Tác giả: 45Minutes
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Mobi
**********************
Mình tên C, hiện đang là NCS Hàn quốc.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc mình bắt đầu vào cổng trường ĐH.
– Anh “Nguyễn Đăng C”, anh làm Lớp trưởng.
– Em? Tại sao ạ?
…
Chap 1 – Ngày nhập học
Mình bước vào trường ĐH với cái danh hão là điểm cao nhất khóa, cũng chẳng có gì đáng để khoe vì sau khi vào rồi mới thấy học ĐH khác hẳn phổ thông, và 29,30 điểm cũng chẳng khác gì thằng vừa đủ điểm. Nhưng vì cái đó mà kéo theo vô số chuyện sau này, rắc rối cũng có, nhưng cũng nhờ nó mà mình gặp được một trong những người con gái yêu thương mình sâu đậm nhất…
25/9/200* – Ngày nhập học
Ông già hói giống y Japp Stam, kéo cái kính trễ xuống nhìn tập hồ sơ rồi ngước lên nhìn mình:
– Anh “Nguyễn Đăng C” , cán bộ lớp mà anh đến muộn thế này à? Tôi cho anh nghỉ bây giờ!
Mình nghĩ bụng không làm càng tốt, báu bở gì làm cu li, tốt chả ai khen, sai thì không bao giờ chúng nó quên. Nhưng vẫn nhã nhặn đáp lại vì có quá nhiều kinh nghiệm viết BKĐ hồi còn học cấp 3 vì tội “bật giáo viên”
– Em nghĩ còn lâu mới đến lân mình nên ra cổng trường ngồi ạ.
– Hừm, anh làm lớp trưởng
– Em ạ? Tại sao lại em ạ? – Hỏi xong mới thấy hơi ngu, nhỡ ông kia đang cáu ông ấy lại chửi cho.
Lúc ấy thì chị ngồi bên cạnh ( rất xinh và trắng – giờ vẫn đang làm ở trường mình, mỗi khi coi thi cùng nhau vẫn trêu mình là thằng lắm mồm thích thắc mắc) mới nhẹ nhàng giải thích
– Cái này là Khoa phân công, em làm cán bộ lớp thì phải chú ý lịch học cho các bạn, rồi chủ động tìm thầy cô xin giáo trình nhé…. Bạn Đ là lớp phó học tập, bạn T là lớp phó đời sống…..vv.. Đây em cầm lấy danh sách lớp rồi mai học chính trị thì điểm danh các bạn.
– Vầng – Mình cầm tờ danh sách lớp, làu bàu quay đi. Đằng sau là cái lắc đầu của bác hói phòng công tác sinh viên và chị dễ thương.
Thực ra cấp 3 mình bị kìm kẹp và khuôn mẫu giáo điều lắm rồi, vào ĐH mình hy vọng là nơi để tự do bay nhẩy, ai ngờ chưa gì bị quàng ngay cái vớ vẩn này. Vừa thất thểu quay ra vừa đọc danh sách thì 2 tay mình chạm ngay vào 1 cái vòng 1 – mềm. Mình khựng lại, gái cũng khựng lại. Ngước lên nhìn thì ngay lập tức mình đứng hình – Xinh, da trắng, môi đỏ, gọng kính hồng, đang đeo headphone. Mình coi như không có gì, mặt lạnh te, nuốt nước bọt thật nhẹ, lách qua, không quên mở lời trước:
– Xin lỗi bạn.
– Không sao (Cười mỉm – mình rất gét ai cười mỉm, sau này suốt ngày bị mình nhắc lại trêu)
Chạy ra ghế ngồi đọc nốt tờ danh sách, chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng quát ầm ầm, vẫn của bác hói ấy.
– Cô vào đến đây rồi còn đeo tai nghe à!????
– Em xin lỗi, blab la bla..
Mình quay lại với cái nhìn thương cảm, khổ thân con bé, ông này chắc đến ngày rồi. Lúc này mình mới quan sát được toàn bộ em nó – áo thun xanh, quần ngố bò, giày búp bê, túi quai chéo- rất phong cách.
Đến 5 phút sau, mình vẫn cứ lơ ngơ cầm tờ giấy danh sách, đang tính không biết sẽ nói thế nào để xin thôi cái chức vụ trên trời rơi xuống này thì thấy gái lù lù tiến đến:
– Chào bạn
– Uhm, chào bạn
– Tớ là M
– Uh, tớ là C, chào bạn
– Tớ cùng lớp với bạn đấy, bắt tay cái nhỉ?
– Thế à, ừ – rồi mình đưa tay ra bắt – mình vẫn có thói quen lạnh lùng với con gái, chẳng phải kiêu mà chỉ đơn giản là thà không nói còn hơn nói linh tinh.
– Bạn là Lớp trưởng à?
– Uhm, hiện giờ là thế
– Tại sao lại hiện giờ?
– À, vì tớ sẽ xin nghỉ?
– Nghỉ? Sao lại nghỉ?
– Vì tớ không thích, nhiều thứ lằng nhằng lắm.
– Bạn lạ nhỉ?
– Uhm
– Mà này, tớ biết bạn trước rồi nhé.
– Uhm, thế à?
– Bạn không ngạc nhiên à?
– Thì vừa nãy chắc làm hồ sơ chị kia nói chứ j?
– Không phải đâu.
– Ừ.
– Sao bạn không hỏi tại sao?
– Uhm, thế tại sao? – Mình cáu rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
– Bí mật
Con điên – mình nghĩ. Khác tỉnh, biết nhau thế nào được, mà biết thì kệ mày chứ. Nghĩ cách để thoát khỏi em này 1 cách lịch sự, mình nói hết sức nhẹ nhàng:
– Tớ ra ngoài cổng hút thuốc lào. Bạn đi không?
– Ai lại rủ con gái đi hút thuốc lào, tớ ra uống trà đá được không? Hihi
– Oke, vậy đi – nói vậy thì mình chịu.
Ngồi trà đá, thấy mặt mình cứ trầm ngâm, gái mở lời trước.
– Lúc nào C cũng lạnh lùng thế à?
– Cái này bạn phải hỏi bố mẹ tớ, cũng bị bố mẹ nhắc nhiều rồi đấy! – Mình làm mặt mếu máo
Ngồi mãi mà chẳng thấy nói gì, mình cứ bắn thuốc lào rồi uống nước, lầm lì chẳng nói gì, có vẻ nàng cũng hơi khó chịu.
– Tớ ngồi đây C không thích hả?
– Đâu, đâu có.
– Vậy sao mặt trầm ngâm thế C? – Nhớ người yêu cũ à? Hihi
Cũ? – cũng đúng, người yêu- cũng chẳng phải, vì đã nói gì với nhau đâu. Đến bây giờ vẫn chẳng là gì của nhau cả!
Câu chuyện đưa mình về những kí ức trước đó chỉ vài tháng…
Chap 2 – Những ngày thơ mộng
14/2/200*
– Ê, C, tặng gì cho em không? 14/2 đó.
– Mình: Không, kệ nó
– H: Mày định để thằng khác nó cướp mất à? Sáng giờ tao thấy mấy thằng qua lớp nó tặng quà rồi đấy, cả mấy thằng lớp mình nữa.
– M: Thì kệ nó, nó chả biết tao là ai giờ đi tặng quà, điên.
– H: Mày mới điên, không có lần đầu sao làm quen được. Tao nói với nó về mày đầy rồi, yên tâm đê.
– M: Thôi xin, kì 2 rồi, giờ vướng vào yêu đương mệt lắm.
– H: Thế mày có thích nó không?
– M: Sao không? Yêu mịa rồi.
– H: Thế! Ai bắt mày yêu bây giờ, mà mày tán nó chắc gì đã được, cứ thử đi, 14/2 rồi 8/3 làm cái nữa rồi toán tiếp.
