<?php the_title(); ?>

Chết Rồi Tao Yêu Chồng

09.07.2014
Admin

Truyện: Chết Rồi Tao Yêu Chồng

Tác giả: Shainzye.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

*******************

Phần 1: Tao đã có bạn trai rồi.

– Đang làm gì thế mày?
Đấy, lại là nó, cứ mỗi lần An chuẩn bị đi ngủ thì nó lại nhắn tin hỏi chuyện giời bùn.
– Đang lang thang trên face. Mà hà cớ gì mày cứ phải phá hoại những khoảnh khắc cuối cùng của ngày thế? – vẫn cái mô típ quen thuộc, An nhắn lại cho Nam – Mày rảnh quá ha?
– Ờ thì cũng rảnh, hêhê, tao nhớ mày mà.
– Man rợ.
– Mày thì lúc nào cũng face, cua được anh nào chưa? Hề hề. Tao nghi mày ế lắm…
Chết người thật, lại động vào nỗi đau của nó, ừ thì nó chưa yêu ai. Nhưng cái tên Nam này…Đáng chết thật.
– Mắc mé tao, mà tao có bạn trai thì mày liệu hồn em ạ…– An hằm hè
– Hêhê đến khi ấy thì còn lâu lắm…
– …><
– Thôi bắt rận, á lộn, bớt giận. Hêhê. Ngủ đây. Chúc ngủ ngon nha

Đấy lại còn chúc ngủ ngon nữa…Đã thế thì đợi đấy em ạk. An lầm rầm. Thoát face. Trùm chăn nhắm mắt. Ngủ.

An và Nam là bạn học cấp 2. An khá xinh, tuy nhiên độ hiền lành thì hơi thấp, cá tính thì có thừa. Học thì tàng nhàg, thông minh tuỳ lúc kịp thời chăm. Chòm sao Cự Giải đấy, ang ngạnh ươg bướng, yếu đuối thừa hơi. Thế mà suốt cả mấy năm cấp 2 đều bị xếp chỗ ngồi dính chặt lấy Nam, cái thằng cung Sư Tử, nhường nhịn nó á? Không bao giờ, đến kái ngăn bàn cũng phải phân chia rõ ràng, 2 đứa cạnh nhau oánh nhau suốt…Mấy lần An dở thói mít ướt Nam còn dọa, càng khóc tao càng nhéo má mày. Hỗn chiến xảy ra trog nkiều năm, cứ gặp nhau y như là ko oánh nhau cũg cạnh khoé nhau…Giờ lên cấp 3 mỗi đứa một trường cũg chả bỏ được cái thói ấy.
Àh còn về Nam. Cũng đẹp zai. Cũg đỉnh về học tập. Chà chà còn khoản cưa gái thì, ô la la, khối em chết. Nhưg màk con gái trong mắt hắn chỉ là thân quen thôi, hắn cười với các em một cái là y như rằng có án mạng. Trời. Mà sao hắn có cái hình tượng dịu dàng hiền hoà chết người giữa đám đông thế? Còn cứ trước mặt An á? Khôg kần pkảj bàn luận ở đây…Tóm lại. Khôg thể cho thiên hạ thấy cái bản mặt khó ưa của Nam. Kẻ thù khôg đội trời chung của nó.
. Tờ mờ sáng, An cập nhật status : ” Thèm yêu”. Hôhô thế mới hay chứ. 2 cái chữ ” Thèm yêu” của nó câu like đáng kể, hơn trăm like, ckà ckà. Có mấy coment ý ngkĩa phết.
Linh- con bạn thân An ngay tắp lự inbox
– Nhỏ này hôm nay thèm yêu mới chết chứ…Hêhê, mày để đấy chị sắp xếp cho
– xời…
– Nhân tiện thì nghe giang hồ đồn là cũg có một anh đag ngóg trôg mày lắm đấy…Hoho
– Mày biến tao nhờ.
Trời xanh xanh. Lá xanh xanh. Đội nón xanh xanh. Đôi mắt An cũng log lanh một màu xanh nốt. Rảo bước đến trường, cái mặt nó hài hước chưa bao giờ thấy. An vô tư hát Chú ếch con…Ờ nhỏ này còn có một sở thích kì dị nữa là hát nhữg bài dành cho mẫu giáo. Không thì cũg í a mấy câu cải lươg. Trời. Aj dụ nó ngke nkạc trẻ được thì đúng quả là thiên tài. Nó sẵn sàg đập tan tành cái máy nghe nhạc của đứa nào nhét vào tai nó cái mớ nhạc sàn, nhạc trẻ, nhạc ráp tùm lum. Nkưng thôi, để chuyện ấy sang một bên. Nó đag đi học, vô tư đến mức khôg biết có ai đấy đứng quan sát nó từ đằng xa.
Tiết toán diễn ra một cách nhạt nhẽo. An mơ màng nhìn ra cửa sổ, nắng đẹp, gió mát, chà, giá như mà nó ngủ được…Bỗg nkiên con Linh phá tan cái khung cảnh lãg mạn của nó bằg một cú nhéo
– ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…Bà nộj làm trò j đấy? – An nhăn nhó ôm cánh tay nhìn sang con bạn.
– Tao cho mày tỉnh, thèm yêu đến mức tao gọi cả chục câu mà ko thèm nói lại…
– Hic, thế cô giáo đâu?
– Ra chơi rồi kái con người âm này…Mày từ đâu chui ra thế?,
– ^_^

– Thế mày gọi tao có gì ko?
– À…Tí nữa tao có việc về trước, ko chở mày về được.
– Ờ, thế tao về một mình cũng được.
– An này…
– Ơi
– Lỡ mà tao có đắc tội với mày thì cũng bỏ quá cko tao nká?
– Hở? – Nó ngạc nhiên.
– Hở thì đạy vào, tao nói thế tự hiểu.
Nói xog. Kon Linh chạy biến đi, để nó ở lại còn chưa hết ngơ ngác.

