Tác giả: Chishikarin
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
CHẠM MẶT
– Cẩn thận!!! AAAAA…!!!
Cô bé la lên nhưng không có tác dụng, đối phương vẫn bình thản.
RẦ…ẦMMM…
Hai chiếc xe đạp đụng nhau. Cô bị ngã lăn ra mấy vòng, cậu kia bị ngã xuống nhưng được cái chân dài chống được nên không sao. Còn cô thì bị xước hết cánh tay, chảy nhiều máu.
– CÁI CÔ KIA ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ…??? BỘ MẮT ĐUI SAO??? Cậu đứng dậy chỉ tay vào mặt cô thét.
Cô cố đúng dậy
– Phải! Tôi đui còn cậu thì mù. Hứk! Cô cũng không vừa, đáp trả cậu với ánh mắt đầy hữu nghị.
Tức quá cậu tiến về phía cô với nộ công “thâm hậu”.
– Nèk! Định làm gì đấy? Cô quát.
– Thế cô nghĩ tôi định làm gì cô? Cậu nhếch mép.
Tưởng cậu ta đòi đánh mình cô quát tiếp:
– Ê! Girl đánh boy girl tự vệ, boy đánh girl boy vũ phu. Đòi làm gì hả? Làm boy cho đáng nên boy khom lưng chống gối gánh 2 hạt mè. Đùng có hở tí thì đòi dùng vũ lực. Cô làm một hơi rồi dúi dúi đầu về phía cậu với điệu bộ thách thức.
– Sao? Không giám hả? nãy hùng hổ lắm cơ mà!
(Thực ra không phải vì cậu muốn đánh cô mà chỉ muốn đứng nói cho rõ chuyện thôi, ai ngờ cô hiểu lầm còn thách thức. Tức quá cậu định làm thật)
Cậu giơ tay định hành xử thì:
– ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!! Thấy cậu định đánh mình cô thét vào mặt cậu.
Khiến cậu kia quên luôn việc mình đang làm, rơi vào tình trạng “cao tăng xông loạn thị đột quỵ lâm sàn”.
– …? Mạ cậu méo xệch thành một hình dạng không định nghĩa được.
– Sao? Thử đi chứ! Buồn cười trước bộ dạng cậu nhưng cô nén cười, cố nặn khuôn mặt “thần sét” ra.
– Ha. Ha. Ha…cậu cười rời rạc.
Sự thay đổi thái độ của cậu khiến cô hơi bất ngờ * trời! Bị ta chửi mà ngươi còn cười được. có khi nào bị mình chửi nên chạm pha không ta?…*. suy nghĩ của cô bị cắt khúc khi cậu lên tiếng:
– OK OK! Làm trai cho đáng nên trai nên tôi không chấp tụi con gái mấy người. Cậu mượn lời cô đáp lại.
– Tại cậu đi sai mới đâm trúng tôi chứ bộ, không xin lỗi mà còn ở đó xù lông với tôi. Cô nói nho nhỏ đủ mình cô nghe, nhưng không may gió đã đưa câu đó đặt vào tai cậu.
– Gì…gì??? Cậu trừng mắt nhìn cô.
– Gì cái gì? Ở đây không có dì của cậu nên đừng mong viện binh. Cô lên giọng.
– CÂM MỒM!!! Cậu rít qua kẽ răng. Mắt cậu nổi lên từng gân đỏ khiến cô nhìn mà tóc cứ dựng ngược hết lên.
– Tôi đang xù lông đây. Nhờ cô mà tôi muốn phát huy khả năng tiềm tàng vốm có của tôi. Cô muốn thử không? Để tôi lên dây cung phóng ra nház! Cậu gằn lên.
Những câu đó khiến cô lạnh cả sống lưng.
– Ực…! Cô biết giờ mà chọc nhẹ vào quả bom này chắc sẽ kích nổ mất. nên thôi im lặng là kim cương trong lúc này. Đang không biết làm sao để thoát thân…chợt thấy buốt buốt ở cánh tay phải, cô ngó xuống thấy cánh tay đang rỉ máu của mình. *may quá, phải mở đường cho kế hoạch thôi* nghĩ là làm liền. (bị thương đến chảy nhiều máu mà còn kêu hên thì không bình thường tí nào)
– Á A…ui ya…đau quá!!! Cô nhăn mặt ra vẻ đau đớn rồi lén xem thái độ của cậu ntn. Cô nhẹ nhàng nâng tay mình lên suýt xoa (thực ra vết thương này không là cái kim gì đối với cô cả, bởi đã quen rồi nhưng vì bế tắc đành giả tạo chút).
– Cô…cô…cậu xám mặt đi khi thấy tay cô đang rỉ máu.
Như đúng kế hoạch đề ra nhỏ mừng thầm, lên giọng:
– Cô với cháu gì? Xì…thôi bỏ đi coi như tôi xui xẻo đi. Nói rồi, gắng gượng với cánh tay đang đau tới chỗ xe đạp dựng nó lên, leo len xe cô ngoái lại nói:
– Nè! Lần sau đi đừng có qua mặt mà không nhìn trước ngó sau nghe chưa nhoz. Chị là chị tha cho còn người khác thì sợ nhoz đã về với đất tổ rồi cũng nên. Để lại cho cậu một cái nguýt muốn lộn tròng cô vụt đi với tốc độ đáng nể, sợ rằng còn ở lại thì người về với đất tổ là cô mới đúng.
Còn lại đây một người đang đẫn ra, nghĩ lại lời cô vừa nói cậu gật gù:
– Lần sau vươth mình phải để ý hơn mới được. Vừa nói cậu vừa dựng xe lên.
– Mà…mà…nghĩ lại vế sau của cauu cô vừa nói, cậu đờ ra. Chiếc xe vừa được dựng lên lại tếp một lần hạ cánh xuống đường.
– Nhoz…? Đất tổ…? AAAAA…tức giận vì cô giám sỉ nhục mình, cậu vò đầu bứt tóc hét lên. Định rượt theo cho cô một trận nhưng không kịp nữa rồi, bóng dáng cô đã khuất xa…xa…xa đằng nào không biết.
Bực quá cậu xả cơn nóng vào khúc gỗ ven đường:
1s…
2s…
3s…
– AAAAA…!!! Cậu ôm lấy chân nhảy tưng tưng, tưởng đỡ tức ai dè hỏa bốc còn cao hơn.
– Ơ…bà ơi! Anh kia sao vậy. trông sợ quá, cứ như con khỉ ăn ớt trong sở thú á bà nhỉ! Một chú bé cùng bà qua đường nhận định.
Cậu đưa ánh mắt tóe lửa nhìn chú bé khiến bà chú sợ quá bịt miêngj chú lại.
– Xin lỗi cậu, cháu nó còn dại vậu bỏ qua! nói xong người bà kéo tay cậu bé dông thẳng. để lại đây cn khỉ đang nhăn nhó.
– Ực…Cậu nhướn mày cố nuốt khan.
– AAAAA…Cậu lại hét lên, volume cực đại.lần này thì không phải hai mà toàn bộ người đi đường đều chú ý, đưa con mắt dò xét đặt vào cậu.
– Gì vậy chứ…? Bộ khùng sao? (N1)
– Chắc là “chú” trốn trại rồi! chậc chậc (N2)
– @#$!%^&*<?>!@#@$…? (n N) Vô vàn lời bàn ra tiếng vào.
– Ashhhhhhhhh…! Đừng để tôi gặp lại cô. ĐỒ SAO CHỔIIII…!!! Bức cúc hơn cả bức xúc cậu thét lớn. làm ai cũng nhìn cậu như thể nhìn sinh vật lạ mới hạ cánh xuống trái đất sợ hãi mà bỏ chạy.
(vụ tai nạn cũng do 2 bên cùng có lỗi. tại cô đang nhìn về phía quán kem lia có thông báo tuyển nhân viên phục vụ. Còn cậu thì đang cố vượt đường nên chỉ lo vượt, 2 người lại đi ngược chiều nên…)
…3 ngày sau…
TÁI NGỘ
* 1 tuần sau
Một ngày mới lại lên, những tia nắng ấm áp len lỏi qua những khe lá, những giọt sương sớm long lanh đang từng giọt tí tách. Bên trong khung cửa sổ, một cậu ấm đang chìm trong giấc chiêm bao. Ánh nắng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, đi vào giấc mộng của cậu.
**Một hoàng tử trong bộ lễ phục sang trong, chàng cưỡi chú bạch mã trong khu vườn đầy hoa, dưới những bóng cây cổ thụ mát rượi. Bên kia vườn hoa hồng, một nàng công chúa với mái tóc dài buông xõa bóng mượt, nàng khoác lên mình bộ váy thướt tha không kém phần lộng lẫy dài chấm gót. Khẽ đung đưa chân trên chiếc xích đu bằng hoa dây leo với đôi mắt mơ màng, hình như đang hát vu vơ gì đó. “Nàng đang đợi ta chăng?” nghĩ vậy chàng liền tiến về phía nàng. Khi đến cạnh nàng, chàng khẽ cất tiếng:
– Qeen in my heart!!! và mỉm cười trìu mến, nụ cười tỏa sáng chờ nàng quay lại. Công chúa dừng chân thôi đung đưa xích đu, nàng quay lại mỉm cười như thay lời chào
– “…”
– “…”
Cả hai đều im lặng không thốt nên lời.
