Halloween là một dịp trong những lễ hoành tráng nhất của thị trấn Shadyside.
Nhưng đó chỉ là câu chuyện dành cho những gia đình khá giả.
Với Quincy, Halloween chẳng phải là một kỳ nghỉ đáng để chờ mong. Quay trở lại căn nhà xiêu vẹo và lụp xụp số 1109, cô bé chỉ ước gì mình vẫn đang được ở trong lớp học của trường trung học Waynesbridge với lò sưởi ấm áp, ngồi bên cạnh con bạn thân Choco.Pie.
Hai đứa sẽ chơi crossword, quizzle, round robin, hay bất cứ trò khác gì mà chúng vẫn nghĩ ra khi hớn lên.
Phải, giá mà được như thế. Nhưng đó chỉ là điều ước, một điều ước không hơn không kém. Trường trung học Waynesbridge vốn không hề có chỗ cho các học sinh cấp hai được ở lại trường vào dịp lễ Halloween. Và Quincy chỉ còn biết buồn chán chia tay con bạn thân nhất, một mình quay lại ngôi nhà buồn tẻ của mình.
Halloween không có đồ chơi. Halloween cũng chẳng có gà tây hay những chiếc bánh ngọt mang hình bí ngô kì quái. Halloween lạnh lẽo không lò sưởi. Halloween chỉ gợi đến một nỗi buồn cho Quincy. Nỗi buồn của một đứa trẻ con nhà nghèo không thể vui chơi như những đứa trẻ khác.
Cô bé cố gắng quên đi những cảm giác buồn bã bằng các hoạt động vu vơ. Đọc sách, coi phim, xoay xoay khối ru bích hay loay hoay nghịch mấy tấm postcard. Nhưng rồi, tất cả cũng chẳng xua được những sự u ám của một ngày Halloween buồn tẻ.
“ Ôi chao, có lẽ mình chính là đứa trẻ duy nhất trong thị trấn Shadyside không tham sự lễ Halloween ! “
Quincy than thở thật khẽ, cô bé không muốn mẹ mình nghe thấy. Mẹ cô đã quá vất vả rồi, và những lời than vãn có thể làm cho bà buồn thêm. Trong tâm niệm, Quincy luôn luôn yêu kính mẹ mình nhất, và cô bé luôn cố gắng để mẹ khỏi buồn.
Quincy bật ti vi lên xem. Tất cả các chương trình vào những dịp nghỉ lễ thế này đều chán ngắt. Trên mục điểm báo có đăng một chút tin tức về đội bóng chày thị trấn Shadyside. Vô vị. Đến chuyên mục hình sự, người ta nhắc đến một tên đào mộ với chiếc rìu sắt liên tục hoạt động ở nghĩa trang phố Fear. Y đã lấy đi thêm hai xác chết thiếu niên mới được chôn cất ngay hai ngày trước đó từ khu nghĩa trang.
Thực kinh tởm !
Quincy với tay tắt phụt ti vi. Cô bé không hề có một chút hứng thú gì đối với những mẩu tin như này. Nó chỉ khiến bản thân cô gặp ác mộng triền miên.
Ngồi một lúc, Quincy quyết định đứng dậy và bước ra ngoài. Chỉ để nhìn ngắm một chút thôi. Dù sao cũng đã sắp đến giờ của lễ hội rồi. Dẫu sao, đứa trẻ nào cũng muốn góp mình vào một phần của không gian sôi động ấy. Và nếu không góp được, thì cũng là nhìn ngắm một chút cho mãn nguyện.
Ánh đèn đuốc mờ mờ ảo ảo trước không gian.
Đúng một không khí âm u trong ngày của ma quỷ.
Ngoài kia, trong những lốt hoá trang người sói, ma cà rồng hay xác ước, những đứa trẻ mang một bịch to tướng đến những gian nhà khác đòi kẹo. “ Ma tới đây “ là một khẩu hiệu quen thuộc và ngay sau đó chủ nhà hào phóng sẽ ném một vài viên kẹo vào chiếc túi thùng thình của hồn ma.
Đó là một tập tục quen thuộc của ngày lễ Halloween.
Một tập tục kỳ lạ.
Bất quá, đứa trẻ nào cũng thích tập tục ấy. Chúng thu về hàng núi kẹo sau những lượt đi qua đi lại các góc phố lớn.
Quincy nhìn ra không gian náo nhiệt của khu phố, bất chợt mỉm cười buồn bã. Cô bé biết, sẽ chẳng có hồn ma nào gõ cửa nhà số 1109 và hỏi xin kẹo. Đây là căn nhà nghèo nhất khu phố và sẽ chẳng có ai đoái hoài đến nó trong một lễ hội sôi động thế này.
Và sẽ chỉ có một mình Quincy đứng cùng với khoảng sân trống trải vào đêm nay.
“ Quinn ! “
Một tiếng gọi bất thần vang lên, làm Quincy giật mình ngước nhìn. Cô bé nhìn thấy một con quái Frankenstein đang đứng đó nhìn lại mình. Dẫu biết rằng đó chỉ là đồ hoá trang, nhưng sự xuất hiện bất ngờ, cộng thêm gương mặt chắp vá sẹo và những giọt máu rất thật không ngừng rỏ xuống đã làm cô bé kinh hoàng chút nữa hét lên.
“ Quinn thỏ đế, xem cậu sợ như thế nào kìa ! “
Quincy bình tĩnh lại. Giọng nói này, chẳng phải là của Michael Mitchell, đứa bạn hàng xóm của cô bé sao. Thật tức quá đi, dám đeo cái thứ đồ kinh dị đó đến đây mà giễu cợt cô bé trong lúc Quincy đang buồn à.
Cô bé véo vào tay của Michael.
“ Ái ôi, đau quá Quinn. “
“ Ai bảo cậu thích đùa dai cơ chứ? “
Michael cười xoà, gỡ chiếc mặt nạ Frankenstein ra. Đó là một cậu bé có chiều cao trung bình, gương mặt khá dễ thương với một số đốm tàn nhang hai bên má. Một số sợi keo vẫn còn dính vào mặt Michael khi chiếc mặt nạ đã được dứt ra.
“ Halloween mà không đi đâu ư? “
“ Đi đâu? Tớ làm gì có có tiền mua mặt nạ Halloween để đi chơi chứ? “
Quincy cắn môi nói. Michael chợt ngẩn người ra mà nhìn ánh mắt buồn bã của cô bạn nhỏ.
Cậu đã suýt nữa quên mất, cô bạn đặc biệt ấy vốn không phải thuộc một gia đình khá giả gì cho cam, và cũng không thể tham gia vào những trò chơi tưởng như rất quen thuộc với những đứa trẻ bình thường như trò xin kẹo trong đêm Halloween.
Cảm thấy thương cho cô bé, Michael bất chợt lấy cái túi kẹo bên mình ra.
“ Chìa tay ra nào, Quinn. “
“ Cậu định làm gì vậy Mike? “
Quincy còn đang cực kỳ ngạc nhiên, thì có khoảng mười ba, mười bốn cái kẹo đủ loại trút xuống tay cô bé. M&M có, Tootsie Roll có, Reese có, Sweeties có, có cả Coffetos.
“ Cho cậu đấy. “
Michael cười toe. Nhưng Quincy lắc đầu, giúi trả lại, thả mấy viên kẹo vào túi.
“ Tớ không lấy đâu. “
“ Sao lại không? “
Michael ngạc nhiên hỏi.
Quincy lắc đầu, nghiêm trang nói.
“ Cậu đã mất công đi mấy nhà để lấy được từng này kẹo, tớ không thể ăn của cậu được. “
Michael bật cười:
“ Ôi, thôi nào bà cụ non, hãy cầm lấy đi. “
Quincy cảm động nhận lấy mấy viên kẹo, nhưng cũng để chừa lại một số cho Michael.
“ Sao cậu có ít kẹo thế? “
“ Tớ đi đến các nhà, nhưng mấy lần bị Nat Fuel tranh mất. “
Nat Fuel là đứa trẻ to con nhất trong trường cấp hai Waynesbridge. Nó học cùng khoá với Michael và Quincy, và học cùng lớp với Michael.