Tan tầm. Thu dọn sách vở, nó thở dài sườn sượt. Lại đi bộ về rồi…Nản ơi nản. Nkưng thôi kệ, An xách cặp bước ra khỏi cổng trường. Rõ khổ! Nhà còn xa kinh, đi bộ về thế này dễ gặp nguy hiểm lắm, lỡ không may đi đường mà gặp cướp, eo eo, rồi nó thấy mình xinh quá (?!) nó…Eo, thế thì sao sau này mình lấy được chồng (_?), rồi lỡ mình gặp thằg say rượu, nó thấy mình ngứa mắt, nó cho cái chai rượu vào đầu mình thì…Ôi thôi…Nó co rúm người nhăn mặt khi nghĩ đến mấy cảnh tượng đâm chém trog pkim…(cũng nhát cáy gớm). Giật mình khi nhận ra cổng trườg đã vắng tanh. Còn lèo tèo vài mống người. Ckà, thôi thì phải về thôi, đườg lấy kinh còn xa xôi và nhiều hiểm trở (mê phim trẻ con lắm cơ)…
Định bước đi thì bỗng có tiếg gọi : ” Bạn gì ơi “. Nó quay đầu lại. Ô, Duy Minh học khoá trên đây mà, cả trườg này ai màk ko biết?. Để nói cho mà nghe, ô đẹp zai vô cùng, họk hành cũng thuộc hạng đỉnh của đỉnh, đặc biệt là siêu ghita, ckà ckà, thế thì phải biết con gái trường này phải điên đảo thế nào rồi đấy. Này nhé, mấy em còn lập cả hội trên facebook nữa nhá. Chà, là gì nhỉ. HỘI NHỮNG NGƯỜI CHẾT MÊ ANH DUY MINH TRƯỜNG THPT X. Tất nhiên nó chả để ý, tầm thườg ý mà…Êu nhưg An cũng thuộc vào hội nhìn trai kute là mắt sáng rực. Thì cũng là con gái màk.
Nhưg từ từ khoan kể lể giới thiệu. Tiếp tục truyện đã.
– Bạn gì ơi!
– Gọi tui ák hả? – An nhìn quanh quẩn, lỡ đâu ko pkải.
– Đúng rồi, mà hình như bạn bên 11b4 hả? – Duy Minh đáp lời.
– Ơ sao biết? – An ngạc nhiên.
– Nổi tiếng là nhan sắc có một không hai. Cá tính CON TRAI ko ai bằng…Aj cũg biết…
– Gì? – Mặt cô nàng biến sắc.
Trời đất. Ý hắn là gì đây? Bảo mình nam tíh àk? +$%*#£€. Mẹ ơi đâm đầu vào tường mà chết mất. Sao trên đời lại sinh ra cái thằg đẹp trai thông minh mà độc mồm độc miệng thế khôg biết…
– Bạn ơi, hộ mìh với!
Hắn gọi bất chợt làm cắt ngang cái mớ suy nghĩ của nó. Nó nhìn vào một đốg những cái thùg to dưới chân hắn. Ngứa mắt, chọc ngoáy chị rồi còn bắt chị giúp nữa hả? Mơ nghe em. Mà kể, tên này làm bí thư nên phải làm mấy cái việc linh tinh cho nhà trường thế này khổ thật…NHƯNG KỆ, chị đây thù dai lắm. Để yên ngoan ngoãn tkì chị còn độg lòg…
– Mắc gì tui phải giúp anh? Mà giờ tui phải về rồi…
An vênh mặt. Công nhận cái bản mặt nó lúc này nhì du côn phải biết…
– Giúp đi tui chở về.
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ uj hắn vừa nói gì thế? Ô la la. Hạnh pkúc là đây cơm áo là đây. Chà chà. Thui giúp hắn tí vậy còn hơn bộ về. Hêhê. Khuôn mặt giãn ra, nó nở một nụ cười hết sức kinh dị.
– Cười xinh lắm ý như mà cười? – hắn nói.
– Hihi, để em giúp cko.
(vì sự thể cái xe nên chị mới nhẹ nhàng ngoan thế thôi. Chứ ko em cũng no đòn rồi em ạ)
– Ngoan dữ.
– Hì.
Ngậm đắg nuốt cay mỉm cười.
Khệ nệ hơn 20p khiêg cái đốg đồ về hội trường. Mệt lử. Lại muộn mất. Cuối cùng. Nó vẫn hạnh phúc có người ckở về. Nó hí hửng. Nhưng quái đản thay. Tên này muốn trêu tức nó hay sao ý.
– Em chở nhá?
– Gì?
– Tui mệt. Em ko chở là tui về một mình ý.
Sôi máu. Thằg âm này trêu mình chắc.
– Anh là con trai thì phải chở chứ?
– Đâu aj quy định thế? – hắn làm bộ ngơ ngác
An phụg phịu, nó cố gắg làm sao để nặn cho ra một tí nước mắt. Phải có tí khổ nhục kế cho hắm thươg chứ.
Bỗng Duy Minh bật cười.
– Haha. Thôi tui thua, cô diễn trò khỉ vậy tui đâm đầu vào ô tô chết mất. Thuj để tui chở cho.
Hic. Ruột đau như cắt. Nó điên lắm. Nhưg thôi. Cứ leo lên xe cko lành. Đấy. Thế là về đến nhà bình an vô sự. Ko trộm, ko ng say.
Nó thất thểu. Một ngày mệt nhoài. Ăn cơm qua loa lấy lệ. Nó leo lên giường, ôi, cái khoảnh khắc này mới thoải mái làm sao.
Nkưng ko, một tin nhắn đến:
– Cấm mày ngủ sớm.
Ờ thằg Nam đấy, káj kiểu nói chuyện chỉ nó mới có. Đag mệt An nổi đoá.
– Cái thằg âm, tao mệt lắm rùj đấy. Để tao ngủ, mày thươg tao tí…
– Không được, dậy đi tao có cái này hỏi.
– Ờ thế thì lẹ lên tao còn ngủ. Mà kấm mày trêu tao đấy.

– An ơi, hình như tao đag yêu…
(tỉnh ngủ)
– Hêhê. Mày trêu tao. Độg vật cũng biết yêu á?
– Tao ko đùa đâu, thế nên giờ tao mới xin ý kiến mày nè. Giờ tao rối quá…
Ôi ôi gì thế? Hêhê xin kinh ngkiệm từ một con bé khôg mảnh tình vắt vai. Thằng này liều thật.
– Tao đâu yêu ai bao giờ mà biết
– Thế con gái thường thích cái gì?
Lại một câu hỏi ngớ ngẩn nữa. Nhỏ này thì có tí nữ tính nào đâu chứ. Kể thì cũng vô tư.
– À tao thì tao thích nghe nhạc cải lươg. Thích xem phim kinh dị…
– Ờ thế hả? Cám ơn mày nhá. Mày ngủ đi. Hỳ.
– Ờ…
Tự nhiên nó lại băn khoăn. Liệu tên này yêu ai nhỉ…Chà khổ thân, chắc con nhỏ ý xấu số lắm đây…Nhưg kể, tên này có duyên với con gái đấy chứ. Mà thôi, đi ngủ, định ghé face coi có gì hay ho ko nhưg lại thôi. Đi ngủ đã…
Thế nhưg An khôg biết trên face bây giờ đag dấy lên một hiện tượg…
***
Sáng hôm sau. Vẫn cứ trời xanh xanh, lá xanh xanh, nón xanh xanh và ánh mắt cũng một màu xanh nốt. Nó lại bước từg bước. Thế rồi lại không biết ở cái gó khuất nọ, có 2 cái bóng dáng người đag nhìn theo nó nở một nụ cười gian xảo.

Bước vào lớp, nó nhận ra nửa số lớp đag đổ dồn con mắt vào mình(hầu như là con gái). Nó còn chưa hiểu gì thì nhỏ Ngọc vỗ cái bốp vào vai nó:
– Chà chà bà ghê àk nha, chuyện quan trọg gớm thế mà ko nói cho ai biết…
Con bé nháy mắt nghe có vẻ nguy hiểm.
– Nói gì nghe chả hiểu gì cả. – An ngơ ngác.
Bỗg dưới lớp mấy con bé nhao nhao lên
– Thôi đừg giả bộ, cô nươg hẹn hò với anh Duy Minh 12a1 cả trường này biết hết rồi…
– Ô chúng mày nghe ai nói? – An ngơ ngác
– Nói có sách mách có chứg nhé. Trên face hôm qua có đăg một loạt cảnh đi chung của 2 người kìa. Mày tốt số thiệt ý…
– thế mà khôg chịu nói bạn bè.
An đứg chết trân, bọn này nói cái quái gì thế? Hay là vụ hôm qua? Ôi trời chắc điên lên mất. Mà sao đứa nào láo thế nhỉ, chắc lại cho ảnh lên face rồi ghép truyện linh tinh vào đây mà…Mà phát này toi rồi, mình ưa gì thằg ấy. Chết ckết. Mấy chị em trong trường lại cho mình lên thớt mất. Hơ hơ. Số khổ.

Về đến nhà, quăng ngay cái cặp vô góc giường. Lò dò bật máy onl face. Ốj Zời ôi, cái gì thế??? Nó hét ầm ĩ. Cái bài đăng xuất hiện chình ình ngay trang chủ, lại còn được đánh dấu làm bài đăng được đề xuất nữa chứ. Gì đây…HỘI NHỮNG NGƯỜI CHẾT MÊ ANH DUY MINH TRƯỜNG THPT X. Ôi ôi, cái ảnh thuyết minh nó mới gây hiểu lầm làm sao. Lúc gương mặt nó đag xụ xuống, mắt rớm nước (cái cảnh nàng ta cố nặn ra nước mắt để được chở về đây mà)…Gì nữa đây…Chuyện tình lãng mạn sướt mướt của hotboy Duy Minh và vịt ghẻ Dương An học lớp 11b4. Cái gì? Vịt ghẻ á? Đứa nào bố láo thế? Sao có thể gọi hắn là hottboy trong khi so sánh mình là vịt ghẻ ckứ? Ôi trời. Lần đầu tiên giáp mặt hotboy của trường mà gây lên oan tình thế này đây, cái gì mà tình cảm sướt mướt. Lại còn ” anh muốn buông xuôi, em níu tay đứng khóc ”????. Cái quái gì thế, hic, bọn này bịa chuyện hay hơn mình tưởng, làm cứ như ta đây thèm lắm đấy. Hic hic. Đọc tiếp. Ááááááááá. Lại còn gì nữa đây ” Sau khi cãi nhau do chút hiểu lầm, anh đưa em về, cả 2 đều tâm trạng mệt mỏi, ngồi cách xa nhau không nói câu gì(?!)…Em bước vào nhà không ngoái lại nói câu nào…Anh cũng lạnh lùng quay lưng bước đi.”
Vừa cười vừa khóc chảy cả nước mắt. Cái lũ fan cuồng này viết kịch bản phim ko bằng. Lại còn dám so sánh mình với vịt ghẻ mới đau chứ…Mà đứa nào chụp được mấy cái ảnh này ko biết. Mình mà biết mình bẻ cổ nó ra. Hờhờ. Thôi, nghĩ mấy cái chuyện này mệt bỏ xừ. Thoát face đi ăn cơm đã. Lo lắg mấy kái linh tinh ko mập lên được…
. ***
Thì hiện tại tiếp diễn. Có 2 kẻ đang thì thầm nói chuyện với nhau qua điện thoại. Trên môi nở một nụ cười mãn nguyện và đầy tinh quái
– Đến đâu rồi em? Kế hoạch ổn chứ? – một giọng nam vang lên trong điện thoại.
– Ok rồi, hihi, ảnh đẹp rõ nét. Kịch bản sướt mướt. Thu hút người đọc người nghe. – Một giọng nữ tinh quái.
– Thank kiu em nhá, cám ơn đã bỏ em ý ngoài cổg trường. Hôm nao anh khao cô một chầu. Hehehe
– Nhiệm vụ của em hết nhá. Giờ cho anh tự tấn công đấy…
– Vậy nha, pi em. À Mà em có biết An thích cái gì ko?
– Ngọt ngào và lãng mạn.
– Hi thế cám ơn em. Pp em
Đến lúc này, chỉ còn lại một nụ cười tinh quái. Này thì ngọt ngào. Hahaha…

