<?php the_title(); ?>

Cấp 3…

08.08.2014
Admin

Nghỉ lại cái số tôi cũng khổ, một ngày mà mày lần suýt tè ra quần sợ chết khiếp hết bơi lội rồi đấu vật mà lại nghĩ lại thấy cũng vui nếu mà ở trên kia chắc gì đã có màn solo 1- 1, chắc gì đã 1 thằng béo đánh 1 thằng gầy hay lại 10 thằng béo đánh 1 thằng gầy ^^!. Thấp thoáng dáng nhỏ Băng thoắt ẩn thoắt hiện phía trước tôi mở tốc lực để bắt kịp nhỏ cho bằng bạn bằng bè

– Tiểu cô nương này chả đợi tại hạ gì cả
– Đi theo chi zậy – Nhỏ quay ngoắt qua chỗ khác
– Ây dà, có gì từ từ nói, mờ tại hạ đâu chọc ghẹo gì Tiểu Băng Băng đâu – tôi chọt chọt nhỏ
– Người ta không phải Tiểu Băng Băng nghen – Nhỏ hầm hè
– Ờ thì A Băng vậy nhá – tôi gật gù
– A Băng nghe giống gọi con cún thế, giống kiểu A cẩu í, í bảo Băng giống cún hở hở, muốn chết không – Nhỏ sầm mặt
– Đừng có đạp Đ nha – tôi nheo mắt í chỉ cứ sút kinh tởm của nhỏ vừa rồi
– Băng sợ tên đó đứng dậy uýnh Đ nên BĂng mới giựt mình làm vậy á, xưa nay chưa đnáh ai bao giờ đâu..hứ – Nhỏ giận dỗi
– Thế thì tại hạ phải hiến mình đền đáp nhỉ tôi gian manh
– Eo.. ai thèm hihihi
– Không thèm thì B định sút Đ như sút thằng mập đó hả – Tôi nói xong chạy mất xác
– Đ…đứng lại mau.. đứng lại – Nhỏ la thất thanh nhằm kéo tồi gần nhỏ cơ mà tôi đẫ chạy biến từ lâu…

Chật vật mãi mới đưa được nhỏ Băng về nhà an toàn đấy là chưa kể còn phải năn nĩ – an vạ – xin lỗi – lạy sống blah blah cùng với hàng triệu vết nhéo nhỏ mới tha tôi vì cái tôi dám ví von nhỏ là cún ê ẩm hết cả người đau không dám nói mệt không dám kêu chỉ dám đứng thập thò ngoài cửa mà chưa dám vào, sợ ngoại biết đsanh nhau xong méc ba mẹ thì cuộc sống này vs tôi thành vô nghĩa

– Vào đi cu thập thò gì – ngoại húng hắng
– Dạ con vào đây – tay giữu mắt khư khư tôi lò dò tiến vào
– Mắt sao mà ôm khư khư thế
– Dạ con đau mắt ngoại – tôi luống cuống vớ đại lí do
– Cha mi ơi, sao mắt bầm tím thế này – Ngoại hốt hền
– À nãy đi chơi thăng Tú nó bắn ná vào mắt con í mà không sao không sao hề hề – Tú ơi anh xin lỗi
– Ná mà bắn thì lồi con mắt lấy đâu mà bầm.. nói bậy này – nhỏ cốc tôi cái rõ đau
– Đau ngoại… – Tôi ôm đầu
– Mầy đánh nhau ngoài bờ sống, người ta nói ngoại rồi, mầy chỉ giỏi gây sự
– Hề hề, con vì chính nghĩa mờ ngoại – tôi ôm chầm lấy ngoại
– Thôi vào ăn cơm, tí ngoại lấy trứng lắn vài cái hết bầm liền à – ngoại kéo tôi vô nhà

Trăng thành và gió lại mát nằm trên giường tôi nghĩ về tương lai sáng lạng, ngoại thì kế bên và tôi…ngủ lúc nào không biết.

Chap 44:

– Băng ới ới ới – Tên nghển cổ lòng thấp thoáng niềm vui nhỏ nhỏ
– Đợi mình chút ra liền à – nhỏ đứng trong í ới

Tìm một gốc cay râm mát để tránh cái nóng oi bức của ngày hè, vừa để chờ đợi bà cô kia sắp xếp và cũng là lúc tôi chống tay lên cằm ngẫm nghĩ về cái sự đời. Có phải là quá trùng hợp không khi tôi và nhỏ bạn cùng quê??? có ngạc nhiên không khi tôi một đứa học sinh trung bình, hơi bị “chập mạch “và cũng hơi bị thừa “năng động “mà lại có một cô bạn cũng gọi là hơi “thân “hơi lạnh lùng hơi, hơi nghiêm túc tí, hơi bị “hung “tí nhưng đối với tôi thì như nào cũng được miễn là xinh là được rồi Lại đến chuyện học hành, nghỉ hè thì muốn nghỉ tiếp – còn đi học thì vẫn muốn nghỉ :v học sinh thì ai chả thế ham chơi hơn ham học, hè đến mới biết nhỏ bạn con “gái “cùng quê với mình, cơ mà ngày xưa hồi còn cởi chuồng tắm mưa ở quê, rong chơi biết bao xóm làng đập phá biết bao đống rơm đống dạ mà chưa bao giờ thấy nhỏ con gái nào ở đây mà đèm đẹp chứ đừng nói đến cỡ nhỏ Băng hay là vì nhỏ chết mê chết mệt nhan sắc cùng tài năng “trời đánh “:3 của tôi nên đã mất công bỏ nhà trên thành phố – thuê nhà dưới quê để có dịp ở riêng với tôi

– Ớ hớ hớ hớ – Vỗ đùi cái đét tôi cười như điên dại
– Lại nghĩ gì đen tối hở – Bất thình lình nhỏ xuất hiện
– Á…ờ…ừm…không có gì đâu hì hì – tôi gãi đầu
– Lại bảo không đi, nom cái mặt lấm la lấm lét thế kia hihi – Nhỏ bụm miệng ỏn ẻn cười xinh
– Bộ mặt Đ gian vậy hả – Tôi sửng cồ
– Không
– Ờ thế còn được
– Chỉ gian thôi…he he – Nhỏ cười gian manh rồi chạy mất

Đến khổ với bà cô trẻ này, thường thường ở lớp nom cái mặt đù đù, ít nói, ít cười, ít hoạt động thế mà về quê thì như con quỷ, chạy nhảy thả phanh, trêu hoa ghẹo nguyệt lại còn đánh người nữa chứ, vừa đi vừa nghĩ mãi không ra đâu mới là con người thật của nhỏ, có khi nào nhỏ đa nhân cách không

– Băng đa nhân cách à – Tập trung suy nghĩ quá khiên tôi buột mồm
– Hở… – Nhỏ trợn tròn mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên lắm
– À…í lộn…Đ buột mồm hì hì – Tôi ấp úng
– Đ dám bảo B tâm thần phân liệt hả ả ả ả – Nó rú lên rồi nhéo tôi cái thật lực
– Ahuuuuuu…đau nha bà nội…thì thấy lúc này lúc kia nên… – Tôi nhăn mặt xoa chỗ thịt vừa bị “hấp riêm”
– Đ đúng là cái đồ… – Bỏ lửng câu nhỏ hậm hực tiến lên phía trước bỏ lại tôi cùng cái mặt ngu ngơ

