Chap 6:
Rồi câu chuyện cứ tiếp tục một cách trôi chảy mà không giống với cái mác “tra khảo” mà trước đó tôi nghĩ lắm, Má em hỏi tôi đủ điều về gia đình, bản thân, hình như cả tiền án tiền sự của tôi nữa thì phải:? nhưng bà hỏi rất khéo, khéo đến mức tôi cứ như bị thôi miên mà trả lời câu hỏi này đến câu hỏi khác 1 cách trung thực như thể trả lời ba má tôi vậy Em thì cứ ngồi bên lâu lâu bơm đểu tôi, kiểu như ” Anh H hát hay lắm má…bla…bla” bó tay em…
– Bác nhà đi đâu hả cô?
– À, Bác nhà cô đi làm, đến tối mới về cháu
Tôi mừng thầm nghĩ, chắc Ba ẻm mới là người khó tính, hôm nay mình ăn hên
– Cháu nghĩ gì mà thần người ra vậy?
– Anh H đang đói bụng đó má, L tiếp lời kiểu như mời tôi lại ăn cơm trưa luôn vậy…
– À cũng trưa rồi, cháu ở lại ăn cơm với cái L và bác cho vui
– Dạ thôi, cháu về nấu được ạ
– Thế sao được, ngồi yên đây nhé, mắt bác gái nhìn lại em như muốn giao nhiệm vụ giữ tôi lại ăn bữa trưa vậy, rồi bà đi vào trong (Chắc xuống bếp nấu nướng)
– Hihi
– Cười gì nàng, tôi nhìn nàng trả lời
– Tại em thấy vui mà, hihi
– Sao vui?
– Thì…Em vui gì kệ em, hứ, mà anh lên phòng em chỉ giúp em ít bài tiếng anh được không?
– Ok con dê, tôi đi theo em lên tầng trên…
Phòng em toàn sử dụng duy nhất 1 gam màu hồng, chăn hồng, màn hồng, ga giường hồng… @@ cái laptop của em cũng màu hồng luôn. Thảo nào hôm bữa thấy em mang bộ đồ hồng… Tôi lan man suy nghĩ…
– Anh nghĩ chi vậy
– Em lại gần ngóc cái mặt hỏi tôi
– có gì đâu, phòng em thơm quá (Mùi thơm giống phòng con em gái tôi)
– Hihihi, thì phòng con gái mừk
Rồi tôi cùng em ngồi xuống bàn, tôi chỉ cho em mấy bài tiếng anh mà em chưa hiểu, tôi ngồi hào hứng chỉ mãi thì trưa
– Cóc cóc… Má em đứng tựa bên cửa tay đang gõ cái cửa 1 bên (cửa mở, chắc má em xem bọn tôi học lâu rồi)
– Chín cả rồi, hai đứa xuống ăn cơm
– Tôi và em ngồi dậy vươn vai cùng lúc nhìn nhau mà cười
Bữa trưa hôm đó má em làm rất nhiều món, cứ gắp cho tôi liên miên em cũng vậy (chắc học theo người lớn) 3 người nói với nhau rất nhiều chuyện, má em có đề nghị tôi làm gia sư cho em nhưng tôi dùng những lý lẽ khôn khéo để từ chối (Đời đếu phải như trong phim đâu bác, nhân tài thường ẩn dật đê không mang tai tiếng nhé) Ăn trưa xong tôi lên phòng em ngồi xem hoạt hình với bé (xem em cười thì đúng hơn) xíu tôi nhìn qua cửa sổ thấy trời tạnh mưa rồi ra về, em ra mở cổng cho tôi (bác gái lúc này đã đi làm)
– Anh H về nha, bữa sau nhớ ghé qua nhà em tiếp đó
– Ờ, mà em vào trong nhà kẻo gió, tôi nhìn đôi môi nhợt nhạt của em nói
– Dạ, thế mà em vẫn nhẹ vẩy vẩy tay chờ tôi đi khuất con dốc mới đóng cửa vào trong
Về đến phòng cũng gần 4h tôi nằm thiếp, 1 ngày quá mệt, lại dầm mưa nữa chứ, tôi thoáng lo chút cho em, tại lúc nãy thấy môi em hơi nhợt nhạt, không biết có sao không nữa, tôi nằm thiếp đi cho đến gần 7h đêm mới tỉnh giấc @@ bụng đói cồn cào, tắm rửa, đánh chén xong tôi lại đi làm như những ngày bình thường…
Tôi đi làm về sớm, hôm nay cũng ít khách, bật con laptop lên nghe mấy bài hát, du dương trong bản nhạc, thì có tin nhắn từ fb, là tin nhắn của em
– 2
– Khuya rồi sao chưa ngủ?
– Em không ngủ được…
– Đi đâu tuột xích tiếp à
– Hihi, anh H hát cho em nghe đi
Tôi vơ cái điện thoại gọi cho em luôn, em bắt máy cũng nhanh
– Bài gì? (Không hiểu sao hôm nay tôi máu quá)
– Hihi, bài gì cũng được á
– em bị ốm rồi đúng không?, tôi thấy giọng của em hơi lạ
– Không sao, anh hát đi
Tôi lặng ít giây rồi hát bài “Bản tình ca đầu tiên” bài mà tôi dự định sẽ hát cho người con gái đầu tiên tôi yêu, giờ thử nghiệm luôn vậy.
“Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em…”
không nghe gì hết bên cả, tôi cứ tưởng em ngủ, mãi hát xong em mới đập đập cái tay vào điện thoại ý như khen tôi…
– Mau ngủ vậy à, ca sĩ mới hát một bài thôi mà
– Dạ chưa, anh H ngày nào cũng hát cho L nghe như thế này nha (Thôi bà, định không cho người ta ngủ nữa à)
– Ừk, mà em bị ốm rồi đó, để mai anh qua nhà em gửi thuốc cho em nhé
– Dạ thôi, lúc chiều mẹ em đi lấy rồi
– Ùi, tại anh mà em bị ốm rùi, hic
– Không sao đâu anh, em phải cảm ơn anh mới đúng chứ
Cuộc nói chuyện cứ thế mà trôi theo tiếng lắc cắc của chiếc kim đồng hồ con bên giường tôi, lâu lâu em lại sụt sịt một cái làm tôi ân hận bản thân vô cùng.
– Thôi em ngủ đi, chiều mai anh qua thăm
– Sao không phải là buổi sáng hả anh, em nhẹ giọng
– Buổi sáng em bận học còn gì?
– Không, em xin nghỉ học 1 bữa rồi (Tôi ân hận lần 2)
– Ừ, cũng được (Tôi trả lời em sau giây lát suy nghĩ)… Nhưng anh sợ ba má em mắng anh vì làm em ốm quá, Má em thì anh không lo lắm chứ ba em thì anh… Tôi nhỏ giọng ấp úng
– Hi hic, Ba em hiền lắm, em thích ba em hơn má em mà @@
Chắc con bé trấn an mình đây mà, nhưng anh không xoắn đâu nhé, mai anh đến cho coi, tôi im lặng nghĩ ngợi 1 lúc
– Anh buồn ngủ rồi à?
– Không
– Lại còn không…
– Thật mà
– Uhm, vậy em buồn ngủ, thôi, em cúp máy đây, anh ngủ ngon nhé!!
