– Em…em xin lỗi. Em không thể gặp mặt anh vì em sợ anh sẽ khinh ghét em, và anh cũng hiểu cho em không cô gái nào muốn người yêu của mình nhìn thấy khuôn mặt đã bị tàn phá thành một con quỷ cả…!!!
Vũ đẩy Hoa ra. Vũ trừng mắt.
– Thà là tôi trông thấy một con quỷ hàng ngày còn hơn nghĩ rằng cô đã chết, cô thử nghĩ mà xem, có nỗi đau khổ nào hơn khi chứng kiến người yêu của mình chết trong vòng tay của mình mà bất lực không làm được gì. Tôi phải đánh cô, tôi phải chửu cô thì may ra tôi mới hả được giận …!!!
Hoa âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Vũ. Hoa dịu dàng gọi.
– Anh Vũ…!!!
Hoa ôm chầm lấy Vũ. Nước mắt của hai người hòa tan vào nhau. Ông Sơn đã bỏ đi ra ngoài vườn từ lâu rồi ông muốn cho hai người được tự nhiên, trên môi của ông nở một nụ cười. Ông lẩm bẩm.
– Hương con…!!!, bố xin lỗi vì bao ngày qua bắt con phải mang tên của chị con, chiều nay bố sẽ cho người thay cho con một tấm bia mộ mới…!!!
…
Quá đau buồn và quá nhục nhã, Đào đã bỏ nhà đi biệt mấy tuần nay, người thân trong gia đình tìm Đào khắp nơi mà không thấy. Bước chân vô định đưa Đào về Việt nam. Bây giờ trong đầu của Đào chỉ còn hình bóng của Vũ, đúng chỉ có mỗi Vũ là còn quan tâm đến Đào.
Đào kinh ngạc và sững sờ khi trông thấy Vũ hạnh phúc mỉm cười bên một cô gái giống hệt chị Hoa. Đào lảo đảo muốn ngã, Đào không còn tin vào mắt mình nữa. Sự ích kỉ và hèn nhát trong Đào trỗi dậy, Đào cảm thấy ghen tị với cô gái kia vì cô ấy đã làm cho Vũ cười, cô ấy có thể sánh vai bên Vũ, còn Đào, Đào chẳng có ai cả, tất cả đã bỏ rơi Đào mất rồi, không phải chính Đào đã bỏ rơi họ.
Đào lén đi theo họ, Đào mệt mỏi đi theo họ cả ngày. Đào không biết tại sao Đào lại làm thế, có phải chăng một con thú tự dưng thấy mình bị người khác chiếm mất chỗ nên tìm cách tranh giành lại. Nhìn họ cười đùa với nhau lòng Đào tan nát. Hy vọng cuối cùng của Đào vỡ tan.
Đào loạng choạng bước đi trong cơn mưa chiều tầm tã, Đào cứ để cho nước mưa quất vào người. Đào là kẻ có tội, cái thai đã hai tháng rồi, Đào quên mất rằng Đào đang mang một sinh mệnh trong người, đứa trẻ vô tội nhưng người mẹ của nó không hiểu điều đó, có lẽ Đào đang tìm mọi cách tống khứ nó ra ngoài. Đào căm hận bố nó lây sang luôn cả nó.
Buổi sáng, Đào bắt một chiếc tắc xi, Đào bảo anh ta đưa Đào đến nghĩa trang nơi có người chị gái thân thương của Đào an nghỉ. Đào choáng váng tại sao chị Hoa lại bị đổi tên thành Hương. Đào không tài nào hiểu nổi, bia mộ vẫn còn mới, có nghĩa là vừa mới được thay. Đào vội vã bắt tắc xi đưa Đào về thẳng nhà gặp ông Sơn.
Ông Sơn rất mừng khi gặp lại cô con gái, mặc dù ông biết Đào không phải là con của ông nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình ông vẫn yêu thương Đào. Đào run giọng hỏi ông.
– Bố hãy cho con biết, tại sao bố lại đổi tên chị Hoa trên bia mộ…??
Ông Sơn thở dài.
– Vì người chị thật sự chết của con là Hương không phải là Hoa…!!!
Trong đầu của Đào thoáng hiện lên bóng dáng của cô gái đi cùng với Vũ cả ngày hôm qua. Đào lắp bắp.
– Lẽ…lẽ nào chị…chị gái của con vẫn còn chưa chết…??
– Đúng thế…!!!
Đào gào lên.
– Không thể có chuyện vô lý như thế được, tại chị Hương lại giống chị Hoa như đúc thế…??
– Chúng nó là hai chị em sinh đôi. Chị gái Hương của con được bác cả nhận nuôi ngay từ khi mới lên hai nên con không biết cũng phải…!!!
Đào lảo đảo ngồi xuống ghế. Ông Sơn nhíu mày hỏi.
– Con sang đây chơi hay có chuyện gì…??
Đào cay đắng nói.
– Con sang đây chơi…!!!
Đào ngước mắt nhìn ông.
– Bố làm ơn giải thích cho con hiểu, tại sao chị Hoa lại giả chết và tại sao anh Vũ lại không hề biết gì về chuyện này…??
Ông Sơn kể tất cả cho Đào nghe từ diễn biến của sự việc đến cuộc gặp gỡ của Vũ và của Hoa. Đào chết lặng, vậy là hết, lẽ ra Đào phải vui mừng vì người chị gái mà Đào yêu quý vẫn còn sống nhưng Đào làm sao mà vui nổi khi Vũ đang là người đàn ông mà Đào muốn dựa vào nay anh ấy có chị gái của Đào rồi thì anh ấy làm gì còn chỗ trống cho Đào nữa. Đào loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt tái xám. Đào run rẩy nói.
– Con…con chào bố, con đi…!!!
– Sao không ở lại ăn cơm đã con, mà hiện giờ con sống ở đâu…??
– Dạ con đang sống tại khách sạn…!!!
– Sao con không dọn về đây ở, bố và chị Hoa của con rất mong được gặp con…!!!
Đào đứng không còn vững nữa. Đào nói nhanh.
– Con xin lỗi nhưng con không ở lại được, lúc nào rảnh dỗi con sẽ đến thăm bố sau…!!!
– Ừ, con đi đi, nhớ đến thăm bố thường xuyên đấy…!!!
– Vâng…!!!
Đào đi gần như là chạy. Bước vội vào xe tắc xi. Đào giục.
– Đi thôi…!!!
Do phải chăm sóc Duy nên Vân không thể đến trường học. Vân không yên tâm bỏ Duy lại một mình, chỉ cần vắng Vân có một lúc là Duy lại gào lên gọi tên Vân. Duy bám Vân như một đứa trẻ mới sinh bám mẹ.
Vân tranh thủ học thêm ở nhà, mặc dù không nhìn thấy được gì nhưng Duy là một người thông minh nên Vân được Duy dạy học ở nhà. Chỉ cần đọc đề hay hỏi Duy bất cứ một câu hỏi gì Vân được Duy trả lời ngay. Vân vui sướng, càng ngày Vân càng hiểu và càng ngày Vân càng thông minh.
Ở bên Duy có năm tháng. Vân được Duy dạy gần hết chương trình học, Vân vui sướng nhưng cũng hơi buồn vì phải xa bạn bè. Ánh mắt của Vân dõi về một nơi xa xăm, nơi đó có ông nội, có ba mẹ, có con bạn thân Thu, có ông anh trai đáng yêu Khoa và có bà nội, người hết lòng yêu thương Vân và còn lũ bạn nghịch ngợm trong lớp nữa chứ. Trên môi của Vân nở một nụ cười.
– Vân.! Vân…! Em ở đâu rồi…?
Vân rời cửa sổ, bước vội lại nắm lấy tay Duy. Vân âu yếm hỏi.
– Anh đang tìm gì à…??
Duy vui mừng nói.
– Lúc nãy anh vừa tìm được một hòn bi mà hồi bé anh đánh rơi…!!!
Vân bật cười.
– Anh nói thật hay đang nói đùa thế…??
Duy chìa tay cho Vân xem, đúng là có một hòn bi màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp đang nằm trên tay của Duy.
Vân rơi lệ, Duy kinh ngạc nhìn Vân hỏi.