Nat luôn luôn tìm cách bắt nạt những cậu bé nhỏ hơn, đặc biệt là Michael.
Quincy tức giận nói:
“ Sao cậu không đánh lại nó đi? “
“ Đánh lại? Cậu bảo tớ đánh lại làm sao? Lần trước khi chỉ mới hơi chống đối, tớ đã bị nó đè bẹp dí giữa sân trường. Ai mà đấu nổi với con heo mập ù đó chứ? “
Michael nhăn nhó nói. Quincy thoạt nhiên nhớ lại câu chuyện buồn cười chỉ mới xảy ra mấy ngày trước kỳ nghỉ Halloween. Mike đã bị Nat đè lên người và cưỡi như cưỡi ngựa chính giữa sân trường.
Cô bé cau có nói:
“ Nếu có tớ ở đấy, tớ sẽ không tha cho nó. “
Michael nhún vai:
“ Cậu dám không? Nat là đứa đô con nhất trường chúng ta đấy. “
“ Cậu còn phải hỏi lại ư, Mike? Tớ đã từng ném cả hộp bút vào mặt Nat khi nó giật tóc cậu, và nó chẳng đã phải chạy đi sao? “
“ Đó không phải là nhờ cậu, mà là vì Nat không dám đánh con gái. Nó sợ mang tiếng bắt nạt con gái. “
Quincy không đồng ý.
“ Tớ đảm bảo rằng Nat sợ tớ. Nếu có thể đi cùng với cậu, tớ sẽ lấy lại kẹo và cho nó biết tay. “
Cô bé buồn bã nói.
Michael đang cùng cười đùa vui vẻ, bất chợt thấy cô bạn của mình trở nên buồn bã như thế, chắc hẳn là vì không thể tham gia vào lễ hội Halloween. Cậu ngẩn người ra hồi lâu, rồi đột nhiên mỉm cười:
“ Cậu dám chắc chứ? ‘
“ Chắc đến một trăm phần trăm là tớ sẽ đo ván Nat Fuel ! “
Michael chỉ còn biết le lưỡi trước cô bạn máu me của mình, bất chợt nhớ đến một nơi.
“ Đi với tớ, tớ biết một nơi có đồ hoá trang, chúng ta có thể cùng tham dự Halloween và chơi Nat một vố đau. “
Quincy vô cùng kinh ngạc, còn chưa hiểu cậu bạn tinh quái của mình đang nghĩ đến điều gì thì đã bị lôi tuột đi mất.
Hai đứa trẻ đứng dưới căn nhà lạnh lẽo, âm u. Tiệm đồ chơi số 1408.
Quincy run run nói :
“ Tớ không nghĩ rằng đây một ý hay đâu, Mike. “
“ Thôi đi, Quinn. Giờ này nếu không phải đang ngồi nhà và xem phim kinh dị thì ai cũng đã đi ngủ rồi. Ai có thể biết rằng chúng ta đến đây chứ ? Vả lại, chúng ta chỉ mượn, chỉ mượn thôi mà. Chúng ta không hề ăn cắp. Chúng ta sẽ chọn lấy một chiếc mặt nạ để đi chơi và trả lại cho cửa tiệm vào tối hôm sau. Chỉ cho một đêm vui vẻ thôi mà. “
Quincy cắn răng khi một đợt khí lạnh thổi qua. Cô bé biết, việc lấy chiếc mặt nạ khỏi tiệm đồ chơi mà không có sự xin phép trước thì rõ ràng là một chuyện không tốt, rất rất không tốt. Nhưng Quincy cũng rất muốn đi dự Halloween.
Cô bé chưa bao giờ có đủ tiền để mua một chiếc mặt nạ dự lễ Halloween.
Chưa bao giờ. Và cô bé thực sự muốn sở hữu một cái. Dù chỉ là trong một đêm duy nhất. Ước muốn nhỏ nhoi.
“ Vậy được, nhưng chúng ta sẽ làm cách nào đây ? “
Michael toét miệng cười :
“ Dưới góc cánh cửa có một lỗ khoá. Tớ có thể mở nó bằng chìa khoá vạn năng của bố tớ. “
Bố Michael là một thợ khoá chuyên nghiệp.
Quincy suýt nữa đã rít lên :
“ Chúa ơi, nếu hai bác biết cậu sử dụng chìa khoá vạn năng của bác trai đi làm đạo chích thì họ sẽ nghĩ sao ? “
“ Nghĩ gì ư ? Con trai họ là một thiên tài chứ còn sao nữa ? “
Michael vừa nói vừa mở khoá. Quincy chu môi định nói tiếp, nhưng cánh cửa đã khẽ kẹt một tiếng rồi mau chóng mở rộng ra.
Michael mau chóng lách vào trong. Quincy cũng không thể đứng ngoài, vội vàng cất bước đi theo bạn mình.
Tiệm đồ chơi cũ kỹ mang đầy bụi bặm. Có vẻ như người chủ nhân rất ít chăm lo cho nó. Khoảng một tá mạng nhện phủ lên một bộ xếp hình Lego. Một số hộp trứng đồ chơi bị vứt lăn lóc dưới đất.
Xem ra người chủ không quan tâm lắm đến gian hàng của mình.
“ Chà, bỏ mứa thế này thật là phí phạm. “
Michael cúi xuống nhặt lấy một hộp.
“ Mike ! Chúng ta chỉ đến mượn tạm một tấm mặt nạ thôi. Nếu cậu lấy bất cứ thứ gì, tớ sẽ về ngay lập tức. “
Quincy gắt lên. Michael giật mình vội buông chiếc hộp xuống đất đánh cộp một cái.
“ Được rồi, được rồi. Tớ chỉ định đùa thôi mà. “
Cậu bé cười khổ. Cô bạn nhỏ này nhiều lúc cũng thực là hơi khó tính a.
Michael nhìn quanh quất :
“ Tớ không thấy chỗ để hàng hoá cho Halloween đâu, có lẽ ông chủ đã cất vào một ngăn nào đó. Chúng ta hãy cùng đi tìm đi. “
“ Liệu có phải đã hết mất mặt nạ rồi không ? “
Quincy e dè. Cô bé thực sự ngại việc lấy một món đồ chơi khỏi cửa tiệm 1408 mà không xin phép. Cô bé đã từng nghe kể về ông chủ tiệm rất khó tính của nơi này.
Và còn hơn thế, cô bé cảm nhận được một cái gì đó lạ lùng, xen lẫn sự cảnh tỉnh không nên ở đây lâu.
Nhưng Michael lại khác. Cậu bé vô tư chỉ muốn bạn mình được vui trọn vẹn một ngày Halloween. Cậu bé đã nhanh chóng đi ra xung quanh, cố gắng tìm kiếm gian hàng bán những sản phẩm cho ngày Halloween giữa những kệ cao ngất ngưởng và những tủ, những phòng lớn đầy ắp đồ chơi trong tiệm.
Còn lại một mình, Quincy thực sự không biết s ẽ phải làm gì. Bỏ về ư, thế còn ở trong kia, Michael đang cố gắng tìm kiếm một chiếc mặt nạ cho cô bé thì làm sao ? Thôi thì, hãy ở lại đây một chút vậy.
Quincy cảm thấy lạnh, cái lạnh đến kỳ lạ. Lạnh hơn cả ngoài trời mùa đông. Cô bé có cảm giác, cái lạnh đến từ chính những món đồ chơi trong cửa tiệm. Chúng kỳ lạ, kỳ lạ đến khó hiểu.
Quincy bước đi. Cô bé chợt “ a “ lên một tiếng. Ngay trước cánh cửa, là một tấm biển xiên xẹo đổ nghiêng. Đề bên ngoài “ Để cho một Halloween vui vẻ “.
Mừng rỡ, Quincy gọi Michael. Nhưng lạ thay, chỉ có tiếng cô bé vang lại trong đám đồ chơi chất đầy. Không thấy Michael hồi đáp. Cậu ta đang ở cái chỗ chết tiệt nào đây ?