– Chàng đến rồi sao? công chúa lên tiếng, phá đi sự im lặng của cả hai.
– “…” hoàng tử vẫn đang dường như bất động trước công chúa.
Công chuá tiến lại sát bên hoàng tử, ghé vào tai chàng thỏ thẻ:
– Chàng…đồ vũ phu bệnh hoạn. nàng buông một câu xanh rờn rồi lùi lại hai bước để hoàng tử có thẻ nhìn rõ mình, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười đắc ý:
– Chàng quên thiếp rồi sao? công chúa khẽ hỏi khithấy chàng đang bất động.
Nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình ‘khuôn mặt…, cặp kính…, đôi mắt.., mái tóc…, …’
– Không! Không! Không thể! chàng sợ hãi quay lưng định bỏ chạy nhưng bị khựng lại vì trước mặt chỉ toàn một màu đen, lùi về mấy bước quay lại hướng khác cũng chỉ toàn là màn đen phủ kín. Một nàng công chúa đột ngột hiện lên sáng lóa giữa bóng đêm ấy:
– Chàng định đi đâu vậy? mình chưa tâm sự được chút nào mà! nàng chớp mắt đa tình gửi đến chàng.
– AAAAA…chàng la lên tìm chút gì đó gọi là hi vọng thoát y…Ý lộn thoát thân.**
(Quay về hiện tại)
BỊCH…(cậu vùng vẫy đạp tung chăn, lăn xuống sàn)
– AAAAA…cậu mở mắt nhưng chưa hết sợ hãi vẫn đang la thất thanh.
– Hoàng tử…là…hít ù…là…? Hộc hộc…còn công công chúa…là…con nhỏ…cậu vừa thở hổn hển vừa nói mệt nhọc, trông cậu như vận động viên maraton vừa hoàn thành đường đua vậy. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
– Không! Không! Sao có thể như thế được. cậu lắc đầu nguầy nguậy tự phủ nhận điều mình nghĩ.
– Ực…ực…Chỉ là mơ thôi. Ha. Ha. Là mơ. Ha…cậu gật gật đầu tự khẳng định để trấn an mình rồi cười khổ.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh, quả là có hiệu quả.
Vừa hoàn hồn lại chút thì…:
Cạch…có tiếng cửa mở.
Mới hoàn hồn trái tim phản chủ lại rộ lên hồi trống ra quân. Sock tập 2. Sợ tim mình cũng nhảy ra ngoài chiến đấu nốt cậu đưa một tay lên ngực ngăn cản. Ngồi nép sát vào cạnh giường, tay bấu chặt vào chăn nhắm mắt chặt chờ điều gì sẽ xảy ra. (thua nhoz lun, jậy cũng sợ, con trai mà như thỏ ý)
Thịch…thịch có tiếng bước chân, nó dừng lại cạnh cậu, trên vai cậu có thứ gì đó lành la…* ơ…nhưng sao nó ấm vậy, cảm giác rất an toàn…* cậu cảm thấy vậy đang suy nghĩ thì bị xén ngang.
– Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu ổn chứ? tiếng của một old lady vang lên (thì ra là zú của cậu).
Cậu mở vội mắt *khuôn mặt phúc hậu tuy đã U50 nhưng làn da thì chỉ khoảng U25. Zú! Đúng là zú rồi*. Không ngần ngại cậu lao vào lòng bà, hơi bất ngờ trước hành động của cậu nhưng bà cũng khẽ vuốt vuốt lưng cậu.
– Phù…vậy mà con tưởng, haiz…cậu thở phào nhẹ nhõm.
– Cậu tưởng là ma à…hà hà. bà cười hiền (nãy nghe cậu hét nên bà đoán)
– Sao zú biết??? cậu giật nảy người ra khỏi lòng bà.
– HA HA HA…zú cười càng to, khiến cậu cụp mắt xuống vẻ giận hờn.
– Có gì đáng cười mà zú lại cười con vậy chứ?
Nhận được thái độ của cậu bà nén lại, cất nụ cười kia đi.
– Thôi cũng trễ rồi cậu rửa mặt rồi xuống dùng bữa, xong còn đến trường nữa. bà đánh trống lảng (già mà não không già ti nào). Rồi đỡ cậu đứng dậy.
– Dạ? Đến trường sao??? cậu đưa vẻ mặt ngây thơ bất ngờ của mình ra trưng cho zú xem.
Ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, vì trước giờ cậu chưa để ai nhắc vì chuyện học tập bao giờ (mặc dù thành tích không đáng tự hào). Bà hỏi lại:
– Ô…thế hôm nay không phải ngày tựu trường của cậu sao?
– Hôm nay…? Tựu trường…? Tựu…AAA đúng rồi con quên mất. Cám ơn zú nhé. Chụt >.< cậu nắm tay zú, hun lên má bà. Rồi vụt thẳng vào WC. Tuy đã quen với kiểu thân mật này rồi nhưng má bà cũng đang ửng lên.
– Thật là…đến bao giờ mới có ai dạy cậu lớn được đây. bà nghĩ ngợi rồi nhớ lại nụ cười kia, bà lấy ra sử dụng tiếp. Bà ra khỏi phòng, khép cửa lại rồi xuống nhà.
Trong WC cậu vừa…(hehe không tiện trao đổi) vừa lầm bầm:
– Đồ sao chổi! Tất cả là tại cô. Ngủ cũng gặp cô trong ác mộng, cô lợi hại lắm. Con nhỏ sao chổi!!!
Ở bên kia bầu trời…
Hây…hây…1 2 3 4…một cô bé đang tập thể dục buổi sáng.
– Hắt…hắt…hắt xìììììì…Hắt xì.. hắt xì…hắt hắt xì. cô nhaỷ mũi. Đang trong tư thế đứng trên một chân, chân kia đưa ra sau một tay vòng ra giữ, tay kia đưa ra phía trước người cúi theo. Tại hắt hơi làm cô mất thăng bằng nên…hun đất lun (một kiểu hôn độc đáo, “nồng nhiệt” chắc Thổ thần sướng tê lun)
1s
…
10s
Từ từ ngổm dậy, mặt cô dại đi, chóp mũi hơi đó vì mới hun Thổ thần, trên tóc còn dính vài cộng cỏ nữa (xem ra cô cũng không kém phần sock so vs cậu).
– Hừhừ…mới sáng sớm…xui xẻo. Chắc tại thằng cha nào đang chửi ta đây mà! Hứk đừng để ta biết được tên khốn nào, ta mà biết cổ ngươi lặc là cái chắc. vừa nói cô vừa bẻ khớp tay, lắc cổ * rốp rốp…rốp*
…
30’ sau
…
20 km/h (cô)
25 km/h (cậu)
Hai “chiến binh” đang cưỡi hai “chiến hạm” ngược chiều nhau, rồi cùng rẽ vào một chỗ…(>.<>.<)
ẦMMM
Một “chiến binh” + một “chiến binh” đang “kẹp bánh mì”.
Đó là tình trạng hiện giờ của hai cô cậu nhà ta, đúng là oan gia “cổng” hẹp mà. Không hiểu sao hai người lại cùng lao vào cổng phụ của trường trong khi bên cổng chính thì thênh thang thế kia, để rồi cùng bị kẹt đến không nhúc nhích được.
– Ay ya…
Xin lỗi tôi không cố ý!!! cô tự giác nhận lỗi, nhìn xuống hai chiếc xe đạp đang bị kẹt rồi quay sang cậu.
– À, không sao. Mình cũng có lỗi mà!!! Xin lỗi ba…chưa nói hết câu, họng cậu đã cứng lại khi quay sag nhìn người bên cạnh là…
Cô cũng tái mặt đi, chỉnh lại kính để nhìn rõ hơn. Cậu cũng không tin vào mắt mình tháo kính ra lau lau rồi đeo lại. Không hẹn mà cùng, cả hai cùng đưa mặt đến gần nhau, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, cố nhận dạng đối phương.
[1s]
[2s]
[3s]
…
[1’]
– A! ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!!/ CON NHỎ SAO CHỔI!!! cả hai không hẹn cùng thốt lên, chỉ tay vào đối phương.
Cả hai cùng nhận ra mình đang là tâm điểm chú ý, nên hai người đành rụt tay lại (cũng giống nhau luôn). Nhưng đôi mắt đằng đằng sát khí của hai bên thì không thu lại được, sau lưng mỗi người như đang có một con sư tử đang khát máu, có thể xổng bất cứ lúc nào.
Hai người mải “ngắm nghía” nhau mà không hề biết đến vị khách không mời mà tới kia.
