Tớ Quên Rằng Mình Đã Chia Tay

15.07.2015
Admin

Truyện: Tớ Quên Rằng Mình Đã Chia Tay

Tác giả: KuiTar
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Mobi

**********************

Viết một câu chuyện buồn đến phát khóc, dù là thật hay giả, thì đều không thoải mái một chút nào. Và, nó lại là câu chuyện về chính cuộc sống thật của mình, thật đau đầu khi kể ra, nó là quá khứ, nhưng người ở hiện tại, lại là người cũ trong quá khứ đấy. Quen lại người cũ như đọc lại một cuốn sách, đọc đi đọc lại, cảm xúc khác, nhưng kết cục vẫn chỉ có một. Hầy, mình vừa kết thúc với mối tình đầy chắc trở trong câu chuyện của mình, có lẽ từ từ rời xa mối quan hệ, người đó sẽ đi được xa hơn, xa mình hơn. Đáng ra mình nên dứt ra từ lâu rồi.
Mình đã đăng nốt phần tóm tắt đến hết của chuyện này, cảm ơn mọi người trong thời gian qua.
– KuiTar-

‘Có một thời như thế! Một thời mỉm cười với những thứ mà cuộc sống đã quá ưu ái cho mình, có một khoảng thời gian để yêu và được yêu, có đôi chút vị ngọt đến đắng lòng về mối tình đến như một giấc mơ, diễn ra đầy những điều hờn giận, nghi ngờ…!
Thời học sinh của tôi, tôi viết lại từ cuốn nhật ký ngày nào, khi còn đang yêu trong sự ngây ngô ngộ nhận, đến khi tôi dừng bút và cất kín nó trong hộc tủ cũ kỹ… tôi để nó phủ bụi, thành quá khứ, nhưng tôi vẫn luôn giữ…giờ thì tôi muốn để nó sống dậy một lần nữa, để tặng một người, người con gái mà tôi đã từng yêu rất nhiều!
Bên những cơn mưa đầu tiên… và cả những cơn mưa cuối cùng còn dai dẳng…là những dấu vết tươi sáng về ai đó, những dấu vết mà tôi ngỡ mình đã đánh rơi nó từ lâu, nay đang cố gắng tìm lại’…
Thực sự tôi vẫn luôn quên đi sự thật rằng…
‘Tôi quên mình đã chia tay từ lâu!’…

Chap 1: Cơn mưa vội…

Vào buổi học thêm Lý đầu tiên, cũng là một buổi tối với nhiều điều để nhớ… khi tôi đã gặp một người, mà tôi sẽ ghi sâu mãi trong trái tim mình… một cảm giác đưa tôi đến những nỗi buồn còn buôn trải, là một sự bắt đầu đầy những thân quen, và cũng là kết thúc của một điều đến bên như một giấc mơ… và vì đó chỉ là giấc mơ, nên khi tỉnh dậy, tôi giật mình nhận ra, dấu vết còn lại chỉ là sự thẫn thờ mình tôi níu giữ…

Khi ca học thêm sắp được ra về, một cơn mưa cuối hạ trút xuống, nhanh và bất ngờ, thậm chí trước đó vài tiếng đồng hồ trời còn nắng khá to. Nhưng cũng không thể phủ nhận sự báo hiệu không hề lặng lẽ cùa nó, bằng những cơn gió mạnh, khiến cây cối hết phần ngả nghiêng… và không khí trở nên mát mẻ hơn, bớt oi bức như lúc ban ngày…

Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi im lặng nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng gió rít bên ô cửa và làn mưa dầy đặc ngoài kia… tôi hơi trống rỗng và buồn đi một cách kỳ lạ…

– Nắng ấm xa dần… – Thằng Giang ngồi cạnh tôi bỗng kêu lên.

Tôi quay sang đáp lại thằng Giang, vì nó nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ có bão về, mưa nhiều hơn nắng, mà anh chàng này lại rất thích mưa nên chắc chắn sẽ có một sự thích nặng với kiểu thời tiết này…

– Nắng nóng xa rồi…
– Mưa cho mát, nắng mãi da tao đen đi thì mất công đi tắm trắng…- Thằng Giang vừa nói vừa cười, nhìn ‘quyến rũ’ không thể tả hết…
– Ờ, mưa thế này, mai cho mày ra công trường tắm bùn…- Tôi nhẹ nhàng đáp lại, vì gần đấy cũng đang xây cầu vượt, cứ mưa xuống là đường lại lầy lội, thảm hết nói.
– Thường thôi… anh là anh tắm nhiều rồi… – Nó trả lời tỉnh bơ, tôi nghĩ là nó không hiểu tôi nói gì.
– Ờ, thôi chép bài đi, mày đi học hay đi chơi đấy, éo có trách nhiệm gì… vô dụng đéo tả nổi…- Tôi bắt đầu chém gió, đôi khi hứng lên là tôi lại thích dạy đời người khác, nhưng lắm lúc tôi thấy mình nói triết lý hay đại…
– Thôi, xuống đê anh, mưa gió to quá rồi đấy…- Nó cười phì…

Đây là buổi học thêm lý đầu tiên của tôi tại lớp 10, trong lớp hầu hết là bạn cũ hồi lớp cấp 2 nên tôi không ngại ngần hay bỡ ngỡ điều gì… tuy nhiên có một người…

Cơn mưa chưa rứt nhưng buổi học đã tan, hầu hết đều đứng dưới hiên chờ mưa tạnh rồi về, phần vì mưa đến quá bất ngờ, nên chẳng ai có thể mang áo mưa hay ô để đề phòng…

Khoảng 30 phút sau, mưa vẫn vậy, nhưng chỉ còn khoảng vài người ở lại…Vì người nhà vẫn chưa mang áo mưa đến…
… tôi với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2 rảnh rỗi đi đi đi lại vòng quanh mái hiên…

Có đôi khi, chớp lóe ngang bầu trời và sấm tự tin tỏa sáng…

– Anh ơi em sợ sấm…- Thằng Giang lại bắt đầu lên cơn…
– Đây.. đã có vòng tay của anh. – Thằng Hiển liền ngạo nghễ đưa tay ra như để che chở cho Thằng Giang. Vâng, một bàn tay thật sự ấm áp… là tôi đoán thôi, chứ tôi không dám thử nhé!
– Cái đệt, đừng làm anh gay…- Tôi khiếp đảm nhìn hai thằng bạn đang ôm nhau ngắm mưa…
– Gay là cả một quá trình đấy! – Thằng Bách từ đâu tham chiến.
– Hai thằng mất dạy! – Thằng Giang ‘nghẹn ngào’ nhìn tôi và Bách. Tức lắm đấy nhưng không thể làm gì.
– Mày thì có dạy…! – Thằng Bách cười phì…

15 phút sau, Thằng Hiển được một thằng bạn gần đấy mang cho cái áo mưa bằng nilon mỏng, đang tính mặc vào thì từ đâu, tôi, Giang, Bách đã nhảy vào và xé tan cái áo mưa của nó… rồi cả đám cười thảnh thơi nhìn Thằng Hiển với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cũng phải thôi, anh em thì phải cùng chung hoạn loạn chứ… nó về trước, thì, chúng tôi ở lại tự kỷ với nhau à?

– Bọn hó, xé áo anh, nhưng thôi, anh nhiều áo mưa lắm nên anh tha…
– Ờ… anh còn muốn xé cả mấy tấm vải trên người mày cơ, cái mà mầy đang mặc đấy..- Thằng Bách cười đểu.
– Đừng khiến anh phải cáu, bọn mày mà tiến đến là tao tự sát đấy…- Thằng Hiển ngây thơ nhìn bọn tôi.