Thấy cũng có lí, mình với nó lẹ làng như 2 con mèo chạy ra sau lớp, bật tường, men theo mấy dãy nhà giáo viên rồi vòng ra cổng trường. Hồi ấy chẳng có tiền, nhớ trường mình có học bổng được đâu 30K 1 tháng, nhưng thôi có còn hơn không. Chọn linh tinh mãi cuối cùng mua phong kẹo Alpenliebe – ngọt ngào như vòng tay âu yếm… trị giá 2.5K!
– H: Kẹo kéo thế mày?
– M: Chả biết mua cái gì, cái này có khi lại độc. Thực ra là cũng chẳng hi vọng gì đâu – mình nghĩ.
– H: Thôi cũng được, tao cũng chả biết mua gì.
Về lớp, mình xé vở, nắn nót ghi tờ giấy “Chúc C (cũng chữ cái đầu là C nhé) lễ tình nhân vui vẻ, ấm áp” Sến. Quấn 1 vòng vào phòng kẹo rồi quẳng qua cho thằng H đi ship hàng. Ngồi nín thở chờ. Lúc sau thấy thằng bạn về, mặt tỉnh bơ.
– M: Tình hình sao?
– H: Nó cầm rồi
– M: Chả lẽ nó vứt đi. Mày có bảo của tao không?
– H: Chả lẽ bảo của tao! Cho cũng không thèm. Thích anh tán từ hồi nó còn bé (gái là hàng xóm nhà thằng H cũ)
– M: Này, đm xúc phạm, ngon nhất cái lớp đấy đấy.
– H: Xì, mày quên sáng nay tao đèo ai đến trường à.
Ờ, giờ mới nhớ ra sáng nay 2 anh chị đèo nhau đi ăn sáng xong mới đến trường. Bồ nó là em P, thân với gái, học lớp Văn, xinh lắm, nhà bán sữa ông thọ (hôm nào cũng bắt con bé vác hai hộp to đùng vừa đi học vừa giao hàng nhìn rất tội :3). Mk, trông cái thằng đen đen mà mồm miệng thì thôi rồi, cua được con bé xinh, dáng lại ngon nữa.
Cả tiết hôm ấy ngồi học lơ tơ mơ không biết em ấy nghĩ gì, chắc mẩm chả hy vọng gì đâu, ra chơi đang định kéo mấy thằng đi WC tập thể, thì tự dưng thấy ớp nhốn nháo, một lũ lớp nhao nhao lên:
– C ơi, ra gái gọi! (Mk chúng mày)
– Thằng này khá, em C lớp Anh sang tận nơi tặng quà kìa… hô hô
Mình đẩy thằng H : Ra đi
– H: Mày điên à? để tao yêu hộ luôn nhá!?
Mình bước ra cảm tưởng như trên sàn catwalk, lâng lâng lắm, xung quanh là những ánh mắt ngưỡng mộ kèm GATO, nhất là của mấy thằng cũng cua em C mà mình biết. Oai lắm.
– C: Chào C
– M: Chào C
– C: Cảm ơn bạn nhé
– M: Gãi. Uh, không có gì đâu. Gãi. MK, sao ngứa thế không biết.
– C: Cái này cho bạn
– M: Cái gì đấy? Mình thấy 1 cục tròn tròn, thuôn thuôn, ngắn ngắn.
– C: Bạn cứ về mở ra nhé. Thôi mình về lớp đây.
– M: Ừ, chào bạn nhé
Mặt mình như quả gấc bước vào lớp, 2 mắt thất thần, mơ màng trong tiếng hú hét của bọn lớp. Vừa ngồi xuống chỗ cái thằng H với 2 thằng bàn trên xồ xuống cướp lấy cục thuôn thuôn của mình. Biết là chống cự vô ích nên đành để chúng nó dày vò, lột áo lôi bằng được “cục” quà.
– “Mình cùng ăn nhé, chia cho C 1 nửa này” Hahahahaha. Em C này sến vđ…
Mình đỏ mặt, vừa chửi vừa giằng lại nhưng nào có được, có vài cái hột kẹo thì 3 thằng chúng nó chia nhau bỏ tõm vào mồm. Cuối cùng quà Valentine của mình năm ấy chỉ còn là tờ giấy, nét chữ nắn nót, giấy lại còn thơm thơm nữa, đúng là con gái. Ngắm đi ngắm lại, mơ màng tí nữa quên giờ thể dục, bà giáo này bắt mình làm kiểm điểm 2 lần rồi, có thù hằn . Mình vẫn nhớ lúc nào câu cửa miệng cũng là “cô thương chúng mày lắm”, mà củ hành thì thôi rồi.
Sau hôm đó thì mình với C không gặp nhau mấy, vì 2 đứa đều học suốt, sáng học lớp bình thường, chiều học môn chuyên, tối học thêm. Cái trường mình rất lạ, như kiểu muốn giữ bản sắc và khẳng định vị trí với các trường khác nên lớp 12 rồi vẫn bắt học môn Chuyên trong khi nhiều đứa nó thi trái ngành, kết quả là cả lớp mệt mỏi, trong khi kiến thức thì chẳng liên quan gì đến thi ĐH.
Ngày nào cũng lặp lại cái chu trình sáng học, chiều Chuyên, tối ôn lò ấy đến phát ngán. Thỉnh thoảng mình có đưa gái về, 2 đứa cũng đỡ ngại ngùng hơn. Gọi là đưa đón nhưng mỗi đứa 1 xe đi song song, đạp xe mệt nghỉ về đến nhà em ý cách trường gần 2 cây số lại đạp quay lại trường để về cùng bọn bạn, làm bọn nó chờ chửi quá trời. Nhưng không sao, nghe chửi mà vẫn cười.
Ngày 8/3
– M: Mình tặng C, chúc C thi đỗ vào trường C mong muốn.
– C: Cảm ơn C nhé. Chiều nay mời C vào nhà tớ chơi nhé, tớ có món này cho C ăn.
– M: Thật á. Sướng. Vậy chiều nay tớ vào.
Chiều hôm ấy chải chuốt ngon lành, hì hụi phóng trên con mini chiến thẳng tiến nhà em C. Nhà em nó thì ở dưới dốc, lúc đến thì thả sướng lắm, mỗi tội lúc về thì cứ gọi là … Đang phơi phới thì tự nhiên thấy mấy thằng lố nhố đứng trước cửa nhà em, cộng với 1,2 bó hoa to tướng. Gạt mồ hôi lau lại kính trước khi tiến gần thì nghe mấy giọng quen quen.
– Ê, nhanh nhanh con lợn.
Hóa ra là 3 thằng bạn. Sao chúng nó lại ở đây nhỉ? Hôm nay chỉ có mình thôi mà?.
– Sao bọn mày ở đây?
– 3T: Hôm nay tổ chức 8/3 nhà C mà
Vậy là hóa ra chả có gì khác nhau cả, bạn bè cả thôi. Mình chán nản, thở hắt ra. Đứng 1 lúc thì thấy tiếng mẹ em ý ra mở cổng:
– Vào nhà các cháu
– 4 thằng: cháu chào bác
– Mẹ C: C đâu? Dậy tiếp khách! ( nghe như gọi gái vậy )
– C: Vâng, bọn con ra đây – Bọn con?
4 thằng đực ngồi xem tát ao được 1 lúc thì thấy em C với 3 em đi ra. Nhìn em nào cũng mặc quần ngố, chân đất, áo phông ngắn tay bó sát sạt làm cả lũ cứ đơ ra. So với các em hot girl bây giờ thì chẳng là gì nhưng cách đây 10 năm thì ăn mặc như vậy là đủ làm con trai đứng hình rồi .
Rồi chào hỏi, giới thiệu linh tinh… bla bla bla. Mọi người cũng biết nhau cả rồi, trừ mình ra. Gái có nhiều bạn thân lắm (có lẽ vì thế mà sau này lúc cần thì chẳng có ai bên cạnh, đúng kiểu thân ai người ấy lo), trong số đó thì có em L, em K, em P. Em P thì thằng H bạn mình nó xử lý rồi, còn em L với K thì 2 thằng H2 với T nó đang cua, vì thế mà nhóm này dưới sự kết nối của thằng H, gái và em P hay đi cùng nhau sữa chua, bánh rán, chè cháo này nọ. Mình thì bọn nó rủ toàn trốn, vì lúc ấy mình thích gái lắm, nhưng ngại nên toàn trốn. Ngu.