– E hèm…vị khách kia gắng giọng.
Rất tiếc không có tác dụng.
E HÈM. vị khách hắng giọng to hơn.
– “…”
– Nèk! Cô cậu đang làm hì vậy hả? vị khách tức giận vì thấy mình bị xem như người vô hình.
– CÚT!!! cả hai cùng phán.
…
Xợt nhớ ra chất giọng ồm ồm nhưng cũng đủ chói ai của vị khách không mời. Cô quay lại phía phát ra tiếng nói (đó là ông bảo vệ của trường, nổi tiếng là “đồ tể” của trường Nguyễn Du này. Nhìn cái bụng phệ với tướng đi lạch bạch của ông thì không ai nghĩ ông ta là một võ sư cả. Hơn nữa lại rất có tài “thuần phục” nên từ nhỏ tới lớn già hay trẻ giàu đến nghèo du côn rồi cháu ngoan đều bị ông khuất phục. là vậy thôi nhưng ông là người rất tốt) *ực…xong rồi lần này xong thật rồi, sao giờ*, cô đảo mắt tìm kế. thấy cô có vẻ đang sợ sệt cậu nhìn cô rồi đảo mắt về phía cô đang nhìn. Trước mắt cậu là một người khoảng U45, nước da ngăm đen…*bình thường có gì mà cô ta phải sợ sệt vậy chứ * đó là kết luận của cậu sau một hồi đo ngang ngó dọc trên người ông ta.
– Các cô cậu dạo này gứm nhỉ? Thôi đã bị đuổi thì tôi đi nhá! ông nói khẩy rồi vờ quay lưng bước đi.
– Dạ không bác ơi, cháu…cháu không có ý đó. cô nói với theo. Ông quay lại nhìn cô.
– Không phải ý đó thì là ý gì? Chắc tôi lẩm cẩm rồi nên bị lãng tai nghe lộn chăng!
– Thật mà bác, “cút” là hai bọn cháu đang định lát về rủ nhau đi ăn cút rôti thôi ạ, chứ không có ý nói bác đâu. cô quay sang cậu nở nụ cười nhẹ, nhướn mày ra hiệu. Cậu không hiểu đang đờ ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ khối tội của cậu mà cô bực mình nhưng vì đại nghiệp…nhịn. Cô khoác tay qua vai cậu vẻ thân mật, mấp máy môi:
– Không muốn bị “đồ tể” thì ngoan ngoãn đi.
Rồi cười to, quay về phía ông bảo vệ:
– Đúng không bạn. ha ha ha! không hiểu lắm nhưng cậu cũng làm theo bởi bớt tội còn hơn thêm thù mà, vả lại trước khi đến đây cậu có nghe hơi có tên “đồ tể” thật chắc là ông ta, nên dại gì chuốc họa vào thân.
– Hì…dạ đúng đấy bác ạ. cậu cố nặn ra nụ cười đáp lại, cũng bắt chước khoác tay lên vai cô. Nhìn sang vai mình cô nhăn mặt nhìn cậu *không muốn chết thì bỏ ra*- *sao ăn ý chứ, cô vừa lòng chưa* (hai người đang đấu trí)
Cô nhìn cậu cười hì rồi thu tay mình lại song vờ kéo áo gỡ bàn tay của cậu đang đậu trên vai mình ra.
Ông nhìn hai người lại một lần nữa với ánh mắt dò xét:
– Thật??? ông nghiêm giọng hỏi.
– Hì…cả hai cùng gật.
– Vậy sao lại đứng giữa cổng làm gì hả? ông hỏi tiếp vì thấy hai người đang “kẹp bánh mì”.
– Ơ…ừm…dạ…cô bối rối.
– Dạ tại bọn cháu mải nói chuyện nên đứng quên thôi ạ! cậu lên tiếng đỡ lời thay cô.
Bất ngờ khi cậu lên tiếng, *nãy còn ngây thơ lắm mà…đồ nhái* nhưng cô cũng cười huề theo:
– Aha…Dạ đúng. Đúng đấy bác…ông nhìn cô liếc như ý nói câm ngay.
Nhận được tín hiệu cô ngậm miệng, mấm môi thật chặt, đưa tay lên che miệng lại.
– Thôi được lần này tôi bỏ qua, đừng mong có lần sau. Tôi sẽ “quan tâm” cô cậu đến khi nào tốt nghiệp. Nház! nói xong ông quay lưng cất bước.
Đợi khi bóng ông khuất hẳn cô thở phào nhẹ nhõm:
– Phù…lạnh cả xương sống. cô khẽ rùng mình.
– Cô bị sao vậy, có gì phải sợ ông ta chứ? cậu với giọng ngạo mạn.
– Cậu…hứk. xem ra là cậu là môn đệ mới để sư tỉ chỉ giáo nhé! cô tự hào.
– Câm mồm! Không mướn, ai bảo cô là tỉ tôi vậy? Hão. cậu nạt.
– Ờ. Không cần đỡ phiền, xí. Không dư hơi với cậu nữa, tôi đi. nói xong cô lách xe ra rồi dắt vào bãi. Cậu lủi thủi theo sau, vì vào trước nên cũng ra trước, cô vỗ vai cậu:
– Ê sư tỉ đi nghen đệ! nói xong cô co dò dông thẳng.
– Này. Cô kia có giỏi đứng lại coi! cậu tức đến muốn xịt khói ra mắt mũi mồm tai luôn rồi. (đi đâu cũng gây sự chú ý, hai cái con người này. Chậc chậc)
– Tôi đâu có ngu mà đứng lại. Ủa mà sao nãy giờ không thấy…cô đang chạy thì khựng lại bởi suy nghĩ đó. Đang thắc mắc đảo mắt tìm thứ gì, chợt giật mình.
– Con mắm con. Mày làm gì mà giờ này mới đến hả, tao tìm mày nãy giờ. một đứa bạn vỗ vai cô làm cô quên luôn thắc mắc của mình, nó đứng trước mặt cô. (DƯƠNG KÌ LÂM (nó) – 17t học cùng cô từ đầu cấp II tới giờ, đây cũng là người bạn chí cốt của cô, K.Lâm bị lạc ba mẹ, giờ cô sống tại tu viện Thiên Sứ của các sơ).
– Con quạ. Mày làm tao hú víaaaa…cô đưa vẻ mặt nghiêm trọng ra nạt Kì Lâm.
Sock…*trước h nó có bao h quát mình đâu, mình vẫn đùa thế mà…* Kì Lâm trợn tròn mắt nhìn cô. Cô bước lại sát nó:
– Huhu…tao nhớ mày quá cơ híc híc…cô ôm trầm lấy Kì Lâm làm nó muốn ngột thở.
– Thôi đi mới chửi người ta xong mà. nó vờ giận dỗi, đẩy cô ra.
– Tao sợ…cô giả giọng run run.
Hai đứa không nhịn nổi nữa cười hơ hớ.
– Sao? Nghỉ hè vui chứ. cô lấy lại giọng bình thường hỏi Kì Lâm.
– Ừm…thì vui. Còn mày thì sao?
– Tao á chán lắm, mà quạ để tao kể mày nghe chuyện này…
Tùng tùng tùng tùng…tiếng trống trường vang lên ra hiệu tập trung, giờ làm lễ khai giảng đã tới. Tất cả học sinh đều ùa ra giữa sân trường với tốc độ như bay cũng phải thôi có ai muốn bị lão “cú mèo” (hiệu trưởng) ấy giày xéo đâu. Đương nhiên hai cô nàng cũng không ngoại lệ thế là câu chuyện của cô đành gác lại.
“Thân ái chào các em
…
Tôi xin tuyên bố năm học 20XX – 20XX bắt đầu.”
Rào rào rào…tiếng vỗ tay rộn lên của tất cả h/s cùng giáo viên khi hiệu trưởng dứt lời..
– đây là danh sách phòng học của các lớp:
Phòng 1- lớp 10a1
…
Phòng 120- lớp 12f5
Bây giờ mời các em nhanh chóng đến phòng học nhận lớp và giáo viên chủ nhiệm của mình còn các h/s khối 10 đứng tại sân trường chờ giáo viên chủ nhiệm đến lấy danh sách lớp. thông báo được thầy bí thư của trường truyền đi từ những loa phát thanh.
Cô học lớp 11D3, cả lớp cô đã di chyển về phòng của mình đợi GVCN mỗi đứa tự chọn cho mình một chỗ để yên vị, cô và nó chọn một bàn cuối lớp vì đây là chỗ an toàn nhất mà cô nghĩ. Đúng là lũ quỷ vài tháng không gặp mà bọn nó cứ nhao nhao như ong vỡ tổ, lớp trưởng rồi lớp phó trật tự cũng hòa vào đàn ong đó luôn.
@##$!^&$%$&^&…biết bao câu chuyện đang được phát tán, kẻ nói người nghe đứa ha hả.
