Thể là hai đứa ôm nhau ngủ đến tận sáng, trả phòng mình đèo em nó đi ăn sáng. Một ngày mới khá dịu và vui vẻ bên đoạn đường Kim Mã – CV Thủ Lệ. Em Cún nói những câu bông đùa mà mình thấy thương em nó quá. Còn quá ít sự từng trải, vẫn mơ mộng về một tình yêu đẹp đẽ…Tội lỗi quá đi thôi…Các thím đừng có GATO mình, kiếp sau mình FA cho mà xem.
– Anh đừng bỏ em nhá! (Tiếng Cún nói nhỏ vào tai mình)
Mình im lặng không trả lời.
– Cám ơn anh vì không trả lời em!
Ôi sến quá đi thôi, đang quen nói chuyện bựa với em Xu, giờ quay sang kiểu này thấy hơi ngợp và bủn rủn chân tay.
Tiếng điện thoại mình ring lên:
– Đang đâu đấy?
– Đang đi với gái, có sao không em?
– Nhiều sao đấy, tối em mua đồ ăn quà phòng anh rồi ăn nhé. Em làm canh Chua cho (món mình chết nhất đây mà, canh Chua ngon lắm).
– Anh tưởng em nói đùa? Thế mà cũng đi học nấu ăn à?
– Ai thèm, nấu để em ăn thôi. Ngồi đó mà mơ.
– Ờ thế nhé.
Thấy em Cún có vẻ buồn thiu (qua gương xe máy, dạo này lắp gương rồi, rút kinh nghiệm vụ truy đuổi ở Hồ Tây).
– Bạn anh.
– Bạn gì mà bạn, người yêu anh thì có.
– Uh, cứ cho là thế.
Em nó ôm chặt mình như muốn lồi ruột gan lên họng vậy, cứ như là không cho mình đi đâu hết vậy. Tới phòng em nó rồi, Cún xuống xe và mình cũng quay xe.
– Anh về nhé.
– Vâng (em nó gật nhẹ, mặt buồn).
Thế là mình quay ngoắt xe đi không một chút mảy may mà không biết hôm đó Cún em về khóc xưng húp cả mắt.
Rồi mình hoàn thành nốt số việc đang dang dở và đợi chờ một buổi tối đầy giông bão…
***
Hôm đó mình áy náy lắm, chẳng nhẽ theo trào lưu XH- CT. Nếu như thế thật thì mình không đáng là một con người, vì mình tin trên đời này có luật nhân quả. Sẽ phải hứng hậu quả gấp ngàn lần như vậy, mình thấy thương Cún.
Em Xu hẹn rồi, tối đến nấu canh Chua cho mình ăn, mình thích món này nhất. Đúng giờ hẹn em Xu đến, mình ra mở cửa.
– Bắt đầu nữ công gia chánh rồi hả?
– Ờ, không thì sau ế chồng à?
– Ế thì anh lấy (mình ôm đằng sau em).
– Xí, ai thèm. Chỉ được cái dẻo mỏ, em đi nấu đồ ăn đây.
Em Xu mặc áo trắng, không biết loại gì nhưng em đoạn cuối áo em thắt lại, quần đùi bò trông khá là cowgirl, nhìn rất là hay. Vừa đọc báo mạng mình vừa để ý em nấu ăn. Trông cũng khá là dễ thương, khi mà con gái chăm chú một thứ gì đó thì trông họ dễ thương lắm các thím à.
– Anh có cần mua sẵn mì tôm không em? (mình nói vọng ra bếp).
– Xùy, tí nữa cấm được ăn hết đấy.
– Hê, trông cũng đảm đang ra phết đấy nhỉ.
– Sinh ra đã thế rồi, là do không luyện tập thôi.
– Thế kĩ thuật cắn tai là bẩm sinh hay luyện tập.
– Bẩm sinh luôn.
Mùi thức ăn thơm phức làm mình không cầm được lòng.
– Anh anh vụng chút.
– Chỉ được thế là mau, không được cái gì chính đáng cả.
– Ờ thế có cho ăn vụng không nào?
– Thì này, em cầm đũa gắp cho miếng thịt sườn xào chua ngọt.
– Hôm nay trông sexy thế (mình ôm eo đường sau em).
– Đứng lùi ra không bắn vào người này.
Mình thấy miệng em cười tủm tỉm trông đáng yêu thế. Con gái có nhiều cái hay thật, riêng khoản nấu ăn ngon là mình đã siêu lòng rồi chứ chưa cần nói đến các bài khác.
– Nấu xong chưa em, anh đói…(Mình thì thầm vào tai em, nói bằng hơi…)
– Sắp xong rồi, ráng chịu đi.
– Nhưng anh đói rồi này.
Em bỗng quay lại hôn một phát sâu xuống tận họng, cảm giác tê tái hết cả mình mẩy:
– No chưa?
– Ờ cũng tàm tạm.
Xong bữa em với mình ra ăn, lần đầu tiên thấy cảm giác ấm cúng thế này. Biết là em Xu ranh mãnh rồi nhưng các cử chỉ điệu bộ của em đáng yêu trong bản chất. Cứ như là em thích cáo lúc nào thì cáo mà đáng yêu lúc nào thì đáng yêu cũng được ấy. Vừa ăn vừa nghe bài nhạc không lời: http://mp3.zing.vn/bai- hat/Hoa- Nao- K…/ZWZDBABB.html trong không gian khá tĩnh lặng và đầm ấm. Chưa bao giờ mình có cảm xúc lẫn lộn thế này, vừa thấy có lỗi với em Cún mà lại vừa cảm giác hạnh phúc bên em Xu.
Chén xong đĩa hoa quả thì mình với Xu lại làm cái công việc mà ai cũng biết đấy, hôm qua với em Cún rồi hôm nay thêm em Xu nữa…nhưng được cái em Xu có kinh nghiệm nên mình đỡ phải hoạt động nhiều.
SMS ringing…
“Tay anh sao rồi? Khỏi hẳn chưa?”
Lại tin nhắn làm mình suy nghĩ, sao em cứ đến rồi đi như vậy khiến mình điên hết cả người. Kỷ niệm đã ngủ quên bao lâu nay em cứ khơi dậy làm gì. Mình không nhắn lại cho Huyền Anh nữa. Nhưng mình nhắn cho em Cún: “Em ngủ ngon nhé! “.
Em Cún nhắn lại: “Vâng! Anh cũng vậy nhé”
Lòng mình như xé làm đôi…
***
Để ngấm được nỗi lòng mình trong chapter này.
Mấy ngày hôm đó mình sống trong sự dằn vặt của lương tâm, Xu, Cún, Huyền Anh cứ lởn vởn trong đầu, mình chỉ biết giải sầu bên men rượu cùng đám bạn. Hôm nào cũng say khướt, tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ mình không quan tâm.
Mình cũng không ngờ ngày xưa mình từng mơ tới một tình yêu đẹp, một tình yêu không có chụt vụng lời mà bây giờ mình lại như thế này sao? Chuyện gì đã đưa mình tới con người này. Hay lại là câu nói bất hủ”Dòng đời xô đẩy “.
“Đức is calling “…
– Mày đang ở đâu đấy?
– Tạo đang ở nhà, có chuyện gì à? (Mình lè nhè với giọng say).
– Ông bà già tao cuối tuần này khai trương quán Café đấy, mày đến nhé. Tao là chủ quán café này, riêng mày tao miễn phí 100%.
– À ngon nhỉ, lên ông chủ rồi cơ à. Thế giờ giấc cụ thể thế nào?
– À tối chủ nhật, 7h30 là bắt đầu nhé. Mày đến sớm sớm một chút.
Thằng bạn chí cốt của mình từ năm cấp 3, bố mẹ nó ra này làm ăn từ lâu rồi giờ cũng có tí chút. Nó cũng thuộc dạng ăn chơi lêu lổng nên chắc bố mẹ nó trói nó bằng cách cho nó cái quán café này đây mà. Quán Café ở Trường Chinh.
