Những Cô Em Gái

27.09.2014
Admin

Người con gái tóc dài che mặt
Em đến từ đâu và em sẽ về đâu
Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ
Xin chiều đừng qua mau.

Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới
Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi?
Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người?

Chương 4:

Tôi ghé chơi nhà Minh Hoa đến lần thứ mười thì gặp một vị khách lạ.
Sau khi giới thiệu tôi, Minh Hoa quay sang con nhỏ ngồi cạnh:
– Đây là Quyên, học chung lớp với Minh Hoa.
Nhỏ Quyên xinh xắn lạ lùng, xinh đến mức thoạt trông thấy nó bỗng dưng tôi đâm bối rối. Tóc nó dài không thua gì tóc Đinh Lăng. Da trắng như trứng gà bóc, và đôi mắt đen láy như những hạt nhãn trong vườn nhà ông tôi.
Nghe Minh Hoa giới thiệu, hai hạt nhãn chớp chớp nhìn tôi.
– Chào anh! – Nhỏ Quyên e lệ mỉm cười.
Khi nó cười, tôi nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nó. Và tôi ấp úng:
– Chào Quyên.
Tôi chỉ nói được một câu ngắn rồi ngồi thừ ra, mặc Minh Hoa và nhỏ Quyên trò chuyện với nhau.
Tôi mới quen biết Minh Hoa đây thôi. Nhưng vừa gặp nó lần đầu tiên, tôi đã thấy ngay sự gần gũi. Tôi chuyện trò với Minh Hoa vui vẻ và thân mật như với một người bạn cũ.
Với nhỏ Quyên mọi chuyện không như thế. Tôi ngạc nhiên nhận ra sự lúng túng của mình. Tôi hết đặt hai tay lên đùi lại gác lên thành ghế, thậm chí có lúc tôi nhét cả vào trong túi quần, vẫn thấy chúng như thừa ra.
Thỉnh thoảng nhỏ Quyên quay sang hỏi chuyện tôi, và những câu trả lời ngượng nghịu của tôi bao giờ cũng kèm theo một tiếng ho.
Đó là những tiếng ho che giấu sự bối rối, tôi biết thế và tôi không cắt nghĩa được tâm trạng kỳ lạ của mình. Chắc chắn tôi không phải lòng nhỏ Quyên. Trái tim của tôi đã có chủ, mặc dù cho đến nay tôi vẫn chưa có diễm phúc được thấy mặt chủ nhân của nó.
Nhưng không hiểu sao ngồi trước nhỏ Quyên tôi trở nên rụt rè quá mức. Khi nó đưa tay vén tóc, những ngón tay trắng muốt, thuôn dài của nó khiến tim tôi bất giác đập mạnh. Phải chăng đó là cảm xúc của một tâm hồn nghệ sĩ trước cái đẹp? Rimbaud ngày xưa khi đối diện với các giai nhân cỡ nhỏ Quyên chắc cũng đầu váng mắt hoa như tôi?
Tối đó, tôi ngồi trên vỉa hè đường Nguyễn Du lâu hơn thường lệ.
Bản sonate “Au claire de lune” vẳng ra từ ô cửa sổ trên cao dìu tôi vào cõi mộng. Tôi nhìn thấy những ánh trăng đang dát bạc lòng tôi dù trời cuối tháng tối thui.
Chìm đắm vào thế giới âm thanh của nàng Stéphanette, trong một thoáng tôi quên phắt nàng Đinh Lăng tóc dài che mặt, quên cả nhỏ Quyên kiều diễm. Tâm hồn tôi lúc này tràn ngập một nỗi dịu dàng phiền muộn. Tôi biết tôi không thể sống thiếu tiếng đàn của nàng Stéphanette. Mặc dù tiếng đàn nửa như hữu ý nửa như vô tình kia vừa an ủi trái tim lạnh lẽo của tôi lại vừa khiến tôi nhận rõ hơn bao giờ hết sự lẻ loi của mình trên phố vắng.
Ngồi bệt trên vỉa hè hằng giờ, tôi thôi làm Rimbaud vĩ đại. Tôi trở về thân phận nhỏ nhoi của một chàng chăn cừu, rụt đầu trong cổ áo vì lạnh, và vì thất vọng. Cho đến hôm nay bàn tay ngọc ngà của nàng Stéphanette vẫn chưa một lần vén rèm và đôi mắt chắc là rất tình tứ của nàng vẫn chưa một lần nhìn xuống.
Chỉ có tôi:
Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp
Lối đi nào để đến giấc mơ xanh?
Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ
Dẫu chết đi, tình ái lại sinh thành…
Đoạn cuối của bài thơ “Giấc mơ của chàng chăn cừu” vang lên thì thầm trong đầu tôi như một lời than ngậm ngùi, thống thiết.