– Sao em lại khóc…!!!
Duy lo lắng.
– Em đang nghĩ gì hay sao mà dạo này trông em gầy dộc và xanh xao quá…??
Vân ngừng khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn Duy không chớp. Vân bàng hoàng hỏi gấp.
– Anh…anh vừa nói gì…??
Duy nhướng mắt trêu.
– Thế nào hả cô bé hay khóc, anh hỏi em là em đang nghĩ gì ở trong đầu…??
Vân siết tay Duy thật chặt, đưa hai ngón tay trước mặt của Duy. Vân hỏi.
– Mấy ngón tay đây anh…??
– Tất nhiên là hai ngón rồi, sao em lại hỏi anh thế…??
Vân lùi xa Duy một bước, môi của Vân nở một nụ cười, còn nước mắt của Vân thi nhau rơi xuống. Duy lo lắng hỏi Vân.
– Tại…tại sao em khóc, có phải là anh đã làm gì cho em buồn đúng không…??
Vân run run.
– Anh…anh nói đi ở đây có mấy cái bàn…??
Duy nhìn trạng thái tinh thần kích động của Vân. Duy chẳng hiểu gì cả nhưng cũng trả lời Vân.
– Có tất cả hai cái, một cái ở góc phòng, một cái ở gần cửa xổ…!!!
Vân ôm chầm lấy Duy, Vân sung sướng hét lên.
– Anh…anh đã nhìn thấy được rồi…!!!
Duy giật mình nhìn và quan sát xung quanh, đúng thế bây giờ Duy có thể nhìn được mọi thứ, kia chẳng phải là giường ngủ của Duy hay sao, còn kia là bàn học Duy vẫn thường hay ngồi đọc sách, tủ sách mini, cái đèn bàn, ánh nắng mặt trời chói chang, màu xanh của lá cây ngoài cửa xổ và người con gái đang ôm Duy thật chặt trong vòng tay.
Duy vội đẩy Vân ra. Duy ngắm nhìn Vân từ đầu xuống chân. Bàn tay của Duy sờ lên mặt, lên mũi, lên cằm, lên tóc, lên trán của Vân. Nước mắt lăn dài trên má, đôi môi nở một nụ cười trong sáng như gương. Duy tha thiết gọi.
– Vân…!!!
Cả hai lại ôm chầm lấy nhau. Duy ngắm nhìn Vân không biết chán, đã gần sáu tháng sống trong bóng tối nay nhìn thấy được ánh sáng mặt trời. Duy cảm tưởng như Duy vừa mới được cứu sống và Vân chính là người đã lôi Duy thoát khỏi vũng bùn tăm tối đó.
Duy thì thầm.
– Cảm ơn em, người vợ anh yêu…!!!
Vân đỏ bừng mặt nói.
– Anh…anh đang nói gì thế. Ai là vợ của anh…??
Duy nịnh.
– Thôi mà, chả phải em nói là cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng không rời xa anh cơ mà. Tại sao bây giờ anh hỏi cưới em, em lại từ chối…!!!
Vân đẩy Duy ra. Vân phóng thật nhanh ra cửa, vừa chạy Vân vừa gọi.
– Bà ơi…!!! hai bác ơi…!!! mọi người ơi…!!!
Khi biết được Duy có thể nhìn thấy được mọi thứ, mọi người trong gia đình ai cũng vui mừng, bà Jenny rơi lệ, bà ôm chầm lấy Vân, ai cũng nói cảm ơn Vân mãi. Vân cảm thấy ngượng ngùng. Vân không quen được mọi người tôn sùng và được coi trọng quá lên như thế này. Vân đỏ bừng mặt ấp úng nói.
– Mọi người đừng…đừng làm cho con cảm thấy ngại. Con…con…!!!
Vân cúi gằm mặt xuống không nói được tiếp nữa. Bà Hồng Trà giải vây cho Vân.
– Thôi chúng ta vào tiệc nào. Chúc mừng Duy tai qua nạn khỏi…!!!
– Vâng…!!!
Tất cả mọi người đồng thanh la to. Vân ngán ngẩm cái không khí tiệc tùng này nên lựa lúc mọi người còn đang bàn luận về kinh tế và về thị trường. Vân bước ra vườn. Đứng nhìn ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống vườn đẹp làm sao. Duy đứng đằng sau Vân âu yếm hỏi.
– Tại sao em không tham dự tiệc cùng với mọi người…!!!
Vân quay lại đáp.
– Em xin lỗi nhưng em không thích. Em chỉ muốn được yên tĩnh thưởng thức khung cảnh xung quanh…!!!
Duy trêu.
– Ngay cả anh em cũng không muốn ở bên em hay sao…??
Vân giả vờ thở dài bảo.
– Biết thế nào được, chẳng phải chính anh cũng không muốn em ở bên anh còn gì. Ngày mai em sẽ bay về Việt nam…!!!
Duy la thất thanh.
– Em nói điên khùng gì thế. Anh đã gọi điện về gia đình của em để xin phép cho em được chuyển sang bên này học…!!!
Duy ôm ngang eo của Vân, lưng Vân dựa vào ngực của Duy. Duy nồng nàn bảo Vân.
– Em không bắt chồng của em phải bay đi bay về để gặp mặt em chứ. Nếu thế anh sẽ nhớ em chết mất…!!!
Mặt của Vân đỏ bừng, trái tim đập thật nhanh. Vân giận dỗi nói.
– Ai cho phép anh tự tiện như thế hả. Em nhất định không chịu chuyển trường sang bên này học đâu và em cũng không muốn kết hôn khi em còn quá trẻ…!!!
Duy xoay Vân đối diện với Duy. Duy cương quyết nói.
– Anh không cần biết là em có đồng ý lấy anh không, kể cả phải dùng đến biện pháp cướp em anh cũng làm…!!!
Vân la lên.
– Cái gì…anh…anh không làm như thế chứ…??
Duy thách.
– Tại sao lại không, em cứ thử nói không đồng ý với anh một lần nữa xem anh sẽ bắt cóc và ăn thịt em ngay bây giờ…!!!
Vân hốt hoảng xua tay bảo.
– Đừng…đừng có dọa em. Em…em không sợ đâu…!!!
Duy tiến thêm một bước, người của Vân lúc này đứng sát vào người của Duy. Duy thì thầm vào tai Vân.
– Em có biết khi ngủ trông em dễ thương lắm không…??
Mặt Vân đã đỏ nay càng đỏ hơn. Vân cáu.
– Tên điên khùng, ai cho phép anh ăn nói bậy bạ như thế hả. Đúng là…!!!
Câu cuối của Vân bị miệng của Duy bịp lại, thành ra nó chỉ nằm im ở trong cổ họng thôi. Duy thiết tha nói.
– Sau buổi tối hôm nay, anh xin phép gia đình em cho anh cưới em và tổ chức trong tháng này…!!!
Vân cố đẩy Duy ra nhưng Duy ôm Vân chặt quá. Vân đành nhượng bộ.
– Chuyện này từ từ rồi tính được không anh. Em…em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần trở thành một người vợ và một thành viên trong gia đình anh…!!!
– Chưa chuẩn bị được thì bây giờ em chuẩn bị có sao đâu. Không phải là trong năm tháng vừa rồi em đã làm quen với không khí gia đình anh à. Em đừng tìm cách đánh trống lảng câu hỏi của anh nữa…!!!
Bà Hồng Trà đã thuê những thám tử tư giỏi nhất đi điều tra về vụ tai nạn xe, vụ bắt cóc Duy và Vân tại Việt nam và kẻ đã làm cho khách bị phá sản.
Kết quả họ đã điều tra ra ông Lương Thành và một người đàn ông bí ẩn đứng đằng sau tất cả chuyện này. Họ không biết ông ta có vai trò gì nhưng chính ông ta đã cung cấp tiền cho ông Lương Thành tiến hành mua khách sạn. Bây giờ già nửa cổ phần khách sạn của tập đoàn Vương Thị đã thuộc về ông ta.
Bà Hồng Trà đau đầu, bà không dám hỏi Duy trong suốt năm tháng qua, Bà sợ Duy càng thêm lo lắng, bệnh tình sẽ không khỏi được. Nay Duy lành bệnh rồi, bà mới đem mọi chuyện kể cho Duy nghe.