– Alo Cún à.
– Anh đi đâu mấy hôm nay mà em gọi không bắt máy?
– Mấy hôm nay anh bận quá, nhiều việc ngập cả đầu.
– Bận không còn thời gian nhắn cho em một tin cơ à.
– Anh xin lỗi, cuối tuần này Đức nó khai trương quán café đấy. Qua đó chúc vui nó với anh.
– Vâng, anh Đức cũng nói với em hôm qua rồi, chẳng nhẽ em lại không đến.
– Ok thế thì hôm đó anh qua đón em.
– Vâng.
Mình cúp máy mà hình như em còn nói với vài câu gì đấy. Thực sự bây giờ mình bắt đầu thấy mệt mỏi dần, muốn đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa.
Chủ nhật, mình sửa soạn chút quà nhỏ cho thằng Đức, nhân nó lên chức ông chủ mình tặng nó bộ Vest. Mình qua đón Cún và đi tới Trường Chinh, cuối tuần đoạn đường này khá là tắc nên đi hít bụi hoài.
Bước vào quán, không khí khá là nhộn nhịp. Chà chà, hôm nay cu cậu lại còn thuê cả ban nhạc đến nữa cơ ah. Quán café khá là to, có cả tầng hai nữa nhưng tổ chức Event ở tầng một.
– Mày đi đâu mà giờ mới đến? Vào đi, event bắt đầu đến nơi rồi đấy.
– Ờ đường tắc quá mày ạ. Vào đi em, Cún!
– Quà cho mày này, làm ăn cho tốt nhé, chớ lông bông nữa.
– Ờ, cám ơn mày (Mặt nó lấm lét).
Mình với Cún được thằng Đức xếp cho ngồi ghế đầu, oai phết các thím. Nhưng sao hôm nay khai trương mà mặt cu cậu căng thẳng thế. Hay là bị trói rồi nên buồn.
– Vâng, hôm nay Đức rất là vui vì các bạn có mặt ở buổi khai trương quán Café của mình.
Sau đây là một vài tiết mục nhạc mở màn cho buổi khai trương, mọi đồ uống hôm nay đều được miễn phí.
Cả khán phòng vỗ tay, mình và em Cún nhìn nhau cười, thằng bạn mình lớn rồi. Nhâm nhí chút café, cụm ly với em Cún.
“Chiều một mình trên phố…tâm hồn lạnh lùng buốt giá! Sao em nghe thấy môi mắt anh yêu vẫn còn đây?…”
Đang dở ngụm café mình tí nữa sặc, giọng hát này ngờ ngợ quen quen nhưng chưa kịp nhận ra là của ai. Thấy trong người như có điện chạy toàn thân từ…mông lên đầu. Trên sân khấu nhìn vẫn chưa thấy ai cả, tiếng hát ở đâu đây?
Rồi một cô gái đang ngồi bàn dưới, nhìn không rõ, ở dưới đèn mờ mà, chỉ sáng ở phần sân khấu thôi. Em ấy vừa đi vừa hát, bước lên sân khấu…
HUYỀN ANH????????
Cả khán phòng vỗ tay cho người hát cũng là lúc tim mình đứng lại không biết chuyện gì xảy ra cả. Thằng cờ hó Đức bán đứng mình đây mà, hỏi sao mà lúc nãy mặt nó căng thẳng thế. Lại còn xếp mình lên bàn gần với sân khấu nữa. Huyền Anh dạo này vẫn xinh như hồi nào nhưng mắt em có đôi chút đượm buồn, em hát và nhìn mình, chỉ như vậy thôi. Cả khán phòng như chỉ có em với mình, một bài hát Guitar buồn đến nẫu ruột mà em vẫn hát và cười, nhưng mắt em thì buồn trông thấy. Nụ cười em chứa đựng bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu kỷ niệm thời hai đứa. Trong đầu mình ùa về lại những ký ức ngày xưa. Nhưng bên cạnh mình đang là em Cún…
Tình hình có vẻ gay cấn hơn, em bước xuống bục gần bàn mình và hát đến đoạn:
“Em lang thang chiều mưa…tìm bóng dáng của mối tình xưa…”
Em hát, môi em vẫn nở nụ cười nhưng lệ em rơi…em làm mình chết đứng lại, không nói được lời nào. Mình phải chọn được một con đường thôi, một là ôm em cho thỏa lòng mong nhớ hay là cầm tay Cún ra về và cho mình một sự giải thoát, bắt đầu một điều mới mẻ hơn…??
***
Thực sự mình không thể nghĩ lại có thể ở trong tình huống này, thực sự quãng thời gian xa nhau đã làm nên một bức tường thành quá lớn giữa hai đứa, mình và em không thể với tới nhau được nữa. Có hay chăng chỉ là nuối tiếc kỷ niệm đẹp đẽ một thời. Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Mình đứng dậy, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Cả không gian như ngừng chuyển động, mình quay sang em Cún, mắt Cún rưng rưng như là sắp mất mình đến nơi, mình thương em Cún lắm. Mình nhìn em, rồi lại nhìn Cún, mình cầm tay Cún và bước đi…
Bỏ lại sau lưng là những câu hát đẫm lệ rơi của em, mình đã chọn một con đường mới. Con đường không còn sự ủy mị ngày xưa và thay vào đó là trách nhiệm, là tình yêu chớm nở.
– Mình về thôi em, Cún!
– Nhưng anh, còn chị…?
Mình nhìn em Cún với ánh mắt ngạc nhiên, em Cún cúi đầu và lững thững trèo lên xe. Mình đèo em về. Trên đường về em Cún ôm chặt mình, em gục đầu lên vai khóc ướt đẫm áo mình.
– Anh chọn em rồi, thì đừng bỏ em nữa…em không chịu được đâu.
– Anh không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại với anh, em đã quan trọng hơn Huyền Anh, đó là lý do anh đã cầm tay em bước ra. Từ giờ em đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
– Em yêu anh lắm…(Cún nói trong tiếng nấc).
– Ôm chặt anh, ghé đầu lên vai và nhắm mắt ngủ đi em.
Mình cảm thấy thương em Cún, sự ngây thơ và trong sáng của em không đáng để phải trải qua những chuyện đau buồn thế này, em xứng đáng nhận một tình yêu chân thành và trong sáng hơn mình hiện giờ. Nhưng mình đã chọn em, vừa là một phần trách nhiệm, vừa là để dứt khoát chuyện cũ và quan trọng hơn là mình muốn thử một cuộc sống mới với em Cún.
Vậy là mình chỉ còn giải quyết với Xu nữa thôi.
– Về đến nhà rồi em, hôm nay vậy là đủ rồi, em ngủ sớm đi mai còn đi học.
– Sao về nhanh thế anh? Em muốn lâu hơn nữa…
– Anh vẫn ở đây có đi đâu mà sợ,mà vội. Ngủ đi, vẫn còn gặp anh nhiều mà.
– Vâng, anh về cẩn thận nhé!
Em chờ mình nổ xe đi về để nhìn, mình hiểu em dành tình cảm cho mình thế nào. Mình sẽ trân trọng tình cảm này, sẽ tập yêu em.
Mình rút điện thoại ra xem mấy giờ rồi,”1 new message “.
– Đang đâu đấy, qua Tô Hiệu ăn lẩu với em, bọn bạn em đang ở đây. Đọc xong tin nhắn này qua luôn nhé.
Đáng nhẽ ra mình sẽ phi thẳng xe về nhà và đánh một giấc ngủ dài, nhưng lúc đó mình như thất thần, não không hoạt động. Mình phi xe ra Tô Hiệu với đám bạn em Xu.
– A, Anh Dũng…lâu lắm mới gặp anh. Ngồi xuống với bọn em.
Trai gái đủ cả, cả lũ đang ăn lẩu gà. Em Xu đứng dậy cầm chén rượu:
– Xin giới thiệu với bọn mày, đây là người yêu mới của tao.