Lẽo đẽo lết sau nhỏ, đi lên trước thì cảm giác như nhỏ đang áp giải mình, đi bên cạnh thì không dám, nãy lỡ mồm “rủa “nhỏ bệnh giờ mà đi cạnh nhỡ nhỏ vui tính đạp tôi như đạp thằng mập thì chỉ có nước hít khí trời mà sống, thôi thì đành đi sau nhỏ giữ khoảng cách an toàn cơ mà chỉ áy náy một điều là cứ kè kè theo nhỏ thế này chả khác gì áp giải tù nhân, lỡ đâu thiên hạ lại tưởng nhỏ làm gì để bị bắt và tôi là thằng áp giải về đồn và tệ hơn là mai trang nhất báo lá cải lại có : Muối lòng thiếu nữ trộm chó bị bắt bỏ tù thì…

– Thằng cu đít nồi của ngoại, khi nào rảnh xuống chơi với ngoại vài bữa nghen, lên trển nhớ ăn uống cho tốt chăm học vào – Ngoại ôm tôi, mắt có hơi đỏ không biết là ngoại đau mắt hay bụi bay zô mắt
– Hay con nghỉ học về đây ở nhá ngoại
– Nói bậy…lo học đi hè về đây chơi
– Đấy là con nói vậy thôi, nghỉ học có mà mẹ cắt… – Tôi thè lưỡi nghỉ đến cảnh má cầm cái kéo và…sụt…

– Có gì để ý đến thằng này hộ bà nhé, nhìn to xác thế chứ trẻ con lắm – ngoại hẩy tôi ra qua bắt chuyện vs nhỏ Băng >.<
– Hihi…dạ vâng…con chào bà – nhỏ ỗng ẹo thấy gúm
– Chào chiến hữu, rảnh nhớ về đây nhá – thằng Tú nước mắt ngắn nước mắt dài bùi ngùi xúc động nói
– Yên tâm ngày nào chưa lấy được vợ ngày đó tao vẫn còn về đây
– Ừ, em rể của tao – nó chạy lại phía tôi
– Anh rể oa…oa…oa    – tôi ôm nó khóc trong não nè và tuyệt vọng :3
– Ai lấy anh mà kêu người ta là anh rể – nhỏ Thủy bối rối đứng sau, thỏ thẻ nói
– Ờ thì a đang cố để ahhhhhhh…hhh…đau…chết tôi – lại phải rú lên vì ai đó nhéo vào 1 miếng thịt nào đó :s
– Nói bậy hoài…lên xe kìa – chả hiểu sao nhỏ Băng trông có vẻ hơi vui vẻ, hùng hục bước lên xe

Sau màn chia tay đầy nước mũi và nước mắt, tôi để lại bóng hình gầy gò của ngoại dưới đường mà dứt áo ra đi :T. Thế là hết hè rồi sao, hết rồi những ngày rong chơi dưới mưa rơi, hết những ngày đi bơi dù mình không biết bơi, hết rồi những ngày đi tè bậy bị bắt gặp để rồi chạy mất rép, hết rồi những ngày đứng trên bờ nhìn xuống dòng sông tươi đẹp cùng dàn thiếu nữ đang tắm, đang nô đùa trong nắng và nước  Đưa mặt ra ngoài cửa sổ tận hưởng cảnh đẹp bên đường cùng những cơn gió mát rượi đập vào mẹt từng hồi, mái tóc rối bời trong gió, bên tai văng vẳng lời nói của ai đó

– đừng thò người ra e ơi, xe nó đi qua thì…– hóa ra tiếng anh phụ lái nhắc, tôi ngượng tái người lúng búng
– vâng…

Có vẻ nhỏ Băng đã quay về con người thật của mình, mặt đanh lại, 2 lông mày nhíu vào như chúng chuẩn bị chiến nhau, 2 má đỏ hây hây chỉ muốn cắn, tay chống trán có vẻ đang suy tư điều gì và theo một hồi quan sát tôi đã nhận ra nhỏ…bị say xe 😐

– Êu, có ói thì ói ra chỗ khác nha, quần áo tui mới mua à – tôi rụt cổ
– Hi hi người ta đang mệt à nha…tối ngày chọc hoài – nhỏ bí xị
– Thì ta cũng chỉ lo cho cái nói với nói vậy mờ – tôi thè lưỡi
– Bó tay với Đ lun…thôi nghe đi nè – nhỏ chìa 1 bên tai nghe cho tôi
– À…thui khỏi đi, máy Đ cũng có nhạc rùi với lại Đ cũng có tai ngh…ớ chết cha để quên nhà ngoại rồi – tôi thất thiểu nhìn vào cái balo rỗng tuếch
– A thì ra là thế, thế kệ Đ ha, B nghe nhạc 1 mình càng khỏe – nom nhỏ có vẻ hơi giận
– Hì hì…bình tĩnh bình tĩnh Đ nói đùa thui mờ, cho mượn nghe chung với, đi xa mà ngồi không chán thí mồ – tôi gãi đầu sồn sột
– Ấy…thế nãy ai mới kêu có rồi không cần mà ta – nàng trừng mắt lườm tôi
– Uầy…thù dai vậy cô nương – tôi hơi hụt hẫng
– Hihi đùa tí mà trông cái mặt thấy ghê, nè ông tướng – nhỏ khúc khích chìa 1 bên tai nghe cho tôi

Nói chuyện nhiều rồi cũng đến lúc hết chữ lại thấy nhỏ gật gù mệt mỏi khiến tôi mất hết cảm xúc chém gió, tính ngả người ra sau ghế tính thưởng thức thiên nhiên bên ngoài của kính cũng chả xong, xe đi nhanh thí mồ vèo vèo cái chả thấy cái mợ gì may còn có cái điện thoại của nhỏ B cùng vài ca khúc trữ tình riết thời gian, mắt mỏi tay run tôi cũng chìm dần vào giấc ngủ…

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình rơi vào một tòa lâu đài đẹp và hùng tráng, các nàng công chúa ùa ra đón tiếp tôi nồng nhiệt và…ầm…ầm…tòa lâu đài bỗng nhiên sụp đổ, tôi như những nàng công chúa khác chạy toán loạn tìm lối thoát thân nhưng số trời đã định một tảng đá cực to tiến về phía tôi với tốc độ chóng mặt đè thẳng vào vai tôi…chỉ kịp hét một tiếng rồi mọi thứ đen xì xì…

– Ớ…– tôi giật mình, dãi rớt chảy cả đống phía miệng khiến tôi phải đưa tay lên dọn dẹp