Hôm ấy gái làm bánh chuối với bánh khoai, mình chẳng hứng thú gì với mấy món bánh trái nhưng được chạy đi chạy lại, lon ton làm với gái là vui lắm rồi. Gái công nhận là dam dang, con út trong nhà được cưng lắm nhưng được mẹ dạy dỗ từ bé nên việc bếp núc với em ý chả có gì khó khăn. 2 đứa ngồi cạnh nhau trông bếp, cứ thằng múc thằng lật, đang ngồi thì mình trông thấy củi yếu nên mới thò tay xuống cầm thanh củi đẩy vào đúng lúc em C cũng có ý định, 2 tay chạm vào nhau (thực ra là chạm có vài ngón thôi), 2 đứa nhìn nhau, mặt gái đỏ lên xong quay đi chỗ khác. Như trong phim. Nhìn yêu lắm. Gái chữa thẹn:
– C: Thôi để tớ làm cho, C cầm lên cho mấy bạn ăn đi
– Mình: Ừ, xong tớ xuống luôn – Mình linh cảm mọi thứ đã đơn giản hơn.
Quay lại lại ngồi xuống tiếp tục ý đồ của mình, 2 đứa cứ thế làm mà chẳng ai nói với ai câu nào. Bất ngờ mình chụp lấy tay trái em nó, gái thấy thế hơi giật lại, nhưng nhẹ thôi .
– C: Gì thế C? Ngước lên nhìn mình thấy 2 mắt mình đang trợn tròn thế là gái lại cúi xuống, mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt.
– Mình: C làm bạn gái tớ nhé? Tớ thích C lắm.
Gái không nói gì, và tay cứ để trong tay mình một lúc khá lâu. Mình đã nghĩ là mọi chuyện coi như xong, thì…
– C: Có sớm quá không C?
– M: Ý C là sao?
– C: Mình thấy còn sớm quá C ạ, đúng là tớ cũng có tình cảm với C thật, nhưng cái gì sớm đến thì dễ đi lắm, dễ được dễ mất, nên mình cứ để cho mọi chuyện thật là chín nhé – Nghe như nấu cơm
Nói xong, gái rút tay khỏi tay mình và làm tiếp, còn mình thì đã đứng hình từ sau câu nói đó rồi. Chắc thấy mình cứ lặng im như thế gái mới lên tiếng
– C: Được không C?
– Mình: Không!
C ngước lên nhìn mình đầy vẻ ngạc nhiên. “Sao lại không?”
– Mình: Bây giờ sắp thi ĐH rồi, mình không muốn lằng nhằng!. (Hồi ấy mình hổ báo lắm các ae ạ, mà có lẽ bây giờ vẫn thế, bản chất không thay đổi, có chăng là kiềm chế bớt thôi, kể cả với những người con gái sau này cũng vậy, hoặc 100% hoặc không là gì)
– C: thì chính vì lí do đó, nên mình không muốn để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc thi ĐH của 2 đứa mình. Nếu C hiểu tớ thì cùng cố gắng nhé, còn không thì tớ đành chịu vậy, C hiểu cho tớ.
– Mình: Mình không hiểu!
Rồi mình đứng dậy đi lên nhà luôn. Phũ – có thể dùng từ đó, nhiều khi rất tốt nếu muốn chiếm lấy tình cảm của người phụ nữ, nhưng nhiều khi lợi bất cập hại!
***
Ngày 8/3
– M: Mình tặng C, chúc C thi đỗ vào trường C mong muốn.
– C: Cảm ơn C nhé. Chiều nay mời C vào nhà tớ chơi nhé, tớ có món này cho C ăn.
– M: Thật á. Sướng. Vậy chiều nay tớ vào.
Chiều hôm ấy chải chuốt ngon lành, hì hụi phóng trên con mini chiến thẳng tiến nhà em C. Nhà em nó thì ở dưới dốc, lúc đến thì thả sướng lắm, mỗi tội lúc về thì cứ gọi là … Đang phơi phới thì tự nhiên thấy mấy thằng lố nhố đứng trước cửa nhà em, cộng với 1,2 bó hoa to tướng. Gạt mồ hôi lau lại kính trước khi tiến gần thì nghe mấy giọng quen quen.
– Ê, nhanh nhanh con lợn.
Hóa ra là 3 thằng bạn. Sao chúng nó lại ở đây nhỉ? Hôm nay chỉ có mình thôi mà?.
– Sao bọn mày ở đây?
– 3T: Hôm nay tổ chức 8/3 nhà C mà
Vậy là hóa ra chả có gì khác nhau cả, bạn bè cả thôi. Mình chán nản, thở hắt ra. Đứng 1 lúc thì thấy tiếng mẹ em ý ra mở cổng:
– Vào nhà các cháu
– 4 thằng: cháu chào bác
– Mẹ C: C đâu? Dậy tiếp khách! ( nghe như gọi gái vậy )
– C: Vâng, bọn con ra đây – Bọn con?
4 thằng đực ngồi xem tát ao được 1 lúc thì thấy em C với 3 em đi ra. Nhìn em nào cũng mặc quần ngố, chân đất, áo phông ngắn tay bó sát sạt làm cả lũ cứ đơ ra. So với các em hot girl bây giờ thì chẳng là gì nhưng cách đây 10 năm thì ăn mặc như vậy là đủ làm con trai đứng hình rồi .
Rồi chào hỏi, giới thiệu linh tinh… bla bla bla. Mọi người cũng biết nhau cả rồi, trừ mình ra. Gái có nhiều bạn thân lắm (có lẽ vì thế mà sau này lúc cần thì chẳng có ai bên cạnh, đúng kiểu thân ai người ấy lo), trong số đó thì có em L, em K, em P. Em P thì thằng H bạn mình nó xử lý rồi, còn em L với K thì 2 thằng H2 với T nó đang cua, vì thế mà nhóm này dưới sự kết nối của thằng H, gái và em P hay đi cùng nhau sữa chua, bánh rán, chè cháo này nọ. Mình thì bọn nó rủ toàn trốn, vì lúc ấy mình thích gái lắm, nhưng ngại nên toàn trốn. Ngu.
Hôm ấy gái làm bánh chuối với bánh khoai, mình chẳng hứng thú gì với mấy món bánh trái nhưng được chạy đi chạy lại, lon ton làm với gái là vui lắm rồi. Gái công nhận là dam dang, con út trong nhà được cưng lắm nhưng được mẹ dạy dỗ từ bé nên việc bếp núc với em ý chả có gì khó khăn. 2 đứa ngồi cạnh nhau trông bếp, cứ thằng múc thằng lật, đang ngồi thì mình trông thấy củi yếu nên mới thò tay xuống cầm thanh củi đẩy vào đúng lúc em C cũng có ý định, 2 tay chạm vào nhau (thực ra là chạm có vài ngón thôi), 2 đứa nhìn nhau, mặt gái đỏ lên xong quay đi chỗ khác. Như trong phim. Nhìn yêu lắm. Gái chữa thẹn:
– C: Thôi để tớ làm cho, C cầm lên cho mấy bạn ăn đi
– Mình: Ừ, xong tớ xuống luôn – Mình linh cảm mọi thứ đã đơn giản hơn.
Quay lại lại ngồi xuống tiếp tục ý đồ của mình, 2 đứa cứ thế làm mà chẳng ai nói với ai câu nào. Bất ngờ mình chụp lấy tay trái em nó, gái thấy thế hơi giật lại, nhưng nhẹ thôi .
– C: Gì thế C? Ngước lên nhìn mình thấy 2 mắt mình đang trợn tròn thế là gái lại cúi xuống, mấy sợi tóc mai lòa xòa trước mặt.
– Mình: C làm bạn gái tớ nhé? Tớ thích C lắm.
