tim đến tâm hồn.
– Hihi – Em mỉm cười khi hai đứa đã chạy thật xa, trốn thoát khỏi một nơi ồn ào náo nhiệt.
Khuôn mặt tươi tắn đầy hương sắc thanh cao, nụ cười toả nắng trong một đoá hương hoa đang trong thời gian tươi sắc nhất. Con đường ấy, hai hàng cây trải dài mãi nhìn tha thiết làm sao, tôi buông tay người con gái ấy ra. Hai đứa tản dạo trên con đường khuya vắng.
– Lạnh không cậu ? – Tôi quay sang hỏi em.
– Không, hihi.
– Ừ, Sợ ma không ? – Tôi nghĩ ra kế trêu em.
– Không, chỉ sợ cậu thôi. – Em tủm tỉm đáp.
– Hả ? Sợ gì chứ ? – Tôi ngạc nhiên.
– Sợ cậu từ chối. – Em thản nhiên nói.
– Từ chối ? – Tôi lập lại hai từ ấy kèm theo khuôn mặt khó hiểu.
– Từ chối đưa tớ về.
– Ngốc, thế cũng sợ. – Tôi trách em nhưng đâu biết rằng ai ngốc hơn ai.
– Sợ sao không, cậu không đưa tớ về thì sợ ma lắm. Hihi -Em nói xong vỡ ra bật cười khúc khích trong xinh đẹp biết bao.
– … – Tôi im lặng vì biết mình bị chơi một cú cay đắng, đành gãi đầu cười nhẹ cho vơi bớt vẻ ê chề.Chẳng bao giờ chiến thắng được mấy người con gái này.
Con đường gần như tĩnh lặng, không khí trở nên lạnh lẽo trên con đường về căn nhà của em, lâu lâu có những cơn gió thoảng qua rồi mấy con chó lại rú rú lên tiếng kêu, tôi có chút ớn lạnh chứ đừng nói gì đến Bạch Mai.
– Ăn kẹo không ? – Em quay sang nhìn tôi.
– Ăn.Em lấy trong túi ra hai viên kẹo, tủm tỉm đưa cho tôi một viên, em một viên. Kẹo ngọt lắm, hơi the khi tan trong miệng đem lại một cảm giác dễ chịu cho người ăn.
– Tan chưa ? – Em lại hỏi vu vơ.
– Chưa ? – Tôi trả lời thế chứ biết tan cái gì, không tan cái gì.
– Hihi – Lại nhỏn nhẻn đôi môi xinh đẹp nở ra nụ cười thiên thần.
Hương hoa của Bạch Mai kèm với cảm giác the the của viên kẹo, dễ chịu lắm khi đi giữa đêm khuya thanh tĩnh lâu lâu có những cơn gió như thế này… Cuối cùng tôi cũng biết em hỏi tan cái gì rồi, khi ngậm đến một lúc, trong nhân của viên kẹo là vị ngọt của sô-cô-la…
– Ngon không ?
– Ừ, ngon lắm.- Hihi.
Hai đứa chỉ trò chuyện đến như thế thôi, căn nhà của Bạch Mai đã hiện ra, sao đó quá đỗi quen thuộc đối với tôi như thế này, có một thứ cảm giác gì đó bồn chồn khó nói ra, muốn bước vào nhưng lại không được bước tiếp…
– …- Phút giây im lặng.
– Này ! – Hai đứa cùng lên tiếng, giống phim Hàn dễ sợ.
– Cậu nói trước đi – Bạch Mai tủm tỉm.
– Ừ thì ngủ ngon nhé – Tôi gãi đầu, chẳng biết tại sao cái miệng mình mở ra nói chữ “ hả “
– Cậu cũng thế !- Vào nhà đi.
Hihi – Em tủm tỉm cười rồi quay lưng bước đi.
Nhìn phía sau người con gái ấy có một nỗi niềm gì đấy khó tả lắm chỉ biết rằng bước chân cứ xa xa sau cánh cổng từ từ đóng lại.. vời vợi tha thiết làm sao. Tôi bước ra về một mình trên con đường ấy, bấy giờ…- Lúc nãy đi hai người, bây giờ về một, lạnh thế – Tôi thấy ớn ớn cả người.Sử dụng hết cả tuyệt chiêu, từ lăng ba di bộ cho đến mai hoa bộ pháp để đi qua nhanh cái con đường đầy lạnh lẽo và u ám ấy, thoát khỏi cái nơi đó thì mừng khỏi phải nói.
