<?php the_title(); ?>

Không Hứa Hẹn

09.07.2014
Admin

Truyện: Không Hứa Hẹn

Tác giả: ThienHaiz.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Trích Dẫn: “Và chợt nhận ra rằng tôi còn lo lắng cho người con gái trước mặt mình còn hơn cả chính bản thân nữa, những lúc bên L tôi lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, nó chẳng biết nghe lời chủ nhân nữa L đang giết chết trái tim này hay đang sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi bấy lâu nay đây…Tôi nhận ra rằng từ lúc nào tôi đã yêu L mất rồi, tôi yêu L, yêu cái tâm hồn ngây ngô của em, yêu cái nụ cười của em, tôi sợ em buồn…Tôi yêu L, nó chẳng phải là sự nhất thời của một thằng con trai mới lớn nhìn thấy người gái đẹp, với mong muốn tìm cảm giác thể xác…Vì ngay tại đây, lúc này đây, tôi đang cảm thấy trái tim mình thật ấm, màn đêm đã bớt những hạt mưa hay tình yêu mình hằng khao khát, ấp ủ giờ đang bên cạnh mình, tôi chẳng biết nữa”

Chap 1:

Tôi, một thằng nhà quê lê dép lên thành phố học tập (một lời giới thiệu khá cũ rích với những thằng nhà quê nghèo lên phố như bọn em nhỉ ), một trường đại học mà tôi và lũ bạn trong lớp hằng mơ ước ngay từ thời cấp 3, cái thời gian mà mấy đứa hối hả tìm tương lai cho mình từ những từ tuyển sinh ở khắp nơi rồi chụm đầu vào nhau chỉ trỏ, đánh giá. Thực sự cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được cảm giác khi nhận được giấy báo nhập học, không từ ngữ nào có thể miêu tả đúng đắn cái cảm giác ấy được, nó như cái hơi xông từ trong cơ thể con người rồi cứ u ám một hạnh phúc lâng lâng trong tôi mà không chịu ra ngoài, đến nỗi tôi không thể chờ Ba Má tôi đi đồng về nữa mà phải cầm cái giấy “ma thuật” đó chạy ra ngoài đồng để khoe cho Ba Má tôi thì khi đó tôi mới như đuổi được phần nữa cái cảm xúc đó ra ngoài…
– Ba Má ơi, con đậu đại học rồi
Trong cái nắng Má tôi lấy tay nghiêng nón khẽ ngước mắt lên nhìn tôi cùng tờ giấy báo nhập học, rồi như bị thôi miên hai ông bà cùng thốt:
– Đâu đâu, Đưa ba má coi nào… Ba Má tôi vứt cái cuốc đang cầm trên tay rồi chân ngắn chân dài mà chạy lại như muốn xác minh điều tôi vừa nói vậy, Ba má tôi đang ở giữa ruộng nên chạy lại gần tôi là rất khó (Vì bùn rất sâu), tôi còn nhớ như in cái phút giây ấy, nhìn vào đôi mắt cay cay của mắt ba má tôi, tôi như đọc ra được niềm vui trong họ vậy.
– Đây nè, con vừa nhận giấy từ chị bưu điện, tôi đưa cái giấy ra, mắt sáng
– Hà hà… Giỏi lắm con, Ba má tôi ngước mắt liếc đọc mấy hàng chữ trên tờ giấy (vì ông bà sợ cầm sẽ làm bẩn cái giấy) Tôi thì cũng không khỏi hào hứng đứng đọc từng dòng cho Ba Má tôi, sao tôi cảm thấy thích đọc nó quá, mặc dù ở nhà tôi đã đọc đọc lại chục, hàng trăm lần rồi ấy chứ!
– Về con…
Ba má tôi đồng thanh nói một lúc, những lúc có chuyện vui như thế này ông bà như quên đi công việc hay tất cả những suy nghĩ đang có, ông bà chỉ muốn về nhà, làm thịt một con gà thật to rồi cả nhà quây quần bên nhau chia sẻ cái niềm vui đó… Tôi như hiểu điều đó nên cũng không hỏi thêm gì nữa mà phụ giúp ba má đẩy cái xe bò về. Buổi tối hôm ấy là một buổi tối mà tôi không thể nào quên được trong đời, lần đầu tiên trong đời tôi như cái trung tâm để mọi người ca ngợi vậy, Ba má tôi thì gặp cho tôi bao nhiêu là miếng thịt gà to trong bát làm tôi ăn chẳng kịp, đến nỗi con em tôi cũng nhìn thế mà cười tủm tỉm. Con em gái tôi (năm nay học lớp 11) cứ chốc chốc đưa ngón tay cái làm hiệu khen tôi, Huynh giỏi quá (tại ngày trước em tôi hay xem phim kiếm hiệp rồi học theo cách xưng hô trong phim mà gọi nhau như giang hồ vậy, nó xưng tôi bằng huynh còn tôi xưng nó bằng đệ, mặc dù nó là con gái, rồi cách gọi đó trở thành thói quen lúc nào không hay)
– Khi nào thì nhập học hả con?
– Dạ 20/9 Má ạ
– Ừ, cũng sắp rồi còn gì, chuẩn bị mua vật dụng, đồ đạc đưa lên nữa là vừa
– Dạ
Tiếp thời gian còn lại của buổi ăn tối hôm đó là bao nhiêu là dự định tương lai của Ba má tôi, tôi và con em gái như hiểu được điều đó nên đánh nhanh lui sớm rồi ra xem tivi để có không gian cho ba mẹ tôi nói chuyện.
– Sư đệ mày phải học theo huynh mày nhá, đậu đại học “danh tiếng”, hè hè… Tôi vừa xem thời sự vừa ra oai với nó
– Dạ, sư huynh rất giỏi, đệ phục sát đất ạ
Quái. Hôm nay nó ngoan thiệt không cãi lại như những lần trước chúng tôi tranh cãi xem ai làm được nhiều việc nhà giúp Bố mẹ nữa, chắc tại nó nể tôi thật, một thằng anh tài giỏi xứng đáng để nó làm gương học hỏi. Nghĩ thế nên tôi cứ sung sướng cười một mình như thằng ngây:
Đêm hôm đó tôi không sao ngủ được, phần vì ngồi chém gió với mấy thằng bạn gửi tin nhắn chúc mừng, phần vì lo nghĩ bao nhiêu chuyện cho tương lai. Tôi muốn thử tưởng tượng cái cảm giác làm sinh viên, ở trọ, rồi đi học ở ngôi trường lớn hơn, làm quen nhiều bạn… gái hơn bla, bla… Như mấy anh chị học trước kể vậy, kể ra tôi cũng trẻ con, nghĩ rồi cười một mình y như hồi lên lớp 10 vậy, mà còn hơn thế nữa
Thời gian tiếp theo tôi và ba tôi có lên thành phố 1 lần để đặt phòng trọ (vì sinh viên thì đông mà muốn có được cái nhà trọ vừa gần trường vừa rẻ thì phải lên đặt trước), mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết (trước khi đi ông bà đã phải bán 1, 2 con heo to để có tiền lên tỉnh mua sắp bếp ga, chăn màn, quạt điện, nấu cơm… tất tần tật mọi thứ thiết yêu cho cuộc sống sinh viên), rồi cha con tôi dẫn nhau đi xem trường, Ba tôi thì cứ đi xung quanh trường nhìn đủ thứ rồi chốc chốc lại gật cái đầu nói 1 mình: Chà, trường to thật, tốt thật, cây xanh thật… bla bla.
Tôi cũng đi xung quanh trường vài vòng để thỏa niềm mong mấy đêm mất ngủ vì tưởng tượng của tôi.
– Đây sẽ là nơi nhân tài H (tôi tên H) trưởng thành trên con đường sự nghiệp sau này đây, ông nhìn lên bảng chữ trường khẽ nói nhẹ
Ông xoa đầu tôi cười 1, tôi cũng cười mỉm theo như tiếp thêm nụ cười hạnh phúc cùng ông vậy.
Ông quay lại tôi tiếp lời:
– H này, ngày trước ba không có điều kiện ăn học nên giờ phải làm nông, khổ thể này, bây giờ con đã có ba mẹ lo nên gắng học nha con
– Dạ
Ba tôi rất ít khi nói, nhưng tôi cảm nhận những điều mà ông nói ra đều thật chân thành, không hề có âm mưu, giả dối… Ông chẳng bao giờ than khó, than khổ khi nuôi anh em bọn tôi, tôi cũng chưa thấy ông nặng lời với ai bao giờ nên đối với tôi ông là 1 người đàn ông đúng nghĩa.
Còn mấy ngày nữa là phải xa quê đi học, thời gian ấy tôi tranh thủ ra đồng phụ giúp Ba má, mặc dù ông bà bảo tôi ở nhà giữ sức để lên phố học nhưng tôi không nghe, tôi thương ba má tôi lắm chứ, tôi biết ông bà rất hạnh phúc khi thấy tôi đậu đại học nhưng đằng sau đó là biết bao khó khăn đang chờ ông bà trong suốt 4 năm đại học của tôi… Nghĩ thế nên tôi cố làm thật nhanh, làm thật chăm y như sẽ không còn cơ hội đi làm đồng với ba má tôi nữa vậy.
Trước ngày tôi đi nhập học ông bà có làm 2 mâm mời anh em thân thiết nội ngoại đến, 1 là thông báo tin tôi đậu đại học và hơn nữa là ông bà muốn cho tôi 1 cái lễ liên hoan cho bằng bạn bằng bè (mặc dù nó không lớn) Hôm đó một lần nữa tôi lại được mọi người đưa ra bàn tròn để dặn dò thì ít mà khen thì nhiều, 1 cảm giác khoái khó tả
Cũng đến ngày tôi lên trường nhập ngũ, còn nhớ sáng hôm đó Ba má tôi kêu tôi dậy rất sớm để chuẩn bị, chờ xe (ông bà luôn là người chu toàn) Con em gái tôi thì cũng mon men dậy lúc nào xếp áo quần vào túi cho tôi rồi chạy ra sân chơi với mấy con cún, (nhìn con bé lớn rồi mà y như con nít, y như thành anh nó vậy:)
– Ê nhóc, tặng đệ này, tôi rút con thú bông nhỏ nhắn dấu phía sau ra tặng bé
– Woa, xinh quá, em cảm ơn anh nhìu nhìu
– Uhm, không có giề, anh đi lên phố học em ở nhà phải chăm học, nghe lời cha mẹ nghe không
– Chuyện, em gái anh lúc nào chẳng ngoan, anh chỉ nói thừa thôi
– Ơ con bé này, mà không có yêu đương gì hết nhá, tôi ra vẻ đàn anh nói
Cơ mà nó như chẳng để ý tôi nữa, thấy nó cứ đưa con gấu dơ lên, dơ xuống chốc chốc lại hôn chắc nó vui quá đây mà, cũng lâu rồi từ cái thời nó đậu cấp 3 đến giờ tôi không tặng quà nó, tôi cũng chưa làm ra tiền nên cũng không tặng nó được nhiều quà, con gấu thì cũng là do mấy cô bác cho tôi tiền uống nước lên phố bữa liên hoan rồi tôi mua cho nó.
Sớm đó Ba má, ông ngoại (ông nội tôi mất khi tôi còn chưa sinh, 2 bà nội ngoại thì sức khỏe không được cao, còn mỗi ông ngoại tôi là còn có chút sức) và con em tôi đứng đợi xe với tôi.
Lát sau thì xe đến, tôi nhìn mọi người mà mềm người lại, chẳng muốn lên xe nữa, cứ y như chỉ gặp họ lần cuối vậy. Tôi đưa hành lý cho anh lơ xe cất rồi vội chạy lại ôm mọi người 1 lần nữa, tôi không khóc, đơn giản vì tôi muốn chứng tỏ mình đã lớn với lại nước mắt rớt nhiều khi mọi người ở nhà lại lo cho tôi nữa, chỉ đến khi lên chạy rồi thì nước mắt tôi mới rơi… Tôi bước lên xe, con em gái tôi như nhớ ra điều gì nên chạy lại nhét cái gì cưng cứng vào cặp tôi (sau này xuống xe lấy ra thì đó là cái móc chìa khóa hình con gấu nó mua tặng tôi).

