– Cho mình ly nâu đá – nó quay qua nói với em nhân viên.
– Tình hình vợ con đến đâu rồi – tôi quăng bao thuốc cho nó
– Thời gian đâu mà kiếm…tối ngày công việc, mà thôi nhắc đến làm gì, vào vấn đề chính đi – nó châm thuốc rồi nói
– Ok…tao muốn nhờ mày tìm hiểu mọi thông tin về người có tên T.V.C, chủ văn phòng luật xxx.
– Lão này tao biết…mày có chuyện gì với lão à? – nó ngạc nhiên nhìn tôi một lúc rồi mới trả lời
– Cũng chẳng có gì…đề phòng trước thôi.
– Ừ…nhưng mà lão không đơn giản đâu, một tay to chính hiệu
– Cũng nghe nói, vậy nên mới cần phòng trước. Nhớ giữ bí mật đó
– Ok…không vấn đề, xang tuần tao có kết quả.
– Um cám ơn mày trước – tôi đẩy cái phong bì xang phía nó
– Cất ngay đi…mày có coi tao là bạn không?
– Chính vì mày là bạn nên tao mới làm thế…coi như đó là chi phí chè thuốc.
– Khỏi cần…chỉ cần mày giới thiệu cho tao một em là được hahaha.
– Hahaha…vậy thôi ư?
– Làm được rồi hãy nói nha mày
– Đơn giản…
– Ok…thôi tao té đây
Nó uống một ngụm cafe rồi đứng dậy đi. Coi như xong bước đầu, tùy theo kết quả điều tra của nó như thế nào rồi tính tiếp các bước sau…tạm ổn. Nhìn điện thoại lúc này đã hơn 8h tối thì phải…chợt nhớ ra là còn phải qua đón T đi chơi, vội vàng đứng dậy phóng xe qua nhà T, trên đường thấy người ta bày dọc hai vỉa hè bao nhiêu là hoa…ngày thường có thấy đếch đâu, chắc hôm nay là ngày hội hay đại loại là thế, nhiều việc quá nên đôi khi cũng quên mất ngày tháng luôn, rẽ vào mua một bó coi như để tạ lỗi…nực cười, chả hiểu trong đầu nghĩ cái quái gì nữa. Đến nơi chỉnh chu lại quần áo bấm chuông rồi đứng đợi, nhìn bó hoa rồi mỉm cười vì một lí do chết tiệt nào đó đúng như kiểu mấy thanh niên tới đón bạn gái đi chơi…lát sau có tiếng bước chân từ trong nhà đi ra.
– M à? Có việc gì vậy cháu? – Mẹ của T mở cổng nhìn tôi
– Ơ…dạ cháu chào cô – Tôi ngạc nhiên lúng túng đáp
– Ừ! Tới có việc gì vậy cháu
– Dạ cháu tới thăm cô tiện xin phép được đưa T đi chơi ạ!
– Thảo nào thấy hôm nay con bé cười suốt…nó đang trên phòng, cháu vào trong nhà chơi đợi nó một lát.
– Dạ vâng!
Mẹ T mở to cổng mời tôi vào, dắt xe vào trong rồi theo cô vào phòng khách mà người run bắn, đếch hiểu sao luôn
– Ngồi tự nhiên đi cháu – cô cười rồi đặt cốc nước cam trước mặt tôi
– Dạ…cô cứ kệ cháu
– Hai đứa quen nhau lâu chưa? – cô nhìn vào bó hoa rồi nói
– À dạ…cũng mới thôi ạ! – tôi gãi đầu đáp
– Um…lâu rồi không thấy con bé vui như vậy…haizz, bố nó mất sớm nên con bé thiếu thốn tình cảm và là con gái nên được cô nuông chiều từ nhỏ, tính khí thất thường lắm.
– Dạ!
– Um…cô không có ý cấm cản chuyện hai đứa quen nhau miễn sao đừng làm con bé phải đau khổ là được.
– Dạ…cô không chê là cháu mừng rồi…như cô đã biết ba mẹ cháu đều qua đời nên cháu thấu hiểu cảm giác mất mát nó như thế nào nên cháu sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho T ạ…cô cứ yên tâm.
– Ừ…vậy cô cũng yên tâm phần nào.
Đúng lúc đó thì T từ trên lầu bước xuống…hú hồn, cứ ngỡ cô đi công tác chưa về, biết trước thế này đã gọi điện cho T ra ngoài…thực sự thì tôi chưa chuẩn bị cũng như chưa muốn công khai mối quan hệ này sớm quá vì nó chưa đâu vào đâu cả, tôi cần một chút thời gian để lấy lại cân bằng để định hướng lại chuyện này, liệu có quá vội vã không? Kệ đến đâu tính đến đó.
– Anh tới lâu chưa…hihi – T chạy tới ngồi cạnh tôi
– À…anh vừa tới – tôi mỉm cười
– Dạ hì…mẹ đang nói xấu con gái mẹ đúng không? – T cười híp mắt rồi quay xang phía cô
– Mẹ chỉ nói sự thật thôi đúng không M – cô quay xang nháy mắt với tôi rồi cười
– Ơ…à dạ
– Hai người vào hùa bắt nạt tui đúng không?
– Đó cháu xem…lớn vậy rồi mà cứ như trẻ con
– Mẹ này…mà hoa của ai đẹp quá – T cầm bó hoa giơ lên ngắm nghía
– Của em đó
– Oa…hihi…cám ơn ox nha – T bất ngờ ôm tôi rồi cười
– E hèm…con bé này thật là – cô hắng giọng khiến hai đứa ngượng chín mặt
– Mẹ này…hihi – T lấy bó hoa che mặt.
– Thôi hai đứa đi chơi đi…M này nhớ đưa em nó về sớm nha – cô quay qua nhìn tôi rồi nói
– Dạ…cháu xin phép ạ – tôi đứng dậy lễ phép
– Con đi chơi đây ạ
T chạy lại làm nũng với mẹ một lúc rồi mới chịu đi ra xe…mọi việc tiến triển nhanh quá, vượt quá ngoài tầm kiểm soát, chở T trên đường mà tâm trạng vừa vui vừa lo lắng.
– Anh…anh đang nghĩ gì đó? – T vỗ vào vai tôi
– Ơ à không? – giật mình lúng túng đáp.
– Còn chối…em biết anh đang thấy khó hiểu vì thái độ của mẹ em đúng không?
– Sao em biết?
– Bí mật hihi…mình lên cầu đứng hóng gió đi anh.
– Um…tuân lệnh
– Hihi…ngoan
T nói rồi ôm chặt lấy tôi…thực sự trong lòng cảm thấy có chút gì đó bất an vì trong chuyện này mình đang ở trong thế bị động. Dừng xe ở đỉnh cầu, T bước xuống xe chạy lại chỗ lan can rồi cười híp mắt vẫy vẫy tay gọi tôi tới.
– Dễ chịu thật anh nhỉ? – T ngả đầu vào vai tôi rồi nói
– Um… – tôi lặng lẽ nhìn về phía xa với bao suy nghĩ trong đầu.
– Anh này…
– Gì vậy em?
– Vừa nãy lúc anh nói chuyện với mẹ, em đứng trên lầu nghe hết rồi…hihi
– Em nghe lén à? Hư quá ha! – Tôi cười véo mũi T
– Á đau…hihi tại em tò mò muốn biết anh nói gì với mẹ
– Um…nãy anh nói đùa đó hahaha
– Anh dám…đứng lại
Hai đứa đuổi nhau hò hét trên cầu như tụi con nít…có mấy người đi đường tưởng đánh nhau dừng xe lại xem, buồn cười thật. Sau khi cấu xé tôi đã tay thì T mới chịu dừng lại…sao mình gặp toàn sư tử không.
