<?php the_title(); ?>

Không Hứa Hẹn

09.07.2014
Admin

– Nhà cháu đây hả?
– Dạ, à, mời bác và anh vào nhà chơi đã, D bấm chuông cửa rồi quay qua tôi và ba tôi mời
Trời cũng đã tối, tôi và ba tôi cũng muốn về sớm vì đoạn đường đến nhà tôi còn hơn 2km, đường quê nên nhiều ổ gà, tối qua không về được ba con rụng răng như chơi, hơn nữa tôi háo hức gặp mẹ tôi và con em gái nghịch ngợm quá…
– Thôi em ạ, anh và ba anh về luôn…
– Dạ, thế dịp khác mời bác và anh đến nhà chơi, để em còn cảm ơn
– Ờ được rồi, tôi tháo giúp D mũ bảo hiểm rồi lên xe ba
Xe nổ máy, bất giác D gọi rồi chạy theo, tôi lay ba tôi dừng xe lại
– Gì vậy em, tôi quay đầu, em thì đang chạy lại gần phía tôi
– Anh H cho em số điện thoại đi
Em đưa tôi cái bút…
– Đưa tay đây, tôi cầm lấy tay D (bàn tay sao mềm mại, mát lạnh vậy trời tối cúi người cầm tay D ghi ghi.
– Đó, hì, cùng câu nói trao đưa D cái bút
– Rồi, nói chuyện với anh sau nhá…hihi
Tôi ra hiệu cho ba tôi nổ máy, quay ra sau thấy D đang vẫy vẫy cái tay chào tôi, nhìn xa thấy D xinh khủng khiếp…
– Nghe cao đó con trai, ba tôi quay lại nói rồi khẽ cười
– Là sao hả ba? Tôi ra giọng như không hiểu
– Thì con bé đó ấy, cây cao lắm con trai
– Cao gì, mà con cũng đã nghĩ đến chuyện yêu đương gì đâu:
– Uhm, ngưừoi ta con chủ tịch xã, mình không theo kịp đâu
Thì ra D là con gái của ngài chủ tịch xã, thảo nào nhà to thế… Tôi suy nhĩ lan man rồi như nhận ra điều đáng hỏi hơn tôi ghé sát tai ba hỏi
– Mà ba má lấy đâu nhiều tiền mua xe này vậy
– Chú C tặng ba đó, cái máy tính hôm bữa cũng là chú C gửi tiền về bảo ba mua cho con đó
Chú C là em trai ruột ba tôi, một người chú nhưng cũng như một người bạn thân hồi nhỏ với tôi, ngày tôi còn nhỏ, đi theo chú nghe chú kể tham vọng làm ăn của chú ấy mà tôi cũng thích: sau này nghe má bảo chú sang bên nước nga làm ăn kinh doanh bên đó, lâu không có tin tức gì… Cũng đã hơn 10 năm tôi chưa gặp chú ấy, thoáng nghĩ
Rồi ba tôi kể, nghe bảo giờ chú ấy đang làm chủ một khách sạn lớn bên nga, đúng là lấy cần cù bù thông minh, chú ấy học không giỏi nhưng lại có đầu óc kinh doanh táo bạo và có chí làm giàu và giờ mơ ước đã thành hiện thực, tôi thực sự nể phục chú C
– Chú C tết này có về đó
– Thật hả, tôi háo hức quá, có bao nhiêu điều, háo hức gặp bao người trên con đường phía trước, mái nhà thân yêu dần hiện ra rõ trong màn sương chiều mờ mịt…

Chap 15:

Những ngày ở quê ăn tết với tôi thật ý nghĩa và hạnh phúc, được gặp lại gia đình, bạn bè sau một năm xa cách nên giờ đây tôi luôn trân trọng từng phút, từng giây…
– Nhỏ, tặng đệ này, tôi lôi con gấu bông to ra trước mặt con bé
– A…Gấu bông, đệ cảm ơn huynh nhiều nhiều
– Hehe, năm nào cũng học giỏi như năm này thì anh tặng con gấu to hơn nữa, hehe
– Dạ, cảm ơn anh nhìu lắm, hihi
Em gái tôi vẫn nhí nhảnh, nghịch ngợm như ngày nào
– Anh không đưa bạn gái anh đến chơi à?
– Bạn gái nào, đệ chỉ được cái nói linh tinh
– Linh tinh, nó nhãi môi, Híhí, không qua được mắt em đâu, em biết hết, nó tỏ ánh mắt như biết để hòng bắt tôi khai
– Ờ, tao có rồi, mày gắng đậu đại học mà kiếm như huynh nha, kaka
– Nhưng, nhưng nếu đệ không đậu thì sao, làm gì đệ, híhí:
– thì không có người yêu và ba má bắt đi lấy chồng sớm thôi, kaka.
Nó dỗi hay chịu thua hay sao mà không nói nữa, chạy vào trong chơi với con gấu tôi vừa tặng
Chú C thì bàn với tôi đủ chuyện, một đêm dài nằm cùng chú nghe chú kể những chuyến phiêu lưu của chú mà chẳng khác gì nghe chuyện “Một nghìn lẻ một đêm” lòng tôi háo hức và mường tượng được như chú vậy.
– Sau này mày định thế nào, chắc phải có dự định gì cho tương lai chứ?
– Dạ cũng chưa, cháu đang học đã, đến đâu thì đến:
– Thế cũng được, đại học an toàn hơn con đường chú đi, cơ mà nó cũng không phải là con đường duy nhất
– Dạ
– Đi phiêu du như chú phải có gan, mà mày thì thấy gái còn nhát thì gan gú gì (nói chuẩn thế)
Rồi chú C có bàn bàn về mấy chuyện tương lai với tôi nhưng buồn ngủ quá nên tôi ngủ lúc nào chẳng hay…