Gái không nói gì, và tay cứ để trong tay mình một lúc khá lâu. Mình đã nghĩ là mọi chuyện coi như xong, thì…
– C: Có sớm quá không C?
– M: Ý C là sao?
– C: Mình thấy còn sớm quá C ạ, đúng là tớ cũng có tình cảm với C thật, nhưng cái gì sớm đến thì dễ đi lắm, dễ được dễ mất, nên mình cứ để cho mọi chuyện thật là chín nhé – Nghe như nấu cơm
Nói xong, gái rút tay khỏi tay mình và làm tiếp, còn mình thì đã đứng hình từ sau câu nói đó rồi. Chắc thấy mình cứ lặng im như thế gái mới lên tiếng
– C: Được không C?
– Mình: Không!
C ngước lên nhìn mình đầy vẻ ngạc nhiên. “Sao lại không?”
– Mình: Bây giờ sắp thi ĐH rồi, mình không muốn lằng nhằng!. (Hồi ấy mình hổ báo lắm các ae ạ, mà có lẽ bây giờ vẫn thế, bản chất không thay đổi, có chăng là kiềm chế bớt thôi, kể cả với những người con gái sau này cũng vậy, hoặc 100% hoặc không là gì)
– C: thì chính vì lí do đó, nên mình không muốn để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc thi ĐH của 2 đứa mình. Nếu C hiểu tớ thì cùng cố gắng nhé, còn không thì tớ đành chịu vậy, C hiểu cho tớ.
– Mình: Mình không hiểu!
Rồi mình đứng dậy đi lên nhà luôn. Phũ – có thể dùng từ đó, nhiều khi rất tốt nếu muốn chiếm lấy tình cảm của người phụ nữ, nhưng nhiều khi lợi bất cập hại!
***
Nghe em ấy nói thế mình biết ý là em ý chịu mình rồi, thi ĐH xong thì sẽ là 1 cặp, nhưng hồi đó tính trẻ trâu, muốn phải được ngay, mình phủi đít đứng dậy luôn, để lại em nó cứ lơ ngơ dưới bếp. Mình lên nhà ngồi chém gió. Hôm sau đó thì mình chẳng muốn gặp gái, mấy thằng bạn cứ lượn lờ hỏi han suốt. Sáng ấy gái đi qua lớp mình, (gái là Thanh niên kiểm tra – chuyên gia chỉ điểm cho người ta sửa chứ không trừ điểm ai bao giờ ) , thấy dáng gái là thằng H lao ra ngay, lúc về nó căn vặn mình:
– H: Mày làm gì mà hôm qua con C nó khóc ghê vậy?
– M: Khóc? Sao mà khóc?
– H: Mày không biết sao tao biết được.
– M: Kệ nó đi, xong rồi.
– H: Xong là sao?
– M: Là tỏ tình rồi, đứt rồi.
Thằng H thở dài rồi lại quay về với đống sách vở của nó. Mình cũng giở sách vở ra mà chả chữ nào chui vào đầu. Thực ra nói cứng như vậy nhưng những ngày sau đó mình vẫn giữ thói quen thỉnh thoảng đưa gái về, ngu gì mà bỏ qua, có điều tuyệt nhiên không nhắc lại gì chuyện hôm đó, 2 đứa ngầm hiểu với nhau rằng sẽ chỉ đợi thi ĐH xong. Gái cũng quan tâm đến mình lắm, thỉnh thoảng lại đưa cái này cái kia, đan khăn, găng tay… Mình biết ý gái muốn gì chứ không phải không. Nhưng viết đến đây thì lại thấy nguyên vẹn kí ức thời gian đó trở về, và đến giờ vẫn không giải thích được tại sao con gái lại hay nói dối những chuyện nhỏ nhặt? Để làm gì? Lí do thì bao giờ cũng là “em không muốn người mình yêu hiểu lầm”, nhưng họ không biết được nó mới là khởi nguồn của mọi hiểu lầm.
Chiều ấy được nghỉ học, mình ngồi trà đá với mấy thằng cùng xóm. Đang bắn thuốc lào thì nhìn thấy dáng ai rất quen, ngồi sau con Jupiter và phóng vào quán cafe hơi chếch chếch với nhà mình. Người đèo gái là 1 ông mặc quân phục, to cao, nhìn rất chững chạc. Cười nói vui vẻ lắm. Mình ho sặc sụa luôn, vừa ho vừa chỉ, xong thế nào lại bỏ tay xuống làm mấy thằng bạn tưởng điên. Lúc ấy tự nhiên cũng bình tĩnh lại, chẳng nghĩ gì, vì gái kể gái có 2 ông anh trai, 1 ông bộ đội, thỉnh thoảng mới về nhà và cưng gái lắm. 2 đứa cũng chưa là gì của nhau, nên chỉ thấy hơi khó chịu tí thôi, nhưng cũng không thể coi như không có gì xảy ra được. Lí do thứ nhất, là vì hồi ấy các em gái cấp 3 trường mình cực kì mê các anh bộ đội, nó như 1 phong trào vậy, ngày nào cũng thấy thư từ bay về tới tấp, nào là binh chủng pháo binh, HVKTQS, HVCAND, chả biết chúng nó hót hươu hót vượn gì… nhiều em còn làm hồ sơ thi Sư phạm nữa cơ, mơ ước là sau này thành cặp vợ chồng kiểu mẫu “pháo anh trên đồi cao nã vào đầu giặc Mĩ, bục giảng dưới hầm sâu em cũng là chiến sĩ” . – nhất là các em bên ban Xã hội.
Và, lí do thứ 2: là anh trai em gái thì không có sờ má gái như vậy!- Lúc đó mình nghĩ thế.
Chính vì 2 lí do đó mà tối hôm ấy đi học thêm về, mình phóng ra bưu điện, lao vào bốt gọi điện ngay cho gái. Và sau khi được giải thích đó là anh trai vừa đi xa về thì mình như 1 thằng trẻ con được kẹo, trút được gánh nặng ngay lập tức, lại phóng xe đạp về với tâm trạng phơi phới. Phơi phới được đến chiều hôm sau. Dấu ấn đầu tiên mà mình biết gái không ngây thơ như mình nghĩ.
Chiều đó, sau khi đưa gái đi học về, mình với thằng H tạt vào ngồi quán bia gần nhà gái (chỗ mình có phố bia, vẫn nhớ là 2K 1 cốc hồi đó. Học sinh, chẳng có tiền, mấy cái nem chua để từ đầu đến cuối buổi, chỉ dám ăn lạc luộc, bánh đa vớ vẩn). 2 thằng đang chém gió điên đảo thì thấy tiếng gọi thằng H
– Ê, H!
– H: Anh K, vào đây ngồi với bọn em
Ông anh nhìn lùn tịt, mặt khắc khổ bước vào, nhìn thấy mình chìa tay ra bắt luôn.
– Em chào anh ạ, em là C bạn của H
– Ông K: Anh là K. Rồi quay sang bảo thằng H:
– 2 em cứ ngồi đi, anh mua can bia về tối có khách.
Thằng H thì không chịu cứ nằng nặc bắt ông ấy ở lại, mình chả hiểu ông này là cái j mà nó làm như bác Hồ thế không biết. Cuối cùng thì ông K cũng ở lại kèm theo điều kiện là uống 1 cốc xong phải về.
– H: Đây là anh K, anh trai của C.
À, hóa ra vậy, mình như bắt được vàng, cơ hội lấy hình ảnh. Ngồi hỏi han này nọ, thì bỗng dưng thằng H chỉ mình nói
– H: thằng này đang tán cái C đó anh. Anh thấy em rể được không? hehe
– Anh K: Thế hả? Ừ, cứ yêu nhau là được, khà khà. Anh thì quan trọng gì, công nhân như anh ráo mồ hôi ráo tiền, chả có thời gian để ý gì đến nó, ông M (anh cả) thì đóng quân xa, cả năm mới về 1 lần, nhiều khi cũng thương nó, nó có người yêu nhà tao còn mừng ý chứ.