Nói thật, may là tôi chưa ăn tối, không thì đã lôn hết cả rồi, đứa nào cũng như gay thế này, ế là không thể khống chế…

Tất cả vui đùa nói chuyện được một lúc, tôi nhận ra dưới mái hiên này còn có một người con gái, một người mà tôi đã phải rất khổ sở để làm người đó cười… dù chỉ là một lần…

Tôi nhớ mãi thời khắc đó, dưới cơn mưa rào cuối hạ, với những cơn gió mạnh chỉ chờ cho đến đợt lại cuốn mưa vào mái hiên một cách đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn người đó, nhìn rất lâu, trong cái im lặng từ hai đứa. Tôi thấy bóng dáng người đó bên cửa sổ, hai tay cầm sách trước ngực, và khuôn mặt khá lạnh, hơi có chút buồn rầu. Tôi chưa từng dám nhìn thẳng một người con gái nào, vì xưa nay tôi bị xem là nhát gái, nhưng với người đó, tôi không còn có cái cảm giác bị ngăn lại hay có ranh giới gì cả, tôi chỉ có biết nhìn và chỉ có như vậy trong im lặng…

Tiếng mưa rơi thật nhanh và êm ả, cuốn trôi đi mọi thứ, thời gian có và khoảnh khắc có. Tôi không thể định hình được bản thân sẽ làm gì? Tiến đến hỏi chuyện, rồi xin số hay làm bạn rồi thân thiết dần dần, ý nghĩ đặt ra nhưng đôi chân thì ngừng lại, không thể bước đi. Đôi mắt tôi hơi cay, vì thấy mình vô dụng… 3 đứa bạn cũng im lặng từ bao giờ, cả 3 cùng nhìn lại khung cảnh nơi đây, từng ánh mắt man mác buồn… từ bao giờ và từ lúc nào, không khí yên lặng đã bao trùm đến phát sợ…

Ngày hôm đó, 15 tháng 7 âm lịch là ngày cô hồn. Và là ngày một thằng con trai mới chập chững nhận ra cơn say nắng đáng nhớ nhất của cuộc đời…

‘Ngày em bước đến bên tôi là một ngày không xa… nhất định là vậy!’

Chap 2: Ngày nhận ra…

Dưới mái hiên của lớp học thêm, có hai người nhìn nhau. Dường như từ lúc nào, người đó đã thấy ánh mắt của tôi và đáp lại…

Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, lấp lánh ánh vàng từng hạt mưa đang rơi từng hạt xuống thềm đá hoa cương… Tôi bối rối, và bắt đầu nhìn sang hướng khác, quả thật, đôi mắt của tôi đã biết rung động từ khi nào rồi…

Rồi một chiếc xe máy phóng đến bên thềm, người đó mím cười rồi lên xe… Trong cái khoảng nặng vô hồn từ tôi…và chỉ mình tôi… Chiếc đèn xe chiếu sáng làn mưa, tiếng động cơ xa dần…

‘Không sao, Vẫn còn nhiều cơ hội mà..’.. Tôi mỉm cười xoa dịu bản thân…nhưng… cơ hội gì cơ chứ?

– Mày thích đứa con gái ý à? – Thằng Giang bất ngờ hỏi tôi.
– Mày ấm đầu à… Thích là thích thế quái nào..- Tôi chống chế.
– Chú khỏi dấu, nhìn mặt chú… thế kia là anh biết rồi…
– Mày lảm nhảm quá đấy…! – Tôi gắt…
– …! – Nó im luôn…

Độ 5 phút sau, cơn mưa vẫn chưa muốn ngớt, buộc chúng tôi phải cảm tử đạp xe đội mưa về nhà…

– Dân chơi không sợ mưa rơi… hú…hú…! – Thằng Bách hét lên và phóng xe nhanh hơn.
– Ờ, mấy lần rủ đi chơi kêu mưa ở nhà ngủ! – Thằng Giang làu bàu.
– Lúc đấy là thiểu số thôi, anh là anh vô tội…
– Ờ… mày có tội tao phô mẹ mày lâu rồi…

Tôi gìm chân đạp xe chậm lại 3 đứa bạn. Nhìn làn mưa trước mặt như một gánh nặng ghì chặt lên vai những cảm giác hỗn độn khó tả. Nếu như có tình yêu sét đánh thì chắc chắn, chuyện vừa rồi là một dạng tình cảm kiểu đó. Nhưng tôi chưa bị sét đánh, nếu bị sét đánh thật, thì các bạn hãy cẩn thận xem những dòng này viết lên có chút âm khí nào không? Tất nhiên là có rồi… tối nay tôi sẽ ghé thăm bạn… bạn nhớ mở cửa sổ nhé! ( Đùa thôi )…

Cơn mưa vội, xóa mờ hết những tảng băng của quá khứ, đeo bám tôi suốt thời Lớp 9… Về mối tình đầu khiến bản thân tôi thay đổi rất nhiều… Và như lần đầu tiên… Tôi đã không thể làm gì ngoài im lặng…

Cách đây gần một năm, tôi đã phải chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt mình mà không thể làm gì…

Hôm đó, cũng là một cơn mưa, nhưng là một cơn mưa mùa đông. Là một đêm giáng sinh không hề an lành như cái tên gọi. Tôi và em – Mối tình đầu của tôi, cùng cả lớp vui vẻ đạp xe đi chơi, tay cầm ô trong mưa. Chúng tôi tính đi hát sau khi vừa ăn liên hoan tại nhà thầy chủ nhiệm…

Tôi và em hai xe đi chậm lại với cả lớp. Cùng nói chuyện, cùng cười. Âm thanh dưới mưa trở nên ngọt ngào, da diết… Và đó là lúc tôi nói lời yêu đầu tiên với em, một câu nói vội vàng trong mưa… tiếng gió rít bên tai, lạnh lẽo…

Và em đã đồng ý, tôi lúc đó vui không thể cầm lòng và thể hiện sự vui sướng tuyệt độ. Hét to lên, rồi mỉm cười rạng rỡ…

Ánh mắt em lúc đó, tôi nhớ mãi đôi mắt trong veo đầy thuần khiết…
Đôi môi đó, tôi nhớ mãi nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng tôi suốt 3 mùa đông thời cấp 2
Giọng nói đó, tôi nhớ mãi âm thanh ngọt ngào từ những câu hát chan chứa của em…

Nhưng… tất cả chỉ là…

Những ký ức hòa tan cùng giọt lệ cay đắng…

Em đạp xe phóng lên trước tôi, tôi ngẩn ngơ chạy theo với bao niềm vui từ sâu trong tim tràn lên, hai chiếc xe đạp của hai người đang yêu đạp xe trong làn mưa dầy đặc. Sự lạnh lẽo của một mùa đông liệu có phải là sự ấm áp từ hai trái tim phá vỡ…

Giây phút, mọi thứ như một thước phim quay chậm lại, tôi vô hồn nhìn em ngã xuống…đôi tay nặng cứng dưới mưa… nhưng bàn tay em vẫn rất ấm…

Một chiếc moto phóng nhanh trên đường, tiếng động cơ xé tan làn mưa, và cơn gió thổi mạnh hơi lạnh như sự tràn trề sau một khoảng thời gian tích tụ…

Tiếng phanh xe vang lên, đèn xe máy lao thẳng vào người con gái tôi yêu như một con thú dữ cuốn đi một phần cơ thể tôi. Trái tim tôi chết nặng, vỡ nát…

Tôi nhớ mãi những màu sắc ấy, màu máu trên tay tôi, màu đen của màn đêm, và ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống. Âm hưởng của định mệnh ngân dài… tiếng mưa như rên rỉ bên tai tôi đầy chua xót.