*****

Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng một phần là do khoai khoái khi biết nàng ái mộ tài thơ của tôi, nhưng phần chính là do nể lời thằng Đông Anh. Một đứa đã thành khẩn mời mình về nhà, trân trọng giới thiệu mình với ba mẹ nó, toàn nói tốt về mình với em gái nó thì mình không thể từ chối khi nó nhờ mình một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chứ tôi hoàn toàn không có ý định tán tỉnh nàng Đinh Lăng. Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng, nhưng tâm sự trong bài là tâm sự dành cho nàng Stéphanette.
Đó chỉ là bài thơ “đền ơn đáp nghĩa”. Khi thằng Đông Anh đem bài thơ về nhà giúi vào tay em gái nó và em gái nó toét miệng cười hoan hỉ, tức là xem như tôi đã trả ơn xong.
Tôi nghĩ đơn giản như vậy. Và tôi đinh ninh ngoài anh em thằng Đông Anh ra, sẽ không có thêm một ai biết chuyện tôi mới gặp em gái nó lần đầu mà đã vội ca cẩm “Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới” như một tên đa tình hạng bét.
Nào ngờ mấy hôm sau, tôi vừa đút đầu vô lớp, thằng Hồng Hà đã chạy lại bá vai tôi, gật gù:
– Mày… mày đúng là thi sĩ.
Tôi tưởng Hồng Hà bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một nhà thơ lớn, liền hí hửng:
– Thằng Đông Anh cũng bảo tao như vậy.
Hồng Hà tiếp tục cảm khái:
– Chỉ… chỉ thi sĩ mới đa… đa tình thế thôi!
Câu nói thứ hai của thằng cà lăm này làm tôi chột dạ:
– Sao mày lại nói thế?
Hồng Hà tủm tỉm:
– Chứ… chứ không phải vừa gặp mặt em gái thằng Đông Anh, mày… mày đã thương sao?
– Trời đất! – Tôi kêu lên sửng sốt – Ai nói mày vậy?
– Thằng… thằng Đông Anh nói chứ ai. Nó còn bảo mày làm thơ tặng cho em gái nó nữa.
Lúc này sét nổ bên tai cũng không làm tôi choáng váng đến thế. Hóa ra thằng Đông Anh hại bạn kia đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.
– Không… không có chuyện… chuyện đó đâu! – Tôi ấp úng nói, còn cà lăm hơn cả Hồng Hà.
– Mày đừng chối! – Tiếng thằng Bội vang lên bên tai cắt đứt lời thanh minh của tôi – Thằng Đông Anh đem bài thơ mày làm cho nhỏ Đinh Lăng vào lớp khoe nhặng, ai mà chẳng biết.
Rồi không để tôi kịp phản ứng, nó ra rả đọc:
– Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới
Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi?
Cũng như Bội, thằng Minh Khôi tiến sát sau lưng tôi lúc nào không hay. Bội mới đọc hai câu, Minh Khôi đã nhanh nhẩu tiếp:
– Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người?
Trong khi tôi ngượng đỏ mặt thì Minh Khôi giơ ngón tay cái lên, khen:
– Mày làm thơ hay lắm. Hôm nào mày làm tặng em gái tao một bài nhé.
Sợ tôi từ chối, nó lật đật quảng cáo:
– Em gái tao còn đẹp hơn em thằng Đông Anh gấp tỉ lần. Gặp mặt là mày mê tít liền.
Thằng Bội sợ mất phần, liền vọt miệng:
– Em gái tao nữa. Em gái tao là hoa khôi trường Sao Mai đó. Mày làm tặng nó một bài nghe Khoa!
Hết thằng Bội tới thằng Diên, rồi những đứa khác. Tụi nó xúm vào khoe em gái. Đứa nào cũng khẳng định em gái nó mới là người đẹp nhất trong những người đẹp và thi nhau “đặt hàng” tôi.
Trong một thoáng, tôi không còn nhớ mình là ai. Tôi tưởng tôi là trưởng ban giám khảo cuộc thi hoa hậu quốc tế. Tôi tưởng tôi là siêu sao trên vòm trời thi ca hoàn vũ, được hàng ngàn người đẹp vây quanh giành giật. Tôi là Rimbaud. Có khi còn hơn cả Rimbaud. Ừ, biết đâu!
Và tôi bắt đầu khệnh khạng:
– Tao không hứa.
– Hứa đi Khoa! – Bội năn nỉ – Em gái tao dễ thương lắm.
Tôi tiếp tục cao ngạo:
– Dễ thương cũng mặc. Thi ca là vương quốc của tâm hồn, không thể ban phát bừa bãi được. Muốn làm thơ phải có cảm xúc.
– Chiều nay mày ghé nhà tao chơi! – Bội kiên trì – Mày sẽ gặp em gái tao. Rồi mày sẽ có cảm xúc.
Minh Khôi hùa theo:
– Đúng rồi đó. Chiều nay mày ghé nhà tao đi.
Thằng Diên không chịu thua:
– Nhà tao nữa…
Tôi lạnh lùng cắt ngang:
– Tụi mày phải xếp hàng.
Chỉ tay vào Bội tôi phán:
– Chiều nay tao ghé nhà thằng Bội trước.
Rồi tôi xua tay, với cái cách một ông vua đuổi đám nịnh thần:
– Thôi, giải tán!
Từ nãy đến giờ, Hồng Hà đứng bên cạnh im lặng quan sát cảnh tụi Pascal quỵ lụy tôi với vẻ mặt hả hê.
Khi tụi kia ai về chỗ nấy, tôi quay sang Hồng Hà, ngạc nhiên:
– Sao mày không kêu tao làm thơ cho em gái mày?
Hồng Hà liếm môi:
– Tao… tao không có em gái.
Tôi tò mò:
– Nếu có, mày có kêu tao làm thơ tặng em mày không?
– Tao không biết.
Hồng Hà bối rối đáp.
Tôi gật gù, hào hiệp:
– Nếu mày có em gái, tao sẽ làm thơ tặng em mày trước tiên.
Hồng Hà có vẻ cảm động trước sự ưu ái của nhà thơ lớn. Nó nói mà mặt buồn xo:
– Ừ, tiếc ghê!
Chiều đó, y hẹn, tôi đến nhà Bội. Sở dĩ tôi chọn đến nhà thằng Bội trước, bởi vì tôi muốn biết hoa khôi trường Sao Mai xinh đẹp cỡ nào.
Hóa ra em gái thằng Bội chả xinh đẹp tẹo nào như nó quảng cáo.
Khi em gái nó bước ra bẽn lẽn chào tôi, tôi tò mò dán mắt vào mặt hoa khôi trường Sao Mai, tim đập rộn. Nhưng rồi tôi thất vọng ngay. Hoa khôi tóc ngắn củn cỡn, lại lưa thưa. Mặt hoa khôi trổ đầy mụn. Lúc hoa khôi cười e lệ, tôi thấy hoa khôi thiếu mất một cái răng cửa trên.
Bội chẳng thèm đếm xỉa gì đến tâm trạng não nề của tôi. Khi em gái nó quay gót, nó nhìn tôi, giọng thản nhiên:
– Em tao đó.
– Ừ.
Tôi “ừ” hờ hững.
Thằng Bội ngu như bò. Nó không nhận thấy giọng điệu chán chường của tôi, hí hửng “đặt hàng”:
– Mày làm tặng nó một bài thơ nhé.
Tôi lại “ừ”, gọn lỏn. Và khi tôi “ừ”, tôi biết tối nay về nhà tôi sẽ làm thơ tặng em gái Bội, dù nhan sắc của nàng chỉ bằng một phần mười nàng Đinh Lăng “tóc dài che mặt”, và bằng một phần hai mươi nhỏ Quyên tôi gặp ở nhà Minh Hoa hôm nọ.
Với tôi, làm thơ cho em thằng Đông Anh hay em thằng Bội, cho nàng Hằng Nga hay cho nàng Chung Vô Diệm cũng thế thôi. Bởi tâm sự trong những bài thơ đó vốn là tâm sự tôi dành cho nàng Stéphanette. Các cô em gái của bạn tôi chỉ là cái cớ để tôi gửi gắm tình cảm cho người con gái khiến tôi phải bồn chồn chôn chân trên vỉa hè đường Nguyễn Du đêm này qua đêm khác.
Có tài thánh thằng Bội mới hiểu được điều đó. Nên ngày hôm sau, nó vô cùng cảm động khi thấy tôi chìa bài thơ ra:
– Tặng em gái mày nè!
Bội trân trọng đón lấy tờ giấy tôi đưa. Rồi lập tức khoe ầm:
– Thằng Khoa làm thơ cho em gái tao nè!
Tụi bạn lập tức xúm đen xúm đỏ quanh Bội.
Thằng Diên giật tờ giấy, ngâm nga:
– Áo trắng ai về qua ngõ xa
Hay làn sương mỏng sắp trôi qua
Trái tim em đập ngoài xa vắng
Sao trái tình tôi rụng trước nhà?
Nó giơ ngón cái lên:
– Tuyệt cú mèo!
Rồi thấy chỉ khen suông thì phí quá, nó thực tế hơn:
– Chiều nay mày đến nhà tao nhé Khoa! Tao sẽ nói em gái tao làm bánh xèo đãi mày.