– Phù – Tôi quẹt những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của mình dù không khí có vẻ đang lạnh dần lên.
Đi từ từ ra biển, cái tật thích ngắm thiên nhiên đặc biệt là cảnh biển vào đêm khuya của tôi vẫn không bỏ, cứ một bước đi là một bước ngắm. Công nhận cảnh đẹp thật, lung linh huyền ảo. Không khó để tìm được lũ bạn của tôi, bọn chúng đang ngồi quay quần trong một tấm ga, chắc là thuê rồi, cảnh tượng rất hải hùng, thằng Sang với bà Kim đang trình bày một bài hát khuấy động cả những con tôm, cua đang ngủ dưới dòng biển sâu, những cơn sóng cứ đập mãnh liệt vào bờ.
– ÔI – Tôi vỗ trán mà bước lại.
Bọn nó chỉ hỏi tôi vài câu, nhìn xung quanh trên tấm ga thấy một nồi lẩu ở giữa đang nóng hỏi chắc là đợi tôi rồi, đâu đó cũng đầy thức ăn ra và quan trọng có thùng bia 333 đang ở yên vị trí. Dự rằng bọn nó định nhậu ở biển thanh tĩnh đây mà.
– Hihi – Bạch Yến nở nụ cười thanh thiện.
Tôi cũng mỉm cười nhẹ nhàng với người con gái ấy, nhìn xung quanh không có chỗ nào hợp lý hơn để ngồi, tôi ngồi kế Bạch Yến, vì em là ranh giới giữa con trai và con gái.
– Hehe – thằng Chung cười.
– Mầy đi lâu thế ? – Thằng Hùng tra khảo
– Nhà Mai xa mà. – Tôi đáp.-
Thôi, ăn đi, nãy giờ ai cũng đợi ông đấy – bà Huyền có vẻ sốt ruột.
Cuộc vui đã được khai…
Chap 122:
Tôi dùng con mắt tinh ranh tia được mấy con chim cút mua lúc nãy, nhanh chóng chóp ngay một cái đùi, thèm nãy giờ mà tại giả vờ ngây thơ tý thôi. Rất tiếc là Bạch Mai về rồi nên không được thưởng thức món ăn mà tôi lựa chọn. Vừa khẩu vị khỏi cần thêm nước chấm, quả thật càng ăn càng phê. Tôi đổi qua ăn cá điêu hồng của nồi lẩu, trời lạnh, gió thổi đìu hiu làm cho ngọn lửa của cái bếp cứ tắt hoài.
– Đệt ăn lẩu mà ăn ngoài biển. – thằng Tùng mới nhận ra.
– Gió thổi lạnh lạnh, ăn ngoài biển mới biết hết hương vị thằng khùng. – Tôi vùa ăn vừa phán
– Ái chà bữa nay có tâm hồn ăn uống ghê mầy – thằng Đức nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
– Hê hê.. – Tôi cười khẩy.
Đám con gái không nói gì mà cứ việc ăn, Bạch Yến vói Như có vẻ đói bụng rồi nên ngồi ăn cũng hơi bị tích cực, không nói gì cả. Nhìn họ không có cãi nhau là vui lắm rồi.
Ăn uống là một chuyện, văn nghệ là chuyện thứ 2…
– E hèm… xin mời ca sĩ Khôi đen trình bày một ca khúc. – thằng Tùng đã ngấm mấy lon bia.
– Ờ ờ! – Thằng Khôi đã máu lên rồi.
Hai thằng nó hát gì đó um sùm cả lên, khuấy động không gian yên tĩnh của biển cả, mấy đứa con gái trong lớp cùng với thằng kia lấy đũa đánh khẽ vào cái chén tạo nên một thứ âm nhạc nghe vui vui tay. Thích thú làm sao. Tôi cùng hơi ngà ngà say bởi những lon bia, muốn lên quậy với bọn chúng nhưng cái tài ca hết không được hay cho lắm, chỉ biết thổi sáo, rất tiếc ở đây không có cây sáo.
– Nè cậu! – Bạch Yến gọi tôi.
– Hả? – Hơi bất ngờ.
– Lúc nãy tớ thấy ngoài kia có bán đồ lưu niệm kìa. – Bạch Yến chỉ ra phía xa xa của con đường đê biển.
– Mua gì à?
– Ừ, đi với tớ nhé.