– Anh này…hôm nay em tâm sự với mẹ về chuyện hai đứa – T nắm chặt tay tôi
– Um…
– Anh có giận em không? – T ngước mắt lên nhìn tôi
– Sao anh lại giận em?
– Em biết anh chưa sẵn sàng cho mối quan hệ này…nhưng vì em sợ…sợ…
– Em ngốc quá…đúng là anh chưa sẵn sàng nhưng đó là lúc trước, còn bây giờ thì hãy làm bạn gái anh được không?
Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt T rồi nói, T ngạc nhiên ngẩng mặt lên đỏ mặt gật đầu nhẹ rồi núp chặt vào lòng tôi. Chợt trong lòng dâng lên một cảm xúc rất khó tả…vui và ấm áp vô cùng. Nó không giống như khi ở bên cạnh “Em”, phải chăng tình cảm với T chưa tới mức yêu mà chỉ là thích…không chắc vì điều đó nên tôi sợ mối tình này sẽ không được lâu dài như hằng mơ ước. Cảm giác tổn thương, mất mát nó đau lắm…ám ảnh mãi không chịu buông tha đặt tôi vào trong cảm giác lo sợ. Bắt đầu từ một kết thúc không hề dễ dàng chút nào, dẫu biết vậy nhưng khi đã quyết định làm là đã tự chấp nhận điều đó…lúc đó tôi biết rằng phía trước sẽ là vô vàn sóng gió đang chờ đón,tại sao lại không thử một lần gạt bỏ hết mọi thứ xang một bên để nắm giữ lấy hạnh phúc, điều mà tôi hằng kiếm tìm…nhưng cuộc đời này nó quá nghiệt ngã. Những lúc tưởng chừng như hạnh phúc ở trong tầm tay thì sóng gió lại ập đến cuốn hết mọi thứ, để bây giờ đây khi ngồi 1 mình bên khói thuốc tôi mới thấm thía câu nói của chú L từng tâm sự. Cuộc đời này nó ngắn lắm nên hãy cố mà vui vẻ tận hưởng khi còn có thể. Đó là chuyện của sau này, trước mắt là cứ hưởng thụ những thứ đang có, tương lai là điều mình không thể lường trước được…
Hai đứa đứng đó tận hưởng giây phút hạnh phúc…đã lâu rồi tôi không thấy lòng mình ấm áp như thế này, nhận ra cuộc đời này cũng phải quá nhàm chán. Bật cười với suy nghĩ của mình
– Anh đang nghĩ gì mà lại cười đó – T ngước mặt lên nói
– À không! Tự dưng thấy vui thôi – Ôm chặt T vào lòng
– Dạ…mình mãi như vậy anh nhé!
– Không gì là mãi mãi cả nhưng anh hứa sẽ giữ chặt lấy hạnh phúc này đến khi nào còn có thể.
– Hihi…không ngờ anh cũng lãng mạn vậy
– Đó là em chưa biết đó thôi hahaha
– Sau này phải kiểm soát anh cẩn thận mới được
– Coi anh là tù nhân à?
– Đúng rồi đó…
– Thế là xong đời tôi rồi…haizz
– Muốn chết hả???
– Á đau
Hai đứa đứng đó đùa rỡn thêm một lúc nữa, thấy cũng đã muộn nên tôi đưa T về rồi sau đó quay trở về chiếc giường thân yêu của mình vắt tay lên trán suy nghĩ, quả là một ngày có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn, vui buồn, mỉm cười sau khi đọc tin nhắn của T rồi chìm vào giấc ngủ. Ngày mai trời lại sáng, công việc vẫn cứ thế tiếp diễn duy chỉ có điều là thời gian tới giai đoạn quyết định của phi vụ T2 đang gần kề…tôi và hai người kia cố gắng nhanh chóng nhất có thể để chuẩn bị mọi thứ. Một bước ngoặt thật sự trong cuộc đời sắp tới…
Chap 61
Sau khi đưa T về thì tôi cũng quay trở về nhà của mình luôn để tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức cho một ngày bận rộn phía trước. Trằn trọc mãi mới chợp mắt được vì hình ảnh của “Em” và T cứ xuất hiện đan xen lẫn nhau, muốn thoát khỏi mớ bòng bong này mà chẳng thể được…tình yêu là một thứ gì đó thật phức tạp và trừu tượng. Yêu một người đã khó nhưng phải quên đi người đó còn khó hơn gấp trăm ngàn lần, liệu tôi vẫn đang dành tình cảm cho “Em” hay chỉ là thấy mình có lỗi…không biết nữa.
Sáng hôm sau lại vất vả để tự lôi mình dậy khỏi chiếc giường…mắt nhắm mắt mở đi vào nhà tắm thì húc luôn đầu vào cửa, đau nhưng được cái tỉnh ngủ liền. Xong xuôi bước xuống nhà, chắc tầm này thì má hai đã qua cửa hàng rồi, ngó qua bếp đã thấy đồ ăn sáng má để trên bàn và úp lồng màn cẩn thận…khẽ mỉm cười rồi đi vào ăn. Hút xong điếu thuốc rồi ra khóa cổng, bắt xe ôm đến nhà chú L…mấy hôm không ghé qua chỗ chú, chẳng biết tình hình tiến triển đến đâu rồi.
Khoảng 30p sau tôi có mặt tại đó…đã nhìn thấy con Juviter đen của lão N dựng trước sân. Ngôi nhà này chú L mới mua cách đây độ vài năm, còn chỗ ở cũ kiêm tiệm xăm hình ngày trước thì được sửa chữa lại to và đẹp hơn giao cho mấy thằng em quản lí, lại nhớ lần đầu tới đó để xăm thì tôi lại buồn cười, một thằng nhóc hận đời, hận tất cả mọi thứ ngày trước nay cũng chẳng khá khẩm hơn…có khi còn tệ hơn, chết tiệt thật. Đứng suy nghĩ vẩn vơ một hồi thì tôi mới bấm chuông cổng…rất nhanh sau đó thì thằng em đã chạy ra mở.
– Đại ca mới vừa nhắc tới anh? – nó ngó dọc ngó ngang rồi cười cười
– Ừ anh biết rồi…biết vậy là tốt.
Tôi vỗ vai nó rồi đi vào bên trong phòng khách…ông N đang ngồi đối diện với chú, vẻ mặt căng thẳng lắm, tôi đoán là có chuyện không hay cho lắm đang diễn ra.
– Cháu chào chú… – tôi cúi đầu lễ phép
– M đấy à…ngồi đi cháu – chú L cười rồi vẫy tôi ngồi xuống bên cạnh
– Dạ…chào ông anh – tôi quay xang cười đểu với lão N
– Thôi khỏi đi…mẹ kiếp một năm mới chào có lần – lão nhăn mặt xua tay
– Anh nói quá chứ…hahaa
– Thôi hai đứa bớt đùa đi, nghiêm túc bàn chuyện.
– Dạ! – hai anh em đồng thanh
– Vừa nãy chú đã nói qua với N rồi, bây giờ nói lại cho cháu biết…mọi việc diễn ra khá thuận lợi, đúng như sự tính toán của mình, duy chỉ có điều là hơi khó để móc nối được với nguồn hàng tin cậy.
– Dạ cháu hiểu…vấn đề cốt lõi của vụ này là nằm ở đây, theo cháu điều tra được thì bọn Thái hay lấy hàng của mấy tay trên Móng Cái nhưng dạo gần đây bị bọn Tàu nó tranh hết nên đang đói hàng. Chỉ cần mình quan hệ tốt với mấy lão đợt trước thì mọi thứ không thành vấn đề.
– Mấy con cáo già đó không dễ mắc lừa đâu, quan trọng là phải có mồi ngon để dụ – chú L trầm tư suy nghĩ.