– Ồ…ồ…ồ…vậy thì anh phải uống ra mặt đi chứ.
Mình thực sự đếch muốn nói gì nữa, lắm chuyện lắm rồi. Cầm chén rượu uống và uống cho quên hết đi thôi. Không phải vì em Xu và đám bạn mà là vì chuyện hôm nay xảy ra. Mình uống thay cho cả em Xu vì biết em không uống được nhiều mấy thứ này. Cuộc vui cũng tan, mình đèo em Xu về. Mình muốn nói với em về chuyện mối quan hệ này, nhưng em trong hơi men thì nói sao đây?
– Anh…(em nũng).
– Gì?
– Hôm nay em không muốn về nhà.
– Không về thì đi đâu, say thế này rồi.
– Chỗ em khóa cửa rồi.
Mình đèo em về chỗ mình, biết thế thôi chứ đi đâu nữa. Mở cửa bật điện.
Em đột nhiên áp sát mình vào tường, thở hổn hển mùi rượu vào mặt mình, mặt em nũng yêu không chịu được, hôm nay em chủ động với mình. Em cười dê lắm, về khoản khởi đầu em làm thì có lẽ không thằng đàn ông nào cưỡng nổi.
– Hôm nay anh mệt.
– Thì lần nào anh chẳng bảo mệt.
– Anh mệt thật, anh muốn ngủ.
– Em không cho.
– Ca này anh để tuyến dưới làm việc.
– Ờ, nếu nó làm không tốt thì phải chuyển lên tuyến trên đấy, ca này không dễ đâu.
Men vào rồi, làm chủ bản thân lúc này công nhận khó. Em cởi từng khúc áo trên ngực mình rồi mân mê từ trên xuống dưới, người mình lúc đó nóng ran lên. Đầu óc quay cuồng không nghĩ được gì nữa. Chỉ làm theo bản năng thôi.
Sau đó em gối đầu lên ngực mình ngủ, mình mệt quá cũng ngủ luôn cho quên mọi chuyện hôm nay đi. Hôm nay là một ngày đáng quên trong đời, nhưng nó sẽ là một ngày sẽ in sâu trong tâm trí.
Ngày mới cũng tới rồi, tay mình tê quá, em hôm qua gối vào cả đêm. Nhưng em đâu rồi…?
***
SMS: “Em đi học sớm, em pha trà gừng rồi đấy anh dậy uống nhé, đồ ăn sáng em đang để ở bếp. Lát dậy anh ăn rồi hẵng đi làm.”
Người mình lúc đó đờ ra luôn, giờ biết làm sao cho phải lẽ đây? Xu lúc hững hờ, cáo, nhưng lúc lại quan tâm hiền dịu. Nếu xét về mọi mặt thì Xu bây giờ đang ăn đứt em Cún vì Xu cho mình những cảm giác lâng lâng khó tả hơn. Nhưng em Cún lại cho mình sống thực với tâm hồn, một tâm hồn trong sáng chứa đựng một yêu thương tiềm ẩn đâu đó. Mà khi ở bên Cún mình cảm thấy được an tâm, tĩnh lặng. Nhưng đó không phải là thứ mà một thằng đàn ông cần mãi được…
Mình uống cốc trà gừng và ăn sáng rồi đi làm luôn. Mình sẽ nói với Xu và có lẽ sẽ chấm dứt với em thôi. Đến lúc phải dừng chân rồi, cái tâm mình không cho phép.
– Alo em.
– Anh, có chuyện gì vậy nè?
– Tối gặp nhau, anh muốn nói chuyện. Để anh qua phòng em.
– Ok anh, em đang học có gì tối anh qua nhé
Phải thế thôi chứ biết làm sao giờ. Nếu như em Cún cũng thuộc lớp người như em Xu thì có lẽ mình vẫn chơi bời, thích em nào thì đi chơi với em đó miễn là vui, thoải mái và thỏa mãn, yêu đương xếp sang một bên. Nhưng giờ em Xu lại trong như một giọt nước vậy, mình lại nỡ lòng nào…?
Tối đến, mình phi sang phòng em Xu. Gõ cửa, cốc cốc cốc:
– Ai gọi đó?
– Anh là thỏ
– Hahaha, nếu là thỏ thì cho xem tai.
– Cho xem tai để em cắn vào à, anh kiềm sao được.
– Đợi em lát em ra liền.
Có lẽ chỉ đùa với em được mỗi hôm nay nữa thôi, nên tâm trạng mình khá thoải mái. Em mở cửa:
– Téng téng téng tèng…Welcome anh, bữa tối đã đầy đủ. Toàn món anh thích nhé!
– (Ôi đệch) Anh có bảo em nấu đâu?
– Thì em thích nấu đấy, bất ngờ không? Em luyện mấy ngày hôm nay đấy.
– Ờ, ăn đã tính sau.
– Tính gì?
Coi bộ các món ăn em nấu cũng khá lên trông thấy, món ăn cũng bắt đầu trau truốt vẻ bề ngoài, gia vị cũng đầy đủ.
– Thấy chưa, em bảo là có khiếu mà, chỉ là nhác luyện tập thôi.
– Ờ.
– Ơ, sao ghét thế. Nấu ngon thế mà không khen tẹo nào à?
– Ờ ngon em.
– Thấy đủ trình để lấy chồng chưa?
– Anh xem nào, công việc, nấu ăn, giường chiếu…có lẽ đủ rồi đấy.
– Gì gì, gì mà giường mới chiếu?
– Hề hề, thì chuẩn bị lấy đi thôi.
– Nhưng ai lấy em, anh lấy em nhá…nhá..a.a.a.a (Em nũng mình).
– (Ôi đệch tập 2).
Sao em không lẳng lơ như mấy hôm trước có phải dễ nói không, đăng này cứ mỗi ngày mỗi kiểu thì biết đường nào mà lần.
– Tuần sau anh về Sầm Sơn một vài ngày, anh thấy mệt mỏi.
– Sao đột ngột thế? Có gì buồn à?
– Uh, nhiều chuyện nên anh muốn đi một mình.
– Ờ tùy anh, em cũng bận học thời gian này nữa. Đi thì nhớ liên lạc với em nghe chưa? Đừng có bẫng đi đâu mất.
– Anh biết rồi.
Xong xuôi bữa tối em Xu rửa bát, vừa rửa vừa ngân nga bài: “Love Paradise “, nghe chừng em đang sống trong những ngày hạnh phúc, trông em không khác gì một người vợ hiền và đảm đang.
– Xong việc rồi anh, giờ đến việc tiếp theo thôi.
– Việc gì?
– Ờ thì việc gì đấy…
– Thôi hôm nay anh mệt thật, anh về đây.
Mình đẩy em ra, hôm nay mình không có hứng. Mình chào em rồi về luôn, khuôn mặt em hụt hẫng trông thấy, em Xu thấy khó hiểu mình lúc đấy. Thực tế mình cũng chẳng hiểu lúc đó đang nghĩ cái gì nữa. Chuẩn bị khăn khói về Sầm Sơn một vài ngày cho khuây khỏa tâm hồn.
Ngày mình chuẩn bị lên xe về Sầm Sơn beach, có điện cho thằng Đức đặt phòng, nhà nó có bác làm khách sạn dưới đó mà:
– Alo mày.
– Đức à, mày book cho tao một phòng ở bãi B nhé, giờ tao về Sầm Sơn.
– Thế à, được để tao điện về đó xem. Có gì tao liên lạc cho.
– Ok mày, thế nhé.
Bắt xe ca về Sầm Sơn, mình ngủ thiếp đi trong mệt mỏi về mặt tinh thần. Về với biển, mình khá thích biển Sầm Sơn về đêm. Không còn trong thời gian hè nữa nên cũng đã đóng cửa biển, ít khách tới đây, biển cũng vắng. Sau khi nhận phòng và ăn bữa tối, nhâm nhi ly rượu ngoại rồi mình ra biển chút cho khuây khỏa tinh thần.