*****

Một năm học kéo dài chín tháng. Nhưng mới tới tháng thứ ba, thầy Xuân Thu đã hết muốn dạy học trò.
Thầy nghiêm trang nói với chúng tôi:
– Thầy không còn gì để dạy các em nữa. Nếu học để làm bài trong kỳ thi tú tài, các em đã thừa sức rồi.
Thầy Xuân Thu không nói ngoa. Đề thi tú tài môn tiếng Pháp gồm một bài tập rédaction và một bài lecture kèm theo những câu hỏi. Học trò của thầy toàn dân trường Tây, các loại bài tập này tụi nó làm như máy. Hai đứa trường Việt là tôi và Hồng Hà lại là hai đứa luôn dẫn đầu lớp môn rédaction. Xét ra, thầy Xuân Thu không lo lắng là đúng. Tôi kém nhất môn nghe nói. Nhưng kỳ thi tú tài chỉ thi viết, không thi vấn đáp. Vì vậy điểm yếu của tôi không có cơ hội để bộc lộ.
Tất nhiên trước khi tuyên bố hùng hồn như vậy, thầy Xuân Thu đã lôi không biết ở đâu về nguyên một xấp đề thi tú tài môn tiếng Pháp dành cho ban C mấy năm trước, bắt cả lớp ngồi làm tại chỗ.
Chúng tôi è cổ suốt một tuần mới làm xong xấp đề thi của thầy.
Thầy đem xấp bài làm của chúng tôi về nhà, hai ngày sau đi tay không vô lớp, hào hứng phán:
– Tốt lắm! Không rớt một em nào. Đỗ hết. Thậm chí có vài em đỗ cao.
Dù sao, bảo thầy Xuân Thu không buồn dạy học trò cũng không đúng hẳn. Thầy vẫn dạy, nhưng chỉ dạy qua loa, đại khái. Thời gian còn lại, thầy toàn kể chuyện lúc thầy sống bên Tây.
Nhưng chuyện bên Tây kể hoài cũng hết, thầy Xuân Thu bèn nghĩ đến chuyện rủ học trò trốn học đi chơi.
Thú thật, trước đó và mãi mãi sau này, tôi chuyển rất nhiều trường, học với rất nhiều thầy cô khác nhau, vẫn không thấy ai tài tử bạt mạng như ông thầy dạy tiếng Pháp năm lớp mười hai của tôi.
Hôm đầu tiên nghe thầy bảo:
– Hôm nay thầy trò mình đi chơi!
Tôi tưởng thầy sẽ đĩnh đạc dẫn đầu cả lớp tiến ra theo cửa chính như những thầy cô các năm trước vẫn dẫn học trò đi dã ngoại.
Tôi đinh ninh như thế nên sau khi xếp tập, tôi liền ôm cặp hiên ngang bước ra cửa.
– Khoa, em đi đâu đó?
Tiếng thầy Xuân Thu gọi giật khiến tôi dừng bước, quay lại:
– Thưa thầy…
Thầy Xuân Thu khoát tay:
– Không đi ngả đó được. Thầy trò mình nhảy cửa sổ đi cổng sau.
Tôi chưa hết ngơ ngác, thầy đã quay sang thằng Bội, hạ lệnh:
– Bội, em nhảy ra trước, canh chừng giám thị hành lang.
Thầy Xuân Thu điều khiển học trò cũng oai vệ không kém một viên tướng đang chỉ huy trận đánh giữa chiến trường.
Được giao sứ mạng trong đại, Bội hào hứng nhét tập vào lưng quần, lồm cồm leo qua cửa sổ ra sân sau.
Thầy Xuân Thu ban “quân lệnh” thứ hai:
– Minh Khôi, Hồng Hà, hai em đóng chặt cửa chính và cửa sổ phía trước lại.
Minh Khôi và Hồng Hà nhanh : Dng thi hành nhiệm vụ.
Cửa vừa đóng, cả thầy lẫn trò lập tức bu lại chỗ cửa sổ thằng Bội vừa leo qua, hồi hộp chờ nó ra hiệu.
Tôi đứng sau lưng thằng Diên, nhón chân nhìn ra ngoài, thấy thằng Bội đang ngồi thu lu sau gốc mẫu đơn trắng ở góc rào.
Nó nấp sau bụi cây, dáo dác đảo mắt tứ phía. Bội ngồi lâu thật lâu, có đến cả chục phút, mặt không ngừng nhăn nhó. Chắc giám thị hành lang vẫn còn lảng vảng quanh các dãy lớp gần đó nên thằng Bội mới mặt mày bí xị như thế.
Tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Minh Khôi thúc mạnh vào lưng:
– Chuẩn bị leo ra đi!
Tôi giật mình ngước lên, thấy Bội đang đưa tay ngoắt ngoắt.
Thế là người trước kẻ sau, thầy trò tôi lục tục trèo lên bệ cửa, phóc ra ngoài.
Bác bảo vệ cổng sau thấy đoàn người tiến ra một cách đáng nghi liền chặn lại:
– Tụi mày đi đâu giờ này?
Thầy Xuân Thu vẹt học trò, đàng hoàng tiến lên:
– À, bác Tám! Bữa nay tôi dẫn học trò đi thực tập mà.
Bác Tám nhác thấy thầy Xuân Thu, liền lễ phép cúi đầu:
– Chào thầy! Vậy mà tôi tưởng các em đây trốn học đi chơi!
Nói xong, bác móc xâu chìa khóa trong túi áo ra, loay hoay mở cổng.
– Cảm ơn bác!
Thầy Xuân Thu nói, và ung dung dẫn học trò tiến qua cánh cổng mở hé.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, đi vài ba bước, thầy liền quay lại:
– À, bác Tám này! Sắp tới, thầy trò tôi đi thực tập thường xuyên lắm đấy.
Thầy Xuân Thu nói xa xôi, nhưng bác bảo vệ hiểu ngay:
– Dạ tôi biết rồi, thưa thầy. Tôi sẽ để cổng cho thầy và các em qua.
Bác Tám bảo “biết rồi” nhưng tôi ngờ là bác chẳng biết gì cả. Vì khi miệng bác trả lời sốt sắng như vậy, tôi vẫn thấy mặt bác nghệt ra đến tội. Chắc từ ngày giữ chân bảo vệ của nhà trường đến nay, chưa bao giờ bác thấy một ông thầy dẫn học trò chuồn ra cổng sau để đi thực tập như ông thầy dạy tiếng Pháp của tôi.
Lần trốn học đầu tiên, thầy Xuân Thu dẫn tụi tôi đi “thực tập” ở rạp xi nê. Tất nhiên là thầy bao toàn bộ tiền vé.
Thầy trò chui vô rạp Trưng Vương gần ngã năm Thái Bình Dương ngồi xem phim “Love story”, bộ phim đang nổi tiếng như cồn tại Mỹ, do Ryan O’Neal và Ali Macgraw thủ vai. Phim hay tuyệt, dài ba tiếng đồng hồ nhưng xem không chán. Đến trưa trờ trưa trật, thầy trò mới bước ra khỏi rạp, miệng ai nấy đều không ngớt xuýt xoa.
Lần trốn học thứ hai, thầy Xuân Thu bao học trò ăn phở.
Lần thứ ba, thầy dẫn tụi tôi đi “thực tập” tại một quán nhậu.
Thầy kêu cả chục món ăn, cả chục lon Coca Cola, một chai whisky và một ly soda.
Thầy bảo:
– Các em uống nước ngọt thôi. Không nên tập tành rượu chè.
Tụi tôi không đứa nào phản đối. Bởi chẳng đứa nào biết uống rượu.
Trong khi thầy Xuân Thu ngồi nhâm nhi từng ngụm rượu thì tụi tôi thi nhau tấn công ồ ạt các đĩa thức ăn thơm phức.
Đến giữa bữa, xem chừng no nê, đám học trò bắt đầu quay sang thách nhau. Xem đứa nào uống được rượu.
Đầu tiên là thằng Minh Khôi. Nó bưng ly rượu thầy Xuân Thu vừa đặt xuống, đưa lên miệng nhắp một tợp. Rồi chùi mép, khề khà:
– Ngon ghê! Đố đứa nào làm được như tao!
Tụi tôi xanh mặt ngó nhau. Không đứa nào mở miệng. Vì không đứa nào có gan nốc rượu như Minh Khôi.
Thầy Xuân Thu không cản, chỉ nói:
– Hơn nhau chuyện học tập mới đáng kể, hơn nhau chuyện rượu chè đâu có gì hay ho!
Bất chấp lời bình luận sáng suốt của thầy Xuân Thu, thằng Minh Khôi đảo mắt một vòng, mặt nhơn nhơn:
– Tụi mày chịu thua rồi phải không?
Bị khiêu khích, Đông Anh nóng mặt. Nó cầm lên ly rượu:
– Tao uống.
Nó kề ly vào miệng. Nhìn bộ tịch hùng hổ của Đông Anh, tôi tưởng nó sẽ dốc trọn phần rượu trong ly vào cuống họng trong nháy mắt.
Nhưng hơi rượu bốc lên nồng quá, chiếc ly vừa chạm môi, thằng Đông Anh lập tức hắt xì hơi hai ba cái liền. Nó hoảng hồn đặt vội chiếc ly xuống, mặt đỏ tía:
– Tao chịu thôi!
Minh Khôi cười hô hố:
– Yếu mà ra gió!
Nó lướt mắt qua những đứa còn lại:
– Đứa nào thử sức?
Tấm gương của thằng Đông Anh khiến tụi tôi im thít.
Chờ cả buổi không thấy ai hó hé, Minh Khôi dán mắt vào mặt tôi:
– Mày đi Khoa!
Tôi lắc đầu.
Minh Khôi khích:
– Mày là Rimbaud, phải biết uống rượu. Xưa nay các nhà thơ đều làm bạn với men say. Nếu không có rượu, đã không có thiên tài Lý Bạch. Không có rượu, Nguyễn Bính đã không viết nổi câu “Người ơi, buồn lắm mà không khóc. Mà vẫn cười qua chén rượu đầy”…
Minh Khôi là một con cáo. Nó đánh ngay vào lòng tự tôn của nhà thơ lớn.
Do dự một thoáng, tôi khẽ liếc mắt về phía thầy Xuân Thu rồi rụt rè cầm lấy ly rượu.
Tôi bưng ly rượu lên nhưng không uống ngay. Những cái hắt xì hơi vừa rồi của thằng Đông Anh khiến tôi chột dạ.
Đang phân vân, tôi chợt nảy ra một sáng kiến. Tôi rót rượu vào lon Coca. Tôi nghĩ như vậy sẽ dễ uống hơn. Rượu hòa vào nước ngọt chắc chắn sẽ bớt mùi đi nhiều.
Nhưng khi tôi kề lon Coca vào môi, thầy Xuân Thu vội đưa tay chặn lại:
– Whisky pha Coca, nặng lắm đó!
Thầy Xuân Thu làm tôi nhụt nhuệ khí quá xá. Thốt nhiên tôi hết ham làm Lý Bạch. Lý Bạch say rượu nhoài ra khỏi thuyền vớt trăng dưới đáy sông mà chết. Tửu lượng ông ngang cỡ Lưu Linh mà còn thế, huống gì tôi. Tôi là thằng Khoa học trò tỉnh lẻ, từ bé đến lớn chưa nhúng môi vào rượu bao giờ.
Nhưng đúng vào lúc tôi định đặt lon Coca xuống và mở miệng nhận thua, thầy Xuân Thu bỗng nói:
– Nếu em chưa từng uống rượu bao giờ thì đừng uống!
Câu nói vô tình của thầy khiến tôi bỗng thay đổi ý định. Tự ái dồn dập, tôi không muốn đầu hàng thằng Minh Khôi nữa.
Tôi cầm lon Coca lên, hùng hồn:
– Không sao đâu, thầy!
Và tôi dốc ngược lon Coca vào miệng. Đúng như tôi nghĩ, whisky pha nước ngọt không đến nỗi khó uống.
Tôi nốc một hơi cạn queo, rồi hiên ngang dằn chiếc lon rỗng xuống bàn, dõng dạc:
– Có gì ghê gớm đâu! Tao uống hoài!
Tôi liếc mắt một vòng qua những gương mặt, hả hê khi thấy tụi bạn đứa nào đứa nấy tròn mắt thán phục.
Minh Khôi bật ngón tay cái:
– Ngon! Mày đúng là Lý Bạch của Việt Nam.
Hôm trước được Đông Anh tôn làm Rimbaud. Nay được Minh Khôi phong làm Lý Bạch, tôi sướng rơn, tưởng như đang ngồi trên chín tầng mây.
Nhưng Lý Bạch chỉ ngồi trên mây được khoảng mười phút. Tới phút thứ mười một, Lý Bạch dụi mắt xuống gầm bàn nôn thốc nôn tháo và qua phút thứ mười hai thì không còn biết trời trăng gì nữa.