Quincy muốn đợi, nhưng thấy Michael mãi không chịu đến, cuối cùng đã tự mình bước vào gian hàng Halloween kia, cố gắng kiếm lấy một cái mặt nạ. Cô bé cực kỳ háo hức khi liên tưởng đến cảnh mình có thể đội mặt quỷ đi xin kẹo giữa phố đông.
Đó sẽ là một Halloween tuyệt vời nhất.
Quincy đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa gỗ ban đầu như bị mắc, nhưng rồi cũng đẩy ra được.
Bất thần, một cái bóng nhảy ra.
Chuột !
Chút nữa Quincy đã hét lên, cô bé vốn rất sợ chuột. Con vật lông lá nhỏ bé.
Dè dặt từng bước chân, cô bé hi vọng không còn bất cứ con chuột nào khác chạy ra.
Thật may là không.
Quincy bước vào căn phòng, với tay kéo ngọn đèn trên cao. Sau mấy phen lập loè bật tắt, cuối cùng ánh đèn leo lét cũng hiện đủ để chiếu sáng căn phòng.
Quincy ồ lên, trầm trồ một tiếng đầy thán phục.
Trước mắt cô bé, là một căn phòng khá rộng lớn, trải đầy những phục trang cho Halloween. Từ mặt nạ đến những thuốc phẩm, bút vẽ có đủ cả. Những túi lớn dành cho đựng kẹo. Rồi những đồ dùng của phù thuỷ, những quả cầu tiên tri, đũa thần.
Quincy há hốc mồm. Cô bé chẳng có nhiều thời gian để đến với những tiệm đồ chơi, nên thực sự cảm thấy rất mê hoặc.
Nhưng thứ làm cô bé chú ý tới nhiều nhất, vẫn là gian hàng mặt nạ.
Có hàng trăm loại mặt nạ lớn nhỏ, từ mặt nạ người sói, đến ma cà rồng, thằn lằn, phù thủy. Tất cả đều có một vẻ gì rất lạ, rất chân thật. Giống như những thực thể vẫn còn sống hẳn hoi ?
Hỏi có phải đúng thực thế không ? Quincy run run chạm thử vào một tấm mặt nạ người sói.
Cô bé cảm nhận được một thứ nước gì đó nhểu ướt ra tay. Và cảm nhận được cả sự nóng ấm.
Sợ hãi rụt tay lại.
Quincy kinh dị vô cùng. Cô bé tự hỏi, đó là một chiếc mặt nạ đã chết, hay một chiếc mặt nạ vẫn còn sống ?
Ai có thể biết được đây.
Bất chợt, một tiếng thở dài não nề vang lên.
Quincy giật nảy mình. Cô bé nhìn ra xung quanh đầy lo ngại.
Tiếng thở ấy vẫn ngân dài, não nề, giống như một trường thanh điệp nhịp nhàng cứ từ từ, từ từ truyền khắp không gian.
“ Ai đó ? “
Quincy run run. Cô bé là một người vô cùng nhạy cảm với những tiếng động quái lạ.
Đúng lúc đó, Quincy chợt nhìn lại hai hàng tủ nơi đặt những chiếc mặt nạ. Tiếng thở dài phát ra từ đó.
Quincy nhìn kỹ một lượt. Cô bé cảm thấy có một cái gì đó rất không ổn. Nhưng đó là cái gì ?
Đôi tai của mặt nạ người sói. Nó đang vẫy. Vẫy rất nhẹ.
Tưởng như lay động của gió, nhưng Quincy biết, đó không phải là gió.
Làm gì có gió, căn phòng kín như bưng.
Đó là ma sói thực sự.
Cô bé chưa kịp hét lên, thì con ma sói đã mở trừng cặp mắt đỏ ngầu của nó. Nó gầm lên xuyên thủng không khí, và nhảy khỏi cánh tủ !
3.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
Tiếng hét bật ra khỏi Quincy, khi cô bé ráng sức bước lùi về phía sau.
Nhưng mọi động thái tưởng đã quá muộn.
Ma sói chuyển động nhanh hơn. Chỉ mất hai bước nhảy, nó đã tóm chặt lấy cô bé trong tay.
Quincy kinh hoàng tưởng muốn ngất đi. Cô bé cảm nhận thấy một hơi thở nóng ấm phả lên mặt mình. Và cả những dòng máu tanh tưởi không ngừng bốc mùi khắp không gian.
Ma sói nhìn Quincy với một ánh mắt dữ dằn và thèm thuồng.
“ Ôi, không phải chứ ? “
Quincy rên lên, cố gắng giằng ra.
“ Mau thả ta ra, đồ ma sói ! “
Cô bé đánh dữ dội lên mặt và cánh tay của con quái. Vòng tay siết chặt lấy mình dường như cũng vì bị đau mà có phần lơi lỏng ra.
Quincy lùi lại sau, thở hổn hển. Cô bé cố gắng tìm một cái gì đó có thể giúp mình tự vệ trước ma sói.
Nhưng, ô kìa, con quái đó đã không tấn công tiếp. Nó đang đứng đó, đứng yên ở đó và cười sằng sặc.
“ Mike, đồ chơi xấu. “
Quincy giận dữ hét lên. Cô bé không tưởng được chuyện bản thân mình đã bị lấy ra làm trò đùa.
Michael cười rũ :
“ Trêu cậu thật là vui Quinn ạ, cậu thật giống một cô bé ngốc nghếch, ái ôi … “
Quincy tức giận đạp Michael một cú thật đau. Cô bé ghét nhất chuyện bị một ai đó nhát ma. Và càng ghét hơn khi bị gọi là một “ cô bé ngốc nghếch “.
Michael đau đớn đứng lên, miệng vẫn còn nhăn nhở cười :
“ Thôi, không đùa nữa, cậu đã kiếm được cái mặt nạ nào hay ho chưa ? “
Quincy lắc đầu, chỉ vào mặt nạ ma sói của Michael :
“ Chưa, thế còn cậu ? Đổi mặt nạ Frankenstein để lấy cái này à ? “
Michael cười :
“ Ừ, tại tớ thấy nó sống động hơn, với lại có thể lừa được cậu … “
Michael xoay người nhìn về những gian chất đầy mặt nạ Halloween :
“ Cậu mau chóng chọn một cái mặt nạ đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nếu để lát nữa đi thì không còn mấy nhà thức nữa. “
Quincy gật đầu, lựa ra một cái mặt nạ ma nữ, toan đội lên đầu coi thử. Nhưng mớ dây nhợ lùng bùng của chiếc mặt nạ đã làm cô bé cảm thấy khó khăn khi đội vào.
“ Không được ! “
Michael bất thần hét lên, làm Quincy giật nảy mình.
“ Đừng, đừng đội nó lên. “
Quincy thấy thái độ lạ lùng của Michael thì ngạc nhiên hỏi :
“ Cậu sao vậy Mike ? “
“ Cậu đừng, đừng đội nó lên. Tớ đang gặp rắc rối với chiếc mặt nạ ma sói này. Lạ lùng quá, không thể tháo ra được. Dường như chiếc mặt nạ này có gì đó kỳ quái lắm. “
Quincy thở ra một hơi :
“ Tớ không thích đùa dai thế đâu, Mike. “
“ Tớ không đùa. “
Quincy nóng nảy bước đến bên cạnh người bạn của mình.
“ Nếu ngay đến cái cách tháo một chiếc mặt nạ ra mà cậu cũng chẳng biết làm, thì hãy để tớ giúp cậu. “
Cô bé loay hoay hồi lâu.
“ Đứng yên vị nào, Mike. “
Quincy tin chắc rằng cô bé sẽ lật tẩy được trò đùa ngu ngốc của bạn mình, nhưng điều gì đang xảy ra ?
“ Mike, chuyện quái quỷ gì xảy ra với cậu vậy ? Tớ không tìm thấy mép của chiếc mặt nạ. Nó như được dính liền vào cái đầu của cậu vậy ? “
Bàn tay của Quincy ướt đẫm mồ hôi và nhơm nhớm. Cô bé cố gắng chà xát xung quanh, cố gắng gỡ cái vỏ xù xì của ma sói ra khỏi cổ Mike. Nhưng vô hiệu.