Lúc đó, tôi quăng xe vào bên đường, đôi chân chết lặng mà không thể làm gì…

– Gọi cứu thương mau… – Thằng Giang hô to…

Cả lớp đều không tin vào mọi chuyện vừa xảy ra… giống như biết rằng điều đó là quá kinh khủng…

Mưa vẫn rơi… nặng hạt…

Người lái xe moto đến bên cạnh em rồi theo phản xạ rồ ga bỏ chạy… tôi đưa mắt nhìn biển số xe rồi cầm lòng tiến đến cạnh em. Ngồi xuống, đỡ em lên. Đôi môi em mím chặt…đưa tay lên trước mặt tôi… Tôi ngu ngơ nắm lấy tay em… tôi đau lắm…

– Cố lên…- Tôi nhìn em đầy xót xa.
– Mình đau lắmmm…
– Không sao đâu…- Tôi bật khóc… hay giọt lệ vỡ òa.
– …!
– Cười lên… nhìn mình…! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ! chúng ta còn đi chơi với lớp mà…
– …!
– Tỉnh dậy, mình không thích đùa kiểu này…!
– …!
– Này…!
– …!
– Này!
– …!
– Này…!
– …!
– Thôi được, mình xin thua… mình thua, giờ thì tỉnh dậy đi… mình xin đấy!
– …!
– Đừng đùa mình như thế!

Khung đường vắng người, cả lớp vây quanh hai đứa… máu của em hòa vào trong mưa và giọt lệ từ đôi mắt tôi… tôi mỉm cười… cay đắng…

Em đã yên lặng… mãi mãi yên lặng…

Cuộc sống mà, không ai biết ngày mai sẽ ban tặng hay lấy đi của ta bất cứ điều gì… người mà bạn yêu thương nhất, cũng có thể rời bỏ nơi bạn mà đi… và với tôi ngày đó, tôi thấy cuộc sống đã lấy đi của tôi một Dấu vết quá lớn. Bức tranh về mùa đông năm đó của tôi, sao cay đắng mất hẳn đi hình bóng của em, sao chỉ còn bóng dáng mình tôi thẫn thờ tìm em xuyên suốt cuốn phim kỷ niệm hòa trong ngày tháng, như liều thuốc độc ngọt ngào, dần dần giết chết chính mình…

Ngày em ra đi là ngày tôi đã khóc rất nhiều
Ngày em ra đi, trên đôi môi tôi không còn gọi tên ai đó đầy thân thuộc
Ngày em ra đi, với tôi cơn mưa là quá khứ đau khổ
Ngày em ra đi… ngày tôi mãi nhớ… ngày mà cảm xúc của tôi đóng băng… ngưng trệ… dồn nén… đông đặc…

Một mùa đông lạnh giá, chiếc bóng tôi đi tìm em trên con đường đó suốt cả mấy tháng trời… tôi lang thang trên khung đường nghiệt ngã rất nhiều lần…và đôi lúc gục xuống và khóc mà không thể ngừng nổi…

Ngày đó bạn có thể thấy một cậu bé nằm gục xuống khung đường và bật khóc nức nở, hay ngồi bên ven đường mà hát vu vơ, một mình, chỉ một mình… người đó có thể là tôi, tôi là cậu bé đó! Sẽ chẳng thiết một điều gì khi một phần cơ thể bị mất đi. Tự hỏi sao ông trời lại chọn tôi là người để lấy mất thứ quan trọng… lấy đi một cách vĩnh viễn…?

Mối tình đầu của tôi đấy… còn chưa nói lời chia tay nữa… xa rồi… cơn mưa mùa đông đã xa…!

Chap 3: Bắt đầu lại…

Và từ đó trở đi, tôi trở nên lạnh hơn. Tôi tránh xa tình cảm, không còn như ngày xưa. Tôi vẫn đến lớp và tỏ ra bình thường, vẫn cười nói, vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi động vào vết cắt đó, muốn kìm lòng cũng không thể… Tôi bị xem là nhát gái, nhưng thực ra là vì tôi không thể quên em.

Ngày đó với tôi như là một ngày vừa chết đi, vì con tim như vỡ tan ra hàng trăm mảnh và mỗi mảnh lại tự tìm cách rày vò bản thân… cho đến một ngày, tôi trở lại… vì lời hứa với em ngày xưa… đó là thi đỗ cấp 3…

Khoảnh thời gian trìm trong bóng đêm của tâm hồn nhưng có một chút nghị lực buộc tôi phải đứng vững… tôi cố gắng giữ cho mình những khoảng lặng sâu hơn… Giống như em đã từng nói với tôi rằng:

– Mình thích bóng tối của tâm hồn, vì nó còn sáng hơn cả niềm tin của sự lừa dối…
– Tại sao?
– Vì mình muốn có sự yên lặng của bản thân. Không phải lo nghĩ gì, bình thản…
– …!
Và em đã ra đi…có lẽ là sự bình yên mà em từng muốn có!

Ở hiện tại, tôi vẫn đạp xe trên con đường mưa, với những ký ức hiện về cay xè khóe mắt… tôi vô thức tạt vào một mái hiên gần đấy, và cảm xúc nghẹn ngào khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Cơn mưa nặng hạt hơn… Vội vàng như ngày hôm đó… với nhiều điều mà tôi đã từng phải giá như rất nhiều lần…

Chiều hôm sau, tôi đến trường học như bao ngày… Gửi xe xong, tôi bước vội vào căn tin mua nước cho qua cơn khát đang ngự trị khiến bản thân khô cứng họng… thì có một sự bất ngờ khiến tôi sững sờ… tôi gặp người đó, người con gái hôm qua đã đứng cùng tôi dưới mái hiên của lớp học thêm. Người đó đi cùng với một bạn nữa… thấy vậy, tôi vội tránh đường cho hai người…trong lòng hiện lên những khoảnh khắc rất quen thuộc.

Ngơ ngác một lúc lâu và không thể nhớ nổi cảm giác thân quen đó xuất phát hay bắt đầu từ đâu. Thật sự trống trải, bơ vơ và lạc lõng… tôi đi lên lớp rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi:

– Nóng quá! – Tôi rên rỉ…
– Kệ con mẹ mày! – Thằng Đô ngồi cạnh tôi nói.
– Mưa đi cho mát…- Tôi đáp.
– Ờ, dự báo thời tiết nói chiều nay mưa to mà giờ trời vẫn nắng như thiêu, chắc là nói cho có.
– Chắc thế… sáng sớm mai nghe nói có sao băng nữa, đéo biết phải không? – Tôi cười.
– Có đẹp như trong phim đâu mà mong…
– Kệ tao… mày chưa xem thì biết thế quái nào được…

Nói rồi, tôi đứng dậy đi sang A3 – lớp thằng Bách chơi… coi như là để riết thời gian…

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, tiếng trống vào lớp vang lên, như một sự trêu ngươi với tôi.. nhưng không sao, tôi dễ tha thứ lắm.

Cực hình chịu đựng với môn tiếng anh, với cảm giác như một thằng không biết chữ khi cô nói anh văn như gió, còn tôi thì chỉ biết đón gió cho mát, chứ nói thật chả hiểu cái gì… Nhưng có quyển học tốt Tiếng Anh trong ngăn bàn rồi nên tôi có thể yên tâm chịu khổ… và thảnh thơi ngủ một giấc ngon lành suốt cả tiết 1…

– Àoooo… ầmmmmm! – Tiếng sấm ngoài trời khiến tôi tỉnh dậy. Nheo mắt nhìn cả lớp đang trong giờ ra chơi hết sức náo nhiệt… thằng Đô từ bao giờ đã phóng đi chơi mất rồi…

Tiếng mưa vẫn vậy… nghe buồn và dai dẳng.. và vì vậy, trong sự khắc khoải đó, có nhiều điều tôi muốn níu giữ, những cái vô hình, có thể cầm nắm bằng trái tim, không phài như những giọt mưa dễ dàng tan đi khi tôi đưa đôi tay hờ hững ra đón nhận…

Hạt mưa từng giọt rơi xuống thành cửa sổ, hất thẳng vào tôi một cách như thách thức, trêu đùa. Tôi thích sự trêu đùa đó như một thói quen khó bỏ… mà không biết nên đóng cửa sổ vào…nên một bên vai tôi bị ướt đẫm…

*

Bước vội sang A3, Thấy ngay thằng Bách và Thằng Giang đang đứng bên lan can… vội vàng ra nhập hiệp hội chém gió…

– Này K…! – Thằng Giang gọi tôi…
– Gì?
– Bạn hôm qua kìa…- Nó chỉ thằng vào bạn nữ ngồi bàn 2 cạnh cửa sổ của lớp A3…

Hóa ra là người đó học cùng thằng Bách, vậy mà mấy đứa cứ nói người đó học A2 làm tôi tìm hoài không thấy… nhưng tôi chẳng biết làm gì… chỉ biết yên lặng đứng nhìn lén và chỉ có biết có như vậy…

Tôi tìm hoài nhưng không thể nhớ được sự quen thuộc từ người đó… một cảm giác hạnh phúc, ấm áp và có cả lạnh lẽo…

Có thể…

Vào một ngày mưa. Tôi đã gặp một người
Và ngày hôm nay, cũng là một ngày mưa, tôi đã gặp lại người đó…
Nhưng cũng vào một ngày mưa, tôi đã mất đi một người mãi mãi… không thể nào gặp lại được nữa…

Vậy nên, cái gì dễ hình thành thì cũng dễ tan đi. Chắc là vì tiếng mưa nên tôi cảm nhận được sự quen thuộc từ em..- mối tình đầu vẫn chưa rứt bỏ của tôi… vẫn luôn dai dẳng quanh tôi suốt từ miền ký ức hôm nào.