– Thằng nào chẳng hám tiền…cứ tống cho tụi chúng nó là xong hết – Lão N nói
– Ông nghĩ mấy lão đó cần bao nhiêu? – tôi quay xang nói
– Ờ thì chắc cũng khoảng vài trăm cùng lắm là tỷ chứ mấy
– Thằng đầu đất… – chú L tát vào đầu lão Nam
– Sao chú lại đánh cháu – lão bực dọc xoa đầu
– Muốn thắc mắc không? M này chú tính là tới đây bàn bạc với mấy thằng đó để xem tỉ lệ chia chác thế nào? Nếu thuận lợi thì coi như hoàn tất chỉ còn chờ thời cơ là hành động.
– Mấy lão đó tham như mõ…chắc sẽ đòi hỏi nhiều nhưng không sao chỉ cần chúng đồng ý hợp tác là được – tôi nhấp ngụm nước chè rồi nói
– Để mấy lão ngoan ngoãn chịu hợp tác thì trước hết phải chứng minh được thực lực của mình…cháu hiểu lời chú nói chứ?
– Ý chú là mình phải thâu tóm lại toàn bộ địa bàn trước đây.
– Toàn bộ thì hơi khó và mất rất nhiều thời gian nên chỉ cần một phần thôi.
– Dạ cháu hiểu rồi…những bang nhỏ chiếm khá nhiều khu vực vậy nên chỉ cần xử lí chúng là ổn.
– Đúng…việc của hai đứa bây giờ là dẫn anh em đi giải quyết chuyện đó…nhớ là phải im ắng tránh ồn ào đến tai cớm thì mệt. Cứ yên tâm nếu nhỡ đụng tới pháp luật thì chú sẽ xử trí êm đẹp.
– Dạ cháu hiểu rồi ạ!
– Trước mắt là vậy…còn sau nếu mấy laco chịu hợp tác thì mình phải đề phòng bọn nó đâm nén sau lưng, tất cả đều vì lợi nhuận…cẩn thận không thừa.
– Dạ cháu hiểu, chú cứ sắp xếp một cuộc hẹn rồi báo cháu cùng đi.
– Rồi…mấy lão đang ở Cát Bà du lịch có khi tận tháng sau mới về nên mình có thêm thời gian chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
– Dạ có việc gì chú cứ gọi cháu.
– Um…thôi giờ hai đứa đi làm việc của mình đi…mà này M nhớ chăm sóc và bảo vệ con bé Linh nha…dạo này chú thấy nó thay đổi quá haizz
– Chú không phải lo đâu ạ…trách nhiệm của cháu mà.
Tôi nói xong cúi đầu chào rồi cùng lão N đi ra ngoài. Định nhờ lão chở tôi ra quán nhưng lão rủ tôi ra quán nước cạnh nhà chú L để bàn chuyện…không biết có việc gì mà mặt lão tỏ ra nghiêm túc quá mức bình thường đến vậy, khiến tôi tò mò muốn biết. Vậy đành phải đi ra quán nước ngồi theo lão, nói cho sang vậy thôi chứ mỗi ông có một cốc chà đá.
– Mày còn nhớ vụ mày vào địa bàn của thằng H sẹo để đưa con bé Linh về không?
– Còn nhớ…nhưng sao?
– Bữa đó mày vào địa bàn của lão đánh đàn em nó với phá tan cái quán…hôm bữa tới kiếm chú L đòi giao mày cho bọn lão xử
– Vậy à…nó lại kiếm cớ gây sự đây mà.
– Ừ…chú L không cho mày biết sợ mày làm điều gì đó ngu ngốc nên giao cho tao xử lí vụ này.
– Em làm để em tự giải quyết…cho em biết thời gian và địa điểm.
– Mày nhìn lại người mày đi…có chỗ nào còn lành lặn không, tao nói cho mày biết không phải để mày tới chỗ đó chơi nhau với bọn chúng nó mà muốn mày biết là lần sau muốn làm gì thì cũng phải nghĩ trước một chút…còn chuyện mấy thằng oắt đó để tao lo
– Tại gấp quá với lại lo cho chị nên em mới làm vậy…anh em mình cùng đi tới gặp lão xem lão định giở trò mèo gì ra.
– Mày cứng đầu quá…nhưng tao nói trước là phải nghe theo lời tao hiểu chứ.
– Túm lại là một mũi tên trúng hai con muỗi hahaha – nhìn qua nét mặt là tôi nhận ra ngay cái ý đồ của ông này.
– Muỗi cái đầu mày…thì tao tiện việc của mày rồi thanh toán bang của lão luôn.
– Vậy mà cứ làm cái vẻ mặt như kiểu trầm tư lắm…rồi dút cục muốn mượn thằng này làm mồi nhử chứ gì
– Hê trông mặt ngu ngu mà khôn phết giống hệt con mặt ngu ở nhà tao.
– Ngu cái bcs…
Hai anh em bàn bạc thêm một chút nữa rồi gọi tụi em đi cùng tới khu của lão H sẹo. Mẹ kiếp, vụ lần trước vẫn còn bực giờ lại tới kiếm chuyện…tự ý xông vào đó là tôi sai trước nên vụ này không chịu thiệt một chút thì e rằng khó xong việc. Chúng tôi kéo vào quán bi a là nơi gọi tụ tập của lão…cả bọn 10 mấy mạng tiến vào khiến bọn đàn em lão hốt hoảng vội vã vớ lấy gậy rồi bóng bi a để thủ thế.
– Anh em với nhau cả…đến để nói chuyện thôi – anh N tiến tới
– Ra là mày hả N, tao cứ tưởng bọn nào chán sống tới đây kiếm chuyện cơ
Lão H sẹo từ trong nhà bước ra, lão có biệt danh vậy là do ngày trước đi chém nhau bị bọn nó chém cho một nhát xẻ mặt, để lại vết sẹo dài từ trán qua mắt. Trước cũng là một trong những đệ ruột…cánh tay đắc lực của ba nuôi nhưng từ khi ông bị bọn Thái hãm hại thì lão quay ra cắn lại rồi tự tụ tập thành một nhóm bảo kê đâm chém…lộng hành bá đạo chả coi ai ra gì vì đã liên kết được một số tay to làm quan chức đứng ra chống lưng. Mẹ kiếp ngày trước đây chỉ có mấy bang lớn phân chia địa bàn rõ ràng mỗi bên làm việc của người đấy…chưa từng xâm phạm lẫn nhau, đến bây giờ bị chia năm xẻ bảy, thằng nào cũng muốn làm đại ca…hở ra một tí là đâm chém thậm chí là bắn giết nhau tranh giành lợi ích, loạn hết cả…hầu như ngày nào cũng có vụ lùm xùm xảy ra. Công an ra sức dẹp nên không dám manh động như trước nữa
– Lâu không gặp ông anh vẫn ăn nói mạnh miệng như xưa – anh N cười đểu
– Tao ăn to nói lớn quen rồi…chú mày mới nứt mắt vào nghề mà đã coi bậc trên không ra gì rồi.
– Nói nghe chối tai quá đó ông anh…bậc trên cái con m* gì chỉ là thằng xe ôm thôi.
– Mẹ kiếp…ngày trước mày cũng chỉ là cái thằng tay sai cho tao thôi…bây giờ lên mặt hả? – lão H tức điên lên chỉ tay vào mặt anh N
– Hê…đùa tí thôi…ông anh làm gì nóng vậy, tụi em hôm nay tới đây để giải quyết việc bữa nọ thằng em nó gây chuyện ở chỗ anh
– Dm lần sau ăn nói cho cẩn thận không thì đừng trách tao không nể tình…mẹ kiếp.