Cô bé lo sợ đến mức khóc nấc lên :
“ Chúng ta phải làm sao, Mike ? Dường như chiếc mặt nạ này đúng là đã có vấn đề. Nó được ép dính chặt vào mặt cậu và không thể tìm thấy mép. “
Michael cũng không thể bình tĩnh. Cậu bé không khóc, nhưng cũng đứng ngồi không yên, cố gắng tìm cách gỡ nó ra. Mồ hôi túa ra ướt đầm chiếc áo.
Quincy vừa khóc, vừa cố gắng gỡ chiếc mặt nạ ra khỏi đầu Michael. Cô bé cảm thấy mọi chuyện tai hại đều do bản thân mình gây ra. Nếu Quincy không muốn đi chơi Halloween đến thế, chưa chắc cả hai đã đến đây để Mike phải bị lâm vào tình cảnh này.
Bất chợt, một cánh tay nhè nhẹ vươn ra, khẽ lau nước mắt cho Quincy. Michael bối rối nói :
“ Tớ xin lỗi nếu đã làm cậu khóc. “
Quincy kinh ngạc nhìn lại. Michael xoay hai tay, và chỉ bằng một động tác đơn giản, đã lột cái mũ ma sói ra khỏi đầu. Mái tóc cậu ta dính bết lại vì mồ hôi, khuôn mặt đỏ rực vì sự nóng nực và ngột ngạt.
Michael thành khẩn.
“ Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ khóc. Tớ chỉ cho rằng đó là một trò đùa nhẹ nhàng để làm Halloween thêm vui vẻ mà thôi. Chiếc mặt nạ này được thiết kế khá xịn và dính liền chặt, nhưng nếu nói đến khả năng tháo mở thì vẫn có thể dựa vào sự khác biệt về chất liệu da để tháo nó ra. “
Quincy không tin vào tai mình. Cô bé không tin được mình vừa khóc vì một trò đùa tai quái !
Cô bé tức giận, lao tới đẩy mạnh vào người Michael và chạy bắn ra khỏi căn phòng :
“ Cậu chết đi, đồ tồi, đồ xấu xa ! “
Michael bị đẩy ngã dúi dụi, lo lắng chạy theo sau Quincy.
“ Quinn, Quinn, đứng lại đã nào. Tớ thực sự xin lỗi về trò đùa của mình, tớ đã cư xử thật vô ý thức, tớ xin lỗi. Tớ chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi, bản thân tớ rất muốn cậu thực sự trải qua một Halloween mà ! “
Quincy không dừng lại, cô bé hãy còn rất tức giận.
“ Trò đùa ư ? Thế cậu thấy tớ nghĩ rằng đó là trò đùa ư ? Tớ thật ngu ngốc khi đi đến đây cùng cậu ? Tớ thà ở nhà và buồn chán đến hết Halloween còn hơn. “
Cô bé tiếp tục chạy miết. Để mặc cho Michael đuổi theo sau lưng.
“ Đứng lại đã Quinn, á, phía trước có người ! “
“ Đừng nghĩ tớ ngốc đến mức bị cậu lừa đến ba lần trong một phút. “
Quincy nói vọng lại, nhưng lần này cô bé đã nhầm. Vừa mới chạy thêm được vài bước, cô bé đã bị đụng mạnh và ngã bật ngược lại sau.
Quincy há hốc mồm đứng đó. Michael chạy vội đến bên cô.
Đứng giữa căn phòng, là một người đàn ông thân hình to cao lông lá có gương mặt cực kỳ nhăn nhúm. Ông ta đang đứng đó nghiêm khắc xem xét hai đứa nhỏ.
Rồi bất thần gầm lên dữ dội :
“ Lũ ranh con, chúng mày tính làm gì ở đây ?
Michael đã đến bên Quincy. Hai đứa trẻ đều khiếp sợ nhìn người đàn ông to lớn chắn phía trước. Tự hỏi ông ta là ai ?
Quincy cứng cỏi nói :
“ Vậy ông là ai, tại sao lại xuất hiện trong tiệm đồ chơi ? “
Người đàn ông kia nghe nói vậy thì bật cười :
“ Chúng mày đang hỏi xem tao là ai ư, tao là Gary, là chủ nhân của tiệm đồ chơi này. “
“ Chủ nhân ? “
Cả Michael và Quincy mắt chữ o, mồm chữ a liếc qua nhìn nhau.
Đúng là tai hoạ một khi đã đến thì thật khó lường trước.
Chỉ còn tự trách mình xui xẻo thôi. Xem ra hai đứa khó có thể đi khỏi đây với tội danh ăn cắp.
“ Nói xem, tại sao chúng mày lại có mặt ở trong tiệm đồ chơi của tao ? Chúng mày tính ăn cắp hả ? Còn cái mặt nạ ma sói và ma nữ của tao vốn để trong gian hàng Halloween, sao đến giờ lại ở trong tay chúng mày ? “
Gary giận dữ chỉ vào hai chiếc mặt nạ trên tay Michael và Quincy. Hai đứa bối rối đưa tay ra sau lưng.
“ Chuyện này, chuyện này … “
Michael bối rối nói, nhưng rõ ràng là chẳng thể giải thích được. Cậu bé và Quincy đúng là đã tính mượn tạm một chiếc mặt nạ cho ngày lễ Halloween.
“ Không giải thích được ư ? Tao sẽ tống cổ chúng mày vào tù. “
Gary đột nhiên gầm lên, lao đến Michael và Quincy.
Hai đứa trẻ hồn vía lên mây, hét lên :
“ Chạy ! “
Michael vọt lên trước, chạy song song cùng với Quincy, đi ra khỏi gian Halloween của cửa tiệm. Gary rít lên đầy tức giận, lê bước nặng nề đuổi theo.
Hai đứa trẻ ra sức chạy nhanh, đi qua mấy gian khác, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng ai đuổi sau lưng mới dừng lại thở dốc.
Quincy há miệng thở một hơi :
“ Thật kinh khủng, ông ấy định cho chúng ta vào tù đấy. “
Michael nói :
“ Tớ đã từng nghe nói về ông Gary này. Mọi người kể rằng ông ấy là một kẻ hắc ám và quái đản. Có những câu chuyện kể về việc ông ta phù phép và hoá hồn những sự vật kỳ lạ. Thật khó để có thể tin được rằng ông ta lại là chủ nhân của tiệm đồ chơi này. Thảo nào nó luôn mang một cái vẻ gì đó thực quái dị. “
Quincy nhăn mũi nói :
“ Tớ đã bảo với cậu từ đầu là không nên đi vào đây. Cậu có chịu nghe theo đâu cơ chứ. “
“ Thôi nào, cho tớ xin lỗi, được chưa … “
“ Bỏ đi, dù sao lần này cũng tại vì cậu muốn tớ cùng tham dự Halloween. Tớ chỉ đang lo là, không hiểu ông Gary kia có cho chúng ta vào tù thực hay không ? “
Michael phá ra cười :
“ Quinn, cậu thật ngốc. Pháp luật có quy định độ tuổi cho tội phạm. Nếu cậu trên mười tám tuổi, cậu mới phải vào tù vì tội ăn cắp. Gary phải đợi thêm sáu năm nữa mới có thể bắt được chúng ta. Vả chăng, chúng ta cũng đâu có ăn cắp ăn trộm gì. “
Quincy bật cười :
“ Không ăn cắp ăn trộm, vậy hãy xem cảnh sát nói sao khi họ nhìn thấy cảnh cậu dùng chìa khoá vạn năng mở cửa ? “
Michael nhìn quanh quất rồi nói :
“ Một buổi tối khá thú vị trong ngôi nhà u ám, cùng với những bóng ma đồ chơi Halloween. Chúng ta cần phải tìm thấy đường ra ngay bây giờ. “
Quincy hỏi :
“ Chúng ta đang ở đâu đây ? “
Michael liếm môi :
“ Tớ không rõ nữa, khu vực này lạ quá, chưa từng đi qua bao giờ. Có lẽ là căn gác xép. Bị Gary doạ chết khiếp, chúng ta chỉ còn biết chạy hụt hơi, lần mò lại bây giờ cũng thực sự mệt à. “
Quincy phải gật đầu công nhận. Cô bé nhìn lại, dãy hành lang tối om om và không một bóng người. Vắng lặng và rờn rợn. Những chiếc hòm gỗ kín được bao bọc cẩn thận xếp đan xen nhau. Cánh cửa gỗ kèn kẹt như bị vướng vào thứ gì đó.