– Đi sang A10 ngắm mấy bạn gái không mày? – Thằng Giang, Bách, Hiển kéo áo tôi.
– Thôi, tao không thích, bọn mày đi đi, nhớ bảo trọng là được…- Tôi đáp.
– Bảo trọng gì?
– Không khéo bị bọn con trai A10 oánh cho mất xác đấy…- Tôi đáp tỉnh bơ.
– Ờ nhỉ… Thôi mày cứ ở đây, tao với mấy đứa đi chơi vòng quanh trường, còn nhiều nơi chưa đi lắm…- Thằng Hiển cười…
– Nơi nào trước đây? – Thằng Bách ngây ngô.
– Nhà vệ sinh nữ… hehe…- Thằng Hiển kêu lên một hồi chuông báo động.
– Cút ngay, anh đéo có thằng bạn nào như thế…! – Tôi bắt đầu ra nhập…
– Ấy, anh K đừng có nóng. Em nói đùa mà…hehe!
– Anh biết mà… hớ hớ!

Tôi – Một thằng con trai luôn nhìn vào lớp A3 để quan sát một người, sớm muộn cũng có điều sảy ra khi con mắt của làng A3 đang để ý đến sự có mặt của một bạn nam ngoại tộc nhòm ngó… Nhưng tôi không quan tâm.. vì tất cả chỉ là những cơn gió nổi trôi, nhẹ nhàng đi qua đời tôi mà thôi…

Cho đến một ngày… tôi nghĩ, chỉ là điểm bắt đầu.

Chap 4: Bữa tiệc ám ảnh…

Từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào tôi cũng sang A3 nhìn người đó… và bất giác nó trở thành một thói quen khiến tôi khó bỏ. Tôi nhiều lần muốn đến bên nói chuyện với người đó, nhưng sự tự ti về bản thân lại không cho phép, tôi sợ mọi người xung quanh bàn tán hay chỉ trích này nọ… với tôi, những tin đồn là một nỗi nhục lớn.

Ngày nào người đó cũng ngồi một mình trong lớp, im lặng và không nói một câu nào, hiếm khi thấy nụ cười trên môi và đôi mắt luôn man mác buồn rầu… có lẽ nào sâu trong đôi mắt trong trẻo kia là cả bầu tâm sự giấu kín… nhưng không có ai đủ tin tưởng để nói… và nói cũng có thể không ai hiểu được… một người con gái bình thường với nhiều người, gây nên sự xa cách lớn đối với tình bạn, nhưng với tôi lại là đặc biệt, tôi thấy ở người đó có sự thân quen đến kỳ lạ, nhất là ánh mắt và tính cách…

Người đó, luôn để trên bàn một quyển sách và nhìn vào đó với sự tập trung cao độ, không quan tâm đến những gì xung quanh, giống như là một khoảnh lặng của bản thân ngay giữa trốn đông người… Điều mà tôi vẫn đang thể hiện…

Tối hôm nay, ngày sinh nhật của thằng Giang… một ngày mưa lớn… một buổi tối không có sao băng…

Sau khi tan học về, tôi cùng mấy đứa bạn rủ nhau đi mua bánh Gato, nhằm tạo sự bất ngờ cho thằng bạn thân. Mấy đứa mới lên cấp 3 nên vẫn chưa quen với lớp mới, vẫn có quá nhiều khoảng cách chưa thể dứt bỏ và hòa nhập. Bởi vậy, nên những người bạn cấp 2 với nhau vẫn còn gắn bó rất thân, dù rằng mỗi đứa nay đã không còn học chung một lớp như xưa. Có thể thời gian sau này sẽ chứng minh nên điều gì đó, nhưng dù sao vẫn cứ sống tốt cho mọi người ở hiện tại đã.

Tối hôm ấy, một tiểu đội gồm 7 đứa tiến đến ngự trị trước cánh cổng nhà thằng Giang… tôi nghịch ngợm nhắn tin cho nó: ‘Bọn anh đang ở trước cổng nhà mày, ra nhanh không anh đốt nhà bây giờ’. Nó trả lời ngay:’ Đợi bố thả chó đã thằng hó ạ’… nói vậy thôi chứ thằng này chạy ra mở cổng nhanh lắm, tay bắt mặt mừng như kiểu lâu năm không gặp. Với cả có 3 bạn nữ nữa đi cùng nên anh này cư xử lịch lãm đến giật nảy cả mình.

– Ồ bọn mày làm tao bất ngờ thật đấy? – Nó tỏ ra khá ngây thơ, thực ra biết thừa.
– Bất ngờ nhỉ? Còn gì nữa không? – Thằng hiển bắt đầu xiên xỏ.
– Ơ, còn rất nhiều…- Thằng Giang ngơ ngác…
– Mà mày xích chó chưa…?- Tôi cười.
– Làm đéo có chó mà thả… Chém chú thôi…
– Tưởng gì, đang thèm thịt chó…
– Haha, mấy anh xuống hết đê, lên cao quá rồi đấy, mà Giang định mời bọn này vào nhà không đấy, không thì bọn này đi về…- Trang, Bích, Hạnh và Hường nhìn mấy thằng tôi nãy giờ.
– Ơ, có… mời.. mời mấy đứa khốn nạn vào nhà…- Thằng Giang cười sặc sụa.
– Anh oánh vỡ mồm mày giờ…

Mấy đứa vào nhà rồi thi nhau ra chào hỏi bố mẹ thằng Giang để tỏ ra có phép với gia đình nó, sau muốn phá cái gì… thì còn biết đường mà ăn nói sau. Rồi cả bọn bày biện thực phẩm lên bàn, bao gồm cả cái bánh Gato lung linh đi mua hồi chiều.

– Có mua cả tuổi mụ không đấy ( đó là tuổi đẻ )? – Thằng Bách cười nhìn Trang đang cắm nến vào bánh sinh nhật.
– Có, mua thừa đến mấy chục cây nến mà…- Trang trả lời.
– Thế thì cắm hết vào, chúc mừng sinh nhật thằng Giang mấy chục năm sau luôn…- Hiển gác chân lên đùi rồi ung dung nói, xong rồi giật nảy mình khi thấy ánh mắt thằng Giang đang nhìn mình khá âu yếm, à xin lỗi, là ánh mắt hình viên đạn mới đúng.
– Chú tin anh túm cổ lẳng ra ngoài sân không? – Giang lên tiếng, vẻ như hơi bức xúc.
– Ơ, anh Giang đừng nóng…
– Hơ hơ, thế là tốt…

Tôi cười cho có lệ, nhưng trong lòng không hề có chút gì đó đáng để cười cả, với tôi, đến những nơi mà vị trí của bản thân là không mấy quan trọng, thì tốt nhất là đi về. Có thể cũng là do cái tôi của bản thân còn quá lớn.

