<?php the_title(); ?>

Yêu Em, Chờ Em

09.07.2014
Admin

Truyện: Yêu Em, Chờ Em

Tác giả: Tịnh Linh.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Mười năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Đủ lâu để nhớ một người, cũng quá ngắn để quên một người.

Không biết từ bao giờ, lặng im không báo trước, tình yêu chầm chậm tiến đến, nhẹ nhàng mà khắc sâu.

Ai nói không gặp là sẽ quên, ai nói cách xa là phai nhạt, ai nói tình đầu thường mong manh?

Mười năm ước hẹn, chỉ vì một lời hứa, có đáng để lưu luyến mãi không quên?

Tất cả là vì tình yêu…

Nếu yêu em thì sẽ chờ em.

YÊU EM, CHỜ EM

Tiết tử

Trường THPT Nguyên An.

Sau vườn trường, ở một góc khuất, có hai bóng người, một cao gầy, một thấp bé, nam mặc đồng phục học sinh, nữ mặc áo dài.

– Tớ…ừm…- Cậu học sinh nam một tay đặt sau gáy, nét mặt không được tự nhiên.

– Có chuyện gì cậu nói nhanh lên, lễ tốt nghiệp sắp kết thúc rồi.

Cậu trai hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm.

– Tớ thích cậu, làm bạn gái tớ được không?

Trên mặt nữ sinh không biểu lộ ra cảm xúc gì, ánh mắt nghiền ngẫm không rời cậu học sinh nam, dường như muốn nhìn thấu xem cậu ta đang suy nghĩ gì.

– Hôm nay không phải ngày cá tháng tư.

– Tớ đang nói thật, không phải đùa! – Cậu ta tỏ ra tức giận, bàn tay nắm chặt, cố kiềm chế xúc động muốn xông lên đánh người.

Nữ sinh thái độ vẫn bình tĩnh, tựa đang cân nhắc. Sau một hồi lâu, đến mức cậu trai sốt ruột tưởng chừng không chịu nổi, cô mới nhìn thẳng vào mắt cậu ta, đôi mắt trong suốt nhưng tràn ngập kiên định.

– Nếu mười năm nữa, cậu vẫn có thể đứng trước mặt tớ nói những lời này, tớ sẽ suy nghĩ lại.

Hàng cây bạch đàn tán lá khẽ rung rung. Vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, vô tình chạm lên tóc ai đó, lại vô tình theo gió cuốn bay đi…

YÊU EM, CHỜ EM.

Chương 1:

“Sao cơ? Li hôn?”

“Mà thôi, như vậy cũng tốt. Nhưng Jen đã đồng ý chưa? Với lại, sau này em tính thế nào?”

“Thế à? Về nước!?…Ừ, nhà chị không rộng lắm nhưng thêm một người nữa cũng không thành vấn đề!”

“Vậy còn…người đó, em có định gặp lại không?…Ách, được rồi, không nhắc anh ta nữa…Ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại em.”

Gác điện thoại, Hải Lam mệt mỏi buông người xuống giường. Vô thức ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt treo ngoài cửa sổ, khẽ thở dài…

“Yêu…Đau khổ như thế…vậy yêu làm gì? Cứ vui vẻ như mình chẳng phải là tốt hơn sao?”

Mà…Có chắc là cô thực sự vui vẻ không? Được rồi, cô thừa nhận, đôi khi nhìn căn phòng trống trải, cô sẽ thấy cô đơn một chút, nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay dạo phố, cô sẽ buồn một chút, chạnh lòng một chút…Cũng không phải cô chưa từng mơ mộng, chỉ là, khoảng cách giữa mộng tưởng và thực tế…quá xa…Bố mẹ cô chẳng phải là ví dụ tốt nhất đó sao?

“Thôi đi, không yêu thì không yêu. Cả đời này cũng không yêu ai hết.”

Nhưng, có ai mà biết trước được điều gì?

Bạn đã bao giờ nghe câu “Never say never” chưa? Thế giới này rất rộng lớn, mà những chuyện xảy ra ngoài dự đoán của chúng ta cũng rất nhiều, vậy cho nên, đừng bao giờ nói “không bao giờ”!

*******

– Có ai nghe tin gì chưa?

– Sắp có giám đốc mới chứ gì?

– Ừ, biết không, nghe nói anh ta rất đẹp trai, hơn nữa còn là thạc sĩ du học từ nước ngoài về.

– Cái gì cái gì? Bao nhiêu tuổi? Có vợ hay độc thân?

Tần Lan mỉm cười thần bí, lướt qua một lượt khuôn mặt mọi người trong phòng, đến khi họ không chịu nổi mới đè thấp thanh âm nói.

– Thông tin độc quyền từ phòng nhân sự nhá, Phạm Đình Phong, 28 tuổi, độc thân.

Phút chốc cả phòng òa lên như ong vỡ tổ. Chỉ có một góc, từ nãy tới giờ vẫn yên tĩnh, tựa hồ tất cả những âm thanh kia đều không liên quan đến mình.

– Quản lý Lam, tổng giám đốc cho gọi cô.

Yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt bắn thẳng về phía bên này, hàng loạt đôi tai dựng lên nghe ngóng.

Hải Lam bấy giờ mới ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo nghi hoặc.

– Trưởng phòng, có chuyện gì à?

– Tôi cũng không biết, nhưng tổng tài điểm danh cho gọi cô. Chắc là vì bản kế hoạch lần trước.

Tuy là một bụng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn không dám chậm trễ, vội bước ra thang máy, ấn nút lên tầng 15.

Đây là tầng dành riêng cho lãnh đạo cao cấp nhất trong công ty, được thiết kế theo phong cách hiện đại, đơn giản, nhưng sang trọng mà thanh lịch. Sàn nhà được lát đá hoa cương bóng loáng, sạch sẽ tới mức có thể soi gương được. Tường sơn màu vàng dịu nhẹ, cứ cách một quãng lại có một ngọn đèn treo tường tinh xảo hình hoa tulip. Bao quanh tòa nhà là cửa kính chống nắng xanh nhạt, dù đứng bất kì nơi nào cũng có thể nhìn ra bên ngoài.

Tầng lầu tuy rộng lớn, thậm chí còn lớn gấp mấy lần căn hộ chung cư của cô, nhưng lại chỉ có hai phòng. Đi qua phòng phó tổng là đến phòng tổng tài. Nghe nói, tổng giám đốc tiền nhiệm từ ba năm trước đã lui xuống làm phó tổng, giao lại cho con trai là tổng giám đốc hiện giờ lên tiếp quản công ty. Chỉ trong ba năm, dưới sự dẫn dắt của Trịnh tổng, công ty không những làm ăn phát đạt, mà còn vươn lên thành tập đoàn công nghệ thông tin lớn nhất cả nước. Trịnh Duy cũng nghiễm nhiên trở thành người đàn ông độc thân “hoàng kim”, đứng đầu bảng người tình trong mộng của vô số phụ nữ, kể cả kết hôn lẫn chưa kết hôn. Nhưng tính cách anh ta lại quá lạnh lùng, không thích tiếp cận với nữ giới, nên đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Thậm chí, có một thời còn âm thầm nổi lên tin đồn anh ta là người thuộc thế giới thứ ba. (Có bạn nào k biết thế giới t3 là gì k? =)))

Dĩ nhiên, tất cả những chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, dù gì cô cũng không phải loại người tọc mạch thích xen vào việc không thuộc bổn phận của mình.

