Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

20.09.2014
Admin

Dưới một hầm cầu,
– Anh muốn làm việc cho tôi chứ? ông bố.
– Làm gì? bố của cô bé bán báo hỏi lại.
– Anh không muốn Tiểu Yến phải mãi lăn lộn ngoài đường với đống báo đó chứ? Nó cần được đến trường.
– Anh tưởng tôi không muốn sao? Tôi muốn cho nó một ngôi nhà, cho nó đi học, được ăn no, được học hành, được chơi như những đứa trẻ cùng tuổi. Nhưng hoàn cảnh tôi thế này không thể cho nó được những điều ấy.
– Tôi sẽ giúp anh có thể cho Tiểu Yến được những điều ấy.
– Thật không? Vậy tôi phải làm gì?
– Hãy làm theo lời tôi là được rồi!…>>

– Khốn nạn! Thiên Tuấn đấm mạnh vào tường.
– Ngay cả một đứa trẻ ông ta cũng không tha. Phong.
– Thực ra lúc đầu mục đích của ông ta chỉ là để tôi bên cạnh Gia Linh chăm sóc và bảo vệ cho con gái ông ta mà thôi.
– Nhưng lúc sau, nhận ra được năng lực của em nên đã biến em trở thành một công cụ giúp ông ta đúng không? Thiên Tuấn.
– Phải mất một năm trải qua những ca phẫu thuật đau đớn tột cùng để biến tôi trở thành “chị em song sinh” của con gái ông ta.
– Nhưng chỉ là ngoại hình, còn tính cách thì không thể. cô.
– Cha tôi là sự uy hiếp của lão ta đối với tôi.
– Tất cả mọi việc cậi làm chỉ để bảo vệ người cha của mình đúng không?
– Không!
– …
– Lúc đầu là như thế thôi. Còn sau này, thì không. Tôi không muốn trở lại làm một con bé bán báo bẩn thỉu, bần hàn như trước nữa. Tôi muốn phải thoát khỏi kiếp khốn khổ ấy, không được để ai khinh thường mình. Bằng mọi giá tôi phải thành công.
– Rồi sao nữa?
– Tôi muốn mình phải trội hơn Gia Tuệ về tất cả. Nhưng ông trời bất công đã không cho tôi thứ gì mà còn lấy đi của tôi nhiều hơn những gì tôi có. Tất cả mọi người đều yêu thương, tin tưởng vào nó. Nó luôn thành công còn tôi thì ngược lại. Tôi căm ghét nó!
– Lòng đố kị và sự ghanh ghét. Phong.
– Ông trời không cho ai thứ gì, và cũng không lấy đi của ai bất cứ thứ gì mà không có nguyên do cả đâu. Ông trời rất công bằng mà. Trước hoặc sau, cậu sẽ nhận được điều ấy thôi. cô.
– Gia Tuệ chưa hẳn đã sung sướng như em nghĩ đâu. Có một người cha như MK quả là một bất hạnh cho cô bé. Thiên Tuấn.
– Mẹ mất sớm, sống với người cha không còn tính người. Tuy mất hết tình thương, nhưng trái tim Gia Tuệ vẫn rất ấm áp. Phong.
– Nhưng tôi thì không đủ tỉnh táo để nhận ra những điều ấy sớm hơn. Tôi chỉ mải mê chạy theo danh và lợi mà quên đi lẽ sống, tình người và giá trị của cuộc sống này. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
– Không là quá muộn cho bất cứ sự nỗ lực nào cả. Chúng ta phải vượt khỏi số phận mới thấy được ánh dương của ngày mai. cô.
– Đúng vậy! Và điều quan trọng bây giờ là phải ra khỏi đây. Phong.
– Ra khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình thật đúng nghĩa. Sống với chính con người thật của chúng ta. cô.
– Ra khỏi đây sao? Khác nào tìm đường lên chầu thượng đế đâu. Gia Linh.
– Còn hơn là khoanh chân ngồi đây rồi tới cuối cũng sẽ gặp ngài. Thà rằng cứ thử một lần đi! Phong.
– Quyết định vậy nhé!? Thiên Tuấn đưa tay ra.
Tất cả cùng đặt tay lên tay Thiên Tuấn để lấy sự quyểt tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
“Ken két” tiếng cửa sắt được mở ra.
Một old man bước vào.
– Sao, tâm sự với nhau được chút gì chưa? giọng khinh khỉnh của MK.
– Ông muốn được tâm sự cùng chúng tôi à? Thiên Tuấn cười khảy.
– Ha ha, hay là thế nhỉ.
– Muốn xử sao thì nhanh gọn lẹ cho sạch. Phong.
– Từ từ chứ, làm gì mà nóng thế anh bạn. Tôi phải để còn chơi ú tim với phụ huynh các cậu nữa chứ.
– Ông đừng hòng động tới cha tôi! Gia Linh đứng bật dậy.
– Nhưng biết sao được khi ông ấy cứ sáp vào.
– Ông dám…
– Cứ chuẩn bị tinh thần để tất cả cùng được gặp pa ma nhé.
– Đúng là loại rắn độc. cô.
– Còn loại nào để nói thì nói cả đi, xem tôi hợp với loại nào nhất nào.
– Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi chứ? MK quay sang hỏi Quốc.
– Vâng!
– Vậy là chỉ còn đợi các cắn câu nữa thôi. Sắp có màn kịch hay lắm đây, cứ từ từ xem nhe.
“Rầm rầm…bịch…xeng keng…” có tiếng xô xát ở ngoài.
– Có chuyện gì vậy? MK hỏi.
Quốc liền ra ngoài xem tình hình sự việc.