Một buổi sáng mồng 2 tết. Sáng đó hai ba con D có đến nhà tôi chơi, tôi thì đang ngủ vì đêm qua quá chén với bà N và mấy đứa bạn, vừa nằm ngủ dậy thoáng nghe ba má đang nói chuyện với ba D, chắc nghe D kể chuyện tôi giúp D nên ông sang nhà tôi chúc tết, cảm ơn, ở quê tôi là vậy, ngày trước có lần tôi đi tắm sông may không thì chết đuối, được bác đánh chài gần đó giúp đỡ nên giờ năm nào hai Ba con tôi cũng sang nhà mừng tuổi bác…Tôi nhức đầu quá nên vẫn trùm chăn kín người nằm ngủ nướng
– Anh H đi chơi đâu hả bác gái, là tiếng của D
– H nhà bác đang nằm ngủ trong giường cháu ạ, chắc đêm qua nó đi chơi với bạn vui quá nên uống rượu say
– Dạ, hihi
Tôi vẫn nằm im nghe D và mẹ tôi nói chuyện, lâu lâu chí chóe tiếng con em gái kêu “Chị dâu, chị dâu” (Đúng là chịu thua với con bé này:Q)
Lát sau như phép lịch sự tôi dậy vệ sinh chải chuốt rồi lên chào hỏi, đầu óc thì vẫn chút dư âm của trận say đêm qua…Sau phần chào hỏi, ngồi nghe mọi người khen D có ý mời tôi đi dạo nói chuyện, tôi ok con tê tê luôn:- D
– D cảm ơn anh H lần nữa chuyện hôm bữa nhá, không có anh H chắc giờ D đã ở đâu rồi, không được về quê ăn tết cùng ba mẹ nữa mất, hihi
– Hì, có gì đâu D, mình giúp người sau này người giúp lại mình mà
– À, tết năm nay có vui không D
– Dạ, cũng như mọi năm ạ, mặt D hơi xịu xuống
– Như mọi năm, tôi dừng lại quay sang nhìn D
– Hi, thì ba mẹ D đều làm cho nhà nước, tết nhất nên bận lắm, không được sum vầy như gia đình H đâu…Ba mẹ có mỗi mình D nên nhiều khi D buồn lắm
– Thế…Thế bạn bè D?
– Hì, D ít bạn lắm, không như anh H đâu
– Oh, vậy khi nào buồn D cứ lên nhà H chơi, Ba mẹ, em gái H cũng vui tính lắm
– Có được không H?
– Được mà, hì
– Mà anh H tết này có đi chơi với người yêu không?
– Không, anh đang chịu cảnh F.A mà, tôi cười bâng quơ
– D thì sao, có người yêu đưa đi chơi chứ?
– Hihi, D cũng F.A như anh mà.
– Thật không đó, xinh thế này cơ mà…
– Hic, D đâu có xinh, với lại có phải cứ xinh là có người yêu đâu hả H
– Hi, cũng đúng
Rồi bọn tôi nói về nhiều thứ lắm, vè gia đình, bạn bè, chuyện học tập thi cử…D còn chủ động cho tôi số điện thoại nữa…
– Anh H đưa điện thoại đây em mượn xíu
– Ờ, làm chi vậy?
– Đây, số điện thoại của D đó, rảnh thì pm cho D nghe, D thích nói chuyện với anh H lắm…
D nhìn tôi cười…Tôi cũng khẽ cười đi theo D nghe D kể nhiều chuyện…
Thế rồi hơn mười ngày nghỉ trôi qua thật nhanh, tôi lại tiếp tục lên thành phố tiếp tục công việc học tập của mình, trước đó Ba mẹ D có lên “gửi” D cho tôi, chắc họ tin tưởng tôi với lại cũng lo cho D (cẩn thận cháu bán sang china giờ. Vừa lên xe ngồi tôi nhận tin nhắn của L
– Hilu anh H đẹp trai, khi nào anh lên thành phố học tiếp vậy?
– Thiêng thế, anh vừa lên xe này, tầm sáng mai thì đến nơi em ạ
– Hihi, vậy anh đi đường cẩn thận nhé, hihi, nhớ anh nhìu
– Ừk, cảm ơn bé nhá
– Khi nào cũng bé vậy, hức, bé lớn rồi mà
– Uhm, vậy cảm ơn tiểu thơ nhé
– Thế còn được, hí hí
Hmm, tôi ngồi ngồi suy nghĩ biết bao điều, những dư âm ở quê vẫn còn trong tôi, được gặp những người yêu thương sau những tháng ngày dài làm tôi nhớ mãi, từng vòng xe lăn bánh như viết ra suy nghĩ trong đầu của tôi về những ngày ở quê vậy… Được gặp lại Ba má, cậu C, con em gái dễ thương, nghịch ngợm rồi bà N, bạn bè…Một năm đủ để cho tôi biết cuộc sống tự lực mà không có bàn tay ba má chở che khó khăn đến thế nào, một năm cho tôi biết bao yêu thương, những ngọt ngào, hờn ghen cay đắng, một năm cũng đủ để cho tôi biết quý trọng những thời gian lúc ở bên mọi người là quý đến mức nào…Cũng một năm để một kẻ FA lâu năm như tôi nhận ra rằng trái tim tôi đã trao ai đó mất rồi…
– Anh nghĩ gì mà như người trên mây vậy
– À, không, anh nghĩ mấy thứ lung tung ấy mà, tôi quay lại nhìn D cười
– Hì
Điện thoại kêu làm phá vỡ cuộc nói chuyện của tôi và D
Là ông anh bé L
– Dâm xê ô!!!
– Thế nào, ăn tết vui vẻ chứ gấu con L.
– Dạ, vui lắm, ông anh thì sao?
– Hehe, cũng bình thường như mọi năm
– Mà hôm bữa ông đánh nhau hay đó
Tôi bần thần sau câu nói đó, thôi xong, chắc lão ấy nhớ ra mình rồi…Lão tiếp lời
– Khỏi bất ngờ, tôi nhớ ông từ cái lúc ông sang nhà con L ấy, tôi giả vờ ngơ thế thôi
– Vậy à
– Mà ông đánh hay đó, mấy thằng hôm bữa mấy lần tôi định xử rồi mà không tiện
– Chắc gọi đến không chỉ khen tôi đánh nhau hay
– Kaka, đàn ông có khác, hiểu nhau đấy, ông cho tôi xin ít thông tin về con bé hôm bữa ở quán net đi
Cuối cùng thì mụch đích chính của lão cũng lộ, thì ra lão định tán bà N
– Rồi, tí nữa tôi gửi số điện thoại cho ông, mà nên nhớ bà này khó nhai lắm đó, bà ta có võ nữa
– Ông cứ khinh thường trình độ tán gái của tôi quá
– hehe, đó là tôi nói trước, đến chừng nào mất cái răng nào thì chớ có kêu tôi kiếm nha
– Rồi rồi, thế nha, bắn số qua cho tôi…
Tôi cúp máy, liếc nhẹ sang D thấy ẻm đang nhìn tôi bằng con mắt “chết người”
– Hì, nhìn gì nhìn kỹ vậy, mặt anh lém bẩn hả?
– Không, hì, Anh H có nhiều bạn quá nhỉ
– Hì, cũng ít thôi em…Tôi cười bâng quơ rồi nhìn ra cửa sổ tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ dở dang của mình còn D thì lôi quyển truyện tranh ra đọc tiếp
Đến nơi cũng gần 5h sáng, tôi lay D dậy, xách vali xuống, hơn 1 ngày ngồi xe, ra ngoài tôi vươn hai cánh tay nhìn lên trời thở sâu
– Oài, trời đẹp thật, chuẩn bị một năm cày cuốc tiếp nào…
– Á, tôi quay lại thấy D đang ngồi xuống, D bước xuống xe không cẩn thận nên bị trẹo chân (cả đôi guốc thế kia không ngã mới lạ)
– Không sao chứ, tôi quay lại lo lắng
– Chắc em không đi được nữa quá, anh H ơi
Mới sáng dậy…Haizzz, Tôi dìu D dậy, D khoác tay ôm vai tôi đi lún nhún, tôi dẫn D đến chiếc ghế đá đối diện thì bắt gặp trước mặt là ánh mắt L đang nhìn 2 bọn tôi…

Chap 16:

– Đây là… L nhìn tôi và D ánh mắt tỏ vẻ thắc mắc
– L… Lúc này thấy tôi đơ người D cũng nhìn sang tôi, 2 người đẹp nhìn nhau đến ghê người, phá tan cái bầu không khí đó tôi lên tiếng…
– Đây là L bạn anh, nhìn sang L
– Còn đây là D bạn anh
Hai người đẹp chào nhau, phía bên ngoài thoảng nghe mấy tay đang chỉ trỏ khen hai mỹ nhân…
– Không qua giúp anh một tay, nhìn gì mãi thế, tôi nhìn L cười
– Dạ, L sang đỡ D giúp tôi còn bảo tôi cầm mấy cái vali
Bọn tôi dìu D đến nơi ở của D (D ở nhà nghỉ hạng sang), đặt D xuống ghế tôi kéo tay L ra ban công
– Em ra ngoài bến xe chi sớm vậy?
– Em ra đón anh mà…
– Thật hả, anh vui quá
Tôi nkhẽ nhìn L thật kỹ để lấp đầy cảm giác nhớ nhung mấy tuần nay
– Em vào trong chơi với chị D đi, anh đi ra ngoài lấy thuốc cho D
– Dạ
Sau hơn hai tiếng băng bó xức dầu tôi và L xin phép D về, tôi về phòng cất đồ rồi đưa L ra công viên chơi
– chị D xinh quá anh nhỉ
– Em cũng đẹp mừk
– Thật không ạ, L nhìn nhanh qua tôi ngại ngùng
– Chứ sao không, với anh L là số 1, hehe
– Anh chỉ được cái nịnh thôi…Trong cái nắng xuân nhẹ, mặt L ửng đỏ trông thật đẹp, tôi chẳng dám nhìn kỹ vào đó nữa,
– D và anh là bạn thân nhau, em…
L khẽ dừng lại đưa tay lên bờ môi tôi, ánh mắt trìu mến
– Anh đừng giải thích gì hết, chị D đã cho em nghe hết rồi, em ngưỡng mộ anh lắm…
Hai chúng tôi lặng lẽ nắm tay bước song song trên con đường nắng nhẹ, kể cho nhau nghe những việc xảy ra hơn 10 ngày qua…

Hôm ấy D gọi điện đến cảm ơn tôi vụ lúc sáng
– Alo
– D cảm ơn anh H về chuyện lúc sáng nhé
– Hì, có gì đâu, H mới thấy có lỗi
– Ơ, sao lại là có lỗi ạ
– Thì những lúc bên H, D toàn gặp chuyện xui xẻo chứ sao
– Hihi, anh H khéo đùa, ở bên anh mãi xui bao nhiêu D cũng chịu được…
Tôi im lặng trước câu nói đó, phải một lúc sau thì D chào tôi rồi cúp máy…
Mấy hôm sau tôi tiếp tục ổn định cuộc sống như thường ngày, tôi cũng xin nghỉ làm thêm mà đầu tư vào việc học nhiều hơn…
Tối hôm đó trời mưa, ngồi trong phòng tôi cảm nhận tiếng mưa rơi bận rộn bên ngoài, khẽ có tiếng sấm, tiếng sét làm lòng tôi sao quá trống trải, đang định nhắn tin cho L thì L đã gọi trước
– Hai, bé học bài xong chưa, mưa to quá (đôi lúc như nhiều khi tôi vẫn không thay đổi cách xưng hô)
– Dạ, em vừa học xong, anh thì sao
– Anh cũng vậy, mà sao giọng có vẻ run vậy, anh chẳng nghe gì hết
– Thì tại trời đang mưa mà, với lại em đang sợ quá, giọng L nhỏ nhẹ
– Sợ gì?
– Em sợ ma
– Uầy, anh thì đang mong gặp được con ma nào để xem hình thù nó ra sao đây (chém tí)
– Hic, thật không ạ
– Thật mà mà ba má em đâu để tiểu thơ một mình thế kia
– Dạ Ba má em đi có việc từ sáng, tối mai mới về cơ, giờ cô giúp việc cũng về rồi, mỗi mình em ở nhà, em sợ lắm…Anh H hát cho em nghe đi
Phút định thần suy nghĩ, tôi thấy lo cho L quá, thân con gái yếu mềm ở một mình, ngôi nhà thì to mà trái tim yếu mềm ấy thì sao nhỏ bé quá…
– Đợi đó anh đến, tôi tắt máy luôn (chẳng biết L có nghe câu sau cùng không nữa)
Nói là làm, tôi vơ lấy cái ô, mặc thêm áo rồi lao xe đến nhà em
Đứng trước cửa nhà em tôi ấn chuông nhưng dường như tiếng mưa đã át lấy tiếng chuông thân thuộc… Lọ mọ rút điện thoại ra tôi gọi cho L
– Anh đang dưới nhà nè, xuống mở cửa cho anh nào
– L nhanh nhẹn cầm ô chạy xuống trong bộ đồ ngủ, cất bước trong đêm mưa, trông thật quyên rũ
– Hihi, em cứ tưởng anh đùa, ai dè anh đến thật…
– Hi, nghe tiếng em run thế sao anh nỡ để bé ở nhà một mình được, tôi nói to át tiếng mưa đang nhảy nhót trên chiếc ô
Đêm đó sau tiết mục ca hát thì tôi chuyển qua tiết mục kể truyện cổ tích, những câu chuyện mà hầu hết tôi nghe từ Bà Nội tôi kể,
– Anh H kể chuyện cười cho em đi, hihi (lắm chương trình vậy bà)
Rồi tôi lại nhìn vào chiếc đèn ngủ mà kể chuyện cười, những câu chuyện tôi nghe từ nhiều người, những câu chuyện đọc qua sách báo, có lúc bí quá tôi lại lôi mấy chuyện cũ hồi nhỏ của tôi ra kể, em thì có vẻ rất thích thú…Lát sau như được đà tôi nhỏ giọng…
– L à, những lúc em buồn thế này cứ gọi anh đến nhé, anh sẽ làm tất cả để em được vui…L…àh…
Mãi không nghe gì tôi quay lại thì bé đã ngủ lúc nào không hayTôi lại có dịp nhìn L kỹ hơn, tôi nhìn đôi má em, đôi mắt em, khuôn mặt em, ôi sao em đẹp vậy L tôi nhẹ nhàng thủ thỉ…Còn em thì đang ngủ ngon như một nàng tiên đang lạc vào khu rừng của tên đốn củi đập chai
Tôi gần như đang đăm đuối trước vẻ đẹp cho em, tôi im lắng ngắm nàng…Rồi tôi dần đưa bờ môi xuống tìm kiếm nụ hôn từ đôi môi ướt mọng của nàng…Như định thần lại, tôi đứng dậy lắc lắc cái đầu như muốn thoát ra khỏi vẻ đẹp hút hồn đó…”Đời không như phim đâu H, cẩn thận ăn tát như chơi” tôi tự nhủ mình như thế rồi cười bâng quơ…Định ra về nhưng đã 2 giờ sáng rồi, giờ này chắc ông chủ trọ cũng đã đóng cửa…
Đêm đó tôi nằm ngủ ở chiếc ghế sa lông kế bên đủ để nhìn em, tôi suy nghĩ rất nhiều điều…Và chợt nhận ra rằng tôi còn lo lắng cho người con gái trước mặt mình còn hơn cả chính bản thân nữa, những lúc bên L tôi lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, nó chẳng biết nghe lời chủ nhân nữa L đang giết chết trái tim này hay đang sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi bấy lâu nay đây…Tôi nhận ra rằng từ lúc nào tôi đã yêu L mất rồi, tôi yêu L, yêu cái tâm hồn ngây ngô của em, yêu cái nụ cười của em, tôi sợ em buồn…Tôi yêu L, nó chẳng phải là sự nhất thời của một thằng con trai mới lớn nhìn thấy người gái đẹp, với mong muốn tìm kiếm cảm giác thể xác…Vì ngay tại đây, lúc này đây, tôi đang cảm thấy trái tim mình thật ấm, màn đêm đã bớt những hạt mưa hay tình yêu mình hằng khao khát, ấp ủ giờ đang bên cạnh mình, tôi chẳng biết nữa…Tôi lan man với những suy nghĩ đó và thiếp ngủ đi lúc nào không hay…

Chap 17:

Sáng tỉnh dậy, tôi thấy trên người đã có tâm chăn mềm mại đắp tự lúc nào, đi xuống nhà thấy L đang cặm cụi nấu ăn trong bộ đồ ngủ đầy quyến rũ…Lặng đứng nhìn L tôi lại mường tưởng được ôm bé từ phía sau mà thỏ thẻ những lời yêu thương vào tai như những cặp tình nhân trong mấy phim hàn xẻng trước tôi xem Nhưng tôi lại thấy sợ, tôi thấy mình sao yếu đuối quá. Rồi thẳng người tiến lại gần L, như bất giác L quay ra phía sau, thấy tôi mắt em long lanh hé nở một nụ cười ngọt ngào…Trước nụ cười ấy tôi như con ong đang ngập giữa hũ mật ngọt chết người.
– Anh dậy ùi à?
– Đêm qua em ngủ ngon chứ?
– Dạ, quá ngon ấy chứ, hihi, anh H thì sao
– Anh cũng ngủ ngon (hơn 3h sáng mới ngủ em à)
– Hihi, L cảm ơn anh nhiều nhé
– Hì, có gì đâu, bất cứ khi nào em cần anh sẵn sàng bên em
– Hihi, anh đúng là người đàn ông lý tưởng đó…
– Lý tưởng, thật á, tin được không…
– Hihi, thì anh cứ tin đi…
– Anh vào phòng vệ sinh mặt mũi đi, rồi ra ăn sáng với em
Bữa sáng hôm đó thật “thịnh soạn” bánh mì + trứng + 1 cốc sữa tươi
– Chà, toàn cây nhà lá vườn em nhỉ:
– Hix, Trêu em, em chỉ biết mỗi chiên trứng thôi, anh thông cảm, hihi
– Uầy, thế sau này ai lấy em về chắc ăn trứng chiên no
– Kệ, lúc đó tính sau, hihi
Bữa ăn sáng tôi cứ mãi ngắm L, trông em ăn như con mèo con vậy, kute khủng khiếp
– Anh không ăn nhìn chi em
– Anh nhìn em là no rồi, cần gì ăn nữa
– Khéo nịnh thôi
Tôi về nhà đánh một giấc ngủ “tăng ca” nữa đến trưa mới dậy, hôm nay là thứ bảy, bầu trời xuân có chút nắng ấm nhẹ, từng đàn bướm khẽ dập dìu cánh đuổi nhau đi theo hàng, phê phẩy cái cánh theo nhịp…Ngồi suy nghĩ bâng quơ trước cầu thang thì nghe tiếng của cô chủ trọ vọng từ dưới lên
– Ngồi nghĩ gì mà ngơ ngác thấy tội thế con, đang tính kiếm em nào đi chơi à
– Cháu thì có em nào ạ, cô có gửi con P (con gái cô chủ trọ) cho cháu thì cháu yêu, hêhê
– Được, cô duyệt cho 2 đứa mày yêu nhau đó, mai dẫn nó đi chơi đi con
– Sao không phải hôm nay mà là ngày mai hả cô (Bắt chước câu của L hôm bữa)
– Thì mai là ngày Valen gì gì đó còn gì
Như ngộ ra điều gì tôi chạy vào nhà ngước lên xấp lịch kiểm chứng, mai 14/2 là ngày lễ tình yêu à, nhìn lẩm nhẩm đọc câu danh ngôn phía dưới: “Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình”
– Chuẩn men, tôi đứng đó cười lơ ngơ y như câu này được viết ra dành cho riêng tôi vậy Một thằng F.A có thâm niên như tôi mà cũng có lúc quan tâm đến mấy cái này đây, tôi tự cười bản thân
Cả buổi chiều tôi suy nghĩ rất nhiều. đi đi lại lại suy nghĩ liệu mình có nên “báo cáo” tình cảm của mình cho L biết không đây, quen nhau cũng được hơn 5 tháng rồi, biết bao nhiêu là kỷ niệm… Tôi chậm chạp bước lại gần tờ lịch rồi xé nó ra, câu trả lời hiện lên trong đầu tôi ngay lúc ấy…
– Được, mình sẽ thử…:
Tôi bắt đầu lên internet tìm những tài liệu về cách tỏ tình, có nhiều cách lắm, có người thì sắp nến thành hình trái tim rồi hát, có người thì ra công viên lựa chỗ đông người tỏ tình (cách này hơi sến), có người lại làm clip tặng…Nhiều vô kể mà tôi chẳng thấy mình hợp với cái cách nào, vì tôi vốn không thích quá khoa trương nhưng cũng không quá lạc hậu, cổ hủ (tỏ tình mà đứng hát giữa đám đông như ông cha ngày xưa thì thấy nó không khả quan cho lắm) Sau hồi lâu luận kế mà tôi chẳng nghĩ ra kế nào, định gọi cho mấy thằng bạn hiến kế nhưng lại thôi, nghe xong liệu mình có theo hay không, hay rồi lại mang tiếng có gấu… Thôi, tôi quyết định đến đâu ta tính đến đó, gì chứ làm theo con tim mình mách bảo mà không theo một “kịch bản” nào vẫn thấy hay hơn…
Tối hôm đó qua nhà em, sau hồi lâu hầu nước phụ huynh thì cũng xin được 2 bác cho đưa L đi chơi, hai bác đồng ý nhưng với điều kiện phải có mặt tại nhà lúc 22h đêm…L mặc chiếc váy liền thân màu kem, trang điểm nhẹ, trông như một nàng công chúa, tôi mẩn mê với cái đẹp đó đến nỗi L phải chống mắt nhìn tôi mấy lần tôi mới tỉnh giấc…Hai đứa đi chơi nhiều nơi lắm, mỗi nơi ghé qua một ít, nhiều lúc định thổ lộ rồi nhưng có gì đó như ngăn cản lại vậy, tim thì muốn phóng ra khỏi lồng ngực nhưng miệng thì cứng đơ, chẳng lắp bắp thành lời…Rồi tôi dẫn L đến bờ hồ hôm bữa, dù gì đây cũng yên tĩnh, dễ “làm ăn” nhất còn gì 21h đêm, bờ hồ về đêm lóng lánh ánh đèn như những con mắt nhỏ, khẽ lâu lóng lánh chạy theo từng gợn nước lăn tăn nghịch ngợm, không hề có một chút gió nào nhưng cũng cảm thấy chút se lạnh…Bên kia hồ cũng có mấy đôi đang ngồi ôm nhau ríu rít, chắc họ đã xong phần việc tỏ tình của mình và đang tận hưởng cái thành quả đó
– Em ngồi đây đợi anh xíu nhé
– Ơ, anh đi đâu
– Anh đi qua đây, xíu về ngay
– Ừhm, nhớ về nhanh nhá, em sợ ma lắm
Bước chân nhanh, vừa đi vừa đan cái tay suy nghĩ, rồi tự nhiên vị thần tình yêu lạc lối nào chỉ cho tôi một cách khá hay…Vào mua ngay một bịch bỏng ngô, phải, những lúc thế này em thích ăn ngô nhất còn gì, mua cái bịch to nhất luôn) Khi đã có đủ độ tự tin, tôi bước đến đứng phía sau ghế…
– Hey, ngô bỏng nè, thấy em vui lắm, cầm nhanh, mắt thì tíu tít…
Rồi như mọi khi L đưa tay vào lấy ngô, bất giác em phát hiện điều gì lạ, em đưa cái tay ra nhìn chiếc dây chuyền màu bạch kim lúc nãy tôi bỏ vào…Chớp cái mắt nhìn tôi, nhìn kute quá mức quy định…Tôi ngồi bên cười nhẹ
– Anh tặng em đó
– Đẹp quá, em cảm ơn anh, tay đưa cái vòng lên nhìn nhìn
– Để anh đeo cho nhé, nhẹ vén tóc nàng luồn chiếc dây qua, khó khăn lắm mới đeo được (tại chưa khi nào đeo cho con gái hết) không ngờ nó khó khăn, lúng túng đến như vậy…Bên kia L đang mặt ửng đỏ, dưới ánh đèn phố nàng vẫn toát lên một vẻ đẹp quý phái…
– Trước anh hứa tặng quà em, giờ mới tặng được đó, hì
– Hihi, L tưởng anh quên mất oy
– Sao quên được, tôi nhìn vào sâu trong ánh mắt L
L nhẹ gửi cái đầu nhỏ xinh xuống bờ vai tôi, Cảm giác thật tuyệt, tôi khẽ hít nhẹ mà tận hưởng cái cảm giác ấy và mong cho nó đừng trôi qua quá vội…Khẽ vén mấy sợi tóc của L tôi nhìn L trìu mến
– L này, anh có điều này muốn cho em biết…
L như hiểu được độ nghiêm trọng trong ánh mắt của tôi nên nhỏm đầu dậy chờ tôi nói…Cầm đôi tay mềm mại của L tôi nhìn sâu vào mắt em, khe khẽ nói…
– L…Trước đây anh từng nghĩ rằng nếu tìm được người con gái anh yêu thương nhất thì anh sẽ hát cho người ấy nghe bài hát mà anh thích nghe nhất
L nhìn tôi, ánh mắt long lanh
– Thế anh đã tìm được chưa ạ?
– Anh tìm ra rồi và anh cũng đã hát cho người ấy nghe cách đây không lâu rồi em ạ
– Ai mà may mắn thế zạ (Hỏi xoắn không đó em)
– Là em đó…Tôi xích người lại gần L hơn, ánh mắt vẫn sâu hút trong đôi mắt L
– Anh muốn trao món quà lớn nhất của đời anh cho em, L này…
– Em làm bạn gái anh nhé?!
L khẽ thẹn thùng cười, câu nói tôi muốn nghe nhất nhẹ nhàng được L trao qua…
– Dạ
Tôi choàng tay sang vai ôm L xoa xoa bờ vai em, tôi không đủ can đảm để nhìn em nữa, và dường như em cũng vậy…Ánh trăng hôm nay sao thật đẹp, nó hiền hòa chứ không mang vẻ lạnh lẽo như những đêm tôi ngắm nó nữa…