Đơn giản thu thập tâm tình một chút, Hải Lam đi thẳng đến trước bàn thư kí.

– Quản lý Lam!? Trịnh tổng đang đợi cô ở bên trong.

Cô nhẹ gật đầu, sau đó gõ cửa, đợi khi có tiếng đáp lại mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, ánh sáng hơi mạnh làm cô khẽ nheo mắt lại. Bên bàn làm việc, một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô. Ánh nắng bao phủ quanh người anh ta, tạo nên một lớp màn mỏng đẹp đẽ, nhưng lại tạo ra cảm giác lãnh đạm mà xa cách. Nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, Trịnh Duy chậm rãi xoay người lại.

– Cô là Hoàng Hải Lam?

Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, nay lại lóe ra một tia nghiền ngẫm rất khó phát hiện. Cả người tản mát ra phong thái lãnh ngạo cùng tự tin. Hải Lam chợt thất thần trong giây lát, lại rất nhanh khôi phục bình thường. Trong lòng không khỏi thầm than, lời đồn thì ra cũng chẳng phải là giả.

– Vâng, tổng giám đốc có gì phân phó?

Trịnh Duy thoáng nâng mâu, không dấu vết đánh giá người con gái trước mắt. Tóc búi cao, nét mặt thanh tú không son phấn, bình thản mà đạm mạc. Mắt đeo kính, mặc quần áo công sở theo tiêu chuẩn, cổ áo cài tận nút trên cùng, điển hình thuộc tuýp người cổ điển. Khóe môi anh bất giác khẽ nhếch lên. A, thú vị!

– Bản kế hoạch “quản lý trang web tự động” là của cô?

Thật đúng vì bản kế hoạch? Dù vẫn thấy chút kì quái, nhưng cô vẫn theo thực tế mà trả lời.

– Ý tưởng thì đúng là do tôi nghĩ ra, nhưng các thành viên trong tổ cũng có đóng góp vào. Xin hỏi, có gì không ổn sao ạ? – Bản năng khẽ nhíu mày, rõ ràng đã kiểm tra rất kĩ trước khi trình lên, hẳn là sẽ không có sai sót nào mới phải.

– Không, rất tốt. Tính thực dụng cao, phản ứng thăm dò của khách hàng cũng rất khả quan. Kế hoạch lần này quyết định sẽ từ cô phụ trách.

– Trịnh tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Lại chờ thêm một lúc, vẫn không thấy Trịnh Duy nói gì, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mở miệng.

– Tổng giám đốc, nếu không còn gì thì tôi xin phép. – Nói xong đang định lui ra ngoài, đột nhiên giọng nói thình lình cất lên làm cô giật mình.

– Quản lý Lam, cô đã có người yêu chưa?

Hoàn toàn không ngờ đến anh ta sẽ hỏi câu này, Hải Lam sững sờ đứng cương tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.

– Tôi nghĩ…chuyện này vốn không liên quan gì đến công việc.

Thanh âm bằng phẳng như nước, lại ẩn ẩn kèm theo sự không hài lòng. Đừng trách cô không phải người mơ mộng, chỉ vì một câu nói của một người mới gặp lần đầu mà ảo tưởng anh ta có tình ý gì với mình. Hơn nữa người kia còn là tổng giám đốc xa xa chẳng thể với tới, anh ta muốn dạng phụ nữ nào chẳng được, làm sao lại để mắt đến một nhân viên quản lý quèn, nhan sắc thì tầm thường như cô? Chỉ là, trên đời này, cô ghét nhất là bị người đùa bỡn, đặc biệt là đùa bỡn tình cảm.

– Đừng để tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi hỏi vậy thôi, không có ý gì khác.

Dường như nhận thấy sự không hờn giận của cô, Trịnh Duy rất sáng suốt mà dời đi đề tài khác.

– Chiều nay giám đốc phòng kế hoạch mới sẽ đến, quản lý Lam hãy giúp anh ta tìm hiểu một ít tình hình công ty, thuận tiện làm quen với môi trường làm việc mới. Nên nhớ, nhất định phải tiếp đón anh ta chu đáo. – Trong câu nói dường như có ám chỉ, đáng tiếc, cô lại không quá để ý.

– Vâng.

– Được rồi, cô đi xuống đi.

Đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới dời đi tầm mắt, nét cười hứng thú chợt hiện bên môi.

– Không ngờ ánh mắt tên kia cũng không tệ thôi.

Trịnh Duy thoáng vươn vai, hai tay đặt sau đầu. Ánh mắt lơ đãng lướt qua tập tài liệu mới nhận được trên bàn, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Quanh thân dần bao bọc tầng tầng băng lãnh cùng hận ý, giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi vật xung quanh, ý cười biến mất không thấy bóng dáng.

Buổi chiều, phòng kế hoạch đang chuyên tâm làm việc, bỗng một bóng người hớt hải chạy vào. Đúng là Uyển Vy, cấp dưới trực tiếp của Hải Lam.

– Mọi người…Giám đốc mới…đến rồi! – Vừa nói vừa thở dốc, nhưng trong giọng nói che giấu không được sự hưng phấn.

Hải Lam buông tập tài liệu, hơi nhăn lại mi. Không phải ba giờ mới tới sao? Bây giờ bất quá mới qua giờ cơm trưa, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh nhẹn với áo vest rồi tập hợp nhân viên ra đại sảnh. Không có biện pháp, cấp trên đã phân phó phải tiếp đón anh ta chu đáo, không được để anh ta mất hứng. Cũng không biết là ai mà có năng lực to lớn đến thế.

Song đến khi tới đại sảnh, mọi người lại vì một màn trước mắt mà kinh ngạc há hốc mồm. Tổng giám đốc cao ngạo, lãnh khốc của bọn họ đang ôm một người đàn ông (đừng hiểu lầm, chỉ là cái ôm hữu nghị của bạn bè thôi nhá ><) Biểu tình hàn băng ngàn năm cũng giãn ra, thay vào đó là nụ cười, tuy thực đạm, nhưng cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong đại sảnh nhìn xem đến ngây người. Hai người đàn ông, hai khí chất khác nhau, một có vẻ cởi mở, phóng khoáng, một lạnh lùng, song lại có chung vẻ ngoài anh tuấn, không thể nghi ngờ đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Một vài người lại bắt đầu rỉ tai nhau nói thầm.

– Thì ra giám đốc và tổng tài là bạn bè à?

– Thảo nào…

– Suỵt, im lặng đi!

Từ khi đám người Hải Lam bước vào đại sảnh, có một người vẫn luôn chú ý đến cô. Bỏ qua đám đông, Đình Phong tiến về phía trước đứng trước mặt cô.

– Quản lý Lam!? Tôi là Phạm Đình Phong. Từ giờ chúng ta là đồng nghiệp, mong cô chỉ giáo nhiều. – Trong mắt một tia kì lạ chợt lóe mà qua.

Đình Phong nhân cơ hội nắm chặt tay cô, đến khi thấy cô nhíu mày mới chịu buông ra. Trịnh Duy hứng thú nhìn phản ứng của hai người, sau đó lại bày ra bộ mặt trang nghiêm như mọi ngày.

– Được rồi, tất cả giải tán. Quản lý Lam, cô dẫn giám đốc Phong đi tham quan công ty.

Hải Lam tuy không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh tổng giám đốc nên cũng chỉ có thể đáp ứng. Ngược lại, nữ nhân viên khác lại nhìn chằm chằm cô đầy vẻ hâm mộ, chỉ hận mình không thể lập tức thay thế cho cô.