Chương 5:

Trong lớp chỉ có một mình Hồng Hà biết chỗ ở của tôi. Hôm đó chính nó đã cõng tôi về nhà.
Tất nhiên bác Đán vô cùng kinh hoảng khi thấy tôi nằm vặt vẻo trên vai Hồng Hà như một xác chết:
– Thằng Khoa bị sao vậy hở con?
– Dạ, không… không có gì nghiêm trọng đâu ạ. Bạn Khoa chỉ say chút… chút đỉnh thôi.
– Say? – Bác Đán như không tin vào tai mình – Thằng Khoa uống rượu?
– Dạ, nhưng uống… uống có một tí thôi bác.
– Nó uống với ai vậy hở con?
– Dạ, uống… uống một mình.
Hồng Hà giấu biến sự có mặt đông đủ của thầy trò lớp mười hai C quanh bàn nhậu.
– Thằng nhỏ hư quá!
Tôi nghe tiếng bác Đán thở dài, nhưng không đủ sức để lên tiếng. Và nếu đủ sức, tôi cũng chẳng biết phải bào chữa cho tội trạng của mình như thế nào. Chẳng lẽ tôi bảo mọi chuyện là do thầy Xuân Thu bày ra.
Khi Hồng Hà đã ra về, bác Đán lom khom xốc tôi vào giường, loay hoay thay quần áo, lấy khăn lau mình mẩy rồi lui cui xức dầu bắt gió cho tôi.
Sau bữa đó, Lý Bạch Việt Nam nằm nhà suốt ba ngày, đầu lúc nào cũng nhức như búa bổ.
Bác Đán ngày hai bữa phải mang cơm từ nhà bà Dần về cho tôi.
Hai ngày đầu bác không nói gì. Ngày thứ ba, thấy tôi hơi tỉnh tỉnh, bác mới nhỏ nhẹ khuyên:
– Rượu không giải quyết được gì con ạ. Đừng bắt chước những kẻ lụy vì tình rồi tàn phá đời mình trong men rượu nghe con.
Trời đất, tôi than thầm trong bụng, bác Đán tưởng tôi uống rượu vì thất tình con nhỏ nào. Như vậy thì oan cho tôi quá. Chắc tại mấy hôm nay bác thấy ngoài tụi bạn trai trong lớp, còn có thêm hai con nhỏ thậm thụt đến thăm tôi.
Đó là Minh Hoa và nhỏ Quyên. Cách đây gần một tháng, Minh Hoa có đến chỗ tôi. Nó gọi là đến cho biết nhà. Từ lúc đó đến nay, nó chưa tạt qua chỗ tôi ở thêm một lần nào nữa.
Hai ngày vừa qua không thấy tôi ghé thăm chị em nó, chắc nó linh cảm chuyện gì nên vội vàng đi tìm tôi.
Lần đầu Minh Hoa đến một mình.
Thấy tôi nằm liệt giường, nó lo lắng hỏi:
– Khoa ốm hở?
– Ừ.
Vừa đáp, tôi vừa hồi hộp liếc bác Đán. Bắt gặp ánh mắt năn nỉ của tôi, bác Đán hắng giọng một cái nhưng không nói gì.
– Khoa ốm nặng không? – Minh Hoa nhìn lom lom vào mặt tôi.
Tôi nhắm mắt, phều phào:
– Nặng lắm.
– Khoa bệnh gì vậy?
Tôi nhíu mày:
– Bệnh gì hở? Ờ, ờ, bệnh cúm.
Thấy Minh Hoa đưa tay định sờ trán tôi, tôi lật đật kéo mền trùm kín đầu:
– Đừng… đừng…
Minh Hoa ngạc nhiên:
– Minh Hoa định xem thử Khoa có nóng không ấy mà.
Tiếng tôi vọng ra từ trong mền:
– Không được đâu. Bệnh cúm là chúa hay lây. Minh Hoa chạm vào là nhiễm bệnh liền.
Nghe tôi hù ghê quá, Minh Hoa rụt tay lại:
– Khoa thò đầu ra đi. Minh Hoa không sờ trán Khoa nữa đâu.
Tôi thò đầu ra, thấy Minh Hoa đã buông tay xuống. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm, liền nhăn nhó:
– Minh Hoa lùi chiếc ghế ra xa chút nữa đi!
Minh Hoa tròn xoe mắt:
– Chi vậy?
– Ngồi xa một chút mới an toàn.
Bữa đó, Minh Hoa ngồi trên chiếc ghế tuốt dưới chân giường trò chuyện với “người bệnh”. Tôi nằm thu lu trên giường, đầu xoay như : Dng : Dng để nghĩ cách trả lời hàng mớ những câu hỏi nhiệt tình và đầy lo âu của nó.
Cho đến khi Minh Hoa đứng dậy cáo từ, tôi mới thở phào thoát nạn.
Nhưng tôi chỉ thoát nạn được có mấy tiếng đồng hồ. Minh Hoa vừa ra về buổi trưa, đến tối nó đã nhanh : Dng quay lại, lần này dắt theo nhỏ Quyên.
Tôi đành phải tiếp tục đóng vai người bệnh, giọng thều thào như sắp chết đến nơi.
Nhưng lần này, tôi không sợ “lây bệnh” cho nhỏ Quyên. Tôi mong được nó đặt tay lên trán tôi biết bao, mặc dù không hiểu tại sao tôi lại mong như thế.
Nhưng nhỏ Quyên khác Minh Hoa. Nó cũng hỏi thăm đủ thứ về bệnh tình của tôi nhưng không buồn kiểm tra xem tôi có nóng hay không.
Suốt buổi trò chuyện, hai bàn tay trắng muốt, thon dài của nó vẫn đặt trên đùi, tất nhiên là đùi nó, một cách bình thản đến đáng ghét.
Chuyện Minh hoa và nhỏ Quyên ghé thăm tôi chỉ có thế, nghĩa là quanh quẩn chỉ hỏi qua đáp lại, xen kẽ với những lời nhắc nhở chăm uống thuốc, ráng nghĩ ngơi như hỏi đáp giữa bác sĩ và bệnh nhân. Thế mà không hiểu căn cứ vào đâu bác Đán lại nghi tôi đang lụy một trong hai con nhỏ này đến mức “tàn phá đời mình trong men rượu”.
Tôi nhìn bác Đán, miệng méo xệch:
– Không có chuyện đó đâu, bác ơi.
Bác Đán không tin:
– Thế sao con lại đi uống rượu?
Câu hỏi vặn của bác làm tôi tắc tị. Tôi không biết phải trả lời sao. Tôi không thể nói sự thật. Tôi không thể khai ra chuyện thầy Xuân Thu rủ học trò trốn học, dẫn học trò vào rạp xi- nê, vào quán nhậu. Tôi sợ bác Đán sẽ xỉu lăn đùng ra giữa nhà.
Thấy tôi ngặm tăm, bác Đán càng tin vào suy đoán của mình. Bác gật gù:
– Chỉ khi đau khổ lắm, con người ta mới uống rượu một mình. Người xưa độc ẩm để công phá thành sầu, con ạ.
Tôi không độc ẩm. Cũng không công phá thành sầu. Nhưng tôi buộc phải làm thinh.
Mắt bác Đán nheo nheo:
– Con bé ghé lúc trưa hôm qua là bạn con?
– Dạ.
– Còn con bé đi theo tối hôm qua là người con đem lòng thương nhớ lâu nay? Là con bé đánh đàn vẫn khiến con tối tối thức làm thơ?
– Không phải đâu, thưa bác.
– Con đừng giấu bác! – Bác Đán lắc đầu – Bác biết, chính là con bé đó.
Bác Đán nói giọng khẳng định khiến tôi ngơ ngác. Nhỏ Quyên quả có làm tôi xao xuyến nhưng đâu tới mức bắt tôi thao thức làm thơ cho nó. Xưa nay tôi chỉ làm thơ cho nàng Stéphanette, chủ nhân giấu mặt của trái tim tôi.
Chắc bác Đán thấy nhỏ Quyên xinh đẹp nên phỏng đoán thế thôi.
Khổ nỗi, bác Đán nói sai, nhưng tôi không dám thanh minh. Tôi không thể một lần nữa khai ra người con gái tôi thương là người cho đến tận hôm nay tôi vẫn chưa biết mặt. Hôm trước nói như vậy thì được. Nhưng hôm nay, thời gian đã qua lâu rồi mà tôi vẫn tiếp tục thú nhận là chưa có cơ hội diện kiến người mình đem lòng yêu thương thì đúng là kỳ khôi quá đỗi. Tôi không muốn là người kỳ khôi. Tôi không muốn bác Đán một lần nữa chê tôi là người lãng mạn, rồi bắt tôi “quên con bé đó đi”. Vì vậy, rốt cuộc tôi đã chẳng nói gì.
Nhưng chẳng nói gì không phải là thượng sách. Bởi chẳng nói gì gần như là thừa nhận.
Bác Đán thở dài:
– Nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản, rồi đời con sẽ ra sao hở con?