SMS Ringing…
– “Anh vẫn có thói quen ngày nào, biển hôm nay mát anh nhỉ…?”
***
Reply: “Sao em biết?”
– “Ngoảnh lại đằng sau đi anh”
Thằng cờ hó Đức bán đứng mình tập 2, thôi được để về Hà Nội mình sẽ xử nó sau. Còn bây giờ phải tính cái vụ này đã. Mình cố lấy bình tĩnh dù trong lòng đang xốn xang, vì vừa là thấy cô đơn thêm chút gió biển xa xăm nữa đâm ra tâm trạng cũng lâm vào tình cảnh bi đát hóa.
– Em có vẻ có nhiều tay chân nhỉ?
– Anh Đức thôi, đừng giận anh ấy, về anh ấy sẽ giải thích rõ.
– Thế em ra đây làm gì?
– Muốn gặp anh, nói chuyện. Đơn giản thế thôi.
– Không đơn giản thế đâu, tối hôm đó anh bước đi rồi nghĩa là không còn quay lại nữa. Em hiểu điều đó.
– Vâng, em hiểu nhưng một lần cuối nói chuyện không được sao.
– Thôi cũng được, có gì nói thì em nói đi.
– Quãng thời gian qua là một trong những giai đoạn em khổ tâm nhất, em biết mất anh lần đó là anh sẽ đi mãi mãi, nhưng điều đó không thể phủ nhận được tình yêu của em.
– Uh.
– Em còn nhớ, cái hôm em nói em phải đi phẫu thuật vùng não do bị tụ máu đông quá nhiều. Đêm ấy ở Thủ Lệ anh đã khóc vì em,chúng ta chia ly rồi em vào Nam chữa bệnh, rồi cũng 6 tháng điều trị bệnh qua 5 lần phẫu thuật thập tử nhất sinh, gia đình của em và anh chính là nguồn sống duy nhất của em.
– Nhưng thời gian làm con người ta thay đổi em ạ.
– Anh vẫn yêu em, anh biết điều đó sao anh lại chối cãi?
– Anh không chối cãi, anh yêu em không có nghĩa là anh sẽ cùng em. Đôi khi có thứ quan trọng hơn tình yêu.
– Mình quay lại được không?
– Không em à, giữa 2 ta đã có khoảng cách rất lớn. Quả thực bây giờ không thể tự nhiên như xưa nữa. Giải thoát là cách tốt nhất.
– Làm lại từ đầu đi anh…
– Anh yêu người khác rồi.
– Ai?
– Bé hôm anh cầm tay đi ra khỏi quán đấy.
– Bé ấy sắp không ở bên anh nữa rồi.
– Gì? Sao lại thế?
– Em nói thế thôi, rồi anh cũng sẽ biết.
Mình không hỏi thêm em nữa, lúc đó mình lặng im ngắm biển và em cũng vậy. Thực sự đã có khoảng cách cực kì lớn rồi. Không thể xóa bỏ. Mình tạm biệt em và về phòng, còn chút rượu lôi ra uống nốt. Chạy trốn nỗi buồn cũng không xong, thôi thì lại mượn rượu giải sầu, mình nốc liên tiếp mấy cốc để quên đi trời đất thì: Cốc cốc cốc. Ra mở cửa:
– Em uống với anh được chứ?
– Sao em lại ở đây?
– Phòng em kế bên mà.
– Ờ vào đi (mình nhìn em, bất lực).
Hai đứa mình uống rượu và nói chuyện vu vơ về quãng thời gian xa cách. Nhưng mình luôn nói rằng sẽ không quay lại và đêm nay là đêm cuối cùng gặp nhau. Em có vẻ buồn lắm nhưng mình không thể không dứt khoát được.
– Hôm nay mình là của nhau, anh nhé! (Em gục đầu vào vai mình).
– Em đừng nói dại. (Mình đẩy em ra).
– Anh đừng nói gì nữa.
Em kéo mình lên giường luôn lúc đó, trong men say mình cũng không biết như thế nào nữa nhưng có lẽ mình và em cũng trao hết cho nhau cái đêm nồng say ấy, mình ngủ thiếp đi trong mệt mỏi. Sáng mai tỉnh giấc, em không còn bên cạnh nữa. Mình hơi hoang mang nhưng vẫn vững lòng. 1 new message:
– Tạm biệt anh, người em yêu!
Có cái thứ gì đó nghẹn ở cổ nhưng mình vẫn tự nhủ: “Tạm biệt em, người anh yêu! “. Mình quyết không tìm lại thời nông nổi nữa, không còn lãng du đi vô định cánh chim trời nữa. Mình sẽ có cuộc sống mới tốt hơn ngày xưa vì trong tay mình còn có Cún.
SMS của Cún:
– Cho em một lần bên anh nữa thôi anh nhé…
***
Về lời Huyền Anh nói hôm qua và sms Cún hôm nay khiến mình thấy rối tùng beng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mình lấy phone gọi lại ngay cho Cún thì số điện thoại không liên lạc được. Rối tùng beng hết, hay là chuyện tối hôm qua mình với Huyền Anh đây??
– Alo Đức à.
– Ờ, tao xin lỗi về Hà Nội rồi tính.
– Gác vụ đó sang 1 bên đã, mày xem em Cún sao không liên lạc được.
– Ơ thế mày không biết chuyện gì à?
– Chuyện gì là chuyện gì?
– Em Cún sắp bay rồi, sang Sing cùng với bố mẹ nó. Nó chưa báo mày sao?
– Cái đệch, báo cái ***, mày làm tao điên rồi đấy. Bạn mới bè. Hôm nào nó bay?
– Chiều nay, chuyến bay lúc 14h. Sân bay Nội Bài.
Mình cúp máy luôn và phi một lèo ra gọi taxi phi luôn ra Hà Nội, khỏi phải xe ca làm gì cho tốn thời gian. Tài xế thấy mình hốt hoảng nên chém đẹp 1m5. Thôi đang vội mình không quan tâm chuyện tiền nong nữa.
Thì ra thằng Đức muốn mình quay lại với Huyền Anh, mình cũng không trách nó nữa nhưng mình đã quyết không là không. Trong đầu mình bây giờ chỉ thấy thương và tội nghiệp em Cún thôi, sắp phải xa mình rồi, mình cũng có cảm giác hụt hẫng.
Cuối cùng xe cũng ra tới Hà Nội, mình hớt ha hớt hải:
– Chú tài đưa cháu ra Sân bay Nội Bài luôn được không. (mình nhìn đồng hồ 11h30 rồi).
– Chú chịu thôi, không thông thạo đường này cho lắm.
– Vâng ok chú, vậy chú đưa cháu qua Hồ Tùng Mậu đi.
Điện thoại cho Cún, vẫn tút tút. Gọi em Xu:
– Tan học chưa em?
– Em vừa về, anh đang đâu đấy?
– Anh đang ở Hà Nội, em chuẩn bị cho anh 1 xe máy luôn nhé, anh đang gần chỗ em.
Bác Tài cho mình xuống gần chỗ Xu, mình chạy vào phòng Xu lấy xe máy thì thấy em chuẩn bị sẵn trước cổng rồi.
– Tính đi chơi mảnh hả, đừng có hòng, phải lai em đi.
– Lai cái gì mà lai, anh đi có việc.
– Không được. (Em chống tay vào hông, ngồi lên yên xe sau nhìn mình).
– Thôi ngồi cho vững.
Sắp muộn rồi mà còn vướng phải của nợ này nữa thì thật là…Trên đường đi mình lao như bay, em Xu hốt hoảng:
– Làm gì mà vội thế? Định lên thiên đường cùng nhau à?
– Ngồi cho vững, ôm chặt vào không lại kềnh ra.
– Thế giờ đang đi đâu.
– Đang đi tiễn em Cún.
– Nó làm sao mà tiễn?
– Nó sắp sang nước ngoài cùng gia đình rồi, giờ anh mới biết.
– Gớm, thế mà chả thấy vội vàng với người ta được chuyện gì.