ĐÉT…tiếng roi mây của ông thầy Khánh vang lên khiến cả đàn ong quay về tổ. Đứa nào mặt cũng xanh rờn. Đây là ông thầy vật lí, nổi tiếng là phát xít đến cả mấy đứa trường khác nghe danh cũng tái người.
Im lặng, liếc mắt khắp lớp một hồi thầy chống tay xuống bàn, lên tiếng:
– E hèm. Các anh chị thừa biết tôi là ai nên không phải dài dòng giới thiệu nữa. Đồng thời tôi sẽ là chủ nhiệm của các anh chị trong năm học này.
Xẹc. đùng đùng
Tiếng sét + sấm đang ầm ầm vang lên bên tai những con người kia, mắt tối sầm lại khiến họ rơi vào tình trạng “chết lâm sàn”.
(Im lặng)
– Ôi khhông…những lời bàn tán bắt đầu gợn sóng, mỗi lúc một to.
Rầm. tiếng đập bàn vang lên, đôi mắt nửa tên lửa nửa súng ống của ông thầy xuyên qua từng đứa, mặt đứa nào cũng cắt không còn tí máu.
– Lớp ta có bạn mới ông dịu giọng lại sau khi làm ba hồn bảy vía của bọn nó chạy mất.
Bọn nó nhìn theo dáng ông bước ra ngoài không giám chớp mắt, khi ông khuất hẳn sau cánh cửa bọn nó mới giám khẽ thở nhẹ (có ghê đến vậy không ta? Híc híc thật đấy lớp Karin dính chưởng nè, hên là không phải chủ nhiệm).
Cô gục hẳn xuống bàn thở gấp sau một hồi nín thở.
– Tao…đau tim quá…mày ơi! cô nói đứt quãng với Kì Lâm. Nó gật gật đầu đồng tình mặt tái mét.
Thằng Lâm quay xuống bàn hai cô nói (HOÀNG LÂM – cùng với KÌ LÂM được mệnh danh là song LÂM, bố cậu là bác sĩ còn mẹ cậu là một nữ doanh nhân thành đạt):
– Đâu đau chỗ nào để tớ xoa bópppp…cho! Hehe…điệu cười với câu nói cố kéo dài ra ý châm chọc của H.Lâm khiến K.Lâm sôi máu thưởng cho cậu một cái bánh rán thật to
*chát*
Khiến cả lớp đều dồn ánh mắt xuống góc lớp nhìn hai người.
– You win. Như Quỳnh (lớp phó trật tự) ở dãy bên kia cũng quay sang góp vui. Quỳnh nắm tay lại đưa ra rồi bật ngón cái lên gật gù.
Đúng lúc ông thầy quay vào dắt thêm một người nữa, H.Lâm đành quay lên nhưng trong lòng thì đang rất căm phẫn. Dù sợ ông thầy phát xít này nhưng cô không thể nhịn cười *lạ thật thằng nhoz hỏi mình cơ mà, hai cô cậu…hêhê* cô bụm miệng.
– Mày cười cái gì? K.Lâm gắt.
– Giới thiệu với các em đây là học sinh mới của lớp ta. cả lớp đều nhìn ông thầy rồi chuyển tầm ngắm sang người được gọi là h/s mới, người đó cũng nhìn lại gọi là đáp lễ. Còn cô thì vẫn đang ngả nghiêng cười thầm, K.Lâm liếc cô một cái muốn rách mắt rồi cũng nhìn lên h/s mới kia.
– Trần Na Na (cô- TRẦN NA NA, xin giữ bí mật về gia thế con người này để trí tưởng tượng của các bạn tha hồ lướt nhéz), em đang cười gì vậy? ông thầy quát lên làm tim cô ngừng đập.
Cô khẽ nhìn ông rồi lắc đầu.
Sau khi hoàn hồn cô quay sang K.Lâm thấy nó đang cười đắc chí, còn thè lưỡi trêu cô nữa *đáng đời cái tội cười ta*. Na Na định đưa tay béo K.Lâm một cái thì:
– Chào các bạn. h/s mới lên tiếng, nở nụ cười thân thiện, cô quay sang bắt gặp nụ cười đó làm cô khựng lại, trông cô như đang đứng hình vậy *hắn…hắn* (sao cô thay đổi liên tục cách xưng hô với cậu ta thế nhỉ).
– Mình tên là Hoàng Gia Bảo, mình là h/s mới chuyển đến mong các bạn giúp đỡ! cậu nói rồi cúi gập người xuống để thể hiện thành ý. (cậu- HOÀNG GIA BẢO – 18t [tại học trễ 1 năm] là nhị thiếu gia của tập đoàn Hoàng Kim- tập đoàn trang sức lớn, có uy tín cả trong và ngoài nước. Tuy vậy nhưng cậu không muốn sống dựa vào gia đình với cậu tự túc là hạnh phúc nên cậu luôn giấu đi gia thế của mình và thể hiện mình là một người bình thường như bao người khác. Ngoại hình rất bình thường với chiếc kính to sụ che hết nửa khuôn mặt, được mỗi dáng cao ráo khỏe mạnh như các anh đánh bóng rổ. hihi)
Đương nhiên để đáp lại, cả lớp tặng cậu một tràng pháo tay (trừ cô) để hoan nghênh cậu gia nhập vào lớp này. lớp cô được cái rất hòa đồng và đoàn kết.
– Không…không phải chứ? Hắn định ám mình sao. cô lắp bắp chỉ chỏ vào cậu trong khi cả lớp đang lao nhao với anh bạn mới. đương nhiên là ông thầy đã bị lép vế.
Thấy bạn mình không được bình thường K.Lâm đặt tay lên trán cô tay còn lại đặt lên trán mình:
– Không nóng, không lạnh, rất bình thường vậy sao mặt mày đỏ vậy?
Không phản ứng
– Này! nó lay nhẹ cô.
Vẫn không phản ứng
Nó đành nhìn theo hướng cô đang nhìn rồi cười khẩy.
– A nàng mê chàng rồi chứ gì? Haha cô cười khoái chí quên luôn cả ông thầy phát xít kia.
– IM LẶNG! ông thầy lại quát, nụ cười + suy nghĩ của K.Lâm bị dập tắt hẳn. – Bảo! Em hãy chọn một chỗ cho mình.
Cậu đảo mắt khắp lớp, giờ cậu mới nhận ra sự có mặt của cô hơn nữa lại đang ngùn ngụt khói thế kia. Thoáng rùng mình cậu nghĩ *không biết sáng nay mình bước chân nào ra trước không biết, đi đâu cũng gặp con nhỏ sao chổi này là sao? Híc…mà mắc mớ gì phải sợ con nhỏ đó chứ, từ đầu tới giờ toàn nó gây chuyện chứ bộ* lấy lại vẻ tự tin cậu đảo mắt lại một vòng nữa, nhíu mày nhẹ rồi bước về phía cuối lớp dừng lại ở cạnh bàn của cô. Khiến cô Sock tập 2:
– Mình ngồi ở đây được chứ? K.Lâm hớn hở định trả lời được thì bị cô chặn lại.
– Không. cô quát to.
– Tại sao? là tiếng của ông thầy hỏi. Lúc này cô nhận ra mình đã hành động quá lố, cô cố thu lại cảm xúc.
– Dạ tại em thấy bạn bị cận nên em sợ bạn ấy ngồi bàn cuối sẽ không nhìn rõ ạ! cô nói điệu chảy nước làm bộ quan tâm.
Ông thầy nghe vậy nhìn sang cậu.
– Cám ơn bạn đã quan tâm. cậu đá đểu. –Nhưng mình không sao, trước đây mình vẫn ngồi ở bàn cuối mà, hì hơn nữa mình cao thế này ngồi trên thì chắn hết tầm nhìn của các bạn khác mất.
Cô nhìn quanh lớp xem phản ứng của mọi người, ai nấy đều gật đầu tán thành. Bực bội cô khoanh tay trước ngực nghiến răng trèo trẹo.
– Thôi được rồi quyết định vậy nhé. Còn nữa ban cán sự lớp vẫn như cũ. Lớp trưởng, xuống bảng tin chép thời khóa biểu cho các bạn. ông thầy ra lệnh rồi xách cặp cất gót.
Hai cô cậu vẫn đang gầm gừ quắc mắt nhìn nhau.
K.Lâm nhận ra tình hình không ổn, nó nhảy ra giữa hai người bắt chước kiểu xua tay của các trọng tài bóng đá.
– Xịt tóp mỡ, hai anh chị định nhìn nghía nhau đến bao giờ đây? Vào chỗ chép thời khóa biểu đi kìa. nói xong K.Lâm đẩy cô vào góc trong cùng, nó ngồi giữa rồi đến Bảo ngồi ngoài cùng, nó hỏi Bảo bao nhiêu điều khiến cu cậu cứ hết gãi đầu rồi lại gãi tai. Hành động của K.Lâm khiến hai chiến binh của chúng ta bớt bốc hỏa hơn nhưng lại khiến một người khác tức muốn nổ mắt *làm gì có đứa con gái nào thấy trai thì tươm tướp tươm tướp như vậy chứ* (các bạn đoán thử là ai?).