– Ok, Vậy em cũng ngủ ngoan nhé, mai anh qua
Tôi đợi 3 tiếng tút tút của em đã rồi mới hạ máy… Đêm nay lạnh thật, hay tại lòng tôi đang trống trải với những suy nghĩ về em… Ngoài kia đường phố đã tắt hết ánh đèn, thi thoảng có những cơn gió luồn lách qua khe cửa khẽ thấm vào làn da tôi một cách lạnh lẽo… Tôi vẫn ngồi đây, ngồi một mình trong đêm vắng, tôi cũng chẳng buồn bật đèn nữa, tôi nằm suy nghĩ về em xem lẫn chút hồi hộp với phần ba em, ngày mai sẽ là một ngày dài đây…
Vẫn như bao ngày, sáng ra tôi ăn sáng, bỏ chút thì giờ chắm chút bản thân rồi đi bộ qua nhà em (Tôi muốn quen đường phố hơn, hay tại tôi đang muốn kéo dài cái khoảng cách để có thêm thời gian để suy nghĩ kế sách nữa…) Đi qua quán kem tôi lại nhớ đến vụ hôm qua em gây cho tôi nhưng tôi lại có ý tưởng, đó là mua kem cho em, phải rồi, em thích ăn kem nhất còn gì (Lúc đó không hiểu sao tôi quên khuấy mất cái vụ em bị ốm:giandu Rồi tôi mua hẳn 4 cái, gói giếm xong xuôi rồi phi nhanh đến nhà em… Ting kìng… Tôi mới bấm chuông một nhịp thì má em đã ra mở rồi, không hiểu sao gương mặt bác vẫn tươi cười khi gặp tôi, chắc là đơm bẫy đây)
Đi sau bác tôi lí nhí nhận tội chuyện hôm qua, Một phút đứng lại bác gái nhìn tôi trìu mến rồi cất tiếng
– Bác phải cảm ơn cháu mới đúng (cái gì vậy trời, làm con gái bác ốm mà còn được cảm ơn)
– Vì sao ạ? Tôi nhanh nhẩu đáp như muốn đáp ứng cái thắc mắc đang đòi hỏi trong tôi vậy…
Bác kêu tôi lại gần cái cây bonsai be bé đặt bên góc sân nhỏ nhẹ nói
– Uhm, đúng là bác trách 2 đứa dầm mưa thật nhưng mà cháu biết không, từ hôm qua tới giờ dù mệt nhưng con bé yêu đời hẳn, Tính nó vốn dĩ trầm mà tối qua sao đã khuya còn kêu bác vô phòng hát cho bác nghe rồi kể bao nhiêu chuyện vui khi đi chơi cùng cháu, cô nghe mà cũng phát cười vì 2 đứa…
Rồi cô nhìn ra xa tiếp lời
– Haizzz, cũng tại vợ chồng cô làm ăn quanh năm, không có một ngày nào quan tâm cho nó… Chắc nó buồn lắm…
– Không sao đâu cô, chắc bé nó cũng hiểu cho 2 bác mà…
Cô nhìn tôi rồi chú ý đến bao kem tôi đang cầm, trìu mến cười rồi ngỏ ý đi vào nhà…
(Lúc này tôi chợt nhận ra món quà sến đến mức nào nhưng lao cũng đã phóng rồi, phải theo thôi…)
Chap 7:
Tôi cũng theo bác gái vào nhà, tay vẫn cầm lăm lăm lé lé cầm cái bao kem. Tôi tháo dép bước vào nhà thì gặp ngay bác trai đang ngồi trên ghế mắt hướng vào cái ti vi (Bác trai tầm 50 tuổi, da trắng, mặt kiểu tri thức chính trị), thấy tôi chào, bác trai cũng lắc đầu xíu rồi rồi quay mặt qua bác gái như muốn biết ai đây, nhanh lẹ bác gái cười nhẹ rồi trả lời:
– Bạn con L, biết con L ốm nên nó đến thăm
– À, ngồi đi cháu, … Bác trai liếc mắt vào chỗ ngồi đối diện lời rồi ngước đầu lên tầng kêu em xuống.
– L ơi bạn đến chơi kìa con
Tôi ngồi một lúc trả lời mấy câu “phỏng vấn” của bác trai (Cũng không khó khăn như tôi nghĩ) những câu hỏi thì cứ cách cách nhau mà không dồn dập, do bác đang bận xem… không thấy L xuống tôi xin phép bác trai lên trên lầu (Bác trai ngúc ngúc cái đầu rồi lại xem tiếp cái chương trình trên kênh an ninh TV, tay tôi vẫn không quên cầm bao kem cốc
Tôi tiến đến phòng L thì thấy em đang xem hoạt hình (Lớn rồi mà ăn rồi toàn xem Mr.bean với mấy cái hoạt hình Tom & jerry) Tôi đứng bên ngoài nhìn em hồi lâu, nghe em ngúc ngúc cái đầu cười cũng đủ tôi vui rồi, cơ mà tiếng cười có vẻ không được trong như mọi khi…
Cốc cốc…sau một hồi nhìn lưng em và nghe em cười no chán tôi gõ cửa…
L ngoảnh mặt lại mắt long lanh rồi lại sáng lên mừng quýnh xen vẻ ngạc nhiên…
– Ơ… anh đến khi nào vậy, sao không kêu em…
– Anh cũng vừa đến, sao, ốm lắm hả bé, anh thấy có lỗi với bé quá, tôi nhìn vào mặt em chăm chú
– Dạ, mặt bé hơi xịu xuống, không sao đâu ạ…Rồi như vô tình nhìn vào bao kem tôi đang cầm
– A… Kem… Anh mua cho em đấy hả?!? Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng gãi đầu
– Ờ, anh quên mất em ốm mà mua kem, thôi để xíu anh đi mua cái khác vậy…
– Không, em chạy lại giật cái túi kem rồi điệu tay tôi vào phòng đóng cửa
– Hay quá, kem vị dâu nữa, đúng cái em thích…
– Suỵt, L dơ cái tay ra điệu giữ bí mật (chắc không muốn ba má em biết đây mà), hay quá, em đang thèm kem…
(Củ lạc chưa)
– Ec… Em đang ốm thế này thì kem kéo gì, đẻ tí ra anh mua cho cái khác… nói rồi tôi giật cái bao kem
– Thế anh đưa về điiii, mặt bé hơi dỗi
– Anh có biết là tối qua tới giờ em thèm kem lắm không, em không dám nhờ mẹ đi mua đâu… Em tiếp lời như giải thích
Thế là tôi đành khuất phục trước cái mặt xìu xìu đáng yêu của bé, ngồi chơi fb thỉnh thoảng lướt qua nhìn bé ăn kem một cách ngon lành mà tôi vừa vui vừa lo (quả này ăn xong mà ốm thêm thì hay em nhé)
– Anh H ăn không, nó đưa 1 cái cho tôi, mắt tinh nghịch
– Thôi, anh không ăn đâu (Có ai mùa đông lại thích ăn kem như em)
– Dạ, hihi (chắc đang mừng vì không bị ai ăn giành đây mà)
Một lúc sau bốn cái kem đã đi vào chỗ mà nó không nên đi vào, tôi nhẹ lại mở hé cái cửa kẻo phụ huynh lại hiểu nhầm:
– Ngon quá, ngày nào anh H cũng mua kem như này cho em nha, hihi (Lắm ngày nào thế bà)
Tôi khẽ nhìn em cười rồi tiếp lời,
– Có ăn uống được gì không mà đòi ăn kem hoài thế?