– Để họ đi! một ngọn súng cạnh thái dương MK kèm theo một câu lệnh.
Tất cả đều tròn mắt, cố mở to để nhìn rõ người trước mặt mình.
– Mau! lại một câu ra lệnh.
Không ai tin nổi một cô gái nhu mì, trọng lễ nghĩa bây giờ lại đang chĩa súng vào đầu cha mình.
– Gia Tuệ! Cậu đừng làm vậy, bọn tớ không sao mà. cô.
– Tôi nhắc lại một lần nữa, hãy để họ đi! Gia Tuệ đỏ hoe đôi mắt.
Ngược lại, MK chỉ đứng im không chút phản ứng. Ông ta dửng dưng đến đáng ghét.
– Con phản bội ta.
– Không! Tôi không phản ai cả. Tôi đang cứu ông, cứu rỗi phần linh hồn khốn khổ, tội lỗi của ông. Cứu linh hồn này không phạm thêm một tội lỗi nào nữa.
Ông ta từ từ quay lại để ngọn súng đúng giữa trán.
– Bắn đi!
Gia Tuệ nắm chặt tay súng.
– Nếu không bắn thì phần linh hồn này sẽ không thể dừng lại đâu.
– Ba! Ba không thể suy nghĩ lại được ư?
– Suy nghĩ? Gì?
– Tội lỗi ba đã gây ra. Người đã khuất. Nỗi hờn phẫn…Ba không thể để mình giải thoát khỏi nó sao?
– …
– Ba duy trì cái MK tội lỗi này chỉ để thỏa mãn nỗi căm hờn của mình mà đạp lên hạnh phúc của những người vô tội. Ba không thấy mình quá đáng sao?…Ba có nghĩ đến ba làm vậy sẽ có nhiều người như ba, như con cũng chịu nỗi đau ấy; họ cũng hận, họ cũng sẽ trở nên như ba và con không?
– Ta không cần biết.
– Chỉ vì một người đã khuất mà ba làm vậy có đáng không?
– Ta không quan tâm.
– Nhưng con thì có. Con cần một người cha, cần một mái nhà, cần những lời yêu thương, sự chăm sóc, bảo vệ con của ba. Con thèm muốn những điều đó vô hạn ba à! Nhìn thấy một người đàn ông dắt con họ đi dạo công viên, đi ăn, đi chơi mà con thèm thuồng. Con khát được như những đứa trẻ ấy. Đôi khi còn ước phải chi người đó là bố mình…Mẹ đã biết lỗi rồi mà. Linh hồn mẹ linh thiêng chắc chắn cũng đang ngàn lần xin lỗi ba rất nhiều! Ba hãy gạt đi tất cả để về bên con được không ba?
Gia Tuệ dần hạ cây súng xuống, nước mắt lăn dài trên đôi gò má cô bé.
– Ba! Gia Tuệ ôm lấy bố mình. – Ba hãy dừng lại được không? Ba về với con nha ba!? Gia Tuệ khẩn thiết.
– Ba không thể quay lại được nữa con gái à! Xin lỗi con! Kiếp này hãy để ta làm một ông bố tồi, kiếp sau ta sẽ bù đắp lại cho con tất cả.
– Ba! Không! Gia Tuệ lắc đầu nguầy nguậy.
– Đưa con bé ra ngoài! MK ra lệnh.
– Hức…ba quay lại đi ba à!
– Mau! MK quát mà không ai đưa Gia Tuệ đi cả.
– Thật đau lòng khi có người cha như ông. Quốc.
Tất cả lại nhìn Quốc.
– Màn kịch đến đây cũng hạ được rồi. Xin lỗi đã không thể cùng thuyền với ông đến cuối dòng. Quốc nói rồi đứng qua phía các cô.
– Cậu…tất cả các người…her her…Không có gì là sự vĩnh hằng cả. Tất cả chỉ toàn dối trá và phản bội. MK tức đến run người.
“Kịch…rầm…huỵch…” lại có tiếng xô xát ở ngoài.
– Cuối cùng thì cá cũng cắn câu. Không sao, vì dù sao tôi cũng đạt được mục đích mình muốn. MK thản nhiên.
Ngay sau đó là sự xuất hiện của một toán người mặc đồ tang đến.
– Chào ông! một người phụ nữ đứng đầu bước lên.
MK không trả lời.
– Bất ngờ lắm phải không? người phụ nữ ấy lại nói.
MK vẫn im lặng.
– Đáng lẽ người đứng đây chào ông phải là người khác chứ không phải là tôi đúng không?…Nhưng họ sẽ chẳng một lần nữa đứng trước mặt ông để nhìn lại người bạn tồi tệ của họ đâu.
Cô, Thiên Tuấn, Quốc, Phong, Gia Linh và Gia Tuệ đều chỉ biết đứng nhìn nhau rồi lại nhìn họ để nghe câu chuyện đang xảy ra…
– Họ đâu?
– Her…Ông còn dám mở miệng hỏi họ đâu à?
– Tại sao không.
– Vậy hãy hỏi 18 năm về trước ông đã làm gì với họ đi.
– Tôi đã làm gì?
– Her, chỉ vì họ quá yếu lòng nên mới đi tin một thằng bạn tồi là ông. Cũng bởi vậy mà họ đã phải trả một cái giá thật đắt.
– Có không. ông ta vẫn giọng mỉa mai.
– Tính mạng có phải là một cái giá thật đắt không?
– …nghe tới đây MK chợt nhíu mày. – Cô nói gì?
– Những việc ông làm thì ông tự biết chứ sao lại hỏi tôi.
– Tôi không có.
– Ngày đó, chính ông đã giết cùng đuổi tận họ còn gì. Đứa con độc tôn của họ không biết đang phương nào. Niềm hy vọng của cả dòng họ vào một người con, người cháu chốc lát tan thành bọt biển. Một đứa con gái bé bỏng vừa lọt lòng thì đã mất mẹ. Đến cả giọt sữa đầu của mẹ cũng chưa được nếm vì mẹ đã không còn, vòng tay âu yếm thương yêu của cha cũng chưa được bồng vì thân cha đã lạnh ngắt. Ông có thấy mình thật tàn ác không.
– Ông…chính ông đã hại họ đúng không? Thiên Tuấn túm lấy cổ áo MK.
– Bỏ ra. ông ta vùng tay Thiên Tuấn ra. – Tôi không có.
– Vậy ông nói đi, giờ họ đang ở đâu? cô.
– Hức…người phụ nữ bỗng nấc lên.
Bà ấy nhìn cô với Thiên Tuấn mà không thể kiềm lòng.
– Hai đứa…hai đứa…bà ấy dần tiến gần đến cô. Đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô rồi nhìn sang Thiên Tuấn…Quốc…rồi Phong…– Giống! Giống lắm! Rất giống!…Cha mẹ các con trên thiên đường mà nhìn thấy mấy đứa chắc chắn sẽ được yên lòng.
– Cô là…cô ngập ngừng.
– Ta là bạn của cha mẹ con, cũng là một trong năm người bạn thân cũ của ông ta. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình ta và là kẻ thù của ông ta.
– …
– Ngày ấy, chúng tôi là một “gia đình” lớn. Thật vui vẻ, ấm áp và tràn ngập yêu thương. Nhưng chỉ vì lòng thù hận, sự ích kỉ của một thành viên đã phá vỡ tất cả. Chính ông ta đã tạo nên nghịch cảnh ngày hôm nay. Có trách thì phải trách trước đây sao quá yếu mềm để ông ta qua mặt. Và rồi cái mà chúng tôi nhận được là phải mất tính mạng mình. May mắn còn mình ta sống sót sau cuộc truy quét của ông ta. Giờ đây thì ông hãy đền mạng đi! Một mạng người không thể trả hết món nợ bốn mạng người, nhưng ít nhất, cũng để họ yên lòng nơi chín suối. bà ấy nói rồi chĩa súng vào đầu ông ta.
– Nói vậy, tức là cha mẹ tôi cũng bị hại trong tay ông ta ư? Quốc.
Bà ấy nhìn Quốc và Phong một lượt nữa…
– Cha con là một trong bốn người bạn ấy của ta, mẹ con vô can, nhưng cũng bị hại bởi tay ông ta. bà nhìn Quốc. – Còn con, mẹ con mang thai con, định sau này sẽ lui về sống với con, nuôi nấng con thành một đấng nam nhi. Nhưng…cũng không được toại nguyện. Chỉ vì chúng ta phản đối một quyết định của ông ta thôi, mà ông ta đã nhẫn tâm hại chúng ta tan nhà nát cửa.
– Ông…một tội nhân thiên cổ. Ông có chết ngàn lần cũng chưa đền hết tội của ông. Phong bóp chặt cổ ông.
– Anh Phong! Gia Tuệ vội gỡ tay Phong ra.
Gia Tuệ đứng dang hai tay ra để chắn cho bố mình.
– Tôi xin mọi người! Dù sao thì người mất cũng đã mất rồi. Cứ oan oan tương báo thế này đến bao giờ mới nguôi. Tôi không xin mọi người tha cho tên “ma đầu” MK, mà tôi xin mọi người tha cho ba tôi! Xin mọi người hãy thương cho đứa con tội nghiệp này mà tha cho ba nó! Tội lỗi của ba tôi, tôi nguyện xin thay ông ấy trả hết cho mọi người những gì tôi có thể làm! Gia Tuệ khẩn khoản nói trong nước mắt.
Tất cả đều nhìn nhau…
Quả thật là Gia Tuệ thật đáng thương. Cô bé cũng là một trong những nạn nhân của ông ta.
– Thật tội nghiệp cho con gái! bà ấy nhìn Gia Tuệ tội nghiệp. – Ông đã thấy gì chưa? Ông không thấy mình đáng chết sao?
– Tránh ra! Tôi không cần ai thương hại cả. Việc ai làm người đó chịu. Ai cho mày cái quyền tự quyết định thay tao hả? Gì chứ? Nợ? Tao làm gì có nợ mà phải trả!?
– Đến giờ này mà ông vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình sao?
– Tôi nói rồi, tôi không có lỗi gì cả.
– Được, vậy hãy để tôi dạy cho ông một bài học.
– Her, mời! ông ta đưa tay mời.
Ông ta vừa đưa tay ra thì một toán người tay chân bao vây ở ngoài liền xuất hiện, tất cả đều có súng. Đó như là một tín hiệu của ông ta lúc cần viện binh.
– Sao? Không ngờ hả?
– Ông đúng là một con cáo già.
– Tôi biết chắc sẽ cần tới mà. Các người nghĩ tôi ngu tới mức để các người qua mặt vậy sao?
“Choắc” ông ta lại ra hiệu.
Lập tức bọn tay chân liền đưa người vào…
– Cha! Gia Linh gọi to.
– Trâm Anh! Thiên Tuấn và cô đều hoảng hốt.
– Khụ khụ…Kì Lâm! đúng lúc cậu mở mắt ra thấy Kì Lâm liền gọi.
– Gia Bảo! cô nghe tiếng cậu liền cúi xuống, ôm lấy gò má cậu. – Cậu hết sốt rồi, cậu không sao chứ!?
Cậu chỉ cười với cô.
– Đồ ngốc! Sao cậu lại để lão ta bắt thế hả? cô ôm cậu vào lòng.
– Ướt át quá, định đóng phim tình cảm hàn à? Đây không có thời gian xem nhé. ông ta châm một điếu xì gà cho mình.
– Tôi sẽ không để ông toại nguyện đâu. Thiên Tuấn trừng mắt, rít qua kẽ răng.
– Thế cậu định sẽ làm gì tôi nào?
– Chết đi! Thiên Tuấn vừa nói đã tiến tới đạp ông ta.
Nhưng nhanh hơn, ông ta liền né sang một bên làm anh mất đà.
– Những gì cậu có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ tôi dạy đó. Cậu quên rồi sao?
– Hôm nay, tôi sẽ trả hết một lần cho ông.
…Cuộc chiến bắt đầu…
Tất cả đều xông lên chiến đấu.
Gia Linh cố gắng để giải vòng vây cho cha…
Cậu đã đỡ sốt, lại có cô làm sức mạnh nên đã có thể tự lo cho mình.
Cô vừa lo cho cậu, vừa cứu Kì Lâm và Trâm Anh. Phong cũng phụ cô một tay đắc lực.
Còn lão MK kia, cả Thiên Tuấn và người phụ nữ ấy cùng đối phó.
Hết người này đến kẻ kia bị hạ gục. Tiếng súng, tiếng đánh nhau, tiếng la hét, …thật tồi tệ!