Sáng. Con bé dậy sớm ơi là sớm. Nhưng nó trông thật khác thường. Chà tóc tai để búi gọn gàng. Đi học thôi mà em nó đeo khẩu trang như siêu nhân. Quái, từ bé đến giờ An có bao giờ đeo khẩu trang đâu…Nhưg bây giờ là em nó phải tránh mấy cái nhìn soi mói của mấy thím lớp trên. Chà. Giờ có tkêm một cái tên mới xuất hiện gây xôn xao kả khối 12. Ô, vịt ghẻ Dương An. Vâng. Chả phải ai khác. An lẩm bẩm ckửi thầm đứa nào dám cho đăg cái bài tin đó. Và dám gọi nó là vịt ghẻ thì bị trời trừng phạt…
– Lẩm bẩm gì đấy mày?
Con Linh nói phá tan dòng suy nghĩ của nó
– Mày biết vụ gì trên mạg ko Linh?
– Vụ mày jêu anh Minh cả cái trường này biết rồi em ạh. Mà bạn bè với nhau bao lâu mà mày chả kể chuyện tình yêu tình báo của mày cho tao nghe cả…(ngây ngô giỏi ckưa?)
– Trời đất. Đến mày cũg tin ák? Tại mày bỏ tao mới gây cái tin đồn đấy em…
– Chà. Thế thì có đứa nào đểu đểu nó tung tin đồn rồi.(“3″ con này chứ con nào?)
– Bà rủa cho đứa nào dìm hàng tung tin đồn để bà phải khổ sở bị trời trừng phạt.
An vừa nói dứt lời.
…rạo…rạo…Đoàg…
Mẹ ơi, sấm. Trời cũng linh phết nhỉ. Hay là do nó rủa nên trời trừg phạt?
– Hi hi. Trời ơi con đùa đấy, con hiền lành rủa ckơi cho bõ tức thôi chứ khôg muốn giết người đâu…
Đoàg…
Lại một tiếg nữa. Chắk lần này là trừng phạt An vì cái tội độc mồm độc miệg của nó. Giờ thì mưa, nó bò ra cười ngặt nghẽo. Chỉ có một người đứg im mặt tái xanh, miệg lẩm bẩm” con này thiêg, suýt nữa là bị trời đáh rồi. THỀ VỚI TRỜI LÀ CON LÀM VIỆC TỐT.

Mưa đến mau đi cũng mau. Đang đứng đợi Linh ngoài cổng trường. Hờ…Con bé này làm gì bên trong lâu thế ko biết, tính bỏ lại mình ở đây như chiều hôm qua chắc…Đang nhăn nhó, bỗng nhiên An có cảm giác ai đó đag tiến đến gần đằng sau. Vừa quay lại, nó bắt gặp Duy Minh đang đi xe đạp gần đến mình. Nở nụ cười vô cùng ” mặt trời” nhìn nó:
– Hi. Dương An!
Ôi ôi gì thế? Chết mất thôi, Duy Minh vừa gọi tên mình. Lại còn cười tươi nữa…Her, sao tự nhiên người nó mềm nhũn ra thế không biết. Rõ ràng hôm qua còn nhìn mặt thấy ớn. Nhưng mà…Sao Minh đẹp trai thế nhỉ? Thôi đấy. Cái bản tính mê trai lại nổi dậy…Mặt nó ngơ ra, tỉnh ra mới biết Minh đi qua lâu rồi. Thay vào đấy, nó nhận ra một vài gương mặt đang soi vào mình. Mấy đứa con gái đứng xì xầm bàn tán:
– Tin đồn quả ko sai. Anh Minh yêu vịt ghẻ…
– Tươi cười nhìn nhau thấy ghét chưa? Mà sao anh Minh lại yêu con nhỏ thiếu nữ tính thế nhỉ?
– Ừ công nhận là nhỏ này có tí xinh(ghen ăn tức ở đến nỗi không nói là quá xinh) nhưng thiếu đi cái nét nữ tính…
Grrr cái lũ GATO này. Dám khoé mình. Đã thế bà càng cho mày ghen. Dám kêu bà ko nữ tính. Giỏi lắm…
– Ê ê em iêu, làm gì mà tần ngần thế? – Tiếng con Linh gọi làm nó giật mình.
– Vừa lão Minh đi qua.
– Hêhê. Lại bị các chị khóa trên soi chứ gì? Hêhê ghen ăn tức ở thôi mày, kệ chúng nó…Về thôi.
– Ê mà tao hỏi tí.
– Ờm, cưng cứ hỏi, chị sẽ giải đáp hết thắc mắc.

– Hỏi đi rồi còn về…
– Mày có thấy…
– Ơi. Thấy gì?
– Có thấy tao…Dễ thương không?
Sặc. Bỗng nhiên con Linh đứng sững lại mấy giây nhìn thẳng vào mắt nó rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khôg biết con bạn hôm nay ăn phải cái gì mà phát ngôn ra cái câu chuối củ không chịu được. Tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến chuyện ấy cơ chứ ông giời ạh.
An vẫn ngu ngơ…
– Ê này…Tao nói thật ấy…Tao có dễ thươg ko?
Ặc…kh…ặ…c…khặc…Linh co người cười thêm một tràng dài. Mặt nó giãn nở, cười ko biết trời đâu đất đâu…
– Ê TAO HỎI THIỆT MÀY ĐỪG CÓ CƯỜI…HAY LẮM NHƯ MÀ CƯỜI RA NƯỚC MẮT THẾ KIA…- An đâm cáu.
Linh ko ngừng cười. Lâu rồi mới thấy con bạn nam tính của mình tồ như vậy.
– Đâu tao cười đâu…Tao đag khóc đó mày…Hic hic…Có nước mắt nè…
Linh diễn trò rồi cười ngặt nghẽo. Nhìn cái thái độ nấc kấk ko ưa được.
– Thôi tao đùa, mày dễ thươg lắm An ạ…
– Oáh chết giờ. Ba xạo vừa thôi mẹ nội.

Hai đứa ríu rít râm ran suốt đoạn đườg về. Không biết rằng, An đang cảm thấy trong mình có điều gì ấy đang nảy sinh và lớn dần lên…Nó bắt đầu bị ám ảnh nụ cười của Minh…

***

Tối đến, nó nằm lăn quay ra giườg với ý định lười học một bữa. Cái vụ trên trườg làm nó đau cả đầu. Bỗng điện thoại một cuộc gọi đến…
<lô>
(Nam đấy!)
<lô gì? Tao ghét mày lắm An ợ>
<ô hay sao ghét tao?>
<mày lừa tao, tao dẫn em ý đi coi cải lươg, e cho tao nguyên bữa ko nói lấy nửa câu…>
<ơ hay…>

<háháháháhá…>
<cười nữa tao bẻ răng mày, dám chơi xấu tao…>
<ơ nhưg tao thích thật màk!>
<mày đúg là…Không phải con gái. Bố ghét mày. Pp đi ngủ>

tút tút tút
Hơ. Nam tắt máy òy. Nó ngồi thừ. Quái! Thằg này hôm nay nó căng thẳng thế nhỉ? Nó lại đâm nghĩ linh tinh. Mà có vẻ như nó chả có tí nữ tính gì thật. Her. Nó ngầm ngầm xin lỗi thằg cu bạn lần đầu biết yêu. Rõ khổ. Mà nó có bao giờ yêu đâu mà biết. Cái thằng kể kũng dị,hỏi nó chuyện tình cảm thì hỏi đầu gối như…
Thôi. Hôm nào gặp nó thì đền bù cho hắn sau. Bây giờ là giờ đi ngủ. Mệt đủ thứ chuyện.
Nó vừa nhắm mắt. Điện thoại lại rung lên một cuộc gọi đến. Số lạ.