– Ăn kem thôi cũng được mà, hí hí:anboom
Tôi lại tiếp tục nhường chỗ xem… em… Còn em thì xem hoạt hình, thi thoảng lại hỏi mấy câu bâng quơ y như con nít Hơn tiếng sau tôi dặn dò em ít câu rồi ra về
– Em nhớ ăn uống đầy đủ cho mau khỏe nhá, kẻo anh không xong với ba má em đâu…
– Dạ, khỏe nhanh anh em mình đi chơi tiếp nha anh…
– Ừk…
Tôi ra về, em định ra cổng chào tôi nhưng tôi không cho (ngoài trời có gió), Em thì bơ cái mặt như cái tiêng tiếc…
Tôi chào 2 bác rồi theo mẹ em ra cổng
– Lần sau đến chơi tiếp nhé cháu
– Dạ, tôi nhẹ giọng ngượng ngùng…
Đến khi mẹ em đóng cửa rồi tôi mới thở dài… May thật, tôi thì thào hơi trong gió…Nhưng nửa lại lo cho em về vụ mấy cái kem…Không biết có sao không nửa… Mà cũng may mà ba má L không chú ý lắm đến mấy cái kem…Phù…
Vài ngày sau thỉnh thoảng tôi vẫn đến thăm L nhưng chỉ tranh thủ 1 chút rồi về…Thấy em nó cũng khỏe dần (chắc được gặp rôi nên L vui), lòng tôi cũng bớt có lỗi…
Thứ bảy cuối tuần, sáng hôm ấy tôi nhận được điện thoại của con N (Bạn dưới quê của tôi)
– Alo… Tôi xin nghe (Tôi giả giọng nghiêm túc trêu nó)
– Đồng chí đang ở đâu? ra ga đón chị ngay…
Vài ngày truớc tôi có rủ nó đến chơi với tôi bữa, không ngờ nó đến thật… Quá vui mừng xen chút ngạc nhiên, tôi ậm ừ hỏi han xíu rồi vác xe đi đón con bạn… N là con bạn thân của tôi từ nhỏ đến giờ, nó cùng tuổi với tôi, một nữ thanh niên nghiêm túc (đôi lúc khó hiểu)… (Bố N là công an, N cũng đang theo học ngành này) nó là một người bạn hiểu tôi hơn ai khác, đôi khi còn hơn cả bản thân tôi(Qua nhiều chuyện tôi bất giác nghĩ vậy)…
N với tôi quen nhau từ cái thời học tiểu học 2 đứa gây thù đánh nhau (Nó đánh mấy thằng bạn lớp tôi trước) rồi quen nhau, hay đi chơi với nhau, chuyện gì cũng kể với nhau nghe… Một đứa con gái cá tính, nhưng đôi lúc lại rất yếu mềm…
Đến nơi khẽ trông xa là N hôm nay N mang quần bò xanh, áo len, mũ len (Thật chẳng dịu dàng gì:anboom, nhưng tôi quen rồi)
– Hay quá, lâu không gặp bà, tôi nhìn nó
Nó cười, đồng thời gõ vào đầu tôi 1 cái rồi ngồi lên sau xe…
Dọc đường nó kể nhiều thứ, đại ý là nhớ thằng bạn thân, lâu không đi chơi với tôi nên lên đây chơi 1 bữa, mai về…
Tôi hớn hở đưa N về phòng cất đồ đạc rồi lại chở nó đi chơi, tôi với nó đi nhiều nơi lắm, những nơi nào đẹp, lạ là tôi chở nó đến, rồi ăn đủ thứ vặt vãnh…Xong lại ra quán chơi game (Đúng sở thích của 2 đứa…)
Chap 8:
Tôi đưa N đến cái quán mà trước chơi với bé L (Quán lớn, gồm 2 tầng, bọn tôi chơi tầng dưới dãy gần cuối), vào đến quán tôi lại chạy nhanh loay hoay tìm máy ngon (Nó như 1 thói quen khó bỏ, vì máy ở quê tôi chơi toàn máy cùi cùi, không nhanh là mất máy ngon), con N miệng nhai kẹo cao su nhìn tôi cười cười (cái điệu y như người lớn đang xem thằng con nít chọn quà) Bất giác điện thoại tôi rung, là tin nhắn của L
– Hi, anh có bận không
– Anh đang sắp bận lắm em
– Uh, vậy thôi
– Chuyện gì vậy e? tôi nhắn nhanh, vứt điện thoại xuống bàn ngồi chơi (vì con N nó nhìn dữ quá)
Là con gái thay vì chơi mấy trò pikachu nhẹ nhàng thì bà N từ nhỏ lại thích mấy game hành động và tất nhiên, hôm nay tôi lại được kèo half life với gái tiếp…
– À ha, gà thế em, N vừa chơi vừa tạt giọng qua…
– Gà này, haha, tôi cười đắc ý khẽ liếc giọng qua con N, nó thì cười nhẹ kiểu như không khuất phục
Không hiểu bà N có luyện thêm hay không mà bắn ngon hơn hẳn, toàn dẫn trước tôi 4, 5 trận… Mà mỗi lần thắng đều ra mấy câu không liên quan trêu, rất khó chịu, đại loại như:
– Uầy đường phố hôm nay nhiều xe quá (?)
– Uầy, trăng hôm nay chắc tròn lắm đây (?)…
Những lúc tôi xử ả lại cười đắc ý trêu lại nó
– Đi đâu đấy, tôi liếc nhanh qua N hỏi
– Đi vệ sinh, đi theo không? Nó nhìn tôi nhe hàm răng trắng đều ra cười, ức chế không chứ
Vơ cái điện thoại đọc tin nhắn nãy đến của L
*Tin nhắn: Không, em định giới thiệu anh cho 1 người…
Chưa kịp trả lời thì N lại lắc cái đầu bảo tôi ra về
– Sao về sớm thế, tôi nhìn N ngạc nhiên hỏi
– Mất hứng rồi, về thôi
Vừa trả tiền vừa thắc mắc, sao tự nhiên bà N mất hứng… Thì có mấy thằng phía sau (chắc từ trên gác xuống) lên giọng hét
– Là con bé đó đấy anh em
Bất giác quay lại thì thấy tầm 6 thằng choai choai đang đe, chỉ trỏ N.
– Qua đây chơi với chị nhanh mấy đứa, N ra vẻ khiêu khích, mấy đứa kia thì mặt đỏ phừng rồi
– Chuyện gì vậy, tôi phía sau lay vai N hỏi
– Tí kể sau, ông đợi tôi xíu
Và rồi bọn trẻ trâu xông vào, nhưng từng thằng 1 không qua mấy quả đấm của N (Bà này có học võ của Ba nó từ nhỏ, cũng có dạy tôi xíu nhưng tôi thì chẳng học được là bao)
– Ê nhóc, thực hành đi, N nhìn qua tôi rồi hẩy cái đầu về mấy thằng kia như muốn tôi thực hành mấy bài quyền bà ta dạy (Đến giờ này còn đùa). Tự nhiên đánh nhau, chẳng hiểu lý do gì nhưng tôi tin bà N không sai nên tôi cũng nhảy vào góp mấy quả đấm, ăn lại cũng khá nhiều…
– Thôi chơi đủ rồi, N kéo tay cười nhìn tôi chạy, bỏ lại phía sau là mấy thằng nhóc, thằng ôm bụng, thằng lăn quay giữa nhà
Vừa ra đến cửa quán thì tôi thấy L đang đi vào với thằng nào đó, dù bà N đã cầm tay chạy nhanh nhưng cũng đủ thời gian để L thấy cái mặt “đập chai” của tôi , thôi xong… Tôi vừa chạy theo N vừa nghĩ bụng…
Chạy được một đoạn dài tôi buông tay N ra cúi người nói trong hơi thở dốc…
– Chuyện gì vậy?
Sau vài phút nghe bà N giải thích tôi mới biết, nãy bà N đi vệ sinh đi qua 1 thằng nhóc quậy đểu, thế là bà ấy phang nó nên chắc nó gọi hội
Nhưng điều tôi lo lúc này không phải là bọn nhóc choai choai ấy nữa mà là chuyện với bé L, giải thích sao đây, mà sao đúng lúc vậy bé L…
Tôi dẫn N về phòng trọ, lúc này cũng gần 8h rồi, tôi xin phép anh chủ quán cho nghỉ hôm nay, rồi đi mua đồ về nấu bữa tối cùng N.