Ra về
– Này! Na na…nó gọi nhưng cô vẫn lao đi.
– TRẦN NA NA!!! Đứng lại. cô đứng lại giậm chân mạnh xuống đất.
– Mày làm gì mà đi như tên lửa vậy? hộc hộc. nó hơi mệt vì phải chạy theo cô.
– Tên khốn sao hắn cứ ám tao vậy không biết, lần nào gặp hắn tao cũng xui xẻo. bức xúc cô đá tung viên sỏi dưới chân.
– Đâu? Đâu? Tên nào? Chỉ tao coi? Tên nào mà cả gan giám chọc đến mụ phù thủy Simla của chúng ta hả? K.Lâm vừa hỏi vừa giả bộ ngó ngang chạy dọc tìm tên đó.
– Bộ trông tao ác quái lắm hả??? cô quát
Nó lắc đầu rồi lại gật đầu.
– Là ý gì? cô trợn mắt nhìn nó.
– Hìhìhì…bình thường thì không nhưng giờ thì y đúc. K.Lâm lùi về sau rồi trả lời.
– Mày…hứk. cô quay ngoắt sang phía khác.
– Thôi nào con nít đâu mà dỗi với hờn không biết. Hềhề giờ thì kể cho chị em nghe đi nào. K.Lâm thoáng nhìn qua mặt cô rồi ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây kia.
Cô cũng ngồi theo rồi kể lại mọi chuyện cho nó nghe:
– @@#$$#…#$%^^^$#…đó là vậy đó đã thế còn đòi ngồi với tao nữa, coi có điên không hả? cô vừa nói vừa diễn tả hành động để minh họa.
– HA ha hahaha hahahaha…!!! Một tràng cười giòn rụm vang lên. Nhưng không phải là của hai nàng. Thủ phạm chính là H.Lâm, thì ra nãy giờ cậu núp sau gốc cây nghe lén câu chuyện của hai cô. Hai cô thì ngây ra như vịt không hiểu khoai tây gì cả.
– Cái đồ cút lủi kia, có gì vui sao cười? tự niên lủi ở đâu ra cười như chưa bao giờ được cười vậy. K.Lâm không nhịn được khi thấy điệu bộ của H.Lâm, nó lại gần cậu chống nạnh nói. H.Lâm cố thu lại điệu cười nhưng miệng vẫn cứ ngoác ra, đến khi nó giơ tay hình cái bát ra cậu mới thôi.
– Ay ya…tỉu mụi thiệt là…haha! Cái đó gọi là duyên phận đó bít chưa Tí à không Na Na cô nương? H.Lâm đi tới gần Na Na cười, giả giọng nói giống trong phim trưởng Hồng Kông chỉ giáo cô.
– Hì…cái miệng xinh ơi là xinh, xinh lắm cơ sao toàn nói những lời khiến người ta nóng máu nhể? cô làm điệu dễ thương.
H.Lâm đưa tay lên cằm xoa xoa vẻ đầy tự hào, nhưng được không lâu cậu nhanh chóng hiểu ra ý cô nói chạy lại vuốt vuốt lưng cô để cô hạ hỏa.
– Âý ấy đừng nóng đừng nóng! Hềhề…nghe tớ nói đã! Này nhá: lần một thì gọi là trùng hợp lần hai thì gọi là có duyên còn lần ba là xác nhận số phận rồi còn gì!!! Hìhì hiểu chưa?
– Chưa!!! cả hai nàng đồng thanh khiến chàng suýt té ngửa.
H.Lâm gõ nhẹ vào trán hai cô rồi hất cặp ra sau nói tiếp:
– Ngố thế!
– Cậu bảo ai ngố hả? K.Lâm xoa trán nói.
– Nhớ lại đi hai tiểu thư của tôi!
– Ai là của cậu nhể? K.Lâm lại chen ngang.
– Bà có im cho toi nói không hả? H.Lâm gắt.
– Sao tôi phải im chứ? K.Lâm cãi lại.
– IM CHO CHIM NÓ NGỦ!!! lần này cậu nóng thật. K.lâm đành nghe vậy.
Cậu không thèm để ý tới K.Lâm nữa ngoắt sang Na Na.
– Cậu không nhớ sao? Lần một là hai người gặp nhau ngoài đường đúng không? H.Lâm vừa nói vừa đưa một ngón tay ra.
Cô gật đầu nhẹ.
– Lần hai là ở trường nhá! không chờ phản ứng của cô H.Lâm tiếp
– Lần ba là ở lớp nhá! Đủ để xác định chưa? cậu nói xong nháy mắt nghịch ngợm.
– A tao hiểu ý thằng cút rồi! Đủ ba lần để xác định rồi, khoảng cách ngày càng rút ngắn: từ ngoài đường đến trường rồi tới lớp. K.Lâm vừa nói vừa đưa hai ngón tay gần lại nhau.
– Giờ lại còn cùng chỗ nữa chứ. Hehe H.Lâm tiếp lời
Song Lâm nhìn nhau nháy mắt rồi cả hai cùng cười, quên đi mối bốc đông của cả hai, quên luôn có một con mắt sắc như dao cạo đang nhìn hai người.
– SONG LÂM…!!! cô rít qua kẽ răng.
Song Lâm của chúng ta bình thường chí chóe hạch họe là thế vậy mà giờ đoàn kết dữ, H.Lâm kéo tay K.Lâm dọt thẳng 36 kế chuồn là thượng sách mà.
– Hai đứa sâu mọt đừng để ta bắt được các ngươiiiii…cô tức giận đuổi theo sau.
Dù được mệnh danh là hỏa tiễn nhưng cô không tài nào đuổi kịp cặp “trai tài gái sắc” kia được.
– Đứng lạiiiiiii…!!!
======
Hôm sau…
Trong lớp
Phịch
Cậu vứt cặp lên bàn.
– Xích vào! cậu nói vẻ lạnh lùng.
Cô đang nằm thườn trên bàn vờ ngủ như không nghe thấy.
– Xích!
Cô vẫn vờ như không nghe
– Có xích không thì bảo? cậu quát to.
Lúc này cô mới bật dậy:
– Không thích. Thì sao?
– Cô…
Đúng lúc K.Lâm tới, nó vội chạy lại cản hai người khi nhìn thấy hai vẻ mặt đang dần cháy đen kia.
– Ủa sao hôm nay hai cậu đến sớm vậy? Thôi vào chỗ nào sao cứ đứng mãi thế? K.Lâm đánh trống lảng giúp hai người, miệng nói tay làm nó đẩy Na Na vào trong rồi tới nó ngồi thấy Bảo vẫn đang đứng K.Lâm kéo cậu ngồi xuống.
Một ngày trôi qua không có gì đáng kể. Cũng đúng thôi cả buổi học lẫn lúc xuống căng tin ăn trưa K.Lâm toàn rôm rả với cậu thì lấy đâu ra lúc cho hai người “đá gà”.
– Ê Lâm! đạp xe trên đường đi học về cô gọi K.Lâm.
– Gì? K.Lâm hớn hở trả lời.
– Tao thấy mày với hắn có vẻ hợp gu nhỉ?
– Hắn?…à Bảo á? Tao thấy cậu ta cũng ok mà sao mày ghét Bảo dữ vậy?
– Ok cái con hị á! cô bỉu môi chê.
– Ờ cứ ở đó mà chê đi, ghét của nào trời trao của đó à. Hehe K.Lâm hất mặt về phía cô.
– Nói người chi bằng nói mình đi bạn! cô đá đểu lại.
– Tao?…nói gì? K.Lâm không hiểu ý cô.
– Tao thấy cậu H.Lâm nhà ta quá OK luôn vậy sao có người còn chê kìa. Còn là hotboy của lớp nữa chứ. Hehe cô quay sang K.Lâm cười đểu.
– Sao cứ lần nào mày “đá” không lại tao thì lại lấy thằng cha đó ra uy hiếp vậy hả? K.Lâm dừng xe lại nói, cô cũng dừng theo.
– Hềhề…ghét của nào trời trao của đó. cô nói xong nháy mắt với K.Lâm một cái rồi dọt thẳng.
– Đồ con “nợn” mày chết với tao. K.Lâm đuổi theo cô.
……
Tại biệt thự Hoàng Gia, một căn biệt thự lớn với kiến trúc Đông Tây kết hợp mang cả âm hưởng xưa + xu hướng hiện đại tạo nên một tuyệt tác vô song. Một chàng trai từ cổng dắt xe đạp vào.
– Thưa nhị thiếu gia mới về. những người làm cúi đầu chào cậu.
Đó là cậu- Gia Bảo.
Cậu dắt xe vào gara cất xe rồi ra ngoài hỏi người làm:
– Bà tôi đâu?
– Thưa thiếu gia, bà đang trong phòng sách ạ. người làm kính cẩn đáp.