– Làm phiền cô rồi. – Anh nở nụ cười, giống như cầu vồng rạng rỡ, giống như nắng sớm ấm áp. Nhất thời xung quanh một mảnh hút không khí, có thể thấy rõ những đôi mắt đang hiện lên hình trái tim. Hải Lam hơi ngẩn ra, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lại không nhớ rõ đã gặp lúc nào, đơn giản liền bỏ qua không nghĩ nữa.

Dọc theo đường đi, tới đâu hai người cũng đưa đến không ít người ghé mắt, chủ yếu đều là nhân viên nữ. Đình Phong thì không thấy gì bất thường, ngược lại Hải Lam lại thực không thói quen, đành phải tận lực làm cho chính mình chú tâm đi về phía trước.

– Công ty có tầng hầm để đỗ xe, tầng một là đại sảnh, cùng với nhà ăn tập thể dành cho nhân viên. Từ tầng hai trở lên là dành cho các phòng ban trong công ty; tầng hai là phòng tạp vụ, tầng ba là phòng thanh tra bảo vệ, tầng bốn là phòng nhân sự, tầng năm là phòng kế toán, tầng sáu là phòng chăm sóc khách hàng, tầng bảy là phòng marketing, tầng tám là phòng kế hoạch, tầng chín là phòng công nghệ thông tin, tầng mười là phòng công nghệ và phát triển mạng, tầng mười một là phòng hành chính, tầng mười hai là phòng quản lý…

– Hải Lam! Xin lỗi, nhưng mà…Cô có cảm thấy, một lúc nói nhiều như vậy có phải rất khó nhớ hết không?

– A!? – Vẫn còn đang tập trung thì bị ngắt lời, trong chốc lát sửng sốt cô thậm chí đã quên để ý anh vừa gọi thẳng tên mình, lại hơi cúi đầu, nhỏ giọng mang theo áy náy.

– Đúng…Xin lỗi, tôi nhất thời quên…Nhưng thật ra anh chỉ cần nhớ tầng tám là phòng kế hoạch là được rồi, cái khác có thể từ từ tìm hiểu. – Ngay cả lúc mới vào công ty cô cũng phải mất hơn nửa tháng mới nhớ được hết các phòng ban để khỏi đi lầm.

– Không sao. – Anh lại bày ra chiêu bài tươi cười, tiếc là cô lại chẳng liếc mắt đến một cái, chỉ chủ động dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.

Phòng kế hoạch được chia làm hai tổ, mỗi tổ được phân một khu vực riêng do một quản lý tiếp quản. Ngoài ra còn có trưởng phòng, phó phòng cùng một giám đốc. Tập đoàn Trịnh An đặc biệt coi trọng năng lực của nhân viên, ngay cả giám đốc phòng kế hoạch tiền nhiệm cũng là do không đủ năng lực mà bị cách chức.

– Đây là hồ sơ của nhân viên, đây là toàn bộ tài liệu phòng kế hoạch cùng các dự án đã được triển khai, còn đây là…

Bất chợt ngẩng đầu, cô lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang vẻ tìm tòi của anh, trong tâm bỗng nhiên có chút bối rối, vội dời đi tầm mắt.

– Nếu anh còn gì không rõ có thể hỏi tôi hoặc quản lý Trương…

– Quản lý Lam…- Anh bỗng lên tiếng ngắt lời cô – Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?

– Hả!?

Đình Phong chăm chú quan sát biểu hiện của cô, chỉ thấy cô hơi nhíu mày suy tư, vẻ mặt mờ mịt, sau đó không quá xác định nói.

– Hẳn là không.

Anh ta cũng chỉ mới từ nước ngoài về, xác suất họ gặp nhau hẳn là cũng không cao.

Song cô không chú ý thấy, khi cô vừa nói ra câu đó, sắc mặt anh nháy mắt tối đen. Anh nắm chặt quả đấm, cố khống chế biểu tình vặn vẹo trên gương mặt, nhưng gân xanh trên trán vẫn giật giật nổi lên.

– Vậy sao? – Anh gần như nghiến răng.

Quả nhiên, cô lại đem anh quên không còn một mảnh. Vẫn biết đã qua mười năm, cũng không thể hi vọng quá nhiều, nhưng chẳng phải ngay đầu anh đã nhận ra cô sao, cớ gì cô lại không có chút ấn tượng nào về anh?

Hải Lam vẫn đứng một bên, không hiểu tâm tình vị giám đốc mới này vì sao đột nhiên hạ xuống, lại nghĩ là anh ta là người hay thay đổi thất thường. Về sau tốt nhất nên cẩn thận khi tiếp xúc với anh ta hơn.

– Không còn việc gì nữa, cô có thể ra ngoài được rồi.

Ngay khi cánh cửa văn phòng đóng lại, đáy mắt anh bỗng cháy lên hai ngọn lửa. Hừ! Cô quên phải không? Vậy anh sẽ khiến cho cô phải nhớ!

*****

– Hải Lam, giám đốc cho gọi cô…

– Hải Lam, giám đốc hỏi chị bản kế hoạch…

– Quản lý Lam, giám đốc nói có việc bảo cô vào văn phòng…

– Quản lý Lam, giám đốc nói…

Hải Lam đau đầu vỗ vỗ cái trán, nhận mệnh đi vào phòng giám đốc. Những đồng nghiệp xung quanh thì đều tỏ vẻ đồng tình nhìn cô. Aizz…Được giám đốc mới đặc biệt “chiếu cố” không phải lúc nào cũng là chuyện tốt.

– Bản báo cáo này là sao?

Đối diện với thái độ không mấy dễ chịu của anh, cô vẫn bình tĩnh nhìn lướt qua tờ báo cáo trên bàn.

– Bảng biểu thì lộn xộn, tính toán thì không chính xác, cô dạy dỗ cấp dưới của mình thế nào vậy?

– Xin lỗi, nhưng…báo cáo này là của tổ hai.

– À, khụ…Thế à? – Anh khẽ ho khan để che giấu sự xấu hổ. – Vậy cô gọi quản lý Hân vào đây hộ tôi.

– Vâng.

Nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, Đình Phong bất lực thở dài. A…Nên làm thế nào bây giờ? Cảm xúc của anh càng ngày càng mất kiểm soát rồi.

Anh biết mình không nên tức giận, nhưng chỉ cần thấy bộ dạng lãnh đạm bất biến của cô là anh lại muốn xé nát nó ra. Cứ việc anh khắp nơi tìm cớ bắt lỗi, mà mục tiêu chỉ để cho cô chú ý nhiều hơn, cô lại vẫn có thể giữ bình thản mà chống đỡ. Hơn nữa, điều anh không chịu nổi là cô triệt để coi anh như người xa lạ, dường như lúc nào cũng tránh né anh, hễ có cơ hội là cô lẩn mất rất nhanh. Liệu anh có đáng sợ đến mức đó không? Dù gì anh cũng được coi như người đàn ông thành đạt, ngoại hình cũng thuộc dạng “sáng giá”, phụ nữ muốn theo đuổi anh nhiều vô số kể, vì lẽ gì cô thấy anh cứ như thấy quái vật đâu!?

Nhưng thật ra cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai gặp một người chỉ riêng với mình luôn trầm hạ mặt, thường xuyên gây khó dễ mà vẫn cho anh ta sắc mặt tốt được đây? Mà đó lại là người mà mình không thể đắc tội, vậy nên nếu không phải là bắt buộc thì cô cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt anh làm gì, miễn cho ai đó lại thấy gai mắt.