– Ngon quá, ông càng ngày nấu ăn càng được đó
– Hì, có gì đâu, bà ăn nhiều vào (nãy giờ tôi ăn xong trươc nhìn bà N ăn…Tôi nuốt không nỗi cơm…)
– Thôi, no lắm rồi, hì
Ăn cơm xong bà N đi rửa bát còn tôi thì xức dầu vào cái mặt đẹp trai rồi chuẩn bị chăn màn cho bà ấy… Tôi và N vốn là bạn thân từ nhỏ, lúc nhỏ nhiều khi 2 đứa tôi qua nhà nhau học nhóm đã ngủ cùng nhau trong 1 phòng mấy lần nên việc 2 đứa tôi cùng ngủ chung 1 phòng không là gì nghiêm trọng, bọn tui xem việc này như bình thường (Tất nhiên là không tình dục)
Đêm đó tôi nhường cái giường cho N còn mình thì ngủ dưới sàn, 2 đứa gác tay lên trán kể bao nhiêu là chuyện cái thời trẻ con, rồi chuyện tưưong lai và lúc nãy…
– Này ông, lúc nãy chắc tôi mạnh chân với thằng áo xanh quá, nó có chết không nhỉ
– Chắc không sao đâu, thấy nó còn cong lưng bò bò dưới đất mà, tôi trấn an N
– Ừk mà tại mấy nhóc đó trước chứ có phải tại chị đâu, hí hí
– Uhm, bà đừng nghĩ gì, ngủ sớm đi, lấy sức mai về, đừng nghĩ mấy thằng nhóc lúc nãy quá… (Đá vào cái đấy thì không chết cũng khó sống, thoáng lạnh người nghĩ)
Phút chốc thì bà N ngủ lúc nào không hay, còn tôi thì nhắn cho bé L cái tin nhắn, rồi cứ quay đi quay lại suy nghĩ, sao không thấy L trả lời tin nhắn nhỉ, thằng đi với em lúc chiều là thằng nào, rồi phải giải thích thế nào đây, … hơn 2 tiếng sau tôi vẫn không ngủ được
– Á, cái chân, tôi hét to, phía trên cái mặt tôi là nguyên bàn chân bà N
– Úi, bà N thu cái chân lên nhanh nói tiếp
– Tôi quên mất ông ngủ dưới này, mà ông chưa ngủ à, sao tỉnh nhanh thế, N nói trong cái giọng mắt nhắm mắt mở ngái ngái…
– Nguyên cái chân bà đáp lên khuôn mặt tôi thì bảo sao tôi không tỉnh, tôi cằn nhằn
– Mà định đi đâu, sao không bật đèn, tôi tiếp lời
– Hị hị, chị đi vệ sinh, mà chưa quen phòng nên tìm mãi không thấy cái công tắc
Tôi không quan tâm nữa, xích người qua 1 bên rồi nằm ngủ luôn, ngày hôm nay thế là quá đủ rồi…
Chap 9:
Sáng ra tôi vơ cái điện thoại hi vọng sẽ có tin nhắn của L nhưng thật thất vọng, tôi gửi thêm 1 tin nữa rồi dẫn N đi ăn sáng, tôi kêu 1 bát ra rồi nhìn N ăn chứ chẳng có tâm trạng ăn. Xong tôi chở N ra bến ga, chào N rồi quay đầu vác cái mặt buồn thiu thì N cất giọng…
– Ông có chuyện gì đúng không?
– Làm gì có, tôi bâng quơ trả lời như không có chuyện gì…
– Tôi nghi ngờ lắm, từ tối qua tới giờ, ánh mắt N như tra hỏi (gì mà tinh thế bà)
– Không đâu, bà cứ lo xa, thôi bà về cẩn thận, dịp sau tôi qua chỗ bà chơi, okey…
– Ờ, vậy ông nói thế tôi cũng mừng, sợ ông có chuyện gì cơ, đôi mắt bà ấy vẫn như chưa hài lòng câu trả lời lắm.
Tôi cười, như để che lấp nỗi buồn ấy, một nụ cười méo mó y như thằng hề khóc, tôi cảm thấy vậy. Tôi đạp xe về, hôm nay là chủ nhật mà sao không khí có vẻ buồn thế nhỉ, hàng cây chẳng thèm đung đưa chào tôi như mọi khi nữa… hay tại tôi đang buồn nên cảm thấy thế. Tôi không quên ghé qua nhà bé L tí, tôi bấm chuông, nhưng không ai ra mở cửa (mặc dù thấy cửa sổ phòng em mở), đợi xíu không thấy ai tôi đạp xe về phòng lôi con laptop ra ngồi nghe nhạc, online fb, chợt nhận thấy em nó online
– Em đang ở đâu vậy? gặp anh 1 lúc được không?
Đợi mãi mà vẫn không có hồi âm mặc dù là máy báo trạng thái “đã xem”
– Anh muốn giải thích cho em ít chuyện, anh sợ những hiểu nhầm lắm… Tôi gửi tiếp tin nhắn thứ 2, vẫn y như lúc nãy bực mình không chịu được…
– Đỉnh cao của sự khinh bỉ là nhắn tin không trả lời đó em… Nhắn xong tôi gấp máy nằm ngủ luôn (Cứng không cơ chứ:thantuong:)
Tỉnh dậy bật laptop ra thì thấy tin nhắn từ fb, chỉ vẻn vẹn đúng một câu
– Chúng ta có là gì của nhau đâu mà anh sợ hiểu nhầm!
Tôi suy nghĩ về tin nhắn ấy thật lâu, phải rồi, có là gì của nhau đâu, mà sao mình phải cố giải thích nhỉ cho bé hiểu nhỉ tôi bất giác trách mình, hay là mày yêu nó rồi hả H, tôi lắc lắc cái đầu, không, không thể nào… Sự nghiệp của mày tương lai của mày không thể chấm dứt được (Ngày ấy tôi nghĩ muốn có đại sự thì nhất định không nên yêu sớm, chẳng hiểu sao tôi nghĩ thế)
Tôi xem xong cũng chẳng trả lời nữa, vì tôi chẳng biết trả lời như thế nào, em nó nhắn xoắn quá
Mấy ngày sau trôi qua vẫn bình thường, có điều tôi thấy lòng mình sao trống trải quá, không còn những tin nhắn, Không còn phải chỉ ai đó cách học thế này, học thế kia nữa, không còn những câu đùa bâng quơ nhưng đầy thích thú và cũng chẳng còn ai tâm sự những đêm lạnh lẽo nữa. Tôi lao đầu vào việc học như để khiến mình bận rộn hơn, cũng đã cuối kỳ rồi còn gì, những lúc bất giác lơ là tôi lại trấn an mình như vậy. Rồi tôi suốt ngày lên thư viện ngồi đọc sách, đọc nhiều mà hiểu thì chẳng được bao nhiêu nhưng tôi vẫn cứ đọc, như để giết thời gian vậy… Một buổi sáng trời hửng nắng, vẫn như mọi khi tôi lê thân lên thư viện ngồi đọc sách, ôn bài, hôm nay hơn muộn nên chật cứng chỗ ngồi, dù đã là tầng trên cùng (Chắc tại sắp thi nên nhiều bọn lên đây ôn thi như tôi) tôi lác ngác nhìn thì đúng còn một chỗ ở gần góc, mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà tôi lê cái chân dài ngoằng của mình đến cái chỗ ấy, y như một thằng không còn sức sống.
Sập… vứt đống sách lên bàn tôi bắt chéo tay chống cằm ngủ ngon lành… Đang du dương theo tiếng nhạc đâu xa vọng đến thì một tiếng nói lí nhí đánh giấc ngủ ngon lành…
– Không học thì nhường chỗ cho người khác học
Tôi he hé cái mắt nhìn lên thì thấy một con nhỏ đang cười tôi (chắc nó cười thầm tôi nãy giờ) rồi giật thót mình vì người kế bên nhỏ đó là bé L (bé vẫn ngồi im dìm như không có chuyện gì, kiêu không cơ chứ)
Như tỉnh giấc, có phần hơi ái ngại, tôi ngồi dậy nghiêm túc, thoáng suy nghĩ nhanh rút cái điện thoại ra tìm số L nhắn tin
– Em ra ngoài gặp anh một lát được không?