(bà con thấy cách nó ngke đt khác với lúc nghe của thằng Nam ckưa?)

ááááááááááááááááá…Duy Minh. Là Duy Minh đấy bà con ạ. Ôi trời thà nào mà ngke giọng cứ quen quen. Nhưng mà may mắn là nó không quá phấn khích để hét thẳng vào cái đt. Hét trong lòng thôi, hét ra để Minh biết được thì ngại chết. Thôi cứ phải làm bộ làm tịch tí đã.

<Không biết á? Thế có đi ăn kem ko?>
<Ơ. Hả? Có> (_)
chết…Cái tính cứ nghe đến ăn là quên hết việc chiều chính.
Đầu dây bên kia bật cười thành tiếng

<hì em nhớ ùi. hihi. Mà anh kiếm đâu ra số điện thoại e vậy?>
<Đi xin. Ko thì ở đâu mà có>
<mà sao lại rủ đi ăn kem?>

<Hê. Cái đó mà kũng phải trả ơn nữa hả?>

<Hơ hơ. Thế ko lẽ lúc ấy cả một đốg fan của a vào khiêng giúp thì anh định mời cả đi ăn kem à?>
Trời. Tình thế 49 gặp 50. Hỏi xoáy đáp xoay. An còn quên mất mình đag tiếp chuyện với người mà rất nhiều người muốn mà không được.
<Mình nhờ ai thì trả ơn người ấy. Còn ai ko nhờ mà cứ làm thì kệ họ thôi. Hêhê>
<ckà. Đểu nhỉ? Thế mà cái trườg này ckả ai nhận ra cái bộ mặt đểu của anh>
<haha…Khó lắm. Thế bây giờ có đi ko thì bảo nào.>
<ờ để xem đã> (gớm nữa, thích lắm đấy nhưng cứ phải làm bộ kiêu thế thôí)

<mà lỡ đi cùg anh fan của a nó nhào vô cho em lên thớt thì sao?>
Có lí đấy chứ nhỉ. Thì dù gì thì hắn cũng là hotboy mà…
<Ôi zời. Lo gì. Thôi cứ quyết định thế nhé. Tối mai 7h a đợi e ở cổng trườg. Thôi pp em>
<ơ ơ…Này…>
tút tút tút…Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đag ngồi hát vu vơ, ngu ngơ giả vờ ko ngke máy.(hi. Em cko đoạn này cko tí sinh động thui)
Mà quái lạ. Hôm nay là cái ngày gì kì cục thế không biết. Ai cũng tắt máy nó trước. Chà…Có điều chẳng lành. Nằm trên giườg, tự nhiên nó có cảm giác ko bình thườg. Cái hìh ảnh Duy Minh cười tươi cứ chờn vờn trong đầu nó. Ôi. Nó làm sao thế nhỉ? Hàng vạn câu hỏi vì sao câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trog đầu nó. Tại sao Minh lại tìm sdt của nó? Tại sao Minh muốn rủ nó đi ăn kem? Liệu có pkải để trả ơn thật khôg? Ôi…Mà ngta là hotboy ấy. Chết cha. Sao lại nghĩ nhiều thế này nhỉ? Hình như mình lại giốg fan của thằng cha ấy rồi. Ôi. Bị sao thế này…Hic…Lần đầu tiên trog đời rơi vào cái tình trạng mất ngủ thế này…Mà thằng này đág chết, dám tàng trữ sắc đẹp và cố tình gây thương nhớ. Đã vậy còn có cái giọg ấm áp như các anh ở tổng đài viettel nữa chứ. Ôi. Điên mất. An ơi là An. Mày sao thế…
Có lẽ phải ngủ thôi. Trùm chăn qua đầu, cầu trời mau sáng.

***

Sáng. Nó vớ ngay lấy cái dt gọi tới tấp
<Ê ku. Hôm nay tao có hẹn mờ.>
<Thế àk? Thì kệ xác mày.> <ô…>
tút tút tút. Ô hay. Thái độ tên này hôm nay sao thế. Hay là còn tức vụ bạt tai của em nào đấy.?Cái thằng này, ẩm ươg kinh. Ckắc tại lần đầu yêu đây mà. Hê. Thôi kệ nó. Tại cái miệng mình đấy mà. Thôi lo chuyện mình đã…Ckà, tối nay mặc gì nhỉ? Tóc cột lên hay buông nhỉ? Nào…Khổ thế, trả ơn thôi mà cứ như là hẹn hò. Mà cũng phải cho ra hồn người một tí chứ. Dù gì thì cũng là đi cùng một hotboy. Hêhê. Được thơm lây.
+++
Tối. An ke đúg 7h có mặt ở cổng trường. Minh cũng đã đợi từ lâu. Ô. Trùng hợp gkê chưa. 2 người này ko hẹn mà cùng mặc giống y chang một kiểu áo chung một hãng. Màu cũng y hệt. Thôi xog. Thế này thì cãi sao được với thiên hạ. Áo đôi. Thôi kiểu gì thì kiểu mai trên face lại xuất hiện mấy bài đăng nóng hổi. Có thể nội dung là ” Anh và em vượt mọi khoảg cách. Trở về bên nhau…” hay gì gì đấy tươg tự thế.
– Giờ đi coi phim nhé?
Duy Minh đề xuất.
– Ô sao tưởng đi ăn kem?
– Thì khi nào coi phim xong…
– Thế là có được đi ăn kem ko?
– Vâng. Kiểu gì cũng có kem cho em. Yên tâm leo lên xe đi nhóc.
An cười rất tươi, ckẳg hiểu tại sao nó lại có cảm giác thích thú lạ kì…
Chà chà. Cứ như là đang hẹn hò thật. Buồn cười. Bước vào rạp chiếu phim. Nó ngó ngớ tất cả các bảng dán giới thiệu phim. Minh nhìn nó bật cười…
– Vé xem phim mua từ trước rồi. Vào thôi ckứ?
– Phim gì ế?
– À, phim tình cảm lãng mạn.
– Chán phèo.
An buông câu hết sức mất hứng.
– Thường thì con gái thì phải thích phim như thế chứ?
An chép chép môi lắc đầu. Nhưg thôi mua vé rồi thì xem tạm vậy. 2 Đứa ngồi trong rạp chiếu phim. Cả vài chục con mắt đổ dồn vào, nhưng kũng ko hẳn là do sức lôi cuốn của anh Duy Minh. Mà kiểu gì ấy, hôm nay nhìn An trông như con búp bê, thề có trời có đất, có độc giả đang đọc truyện này. An hôm nay còn thu hút hơn kả tên hotboy đang ngồi cạnh nó. Mấy tên thanh niên đang chơi với nguời yêu cũng phải ngoái lại nhìn. Khi ấy chẳng hiểu sao mặt Duy Minh cũng nhăn nhó. Hờ hờ. Lần đầu tiên hắn bị phớt lờ trước đám đông. Mà An thì chẳng chịu giữ ý tứ gì.
– Tí em có muốn về nhà bình an vô sự ko An?
– Ơ có.
– Thế thì ghé sát vào đây.
Vừa nói. Minh vừa đưa tay khoác qua vai An,đẩy cô bé ghé sát vào mình. Dựa đà. An bị kéo dựa vào ngực Minh.
– Xem phim đi. Đừng có để ý linh tinh.
Minh vờ như nhìn chăm chú vào bộ phim…
An cảm nhận thấy có gì đó thật lạ. Cái cách Minh ôm vai nó, để nó tựa người vào người Minh. Ôi…Ấm quá, gì nữa thế? Nước hoa àk? Thích thật. Đúg chất hotboy nhá. Bỗng nhiên, hok hiểu sao mặt An bỗng đỏ ửng lên. Tim nó đập mạnh…Cái cảm giác hồi hộp…Ôi ko điên mất…Xem phim sao được nữa…Mà thể loại phim này chán phèo. Mà sao Minh cứ xem được nhỉ??