Bên vai mỏi nhừ, đau như cắt da cắt thịt, bảo sao giấc mơ thành công chúa của tôi sụp đổ và kết thúc giấc mơ đẹp lại là ác mộng, chả biết ma xui quả khiến thế nào, ghế 2 bên nhỏ lại chọn đúng bên có vai tôi mà dựa vào để ngủ, khiến cái vai tôi đau buốt ê nhừ, cảm giác như ung thư xương giai đoạn cuối, khổ nỗi hất ra thì sợ nhỏ thức giấc, gọi dậy thì sợ nhỏ “ khóc đòi mẹ “   và cái quan trọng nhất là…người nhỏ thơm ơi là thơm  chỉ là con gái thôi, có cần thơm vậy không. Tôi thì chúa ghét con gái mà son phấn dày cả phân trên mặt, nước hoa xịt kín từ đầu đến chân thơm thì chả thấy thơm đâu tôi chỉ thấy hắc, mùi nước hoa sộc vào mũi thấy khiếp nhưng nhỏ Băng thì lại khác, mùi thơm toát ra từ “ chả biết là từ cơ thể hay quần áo “ dịu nhẹ thanh mát, khiến tôi “ đê mê “ tột đỉnh, đôi môi hồng hồng, cùng đôi bờ má đỏ hây hây khiến thằng em trỗi dậy không ngừng, mới ngủ dậy đầu óc còn u mê mà còn bị tái tê vì liều thuốc độc là nhỏ. Trong một phút bốc đồng của thời trai trẻ, trong một phút thiếu suy nghĩ, ngu 3 năm dại một giờ, tôi đưa tay về phía nhỏ…tim đập thình thịch hồi hộp nhìn từng cử chỉ trên mặt nhỏ vaầty tôi đã chạm tới…má nhỏ

– Mềm ghê…– tôi buột mồm nói như thở

Chả biết nhỏ có thấy tôi làm cái hành động biến thái ấy với nhỏ không, còn tôi thì thập phần lo sợ, nhỏ mà biết được chắc tôi chết, nhỏ sẽ đi méc ba mẹ, kể cho bạn cùng lớp và tôi sẽ trờ thành dâm tặc, và tôi sẽ lên mặt báo với cái tít rất nổi : yêu râu đen lợi dụng thiếu nữ lúc ngủ

– Tiền vé e ơi – tiếng anh phụ xe làm tôi giật thót kéo theo nhỏ Băng choàng tỉnh, giải thoát vai tôi khỏi cái tạ
– Dạ, 2 người a ạ

Đưa con mắt sợ sệt của kẻ mới phạm tội thăm dò nhỏ Băng mà vẫn thấy nhỏ bình thường, mồm vẫn lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát tôi và nhỏ đang nghe, má thì có vẻ ửng hồng hơn vừa nãy nhưng chắc chỉ do say xe nên tôi cũng chả để í mất.

Rồi tôi thử bắt chuyện :

– B…Băng này…à…ừm… – tôi ấp úng
– Có gì không Đ – nhỏ đáp mặt vẫn quay qua bên kia
– À…B còn mệt không vậy – tôi ra chiều quan tâm cơ mà thâm tâm thì đang thăm dò
– Ờ…ừm mình không sao đâu – nhỏ vẫn bơ cái mặt tôi ra
– Sắp đến rồi đó, B chuẩn bị đi, trạm kế mình xuống – tôi vẫn cố bắt chuyện
– Ừm…
– …

Chắc nhỏ đang say xe nên không muốn lôi thôi vì muốn để cho nhỏ khoảng trời riêng nên tôi quyết định câm lặng cho đến cuối hành trình. Vừa xuống xe đã thấp thoáng dáng mẹ và ông anh trời đánh tiến lại chỗ mẹ tôi tíu tít

– chào mẹ, anh đi oto mà nóng thí mồ
– về quê thích bỏ cha còn xạo, tao phải đi học hè đây này thằng nhãi mà ơ…Sao – ông anh há hốc mồm tay chỉ về phía nhỏ Băng mà không biết rằng ruồi nhặng đang làm tổ trong mồm ổng
– Ơ bé Băng này, sao con cũng ở đây -mẹ tôi cũng hơi ngạc nhiên
– Á chết rồi mẹ ơi, thằng này dám dẫn bạn gái về quê chơi, thế mày xin phép bố mẹ người ta chưa, về quê mọi người nói gì không, mày to gan lớn mất gớm tao còn chưa dám thế…– ổng liến thoắng
– Ơ…dạ – nhỏ Băng bị cái mồm ăn mắm ăn muối của ông sư huynh áp đảo tạm thời chưa ú ớ được gì
– Cái thằng này để e nó nghỉ coi, mày lắm mồm thế ai chịu nổi – nhất thời mẹ quay qua vả ông anh 1 cái ngay mồm làm ổng ngẩn tò te
– Ông chỉ được cái nói bậy…xì…– cậy có mẹ nên tôi quay qua dọa ổng
– Sao con lại đi cùng với nó, cũng mới ở quê lên à – mẹ tinh í
– Dạ không, tụi con… – nhỏ rụt rè như gái ra mắt mẹ chồng
– Cùng quê đó mẹ – tôi nhanh nhảu
– Ai hỏi mày thằng ranh – ông anh xía vô
– Kệ e – tôi bỉu môi
– Là cùng quê đó bác,bữa trước con gặp Đ ở gần đó nên giờ về chung luôn ạ – nhỏ hơi bị lễ phép
– Thật không vậy trời hay là…ahhhhh đau mẹ
– Mày lại nói linh tinh, không trêu e – mẹ can thiệp bằng một cú cốc đầu
– Thấy chưa đúng nói linh tinh – tôi đổ dầu vào nước :#
– Về nhà mày chết với ông – ổng nguýt tôi
– Mẹ kìa – tôi núp sau mẹ
– Hihih – nhỏ Băng khúc khích cười ra điều thích chí lắm

Theo kế hoạch là mẹ sẽ đèo thằng con cưng của mẹ, còn ông anh sẽ phải khệ nẹ cuốc con xe đạp cùng đống đồ cồng kềnh mà khi nãy ngoại nhét vô   nhưng giờ thì tôi biết trách ai, tự trách mình hay trách nhỏ Băng quá vô tình…

– Qua bác đèo về, còn thằng Đ qua xe thằng Phong đi con – mẹ ban thánh chỉ
– Đèo trẫm đi còn tần ngần gì – ông anh ra lệnh
– E mới say xe mà huynh, e buồn ói quá. ọe…ọe -tôi cố rặn
– Ói…ói…ói cái đầu mày, tao đã thấy mày say xe bao giờ đâu, ói xong thì đèo chả sao – ổng hục hặc chắc còn bức xúc vụ nãy
– E mệt, đi xe mấy tiếng rui, đồ quá trời nè, đèo e đi – giơ ánh mắt cún con
– Nâu…nâu – ổng bĩu môi lắc đầu nguầy nguậy
– Đạp nhanh lên mày, thấy mẹ không mẹ đi xe máy mà vượt trước cả mày rồi kìa
– Hộc…hộc…Ờ…đồ thì nặng…huynh càng nặng…kia là động cơ chạy xăng còn đây là khí đốt tự nhiên…hộc…mệt quá – bở hơi tai ra đạp cả cái xe, cả đống đồ với cả ông anh
– Nói nhiều thế mày, đạp lẹ lên bố đang chờ ở nhà đó…

Đúng là vứt nhỏ Băng đi là vứt được rắc rối, sau khi “ tống khứ “  được nhỏ về nhà tôi thoát kiếp “ cờ hó “ và lên đời kiếp “ voi “ chễm chệ ngồi trên xe máy chạy bằng xăng giương con mắc “ coi thường “ nhìn xuống kẻ phàm nhân đang căng mông ra đạp cái xe mà người phàm gọi là xe đạp . 20p sau tôi đã có mặt tại ngôi nhà hạnh phúc, bố tôi thì cũng đang chễm chệ trên chiếc sà lỏn đợi thằng quý tử về…