– Thôi về anh bù.
– Nhớ đấy.
Ra tới sân bay rồi, may quá còn 45p nữa máy bay mới cất cánh. Mình liên lạc với thằng Đức, nó cũng ra tiễn em Cún. Nó dẫn tới chỗ Cún đang chuẩn bị đồ đạc…Trông em Cún mặt buồn trông thấy, em vẫn chưa nhìn thấy mình. Thi thoảng em ngoái lại tìm một điều gì đó trong đám đông, mình biết là em đang tìm mình.
– Cún…
Em quay đầu lại nhìn mắt rưng rưng, mặc kệ bố mẹ nhìn em lao vào ôm mình lần cuối.
– Anh…a…n..h…đi đâu giờ này mới đến. Em tưởng không được gặp anh nữa.
– Sao em không nói sớm với anh?
– Em sợ em không đi nổi…
– Dại, sang nước ngoài được mở mang kiến thức. Tội gì không đi.
– Anh ác lắm, biết rồi còn hỏi.
– Vậy em đi lâu không?
– Em không biết, nhưng chắc không về nữa. Bố mẹ em định cư bên này luôn.
Mình hơi chột dạ nhưng vẫn cố lấy làm bình tĩnh, mặc kệ em Xu đứng sau nhìn.
– Vậy là quên anh luôn à? (mình dịu dọng)
– Có lẽ vậy, anh chẳng là cái thá gì mà em phải nhớ cả. Em sẽ quên anh.
– Như thế có lẽ tốt hơn cho em, sang đó có môi trường mới, bạn mới sẽ làm em thay đổi.
– Nhưng em…
– Không nhưng nhịn gì cả, em phải hứa là quên anh, anh cũng sẽ quên em nhanh, ngày mai anh quên luôn. Thế cho nên đừng nhớ anh làm gì nữa mà thiệt.
– Anh…
– Thôi em, bố mẹ gọi kìa, lên máy bay đi em.
– Em yêu anh.
Cún nói được 3 từ cuối rồi nhìn mình và lẳng lặng bước đi cùng gia đình, em có ngoái đầu lại vài lần. Mình thực sự thấy tiếc và thương em, từ nay mình không còn được thấy sự trong sang như giọt nước của em nữa. Nhưng thế có lẽ tốt cho em hơn…Máy bay đã cất cánh.
– Con bé kia là ai mày? (Thằng Đức hỏi).
– Người yêu tao, mày hỏi làm gì? Tao chưa tính sổ với mày đâu.
– Ờ, biết em Cún sắp đi, tao định cho 2 đứa mày quay lại. Vì chí ít bọn mày đã từng yêu nhau.
– Đã từng.
– Thế giờ mày tính sao, yêu bé kia à.
– Cứ tạm thời là thế đã.
Ba đứa nói năng vài ba câu rồi về. Trên đường đi mình vừa tiếc nhưng cũng vừa thấy nhẹ nhõm, tuy Cún đã đi nhưng với mình Cún mãi mãi là một người con gái mình trân trọng, mình nâng niu nhất. Mình lại cất giữ em nó vào riêng trong kí ức đẹp.
– Thế giờ là còn mình em nhé?
– Ờ.
– Vậy nếu em chia tay anh thì sao nhỉ?
Mình giật mình ngoái đầu lại, hơi lạnh người nhưng vẫn lấy giống điềm tĩnh.
– Thì em xuống xe đi bộ, thế thôi.
– Gớm, con trai gì mà không ga lăng chút nào.
– Hê, em thử chia tay cái xem có thật ko.
– Tay Minh vẫn cứ làm phiền em. Nó níu em quay lại. Nó xin lỗi nhiều lắm.
– Ờ thế em tính sao?
– Thì để xem anh tính sao đã. (Em vuốt gáy mình, ớn sườn)
– Thôi đói rồi, kiếm cái gì ăn đã rồi tính sau.
– Ăn xong là buồn ngủ đới…
***
Hôm đó lai em Xu đi ăn xong rôi về lăn ra ngủ luôn chứ không làm việc gì với em nó cả. Vừa đi từ Sầm Sơn về HN lại còn ra luôn Nội Bài nữa nên đâm ra không còn tinh thần gì.
Ngủ một mạch đến tối luôn, tuy tỉnh giấc nhưng mình vẫn chưa thèm chui ra khỏi giường. Kiếm một không gian tĩnh lặng ngắm em Xu làm bữa tối, kể cũng thật là ấm áp và hạnh phúc. Nhưng liệu có trôi qua nhanh như của em Cún. Mất đi rồi mới thấy hụt hẫng, nhiều lúc trút bầu tâm sự với em Cún. Tuy em không giúp được gì cho mình về hướng đi nhưng sự ngây thơ của em, sự cam chịu của em khiến mình thấy thanh thản và nhẹ nhõm.
– Anh dùng Laptop chút nhé.
– Vâng, dùng chút rồi ăn bữa tối. Em làm sắp xong rồi.
– Yahoo để chế độ tự login này em, có tin nhắn của tay Minh đấy.
– Đọc to em xem nào.
– Đợi chút anh bật Micro.
– Vừa vừa thôi, đọc luôn đi.
-“Em à, anh biết anh sai rồi. Anh sẽ thay đổi và chờ em!”
– Hoàng tử bạch đang chờ em kìa công chúa?
– Nhưng công chúa đang bị một con quỷ nhốt ở đây, đi làm sao được?
Mình out yahoo em ra, login yahoo mình vào.”Bạn có 1 mail mới “.
“Anh à, em sang tới nơi rồi. Ở đây em thấy xa lạ lắm. Chẳng quen ai cứ bơ vơ thế nào ấy, lại càng muốn được anh ôm như ngày nào. Em nhớ anh lắm “.
Đọc mail của em mà lòng mình đau như cắt, mất em rồi. Đã mất thì coi như thôi, cũng ko mail lại cho em nữa để cho em quên mình đi.
– Nghe chừng sướt mướt nhỉ? (Em Xu sát vào tai).
– Ghen không?
– Ai thèm, có giỏi thì bay qua đó với nó.
– Thế thì để sổng công chúa mất à. (Mình vật em ra giường).
– Thì ai mượn. Ăn cơm đã, có thực mới vực được đạo chứ.
Đồ ăn em nấu càng ngày càng ngon, mình bắt đầu kết rồi đấy. Kể như nếu có được người vợ như Xu cũng gọi là tạm được. Nhưng vẫn thấy lo lo, vì em còn nhiều thứ bí ẩn lắm. Điện thoại của em và của mình thì 2 đứa sử dụng tùy thích. Mình thì có vài ba tin nhắn của em Cún thì em Xu cũng biết tỏng rồi, nhưng của Xu thì công nhận là cả tá. Có khi em Xu còn không thèm lưu danh bạ nữa.
– Ngoài anh ra thì còn mấy con quỷ nữa em?
– Cũng không đếm được.
– Thế anh nhốt bao nhiêu công chúa?
– Trừ em Cún ra thì cũng chưa đếm được.
Vừa nói chuyện với em vừa làm chút rượu vang kiếm tí men. Cũng nói ra đủ điều nhưng còn dè chừng nhau lắm. Không ai chịu lép vế ai cả, ấy thế thì mới có hứng thú mà nói chuyện những đợt sau được. Chứ cứ vào phom rồi thì mệt lắm, dứt ra cũng khó nữa.
– Nói thật đi, bây giờ ngoài em ra còn qua đêm với ai nữa không? (Em ghé sát mặt vào mặt mình)
– Anh có. (Mình trả lời thế để xem em phản ứng thế nào).
Mắt nhìn mắt tầm 5s không chớp, em cắn cái phật một phát vào môi mình chảy máu, hơi đau và bất ngờ nên mình đẩy em ra luôn.
– Em bị điên à, chảy máu rồi đây này.
Em đứng dậy nhìn xuống (lúc đó mình đang ngồi), em hôn lên miệng mình vào chỗ bị cắn.