– An này, phim kết thúc hay quá nhỉ?
– …
– Ơ, An!
Trời đất ạ, An đang ngủ ngon lành trong vòg tay Minh…Trời, chỉ khổ cậu bé nãy giờ xem phim một mình…Minh im lặng, chốg tay lên thành ghế nhìn An ngủ ngon lành.
– Hơ…Um…Oáp oáp…
– Dậx được chưa nhóc? Hết phim rồi…
– Hơ…Hơ…Ấm quá…Um…
– ơ này này, làm trò gì thế…Dậy đi, khổ…Hic…Buông áo tui ra An ây…Ơ ơ…Này…Đừng có dựa thêm nữa…Ớ…
An ngủ ngon lành. Và bây giờ cái chỗ dựa êm ái nhất của nó là người Minh. Hê. Em nó ngủ say có biết gì đâu…
– AN! DẬY
– Ơ dạ…
– Say sưa quá nhể? Đi về thôi!
– Ơ, hi
Hai đứa ra khỏi rạp chiếu phim. Trôg mặt An thật khó coi. Đỏ ửng lên vì xấu hổ. Hic. Đi chơi với hotboy mà để hình tượng xấu thế này đây…hic…Lại còn ngủ nữa chứ…ôi trời…
– Kem nhé nhóc?
An gằm mặt ko nói gì(đag xấu hổ màk) cũng ko dám nhìn lên mặt Minh. Mẹ ơi…
– Dạ sao cũng được…
Minh tủm tỉm cười nhìn mặt An nhăn nhó, đỏ ửng. 2 đứa kéo nhau vào một quán kem cko teen gần ấy…
– Chị ơi cho em 2 ly kem.
An gằm mặt, đảo lung tung ly kem, cố gắng để ko gây thêm một nỗi xấu hổ nào nữa…
– Sao ko ăn đi nhóc?
– Ko đói…– An lí nhí
– Chủ ngữ đâu?
– LẮM CHUYỆN. CHỦ NGỮ ĐỂ Ở NHÀ.
Ơ…Tất cả mọi người trong quán đều hướng con mắt về nó. Thôi rồi…
– ơ e xin lỗi.
Mặt đỏ ửng, nhăn nhó, An lí nhí.
– ko sao.
Minh nhìn nó cười. Ôi. Tim nó lại đập nhanh hơn vài nhịp. hic. Cái nụ cười chết tiệt…

Vê đên nhà, thay vì vui vẻ hạnh phúc khi được đi chơi với hotboy, tất nhiên là đi chơi với hotboy thì ai mà không thích. thế cơ nhưng mà…trước khi đi hạnh phúc vao nhiêu thì lúc về đau khổ bấy nhiêu. Hic. nằm trên giường mà nó trùm chăn kín mít, mẹ gọi nó không thưa. Khồ thân con bé, nằm hét ầm hét ĩ, nó muôn phá banh cái nhà này chắc…ôi nhưng mà, từ mai đi học làm sao dám nhìn mặt bà con dân chúng chứ…ôi còn anh Duy Minh nữa, chết mất chết mất, ôi nhưng mà sao mình có thể vô tư như thế được. Ôi, giờ mới thấm thía lời con Linh ” Mày dễ thương lắm An ạ”…mà liệu anh Minh có nghĩ ngợi gì với cái thái độ của mình ko nhỉ? hic…đang xem phim mà còn dám ngủ…lại còn nói chống ko, hét ầm ĩ làm anh ý ngạ trước bao nhieu người…mà hình như mình ko phải con gái hay sao ý…ờ thằng Nam cũng bảo thêt mà, mình có tí duyên con gati nào đâu…thôi rồi, xấu hổ kinh…hic…lại một đêm mất ngủ…
Nó với tay lấy cái điện thoại gọ cho Nam, chả hiểu sao theo bàn năng, cái gì nó cũng tâm sự với một thằng mà nó cho là ghét nhất.
<lô> (đấy, lúc nào cũng thế)

<Thì kệ xác mày khoe tao làm gì?> <Nhưng mà ko thành công, tao làm anh ý ngại trước mọi người…>
<hêhê, cho mày chết, mày thì làm gì có nét nữ tính nào…hêhê> (ặc)
<Giờ tao phải làm sao?>
<kệ mày, tao ko dính. pai ku. Anh đi ngủ đây>
tut tut tut…đấy lại tut…mà sao nó lại gọi mình là ku nhỉ…xong phim…hết đường lấy chồng…mà hình như hắn còn giận mình thì phải, ăn nói khó chịu kinh. Mà không biết thằng cha này giải quyết với em mối tình đầu như thế nào rối…
” tình yêu như bát bún riêu…”
Ờ mà bây giờ em nó cũng có kháin niệm về tình yêu rồi đấy…dến là khổ. chịu các anh thanh niên…

***

Tờ mờ sáng, nó chưa kịp mơ hết giấc mơ thì con Linh đã lao thẳng và nhà lôi cổ nó dậy
– DẬY DẬY THÔI KU, MƠ MÀNG GÌ MÀ GIỜ KÒN CHƯA DẬY NỮA?????
(đấy…lại ku)
– Huhuhu mày để yên cho tao chết…
– Con âm này, tỉnh ngay cho tao nhờ, tao ko cho mày chết đâu…tao còn phài ăn đám cưới mày nữa…
– Huhu. bố éo lấy chồng đâu…đề yên cho bố chết. Ko học hành j cả
– Cái con điên tìnnh này…hôm qua mày đi chơi với anh Minh tao biêt rồi…dậy đi nêtu muốn cứu vãn tình thế…nếu ko muốn xoong nồi từ các chị khối trên bay vô đầu mày…
– Ờ đợi tao tí…

***

<tuổi trẻ là những ước mơ. Tuổi trẻ là những đam mê. Biết yêu, nhưng mãi nói không lên lời…>
Vâng cái giọng hát lanh lảnh chua loét này ko của ai khác ngoài Linh. Nghe mà ngứa tai.
– Im ngay ko tao cho mày ko còn răng uống nước lọc bây giờ
An cáu kỉnh. Đã bảo rồi, bất kì ai mà nhét vào tai nó kái mớ nhạc trẻ sến súa như thế thì nó khôg tiếc mấy lời ngọt ngào. Cái gì mà ” Biết yêu nhưng mãi nói ko lên lời”? Lãng xẹt. Mà sao hôm nay con Linh nó dở chứng thế nhỉ…Mà hát thì hát chứ hà cớ gì mà cứ bám lấy nó để hát…
– Con điên. Hát thì vô nhà vệ sinh mà hát…Ngứa tai.
– Nhưng tao thích hát cho mày nghe cơ An ạ…
– Biến.
– Hêhê, bài hát này tao hát phù hợp với cảm xúc của mày mờ…Hehe
– Hợp cái đầu mày, con điên. Tránh ra tao đang bực…
Khổ thân,con Linh hôm nay ko biết ăn phải cái gì mà bám rịt lấy nó dai như đỉa. Kiểu này là mờ ám rồi. Nó bịt tai gục đầu xuống bàn. Lầm rầm rủa cái con bạn quái thai. Biết nó đang điên lên được mà còn cứ léo nha léo nhéo ngứa cả tâm hồn. Bỗng ngoài cửa lớp có mấy tiếng xôn xao. Nhỏ lớp trưởng ghé mặt vào lớp ới:
– An ơi ra ngoài có người gặp.
An vẫn gục mặt xuống bàn mặc kệ xã hội xô bồ và ồn ào.
– An ơi, ra ngoài kìa. Con lớp trưởng vẫn réo.
– Không gặp gỡ gì cả. Đang điên. – nó không thèm ngẩng mặt lên, chỉ đáp lại bằng một câu cộc lốc.
Bên ngoài cửa lớp bỗng im bặt. Ờ. Im thì càng tốt. Càng đỡ đau đầu, càng dễ ngủ. Thề có con kiến cánh. Hôm nay ko thèm ngó mặt ra ngoài nữa. Hic. Cả trái đất đang bỏ rơi ta. Hic…
– Ê, ko được ngủ gật.
Một giọng nói rất gần.
– Tôi ko ngủ gật.
An vẫn ko ngửng mặt lên, chỉ đáp lại cộc lốc.
– Thế sao lại gục đầu xuống bàn?
– Đầu to nên nặng…
Hơ…Nhưng mà sao nghe cái giọng này quen thế nhỉ?
Á…Nó hếch cổ lên, bật dậy tanh tách như tôm tươi. Cái mặt nhăn như khỉ đột.
– Ơ anh Minh.
Trời ơi phải diễn tả cái cảm xúc này như thế nào nhỉ. Xấu hổ quá…Khổ quá…Khổ đủ mọi đườg…Lúc nào cũng gặp ảnh trog tình trạng khó coi nhất…hic…Đau khổ nối tiếp đau khổ…Đúg là mất mặt ban đại diện mà…Kiểu này thì sau này ế cũng phải thôi.
Ô đấy, mà dạo này nó cũng hay nghĩ đến chuyện ế. Rõ khổ.
– Anh tìm có việc gì ko ạ?
– Tí hết giờ ở lại trường anh có việc nhờ…
– em á? Em thì có làm được việc gì mà nhờ?
– Cứ ở lại đi,anh thì thiếu gì cách để hành hạ em.
Á trời. Gì thế? Hành hạ á? Thôi xog rồi…
– Hành hạ á?
– Nhẹ nhàng thôi, anh còn chưa tính đến chuyện em làm anh ngại trước bao nhiêu người đâu.
Hic…Sao Minh lại nhắc đến chuyện này cơ chứ. Ko biết là cả tối hôm qua nó đã khổ sở dằn vặt như thế nào vì vậy hay sao…Hic…Đồ hẹp hòi. Có mỗi thế mà còn ý định trả thù…Ko biết thươg hoa tiếc ngọc hay sao…
– Vâng…
Nó lí nhí, Minh cười toe một cái rồi chào nó. Mẹ ơi. Lại cái nụ cười ngất ngây ấy…Thôi xog. Em nó đã bị bỏ bùa…Mà Minh định hành hạ nó cái gì đây nữa. Hic. Chết mất thôi. Do là do cái tội hậu đậu vụng về đây mà…
Đứng trân trân một hồi, nó mới nhớ ra là cả nửa lớp đổ dồn vào nó.
– Chà, tin đồn ko vịt tí nào nhá. Duy Minh với Dươg An là một đôi…
– Trời ơí thế mà con An còn cứ chối. Còn hẹn hò đi chơi sau khi tan học nữa kìa
– Ui lãng mạn nhỉ?…
Đúng là lũ dở. An nghĩ. Đã ko biết lại còn lắm điều. Yêu đươg quái gì…
<Tuổi trẻ là những ước mơ, tuổi trẻ là những đam mê. Biết yêu nhưng mãi nói không lên lời…>
– Mịa. Con điên. Léo nhéo như con ngan…Biến
– Háhá, có nhiều thứ thú vị lắm mà mày ko biết đâu An ạh…
Cái con hâm này. Ko biết lại giở trò gì nữa…Hờ hờ. Thôi kệ xác nó. Đag nghĩ xem tí Minh lại hành hạ nó cái gì đây, mẹ nội ơi, cái thằng cha đẹp trai ấy tính nhỏ mọn bỏ xừ. Chắc nó giết mình mất hic…Cái quả nụ cười của lão cũng đã đủ giết sống cái tâm hồn trong sáng này rồi…ôi
<tuổi trẻ là những ước mơ, tuổi trẻ là những đam mê, biết yêu nhưng mãi nói ko lên lời>
mịa cha. Giờ thì cái bài hát cứ lẳng lặng mà xuất hiện trog đầu nó. Chết mất thôi…