– NA NA! Cẩn thận! cậu kêu cô thật lớn.
Do cô mải lo tiến đến phía trước mà quên đi phía sau mình.
“BỐP” một tiếng đập mạnh vang lên.
– Gia Bảo! Kì Lâm hoảng hốt.
Một tên đánh lén cô từ phía sau gáy nhưng đã có cậu đỡ thay. Đầu cậu bị hắn đập một tuýp sắt thật mạnh rồi va tiếp vào tường.
Máu từ đầu cậu cứ chảy ra không thôi.
– Gia Bảo à! Cậu mở mắt nhìn tớ đi! Hức…huhu. cô ôm lấy đầu cậu.
– Cậu…hực…không sao chứ!? cậu thều thào.
Gật gật cô gật đầu lia lịa.
Khi đã chắc chắn rằng cô bình an, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại…
– Gia Bảo! GIA BẢO!!! cô gào lên.
– …
– Grừ grừ…cô nghiến rằn trèo trẹo. – Cậu nằm đỡ đây nhé! Tớ đi một lát sẽ quay lại với cậu. nói xong cô đặt cậu xuống rồi đứng dậy mà nặc mùi sát khí.
Cô quyết phải chiến đấu. Thà hi sinh chứ không sống nhún mình.
– Đừng mà! Gia Tuệ hét lớn.
“Đùng” sau đó là một tiếng súng vang lên vô tình.
Máu…
– Tiểu Yến! TIỂU YẾNNN!!! bác bảo vệ thét gào.
Ông vùng ra khỏi vòng vây như một con sư tử hùng hổ. Không ai có thể cản ông tìm đến con gái mình.
– Tiểu Yến…con chim bé nhỏ của ta! ông quỳ xuống cạnh Gia Linh, hai hàng nước mắt rơi mà toàn thân ông cứng đờ ra không biết làm gì.
Khi người phụ nữ chuẩn bị bóp cò cây súng đang chĩa về MK thì Gia Tuệ đã kịp nhìn thấy và lao ra cứu cha mình. Nhưng Gia Linh không thể đứng nhìn Gia Tuệ gặp nguy hiểm được. Cô ấy đã vội lao ra ôm lấy Gia Tuệ chắn cho cô mà không suy nghĩ gì.
– Tiểu Yến! Gia Tuệ nâng người Tiểu Yến lên.
Tiểu Yến (Gia Linh) thở không thành hơi.
– Tớ xin lỗi cậu rất nhiều! Gia Tụê bắt đầu khóc.
– Ngốc ạ…hức…ợ…Khóc xấu lắm.!…Hực…Ba mình nói…con gái thì…thì phải mạnh mẽ lên, không được dễ dàng mít…mít ướt…ực…Như thế mới không bị…ợ…người khác bắt nạt. Tiểu Yến nhắc lại nguyên văn lời nói năm xưa.
Đau đớn, khổ sở để nói ra từng chữ. Dòng máu đỏ tươi từ vết thương và miệng cứ liên tục chảy ra mà Tiểu Yến vẫn cứ cố để nói hết.
– Đừng nói nữa! Tiểu Yến phải giữ sức cho mình chứ. Hức hức hu…Gia Tuệ khóc nấc lên.
Quốc gần đó thấy thế liền chạy tới cạnh Tiểu Yến.
– Em cố lên! Sẽ qua nhanh thôi! Quốc động viên.
Tiểu Yến mỉm cười – nụ cười thật lòng và lắc đầu nhẹ.
– Cha! Tiểu Yến đưa tay chờ cha.
Bác bảo vệ vội nắm chặt tay con gái…
– Cha đây con gái yêu! bác ôm Tiểu Yến vào lòng.
– Con…con không muốn chết!!! Tiểu Yến thều thào nói.
Câu nói ấy sao chua sót đến vậy!? Sự bất lực không thể cứu lấy con gái yêu. Cha phải làm gì để không làm con đau? Nếu có thể đổi tính mạng ông để thay cho con gái, chắc chắn ông sẽ làm!
Nước mắt từ khóe mắt Tiểu Yến rơi xuống khôn nguôi…Lần đầu tiên cô muốn mình được sống mãnh liệt. Vốn nghĩ sẽ là một bắt đầu mới sau ngày hôm nay như đã định. Nhưng ước muốn đang dở dang mà chú chim nhỏ đã vội đứt tiếng rồi sao? Thật tàn nhẫn!
– Cha sẽ đưa con ra khỏi đây! Hãy cố lên con nhé!
– Cha! Tiểu Yến nắm chặt lấy tay cha.
– …
– Con biết…“lắc đầu” Tiểu Yến không thể nói tiếp, chỉ lắc đầu thay cho lời muốn nói.
– Con gái bất hiếu không lo được cho cha! Cha ở lại nhớ giữ…hực máu từ miệng Tiểu Yến lại trào ra.
– Con đừng nói nữa! Cha không muốn nghe con nói!
– Giờ không nói…sợ chẳng còn bao giờ nữa.
Tiểu Yến nắm lấy tay Gia Tuệ rồi đặt vào tay cha mình.
– Nhớ thay tôi chăm sóc cha thật…hực tốt!
– Không! Tôi không thể chăm sóc cha cậu đâu. Cậu phải tự khỏe lại để lo cho cha đi.
– Cậu có hứa với tôi được không?
– …Hu huhu…
– Được không?
– Được! Được! Tôi hứa!
– Kiếp này lỡ bước. Xin kiếp sau được làm chị em tốt với Tuệ!!! Tiểu Yến mỉm cười.
– …Nhất định! Nhất định!
– Quốc!
– Anh đây!
Tiểu Yến kéo tay Quốc vào, ghé nhỏ vào tai nói với anh điều gì đó…
– Cha hôn tạm biệt con được không cha? Tiểu Yến mong.
“Chụt” bác đặt nụ hôn lên trán con gái yêu…
– TIỂU YẾNNNNNN!!! Gia Tuệ gào thét trong nước mắt.
Bác thật đau đớn nhưng chỉ biết nuốt nó vào trong.
Quốc lặng người đi khi nhìn Tiểu Yến dần nguội lạnh.