*****

Dĩ nhiên nàng Stéphanette không biết người yêu nàng là ai, càng không biết người yêu nàng đang nằm liệt giường ba ngày không dậy nổi. Cho nên nàng không đến thăm tôi.
Nhưng đó là nói ban ngày. Còn ban đêm nàng vẫn đến, không phải qua con đường Bạch Đằng chạy dọc sông Hàn mà qua ngả những giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi không nằm trên giường mà nằm bệt trên vỉa hè đường Nguyễn Du, rên hừ hừ.
Tiếng rên của tôi có lẽ lay động tận tâm can nàng Stéphanette. Nên tiếng đàn đang thánh thót bên tai tôi chợt im bặt. Rồi từ bên trong căn phòng trên tầng hai, một bàn tay thò ra vén rèm cửa sổ. Nàng Stéphanette vén rèm bằng bàn tay trắng thuôn như làm bằng sứ của nhỏ Quyên.
Rồi nàng nhô đầu qua ô cửa, cũng bằng khuôn mặt của nhỏ Quyên. Đôi mắt đen như hai hạt nhãn nhìn xuống vỉa hè bên kia đường, chớp lia chớp lịa khi nhận ra một chàng trai đang thoi thóp.
Cũng như trong cơn mơ lần trước, nàng tức tốc chạy xuống nhà, xô cửa chạy ra. Nhưng khác cơn mơ lần trước là nàng nhận ra tôi ngay. Nàng không hỏi “Anh là ai?” mà hỏi “Khoa đấy ư?”. “Tôi đây”, tôi đáp. “Anh đang làm gì đó?”. “Tôi sắp chết”, tôi nói bằng giọng vẻ như chỉ còn năm phút nữa là tôi sẽ đi chầu trời. Nàng Stéphanette lập tức òa lên khóc “Không! Anh không thể chết”. Tôi triết lý “Con người ai mà không chết, chỉ có sớm hay muộn thôi”. “Nhưng anh không thể chết lúc này”, nàng Stéphanette nức nở. Tôi nhếch môi, khinh bạc “Tại sao?”. “Em cần anh”. Nàng sờ trán tôi “Anh bị bệnh gì thế?”. Tôi khụt khịt mũi “Tương tư”. Môi nàng vẽ thành hình chữ O “Tương tư?”. “Đúng thế”, tôi nhún vai “Các nhà khoa học thừa sức tìm ra các loại thần dược trị bách bệnh, chỉ trừ bệnh tương tư”. “Anh tương tư cô nào vậy?”. “Còn cô nào nữa! Tôi tương tư em, tương tư tiếng đàn của em”…
Những giấc mơ của tôi thường không trọn vẹn. Bao giờ chúng cũng đứt khúc nửa chừng, thường là ở những chỗ hấp dẫn, gay cấn nhất. Hệt như cuốn sách hay bị quá nhiều người chuyền tay nên luôn bị mất những trang thú vị nhất ở phía sau.
Những lúc đó, tôi thường giật mình tỉnh giấc. Để đau khổ nhận ra rằng con người ta không ai sống bằng chiêm bao, càng không thể yêu bằng chiêm bao. Nàng Stéphanette cho đến nay vẫn ngạo nghễ ngự trên tầng hai trong tòa lâu đài của nàng, chưa hề đặt chân xuống đất để hỏi thăm sức khỏe của thần dân, dù thần dân đó là một thiên tài vĩ đại bằng cả Lý Bạch lẫn Rimbaud cộng lại.
Thức giấc nửa đêm, thiên tài cô đơn lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài hiên, càng thêm buồn nẫu ruột, hí hoáy trút nỗi niềm vào thơ:
– Chiều nay tôi nằm bệnh
Em không buồn ghé thăm
Nhưng đêm nay trong giấc mơ tôi
Thể nào em cũng đến
Như em đã từng đến bao lần
Những lần em đến
Em chẳng mang theo nón che đầu
Chẳng có áo đi mưa
Cũng chẳng khăn quàng cổ
Nếu mưa cứ rơi vào giấc ngủ
Ướt em tôi còn gì !
Thiên tài buồn nhưng thiên tài rộng lượng:
Đêm nay mưa cứ rơi
Miễn là đừng làm em tôi ướt áo
Miễn là đừng làm em tôi ướt tóc
Miễn là đừng rơi vào giấc mơ tôi đang ngóng chờ
Còn thì mưa cứ ướt
Dù đấy là lòng tôi
Có hề gì
Giữa cơn đau, nghĩ đến em
Là lòng tôi ấm lại.
Tôi không hề đau, chỉ bị whisky cộng với Coca quật ngã. Tôi chỉ ốm giả vờ để gạt Minh Hoa và nhỏ Quyên. Nhưng không hiểu sao, khi viết những câu thơ lủi thủi kia, tôi có cảm giác tôi đang ốm thật. Tôi thấy ngực tôi nóng ran và lòng tôi quặn thắt.

*****

Xét cho cùng, nàng Stéphanette không đến thăm tôi dù sao cũng còn châm chước được. Nhưng em gái thằng Đông Anh và em gái thằng Bội biết tôi liệt giường ba ngày ba đêm mà không thèm bén mảng đến thì đúng là vô tình vô nghĩa quá sức.
Ngày thứ tư, tôi đi học lại, bạn bè xúm vào hỏi han tíu tít. Ai hỏi tôi cũng vồn vã trả lời. Chỉ riêng Đông Anh và thằng Bội là tôi lờ tịt. Mỗi khi hai thằng này xán lại định bắt chuyện là mặt tôi lập tức lạnh như tiền.
Đông Anh và Bội có vẻ ngạc nhiên trước thái độ xa cách của tôi. Đợi đến giờ chơi, chúng hè nhau xáp lại.
– Mày làm sao vậy hở Khoa? – Đông Anh lên tiếng trước.
Bội phụ họa:
– Ừ, thằng Khoa bữa nay lạ ghê!
Tôi làm thinh ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Đông Anh níu tay tôi:
– Mày giận tao hở?
Tôi vẫn không hé môi. Nhưng nhìn bộ mặt xụ xuống một đống của tôi, hai đứa kia biết là tôi đang giận ghê lắm.
– Tao có làm gì đâu mà mày giận! – Đông Anh nhăn nhó.
Bội hùa theo:
– Hôm đó thằng Minh Khôi khích mày uống chứ đâu phải tụi tao.
Tôi hừ mũi:
– Chuyện đó có gì đâu mà giận.
– Chứ mày giận chuyện gì?
– Tại sao không ai ghé thăm tao? – Giọng tôi đầy hờn mát.
Tất nhiên chữ “ai” trong lời trách cứ của tôi nhằm ám chỉ nhỏ Đinh Lăng và “hoa khôi” trường Sao Mai. Nhưng Đông Anh và thằng Bội ngu như bò, đâu có hiểu.
Đông Anh hăm hở kêu oan:
– Sao mày mau quên quá vậy? Hôm đó tao có đến thăm mày mà.
Bội cũng thống thiết không kém:
– Khoa ơi là Khoa! Tao đến thăm mày rõ ràng, còn lấy quần xà lỏn đưa cho mày thay, sao mày không nhớ gì hết vậy?
Tôi nhún vai:
– Tao không nói tụi mày!
Cả Bội lẫn Đông Anh đều há hốc miệng, ngẩn ngơ:
– Chứ mày nói tụi nào?
Tôi gầm gừ:
– Nói mấy đứa em tụi mày chứ nói tụi nào!
Hai cái miệng lại đồng thanh:
– Mấy đứa em tụi tao?
– Chứ còn ai nữa! – Tôi nghiến răng, oán trách – Tao thức khuya lơ khuya lắc làm thơ tặng từng đứa đến đỏ kè con mắt, vậy mà khi tao nằm liệt, chẳng đứa nào thèm ghé qua xem tao còn sống hay tao đã chết!
Nhìn bộ mặt đang thuỗn ra của hai đứa bạn, tôi thở dài u uất:
– Bây giờ tao mới hiểu tại sao người ta hay nói câu “tình đời đen bạc”!
Thấy tôi lên án em gái tụi nó ghê quá, Đông Anh bối rối đưa tay quẹt mũi:
– Vậy là mày trách oan nhỏ Đinh Lăng rồi.
Thằng Bội cũng chớp chớp mắt:
– Ừ, em gái tao đâu đến nỗi tệ như vậy.
Tôi quắc mắt:
– Vậy mà không tệ?
Bội gãi đầu:
– Lúc nghe tin mày ốm nằm nhà, em gái tao cứ nằng nặc đòi đi thăm…
– Xạo đi! – Tôi nhếch môi.
– Tao xạo mày làm gì. Nó đòi đi, nhưng tao đã ngăn nó.
– Tại sao? – Tôi nhìn Bội lom lom, bán tín bán nghi.
Bội nghiêm trang:
– Tao không muốn nó phát hiện mày bị rượu quật ngã. Một nhà thơ lớn không thể bỏ học ba ngày chỉ vì vài tợp rượu…
Bội chưa nói dứt, Đông Anh đã hùng hồn tiếp lời:
– Đúng thế. Thằng Minh Khôi đã coi mày như Lý Bạch. Lý Bạch Trung Hoa xem rượu như nước lã, Lý Bạch Việt Nam không thể xem rượu như thuốc độc được.
Đông Anh chém tay vào không khí:
– Cũng như thằng Bội, tao quyết liệt ngăn cản nhỏ Đinh Lăng chỉ vì giữ uy tín cho mày.
Bội gật gù:
– Nếu không làm thế, thần tượng trong lòng tụi nó sẽ sụp đổ.
Bội và Đông Anh kẻ tung người hứng, tôi nghe một hồi đầu óc rối tinh rối mù, chẳng rõ thực hư ra sao.
Tôi vờ cảm cúm, gạt nhỏ Quyên và Minh Hoa trót lọt, chẳng lẽ không qua mắt được em gái Đông Anh và Bội? Ờ, nhưng biết đâu bác Đán chẳng vô ý làm lộ bí mật của tôi!
Sau một lúc nghĩ tới nghĩ lui, tôi gật đầu, dịu giọng:
– Tụi mày cẩn thận thế cũng tốt!
Đông Anh mừng rỡ nắm tay tôi, lắc lắc:
– Mày hết giận nhỏ Đinh Lăng rồi chứ?
– Hết rồi.
Bội nắm tay kia của tôi, cũng lắc lắc:
– Mày hết giận em gái tao rồi chứ?
Tôi mỉm cười:
– Ừ.