***

Đúng như lời hẹn. Minh đứng đợi An ở cổng trường hòng ko cho An trốn thoát. Ờ thì đứa nào chả thế nghe cái từ hành hạ mà ghê. Mà đứa nào lại hẹn cái kiểu để anh hành hạ em bao giờ. An vừa bước ra, Minh vẫy vẫy tay kiểu như tổng thống thăm dân. Chả để ý cái gương mặt An nhăn nhó như khỉ đột.
– Đi theo anh. – Minh ra hiệu.
– Ơ ơ khoan đã
– Khoan gì nữa? Anh có xơi thịt em đâu.
Minh liếc liếc An mở một nụ cười rất chi là không mô tả được.
– Em sẽ đi cùng anh với điều kiện. Anh không được bắt em làm việc nặng. Ko uýnh em. Ko bắt em làm những việc gây ảnh hưởng đến nhân phẩm danh dự của em. Và đặc biệt ko được đụng chạm thân thể, rờ mó linh tinh, gây ảnh hưởng về thể xác và tinh thần…
Im lặng vài giây, Minh bật cười khanh khách…
– Yên tâm…Anh làm thế nhiều người buồn lắm đấy. Mà anh thì lại rất có lòng thương người…Haha…Mà hình như em xem nhiều phim quá thì phải.
– Xời…Tự tin quá đáng…
An bĩu môi. Cứ làm như mình quan trọng lắm đấy, ngoài cái đẹp zai, học giỏi, thể thao cừ thì cũng chả có gì cả (?!)
Cả hai kéo nhau vào góc khuất sau trườg. Nói là kéo nhau chứ thực ra là Duy Minh kéo. Mà cái góc ấy đẹp thật…Một vườn hoa nhỏ…An bị hút luôn vào cái khoảnh vườn ấy…
– An. Giúp anh cắt hoa đi…
– Ơ, hoa đag nở đẹp sao lại phải cắt?
– Phải cắt thì cây mới sốg tốt, em ko biết à?
– Vậy à? Thế đưa em cắt…
Lúc này, Minh bỗng sững lại. Trông cô bé thật dịu dàng. Nắng chiều nhạt nhoà vương nhẹ trên mái tóc đen lượn sóng của nó…Đẹp quá!

– ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ An ơi là An, đến cắt hoa thôi mà em còn ko biết. Thôi. Để đấy cho anh.
Trời đất ạ, An nó ngây thơ đến mức cắt hoa chỉ cắt mỗi bông. Khổ. An hơi xấu hổ…Khổ thế, sao dạo này số nó khổ thế…Suốt ngày gây nên những oan trái mất hết danh dự…An biết điều, nó đứng gọn ra một góc. Nhìn theo từng chỉ dẫn của Minh.
– Thế này nè An, cắt chỗ non giữa ý, thế mới bó được chứ. Cắt mỗi bông thì em định làm gì?…
An chăm chú…Mà hình như ko phải chăm chú vào mấy bông hoa mà là Minh. Lúc này nó thấy cái vẻ gì đấy rất thân thiện gần gũi…Mỗi lần chỉ Minh đều nhìn lên gương mặt nó rồi cười rất hiền…Ơ…Tim nó lại đập nhanh lên một nhịp thì phải…Ôi…Mặt đỏ lựng lên…Hic. Kiểu gì thế ko biết…
– Cho em này
Minh đưa cho An bó hoa vừa mới cắt. An rụt rè đón lấy…
– Còn sớm, em có thích nghe đàn ko?
– ơ ko.
– Sao vậy?
– Em thích nghe nhạc mẫu giáo và cải lương thôi.
Minh bật cười vớ lấy cây đàn ghita cậu để sẵn ở đấy. ” Anh thử đàn một bài nhé”
” an empty strees,an epty house
a hold inside my heart…”
– Ơ An! Bỏ cái tay bịt tai ra…
– Ko, em ko nghe, anh hát dở ẹc…
– Dở á? Sao…Anh có lòng tốt hát cho em nghe mà em nỡ phũ phàng bịt tai àk? Sao em dám?…BỎ NGAY CÁI TAY RA…(này nhá, ai mà được anh hát cho nghe thì phải hạnh phúc lắm đấy)
– kooooo…Còn lâu…
– BỎ RA NGAY!
Minh ra sức gỡ tay con bé ra khỏi tai. ” em phải biết ơn người có lòg với mình chứ?” ” ko. ANH TRA TẤN EM BẰNG CÁI DÒNG NHẠC LOANG LỔ ẤY. Còn lâu em mới nghe” Minh vật cô nhóc, ko sao gỡ tay ra được” Anh buông ra ko em cắn bây giờ…”…” cắn đi ”
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ quái vật…
Cứ như thế cả 2 chạy uýnh nhau lòng vòng quanh sân trườg…Mãi sau khi đã mệt, mới lấy xe về…lúc ấy đã tối muộn.

***

Về đến nhà. An đem hoa ra cắm…Nó bần thần nhìn ngắm hoa…Tự nhiên trong đầu nó luôn xuất hiện hình ảnh của Minh. Cái nụ cười ấy, cái ánh mắt ấy. Cả cái cách Minh muốn hát cho nó nghe…Có gì đó khiến nó xao xuyến, đan lẫn băn khoăn. Tại sao Minh lại muốn nó nghe Minh hát? Minh là hotboy đấy. An càng nghĩ lại càng thấy sao cứ xa vời. Nó nghĩ đến Minh nhiều, giờ thì nó tự công nhận là tần suất nó nghĩ đến Minh hơi nhiều. Có khi nào? Nó đã là…fan của Minh ko? Có khi thế thật…Thì thường các fan hay nghĩ về thần tượng của mình màk…Rối quá…Thôi. Ko nghĩ nữa.