Nghe đến đây mình thấy hơi chột rồi, nhưng vẫn cố hỏi thêm, chắc ai cũng từng gặp qua cái cảm giác này, cảm giác hỏi và hy vọng mình sai.
– Mình: Thế anh M Tết vừa rồi có về không anh?
– Anh K: Có, ổng về trước Tết đến mùng 2 lại lên đơn vị luôn, mấy năm nay toàn thế, sang năm mới lại về.
À ừ. Vậy là hiểu anh trai rồi. Anh trai à? Trò dối trá mình không bao giờ tha thứ. Mình sa sầm mặt, hồi đó còn trẻ con, thất vọng thế nào là thể hiện ra mặt luôn.
Tối hôm ấy điện thoại phòng mình kêu liên tục (hồi ấy chưa có di động). Biết bị lộ nên gọi điện thanh minh à!? Haha. Lần nào chuông reo mình cũng nhấc, nghe thấy tiếng C mình lại dập xuống. Đến lần thứ 4, mình mới nóng mặt
– M: Bạn đé.. có lịch sự tối thiểu hả? Có biết làm phiền gia đình tớ thế nào không? Rồi dập máy.
Hôm sau đến lớp mình nhận được 1 lá thư. C nhờ thằng H đưa. Không cần biết viết gì, mình xé ngay trước mặt thằng H, vo viên ném luôn sọt rác. Thằng bé ngớ người không hiểu chuyện gì. Với mình đơn giản sự thật chỉ có 1, ngay thẳng thì chẳng có gì phải giải thích. Mình cũng tránh mặt C từ đó, nhiều hôm thấy mình đang ngồi ghế đá, C tách nhóm bạn đi lại chỗ mình định ngồi thì mình lại đứng dậy đi vào WC. Chẳng muốn nói gì, nghe gì.
Thời gian đó kéo dài đến lúc thi tốt nghiệp. Mình thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm C – xuống sắc thấy rõ, gầy và hốc hác, không còn khuôn mặt bầu bĩnh nữa. Nhưng mình mặc kệ, cái mình bị lừa dối còn đau hơn nhiều lần!
***
Thi tốt nghiệp xong, gái có tổ chức 1 buổi tiệc nhỏ để coi như chia tay thời cấp 3. Tất nhiên mình cũng được mời. Chẳng thiết tha gì, nhưng nghe mấy thằng bạn nói ra rả, rồi thêm mấy em L,K nói thêm vào nữa nên cũng quyết định diện đồ đến nhà em nó. Tiệc hôm nay cũng chẳng khác gì buổi 8/3 trước mình đến, vẫn từng ấy mống, cơ mà hôm nay có cả bia rượu. Chắc là quất 1 buổi sau cùng đây.
Mẹ C thấy mình thì vẫn rất niềm nở, nhưng nghe trong giọng nói có vẻ gì đó không thích.
– Sao lâu nay không thấy đến chơi C?
– Dạ, cháu bận học ạ
– Ừ, dạo này thấy em nó buồn buồn. Mấy đứa chơi với nhau thì bảo ban đừng để ảnh hưởng gì đến học hành nha cháu, sắp thi rồi. Giọng trách móc
– Dạ
Vào nhậu. Gái giành ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng lại gắp cho mình, mình không gắp ra mà cứ để đấy đến lúc đầy cả bát, 2 đứa cứ thế không nói gì. Mình kệ. Được 1 lúc.
– Sao C không ăn? Tớ nấu không ngon à?
– Không phải.
– Thế C ăn đi, đầy cả bát rồi.
– C kệ tớ.
Được lúc thì nghe thấy xụt xịt.. gái đưa tay lên quệt mắt. Mình hoảng quá rút cái khăn đưa ngay cho gái, cứ thấy con gái khóc là mình cuống hết lên, haizzz. Đấy là trong lòng, còn ngoài mặt mình vẫn lạnh tanh. Ngước nhìn lên thì thấy bố gái đang nhìn 2 đứa, mắt rực lửa, chắc ông nghĩ đây là thằng làm con gái mình ốm yếu như thế. Mẹ gái thì nhẹ nhàng hơn.
– Bác uống riêng với thằng cu C nào!
– Mình: Vâng ạ, cháu mời bác – mình cầm cốc lên
– Đỗ đại học nhé!
– Vâng cháu cảm ơn bác – cháu hiểu ý bác mà.
Bọn kia thì nhao nhao lên bảo bố gái phân biệt đối xử này nọ, bla bla bla làm ông bác phải uống đủ với cả lũ.
Được bia rượu tiếp lời, mấy anh chị có gì là cứ tuôn ra hết, ôm nhau, thủ thỉ, khóc lóc. 3 thằng mọi khi như đô vật, động tí là nhè mình ra đánh mà giờ nhìn như 3 con mèo. Mình thì chẳng vấn đề gì vì từ cấp II cứ bố 1 cốc con 1 cốc, bia hơi.
Uống cũng tê tê rồi, bỗng em L bật dậy, bụm miệng khóc xong lấy xe phóng về luôn, chẳng chào hỏi gì ai. Thằng T cứ ngồi đần mặt ra xong lại cúi xuống. “Gì mà như Lan Điệp vậy trời” – mình nghĩ. Mấy đứa lại xúm vào hỏi han thì nó cứ gạt đi, nước mắt lã chã, bảo nó đuổi theo thì nó cứ ngồi gục đầu xuống, lại khóc. Mình bực mình quá chửi
– ĐM, mày không chạy theo nó xem nó đi đâu, con gái uống rượu ra đường giờ này, ngồi khóc ccc.
Nó vẫn ngồi im, xong tự dưng bật dậy, lao ra xe, trước khi phóng đi còn hú lên “Tao sẽ không để L phải khổ nữa!” Bố thằng dở! Mấy đứa kia thấy thế cũng buông hết bát đũa chạy theo ra, mình cũng không ngoại lệ. Đang định trèo lên con mini huyền thoại thì em C chạy lại gần cầm lấy tay lái
– C: C đừng đi nữa, vừa uống rượu rồi!
– Mình: Tớ còn tỉnh nhất đó C
– C: Thôi C đừng đi nữa, tớ có chuyện muốn nói với C – À ra thế chứ.
– M: Có chuyện gì nữa vậy C?
– C: T muốn nói để C hiểu, C hiểu lầm tớ rồi. Anh đó học trường mình, ra làm bộ đội chuyên nghiệp nên 8/3 không được nghỉ, ngày hôm đó anh ấy về và qua chở mình đi uống cafe để tặng quà. T thấy thương anh ấy đi xa nên đi cùng, nhưng t cũng đã nói hết với anh ấy về tình cảm của mình, về cả C nữa C ạ. Tớ xin lỗi C vì đã nói dối C.
– M: Có là gì của nhau đâu mà C phải giải thích với mình? Giải thích với chúa nhé (hồi năm đó câu này rất thịnh hành ) Mình bất cần.
– C: Vì, vì tớ không muốn mất cậu. Hức hức
– M: Không muốn mất C, cũng không muốn mất luôn cả anh bộ đội đúng ko? 2 anh chị tình cảm thế cơ mà.
– C: C, C không được xúc phạm tớ! Những tình cảm của anh ấy tớ đều từ chối. Lỗi của tớ vì tớ không dứt khoát nên anh ấy hiểu lầm, và đến giờ vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Tớ xin lỗi, tớ hứa sẽ không nói dối thêm 1 lần nào nữa!
Thực ra trong thâm tâm, không hiểu sao khi chỉ cần nghe gái nói trong nước mắt là mình đã tha thứ cho gái rồi. Nhưng bản tính cố chấp khiến mình chẳng thể lại gần ôm gái vào lòng được. Nhìn kĩ lại, mình cũng đã quá trẻ con, ít ra mình nên đòi hỏi để được biết sự thật, chỉ vì chuyện đó mà mình lặn gần 3 tháng không thèm hỏi han, gái sụp xuống thấy rõ. Nhưng cũng trong thời gian đó, mình đã thấy tình cảm chai đi, chẳng còn những mong nhớ gặp mặt, hay thấp thỏm nhìn thấy dáng nhỏ xinh của gái nữa… Tất cả là vì cứ mang trong mình tư tưởng bị phản bội, trong khi đã là gì của nhau cơ chứ. Càng nhớ, càng gét, càng không muốn gặp. Thật buồn cười.