Tôi với thằng Bách ra xem ảnh treo tường của nhà Thằng Giang, thì thằng Bách bất ngờ hỏi:

– Đéo thấy ảnh thằng Giang đâu nhể?
– Đấy, nó đang nằm dưới gốc cây đấy! – Tôi đáp lại.
– Ờ nhỉ, đẹp trai chả khác gì mày…haha.
– Cái đệt, chú chơi anh à…- Tôi gắt.

Thực chất bức ảnh đó là chỉ một con cún đang nằm ngủ một giấc ngon lành dưới tán cây hạt rẻ chứ làm gì có thằng Giang nào đang nằm ở đấy, vì thế có thể hiểu con cún kia là ám chỉ đứa nào…

Phòng khách nhà thằng Giang, đó là nơi tối nay sẽ xác định trở thành bãi chiến trường. Đó là một sự thật và sự thật thì không thể chối cãi.

Tất cả quây quần bên bữa sinh nhật thịnh soạn có một không hai, còn nếu có hai thì chắc là bọn này làm rò rỉ thông tin ở đâu rồi. Thằng Đô thì cầm cái máy ảnh canon đi quay vòng quanh buổi tiệc, thỉnh thoảnh hứng lên làm dáng chụp ảnh, nhìn điệu không thể tả được. Dù sao thì nhờ nó, thì tôi mới cảm thấy vui hơn…

– Happy birthday Giang còi…- Cả bọn hô lớn
– Còi đéo gì? 46 cân đấy? – Nó nhếch mép nói.
– Vỗ tay…- Thằng Hiển thêm câu trêu ngươi.

Và hậu quả là hai thằng cầm bim bim lém nhau suốt bữa tiệc… nhìn y hai vợ chồng mới cưới đang nô đùa bên bàn ăn đầy tình cảm. Vâng, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ quá rồi…

– Thay mặt cho ban tổ chức tang lễ, à nhầm, sinh nhật cho anh Giang. Tôi xin được tuyên bố, buổi tiệc hoành tráng nhất được bắt đầu…- Thằng Bách tự hào thông báo, và bị ngay cái kẹo của Thằng Đô ném thẳng vào mồm vì cái tội nói nhiều… May cho nó là không phải gạch, nếu không thì…
– Ăn đi các em…- Thằng Giang cười nhăn nhở…
– Thạch gì ăn vào da đẹp sáng xinh nhỉ…? – Tôi cầm cái thạch Natry đưa đi đưa lại trước mặt rồi mỉm cười chén nó.
– K ăn đi rồi các bạn nam mới theo nhiều…- Bích đùa tôi.
– Xin lỗi nhưng tớ không phải là Gay, hì…- Tôi hoảng hồn thanh minh…
– Cãi đê…- Thằng Hiển thêm dầu vào lửa…
– Anh cho phát đạp bây giờ…- Tôi gắt…
– Ớ, em đùa mà anh…- Nó lại giở trò ngây thơ, nhưng thôi, tôi dễ tha thứ lắm nên xóa tội.

Rồi, phần quan trọng nhất đã đến, ánh đèn trong phòng được tắt đi, bao gồm cả cái quạt trần đang tha hồ tạo gió phía trên đầu mỗi đứa. Ánh nến như một thứ ánh sáng kỳ lạ đầy mê hoặc, thắp sáng tâm hồn và ký ức xa xôi về một thời cấp hai kéo dài suốt 4 năm… Nó như những bức tranh nhẹ nhàng trôi trên nền nhạc pop ballad đầy mượt mà của bóng tối hay thứ ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc nến lung linh… Những năm tháng thật đẹp, trước ngày em ra đi…

Chap 5: Nỗi nhớ gọi tên…

– Phạm K… – Tôi giật nảy mình khi nhận ra cái tên đầy yêu dấu của mình được thầy Sử gọi lên bảng kiểm tra bài cũ… con tim đập nhanh dần vì những ý nghĩ tiêu cực trong đầu… tôi đã học bài ở nhà rồi ư? Không, tôi chưa học một chút gì vào cái đầu thần thánh của mình cả nên không biết phải nói gì trước những câu hỏi nghe quen quen mà chẳng nhớ là trả lời như thế nào của thầy.
– Dạ…- Bước vội lên bục giảng, đưa mắt nhìn cả lớp với sự giúp đỡ khẩn thiết, nhưng có lẽ không một ai hiểu được cả.
– Em hãy cho biết ‘Nội dung của chiến dịch Việt Bắc năm 1947’?
– Dạ… ờ… Năm 1947… 197…147- Tôi cứng họng… thầm nghĩ thật sâu trong trí nhớ ‘cái gì nhỉ?’, nhưng cái nhớ ra chỉ là một dấu hỏi to tướng.
– ‘…’ – Em nhắc tôi, nhưng khổ nỗi tai tôi không thể thính như super man nên cái nghe được chỉ như âm thanh của tiếng quạt trần quay vù vù bên tai…
– Cái gì á… To lên…- Tôi cố gắng nói nhỏ hết mức…
– ‘…’ – Vẫn chẳng nghe được gì ngoài im lặng…

Thấy tôi loay hoay mãi mới thốt được một câu chẳng ra hồn, thầy Sử đoán ngay là tôi chưa học bài ở nhà nên nhanh chóng hỏi sang câu khác, câu này thì tôi trả lời ngon lành, vì chẳng có gì khó cả, nghĩ lại bây giờ thì thấy rất phục mình lúc đó:

– Em chưa học bài cũ phải không?
– Ơ, đâu có… À vâng, em chưa học…
– 1 điểm… về chỗ, buổi sau cố gắng lên gỡ…
– Dạ…- Tôi vác bộ mặt như đưa đám về chỗ, ngoái nhìn em rồi lắc đầu đầy ái ngại…

Đấy, trả lời rõ ràng thế cơ mà…

Đùa thôi, giờ nhớ lại lúc đó vui thật, ít ra tôi còn có thể tự hào vì quá khứ của mình đã từng đi qua những khoảnh khắc đáng nhớ và vô giá mà đời học sinh ít nhất đã phải từng trải qua rất nhiều lần, vì khi không còn học trên ghế nhà trường, bước qua thời học sinh nhẹ nhàng nhưng là ký ức khắc sâu mãi mãi, ta sẽ không tìm đâu ra cảm giác bước trên bục giảng, với cảm giác khó khăn khi chưa học bài ở nhà… những người bạn thân thiết chia sẻ cảm giác buồn rầu khi ta bị điểm kém… Rất quan tâm và đồng cảm!

– Hôm nay quên không học sử… chán không thể tả được…- Tôi chán nản nằm gục xuống bàn…
– Chết *** đi thằng ngu…
– Cái…

Đó là tuổi học trò thẳng thắn, với những câu nói đùa nhưng là bao cảm xúc rất khó để bộc lộ, và cũng vì thế, với một ai đó qua lời nói, thì không nên đánh giá quá vội vàng nhân cách con người… Hãy dùng tai để nghe, nhưng dùng con tim để cảm nhận…

Bước nhẹ nhàng cùng em trên sân trường náo nhiệt của ngôi nhà cấp hai đầy náo nhiệt, những cảm giác tuyệt vọng và chán nản như tạm thời lánh đi, để lộ gương mặt hớn hở…

– Thôi, tiết sau nhất định phải cố gắng gỡ điểm, không thể bị hạ gục như thế được…- Tôi nhìn em với quyết tâm cứng như sắt…
– Tin được không đây, K nói phét như vẹt ấy…- Em mỉm cười, mỏng manh như cơn gió…
– Ơ… K quyết tâm là phải thành công… thất bại thì…
– Thì sao?
– Là mẹ của thành công… Vẫn như nhau cả…hahaha
– Chỉ có thế là tài…
– Aa… đau…
– …! – Em véo tai tôi khiến tôi phải kêu thét lên làm cho bọn con gái khối 8 tưởng tôi lên cơn động kinh… hay cái bệnh gì tương như tự thế…
– Á… bỏ ra…