Hai đứa tôi đứng dậy rời khỏi vị trí bắt đầu thả dạo, con đường tối om ( do ngoài biển có khi có điện, có khi không ) nhưng ánh trăng soi gọi sáng cả con đường đê biển. Tiếng hát của lũ bạn xa dần, không gian yên tĩnh trở về. Trên con đường đi ấy, những cơn gió biển thổi vào làm cho mái tóc đen huyền ảo của Bạch Yến phấp phới qua người tôi, những sợi tóc ấy kèm theo hương hoa rất thuần khiết và quyến rũ của người con gái ấy. Dễ chịu làm sao.
Đến nơi bán quà lưu niệm…
– Chú ơi! – Tôi thấy một ông chủ đang xem tivi.
– Cháu cần gì? – Ông chủ quay mặt sang.
– Cậu mua gì? – Tôi hỏi người con gái xinh đẹp đang vuốt mái tóc kiều diễm của mình.
– Lấy cho cháu cây sáo kia nhé chú. – Bạch Yến đưa tay vào cây sáo treo kia.
Nhìn bề ngoài cây sáo ấy đã treo lâu ngày rồi nhưng nét mộc mạc của một loài trúc, có lẻ đây là tiêu hoặc sáo trúc, theo phán đoán của tôi. Người bán hàng nhanh chóng lấy cây sáo xuống, hai người ấy nói chuyện với nhau, tôi nghe thấy hơi bị bất ngờ vì Bạch Yến biết được chất liệu của cây sáo và đó là một cây sáo tốt nên giá cả hơi cao. Em chọn cây đấy, nhìn cũng đủ biết nó tốt bao nhiêu, vẻ bề ngoài loáng bóng kèm với những nét chạm khắc rất điêu luyện.
Trở lại con đường…
– Tặng cậu, hihi – Nụ cười xinh đep.
– Hả – Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
– Cầm lấy đi. – Em nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi để cây sáo lên.
Cây sáo cũng lạnh.. nhưng bấy giờ tôi thấy ấm. Biết rằng không thể cãi lời người con gái ấy nên đành nhận vậy, ấm áp lắm..
– Cảm ơn cậu nhé.
– Hihi
Trở lại với cảnh đêm nhộn nhịp nơi đám bạn của tôi, chúng nó vẫn đang say mê ca hát, vui lắm, tuy hôm nay có nhiều việc phải buồn lo nhưng cảm thấy rất vui và thoải mái trong người.
– Hehe, đi đâu thế – thằng Đức vỗ vai tôi.
– Nè! – Tôi đưa cây sáo lên.
– Đẹp thế mầy – Nó trầm trồ khen.
– Ở đâu thế? – thằng Chung hỏi ngay.
– Ông mới mua à. – Bà Nguyệt tra tấn.
– Mới mua trong quầy bán đồ lưu niệm kia kìa. – Tôi chỉ tay về hướng kia.
– Biết chơi sáo không mà mua? – Bà Trân tỏ ra vẻ nghi ngờ.
– Chắc là mua về ngắm ấy mà. – Bà Huyền khiêu khích.
Đúng là mấy đứa bạn này đánh trúng một điểm của tôi rồi, cái gì đã biết rôi thì phải thể hiện cho người khác thấy, chứ biết mà bị người ta nói không biết thì ức lắm. Tôi nhỏm người ngồi dậy nắm chặt lấy cây sáo…
– Cậu, tớ mượn cây sáo – Bạch Yến để tay nhẹ lên đôi vai của tôi, giống như cản lại không cho đứng dậy.
– Hả? – Tôi chưa đứng dậy hẳn, có tý ngạc nhiên.
– Hihi – Em nở nụ cười truyền niềm tin cho tôi.
– À, ừ – Tôi bị nụ cười đấy đánh bại.
Đưa cây sáo cho, em vén tóc qua một phía, trong xinh đẹp gì đâu. Bước những bước chân nhẹ nhàng lên cái khu vực dành cho “ ca sĩ “, thằng Tùng đã biểu diễn giọng ca khuấy động tôm cua, thấy Bạch Yến bước lên hát nhanh chóng kết thúc phần diễn của mình.
Đám bạn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi, đáp lại cũng là một ánh mắt khó hiểu. Quan sát người con gái ấy, tôi thấy được đôi bàn tay mảnh mai để lên những phím bấm trên cây sáo, phần nào cũng đoán được Bạch Yến đang và sắp làm điều gì. Tôi mỉm cười nhẹ…
– Hihi – Thằng Tùng nhường chỗ, em cúi người chào rồi mỉm nụ cười.