Thiên Tuấn đã trọng thương, anh cố bò lê dưới đất để với lấy cây súng của mình…
“Đùng” một tiếng súng vang lên…
Máu…lại là máu…
Nhưng tại sao? Sao lại có hai người chảy máu nhiều đến thế???
Mọi người đều khựng lại khi nghe tiếng súng ấy vang lên.
– Anh hai!!!
– Thiên Tuấn!!!
– Cha!!!
Đó là hai chứ không phải một tiếng súng. Cả hai đồng vang lên…và hai người ngã xuống…
Vết máu loang lổ trên đất, cả Thiên Tuấn và ông ta đều bất động.
Cô và Phong xử tên cuối cùng rồi vội chạy đến bên Thiên Tuấn.
– Anh à! Trâm Anh ôm lấy anh.
– A…toàn thân cô run rẩy, miệng cứng đờ không thể gọi tên anh. Đôi tay giá lạnh cứ run run, đôi vai rung lên từng hồi.
– Anh không sao…Thiên Tuấn thở hắt ra và nói.
– Còn nói là không sao. Máu anh đang chảy đây nè. cô mắng anh rồi lấy tay bịt miệng vết thương cho nó không chảy máu nữa.
Nhưng vết thương không chịu nghe lời, cứ thế rỉ máu dù cô đã cố bóp chặt nó.
– A ạ…Thiên Tuấn đau đớn.
– Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu. Quốc nắm lấy tay Thiên Tuấn.
– Thằng bạn, hì.
– Còn cười nữa.
– Tao biết mày vẫn là thằng bạn để tao được ăn bám mà.
– Nói nhiều quá, để sau nói đi.
– Mày hơn ai biết rõ tao còn có ngày mai hay không mà. anh bỗng nghiêm giọng.
– …
– Quốc! Phong! Tôi chỉ còn hai người là bạn, là người có thể để tôi nhờ cậy. Mong hai người có thể chăm sóc bé Na và Trâm Anh giúp tôi được không?
– …
– Hãy thay tôi trao tay của bé Na tới tay của Gia Bảo! Nói với nó, phải đối xử với bé Na thật tốt! Đừng cưng chiều bé Na của tôi quá kẻo nó hư đó.
– Ai nói anh là em hư hả? cô mếu máo.
– Em gái anh chứ ai mà không biết. anh nhéo má cô.
– Hức…
– Đừng khóc! anh lau giọt nước mắt trên má cô đi.
– Em đâu có khóc đâu. Hức…hu hu hu hu…cô lại càng khóc to hơn.
Cô ôm chặt lấy anh, dụi đầu mình vào ngực anh…
– Em không cho anh đi đâu! Hu huhu…
Quốc kéo nhẹ cô lên, kéo đầu cô vào ngực mình.
– Hãy để Thiên Tuấn được thanh thản trước khi đi! Quốc nói nhỏ với cô.
– Trâm Anh! Thiên Tuấn gọi chị.
Trâm Anh vội nắm chặt lấy tay anh…
– Chuyện em đợi anh về…???
– …Anh có thích con nít không?
Gật
Trâm Anh cầm tay Thiên Tuấn đặt vào bụng mình…
– Hơn hai tháng rồi. chị mỉm cười dịu dàng.
Thiên Tuấn xoa xoa, nhắm mắt lại cảm nhận…
– Nó sẽ là một đứa con trai, nó sẽ thay cha chăm sóc và bảo vệ mẹ nó.
– Còn chưa biết con trai hay con gái mà.
– Anh chắc vì nó là con trai anh mà.
Trâm Anh mỉm cười.
– Em sẽ dắt con đến thăm anh thường xuyên!
– Hãy giúp anh dạy con yêu cách làm một người đàn ông tốt! Đừng để nó giống cha nghe em!
– Không! Con phải giống anh mới có thể bảo vệ em chứ.
– Trâm Anh à! mắt anh hoe hoe…
– Em luôn cạnh anh mà anh yêu!
– Anh…cảm ơn! Và…xin lỗi!!!…anh trút hơi thở cuối cùng…
Không tiếng gào thét, không khóc lóc thảm thương…Mọi người lặng lẽ để anh ra đi trong sự thanh thản…

“Ò e ò e ò e ò e…” (tiếng xe cấp cứu)
Đó có phải là kết thúc không?
Trách nhiệm của kết thúc này thuộc về ai??
Phải chăng tất cả đều là nạn nhân của lão MK tà độc đó?
Không! Ta không thể đổ lỗi cho bất cứ ai. Trước hết, hãy tự nhận lỗi về mình đã!
Chính xác mà nói thì tất cả là nạn nhân của sự thù hận và màn danh lợi che mắt người.
Thù hận chỉ làm con người ta bị lu mờ đi đôi mắt. Vì một mục đích cá nhân mà bất chấp tất cả chỉ để tìm được cảm giác sung sướng, mãn thú vui khi đạt được mục đích.
Nhưng họ không biết rằng, sự thù hận khiến họ dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác thì cũng chính là tự dẫm đạp lên hạnh phúc của mình.
Sự thù hận khiến họ làm cho người khác đau khổ thì họ có nhận ra? Chính họ là người đã mất đi nụ cười trên môi đầu tiên.
Sự thù hận khiến họ ghanh đua, ngộ nhận thế giới này chỉ toàn màu đen và sống ích kỉ. Nhưng ai ơi! Thế giới này thật đẹp biết bao, nó đẹp từ ngày bạn ghé thăm cuộc đời này, nó không chỉ có thù hận, mà nó còn có rất nhiều thứ tình cảm tốt đẹp nữa. “Sống là để cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Để rồi…sau tất cả…họ có đạt được cái mà họ muốn không? Có thực sự vui và mãn nguyện không? Hay lại càng đau đớn hơn???
Cái cuối cùng mà họ nhận lại là sự cô đơn, khắc khoải, day dứt đến khôn nguôi…

Ba tháng sau…
Bệnh viện,
Đứng trước cửa phòng bệnh của cậu, cô chỉ thở dài…
– Đến rồi hả Na? một vị bác sĩ ra hỏi.
– Vâng!
– Tình trạng cậu ấy sao rồi?
Lắc đầu.
– Cố gắng nhé! Biết đâu kì tích sẽ xuất hiện.
– Vâng!
– Ta đi trước nhé!
– Vâng!
Từ sau ngày hôm đó, cậu nằm trên chiếc giường trắng toát đó đã được ba tháng rồi. Bác sĩ nói do đầu bị va chạm quá mạnh làm tổn thương não nặng. Không biết khi nào mới tỉnh.
Cô mong ngóng cậu từng phút từng giây, chỉ mong sao được nhìn vào đôi mắt ấy…
“Cạch” cô mở cửa.

Cắm hoa vào bình. Vén rèm cửa sổ…
Cô ngồi xuống cạnh cậu…
– Hây ya…cậu định nằm thế này đến khi nào hả Gia Bảo kia? Cậu lười lắm rồi đấy nhé. Coi cái bụng đang dần thành bụng bia vì chỉ nằm mà không chịu vận động kìa. Cứ ngủ miết, không biết là có còn nhớ đến tui không nữa. Cậu thật đáng ghét…
Nhưng mắng xong, mặt cô lại xụ xuống.
– Haizzz…bụng gì chứ. Có ăn được miếng nào đâu mà to lên được. Toàn nhờ ống dinh dưỡng này không hà. Cậu phải dậy tự ăn đi chứ…Bao nhiêu món bánh tớ đã làm chờ cậu. Uổng phí hết hả?…Sao cậu không trả lời? Sao không cãi lại tớ như trước đi? Sao không nói vậy?…Nè! cô chọc vào người cậu. – Haizzzz…
Cô thở dài rồi đứng dậy định ra ngoài…
Bỗng…
…Có một thứ gì ấm ấm đan lấy tay cô…
Cô quay lại nhìn cậu…
Nước mắt cô rơi lã chã tự khi nào mất rồi.
Cậu kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
– Hức…ưm cô đánh cậu hờn yêu. – Ai cho cậu ngủ lâu như vậy hả?
– Chẳng phải bây giờ tớ đã tỉnh đây rồi sao?
– Đáng ghét. cô đánh mạnh.
– Ui ya…
– Cậu cậu…cậu có sao không? Tớ xin lỗi! cô xoa xoa cho cậu.
Cậu mỉm cười rồi lại kéo cô vào lòng ôm thật chặt…ghé vào tai cô, cậu thì thào…:
– Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu!?
– Ai là đồ khốn hả? cô ngóc đầu dậy gầm gừ.
– Yên nào. cậu kéo đầu cô xuống lại.
– Nhỏ sao xẹc!
– Ai là sao xẹc hả?
– Không phải hả?
– Không!
– Ờ, nhỏ sao chổi!
– Sao chổi với sao xẹc là mấy?
Cứ thế cô ngóc lên rồi cậu lại ấn xuống…
Trông ngộ thật…hai cái con người này thật là…
– Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu!? cậu lại thì thào bên tai cô.
– Ai là đồ khốn hả?
– Đã bảo là nằm yên mà. Cậu nói nữa là tớ…hựm…
Cậu chưa kịp nói hết câu thì cô đã đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nồng cháy…
– Cậu có biết lời đe dọa của cậu hết hiệu lực lâu rồi không? cô nhìn cậu và hỏi.
Cậu ngây ra nhìn cô.
– Nhìn gì hửm?
Cậu giữ chặt đầu cô…>>> KISS…