Chap 2:

Sau khi đặt chân lên thành phố lần nữa điều đầu tiên tôi làm là rút điện thoại ra gọi cho Ba má, Ba má tôi thì đang làm đồng nên cũng í ới dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Những ngày đầu tiên của cuộc sống sinh viên của tôi quả thật rất buồn chán, còn hơn 1 tuần nữa mới bắt đầu đến trường học nên mấy ngày mới ra không có ai bên cạnh tôi thấy mình lạc lõng ghê gớm:buonkhoc:, cũng may là có mấy đứa cùng trọ chuyển đến tất bật sắm sửa, sắp đặt đồ đạc nên tôi cũng tranh thủ giúp họ để quên nỗi lạc lõng trong lòng. Quả thật, vì không chuẩn bị trước nên mấy đứa gần trọ chạy đôn chạy đáo chuẩn bị đồ đạc mà đồ đạc thì mua gần ngày nhập học nên cửa hàng bán cắt cổ, còn tôi thì đã chuẩn bị trước nên chẳng phải mua thêm gì nữa, tôi mới thực sự thấm cái câu là “nước đến chân mới nhảy”, nghĩ đến sự chuẩn bị chu đáo của Ba má cho tôi, tôi lại thấy nhớ gia đình quá… Dãy trọ tôi ở là một nơi thực sự lý tưởng, gần trường, điện nước rất tốt, mà ông bà chủ trọ cũng rất vui tính… Dãy trọ có tổng cộng 4 phòng, phòng tôi nằm ở cuối dãy, tiếp đến là 2 phòng của 2 anh sinh viên năm 2 khác quê, rồi phòng của 3 em xinh tươi cùng quê (cùng trường, mà thực sự học cùng trường nhưng giờ thì tôi mới thấy 3 em này, tại ngày trước tôi chăm chỉ học mà ít quan tâm gái gú hay sao ấy ^^ (sau này mới biết là 3 em nó đều học lớp A4 một lớp chuyên khối C toàn con gái nằm ở tầng 3 và đi trái cổng nữa nên rất hiếm khi gặp)
Nói chung cả 3 em, em nào cũng được cơ mà tôi thì vẫn chưa có ý định gì hết, nhưng lúc đó tôi nghĩ tương lai mới là trên hết, tuyệt đối không gái gú @@ nên đôi khi mấy em nó lại tưởng tôi kiêu ^^
Mấy ngày tiếp theo tôi cố đi kiếm việc làm, rồi cũng có 1 quán karaoke nhận tôi vào làm, công việc chủ yếu thì cũng là bưng cà phê, hoa quả ra cho khách… Nói chung chỉ trừ mất ngủ còn lại đối với 1 thằng nhà quê, chăm làm từ nhỏ như tôi thì việc này dễ như ăn bánh. Thỉnh thoảng tôi cũng hay gọi điện về cho gia đình, và ngược lại… Đó là những lúc tôi đi làm về và lại đối mặt với cảm giác lạc lõng khi cứ một mình trong phòng…