Chap 18:

Những ngày đầu yêu nhau thật ngọt ngào, những tin nhắn, những cuộc điện và những lần hẹ hò càng nhiều hơn, tôi bắt đầu cảm nhận đựợc cái hương vị tình yêu mà ngày trước vẫn hằng muốn một lần nếm thử…
– Halo anh, anh dậy nhanh qua đón em đi học điii…
– Ok con dê
Vẫn là chiếc xe đạp cũ, chiếc xe gắn liền với tuổi thơ nay lại gắn chặt tình yêu tôi và em, tôi chở em trên từng ngõ phố, tung tăng rong ruổi cả ngày mà không biết chán, nhiều lúc tôi thấy tình yêu sao quá ngọt ngào quá, cũng có đôi lúc hờn dỗi nhau, nhưng nó chẳng thể kéo dài được quá một ngày, tôi yêu em, em yêu tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để tôi và em xóa đi những gờn dỗi nhỏ nhặt đó…
Với D hay nhiều cô bạn khác, tôi vẫn luôn giữ thái độ cũ, ngay sau khi xác nhận tình yêu chính của mình tôi chẳng bao giờ có ý “yêu dự bị” như những chàng trai khác, chỉ riêng một tình yêu, tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi, về phần em, em cũng có rất nhiều vệ tinh xoay quanh, nhưng em cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định với họ, tôi tin em, đôi lúc bâng quơ tôi nghĩ chắc chúng tôi sinh ra vốn đã thuộc về nhau rồi ngồi cười một mình…
Tôi dần gây ấn tượng tốt với Ba má và ông anh trai của L. Phải nói sao nhỉ, ông bà là một người rất hiểu chuyện biết nhìn người (nên chắc nhìn ra tôi và sống rất thời cuộc…
Gia đình tôi dần làm ăn khấm khá lên, nhờ sự giúp đỡ của ông chú C… Con em gái tôi thì càng ngày càng học giỏi nhưng cái tính bướng bỉnh, nghịch ngợm của nó thì chẳng thay đổi tí nào…
Bà N và ông anh trai của L bắt đầu yêu nhau, tất nhiên vẫn hay gây chuyện suốt, nhưng nhiều khi hờn dỗi như những chất keo để gắn chặt tình yêu, để mọi người hiểu nhau hơn vậy…
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến trôi đi cho đến một ngày cuối tháng 10, hôm đó tôi nhận được điện thoại xa từ ông chú C bên nước Nga gọi về…
– Alo, chú C à
– Uhm, con nghe ba má con báo tin chưa?chú muốn con sang bên này làm việc tầm 3 năm với chú, bên này thời gian này chú đang làm ăn khấm khá lên, nhưng khổ nỗi quá nhiều cửa hàng, chú không quản nỗi, mà chú bên này cũng chẳng biết tin ai ngoài gia đình mình, cháu tạm thời gác việc học sang giúp chú 1 tay nhé
– Dạ, nhưng, cháu sợ mình sẽ không làm được việc đâu ạ, cháu đã quản lý nhà hàng, khách sạn bao giờ đâu, làm sao có kinh nghiệm…với lại…
– Không sao, cháu cứ qua đây chú sẽ dạy dần dần cho cháu, cái chú cần là một người đáng tin tưởng chứ không phải là tài năng.
Thấy tôi im lặng suy nghĩ chú C tiếp lời…
– Học hành thì sau này về học tiếp cũng được, nhưng cơ hội này thì chỉ có một lần, thời buổi làm ăn này ai nhanh thì người ấy có tiền thôi cháu ạ, với lại sang đây kiếm ít vốn liếng cho sau này cũng là việc tốt mà…
– Nhưng còn ba má con, và bạn bè con nữa, con sợ xa họ lắm…
– Ba má con đồng ý rồi, giờ quyết định cuối cùng là nằm ở con. Mười ngày nữa chú sẽ về VN lúc đó chú rất mọng cháu sẽ qua đây cùng chú.
Chú C nói rồi cúp máy đẻ mình tôi với khoảng không gian im lắng, hỗn độn những suy nghĩ trong đầu…Tôi phải lựa chọn gì đây Tình yêu hay sự nghiệp…???