Duy phân tích.
– Theo cháu thấy rất có thể ông ta là một trong những đối thủ của gia đình ta…!!!
– Cháu nói đúng nhưng làm sao để điều tra ra ông ta đây…??
Duy ngẫm nghĩ đáp.
– Theo cháu thấy chỉ còn có cách giao bán dần cổ phiếu của khách sạn…!!!
– Sao cháu lại nghĩ thế…??
– Nếu muốn bắt con gì chúng ta phải có mồi nhử. Bà thấy ý kiến của cháu thế nào…??
Bà Hồng Trà thở dài bảo.
– Cũng đành phải làm theo ý kiến của cháu thôi. Bây giờ bà không nghĩ ra được cách nào hay hơn…!!!
Bà Hồng Trà nhìn Duy bà trêu.
– Chuyện cháu và Vân đến đâu rồi…??
– Chuyện gì hả bà…??
– Còn chuyện gì nữa, chuyện tình cảm của hai đứa…!!!
Duy đỏ mặt lúng túng đáp.
– Cháu đã cầu hôn cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Cháu không hiểu đư ợc tại sao, hỏi cô ấy, cô ấy bảo là cô ấy còn trẻ chưa muốn kết hôn vội, cô ấy còn phải đi học, khi nào cô ấy học xong thì lúc đó cô ấy mới đồng ý làm lễ cưới với cháu, chưa hết ngay cả việc cháu bảo cô ấy sang đây học cô ấy cũng từ chối…!!!
Thấy vẻ mặt chán nản của thằng cháu. Bà Hồng Trà bật cười nói.
– Sao cháu ngốc thế, cháu cầu hôn người ta suông thì người ta ai lại đồng ý, phải có thành ý một chút chứ…!!!
Duy gấp gáp hỏi.
– Cháu phải làm gì hả bà…??
Bà Hồng Trà nháy mắt.
– Mua nhẫn, tặng hoa, dự tiệc ở nhà hàng. Cháu định theo cách nào…??
Duy bừng tỉnh, vội đứng dậy.
– Chào bà. Cháu đi lo chuyện của cháu đây…!!!
– Ừ, chúc cháu may mắn…!!!
Nhìn bóng dáng của Duy thấp thoáng sau cánh cửa kính, trên môi của bà Hồng Trà nở một nụ cười thật tươi. Thằng cháu trai của bà đã tìm được tình yêu đích thực, bà mừng cho hạnh phúc của hai đứa, bà cầu mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ.
Ngay sau khi vụ án kia bị phanh phui, ông Lương Thành đã trốn biệt về Việt nam được gần một tháng rồi, ông ta sợ tội nên đã tìm cách đào tẩu trước, ông ta đang sống tại nhà của ông Phương.
Bây giờ ông ta mất tất cả tiền tài, danh vọng và địa vị. Ông ta trở thành một kẻ không nhà không cửa, sống chui rúc như một con chó. Ông ta luôn phải lẩn trốn sự truy lùng và bắt bớ của cảnh sát.
Mấy tay thám tử tư do bà Hồng Trà thuê đã lần theo dấu vết của ông Lương Thành nên ngay sau khi ông ta đến Việt nam họ cũng bám theo ông ta.
Lan là người đầu tiên bị cảnh bắt. Một buổi sáng cô ta còn đang say giấc nồng ở một căn phòng trong khách sạn, cô ta bị dựng dậy bởi một tiếng còi chói tai và tiếng bước chân chạy dầm dập trên sàn nhà.
Trên giường, dưới sàn nhà quần áo vứt lung tung, thuốc lá, bao cao su và những viên thuốc màu hồng vẫn còn sót ở trên bàn. Từ sau cái đêm bị Công chơi xỏ, Lan trở thành một kẻ nghiện thuốc lắc nặng, cô ta nghiện ánh đèn sân khấu, nghiện những buổi đi chơi vũ trường nhảy nhót lắc lư.
Bây giờ trông cô ta như một cái cây khô biết đi, đôi mắt thâm đen dù có quét bao nhiêu phấn cũng không che khuất được sự hốc hác và mệt mỏi trên khuôn mặt bao nhiêu đêm mất ngủ và bao nhiêu đêm nhảy nhót đến rạc cả người.
Dù biết Vân không phải là người yêu và không phải là vợ chưa cưới của Vũ. Lan cũng không còn sức để đeo đuổi Vũ nữa, đêm cô ta đi quậy, ngày ngủ lấy sức để tối còn đi tiếp nên Vũ được thảnh thơi. Vũ không cần phải đè nén sự tức giận mỗi khi cô ta đến làm phiền.
Bây giờ Vũ đang ngập tràn trong tình yêu hạnh phúc. Trên môi của Vũ lúc nào cũng nở một nụ cười. Hoa là tình yêu định mệnh của cuộc đời Vũ. Dù họ phải đi một đường vòng khá xa mới gặp lại được nhau nhưng cũng vì thế họ biết trân trọng nhau hơn.
Cô ta bị đưa về đồn và bị tạm giam. Nhờ có mẹ cô ta bảo lãnh nên cô thoát khỏi trung tâm dạy nghề và cai nghiện. Mặc dù mẹ của cô ta đã hết lời khuyên can nhưng cô ta vẫn chứng nào tật ấy, cô ta lao vào vòng tay của các quý ông bụng phệ, có chức có quyền, cô ta tự biến mình thành đồ chơi cho họ, cái mà cô ta nhận được đó là tiền.
Dũng không chịu nổi khi phải chứng kiến người mà Dũng yêu biến thành một chiếc giày cho hết bọn đàn ông này đến bọn đàn ông khác xỏ vào rồi lại vứt đi.
Một buổi tối khi cô ta lảo đảo bước đi trong hơi men nồng nặc trở về nhà. Dũng đứng chắn ngang trước mặt Lan. Ánh mắt vằn đỏ nhìn Lan trừng trừng.
– Cô có biết bây giờ cô biến thành cái gì không…??
Lan gạt tay Dũng ra khỏi vai. Lan khinh khỉnh đáp.
– Việc đó chẳng có liên quan gì đến anh…!!!
– Không liên quan gì đến anh…?? Cô nên nhớ bây giờ cô là người yêu của tôi…!!!
Lan cười như điên như dại.
– Người yêu…?? Đừng có mơ tưởng như thế cưng. Nói cho anh biết với hạng người khố rách áo ôm như anh tôi không bao giờ thèm…!!!
– Bốp…!!!
Một cái tát nảy lửa làm cho mắt của Lan nổ đom đóm, đầu choáng váng. Lan bật khóc quát.
– Đồ đểu cáng…! Sao anh dám đánh tôi hả…??
Dũng gằn giọng.
– Tại sao ư…?? Tôi đã làm cho cô biết bao nhiêu chuyện thế mà sau khi tôi làm xong cho cô rồi cô lại quay mặt lại với tôi. Cô còn dám ăn nói hỗn xược với tôi nữa…!!!
Lan rít lên.
– Nói cho anh biết, đúng là tôi chỉ lợi dụng anh thôi. Anh thử nhìn lại anh đi, tương lai không có, tiền cũng không, suốt ngày chỉ biết đánh với đấm, bộ quần áo của anh lúc nào cũng bốc mùi, anh nghĩ tôi sẽ yêu và để ý đến một kẻ như anh sao. Trừ phi tôi chết thì may ra…!!!
Dũng tái mặt, cả đời của Dũng đã chịu không biết bao nhiêu tiếng chửu rủa từ mọi người nhưng đến cả cô ta mà cũng dám nói với Dũng những lời độc ác và tàn nhẫn như thế này thì không thể nào chấp nhận nổi. Cô ta đúng là một con đàn bà lẳng lở và thâm độc.
Một tia nhìn sắc như dao vừa lóe lên. Dũng nhếch mép lên, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Một bàn tay thò vào trong túi quần.
– Xoẹt, xoẹt…!!!
Có muôn vàn ánh sáng lóe lên. Đồng thời có một tiếng hét thất thanh của Lan.
– Cứu tôi với. Có kẻ giết người…!!!