– M: tớ hiểu rồi.
C nhìn mình, khẻ mỉm cười, mắt vẫn long lanh nước
– C: C có muốn cầm tay tớ không?
– M: Không.
Gái bất ngờ. Có lẽ cả nghìn thằng thì cũng chẳng có lấy 1 thằng như mình, gái đưa lên đến mồm rồi còn chê, trong khi đó là người mình nhớ thương bao lâu. Mình tiếp:
– Trong thời gian qua, cảm xúc của t bị chai đi rồi C ạ, đó không phải lỗi của C, nhưng cảm xúc thì khó mà lấy lại, tớ xin lỗi. Có thể 1 ngày nào đó, tớ sẽ cầm tay C, và nói những điều hay ho hơn, nhưng không phải bây giờ.
– C: Bạn thật khó hiểu, có lẽ vì vậy mà nhiều người con gái khóc vì bạn.
– M: C nhầm rồi, tớ chưa để ý ai ngoài C
– C: C mới nhầm đó, C không để ý thôi.
Lặng im. Rồi gái nói tiếp:
– C: C có thể cho tớ ôm 1 lần được không?
Mình không nói gì, chẳng bất ngờ. Gái tiến lại gần, ôm, chặt lắm. Được 1 lúc thì mình gỡ 2 tay gái ra, nhưng gái nhất quyết không chịu.
– C: Không! Không buông ra đâu.
– Mình: Có ích gì hả C, cố giữ cái không thuộc về mình. Lỗi là của tớ, nhưng tình cảm chẳng có lỗi gì cả. C có tin tớ không? Còn tớ tin sẽ có 1 ngày tớ nói yêu C đấy, có điều không phải bây giờ. Tớ cần thời gian.
C buông mình ra và ngước lên, nhìn thương lắm.
– C: Hứa nhé!
– M: Hứa!
– Bắt tay nào. Hihi
Nhưng, gái trượt đại học, cú sốc lớn…
Gái cắt đứt mọi liên lạc với mọi người, đóng cửa tự kỉ. Cách duy nhất để gặp là đến nhà. Gái xấu hổ, vì hot girl lại trượt đại học. Mình thì chẳng nghĩ ngợi gì, học tài thi phận, vẫn thường xuyên đến chơi với gái, nhưng thái độ của gái làm mình thấy khoảng cách ngày càng xa. Trong câu chuyện gái bao giờ cũng cố đưa đẩy giống như kiểu “C vào trường, nhiều con gái lắm, tha hồ nhé”, hay “Tìm người yêu nhanh nhanh còn giới thiệu với bạn bè nào, hihi” … vài lần đầu thì mình còn trêu lại, và còn nhớ mình đã cầm tay gái nói: “mình vào trước đợi 1 năm mà, cứ yên tâm học nhé!”
Thêm nữa, trong mình vẫn mặc cảm vì đã gián tiếp làm gái trượt ĐH nên dù gái thế nào thì mình vẫn đến, khó chịu cũng đến.
Nhưng, càng về sau thấy càng nhàm, gái lặp đi lặp lại câu nói và tỏ ra miễn cưỡng khi gặp mình. Tự ái, cảm giác bị xúc phạm niềm tin, mình quyết định dừng lại. Mình vẫn còn nhớ mang máng đại ý là: “C coi thường tớ quá rồi, yêu thương nhau có phân biệt giỏi dốt, giàu nghèo đâu? Những gì cần nói tớ cũng đã nói, những gì phải làm cho C tin tưởng thì tớ cũng đã làm, nhưng chẳng bao giờ đủ với C thì phải. Cảm ơn C vì những tình cảm ban đầu thật đẹp”
Rồi mình đi, chấm dứt mọi liên hệ, nhưng mình đã không làm được. Chính xác là cả 2 không làm được để rồi lại đến với nhau, và yêu nhau thực sự.
Chap 3 – Sóng trong lòng
Năm nhất – Kì 1 ĐH
Nhập học xong, mình nhanh chóng kết thân với mấy thằng. Hợp cạ biết ngay. Mấy thằng ngoan ngoãn được 1 thời gian thì quay lại với bản chất. Thỉnh thoảng mình với chúng nó lại trốn ra cổng bắn thuốc lào, trà đá, lúc thì Playstation hoặc Half- life. Mấy thằng ban đầu bảo thằng lớp trưởng phải gương mẫu này nọ, quên đi. Còn mấy thằng bạn ban đầu nhìn mình bằng ánh mắt e dè lắm, nghĩ mình mọt sách, nhưng sau vài lần rượu chè be bét, rồi chơi game chửi bới tung zời thì chúng nó cũng dần dần hiểu mình là thằng thế nào, chẳng ngoan ngoãn và thích hợp với cái chức danh đó. Thế mà, suốt 4 năm trời mình cũng không thoát khỏi cái mác “cán bộ” đó. Nói về gái M, mình và gái sau lần đầu tiên gặp nhau cũng không có ấn tượng gì nhiều, cũng không tiếp xúc nhiều. Mình ngồi bàn cuối, em ý cũng ngồi bàn cuối nhưng dãy khác, cùng với mấy thằng học lại. Hot girl nên bị săn đón là phải rồi, lúc nào cũng thấy ra chơi là tíu tít – lúc đó mình còn nhìn gái với ánh mắt khác – đú đởn, học không học, ngồi trong lớp còn nhắn tin, thỉnh thoảng còn nhận thư của mấy thằng học lại nữa. Lúc đó trong đầu mình chẳng nghĩ gì đến gái gú, chỉ học, thỉnh thoảng nhậu nhẹt và đá bóng.
Giải bóng đá của khoa, cả lớp chộn rộn hẳn lên, hôm nào cũng họp bàn rồi hè nhau đi tập, năm đầu mà, màu cờ sắc áo nữa. Đúng sở trường nên mình bỗng dưng đã được chú ý lại càng hot. Sân bé tí, chạy chẳng mất sức, ghi bàn cứ sòn sòn. Mỗi khi ra sân nghỉ là lại có người tay cốc nước tay khăn chờ sẵn: là M.
– M: C uống nước đi, lau mặt đi.
– Mình: Cảm ơn nhé, kệ tớ đi. Rồi mình lấy tay cầm áo lên lau mồ hôi luôn.
– M: Sao làm thế?, bẩn lắm. Rồi gái lấy cầm khăn lau luôn mặt cho mình. Mình đơ luôn, nhưng vì thấy con gái mà tự nhiên quá mình không thích nên mới nói hơi to:
– Mình: M để kệ tớ đi, ra ngồi với bọn con gái đi ra đây làm gì!
Nhìn sang thấy cả lớp đang nhìn từ bao giờ. M thấy thế thì ngại, lủi ra chỗ bọn con gái ngồi túm tụm. Mình cũng kệ, mệt bỏ mẹ để ý được gì. Lúc sau lướt qua thấy đang cầm khăn mùi xoa, mũi thì cứ xịt xịt. Haizzz, con gái tomboy, ăn mặc hiphop mà mít ướt vậy à? Mình thấy hơi có lỗi định ra nói vài câu thì mấy thằng đã gọi vào tiếp hiệp 2.
Hết trận, lớp mình thắng bọn cùng khóa, cả lũ hò hét ầm ĩ, lại còn cầm trống chạy qua lớp nó gõ đùng đùng . Gì thì gì chứ cùng Khoa mình không có chuyện đoàn kết đâu, 2 lớp vừa vào đã gét nhau như cờ hó rồi, nên giờ thắng được bọn nó là cả lớp sướng lắm, hô hào đi nhậu luôn. Mình thì lúc ấy chỉ muốn nói với M vài câu. Bước chậm rãi đến chỗ M, định nói vài câu thì có lẽ nàng biết trước ý định của mình nên chạy ra chỗ khác luôn. Hơi quê rồi nha. Đang chưa biết tính sao thì thấy ầm ầm:
– ĐM, chúng mày chơi bố à? Chơi chết mẹ chúng nó đi.