Ẻm nhận được tin nhắn mắt lăm le liếc qua tôi (nhìn đáng yêu lắm) rồi lạnh lùng đi ra cửa, như hiếu ý tôi cũng theo em, em đi một mạch lên sân thượng em quay khoanh cái tay quay mặt lại nói
– Anh có chuyện gì, nói đi để em còn vào học (Nhìn em y như bà chủ trong mấy bộ phim chưởng hồng kông tôi xem)
– Có gì đâu, anh muốn giải thích ít chuyện
– Em không có tâm trạng nghe, em vào trong đây, nói là làm, em quay lưng đi luôn. Tôi thấy hỗn loạn quá, tâm trí chẳng nghĩ được gì nữa, thấy em đi qua tôi như kẻ mất hồn cầm lấy tay em, em nhìn tôi ánh mắt hình viên đạn rồi tròn xoe vẻ ngạc nhiên…
– Hôm trước bất đắc dĩ nên anh mới gây lộn và cô gái ấy chỉ là bạn anh thôi, (tôi gấp gáp nói kèm theo ánh mắt như cố giải thích) Rồi tôi kể nhanh chuyện hôm bữa cho em trong cái nắng đông oi ức, giọng điệu tôi cũng hối hả như những cơn gió thoáng qua đẩy lơ thơ mái tóc em vậy…
– Em không quan tâm, cùng với câu nói đó em khẽ cầm tay tôi bỏ ra tay em rồi ngoảnh mặt về phía xa xăm… tôi im lặng, một khoảng thời gian như đủ để L nhận ra câu nói tàn nhẫn của mình, em tiếp lời:
– Mà anh có vẻ hay đi chơi game với gái nhỉ
– Đâu có, tại bạn bè lâu ngày không gặp nên đi chơi bữa thôi mà
– Mà hôm bữa em định giới thiệu anh với ai vậy, tôi liếc nhanh qua em hỏi
– Bạn em, có chuyện gì nữa không? (Lạnh lùng dữ vậy em)
– Không… Tôi như kẻ mất hồn đứng đó, em thì đã vào từ bao giờ…
Haizz, tôi thấy mình nhu nhược quá, chỉ 1 chuyện cỏn con thế thôi mà đã thế này rồi thì không biết sau này ra xã hội gặp nhiều chuyện sẽ sao đây, tôi tự trách mình… Mày đúng là thằng khờ… bất giác tôi thốt lên 1 câu như chấm dứt cái suy nghĩ trong đầu vậy… Điện thoại rung, chậm chạp lôi điện thoại ra miệng lẩm nhẩm chắc là bọn tổng đài
– Vào phòng đi khỏi nắng
Là tin nhắn của em, mắt tôi như sáng lên vậy, (củ lạc, chỉ là 1 tin nhắn thôi mà) Rồi bắt đầu chú ý hơn đến cái nắng, phải, nắng thật, vào nhà không lại cảm mất: tôi như bị thôi miên bước vào phòng ngồi nhìn em xíu rồi đưa sách ra đọc.
Lát sau em sang bên tôi nhờ chỉ mấy bài tiếng anh, tôi vui như vớ phải vàng, nhiệt tình chỉ em, rồi như mọi khi, 2 đứa bỗng nhiên quên hết mọi chuyện mà hòa hợp vào nhau, vui vẻ như trước vậy, chỉ tội mấy đứa xung quanh mắt tròn, mắt méo nhìn với ánh mắt ghen tị: Tôi ra về trong niềm vui sau bao ngày u ám, nắng kéo thành từng tơ vàng dài trải xuống khắp thành phố xen qua những tán lá chia nhau theo từng lối nhỏ, như đón tôi về vậy, tôi vui sướng một mình thì thào nhỏ nhẹ, “Đúng là ở hiền gặp lành”
Chap 10:
Tối hôm đó tôi vui lắm… Ăn được biết bao nhiêu là cơm, y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày nay được bữa no vậy ^^… Rồi tôi vui vẻ nhảy nhót đi làm…
– Lên phòng mấy đây (tôi hỏi anh nhân viên cùng quán)
– Phòng 3.
– Để em, nói rồi giật ngay cái khay đựng bia trong tay lão trước sự ngỡ ngàng của lão.
– Hôm nay trúng đề à mày?
Đề đóm em không dây vào, chỉ tội hỏng người thôi, nói rồi lạnh lùng bước đi với đôi môi tủm tỉm cười bâng quơ, không quan tâm những ánh mắt tròn xoe đang nhìn theo mà không hiểu gì đang diễn ra (Tôi cũng vậy luôn ý chứ)
Ra về đã hơn 10h đêm, vẫn như mọi hôm trước, tin nhắn đến (em luôn căn thời gian nhắn tin mỗi lúc tôi đi làm về, chắc sợ ảnh hưởng đến công việc của tôi).
– Anh về rồi chứ, đêm nay lạnh lắm đó, anh nhớ về sớm
– Uhm, anh vừa về xong, anh vui quá
– Sao vui zạ?
– Không biết, chắc vui vì ai đó không hiểu lầm nữa… ^^
– Hí hí, L cũng xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, anh ngủ ngon nhá!
Đã gần tuần nay tôi chưa nhận được tin nhắn của em như mọi khi, giờ nhận được tôi như tìm được lại cái gì đã mất xa xôi, chân bước chậm lại ánh mắt cứ chăm chú đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy
Tôi hạnh phúc quá, đêm ấy tôi ngủ một giấc ngon lành và cũng không quên gọi điện về cho ba má, tâm trạng hôm nay thật tốt, sáng ra tôi dậy sớm học tí rồi phi lên trường để làm bài kiểm tra…
Những ngày tiếp theo tôi bận rộn với những kỳ thi căng thẳng mệt mỏi, nhưng có sự động viên của em tôi thấy sao nó dễ dàng
Một buổi sáng trời trong xanh, gió nhẹ…Hôm nay đã là ngày thi cuối, ngon lành rồi, phải đi gặp em xíu đã… Tôi bâng quơ thầm nghĩ, thật là một ngày đẹp trời để đi dạo đây.
– Em có rảnh không, mình đi chơi xíu nhé!, tin nhắn vừa gửi đến em giây lát thì em đã rep (replay)
– Dạ, anh qua nhà đón em nha
– Ok, tôi vui hối hả đi qua nhà em
Sang đến nơi, gọi điện cho em, lát sau em xuống trong chiếc áo dáng dài kẻ sọc ngang và quần legging, cùng chiếc khăn len màu hồng trông thật quyến rũ.
Tôi nhìn em nhẹ cười, đã quá lâu tôi không được nhìn em nhiều như thế (mới gần 1 tuần) Rồi tôi nắm tay em đến một nơi mà hôm bữa tôi tình cờ phát hiện khi đi chơi với bà N. Đó là một con đường dài gần cuối công viên, hai bên là từng hàng cây sữa trồng đều tỏa bóng, thoang thoảng chút gió quyện lẫn vào mùi thơm của những nhành hoa sữa còn sót lại của mùa thu đang dần rụng xuống… Kề bên em, lặng lẽ nghe em kể biết bao nhiêu là chuyện, bao tâm sự, lòng như muốn thời gian dừng lại, chao ôi, một cảm giác thật an lành tuyệt đối…
Đoạn đường phía trước thật dài, tôi mong nó sẽ dài thêm nữa để được bên em nhiều hơn…
Khẽ chậm lại cúi xuống nhặt nhành hoa sữa trắng, nhẹ cài lên mái tóc em, em nhẹ cười thẹn thùng trong gió, trông thật đẹp làm sao, rồi 2 đứa vừa bước chốc chốc nhìn qua nhau cười, mỗi người có một niềm vui, một cảm nhận riêng, nhưng dường như tôi như có thể nghe nhịp tim em thì thào đập nhẹ… Em khẽ nghiêng đầu về phía tôi, nhẹ mình hướng bờ vai đón lấy rồi chầm chậm lặng bước, thi thoảng đôi làn gió nhẹ lại xua mái tóc em một cách nghịch ngợm trước mắt tôi, có lẽ giây phút ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên được…
– Anh làm được bài không, L hỏi nhẹ
– Có người đẹp động viên anh không làm được mới lạ
– Ai vậy ạ? (Hỏi thừa à em)
Khẽ gạt mấy sợi tóc em đang đung đưa, tôi ghé thì thầm
– Người đẹp đang bước bên anh nè:
– Hức, chỉ giỏi nịnh không à…
– Thật mà, À, khi nào em thi?