Tiếng thét thất thanh của Lan làm náo động cả một khu phố. Mọi người giật mình tỉnh dậy, ánh đèn điện bật lên sáng trưng. Lan ôm lấy khuôn mặt máu chảy đầm đìa.Trước khi mọi người chạy ra cổng, bóng dáng của Dũng đã biến vào màn đêm đen tối.
Họ gọi xe cưu thương đưa Lan vào bệnh viện, Cô ta đã uất đến nỗi ngất lịm trên cáng, khuôn mặt của cô ta đã bị Dũng rạch nát, tình yêu và thù hận chỉ trong gang tấc.
…
Khuôn mặt của Lan bị quấn chằng chịt băng màu trắng, cô ta gào lên như một con điên. Bây giờ trông cô ra rất giống một con ma đi dọa trẻ con trong đêm tối, chỉ còn mỗi đôi mắt long lên sòng xọc và đầy căm phẫn là còn nhìn thấy rõ.
Mẹ của cô ta khóc nấc lên, bố của cô ta đứng ngoài cửa thở dài, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Cảnh sát đến ngay sau khi vụ việc xảy ra. Cô ta vì quá căm hận Dũng nên có bao nhiêu điều cô ta biết về Dũng cô ta đều khai hết. Từ việc cô ta bị rạch mặt, cảnh sát đã bắt được đầu mối vụ bắt cóc tống tiền Duy và Vân.
Ông Lương Thành cũng không thoát khỏi nguy cơ có liên quan. Mấy hôm nay trước cửa nhà của ông Phương, thấp thoáng bóng dáng của mấy người đầy khả nghi đang lượn lờ xunh quanh. Ông Phương để ý thấy mặc dù họ ăn mặc giống một người lái xe ôm nhưng tại sao họ lại không bắt khách bao giờ và tại sao họ cứ nhìn vào nhà của ông mãi.
Ông ta lo ngại, nếu cảnh sát phát hiện ông Lương Thành đang tạm trú trong nhà của ông ta thì thế nào ông ta và ông Lương Thành cũng bị bắt cùng một lúc, tội bắt cóc tống tiền đâu có nhẹ, còn những vụ án ngày xưa mà ông ta gây ra nữa. Tính tất cả lại, ông ta sẽ phải lĩnh án tù từ mười đến hai mươi năm. Ông ta run rẩy bảo ông Lương Thành.
– Mình phải chuyển chỗ ở thôi anh ạ. Em thấy ở đâu không còn an toàn nữa rồi…!!!
Ông Lương Thành lo lắng hỏi.
– Đi đâu bây giờ hả chú…??
Ông Phương gợi ý.
– Em nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Họ sẽ không ngờ được là chúng ta ở ngay bên cạnh họ…!!!
– Ý của chú là chúng ta trở về Pháp ư…??
– Vâng. Anh nghĩ sao…??
Ông Lương Thành trầm ngâm không đáp. Cuộc sống trốn chui trốn nhủi khiến cho ông ta phát điên. Sống mà lúc nào cũng phải lo ngay ngáy bị công an và cảnh sát tóm cổ khiến cho tinh thần của ông ta bị kích động, chỉ nghĩ đến cảnh phát kết thúc cuộc đời còn lại trong nhà tù là ông ta thấy có một cái lỗ xoáy màu đen khổng lồ đang chực nuốt chửng lấy ông ta.
Ông ta gật đầu bảo.
– Được rồi. Chú thu xếp đi, anh em mình sẽ bay sớm vào tối nay…!!!
– Liệu có quá gấp gáp không anh. Mua vé máy bay đâu có phải là dễ, còn vụ truy lùng của cảnh sát nữa…!!!
– Chú quên là chúng ta có hộ chiếu và giấy tờ giả à. Làm sao mà họ lần ra được…!!!
– Em cũng hy vọng là thế…!!!
– Thôi vào chuẩn bị đi…!!!
– Vâng…!!!
Ông Phương vội vào trong nhà, thu xếp hành lý. Đúng tám giờ tối cả hai thuê một chiếc xe tắc xi, họ bảo anh chàng tài xế đưa họ ra sân bay.
Hôm nay Vân, Duy và Tuấn Anh cùng về ngoại ô chơi. Duy cau có hỏi Tuấn Anh.
– Tại sao em đi chơi với Vân, anh đi theo làm gì…??
Tuấn Anh nhún vai đáp.
– Cậu đừng quên tôi đã gặp Vân trước cả cậu…!!!
– Vậy thì sao, lúc đó hai người mới có tí tuổi thì biết cái gì. Em chỉ biết bây giờ cô ấy là người yêu của em và chúng em sắp làm đám cưới…!!!
Tuấn Anh lôi Vân đứng sát vào người. Giọng hắn nhão nhoẹt.
– Em sẽ không lấy tên vô dụng này chứ…??
Duy giật Vân về phía mình. Duy tức giận.
– Anh ăn nói cho cẩn thận, ai là tên vô dụng hả…??
Vân bị Tuấn Anh và Duy giật đi giật lại. Cánh tay của Vân như muốn rời ra. Vân tức quá quát.
– Hai người có thôi đi không hả, có muốn đi chơi hay là một mình em đi…??
Duy trừng mắt bảo Tuấn Anh.
– Anh mà còn động vào Vân nữa là không xong với em đâu…!!!
Tuấn Anh thách.
– Tôi động vào cô ấy thì cậu làm gì được tôi. Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không…??
Vân đứng ở giữa, hai cánh tay đẩy Duy và Tuấn Anh đứng xa nhau ra. Vân khuyên giải.
– Hai anh đừng có hơi một tí là gây sự với nhau được không…??
Tuấn Anh hai tay đút vào túi quần, hắn nhếch mép đáp.
– Em bảo tên công tử bột của em ăn nói phải biết tôn trọng người khác một chút, đừng tưởng hắn cậy hắn làm em mà anh tha cho hắn…!!!
Duy cũng không vừa.
– Còn anh đừng tưởng anh cậy anh làm anh mà ra vẻ dạy đời. Nói thật cho anh biết tôi muốn đập cho anh một trận từ lâu rồi…!!!
Tuấn Anh nhìn thẳng vào mặt của Duy, hai tên đàn ông nhìn nhau như sắp sửa xông vào trận đấu tay đôi. Vân túm lấy áo của Duy rồi túm luôn lấy cổ áo của Tuấn Anh. Vân gằn giọng.
– Nếu hai anh mà còn tiếp tục gây chiến như thế này nữa, em sẽ bỏ mặc hai anh đứng ở đây đánh nhau đến chết thì thôi…!!!
– Thế nào có muốn đánh nhau và cãi nhau tiếp nữa không…??
Tuấn Anh quay mặt đi, hắn thờ ơ nói.
– Tại thằng nhóc kia gây sự với anh trước…!!!
– Sao anh lại nói là tôi gây sự với anh trước, rõ ràng chính anh gây chiến trước…!!!
Vân buông cổ áo của hai người ra. Vân kiễng chân lên gõ hai phát vào trán của Duy, Tuấn Anh cũng chịu chung số phận. Một tay chống vào sườn, một tay chỉ thẳng vào hai người Vân giáo huấn.
– Em nói lần chót, không được cãi nhau và không được đánh nhau nữa. Hai anh trẻ con thì cũng trẻ con vừa thôi…!!!
Vân một tay kéo Duy một tay kéo Tuấn Anh đi, con nhỏ tung tăng đi ở giữa hai người đàn ông. Thỉnh thoảng Vân quay sang hỏi Duy.
– Đẹp không anh…??
Rồi quay sang hỏi Tuấn Anh.
– Thích không anh…??
Hai tên im lặng không nói gì, kể từ khi Vân đến sống tình cảm anh em của họ đã tốt đẹp hơn trước nhiều. Vân là cầu nối giữa họ.
Tuấn Anh là một con ngựa bất kham, đúng nhưng hắn luôn bị Vân nhìn thấu vì vậy hắn không giở trò ra được với Vân. Vân chỉ coi hắn là một người anh trai, hắn nhận ra Vân nói đúng, hắn không khi nào thiếu tình yêu, cái hắn thiếu là tình thân.