– Rồi ok…giờ tôi dẫn thằng em tới đây rồi…ông anh muốn xử lí ra sao? – anh N hất mặt về phía tôi
– Ra là thằng nhãi đó hả…mẹ kiếp mày tới phá việc làm ăn của tao rồi cúp đuôi định trốn hả mày
– Thằng này mà trốn thì đâu vác xác tới đây… – tôi bước đến
– Khẩu khí gớm…giờ tụi thằng N cút về để nó ở lại.
– Nghe ngứa tai quá…
Lão hất tay rồi cả lũ đàn em chạy vào bên trong lấy hàng ra, một bọn ở ngoài vây chúng tôi lại như kiểu đã được chuẩn bị sẵn…có lẽ mình đã rơi vào cái bẫy. Đang từ thế chủ động phút chốc thế cờ lật ngược bị dồn vào thế bị động…lão này cũng cáo già lắm nhưng chưa chắc đã làm được gì vì lão chẳng ngu gì mà đụng vào bọn tôi nếu còn muốn làm ăn sinh sống yên ổn ở cái đất này, cũng chẳng sao cả vì dù cho lão có làm gì đi chăng nữa thì kết cục cuối cùng thì khu này sẽ trở về với chủ cũ của nó…lúc ba nuôi gặp chuyện thì trong bang mọi thứ lục đục, chúng tôi chưa đủ thực lực nên mới để mấy bọn tôm tép này hoành hành nhưng hiện tại đã khác, việc thâu tóm lại địa bàn trước đây chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
– Sao? Giờ ông muốn chơi à? – Anh N châm thuốc rồi hất hàm nói
– Tao chỉ đề phòng bọn mày giở trò thôi – Lão tỏ vẻ đắc thắng
– Anh N…cứ để em lo
Tôi ghé tai anh N nói nhỏ, ông này nhìn tôi một lúc rồi khẽ gật đầu nhưng nhận thấy vẻ lo lắng hiện lên trong ánh mắt, chắc anh sợ tôi làm điều gì không hay.
– Tưởng có trò gì hay chứ vẫn là cái văn cũ rích, ếch ngồi đáy giếng…ông nghĩ chơi bọn này xong thì liệu ông có sống nổi ở đây không? – tôi bước đến chỗ lão ta
– Hạng nhóc con như mày thì lấy tư cách gì để dạy đời tao…đừng tưởng mấy lời dọa nạt vớ vẩn đó làm tao sợ như ý đồ của mày. – Lão cầm thanh típ gõ nhẹ vào má tôi vài cái
– Rất có bản lĩnh…rồi chính tôi là người đã đánh tụi đàn em với phá quán của ông…nếu đúng ông không sợ thì làm việc của mình đi – tôi nhìn thẳng vào mặt lão rồi giang hai tay ra.
– Có khí khái lắm nhưng đừng tưởng có tay L chống lưng mà muốn làm gì cũng được nha…bố đời mẹ xã hội cũng không đến lượt mày đâu nhóc con.
Vừa dứt lời thì lão tát mạnh một phát khiến tôi lảo đảo…một bên má nóng ran và in rõ 5 ngón tay, mấy anh em thấy vậy định lao lên nhưng bị anh N cản lại.
– Nể mặt chú L tha cho nó đi ông anh – anh N tiến lại đỡ tôi
– Mẹ kiếp, tao không nể mặt nó thì đã cho cả lũ chúng mày ra bã rồi – Lão quát lớn.
– Vậy à…cũng đến lúc rồi, cho ông anh 5 phút suy nghĩ để tự cứu mình.
– Haha…mày vừa nói cái gì thế, tao có nghe nhầm không hả tụi mày.
Lão và tụi đàn em cùng cười lớn như kiểu vừa mới trúng số giải độc đắc, chúng không ngờ đó là lần cuối cùng mình được cười vui vẻ như thế.
– Rồi ok…từ ngày mai trở về sau khu này thuộc quyền quản lí của tụi tao – anh N vẫn bình thản nói
– Thằng chó này nó sợ quá nên phát điên à?
– Đến giờ rồi, trò chơi cũng đến hồi hạ màn
Anh N nói rồi đứng khoanh tay và tôi cũng biết là đến lúc rồi, không cần câu giờ thêm nữa…việc chính chúng tôi đến đây không phải vì giải quyết chuyện phá quán hôm bữa mà là để thanh lí bang của lão H sẹo. Chỉ ít phút sau khi lão vẫn đang cười đắc thắng thì xuất hiện hai con civic đen bóng đỗ ngay bên ngoài…6 mạng bước ra tiến lại rồi dút hàng nóng trong áo khoác chĩa thẳng vào tụi lão H. Cả bọn ngỡ ngàng như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra…địa hình khu này khá thưa dân cư nên chúng tôi mới dám lộ liễu manh động đến vậy.
– Sao ông anh…khôn hồn thì kêu tụi đàn em bỏ vũ khí và quỳ xuống – Anh N tiến lại gần lão
– Chúng mày giỏi lắm…mẹ kiếp…nghĩ chúng ông sợ à
Lão hùng hổ vác cây típ lên định chống trả nhưng khi thấy ông N chĩa khẩu lục vào người thì mặt tái xanh lại không dám ho he gì nữa.
– Tao nói lại lần cuối là tụi chó chúng mày khôn hồn bỏ vũ khí và quỳ xuống nếu không muốn chết
Anh N quát lớn khiến cả bọn sợ hãi vội vã quăng vũ khí rồi quỳ xuống ôm đầu…tiếng kim loại rơi xuống nền nhà leng keng tạo nên âm điệu rất vui tai, đúng là âm nhạc có ở mọi nơi…nực cười thật. Tất cả mọi thứ đều diễn ra y như dự tính trước của hai anh em…bang của lão N bị xử đẹp mà không tốn một viên đạn hay giọt máu nào, duy chỉ có tôi bị một phát tát đau điếng, mẹ kiếp thật. Mấy tay to chống lưng cho lão chắc cũng chẳng dám ho he vì đâu dại gì mà đứng ra giải quyết…một khi đã hết giá trị lợi dụng thì tất nhiên họ sẽ coi như không hề quen biết, đó là quy luật tất yếu rồi, bọn họ chỉ coi lão H như là một cỗ máy rửa tiền và là tay sai đắc lực để giải quyết rắc rối trong những phi vụ làm ăn phi pháp. Và khi sự việc bại lộ thì bao nhiêu tội lỗi sẽ nhanh chóng được đổ lên đầu lão H, còn bọn họ sẽ dửng dưng phủi tay coi như chẳng hề biết gì. Trò đời là vậy mà…tôi chẳng lạ gì vì đồng tiền luôn là con dao hai lưỡi.
Lúc này chúng tôi cần đối tác tin tưởng về thực lực của mình nên phải dọn dẹp sạch sẽ hết những nhóm nhỏ, thu hồi lại một phần địa bàn trước đây…càng khuyếch trương thế lực nhiều bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Khi đã chứng minh được nội lực của mình rồi thì sẽ dễ dàng hơn trong công việc sắp tới. Quay trở lại thời điểm tại quán bi a của lão H sẹo…bọn đàn em của lão bị dồn vào góc nhà.