Mấy thằng lớp bên kia đang thằng cầm gạch ném, thằng cầm gậy lao vào chỗ lớp mình. Cả lũ con gái chạy tán loạn, mấy thằng đội bóng cũng tản ra ngay tìm đồ chơi lại.
Mình quá bất ngờ, vì cấp 3 choảng nhau không lạ, nhưng ở đây lại là ĐH, lại còn là khoa Sư phạm duy nhất, mà bọn nó ngông cuồng không chấp nhận được. Chỉ vì cái mác cán bộ, mà mình sẽ không thể cầm gạch mà chỉ chạy ra can rồi tìm cớ chơi bọn nó sau.
– M: Mấy thằng kia, đá xong rồi chơi bẩn hả? Thôi đi không tao gọi bảo vệ đấy.
– Đm mày chơi bẩn này! 1 thằng xông vào phang mình luôn, mình giơ tay lên đỡ nhưng nó lại vụt vào sườn, mẹ k, đau thấu xương. Mình ngã ra luôn, coi như 1 chiến sĩ bỏ trận.
Xử xong mình, nó quay qua luôn chỗ 1 thằng bạn đang ngồi cùng mấy đứa con gái, nó bị trẹo chân, coi như phế rồi thế mà bọn kia còn cố đánh. Và mấu chốt ở đây, nó vụt thằng bạn mình bất kể có ai bên cạnh, vụt luôn cả vào người mấy đứa con gái. Mình thấy thế không chịu được nữa, lùng ngay 1 cái gậy và mặc kệ tất cả bọn kia, nghĩ trong đầu sẽ chỉ xử thằng này mà thôi. Lùng được cái gậy chạy ra đến nơi thì nó đã chạy đi rồi, mình chạy như điên đuổi theo nó mà nó không biết.
– “Chát”
Thằng bé oằn người ra, mình lao vào làm vài phát nữa vào bụng cho nằm im luôn. Tội đánh cả con gái. Đang hăng máu định quay ra tìm bọn còn lại thì 2 thằng nữa đang phóng ầm ầm đến. Mình né được 1 thằng, vụt trúng người thằng thứ 2 thấy nó lảo đảo, đang định ra chơi tiếp thì ăn ngay 1 phát vào lưng, nhịn đau không quay lại cứ thế xấn đến chơi tiếp thằng kia để cho 1 thằng mặc sức đạp vào người (Từ trước giờ đánh nhau mình chưa bao giờ không no đòn cả, vì chỉ tập trung chơi 1 thằng đến chết, mặc cho bọn kia nó đánh đập mình thoải mái). Đau muốn ngất đi thì thấy thằng kia “Ái” lên rồi ngã gục xuống, tay ôm đầu, máu từa lưa cả.
Em M đã ghè cả nửa cục gạch vào đầu nó luôn rồi, xong lại nhặt lên định ném tiếp (bá đạo quá!) thì mình lao đến ngăn kịp, M thấy thế thì ôm lấy mình luôn, tay cứ lần lần sau lưng mình (chắc sợ gãy xương). Mình buông gái ra để xem thằng kia nó có làm sao không thì lướt thấy mắt gái ươn ướt. Thằng kia thấy thế cứ nằm 1 tay ôm đầu 1 tay chỉ chỉ về phía mình. Chỉ cái thằng cha mày à?
Phen này to chuyện, cả 2 bên dừng lại hết, gì thì gì động đến máu me là mệt, có khi còn đuổi học. Mình hô cả lũ đưa nó vào phòng y tế của trường, nhưng đưa xong vào mới thấy ngu vì ở trường có máy móc gì đâu, thế nên bác sĩ chỉ cầm máu rồi bắt cả lũ đưa vào bệnh viện ngay để chụp chiếu hay cắt lớp gì đó. Cũng may là thằng ấy không sao, chỉ bị rách da đầu và hơi choáng. Gái nãy giờ mặt xanh lét, tay cứ nắm chặt lấy tay mình, người run lên, lúc đèo đến bệnh viện ngồi đằng sau ôm mình cứng ngắc, chắc sốc quá. Thỉnh thoảng bình tĩnh lại thì lại ngồi lùi ra rồi lấy tay sờ sờ lưng mình,
– Đau không?
– Đauuuu.
Gái lấy tay xoa xoa xong lại hỏi
– Còn đau không?
– Mình phì cười: Hết rồi! – Hôm ấy về mới biết bị rạn xương ( rạn xương mà bà ấy đòi xoa hết đau được!)
Thật bất ngờ là thằng ấy biết gái, thậm chí nó còn đang tán gái. Nhìn thấy mình với gái như thế nó hình như càng quyết làm to chuyện, đòi gọi bố mẹ, gọi thầy cô đến. Nó ngồi trên cái băng ca trong phòng cấp cứu gào lên ầm ầm, bù lu bù loa, cả lũ rối như tơ vò sợ. Đang hơi bấn loạn thì mình thấy gái buông tay mình ra, tay chỉ thẳng mặt thằng kia:
– M: Mày có im cái mồm của mày đi không? Tao còn chưa giết mày là may cho mày lắm rồi. Mày gọi bố mẹ mày đi, mày định dọa bọn tao à, tao thách mày đấy!
Thằng kia im bặt luôn. Mình nhìn sang gái và không tin vào mắt mình nữa, gái nói xong quay sang nhìn mình lại cúi xuống không nói gì, lủi lủi ra đứng bên cạnh.
Sau vụ đấy thì cũng không có bố mẹ hay thầy cô gì cả, mọi thứ cứ để tự nó im ắng xuống. Và mình thì đã có ấn tượng với gái, ấn tượng rất mạnh, chính xác là vừa thích vừa sợ. Sau này lúc yêu nhau gái có nói với mình 1 lần, khi đó 2 tay gái đang ở trong tay mình, mắt thì nhìn về xa xăm và ánh lên cái nhìn rất đáng sợ “Ai dám động vào anh, em sẽ giết nó”. Lúc đó thì mình nghĩ gái trẻ con quá, làm sao phải ghê gớm vậy. Nhưng sau khi tìm hiểu biết gái đã từng làm bưởng trường cấp 3, bỗng tự dưng như ma nhập không ăn chơi nữa, bị bọn đàn em đánh cho 1 trận thừa sống thiếu chết, thay toàn bộ quần áo, quyết tâm thi vào sư phạm, lại chỉ bỏ ra 4 tháng để ôn thi thì mình thực sự tin là gái nói thật và phục gái lắm.
Đôi lời nhắn với các anh em: phụ nữ có mạnh mẽ đến mấy thì cũng cần 1 chỗ dựa, anh em hãy là chỗ dựa vững chắc cho họ, đừng như mình, nói rồi không làm được. Và thêm 1 điều nữa, con gái liều lĩnh và đáng sợ hơn chúng ta tưởng nhiều.
Chap 4 – Chớm
Sau hôm đó thì mình với gái tự nhiên với nhau hơn, gần gũi, vì mình chủ động mở lòng ra hơn. 2 đứa cứ thỉnh thoảng lại đi ăn quẩy, ăn sữa chua, rất vui. Lớp mình khi đó cũng bàn ra tán vào nhiều, nhưng chốt lại là “gái ham tài, trai ham sắc” – nghe mà sướng hết cả ruột. Lúc này thì những gì C đọng lại trong mình vẫn lớn lắm, vì thế mà dù sao vẫn còn khoảng cách. Đi đường thi thoảng M đặt tay lên hông mình, mình để yên, nhưng khi M vòng tay qua ôm thì mình gỡ tay ra và lái câu chuyện sang hướng khác.