– Để em hút máu cho, cho mà nhớ lấy.
Em hôn sexy không tưởng được, nước bọt mình cứ nuốt ừng ực. Vừa đau vừa rát miệng nhưng mà độ tê và phê thì cứ dần dần tăng cao. Mình đẩy mạnh em ngã xuống giường, tóc em xõa ra. Mắt thì nháy đểu và khêu gợi mình, thích thì mình cũng chiều. Người áp người em, tay mình đang chuẩn bị mở khúc áo của mình ra trước thì em lấy tay ngăn lại. Đột nhiên em đẩy mình nằm xuống giường, em thì trồm dậy.
Rồi sau đó…
Sau đó là…
Nó là thế này…
Cụ thể là…
Em cúi xuống phía dưới mình, lấy miệng…
Mở từng khúc áo của mình ra một cách từ từ, cảm giác lúc đó là bê tê mê ngút người, cộng chút hơi nóng phả ra từ miệng em nữa. Em vừa làm vừa nhìn mình, rất là có nhịp điệu, mình để im xem em còn trò gì nữa.
Em ngồi lên người mình, ghé mặt xuống:
– Liệu mấy em đó có được như thế này?
– (Mình cười nhếch mép, lấy chút giọng) Mỗi người có mỗi kiểu, mỗi thế mạnh. Nhưng hôm nay cái của em khá lá mới. Anh thích đấy.
– Thế không hỏi em đã làm kiểu này với bao người à?
– Hỏi làm gì?
– Không ghen à?
– Không có trong từ điển của anh hiện giờ.
Vừa nói tay vừa mân mê rồi hai đứa vào hiệp chính. Hôm nay em dạo đầu khá là phiêu du. Rồi mình cũng ngủ thiếp đi tới tận sáng mai thì giật mình.
– (Cốc cốc cốc) Xu ơi…(Cốc cốc cốc).
Em Xu trong vòng tay mình tỉnh giấc ới ra ngoài:
– Ai đấy?
– Anh đây, anh Minh này…
***
Đang trong cơn mê muội thì ông Minh gõ của, lúc đó đầu óc chưa được tỉnh táo nên không biết làm thế nào cả, não chưa hoạt động hết công suất:
– Thôi chết, tay Minh đến anh ơi? Làm sao đây?
– Em lại có cả tăng 2 nữa cơ à?
– Tăng 3 mới phải chứ? Hề. (Đợi em chút em ra liền).
– Ra mở cửa cho nó đê, cho rõ luôn vụ này.
Em Xu mặc tí đồ xong chạy ra mở cửa. Mình thì vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sạch sẽ thơm tho rồi ra:
– Đến rồi hả ông?
– Ơ cái gì đây em?? (Tay Minh trố mắt sang nhìn Xu).
Vừa châm điếu thuốc mình vừa nói:
– Tối qua mệt quá tôi ở lại chỗ Xu ngủ. (- Kìa Xu, khách đến sao không mời nước?)
Trong lúc Xu đang bối rối chưa biết làm sao thì mình ung dung lấy nước rót cho tay Minh uống. Vô tình đã loại ngay tay Minh ra khỏi cuộc chơi, mình với Xu như là chủ và rất”ưu ái”cho khách tới.
– Sao em bảo em vẫn còn yêu anh cơ mà?
– Kìa Xu, em vẫn còn yêu ông ấy cơ mà kìa.
– Tao không hỏi mày, im.
Định cho tay Minh ăn cái long chảo chưởng nhưng mà thôi, mới sớm mai vả lại lớn rồi giải quyết bằng tay chân nghe chừng không ổn. Dù có căng thế nào thì cố mà dịu xuống cho phải lẽ.
– Hai người cứ nói chuyện với nhau. Anh đi làm bữa sáng, Minh ở lại ăn cùng luôn cho vui.
Em Xu nhìn mình ánh mắt khó hiểu, không biết mình đang nghĩ gì. Trong khi đấy mình đáp lại em với nụ cười rất trong sáng và trìu mến. Vào bếp làm bữa sáng, cho hai người kia nói chuyện. Vì là phòng cũng không rộng nên nói gì nghe hết ấy mà.
– Sao anh tới đây làm gì?
– Anh định cho em bất ngờ, nhưng anh lại là người bất ngờ.
– Chia tay nhau rồi, còn quay lại làm gì.
– Anh nói với em rồi còn gì.
– Em có người yêu mới rồi. Anh ấy.
– Em thay đổi nhanh thế à?
– Ờ, biết sao được.
– Tởm thật, em không khác gì con điếm. À không, không bằng.
Mình đang cắm cúi làm thì ngẩng mặt lên với câu nói của tay Minh, nó thì đứng dậy ra về. Mình đi tới phía nó làm cái phịch một phát vào mặt nó, không kiềm được nữa các thím.
– Mày vừa nói cái gì?
– Còn đây là cái tao trả cho hôm trước. (Phịch một phát nữa, nó nằm xuống nhà ôm mặt).
Do mình làm hơi nhanh và bất ngờ nên nó không làm ăn được gì dù có phản ứng tay chân, em Xu lúc đấy chạy ra nhưng lại ôm mình.
– Đừng đánh nữa, anh Minh về đi. Đừng tìm em nữa.
– Cút xéo, đừng có làm phiền bọn tao nữa.
Tay Minh ôm mặt đi về không nói được câu nào nữa, lúc ấy quả thật như thím nào thì cũng thế thôi. Vừa nản vụ em Xu lại vừa bị đánh nữa thì nhụt tinh thần lắm, xách dép về thôi chứ còn làm gì nữa. Ở lại ăn đòn chắc. Mình vào bếp mang đồ ăn ra, hai đứa ăn nhưng mình không nói gì cả. Cứ như là giận dỗi ấy.
– Sao đấy? Giận em à.
– Giận gì?
– Sao trông như giận ấy.
– Bình thường em, tí nữa tay Thông có đến luôn không để anh còn chờ?
– Thông cái gì mà Thông, tưởng em lăng nhăng lắm chắc.
Mình cười mỉm nguy hiểm rồi ăn tiếp. Rồi phi đi làm luôn, đúng là quay về với cái mớ bùng nhùng không bao giờ yên được. Kiếm cảm giác yên tĩnh ở Sầm Sơn chưa được lâu, à mà cũng có yên tĩnh quái đâu. Quay về HN là quay về với sự xô bồ của cuộc sống. Nhìn cảnh giao thông đường phố là thấy chán rồi, ấy thế mới hỏi tại sao ra HN người ta lại cần một người bên cạnh đến thế. Hà Nội khiến con người cảm thấy muốn được che chở và cùng một ai đó giữa cái sự bộn bề này.
Cả ngày mình cứ loáng thoáng nghĩ tới em Cún, em sang đó rồi bơ vơ giai đoạn đầu khiến mình bồi hồi không yên nhưng không làm sao được. Em Cún có mail thêm vài mail nữa mà lòng mình đau lắm. Đại loại là kể lể về cuộc sống bên đó.
Mấy ngày trôi qua mình không liên lạc với Xu, bận bịu mà. Chỉ lúc nào cần mình mới gọi điện cho em đi chơi thôi. Với tình trạng quan hệ này thì hai bên có thể đá nhau bất cứ khi nào, thế nên mình luôn sẵn sàng ở một góc tâm hồn nào đó cho việc này xảy ra.
Thôi kệ, qua chỗ thằng Đức chơi đã, qua xem nó làm ăn thế nào rồi. Quán khá là đông khách, đêm ở đây nhộn nhịp ra vào, từng đôi từng cặp cứ rủ nhau vào rồi lại dẫn nhau ra với vẻ mặt đầy hạnh phúc. Yêu đương cũng có, đang giai đoạn tán tỉnh cũng có. Thi thoảng thấy vẻ mặt hớn hở của vài thanh niên rồi là sự rụt rè của bạn gái theo sau mà mình chỉ biết mỉm cười, cái cảm giác ấy ai mà chẳng được trải qua.