***

<ơ hihi. Thế anh làm gì rồi>

 

<ơ nkưg mà anh lo lắm, tính An có vẻ cứ…>

<Thế thì anh tấn công nhá?> __
vâng. Bà con đọc đến đây chắc hiểu thêm được tí ti rồi. Có 2 kẻ đang lên một kế hoạch rất công phu và mờ ám…chỉ khổ thân bất hạnh cho cái con bé ở giữa là ko biết gì…
An nằm trên giường. Nó ko tài nào ngủ được, ờ thì nó dạo gần gần toàn suy nghĩ linh tinh, thì ai khác đâu ngoài Minh. Mà con bé còn tồ tẹt đến nỗi cho rằng mình là fan hâm mộ của Minh mới hax chứ. Cụ tỉ là em nó còn vào HỘI NHỮNG NGƯỜI CHẾT MÊ ANH DUY MINH TRƯỜNG THPT X. Hê. Cái này là có nằm mơ em nó cũng ko nghĩ là một ngày sẽ tự tham gia cái hội này. Mà từ trước đến giờ nó có bao giờ có cái khái niệm về mấy anh đẹp trai đâu…Ôi…Chưa đầy một tuần giáp mặt anh Duy Minh mà đã hâm mộ anh ý cuồng nhiệt như vậy rồi. Số là khổ.
Bất giác. Nó bấm số gọi cho Linh
<mày ơi, hình như tao hâm mộ anh Duy Minh rồi mày>
<hơ…Hâm mộ á? Dựa vào đâu vậy em?>
<tự nhiên thấy hắn đẹp zai wá, hay ho wá, nghĩ nhiều wá nên nghĩ là tao hâm mộ hắn rồi>
<ôi con tồ này. Có phải là luôn luôn mất ngủ, trog tâm can luôn nghĩ đến anh ko?>
<ờ ờ đúg đúg>

<Ơ thế á?>
<hơ…Vâg ạ…>
<thôi xog…Thích thằng nào ko thích lại đâm đầu mịa nó vào thằng hotboy. Phát này thì làm gì có hi vọng.> <chưa chắc đâu em ạ, hêhê. Duyên trời sắp đặt nhữg ai yêu nhau sẽ trở lại bên nhau thôi.>
<Sến>
<hêhê. Tao ngủ đây. Tao phấn khởi lắm, lần đầu tiên tao thấy mày biết yêu đấy em>
<biến>
Ôi thôi chết chết, sao lại thế nhỉ, thích á? Trời…Hoá ra thế là thích hả? Mẹ ơi, cái cảm giác thích một người là khó chịu vậy à?? Thôi rồi. Lỡ thích Minh thì phải làm thế nào? Hắn là hotboy đấy…Thôi rồi…
<tuổi trẻ là những ước mơ, tuổi trẻ là những đam mê, biết yêu nhưng mãi nói không lên lời> chết tiệt cái lời hát này sao cứ vấn vươg trog khối não phẳng của nó. Mà…Liệu nó thích Minh thật àk? Ôi mà lỡ thích thật thì pkảj làm thế nào?? Thôi rồi lại thêm mấy hôm nữa mất ngủ…Mà Minh liệu có thích nó không? Mà hotboy thiếu gì người thích, chắc gì đã thích mình…(cái bản tính là rất thích suy diễn)…Hờ…Ngủ đã mai tính tiếp.

<ò ó o o…Con gà gáy le té le sang rồi ai ơi…Gà gáy té le té le sang rồi ài ời…Nắng sáng lên rồi dậy lên nương đã sáng rồi ai ơi…Rừng và nương xanh đã sáng rồi ai ơi…>
Vâng. Tiếng chuông báo thức của An đấy cả nhà ạ…Rõ chán…Nhớn bằng ấy tuổi đầu rồi còn thích nhạc mầm non. Ờ thế sao chúng nó bảo ko lớn lên được cũng đúng. Mà giờ ít ra nta cũng lớn lên một tí rồi nhá, cũng biết yêu rồi nhá.(ặc)
thôi giờ là giờ phải đi học rồi…Hơ…Mà mog gặp Minh thế nhỉ? Đấy…Lộ liễu chưa? Mà giờ có Minh ở đây nhỉ? Hờ hờ. Làm gì có chuyện đấy…Mơ hão huyền…Anh Minh bên bí thư đoàn trườg còn bao nhiêu là việc ấy chứ…Ổg có mặt ở đây được chắc là lạ.
– Dương An!
Ơ giọng này quen quen…Nó ngoái lạ sau.
– Ơ Duy Minh…Sao…
Duy Minh đang tiến đến với chiếc xe đạp trắng sữa, vẫy tay chào nó. Ô hay. Sao thiêng thế, vừa mới nhắc đến tên đã xuất hiện. Tên này đúg là…Đốt nhang muỗi cũng lên.
– Lên xe, anh chở
ơ…Nó ngơ ngác…Hic…Xúc động quá…chảy cả nước mắt, anh Minh vừa nói gì ý nhỉ? ” lên xe anh chở” ôi…Trước mặt ta là hotboy và hotboy đag đề nghị ta đi cùng. Ôi. Trời cao trog xanh sươg sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh…

Hai đứa đưa nhau vào trường dưới con mắt của bao nhiêu bé gái, bao nhiêu thầy cô, và dưới con mắt khó chịu của một vài thím khoá trên. Thì đúng rồi, ghen tị là phải, từ trước đến giờ có bé nào có diễm phúc được anh Duy Minh đón đi học đâu, kể cả mấy chị hotgirl đến từ hoa quả sơn. Hêhê. Chả phải nói nó hạnh phúc (hay bất hạnh) đến nhường nào…