Thật lạ lùng. Quincy lại dâng lên một cảm giác bất an trong lòng.
“ Chúng ta phải sớm đi khỏi đây thôi, Mike. Tớ cảm thấy có gì đó rất không ổn đang diễn ra. Không hay chút nào nếu Gary đến và thấy chúng ta vẫn còn ở đây. “
Michael đang loay hoay với một đốn nào đó. Cậu bé chẳng hề ngoảnh đầu lại.
“ Thì chính tớ cũng đang cố gắng tìm lối ra đây thôi. “
Hai đứa trẻ cùng nhau đi ra xung quanh. Nhưng những dãy hành lang thực sự lạ lùng và kỳ dị. Như thể đã được xây mới lại và trải rộng ra thênh thang. Lăn lóc khắp đây đó là những món đồ chơi, nhưng chẳng phải những món đồ chơi quen thuộc. Đó là những con búp bê gãy tay, những hình nhân xấu xí và gớm ghiếc. Cũng có cả những chiếc mặt nạ vứt vào một góc.
“ Nghĩ sao, Quinn ? “
Quincy nhăn mũi nói :
“ Giống như là có ma thuật ấy. Cửa tiệm số 1408 nhìn bên vốn rất nhỏ bé, nhưng có ai ngờ bên trong lại rộng lớn như thế này. Chẳng biết chúng ta đã chạy qua những đâu. “
Michael liếm môi :
“ Quinn à, tớ bắt đầu thấy lo ngại với nơi này rồi đây. “
“ Bình tĩnh nào, cậu thường tỏ ra can đảm lắm trong mấy tình huống này kia mà. “
Bất chợt có một tiếng chân vọng lại từ xa. Cả Quincy và Michael đều giật nảy người. Tiếng chân đang tiến gần tới cửa.
Cả hai đứa trẻ há hốc mồm.
“ Gary đang đến đó ! “
Quincy kinh hãi đến líu cả lưỡi lại :
“ Không thể để ông ta bắt được, chúng ta phải nấp đi ! “
Hai đứa trẻ nhìn quanh, cố tìm ra một chỗ trốn an toàn.
Nhưng hoàn toàn không có. Ngoài chiếc kệ gần đó, không hề có một nơi nào có thể giấu mình.
Michael đột nhiên loé lên một ý tưởng.
“ Đội mặt nạ vào, Quinn ! “
Quincy kinh ngạc hỏi :
“ Sao cơ ? Đội mặt nạ vào ư ? “
“ Làm theo tớ đây. ”
Cô bé còn chưa hết bất ngờ, thì đã thấy Michael lấy một tấm vải cũ phủ lên người, đội chắc chiếc mặt nạ ma sói vẫn mang bên người lên đầu, và đặt cằm lên kệ gỗ. Tấm vải thùng cực rộng phủ kín tất cả phần dưới của cậu ta, khiến cho người ta dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó nghĩ đến một người đang ẩn nấp phía dưới.
Ý tưởng thông minh đột xuất ! Quincy thầm khen trong lòng. Giả làm một chiếc mặt nạ, Gary sẽ không thể biết được.
Cô bé vội vàng làm theo bạn mình, trùm lấy khăn và đội chiếc mặt nạ ma nữ lên. Nó mắc kẹt lại ở giữa và thực khó để nhìn thấy. Quincy ra sức ấn chiếc mặt nạ xuống. Michael cũng một tay đứng ra giúp bạn mình.
Tiếng chân đã tới sát bên cửa.
Đúng lúc chiếc mặt nạ soạt một cái trùm kín đầu Quincy, cánh cửa nhanh chóng bật mở !
Quincy phải cố gắng nheo mắt mà nhìn. Một số sợi tóc loà xoà phía trước, cộng thêm sự khô ráp của chiếc mặt nạ, làm cô bé cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mãi một lúc sau mới nhìn rõ người đó.
Đúng là Gary ! Ông ta vẫn đương mang một cái bộ dạng nhăm nhúm khó chịu, đảo mắt nhìn xung quanh. Quincy bất giác run lên bần bật. Cô bé cảm thấy, người đàn ông này có vấn đề gì đó.
Cô bé sợ hãi thực sự, khi ông ta tiến đến gần. Tưởng như nghẹt thở khi Gary cúi xuống săm soi hai chiếc mặt nạ.
Liệu ông ta có nhìn thấy sự sống động trong những con mắt không ?
Quincy toát hết mồ hôi. Cái mũi khoằm và khuôn mặt nhăn nhúm như giẻ lau của Gary dí sát lên hai tấm mặt nạ, hít hít ngửi ngửi. Hơi thở hôi hám từ miệng ông ta làm Quincy cảm thấy lợm giọng. Nhưng thật may, ông ta cuối cùng cũng chịu đứng dậy và đi qua góc trái xem xét các thứ khác.
Quincy nhẹ nhõm thở phào.
Bên kia, Michael nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, khẽ trấn an bạn mình.
Quincy cảm động, cô bóp nhẹ tay bạn, lấy ngón tay viết lên đấy mấy chứ : “ Tớ không sao. “
Đợi mãi đến một lúc sau, dường như không tìm kiếm được gì, Gary mới từ từ lui khỏi căn phòng.
Quincy và Michael gần như đã ngưng thở trong khoảng mười phút. Cho đến khi không thấy có bất cứ động tĩnh gì, chúng mới lần lượt bước ra.
Michael nói :
“ Toát hết mồ hôi, ông ta suýt nữa đã tóm được chúng ta rồi. “
Quincy nói :
“ Phải mau chóng tìm cách ra khỏi đây thôi. “
Michael gật gù, bỗng chốc nhìn qua Quincy :
“ Tháo chiếc mặt nạ hoá trang kia ra hẵng. Khi cậu đeo vào, trông cậu có vẻ rờn rợn thế nào ấy. “
Quincy cười khanh khách :
“ Thế ư ? Mike can đảm cũng biết sợ cơ à. Để tớ bỏ ra vậy. “
Cô bé đưa tay lên và ráng sức kéo chiếc mặt nạ ra. Nó dinh dính và mắc lại ở cằm. Thực sự gặp không ít khó khăn trong việc tháo gỡ.
“ Tớ nghĩ là tớ đang bị mắc kẹt. Chiếc mặt nạ này quá chật so với đầu tớ. “
Michael cười :
“ Thôi nào Quinn, cậu nghĩ có thể lặp lại một trò đùa tương tự với tớ hay sao ? “
Quincy cảm thấy vô cùng bức bối và nóng nực. Cô bé nói :
“ Không phải là một trò đùa đâu, cái mặt nạ này như muốn thít chặt lấy tớ vậy. “
Quincy tỏ ra sợ hãi vô cùng, nhưng Michael dường như không nghe thấy.
Cô bé chỉ nghe được những âm thanh u u. Cái gì đang diễn ra ở đây ?
Quincy chẳng thể biết được.
Không gian đột ngột xoáy tròn rất nhanh. Chiếc mặt nạ bị đảo lộn và những vệt màu trên nó chảy xuống như những dòng nhựa.
Quincy cảm giác như gương mặt mình đang trôi khỏi chiếc mặt nạ. Trôi tuột khỏi cái thứ nhớp nháp và máu me ấy.
Cái mặt nạ hiện hữu trước mắt cô bé với hai hốc mắt trống rỗng, toang hoác, vô hồn.
Rồi bất chợt, hai đốm sáng loé lên.
Một cặp mắt đỏ rực xoáy thẳng vào Quincy !
“Đừng la hét nữa Quincy. Chiếc mặt nạ đã được tháo ra, tớ đã tháo nó ra dùm cậu rồi đây ! “
Quincy tỉnh lại, gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Cô bé nhìn ra chung quanh, cảm nhận thấy không khí. Đưa tay chạm nhẹ lên mặt, thấy được mái tóc và làn da của mình.