The End

Hạnh phúc không dễ tìm nhưng cũng không khó kiếm.
Hạnh phúc không phải là một điểm đến mà là một hành trình mà bạn đang đi.
Hãy nhận ra Hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi nhất của cuộc sống thường ngày! Hãy biết tự thỏa mãn cho bản thân mình, biết tự hài lòng và vui vẻ từ những điều nhỏ nhoi ấy! Đừng mải kiếm tìm thứ gì đó mà để Hạnh phúc tuột mất khỏi tầm tay!
Hạnh phúc có thể chỉ là bình thường khi ta có nó trong tầm tay ta. Nhưng khi ta để vụt mất nó, thì Hạnh phúc lại trở thành một thứ xa xỉ mà ta không thể với tới!
Để Hạnh phúc ra đi rất dễ!
Nhưng để tìm một Hạnh phúc thì rất khó!!
Và để giữ cho Hạnh phúc ấy mãi bên ta lại càng khó hơn!!!
Chúc các bạn Hạnh phúc trong cuộc sống!!!

***

Ngoại truyện:

Một ngày mới lại lên, mặt trời mở cửa cho phép những giọt nắng rong chơi khắp nơi. Những chiếc lá khô cuối cùng còn lại trên cành cũng rụng cả. Đó là sự chuẩn bị cho những chồi non e ấp bắt đầu mơn mởn trở lại vào một mùa mới…Và…“những con người mới”, những bắt đầu mới…

“RENGGGGGG…” chuông báo thức vang lên.
– Àiiiii…im coi! cô
“Rầm” cô đập lên bàn thật mạnh làm chiếc đồng hồ sợ mà im miệng.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…” điện thoại cô đổ chuông.
– Grừ…cái gì dạ. cô gãi đầu gãi tai nhăn mặt khó chịu.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong” điện thoại cô lại đổ chuông lần hai.
Cô ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở ngáp ngủ rồi mở ti hí một mắt lên nhìn vào điện thoại ấn nút nghe.
– A…
– “Con quạ, mày làm gì mà giờ này còn chưa đến hả? Muốn chết không thì bỉu.”
– Tạo…
– “Mày không nhớ hôm nay là ngày gì thì cũng ráng mà nhớ chứ. Sáng dậy sớm tí chuẩn bị thì chết hở? Sao không cài chuông báo thức hả? Mày đã hứa…”
Cô cứ định nói thì Kì Lâm lại nhảy tọt vào họng cô chặn lại, mắng cô xối xả.
Tội nghiệp cho lỗ tai của cô. Chậc, cũng tại cô cơ, ai bảo tối qua cứ nghĩ ra viễn cảnh ngày hôm nay để hồi hộp tới mức không ngủ được. Đến khi vừa chợp mắt được xí thì gà đã dắt con đi ăn…
Cô không muốn mới sáng sớm đã nghe mắng, xui xẻo, nên vừa nghe được vài câu của Kì Lâm mắng là vứt điện thoại ra giường rồi nhoài người lấy đồng hồ xem giờ.
– AAAAA…cô hét thất thanh.
Xong liền chạy vội vào WC làm nhiệm vụ.
Một miếng giấy tiện lợi được dán ngay ngắn trên mặt đồng hồ làm cô bừng tỉnh. Kì Lâm mắng cô cũng không sai mà. Ngày quan trọng của đời người mà cô lại quên bẽn đi như thể nó là cát bụi vậy.
Đố các bạn biết hôm nay là ngày gì???

– Alô, alô??? Kì Lâm không nghe ai trả lời.
Bực mình nên nó liền cúp máy.
– Sao rồi? Hoàng Lâm xấn lại.
– Hừm. Kì Lâm khoanh tay trước ngực.
– Sao?
– Bực cái mình với cái con quạ này mà.
– Lại ngủ quên đúng không. cậu nói.
– Sao lúc sáng cậu đi sớm thế mà không vào kéo nó dậy rồi đưa nó tới đây luôn cho sớm hở? Kì Lâm quay sang trách cậu.
– Từ hôm nay thì bé Na đã lớn rồi, phải để cô ấy tự thức dậy chứ.
– Gia Bảo nói đúng đấy. Hoàng Lâm khoác vai cậu.

– Cặp cặp…cô lật đống đồ để tìm chiếc cặp của mình.
– Dày dày…cô vừa chạy ra cửa xợt nhớ ra là mình đang đi chân đất liền quay lại.
Cô phải vừa chạy vừa búi tóc của mình mong mới kịp giờ làm lễ.

Cô co dò chạy vắt chân lên cổ, vừa đi vừa ngó đồng hồ…
“Kitsss…” bỗng một chiếc xế hộp chặn đường cô.
Cũng may cô phanh kịp chứ nếu không thì đã có một người đau rồi.
– Này, không nhìn đường hay sao mà đi đứng thế hả? cô bực mình quát lớn.
– Mắt anh bận để nhìn em rồi lấy đâu ra mà nhìn đường nữa hửm cô bé. một người đeo kính râm ngồi trong xe nói.
“Chớp chớp” cô nghiêng đầu nhìn người đó để cố nhận ra ai.
– Nhìn gì không biết nữa. Trễ lắm rồi. anh ta vừa nói thì liền mở cửa, nắm tay cô kéo vào xe.

Trường học,
– Grừ…grừ…grừ…Kì Lâm chắp tay sau lưng đi đi lại lại rên lên vì tức giận.
– Một…hai…ba…năm…mười…Hoàng Lâm nhìn Kì Lâm đi đi lại lại mà chóng mặt, đến đếm cũng lộn.
Hoàng Lâm lắc mạnh đầu để lấy lại tập trung.
– Kì Lâm à, cậu dừng lại đi! Mắt của tớ sắp lộn tròng rồi nè. Hoàng Lâm năn nỉ.
– Nhỏ này mà đến là tui cho nó biết tay cho coi.
“Rốp rốp” Kì Lâm bẻ khớp tay.
Hoàng Lâm và cậu đều dựng tóc gáy khi nhìn mặt Kì Lâm giận dữ.
– Đã đến giờ làm lễ tốt nghiệp. Các em nhanh chóng vào vị trí để chúng ta chuẩn bị làm lễ. thầy bí thư trường nói qua mircô trên sân khấu.
Chắc mọi người đã biết hôm nay là ngày gì rồi đúng không!?
Hôm nay là ngày tốt nghiệp THPT cho các cô cậu. Ngày đánh dấu sự trưởng thành của những đứa trẻ ngày nào. Sau hôm nay, các cô cậu phải tự mình có trách nhiệm với cuộc đời mình, tự lo cho mình và tương lai phía trước. Đó đã phải là một ngày quan trọng chưa? Vậy mà cô lại quên bẽn đi. Haizzz…quả thật là đáng trách tội mà.
“Kíttttt” chiếc xe chở cô phanh gấp lại khi tới giữa sân trường.
Cô vội mở cửa chạy ra với Kì Lâm.
– Tao xin lỗi! Tại tao…
– Hừm. Kì Lâm khoanh tay, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
– Lâm!
– Kệ.
– Tao xin lỗi mà!
– Sao lúc nào cũng chỉ biết ngủ vậy hả bà thím? Kì Lâm bực mình gắt.
– Hề…cô cười trừ.
– Mày đó. Kì Lâm lườm cô cháy mắt rồi lại bật cười, lắc đầu chịu thua cô.
– Tới giờ làm lễ chưa? cô hỏi gấp gáp.
– Tới nãy giờ rồi. Nhanh lên hội trường mau. Hoàng Lâm nói rồi nắm tay Kì Lâm kéo đi.
– Đợi đợi! cô cũng vội chạy theo.
Cậu nhìn cô rồi lắc đầu bật cười.
– Na đã trở lại làm Na của ngày nào mà tôi quen rồi. Phong tháo kính ra và nói.
– Na của tôi mạnh mẽ mà, anh quên rồi sao?
Phong bật cười.
– Ờ, thì có ai dành với cậu đâu.
Cậu cũng cười.
– Anh định sẽ làm gì? cậu hỏi.
– Ừmmm…có lẽ phải quay về vị trí của tôi. Phong nghiêm giọng.
Cậu quay sang nhìn Phong.
– Ước muốn xây dựng một nhà trẻ Thiên Sứ của mẹ tôi ấp ủ bấy lâu. Tôi sẽ thay bà làm nó trở thành có thật trên đời.
– Đó là một việc tốt! Anh nghĩ thế là rất đúng. Tôi chắc là Na Na biết được sẽ rất vui.
– Hãy bảo vệ Na Na thật tốt! Cô bé đã chịu quá nhiều mất mát và đau thương. Bây giờ trái tim của cô bé rất mỏng manh và yếu ớt, nó không chịu nổi thêm một nỗi đau nào nữa đâu.
– Tôi biết. Cảm ơn anh đã quan tâm! Nhưng tôi sẽ là người chịu trách nhiệm cất giữ và bảo quản trái tim ấy. Tôi sẽ làm cho trái tim ấy mạnh mẽ và ấm áp trở lại!
– Hy vọng là cậu sẽ làm được như những gì cậu nói!
– Hãy tin ở tôi! cậu nhìn thẳng vào mắt Phong và nói chắc nịch.
Phong mỉm cười hài lòng rồi đưa tay ra…
Cậu nhìn Phong rồi cũng đưa tay mình ra…
Một cái bắt tay của hai người đàn ông thực thụ!