Nhận được câu trả lời cậu bước đi nhưng khựng lại quay về phía người làm lúc nãy.
– Tôi đã bảo đừng gọi tôi là thiếu gia hay thiếu phụ gì nữa rồi mà. Nhớ đó ai còn mở miệng gọi kiểu đó một lần nữa thì đừng trách tôi. cậu làm mặt lạnh nói rồi bước đi khiến những người làm chỉ biết nuốt nước miếng nhìn theo.
Cậu lên phòng tắm rửa rồi từ tốn đến phòng đọc sách nơi bà cậu đang thư giãn. Tới cửa phòng cậu đưa tay gõ cửa.
– Bà! Là con, con vào được chứ? cậu lên tiếng hỏi.
Trong phòng, bà tháo chiếc kính, đặt quyển sách đang đọc dở úp xuống bàn.
– Vào đi con. bà trả lời.
Cậu mở cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế tựa bắt chân hìng chữ thập ngả người ra sau, đối diện với bà cậu.
– Sao rồi? Buổi học đầu tiên thế nào cháu? Bà cậu mở lời, cười hiền.
– Dạ bình thường. cậu trả lời ngắn gọn.
– Tốt. bà cậu nói rồi đưa tách trà đang nghi nghút khói lên uống.
– Cháu đã 18t cũng đã làm theo ý bà giờ thì bà hãy thực hiện lời hứa với cháu đi chứ! cậu nhìn thẳng vào mắt bà nói mạnh.
– Được! Bà đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Mà cháu không thắc mắc tại sao bà lại bắt cháu về Việt Nam chuyển đến trường đó sao? bà đặt tách trà xuống bàn, nhìn cậu hỏi.
– Cháu không quan tâm, học ở đâu chả giống nhau.
Bà cười nhẹ rồi gật gật đầu.
– Đó là do cháu nói nhé, đến sau này đừng trách bà không cho cháu biết.
Suy nghĩ một chút về điều bà vừa nói, nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua bởi việc cậu quan tâm bây giờ chỉ có chuyển nhà mà thôi.
– Cháu biết rồi, vậy chiều nay cháu có thể dọn luôn được chứ? cậu hỏi nhưng giống đang khẳng định hơn.
– Ừm…mà cháu chắc là không hối hận chứ?
– Chắc. cậu trả lời chắc nịch.
– Còn nữa, bà không được sai người theo dõi cháu, cũng không được can thiệp vào việc của cháu nữa.
– Bà biết rồi.
Nhận được lời hứa mình cần, cậu đứng dậy định mở cửa ra ngoài nhưng cậu quay lại…đến gần bà chống tay xuống bàn.
*chụt*
Cậu hôn lên má bà một cái.
– Bà đừng nhớ cháu quá mà ốm nhé. cậu nói rồi cười nụ cười nửa miệng.
– Haha…cái thằng nhóc này. bà cười rồi đưa hai tay lên bẹo má cậu. –Nếu biết lo cho bà thì lâu lâu nhớ về ăn cơm với bà già đau khổ này biết chưa!
Cậu không nói gì chỉ cười rồi quay gót bước đi.
Đằng sau nụ cười ấy che giấu đi một nỗi buồn không tên trong lòng cậu.
Bước ra ngoài cậu đứng dựa vào cánh cửa một lúc mới về về phòng. Cậu chỉ lấy những thứ cậu cho là cần thiết xếp vào vali rồi khóa lại. dọn xong cậu nhìn lại căn phòng một lần nữa để niệm lại kí ức xưa.
*những lần đùa cùng mẹ…, rượt đuổi cậu anh trai nghịch không kém mình…, những lần cùng mọi người chơi trốn tìm cậu đều trốn trong chiếc tủ quần áo kia…, …* Cậu đứng dậy tiến lại phía cửa sổ, cánh cửa sổ đủ lớn để cậu nhìn xuống khoảng sân rộng lớn, trong đó là những cây trước đây mẹ, ba, hai anh em và người bà đáng kính cùng trồng cùng chăm sóc. Giờ cây vẫn còn đây nhưng người thì…cậu khẽ đưa tay gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má cũng như gạt đi thôi không nghĩ nữa về quá khứ đau thương ấy.
Cậu lấy lại phong thái xách chiếc cặp xuống dưới nhà kêu người làm đưa đồ đến phòng trọ nơi cậu thuê, chỗ đó vừa gần trường gần nhà. Cậu định lát sẽ đi xe đạp tới đó sau giờ cậu phải gặp một người nữa.
Cậu đi vào bếp nơi có một người phụ nữ đang cặm cụi nấu ăn.
– Zú! nghe tiếng cậu gọi bà giật nảy người.
– Trời cậu làm tôi hết hồn. bà nói rồi đánh nhẹ vào người cậu.
– Hềhề…cậu cười trừ.
Nhìn xuống đĩa gà quay zú đang xếp cậu rón một miếng vào miệng.
– Woa…zú là số một! cậu đưa tay ra bật ngón cái lên tấm tắc. Nói xong cậu rón thêm miếng nữa.
– Sau này con không được ăn do zú nấu nữa rồi! cậu nói xong vặn vòi nước rửa tay.
Zú đặt đũa xuống hỏi lại:
– Cậu đi thật sao? Còn bà nữa mà, bà rất thương cậu lỡ bà nhớ cậu quá mà sinh bệnh thì…
– Còn có zú nữa mà, sau này con nhờ vào zú cả. Zú chăm sóc bà hộ con, nhớ…không để cậu nói tiếp zú chen vào.
– Thôi được rồi, tôi biết mà đó là bổn phận của tôi cậu không phải lo cứ yên tâm học hành đi.
– Con cảm ơn zú! cậu nói xong nắm lấy tay zú. –Thôi con đi đây! Có chuyện gì zú nhớ báo con biết liền nha! Zú giữ sức khỏe nhé! nói xong cậu đeo cặp vào bước đi. Zú vẫn nhìn theo dáng cậu, đi gần đến cửa cậu quay lại;
– Zú…zú vẫn đang nhìn cậu. – Anh con…hiểu ý cậu zú gật đầu cười hiền.
Dù sau lần ấy (cách đây 10 năm) hai anh em cậu không còn thân thiết như xưa, hai người trở nên khắc khẩu, xa cách nhưng họ vẫn rất quan tâm đến nhau dù họ không biểu lộ nhưng tất cả những vệc họ lặng lẽ làm vì nhau đã nói lên điều đó.
Lần này cậu không chần chừ nữa mà rảo bước nhanh ra khỏi nhà. Cậu vào gara định lấy xe thì không thấy đâu nữa, cậu ngó quanh tìm thử thì có tiếng người vang lên:
– Lên xe đi, anh bảo họ chở xe cậu đến đó luôn rồi. một người con trai khoảng 21t với nước da trắng khuôn mặt khôi ngô anh tuấn đang đứng dựa vào chiếc xe hơi cạnh mình (HOÀNG GIA HUY- anh cậu, là một người lạnh lùng cứng rắn, chững chạc rất cương quyết lại rất thương em trai mình dù không bao giờ thể hiện ra ngoài, anh chưa một lần yêu cũng không muốn yêu vì Bảo. Anh chỉ muốn lo cho cậu đến khi nào cậu trưởng thành thật sự, anh luôn nhủ: mẹ đã tin tưởng gửi cậu lại cho anh, anh phải chăm sóc cậu thật tốt).
Cậu cũng muốn bước tới nhưng chân không thể nhấc được, cậu dọn ra ngoài ở cũng vì không muốn ai lo lắng cho mình, không để ai vì bảo vệ cho cậu mà xa cậu một lần nữa. Cậu rất vui khi anh trai tiễn mình dù anh ấy rất bận, bận đến cơm còn quên ăn nước cũng quên uống.
– Cám ơn! Không cần, tôi đi xe buýt cũng được. cậu tỏ ra lạnh lùng.
– Lên đi. anh nói nhưng giống đang ra lệnh, anh không nói gì nữa mà mở cửa xe rồi ngồi vào.
Cậu đứng đó nhìn anh cậu nhưng cũng bước lại, lên xe ngồi. Cậu đã yên vị xong mà mãi anh cậu vẫn chưa cho xe chạy.
– Sao? Không đi ah? cậu nhìn về phía trước nói.
– Thắt đai an toàn vào! anh cậu lại nói như ra lệnh.
Cậu nhìn lại mình, đúng là chưa thắt thật cậu vội kéo đai thắt vào. Lúc này anh cậu mới cho xe chạy.
Trên đường đi không ai nói câu nào chỉ im lặng, anh cậu tập trung lái xe còn cậu thì chỉ nhìn về phía trước. Đến nơi anh dừng xe, cậu tháo đai an toàn định mở cửa xuống xe thì anh cậu lên tiếng:
– Lâu lâu nhớ về thăm bà! vẫn vẻ mặt lạnh như sắt.
– Tôi biết. cậu mở cửa một chân đặt xuống đất anh cậu lại nói tiếp.