Toát hết mồ hôi.
Hỏi rằng chuyện quái quỷ gì đã xảy đến với mình trước đó nhỉ ? Chiếc mặt nạ đã được tháo ra từ lúc nào ?
Nhớ lại cặp mắt đỏ rực từng nhìn mình lúc trước, Quincy không khỏi cảm thấy kinh dị.
Michael cười cười :
“ Đó là tại cậu chưa quen dùng cái mặt nạ này thôi. Tớ đã lột nó ra hộ cậu rồi. “
Cô bé nhìn thấy chiếc mặt nạ ma nữ nhăn nhúm trong tay Michael thì hét lên :
“ Mike, vứt cái thứ đồ tởm lợm đó đi ! “
Michael kinh ngạc hỏi :
“ Quincy, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ? Sao lại muốn vứt cái mặt nạ này đi ? “
“ Nó, nó ghê lắm. Hồi nãy nó đã giương cặp mắt đỏ rực lên nhìn tớ. Nó là một thực thể sống, nó rất đáng sợ ! “
Michael bật cười :
“ Ôi, thôi đi Quinn. Cậu phải biết là bản thân mình không hề có năng khiếu trong chuyện doạ ma người khác chút nào. “
Quincy tức giận :
“ Tớ không nói đùa. Và tớ dám cá một trăm phần trăm rằng chiếc mặt nạ đó bị ma ám. Hãy vứt nó đi. “
Michael lắc đầu :
“ Sao lại phải vứt đi nhỉ ? Tớ thấy chiếc mặt nạ này rất tuyệt. Hãy sờ mà xem, y như thật vậy. Món đồ tuyệt diệu này có thể doạ cho Nat Fuel sợ chết khiếp. Tớ sẽ giữ nó cùng chiếc mặt nạ ma sói kia và sẽ không vứt nó cho ai. “
Quincy van vỉ :
“ Xin cậu đấy, hãy để nó lại đây và đi tìm lối ra đi. Tớ muốn rời khỏi đây lắm rồi. “
“ Tìm lối ra khỏi đây cũng là điều tớ muốn nghĩ đến. Nhưng chuyện kia, thì thực sự không được. Tớ rất thích hai chiếc mặt nạ này. “
“ Không, Mike … “
Quincy chưa kịp nói tiếp thì Michael đã bước ra khỏi phòng. Cô bé chỉ còn nước thở dài chạy đuổi theo bạn mình.
Hai đứa trẻ đi qua một hành lang dài loằng ngoằng. Michael càu nhàu khi đầu cậu bé không ngừng va phải những trang thiết bị quái đản treo trên tường. Cửa tiệm đồ chơi 1408 đúng thực là một nơi quái dị nhất.
Quincy đi theo Michael, lo lắng nhìn quanh. Bất chợt, cô bé phát hiện ra một cánh cửa có khe sáng đằng sau.
“ Nhìn này, Mike ! Cánh cửa này có ánh sáng đằng sau, rất có thể sẽ giúp chúng ta tìm được con đường ra ngoài. “
Michael đứng đó nhìn, gục gặc đầu.
“ Chúng ta hãy thử xem. “
Hai đứa trẻ cùng đi vào. Qua dãy hành lang hun hút, ánh sáng cuối cùng đã hiện ra. Cả Quincy và Mike đều mừng rỡ reo hò không ngớt.
Nhưng ngay khi bước ra ánh sáng, hai đứa cứ phải gọi là há hốc mồm lên.
Bởi vì chúng chưa ra được đến đích, và còn hơn thế nữa …
Chúng đã quay lại căn phòng “ Để cho một Halloween vui vẻ “. Quay lại điểm xuất phát, nơi chúng đã gặp lão Gary.
“ Không thể nào ! “
Quincy kêu lên.
“ Chúng ta đã đi lòng vòng một lúc để rồi quay lại chỗ cũ. “
Michael lau mồ hôi trán. Cậu bé cũng cảm thấy kinh dị.
“ Tiệm đồ chơi này thật kỳ lạ. Nó giống như một địa cung chằng chịt ngóc ngách, làm tất cả chúng ta lâm vào mê muội, không thể tìm được lối ra. “
“ Tại sao lại thế ? “
Quincy chợt có một suy nghĩ.
“ Tớ nghĩ rằng đây là bùa phép của Gary. Ông ta tức giận vì chúng ta đã đem những chiếc mặt nạ đi và cố tình làm chuyện này để trả thù. “
Michael lắc đầu :
“ Không thể nào ? Gary làm sao có thể làm ra được chuyện đó cơ chứ ? “
“ Cậu chẳng đã từng nói rằng ông ta là một kẻ hắc ám, một thầy phù thủy nguy hiểm ư ? “
“ Đó chỉ là những lời đồn đại thôi. Buzz nói thế. Mà cậu biết đấy, anh trai tớ luôn tìm cách đơm đặt mọi chuyện. “
Ai mà không biết Buzz Mitchell, anh trai của Michael. Đó là một anh tràng ba trợn khoái chuyện ngồi lê đôi mách và bốc phét lung tung.
Nhưng, chẳng hiểu sao Quincy lại có cảm giác rằng Buzz nói đúng.
“ Mike, Buzz chưa chắc đã nói sai đâu. Có thể chúng ta sẽ không đến được chính là vì Gary phù phép. “
“ Ôi, thôi đi Quinn. Cậu đang bị ám ảnh bởi những trò doạ ma Halloween đấy. “
Quincy lúc lắc mái tóc :
“ Kể cả nếu Gary không phải một thầy phù thủy, thì chúng ta cũng cần phải gặp ông ta và trả lại mặt nạ. Lấy đi như thế này rất xấu, chúng ta đang ăn cắp của ông ấy. Chúng ta hãy trả lại và xin lỗi, và rồi sẽ ra được khỏi đây. Tớ thà không đi chơi Halloween, còn hơn là bị nhốt ở nơi này. “
Michael xụi lơ nói :
“ Thôi được, tùy cậu thôi. Nhưng chúng ta sẽ tìm Gary và trả lại mặt nạ cho ông ấy bằng cách nào đây ? “
Quincy nhăn trán :
“ Tớ không rõ, chúng ta hãy thử đi tìm và gọi ông ấy đến để xin lỗi và trả lại mặt nạ. “
“ Được rồi, cứ theo như cậu đi, Quinn. “
Quincy và Michael cùng sóng bước, rời khỏi căn phòng đang để các món đồ chơi Halloween. Hai đứa đi mãi, đi mãi, ra sức tìm kiếm Gary, gọi to tên ông ta giữa không gian vắng lặng.
Michael gào đến khản giọng, rồi than vãn :
“ Ông ta đang ở cái chỗ chết tiệt nào chứ ? “
Quincy nói :
“ Tớ cũng không rõ, nhưng đằng kia có một cái cửa, chúng ta hãy cùng nhau đến coi thử xem. “
Cô bé nhanh chân bước tới trước. Michael hối hả theo sau.
Bất chợt, một tiếng sụt vang lên. Quincy kinh dị nhìn lại.
Michael hét lên, cậu bé đã giẫm phải một mẩu gỗ lót sàn bị mục, và nó đã bục ra.
Quincy kinh hãi bước đến nắm lấy tay bạn mình.
“ Giữ cho chắc, tớ sẽ kéo cậu lên. “
“ Kéo tớ mau lên. “
Michael sợ hãi gào lên.
“ Tớ đang cố đây ! “
Đúng lúc Quincy chúi người, tấm gỗ đã gãy vụn ra.
Cả cô bé và Michael đều hét lên kinh hoàng, chúng sắp bị rơi xuống !
Huỵch !
Tấm gỗ mở ra.
Cả Quincy và Michael lăn lông lốc xuống dưới như hai quả bóng, lăn tròn những bậc tam cấp trước khi ngã dúi dụi vào nhau. Hai đứa đã cố gắng để đứng dậy, nhưng mặt sàn quá trơn, nên phải mất mấy bận mới có thể đứng lên.
“ Đau quá ! “
Quincy kêu lên. Dường như cô bé đã bị trẹo chân. Phía bên kia, Michael cũng chẳng khá hơn chút nào.