Bạch Yến từ từ đưa cây sáo lên đôi môi xinh đẹp, làn môi hồng mỏng đã chạm với làn gỗ loáng bóng… Tiếng sáo da diết ngân lên..
…
Một lát sau…
– Ợ… tạm… ợ.. biệt – Tôi cố gắng vẫy tay chào đám bạn.
– Về cẩn thận nhé. – bà Kim đỡ thằng Sang.
– Chào, về cẩn thận – Bạch Yến vui vẻ.
– …
Sau màn chào hỏi, mỗi người chia ra mỗi đường để đi về căn nhà yêu thương của mình. Tôi đi về cùng với Như và Bạch Yến vì cả ba ở chung một căn nhà mà, lúc đấy say rồi có biết trời chăng gì đâu. Sau màn biểu diễn say đắm biết bao con tim từ tiếng nhạc sáo của Bạch Yến, chúng nó chia nhau ra “sát phạt “ tôi, ban đầu một ly thôi nhưng lúc sau không biết chúng nó có chơi bịp không mà tôi vừa uống đã đến lượt mình nữa rồi. Khỏi hết chỗ nói… ợ…
– Con đom đóm ý…a.. con đom đóm… kà kà… – Tôi hát rồi cười trong vòng tay kè về trên đoạn đường Trần Hưng Đạo.
– Đèn đường cậu à, hihi – Tiếng nói ngọt ngào của Bạch Yến.
– Khùng. – Hôm nay Như bị gì mà phải gắt với tôi thế này.
– Khùng không phải là cái tội… hehe – Tôi lúc đó bất tỉnh nhân sự, muốn nói gì nói, tâm hồn bay bổng… lên… lên lên… là lên nóc nhà @@.
– Tội nặng là đằng khác. – Bạch Yến lên tiếng.
Đã nói rồi, lúc đấy tôi say nên không biết gì cả nói gì cũng không có tội.
– Ợ… lúc chưa thấy hai người vợ chửi nhau …ợ…um sùm hết mà…haha… bây giờ làm …ợ …lành rồi… tốt. – Tôi nói một mạch mà không có khúc xương nào cản đường.
– … – Hai người họ đứng lại…
– Đi tiếp,..ợ… nào..ợ.. phu nhân… kà..kà – Tôi như thằng điên.
Chắc lúc đó ai nhập rồi chứ đó giờ tôi say vẫn kiềm chế được tinh thần của mình mà.. lần này mới biết được mùi vị của một con người say thật sự ra thế nào. Hai người con gái xinh đẹp có chút bất ngờ với những gì tôi nói ra, họ hơi khựng người lại rồi đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau, nhìn cái thằng con trai đang cười hả hê, đang cay lướt khướt, chẳng biết những đều mình nói ra là gì, ừ đúng rồi, người say không có tội.
– Về thôi cậu. – Bạch Yến bước đi.
– … – Tôi nắm lấy tay người con gái ấy @@. ( Hoàn toàn vô tội ).
– … – Bạch Yến bất ngờ.
Tôi chợp luôn tay của Như…
– … – Như cũng không kém phần, lúc này tình thế tôi đang đứng chính giữa hai người con gái xinh đẹp.
Tay phải đang ấm áp giữ lấy bàn tay mềm mại thon thả của Bạch Yến, tay trái đang được sưởi ấm một cách nhẹ nhàng bởi bàn tay Như. Hai người con gái ấy như pho tượng, chẳng biết làm gì chỉ đợi hành động của tôi mà thôi. Tôi kéo hai người họ vào hai bờ vai của mình.
– Cậu… – Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Bạch Yến.
– Này… – Giọng nói nhẹ nhàng vương vấn của Như.
– Kà,..Kà…ợ..kà… tả hữu hộ vệ của ta…ợ… bảo vệ trẫm… kà..kà – Tôi giữ chặt lấy họ, kéo cho nằm vào bờ vai luôn, không biết lúc đó mình có khôn quá không nhỉ.
– … – Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng cười của tôi.
Mùi hương hoa thuần khiết của Bạch Yến và Như lan toả khắp cái lỗ mũi của tôi, nó như một liều thuốc đánh thức giấc một kẻ đang mê man. Bỗng nhiên trong đầu tôi loé sáng một ý chí và biết được tý tý đều mình làm không tốt.
– Kà..kà… hai nàng hộ tống trẫm nào. – Tôi buông hai người họ ra.