Vài tuần sau ( khoa mình chỉ đá bóng giải vào cuối tuần) là trận bán kết, mình với gái hẹn nhau sẽ cùng đi ra sân cổ vũ. Lần đầu tiên thấy gái mặc váy! Chân dài và trắng, giày đen. Nhìn thấy gái ở cổng khu trọ mình bị đơ mấy giây:
– M: Nhìn gì?
– Mình: À, tại hôm nay M mặc váy.
– M: Đẹp không?
– Mình: Xấu, chân toàn lông..
– M: Lông đâu mà lông? Xong còn xoay xoay mấy vòng nữa.
– M tiếp: C không thích à? Thế thôi từ giờ không mặc váy nữa – Giọng nghe dỗi dỗi.
– Mình: Đâu, đùa đấy, nhìn đẹp mà. Mà M mặc thì liên quan gì đến tớ đâu, cứ mặc thoải mái đê. Hehe
– M: Ừ, tớ biết mà.
Rồi M trèo lên xe mình, trên đường đi, gái ghé tai mình nói nhỏ:
– C à, đừng cố quên cái gì cả, cứ sống thật với lòng mình nhé!
– Mình: Ừ, tớ hiểu.
2 đứa cứ thế im lặng ra đến khi sân bóng. M buồn, mình biết, nhưng mình vẫn chưa thể quên C được.
Tâm trạng gái hình như chỉ tốt trở lại khi trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Mình thì mặc quần đùi, 1 tay xách nước, 1 tay hoa quả, bên cạnh là hot girl mặc váy ngắn, mặt nghênh nghênh, tay ôm khư khư túi giày tất hôi mù của mình, thấy tự hào lắm (Gái lúc nào cũng thích cầm mấy thứ linh tinh của mình, đá bóng thì là giày tất, bình xịt, cầu lông thì quần áo). Gái dù sao cũng rất xinh, tâm điểm của nhiều thằng, khóa trên cũng nhiều, kể cả mấy ông giảng viên trẻ nữa.
– Anh chị công khai rồi ha? Giọng kiểu đểu đểu. 1 thằng khóa trên.
– Mình: Công khai gì? Có gì mà phải công khai anh?
– Nó tiếp: Thì yêu nhau chứ gì? Nhanh ghê.
– Mình: À… Đang định nói tiếp thì thấy gái quàng tay qua em.
– Gái: Bọn em lâu rồi mà anh, anh thông tin chậm quá đấy, hihi. Xong quay sang em
– Anh đi giày vào đi, mấy thằng nó gọi rồi kìa.
– Mình đơ người: Anh? Mắt chớp chớp.
– Gái: hihi, nhanh + nháy mắt
– Mình: uh, ra luôn đây. Em ra kia cho mát đi.
Rồi mình cầm giày đi luôn, kệ thằng kia đứng đực ở đấy, chắc nó ức lắm, tưởng nhà cao đại gia mà muốn là được à, thích tỉa đểu anh. Mình không coi thường ai, nhưng mình cực gét những thằng nào tinh tướng, giống như thằng vừa kể trên kia, ngồi trong lớp học lại lần 2 mà không chịu học, còn vẽ tranh tặng gái, xong còn tán gái trong giờ, ai hỏi thì lại nói phét là anh lần trước do tính nhầm có 1 phép tính mà phải học lại thôi. Bố sư nhà anh.
Giá như gái là người yêu của mình thì thích thật – mình nghĩ, nhưng lại gạt ra khỏi đầu ngay vì hình ảnh C lại quay về. So với Mai thì Chúc không xinh bằng, dáng cũng không đẹp bằng, nhưng có lẽ cái đầu tiên bao giờ cũng thực sự sâu đậm – từ giờ gọi bằng tên cho đỡ phải lẫn, dù sao cũng qua rồi.
Nhưng cũng từ lúc nào, mình với Mai coi thói quen nguy hiểm, nhắn tin cho nhau mỗi ngày! càng ngày càng trở thành không thể thiếu, ban đầu chỉ là hỏi xem về chưa, và thường Mai là người nhắn, giờ bỗng dưng tắm xong cũng vồ lấy điện thoại, ăn cơm cũng điện thoại kè kè…
Tuần của trận chung kết, mình nhắn tin cho M từ sớm.
– Mình: Đi không M ơi? Tớ qua đón luôn
Đợi đến chiều không nhắn lại. Mình gọi điện cũng không bắt máy. Kệ. Mình vẫn ra sân chiến đấu như thường, không có mợ thì chợ vẫn đông, gần đến trận mới thấy cô nàng lững thững đi ra. Tiến lại gần mình hỏi.
– Điện thoại đâu mà tớ gọi không được?
– M: Tớ ngủ
– Sao dậy không nhắn tin lại để tớ biết?
– M: Máy hết tiền
– Sao thế? Có chuyện gì à?
– M: chuyện gì nhỉ? Đáng lẽ bạn phải hỏi người kia chứ? M chỉ sang góc sân bên kia – là Chúc.
Chúc đang đứng đó, nhìn mình trân trân. Chúc đến từ lúc nào mình cũng không biết. Bên cạnh là Q, 1 thằng bạn thân cùng lớp ĐH, quê Hải phòng, và là người biết hết mọi chuyện của mình, cả Chúc, cả Mai. Có lẽ nàng đã gọi thằng Q ra đón vào đây.
– Mình: Mai biết Chúc à?
– Mới biết! – Và chìa ra cái tin nhắn cho mình xem, là của thằng Q: “Cường có Chúc rồi Mai ạ, bạn không hợp với Cường đâu”. Mai nhìn mình chua chát rồi quay đi, cười – cái ánh mắt và nụ cười như đang chất chứa gì đó trách móc, cam chịu.
Mình đang bối rối vẫn chưa biết nói gì lúc này thì thấy tin nhắn đến, là của Chúc: “2 người đẹp đôi lắm đấy, chúc mừng nhé!” Nghe bực mình, tự nhiên lúc này thì thấy Chúc vừa đáng thương, nhưng thực sự rất khó để thương được! Mình muốn đi sang để nói chuyện, ít ra thì cũng phải chào hỏi vài câu, không thì cũng nên làm rõ. Chúc là người mình đến trước cơ mà.
– Chào!
– Chào Cường
– Hôm nay sao rảnh rỗi ra đây chơi thế?
– Chúc: Q rủ tớ đấy, ra mới biết được sinh viên vui ghê, biết được nhiều thứ nữa, hihi.
– Mình: Uhm, vòng vèo mà làm gì, người đó hiện giờ chỉ là bạn thôi. Giờ tớ không nghĩ gì đến yêu đương đâu.
– C: Sao phải ép mình như thế nhỉ? Phí lắm, hihi.
Đến đây thì mình khá khó chịu
– Dạo này Chúc học thế nào? Có đi lò luyện thi nữa không?
– Tớ vẫn đi mà.
– Mai xinh nhỉ Cường nhỉ?
– Ừ, xinh.
– Tớ thấy hợp với Cường lắm đấy, nhìn 2 người đẹp đôi cực kì.
– Có nhất thiết phải thế không Chúc? Cứ phải dằn vặt tớ mới được à?
– Đâu có đâu, tớ thấy sao nói vậy thôi.
Muốn chấm dứt chuyện này, và không làm hình ảnh Chúc xấu đi trong mình, mình muốn dừng câu chuyện ở đây:
– Mình: Chúc với L qua lớp tớ đi tớ giới thiệu với mọi người đi, đi nào!
– C: Thôi, mất công hiểu lầm đấy, hihi.
– Có gì mà hiểu lầm, đi nào.
– Thôi, tớ đi về đây!
– Sao về? ở lại chơi đã chứ.
– Thôi, tớ với L còn đi có việc nữa, chơi thế thôi. – Rồi C quay về luôn.
“Cường hạnh phúc nhé!” – tin nhắn của Chúc. Mình mỉm cười đưa điện thoại lại cho đứa bạn nhờ cầm hộ. Càng ngày càng xa nhau rồi Chúc ạ…