– Bây giờ thằng nào theo tao thì đứng dậy bước xang một bên
Anh N quát lớn khiến cả bọn giật mình quay qua nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy đi xang một bên, duy chỉ còn lão H trừng mắt nhìn tỏ vẻ không phục. Những việc như vậy tôi chẳng muốn tham gia vào làm gì, mọi việc xử lí giao toàn bộ cho anh N giải quyết vì đây là nghề của ông ấy. Anh N không nói gì túm lấy lão H lôi lên xe rồi phóng mất, chẳng biết ông này đưa lão đi đâu và làm gì…chả quan tâm vì tôi biết kết cục của lão H sẹo sẽ rất thê thảm. Ngày trước chú L định dạy tôi cách dùng súng nhưng ba nuôi cấm tôi tuyệt đối không được đụng vào thứ đó và thực ra tôi cũng chẳng ham hố gì vì biết rằng nó rất nguy hiểm…nó không phải trò chơi con nít chỉ một sơ xuất nhỏ cũng gây lên hậu quả ghê gớm, lấy mạng người với một cái bóp cò nhẹ nhàng. Nói thẳng là tôi sợ, không đủ máu lạnh cũng như chẳng cần thiết phải làm cái việc ngu ngốc đó…cứ nghĩ đến cái hậu quả nó để lại thì đã rùng mình. Chẳng phải cứ cầm khẩu súng lên là thản nhiên bóp cò bắn mà không bị áp lực đè nặng…nếu ai cũng làm được điều đó thì thế giới này đã loạn từ lâu, nói đơn giản hơn là khi bạn cầm một con dao liệu bạn có dám đâm kẻ khác mà không hề run sợ không? Ngay cả khi người đó là kẻ thù của bạn đi chăng nữa. Tôi đã từng chứng kiến không chỉ một lần, sau khi đâm người khác xong thì mặt cắt không còn giọt máu, chân tay run rẩy vội vã buông dao rồi bỏ chạy. Không dại mà làm chuyện ngu ngốc đó…nhiều anh em, bạn bè của tôi đã phải ngồi tù vì một lần lầm lỡ. Tôi sợ phải vào đó lần thứ 2…mẹ hai sẽ ra sao? Hai bác sẽ sống thế nào? Còn chị, T và nhiều người khác nữa sẽ đau buồn đến đâu. Biết nhiều chưa hẳn đã tốt.
Thu xếp mọi việc ổn thỏa, tôi trở về quán ngồi lặng lẽ một góc khuất nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt…cũng chẳng thích uống đâu nhưng không hiểu sao trong vô thức lại gọi thứ đồ uống này. Suy nghĩ về nhiều việc đang diễn ra và tương lai…tương lai ư? Chó chết thật khi nghĩ về nó. Đang miên man thì bất chợt có ai đó bất ngờ bịt mắt tôi lại.
– Đố biết là ai đó hihi
– Thế mà cũng đố…là em chứ ai? – T cố tình đổi giọng nhưng tôi nhận ra ngay.
– Là em nào mới được
– Bà xã của anh chứ còn ai
Tôi nói xong thì T buông tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh cười híp mắt…
– Anh đang nghĩ gì đó?
– Nghĩ ngợi gì đâu – tôi mỉm cười xoa đầu T như một thói quen
– Còn chối…ơ mặt anh bị sao vậy? – T nhăn mặt lo lắng đưa tay chạm vào má tôi.
– À vừa nãy trượt chân ngã thôi mà
– Nói dối cũng không biết đường…chắc lại đi đánh nhau chứ gì?
– Hì…công việc mà em
– Em biết là dù có nói gì thì anh cũng không chịu bỏ nghề này nhưng anh cứ như vậy lo lắm biết không?
– Anh xin lỗi nhưng hiện tại anh chưa thể bỏ ngay được.
– Em hiểu vì khi yêu anh là em chấp nhận điều đó và em tin anh sẽ từ bỏ nó vì em
– Vậy à…cám ơn em đã tin tưởng, em sẽ phải chịu thiệt thòi đó.
– Vậy nên anh phải bù đắp cho em…bữa nay chiếu phim mới đưa em đi xem nha…nha… – T ôm tay tôi năn nỉ
– Đang ở trong quán đó, mọi người nhìn kìa
– Kệ họ…đi đi nha ông xã
– Rồi…rồi chịu em luôn, nhưng mà mấy giờ chiếu vậy?
– Phải vậy chứ…hihi…9h tối nay ạ
– Um…8 rưỡi anh đến đón
– Dạ! Hihi
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa thì T phải về vì mẹ gọi. Lặng lẽ mỉm cười nhìn bóng T đi xa dần…tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho T ngày một lớn dần, quá khứ xin hãy ngủ sâu để tôi có thể một lần ích kỉ tự tìm lấy hạnh phúc. Chợt nhớ ra lời má hai dặn từ trước là mời T qua nhà ăn cơm…có lẽ đây là thời điểm thích hợp để làm điều đó.
Chap 62
T về được một lúc thì thằng em tới mang theo mấy tập giấy tờ rồi nói đây là tài liệu ghi chép về thời gian địa điểm giao hàng cộng thêm chút thông tin về lí lịch của bọn người Thái mà chú L nhờ nó đưa cho tôi đọc và nghiên cứu…thằng em giao cho tôi rồi phải về luôn vì còn bận việc. Đặt tập tài liệu lên bàn, thở dài sau đó châm điếu thuốc để lấy lại sự tập trung, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến như vậy…thuận lợi một cách khó hiểu, không hề thấy khó khăn như tôi từng nghĩ, cứ như chúng tôi đang là những quân cờ trong tay bọn nó vậy…có lẽ do tôi quá cả nghĩ mà thôi. Lật từng trang một, đọc đi đọc lại rồi ngẫm nghĩ, cứ như mấy ông cớm đang điều tra lí lịch tội phạm vậy, hết sức tập trung nên ngay cả cơm nước cũng quên béng mất luôn. Một mình lặng lẽ ngồi đó, lí lịch của bọn người Thái này rất đỗi bình thường, chưa hề có bất cứ tiền án tiền sự nào cả…chỉ là 3 gã thương nhân. Với mớ lí lịch “trong sạch” như vậy thì bọn này tha hồ làm ăn ở Việt Nam mà chẳng có chút cản chở nào đáng ngại…Tôi đoán không nhầm thì đây chỉ là một bản lí lịch giả chả có tác dụng gì hết…ngay cả thời gian địa điểm giao hàng của bọn này cũng có nhiều chỗ bất ổn mà tôi chưa thể lí giải được. Liệu có gì đó mờ ám ở đây chăng? Chú L lấy mớ tài liệu này ở đâu? Có đáng tin cậy hay không?… Những câu hỏi không lời giải đáp cứ lặp đi lặp lại trong đầu, muốn phát điên. Với tôi mọi chuyện đang dần trở lên phức tạp vượt quá khả năng của mình…có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra cảnh này, nó thật sự li kì như mấy bộ phim hình sự vậy, đúng là chó chết mà. Đây là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối tôi dính líu vào những phi vụ nguy hiểm như thế này…chẳng còn lần thứ hai. Trước nay đều nghĩ là sẽ khó khăn nhưng khi càng lún sâu vào mới nhận ra nó quá sức của mình…phải chăng tôi đã sai lầm khi đã nhúng tay vào vụ này? Đã quá muộn chẳng thay đổi gì được nữa vì dù sao cũng không thể quay đầu lại, đâm lao thì phải theo lao, giờ chỉ còn cách bàn bạc kĩ lại với mọi người để giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất có thể…haizz
Rời quán mà trong lòng nặng trĩu, tôi lang thang trên đường đến mãi gần tối thì mới quay trở về nhà…nằm vật ra giường, gác tay lên trán, bao nhiêu suy nghĩ cứ lởn vởn trong trí óc khiến đầu tôi muốn nổ tung. Chợt nhớ đến cách giải stress mà T, tôi hét lớn hết mức có thể…công nhận cách này hiệu quả thật, dễ chịu hơn nhiều…thấy mình vừa làm một việc hết sức vớ vẩn nên tự bật cười chính bản thân như thằng bệnh. May mà phòng đóng kín cửa không hàng xóm nghe thấy lại tưởng cháy nhà thì mệt…ngồi bật dậy tiến lại bàn làm việc, lật cuốn sách trên đỉnh tủ lấy chiếc chìa khóa mà tôi vẫn hay cất ở đó rồi mở ngăn kéo ra. Một lá thư, tập ảnh và chiếc nhẫn cưới, mọi thứ thuộc về “Em”…thuộc về quá khứ đau buồn vẫn còn vẹn nguyên như lúc xưa, chỉ ngoại trừ cuốn nhật kí đã thất lạc, dù cho tôi đã lật tung cả căn phòng, thậm trí cả căn nhà lên, không chừa một ngóc ngách nào mà chẳng thể tìm ra…nó như bốc hơi mất vậy, biến mất một cách quá bí ẩn, chả lẽ đầu óc tôi lại lú lẫn đến mức để nó ở đâu mà cũng không nhớ ư? Chết tiệt thật.