Tôi nằm suy nghĩ bao điều, đến bữa tôi cũng chẳng thèm ăn cơm nữa, buổi chiều hôm đó tôi quyết định hẹn em để nói lên nỗi niềm của mình, dù sao bây giờ L cũng đã là một phần trong tôi, nếu một mình quyết định việc trọng đại này thì tôi thấy mình ích kỷ quá, hôm đó tôi sang nhà L lấy cớ dẫn L đi chơi, hai chúng tôi đi dạo trên con đường rụng đầy hoa sữa ngày xưa, cũng đã gần một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, đi bên L lòng tôi buồn trống trải, còn em thì chưa biết chuyện gì nên vẫn tươi cười như mọi khi, đi được quãng đường khá dài bên tôi không nghe thấy tôi nói gì L quay sang tôi lên tiếng…
– Ủa, Sao nãy giờ anh không nói gì vậy, chắc dẫn em ra đây không chỉ để đi bộ thế này chứ…
Tôi khẽ nhìn em gượng cười, tôi chẳng buồn nói nữa, những suy nghĩ trong đầu tôi đang rối bời và giờ đây khi bên em, được nhìn thấy em, thấy đôi môi em, nhìn em hạnh phúc, tôi lại thấy lòng rối bời thêm giữa 2 quyết định ấy…
– Anh có chuyện gì à, hay anh bị mệt, sao phờ phạc thế?
Tôi nhìn L, nhìn thân hình bé bỏng của em, rồi kéo lại gần ôm thật chặt, L cứ đứng yên cho tôi ôm…Bọn tôi vẫn ôm nhau, 5 phút, 10 phút…Rồi L khẽ thỏ thẻ nhẹ vào tai tôi…
– Anh có chuyện gì à, nói em nghe đi…
– Em có yêu anh không hả L, (tôi chẳng hiểu sao mình hỏi câu đó nữa)
– Ngốc, L yêu anh nhất mà
– Thật chứ, giọng tôi yếu mềm…
– Thật mà, giờ thì nói cho em nghe có chuyện gì đi
Có lẽ tôi sắp khóc, nhưng sao nước mắt tôi chẳng thể rớt ra…hay tại tôi vẫn đang cố giữ nó trong khóe mi rưng rưng kia, tôi sẽ không khóc, tôi tự nhủ mình như vậy…Tôi buông L ra, nắm tay L đến ghế đá phía trước ngồi kể hết mọi chuyện, dường như cũng mang dòng suy nghĩ như tôi em im lặng hồi lâu, tôi cũng vậy…Một lúc sau em quay qua tôi khẽ nụ cười nhẹ lên tiếng…
– Ngốc quá, anh còn suy nghĩ gì nữa, phải đi chứ, đây là cơ hội rất tốt của anh mà…
Như quá hiểu L tôi nhìn xa…
– Đừng trấn an anh nữa, anh sẽ không đi đâu…
– Không, anh phải đi chứ, tương lai của anh đó…L quay sang nhìn tôi
– Không, anh chỉ cần ở bên em thôi, anh chẳng muốn tương lai gì hết…
– Ở bên em, uh, em cũng muốn lắm chứ, anh nghĩ em muốn xa anh lắm à…Nhưng…Nhưng nhiều khi mình phải biết nhìn xa cho tương lai anh à…
– Anh sẽ không đi đâu hết, đó là quyết định cuối, đáng lẽ ra anh không nên kể chuyện này ra cho em, tôi quả quyết, mắt chẳng dám nhìn L vì tôi sợ nếu nhìn em chắc nước mắt tôi sẽ rơi…
– Anh thật hèn nhát…L rưng rưng nước mắt…Tôi thì chẳng biết làm sao
– Anh hèn nhát, ừ, anh làm kẻ hèn nhát cũng được, miễn là anh được bên em, có đáng không em
– Không, L trả lời nhanh hơn cả tôi tưởng tượng
– Em không yêu anh à, đúng không, sao em có thể để anh ra đi chứ, anh sẽ chết vì thiếu em mất…
– Em muốn yêu một người đàn ông cứng cỏi, không phải là một người đàn ông lụy tình vì thiếu em…Nước mắt L tuôn rơi trên đôi gò má…
Trước câu nói của L tôi như chết lặng, tôi chẳng muốn nhìn em khóc nữa, quay đầu lại tôi khẽ lấy khăn ra lau nước mắt cho em, tôi rất sợ những giọt nước mắt của em, tôi nghĩ một kẻ như tôi chẳng đáng để em phải khóc…
– Anh sẽ không đi, và chúng mình lại hạnh phúc bên nhau như chưa hề có chuyện gì em nhé…
– Xin anh đừng, L nấc giọng nhìn tôi, mắt đẫm lệ…
– Anh có tin em không, L hỏi dồn…
– Tất nhiên là có rồi
– Vậy anh hãy nghe em lần này nhé, tương lai của anh cũng chính là tương lai của chúng ta sau này mà… L tiếp tục khóc, từng hàng lệ như tiếp nhau chảy xuống, L khóc nhưng chẳng phát ra tiếng…Nhìn L khóc tôi đau lòng kinh khủng
– Em đừng khóc nữa, anh sẽ nghe em…
Em quay sang ôm tôi thủ thỉ…
– Em sẽ đợi anh trở về, dù là 3 năm hay 30 năm đi nữa, em sẽ đợi anh…:buonkhoc:
Tôi ôm L còn 4 ngày nữa tôi sẽ bay, nghĩa là chỉ còn ngày mai nữa thôi là tôi phải xa L tôi muốn ở bên L thêm tí nữa, bầu trời dần kéo màn đêm buông xuống, còn tôi và em thì vẫn ngồi đó…

Chap 19:

Tôi đưa L về nhà rồi cũng về phòng luôn, tôi đóng cửa gục đầu xuống gối, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống ướt đẫm chiếc gối, tôi ngủ thiếp đi mà chẳng buồn ăn uống gì nữa…Ngày mai là ngày cuối cùng tôi được bên cạnh L, thoảng trong giấc mơ tôi tỉnh dậy tự miệng lẩm bẩm