Trên con đường đêm khuya hôm ấy thật lạnh lẽo và tĩnh lặng, còn 3 người đang bước đi một người con trai đang say khướt, hai người con gái với vẻ mặt kiều diễm đang rối bời trong một đóng suy nghĩ của mình. Thật khó hiểu, yêu là gì chứ, hai người con gái ấy đã biết yêu là cái gì đâu, từ nhỏ đến bấy giờ chưa một lần để ý đến người con trai nào chứ đừng nói yêu nhưng từ khi gặp người con trai đang say. “ Một người con trai rất đỗi bình thường như bao người con trai khác, không có gì đặc biệt cả. Bao người khác có làm cho trái tim trong con người này phải loạn nhịp đập đâu nhưng người con trai này lại làm được.. “ một chuyện chưa từng có. Cả tá người theo đuổi những người con gái xinh đẹp như họ nhưng lần này lại họ phải theo đuổi một người con trai mà lúc trước chẳng ai thèm để ý… đến lúc người con trai ấy được để ý thì rất nhiều.. có lẽ số phận… có lẽ ông trời thích trêu con người ta…
Lang thang trên con đường tôi cứ cười khì khì, lâu lâu nói ra những câu làm cho hai người con gái ấy phải giật mình. Có lẽ tôi thật sự rất say, hết quản lý được trí óc và lời nói của mình rồi…
Về đến nhà gần 2 giờ sáng… ( chapter này sử dụng nhật ký là nhiều chứ bây giờ chẳng còn nhớ gì cả @@ ).
Tôi được đưa lên phòng, Như và Bạch Yến chăm sóc rất chu đáo chỉ có việc là không thay bộ đồ ra cho tôi thôi, còn nhiêu làm tất tần tật. Để lên giường, cho uống trà chanh chua ơi là chua, đắp mền, lau mặt,… rồi hai người họ mới trở về căn phòng của mình để ngủ… Tôi thì khò…khò mấy đời rồi.. công nhận say rồi ngủ ngon thật.
Ở một nơi nào đó…
– Ấy cha chả thằng này ngon, hơi bị ranh tỵ nhé… thôi từ từ con ạ,.. gái đẹp bu nhiều chưa chắc là sướng… thôi ta ngủ đây… – Ông trời nhìn xuống trần gian nơi có một sự việc xảy ra..
Sáng hôm sau…
– Khò… khò – Tôi vẫn còn ngủ.
Bạch Yến mở cửa ra ( lúc đó tầm 6 giờ ), nhìn thấy cảnh tượng tôi nằm dưới đất, gối, chăn mỗi thứ một nơi, em phì cười nhẹ rồi đóng cửa bước ra ngoài… Một lát sau cũng một người con gái xinh đẹp bước vào, không ai khác là Như, em cũng mỉm cười rồi bước ra… Khoảng 5 phút sau có một người con gái bước vào… cũng phì cười rồi đóng cửa lại bước ra, đó không ai khác chính là mẫu thân của tôi.
Tầm 10 giờ sáng tôi mới tỉnh hồn thức dậy..
– Uầy… – Tôi sờ lên cái đầu đang nhức nhói
Cố gắng mở con mắt ra, dụi dụi thấy được một tý ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa của cửa số, thấy, hình như đã trưa lắm rồi, chẳng thấy ông mặt trời đâu cả. Tôi đâu có quan tâm mấy cái thứ chuyện ấy làm gì, mệt mỏi lắm, ê ẩm cả người. Không biết từ tối qua đến giờ tôi lọt giường hết bao nhiêu lần nữa, khổ hết chỗ nữa. Cố gắng gượng người ngồi dậy…
– Hây dà…lúc tối uống nhiều quá – Tôi còn nhớ đến chuyện lúc tối.
Bám vào tường, chiếc bàn học, tôi đi vào trong nhà tắm để vệ sinh cá nhân lấy lại tinh thần của một ngày mới… của một ngày không biết đầy u ám hay giống như những thứ ánh sáng len lỏi vừa lúc mở mắt ra đây…
Làm những công việc ấy xong, tôi bước xuống nhà bếp, một trong những lịch trình đã được thiết lập sẵn… Căn nhà vào thời gian ấy chỉ có ba người ỏ nhà, tôi, Bạch Yến, Như. Một không gian tĩnh lặng khi tôi bước xuống bếp, đâu đó có mùi thơm của hương vị thức ăn lan toả trong khắp căn nhà. Tôi vừa bước vào nhà bếp đã thấy hai dáng người con gái mảnh mai đang xào xào, nấu nấu đồ ăn… một cảnh tượng hiếp thấy từ khi hai người họ cãi nhau nẩy lửa.