Lặng lẽ nhìn ngắm chúng một hồi lâu rồi lại cẩn thận cất vào ngăn tủ và khóa chặt lại…coi nó như là một bí mật nho nhỏ, nơi để tôi nhớ về “Em” người vợ chưa cưới, để những kỉ niệm đó mãi ở trong ngăn kéo. Lát sau thì má hai đi làm về…tranh thủ xuống phụ giúp má nấu cơm vì chẳng mấy khi làm điều đó cả, có lẽ tôi vô tâm quá, chỉ biết nghĩ đến những thứ phù du vật chất bên ngoài mà không biết quý trọng những điều quan trọng nhất đang ngay ở bên cạnh mình lâu nay. Bộn bề cuộc sống cứ cuốn tôi vào vòng xoáy không lối thoát của nó.
– Bữa nay có chuyện gì mà lại xuống bếp nấu ăn thế này… – má hai mỉm cười
– Chuyện gì đâu, tại thấy mẹ vất vả quá nên con xuống phụ một tay hì – tôi cười cười rồi nhặt nốt mớ rau muống.
– Mồm mép gớm nhỉ – má hai mỉm cười
Hai mẹ con vừa nấu ăn vừa trò chuyện, má kể cho tôi nghe mấy chuyện vui ở cửa hàng…tiếng cười rộn vang căn bếp mà xưa nay thường lạnh lẽo…đôi khi những thứ tưởng trừng như rất đỗi bình thường và giản đơn nhưng nó lại làm cho mình cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Loăng quăng trong đó được một lúc thì bị má hai đuổi ra ngoài phòng khách vì tội ăn vụng nên đành thất thểu đi ra ngồi xem tivi…lúc sau má gọi vào ăn cơm, lâu lâu hai má con mới cùng nhau dùng bữa, kể cũng vui thật.
– Dạo này công việc sao rồi con? – má gắp thức ăn để vào bát cho tôi
– Dạ vẫn vậy ạ! – tôi trả lời xong lại chúi mặt vào ăn
– Um…không biết sao mà dạo này trong người mẹ cứ bồn chồn lo lắng…chắc sắp có chuyện chẳng lành – má hai buông bát đũa xuống rồi thở dài
– Không sao đâu…có lẽ do mẹ suy nghĩ nhiều quá đấy thôi.
– Cầu mong là vậy haizz
– À! Cuối tuần này con định mời T đến nhà mình dùng cơm có được không mẹ?
– Vậy là hai đứa? – má hai ngạc nhiên hỏi
– À dạ hì – tôi gãi đầu cười
– Tiến triển đến đâu rồi con?
– Cũng mới thôi mẹ
– Ừ…con bé cũng được lắm, mau mau mà rước nó về cho mẹ.
– Trời…chưa gì mà mẹ đã vậy rồi
Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc nữa thì thấy cũng đã hơn 7 giờ nên tôi tranh thủ dọn dẹp bát đĩa rồi lên phòng chuẩn bị, xong xuôi phi xuống nhà mượn xe má hai đi qua nhà T. Đến nơi thì đã thấy bà này đang đứng ngó nghiêng ở trước cổng.
– Đang chờ ai đó? – Tôi đỗ xe xuống
– Đâu có chờ ai – T mặt tỉnh bơ nói.
– Vậy à? Thế thì thôi anh về nha – Tôi nổ máy định trêu T
– Giỏi thì cứ đi đi – T khoanh tay ngoảnh mặt xang hướng khác rồi tỏ thái độ giận rỗi
– Hahaha…mới đó mà đã giận rồi, thôi mau lên xe đi sắp tới giờ chiếu rồi.
– Lần sau mà còn đùa kiểu đó nữa thì biết tay em nghe chưa?
T leo lên xe, chẳng nói chẳng rằng nhanh tay nhéo một phát đau điếng vào hông tôi rồi đe dọa…có lẽ con gái có môn võ sở trường là cấu véo cào thì phải. Không hề lương tay chút nào khiến tôi mặt mũi nhăn nhó vì đau lấy tay ôm hông xuýt xoa rồi ngậm ngùi phóng xe đi, biết thế này đếch dại gì mà đùa nữa, tự dặn lòng dút kinh nghiệm cho lần sau. Dù không phải là cuối tuần nhưng đường vẫn đông khủng khiếp, xe cộ chen lấn nhau…khói bụi mù mịt, đèn đỏ thì lâu mà đèn xanh thì luôn nhanh, mấy ông đầu vàng đỏ chở bạn gái lạng lách đánh võng các kiểu như là dân tổ lái vậy, làm mấy lần tôi phải phanh gấp vì sợ tông nhau, đã vậy nó còn quay lại cười đểu rồi chửi thề nữa mới cay…chết tiệt thật, mấy thằng này nó chẳng cần biết ai với ai, hở tí là động tay động chân với nhiều lí do, chẳng hạn như “ngứa mắt”, đập người ta xong rồi thì chạy, may động vào người bình thường không sao, nhỡ đụng tới mấy tay anh chị thì xác định lãnh đủ. Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t…hầu như lần nào ra đường buổi tối cũng gặp phải mấy cái thành phần này, mấy bạn trẻ dạo này manh động lắm, toàn găm đồ trong người, khi gặp chuyện là băm luôn…sợ lắm. Tốt nhất là đành nhẫn nhịn cho qua vì không muốn gây thêm phiền phức và hỏng mất buổi đi chơi. Vật lộn mãi mới tới nơi, khiếp thật…đưa xe vào trong bãi rồi cùng T lên trên rạp chiếu phim…đắn đo một hồi thì bà này chọn cái phim tình cảm hài với tựa đề là 7 ngày gì gì đó chẳng nhớ tên nữa của hàn quốc, hàn xẻng. Mấy tiết mục phim ảnh tình cảm lãng mạn thì tôi mù tịt, chỉ toàn cày mấy thể loại hành động của mĩ…mua 2 vé xong thì ra ngoài ghế ngồi chờ vì còn tầm khoảng 30 phút nữa mới khởi chiếu thì phải. Tranh thủ ra mua ít đồ uống với bịch bắp rang bơ để lát nữa vào trong đó nhấm nháp, xếp hàng mua xong quay lại thì đã thấy thằng chết tiệt nào đó đã chiếm mất chỗ ngồi của tôi và đang ba hoa cái khỉ gì đó với T. Tiến lại gần thì nghe thấy lão này đang bày trò tán tỉnh…vì là tôi đứng phía sau nên T và lão không nhìn thấy tôi, bèn đứng đó xem kịch hay.
– Em tên gì vậy? Sao lại đi xem phim một mình thế này?
– Xin lỗi tôi không quen anh, chỗ này bạn trai tôi ngồi rồi mong anh đi ra – T ngoảnh mặt xang hướng khác tỏ vẻ khó chịu.