Lâu thật lâu về sau, sau khi nghe cô kể về lí do này, anh suýt chút nữa thì hộc máu, chỉ thiếu nước tự đâm đầu vô tường. Biết vậy thì chẳng làm a a a…Hại anh bỏ lỡ biết bao thời gian, lại còn vướng vào bao nhiêu hiểu lầm. Đúng là cảm nhận sâu sắc, “tự làm bậy thì không thể sống” mà.

Chương 2:

“Lớp phó, cho tớ mượn vở bài tập!”

“Bài về nhà sao không tự làm? Cứ thế đến lúc thi thì thế nào?” – Tuy nói vậy nhưng cô vẫn mở cặp lấy vở. – “Không có lần sau đâu đấy.”

“Ừ, biết rồi biết rồi…”

Ở một góc lớp, mấy học sinh đang xì xào nói nhỏ.

“Khiếp! Mượn mỗi quyển vở cũng bày đặt lên mặt, làm như thanh cao lắm ý!”

“Ừ, toàn giả vờ giả vịt lấy lòng cô giáo.”

Bên chiếc bàn gần đó, bóng lưng ngồi thẳng tắp, giống như đang ghi chép gì đó. Nhưng phải đến gần mới biết, trên cuốn vở trình bày ngay ngắn sạch đẹp, đã lâu vẫn không viết thêm được chữ nào…

Giờ tan học, trước cổng trường, đám đông học sinh đang nhích dần từng bước. Tiếng la ó, tiếng gọi nhau…phải mất một lúc mới dần tan hết. Con đường cũng trở lại yên tĩnh.

Xa xa, ở nơi cuối đường, một thân ảnh nhỏ gầy đang chậm rãi dắt xe về phía trước. Ánh nắng hắt lên người đó, làm chiếc bóng đơn độc kéo dài thật dài.

“Lớp phó, xe cậu hỏng à? Lên đây tớ chở cho.”

Cô ngẩng đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của anh rồi dời tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt.

“Không cần đâu, cậu cứ về trước đi.”

Nhất thời không khí có chút xấu hổ, cuối cùng anh đành phóng xe vượt qua.

“Vậy thôi tớ về trước đây, bai!”

Lúc ấy, rõ ràng là đã đi rồi, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại quay lại. Để rồi thấy cô lúng túng bên hàng sửa xe vì quên mang tiền.

Đó là buổi chiều mùa hè, nắng chiều màu cam nhạt bao phủ khuôn mặt cô, tựa như một tấm màn mỏng huyền ảo. Cơn gió nhè nhẹ lung lay vài sợi tóc bên trán cô. Đứng đối diện anh, cô khẽ mỉm cười nói “cám ơn”.

Ngày hôm sau, một tờ mười nghìn phẳng phiu được đặt lên bàn anh, còn anh thì không tự chủ bắt đầu để ý đến cô. Thỉnh thoảng thường trộm ngắm cô, khi không có việc gì thường loanh quanh bên bàn cô, tìm cớ bắt chuyện với cô…

Cô rất ít cười, cũng ít nói, luôn giữ khoảng cách với những người xung quanh. Cô luôn làm việc một mình, không thích nhờ vả ai, ghét việc phải mắc nợ người khác. Nếu gặp chuyện gì khó khăn, cô thường tự mình giải quyết. Nếu bút hết mực, cô sẽ chạy đi mua, nếu lau bảng không tới chỗ cao, cô sẽ bắc ghế, nếu cô gặp mưa, cô sẽ tự đội mưa về…

Anh còn nhớ có một lần, anh vừa đi đến nhà để xe thì trời đổ mưa. Khi trông thấy cô ở đó, dù anh mang ô nhưng cố tình muốn đi nhờ chung với cô. Không ngờ cô không nói gì, chỉ quăng ô cho anh rồi chạy vào lớp. Hôm đó, cả anh với cô đều bị ướt…

Lần đầu tiên anh thấy cô khóc là vào ngày liên hoan lớp. Cả lớp đều vui vẻ chơi đùa, chỉ có cô lẳng lặng ngồi một mình một góc, không hiểu suy nghĩ gì. Đến mức anh bôi bánh ga tô lên mặt cô cũng không biết. Một lúc sau, đột nhiên cô đưa tay lau đi vệt bánh, kế tiếp bắt đầu khóc, dọa cho anh sợ nhảy dựng. Vốn, anh chỉ muốn trêu cô để cô vui hơn một ít, chứ tuyệt đối không có ác ý gì. Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như thế, dù anh có rối rít xin lỗi, dù mọi người có khuyên thế nào cũng không chịu ngừng, thậm chí càng lúc càng lớn. Phải thật lâu sau anh mới biết, bà ngoại cô vừa mất vài ngày trước đó…

Ai cũng nghĩ cô trầm mặc lãnh đạm, trưởng thành trước tuổi, chỉ có anh biết là không phải. Cô cũng thích đọc truyện tranh, cũng thích xem phim hoạt hình. Có lần anh thấy cô ở quầy bán đĩa, đang cầm trên tay đĩa phim “Búp bê barbie”. Đừng hỏi tại sao anh biết cô mua cho chính mình mà không phải cho người khác, vì cô không có em nhỏ, hơn nữa ánh mắt cô khi nhìn cái đĩa đó, phải nói là “sáng lấp lánh”, hệt như em gái anh khi thấy bánh chocopie, bờ môi thì khẽ xong lên thành nụ cười.

Ngoài ra anh còn phát hiện, cô thích sưu tập cả những đồ dễ thương. Ví như bút bi có nắp hình con thỏ, hộp bút hình gấu, thước kẻ hình nàng tiên cá, nhãn vở toàn hình truyện tranh…Ban đầu anh cũng thấy sửng sốt, không hiểu làm sao cả hai loại tính cách đó đều có thể dung hợp ở trên người cô. Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy cô…đáng yêu.

Có lẽ chỉ riêng mình anh là có suy nghĩ này. ==

Dĩ nhiên, anh cũng rất vui mừng được giữ phát hiện nho nhỏ đó…giống như một bí mật theo anh suốt từ thời cấp ba.

*****

– Trưởng phòng Trương, quản lý Lam đâu?

– Cô ấy xin nghỉ, nói là có việc riêng. – Trương Dịch vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc Đình Phong, chỉ khi không thấy anh có dấu hiệu tức giận nào thì mới an tâm.

– Có biết là chuyện gì không? – Anh giống như lơ đễnh hỏi.

Trương Dịch còn đang suy xét xem nên trả lời thế nào thì đột nhiên một giọng nói chợt xen vào.

– Giám đốc, em thấy chị ấy bảo phải ra sân bay đón bạn!

– Bạn!?

– Đúng rồi, hôm qua trông chị ấy rất vui vẻ, không biết chừng lại là bạn trai…- Âm thanh càng lúc càng nhỏ, bởi vì hiện giờ sắc mặt ai đó đã hắc như đáy nồi. Tần Lan thức thời ngậm miệng lại.

– Tất cả — trở về làm việc đi.

Sau mười phút không khí kết băng, cuối cùng nhờ câu nói của Đình Phong mà cũng được giải thoát.

Một lúc lâu sau, Tần Lan mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.

– Đáng sợ quá! Không ngờ giám đốc cũng có lúc mặt lạnh không thua gì tổng tài.

– Này…Không phải là…giám đốc thích chị Lam đấy chứ? – Uyển Vy nhỏ giọng hỏi.

Cả hai không tự chủ được nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc quy củ của Hải Lam, sau đó cùng thở dài lắc đầu.