– Hây dà. – Tôi gãi đầu một cách khó hiểu
Hình như họ không biết sự hiện diện của tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến cái ghế đã kéo ra, ngồi vào đấy, xem hai người họ đang làm gì đấy. Nhìn họ vừa làm vừa giúp đỡ nhau, tôi nghĩ rằng chắc có lẽ hai người con gái ấy đã huề nhau rồi, thật khó hiểu đúng không.
– E..hèm – Tôi rằng giọng.
– Ngồi thêm tý nữa đi hả lên tiếng luôn, thức ăn trưa sắp chính rồi ạ – Giọng nói dịu dàng của Như.
– Hihi – Bạch Yến quay mặt lại che miệng cười khúc khích trong rất dễ thương và đáng yêu.
– ÔI CÁI ĐỆCH. – Tôi thốt thầm trong bụng.
Mới sáng sớm đã như thế rồi…
Chap 123:
– Người ta mới thức đã bị chọc rồi. – Tôi làm ra vẻ giận dỗi mà nói.
– Thôi được rồi ông cụ non, đừng làm thế. – Như bĩu môi.
– Thấy ghê – Bạch Yến nhỏn nhẻn miệng cười nói.
– Có gì ăn không?
– Có – Hai người họ cùng đáp.
Trong người tự nhiên thấy sợ, sợ cái tình huống hôm trước sẽ xảy ra cũng trong nhà bếp này. Hai người họ cãi nhau về thức ăn và bắt buộc tôi phải ăn cái thứ mà họ nấu, tự nhiên không muốn ăn nãy, thấy lạnh lạnh người làm sao ấy. Quan sát tình hình cho thật kỹ để mà còn chạy kịp, chứ bị tra tấn như hôm trước chắc có lẽ tôi chịu không nổi nữa vì cái đầu đang nhức nhói.
– Nè, cậu ăn đi.
– … – Bạch Yến chi mỉm cười để tô súp xuống thôi.
Hai người họ mỗi người lần lượt đem ra một món ăn, chẳng mấy chốc trên bàn đầy những món. Thức ăn tuy đơn giản nhưng nhìn vào đẹp mắt, đúng là con gái đa tài có khác, những thứ bình thường có thể biến thành những thứ xa hoa không ai dám mơ đến, đá có thể biến thành vàng,…
– Woa… – Tôi trầm trồ khen.
– Ăn đi nhìn gì nữa. – Như tủm tỉm cười.
– Nè, cậu ăn đi – Bạch Yến bới cho tôi một chén cơm.
Tôi cầm lấy chén cơm rồi mỉm cười nhẹ, sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người họ, những thứ hoài nghi về một trận chiến tiếp tục xảy ra vẫn còn đâu đó. Tình thế đang im ấm, lạ một cách vô cùng.
– Ăn đi cậu – Bạch Yến ngả đầu sang một bên trả lời ánh mắt nghi vấn của tôi.
– Nhìn gì, ăn đi – Như thì vẫn thế.
– À, ừ – Tôi mừng vội lấy đôi đũa quơ cơm ăn ngay chứ chẳng đợi gì thêm.
Tuy cái bụng còn no nước do chầu nhậu lúc tối nhưng ăn được rất nhiều. Hai mỹ nhân ngồi kế bên, thức ăn thì ngon khỏi cần bàn tuy nó đơn giản, dù cái bụng có no gấp mấy lần thì ăn vẫn thấy ngon, đó là điều hiển nhiên.
– Nhức đầu mà ăn ngon quá nhỉ? – Bạch Yến lại nghiêng đầu.
– Hả – Tôi bất ngờ.
– Uống bia nhiều gây tình trạng nhức đầu là điều dễ hiểu mà cậu. Hihi – Em nói xong rồi tủm tỉm cười.
– À, ừ.
– Mất trí luôn đi – Mấy ngày nay Như cứ thích sóc tôi lắm vậy.
– Ơ – Tôi ngừng ăn mà hả họng ra.
– Nghỉ ăn đúng không, dẹp à. – Như dọn dẹp.
Thế là có một buổi sáng đầy tò mò và thắc mắc.
Khoảng 1 tiếng 30 phút sau… tức là ở cái lớp đầy cờ hó của tôi.
– É, thằng chó vào rồi kìa. – thằng Chung chưa gì đã chửi tôi rồi.