Cũng đã đến ngày đi học, sáng sớm tôi dậy sớm chỉnh chu bản thân rồi cuốc bộ lên trường (từ phòng trọ lên trường của tôi mất tầm 15 phút) sau khi làm xong mọi thủ tục từ nghe mấy bô lão lần lượt lên giới thiệu, chào học sinh mới, đến lúc nhận lớp… Mất cả một buổi sáng thì cuối cùng cũng xong, tôi tranh thủ chạy về nhà đánh chén, ngủ 1 giấc để tối về đi làm thêm, cuộc sống cứ thế trôi qua lặng lẽ, việc học và đi làm thêm như trôi vào quỹ đạo lúc nào tôi cũng không hay… 1 đêm cuối tháng 9 trời se lạnh…
Đêm hôm ấy quán vắng khách nên tôi được ông chủ quán cho bọn tôi về sớm. Tôi cũng tranh thủ thời gian này đi dạo phố, suy nghĩ lan man về Ba má, gia đình dưới quê, hơn nữa ra đây đã bao ngày mà chưa 1 lần nào tôi đi dạo phố đúng nghĩa, đang ngắm những chiếc đèn phố, dãy đèn nhiều màu, mờ ảo của những quán hàng 2 bên thì tôi chợt nhìn thấy một cô em gái (chắc tầm tầm tuổi em gái tôi) đang dắt chiếc xe mini với dáng vẻ rất mệt nhọc, chốc chốc em ta lại đưa tay kéo chiếc cặp trên vai mình lên rồi ngó ra xung quanh (chắc đang tìm quán sửa xe), tinh thần nghĩa hiệp từ những bộ phim kiếm hiệp tôi coi lại nỗi lên, tôi đi nhanh về phía em hỏi nhỏ
– We, xe hỏng hả em, anh giúp gì được không?
Tôi nhìn vào chiếc xe bị tuột xích như muốn nói có thể sẽ sửa được.
– Không ạ, nhà em gần đây rồi
– À vậy hả, thế anh thôi, anh đi luôn đây
Tôi đi trước nhỏ một đoạn khoảng dăm bước thì nghe tiếng nhỏ
– Ê, khoan đã anh, giúp em với
Tôi quay lại ngạc nhiên và kèm theo câu hỏi
– giúp gì vậy em?
– Dạ, bắt xích ạ, anh biết không
– Ơ, nãy em bảo không phải giúp, sắp tới nhà rồi mà, tôi trả lời em đi kèm với ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên
– Dạ, tại em nghĩ anh là người xấu nên… nên
Như hiểu ý của nhỏ tôi cắt lời nhanh
– À, nhìn cái mặt anh giống những loại người đó lắm hả em
– Dạ, em xin lỗi, tại em nghĩ…
– Thôi, để anh coi nào, tôi tiến lại gần chiếc xe lọ mọ 1 lúc thì bắt được cái xích, tại ngày trước ở quê tôi có cái xe huyền thoại của anh họ tôi học xong bán rẻ lại dùng để đi học và cũng rất hay tuột xích nên việc bắt xích xe đối với tôi quá đơn giản (Có thể nói nó như một sở trường:).
Tôi cầm bàn đạp nghiêng xe quay 1 vòng rồi ngước mặt nhìn lên em ý như đã xong, em thì vui quá vỗ tay khen khen y như con em nhỏ của tôi ở nhà vậy.
– Anh sửa hay quá, cảm ơn anh nhìu nha
– Có gì đâu, thôi anh về luôn đây
– Dạ, để em gửi anh tiền
Tôi thoáng nhìn con nhỏ 1 giây rồi bơ người buông lời
– Uhm, hết 50k em
– Dạ…dạ, sao mắc quá vậy anh, trong người em có mỗi 10k thôi, tại… tại hôm nay em quên không mang theo tiền, 10k được không hả anh?
Tôi nhìn vào em rồi cười nhẹ, cái điệu cười y như mỗi dịp đắc thắng cười trêu con em gái của tôi vậy
– Thôi anh đùa đó tiền nong gì em, em về nhà sớm kẻo lạnh
– Dạ, thế sao được, anh nhận giúp em đi ạ
– Uhm, vậy em có 50k không:
– Dạ…dạ…anh…
– Bảo rồi, ơn huệ gì, anh cũng về luôn đây, buồn ngủ lắm rồi
Nói rồi tôi bước chân đi mà như không để ý gì đến cô bé nữa, 1 lúc sau cô bé lên xe đuổi kịp tôi rồi nói với
– Sau này có việc gì em giúp được anh đừng ngại nha, em học trường THPT gần đây đó
– Uhm, được rồi
– Dạ, em đi về trước đây ạ, cảm ơn anh nhìu nhé
– …
Về đến nhà tôi rửa ráy rồi vùi mình vào chiếc giường thân thuộc, thoáng nghĩ chút về con bé, con gái thành phố ngốc thật, mà ẻm cũng xinh thật, da trắng, mặt xinh, nhìn lại dễ thương nữa chứ… Nhưng hình như nó chỉ gợi cho tôi nhớ con nhóc sư đệ nghịch ngợm, hiền lành ở quê chứ không phải là tình cảm của 1 thằng thanh niên mới lớn thấy gái xinh Chắc tại tôi F.A lâu năm quá rồi đây ^^

Ngày tiếp theo của tôi cũng như những ngày trước đó, vẫn dậy sớm, chỉnh chu sắc đẹp đơn sơ mà Ba má ban tặng, luyện võ (chống đẩy 30 cái:) kiếm miếng gì ăn rồi lại cuốc bộ lên trường học. Phải nói học đại học đơn giản hơn suy nghĩ trước đó của tôi rất nhiều, ngồi dưới bàn chép bài cũng được, không chép bài cũng xong, ngồi điểm danh có tên là ok, cô giáo cứ dạy như bình thường và rất ít khi bị gọi lên “phỏng vấn ” nên tôi không hứng thú gì lắm có điều chỉ khó ở những kỳ thi thôi lúc đấy mới là những ngày học cày cuốc thực sự của tôi: Ngồi chém gió với mấy thằng bạn 4 tiết học thì cũng được nghỉ, tôi tranh thủ ra chợ mua ít đồ ăn cho bữa trưa, vừa về phòng thì thấy 3 em A4 bên kia đang bê đồ vẻ bận rộn, hỏi ra mới biết là bọn này chuyển trọ, biết thế nên tôi cũng xắn tay giúp họ bưng mấy cái đồ nặng xuống nhà giúp
– Sao mới đó mà đã chuyển trọ rồi mấy nàng? chán trai xinh nhanh thế
– Ừ, tại trai xinh không quan tâm nên phải chuyển thôi, 3 con lí nhí trả lời
– Thế chuyển đi đâu? hỏi thật sao lại chuyển thế? tôi nhỏ giọng
– Chán thì chuyển thôi, thích thay đổi không khí, hí hí, (Sau này gặp lại còn nhớ mấy đứa này chuyển đi không biết mấy địa điểm nữa, gặp lần nào là chỗ ở khác lần ấy, chẳng hiểu bọn này nữa)
– Hiếm có chỗ nào nhiều hot boy như chỗ này lắm mấy em ơi, 2 anh phòng bên ngó cổ ra chém
Tôi thì cũng chẳng quan tâm lắm nên giao mấy em kia có 2 anh kia chém tiếp rồi phi vào phòng nấu ăn luôn, bụng đói quá rồi, chém nữa chắc chết đói luôn quá:

Lịch đi làm thêm của tôi thường là 18h00 đến 21 giờ đêm, tuy là khoảng thời gian thích hợp để đi chơi đêm thay vì đi làm nhưng tôi quyết tâm đi làm và không bỏ bữa nào, khoản tiền làm thêm giúp tôi mua nhiều thứ cần thiết trong cuộc sống sinh viên và trên hết là bớt 1 phần gánh nhọc cho Ba má dưới quê, đồng thời cũng giúp mình trưởng thành hơn, có ít kinh nghiệm làm quen hơn cho môi trường công việc sau này…
Hôm đó được nghỉ làm nên tôi tranh thủ đi chơi phố, tay dắt xe đạp, mắt nhìn bâng quơ nhiều thứ thì lại gặp bé hỏng xe bữa trước, hình như nó nhận ra tôi sớm nên chủ động đến chào tôi trước
– We, anh, còn nhớ em không
Một thoáng…
– còn chứ, em xinh thế anh quên sao được
– Ẹc, trêu em, này, giờ anh có bận gì không
– Hiện tại thì không, anh vừa đi làm về, hôm nay được nghỉ sớm
– Oh anh trẻ thế mà đi làm rồi à, em tưởng anh còn đi học cơ, hi hi
– À, anh còn đi học, cơ mà anh đi làm thêm đó em
– Oh ra vậy, con bé vừa lắc đầu ra vẻ hiểu chuyện, như cắt ngang suy nghĩ của nó tôi tiếp
– Em đi đâu giờ này? mà hỏi anh có rảnh để làm gì? xe em tuột xích tiếp hả
Con bé gãi đầu anh hỏi nhanh thế, rồi con bé tiếp lời 1 cách nhanh nhẩu
– Không em có đi xe đâu mà tuột, em muốn cảm ơn anh cái chuyện hôm bữa đó mừk
– À, thế định trả ơn anh kiểu gì đây?
– Một cốc cà phê nhá, mắt nó nhìn tôi hỏi, 1 thoáng suy nghĩ, tôi đồng ý rồi dẫn em đến quán cà phê gần đó (và cũng là quán cà phê quen thuộc của tôi sau này)
Đêm đó tôi ngồi nói chuyện với em rất nhiều chuyện, 2 bên hỏi han nhau rất nhiều
và có vẻ rất hợp nhau nên những câu chuyện cứ thế mà tuôn ra đều đều như không khi nào ngừng nghỉ vậy (mặc dù tôi là 1 tay cứng miệng khi đứng gần bọn con gái nhưng khi nói chuyện với em tôi có 1 cảm giác thật dễ chịu và đôi phần thoải thích thú) Sơ qua thì em tên L là học sinh lớp 11, Ba má thuộc tuýp người có gia giáo nên rất nghiêm túc trong chuyện học hành của con bé, không người yêu, không được đi chơi mà chưa xin phép. Tôi thì cũng kể cho em sơ qua về tôi, trường học, công việc làm thêm hiện tại… bla bla.
– Anh H hơn em 2 tuổi mà nhìn trẻ quá, hihi, mặt trẻ trẻ giống mấy đứa con trai lớp em á.
– Hì, có gì đâu em, tại anh chưa yêu ai nên không phải suy nghĩ nhiều, thành ra còn trẻ con thế đó em
– Hihi, đẹp trai thế này mà chưa yêu ai á, em không tin đâu
– Tùy em thôi, hì, tôi rất ngại bàn đến mấy chuyện yêu đương vì thực sự tôi chưa yêu ai hết nên khi nói đến vấn đề này tôi rất hay cụt ngủn
Rồi câu chuyện dẫn dắt tôi kể mấy phương pháp học độc nhất vô nhị của tôi thời cấp 3 mà em nó hào hứng lắm, dặn nhờ truyền lại bí kíp cho nó. Nói chuyện tầm hơn 2 tiếng tôi để ý thấy em nhìn nhìn đồng hồ, như hiểu luật lệ của Ba má em tôi nói:
– Khuya rồi, mình về thôi em nhỉ?
– Dạ, để em ra tính tiền con bé đứng dậy định ra trả tiền thì tôi ngăn lại
– Thôi, để anh trả, hôm nay anh mời
– Eo, không được, hôm nay là em cảm ơn anh mà, để em trả.
Tôi không nói gì, bước nhanh lại thanh toán rồi kêu em về trước ánh mắt bỡ ngỡ của em, cái tính tôi quan niệm lần đầu mời gái thì mình phải trả tiền như thế mới ra mặt đàn ông
– Anh H làm thế thì em còn mặt mũi nào nữa *mặt xị*
– Để lần sau em trả cũng được mà:
Em cũng chẳng biết nói câu gì ngoài từ dạ
– Em đi bộ hả?
– Dạ, hôm nay em xin Ba má đi hóng gió mà, hihi
– Giờ cũng khuya rồi, anh có xe đây để anh đưa em về nhé!
– Dạ, thế có làm phiền anh lắm không ạ
– Phiền gì, với lại chắc nhà em cũng còn xa, lên xe anh chở em về, để em đi bộ về nhà trời lạnh thế này coi sao được
– Dạ, thế thì em cảm ơn anh nhiều ạ, hihi
Thế rồi tôi chở em về, con đường đến nhà em cũng khá xa, đủ để tôi và em kể thêm biết bao nhiêu là chuyện, cười nói rôm rả, Con đường có xa thật nhưng mãi nói chuyện hay sao mà nó trở nên ngắn quá, mặc dù tôi đã cố đi thật chậm…Em chỉ tay vào ngồi nhà tiếp theo…
– Đây rồi anh
– Đây hả?
– Dạ
Tôi nhìn vào ngôi nhà có cảnh cửa sắt to lớn phía trong là 1 tòa nhà thật lớn, nhìn qua thôi cũng biết bên trong đó nội thất như thế nào rùi.
– Wao, Nhà Ba má em to quá, đẹp thật
– Hihi có gì đâu anh, anh vào nhà em chơi tí đã, em quay sang tôi ngỏ ý
– Thôi, cũng khuya rồi, anh về luôn (vào chơi để mà bị Ba má em “tra tấn” à, anh thừa biết tính cách Ba má em như thế nào qua lời kể của em nhé)
– Dạ, hi hi, thế gặp anh sau nhá, pai pai, em vào nhà đây, anh về cẩn thận
Em vừa đẩy cửa để vào nhà thì như chợt nhớ điều gì đó tôi vội nói:
– À, em cho anh số phone đi
– Dạ, Em nhìn mặt tôi có vẻ nôn nao nên đọc ngay 0168…
– Hihi, mà anh xin số phone em làm chi vậy? định nhá máy trêu em hả?
– Đâu, thế em có muốn anh truyền mấy bí kíp học bài năm cấp 3 của anh nữa không
– À đúng rồi, suýt thì em quên, hihi
– Ừk, còn cả 1 bữa mời anh đi uống nước nữa, bộ em định quên luôn hả?
– Hihi, anh H vui tính quá, dạ em nhớ rồi, hihi
– Thôi anh về đây, em cũng vào nhà đi
– Dạ, anh về cẩn thận, à, về đến nơi nhớ nhắn tin cho em kẻo em lo nha, hihi
Tôi giơ tay làm hiệu rồi quay xe thẳng tiến hướng phòng trọ tôi.

Chap 3:

Về đến phòng, buồn ngủ quá tôi nằm thiếp ngủ đi lúc nào không hay đến 8h sáng tôi mới dậy, tại hôm nay cuối tuần nên tôi cố ngủ nướng như trả thù mấy hôm phải dậy sớm đi học vậy, đánh răng, chải chuốt xong tôi vơ điện thoại đi chợ thì thấy có tin nhắn của em ngốc gửi lúc 12h đêm qua @@
– Anh về chưa ạ, sao mãi không nhắn tin, trọ anh xa thế á?
Một thoáng như hiểu ra điều gì tôi vội nhắn lại:
– Ax, anh về rồi, xin lỗi em tối qua anh mệt quá nên ngủ quên mất, không kịp nhắn tin cho em nữa.hic
– tke ak, hjhj (thế à, hi hi)
Tôi cũng không nhắn gì thêm nữa mà như thể bơ luôn: (cơ bản vì tôi ghét thể loại nhắn tin kiểu ngôn ngữ teen thái quá, dường như có hiểu được chút nghêm túc của tôi hay sao mà từ ấy em không nhắn tin kiêu ấy nữa). Trời mùa này bắt đầu có chút se lạnh từ những cơn gió nhẹ chốc chốc thoáng lướt qua vai ù qua hớt hải, cũng đã gần 2 tháng kể từ lúc tôi lên phố học rồi, dường như thằng con trai mới lớn lại có chút tính độc lập nên những cuộc điện thoại cho Ba má của tôi thưa dần đi, chỉ những lúc thiếu tiền, thiếu gạo thì tôi mới gọi về, nhiều khi Ba má tôi gọi lên cho tôi khi chưa hết tháng hỏi xem còn tiền nữa không…
Một buổi sáng đầu tháng 10 trời mưa phùn, xen lẫn chút gió se lạnh, ăn bữa sáng xong, đang ngồi bàn ngắm mưa, suy nghĩ mông lung thì tôi nhận được điện thoại của ba tôi
– Alo, chào ba
– Con đang ở đâu, có bận học hành gì không?
– Dạ không, chiều con mới học, có chuyện chi hả ba?
– Vậy con ra ngoài ga đón ba nhé
Tôi như hiểu ra điều gì đó vui sướng rân người (trước đó mấy ngày ba tôi có nói sẽ lên gặp tôi làm ít việc, nhưng không nói là việc gì), tôi chỉ dạ nhanh 1 tiếng thật to rồi phót nhanh xuống lấy chiếc xe đạp chạy ra đón ba, từ phòng trọ đến ga khoảng độ 4km, dù đã đạp với vận tốc cao thế mà sao tôi thấy con đường dài thế, vừa đạp xe tôi lại mường tưởng cái cảnh nhìn ba tôi đứng phía trước nhìn tôi cười… Đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy ông, xung quanh tôi giờ trôi qua nhanh như không còn cây cối, nhà cửa nữa, mưa phùn không đủ lớn để tôi mặc áo mưa hay tại tôi quá vui sướng mà không bận tâm mưa gió nữa, tôi cứ cố đạp thật nhanh để được gặp ba tôi, thoáng xa tôi thấy ba tôi đang đứng ở dưới cái cột đèn phố, tay cầm một cái túi con con, trông ông có vẻ hơi lạnh.
– Ba, ba ra khi nào vậy, ba rét không, đưa đây con cầm túi cho
Ba tôi nhìn tôi ngúc ngúc đầu cười nhẹ. Rồi lên xe tôi cùng đi về phòng, quãng đường dài, những dải mưa phùn li ti thấm trên tóc ba con tôi, tôi vừa đi vừa kể bao nhiêu là chuyện, tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì nữa, nhưng tôi như vơi được phần nào cái nỗi nhớ mong bấy lâu nay tôi của tôi quá…
Thì ra ông lên đây là để sắm cho tôi cái máy vi tính, không biết ông nghe đâu dưới quê mấy anh sinh viên trước bảo học nghành tôi cần máy tính để kiếm tài liệu, làm bài tập, nên kiếm tiền lên đây để cùng tôi đi mua… Rồi tôi nghe ba kể tất tần tật bao nhiêu chuyện dưới quê từ sức khỏe ông bà, mẹ đến con nhóc em gái tôi vừa nghe Ba kể tôi vừa thấy mủi lòng quá. Sau khi sắm xong con laptop, Ba dặn dò tôi đủ thứ rồi về quê luôn, để tôi một mình với cái dòng đời mà tôi không mấy thích thú, nhưng vẫn cứ phải gắng gượng…
Từ khi có con laptop công việc học tập của tôi (đặc biệt là những bài tập về nhà) cũng dễ dàng hơn nhều khi có thêm nhiều tài liệu qua internet, nhưng đổi lại tôi lại quen với đám bạn chuyên cày game trong lớp, nó khơi lại cái ký ức nghiện game 1 thời của tôi, rồi nghiện lại game lúc nào không hay biết, nó như liều thuốc ảo ám ảnh, cám dỗ tôi ngày ngày, những lúc ngồi học, lúc đi làm hay thậm chí trong giấc mơ… Rồi tôi ít ra ngoài dạo phố, đi hóng mát hơn mà thay vào đó là tham gia vào những chiến trường ảo ẩu đả, những ngày đi học rồi đêm đi làm về tuy mệt nhưng tôi vẫn cố cày cuốc nhân vật cho đến gần sáng, sau hơn 1 tháng cày cuốc việc học cũng như tâm sinh lý ngày càng sa sút, cho đến thời điểm tôi được thông báo không đủ điều kiện thi kết thúc vài môn thì tôi đã giã từ nhân vật mà tôi cày cuốc ngày đêm, tôi quyết định xóa nó mà không bán hay cho một ai, tôi không muốn nó sẽ gây hại cho ai nữa… Tôi chợt nhận ra rằng mình đã sa đà quá nhanh, đã không biết kiềm chế bản thân nữa, Nhưng nhờ sự giác ngộ đó tôi đã tiếp tục để bắt nhịp lại với cuộc sống vốn dĩ trầm lắng có chút nhàm chán nhưng là thực hằng ngày…
Rồi tôi bắt đầu quan tâm đến việc học để nó quay lại với quỹ đạo vốn có của nó (không quá giỏi, không thiếu điểm) và nói chuyện nhiều hơn với mọi người (nhất là với con bé tuột xích, tôi hay gọi thế:) thực ra ban đầu tôi cũng chỉ cố chọc nó để quên đi cái buồn, cái nhớ ở nhà đặc biệt vì nó hơi giống con nhóc em tôi nhưng dường như càng ngày tôi càng “nghiện” nói chuyện với nó, và hình như nó cũng vậy (Tôi cảm nhận thấy thế). Những tin nhắn của tôi cho nó thì cũng 70 % là trêu chọc đủ thứ, còn 30 % là truyền cho nhỏ mấy cái phương pháp học tập (em có vẻ rất thích thú) nhưng không hiểu sao không lúc nào tôi chán nhắn tin với ẻm, tôi không hiểu nỗi mình nữa.
– Hello anh đang ở đâu đó?
– Đang ngồi ở phòng chơi thôi, có gì không em, hay lại tuột xích xe đạp nhờ anh bắt? (câu nói này như là câu khởi đầu của những cuộc nói chuyện của tôi với em nó vậy)
Không hiểu sao hơn 2 phút sau em mới nhắn tin lại
– Chuẩn đó, anh đến giúp em đi
– Đùa không đó, thế em đang ở đâu?
Em nhắn chỗ em đang đứng cho tôi, chỗ đó cách phòng tôi hơn 200m nên tôi nghĩ chạy bộ ra bắt, không đưa xe làm gì…
– Ê, đây nè, we we
Chốc thấy con bé đang đứng gần quán thú bông kêu tôi, hôm nay em mặc bộ đồ toàn một màu hồng @@, da trắng, tóc thỉnh thoảng bay nhẹ theo gió làm tôi phải ngờ ngợ 1 lúc rồi mới định thần chạy lại. Tôi chạy lại với hơi thở gấp gáp nhìn ngó xung quanh
– Đâu đâu, xe đâu, tôi vừa nói trong tiếng thở gấp xen thoảng chút gió
– Hihi,
Bé mắt long lanh nhìn tôi cười rồi nói
– Anh lo cho em thế cơ à?
– À thì… thì tại trời sắp mưa rồi…Xe đâu em?
– Em có mang theo xe đâu
– Ec, thế kêu anh ra đây làm chi, trời sắp mưa nữa chứ, tôi nhìn em mắt tỏ vẻ ngạc nhiên
– Trời mưa, mình lội mưa cũng vui mà anh, hihi
– Ặc hôm nay sao em vui thế? mà kêu anh ra đây có chuyện gì?
– Hi em trả nợ cho anh mà…
– Nợ gì? tôi ra ánh mắt dò xét
– Trả công “gia sư” với lại hôm bữa anh mời nước em mà em chưa mời lại còn gì, em nhí nhảnh nhắc tôi
– À, gia sư gì, tôi gãi gãi cái đầu…
– Đi anh, theo em
– Em kéo tay tôi đi như quen biết nhau lâu lắm rồi ấy, tôi cũng sắp ngượng đỏ mặt quá, cố chạy bằng em nó tránh mấy thằng xung quanh nhìn, mãi lúc sau như ngợ ra điều gì đó em mới bỏ bàn tay mềm mại ra khỏi tôi
Em dẫn tôi đến đâu thế này, quán game
Tôi như dừng chậm lại, như điều gì đó thắc mắc em quay lại nhìn tôi tiếp lời
– Ủa, à quên mất, mà anh có biết chơi game không?
– Có chứ, à không, như một phản ứng ngán ngầy xen nỗi sợ hãi tôi trả lời nhanh sau câu hỏi của em.
– Oh, hic, em xin lỗi, em cứ tưởng anh biết chơi
– Anh, anh…
– Không sao đâu anh, hihi, Bố em cũng không biết chơi game mà @@ không game thì mình đi chỗ khác, còn nhiều chỗ lắm, con bé vừa nói vừa nhìn tôi cười
– Không phải anh không biết chơi mà, mà… tôi ấp úng lặng giọng 1 giây rồi tiếp lời
– Mà sao em không đi đâu chơi lại vào quán game?
– Hihi, mỗi lúc vui em thường đến quán game chơi mà
Ra vậy, tôi thì ngược lại với em, lúc buồn game như người bạn thân thiết của tôi vậy, tôi nghĩ thầm trong bụng… Nhưng như không muốn làm em mất hứng tôi tiếp lời,
– Vậy đi vào chơi thôi em (Hi sinh 1 bữa quay lại game để người đẹp vui vậy: tôi cười bụng mắt nhìn vào mấy tay đang chơi trong quán)
– Thôi, anh không biết chơi mình em vào chơi chán lắm, thường thì có con bạn em chơi cùng…
Rồi em quay lại nhìn tôi…
– Mà em cũng muốn hết muốn chơi game rồi, giờ anh đến nơi này với em, đảm bảo anh sẽ thích…