Cuối cùng thì buổi lễ tốt nghiệp cũng kết thúc.
Cả lớp cô không đứa nào nói cới đứa nào câu gì. Tất cả cứ lặng lẽ về lớp rồi ngồi vào bàn của mình.
– Haizzz…chỉ nghe được những tiếng thở dài thườn thượt của chúng nó.
– Mới hôm qua thôi, mới hôm qua tui còn mong kết thúc hẳn năm học. Nhưng bây giờ, khi đã kết thúc thật rồi thì…xịt xịt…tao…hức…tao tao…tao không muốn tẹo nào. Quỳnh thường ngày đanh đá là thế, vậy mà giờ lại tràn đầy tình cảm.
– Sau này không còn gặp thường xuyên, mỗi đứa một phương trời, ai biết đó là đâu. Rồi sao tui ăn chanh vào mỗi sáng sớm được hả bà Quỳnh chanh. Kiên.
– Haizzz…chả có ai cho tui mượn đầu để làm tóc nữa, tiền đâu mà tui mua tóc giả về tập làm đây? Vy chống cằm ngán ngẩm.
– Còn ai cho tui chọc nữa hả trời? Ngứa tay, ngứa chân, ngứa đủ thứ ngứa, sao tui chịu nổi!? Phát Xêkô.
– Haizzz…cả lớp lại thở dài và thở dài.
“ĐÉT” là tiếng roi của tía Khánh tụi nó đập lên bảng.
Lập tức như những cỗ máy, chúng nó liền bật dậy ngồi khoanh tay trên bàn mắt nhìn lên bảng nghiêm trang.
– Mấy đứa làm cái gì mà ỉu xìu như cọng bún thiu thế hả? Phải tươi tỉnh lên chứ. Cười cái coi.
– Haizzz…lại nghe có tiếng thở dài.
– Cười! “ĐÉT” tiếng ra lệnh cùng tiếng roi cùng vang lên.
– Hề hề, hề hề hề…bọn nó nhe răng cười.
Nhưng sao lại mặn chát thế này!?!?!?
Tuy miệng nhe răng cười thật lớn, nhưng hai hàng nước mắt của chúng nó thì đã ướt đẫm cả.
Thầy Khánh bước xuống khỏi bục giảng, đến đứng giữa tụi nó.
– Xịt xịt…thầy xụt xùi, mắt thầy hoe hoe đỏ.
– Hức…hu hu huhuhu…tất cr đều òa lên khóc rồi chạy đến ôm tía chúng nó.
– Huhuhu…thầy cũng khóc, thậm chí còn hơn cả tụi nó.
– Sau…hức…này…đứa đứa ực…nào hự…muốn cưới…hichic thì…huhuhu…nhớ…tới tới…khụ…tìm tao! Tao…hức hức sẽ may…may váy…ực…váy…váy cưới cho, làm tóc tóc luôn…huhuhu…make up nữa…huhuhu…tao…tao bao tuốt! bé Điệu (Diệu) nói trong nước mắt với tiếng nấc nghẹn ngào.
– Mày…mày nói…huhu…thì nói đàng hoàng coi…hức hức hu…làm.. làm gì ực…mà huhuhu mà nấc nói khó…hichic nghe vậy hả? Quỳnh mắng.
– @#$%#%%^&…tất cả chúng nó thay nhau nói lên ước mơ của mình.
– Được rồi! Xịt xịt…thầy Khánh chỉnh lại kính. – Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, con đường nào dài cấp mấy cũng có điểm dừng lại. Nhưng con đường này dừng lại để các con có thể tìm được sự lựa chọn cho mình. Đó là những ngã rẽ chúng con phải đi và tìm đến một điểm dừng khác là đích. Kết thúc một con đường là để mở ra một con đường mới. Tất cả các con hãy khai phá con đường đó! Hãy vượt lên tất cả để đến được điểm đích tiếp theo nhé! Đừng vội nản lòng khi gặp chút khó khăn! Tía sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ các con của tía!
– Hichic…vâng! tất cả cùng đồng thanh.
– Chúc các con chọn được hướng đi riêng phù hợp và đúng đắn cho mình!

Năm năm sau…
Nhà trẻ Thiên Sứ,
– Ba Phong! một nhóc hấp tấp chạy vào.
– Ơi! Ba đây con. Đi từ từ thôi, té đau bây giờ.
– Ba! Hộc hộc hộc…
– Rồi rồi, ba nghe. Có gì thì con nói đi nè.
– Có…có một cô đẹp ơiiii là đẹp, xinh ơiiiii là xinh đang đợi ba ở ngoài đó.
– Cô sao?
– Dạ!
*Ai được nhỉ???*
Nhóc nắm tay Phong dắt đi.
– Đó, ba thấy không? nhóc chỉ về hướng có một cô gái trắng trẻo, xinh xắn trong chiếc váy dài đang phát bánh kẹo cho tất cả những đứa trẻ đang bu quanh.
Khi hết sạch bánh kẹo thì tất cả mới chịu tản ra cho cô gái được thở.
– Cảm ơn cô! chúng nó cúi đầu và đồng thanh.
– Uhm, mấy đứa ngoan lắm. Giờ các con đi chơi đi nhé. cô gái nói rồi vẫy tay chào tất cả.
Khi những đứa trẻ đi hết, cô gái mới nhìn thấy Phong đang đứng đó.
Hai má cô gái bỗng ửng hồng lên trông lại càng xinh. Cô vén tóc lên tai làm duyên, nở nụ cười duyên dáng nhưng có chút bẽn lẽn.
– Chào em! Phong mở lời chào.
– Chào anh!
– Gia Tuệ, lâu quá không gặp, em xinh lên nhiều đó.
– Cảm ơn anh! đôi má vốn ửng hồng của Gia Tuệ lại càng đỏ thêm.
– Mình đi dạo nói chuyện nhé!? Phong mời.
– Vâng!