Vân đang mang lại cảm giác này cho hắn, như buổi đi chơi hôm nay, Vân cố ý mời cả Tuấn Anh đi theo cùng là vì thế. Vân muốn hai anh em Duy giảng hòa và làm lành với nhau, không nên vì những chuyện không đâu mà làm hỏng mất đi tình máu mủ thiêng liêng.
…
Ông Lương Thành vì quá căm phẫn gia đình Duy nên ông ta tìm cách phục thù. Bây giờ ông ta tiều tụy, hốc hác, cơ thể gầy dộc đi, ánh mắt mệt mỏi, trông ông ta không khác gì một thằng nghiện.
Vùng ngoại ô heo hút đầy nắng gió này là nơi ông ta chọn làm nơi trú chân. Ông ta không biết ông ta có ở đây được lâu không, cuộc đời của ông ta bây giờ đầy tủi nhục, sống không khác gì chết.
Tiếng cười đùa của một cô gái làm cho ông ta chú ý. Ông ta giật mình ngước nhìn lên kia chẳng phải là thằng con trai nhà họ Vương hay sao, có cả Tuấn Anh đứa con rơi của mình và con bé Vân, cô dâu tương lai của thằng Duy.
Sự căm phẫn bùng phát làm mờ lí trí của ông ta. Thấy Vân đứng gần chỗ ông ta đang nằm, ông ta vùng dậy, ông ta lao thẳng vào người của Vân. Vân hét lên.
– Á…!!!
Duy và Tuấn Anh kinh hoàng, con dao sắc nhọn đang dí sát vào cổ của Vân. Duy tái mặt, mồ hôi rịn ra đầy trán. Duy lắp bắp.
– Thả…thả cô ấy ra…!!!
Ông ta trừng mắt, trạng thái tinh thần kích động, mỗi lần ông ta di chuyên là mũi dao nhọn hoắt lại cứa sâu vào da thịt của Vân, một dòng máu đỏ chảy ra.
– Thả ra à, chúng mày có buông tha cho tao đâu, tao đã phải trốn chui trốn nhủi như một con chó. Mày nói đi ai thương xót cho tao, nếu tao chết thì con bé này cũng phải chết theo…!!!
Ông ta cười một cách cuồng dại.
– ha ha ha…!!!
Duy đứng không còn vững nữa rồi. Duy nuốt khan bảo.
– Ông hãy thả cô ấy ra, có gì thì từ từ nói…!!!
Đôi mắt của ông ta lồi cả ra, nước bọt văng tứ tung.
– Từ từ nói…!!! Hừ, chẳng có gì để từ từ nói cả. Tao sẽ giết tất cả chúng mày…!!!
Duy định bước thêm một bước, ông ta trừng mắt quát.
– Cấm bước lại gần nếu không tao sẽ giết chết con bé này ngay…!!!
Ông ta lại cứa thêm một đường lên chiếc cổ trắng ngần của Vân. Nước mắt chảy ra nhưng Vân tuyệt không kêu lên một tiếng, đầu gối của Vân trực khụy xuống.Tuấn Anh tiến thêm một bước hắn ta nhếch mép bảo.
– Nếu ông giết chết cô ấy, ông tưởng là ông có thể sống mà thoát ra khỏi đây được à. Tôi khuyên ông nên buông dao xuống và thả cô ấy ra thì hay hơn. Pháp luật sẽ khoan hồng cho ông…!!!
Nhìn đứa con trai trước mặt, ông Lương Thành đau xót nói.
– Ta…ta là…bố…bố của con…!!!
Tuấn Anh giả vời hỏi ông Lương Thành.
– Ông đang nói gì thế, ông có thể nói lại được không…??
Lợi dụng lúc ông Lương Thành tập trung cả vào Tuấn Anh, hai anh chàng vệ sĩ vòng ra phía sau lưng của ông Lương Thành. Còn Duy sợ hãi đến nỗi nín thở, nếu Vân mà có mệnh hề nào thì Duy làm sao mà sống. Họ khó khăn lắm mới ở được bên nhau.
– Ta…ta… là bố của con…!!!
Ông ta cứ lẩm bẩm mãi câu nói đó đến hàng chục lần, nước mắt trên khóe mi của ông ta chảy ra. Ông ta đang xúc động. Tuấn Anh mặc dù chẳng hiểu gì, câu nói này của ông ta chẳng có ý nghĩa gì với Tuấn Anh cả. Tuấn Anh tưởng ông ta đang nhớ thương đứa con trai của ông ta và trạng thái tinh thần của ông ta không được bình thường nên mới thế.
Con dao trên cổ của Vân nới lỏng ra từ từ rồi buông hẳn xuống nhưng vòng tay của ông ta vẫn nắm chặt lấy Vân. Vân cố vùng chạy thoát ra ngoài, ông ta thất kinh theo phản xạ ông ta lia ngay con dao đang cầm trên tay vào người của Vân. Tuấn Anh không suy nghĩ gì vội đỡ ngay lấy. Một tiếng hét kinh hoàng.
– Trời ơi…!!!
Tuấn Anh lảo đảo gục xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng, trước khi ngất đi hắn còn trêu Vân.
– Cô ngốc…sao lần nào cô cũng gây ra chuyện thế…??
Vân gào lên.
– Tuấn Anh…Tuấn Anh…!!!
…
Con dao dính máu buông rơi xuống, cơ thể của ông ta ngã như một cái cây bị đốn ngang gốc. Hai anh chàng vệ sĩ đè ông ta nằm úp xuống đất, vặn ngược tay của ông ta ra sau lưng, họ trói nghiến ngay ông ta lại. Nước mắt của ông ta chảy ra. Ông ta gào tên của Tuấn Anh liên tục. Vân khóc nức nở.
Duy quát hai anh chàng vệ sĩ.
– Mau buộc vết thương của anh ấy lại và gọi xe cứu thương đi…!!!
Anh chàng vệ sĩ đáp.
– Vâng…!!!
Trên đường đến bệnh viện. Vân cầm chặt lấy tay của Tuấn Anh. Vân mếu máo.
– Em xin lỗi nếu em không bắt hai anh đưa em đi chơi xa như thế này thì anh ấy sẽ không bị đâm…!!!
Duy an ủi.
– Em đừng nói thế, có ai ngờ được là chuyện này lại xảy ra đâu, dù có muốn tránh thì cũng không thể tránh được, ông ta không trả thù được hôm nay thì ngày mai, ngày kia, đã là kẻ có dã tâm thì làm sao hắn từ bỏ mục đích của hắn khi hắn chưa hoàn thành được nó…!!!
Vân sụt sịt lo lắng hỏi.
– Anh…anh ấy sẽ không sao chứ…??
Duy vuốt tóc Vân.
– Anh nghĩ là anh ấy sẽ không sao đâu…!!!
– Em cũng hy vọng thế…!!!
Cả nhà Duy được Duy gọi điện thông báo. Bà Marlyn gào lên, bà căm phẫn vì không ngờ ông Lương Thành lại có thể cầm dao đâm đứa con trai độc nhất của ông ta.
Tất cả mọi người tập trung đông đủ tại phòng chờ. Họ đều hồi hộp muốn biết tình trạng sức khỏe của Tuấn Anh. Ông bác sĩ mặc bộ quần áo xanh lá cây bước ra bảo mọi người.
– Xin hỏi ai là bố mẹ của bệnh nhân…??
Bà Marlyn mặt tái như xác chết, bà run rẩy lắp bắp nói.
– Tôi…tôi là mẹ của nó…!!!
Ông Tuấn Hùng không khá hơn bà Marlyn bao nhiêu, trên trán của ông mồ hôi lấm tấm. Ông gấp gáp hỏi.
– Có chuyện gì không bác sĩ…??
Bác sĩ giải thích.
– Hiện giờ tình trạng sức khỏe của bệnh nhân rất yếu do cậu ấy mất máu quá nhiều, vết dao đâm lại quá sâu. Số lượng máu dự trữ trong bệnh viện không đủ nên tôi cần hai người hay ai trong số người thân hiến máu cho cậu ấy…!!!
Bà Marlyn lảo đảo.
– Nó…nó sẽ không chết chứ bác sĩ…??
Bác sĩ lắc đầu bảo bà Marlyn.
– Hiện giờ tôi không thể nói trước được điều gì…!!!
– Ai có thể cho máu bệnh nhân đây…!!!