– Không thể nào ~

Tại sân bay.

Ở cửa khẩu xuất nhập cảnh, đoàn người đang từ từ tiến vào. Bỗng một tiếng gọi vang lên át cả những ồn ào xung quanh.

– Tịnh Yên! Tịnh Yên!

Một cô gái tóc ngắn, đeo kính râm, dáng người cao ráo, xách va li đen đang bước về phía cô. Tịnh Yên đưa tay gạt gọng kính lên đỉnh đầu, để lộ ra đôi mắt đẹp nâu sẫm với hàng mi cong dài, nước da trắng mịn cùng đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên.

– Hello, miss Lam!

Cùng với câu chào đó, cô tiến lên ôm chầm lấy Hải Lam.

– Lâu rồi không gặp, hình như em lại cao hơn à?

– Còn chị vẫn lùn như trước. – Thói quen lại mỉm cười xoa xoa đầu cô.

– Này này! Chị không phải con cún con!

Hải Lam theo bản năng tránh thoát bàn tay kia, lên giọng kháng nghị. Sau đó cả hai vừa nói vừa cười bước ra khỏi sân bay.

– Dạo này chị thế nào? – Trên xe taxi, Tịnh Yên thuận miệng hỏi.

– Còn có thể thế nào, vẫn như vậy thôi.

– Chị vẫn chưa có bạn trai à?

– Không.

– Đừng nói với em là chị định làm một bà cô già đấy nhớ!

– Có gì mà không thể?

– À, mà bà già như chị thì ai dám lấy!

– Hừ, nếu có thời gian rảnh để tâm đến người khác thì tốt hơn là em lo cho mình trước đi.

-…Em kết hôn rồi.

– Em cũng li hôn rồi!

Tịnh Yên phút chốc thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nhìn dòng người ngược xuôi ngoài cửa xe, ảm đạm cười.

– Cũng chẳng sao…cứ như hiện giờ cũng rất tốt.

Giọng nói thản nhiên, nhưng cô biết, trong lòng Tịnh Yên tuyệt không bình thản như biểu hiện của cô ở vẻ bề ngoài. Hải Lam không tiếng động khẽ thở dài.

– Em…còn yêu người đó không?

-…Đã không còn quan trọng nữa.

Nhìn ra được tối tăm trong mắt cô, Hải Lam cũng không nói lại nữa mà chuyển sang chuyện khác.

– Còn Jen thì sao?

Nghĩ đến Jen, Tịnh Yên bất giác lại bật cười.

– Quay lại với người tình cũ của anh ấy rồi. Giờ thì họ cũng không cần phải che che giấu giấu nữa.

– Anh ta không sợ gia đình phản đối nữa à? – Cô bỗng có chút tò mò.

– Vì Mich ael cũng bị dồn ép kết hôn, mà anh ấy thì lại không muốn mất người yêu, cho nên…- Tịnh Yên nhún vai.

– Hiểu rồi.

Cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa. Mỗi người một suy nghĩ riêng, quãng đường còn lại cũng trở nên trầm mặc.

*****

Về đến nhà, Hải Lam thấy Tịnh Yên định sắp xếp hành lí vội ngăn cô lại.

– Được rồi, để chị dọn cho. Em mệt mỏi cả đêm rồi, cứ đi tắm cho thoải mái rồi đi nghỉ đi.

– Nhưng mà…- Tịnh Yên còn muốn nói thêm nhưng Hải Lam đã mất kiên nhẫn kéo cô đứng dậy.

– Biết em có lòng rồi, phòng tắm ở đằng kia.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh đi vào phòng tắm.

Chỉ còn lại Hải Lam ngoài phòng khách dỡ đồ trong va li. Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là số máy lạ.

– A lô!?

– Cô đang ở đâu? – Tiếng nói thình lình gắt lên, thể hiện tâm tình ai đó đang kém đến cực điểm. Cô thậm chí phải bịt bớt loa điện thoại lại. Giọng điệu này…chỉ có một người.

– Ở nhà. Giám đốc, có chuyện gì sao?

– Hôm nay tại sao cô xin nghỉ?

– Tôi có chút chuyện riêng.

– Là chuyện gì? Có quan trọng đến mức làm ảnh hưởng đến công việc không?

Hải Lam bất giác nhíu mày. Anh ta đang chất vấn cô sao?

– Đây là việc cá nhân của tôi. Hơn nữa, năm phép từ đầu năm đến giờ, tôi vẫn chưa dùng ngày nào.

Nhất thời anh á khẩu không trả lời được. Còn ở bên này, Tịnh Yên bỗng gọi vọng ra từ phòng tắm.

– Hải Lam, sữa tắm nhà chị để đâu?

– À, vừa hết rồi, có một lọ mới trong phòng ngủ. Đợi chút, để chị đi lấy cho.

Sau đó cô vội nói vào điện thoại: “Giám đốc, nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây”, rồi không để anh kịp phản ứng gì thì cô đã tắt máy.

Đình Phong thất thần nhìn điện thoại. Vì cô đã bưng kín loa, nên anh chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy cái gì như sữa tắm…phòng ngủ…

Đợi chút! Có người đang ở nhà cô!? Bất chợt câu nói ban nãy như văng vẳng bên tai.

“Trông chị ấy rất vui vẻ nha, không biết chừng lại là bạn trai…”

Rầm!!

– TRỊNH DUY!!!

Cốp!

Trịnh Duy đang nhắm mắt nghỉ tạm bỗng giật mình, suýt nữa té xuống đất. Nhưng cái gáy cũng không tránh khỏi số phận “tiếp xúc thân mật” với thành ghế.

– Tôi muốn địa chỉ nhà Hải Lam, ngay lập tức!

Xoa xoa cái gáy bị đau, dù ít khi chứng kiến Đình Phong thất thố thế này, nhưng với bộ mặt hằm hằm dọa người của anh, Trịnh Duy vẫn cảm thấy mình không nên chọc vào có vẻ an toàn.

– Bình tĩnh bình tĩnh, tôi gọi cho phòng nhân sự là được…

Lấy được địa chỉ của cô, anh cũng bất chấp mà lao thẳng ra khỏi văn phòng. Lại một tiếng đóng sầm cửa vang lên.

Còn lại một mình, Trịnh Duy hạ xuống mí mắt, che giấu những cảm xúc phức tạp trong đó, thì thào lẩm bẩm.

“Mong là cậu sẽ may mắn hơn tôi…”

*****

– Tính chị vẫn không đổi chút nào nhỉ. – Giọng nói có tia giễu cợt.

Hải Lam đang ngồi trên ghế sô pha quay sang muốn phản bác, lại vội quay đi.

– Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi!

Tịnh Yên, lúc này vừa mới tắm xong, làn da trắng hồng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Mái tóc vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước chậm rãi chảy xuống vai, trước ngực cô. Khăn tắm bó sát người, càng tôn lên dáng người lung linh của cô.

– Em để quên quần áo trên ghế…- Dường như nhận ra điều gì, cô bỗng tiến lên ôm cổ Hải Lam.

– Làm sao? Không phải chúng ta còn tắm chung với nhau sao? Có gì mà chị phải ngại?

Mặt Hải Lam không tự chủ được nóng lên.

– Lúc đó khác, dù sao ở đây cũng không phải là nước ngoài, đừng có tùy tiện thế chứ.

– A a a, đáng yêu quá! Nếu em mà là đàn ông thì em đã thích chị rồi! – Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt cô.

– Đừng nghịch nữa!