– Dạo này em thế nào rồi?
– Thế nào là thế nào ạ?
– Em đang làm gì?
– Trong suốt thời gian qua em chỉ lo học tập ở trường thôi anh.
– Em học về ngành gì?
– Một cô giáo. Gia Tuệ dừng bước, nhìn Phong và nói.
– Cô giáo. Phong cười nhẹ. – Uhm, anh thấy em cũng hợp với nghề giáo viên đó.
– Anh không thắc mắc là em làm giáo viên gì sao?
– À…uhm, em làm giáo viên gì?
– Mầm non.
Phong ngạc nhiên.
Gia Tuệ bước lên thêm một bước.
– Anh có biết vì sao không?
Anh lắc đầu.
– Vì…
Gia Tuệ chưa nói dứt lời đã tiến thêm một bước, nhón gót chân để đặt lên môi Phong một nụ hôn…
– Anh…có thể…
“Chóc” Phong búng vào trán Gia Tuệ.
– Này cô bé, đang còn nhỏ mà đã gớm thế rồi hửm.
Gia Tuệ thoáng nét buồn, cố gượng cười, Gia Tuệ nói với giọng run run.
– Em…em có việc nên về trước. Chúc anh quản lý tốt nhà trẻ! Gia Tuệ nói vội rồi quay lưng bước đi.
– Những đứa con của anh đang thiếu mẹ. Phong nói lớn khi Gia Tuệ vừa chạy được vài bước.
Gia Tuệ nghe vậy liền khựng lại.
Phong từ từ tiến gần lại Gia Tuệ…
Nắm tay Gia Tuệ kéo cô quay mặt về phía mình, anh đưa tay lau khô đi những giọt nước nóng hổi đang lăn trên má cô.
– Em có đồng ý làm mẹ chúng không?
Phong nhìn Gia Tuệ bằng ánh mắt chân thành nhất của mình.
– MẸ! Mẹ đồng ý đi! tất cả những “đứa con” đều tập trung lại từ lúc nào.
Chúng nó bu quanh Gia Tuệ và Phong, những ánh mắt long lanh nhìn Gia Tuệ mong cô đáp lại.
– Em…em không thể…không đồng ý. Gia Tuệ nói rồi mỉm cười thật tươi.
Phong vội ôm Gia Tuệ thật chặt.
– Cảm ơn em!
– Anh biết không, em đợi ngày này đã từ rất lâu rồi.
– Em biết không, anh đã định sẽ đi tìm em vào một ngày gần. Nhưng em đã nhanh hơn anh, thật xin lỗi em!
Gia Tuệ lắc đầu.
– Hạnh phúc không đợi chờ ai, em chỉ đi tìm hạnh phúc của mình thôi mà.
Phong đưa tay ôm lấy má Gia Tuệ.
Anh nhìn Gia Tuệ thật kĩ, thật lâu, nhắm mắt lại…
– Hí hí hí…hahaha…“đốp đốp đốp” sắp nhỏ hết cười hí hí rồi không nhịn nổi lại phá lên cười. Tất cả đều vỗ tay mừng cho ba mẹ chúng.
Tất cả những đứa con đều nhìn ba mẹ của nó rồi che mắt lại.
Ô kìa! Sao che lại có ba ngón là sao? Mấy cái đứa này thật là…
Cuối cùng thì Gia Tuệ cũng tìm được nơi nương tựa, không hoài công cô đã đợi chờ anh xuốt ngần ấy năm trời.

Nghĩa trang,
– Mẹ! một nhóc được mẹ nắm tay dắt đi.
– Con có mệt không?
Nhóc lắc đầu lia lịa.
– Con trai mẹ giỏi lắm! Trâm Anh vuốt lại mái tóc cho nhóc.
Nhóc chỉ cười thật tươi với mẹ.
– Chào cha đi con! Trâm Anh nói rồi để nhóc quay lên mộ Thiên Tuấn.
Mắt chị lại cay cay…
Chị đặt bó hoa cúc dại lên mộ Thiên Tuấn thật ngay ngắn…
– Anh à! Mẹ con em tới thăm anh nè. Anh có vui không?…Nhìn con giống anh lắm, bé Na nói, anh với con như một khuôn đúc ra vậy đó.
– …
– Nhanh anh nhỉ!? Mới đó thôi mà đã năm năm rồi đó anh. Con mình cũng đã hơn bốn tuổi. Tất cả đã qua đi, nhưng đối với em, mọi chuyện cứ như mới xảy ra hôm qua thôi. Em vẫn nhớ hơi ấm của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ cả vòng tay của anh nữa!…Hítttt haizzz…bé Na và Gia Bảo vẫn vậy anh ạ, chúng nó vẫn trẻ con lắm. Tội nghiệp Gia Bảo cứ cầu hôn miết mà bé Na lại từ chối hoài. Anh Quốc đã đi làm, anh ấy làm trong tập đoàn Hoàng Gia của Gia Huy đó anh, anh ấy sống tốt lắm, nhưng…hình như anh ấy luôn vui một niềm vui không trọn vẹn anh à. À, Phong đó, bây giờ anh ấy là hiệu trưởng của nhà trẻ Thiên Sứ rồi, vậy là ước mơ của anh ấy đã được thực hiện. Nội và ngoại thì vẫn vậy hà, hai người còn yêu đời lắm đó. Tất cả đều tốt đẹp phải không anh!?
– …
– Em sẽ nuôi dạy con thật tốt, anh đừng lo nhé!
– …
Trâm Anh tiến lại, lau tấm ảnh nhỏ của anh…
– Em nhớ anh lắm! Thiên Tuấn à! nước mắt chị lại rơi.
– Mẹ! nhóc lấy tay lau đi nước mắt cho mẹ nó. – Sao mẹ khóc vậy?
– À, không, bụi bay vào mắt mẹ đó con.
– Mẹ nhớ ba hả?
Trâm Anh không ngờ con mình lại hiểu chuyện được như vậy. Chị ôm con vào lòng.
– Uhm, mẹ nhớ ba lắm con à!
– Vậy mẹ đi gặp ba đi.
– …Ba ở xa lắm, sau này mẹ sẽ đến gặp ba sau.
– Xa là ở đâu hả mẹ?
– Phía bên kia vườn Địa Đàng.
– Ở đó đẹp không mẹ?
– Đẹp! Đẹp lắm con à.
– Vậy khi nào mẹ đi nhớ cho con theo với nha!?
– Ngốc quá, bây giờ trễ rồi, để mẹ đưa con về nghe.
– Dạ!
– Hai mẹ con đến sớm thế. Trâm Anh vừa nắm tay nhóc dắt đi thì Quốc vừa tới.
– Anh!
– Uhm, em đến lâu chưa?
– Cũng được một lúc rồi anh.
– Con chào chú! nhóc khoanh tay lễ phép.
– Uhm, chú chào con. Gặp bố có vui không con? Quốc ngồi xuống hỏi nhóc.
– Dạ có!
– Anh đến gặp Gia Linh à?…À không, Tiểu Yến mới phải.
Quốc chỉ cười mà không nói gì.
– Vậy anh vào đi, em có việc nên phải về trước rồi.
– Uhm, em về nhé. Đi cẩn thận.
– Anh có rảnh thì ghé nhà nội chơi, nội nhắc anh suốt đó.
– Uhm, anh biết rồi.
– Em về nghe.
– Uhm, chào con nha. Quốc vẫy tay.
– Dạ! Thưa chú con về.
Đợi cho mẹ con Trâm Anh đi hẳn, Quốc mới đi tiếp.

Anh tìm tới phần mộ của Tiểu Yến.
Đây rồi, cạnh mộ Thiên Tuấn…
Anh đặt đóa hoa sen trắng trước mộ Tiểu Yến và bó hoa cúc dại lên mộ Thiên Tuấn.
– Chào hai người, lâu quá không gặp. Hai người vẫn khỏe chứ? Có ốm đau bệnh tật gì không đó? Dưới đó lạnh nhớ mặc cho ấm nghe chưa.
Nói rồi anh ngồi xuống…
– Cậu đó, lâu vậy mà không thèm về uống cà phê của tôi. Hay cà phê dưới đó ngon quá nên quên của tôi rồi? Cậu dám…hè, mà tôi biết là cậu không dám đâu. Chừng nào về nói tôi pha cà phê cho uống chứ tự pha là không khéo lại lấy nhầm sang cà phê hết hạn sử dụng là cho cậu “làm rể Diêm Vương” lun ráng chịu.
– …
– Haizzz…mới hôm nào cậu còn ăn hiếp tôi. Vậy mà…Thằng bạn tồi, đi mà đi có một mình, giờ tôi lấy ai ngồi nói chuyện? Lấy ai đấu khẩu? Rồi ai đánh tôi? Cậu mà để tôi gặp được là chết với tôi. Quốc giơ tay hình nắm đấm lên.
Anh nhìn hình Thiên Tuấn thêm chút rồi ngồi xịch lại phần mộ của Tiểu Yến.
Anh nhổ mấy cộng cỏ khô, nhặt lá vàng đi…
– Em vẫn không khác xưa chút nào, vẫn còn đẹp lắm!
– …
– Ở dưới phải biết tự chăm sóc mình, nhớ ăn cho no, mặc cho ấm vào nghe chưa!?
– …
– Em đi rồi nhà còn mình anh hà, căn phòng còn vẹn đồ đạc đó, nhưng nó lạnh lắm. Tại sao lúc em còn bên anh, anh lại không nhận ra điều gì đó nhỉ. Có lẽ tại duyên số. Anh phải tìm ông tơ cho một trận mới được, buộc chỉ thì phải dài dài ra cho người ta chứ. Hừm…
– …
– Tất cả mọi chuyện đã lùi vào quá khứ. Anh cũng sẽ để em nơi ấy. Chúng mình cùng bắt đầu một cuộc sống riêng cho mình nhé!? Chúc em hạnh phúc nơi ấy!
Cơn gió lạnh thổi ngang qua, lòng Quốc chợt se lại…Có lẽ anh đã nhận ra điều gì đó làm bài học cho mình.
Hãy biết trân trọng những gì xung quanh chúng ta! Đừng để mất rồi mới chợt nhận ra sự thiếu hụt, mất mát của thứ quan trọng ấy!