– Em còn lâu, hí hí
– Mà tết này anh có về quê không?
– Sao tự nhiên hỏi anh vậy hả em?
– Dạ, thì anh cứ trả lời đi
– Tất nhiên là có rồi, anh mong gặp mọi người lắm.
– Có chuyện gì không em?
– Dạ, không có gì, hí hí (cười hoài)
Thế rồi tôi dẫn em đến quán kem, em thì ngồi ăn ngon lành còn tôi lại được dịp ngắm em kỹ hơn… trong cái se lạnh của gió đông lẫn màu nắng ấm nhẹ, em hiện lên vẻ đẹp như một nàng công chúa ngây thơ đang giết chết trái tim của tay nông dân ngu ngốc… Tôi nghĩ bâng quơ rồi cười một mình làm em phải ngước đôi mắt tròn xoe đáng yêu lên mấy lần rồi cúi xuống hụt hẫng…
Chap 11:
Thời gian tiếp theo tôi háo hức chuẩn bị về ăn tết, tôi cũng tạm nghỉ công việc làm thêm hiện tại, tại mấy ngày gần tết khách khứa liên hoan đông nên toàn phải thức đêm làm thêm, nhan sắc mau xuống dốc:, tôi xin nghỉ để “bảo toàn” khuôn mặt đập chai về gặp mọi người, không thể vác cái mặt phờ phạc mất ngủ mấy ngày về thì không ổn, vì trước đó ba tôi cũng dặn không cho tôi đi làm thêm, ông bảo lên phố là chỉ có việc ăn với học, tiền bạc để ba má lo… Trước khi về quê tôi có qua nhà em chào hỏi hai bác rồi dẫn em đi chơi lần nữa
Ting kình… Tôi tì tay lặng nghe tiếng chuông quen thuộc từ cánh cổng nhà em, chốc sau thì em chạy ra mở cửa, em mặc bộ đồ màu hồng rộng thêng, chắc vừa ngủ dậy dưới ánh nắng nhẹ buổi sáng nữa nên mấy “nội thất con” bên trong hầu như là thấy hết, Tôi đỏ mặt nhìn bâng quơ
– Hihi, lâu quá rồi anh mới qua nhà em, hihi
– Uhm, tại anh không muốn làm vướng chuyện ôn thi của tiểu thơ mà:
– Hứ… Mà hôm nay trông anh H nhà ta đẹp trai quá, hihi
– Anh mà lại, tôi đánh mắt ra vẻ
– Ơ. nhìn gì anh mà kỹ thế, (cái mặt đập chai của tôi hơi mất tự tin định bắt anh đứng mãi thế này à
– À, ờ… Em quên mất, mời anh vào nhà, hihi, bé lí nhí mở cửa
– Ba má có nhà không em? tôi đi sau em hỏi
– Dạ ba má em về quê ngoại từ chiều qua, mai mới về ạ, bé trả lời ngoan thôi rồi
– Vậy à…
– Vậy à, bé quay lại mắt tròn tròn khẽ nhìn tôi tiếp lời, bộ anh chỉ sang đây thăm mỗi ba má em thôi à?
– Uhm, hai bác không ở nhà anh tiếc quá (giỡn với anh à em)
– Vậy anh chờ ba má em về nha, em vào ngủ tiếp đây
– Ấy, tiểu thơ xinh đẹp mà nóng thế, hôm nay là bữa cuối trong năm ta gặp tiểu thơ nữa đó
Thoáng chút suy tư trong gió bé cười
– Hihi, giỏi nịnh thôi, anh ngồi đây chờ em, em đi thay đồ rồi mình đi ăn kem nha anh (khi nào cũng thèm kem, không chán à bà)
Tôi đứng xem lại mấy bức tranh hôm bữa tôi xem, em vẽ nhiều cái hay quá, vẽ con hổ trong vườn bách thú mà tôi nhìn đủ chiều mới ra, cứ tưởng con mèo con đang mãi xem tranh thì có một tiếng nói của một thanh niên đâu đó vang lên ^^
– Cậu là ai, từ hành tinh nào xuống, sao vào được đây? Tôi quay lại, một thằng con trai người cao như tôi tay đang cầm cái khăn xoa xoa trên đầu (chắc vừa tắm xong) đe 1 tay nhẹ vào tôi thắc mắc, tay kia thì đang giữ nguyên hiện trường trên đầu, tôi chưa kịp giải thích và cũng có phần ngạc nhiên thì L từ trên gác xuống, miệng nhanh nhẹn
– À, nãy em quên chưa cho 2 người làm quen, kia là anh T, anh trai em, còn đây là anh H bạn em L chỉ qua chỉ lại giới thiệu. Gã ngúc đầu chào tôi (tôi cũng vậy) rồi nhìn qua nhỏ L
– Chỉ là bạn thôi thật chứ?
– Dạ… Là ý gì ạ?
– A, mày có gấu rồi nha, được rồi, để đó tao mách cho ba cho coi, khà khà, có gấu trước anh mày cơ đấy, giỏi thật, ông ta nháy mắt với tôi rồi quay qua L cười trêu, L thì đỏ mặt, đứng sờ sờ tức giận (y như con em gái ở tôi ở nhà, mỗi khi bị tôi chọc quẹ
– Ơ, cái anh này, tí chết với em nha, L đỏ mặt bặm bặm cái miệng chỉ trỏ xen vẻ ngại ngùng (chắc có tôi ở đây, cơ mà nhìn kute lắm
T với tôi ngồi nói chuyện (L đi pha trà), T là anh trai L cùng tuổi với tôi, lão đi học xa vừa về ăn tết từ hôm qua (so với tôi T thiếu chút nữa là đẹp trai bằng, nghĩ vậy)
– Mình bằng tuổi nhau thì cứ xưng hô thoải mái vào, đừng xoắn, mà sao quen biết với cái L nhà tôi vậy, tôi cứ tưởng ông cùng lớp với L cơ, mà tôi thấy ông quen quen thế đ’ nào ấy.
Tôi nhớ ra rồi, đây là cái tay hôm bữa cùng L vào quán net mà gặp tôi với N vừa đánh nhau xong tẩu chạy (thì ra bữa L muốn giới thiệu anh trai cho tôi, không phải bạn như L nói:ngai Tôi cố vẻ qua loa để tránh anh trai L phát hiện ra Rồi tôi xin phép lão đưa L đi chơi, sau hồi lâu lưỡng lự lão cũng đồng ý, cơ mà xin số điện thoại của tôi (có chuẩn men không vậy ông anh) Tôi vừa đọc pha chút ngạc nhiên, L cũng vậy…Không quan tâm nữa, Tôi với L lí nhí dẫn nhau ra cái hồ hôm bữa ngồi nói chuyện, phong cảnh vẫn vậy, nước hồ trong xanh, gợn đôi làn sóng lăn tăn, đẩy những câu hỏi của chúng tôi về phía nhau…
– Hôm bữa em định giới thiệu anh trai em của em cho anh đó hả?
– Dạ, anh còn nhớ chuyện hôm bữa à?
– Uhm, Không biết hôm bữa ông anh trai e có thấy anh không nữa
– hihi, chắc có, câu trả lời tỉnh bơ của L càng khiến tôi sợ sợ thế nào ấy…
Thấy tôi im lặng L lên lời
– Anh H về ăn tết khi nào ra?
– Khoảng mồng mười em à, tôi ngắm xa phía bên kia hồ nhẹ trả lời em
– Dạ, ra anh nhớ mua quà cho em đó, hihi
– Uhm, tôi quay sang L vuốt mấy cơn tóc đang bay nghịch ngợm qua 1 bên…
– Chắc có nhiều anh đẹp trai tặng quà cho bé L lắm nhỉ, hehe
– Hí hí, nhiều lắm ạ… Bất giác L nói mà không chút suy nghĩ
– Nhưng em không nhận của ai hết, hihi
– Sao vậy?