Chap 4:

Lần nữa tôi lại leo lẻo theo em đi hết ngõ phố này đến ngõ phố khác, cũng may trời hôm nay không mưa, không thì xong 2 đứa, mà kể ra nhóc này cũng khiếp thật, ngõ phố chằng chịt mà nó thuộc y như lòng bàn tay vậy, nhỏ đưa tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, em dẫn tôi ra ngoài bờ hồ rồi bảo tôi ngồi xuống ghế đá đợi ẻm một lát. ok, con dê, xem con bé này còn có gì nữa nào, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá màu xanh dương đốm trắng lẩm nhẩm…
– Anh lẩm nhẩm chi vậy? nó ngó mắt nhìn tôi
– Có gì đâu, bờ hồ đẹp quá em:
– Hihi, em biết anh sẽ thích mà, anh ngồi yên đây đợi em một xíu, xíu em quay lại liền
– Uhm, nhanh không anh về đó ^^
– Em thách, nó nói vừa đi vừa nói với
Nó bước đi nhanh, tôi cũng không quan tâm nó đi hướng nào nữa vì ngồi ở đây bờ hồ đã hút hồn tôi mất rồi, Xung quanh bờ hồ là từng hàng ghế đá, hàng cây xanh đung đưa trong gió, khẽ nhắm mắt cảm nhận khe khẽ thoảng mùi hương yên bình của góc nhỏ xứ thành thị, sự yên bình mà chỉ có ở quê tôi mới cảm nhận được, nước hồ trong xanh khẽ gợn những con sóng nhỏ lăn tăn như nhịp điêu của bản nhạc quê hương du dương, tôi nhỏ nhẹ hát nhẩm một bài hát quê hương mà tôi thường hát mỗi khi nhớ nhà thì nghe tiếng cười khúc khích của em thoang thoảng từ phía sau…
– Hát gì đóa?
– Hát gì đâu, tôi bâng quơ.
– Vừa hát mà, nhỏ nhanh nhẩu đáp, tôi cười nhẹ lặng không trả lời.
– Hát hay mà kiêu nhá…
– Cho anh nè, nó đưa trước tôi cái bao bỏng ngô to ơi là to
– Trời, nhiều thế này ăn khi nào cho xong đây @@
– Không hết cũng phải hết, hihi, nó cười rồi đặt chai nước xuống gần chân ghế, ngồi cạnh tôi tay đưa bỏng ngô lên miệng nhai nhai còn mắt thì nhìn xa, ra vẻ trầm tư lắm…
Tôi cũng ngồi yên đó, lâu lâu bốc bỏng ngô lên ăn mà thưởng thức hương vị của quê hương, sự thanh tĩnh của bờ hồ xanh mát, nghĩ về những chuyện mông lung của tương lai… Một lúc sau em cất tiếng nhẹ
– Anh H đã yêu ai chưa?
Mắt em vẫn nhìn ra xa có vẻ đăm chiêu… Thoáng giây nhìn lại tôi như muốn nghe câu trả lời rồi lại nhìn ra trước…
– Chưa, tôi trả lời gỏn gọn và quay lại với tâm trạng trước với bờ hồ mà không đuổi theo suy nghĩ gì về câu hỏi đó
– Vậy à, hihi
Tôi nhìn lại em, tôi nhìn được em kỹ hơn, công nhận nhỏ này xinh thật, một vẻ đẹp không quá kiêu sa, điệu đà, son phấn của mấy bé nhà thành phố thay vào đó là nét đẹp của sự ngây thơ, trong trắng của tuổi mới lớn, chẳng khác gì gái quê, rồi tôi mường tượng em như một nàng công chúa… Tôi chỉ nghĩ được đến vậy, em quay lại nhìn tôi nheo mắt
– Định nhìn người đẹp free hả?
– Đâu có người đẹp nào mà nhìn hử em
– Mà anh có nói xạo không, anh tốt thế này mà vẫn chưa ai yêu á? (liên quan ghê)
– Tốt gì em, sản phẩm xấu xí cuối cùng của nhân loại đó
Em thoáng nhìn tôi cười, đấm nhẹ tôi một cái rồi nhìn ra phía xa. Tôi ngồi cùng em mãi cho đến gần tối mới về!