– Giờ mới thèm vác mặt qua thăm tao hả?
– Thì bận từ ấy tới giờ mà, có time quái đâu.
– Mày biết tin gì chưa?
– À ngon, thế là cũng biết báo tin cho tao rồi đấy. Tưởng đứt mất cái dây thần kinh thông báo rồi.
– Huyền Anh chuẩn bị cưới chồng đấy.
– Hả?
***
Khá là chóng vánh, cuộc đời không biết thế nào mà lần. Mới đó đã chuẩn bị lấy chồng, mới ngày nào còn ngây dại, mộng mơ mà bây giờ đã lo đến chuyện chồng con. Thôi thì chúc em hạnh phúc, mong là em tìm được người tốt vậy.
– Ờ thôi kệ.
– Thế mày có định dự đám cưới của nó không?
– Không. Càng thêm lưu luyến chứ được cái đếch gì. Giờ mỗi người có cuộc sống mới.
– Thôi kệ 2 đứa mày. Tao đi đây chút, mày cứ ở đây nhé.
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ chút thì buồn tay buồn miệng lên sân khấu mini của quán café làm bài:” Lại gần hôn anh “. Tâm trạng đang khá là phiêu nên bài hát được tăng thêm độ thảm.
Xong xuôi quay về chỗ ngồi nhâm nhi café tiếp.
– Bằng Kiều cũng chào thua, anh nhỉ? Em ngồi đây được chứ?
Mắt mình lúc đấy khá là ngạc nhiên, nhưng cũng quen rồi nên đâm ra không quá tỏ ra bất ngờ hoặc hồ hởi khi được một em xinh tươi bắt chuyện.
– Ok em.
– Anh đang chờ bạn à?
– À không, anh đến đây một mình, quán café này là của thằng bạn anh.
– Thất tình chăng?
– Thẳng thắn quá em nhỉ? Nhưng hay đấy, thất tình. Here alone?
– Quán café mới mở, gần chỗ em nên thi thoảng ra này uống café một mình.
Ngồi tà lưa với em vài ba câu, em khá sắc sảo. Do có chút son phấn nên đoán em là dân đã đi làm rồi, trông cũng khá phong cách. Nói chuyện được một lúc thì thằng Đức về.
– Chà chà, chỉ được có thế là nhanh.
– Nhất cự ly, nhì tốc độ mà mày. (- Bạn anh đó em).
– Mày khỏi phải giới thiệu, em nó thường qua đây uống café chỗ tao mà. Khách quen đấy, tao vừa đi đón em Khánh, lát nữa đi làm chút đồ nướng nhỉ, lâu tao chưa ăn.
Thực ra hôm đó mình cũng chả có gì để làm, quay sang chỗ em nó, nghiêng đầu nhẹ nhìn ý hỏi em nó có đi không. Xem ra cũng tinh tế ra phết, em cũng nghiêng đầu lại vẻ đồng ý.
Thế là thằng Đức đèo người yêu nó (em Khánh), còn mình thì lai em nó, giờ mới biết cũng là bạn thằng Đức luôn, hay qua quán nó mà.
– Anh là Dũng nhé.
– Gọi em là Mai.
– Gái tên Mai, trai tên Dũng. Đùa anh à?
– Chắc là trùng hợp thôi, cùng sở hữu cái tên đẹp nhất của 2 phái.
– Em đi làm rồi? Trông vẫn trẻ nhưng lại chững chạc.
– Em mới 20, không học ĐH, giờ em đang mở Shop quần áo ở đối diện chỗ anh Đức đấy.
– Tính giàu sớm hả?
– Không thì cạp đất mà ăn à?
Wow, hôm nay đông vui. Gặp luôn mấy thằng bạn xã hội (quen qua thằng Đức) cùng người yêu đi theo. Anh em tay bắt mặt mừng hàn huyên. Nhưng vẫn còn một số người lạ nên thằng Đức nhanh miệng:
– Dũng, bạn thân tao.
– Còn ai bên cạnh kia ông eiii (có đứa hỏi với).
– À, bạn mới quen thôi.
– Bạn tình hay bạn đời?
Mình cười trừ không trả lời, có tầm khoảng chục người. Anh em uống rượu tà lưa hết, em Mai do vào đời sớm nên mấy khoản này nghe chừng em nó tự tin có khi lại còn hơn cả mình nữa. Rượu đến tay là em sòng phẳng và không xin xỏ. Nhưng em lại ít nói…
– Chuyện thường ngày à em?
– Mấy đứa bạn em cứ 1 tuần ít nhất 1 lần nên cũng đâm quen. Anh cũng uống được đấy.
– Bẩm sinh rồi.
Hai đứa thi thoảng mới nhau riêng sòng phẳng. Thì em Xu gọi điện:
– Anh đang ở đâu đấy? Hôm nay qua em.
– Anh đang chỗ mấy đứa bạn chút. Có gì không?
– Lại nhậu nhẹt à?
– Ờ.
– Thế tí nữa có về không?
– Có chứ, không về thì ở đâu?
– Thế thì qua em luôn đấy.
– Có gì anh gọi sau nhé. Anh bận.
Nói xong mình cúp máy luôn, đang hơi men phê phê cộng thêm chút nhiệt từ đám đông nên khá là phiêu du. Tan tiệc đứa nào cũng lâng lâng cả rồi.
– Anh em tăng 2 chứ nhỉ? (Thằng Đức cao giọng).
– Yeahhhhhhhhhhhhh
– Ê Đức, tao phải về. (mình nói nhẹ).
– Mày về làm gì, hôm nay đang vui.
– Nhưng còn em Mai, chẳng nhẽ bắt nó đi qua đêm à.
– Mai, ý em sao? (Thằng Đức quay sang Mai).
– Em sao cũng được?
Thì chẳng nhẽ lại không bằng đứa con gái, thôi thì tăng 2 cùng đám bạn qua Bar quen thuộc. Đèn chớp loạn xạ lên nhưng mình chỉ ngồi uống chút rượu nhẹ ở quầy.
– Anh không nhảy à?
– Anh không thích cho lắm.
– Ra nhảy với em.
– Mình em ra đi.
– Thế thì uống cùng vậy.
Trông em lúc đó cũng khá là phê rồi, nhạc vào nữa nên đâm ra tâm hồn như trên mây, người thì nẩy tưng tưng lên. Vòng 1 cứ sóc lên sóc xuống mà làm mình không rời mắt được. Em có bắt trộm được mình vài lần nhìn vùng trên. Nhưng hình như em cố ý để cho nhìn thì phải. Em Xu lại gọi điện, mình chạy qua nhà vệ sinh nghe:
– Về chưa?
– Anh chắc hôm nay không về được đâu.
– Lại đi với em nào hả?
– Em nào mà em nào, ngủ trước đi. Hôm sau anh qua.
Vừa tắt điện thoại xong, quay lại thì em Mai đứng đường sau người tựa vào tường:
– Bảo thất tình mà.
– Thì còn phương án B.
– Cũng ghê gớm đấy nhỉ.
– Liên quan tới em không?
Vừa nói dứt lời câu đó, em Mai túm cổ áo mình tiến gần lại làm một cái kiss sâu xuống tận ruột.
– Bây giờ thì liên quan chưa?
– Có đôi chút.
Xong xuôi vào lại chỗ ngồi, hai đứa vẫn nc bình thường nhưng mình khá e dè vụ này. Tuy lời nói vẫn trên cơ, bất cần nhưng thực sự ở em mình không có chút tin tưởng gì nữa rồi. Tan tăng 2.
– Tăng 3 cái chứ nhỉ? (Thằng Đức lại cao giọng).
– Ơ cái thằng (mình ngớ người ra).
– Bình tĩnh đi mày.
– Đừng đú quá mày, lớn rồi.