***

– Em là An 11b4?
Một chị chặn đường nó. Thôi xog, kiểu này là xog rồi, chắc lại mấy chị bên fan của anh Minh đến hỏi tội nó đây mà…
– Vâng.
– Em là bạn gái anh Minh àk?
– Ơ ko.
Mặt chị gái nọ biến sắc.
– Thế em thích anh Minh à?
– Dạ vâng.
– Thế à? Ko phải người yêu mà em cứ bám riết lấy Minh làm tụi này ngứa mắt. Minh ko thừa hơi yêu em đâu. Em đừng có làm phiền anh Minh nữa…Đũa mốc mà chòi mâm son. Minh là hotboy, em đừng nghĩ anh ấy hay nói chuyện hỏi han mà cho rằng anh ấy thích mình. Em nghĩ em có cái gì? Nhìn lại mình đi, vừa xấu xí (có thật ko?), lại học hành ko giỏi, xung quanh anh Minh còn nhiều người hợp hơn. Em tránh Minh ra.
Ôi ôi mẹ ơi cái gì ù ù cạc cạc thế, văn chiêu hồn àk? Hơ bà thím này đag tương vào tai nó cái mớ gì thế? Hình như là đe doạ thì phải, ôi. Bỗng nhiên con Linh từ đâu chui ra.
– Xin lỗi bà chị, bạn em giờ phải vô học. Ko có thì giờ mà tám chuyện đâu ạ.
Ngay lập tức, con Linh lôi nó đi. Để lại chị gái mặt đầy phấn ở lại tức bực.
~~~
– Ê mày, vừa bả hỏi mày kái gì đấy?
– Ờ, bả hỏi tao có phải bạn gái anh Minh ko
– Rồi mày trả lời sao?
– thì tao bảo ko…
– Thế sao mày ko bảo là đúng rồi? – con Linh vẻ mặt hơi nhăn lại.
– ơ nkưg Minh có phải bạn trai tao đâu?
– Trời bó tay mày, thế bả còn hỏi gì nữa ko?
– à. Tao có thích anh Minh ko.
– Và mày trả lời là…
– Có.
– Mịa cái con điên. Mày nói thế nó cho mày một bài trường ca bất hủ là phải. Mày có cần thiết phải khai thật là mày thích ổng ko???
– Nhưng tao tkích ổng thật mà…
– Hờhờ…Thôi tao chịu thua mày rồi…Ngây thơ quá An ạ…THÔI. VÀO LỚP.
Linh bỗng hét tướng là con An giật nảy mình. Khổ thiệt từ bé mẹ đã dạy là ko được nói dối cơ mà…Hờ…Mà sao tự nhiên nó lại suy nghĩ linh tinh thế nhỉ? Mà kể bà thím nói cũng đúng, nó chả được cái chất màu gì thật…Ờ đũa mốc mà chòi mâm son…Ờ thì xung quanh Minh còn bao nhiêu chị hơn hẳn nó…Thôi rồi, chắc gì Minh đã thích nó…(đã nói rồi, nhỏ này hay suy diễn lắm)
– An…Mày tỉnh ngay, đang học mà gục mặt xuống bàn thế?
– Đầu to nên nặng…
– suốt ngày đổ lỗi cho cái đầu to, mày có biết Minh gkét mấy con bé đầu to ko?
– Thế á? Thế tao tỉnh đây.
Vâng. Thế đấy. Giờ cứ nghe đến tên anh Minh là nó nhảy dựng lên. Thề. Nó bắt đầu công khai cái cảm giác thích ra rồi đấy. Nhưng kể nó thích cũng nhanh phết. Mới quen Minh một tuần chứ mấy, thế mà đã bị nụ cười của ảnh đốn gục…Mười sáu, mười bảy cái tuổi đầu, giờ mới biết cái cảm giác thích nó là như thế nào…
Nghe có vẻ khó tin, nhưng thật ra chẳng có gì khó tin cả, tình cảm teen còn non nớt đến thật nhanh và chẳng hiểu sao lại thế. Đúg rồi, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt,thế là thích. Đối với học trò…Thế là đủ.

Đi học về. An đứng sững lại khi nhận ra Minh đang đứng ở cổng trường…Bỗng quay lưng lại, thấy nó. Minh vẫy vẫy tay cười tíu tít. Gì nữa thế? Minh đang vẫy tay với nó àk? Hình như nhầm. Nó ngó trước ngó sau, ơ làm gì có ai. Mà ánh mắt kia…Thôi đúng là hướng về phía mình rồi…Ôi, nghẹt thở mất, cái nụ cười chết tiệt, huhu, Minh định dùng nụ cười để hành hạ nó đến bao giờ…
– Anh chở về nhé? – Minh đề nghị.
– Ko. Các chị ý hiểu nhầm đó…
Gương mặt An hơi nhăn lại.
Minh im lặng một hồi. Anh nhìn thẳng vào gương mặt nó. Thề, ko cười chút nào, chỉ thấy mặt nghiêm lại. Nhìn chòng chọc vào mặt nó. An hơi chột dạ. Nó gằm mặt, thế này còn đáng sợ hơn, tim nó đập nhanh hơn…Hic…Sao Minh nhìn nó ghê thế…Mặt nó ngày càng đỏ lên hic
– An, em ko biết gì thật đấy àk?
– Dạ?
– đáng lẽ em phải nhận ra chứ…
– gì ạ?
– Anh…Thích em…

Hơhơ…Gì thế? Nó đang nghe cái gì từ miệng Minh thế nhỉ? Ôi…Sao tai lại ù đi, chả rõ câu từ gì cả, vừa Minh nói gì mà có từ “thích” ấy. Từ từ đã…
– Anh vừa nói cái gì ấy nhể?
An chớp chớp mắt. Cái quả mắt của nó mới tội lỗi làm sao. Khổ sở thay giờ thì đến lượt Minh vò đầu bứt tai…Mặt cu cậu đỏ ửng lên…nhăn nhó
– Anh nói là anh thích em…
– Ơ…Dạ? Gì cơ?
Cốp!
– Á…Sao gõ đầu em…
– Bắt nta nói đi nói lại thế àk? Dở người. Nói một lần nữa thôi chú ý vào nghe đi…Anh bảo là…Anh…Thích em…
Mặt đỏ tía tai, Minh khổ sở lắm mới dặn ra mấy cái câu ấy…Trôg Minh thật buồn kười, anh cúi gằm mặt xuống ko nhìn lên mặt nó. Mà con này kể cũng vô tư quá mức. Cứ cố mà cúi đầu xuống để mà nhìn cho bằng được con mắt của Minh…
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…bất giác con bé nhắm mắt hét toáng lên…
Cốp!
– Yên lặng, đồ hâm. Muốn chết hay sao mà hét to thế…
Minh gõ đầu nó một cái rõ đau. Cô nhóc thay vì nhăn nhó lại quay ra nhìn chòng chọc vào mắt Minh rồi nở một nụ cười hết sức gian trá
– Anh nói lại câu nữa đi em quên mất rồi…Hihi…
– Muốn sống ko? Trêu anh àk…Nói rồi. Ko nói nữa.
– Hihi thôi nói lại đi mà…Em nghe chưa rõ…Hihi…Nói lại đi mà…
An bỗng nhiên dở ơi là dở, nó đang phấn khích quá mức thì phải. Càng nhìn mặt Minh đag đỏ ửng lên, nó lại cười, mà nụ cười có bình thường đâu…Nó lôi áo Minh cố gắng làm sao để nhìn cho rõ mặt Minh đang nhăn nhó vì ngại.
– À…Em nghe rõ rồi nhé…Minh bảo Minh thích em.
An nhăn nhở
– Biết rồi thì biết rồi, đồ điên. Nói lắm.
Khôg thể mô tả nổi cái gương mặt Minh lúc, này, ngại quá hay sao mà nói với Minh cứ vùng và vùng vằng. Đièu đó chỉ khiến An cảm thấy thêm buồn cười…
– Vâng điên cũng được, hihi.
– Khùng lắm. Thế bây giờ…Làm bạn gái anh nhé…
– Ơ…Hơ…
– Hơ gì mà hơ…Nói nhanh…
– Ko biết. Em đi về đây.
Trời ơi. Từ cái gương mặt lúc nãy còn hớn ha hớn hở, con bé ngừng cười…Cúi đầu đáp một câu cộc lốc rồi đi thẳng…
– Ơ An, từ từ đã anh chở về…
An vẫn cắm đầu đi thẳng. Có ai biết là mặt nó đang nóng ran lên. Híc. Bố cha đứa nào can đảm mà đứng yên nghe cái câu và trả lời ngay được. Hic. Nó tránh để Minh ko nhìn thấy cái mặt nó lúc này,bối rối, ngại kinh…Nửa cười nửa khóc ko xong. Hic…Kể ra thì rõ ràng nó kũng thích Minh kinh lên được nhưng mà đối mặt với cái tình huống này thì…
– Anh Minh nói đùa. Anh Minh sao mà thích em được…
Mặt nó hơi xịu xuống.
– Ơ sao An nói thế. Anh thích An thật mà…
– Minh quen em được có 1 tuần…Sao Minh thích em nhanh thế được…
Minh lặng im. Ko nhìn An, dườg như anh đang suy nghĩ gì đó…
– Anh quen An một tuần, nhưng thích An từ lâu lắm rồi cơ…
– …
– An đừng nói gì, cũng đừg hỏi gì…Anh thích An từ lúc cách đây 2 tháng. Mà thấy An khó nói chuyện quá…Còn chuyện nhờ An giúp khiêng thùg cũng chỉ là tiếp cận thôi. Còn người đứng sau cái tin đồn trên facebook cũng chính là anh đấy. Anh nhờ Linh…
– …
– Anh cố lấy cớ rủ An đi chơi, vì biết sở thích phog cách ăn mặc của An nên anh liều chọn một bộ khá giốg…Ai ngờ bữa đó…
– …
– Vì Linh nói An thích lãng mạn. Anh mua vé xem phim lãng mạn. Ai ngờ An ko thích. Nhưng anh thích lúc An dựa vào người anh ngủ. Trông An như là thiên thần…Anh đã rất sợ An ko thích đi chơi với anh…Anh đã muốn đàn cho An nghe, nhưng hình như An ko thích…Anh luôn cố gắng để An thấy thích anh…
– Em thích anh Minh mà…
An phá tan dòng nói của Minh bằng một câu ngắn gọn. Minh hơi sững lại, bỗng đôi mắt ánh lên một cái gì đấy đầy niềm vui. An ko nói…Nó cúi mặt xuống. Cả 2 đều im lặng đi hết đoạn đường dài…
***
Về đến nhà, nó líu la líu lo. Việc đầu tiên là nó ôm mẹ một cái…
– Mẹ yêu dấu hỡi, mẹ chính là ánh sáng của cuộc đời con…
– Con này hôm nay chập mạch àk…Buôg ra tao nấu cơm…
– Hihi…
Nhìn thấy ku em trai nó cũng hôn kái chụt lên má thằng bé.
– MẸ ƠI CHỊ AN BẨN LẮM, CHỊ AN LIẾM MÁ CON…
– thôi chị con lâu lâu mới được bữa đứt dây ấy màk…
Ôi…Hìhì…Thì tại số là nó đang yêu mà…
***
<ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…>
<Tổ cha con dở, gì mà hét tướng lên vậy mẹ nội?>
<ồ zê, anh Duy Minh hồi chiều tỏ tình với tao mày ơi.>
<ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…> (=.=)
<bố con dở, hét gì đấy?>
<hêhê, tao mừng thay cho mày…>

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Chắc chắn là thế rồi !
Ma Quá Giang
Trắng và đen
10 ly và hai giờ đêm
Đã Nhớ…Một Cuộc Đời!