Đêm hôm ấy em nhắn tin cho tôi rất nhiều, những tin nhắn không phải về học hành, cũng không có ý trêu chọc gì như trước nữa, em nhắn cho tôi sớm hơn mọi ngày.
– Anh H này, có khi nào trái đất ngừng quay không anh nhỉ? (hỏi hay chưa)
– Em học bài xong chưa mà đã nghiên cứu vấn đề to lớn như này rồi
Em nhắn lại vẻn vẹn 3 dấu chấm than (!!!) Như vớt vát điều gì đó tôi trả lời
– À, nếu bé muốn anh sẽ cho nó ngừng quay (chém tí)
– Thật hả anh, hihi, như thế anh em mình tha hồ thời gian đi chơi cùng nhau nhỉ!
– Uhm, đi chơi cả ngày luôn, hehe
– Mà thôi, em ngủ đây, má em sắp vào phòng em kiểm tra rồi đó, gặp anh sau, g9
– Uhm, bé cũng ngủ ngoan nhé
Dường như thoáng đoán được chút gì đó tâm trạng của em… Em đang buồn chứ không vui như em nói hồi chiều, tôi đoán vậy nhưng cũng không nghĩ được gì nhiều mà thay vào đó lên fb tìm nick em kết bạn (Lúc chiều em có đọc nick và dặn tôi nhớ kết bạn fb với em)
Gửi kết bạn xong tôi tắt máy rồi hòa mình vào chiếc chăn ấm, lan man suy nghĩ… Cô bé này thật kỳ lạ, khác với những cô gái mà tôi đã quen, sao em có quá nhiều bí ẩn vậy nhóc L, mục đích em đến trái đất gặp anh là gì đây…. Tôi nằm thiếp ngủ đi lúc nào không hay…
Sáng đó tôi dậy thật sớm và dự định tìm hiểu nguyên nhân khiến nhỏ buồn(cái tính tôi không thích mấy chuyên mập mờ), đang nghĩ chiến thuật thì có điện thoại nhỏ gọi đến (người đâu mà thiêng dữ )
– Zâm xế ô
– Gì, ai đó ạ?
– Anh đây bé, có chuyện chi hả?
– Trời, tiếng hàn nữa chứ, mà em đã nói không thích anh kêu em là bé rồi mà, em lớn rồi.
– Uhm, thế có chuyện gì vậy nhóc?
– Ẹc, không thèm chấp với anh nữa, trưa nay anh có bận gì không? không em nhờ tí
– Không, hôm nay anh được nghỉ, có chuyện gì vậy?
– Dạ, hihi, anh… anh đến đón em đi học được không? hôm nay xe em bị hỏng
Nghĩ 1 lúc tôi ok con dê, vậy là lại mang đồ rồi chạy xe sang nhà em, sang đến nơi thì thấy nàng đã đứng ở trước cửa rồi
– Mời công chúa lên xe
– Được, nhà ngươi lái xe có tốt không đó?
Không nói gì tôi đạp xe thật nhanh để cho em nó giật mình, mà không chú ý trước đó có con dốc, thế nào mà hôm trước tôi chở em về lại không cảm giác nặng nhọc gì khi leo lên con dốc này nhỉ (chắc tại chở người đẹp trên xe) thế rồi xe cứ bon bon chạy nhanh như mây, tôi thì thấy phê lắm, vì lâu rồi chưa được thả dốc mát như thế này còn em thì tay cứ ôm chặt eo tôi làm tôi khó chịu vô cùng, hai đứa bọn tôi cứ để xe chạy thế mà hét, mà cười, người đi đường xung quanh nhìn bọn tôi tưởng hai đứa ngây xuống được hết dốc rồi em mới chịu buông tay ra lỏng hơn, yahoo…
– Nè, sao em không bảo ba em mua cho cái xe đạp điện đi cho khỏe? Tôi vừa đạp vừa hỏi như át tiếng gió
– Dạ, tại ba má em bảo đi xe đạp điện nguy hiểm, em cố nghiêng đầu về phía trước tôi để tôi nghe rõ hơn.
– Uhm, vậy em về bảo ba má em chuẩn bị thuê anh làm tài xế cho em đi là vừa
– Á, hay là thế nhỉ, hihi
– Đùa đấy, đèo em đi học thế này mấy bữa anh thành bộ xương à, người đâu mà nặng dữ…
– Eo, em có 45 kí thôi mà, anh mới nặng ấy
– Tại em cao nên xương nó nhiều hơn hay sao ấy, anh thấy nặng lắm tôi trêu em
– Cũng không cao bằng anh, hihi
Cả quãng đường tôi với em nói chuyện rôm rả, chốc chốc em lại đe đe cái tay chỉ đường cho tôi.
– Lối này cơ mà……
Rồi em đòi tôi ghé lại bên đường để mua kem
– Trời, sáng sớm đã ăn kem, trời thì lạnh nữa chứ, anh thua em luôn đó
– Hihi, em thích ăn kem vào mùa đông mà, với lại đây là kem cốc, không lạnh lắm đâu, mua xong cái kem dâu tôi lại tiếp tục đèo ẻm lên đường vi vút qua từng ngõ phố…
– Đây, đây rồi anh, bé chỉ tay vào phía bên đường.
– Đâu, đây hả…
Kẹt…Tiếng phanh xe dừng lại, đồng thời từ phía sau tôi cũng cảm nhận thấy cái gì đó lành lạnh mát, quay ra sau thì nguyên cái kem cốc úp vào sau lưng tôi một cảm giác thật yomost.
– Em xin lỗi, em luống cuống rút cây kem ra rồi nhìn hiện trường vụ án mà lấy tay xoa ngắn xoa dài, tỏ vẻ lo lắng Nhìn cái điệu em bối rối mà tôi phát cười (y như con em gái của tôi ở nhà mỗi khi mắc lỗi vậy)
– Anh cười gì nữa để em lau cho anh, nó chun mui nhưng vẫn vẻ mặt vẫn như có lỗi
– Thôi lau gì nữa, chỉ càng bẩn thêm thôi, để anh về giặt cũng được. Đúng lúc đó tiếng trống trường vang lên đủ để tôi và em nghe thấy
– Vào học rồi, em vào học đi, anh cũng về thay cái áo luôn, tôi nhìn em
– Dạ, em xin lỗi, hix hix.
– Thôi, cũng tại anh phanh gấp quá, em vào lớp đi, trưa anh qua đón.
– Em đi lưỡng lự, tôi phải vẩy vẩy mấy lần nữa nó mới chịu vào trường
Về nhà tắm giặt xong, đánh 1 giấc xong thì cũng vừa trưa, tôi lại phóng xe đi đón em.

Chap 5:

Về nhà tắm giặt xong, đánh 1 giấc xong thì cũng vừa trưa, tôi lại chuẩn bị đi đón em, chợt thấy tin nhắn đến:
– Xin hỏi đây có phải số điện thoại anh H đẹp trai không ạ?
Số lạ hoắc, chắc em tính mượn điện thoại ai trêu tôi đây mà, vừa gây chuyện xong mà giờ còn có hứng trêu chọc, bà chằn này cũng lắm chuyện thật
– Không em nhé!
Lát sau thấy không trả lời tôi nghĩ em giận vì tôi trả lời kiêu nên chủ động nhắn lại
– Không anh thì ai nữa. Đang chuẩn bị đến đón em nè, mà sao lại số điện thoại khác rồi? Tôi trả lời tin nhắn như muốn cắt ngang cái lưới mà em vừa quăng để bắt con…gà.
Phải 1 lúc sau thì tin nhắn em mới đến, nghĩ gì mà lâu trả lời thế không biết.
– Không, hihi, Em nhớ anh H quá đó mà, anh H à, em yêu anh
Củ lạc. Tôi phải xoa xoa cái mắt, rồi và đi vào lại cái hộp thư để đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, không tin được, cái gì thế này, tôi ngừng việc đang mặc áo quần dở, vào ngồi yên trên giường đơ người xem đi xem lại cái tin nhắn đó, hôm nay bị ấm đầu à nhóc, sao ai cũng có thể đổ trước cái nhan sắc của mình nhanh thế nhỉ, Không thấy tôi trả lời lại 1 tin nhắn mới đến nữa, cũng số đó
– Anh cũng yêu em đúng không? em thừa bik nhé
Đọc xong tin nhắn tôi chủ động gọi lại cho số đó luôn, thì ôi trời, giọng con em tôi dưới quê đang cười nắc nẻ
– Hahaha, anh H nhà ta có người yêu rồi nè, giới thiệu cho em đyyy…
– Á, con bé này, lớn rồi mà không nghiêm túc gì hết
Tôi đang trong cái trạng thái vừa từ bất ngờ này thì đến bất ngờ khác, y như đang trên mây mà rớt tõm xuống hồ nước lạnh buốt vậy, sợ con em gái nhà tôi luôn
– Hahaha, Huynh mà không giới thiệu cho đệ thì coi chừng, đệ còn làm phiền dài dài
– Người yêu gì má, nhóc mày yêu đơn phương thằng nào không dám nhắn tin rồi chuyển qua trêu anh mày hả
– Há há, tại anh khai trước mà
– Khai gì, mà ba má cho mày dùng điện thoại từ khi nào thế?
– Hihi, cũng mới đây thôi anh
– Mới đây, anh mày lên lớp 10 mới được xài điện thoại, mày hơn anh mày rồi đó (Tôi trêu nó)
– Á, em lớp 11 mới được xài, thế mà còn nạnh, hức…
– Thôi, anh mày đi xíu việc, tối về nói chuyện tiếp
– Dạ, anh đi đón bạn gái vui vả nha, hihihi…Sau câu nói ấy là tiếng má ơi dài… (chắc con bé lại kể cho má tôi đây mà… ác dữ:giandu