– Mẹ bà, mấy năm rồi học chung toàn với cá sấu, năm nay may mắn được học chung với 3 hot girl mà thằng chó Tâm nó cướp gần hết rồi. – Thằng Tùng nói lớn cho tôi nghe.
– Cũng có ngày. – thằng Hùng hậm hực.
– Đệch mợ cuộc đời. – thằng Đức lắc đầu.
– Ê, mấy thằng chó, bố mới vào mà mấy con sủa kinh thế, im ngay nhé. – Tôi vừa nói vừa cười với bọn nó.
– Mầy biết tin gì chưa. – thằng Dương đánh vào vai tôi.
– Tin gì. – Tôi ném cặp xuống lại hội.
– Đi với gái riết rồi ngu ra. – thằng Khôi chặc lưỡi.
– Ế, bỏ tao ra… – Kết quả của 1 thằng chửi tôi.
– Lấy mà làm răn đe hình phạt nhé. – Tôi nghiến răng kèo kẹo.
Bạch Yến và Như cũng không chịu được cảnh nhộn nhịp và nói chuyện hơi tục tiểu của bọn này nên cùng những “ mỹ nhân “ lớp 10A3 chạy xuống căn-tin, trong lớp đa phần là những thằng đực rựa, thế cho dễ chuyện.
– Chuyện gì thế. – Tôi hỏi bọn nó.
– Ngày mai đá rồi con ạ. – thằng Khôi trả lời.
– Ừ, rồi sao?
– Chân cẳng mầy thế nào? – thằng Sang lên tiếng.
– Có sao đâu. – Tôi tỏ ra bình thường.
– Ờ, thế thì tốt – thằng Dương thở phào nhẹ nhõm.
– Mà đá với ai thế? – Tôi tò mò đối thủ.
– 10A7. – thằng Đức đáp
– Đệch, lại là lớp của mấy thằng chó. – Tôi có một cảm giác gì đó lạnh lạnh cả người, chẳng hiểu tại sao nhưng tinh thần vẫn còn vững vàng lắm.
– Thì sao? – thằng Dương nhếch môi.
– Đá vòng loại trực tiếp nhé con trai.
– Nghe đâu mình nằm ở bảng B, toàn những đội mạnh không à.
– Xoắn gì bọn mầy ơi, chơi thôi.
– … – Bọn nó bàn tán ì xèo về chiến thuật, phương án tác chiến, phân tích đội hình đội bạn đến khi trống trường ngân hồi vang lên.
Giải tán về vị trí bắt đầu một ngày học, hôm nay tôi có tinh thần nên đưa tay phát biểu hoài, kiến thức dễ tiếp thu. Mấy đứa trong lớp làm đủ kiểu, nó bảo hôm nay tôi có chuyện gì vui, được mấy người đẹp chăm sóc, thần thánh nhập vào người,… ôi thôi đủ kiểu bàn tán trên trời dưới đất. Mấy thầy cô cũng ngạc nhiên với đứa học trò này của mình nữa, tôi quyết tâm ở học kỳ này phải đạt được thành tích vững chắc, lấy lại phong độ của mình.
– Quyết tâm, quyết tâm – Tôi cười mãn nguyện trong lòng.
Giờ ra chơi tiết tư trong ánh sáng chiều tà len lỏi qua những hàng phượng vĩ ở săn trường…
– Hôm nay làm gì mà học kinh thế thằng chó. – thằng Tùng cặp cổ tôi.
– Hê hê, anh mầy học giỏi đó giờ, bây giờ bọn bây mới biết à. – Tôi quẹt lỗ mũi.
– Tổ cha mầy – thằng Đức cặp cổ đánh tôi.
– Tía nhà mầy, tuần sau tổ tao trực vệ sinh rồi. – thằng Sang cũng tham gia.
– Này… huỳnh… giỏi – thằng Hùng trâu tham chiến.
– …
Mấy thằng nó đè tôi ra làm đủ thứ chuyện trên đời, đủ các màn tra tấn bá đạo của học sinh, mệt mỏi kinh khủng, một tý nữa là bia bọt, thức ăn ngon đều đi ra ngoài hết rồi, công nhận võ công của tôi ngày càng cao chứ chẳng đùa.
Vẫn là trình độ chém gió chặt cây của đám bạn tôi trong giờ ra chơi, náo nhiệt kinh khủng, hàng tá học sinh từ mấy dãy hành lang, mấy trăm phòng học nói vang dội. Tôi thích nhất là đứng trên lầu ngắm nhìn những anh chị đang tập nằm bắn súng quốc phòng, mấy thằng cờ hó không khác gì.