Hai đứa đứng lên, và quay đầu nhìn khắp xung quanh.
“ Chúng ta đang ở đâu đây, Quinn ? “
“ Tớ không rõ, cậu có ý tưởng gì không ? “
Quincy nhìn lại ánh sáng leo lét từ cái nơi mà hai người vừa rơi xuống. Đó là một bậc cầu thang dẫn lên trên. Chúng đã bị trượt và theo đó rơi xuống đây.
“ Có vẻ như đây chính là một căn hầm bí mật. “
Quincy nhăn trán suy tư.
Michael bật cười :
“ Thôi đi Mrs.Marple. Một cửa tiệm đồ chơi thì có gì mà cần đến một căn hầm bí mật chứ ? “
Quincy không mảy may để ý đến lời giễu cợt của bạn mình. Cô bé đi ra xung quanh :
“ Biết đâu đấy, biết đâu Gary đã lập ra nơi này để làm chuyện gì đó mờ ám thì sao ? “
“ Ôi, trí tưởng tượng của cậu đã bay quá xa rồi, Quincy. Mặc kệ cậu suy đoán, tớ sẽ tìm cách đi khỏi đây. “
Michael cười cười và quay lưng. Quincy thấy vậy thì vội vàng kêu lên :
“ Gượm đã, đừng bỏ tớ ở lại một mình … Ái ! “
Quincy bất thần vấp ngã. Michael giật mình vội quay lại.
“ Có chuyện gì thế ? “
“ Cậu nhìn đi, Mike. “
Quincy run run chỉ tay ra một góc của căn hầm lạ. Michael nhìn theo tay cô bé. Và cậu cũng chút nữa đã hét toáng lên.
Ở góc kia, trong một chiếc hộp, thò ra lủng lẳng một cánh tay xương xẩu.
Michael toát mồ hôi. Cậu bé cố tỏ ra can đảm :
“ Đừng quá lo lắng, Quinn. Đó cũng chỉ là một món đồ chơi cho Halloween thôi, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy. “
Cậu bé bước đến gần chiếc hòm để xem xét. Quincy sợ hãi ngăn lại : “ Đừng, đừng làm thế … “
Nhưng mọi lời can ngăn đều đã muộn mất rồi. Michael đã chạm được vào cánh tay xương xẩu đó.
Oà !
Michael bật cười.
“ Đó chỉ là một thứ đồ chơi của Halloween thôi, một thứ đồ chơi không hơn không kém. Trông hết sức giống thật, phải không ? “
Quincy thở nhẹ ra một hơi. Bản thân cũng chỉ mong đến thế. Cô bé không lúc nào có thể nghĩ đến chuyện, cánh tay kia đột ngột vùng dậy và tóm lấy Mike. Đó sẽ là điều kinh khủng nhất.
“ Được rồi, đã biết đó chỉ là một món đồ chơi không, vậy chúng ta đã có thể đi tìm Gary được chưa ? “
“ Được rồi, tớ cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa. “
Hai đứa trẻ bước về phía bậc tam cấp khi nãy. Nhưng Michael đột nhiên bị vướng chân. Khúc xương tay thòi ra vừa nãy thít chặt lại, làm cho cậu bé không cách gì di chuyển được.
“ Gượm đã Quinn. “
“ Lại gì nữa thế ? “
Quincy nhăn nhó quay lại. Cô bé thực sự đã không muốn ở lại cái nơi quái quỷ này thêm bất cứ giây phút nào.
“ Tớ bị mắc chân vào cái bộ xương chết tiệt này, và không có cách nào có thể gỡ nó ra được. “
Quincy quay lại. Quả thực là Michael đang bị bàn tay xương xẩu khi nãy đeo cứng lấy bắp chân.
Và cậu bé không có cách nào để gỡ nó ra cả.
Quincy bước tới.
“ Để tớ giúp một tay. “
Cả hai cùng ra sức gỡ cái bàn tay xương xẩu kia ra. Nhưng bàn tay ấy bám quá chặt, tưởng như những đụn xương cắm sâu vào bàn chân. Michael không cách gì cục cựa cả. Và dường như mỗi khi nỗ lực tháo nó ra bất thành, bàn tay lại càng siết chặt hơn.
Quincy toát mồ hôi :
“ Cậu đã làm cái quái gì để cho bàn tay kia bám chắc thế này ? “
Michael run run nói :
“ Tớ không rõ nữa. Ngay sau khi biết nó chỉ là một món đồ chơi, tớ đã đi ngay. Và rồi một tiếng “ cộp “ đột ngột vang lên, chân tớ bị mắc vào đó. “
“ Kỳ quái thật … “
Quincy chợt loé lên một suy nghĩ :
“ Mike, cậu nói đây là một thứ trò chơi Halloween thôi phải không ? “
“ Đúng vậy, thì sao nào ? “
Michael gật đầu, nghi hoặc nhìn Quincy.
“ Thì đó, rất có thể lúc đi lại quanh đây, cậu đã vô tình khởi động công tắc của thứ đồ chơi này và khiến nó khởi động, tóm chặt chân cậu. “
“ Miss.Marple, tôi không nghĩ vậy đâu. “
Quincy trừng mắt :
“ Kể cả không nghĩ như vậy, nhưng nói xem, còn cách nào có thể lôi cậu khỏi cánh tay kia ? Xê ra một chút nào, tớ cần mở nắp hòm. “
Michael nhún vai.
“ Tùy cậu thôi. Nhưng hãy cẩn thận nhé, rất có thể trong hòm có một con ma. “
Quincy đang loay hoay với nắp hòm, vừa nghe đến đây bỗng giật mình. Cô bé lại cảm thấy một dự cảm bất an về cái nắp hòm. Vô cùng bất an.
Cô bé cắn môi.
“ Sợ gì chứ, tớ chỉ là người mở nắp hòm thôi. Chính cậu mới là người bị bộ xương giữ lại. Nếu ai đó bị bắt thì đó chính là cậu chứ không phải là tớ. “
Michael cũng hơi ớn trước lời cảnh tình của Quincy. Nhưng cậu bé vẫn làm mặt cười toe toét :
“ Vậy để xem … “
Quincy từ từ mở nắp hòm. Nó khá nặng, không biết có phải chỉ làm từ gỗ không nữa. Chỉ biết là, Quincy đã phải tỳ cả hai chân xuống sàn và dồn sức vào hai tay để nâng lên.
Bụp !
Chiếc nắp hòm bật tung lên. Quincy ré lên và lùi lại. Michael kinh dị hỏi :
“ Có chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy ? “
Cậu chống tay đứng dậy và nhìn vào trong. Đó là một bộ xương giả được làm như thật.
Cái đầu lâu hõm xuống và gồ ghề những vết nứt nẻ. Bộ xương trắng hếu được chế tác thực hoàn hảo. Đến phải rùng mình về Gary. Không tưởng được ông ta có thể tạo ra những món đồ chơi kinh dị đến vậy cho ngày lễ Halloween.
“ Cậu có tìm thấy các nút điều khiển của món đồ chơi này không Quinn ? “
Michael hỏi.
Quincy lắc đầu :
“ Tớ chịu thôi, nó đáng sợ quá. “
Michael nhăn nhó :
“ Ôi, Miss.Marple có bao giờ thỏ đế như cậu đâu. Để tớ tìm vậy. “
Cậu bé cúi xuống chiếc hòm. Bàn tay bám chặt của bộ xương làm cậu thấy nhức nhối.
Michael cố gắng nhấc mình lên, và nhìn xung quanh chiếc hòm. Thật lạ, chẳng có một cái gì trông giống núm điều khiển hay cơ quan bí mật. Vậy thì cánh tay kia sao lại bám chắc vậy nhỉ ?
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cậu bé. Cái chuyện này thực sự quả là rất khó hiểu a.
“ Cậu đã mở được chưa, Mike ? “
Quincy sốt ruột hỏi.
“ Bình tĩnh đã, tớ đang kiếm bộ điều khiển. Đừng làm tớ rối trí. “
Michael lo lắng nhìn quanh. Phải có một bộ điều khiển ở đâu đó chứ cái món đồ chơi Halloween chết tiệt này ?