Bà Marlyn chìa tay ra, bà hối thúc.
– Lấy…lấy máu của tôi đi, tôi là mẹ của nó chắc là được…!!!
Ông Tuấn Hùng cũng nói.
– Lấy cả của tôi nữa, tôi là cha của nó…!!!
Hai người đi theo bác sĩ, sau khi thử máu kết quả thật bất ngờ không có một ai là hợp với nhóm máu của Tuấn Anh cả, thậm chí ngay cả Vân, bố mẹ của Duy và Duy. Bà Marlyn tái mặt, bà ngã khụy xuống sàn.
Bây giờ tâm trí của bà ta đang đấu tranh dữ dội, bà ta không thể để cho thằng con trai của bà ta chết, nếu muốn nó không chết chỉ còn cách gọi cha đẻ của nó đến nhưng nếu gọi ông ta đến thì mọi chuyện mà bà ta dấu giếm bao lâu nay sẽ bị lộ hết.
Bác sĩ kinh ngạc và chán nản thông báo.
– Tôi xin lỗi nhưng không có ai trong số mọi người ở đây có nhóm máu trùng hợp với cậu ấy…!!!
Ông bác sĩ nhìn kết quả trên tay, ông nhíu mày.
– Lạ nhỉ tại sao cha của bệnh nhân không cùng nhóm máu với bệnh nhân mà ngay cả mẹ của bệnh nhân cũng thế…!!!
Bà Hồng Trà mặt trắng bệch, mọi người trong phòng ai cũng lặng im như tờ, họ không còn tin được vào tai của họ nữa.
…
Bà Marlyn chịu đựng những ánh mắt chằm chằm và lạnh lùng của mọi người trong gia đình. Người bị xốc nhất trong chuyện này đó chính là ông Tuấn Hùng. Ông đã bị vợ cho mọc xứng suốt hai mươi năm nay, hay thật, ông đúng là một thằng ngốc.
Bà Marlyn đành gạt bỏ lòng tự trọng của bà ta. Bà gọi điện cho ông Lương Thành. Ông ta đang bị tam giam trong ngục, ông ta không ngừng kêu gào van xin cảnh sát cho ông ta đến bệnh viện. Bà Marlyn bảo lãnh cho ông ta, cảnh sát khóa tay của ông ta lại và cho hai cảnh sát đi cùng với ông ta đến bệnh viện.
Cả nhà của Duy căm thù nhìn ông ta như muốn băm ông ta thành nghìn mảnh, điều nực cười là chính tay của ông ta cầm dao đâm đứa con trai của ông ta, đúng là trên đời này không còn chuyện gì khôi hài hơn nữa.
Bà Hồng Trà ngồi im lặng trên ghế, bà cảm thấy khó thở. Bà cảm thấy mỉa mai cho số kiếp của bà. Bà chăm sóc và yêu thương thằng cháu là con của kẻ khác, bố đẻ của nó lại chính là kẻ muốn hại chết gia đình bà, từ việc phá hoại khách sạn đến việc bắt cóc tống tiền, gây tại nạn xe nay còn muốn giết người nữa chứ, thật khủng khiếp.
Bà khinh ghét người đàn bà đang ngồi dưới đất kia. Bà nhắm chặt mắt lại, đôi bàn tay già nua muốn vung lên tát thật mạnh vào khuôn mặt đáng kinh tởm của bà ta nhưng bà cố nén, bà không muốn lôi chuyện riêng tư của gia đình làm trò hề cho thiên hạ.
Làm thế chỉ thêm nhục mặt mà thôi, có hay ho gì khi họ biết con trai của bà bị vợ chơi xỏ hơn hai mươi năm và cũng có hay ho gì khi họ biết bà đang nuôi một con cáo trong nhà.
Sau khi được ông Lương Thành truyền máu, bác sĩ tiếp tục phẫu thuật cấp cứu cho Tuấn Anh. Một tiếng chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng mở ra. Bác sĩ mỉm cười thông báo.
– Ca mổ thành công tốt đẹp, sức khỏe của cậu tuy còn yếu nhưng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng…!!!
Vân sụt sịt dựa đầu vào vai của Duy. Bà Marlyn ngồi dựa vào tường, trên khuôn mặt của bà ta lệ cũng đang rơi, bà ta nhục nhã không dám nhìn ai trong gia đình, bà ta sợ ánh mắt khinh thường và đây mỉa mai của họ đang nhìn bà không rời.
Vân đứng bật dậy hỏi bác sĩ.
– Cháu có thể vào thăm anh ấy chứ…??
Bác sĩ lắc đầu.
– Chưa được đâu. Chiều rồi cháu hãy vào…!!!
Vân lễ phép nói.
– Vâng…!!!
Trong lòng của Vân lúc này thật nhẹ nhõm, Vân chỉ sợ Tuấn Anh chết, nếu Tuấn Anh chết thật Vân sẽ ăn năn hối hận cả đời. Vân không muốn Tuấn Anh vì Vân mà mất đi tính mạng, mạng của con người là vô giá, ai cũng chỉ sống có một lần. Vân biết ơn Tuấn Anh vì Tuấn Anh đã đỡ cho Vân một nhát dao.
Trên môi của Vân thoáng nở một nụ cười thật tươi. Vân biết Vân phải làm gì. Sống ở trên đời này ai cũng có sai lầm, chỉ cần biết hối cải và quay đầu lại là được rồi.
Vân dịu dàng hỏi Duy.
– Anh có biết số đ iện thoại của chị Đào không…??
Nghe nhắc đến Đào, khuôn mặt của Duy trầm xuống.
– Em hỏi số của cô ta làm gì…??
– Em muốn chị ấy đến đây chăm sóc và ở bên anh Tuấn Anh…!!!
Duy kinh ngạc nhìn Vân. Duy cay đắng nói.
– Cô ta sẽ không đến đâu, em có biết là cô ta là một con người ích kỉ chỉ yêu có bản thân mình. Cô ta nói cô ta yêu anh và thề sẽ ở bên anh, cùng anh san sẻ mọi mật ngọt và đắng cay của cuộc đời nhưng khi anh xảy ra chuyện cô ta lại ngoảnh mặt bỏ đi…!!!
Vân nắm chặt lấy tay của Duy. Vân ôn tồn.
– Anh có biết ai là cha của đứa bé mà cô ấy đang mang không…??
Duy vẫn chưa được bà Jenny và Vân nói cho biết. Duy tái mặt ấp úng nói.
– Em…em nhắc đến chuyện đó làm gì. Thật…thật ra anh…anh không cố ý làm…làm thế đâu…!!!
Nghe giọng của Duy như gà bị mắc tóc làm cho Vân bật cười. Vân trấn an.
– Anh yên tâm đứa trẻ đó không phải là con của anh đâu, đứa con trong bụng của chị Đào là con của Tuấn Anh…!!!
Duy phải mất hai giây mới phân tích được lời nói của Vân. Hai bàn tay bóp thật chặt vào vai của Vân. Duy gằn giọng.
– Những điều mà em nói là thật chứ…??
Vân gật đầu.
– Vâng…!!!
Duy cay cú.
– Đúng là không thể tin được. Hai người họ định đem anh ra làm vật thế thân. Hay thật, anh là một thằng ngu, ngu hết chỗ nói…!!!
…
Vân hẹn gặp Đào ở một quán cà phê. Hôm nay Đào mặc một bộ váy màu trắng, cái thai gần chín tháng làm cho Đào bước đi khó nhọc. Vân vội đứng dậy kéo ghế mời Đào ngồi.
Vân hỏi.
– Chị khỏe không…??
Đào nhếch mép.
– Có phải hôm nay cô hẹn tôi ra đây để chê trách tôi đúng không…??
Vân mỉm cười hỏi.
– Tại sao chị lại nghĩ thế…??
Bàn tay Đào mâm mê ly sữa, Đào chán nản đáp.
– Tôi tưởng cô hận tôi vì tôi đã chia rẽ tình cảm của cô với Duy…!!!
Vân nhướng mắt.
– Hận chị…?? Đúng em rất hận chị, nhưng bây giờ em phải cảm ơn chị, vì nhờ chị em mới thấu hiểu được ý nghĩa tốt đẹp của tình yêu đích thực, và cảm nhận được thời gian hai người được ở bên nhau đáng quý như thế nào…!!!