Chỉ một lúc, cả hai đã lâm vào “khổ chiến”, gối ôm cùng bông bay tứ tung. Trong lúc “vật lộn”, Hải Lam vô tình đè lên nút gọi của điện thoại ở trên ghế.

Khi Đình Phong nhấc máy, tất cả những gì anh nghe thấy chỉ là —

“Á! Dừng tay!!”

“Không cần! Nhột quá…ha ha!”

“Ngừng lại, không được chạm vào chỗ đó!”

“…”

– Hải Lam! Cô đang ở cùng ai đó? Có nghe tôi nói gì không? Hải Lam!?

==!

Đáp lại cũng chỉ có tiếng tút tút đơn điệu.

– Chết tiệt!

Anh vội nhấn ga phóng như bay về phía trước, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt.

Mười phút sau, trong phòng khách.

– Không xong, mới đùa một lúc mà người đã đầy mồ hôi rồi.

Hải Lam há miệng thở dốc, tiện tay ném cái áo về phía cô.

– Mặc áo vào!

– Ha ha…Chị có cần phải thẹn thùng thế không?

– Thôi đi đi đi đi! Lỡ hết cả phim hoạt hình của tôi rồi!

Một lát sau, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên. Hải Lam không tình nguyện ra mở cửa, lại kinh ngạc khi thấy người tới.

– Giám…giám đốc!?

Đình Phong đứng trước cửa, mồ hôi rịn ra trên trán, hẳn là vừa chạy vội tới. Hung hăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay anh vô thức siết chặt, đáy mắt như muốn phun lửa. Được lắm, quên anh còn chưa nói, bây giờ lại còn mang cả người khác phái về nhà? Còn nữa, cô đây là tình trạng gì? Hai má ửng hồng, tóc rối xõa tung sau lưng, quần áo hỗn độn. Cúc áo trên cùng bị bung ra, ẩn ẩn có thể thấy được dây áo trong…

– Giám đốc…- Cô nuốt nuốt nước bọt, bất giác sợ hãi lui về phía sau mấy bước. – Anh tới…có việc gì sao?

Hải Lam bỗng sợ run…Cô chưa bao giờ thấy anh phẫn nộ như thế.

– Nếu tôi không đến, không biết đã có chuyện gì rồi?

Anh từng bước áp sát, sau đó lướt qua cô đi thẳng vào trong, ánh mắt lùng sục khắp nơi, điển hình giống như người chồng đi bắt quả tang vợ ngoại tình. Dĩ nhiên anh đã quên hiện giờ, anh đối với cô, cái gì cũng không là.

– Khoan đã! Anh…Anh làm gì vậy? – Cô cuống quýt ngăn anh lại.

– Hắn đâu?

– Hả?…Ai!? – Vẻ mặt cô mờ mịt.

– Tôi hỏi, gã đàn ông đó…đâu rồi?

Đàn ông? Đàn ông nào? Cô càng không thể hiểu nổi.

– Chị Lam, ai vậy?

Đúng lúc này, Tịnh Yên mới thay xong quần áo bước ra.

Ách…Hiểu lầm!? Không khí nhất thời có chút cương, cuối cùng anh đành vội ho khan che đậy sự xấu hổ.

Nhưng khi nhìn rõ mặt cô, anh bỗng ngẩn ra. Cả Tịnh Yên cũng giật mình sửng sốt.

– Ừm, đây là giám đốc phòng chị, Đình Phong. Còn đây là Tịnh Yên, bạn tôi…- Dường như không phát hiện sự khác thường giữa bọn họ, Hải Lam vẫn theo phép lịch sự giới thiệu hai người với nhau.

Cuối cùng, vẫn là Tịnh Yên phục hồi tinh thần trước. Cô cố dùng ngữ điệu thoải mái để giấu đi những gợn sóng trong lòng.

– Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha!

– Khụ! – Đình Phong tiếp tục ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô.

– Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc…

Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

– Được rồi, tạm biệt.

Như vậy là đủ rồi, ít nhất anh cũng biết được cô chưa có ai. Hơn nữa còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn.

Đợi cho anh đi rồi, cô vẫn thấy Tịnh Yên đứng nguyên tại chỗ bèn nghi hoặc.

– Tịnh Yên, em quen anh ta à?

– Không, không quen!…- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. – Ngược lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha!

– Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nữa!

– A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi!

Đến khi cô quay đi, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Ánh mắt chợt đổi, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.

Chương 3:

– Ha ha ha ha ha…

Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

– Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng!

– Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao?

Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.

– Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần một câu là cậu không cười nổi nữa không?

– Phụt…Không tin, ha ha…

Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chữ.

– Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không?

Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đột ngột biến thành tiếng ho.

– Khụ! Khụ!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin.

– Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên.

– Ở đâu? – Trịnh Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình của anh.

– Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau.

Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lửa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh.

– Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn.

– Cậu vẫn chưa quên được sao? – Lại còn sai người điều tra!? Đình Phong bỗng thấy hơi hối hận. Thật ra anh vốn cũng không định nói ra, nếu không phải “ai đó” đã đùa cợt quá trớn…

– Quên!? Sau tất cả những gì cô ta “dành tặng” cho tôi? – Nói dễ hơn làm!

Nhìn vẻ chấp nhất của anh, Đình Phong bất đắc dĩ than.

– Thôi bỏ đi. Không phải bây giờ cậu cũng rất tốt sao, cần gì phải so đo những việc trong quá khứ?

Trịnh Duy khẽ nhếch mép cười lạnh.

– Sao có thể nói bỏ là bỏ? Như thế chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? – Ngừng một lát, anh giống như lại nghĩ đến cái gì. – Cậu nói…Cô ta và quản lý Lam là bạn!?

– Có lẽ.

– Vậy sao? – Ánh mắt anh bỗng lóe lên những tia kì dị. – Theo cậu, cách tốt nhất để trừng phạt một kẻ bạc tình là gì?

Biết nhau đã lâu, làm sao anh lại không hiểu cậu ta đang đánh chủ ý gì!? Phút chốc, giọng anh trầm xuống, ngữ điệu cũng lạnh như băng.

– Trịnh Duy, tôi không quan tâm cậu muốn đối với Tịnh Yên thế nào, nhưng — cấm cậu đụng tới Hải Lam.

Không khí trầm trọng, áp lực một lúc lâu, đột nhiên Trịnh Duy bật cười, giọng điệu cũng trở nên vui đùa thoải mái.

– Ha ha, đừng nghiêm trọng thế chứ! Yên tâm đi, tôi cũng biết cái gì gọi là “vợ bạn tuyệt không thể đụng.”

Hai hàng lông mày Đình Phong lúc này mới hơi giãn ra, khóe môi khẽ nhếch.

– Cậu biết vậy thì tốt. – Cho dù bất cứ ai, anh cũng tuyệt đối không để kẻ đó làm tổn thương đến cô mảy may, kể cả có là bạn thân nhất.

Trịnh Duy không nói gì, nhẹ lắc lư thứ chất lỏng trong ly rồi bỗng ngửa đầu uống cạn. Bề ngoài tuy vẫn giữ bộ dạng bất cần, nhưng không ai biết thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

*****

Trong phòng kế hoạch, tất cả nhân viên đều đang tập trung công tác.