“Tin tin” một chiếc xe đỗ phịch trước mặt hai mẹ con Trâm Anh.
– A, ba Gia Huy! nhóc vội chạy lại ôm chặt lấy cổ Gia Huy.
– Ây ya, nhớ ba hong nè?
– Dạ có!
– Chào anh! Trâm Anh.
– Chào em, hai mẹ con mới đi thăm Thiên Tuấn phải không?
– Vâng!
– Thấm thoát đây mà đã bao năm rồi em nhỉ!?
– Vâng, năm năm rồi anh.
– Lâu vậy, em cũng nên tìm cho mình một hạnh phúc đi chứ.
Trâm Anh mỉm cười.
– Hạnh phúc của em là cu Bin đây anh à.
– Không lẽ…em định sống vậy mãi sao?
– Vậy thì có gì là không tốt đâu anh.
– Cu Bin cũng cần một người cha mà.
– …
– Con đã có ba là ba Gia Huy rồi mà. nhóc nhanh nhảu.
Gia Huy nhìn Bin rồi lại nhìn Trâm Anh.
– Trâm Anh! anh cầm tay chị.
– Anh làm gì đó, con nó nhìn đó. Trâm Anh giật tay mình ra.
Anh vẫn cầm chắc tay chị.
– Trâm Anh à! Em có thể cho anh một cơ hội được chăm sóc mẹ con em không?
– Em không…
– Đã bao năm anh chờ đợi em, thế vẫn chưa đủ để nói lên tấm lòng của anh sao em?
– Nhưng em…
– Anh biết, anh biết là em tự ti vì đã có cu Bin. Nhưng anh vốn đã coi cu Bin là con mình từ ngày nó có mặt trên đời này rồi. Anh luôn nhủ lòng phải bảo vệ và chăm sóc mẹ con em thật tốt. Em hãy cho anh được nghĩa vụ chăm sóc cho mẹ con em đi Trâm Anh! ánh mắt anh đã nói rằng anh rát thật lòng.
– Em…Trâm Anh nhìn xuống cu Bin.
– Con muốn ba! cu Bin nói.
Nghe con nói mà Trâm Anh quặn thắt lòng. Hơn ai hết, cu Bin là quan trọng nhất đối với chị. Không có cha là một bất hạnh rất lớn cho Bin. Bin cũng cần cha, cũng cần một mái ấm trọn vẹn.
– Được không em!? Gia Huy hỏi lại.
Trâm Anh cúi mặt, bẽn lẽn nở một nụ cười…
Gia Huy hạnh phúc hơn lúc này hết, anh ôm chặt chị và quay một vòng trên không.
– Cảm ơn em! Cảm ơn em rất nhiều!!!
– Hi hí hí…Bin bụm miệng.
– Con cười gì? Trâm Anh hỏi.
– Con có ba, có mẹ rồi. Con thích lắm.
Trâm Anh và Gia Huy hôn lên má cu Bin để cảm ơn vì sự có mặt của Bin trên đời.
*Cảm ơn con đã đến bên đời!!!*

Sân bay,
Quốc cầm tấm bảng có ghi tên “Yuu” to tướng lượn đi lượn lại để chờ Yuu ra sẽ nhìn thấy.
Anh xem đồng hồ liên tục, mãi mà Yuu vẫn chưa ra.
– Chuyến bay xuống lâu rồi mà sao còn chưa ra nhỉ. Không biết có trốn đi chơi không nữa. Chậc…
Một cô gái trông rất sành điệu đến đứng sau Quốc, nhưng anh đang mải chờ người ra nên không để ý.
– Này anh kia! cô gái gọi.
– …nhưung Quốc không nghe.
– Anh kia!
– …vẫn không trả lời.
– Nè! cô gái đánh vào vai anh.
– Hả? Quốc giật mình quay lại nhìn cô gái.
Vừa nhìn anh đã nhíu mày…*Cái váy thì ngắn cũn cỡn, lại còn bó sát người. Môi này chắc hết cả kí son quá. Nói chuyện với người lớn mà “nè”, còn đứng khoanh tay nữa…Hờ…*
– Nhìn gì? cô gái gắt.
– Cô là ai?
– Thế anh đến đây tìm ai?
– Liên quan gì tới cô.
– Anh đến đón tôi, tôi đứng đây, thế đã liên quan chưa?
– Gì? Cô…là…anh chỉ vào bảng tên.
Yuu chỉnh lại kính râm rồi hất mái tóc ra sau.
– Chứ là ai?
– Chà, lớn dữ he. Mới hôm nào nhìn cô còn xíu xíu mà. anh đá đểu.
– Nhiều chuyện. Yuu cáu rồi đi trướcm để lại mấy chiếc va li cho Quốc.
Quốc khổ sở kéo mấy chiếc va li đồ theo sau Yuu.
– Này, tới phụ tôi coi!
Yuu vẫn đi.
– Nè!
Yuu chẳng thèm mảy may để ý.
Cuối cùng thì khổ sở anh cũng mang hết va li ra xe. Yuu thì nhàn nhã ngồi trong xe lấy chiếc dũa móng tay ra dũa dũa rồi thổi móng taym ngắm nghía nó.
Quốc chướng mắt nhưng không làm được gì, đành ráng chịu đựng một chút, coi như không chấp con gái.
– Anh Gia Bảo đâu? Yuu hỏi cụt lủn.
Quốc nghe nhưng không thèm trả lời.
– Nè! Yuu chau mày nhìn Quốc.
Anh không thèm để ý.
– Tôi đang hỏi anh đó.
– Sao? Hỏi ai?
Yuu nhìn xung quanh xe.
– Bộ xe này còn ai khác ngoài tôi với anh à?
– Ààà…cô đang hỏi tôi, thì ra là hỏi tôi. Vậy thưa quý cô, quý cô muốn hỏi gì thế ạ?
– Hừm…anh Gia Bảo đâu?
– Bận.
– Bận gì?
– Chịu. Quốc nhún vai.
– Còn anh Gia Huy?
– Không rảnh.
– Tại sao?
– Sao tôi biết.
– Vậy tại sao người đón tôi lại là anh?
– Gia Huy nhờ tôi.
– Hừm…Yuu lấy tay quạt quạt. – Mở máy lạnh lên! Yuu nói như ra lệnh.
– Thưa cô, xe tôi không có máy lạnh.
– Gì? Xe gì mà cổ vậy?
– Ờ, xe tôi đó, không thích thì xuống đi bộ đi he.
– Hứ. Yuu liếc Quốc muốn rách mắt.
– Thẳt đai an toàn vào! Quốc nói như ra lệnh cho Yuu.
– …Yuu vẫn ngồi im.
– Thắt vào!
– Thắt rồi hư mất bông hoa trên áo tôi sao.
– Thắt vào!
– Không thắt.
– Có thắt không?
– Không!
“Kíttttt” Quốc phanh gấp.
– Thắt! Quốc nóng mặt.
Tình hình có vẻ căng, Yuu phụng phịu thắt đai an toàn vào.
– Được chưa? Yuu cháy mặt.
Quốc không thèm nhìn, anh cho xe chạy…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cấp 3…
Shock Tình
Đếm cũng được
Chức cao
Xe 4 bánh