Ánh sáng của 15 cây nến vụt tắt, cũng là lúc thằng Giang đã kịp giữ cho mình một điều ước bí mật nào đó, cả bọn cũng không hói, vì khi hỏi thì nghe nói mất thiêng và không thành sự thật được…

– Muốn biết tao ước gì không? – Thằng Giang cười tươi rói…
– Nghe…
– Tao ước lúc nào cũng như thế này và bọn mày hãy học thật tốt ở những lớp mới, đừng giữ khoảng cách, hãy hòa nhập…- Nó nói thật chậm và rứt khoát, bỗng dưng tôi cảm thấy có cái gì nhói đau ở trong người, như thể chỉ chờ tôi lên tiếng là cay cay khóe mắt…
– …!
– …! – Sự im lặng bao trùm một khoảnh thời gian…
1 giây

2 giây

10 giây

20 giây

– Mà thôi cắt bánh đê, nhìn nãy giờ đói quá rồi… – Thằng Giang cười gượng phá tan bầu yên lặng đáng ra không nên có, nhưng dù sao cũng không nên cất sau nó trong tim mà không chia sẻ nó một ai khác, nhất là ở đây có những người bạn thân thiết vậy mà…

Tối đó, chiếc đồng hồ chỉ đúng 9 giờ… chúng tôi tạm biệt Thằng Giang ra về, tất nhiên là với gương mặt sáng ngời của bánh kem… đứa nào đứa nấy đều bị bôi kem đầy mặt thậm chí là cả quần áo…

9 giờ 5 phút tối, một cơn mưa rào cuối hạ trút xuống như muốn gột rửa tất cả… nhưng với tôi bây giờ… xin mọi thứ đừng qua đi, như những giọt mưa không thể xóa nhòa mọi thứ…

‘Trong mưa… Ai đó gọi tên một người trong sự im lặng đến phát sợ…
Dưới mưa… Ai đó nắm nấy tay nhau, đan chặt trong hơi ấm cuối cùng còn có thể…
Vì mưa… Ai đó mang theo ký ức quặn thắt trái tim… để khi mưa rơi không thể ngừng khóc cho tất cả đã sẵn sàng qua đi từ rất lâu…
Và mưa… lạnh lẽo, cay đắng, hạnh phúc, ngọt ngào… nơi nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt của một người, sau cùng tan đi theo mưa… nhanh, mà không lưu luyến… nơi đôi chân như dừng hẳn, gục xuống và gào thét…
Nhưng… với mưa… là tất cả trong tôi… sẽ không có khái niệm ghét hay thích nó… tôi sẽ trân trọng và níu giữ từng khoảnh khắc… dù là rất nhỏ…’

Ngày mai sẽ là một ngày tôi bắt đầu nhận ra những cảm giác thuộc về mình…

Chap 6: Bài học đầu tiên…

Cơn mưa trút xuống ào ào như muốn gột rửa tất cả… không trừ một ai hay bất cứ một điều gì, là cơn bão đã được dự báo từ trước, là cơn mưa mang lại những hồi ức, từ lâu đã nhắc tôi phải để nó nằm yên trong tâm chí, vậy mà tôi đâu bao giờ để nó ngủ yên như mình mong muốn, cứ có một gợi ý vô thức nào đang diễn ra, tôi lại nhớ đến những hình ảnh nặng nề ấy, tất cả đều khiến tôi mệt mỏi và chỉ muốn tìm đến một căn phòng trống rộng lớn nào đó, và chỉ khi tìm đến, tôi sẽ đập phá, làm những hành động hành hạ bản thân cho nỗi đau thể xác lấn áp nỗi đau nào nghẹn ắng đang giết chết tôi từng ngày, muốn ngồi gục vào tường, hát lên, hét lên thật to, làm sao để xé hét những cảm xúc, mà tôi đang đóng lại kín mít trong tâm chí, không một lối thoát nào, không hề…

‘‘Không có đường tắt nào cho sự lãng quên, ngày ngày phải đối mặt để quên đi nó… và với tôi, nếu điều đó là sự thật, thì mối tình đầu của tôi cũng không thể nào tồn tại trong tâm chí tôi lâu đến như vậy, mỗi người đều có sự trân trọng với quá khứ khác nhau, giống như chẳng ai có thể quên đi nỗi đau mặc dù miệng nói vẫn ổn, vì lời nói ai chẳng nói được, và nỗi đau thì chẳng bao giờ diễn tả được cụ thể bằng lời…’’

***

Tôi đạp xe trong mưa về nhà… tôi đi ngang qua con đường mang tên nỗi nhớ của ngày nào, và không có gì lạ, khi tôi thấy trong mình có nỗi sợ hãi, cả sự nhung nhớ và cồn cào như muốn giết chết chính mình… tôi bị ám ảnh, tôi thấy mình bất lực, tôi thấy lạnh, tôi thấy đau, tôi cố gắng kìm lòng đạp xe qua con đường ấy, và đi hết con đường đó, lại một lần nữa nhìn lại, tôi như thấy em đang dõi theo mình… đó là cảm giác rất gần mà sao lại quá xa…***Chiều hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng khá là ổn định, không buồn cũng như không vui, với tôi thế là ổn… tôi đặt cặp yên vị vào chỗ ngồi, rồi đi ra hành lang đứng với bọn con trai lớp mới… và tất nhiên, tôi chẳng biết rõ về đứa nào, ngoài cái tên nghe được từ hồi giới thiệu đầu năm…

– Anh em lập đội làm trận với A1 đi! – Thằng này tên Tuyền.
– Chưa tập gì với nhau mà ông đã đòi đá thì xác định thua con mẹ nó luôn đi! – Thằng Hà trả lời thằng Tuyền.
– Bọn A1 cũng đã tập gì với nhau đâu, anh em toàn chân sút cứng thì sợ đéo bọn nào!
– Mày gạ được thì gạ! – Thằng Đạt nói…
– Vậy để tao thử…!
– Ờ, tùy mày…!

Tôi im lặng không nói gì, chỉ thở dài và nhìn mọi thứ đang diễn ra, tại sao tôi lại có cảm giác, như mình đang sống cuộc sống của người khác vậy? tôi thấy mình lúc này hơi vô dụng… chỉ có đầy đủ mọi thứ cho giống một con người, chứ thực sự đâu phải? tôi nghĩ tiêu cực quá phải không?

***

Những tiết học diễn ra sau đó thật chậm chạp, tôi cố gắng không để mất kiến thức ngay từ những ngày đầu năm, vậy nên hồi ấy tôi khá chăm. Còn sau đó, có lẽ vì có quá nhiều chuyện diễn ra, khiến cả nửa học sau, tôi dường như không biết khái niệm học là gì?

– Mời em nam bàn cuối cạnh cửa sổ đọc cho cô phần I…! – Tôi chết lặng vài giây khi cô Dạy Sử gọi đúng vị trí của mình, cũng do ở lớp tôi ít khi lộ mặt, giờ là lần đầu tiên bị mời từ đầu năm đến giờ, nên cả lớp quay ra nhìn tôi, thực sự là với ánh mắt lạ lẫm vô cùng…
– Dạ… Đến Người tinh khôn…! – Tôi đứng dậy và đọc như một cái máy, tôi cố gắng đọc to, thật là rõ ràng, mạch lạc, để cho thấy giọng mình hay đến như thế nào, đọc thật nhanh, để chứng tỏ mắt mình tinh và là chỉ có những người hay đọc sách lắm, mới có thể đọc được kỳ diệu đến như vậy!
– … K..ơi… đọc nhầm bài rồi, bài 3… cơ mà…!
– Cái…cái gì? – Tôi hoảng hồn khi nãy giờ mình đang đọc phần I của bài trước, nãy giờ mải nhìn cây ngoài cửa sổ nên chả chú ý gì, khổ, tại cái cây có nhiều lá quá.. đùa thôi, tôi vẫn bình thường lắm, thực ra lúc ấy chả hiểu tại sao tôi ngớ ngẩn đến như vậy, vì có lẽ tôi hay suy nghĩ vớ vẩn và khá mơ hồ…

Thấy phần mình vừa đọc quen quen, nhanh như cắt, tôi vội vàng lật sách và đọc đúng nội dung hơn, nhưng phải chăng có một nỗi nhục lớn không hề nhẹ, tại sao tôi đã sai lại còn đọc to, với cả sự tự tin đầy nhiệt huyết đến như vậy, ai có thể nói cho tôi biết tại sao không?…

Sau một hồi cất cao giọng nói, tôi đã đọc xong với gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng quay sang chữa thẹn với bạn nữ ở tổ bên cạnh vừa nhắc cho mình, thấy có cái gì đó đặc biệt, giống như đang được chú ý, hay đúng hơn là sự theo dõi… bạn nữ kia cũng nhìn tôi và cười, tôi thì chỉ gật đầu rồi lúi húi viết bài… tôi thấy phục mình lúc đấy… sự lạnh lùng lên có của một thằng con trai…giờ thì ôi nô nô.