– Con chào bố – tôi lễ phép
– Ừ, – bố lãnh đạm
– Về quê chơi vui không – bố hỏi tiếp
– Có chứ về quê tắm sông này, đá banh, ăn quả…vui còn hơn ngày xưa – tôi xà luôn vào cái ghê sà lỏn cạnh bố tíu tít
– Ồ…còn đánh nhau nữa chứ vui nhỉ – bố bỏ tờ báo lườm tôi tóe tia lửa đạn
– Ờ…ừm – tôi tịt ngúm lòng thầm hận sao ngoại nỡ nòng nào
– Thế m đánh nó ra sao, thằng mập con bà Xuân chứ gì – bố nhăn mặt
– Vâng, thằng đấy láo lắm bố ạ, toàn bắt nạt mấy thằng nhỏ, bữa trước con ngứa mắt tiện thể quất nó một trận luôn hô hô – chắc bố cũng thích phim kiếm hiệp nên tôi vừa nói vừa khoa chân múa tay
– Mày thì võ vẽ gì mà đánh nó hả con -bố thở dài
– Cần gì võ, thằng đó mập thấy ớn, mỡ lèo nhèo nên con cứ chạy lại đạp nó là xong, con còn nhảy lên gõ đầu nó vài phát,nhìn cái mặt nó bí xị mà tội  – tôi quẩy quẩy tay trong không khí diễn tả bộ pháp đã thi triển hôm đó
– Như này hả…như này chứ gì – vừa nói bố vừa cho tôi mấy phát cốc vào đầu, i như những gì tôi miêu tả
– Ahháháh…– tôi đần người
– Sao bố biết con đnáh nhau
– Ngoại gọi điện kể chứ sao, ngoại thấy chúng mày đánh nhau ngoài bờ sông chứ đâu, con với cái nuối lớn rồi đi đnáh nhau, nhỡ nó đánh cho què quặt thì mẹ mày lại nai lưng ra hầu mày hiểu chứ…thay quần áo rửa mặt rồi ăn cơm…– bố làm nguyên 1 tràng dài làm tôi hoa mày chóng mặt

Hè đi xa bỏ lại bao nhiêu kỉ niệm ăn chơi phè phởn của đám học sinh lớp 10A3 và giờ chúng đã được tiến hóa lên tầm cao mới là 11A3 nhưng sao nhìn đứa nào đứa đấy mặt như đưa đám, mới tới cửa lớp thằng Lí trề cái mặt nó ra tiến sát tôi

– Chào cục cức đáng êu của a, nghỉ hè phè phỡn vui không e – nó víu lấy tôi
– Thiếp vui lắm chàng à – tôi ỏn ẻn trước cửa lớp cùng nó
– Dẹp ra 2 con đàn bà bệnh hoạn này – thằng Hoàng hắng giọng
– Lui ra đi 2 má – con My xinh tươi trong nắng sớm cắt giọng oanh vàng
– Tình cảm dữ ha – nhỏ Nhi nhìn tôi vs ánh mắt khinh bỉ :3
– Tình là chi có ăn được không??? – bà ú tung triết lí
– Vào đi kìa mấy người…– nhỏ Băng cắt ngang giây phút tản mạn cuối hè :3

Ngư ông mất cần câu chưa chắc đã xui  hết những tháng ngày ăn chơi thì lại đến những tháng ngày được ngồi 2 bạn gái cũng gọi là đèm đẹp của lớp, được đắm mình trong hương thơm của “ comfor” trong hết cả học kỳ  và hơn hết sẽ được đổi cô giáo mới tươi trẻ hơn, thoáng tính hơn, xinh đẹp hơn và sẽ hơn cô giáo cũ lòng miên man những cảm xúc khó tả những tiếng bước chân của cô giáo mới khiến con tim tôi thổn thức không ngừng, con tờ im gào thét, biểu tình, bạo động như muốn “ lòi “ ra khỏi người tôi để diện kiến cô giáo mới, và cô bước vào chứng kiến khuôn mặt dịu dàng của cô làm tôi thấy…hụt hẫng 😐

– Chào các e, cô sẽ chủ nhiệm các e năm nữa
– Yà hú…cô theo lớp à cô ới
– May mà không vào cô nào khó tính lắm – bọn dưới lớp xôn xao mỗi người một í kiến
– Lại…– tôi buột miệng nói rõ to
– Lại gì lớp phó, lại phải gặp tôi nữa à – ấn tượng đầu tiên trong học kì mới thật tốt
– Thằng này lại máy mồm rồi…nát đời hoa nha con…tàn đời hoa chuỗi rồi cức ơi – nghe máy thằng ngồi sau cảm thán làm tôi suy sụp

Nhìn qua hai cô bạn thì mặt mày chả khá hơn nhỏ Băng thì tự dưng bơ tôi cái vèo chả nói chả rằng, mặt lạnh lùng cố hữu nhìn qua chỗ khác, còn nhỏ Nhi thì khúc khích cười tay ra hiệu chữ V ra chiều tôi vừa mới giành chiến thắng lớn…

– Ơ dạ…không có gì đâu ạ…lại được học cô cũ đỡ phải làm quen cô mới học không quen cô ơi – tôi vuốt từng hột mồ hôi đang rơi lã chã
– Mấy anh thì cái gì cũng nói được, thôi ngồi xuống nghe phổ biến…e hèm…đầu năm lớp chúng ta và những lớp khác sẽ có tuần học quân sự, các e mang đầu đủ dụng cụ, sách vở, gậy,…để chuẩn bị cho tuần học…còn về chỗ ngồi và các cán bộ lớp có bạn nào í kiến gì không nếu không cả lớp nghỉ – cô chủ nhiệm ân cần nói tay phất phất trong gió minh họa
– Không cần đổi gì đâu cô ơi – mấy bạn ở tổ khác nêu í kiến

Quả lựu đạn có thể mượn của bố, mũ cối thì xí của mẹ, quần áo lấy ở ngoài tiệm, riêng mỗi cây gậy huyền thoại thì chưa kiếm được, nghe chừng cây gậy này ngoài giang hồ đã bị tuyệt chủng không thể kiếm được tôi hoang mang tột cùng, tâm trạng ối bời, đi chinh phạt mà không có bảo kiếm thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu, nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất ông anh trời đánh xuất hiện, với cặp sừng đỏ và đôi cánh đen xì, ổng bay gần vào tôi xoa đầu tôi như một con chiên cuồng đạo, ổng đưa cây gậy thần thánh cho tôi và chỉ để lại vài câu rồi biến mất…!!!!…

– gậy tao còn học, làm hư tao bẻ cổ…

Do lần đầu được học quân sự nên đứa nào đứa đấy có vẻ hớn hở, mong mong vào lớp, đứng ở cổng trường mà thấy những đứa yêu đời thái quá :3 mà cảm thấy khó chịu, học thì có gì vui, nghe đến học người tôi cứ bần thần khó tả lại phải đứng dưới cổng trường đầy nắng và gió chờ mấy thằng bạn càng làm tôi bực tức khó tả, vừa thấy thấp thoáng bóng thằng Lí -Hoàng tôi đã sẵn sàng sạc cho nó một trận dám để “ bà “ phải đợi dưới con nắng oi bức