Chương 6:

Buổi sáng, Đông Anh và Bội vừa phân bua với tôi, buổi chiều tôi đã ngồi ở nhà thằng Diên chờ em gái nó đổ bánh xèo đãi tôi.
Tôi đã hết giận các em gái của bạn mình. Tụi nó không đến nỗi bất nhân bất nghĩa như tôi nghĩ. Những ngày vừa qua nhỏ Đinh Lăng và “hoa khôi” trường Sao Mai nóng lòng đi thăm thần tượng của mình biết bao nhưng bị các ông anh trai cản trở nên tụi nó không thực hiện được nỗi khao khát cháy bỏng trong lòng đó thôi. Không đi thăm tôi được, chắc tụi nó buồn lắm.
Tôi ngồi xếp bằng trên tấm phản trước hiên, phấn khởi nghĩ ngợi lung tung và rung đùi chờ bánh xèo đem ra.
Thằng Diên ngồi cạnh không ngừng xun xoe, chắc nó sợ nhà thơ lớn đợi lâu đói bụng đòi bỏ về:
– Mày cố đợi một lát nhé. Gần xong rồi.
Thấy tôi không đáp, Diên sợ run, lại nịnh nọt:
– Lâu như thế vì em tao muốn làm thật ngon để đãi mày đấy.
Tôi nhìn nó, độ lượng:
– Tao có nói gì đâu!
Lát sau, em gái thằng Diên bưng mâm bánh xèo ra.
Diên hớn hở giới thiệu hai bên với nhau.
Em gái thằng Diên bẽn lẽn y hệt em gái Bội và em gái Đông Anh. Nó luống cuống gật đầu chào tôi rồi hấp tấp quay gót trở vô nhà, nhanh như chớp.
Diên khoe:
– Nó tên là Linh San, hay không?
Tôi cười khảy:
– Giống hệt tên con gái Nhạc Bất Quần trong truyện “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung.
Diên nhăn mặt:
– Mày đừng bao giờ nhắc đến tên thằng cha tiểu nhân Nhạc Bất Quần trước mặt em gái tao. Nó nghe được nó buồn lắm đó.
Rồi Diên cẩn thận gợi ý:
– Muốn khen giống thì bảo giống tên người yêu của Lệnh Hồ Xung là được rồi.
Tôi gật gù, hiểu biết:
– Tao sẽ làm theo lời mày.
Diên vỗ vai tôi:
– Ba tao mê Kim Dung. Khi sinh em gái tao, ba tao đang thích nhân vật Nhạc Linh San nên lấy tên này đặt cho nó.
Tôi ngạc nhiên:
– Nhạc Linh San tham vàng phụ nghĩa, bỏ lãng tử Lệnh Hồ Xung để chạy theo tên “thái giám” Lâm Bình Chi, sao ba mày lại thích?
Diên cười khổ:
– Lúc đó, truyện “Tiếu ngạo giang hồ” đang đăng dở dang trên báo, ông Kim Dung chưa viết đoạn sau, ba tao đâu có biết. Đến khi hay ra thì đã muộn mất rồi.
Nghe Diên than thở, tôi không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Cười vì câu chuyện đặt tên con éo le của ba nó. Cũng cười vì nhan sắc của Linh San trong truyện và nhan sắc Linh San ngoài đời khác nhau quá xa.
Nhạc Linh San trong truyện Kim Dung dễ thương hết biết, không tuyệt thế giai nhân cũng thập phần duyên dáng, trong khi em gái thằng Diên nhan sắc quá trung bình, chỉ hơn được em gái thằng Bội chút đỉnh gọi là.
Nhưng tôi không bình luận, mà cũng không có lý do gì để bình luận. Tôi biết thằng Diên rủ tôi về nhà và bắt em gái nó ngồi toát mồ hôi bên bếp lò đổ bánh xèo đãi tôi đâu phải để gả em gái nó cho tôi. Cũng như Đông Anh và Bội, nó chỉ muốn tôi làm thơ tặng em gái nó.
Vì vậy mà suốt buổi, tôi cắm cúi ăn bánh xèo. Linh San không đẹp nhưng nó đổ bánh xèo ngon tuyệt cú mèo.
Tôi ăn một lèo sáu cái. Rồi đứng dậy:
– No rồi, tao về!
Diên chẳng hề phật ý trước thái độ bất lịch sự của tôi, chỉ nói:
– Nhớ nhé?
Đã quá quen với vai trò của mình, tôi cười toe:
– Sáng mai tao sẽ đưa bài thơ cho mày.
Tôi không nghĩ bài thơ tôi làm cho nhỏ Linh San lại khiến thằng Diên thích thú đến vậy.
Sáng hôm sau nó kê bài thơ của tôi vào sát mắt, ra rả ngâm tới ngâm lui:
– Đừng như hoa lá, đừng như cỏ
Phủ xuống hồn anh một tối đầy
Mà như hoa lá, mà như cỏ
Thức dậy tình anh những sớm mai.
Ngâm nga chán, nó huơ qua huơ lại bài thơ trên đầu như thể bắt được một báu vật, mặt mày rạng rỡ:
– Tuyệt, tuyệt! Trên đời này không thể có bài thơ nào hay hơn!
Tôi sung sướng:
– Mày nói thật đấy hở?
– Thật.
Trước khi làm thơ tặng Linh San, tôi cũng đã làm thơ tặng nàng Đinh Lăng và “hoa khôi” trường Sao Mai. Nhưng Đông Anh và thằng Bội chẳng buồn ganh tị, cũng chẳng buồn bất bình giùm em gái tụi nó.
Nghe thằng Diên bốc “bài thơ hoa cỏ” lên mây, hai đứa nó xúm vào tán tụng:
– Ừ, thằng Khoa làm thơ hay ghê!
– Nó là Rimbaud.
Minh Khôi bước lại:
– Là Lý Bạch nữa.
Lời khen của Minh Khôi làm tôi đỏ mặt. Tôi ngờ rằng nó xỏ xiên chuyện tôi làm anh hùng rơm trong bàn nhậu bữa trước.
Nhưng tôi đã nghĩ oan cho Minh Khôi. Khen xong, nó vỗ vai tôi:
– Mày chưa đến nhà tao đấy nhé.
Hôm trước tôi nhớ Minh Khôi khoe với tôi em gái nó đẹp lắm. Nó bảo em gái nó đẹp hơn em gái thằng Đông Anh gấp tỉ lần. Lần đó nghe nó nói, tôi hơi tin tin. Nhưng bây giờ thì tôi không còn háo hức xem mặt em gái Minh Khôi nữa. Thằng Bội và thằng Diên đã làm tôi hụt hẫng. Hôm đầu tiên, lúc cùng tụi bạn trong lớp đem nhan sắc em gái ra đọ nhau để lấy lòng tôi, Diên tán tụng sắc đẹp của nàng Linh San đến tung tóe nước bọt. Nhưng sự thật hoàn toàn không giống chút gì như nó nói. Bội cũng vậy. Nó đã quảng cáo xằng về hoa khôi trường Sao Mai khiến tôi đâm ra bớt tin lời bạn bè hơn trước.
Tôi nhìn Minh Khôi, nhún vai nói:
– Mày yên tâm. Tao không đến nhà mày nhưng tao sẽ làm thơ tặng em gái mày.
Minh Khôi cũng chỉ cần có thế. Nó đồng ý ngay, còn nhắc:
– Nhớ đấy nhé!
– Nhớ!
Tôi nói, giọng quả quyết. Và tôi biết ngày mai tôi sẽ có thơ cho Minh Khôi đem về giúi vào tay em gái. Làm thơ tặng em gái bạn bè, từ lâu tôi đã là một “chuyên gia” có hạng, và có lẽ là “chuyên gia” duy nhất trên thế giới trong lãnh vực kỳ quái này.