Sáng hôm sau, hôm nay là thứ 7, tôi cố dậy sớm hơn, tôi muốn quý trọng những giây phút mà tôi và L còn bên nhau, 3 năm, tôi biết nó dài đến mức nào để trân trọng quãng thời gian này…
– ALo, người yêu tôi dậy chưa?? tôi cố giọng thật vui như không có chuyện gì xảy ra
– Dạ, em cũng vừa dậy, giọng L hơi yếu, đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt đêm qua
– Anh qua đón em đi chơi nhé
– Dạ, hihi, L và tôi quá hiểu nhau, L cũng như tôi, em đang cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì, tôi biết điều này…
Tôi phóng xe nhanh qua nhà em, hôm nay em mang bộ đồ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau (lúc em tuột xích) khẽ cười một nụ cười làm tôi mê hồn…
– Đi chơi đâu vậy anh?
– Đâu cũng đi, đi hết, tôi lắc đầu ra hiệu L lên ngồi…
– Khách hàng sẵn sàng chưa…?
– Dạ, đã sẵn sàng thưa xe ôm, hịhị
Tôi phóng nhanh xuống con dốc trước nhà L, vẫn cảm giác cũ, hai chúng tôi cùng hét lớn, lớn hơn ngày trước nữa, mấy người xung quanh thì đứng nhìn hai đứa bọn tôi cũng phát cười theo, mặc dù chẳng hiểu chuyện gì…
Hôm đó tôi đưa L đi rất nhiều nơi, đi ăn kem, ăn bánh, đi chơi game, đi nhặt hoa sữa, đi chơi công viên…Nhiều đến nỗi tôi chẳng nhớ hết nữa…
Hơn 7h đêm tôi đưa L đến quán cà phê mà lần đầu chúng tôi hẹn hò
Em ngồi đi, tôi gọi cho em một cốc sinh tố dâu còn tôi thì vẫn là vị cà phê không đường như mọi khi, chẳng hiểu sao tôi thích vị cà phê không đường, nó mặn đắng, nhưng tôi lại rất thích, tôi uống từng ngụm nhỏ rồi cảm nhận vị đắng từ từ như thể thưởng thức vị đời vậy…Rồi tôi lén nhìn em ăn kem, nó như một thói quen, tôi yêu điều đó
– Anh có biết nhìn lén người khác xấu thế nào không, L cười nhẹ, tay cầm cái thìa chọc chọc vào cốc sinh tố
– Anh không quan tâm, hehe, phải tầm 3 năm sau nữa anh mới được nhìn em ăn kem cơ mà…
– Suỵt, L đưa tay ra hiệu tôi ngừng nói
– Anh đừng nói những chuyện ấy được không
Tôi lấy điện thoại ra quay em, như để lưu giữ ký ức này vậy
– Quay chi zạ
– Quay em, sau này sang bên Nga lúc nào uống cà phê anh cũng sẽ mở nó ra xem
– Chỉ sợ lúc đó anh nhìn người khác thôi
– Em ghen đấy à o_O
– Hức, không thèm nhé
Rồi chúng tôi nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là những chuyện từ khi chúng tôi quen nhau, rồi yêu nhau, tôi thì trêu L tuột xích mà không biết bắt…L dỗi nhưng càng dỗi tôi càng thấy em đáng yêu đến nhường nào:heart:
10h đêm, chúng tôi vẫn ngồi bên nhau cười nói rôm rả, quán dần vắng khách…
– Mai anh đi về quê à?
– Uhm, Mai anh về quê để thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại giấy tờ, mốt là anh bay rồi…Tôi như tiêng tiếc
– Anh sang bên em ở nhà nhớ gìn giữ sức khỏe nhé
– Dạ, anh cũng vậy nhé, nước mắt em bắt đầu rơi, tôi biết nãy giờ em đang nhịn khóc…:(
– Em đừng khóc, chúng mình sẽ gặp lại nhau mà…Hai đứa bọn tôi đứng dậy tiến lại ôm nhau
– Dù chuyện gì đi nữa chúng mình cũng gặp lại nhau anh nhé
– Uhm, tất nhiên rồi, em tin anh không?
– Em không tin anh thì còn tin ai…Những giọt nước mắt của L cứ thế mà tuôn rơi, tôi ôm L tựa vào bờ vai…Tôi khẽ nhìn L rồi trao nụ hôn thật ngọt ngào, L cũng hưởng ứng, khác với những nụ hôn trước đó lần này bọn tôi giữ nó thật lâu…thật lâu, lâu như thể một nụ hôn lần cuối cùng vậy…
– Đúng ba năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây nhé, tôi nhìn vào đôi mắt của L khẽ nói
– Dạ, em hứa
– Không, xin em đừng hứa, anh ghét sự hứa hẹn, em hãy đến đây, vào ngày này, 3 năm sau, có thể thôi em nhé…!

Tôi đưa L về, trong màn đêm se lạnh, ngồi sau xe L im lặng nghe tôi hát vẫn là bài hát “Bản tình ca đầu tiên” ngày nào tôi hát cho em nghe…
“…Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em…”

Chap 20:

Sáng hôm sau tôi dậy lên trường làm giấy tờ bảo lưu học tập, tôi cũng ghé qua nhà em chào hai bác, dù gì đi nữa trong thời gian đi học trên này hai bác như là người thân của tôi vậy và tôi cũng cảm nhận được sự quý mến đặc biệt của 2 bác dành cho tôi, ngồi nói chuyện hồi lâu với 2 bác, lên phòng em thấy đóng cửa, tôi gõ vài nhịp nhưng không thấy em mở, tôi dường như hiểu cảm giác của em, tối qua tôi cũng không ngủ được, cả đêm trằn trọc bận rộn với những suy nghĩ… Đứng ngoài cửa tôi cũng nghe được đôi chút thút thít bên trong của em, tôi nhẹ giọng
– Em à, anh đi nhé, em ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe…Tôi muốn nói tiếp, muốn nói rất rất nhiều điều nhưng sao chẳng thể nên lời…
Tôi đứng ngoài tựa vào cánh cửa mắt nhìn bâng quơ vào cánh cửa màu hồng, suy nghĩ đủ điều mông lung… Nghe em khóc bên trong mà lòng như tan nát, tôi vẫn đứng đó thật lâu, lâu đến nỗi bất giác co đôi chân nó nhưng nó đóng băng vậy, 15 phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì…
– Anh về đây, em hãy nhớ những điều ngày hôm qua chúng ta nói nhé…Tin anh nhé…!
Khẽ đặt bao kem trước cửa tôi nhấc bước chân cứng đơ xuống chào hai bác rồi ra về, đi với bác gái ra cổng tôi nói rất nhiều điều, tôi cố đi thật chậm để nói được nhiều điều hơn, tôi lo lắng cho em và muốn bác quan tâm em nhiều hơn, mãi nói chuyện thì em chạy từ phía sau lại ôm tôi…Bác gái quay lại như hiểu chuyện gì đó bác tiếp tục tiến ra cổng như để khoảng không gian riêng cho bọn tôi,
– Nào, để anh lau nước mắt cho em nào
– Không, giờ trông em xấu lắm, anh cứ đứng như thế đi…
Tôi cũng đứng yên, khẽ đặt bàn tay tôi lên bàn tay lạnh lẽo, mềm mại của em…Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế thật lâu…thật lâu
– Anh sang bên kia đừng nghĩ gì về em nhé…
Tôi cười nhẹ, như muốn xóa tan nỗi buồn trong lòng em
– Không nhớ em thì sao anh sống nổi
– Không, anh phải làm việc thật tốt, cũng đừng liên lạc gì với em nhé…
– Tại sao? Tôi ngoảnh nhẹ đầu ra phía sau như thắc mắc
– Em sợ
– Em sợ, em sợ thì anh nên gọi cho em mới đúng chứ…(Tôi nghĩ em sợ ma như mọi khi)
– Không, em sợ em sẽ không có sức can đảm để ở VN khi em nghe giọng anh
– Anh à, anh hứa đi
– Hứa gì?
– Đừng liên lạc với em trong 3 năm này nhé
– Uhm, anh hứa…Tôi trả lời như để em không buồn.
Tôi đứng đó, nước mắt em đã làm ướt chiếc áo của tôi từ lúc nào…Em buông tôi chạy nhanh vào phòng, như để không cho tôi thấy những giọt nước mắt của em…Tôi nhìn theo em chạy vào phòng đóng cửa rồi chết điếng đó một lúc…