– Cái…
– Thằng Đ mày đi dép đến à, buổi đầu không có người ta đuổi cổ mày đấy ha ha ha – chưa kịp nói hết câu
– Chết tía tao rồi, ãny ngủ quên mợ nó mất, thôi để tao vòng về lấy -tôi cuống cuồng nhảy lên xe tính phóng hết tốc lực thì nhỏ Châu í ơi
– Haizz giày này ông, nãy mẹ ông đưa tôi đó, ra khỏi cửa là phóng cái vèo à – nhỏ ngán ngẩm cái mặt tôi :3
– ờ hờ hờ, tại nãy thằng Trung nó cứ dục đi nhanh kẻo muộn nên Đ phi cái lèo luôn – tôi gãi đầu như phải chấy
– cái gì, tao hối mày bao giờ – thằng Trung giãy nảy
– ờ thì đại loại thế…mà cám ơn e iu nhá – nháy mắt đưa tình về phía nhỏ, tôi ẻo nhất có thể
– sặc, mày mà đòi chạm đến e gái tao á, sang làm osin nhà tao thì được hahahah – quá quen với cái tính “ vui vẻ “ của tôi thằng Trung đốp lại ngay
– í da, Châu yêu cầu cao lắm à, yêu hơi khó à nha hihih –nhỏ bụm miệng
– uầy, thế chán nhỉ, thôi vào đi mấy con hàng -tôi làm bộ chán nản lùa lũ bạn vào chỗ tập trung

Do trường hơi bị thừa học sinh, cả ngàn học sinh lận nên kiếm đâu nhiều thầy giáo thể dục mà quản lớp + dạy các kiến thức liên quan nên cực chẳng đã thầy hiệu trưởng đẹp trai – phong độ – thông minh trí tuệ – hiền lành phúc hậu kiêm bác của tôi đã quyết định chọn những thanh niên đẹp trai khỏe mạnh cùng những thiếu nữ xinh tươi trẻ khỏe chia ra quản các lớp dưới nhưng vô phúc thay trong hàng triệu triệu những chị xinh đẹp ngoài kia lớp tôi “ vui mưng “ đón chào anh thanh niên : đẹp chai thì âm, khỏe mạnh chả có, tính tình thất thường sáng nắng chiều mưa, tối thì lưa thưa vài hạt >.<

– Anh tên Thông (tên gợi tiền quá :3) a học 12a7, năm nay a phụ trách lớp này – ổng đứng trên dõng dạc nói
– Anh thông đẹp chai quá…trông anh hiền quá anh ơi…blah blah – Những tiếng gào thét xin chữ kí ông ổng đằng sau cơ mà toàn của lũ đực rựa chúng tôi nên chắc chả gây dược tí cảm tình này
– Trật tự đi, nhờn nhờn anh không thích, trật tự học hết giờ thì nghỉ…ok
– Ớ…uầy…cha này hách dịch thấy gớm…trông cái mặt muốn ói – tôi cùng mấy đứa bạn ngán ngẩm ông anh khótinh “như mẹ chồng “này
– Chắc chết quá – Tôi quay qua nhỏ B
– ừa…thấy tính anh này kì kì
– Thôi học đỡ đi – Nhỏ Nhi úp hẳn mặt vào quyển vở
– Cả lớp trật tự, giờ chúng ta nghe lí thuyết về vù khí và lựu đạn hồi xưa trước, các e lấy vở ra ghi chép nào

Đời nào tôi lại nghe lời, cô giáo chủ nhiệm nhắc còn có khi hỏng nghe nói gì tự nhiên có 1 ông lớp 12 ất ơ cù bất cù bơ tự nhận mình là quản lí và bước lên giảng đạo bắt tụi tôi phải nghe theo…ne vờ…

– lựu đạn là một loại thuốc nổ được người Trung Quốc phát minh blah blah…thế kỉ 15 16 người Châu âu cũng làm các phiên bản tương tự
– Lựu đạn ngày xưa ném có nổ luôn không anh – thằng Lí giơ tay
– Thế có chết người không ạ – Thằng Quân vuốt cằm
– Người ta cho cái gì vào trong mà nó nổ được anh ơi – Thằng Hoàng tay chỉ chỉ vào quả lựu đạn gỗ
– Ném xuống nước nó có hỏng không ạ – Tôi thỏ thẻ
– Đ này… – Nhỏ Băng nhăn mặt tay đập đập vô người tôi.

Chap 45:

Tưởng chừng nhỏ bơ tôi rồi chớ, nãy thì bơ tôi như đống ấy giờ thì lại níu kéo, khuôn mặt nhăn lại, đầu lắc lắc như muốn ngăn cản tôi dấn thân vào chỗ chết cơ mà cái tính sĩ “ gái “ cái trỗi dậy công thêm cái “ mồm “ hay nói leo, tôi chỉ nhìn nhỏ với ánh mắt hiền từ ẩn chứa ẩn í sâu xa: níu kéo không hạnh phúc đâu em

– À…ờm… – ông anh khó tính ậm ừ, mất luôn cái vẻ uy nghiêm vừa nãy, lúc mà ổng răn đe lớp tôi
– Trả lời a ơi – tôi và lũ bạn mè nheo
– À…thì…à…mà đây là giờ học lí thuyết…ghi chép bài chứ không phải là giờ thắc mắc – ổng sầm mặt
– Thì không biết mới hỏi chứ a ơi…thế a có biết không em còn tự đi xem sách
– Tụi bây hỏi đểu chứ xây dựng bài gì tụi bây, giờ có im không hay tao trừ điểm cái lớp này – ổng đổi ngay bộ mặt cao sang qua côn đồ
– Hình như tuần này lớp mình đang xếp nhất trừ vài điểm chắc xuống vài hạng chả sao đâu nhỉ – tôi quay qua thằng Hoàng nói thầm cơ mà rõ to
– Ha ha ha ha…thằng này bựa quá…lớp phó ghê thí mồ…- cả lớp cười phá lên làm bao lớp khác chú ý, còn ổng phụ trách thì ú ớ nói chả lên nhời

Sau cú kê tủ quá ư là hoàn hảo vào ngay mồm ông anh phụ trách, ổng lạnh lùng quay gót bước đi, để lại trên đôi hàng mi 2 dòng lệ tuôn trào và hệ quả để lại là lớp tôi bị trừ cơ số điểm, tôi thì bị 2 “ bà chằn “ tra tấn suốt cả buổi vì tội nói nhiều có những lúc tôi cự lại nhưng dường như là vô nghĩa

– Bọn nó nói trước chứ bộ, sao la mỗi Đ zị – tôi mếu máo
– Đ hay ha – nhỏ Nhi thở dài thườn thượt
– Đ là lớp phó thì phải gương mẫu chút chứ, như con nít…nghịch hoài nè – nhỏ bấu ngay chỗ xương xườn gây cảm giác tê dại và đau nhói nhưng tôi chả dám ho he

Ngày thứ nhất trôi qua đầy chông gai và đau khổ nhưng chả là thá gì khi nó được bù đắp gấp đôi, vì ông anh cao sang quyền quý kia không hợp với lớp tôi nên chiếu theo nguyện vọng một chị lớp 11 cao – to – chân dài – mặt trắng da hồng – cơ bụng 6 múi – tóc dài ngang vai + nụ cười như tỏa nắng ( nhưng có vẻ kém sắc hơn nhị đại mĩ nữ lớp tôi ) đến tiếp quẩn lớp dự là tôi và chị í sẽ đưa lớp đến một tầng cao mới