Đào không dám nhìn thẳng vào mặt của Vân. Đào ấp úng.
– Cô…cô hẹn tôi ra đây làm gì…??
Vân nắm lấy tay của Đào.
– Chị có thể đến chăm sóc cho anh Tuấn Anh được không…??
Đào rụt tay lại, Đào lắc đầu nói.
– Tôi không thích, mọi thứ liên quan đến hắn tôi đều không muốn dính dáng đến…!!!
– Còn đứa con của chị, nó cần có cha, em nghĩ qua vụ tai nạn suýt mất mạng anh ấy sẽ hiểu ra và sẽ trân trọng mẹ con chị hơn…!!!
– Trân trọng…??Một con người đào hoa như hắn sẽ không bao giờ dứng bước chân đi hoang, hắn không thuộc về một người con gái nào cả. Không ai có thể giữ được hắn…!!!
Vân phân tích.
– Em thì nghĩ ngược lại. Chị nói là chị yêu Duy nhưng chính chị cũng chưa khẳng định được là trong lòng của chị có thật yêu Duy hay không, chị không thấy là dù chị có cố gắng bắt cơ thể và trái tim của chị nghĩ đến Duy, chị tìm mọi cách để có được anh ấy nhưng khi có được rồi chị lại sợ hãi bỏ chạy. Còn đối với Tuấn Anh tại sao mọi thứ mà anh ấy nói và yêu cầu chị làm, chị đều răm rắp làm theo không cần biết là đúng hay là sai. Chị có bao giờ tự hỏi tại sao không.
– Khi anh ấy từ chối tình cảm của chị, chị mới quay sang Duy. Nhưng nếu giả sử anh ấy chấp nhận chị liệu chị có buông tay và từ bỏ anh ấy để yêu Duy…??
Đào ngồi bất động, đây là điều mà Đào chưa bao giờ nghĩ đến. Nhấp một ngụm sinh tố, Vân nói tiếp.
– Ngay từ đầu người mà chị thích và yêu là Tuấn Anh không phải là Duy. Tuy chị có thích Duy, tình cảm đó hơi đặc biệt một chút nhưng không đủ mạnh để chị cố níu kéo. Bản tính của con người là vậy, cái gì mà mình mãi không với tới được, cái đó sẽ trở nên tốt đẹp, hoàn mĩ, còn khi với tới được rồi người ta lại nhanh cảm thấy nhàm chán…!!!
Đào cảm thấy cổ họng khô rang, ngày trước người con gái này bị Đào tìm mọi cách hạ nhục bây giờ cô ấy ngồi trước mặt Đào như một người bạn hiền từ. Đào rơi lệ lắp bắp hỏi.
– Cô…cô nghĩ tôi nên làm gì bây giờ…!!!
Vân bóp nhẹ vào tay của Đào.
– Đến bệnh viện gặp anh ấy. Nói với anh ấy là chị và đứa con cần anh ấy…!!!
Đào lắc đầu.
– Anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống độc thân phóng túng để kết hôn với chị đâu…!!!
Vân trấn an.
– Vấn đề đó chị đừng lo, em khác có cách…!!!
Đào tròn mắt nhìn sững Vân. Đào nghi ngờ hỏi Vân.
– Tại…tại sao cô lại muốn giúp tôi. Cô không nhớ là tôi đã gây ra chuyện gì cho cô à…??
Nhìn Đào lúc này thật đáng thương.
– Chị đừng lo, em đã nhận anh Tuấn Anh làm anh trai. Em gái phải lo tìm hạnh phúc cho anh trai chứ…??
Vân đứng lên.
– Mình đi thôi chị…!!!
– Đi…đi đâu…!!!
– Bệnh viện. Em muốn khi anh ấy khỏi bệnh, anh ấy sẽ là người đầu tiên nhìn thấy đứa con của hai người chào đời…!!!
Lệ đong đầy trên khuôn mặt của Đào. Đào cảm thấy so với Vân, Đào thấy mình thật hèn mọn và kém cỏi quá
…
Sau khi lo xong chuyện tình cảm của Tuấn Anh với Đào. Vân thở phào nhẹ nhõm, ngày mai là sinh nhật của Duy, Vân nhờ anh chàng tài xế đưa Vân đi mua sắm. Vân không biết mua gì cho Duy, từ khi sang bên này sinh sống Vân vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú nhiều nơi, một phần vì Duy bị bệnh, một phần vì gia đình Duy lo lắng sợ Vân và Duy bị người ta bắt cóc.
Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, ông Lương Thành đã bị tống giam, người đàn ông bí ẩn kia là ai vẫn chưa tìm ra, vì ông Lương Thành nhất định không chịu khai mà kể cả ông Lương Thành có khai ra ông Feng cũng không có tội vì ông ấy chỉ là người đầu tư tiền thôi, nếu vụ này được đưa ra ánh sáng có khi ông Lương Thành còn thêm tội lừa đảo nữa.
Vân chọn mua cho Duy một chiếc cà vạt màu xám. Vân đang đi thang máy xuống tầng trệt để về nhà. Có một người đàn ông mặc vét đen đi ngang qua chỗ Vân. Vân vô ý va vào ông ta. Vân lí nhí.
– Tôi…tôi xin lỗi…!!!
Vân sợ ông ta không hiểu Vân nói gì nên Vân phải nói lại một lần nữa.
– Xin lỗi ông…!!!
Ông kia nhìn sững Vân, nhìn đến nỗi Vân đỏ bừng mặt vì ngượng. Vây quay mặt đi chỗ khác, Vân định bước đi, ông ta ấp úng hỏi.
– Cháu…cháu là người Việt nam đúng không…??
Vân ngơ ngác đáp.
– Vâng…!!!
– Cháu…cháu năm nay bao nhiêu tuổi…??
Vân nhíu mày, người đàn ông này đúng là kỳ lạ, vừa mới gặp mặt một cô gái ở giữa đường tự nhiên hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, đúng là bất lịch sự.
– Xin lỗi ông, nhưng tôi phải đi rồi…!!!
Ông kia cố nài.
– Cháu làm ơn nói tuổi và tên của cháu cho bác biết vì chuyện này quan trọng lắm…!!!
Vân cố nén giận đáp.
– Cháu xin lỗi nhưng bác có thể cho cháu biết chuyện đó là chuyện gì được không…??
Ông kia đau khổ nói.
– Vì trông cháu bây giờ giống hệt vợ bác cách đây mười tám năm…!!!
Vân giật mình hỏi.
– Bác nghĩ vợ bác giống hệt cháu…??
– Đúng thế…!!!
Vân cảm thấy lạ, dù bố mẹ của Vân không nói cho Vân biết Vân không phải là con gái của họ nhưng từ sâu thẳm trong lòng của mình, Vân vẫn đoán ra được.
– Xin lỗi nhưng cháu có việc phải đi rồi, chào bác…!!!
Ông kia vẫn còn đừng nhìn theo bóng hình của Vân mãi. Ông bảo chàng thanh niên đứng bên cạnh.
– Cậu cho người đi theo cô bé kia. Tìm hiểu xem cô bé đó là ai, ở đâu và đang làm gì…!!!
Anh ta gật đầu.
– Vâng…!!!
Cầm tập ảnh của Vân trên tay. Ông Kiên bàng hoàng ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, ông Kiên gặn hỏi.
– Cậu có chắc con bé tôi gặp ở thương xá hôm nào là con bé này chứ…??
Anh chàng thư kí gật đầu đáp.
– Đúng rồi thưa ông…!!!
Ông Kiên tái mặt.
– Cậu nói cô bé đó là con dâu tương lai của tập đoàn khách sạn Vương Thị…??
– Vâng…!!!
– Không thể nào như thế được, tôi phải ngăn cản đám cười này ngay…!!!
– Ông…ông nghĩ cô bé đó đúng thực là con gái của ông…??
– Không thể nào sai được, xét về tuổi tác, vóc dáng. Nó giống hệt mẹ nó như đúc…!!!
– Nhưng ở trên đời này vẫn có người giống người đấy thôi…!!!
– Cậu nói phải. Làm sao để xác minh bây giờ…??