– Em không thích họ, hihi
– Uả, thế sao lại đòi anh tặng quà, chẳng lẽ em thích anh à.
L thẹn thùng ửng hồng má, trông kute khủng khiếp.
Chap 12:
Mất gần một ngày giúp ông chủ phòng trọ chuyển đồ và mấy việc linh tinh (Việc nhà không nhác, viếc chú bác quá siêng) nên 25 tôi mới lên xe về quê ăn tết, em cũng có nhắn tin chúc tôi thượng lộ bình an (hạ lộ nằm im:- D), hành trang của tôi chỉ vẻn vẹn trong một cái ba lô đựng đầy quần áo, laptop tôi để ngoài phòng. Giáp tết nên bến xe chật cứng người, dẫm chân lên nhau một lúc tôi mới vào được, khung cảnh chật chội, xen lẫn tiếng người gọi nhau í ơi tạo ra một bầu không khí chẳng khác gì một cái chợ lớn… Tết đến nơi nên ai cũng tranh thủ kiếm chuyến xe cho riêng mình để về quê ăn tết. “Đúng là không tết nào vuj bằng tết đoàn viên, được, ta về đoàn viên với gia đình đây” (nhiều khi tôi hay tự lẩm nhẩm một mình y như Lão Hạc trong truyện của Nam cao)
Còn 15 phút nữa chuyến xe của tôj mới khởi hành, tôi ngồi lăm ngăm ngồi nhìn bước chân hối hả của mọi người… Ngước ra xa phía bên kia là hai gã đàn ông đang chèo kéo một cô bé (mác sinh viên)…
– Không chú ơi, cháu đi xe khác mà
– Đã bảo lên đây, đi đâu anh cho đi đến đó
Chốc nhìn tôi đã biết đó là mấy tay cò xe láo lếu, bọn nó sẵn sàng dở đủ trò để đưa khách lên xe họ, ma chẳng quan tâm khách hàng đi về đâu, cứ kéo lên xe họ y như những tay bắt cóc trong mấy phim hành động mỹ tôi xem… Tôi ngồi yên tĩnh tâm xem bọn này làm gì. Phía bên kia cô gái vẫn đang cố gắng kéo tay ra khỏi bàn tay thô kệch của gã của gã áo đen đeo kính
Bép… Gã mặc áo cọc tay màu trắng bên cạnh tát cô gái một cách không thương tiếc, dù đông người nhưng cú tát mạnh đến mức tôi có thể tưởng tượng ra sức mạnh của nó, cô gái yếu đuối lieu xiêu, (chắc choáng vì cú tát), vài người nhìn vào thì hai tay kia mắt chằm chằm la lớn “thích quan tâm việc ngược khác lắm hả”, bọn này là bọn xã hội đen hoặc bọn vô công rồi nghề được mấy tay nhà xe mời đến “làm việc” hơn nữa ở đây toàn người tứ phương, không ai quen ai nên chẳng ai dám manh động xen vào…Nhưng tôi thì không. Máu nghĩa hiệp ba tôi truyền lại cho tôi lại dâng cao, ai đời cả thằng đàn ông mặt dày thế lại đi ức hiếp một người con gái yếu đuối thế kia, quá đáng, không thể chấp nhận được, tôi tự nhủ bản thân rồi mang túi lên vai, dần tiến về hai tay kia không chút lo sợ, ở bên kia hai tay kia vẫn lôi cô bé lên xe, mặc dù cô bé đã van xin thảm thiết, chắc chỉ thiếu quỳ xuống lạy bọn nó nữa quá. Áp dụng vào chiêu ba tôi đã dạy, tôi lẻn mình nép trong góc xe khuất rồi hô to
– Cảnh sát, có cảnh sát…Hai tay kia tưởng đồng bọn báo tin thật nên buông cô bé ra tìm đường tháo chạy, nhanh như cắt tôi chạy lại nắm lấy tay cô bé chạy không xíu nữa 2 thằng kia biết chạy lại là xong, rồi như hiểu ý tôi cô bé cũng nhanh chân chạy theo không chút nghi ngờ, tôi lôi cô bé chạy đến giữa chỗ đậu của hai xe khách, cúi đầu thở hổn hển…
– không sao chứ, trong hơi thở của gió tôi nói rồi nhìn cô bé, mặt vẫn in nguyên 5 ngón tay đỏ bầm, tôi thấy thương cô bé quá:confuse:
– Dạ, có sự chở che nhỏ, theo bản năng con gái em ấy sắp khóc…
– Thôi, đừng khóc, mình không lạ gì bọn này nữa…Nói chưa dứt lời thì ẻm ôm tôi, thân hình nhỏ nhắn ấy tựa vào đổ nước mắt, tôi đứng yên, lát sau lấy giấy ra cho em ý lau nước mắt rồi hỏi han.
– Em đi về đâu, để anh tìm xe cho, chứ thân con gái một mình, với lại yếu đuối như này thì…
Em ngẩng mặt lên nói quê quán trong tiếng nấc
– Oh, cùng quê với anh rồi, tôi nói xong tranh thủ xem đồng hồ…
– Nhanh, còn 5 phút nữa xe chạy, đi theo mình, tôi cầm lấy hành lý của em rồi kéo tay em chạy…
Dường như tìm được bờ vai của chàng Lục Vân Tiên đập chai giữa thế kỷ 21, em vội vã chạy theo mà không mang một chút nghi ngờ, tay bên kia đưa lên lau những giọt nước mắt…
Chap 13:
Tôi kéo em lên xe chọn nhanh hai chỗ rồi phụ em cất túi, ngồi xuống quay đầu qua em
– Em ổn rồi chứ?
– Dạ, em ổn, em cảm ơn anh ạ
– Uhm, không có gì, ổn là tốt rồi, em cũng đừng lo lắng lắm nữa.
– Dạ, cô bé nhìn tôi kỹ hơn, anh tên gì vậy ạ?
– Anh tên H nói rồi tôi nhìn ra cánh cửa ngắm cảnh mà quên không hỏi em tên gì luôn:
– Dạ, anh H lên đây đi học hay đi làm
– À, anh lên đây đi học, em thì sao?
– Dạ, em cũng lên đây học, rồi như hai người đồng hương đã quen nhau từ trước, chúng tôi bắt đầu hỏi han, nói chuyện, em ấy tên D, cùng xã và học cùng trường cấp 3 với tôi luôn (không hiểu sao tôi không quen em, tôi lại trách cái thời cấp 3 khù khờ gái của mình) em cũng đang đi học ngoài này…
– Oh, xin lỗi, bằng tuổi nhau mà mình nhận làm anh, hic
– Không sao, dù sao anh cũng ra đời sớm hơn em ít tháng mà, hì
– Hì, tạ H thấy D còn trẻ quá, không giống với tuổi lắm, hi
– Hi, anh cũng vậy mà, D came ơn anh H lần nữa nha.
– Rồi, không có gì
Xe vẫn chạy, cây cối hai bên đường dần bị bỏ xa theo từng vòng lăn của bánh xe… Tôi buồn ngủ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay…Lúc tỉnh dậy thấy D đang tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành (chắc ẻm đã quá mệt mỏi với chuyện sáng nay) như sợ đánh thức D tôi ngồi yên bờ không dám nhúc nhíc: Khẽ liếc xuống gương mặt hồng hào, tròn trịa, lúc này tôi được nhìn em kỹ hơn, nãy giờ mãi lo cứu người mà tôi quên mất người mình vừa cứu và một đại mỹ nhân, Một đại mỹ nhân đang ghé chiếc đầu xinh đẹp của mình bên vai một tay nông dân đập chai tầm thường: (Cái tính hoa văn của tôi lại nổi lên những lúc như thế này)
Không quan tâm đại mỹ nhân nữa, tôi nhẹ ghé ra cửa sổ nhìn không gian xung quanh, quang cảnh ngày tết, hơi xuân quê hương như tràn theo từng ki lô mét xe chạy, ở mọi nơi, không khí tết lại hiện lên khác biệt và mang chút đặc trưng riêng, nơi thì bán hoa, những bông hoa đủ màu sắc chụm người vào nhau, những cành đào khoe sắc thắm như mời gọi khách mua, nơi thì hai bên đường lại bày bán tranh ảnh, lịch rồi hoa quả…
Hơn ngày ngồi trên xe cụối cùng cũng đến vùng đất quê tôi, hai bên là ruộng lúa vừa gieo cấy, thỉnh thoảng qua một sân bóng hay một nhà văn hoa xóm, thấy người dân đang tổ chức những trận bóng đá, những lễ hội dân gian…Những thứ có lẽ đã ăn sâu vào tiềm thức của một thằng như tôi…
– Dậy, D ơi, đến nơi rồi, tôi nhẹ lay vai cho D tỉnh dậy
D nhỏm dậy, hai tay nắm tròn trồi khẽ dụi vào đôi mắt đang nhắm, nhìn trông y như một con mèo con, kute quá sức tưởng tượng.