Dù chỉ tiếp xúc với Đình Phong hơn nửa tháng, nhưng họ cũng phần nào hiểu được phong cách làm việc của anh. Anh có thể hay cười, anh có thể dễ tính, song trong công việc lại hoàn toàn nghiêm túc. Không những các phần việc tồn đọng trước kia được phân loại xử lý, mà năng suất làm việc của cả phòng cũng tăng lên đáng kể. Vậy nên ngoài sự ngưỡng mộ của nhân viên nữ, anh còn giành được cả sự kính nể của cấp dưới. Đến cả những tin đồn nhảm kiểu anh dựa vào quan hệ mà lên chức, cũng chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm.

Tuy nhiên, điều mà mọi người vẫn không hiểu là thái độ của anh với Hải Lam. Nói là ghét cô, anh lại chỉ riêng với cô “đặc biệt”, nói là thích cô, nhiều lúc anh lại làm khó dễ, giống như cố tình gây sự với cô. Điển hình như lúc này.

– Tôi muốn bản báo cáo thống kê tổng hợp trong ngày hôm nay, đây là tài liệu cô cần.

Nhìn đống tài liệu chất thành một tòa núi nhỏ trước mặt, suýt nữa cô đã mất khống chế mà hét to. Dù cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cô vẫn không khó để nghe ra sự bất mãn.

– Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổ viên tổ tôi đã làm rồi.

Hơn nữa bắt một quản lý đi làm một bản báo cáo thống kê, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu mà đi giết gà.

– Nó vẫn thiếu khá nhiều dữ liệu, ngoài ra còn mắc một vài lỗi, tuy không lớn nhưng lại phạm vào những lỗi cơ bản. Đã là cấp dưới làm sai, cấp trên cũng phải có trách nhiệm, không phải sao?

Rõ ràng là anh cố ý bắt bẻ, vậy mà còn tỏ vẻ như là điều hiển nhiên. Báo cáo đó, cô cũng xem qua, nào có vấn đề gì? Càng nghĩ, Hải Lam càng tức giận, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào?

Mà bên cạnh, trông thấy biểu hiện của cô, mọi người xung quanh bắt đầu hào hứng ghé mắt lại đây. A, cuối cùng thì quản lý Lam của bọn họ cũng sắp “tức nước vỡ bờ”!

Tuy nhiên làm cho họ thất vọng là, bàn tay cô nắm chặt chỉ khẽ run lên một chút, tiếp đó cô hít sâu, cắn răng nhằn từng chữ.

– Được, tối nay tôi sẽ đưa cho anh.

Từ “tối nay” được cô đặc biệt nhấn mạnh. Dù bản báo cáo này tuy đơn giản, nhưng việc tập hợp số liệu cũng mất rất nhiều thời gian. Ngay cả lúc trước giao việc cho Uyển Vy, Hải Lam cũng gia hạn thời gian cho cô là hai ngày, mà giờ lại chỉ có một buổi chiều…Những ánh mắt đồng tình lại hướng về phía cô, trong lòng thì âm thầm bội phục khả năng nhẫn nhịn của Hải Lam. Nhưng họ không hề biết, cô chẳng qua chỉ là ghét phiền toái mà thôi. Đối phó với những kẻ mắc dịch, tức giận chỉ uổng phí khí lực chính mình, tốt nhất cứ coi anh ta như không khí là xong.

Thấy cô chốc lát đã lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí bỏ qua không thèm để ý đến anh, Đình Phong bỗng có cảm giác hẫng hụt tựa như đánh vào bông, bực bội không có chỗ phát quay bước đi.

Đợi khi bóng anh khuất sau cánh cửa văn phòng, Uyển Vy mới nhẹ giật ống tay áo Hải Lam.

– Chị Lam, để em làm lại cho…

Cô quay mặt sang, biểu tình tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng dịu đi không ít.

– Không sao, nếu để giám đốc anh ta biết thì không hay. Em cứ làm việc của mình đi.

Uyển Vy thấy cô nói thế cũng không kiên trì thêm. Cô cứ có cảm giác, giám đốc thực ra vô cùng quan tâm đến Hải Lam…

Hải Lam hít thở sâu, bình phục tâm tình của mình. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Tịnh Yên là sẽ về muộn, sau đó lại vùi đầu vào đống hồ sơ, trong lòng có bao nhiêu từ không hay ho đều đem ra mắng Đình Phong một lần.

Bầu trời càng lúc càng tối. Công ty hầu như cũng tan hết, chỉ còn một số ít vẫn ở lại tăng ca.

8 giờ 25, cô có chút sốt ruột xem đồng hồ, đã sắp đến giờ tuyến xe buýt cuối cùng. Ánh mắt thoáng đảo qua phòng giám đốc, vẫn sáng đèn. Xem ra có muốn bỏ về trước cũng không được.

Rút ra tập tài liệu cuối cùng, nhưng vì giở quá nhanh, ngón tay cô chợt xẹt qua cạnh của trang giấy. Một vết cắt nhỏ, một giọt máu dần chảy ra. Hải Lam bỗng sửng sốt, không nghĩ tới một trang giấy mỏng manh cũng có thể làm mình bị thương…Nhưng cô cũng không lo lắng nhiều lắm, chỉ bịt chặt tay một lúc để cầm máu rồi nhanh chóng hoàn tất bản báo cáo.

10 phút sau.

Rầm!

– Báo cáo anh cần.

Đình Phong ngẩng đầu, thấy vẻ mặt khó chịu của cô lại khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cô cũng có một biểu hiện khác. Nói thật, anh không thích lớp mặt nạ của cô một chút nào, tất cả những việc anh chọc giận cô chỉ để bóc trần cái mặt nạ đó. Anh không thể hiểu tại sao một người như Tịnh Yên, không những bội bạc giả dối mà còn ham hư vinh, lại có thể nhận được sự đối xử khác biệt của cô. Được ở nhà cô, được trông thấy nét mặt tươi cười của cô, được cô quan tâm để ý…Thực quá đáng nữa là, hồi nãy cô còn vui vẻ nói chuyện điện thoại, nói cái gì mà “chờ chị về ăn cơm”, với cả “cho em thử tay nghề của chị”…Nha, anh không ghen, tuyệt đối không phải anh ghen vì chưa bao giờ được ăn đồ ăn cô nấu…Anh chỉ là tức giận, đúng, tức giận vì cô không biết phân biệt người xấu, bị lợi dụng cũng không biết mà thôi. (đúng là k ghen thật =)))

– Giám đốc, anh có thể xem nhanh cho tôi được không?

Đáng giận! Chắc chắn anh ta cố ý! Một bản báo cáo mà lật xem nửa ngày không xong.

Trước sự nôn nóng của cô, Đình Phong âm thầm buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn không để lộ cảm xúc gì, thậm chí còn lật đi lật lại đến mấy lần. Chỉ khi khóe mắt liếc thấy bàn tay cô mới thay đổi sắc mặt.

– Cô bị thương!?

– Hả?

Theo hướng mắt anh nhìn lại ngón tay cô, thì ra vừa rồi vốn đã cầm máu, lại vì cô đập mạnh xuống bàn mà hơi nứt ra.

– Không có gì, chỉ là…

Còn chưa đợi cô nói hết, anh đã vòng qua bàn làm việc rồi cầm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp đột ngột truyền đến làm Hải Lam như bị điện giật, phản xạ muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt.

– Anh làm gì? Buông!

– Im nào!

Một tay anh vẫn nắm cổ tay cô, tay kia thì với vào trong cặp, tựa như ảo thuật lấy ra một miếng urgo. Biết anh định làm gì, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

– Không cần, chỉ là vết xước nhỏ…

– Nếu không cẩn thận, sẽ nhiễm trùng.