Tôi quay sang nhìn thằng Đô ngồi cạnh mình, thấy cái mặt trắng trẻo của nó đang vờ như vô tội, không phải vì bị mấy bạn nữ đang nhìn (ngắm) mình, thì dám chắc, tôi phải vả vỡ mồm thằng này rồi…

– Bố đọc sai thế mà không nhắc? – Tôi gắt…
– Tưởng mày cố ý đọc sai lên tao thôi, tao biết thừa…! – Nó nói tỉnh bơ.
– Ờ, tao cố ý! – Tôi đành nén cơn giận, vì ít ra nó tưởng tôi thông minh đến vậy! Chắc là tưởng tôi muốn gây ấn tượng với mấy bạn nữ đây mà… thế nhưng đâu phải?
– Mà tao thấy con nhắc cho mày cứ nhìn mày cười suốt đấy! – Thằng Đô nói nhỏ với tôi.
– Ai cơ, đứa gọng kính tím á! – Tôi ngoái ra nhìn, thấy bạn nữ đấy đang nói chuyện với đứa con gái bên cạnh, tôi lúc đấy chưa biết tên bạn ấy là gì, nhưng… hiện tại tôi có thể nói chắc một điều…giờ thì tôi đã biết bạn đấy là ai…
– Ờ, kệ nó! – Tôi đáp lại lạnh tanh, thực ra tôi không quan tâm cho lắm…
– Mày cứ giở vờ… nhìn cái mặt, là anh biết chú anh thích bỏ mẹ ra lại còn…! – Thằng Đô nói tiếp.
– Ờ, thích vả vỡ mồm mày ra đấy chứ! – Tôi cười một cái, rồi sắn ống tay áo lên cao…
– Ấy… con người ai lại làm thế! – Thằng Đô dơ tay ra che chắn trước, thấy vậy, tôi liền tự ái không đánh nó nữa… dù sao thì mình cúng là con người mà… tôi liền đứng phắt dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào cô giáo và nói lớn…
– Em thưa cô bạn Đô không chép bài! – Thế là cả lớp nhìn tôi, cô nhìn tôi, thằng Đô thì há hốc mồm, đôi mắt cũng nhìn tôi đấy xúc động… ôi, tôi ngỡ mình là tâm điểm…

Mọi chuyện sau đó diễn ra bất ngờ đến nỗi tôi không thể nào lường trước được, có lẽ là tại tôi ăn ở có phúc quá!

Đúng là chẳng ai biết vài giây nữa tôi sẽ phải rời khỏi lớp như thế nào…

Chap 7: Tín hiệu đầu tiên…

Dường như trong cuộc sống này, không một điều gì là dễ dàng cả, cho dù là bản thân làm đúng hay làm sai, đều gặp phải những đánh giá từ người khác nhìn vào, với tôi trong trường hợp này, chắc chắn sẽ có kha khá người sẽ đánh giá đến hành động của mình…

Giờ thì quay trở lại với tình thế nghẹn ngào thể đang xảy ra…

Những giờ phút im lặng, tiếng bước chân cô từ từ tiến lại ngày càng gần hơn chỗ ngồi của tôi và thằng Đô. Thằng này liền lúi húi nhìn sang vở tôi mà chép túi bụi, may thay cho nó, tôi chép khá là đủ bài… nhưng chẳng thể phủ nhận, tôi vừa rồi quá là ác…

– Sao anh không ghi bài? – Cô dạy Sử lật từng trang vở của thằng Bạn tôi, rồi thật là ngạc nhiên khi thấy thằng này đang lặp lại ca khúc ‘trang giấy trắng’ bất hủ của cái người gì gì đó mà tôi không nhớ nổi tên… hình như là ca sĩ thì phải? à đúng rồi, chính là anh ấy, Phạm Trưởng. À… ngoài ca khúc trang giấy trắng thì mình còn khá là thích bản hit ‘Không được khóc’ của anh ta, rất hay rất nghệ sĩ… Và nếu như thằng Đô đang tái diễn lại bài này thì sao nhỉ? Đô ơi? Cấm được khóc.
– Ơ… tại mắt em cận, mà em lại quên mang kính nên không nhìn thấy được những gì cô ghi trên bảng… – Thằng này trả lời thành thật… thì tôi chết luôn… nó để kính ở dưới ngăn bàn đây này.
– Chết, đi học không mang kính thì học hành gì? Lần sau nhớ mang kính đi nhé em, cận nặng hơn thì khổ đấy! – Cô Sử khẽ lắc đầu đầy ái ngại.
– Dạ, em biết mà cô, lần sau em sẽ mang kính đi để chép bài đầy đủ, cô cứ tin ở em…
– Thôi nhìn sang bạn bên cạnh rồi ghi bài đi… chán anh…!

Tôi và cả lớp sững sờ khi cô tha tội cho thằng Đô một cách đầy tình cô trò thật là chan chứa…ôi lại giá như mình được như anh ấy…! Bao ánh mắt nhìn tôi như căm hận một thằng nhiều chuyện, lại có bao ánh mắt nhìn tôi đầy ngưỡng mộ… ‘Anh ấy thật là dũng cảm, hi sinh tình bạn vì mục đích cao cả của lớp học’… ‘- Vâng, đã quá khen rồi, mình chỉ là hơi thấy bất bình với cách dạy của cô nên mới bày trò này để kéo dài thời gian đến hết tiết thôi…’- ‘Thế bạn có ý xấu với Đô không?’- ‘Thật ra thì có…’

Tôi đang tưởng tượng đến những lời nói khi đối mặt với những người muốn hỏi tôi vì lý do đứng lên với bài ca… ‘em thưa cô’ bất hủ… nhưng rồi đang cười thì bị thằng Đô vả một phát rõ là đau vào mồm… vội vã đứng phắp dậy xin cô ra ngoài… với lý do đi vệ sinh, cô gật đầu đồng ý.

Tôi khổ sở chạy ra khỏi chỗ ngồi, không quên nhìn lại thằng Đô với một lời thật tâm muốn nói rằng, tôi đã thực sự biết lỗi rồi, vậy nhưng nó chỉ cười phì, gật đầu khó hiểu, rồi thế nào vẫn đưa nắm đấm lên dọa tôi với hàm ý theo tôi thấy là kinh khủng lắm. Tôi nuốt nước bọt bước ra khỏi lớp, trong lòng suy nghĩ khá nhiều.