– Đừng thức khuya quá.
– Tôi biết. cậu vẫn trả lời cộc lốc, xuống khỏi xe định đóng cửa anh cậu nói vội theo.
– Chú ý ăn uống, đi đứng cẩn thận, …giữ sức khỏe. anh nói một hơi rồi nhìn lại cậu. – Vào đi, trời nắng.
– Cám ơn! cậu nói nhỏ rồi đóng cửa xe lại. đợi cậu vào nhà hẳn chiếc xe mới vụt đi.
Cậu mở cửa phòng rồi gieo mình xuống chiếc giường êm ái đánh một giấc tới chiều.
Cậu không phải dọn dẹp gì nữa vì đã có người đến lo trước cho cậu, đó là ngừơi do anh cậu- Gia Huy sai tới.
…
Tonight
We are young
So let’s set the world on fire
We can burn brighter
Than the sun…nhạc chuông điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy.
– Tao nghe
– …
– Ủa H.Lâm hả?
– …
– Thì tên Lâm nên nhầm…hề
– …
– Thôi tối rồi tôi không đi đâu lười lắm
– …
– Kem á?
– …
– Nhưng mà
– …
– Ok!!! Coi như tui làm phước cho cậu bé lọ lem vậy.
Là H.Lâm gọi rủ cô đi ăn kem, cậu rủ cô cốt là để nhờ cô rủ K.Lâm đi cùng vì cậu sợ nếu cậu rủ nó sẽ không đi (cô giống bà mối quá). Cô bấm số điện thoại của K.Lâm gọi cho nó
016xxxxxxxx
– Đi ăn kem với tao không?
– …
– Đi đi mày muốn mum bao nhiêu tao chiều hết (đâu phải tiền của cô mà sợ)
– …
– Ừm lát gặp. Bye!
Không cần nói địa chỉ hai người cũng biết là ở đâu vì đã cùng đi với nhau 5 năm rồi mà. Cô mặc chiếc quần lửng, áo thun cột tóc đuôi gà cao, đeo lại chiếc kính rồi xỏ dày đến chỗ hẹn.
– Na Na ở đây! H.Lâm giơ tay vẫy gọi cô.
Thấy H.Lâm cô cũng đưa tay lên vẫy lại rồi chạy đến chỗ đó.
– Đến lâu chưa? cô ngồi xuống ghế hỏi.
– Hì…cũng mới. H.Lâm gãi đầu.
Cậu chưa bao giờ biết bối rối là gì vậy mà giờ mặt đang ửng dần lên, trông bộ dạng cậu cô phì cười.
– Ha ha hahaha, haiz…có phải khi yêu người ta toàn như khờ đi không hả? Trông bình thường tự tin là thế vậy mà giờ lại…haha. H.Lâm nhà ta cũng dại đi vì yêu rồi.
H.Lâm chỉ cười trừ, nói trúng tim đen rồi cậu còn biết nói gì nữa chứ. Hai người lại tám, mặt cậu cũng đang dần trở về trạng thái cũ. Đột nhiên khuôn mặt cậu dần cứng lại mặt đang biến sắc, răng nghiến trèo trẹo nhìn ra phía sau cô. Cô nhìn cậu thấy lạ đưa tay huơ huơ trước mặt cậu nhưng không phản ứng, cô quay lại phía sau mình- hướng H.Lâm đang nhìn. Cô cũng bất động giống H.Lâm chắc người cô có bao nhiêu máu hiện giờ đang tập trung tại khuôn mặt cô hết khiến nó đỏ rực, nhìn theo hai con người đang tiến gần lại bàn mình. Hai người ngồi tự nhiên xuống ghế cùng H.Lâm và cô.
– Đợi tao lâu không? một cô trong hai người lên tiếng- đó là K.Lâm.
– …
Thấy thái độ của hai người lạ lạ thoáng đầu không hểu nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề khi thấy hai người đang chăm chú nhìn vị khách còn lại không mời mà tới kia, K.Lâm giải thích:
– Ờm…à…nãy tao gặp Bảo đang đi dạo một mình nên tao rủ đi chung cho vui.
H.Lâm đang rất bức xúc bởi người được K.Lâm rủ là Bảo chứ không phải là mình, đã thế còn khoác tay cậu đi vào nữa. Nhưng không thể để mất hình tượng được, không thể để K.Lâm cho mình là nhỏ nhen, không thể để mình lép vế trước Bảo được. H.Lâm trở về trạng thái bình thường, cố nặn nụ cười hoàn mĩ nhất.
– Trùng hợp nhỉ! H.Lâm nói nhỏ. Còn cô thì đang bốc hỏa, Bảo cũng chỉ ngồi nhìn mọi người.
– Ừm…! K.Lâm bình thản trả lời. – Chả lẽ mọi người định ngồi vậy mãi ah?
H.Lâm thấy hơi ngại vì phải để nó nhắc cậu đỡ lời.
– Ờ đúng đấy gọi kem đi chứ nhỉ, mọi người ăn kem gì nào? H.Lâm hỏi rồi đưa ly nước lên uống.
– 1 socola. K.Lâm cười tít mắt trả lời.
Bảo thì không biết gì nên chỉ thấy bình thường bởi đó là chuyện bình thường, nhưng H.Lâm với Na Na thì cứ trố mắt nhìn nó. Bình thường nhỏ này ăn kem một lần ai thấy cũng phải té ngửa vậy mà giờ lại “khiêm tốn”. Phải chăng là có Bảo?
H.Lâm đang uống nước nghe nó nói cậu phun hết vào mặt Bảo, ho sặc sụa.
Cô phì cười, sung sướng và thầm cảm ơn H.Lâm đã thay cô hành đạo. K.Lâm vội vàng lấy khăn giấy lau cho Bảo, H.Lâm ngại đến tím mặt.
– Xin lỗi xin lỗi cậu tôi không cố ý! H.Lâm rối rít.
– Ờ…không sao, đâu phải cậu cố ý. Tôi vào nhà vệ sinh một lát nha. nói xong cậu đứng dậy đi.
Cô vẫn đang cười nắc nẻ nhưng nhận được ánh mắt cắt kéo của K.Lâm cô đành nín cười.
– Cậu sao vậy hả? sao lại phun nước vào người Bảo? K.Lâm tức giận quát H.Lâm.
– Con này, H.Lâm bảo là không cố ý rồi còn gì? Mà cũng tại mày, đang không dẫn hắn đến làm gì, lại còn làm bộ ủy mị nữa. ĐIÊU! ĐIÊU!!! cô bỉu môi trách K.Lâm.
H.Lâm không nói gì chỉ lặng yên chờ thái độ của nó.
– Có sao đâu, tao thích vậy được không? K.Lâm gắt lại.
Thất vọng, H.Lâm bần thần đứng dậy.
– Thôi mình về trước, các cậu ăn kem vui vẻ nhé…! H.Lâm nói nhanh rồi quay lưng bước đi.
Bất ngờ trước thái độ của H.Lâm vì chưa bao giờ cậu hành xử như thế kể cả 5 năm học chung rồi, H.Lâm không phải là người dễ bị đả kích, ngay cả lúc K.Lâm nói nó có boyfriend cậu vẫn không tỏ thái độ. Chả lẽ nào chỉ vì phun nước trúng hắn mà cậu ta lại ngại đến mức bỏ về…
Không suy nghĩ thêm cô theo H.Lâm ra ngoài để lại K.Lâm và cậu ở lại. Ra khỏi quán kem cô thấy H.Lâm đang bứơc đi thất thểu trên đường, không biết sao giờ cô lại thấy buồn cười, không biết đây có phải là thằng bạn không sợ trời cũng không sợ đất (chỉ sợ mỗi K.Lâm) mà cô biết không nữa?. Cất cái nụ cừơi ấy đi chạy đến vỗ vai H.Lâm.
– Nè sao lại bỏ đi vậy hả?
H.Lâm vẫn bước đi mặt cúi gằm xuống, cô bực mình vì cậu ta giám phớt lờ mình kéo tay cậu lại đứng trước mặt cậu nói:
– Tôi đang nói chuyện với cậu đó có nghe không?
H.Lâm đứng lại nhưng vẫn không nói gì, cô chống nạnh đi một vòng quanh cậu rồi dừng lại trước mặt cậu.
– Đừng nói với tôi là cậu sợ hắn nha? cô nhìn H.Lâm chằm chằm.
– Chứ cậu bảo tôi phải làm gì? Chưa bao giờ K.Lâm đối với ai giống vậy cả! H.Lâm giờ mới lên tiếng.
*ủa…là sao? A hà thì ra đây là lí do sao chú nó bỏ về* (ý cô là H.Lâm sợ Bảo vì lỡ phun nước vào mặt cậu, Sợ cậu tính sổ nên mới bỏ về) bắt được thóp H.Lâm cô lên giọng.
– Chả lẽ cậu dễ dàng bỏ cuộc vậy sao? cô nheo mày hỏi.