Ngày thứ nhất vừa qua ngày thứ hai đã đến, sau màn lí thuyết đã đến phần thực hành, vì hôm qua vừa được học lựu đạn và đạn dược nên chúng tôi đã được thực hành ngay bài…trườn người sát đất như mấy anh bộ đội cụ Hồ dù chả thấy liên quan gì với nhau nhưng có chị xinh xinh dẫn truyện chúng tôi chả thằng nào thắc mắc mà làm theo y tắp lự:

– Hôm nay chúng ta tập một vài động tác nhé – chụy Linh cười tươi rồi nằm rạp xuống đất dù biết là đất đầy cát và bụi
– Đấy trườn người là phải thế kia – lũ con zai bá láp
– Chị này nhìn cũng dễ thương nhỉ – con My bình phẩm
– Ờ…ờ… – tôi đần mặt ra trả lời như cái máy, xinh thì cũng có xinh cơ mà cũng chỉ liệt vài hàng trung bình khá
– Đó đơn giản thế thôi, một bạn lên làm mẫu nhé – sau khi la liếm mặt đất, chụy Linh đứng dậy thách thức chúng tôi: 3
– Uầy, cái này cũng bình thường – tôi quay qua chỗ nhỏ B và N xạo ke
– Bình thường thì m lên làm coi –thằng Lí bắt bẻ cơ mà nó nói rõ to làm chụy Linh để í chuyển ánh mắt qua tôi
– Đ lên làm mẫu cho cả lớp nhé, nó chỉ “ bình thường “ thôi mà – nhấn mạnh từ bờ tờ, chụy nhìn tôi với ánh mắt thách thức…đúng là hoa đẹp thì phải có gai – gái đẹp thì gái thù dai như…quỷ
– Ơ…e chưa nhìn kĩ lắm ạ – tôi thộn mặt
– Không sao, cứ lên đi chị chỉ dần cho – chị cười hiền hòa mà đầy hiểm ác

Ngao ngán quay qua tụi bạn, đứa nào đứa đấy bụm miệng cười vì ai mà chả biết tôi được liệt kê vào cái hàng: ăn cơm mèo nói leo các cụ…trong lớp, mang danh lớp phó mà nghịch thí mồ, nói thì hay cơ mà làm chả biết, nhiều thằng còn độc mồm độc miệng miệt thị tôi, nhất là chỗ thằng Quân và hội banh lớp thằng Lí thằng Hoàng khỏi nói, chọc ngoáy tôi thì đừng hỏi, cảm giác mắt đỏ hoe, nước mắt như muốn tuôn chào, tôi đưa ánh mắt qua hội bạn gái để tìm chút an ủi cuối cùng thì cũng chỉ thấy những cú cười thân thánh của bà mập, ỏn ẻn cười duyên của 2 nhỏ ngồi cạnh, nhỏ Chau thì nhìn tôi lắc đầu ngao ngán

– Giờ nằm xuống đi e . rồi blah blah…thế này…thế kìa
– Cố lên cức ơi…bò như cua í có gì đâu – mấy thằng bạn mô kích
– Giỏi lên làm đi mày

Hết cách chốn chạy tôi đành làm y như theo lời chị Linh, trườn trườn bò bò, lăn lê, la liếm mặt đất tưởng chừng quá hoàn hảo nhưng tôi chỉ nghe thấy những tiếng

– Công nhận thằng này tài thiệt, nó lết như mấy bà lết lết ngoài đường xin tiền, chắc có tập trước ở nhà – thằng Hoàng khoanh chân nói như đúng rồi
– Thằng này mà ra chợ vài bữa chắc thành đại gia – thằng Lí nói mà mặt nó tỉnh bơ
– Đệt…
– Lê lết dưới đất mà háng còn rạng toát ra, thằng Đ mà ra chiến trường chẳng may có địch ném lựu đạn về phía nó, rách quần bỏng mông chứ chẳng chơi – thằng Quân nói chả ra đâu vào đâu
– Chúng mày…- tôi tức khí tính nhảy xổ ra phía nó…Soạt…

Chả hiểu sao trong 1 phần 1 triệu triệu giây, ngay lúc tôi bất thình lình phóng dậy cũng là lúc cái quần phăng thần thánh toạt ngay chỉ, gây ra lỗ hổng lớn và tạm thời chưa thể sửa chữa .

Cả lớp tôi như vỡ òa trong hạnh phúc khi được chứng kiến cái cảnh thằng lớp phó của tụi nó bể quần sứt váy, mặc kệ không gian yên tĩnh xung quanh bọn nó phá lên cười sặc sụa, làm náo động 1 góc hồ, khiến mấy lớp xung quanh bỏ luôn việc học mà quay đầu sang ngóng, tôi thì ôm đít quần chạy luôn về chỗ mặt cúi gằm đầu đội mũ cối không dám ho he nửa câu

– Ôi…Đ này…chết tui quá – nhỏ Châu gạt nước mắt cười sặc sụa
– Hớ hớ hớ – bà mập cười rơi luôn cả cái mũ to đùng đang đội trên đầu
– Che che đi kìa hihihihhi – nhỏ Nhi cười còn không ra nước mắt

Vì thấy nhiều lớp bị ảnh hưởng chị quản lí viên đành nuốt nước mắt “ hạnh phúc “ vào trong, húng hắng ổn định lớp cho dù thỉnh thoảng vẫn còn một vài tiếng cười văng vẳng ở một góc nào đó .

– tiếng rách quần nghe quyến rũ quá cức ơi hahaha – thằng Quân từ tít hàng dưới cũng phi lên xỏ đểu tôi mà chắc gì nó nghe thấy tiếng rách quần thần thánh đó
– cứ bỏ cái áo ra buộc bụng buộc lưng che làm gì, mình phải thể hiện cái cá tính của mình chứ – thằng Hoàng vuốt cằm nói như ông cụ
– hihihi – mấy nhỏ con gái đang kìm nén tiếng cười hết mức có thể
– hihi…ờ…ừm…thôi không trêu bạn Đ nữa…còn 10p nữa giải lao rồi ngồi yên tại chỗ nghỉ sớm nhé – đưa con mắt cảm kích chiếu thẳng vào chị quản lí viên mà tôi dường như quên mất đó chính là kẻ bắt đầu mọi chuyện
– ô zia, chị Linh muôn năm – đám con trai rú lên

Được ngồi chơi ai mà chả thích, tụi con trai thì bâu vào tôi để phỏng vấn 3 cái chuyện: bí quyết rách quần của anh là gì…sao anh có thẻ làm tiêgns rách quần to như thế…Blah blah blah…đến nhục với tụi này, còn đám con gái bâu vào chỗ chị Linh tám về son phấn quần áo và dĩ nhiên con duy cũng ở trong đó: |

Quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn và quân tử lúc trước đã quay lại cùng với một thầy giáo cao – to – đen hôi với mục đích chấm điểm buổi học