Xe dừng, tôi lại giúp D xách vali xuống, em thì nhìn tôi với anh mắt thật hiền lành, làm tôi có chút ngượng
Tôi lôi điện thoại ra gọi cho ba tôi, rồi quay qua D nở nụ cười thân thiện
– Hi, em gọi cho gia đình xuống đón rồi chứ?
– Dạ, điện thoại em lúc sáng bị 2 chú kia lấy mất ui ạ
– Ax, chú bác gì, bọn mất dạy, tôi nói trong vẻ tức giận, em nhịn tôi mà cũng định cười
– Đây, tôi đưa điện thoại cho D, như không hiểu ý D ngơ ngác nhìn tôi, tôi cười nhẹ
– Điện thoại anh đây, em lấy mà gọi cho ba má
– Dạ, nhưng ba má em dùng nhiều số nên em chẳng nhớ số nào
Trời, củ lạc quá, loay hoay một lúc tôi nhìn em nói trong gió
– Giờ từ đây về nhà ít nhất cũng mất 10 cây số, thôi, tí anh nhờ ba anh chở em về luôn
– Dạ, D dạ nhẹ như thể xem tôi là ân nhân vậy, mà đúng là ân nhân thật
Chap 14:
Đã gần xế chiều, đoạn đường này nằm ở giữa cánh đồng, hai bên là cánh đồng mạ vừa gieo trắng xóa nhìn không thấy bờ, tôi và D đứng dưới gốc cây đã cổ xù xì màu xám đen, thân cây đa vẫn mặc bộ áo ấy mà không chịu thay theo thời gian, chắc đã quá già, quá nhiều tuổi để cho một sự thay đổi lớn…Cây đa được ví như con mắt thứ 3 của người dân quê tôi, vì mọi người đi đâu xa về đều ngồi đây đợi người thân đến đón, tất nhiên, đây cũng là nơi thích hợp để nhà xe làm điểm hạ cánh cho hành khách…Phía xa một chiếc xe máy hiệu exciter đang tiến lại gần đây, chắc là người thân của D tôi nhẩm đoán.
– Ba em kia hả? tôi nhìn em tay đe ra xa hướng chiếc xe máy
D cuốn tròn quyển truyện Doremon nhoe xíu đang đọc, nhỏm dậy…
– Không, Ba em không đi xe máy(thế chẳng lẽ đi xe đạp à em)
– Mà chắc không ai biết em về giờ này đâu, hix. D ngồi xuống đưa cuốn truyện tranh ra đọc tiếp
Chiếc xe tiến lại gần hơn rồi đi qua, cái xe mới tinh, đi qua hơn chục mét quay đầu lại chỗ bọn tôi, tôi vẻ băn khoăn, thằng nào đây nhỉ, cái dáng quen quen, Xe dừng, người trên xe cởi mũ bảo hiểm, khẩu trang ra thì tôi mới nhận ra đó là ba tôi, tôi nửa vui, nửa ngạc nhiên, miệng cười cười còn mắt tỏ ý nhăn nhún dò xét…
– Ơ, ba, xe ai đây ba, thay vì chiếc xe 81 tồi tàn nay ba tôi đang ngồi trên chiếc xe exciter mới toanh, D ngừng đọc nhìn tôi
– Ba mới mua đó, đẹp không con, hehe, ba tôi vẫn ngồi trên xe xoa đầu tôi
– Tiền đâu mà mua được xe đẹp thế này, tôi đi mấy vòng xung quanh xe ngắm nghía cái sản phẩm mà trước đây có thời tôi hằng mơ ước
Ba tôi nhìn D (D khẽ cúi đầu chào) sau đó quay lại tôi hỏi
– Ai đây con?
Nãy giờ chú ý đến chiếc xe làm tôi quên mất sự hiện diện của D
– Bạn cùng quê với con đó ba
– Bạn gái hả? ba nhìn tôi vẻ trêu chọc
– Đâu… Nhìn qua thấy D khẽ cười nhẹ, rồi tôi kể lể câu chuyện lúc sáng tôi giúp D, ba tôi lần nữa xoa đầu tôi
– Giỏi lắm con, con làm rất đúng, rồi ba tôi quay qua 2 đứa bọn tôi thở dài tiếp lời
– Trên đời những lúc nhìn thấy những người yếu đuối đang gặp khó khăn thì…
– Thôi gần tối rồi, mình về ba nhé (biết ông sắp ra những áng văn bất hủ, những ángi văn đã cho tôi nghe tầm trên dưới mấy chục lần, chắc tôi có thể nhớ mà không sai một câu:)
Nãy giờ bên kia D nhìn ba con tôi nói chuyện, miệng như tủm tỉm cười
– Cháu có ai đón chưa không lên xe bác chở về luôn.
– Dạ, cháu cảm ơn bác
D ngồi giữa, tôi ngồi sau cùng, vì là 3 người thành ra tôi chịu không có mũ bảo hiểm, cũng may mà đường quê, không có cảnh sát giao thông canh chốt…Ngồi sau D lâu lâu tóc của D bay qua mặt tôi…Một hương thơm đặc biệt của con gái, rất khó tả
Giữa đường ba tôi kể bao nhiêu chuyện, những chuyện nhỏ nhặt ở thôn quê, chuyện con gà, con ngỗng, trái cà, trái mơ…:Những chuyện mà tôi thường rất thích nghe, nhưng giờ ở bên D hay sao mà tôi không thích nghe cái giọng thật thà của ông llắm, D thì có vẻ chăm chú nghe không để sót từ nào, cứ nghiêng đầu về phía truớc để nghe rõ hơn (thích nghe lắm à em), xe chạy trong gió, lâu lâu tôi mới nghe được vài câu loa qua…Rồi ba tôi dường như nổi hứng lên chuyển chủ đề, ông kể mấy chuyện hồi bé của tôi cho D nghe, tôi ngồi sau ấm ừ ra hiệu nhưng ba tôi dường như không biết ý còn quay lại
– Thằng này lên trên phố có mang áo ấm không mà cảm rồi
Tôi ngượng không chịu được, nhưng cũng chẳng biết làm gì… Rồi thì những câu chuyện hồi bé của tôi từ từ tuôn ra từ cái chuyện hôn trộm con bé hàng xóm để nó khóc chạy về mách ba nó, đến chuyện nấu cơm quên không đổ nước…Lâu lâu đến những đoạn “gay cấn” gây cười thì D nhìn qua tôi khe khẽ mỉm cười (cười đẹp nhưng anh không thích đâu em) tôi cười trừ nhạt nhẽo vẻ ngượng ngùng. D chỉ đường cho ba tôi đến nha D.
– Đây rồi bác, D khẽ đưa tay chỉ ngôi nhà kế tiếp
– Đây hả cháu?
Xe dừng lại, hai cha con tôi tròn xoe nhìn nhau, đứng trước mắt là ngôi nhà to tướng (thảo nào D bảo ba em không đi xe máy, nhà thế này cơ mà:ngai…