Hôm nay mình bị gái khắc hay sao thế nhỉ, lần thứ 2 bị trò với con gái rồi đó Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ đi nghĩ lại cho đến khi nào không hay…
Vừa đến nơi thì thấy em đứng trước cổng trường rồi, quái sao mà em xinh thế nhỉ, lúc sáng tôi không nhìn kỹ lắm giờ chủ động xa nên tôi nhìn em kỹ hơn, em mặc cái áo đồng phục trường màu trắng, tay cầm cái áo khoác, mang quần jean, tóc bối cao kiểu rất cá tính, cơ mà cái mặt em nó hiền từ quá nên cũng chẳng ai để ý cái tóc kiểu, Em đang ngó ngó trước ngó sau (chắc là tìm tôi)
– We, tôi đứng bên kia đường đối diện vẫy cái tay ra hiệu cho em, thấy tôi em chạy qua nhanh nhẩu lắm
– Woa, anh còn giận em chuyện lúc sáng không? nó vừa hỏi vừa nhảy nhún qua gần tôi suýt ngã
– Sao không:doi:
Công nhận gái thời cấp 3 xinh thật, sao ngày trước tôi không chú ý lắm nhỉ (Tôi nghĩ thầm) Thấy tôi đang đưa mắt nhìn mấy em hot girl em nó ngắt cảm xúc
– À anh ơi, xíu em có má em đến đón rồi. Em nhìn mặt tôi chằm chằm
– Ecc, có má đón cũng không nhắn tin cho anh, đỡ mất công anh ra
– Thế thôi, em có má đón rồi anh về luôn đây. Tôi tiếp lời
Tôi tính quay xe nhảy lên đi về phòng…
– Ẹc, lừa tí đã tin, em với tôi lại
– Ặc, hôm này là ngày gì thế này, toàn bị con gái lừa không
– Ủa ai lừa anh H đẹp trai nữa à? bé vịn cái quai cặp khẽ nhún người ngó cái đầu sang tôi ánh mắt dò hỏi
– Không, lên xe anh chở đi chơi, giờ đang sớm còn gì (Tôi bắt đầu triển khai kế hoạch “điều tra” em:doi
– Đi đâu hả anh?
– Đi chơi game, em thích chơi game còn gì
Nhìn em nó trầm tư thẫn thẫn, tôi tiếp,
– À, nếu không được thì thôi, lên xe anh chở về
– Không, đi thôi anh, em cũng đang chán (trước bảo vui thì mới đi chơi game mà:domohoi
– Đưa cặp đây, lên xe nào tiểu thư, ohyeah, tôi như hào hứng lắm (không hiểu nổi)
Đến quán game tôi đóng chân xe vào nhanh chọn 2 máy ngon ngon, nhìn ra thấy em đang cầm điện thoại (bộ định gọi thêm đồng bọn hiếp dâm game thủ pro này àchấp nhé)
Rồi 2 đứa bọn tôi ngồi chơi half life với nhau cả buổi, hết solo rồi 2 đứa lại bắn quân… Nhìn em nó tiểu thư thế mà không hề đơn giản các bác ạ cũng khó lắm mới nhai được nó
– Èo anh chơi giỏi quá, nó vừa chơi vừa liếc khẽ qua tôi nói
– Mới thắng lên có 3 trận, giỏi gì
Độp, ặc, tôi nhìn nhanh qua màn hình, hừ, đang mải nhìn em nó thì bị em nó bắn chết lúc nào không hay, cơ mà sao tôi muốn nhìn em mãi thế nhỉ

Cũng đã sắp trưa, tôi ra tính tiền rồi đưa em về, trên đường đi thì gặp mưa, mưa đột ngột quá nên bọn tôi chẳng kịp vào đâu né, thế là hai đứa quyết định đội mưa về luôn, lúc đầu thấy em nó ngồi phía sau đưa tay ra hứng mưa, tí lại gạt nước vào tôi nghe có vẻ thích thú lắm. Những hạt mưa cứ thế tạt té vào mặt tôi nhưng sao tôi không cảm thất tê rát gì hết nhỉ, đổi lại tôi lại thíc cái cảm giác này ghê gớm (sau này có hôm đi làm về gặp mưa, tôi có thử lại nhưng chẳng có cái cảm giác đặc biệt này, chắc tại tôi ngồi trê xe máy? )
– Lạnh, hơi thở em run run mặc dù đã mang cái áo khoác vào từ trước
Thấy thế tôi dừng lại cởi áo khoác của mình cho em mang tiếp, chối mãi cuối cùng em cũng phải mang vào.
Về đến cửa nhà em thì 2 đứa tôi ướt như chuột lột, :buonkhoc: em bấm chuông rồi khẽ nhìn tôi cười nhẹ (trông em thật đẹp, tôi cũng khẽ cười lấy tay vuốt mấy giọt nước trên tóc em) 2 đứa tôi nhìn nhau, không gian như lắng lại vậy, không còn nghe tiếng mưa, tiếng rít của gió nữa, và dường như em và tôi đang nhắm mặt lại, tiến gần nhau hơn…
– Trời, sao ướt cả thế này, mau vào nhà đi con
má em ra đúng lúc quá @@ Má em nhìn sang tôi
– Cháu nữa, bạn cái L à, sao không mang áo ấm (thế con gái cô đang mặc mấy cái đó ạ)
Đó là 1 phụ nữ trung niên khá phúc hậu, nhưng vẻ phúc hậu đó không thể lấp kín những điều mà tôi mường tượng về má em (nhất là cách dạy dỗ có phần hơi nghiêm khắc tí
Tôi định xin phép về để hòng qua màn “tra khảo’ của phụ huynh nhưng mẹ em nhất quyết bảo tôi vào nhà chờ trời ngớt mưa rồi mới về…
Tôi dắt nhanh chiếc xe vào nhà, em cũng theo tôi mà không đi ô với mẹ em:anboom
Mẹ em đưa tôi bộ áo quần bảo tôi thay vào
– Đây, cháu vào thay đồ kẻo lạnh cháu
Tôi nhìn xấp đồ trên tay bác gái, bác gái tiếp lời
– Đây là đồ của thằng con bác, nó đi học xa, con cứ lấy mà dùng đi đã
Tôi dạ 1 tiếng rồi vào thay đồ, bộ đồ rất đúng size với tôi @@ (người tôi khá cao)
Đúng như tôi mường tượng, trong nhà em thật đẹp, nội thất toàn đồ xịn…[ Không bàn đếnn cái này nhiều ], tôi đi xung quanh ngắm ngắm còn em thì cứ đi theo chỉ mấy bức tranh em vẽ (công nhận em vẽ đẹp thật)
– Ngồi xuống uống nước đi cháu, nãy giờ mẹ em quan sát bọn tôi từ lúc nào không hay.
– Tôi và em lại ngồi xuống bàn, tôi ngồi đối diện mẹ em, còn em thì nhí nhảnh ngồi gần mẹ em, đôi môi em hơi nhợt nhạt, chắc vì lúc nãy lạnh quá…
– Cháu tên gì?
– Dạ, cháu tên H ạ
– Cháu là bạn học cùng lớp với L nhà bác hả?
Không để tôi giải thích L nhanh nhẩu thầm thì nhưng cũng đủ tôi nghe thấy
– ” Là cái anh hôm bữa dạy con mấy chiêu học tiếng anh đó má”
– À, như nhận ra điều gì (chắc con bé có kể cho bác ấy về tôi) má em cười mỉm nhìn tôi, ánh mắt trìu mến (sao tôi thấy vậy mà cứ miễn cưỡng như không tin nhỉ)

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cổ Tích 4 Mùa Thất Vọng
Con gì?
Cây Thông
Song sắt
Làng Ma