Tôi đã sang Nga, cái lạnh bên này khác xa so với lúc tôi nghĩ khi còn ở VN, Một tuần sau khi tôi sang nga công việc chủ yếu của tôi là…Ngồi gần lò sưởi…Chỉ sau đó tôi mới làm quen dần với cái lạnh nơi đây, tôi bắt đầu tìm cách liên lạc với gia đình, bạn bè và nhất là em…Tôi gọi về cho gia đình và nói rất nhiều điều, chủ yếu là cái lạnh giá bên này, rồi tôi gọi về cho em, nhưng không liên lạc được, ngày nào tôi cũng gọi cả trăm cuộc điện thoại nhưng vẫn bặt vô âm tín, tôi lo lắng cho em gọi về cho ông anh trai em nhưng ông ấy cũng chẳng biết nó hiện tại em dùng số nào…Tôi lên Fb cũng thấy fb của em ở trạng thái đóng cửa…Vậy là thật, những điều em nói lúc trước là thật, em không muốn tôi liên lạc với em, tôi như người mất hồn cả tuần cứ xoay quanh với cái suy nghĩ ấy. Một hôm tôi nhận được tin nhắn từ số máy lạ gửi từ VN…
– Anh đã hứa là sẽ không liên lạc với em trong 3 năm gần đây rồi mà, anh nhớ làm việc tốt để nhé, em sẽ đợi anh, yêu anh…
Tôi cuống cuồng gọi lại nhưng không liên lạc được, cứ thế ngày nào tôi cũng đưa cái tin nhắn đó ra đọc rồi nước mắt lại chảy ra, chú C thấy tôi cứ mãi đóng cửa trong phòng cũng lắc lắc cái đầu ngán ngẩm, tôi thấy mình sao yếu đuối và lụy tình quá…
không, em đã bảo người em yêu là người cứng cỏi chứ không phải là kẻ lụy tình còn gì mình không thể mãi yếu đuối như thế này được…
Rồi tôi bắt đầu thấy phải có trách nhiệm với điều mình đã hứa, tôi bắt đầu xin phép chú C cho bắt tay vào công việc, chú C thì có vẻ mừng lắm, thấy tôi mấy ngày như thế này giờ tự nhiên như tỉnh giấc sau bao ngày u tối, chứ cứ ở trong phòng như này dăm hôm nữa chắc chú cũng đưa tôi về VN luôn quá
Tôi bắt đầu lao đầu vào công việc, chú C chỉ tôi tất cả, lúc đầu thì chưa quen nhưng sau mấy tuần tôi bắt đầu quen dần, Cũng may nhân viên ở bên này chủ yếu là người việt nam mình nên tiện bề giao tiếp…Những lúc nhớ gia đình, nhớ em tôi lại cố lao đầu vào công việc như để cố quên đi

Tháng thứ 2 Khẽ nhìn hạt tuyết li ti rơi ngoài hiên tôi lại nhớ em, nhớ hôm cùng em đội mưa chạy xe về hai đứa ướt như chuột lột…

Tháng 3 Thay vì một cốc cà phê không đường như mọi khi, tôi thử cảm giác ăn kem vào mùa đông xem như thế nào, thực ra nó cũng không khó như tôi nghĩ vừa ăn vừa lôi điện thoại ra xem lại clip em ăn kem, nhìn rồi khẽ cười bâng quơ…

Tháng 4 Tôi bắt đầu làm quen với thói quen ngủ sớm, để đảm bảo sức khỏe, thực ra đó là cái cớ, tôi cố ngủ sớm để không nghĩ về em khi màn đêm buông xuống…

Tháng 5 Bạn bè và mấy anh chị bên này giới thiệu cho tôi một vài cô gái khá trẻ đẹp, nhưng tôi chỉ cười bâng quơ cho qua chuyện rồi lại lôi điện thoại ra ngắm hình em, mặc kệ phía sau những câu nói đắng cay như “thằng nay si tình rồi”, “thằng này bị bỏ bùa chung tình”…Nhưng tôi lại thích nghe nó

Tháng 6 tôi bắt đầu học cách đặt niềm tin vào người khác nhiều hơn, tôi không muốn vì những suy nghĩ, lo sợ xấu mà làm ảnh hưởng đến tình yêu bọn tôi cho nhau, tôi tin em, chỉ thế là đủ.

Tháng 7 Nhìn mấy anh nhân viên trong khách sạn gọi điện về cho gấu nói những lời ngọt ngào thủ thỉ mà sao tôi thấy tủi thân quá, như thói quen lôi điện thoại ra rồi lại hụt hẫng đút vào túi, một cảm giác thật khó chịu…

Tháng 8 Tôi thở dài một tiếng, thoáng nghĩ giá mà có em ở đây, tôi sẽ hát cho em nghe cả đêm, hát cho đến sáng mới thôi

Tháng 9, 10 Tôi nhớ em, nhớ những ngày đầu chúng tôi gặp nhau, nhớ vị cà phê của việt nam và nhớ lắm, nhớ lắm nụ cười của em…

Tháng 11 Dường như tôi đang tự phục bản thân mình, đã 3 năm rồi, tôi vẫn có thể sống mà không có em ở bên, tôi vẫn có thể ngủ mỗi đêm mà không có những tin nhắn chúc ngủ ngon của em (có điều nó hơi khó khăn) lắng nghe nhịp trái tim đập nhẹ tôi cười rồi nhắc thầm, chắc mày chai sạn rồi tim nhỉ?… Giờ này tôi đang ngồi ở đất bạn nhưng ngày mai, ngày mai tôi sẽ về VN, tôi dường như không có cảm hứng háo hức như tôi chờ đợi…Hình như cảm giác đợi chờ đã quá quen thộc với tôi, nhưng tôi vui lắm, suốt ngày đứng ngồi không yên…Tôi nhìn lịch và sắp xếp thời gian làm sao cho tôi đến đúng cuộc hẹn cách đây 3 năm, gì chứ lỡ hẹn với con gái là mất mặt lăm, tôi cười, một nụ cười hạnh phúc nhất trong suốt 3 năm qua ở bên này…

Tôi đã đặt chân tại VN yêu dấu, do trục trặc một số vấn đề thủ tục nên thời gian về nước phải chậm hơn một ngày, chính vì thế tôi quyết định sẽ sẽ hạ cánh ở thành phố nơi em đang sống, không về quê ba má trước như dự tính, tôi muốn gặp em đầu tiên và hơn nữa là không lỡ buổi hẹn mà chúng tôi đã lên lịch…3 năm trước, không vội báo cho em hay người thân nào, tôi muốn làm em bất ngờ ngồi trên taxi tôi lại nhớ đến lời hẹn tôi trao em cách đây 3 năm “đúng ba năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây nhé”
Tôi xuống xe và đến nhà trọ thời sinh viên tôi đặt phòng luôn, tôi muốn tìm lại cảm giác sinh viên cách đây 3 năm, cũng may là còn phòng, đã 5h chiều, đặt hành lý xuống phót lên giường hít sâu một hơi ngủ một giấc và suy nghĩ về cuộc hẹn của tôi và em tối nay cười nhẹ trong hạnh phúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Tỉnh dậy thì đã hơn 10h đêm chắc tại tôi mệt quá nên ngủ quên mất, tự nhủ mình, thôi xong, cuống cuồng chạy thật nhanh, vừa xuống nhà thấy chiếc cào cào đặt trước sân, én luôn, lên ngồi đạp bán sống bán chết, đã 3 năm tôi chưa đạp xe đạp giờ cảm giác ấy lại về tôi cười hớn hở, mặc dù biết mình đã lỡ hẹn với em, khẽ tự trấn an mình
– Chắc cô ấy đang chờ mình, tự trấn an mình, tôi đứng dậy ra sức đạp nhanh, đạp mạnh hơn nữa, phía trước là quán cà phê rồi, nó chẳng thay đổi gì. tôi cười thầm…Rẹc, rẹc…Cúi xuống…Trời, tuột xích vào giờ này, cái xe này… vội vã cắm cụi bắt xích, mấy kinh nghiệm bắt xích nhanh gọn đâu hết rồi hay tại quá luống cuống mà tôi quên mất, trận này thì xong, đang tính suy nghĩ vứt xe ở đây mà chạy bộ thì đâu đó gần đây có một giọng nói ngọt ngào quen thuộc tôi đã không được nghe suốt 3 năm thoảng trong hơi gió se lạnh…
– Anh H đẹp trai mà cũng có khi bị tuột xích à, hihi…

******* The End *******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lời nói đáng giá
Nước Mắt Của Mưa
Bác sĩ và bệnh nhân tâm thần
Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời
Cuộc Thí Nghiệm Ly Kỳ Tại Keinplatz