– Lớp này học xong hết chưa e – thầy quay qua chị Linh nói
– Dạ mới xong hết rồi thầy
– Lớp này thấy mất trật tự nhỉ – ổng xúi bậy sau lưng thầy
– Thế à, còn mất trật tự nữa trừ điểm nhé – thấy nói rồi đi chỗ khác, giao luôn quyển sổ đoàn cho chàng “ quân tử “ >.<
– Lớp mất trật tự anh trừ điểm nhé – nãy thầy đã bỏ qua mà ông í ngang nhiên trừ điểm
– Ơ… – chị Linh mặt cũng hơi thộn thộn
– Trừ vớ vẩn – tôi hơi bị bức xúc
– Sao cậu thắc mắc gì – ổng giơ cuốn sổ đoàn lên ra chừng: ta có quyền và ta cũng có tiền: 3
– Thầy đã kêu không trừ điểm mà, ông còn trừ cái gì vậy – tôi gân cổ cãi, chị Linh thì ngẩn tò te chả dám nói gì
– Thôi Đ ơi – nhỏ Băng lại lên tiếng khuyên can nhưng đây không phải giỡn nữa nên tôi kệ nhỏ quay ra nhìn lão kia với ánh mắt thách thức
– Thấy lớp còn mất trật tự trừ điểm được không – ổng vênh mặt
– Haizz, được, ông cứ trừ điểm đi, trừ luôn tui cũng được, đây chả quan tâm – tôi hục hặc ngồi thụp xuống
– Lớp trưởng, đọc tên anh kia cho tôi – mắt lão long sòng sọc dựng nhỏ Nhi dậy bắt bẻ
– Dạ…ừm…Đ – nhỏ đọc nguyên hộ tên tôi cho ông anh kia, mặt nhìn tôi với vẻ hơi buồn: (
– Cán bộ lớp mà thế đấy, để chủ nhiệm nghe được thì hết đường làm cán bộ nhe e – lão xỉa xói tôi
– Ồ, sợ ghê, cứ méc đi, không làm lớp phó thì làm tổ trưởng chả sao cả, ai như ông làm cái gì gì cán bộ đoàn, suốt ngày phơi cái mẹt ra ngoài nắng thảo nào mặt đã xấu còn đen như phi châu – nhổ toẹt bãi nước miếng xuống đất tôi hùng hổ nói
– Ơ…ừm – lão sững người chưa biết đốp chát lại tôi như thế nào
– Hớ hớ hớ – trong lúc mọi người căng mắt nhìn lớp phó đấu với cán bộ đoàn thì có vẻ bà ú không cản nổi sự vô duyên của mình, làm nó bùng phát và lây lan hết sang cả các lớp bên cạnh
– Hihihi . .hahaha…hố hố hố…công nhận đen như châu phi…bắt bẻ người ta quài…về đi cha… – nhưngc tiếng cười tiếng nói rạo lên khắp phố phường làm lão há hốc miệng chết chân
– Mày…mày… – lão nhìn tôi uất ức rồi cầm theo quyển sổ đoàn chạy biến bỏ lại tôi đang cười hả hê cùng chị Linh đang bụm miệng cười tươi

Đợi lúc lão đi khuất bọn bạn hùa lên ôm vai bá cổ tôi, tuôn ra đầy những lời vàng í ngọc cơ mà mang tính chất răn đe hăm dọa

– Mày chết lão làm bên đoàn, kiểu này kỉ luật nha con
– Uầy – tôi rụt cổ
– Cức ơi pha này mày nhão rồi – thằng Lí ra vể trầm ngẫm
– Nát đời chuối nha mầy – thằng Hoàng cà khịa
– Thôi…thôi…dẹp đi, chị Linh cho lớp nghỉ kìa – tôi phá vòng vây
– Tuyệt – nhỏ Nhi giơ tay ra ám hiệu victory
– Đ gan quá há – nhỏ Châu nhìn tôi cười tít mắt
– Nom Đ coi vậy mà hôm nay oai quá ha hi hi – nhỏ Băng kéo tôi lại gàn nhỏ thì thào.

Chap 46:

Ngày đầu tiên đi học, tôi đã để một dấu ấn khó phai trong lòng tụi lớp và tụi hàng xóm : cãi nhau, la liếm mặt đất, đặc biệt là rách quần thần chưởng tự nhủ lòng mình phải trưởng thành hơn, phải đĩnh đạc hơn và phải men lì hơn buổi học sau tôi đặc biệt ngồi im không mở miệng, chân khoanh tròn trước háng, mắt nhìn thẳng, đầu ngẩng cao chú ý tiếp thu bài giảng của chụy Linh hơi hơi xinh

– Giờ thực hành băng bó nhé cả lớp tìm, 1 cặp 2 người nam nữ băng cho nhau nhé, cố lên làm xong giải lao rùi – chụy L hớn hở

Lại thực hành, nghĩ đến cảnh chiếc quần xẻ mông là la liếm thân chưởng ngày hôm quá làm tôi sởn hết cả da gà nhưng hôm nay băng bó mà lại được “ thực hành “ với nữ chắc chả sao, định bụng tôi rảo bước đến nhỏ Băng chủ ý dụ dỗ rồi gạ tình

– Ê Băng nà…y
– Làm cặp với tớ nha B…với tớ đi…tớ nè – chưa kịp mở mồm nói hết câu cả lũ con zai bâu vào nhỏ, đặc biệt có cả thằng Hoàng vs thằng Lí thấy mà ghét >.<
– Ơ… – tôi ngẩn tò te rồi lắc đầu thở dài thườn thượt chuyển mục tiêu qua nhỏ Nhi thẳng tiến
– Nhi này có muốn…ớ…
– Đi đi cha, Nhi cặp với tui roài – con Duy ỏn ẻn ỏng ẽo giơ cái tay xua xua
– Đệt… – tôi và nhỏ Nhi nhìn nhau ngao ngán và tôi lại là kẻ thua cuộc

Bực dọc đảo mắt tìm một mống nữ sót lại trong lớp, đa số nhỏ nào coi được hay xinh xinh đều bị lũ kia chiếm đoạt hết còn vài nhỏ sót lại thì lại hàng lát cốt và tôi không có chơi, nhìn góc bên kia thì thấy bà ú đang ép thằng Quân cặp với nhỏ, chỉ khổ thằng Quân gầy gò ốm yếu không chạy nổi bà ú nên bị bà xích lại “ cưỡng bưc “ thằng Quân một cahcs tàn bạo . Lại đảo mắt qua chỗ giữa lớp thì thằng Trung đang ve vãn nhỏ em nó, chắc lại chả có ma nào bắt cặp nên mới ve vản em gái mình, tức khí tôi lao đến chỗ đó với tốc độ ánh sáng chực chờ cướp mĩ nhân trong tay thằng Trung…

– Châu ới cặp với Đ nhá – Tôi hớn hở nói bỏ qua luôn khuôn mặt thộn của thằng Trung kế bên
– Ơ… – Nhỏ tạm thời thẫn thờ
– Nếc chỗ khác con kia, qua cặp với nhỏ khác kìa, em ta chứ e mi à – nó hùng hổ như sợ tôi cướp mất em gái nó
– Qua với vợ mày lớp kia kìa, châu là cả tao…muốn cặp thì bước qua xác tao nhá – các cụ có câu :cờ hó cùng cắn dậu, do hết cách nên tôi đành mặt dày cướp em bạn
– Ơ…gì của Đ chứ – Nhỏ Châu ấp úng
– Hờ hờ…Thế nhá anh đi đây cưng – Lôi luôn nhỏ Châu đi tôi quay lại nhìn thằng Trung với ánh mắt hối lỗi :3
– Nhớ mặt tao đấy thằng cức – Nó rống lên đúng một tiếng rồi im bật