Anh chàng trợ lý ngẫm nghĩ đáp.
– Hay là chúng ta mời cô ấy về đây nói chuyện…??
– Vậy phải làm gì…??
Trên khuôn mặt của ông Kiên bừng sáng, ánh mắt của ông long lanh, ông vỗ vai anh chàng trợ lý.
– Cậu khỏi lo. Tôi đã có cách rồi…!!!
Hai hôm sau ông Kiên nhận được một sợi tóc màu đen. Ông liền đem nó đi xét nghiệm ADN, thời gian chờ đợi như dài vô tận. Ông hồi hộp chờ kết quả. Ngay buổi chiều hôm đó ông đã có nó ở trên tay. Ông run run mở ra. Kết quả hoàn toàn trùng khớp. Ông kinh hãi như vậy Vân là con gái của ông thật. Ông bấm số điện thoại di động của Nam.
Ông chỉ nói độc nhất một câu.
– Cậu mau đến đây, tôi chờ…!!!
Chân nhảy chim sáo, Vân đi tìm Duy. Vân khoe.
– Anh có biết là bây giờ anh Khoa cũng tìm được người yêu rồi không…??
Duy vẫn còn ghen tức.
– Em nói ai yêu hắn…??
Vân trêu.
– Anh ghen à…??
Duy tức.
– Chỉ nghĩ đến cảnh hắn ôm em trước cổng nhà em hôm nào là anh lại tức điên lên rồi…!!!
– Còn anh thì sao, anh bỏ em đi lấy người khác, em không tính xổ với anh thì thôi, anh còn dám ghen ngược lại em là sao…??
Duy nịnh.
– Thôi cho anh xin, người con gái đó là ai…??
– Thu – bạn thân của em…!!!
Duy gật gù.
– Ra thế, mà công nhận tên đó tốt xố thật, chả bù cho anh…!!!
Duy véo tai Duy thật đau.
– Anh vừa nói gì thế hả, anh nói lại cho em nghe nào…!!!
Duy kêu.
– Đau anh…!!!
– Cho anh chừa cái tội chọc ngoáy người khác đi…!!!
Đào và Tuấn Anh từ trong nhà đi ra, nhìn họ lúc này rất giống một gia đình. Đứa bé hơn hai tuần tuổi đang ngủ say trong tay của Đào. Vân vội buông tai của Duy ra. Vân mỉm cười hỏi.
– Bé ngủ rồi hả chị…??
Đào hạnh phúc nói.
– Ừ, nó vừa mới ngủ…!!!
Vân quay sang hỏi Tuấn Anh.
– Anh trai bao giờ anh và chị Đào làm đám cưới…!!!
Tuấn Anh ấp úng.
– Cái đó anh cũng không biết nữa…!!!
– Đúng là điên thật mà. Bao giờ làm đám cưới cũng không biết, anh định chờ con gái của anh lấy chồng rồi làm đám cưới cùng với nó luôn hả…??
Trông Đào hơi buồn, đôi mắt đỏ hoe. Vân vội hỏi sang chuyện khác.
– Hôm nay hai anh chị đưa bé về nhà của chị Đào à…??
– Ừ, lúc nữa hai anh chị đi…!!!
– Nếu thế chúc vui vẻ nhé…!!!
Duy đứng đằng sau Vân. Duy ghen tị hỏi.
– Sao em chỉ biết lo chuyện của thiên hạ, còn chuyện của chúng ta thì sao…??
Vân tảng lớ.
– Anh nói chuyện gì…??
Duy chưa k ịp trả lời, Vân đã vọt chạy vào trong nhà. Duy lắc đầu thở dài nhìn theo.
Vân đang tung tăng đi trên đường, có một bàn tay bịp miệng của Vân rồi vác gọn Vân vào xe. Diễn biến chỉ xảy ra trong vòng có năm giây thậm chí một người vừa mới chớp mắt khi mở ra đã không thấy Vân đâu.
– Cậu nghĩ là cô bé đó sẽ dễ dàng đi theo người lạ hay sao…??
Vân hét.
– Các người làm gì thế…?? Thả tôi ra mau…!!!
Ông Kiên dịu dàng bảo Vân.
– Con đừng sợ, bố không làm gì con đâu…!!!
Vân nhận ra người đàn ông Vân gặp ở thương xá hôm nào. Vân nhíu mày hỏi.
– Bác bắt cháu làm gì…??
Ông Kiên thở dài.
– Tại vì có chuyện bố muốn nói với con…!!!
– Bố…?? Cháu không hiểu…!!!
Vân được ông Kiên đưa lên một văn phòng thuộc cao ốc hơn mười tầng. Ông ta lịch sự bảo Vân.
– Con ngồi xuống đi…!!!
Vân không hiểu gì, tuy sợ hãi nhưng thái độ tử tế của ông ta làm cho Vân yên tâm phần nào. Vân run giọng nói.
– Bác… bác định làm gì cháu…??
Ông Kiên đưa cho Vân một tờ giấy. Vân mở ra xem, Vân thấy đó chỉ là tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm ADN thôi.
– Bác đưa cho cháu tờ giấy này làm gì…??
Ông Kiên dịu dàng nói.
– Đây là tờ giấy chứng thực cháu và bác là hai bố con…!!!
Vân buông rơi tờ giấy xuống đất, mắt Vân mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
– Bác… bác là bố…bố của cháu, không thể nào…??
– Tại sao lại không thể…??
Vân cay đắng nói.
– Nếu thật bác là bố của cháu tại sao bác lại không đi tìm cháu mà mãi cho đến tận bây giờ nếu không vô tình gặp mặt nhau ở thương xá liệu bác có nhận ra cháu hay không. Đây đúng là một trò lừa gạt…!!!
Ông Kiên đau khổ giải thích.
– Con có biết là khi mẹ con mang thai con bố không hề biết. Đến khi bố biết được sự thật thì người ta nói mẹ của con đã bỏ đi rồi, bố đã cất công đi tìm hai mẹ con con nhưng đến khi tìm được thì chỉ tìm được một nấm mộ thôi…!!!
Vân choáng váng, nước mắt chảy ra.
– Ông nói dối, tôi không tin ông…!!!
Ông Kiên tha thiết.
– Con hãy tin vì đó hoàn toàn là sự thật, bố không hề nói dối con…!!!
Vân lắp bắp hỏi.
– Tại…tại sao mẹ lại chết…!!!
Ông Kiên thở dài nói.
– Ngày trước gia đình ta cũng kinh doanh khách sạn, lúc đấu công việc làm ăn rất thuận lợi nhưng chúng ta bị khác sạn của tập đoàn Vương Thị chèn ép dẫn đến phá sản, bố mẹ bị nợ ngập đầu, không ngày nào là không có người đến đòi tiền.
Với tình trạng đó bố mẹ chỉ có nước ngồi tù thì may ra mới thoát. Bố đành phải tạm xa rời mẹ con trốn đi một nơi khác, trong thời gian đó bố không hề biết là mẹ của con mang thai con.
– Đến khi bố quay lại tìm mẹ con thì không thấy mẹ con đâu nữa, bố hoàn toàn mất liên lạc với mẹ của con. Thời gian bố tìm mẹ của con dài đằng đẵng nhưng hoàn toàn không có kết quả gì. Cách đây đúng mười năm tình cờ bố gặp một người đàn ông, ông ta nói là đã từng gặp mẹ con.
Bố mừng rỡ tưởng là đã tìm được mẹ con nhưng không ngờ thứ mà bố tìm được chỉ là một nấm bia mộ, ông ta nói mẹ của con đã chết trước khi sinh ra con. Bố đau khổ gục xuống, bố không ngờ xa nhau có một năm, bố và mẹ của con không bao giờ còn gặp lại được nhau nữa.
– Bố hỏi ông ta về con nhưng ông ta không biết gì cả. Bố đành chịu, bố chuyển hài cốt của mẹ con về đây để thờ, bố đã cho người đi tìm con khắp nơi nhưng mà không thấy, thật may mắn làm sao bố lại gặp mặt con đúng vào cái hôm bố đến thương xá bàn chuyện làm ăn, có lẽ linh hồn trên trời của mẹ con linh thiêng đã run rủi cho hai bố con gặp nhau…!!!