Cậu đột nhiên phát hiện ra.
Một thứ ánh sáng đỏ kỳ dị phát ra từ hốc mắt của bộ xương.
Núm điều khiển có phải là đây không ?
Michael tò mò đưa tay chạm vào đó.
Và cậu bé hét lên đầy kinh hoàng !
“ Có chuyện gì vậy Mike ? “
Quincy lo lắng lao tới bên cậu bạn của mình.
Michael hai mắt trợn ngược lên, chỉ vào cái đầu lâu trong hòm.
“ Hốc, hốc … Trong hốc mắt có một cái gì đó trơn nhẫy ! “
Quincy giật mình nhìn lại. Đó có thể là cái gì được chứ.
Trong sự hồi hộp chờ đợi của hai người bạn, một con giun no, béo tròn lẳn từ từ bò khỏi đó.
“ Khiếp ! “
Cả Quincy và Michael đều đồng thanh kêu lên.
“ Không thể tin được là cái đầu lâu đó lại có giun. Không biết đây có phải là một cái hòm chứa đồ chơi cho Halloween không nữa ? “
Quincy ôm lấy quả tim đang đánh nhịp liên hồi của mình.
Một giọng nói lạnh lùng khẽ rít lên.
“ Tất nhiên đó không phải là một cái hòm chứa đồ chơi cho Halloween. “
Cả Quincy và Michael đều giật mình quay đầu lại. Đứng sừng sững án ngữ nơi bậc tam cấp, chính là Gary.
Bộ mặt nhăn nhó của ông ta co lại đến mức không thể rúm ró hơn được nữa.
“ Để tao nói cho chúng mày hay nhé, đó là một bộ xương người chết. Hai đứa trẻ ngu ngốc, chúng mày đã đến được đây thì có chạy đằng trời nhé. “
Gary bước tới. Cả Quincy và Michael cảm thấy mọi cơ quan trên người mình như cứng lại trước sự khủng bố toát ra từ ông ta.
“ Khoan đã ông Gary … “
Michael kinh ngạc nhìn sang phía cô bạn nhỏ. Quincy thu hết dũng khí để bước lên nói :
“ Chúng cháu muốn đến gặp ông để trả lại hai chiếc mặt nạ và nói lời xin lỗi vì đã tự ý vào đây. “
Cô bé bước đến, lấy hai chiếc mặt nạ hoá trang trao cho Gary.
Ông ta hững hờ nhận lấy, nhưng không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào.
Bỗng nhiên, da mặt của Gary lại nhúm lại thành một điệu cười gằn vô cùng độc ác.
“ Cháu bé ngoan lắm, ngoan lắm … “
“ Cẩn thận ! “
Bất thần, Gary nhảy tới trước, toan chộp vào người Quincy.
Nhờ sự cảnh báo kịp thời của Michael, cô bé đã nhanh chóng nhảy về sau và tránh được cú vồ của Gary. Chỉ mém chút nữa thôi là đã bị tóm rồi …
“ Ông, ông định làm gì ? “
Quincy run run hỏi. Cô bé kịp thời nhìn thấy, từ sau lưng của Gary đã lộ ra một ánh kim loại.
Quincy bưng miệng. Chẳng lẽ ông ta định giết người ?
“ Cháu ngoan, hãy lại đây. Ta sẽ tặng cho cháu một món đồ chơi Halloween thật ý nghĩa. “
Gary bước tới, ánh mắt lấp lánh dưới ngọn đèn. Quincy lùi lại phía sau. Chân cô bé đột nhiên chạm phải một khúc gỗ.
“ Ông muốn làm gì ? Không được tiến đến gần đây ! “
Michael sợ hãi nói.
Ánh mắt của Gary biến thành đỏ rực.
“ Ta muốn làm gì à, nhóc con ? Chỉ tiếc rằng ngươi đã vào được đến tận đây, và khám phá ra bí mật của ta. Ta rất tiếc, ta quả thực không thể để các ngươi đi khỏi đây. “
Quincy vẫn tiếp tục lùi. Cô bé sắp chạm vào Michael.
Michael gào lên :
“ Bí mật ? Bí mật nào cơ ? Hãy cho chúng tôi ra khỏi đây, chúng tôi không hề biết một chút gì về bí mật của ông cả ? “
“ Thế ư ? Cứ tạm cho là thế, thì nội cái sự tồn tại của chúng mày, trong toà nhà này và trong căn phòng này chính là một điều nguy hại, cực kỳ nguy hại đội với tao rồi. “
Quincy sợ hãi chỉ vào bộ xương khô :
“ Ông đã làm gì với người nằm ở kia ? “
“ Ta không làm gì cả. Khi ta chạm đến y, thì y đã chết rồi. “
Quincy đã chạm vào Michael. Cô bé vấp ngã oạch xuống đè xuống người bạn mình.
Michael lo lắng thì thầm :
“ Quinn, gỡ cho tớ ra, lão già này bị điên mất rồi. “
“ Tớ đang cố đây, cậu hãy tìm cách câu giờ đi. “
Quincy thì thầm. Bàn tay cô bé lần ra, cố gắng gỡ những ngón tay xương xẩu của người quá cổ khỏi chân Michael. Một công việc tởm lợm, nhưng Quincy biết mình phải làm. Không thể để Mike bị kẹt ở đây được. Bàn tay cô bé đau nhói và sước sát khi cố gỡ những đốt xương kia ra.
Trong lúc đó, lão già Gary vẫn đang lừ lừ tiến lên đầy vẻ đe doạ.
Michael hỏi :
“ Ông đã nói rằng ông không phải là kẻ sát nhân. Vậy chuyện gì đã xảy ra với bộ xương kia ? “
Gary cười hô hố :
“ Chuyện gì ? Mày hỏi tao chuyện gì xảy đến với nó ư ? Ta đã đào nó lên từ nghĩa trang phố Fear để làm món đồ cho lễ Halloween đấy. “
“ Cái gì ? “
Cả Michael và Quincy đồng thanh hét lên. Cả hai đứa trẻ đều đã nhìn thấy chiếc rìu sắt lấp lánh trong tay Gary.
“ Là ông ? “
“ Phải, đó chính là tao. Tao đã mơ về một lễ hội Halloween – một lễ hội ma quỷ thực thụ từ khi còn rất bé. Tao cảm thấy cực cùng chán ngán với những trò chơi “ Ma đến đây “ ngu ngốc của lũ trẻ con. Tao không thích những tấm mặt nạ, tao thích một cảm giác thực thụ, tao thích ma sói, ta thích ma cà rồng mang mùi vị của “ sống “. Nhưng tao không biết cách tạo ra nó ?
Tao đã mở ra cửa tiệm đồ chơi số 1408 tại phố Fear. Tao thích con phố bí ẩn này và tao tin vào khả năng thành công của mình tại đây. Tao đã bán những món đồ hoá trang tầm thường cho ngày lễ Halloween. Cho đến một ngày nọ …
Câu chuyện ấy liên quan đến một con chó, con Fudge … “
Quincy nấc lên. Cô bé nhớ lại, con chó Fudge chính là một con chó yêu quý bị mất tích của bà Smith hàng xóm của mình. Không hiểu Gary đã làm gì với nó ?
“ Đó là một con chó ngu ngốc. Nó luôn thích lục lọi và tha các thứ đi lung tung. Nó đã nhiều lần tha đi những đồ trang trí cho lễ hội trong tiệm đồ chơi của tao. Tao đã rất tức giận. Tao chỉ muốn băm nó ra.
Một lần đi đốn củi quay về, tao cảm thấy tiếng động sột soạt trong một góc của khu nghĩa trang. Đó là con Fudge, và nó đang cố đào bới một ngôi mộ nhỏ. Con chó đáng ghét làm ta bực mình. Sẵn cái rìu trong tay, tao muốn dạy cho nó một bài học về tội dám chọc giận ta. Và con chó ngu ngốc đã không thể thoát … “
Michael và Quincy sợ rúm ró người lại khi nghe Gary thản nhiên kể lại tội ác của mình. Những ngón tay của bộ xương khô đã được nơi lỏng hơn.