H.Lâm không trả lời lại cúi gằm mặt xuống.
– Dưới đó có gì hay lắm sao cứ ngắm vậy?
Có lẽ tôi đã nhìn lầm cậu, vậy mà nãy tôi còn đang mừng thay nó vì có người như cậu yêu nó. Chắc kiểu này tôi phải đi đổi kính cho tăng độ lên mới được. Haiz…
H.Lâm im lặng một chút rồi nói:
– Cậu có cận đâu mà đòi tăng độ. câu trả lời của cậu khiến cô sững người, cô quên mất H.Lâm biết cô không bị cận.
Cô hắng dọng chỉnh lại kính.
– E hèm…thôi bỏ đi không hơi đâu nói với thằng bờm @ như cậu nữa, bye. ra vẻ thất vọng cô nói xong bỏ đi một mạch.
Nhưng đi được một đoạn thì cô xợt nhớ lại còn hai người đang trong quán kem. *không được mình không thể để hắn mãn nguyện được* nghĩ vậy cô lập tức quay lại quán kem với tốc độ hỏa tiễn.
Tới nơi cô đẩy cửa vào nhìn quanh, thấy hai người vẫn đang ngồi đó, không ngần ngại cô tiến tới. Cậu có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, còn K.Lâm thì thấy cô liền làm mặt giận dỗi quay đi hướng khác.
– Híc…cô cười khảy quay sang phía K.Lâm đang nhìn, bước qua đứng trước mặt nó. *chu choa còn giám giận mình nữa*
K.Lâm lại đổi tư thế ngồi quay sang hướng khác, cô lại bước theo. Cứ thế đến hai lần nữa. Cô cáu thất sự, cô quyết định không bước theo nữa. Cô giật vai K.Lâm quay lại hướng mình búng vào trán cô một cái.
– Ui ya…đau!
– Nhỏ còn biết đau ah? Nhỏ cũng được quá hen. Giám tỏ thái độ hả? Có muốn biết thái độ thật sự hok nhỏ? cô nhướn mày nói.
– @#$#$%^^*…
Hai nhỏ lo giận dỗi mà quên mất rằng có một người đang nhìn mình nãy giờ.
Trước giờ cậu chưa thấy đôi bạn nào lại tự nhiên đến vậy. Hiếm khi có phim xem, cậu ngồi im hết nhìn cô rồi lại nhìn nó.
Hai người chí chóe xong lại cười hòa. Đúng là họ sinh ra để làm bạn thân của nhau, nhìn hai đứa nó tự nhiên cậu thấy hơi ghen tị.
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever…điện thoại của K.Lâm đổ chuông, nhìn vào màn hình điện thoại sắc mặt nó dần biến sắc nhưng cũng bắt máy.
– Dạ…con nghe thưa sơ
– …
– Dạ con đang trên đường về ạ K.Lâm vừa nói vừa đưa tay chỉ vào mình rồi chỉ ra cửa ý nói nó phải về, vẫy chào hai người rồi nó chuồn lẹ.
Cô gật đầu lia lịa bởi cô biết goàn cảnh của K.Lâm, còn cậu thì không nói gì.
– Vâng! Thật…
K.Lâm đã đi ra khỏi quán mà cô và cậu vẫn đang còn nhìn theo. Thấy cậu cứ nhìn theo K.Lâm cô gắt:
– Mắt rớt rồi kìa.
– Bộ mắt tôi rớt thì mắt cô còn nguyên vẹn chắc?
– Cậu…xí. cô nói xong đứng dậy bỏ về.
Ngồi trong quán cũng khá dễ chịu, lại có những bản hit w- pop cho cậu nghe (thể loại nhạc cậu thích nhất) nên ngồi thêm một lúc lâu nữa cậu mới về. Cậu vừa kéo ghế đứng dậy thì một nữ phục vụ chạy đến:
– Thưa anh, của anh hết 315.000đ.
Cậu tròn mắt không hiểu phục vụ đang nói gì, nãy giờ cậu chỉ gọi một ly cafe vậy sao lại nhiều tiền đến vậy.
– Chị ơi, chị có nhầm không ạ? Nãy giờ tôi chỉ gọi 1 cafe thôi mà. cậu nói xong chỉ tay xuống ly cafe đang còn trên bàn.
Nữ phục vụ nhìn xuống bàn thấy đúng thật rồi nhìn lại hóa đơn trên tay mình, một duỗi danh sách dài:
“Kem…
Nước…
Bánh ngọt…”
– Nhưng trong hóa đơn ghi rõ ràng mà. nữ phục vụ nói chắc rồi đưa hóa đơn cho cậu xem.
Cậu cầm hóa đơn đọc xong mà choáng váng.
– Những thứ này không phải tôi gọi mà, chị nhầm rồi. cậu nói xong đưa lại hóa đơn cho nữ phục vụ rồi bước đi.
– A…anh gì ơi có cái này. nữ phục vụ chạy theo cậu –Tôi quên mất.
“cám ơn cậu nhiều!!!. Hihi
TRẦN NA NA”
(cũng anh hùng wá còn kí tên để lại danh tính nữa)
Cầm tờ giấy tiện lợi có lời nhắn của cô để lại trên tay, cậu tức muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng muốn về thì phải thanh toán mới được về, hết cách cậu đành móc ví ra trả tiền.
Nhưng…ví cậu không mang, móc mãi mà chỉ có vẻn vẹn 50 000 trong túi, vì cậu nghĩ chỉ đi dạo thôi thì cần gì mang tiền nhiều. Cậu vò đầu bứt tóc hết rờ túi này lại đến túi khác nhưng không có, xui xẻo điện thoại cũng không mang. Nữ phục vụ thấy điệu bộ của cậu hiểu liền là cậu không có tiền trả, cô trề môi:
– Sĩ diện hão, nhìn cưng trông cũng ngon đấy sao lại đi ăn quỵt thế hả? đã không có tiền mà còn bày đặt bao gái. Xí…! nữ phục vụ thay đổi thái độ 180 độ, đưa đôi mắt khó chịu nhìn cậu.
– Này chị ai nói tôi bao gái vậy hả? Mà tôi ăn quỵt của chị bao giờ? cậu trừng mắt nhìn nữ phục vụ khiến cô hơi dợn.
Cậu đang bực bội, nữ phục vụ còn thêm dầu vào lửa, lại còn nói cậu bao gái nữa (cậu có xem cô là con gái đâu, hơn nữa nếu có bao ai thì cậu thà bao con khỉ còn hơn).
– Thôi không nói nhiều, cậu thanh toán đi. nữ phục vụ xòe tay ra trước mặt cậu.
– Tôi…tôi không có! cậu ngượng ngạo trả lời.
– KHÔNG CÓ??? nữ phục vụ nhắc lại lời cậu.
Cậu không nói gì chỉ móc túi không ra cho nữ phục vụ xem, đúng là cậu nói thật.
Nữ phục vụ nheo mày lại nghĩ gì đó (cô nghĩ trong nhà bếp đang thiếu người rửa bát đĩa). Suy nghĩ xong nữ phục nói.
– Thôi được rồi cậu đi theo tôi. nói xong cô đi vào bếp.
Cậu không biết sẽ như thế nào nhưng giờ còn cách nào khác nữa chứ, cậu đành lẽo đẽo theo sau.
– Làm đi. nữ phục vụ đó đưa cho cậu chiếc tạp giề rồi hất mặt về phía đống bát đĩa đang chất cao như núi kia.
– Làm gì ạ? cậu ngây thơ hỏi lại.
– Rửa bát chứ làm gì?. nữ phục vụ đó phán.
Cậu nhìn lại đống bát, nhìn nữ phục vụ rồi chỉ tay vào mình.
– Tôi sao?
– Bộ ở đây còn người nào ăn quỵt nào khác nữa sao? nữ phục vụ nói mỉa.
Tức giận nhưng không làm gì được tại đang trong thế bí, cậu đành làm vậy.
*con nhỏ sao chổi tôi sẽ không tha cho cô. Hãy đợi đấy* (đã lâu…mà không, phải là rất lâu mới đúng cậu chưa chọc phá ai vì cậu quyết “tu”, đó cũng là câu trả lời cho việc cậu không tính toán những lần trước với cô, nhưng giờ thì cậu phải xuống núi rồi)
Cậu đứng rửa hết đống bát này đến chồng bát nọ, đến tận 2h sáng mới được “thả”. Hên là trước đây câụ sống một mình bên Úc nên cũng biết đến rửa chén là gì, cũng hay đi làm thêm nên quen với việc phải đứng lâu. Nếu không thì không biết rằng sau các đống bát đó cậu còn dẫn xác về nhà được không. Mà cũng còn hên nữa là trường cậu 8h mới học nên cậu có thể ngủ bù được chút buổi sáng.
Nhưng cậu không dành thời gian đó để ngủ bù, sáng hôm sau cậu dậy sớm rồi đến trường luôn. Dĩ nhiên cậu là người đến lớp đầu tiên.