Thế là thằng Đức nó bảo nghỉ, không thì chắc cu cậu lại rủ đi đập đá hoặc đại loại thế thì lại phiền ra. Thằng Đức lai người yêu nó đầu tàu đi, đến cái khách sạn cỡ vừa thì nó rẽ vào, bọn theo đuôi thì cũng rẽ theo. Mình thì ngừng lại trước cổng.
– Ê Dũng, định ngủ ngoài đường à?
Mình quay sang nhìn em Mai, em nói luôn:
– Ngoài đường lạnh lắm.
Thôi thì vào, không xoắn nữa. Các cu cậu đã thích thì anh không miễn cưỡng nữa. Tự thuê phòng theo cặp, đương nhiên rồi. Mình với em Mai một phòng chứ còn sao nữa. Nhưng thực tế là mình không có ý đồ gì với em này cả. Chưa thấy hứng thú gì từ em, tuy em nói chuyện có phần nguy hiểm nhưng cũng nhàm rồi. Không còn thấy lạ nữa.
– Em lên giường ngủ, anh qua sofa.
– Đêm lạnh thì sao anh?
– Yên tâm.
– Lạnh thì cứ qua chỗ em…
***
Rồi hai đứa ai riêng phần nấy mà nằm ngủ. Hôm nay vừa uống cả bia lẫn rượu, lại không có cơm nữa nên ruột nó cứ cồn cào không ngủ được. Chân tay thì thấy mỏi rã rời ra, em Mai cũng thế thì phải thấy cựa quậy, quay đi quay lại.
– Không ngủ được à em?
– Không quen phòng nên khó ngủ.
– Tưởng em quen với mấy chốn này rồi chứ?
– Bộ tưởng em nhăng nhít lắm sao?
– Thế sao kêu anh vào đây làm gì?
– Chẳng nhẽ bỏ đám bạn đi về.
– Người yêu em không hỏi han gì à?
Hỏi đến câu này em nó quay mặt vào trong rồi nằm im ngủ, chắc cũng có quá khứ đau buồn nên mình không hỏi nữa. Đột nhiên mình thấy nhớ em Cún da diết, em bên đó không biết giờ ra sao rồi, nhớ vẻ mặt ngây thơ không một chút gợn buồn của em. Những lúc em nũng nĩu đòi đi chơi đây đó, ăn uống khắp phố phường, những ngày tháng êm đềm và ấm áp không có một chút phiêu liêu giống như của em Xu. Nhưng con người mình không theo khuynh hướng lãng mạn nên thích phiêu bạt một chút. Tội em Cún đã đặt tình cảm nhầm người, cũng mong em sang đấy học được nhiều điều hay, có được người yêu tuyệt vời.
Nghĩ luyên thuyên một chút thì mình cũng ngủ thiếp đi, sáng mai mặt trời rọi vào tới tận mặt thì mới chịu tỉnh giấc. Nhưng nghe chừng em Mai còn nướng hơn cả mình, em quấn cái chăn trông yêu không tả được. Mình quỳ 1 gối lên giường rồi nói:
– Dậy đi em nắng hồng ban Mai.
– Dẻo mỏ gớm.
– Thế thì sau này mới có vợ được chứ em?
– Cua được bao em rồi?
– Anh không nhớ.
Vệ sinh xong xuôi gọi bọn bạn cùng ra về thì thấy ánh mắt chúng nó khá lấm lét, ờ cũng hiểu ý mấy cha này, chắc tưởng mình vớ bở được đêm qua. Thằng Đức thỏ thẻ:
– Đêm qua thế nào?
– Ờ, cũng đc.
– Biết ngay mà.
Mình cũng nói nguy hiểm chút thôi chứ được miếng nào, tối qua mệt bơ phờ. Cả đám đi ăn sáng xong rồi cũng tan luôn. Vẫn chưa có ấn tượng nào với em Mai:(.
Xu is calling.
– Tối qua đi đâu thế?
– Vui với đám bạn ấy mà.
– Lại đi bắt công chúa hả?
– Dạo này súng hết đạn, không em nào chịu thua cả.
– Thế lát qua đây nạp đạn cho.
Đúng là chỉ có Xu mới ăn nói kiểu nửa vời đáp chả thế thôi, nhưng kể cũng thú vị. Tuy vẫn quan hệ với em XU nhưng thực tế mình luôn để chế độ có thể chia tay bất cứ khi nào. Nói chuyện với em Xu khá là hại não. Sơ hở phát là bị tóm ngay, nhưng mà thế thì mới hay.
Hôm đó từ sáng tới tận chiều tối mình không đoái hoài gì tới Xu cả luôn, kể cả em Xu gọi điện hay sms cũng không bắt máy. Nghe chừng Xu có vẻ tức điên
Gõ cửa phòng Xu…Cốc cốc cốc.
– Ai đấy?
– Anh lại là thỏ đây.
– Thế thì đứng ngoài, đây ko thèm gặp.
Thế là mình cũng im luôn, tầm 3p gì đấy, em nó ko thấy mình động tĩnh gì thì chạy ra mở cửa.
Đập vào mặt em nó là hình ảnh mình đang dựa trước tường đối diện cửa em nó tầm 2m gì đấy. Tay trái thì cầm bó hoa hồng, tay phải thì đưa tay sau gáy gãi nhẹ, trông cứ như phim Hàn:”>
– Trò gì đây?
– Thì lấy hoa để mua đạn đây.
– Tưởng lấy lòng người ta mà dễ à?
– Thế em đòi như nào?
– Voi chín ngà, gà chin cựa, ngựa chin hồng mao.
– Anh có hai tai, 3 chân thôi nè, được hem?
– Ai thèm…
Mình ôm từ đằng sau em, em cầm bó hoa lên ngửi. Không hiểu sao hôm đó mình lại làm quả sến như thế, vì lâu rồi mình chưa làm mấy thứ này, âu thì chỉ là lúc còn mộng mơ trong quá khứ. Nhưng mà đổi gió chút cũng hay.
– Giờ thì sao em?
– Là sao?
– Thì đợi làm bữa tối mà nạp đạn chứ sao nữa.
– Ờ
Trong lúc chờ đợi em làm cơm thì mình tắm rửa chút tí còn làm việc.
– Điện thoại kìa anh ơi.
– Bắt anh Acsimet ra nghe chăng? Ai đấy?
– Số lạ.
– Nghe hộ anh.
10 phút sau.
– Ai vừa gọi thế em?
– Gái.
– Bậy, gái nào?
– Đợi chút công chúa gọi lại ngay thôi.
Mình cũng không biết là ai gọi cả. Vì bấy lâu nay điện thoại mình chỉ lặt vặt vài ba cuộc cho mấy thằng bạn và em Xu thôi. Mình cũng không quan tâm, em Xu đã. Tính sau, nạp đạn đầy đủ, hai đứa nằm đắp chăn xem phim…Ba Chàng Ngốc rồi cũng đến luôn tận tối khuya.
– Giờ sao em? (mình nhìn em mặt dâm dê)
– Bật xem phim tiếp.
– Thực hành luôn chứ còn phim mới phiếc.
Mình vừa nói vài câu trêu đùa vừa lấy đầu cù vào người em, lấy tay chọc chọc các kiểu ở vùng bụng rồi hai bên cánh. Rồi thì cảm hứng cũng bắt đầu lên dần dần, hơi thở cũng bắt đầu lỗi nhịp, thịt chạm thịt nhiều cũng ngấm dần đều cảm giác trai gái.
Quần quại với nhau xong thì mình cũng nằm phập xuống, em thì dúi đầu vào người. – 1 new messages –
“Ngủ chưa anh màn đêm Dũng mãnh?”
Mình đoán được ngay là kiểu nhắn tin đối lại của em Mai, em Xu thì đang cười đểu xem mình nhắn lại như thế nào.
“Sẽ sớm thôi vì ngày Mai nắng lên anh sẽ về”
Mình với Xu hai đứa nhìn nhau cười, mình thì lắc đầu. Em Xu thì cười nắc nở như thấy bất lực với mình ấy.
Nhưng mình nào ngờ, cơn gió lạ này là cơn gió độc…