– Ai mà có diễm phúc lớn làm bạn trai em vậy…em đùa anh đúng không? Chắc rồi chỉ cần nhìn qua là biết em đi có một mình à
– Một mình hay không cũng chẳng phải chuyện của anh…
– Người đẹp thường hay kiêu…anh sẽ đi nếu em cho anh số điện thoại – lão chìa con ai phôn ra
T không nói gì định đứng dậy thì bị lão này cầm lấy tay kéo xuống…tới mức này thì có lẽ tôi không thể đứng yên được nữa nhưng chưa kịp làm gì thì đã chứng kiến cảnh T tát lão kia một tát thẳng tay…tiếng “chát” khá lớn khiến mọi người xung quanh đổ dồn mọi ánh nhìn về phía T.
– Con đĩ này mày muốn chết hả?
Lão tức nổ đom đóm mắt đứng phắt dậy quát lớn rồi giơ tay lên định đánh T nhưng bị tôi túm lại, khiến lão ngạc nhiên quay xang nhìn.
– Mày là thằng cho nào mà dám xen vào chuyện của tao
– Đàn ông ai lại đi đánh con gái – tôi cười đểu
– Dm mày định dạy đời tao hả? – Lão vùng vằng gỡ tay tôi ra
– Đừng gây lộn ở đây không bảo vệ lại hốt lên phường đó.
– Mày được lắm…vụ này tao không cho qua đâu.
Lão trừng mắt đe dọa rồi bỏ đi…mọi người xung quanh thì ai nấy đều bàn tán chỉ chỏ này nọ, mẹ kiếp mất hết cả hứng. Định bỏ về nhưng T nói muốn xem phim nên đành nghe theo…chẳng biết lão chỉ dọa mồm hay tính làm thật nữa, tóm lại cứ cẩn thận cho chắc, bị úp xọt vào thời điểm này thì mệt lắm mà lại còn đi cùng T nữa chứ. Đến giờ phim công chiếu, hai đứa cùng nhau vào trong cầm tấm vé đi dò ghế ngồi…một lúc sau mới tìm thấy. Phim như thế này cũng đem chiếu ở rạp…tôi chẳng thấy hay một chút nào cả vậy mà người xem đông khiếp, thực ra có mấy người tập trung xem đâu, các bạn trẻ dẫn người yêu vào đây để “tâm sự” thì phải…chẳng muốn nhìn đâu nhưng nó lại diễn ra ngay trước mắt khiến T ngại đỏ mặt. Đúng kiểu mua một tặng hai, mất một tiền vé mà được xem hai bộ phim luôn…Việt Nam giờ giống tây quá. Hơi chướng tai gai mắt nhưng tôi chẳng có quyền gì mà phán xét đó là tốt hay xấu vì thực sự cũng chả quan tâm lắm…họ làm việc của họ mình làm việc của mình vậy thôi. Xem được một lúc thì T kêu tôi đứng dậy ra về…bước ra khỏi phòng chiếu mà mặt T vẫn còn đỏ.
– Sao mặt em lại đỏ vậy? – tôi cố nín cười để nói
– Đâu có đâu tại…tại trong đó ngột ngạt quá – T lúng túng lắc đầu rồi lấy tay ôm má.
– Hahaha…thôi mình qua bên kia uống nước.
Tôi kéo T xang khu khác để uống nước…vừa mới ngồi xuống thì bắt gặp chị và lão C đang ngồi ở gần đó. Khá là ngạc nhiên, định ra chào hỏi nhưng nghĩ sao lại thôi vì dường như chị không thích sự có mặt của tôi nên qua đó chẳng khác gì làm mất vui cuộc hẹn hò của họ.
– Anh nhìn gì vậy? – T ngồi cạnh lay lay tay tôi
– À…à không có gì đâu? Em uống gì để anh gọi.
– Vừa nãy anh gọi rồi cơ mà…anh có chuyện gì đúng không? – T nhìn tôi rồi nói
– Không có thật mà – tôi xua tay trối
– Em chỉ thử xem anh có nói thật hay không thôi chứ thực sự em biết rồi
– Em biết điều gì?
– Góc kia có hai người đang ngồi, người con gái là người mà trước đây em thấy anh hay đi chung.
– Đó là chị của anh
– Nhưng không phải chị ruột
– Anh coi chị ấy như chị ruột của mình vậy.
– Anh chắc chứ? – T nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ
– Tất nhiên rồi…em không tin anh hay sao?
– Em tin anh nhưng không tin chị ấy – T nói rồi quay xang hướng mắt về phía chị L
– Ý em nói là sao? – tôi cảm thấy khó hiểu
– Vì vậy em mới nói anh ngốc – T cốc nhẹ vào trán của tôi.
– Ui da…đau đầu quá, thôi bỏ qua đi.
T định nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi thôi, lát sau thì nhân viên mang nước tới…hai đứa đổi chủ đề để nói chuyện. Thỉnh thoảng tôi vẫn đưa mắt qua nhìn về phía hai người kia…lão C luôn tay khua khoắng nói gì đó rồi tự cười một mình, chị vẫn vậy, gương mặt buồn im lặng ngồi đó hướng mắt ra ngoài nhìn dòng xe cộ đang tấp nập như chờ đợi một thứ gì đó vậy. Mải nói chuyện với T, lúc sau ngẩng mặt lên chẳng thấy họ đi đâu nữa và cũng khi ấy T kêu tôi đưa về. Hai đứa đi xuống chỗ để xe thì một lần nữa tình cờ đụng mặt họ…dường như đang cãi vã rất gay gắt, định tiến lại nhưng T nhanh chóng ôm chặt tay tôi rồi lo lắng ngước lên nhìn. Có lẽ họ không biết đến sự có mặt của hai đứa chúng tôi, nhưng thực sự tôi muốn biết giữa họ đang có chuyện gì xảy ra…
– Không sao đâu em…anh chỉ qua đó xem chị gặp chuyện gì thôi! – tôi mỉm cười nhìn T
– Nhưng em không… – Chưa để T nói hết lời thì tôi đã cắt ngang
– Mình cùng qua đó nha
Vậy là tôi dắt T cùng tiến lại chỗ chị và lão C. Thấy sự hiện diện của tôi và T khiến hai người họ ngạc nhiên quay qua nhìn nhau và thôi không cãi vã.
– Hai người có chuyện gì vậy? – tôi tiến lại nói
– A chú em đó hả? Chà bạn gái xinh quá…chú em đào hoa lắm…hahahah – Lão C cười khả ố
– Không có chuyện gì cả? Thôi mình về đi anh…em mệt rồi – Chị nhìn hai đứa tôi một lúc rồi quay xang nói với lão C
– Um…chờ chút đã nào…anh muốn hỏi chú em này vài chuyện – lão C định vuốt má chị nhưng chị nhanh chóng né
– Anh không về thì em tự đi một mình cũng được – Chị quay lưng bước về phía lối ra
– Kìa em…thôi được rồi để anh đưa em về. – Lão C chạy tới kéo tay chị nôi lại.
Tôi đứng im nhìn bóng chị dần dần đi khuất, đầu óc trống rỗng chả biết mình đang nghĩ gì mà nên làm gì nữa…chẳng hiểu nổi mình đang bị cái quái quỷ gì nữa khiến T phải lay người mới giật mình quay xang.
– Anh sao vậy? – T lo lắng nhìn tôi
– À…anh chỉ thấy hơi mệt thôi
– Vậy thì mình đi về thôi anh
– Ừ…lâu lâu mới có buổi đi chơi mà lại khiến em mất vui, anh vô tích sự quá
– Em không quan trọng điều đó…chỉ cần bên cạnh anh là em thấy vui rồi đồ ngốc à! – T mỉm cười ôm chặt lấy tay tôi
– Có em mới là đồ ngốc đó – Cốc nhẹ vào trán T rồi cười
– Ông xã này…sau này hứa với em là đừng nên can dự vào chuyện của hai người đó nữa nha
– Sao em lại bắt anh hứa điều đó
– Em không thích anh làm vậy và một phần cũng vì họ là vợ chồng chưa cưới mà anh cứ quan tâm quá mức như thế sẽ khiến người khác hiểu nhầm.