Giọng anh thực nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc, cũng thực chuyên chú làm người ta rất tin không thể nghi ngờ, nhất thời khiến cô cũng quên cả phản ứng. Đến khi cô phục hồi tinh thần thì anh đã dán xong miếng urgo. Ngay lập tức, cô thu tay về, vội dời tầm mắt che giấu sự bối rối.

– Cám ơn.

Vẫn biết tính cô, nhưng sự né tránh đó vẫn khiến anh không tránh được có điểm mất mát.

– Không có gì. Cô có thể về được rồi.

Anh không yêu cầu được đưa cô về, không, phải nói là anh không dám. Anh sợ lại phải nghe một lời từ chối từ miệng cô.

– Vậy tôi về trước.

Trông xuống từ tầng tám của tòa nhà, bóng cô chỉ còn là một điểm nhỏ. Anh nhìn cô vội vã đuổi theo xe buýt, vội vã lên xe. Cho đến khi chiếc xe mất hút anh mới quay lại bàn làm việc, cầm bút sửa lại vài chỗ trên tờ giấy.

*****

– Chị Lam!?

– Chị Lam!!!

– Hả?

Thấy vẻ ngơ ngác của cô, Tịnh Yên bật cười.

– Chị không đi ngủ à? Đang nghĩ gì nhập thần thế? Nghĩ đến người yêu à?

– Người yêu cái đầu em! Cứ đi ngủ trước đi.

Tịnh Yên ngáp dài.

– Được rồi, chị cũng đừng thức khuya quá.

– Ừ.

Còn lại một mình, Hải Lam lại nhìn ngón tay mình mà ngẩn người. Kí ức, cất giấu một nơi rất sâu, tựa hồ bị chạm đến.

Hình như thật lâu trước kia, cũng có một cậu nhóc đặt miếng urgo trước mặt cô, sau đó mất tự nhiên quay đầu đi…

Hồi đó, cô sống một mình với bà ngoại. Dù bố mẹ hàng tháng đều gửi tiền trợ cấp, cô vẫn nhận cầu lông về làm kiếm thêm tiền. Bởi vì bà ngoại cô từng nói, người ta chỉ có thể sống dựa vào chính mình. Thời gian đầu, do làm chưa quen, cô thường xuyên bị kéo nhọn cứa vào tay. Với cô mấy vết thương đó cũng chẳng có gì, nhưng có người lại để ý.

“Nếu không cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng.”

Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xử, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Dù năm ngón dán đầy urgo, song cô vẫn cảm thấy chút gì đó…ấm áp.

Cậu nhóc để tóc ngôi bên, đeo kính cận, thường chạy lăng xăng bên bàn cô. Thường hỏi những câu hỏi ngốc nghếch, làm cô buộc phải nghi ngờ cậu ta cố tình vờ không hiểu. Mọi người trong lớp bắt đầu gán ghép hai người với nhau. Sau đó, cô tránh né cậu ta, tìm mọi cách gây bất hòa, thậm chí cố tỏ ra vẻ chán ghét…

Bọn họ nói là cô kiêu, nhưng cô không kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương…

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là, cậu ta vẫn tiếp cận cô, vẫn luôn cười với cô, không những thế…còn dám tỏ tình với cô. Mà câu trả lời của cô, lại gần tương đương với từ chối.

10 năm, mấy ai chờ ai được 10 năm? Hơn nữa…đó cũng chỉ là tình cảm trẻ con, cái thời áo trắng mong manh dễ vỡ. Còn cô thì không chịu nổi sự chia ly. Nếu biết sẽ không có kết quả, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu. Mà không biết chừng hiện giờ người ấy đã quên cô rồi, có khi đã lấy vợ, có con rồi…

Trong lòng không khỏi có điểm phiền muộn. Đôi lúc nhớ lại những ngày đó, có chút luyến tiếc, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Thời gian, khiến mọi thứ dần phai nhạt. Ngay cả khuôn mặt kia cũng dần mơ hồ, chỉ có nụ cười rạng rỡ đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó trở thành một phần kí ức tốt đẹp nhất…

Tên…Cô không nhớ được tên đệm, hay họ của người đó, chỉ nhớ cậu ta tên là…Phong.

“Phong”…Khẽ thì thầm, đột nhiên cả người cô run lên. Giám đốc, hình như anh ta cũng tên là “Đình Phong”.

Không, cô lắc đầu, phủ nhận ngay ý tưởng ngớ ngẩn đó. Không thể có sự trùng hợp đến thế. Hơn nữa, anh ta có vẻ cũng chẳng ưa gì cô…

Mà cô cũng không biết là, việc anh đến công ty cô thật sự cũng không phải là trùng hợp.

*****

Sáng hôm sau, khi thấy miếng urgo vẫn còn trên tay cô, tâm trạng anh phá lệ vô cùng tốt, nụ cười lúc nào cũng bắt trên môi. Thậm chí cũng không hề tìm cô gây khó dễ. Tình trạng đó vẫn kéo dài cho đến hết ngày.

Các nhân viên thì thầm to nhỏ giám đốc có vấn đề, chắc hẳn là đang yêu. Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, anh ta có bệnh. == (há há!)

Chương 4:

– Sao rồi? Lại là ai nữa thế?

– Tuyết Băng phòng kế toán.

– Cái gì? Hoa khôi phòng kế toán?

– Chậc, lực hấp dẫn của giám đốc đúng là không nhỏ nha!

– Mọi người đoán thử xem lần này kết quả thế nào…

Ngọc Hân còn chưa nói hết, cửa phòng giám đốc đã bật mở. Một cô gái xinh đẹp bước ra, nhưng sắc mặt thì cực kì khó coi. Cô ta cũng không thèm chào hỏi ai mà đi thẳng xuống lầu.

Một lát sau, Đình Phong cũng đi ra, tuy rằng anh vẫn treo lên nụ cười, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Đám người đang tụ tập buôn chuyện dáo dác quay về nguyên chỗ, vội vàng ai làm việc người nấy.

– Quản Lý Trương…

– Dạ? Có! – Trương Dịch lập tức đứng lên, bộ dáng hấp tấp làm những người xung quanh muốn cười nhưng không dám cười.

– Lần sau nếu còn người không phận sự bước vào phòng tôi, tiền lương tháng này anh cũng đừng nhận nữa.

Cái gì? Trương Dịch hoảng sợ, một tháng tiền lương!?

– Vâng! Giám đốc yên tâm! – Vỗ vỗ ngực, một bộ “thấy chết không sờn”.

Ánh mắt anh thoáng đảo qua chỗ Hải Lam, thấy cô vẫn quy củ làm việc, thậm chí đầu cũng không nâng lên một chút. Tự dưng cảm thấy phiền muộn, lại quay về phòng đóng cửa lại.

Đợi anh đi rồi, mấy nhân viên lại thì thầm to nhỏ.

– Không phải chứ? Đến cả Tuyết Băng cũng không được sao? Không hiểu tiêu chuẩn giám đốc còn cao đến đâu?

– Có lẽ giám đốc không thích mẫu người chủ động.

– Ừm, chắc vậy…

Ngồi ở một bên, cô thoáng đỡ cái trán, day day huyệt thái dương có chút đau nhức.

Hai ngày sau, còn đang trong giờ hành chính, bỗng nhiên Tần Lan hớt hải chạy vào phòng kế hoạch.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Quan sát bằng thực tế
Không nghe thấy gì cả
Trò chơi “It’s me”
Nhà Vua Trẻ
Hiện tại và tương lai hacker