*****

Tôi mừng húm khi Minh Hoa bất ngờ rủ tôi đến nhà nhỏ Quyên chơi:
– Minh Hoa nói thật đấy hở?
– Thật.
Tim đập thình thịch nhưng tôi vẫn làm ra vẻ:
– Có gì đằng đó mà chơi?
– Hôm nay sinh nhật Quyên.
– Sinh nhật? – Tôi trố mắt.
– Ừ. Không gặp Khoa, Quyên nhờ Minh Hoa mời giùm.
Tôi không nghĩ có ngày nhỏ Quyên mời tôi về nhà chơi. Nhỏ Quyên xinh đẹp nhưng nghiêm nghị và mực thước. Thậm chí có lúc tôi thấy nó hơi lạnh lùng, xa cách. Lần nào gặp nó, tôi cũng lúng ta lúng túng, hệt như những lúc đứng trước thầy giám thị, nói không dám nói lớn, cười chẳng dám cười to.
Tất nhiên tình cảm của tôi trước sau vẫn dành cho nàng Stéphanette, điều đó đời đời không đổi. Nhưng tôi chưa từng thấy mặt chủ nhân của trái tim tôi bao giờ, nên mỗi khi muốn hình dung ra nàng, tôi đành phải mượn đỡ hình bóng mỹ miều của nhỏ Quyên.
Nàng Stéphanette dường như chẳng phật ý gì về chuyện đó. Cho nên trong những giấc mơ ngọt ngào của tôi, nàng cũng sẵn lòng cười với tôi bằng nụ cười của nhỏ Quyên, âu yếm nhìn tôi bằng đôi mắt đen lay láy của nhỏ Quyên và vén rèm cửa sổ cũng bằng đôi tay trắng thuôn như làm bằng sứ của nhỏ Quyên nốt.
Nhưng chuyện “vay mượn” này dần dần trở nên phức tạp, không đơn giản như khi tôi mượn tiền thằng Hồng Hà trên lớp.
Thoạt đầu tôi mượn hình bóng của nhỏ Quyên chỉ đơn giản là để bày tỏ nỗi mong nhớ của tôi với nàng Stéphanette nhưng chẳng bao lâu sau tôi giật mình nhận ra sở dĩ càng ngày tôi càng mong nhớ nàng Stéphanette chính bởi nàng luôn đến với giấc mơ tôi qua hình bóng của nhỏ Quyên kiều diễm. Phát hiện bất ngờ đó khiến tôi bối rối khôn tả.
Minh Hoa không hiểu tâm trạng của tôi nên thấy tôi bần thần, nó bèn nói:
– Khoa không biết nhà Quyên thì tối nay, sáu giờ Khoa ghé chở Minh Hoa đi.
– Tôi không có xe.
– Đi bằng xe của Minh Hoa.
Tối đó tôi lếch thếch đến nhà Minh Hoa với gói quà khệ nệ trên tay.
– Gì mà lớn vậy?
Minh Hoa nhìn bọc quà đã gói sẵn trên tay tôi, mỉm cười hỏi.
– Chẳng có gì đặc biệt. Mấy cuốn sách thôi.
Tôi đèo Minh Hoa, cong lưng đạp qua cầu Vồng cao vòi vọi.
Minh Hoa ngồi phía sau, chốc chốc lại “chỉ đạo”:
– Quẹo trái!
– Cứ chạy thẳng!
– Quẹo trái nữa!
Tôi quẹo đến lần thứ tư thì xe vào đường Nguyễn Du.
“Con đường tình ái” với khung cảnh quen thuộc đập vào mắt khiến các mạch máu trong người tôi căng ra như sợi dây đàn.
– Khoa làm sao thế?
Thấy tôi đạp pê- đan trật lên trật xuống liên tục, Minh Hoa ngạc nhiên hỏi.
– Không có gì!
Minh Hoa vẫn không yên tâm:
– Nếu Khoa mệt thì ngừng xe lại đi. Để Minh Hoa chở cho.
– Không. Khoa chở được mà.
Tôi nói, và cố guồng chân một cách khoan thai.
Căn nhà của nàng Stéphanette ở bên tay phải dần dần hiện ra trong tầm mắt. Tôi nhìn chăm chăm lên tầng hai, tim đập rộn.
Phòng vẫn sáng đèn nhưng bóng người con gái tóc dài đã không thấy in trên rèm cửa như mọi lần. Tiếng dương cầm cũng im bặt khiến tôi bất giác thẫn thờ, bàn chân đạp xe trở nên lười nhác. Tôi uể oải nhấn từng vòng rời rạc.
Tôi đã lang thang qua đây bao nhiêu đêm, đã ngồi bệt xuống vỉa hè bên kia đường bao nhiêu đêm. Chỉ để nghe tiếng đàn du dương của nàng Stéphanette rót vào tai như những lời thủ thỉ. Chưa bao giờ nàng Stéphanette quên dạo nhạc cho tôi nghe. Trong những ngày tháng cô đơn nhất, chính tiếng đàn của nàng đã giúp tôi nguôi ngoai nỗi buồn xứ lạ. Tiếng đàn của nàng như cơn mưa mùa hè tưới xuống sa mạc lòng tôi, giúp cây mộng mơ trong hồn tôi nở hoa suốt bốn mùa mười hai tháng. Tiếng đàn của nàng đã sinh ra những câu thơ lấp lánh nhất trong sự nghiệp còm cõi của Rimbaud Việt Nam:
Đôi khi ta vẫn
Rong chơi một mình
Chợt hay phố xá
Bỗng dưng rộng thênh
Khiến cho ta nhớ
Một người không quen.
Ở trong xa cách
Một đôi vai gầy
Ở trong tan vỡ
Nụ cười thơ ngây
Ở trong mờ tối
Em ơi sáng đầy.
Vậy mà đêm nay tiếng đàn quen thuộc kia đột ngột rời bỏ tôi không một điềm báo trước, bảo làm sao tôi không ngỡ ngàng, hụt hẫng.
– Khoa làm gì nãy giờ cứ như người mất hồn vậy? Ngừng lại đi!
Tiếng Minh Hoa đột ngột vang lên sau lưng khiến tôi giật mình choàng tỉnh:
– Ờ… ờ…
– Ngừng lại đi Khoa! – Minh Hoa lại giục.
– Không sao đâu mà! – Tôi liếm môi – Minh Hoa cứ ngồi yên đó, Khoa chở cho!
– Chở đi đâu nữa! – Minh Hoa cười khúc khích – Tới nhà Quyên rồi.
Tôi ngơ ngác:
– Nhà Quyên đâu?
Minh Hoa chỉ tay vô nhà nàng Stéphanette:
– Nhà này nè.
Người tôi lập tức ngay ra như cán cuốc.
Tôi chưa bao giờ bị sét đánh, cũng chưa bao giờ bị điện giật. Nhưng tôi tin rằng dù bị cả hai thứ cùng một lúc, tôi cũng không thể nào choáng váng hơn lúc này.
Ngơ ngẩn, bàng hoàng, tôi lẽo đẽo dắt xe theo Minh Hoa như người mộng du. Cảnh vật chung quanh bỗng trở nên hư hư ảo ảo. Tôi tưởng tôi đang đi trong sương mờ. Tôi tưởng tôi là con chiên ngoan đạo đang bần thần dắt xe vào cổng thiên đường.
Ở lycée Pascal, thiên đường có thánh Pierre trấn giữ, chìa khóa cổng ngài luôn cất kỹ trong túi, muốn vào phải trả lời được câu hỏi “Comprenez- vous?” hóc búa. Thiên đường của nàng Stéphanette đêm nay không người gác cổng, chẳng ai hỏi han, lại có thiên sứ Minh Hoa làm người dẫn đường tin cậy, bảo thằng Khoa tỉnh lẻ là tôi bước chân làm sao không đột nhiên xiêu vẹo như thi hào Lý Bạch cho được!