– Núi đẹp quá chà bây ơi. – thằng Hùng chặc lưỡi.
– Vẫn còn nhỏ so với hot girl lớp mình. – thằng Sang đưa ánh mắt về bên kia.
– Núi đâu, bọn mầy khùng à? – Tôi vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
– Quá chà, thằng Đức rớt mắt rồi. – thằng Tùng trêu.
– … – Thằng Đức vẫn không cảm xúc.
– Cái bọn khùng. – Tôi quát lên chẳng hiểu bọn nó nói cái đệt gì, chỉ sau này mới biết bọn nó ngắm gì mà thôi @@, lúc đó ngu thật chứ chẳng đùa.
Học sinh có người giỏi kinh khủng, đủ mọi thứ chuyện từ học hành cho đến ăn chơi phát tán, mọi thứ trên đời đều biết hết đến cả người lón những vị cao niên dám chừng còn chưa biết. Học sinh thông minh đến thế đấy. Nhưng cũng có khi ngu ngốc, ngu ngốc ở đây là một sự khờ dại, đầy trong sáng và đáng yêu ở cái tuổi học trò. Người ta yêu quý người học sinh ở cái tính chất đấy và hầu như sự khờ dại một cách trong sáng tươi đẹp ấy chiếm nhiều hơn sự thông minh.
Trong suốt tiết học ấy tôi vẫn là khuôn mặt nổi trội nhất của ngày, những câu hỏi khó cũng giải quyết sạch đẹp, nhận được ánh mắt và những câu khen ngợi của thầy cô khó tính nhất ( tôi chỉ muốn kể lại chứ thật không có chủ ý nêu cao bản thân ), thấy trong lòng cũng vui.
– Không phải học sinh không học giỏi được mà chỉ tại học sinh không chịu giỏi – Câu nói của giáo viên dạy địa dành cho tôi.
Bấy giờ nó như một triết lý được cái bộ não thu nhận rất nhanh và tôi lấy nó làm phương châm học tập của mình. Đúng như thế, chỉ sợ việc mình không muốn làm chứ chẳng việc gì mình làm không được cả, ngay cả trong việc học.
Cuối cùng buổi học nổi trội hơn cả ba nhân vật thông minh của lớp cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả lớp ồn ào bàn tán về nhân vật nổi bật ngày hôm nay.
– Ghê mậy – thằng Sang nhẹ nhàng khen.
– Ăn nhầm gì à – thằng Chung đưa ánh mắt khó hiểu.
– …
– Hôm nay chắc là não hoạt động, mọi ngày nó chết cứng đơ ấy mà, chuyện bình thường. – bà Trân không chọt thằng Sang cũng chọt tôi.
– … – Bạch Yến đưa ánh mắt long lanh nhưng đầy nét băng sương tuyết giá cho bà Trân.
– Bênh nhau kìa. – bà Huyền mỉm cười mãn nguyện.
– À há, người ta là vậy mà – Kiều Oanh nháy mắt với bà Kim.
Khuôn mặt của Bạch Yến lúc này ửng đỏ hồng lên, một tình huống hiếm gặp ở người con gái ấy. Mọi khi dù có trêu ghẹo đến bao nhiêu thì vẫn giữ được khuôn mặt sương băng tuyết ngọc của mình nhưng ngày hôm nay lại đổi sang trạng thái ửng đỏ hồng, biểu hiện của sự ngại ngùng.
– Hehe, Yến đỏ mặt rồi kìa – thằng Đức chỉ tay vào mặt Bạch Yến rồi nhảy lên cười.
– Trúng tim rồi. – Bà Nguyệt phán.
– Quả là đúng như giang hồ đồn – thằng Hùng chặc lưỡi truyền thống.
– … – Những khẩu “ pháo “ đã chờ sẵn, chỉ có việc nổ súng mà thôi. Tội nghiệp cho người con gái xinh đẹp ấy, thông minh sắc xảo nhưng đôi khi cũng có ngày như hôm nay.
– Thôi, các bạn ở lại chơi vui nhé, mình với Yến phải đi đây rồi. – Như mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói. Lúc này em đã xoá bỏ vẻ mặt lạnh lùng khi ở trong lớp. Trở nên niềm nở hơn và từ đây những anh chàng trai trong trường để ý em nhiều hơn, bị tấn công dồn dập.