Ở trường tôi cấm học sinh trong giờ học không được phép xuống căn tin, nhưng hai chị bán đồ ăn ở căn tin lại rất vui mừng khi thấy sự hiện diện của tôi ở đây. Ai mà chả biết bán được đồ thì phải vui, nhưng mấy ánh mắt đấy nhìn tôi thì tôi làm sao mà ăn nổi, chỉ dám mua tạm hai gói ngô cay rồi chuồn khỏi căn tin lẹ, rút kinh nhiệm lần sau không bao giờ xuống ăn tin một mình, đề phòng gặp những ánh nhìn có sức hủy siệt thần kinh, và tê liệt đường hô hấp của hai chị bán đồ tại đây. Nói thế chắc các bạn biết hai chị ấy ra sao rồi nhỉ? Nói theo cách văn hóa thanh lịch, hay nói giảm nói tránh thì hai người này có nhan sắc đủ khiến cho bạn phải mất ngủ khi nhìn thấy ảnh vào ban đêm, khẽ rùng mình chìm vào cơn ác mộng… nói theo cách nôm na thì là xấu theo cách không thể xinh nổi. Các bạn cũng đừng nghĩ điều kinh khủng quá làm chi, tôi chỉ cảm thấy cộng miêu tả theo ánh nhìn của tôi thôi, còn mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng gật đầu bảo hai chị ấy nhìn được, không xấu và cũng không xinh. Thú nhận, nhìn ảnh ai vào ban đêm tôi đều cảm thấy sợ, đến mình khi nhìn vào gương trong thời điểm đó, tôi còn hỏi thằng nào đang nhìn mình ấy chứ? Mà thôi, tôi đùa đấy, đi quá xa rồi, mình trở lại câu chuyện vậy…

Tiết Sử mới bắt đầu được 15 phút, nên giờ đi lên lớp chắc vẫn phải học dài dài, mà giờ tôi cảm thấy hơi mói, muốn ở mãi dưới này hít thở không khí trong lành cơ, tôi thích vậy và tôi có quyền. Tôi ra hàng ghế đá phía sau trường, nơi có những bóng cây rợp bóng, nhắm mắt và cảm nhận từng cơn gió thoàng qua da thịt, tự nhiên thấy mình thư thái, bình yên quá đỗi. chợt nghĩ đến cái cảnh lớp học diễn ra mà không có mình, lại cười phì vì kiểu gì bọn bạn cũng đang nghĩ: “ Thằng K chắc chết trong phòng vệ sinh quá mày”.- “Bậy, chắc tiêu hóa nó có vấn đề thôi, cũng dã man thật, hơn nửa tiếng rồi.”- “Hay là thật mày nhỉ, tao gọi cấp cứu nhớ…”- “ Ờ, nhanh đi! Chắc là thằng K đang hấp hối trong đấy”. Tôi thoáng giật mình khi nghĩ đến điều đó, bọn bạn tôi nó ngây thơ lắm. Biết đâu nó lại nhốn nháo trên lớp rồi… cả lớp tôi kéo nhau đi tìm tôi khắp trường thì chết, vội vã đi thật nhẹ lên lớp, mong là không giống như những gì mà mình vừa nghĩ.

Thực ra thì tôi đi vệ sinh lâu quá nên sợ cô nghi ngờ, đành đi lên lớp chứ không phải như trên đâu… dù không muốn nói nhưng các bạn đã bị lừa.

Tôi đi thật chậm trên cầu thang vì sợ ồn đến lớp khác, cũng một phần vì không muốn đi lên lớp quá vội làm gì, cứ thong thả. Tôi không ghét môn Sử, tôi từng được giải Nhì môn Sử cấp Huyện thời cấp 2, nhưng giờ đây, trong thời gian này, những mớ tài liệu của môn văn, bao đề luyện thi của môn toán khi ôn thi vào cấp ba, đã làm tôi ngao ngán mấy môn học thuộc lắm rồi. Tuy nhiên sau này còn có một lý do khác làm tôi ghét môn này hơn cả, và thậm chí còn tuyên bố không thèm học đến nó nữa, tôi sẽ viết chi tiết này sau… Ngoài ra thì tôi cũng cũng cung cấp thêm, Sử cũng cần có tư duy, không phải chỉ học thuộc là được, cần rèn kỹ năng trình bày, dẫn chứng, suy luận, kết quả, bài học, ý nghĩa.. còn nhiều lắm, tôi nói thật đấy, đừng nghĩ tôi nói đùa.

Đi lên đoạn cầu thang tầng 2, Tôi tình cờ gặp một người mà mình cảm thấy khá bối rối, gặp người con gái dưới mái hiên lớp học thêm ngày nào, bên cơn mưa đầu tiên mà tôi thấy như mình có thể đứng vững, khi lại đi qua con đường gợn lại ký ức một phần đã vụn vỡ… giống như tôi gom tiếng thở từng ngày để nuôi một nỗi đau quá dài… thoáng chốc đã sắp tròn một năm… Tôi ngơ ngác nhìn bạn ấy, hai đứa cùng đứng khựng lại trên cầu thang. Tôi suy nghĩ mình lên nói gì, làm gì, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bạn nữa ấy đã kịp chào mình một câu.

– Chào bạn, đi đâu vậy?
– Ơ, biết mình à? – Tôi đáp lại một câu không thể nói không nói ngu.
– Hai chúng ta học cùng lớp học thêm mà, hi… – Tôi bắt đầu bối rối nhiều hơn.
– À, vậy hả, mình cũng không để ý…! – Vâng, ngu tập 2.
– Uk, mà thôi mà có việc xuống phòng đoàn nói chuyện sau nhé..?
– À, ừm…! – Phải nói, với tôi, khi đứng trước người mà mình thích, thì luôn thể hiện mình là một khúc gỗ gốc việt, chẳng biết nói gì, cứ suy nghĩ và lựa chọn lời nói, rồi chẳng thể hiện được gì nhiều. Chẳng biết có phải lý do này không mà những chuyện xảy ra về sau… đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng ân hận…

Nhìn theo bóng dáng người ấy đi khuất dần xuống cầu thang, xa dần trên sân trường đầy nắng hạ tươi mới, tôi thở nhẹ tiếc nuối, rồi lầm lũi lên lớp.

Và trong đầu luôn hiện lên nhiều suy nghĩ, nhưng lại bị tôi dập tắt bằng một lời tự nhủ đầy mê hoặc?

“Như vậy chưa phải là thích? Thằng điên à! ”
Thích

Chap 8:

Tôi xin phép cô Sử cho vào lớp, cũng không quên nhìn lại cô xem đôi mắt cô nhìn mình như thế nào. Và thực sự thì cô cũng không hài lòng với tôi cho lắm, khi tôi xin đi vệ sinh những hơn nửa tiết học. Tôi mặc kệ. Tôi yên vị vào chỗ ngồi, không quên ném vào hộc bàn 2 gói ngô cay thay lời xin lỗi thằng Đô, nó biết ý lên thôi không dùng đến vũ lực, chỉ nói rằng:

– Tao vốn ghét bọn nào đưa hối lộ tao thế này lắm, nhưng mày là anh em lên tao cho vào trường hợp ngoại lệ… hê… hê!
– Hờ hờ, Tao cũng muốn tặng mày một phát vào mồm lắm đấy, láo à? – Tôi sắn ống tay áo, đôi mắt nghiêm nghị ngìn thằng Đô, và chắc chắn, anh chàng này biết, tôi thực sự không muốn đùa nữa.

Vội thả theo dòng suy nghĩ, về trường hợp hiếm hoi và ngẫu nhiên vừa rồi, sao bạn ấy lại chào mình, có thể đi ngang qua luôn, không cần ngoái lại, vì thực sự cũng có quen nhau là mấy đâu, không biết tên và còn chưa hỏi chuyện với nhau lần nào? Nhưng cũng có thể, bạn ấy dừng lại chào hỏi cũng chỉ là phép lịch sự, cùng học lớp học thêm mà, với cả lúc đấy mình cũng dừng lại…nên… Mình thực sự khó nghĩ quá, chẳng lẽ mình thực sự thích một người con gái mới chỉ nhìn qua vài lần, không gặp trực tiếp, không nói chuyện, chưa hiểu gì về tính cách, hay chỉ là sự tò mò với một người con gái có tính cách khá giống mình và ngoại hình tương đối giống em của ngày hôm qua… Mới đầu năm học, ông trời lại muốn trêu đùa tôi như vậy sao? Tôi thực sự đâu muốn…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Khi biết vợ mang thai
Những bông hoa
Tham nhũng trong chống tham nhũng
Tam đại con gà
Lịch sử lặp lại