*****

Sau bữa tiệc, tôi ngồi co ro ở góc nhà xem nàng Stéphanette dạo nhạc. À, bây giờ nàng đã là nhỏ Quyên xinh đẹp. Kể từ đêm nay, chủ nhân của trái tim tôi đã có tên, có diện mạo đàng hoàng.
Tôi ngồi đó, lặng lẽ thu mình giữa những khuôn mặt xa lạ, ngây ngất ngắm những ngón tay thon dài, trắng muốt của nhỏ Quyên lướt trên các phím đàn, những ngón tay nom mềm mại, thanh thoát như bầy thiên nga đang nhảy múa.
Bây giờ tôi mới thấy tôi ngu. Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nhận ra những ngón tay của nhỏ Quyên là những ngón tay được sinh ra để dạo dương cầm.
Tôi thua xa bác Đán tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy nhỏ Quyên, bác đã phán một câu xanh dờn, chắc như đinh đóng cột: “Con đừng giấu bác! Bác biết, chính là con bé đó”. Bác Đán tôi chẳng căn cứ vào đâu cả. Bác chỉ buột miệng theo linh cảm của một người bác thương cháu và chắc là của cả một người đàn ông nhiều năm đau khổ vì tình.
Suốt buổi tối hôm đó, tôi chẳng nói mấy câu. Tim tôi rộn rã nhưng lòng tôi vẫn chưa hết hoang mang. Tôi vẫn chưa kịp hiểu hết những gì vừa xảy ra đến trong cuộc đời lắm hạnh ngộ của tôi.
Khi tôi chào về, nhỏ Quyên nhìn tôi:
– Sao bữa nay Khoa ít nói thế?
Tôi chối quanh:
– Chắc có nhiều người lạ.
– Không nói thì cười đi! Hôm nay là ngày vui của Quyên mà.
Nhỏ Quyên xưa nay nghiêm nghị, ít bao giờ nói những câu như thế. Hôm nay có lẽ lòng nó đang vui vẻ nên phá lệ đùa với tôi.
Tôi nhe răng cười, chắc giống đười ươi.
Khuya đó, tôi chong đèn, gò mình trên trang giấy, tưởng sẽ làm được khối thơ. Nào ngờ tôi nhá đến dập cán bút, thơ vẫn tặc tị.
Rốt cuộc, khi tôi tắt đèn leo lên ghế bố, trang giấy vẫn ttrắng tinh. Ấy là tại vì lòng tôi đang rối bời. Xưa nay tôi không quen làm thơ cho nhỏ Quyên mặc dù tôi hay nghĩ về nó. Tôi chỉ làm thơ cho nàng Stéphanette. Nay hai nàng tự dưng nhập lại làm một, cảm hứng của tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Tối hôm sau, tôi lại xuất hiện trên đường Nguyễn Du.
Tôi đứng tần ngần trước cửa nhà nhỏ Quyên có đến mười phút, lắng tai nghe suối nhạc êm ái rót xuống từ trên cao, lòng tự nhiên bâng khuâng lạ.
Tới phút thứ mười một, tôi ngoảnh nhìn sang vỉa hè bên kia đường, nơi chàng chăn cừu cô đơn đã từng ngồi mơ mộng hằng đêm, bằng ánh mắt lưu luyến như một kẻ sắp sửa lên đường đi xa nhìn lần cuối cùng nơi chôn nhau cắt rốn đầy kỷ niệm, rồi tặc lưỡi đưa tay lên nhấn chuông cửa.
Cửa mở hé, và một người phụ nữ thò đầu ra:
– Cậu tìm ai?
Tôi chưa kịp trả lời, người phụ nữ như chợt nhận ra tôi.
– A, cậu là bạn nhỏ Quyên. Để tôi vào gọi nó.
Năm phút sau, nhỏ Quyên xuất hiện, rực rỡ như một nàng công chúa vừa bước ra từ tòa lâu đài cổ tích:
– Khoa hả? Vào đây chơi!
Nhỏ Quyên dắt tôi lên phòng học của nàng trên tầng hai, nơi đặt chiếc đàn piano bên rèm cửa.
Thấy tôi đứng sớ rớ, nhỏ Quyên mỉm cười:
– Khoa ngồi đi!
Rồi nó hỏi, giọng tự nhiên:
– Khoa đi đâu về ghé hở?
– Ừ, Khoa đi dạo.
Tôi đặt đít xuống ghế, bối rối đáp, giấu biến chuyện mình từ nhà đi thẳng đến đây.
Nhỏ Quyên không để ý đến vẻ lúng túng của tôi, vui vẻ nói:
– Khoa ngồi chơi nhé. Để Quyên đi rót nước.
Còn lại một mình, tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh. Phòng học của nhỏ Quyên thật xinh. Cạnh cây đàn piano là chiếc bàn học nhỏ nhắn, vuông vức ngổn ngang tập vở. Kế đó là một tủ sách nhỏ, những con búp bê đủ kiểu nằm chen chúc quanh chiếc lọ hoa đặt trên đầu tủ. Đầu giường là chiếc máy nghe nhạc với hàng chồng đĩa xếp ngay ngắn phía trên.
Ngắm nghía một hồi, tôi đứng lên lững thững bước về phía cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài.
Tôi nhìn sang vỉa hè bên kia, thấy vắng tanh. Chàng chăn cừu đã vào trú trong nhà nàng Stéphanette, vỉa hè mới trống trải làm sao! Trong một thoáng, tôi không rõ lòng tôi đang buồn hay đang vui.
Những đêm trước chàng chăn cừu thèm được đặt chân qua ngưỡng cửa nhà nàng Stéphanette đến chết được. Nay mộng ước đã thành, nhưng khi đứng trong tòa lâu đài cao sang nhìn trở lại “chốn xưa”, chàng thấy lòng mình bỗng dưng xao xuyến, thầm rưng rưng nhớ lại thuở “hàn vi”.
– Khoa đứng làm gì đó? – Tiếng nhỏ Quyên dịu dàng cất lên sau lưng – Buông rèm xuống kẻo trúng gió đấy!
Tôi buông rèm xuống và hiểu ra nếu Minh Hoa không dẫn tôi đến đây, nàng Stéphanette sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy tôi ngồi dán mình hằng đêm bên kia đường thổn thức nghe nàng dạo nhạc. Nhỏ Quyên sợ trúng gió nên sẽ không ngứa tay vén rèm như tôi đã từng mơ ước viển vông.
Hôm đó, tôi và nhỏ Quyên ngồi chuyện trò với nhau khá lâu. Và qua câu chuyện, tôi dần dần phát hiện ra nó không lạnh lùng như tôi tưởng. Nhỏ Quyên chỉ khép kín với người lạ. Còn khi đã quen thân, nó nói chuyện vui vẻ, tự nhiên và đáng yêu không thể tưởng.
Lúc tôi ra về, nó còn ân cần dặn:
– Quyên biết Khoa ở ngoài này ít bạn bè, nếu rảnh cứ đến chỗ Quyên chơi. Đừng ngại!
Nhỏ Quyên nói với tôi y như Minh Hoa nói với tôi hôm trước. Chắc Minh Hoa kể với nó là tôi ra Đà Nẵng cô đơn lắm lắm. Như vậy chắc nó sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn trước. Và một khi đã nhất định quan tâm thì nó nỡ lòng nào không đáp lại tình tôi?
Ý nghĩ lạc quan đó đã sưởi ấm tôi suốt dọc đường về. Gió sông Hàn vào khuya thổi lên lạnh buốt mà sao tôi thấy trong lòng như có ai đang ngồi quạt lửa cời than!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Thông minh và giữ chữ tín
Vốn tiếng Pháp của John
Yêu Con Gái Của Anh!!!
Hang Blue John
Vova đi thi tốt nghiệp