– Chị của anh thì anh phải lo chứ? Nhưng mà sao em lại biết họ là vợ chồng chưa cưới? – tôi ngạc nhiên
– Ơ…à thì trước anh có nói với em đó thôi…anh quên à? – T lúng túng đáp
– Anh có nói với em rồi ư?
T không trả lời mà quay đi hướng khác, chị nhận lời đính hôn với lão C tôi mới biết cách đây không lâu mà sao T lại rõ việc này…chẳng thể nhớ nổi mình đã nói với T lúc nào nữa. Toàn những chuyện chả thể hiểu nổi…
Chap 63
Cuộc sống bình thường luôn là một trong những ước mơ từ hồi nhỏ của tôi…sáng thức dậy là có ngay bát cơm rang hoặc cơm nguội những khi ba má bận việc, vui vẻ ăn xong phóng xe hộc tốc đến trường cho kịp giờ, trưa tan học lại lóc cóc đạp xe thật nhanh về nhà để ba mẹ khỏi đợi cơm rồi cùng ăn với họ trong tiếng cười. Ngủ một giấc thật say đến chiều tỉnh dậy đi đá bóng hay tắm sông với đám bạn. Tới tối sau khi học bài xong thì vội vàng chạy ra ôm cái tivi, ngồi xem phim…cuộc sống cứ êm đềm trôi qua giống như bao đứa trẻ khác, ngây thơ vô ưu cười nói chẳng phải lo toan bất cứ điều gì. Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất của đời người…chẳng biết mọi người thế nào, còn theo cá nhân tôi nghĩ là vậy. Tôi biết đó mãi là mơ ước, phép màu chỉ có trong truyện cổ tích nơi mà mấy ông bụt bà tiên luôn là người ban phép…chấp nhận là điều tôi đã học được trong suốt quãng thời gian từ nhỏ đến nay. Thực sự khi một đứa trẻ được sinh ra thì đã không có quyền lựa chọn ba mẹ, gương mặt mình, hoàn cảnh gia đình và nhiều thứ khác nữa…vậy nên phải chấp nhận hiện thực. Những đứa trẻ may mắn sẽ có một khởi đầu tốt đẹp còn nếu thiếu may mắn cũng đừng ngồi đó than trách số phận hay ông trời sao bất công không cho nó sinh ra trong một gia đình giàu có hơn hoặc đại loại như vậy. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng khi nhìn những đứa khác vui vẻ cười đùa bên ba mẹ của chúng thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó ghen tị…chẳng qua mình kém may mắn vậy thôi, luôn dặn lòng như thế. Để rồi thời gian trôi đi cùng với nó là bao nhiêu nỗi lo, những sóng gió…thay vì được vui đùa bên đám bạn thì tôi phải đi rửa bát tại quán phở, nhặt lon bia thậm trí là bới tung thùng rác nhà người khác để tìm một thứ gì đó có thể bán ra tiền, quãng thời gian u tối…lớn lên cùng với bao nhiêu biến cố, nước mắt đã cạn từ lâu vì tôi nhận ra có khóc bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật tàn khốc. Con người ai cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn thôi vì đó là quy luật bất biến của cuộc sống, không ai có thể thay đổi được…chết là hết nhưng để lại cho người còn sống vô vàn nỗi đau và tôi phải hứng chịu điều đó giày vò hằng đêm. Ông trời không bao giờ triệt đường sống của con người vì bên cạnh tôi luôn có rất nhiều bạn bè thân thiết và những người con gái hết lòng yêu thương mình. Nhưng chó chết thay chính tôi lại là kẻ luôn làm cho họ phải đau khổ. Sau bao nhiêu năm cố gắng để rồi hôm nay ngồi nhìn lại…chẳng có gì, vẫn vậy, vẫn lang thang nay đây mai đó…một cuộc sống bất định nó hợp với tôi thì phải.
Cơm áo gạo tiền cuốn tôi vào những lo toan, tính toán thậm trí là mưu mô lừa gạt để tồn tại…dẫm đạp lên kẻ khác trước khi họ có cơ hội dìm mình xuống bùn lầy, sẵn sàng giở mọi thủ đoạn bất chấp tất cả để đạt được mục đích, nghe thì có vẻ đểu cáng nhưng đó là sự thật, bản chất thật sự của cái cuộc đời chó chết này nó là vậy, ẩn dấu dưới ánh đèn hào nhoáng của những kẻ luôn mộng mơ và màu hồng là màu sắc họ yêu thích. Với tôi thì cái cuộc đời này nó chỉ có một màu duy nhất đó là đen…màu của bóng tối và địa ngục. Đôi lúc tự hỏi mình là ai? Đang làm thứ chết tiệt gì thế này…tội lỗi khiến tôi không thể quay đầu lại được, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo ra…để được gì, chẳng gì cả.
Quay trở lại buổi tối hôm đó đi xem phim cùng T…toàn những chuyện lạ lùng xảy ra. Trên đường đưa T về nhà mà đầu óc tôi không khỏi suy nghĩ đến chúng…
– Anh…anh đi đâu vậy? Qua nhà em rồi kìa! – T vỗ vào vai tôi rồi nói lớn.
– Ơ vậy à…anh xin lỗi! – tôi giật mình lúng túng trả lời rồi nhanh chóng quay đầu xe lại.
– Anh có chuyện gì à? Nói cho em biết đi.
– Không em à…chỉ là chút rắc rối trong công việc ấy mà
– Không phải chỉ vì công việc đúng không anh?
– Sao em lại nói vậy?
– Em biết anh đang nghĩ đến điều gì? Có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để cho anh biết một chuyện…mình ra ghế đá ngoài kia ngồi đi anh.
– Có quan trọng lắm không em?
– Liên quan đến chị L
T nói dứt lời khiến tôi ngạc nhiên ngoái lại nhìn, liệu có chuyện gì về chị mà tôi không biết…khá là tò mò nên tôi chạy xe lên một đoạn rồi dừng lại, lúc đó đã khá muộn nên chỗ này vắng vẻ và yên tĩnh, hai đứa xuống xe đi bộ thong dong và rồi T kéo tôi ngồi xuống ghế đá ở gần đó. Lúc lâu mà chẳng thấy T nói gì nên tôi chủ động mở lời trước.
– Chuyện em muốn nói với anh là gì vậy?
– Um…đáng lẽ ra chuyện này anh đã biết từ lâu rồi nhưng có lẽ bởi vì tại anh quá ngốc – T không nhìn tôi mà hướng mắt nhìn xa xăm vào khoảng không.
– Lại ngốc…em không còn từ nào hay hơn à?
– Anh không ngốc mà rất ngốc thì đúng hơn…
– Chuyện em muốn nói đó à?
– Hihi…em nói ra chắc chắc anh sẽ sốc và không tin nhưng điều đó lại hoàn toàn là sự thật.
– Em làm cho anh tò mò quá.
– Anh quen chị L lâu chưa?
– Um thì cũng khá lâu rồi…nhưng sao em lại hỏi vậy?
– Anh đừng hỏi lại mà cứ trả lời thôi được không?
T đột nhiên quay xang nhìn với gương mặt nhăn nhó khiến cho tôi đành phải gật đầu làm theo…chẳng hiểu nổi chuyện mà T sắp kể tới đây là gì nữa, có lẽ nó quan trọng vì thấy T tỏ ra khá căng thẳng.