Hí hửng chọn được gơn xinh vào cặp của mình, tưởng rằng thực hành sẽ gây cấn và đầy thú vị nhưng đấy là trong suy nghĩ của tôi thôi chứ tôi không ngờ hệ quả nó gây ra cũng hơi bị nhiều . Chả là nhỏ Châu là hàng xóm và cũng là bạn thân của tôi nên tôi chọc ghẹo là chuyện bình thường nhưng ngay giữa bàn dân thiên hạ tôi lại nắm tay lôi nhỏ đi mà khổ nỗi nhỏ xấu tí thì chắc chả thằng rựa nào quan tâm còn đây nhỏ lại xinh hơi bị “ thừa “

– Uầy…lớp a3 được mấy bạn nữ xinh hén mày – 1 tụm trai ở lớp kế nói thì thầm mà tôi nghe mợ nó hết
– Thèng kia làm trò gì thế, nắm tay nắm chân thấy ớn – 1 số đứa khác
– Khoe người yêu hả mày…đệt… – lại một số đứa khác
– Trước thấy quen nhỏ L mà ta – và lại một số đứa khác

Muối mặt trước bàn dân thiên hạ, tôi ngượng chín người thả tay nhỏ Châu ra, tìm vội cuộn băng gạc rồi rúc đại một chỗ nào đó tôi thì thào

– Uầy, bọn kia manh động quá, sò di nhá – Tôi ậm ờ, tay chỉ qua tụi lớp khác
– Ơ…ừm…không sao đâu Đ – chắc nhỏ cũng ngại, mặt đỏ lừ nhìn cũng kích thích gớm
– bộ mặt kia là sao đấy, làm Đ ngại lây rồi đó – tôi lẩm bẩm
– Kệ Châu, zô duyên – Nhỏ ấp úng tay mân mê băng gạc
– Kệ sao được mình chung cặp mà ha ha ha
– Không mời được 2 người kia mới mời tui chứ gì – nhỏ có vẻ giận
– À thì…
– Ầy ầy, 2 anh chị này tình tứ ghê nhỉ, quen nhau lâu rồi, bao giờ cưới, định sinh mấy đứa – Thằng Hoàng mặt nồi từ đâu lao đến phán như 1 vị thánh
– Ha ha…hô hô… – do tahngừ hoàng kích động nên cả lớp bỏ lăn ra cười
– Ơ… – nhỏ Châu ngại chín người mặt cúi gầm xuống đất không dám ho he nửa câu
– Đệt…thôi mày chết với bố rồi con gái – Thấy nó thân cô thế cô tôi vùng dậy định cho nó vài bài quyền
– Á…hự…đừng…ớ…

Lúc nhận ra thì quá muộn, hóa ra thằng Hoàng chỉ là con chim mồi, nó dẫn dụ tôi vào cái tổ chim của nó . Vừa túm được cổ nó cũng là lúc tôi nhận ra xung quanh rồi là rất nhiều thằng đực rựa và chúng tôi nhìn lăm lăm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, đứa nhìn mông, đứa nhìn bụng và lại có dăm ba đứa địa ngực tôi không chớp mắt Tôi tính vuốt tốc phá vòng vây của tụi bạn cờ hó nhưng chúng quá đông mà lại hung dữ, chúng túm tôi lại sờ mó vuốt ve mân mê tôi rồi gói tôi tròn trịa trong hàng tá băng gạc, chúng cào xé thân thể mảnh mai trinh trắng của tôi hàng giờ đến lúc chán chúng lại lôi tôi ra chúp ảnh tự sướng đặc biệt là nhỏ Châu cũng cùng chung chiến hào với tụi đạo tặc ấy…

Sau tuần gian nan vất vả học quân sự, học kì mới đã bắt đầu, chải chuốt, quần áo đẹp đẽ sang gọi anh em nhà hàng xóm, cưỡi trên con Asama thần thánh quen thuộc, tôi chễm chệ đi trên đường “ like a boss ‘ dẫu sao mình cũng là hoc sinh lớp 11 rồi, giờ mình là người lớn và mình sẽ là đàn anh của các em gái bé nhỏ khối 10 bỡ ngỡ mới vào trường lôi thôi sao coi được Chỉ có điều làm tôi gai mắt là dạo gần đây chả biết cố tình hay cố ý, y rằng tôi đi dạo hay đi đâu là lại gặp nhỏ Ly được thằng nào đó rước đi rước về mà thằng đó có gì hơn tôi chứ : ngoài cái mặt nó đẹp trai hơn tôi, cao hơn tôi thì nó có cái vẹo gì mà sao nhỏ lại đối xử với tôi như vậy ???? và sáng nay cũng thế, lại thấy nhỏ ngồi sau lưng thằng kia tôi nhìn mà tức ói máu, cảm giác cái sừng nhô lên trên đầu đau nhói

– Đèo tí nhá, a Trung đang đau bụng – bỗng dưng nhỏ nhảy xố sang xe tôi
– Đau bụng khi nào con…ơ…À à công nhận đau bụng thật – Thằng Trung ậm ờ
– Uầy, …tự dưng sang xe tui chi, nặng thí mồ – tôi mỉm cười, lòng dường như nhẹ đi phần nào…

15 phút đầu giờ chính ra là giờ trả bài – tra bài –thẩm bài cơ mờ mới buổi đầu chả có gì ráo nên hôm nay chả cán sự nào ráo riết truy bài, mọi người cùng ngồi nói chuyện – uống nước- cắn hạt rưa, đang chém đến đoạn gay cấn thì cô chủ nhiệm bước vào trên tay vẫn là chiếc cặp quan trọng và sau đuôi là một đoàn học sinh lạ hoắc lạ hươ

– Như đã nói với các e từ trước, mỗi năm có thể sẽ có trộn học sinh các lớp, những ai học lực kém sẽ chuyển xuống lớp dưới còn ai có nguyện vọng chuyển lên lớp trên thì nhà trường sẽ xem xét nhưng năm nay lớp mình đủ chỉ tiêu, chỉ có điều có 6 bạn được gia đình chuyển qua lớp khác để học, 6 bạn có tên cầm sách vở ra ngoài trước để cô sắp xếp và lớp mình có 8 học sinh mới…
– Uầy đang học cả năm rồi còn chuyển đi đâu vậy ta – Tôi lầm bầm
– Chắc tụi nó không chịu được mày ở đây – Thằng Hoàng xía vô
– Chuẩn rồi, mày mùi quá mà cức nhể he he – Thằng Lí cười gian manh
– Đệt, dẹp đi mầy – tôi sừng sộ
– Trật tự đi mấy ông, cô giáo đang phổ biến kìa, còn Đ làm cán sự mà thế à, quay lên coi – Nhỏ tôi rồi nhéo tai tôi cái rõ đau
– A…B…C…Đ…N.M.Hoàng – cô chủ nhiệm đọc danh sách những người chuyển đi

– Ơ… – thằng Hoàng như chết đứng, mồm nó ngáp ngáp như cá mắc cạn
– Mày chuyển lớp à thằng ranh – tôi trợn trừng mắt nhìn nó
– Chơi kì vậy mày – Thằng Lí cũng ngạc nhiên không kém
– Các e sau cầm sách vở ra ngoài nhé, còn các bạn học sinh mới vào lớp cô sắp xếp chỗ

Chẳng phải quá bất ngờ sao ?? nhìn mặt thằng Hoàng nghệt ra tỏ rõ vẻ sợ hãi, chính mồm nó cũng nói là không có í định chuyển lớp và mẹ nó cũng chưa từng nói đến chuyện chuyển nó qua lớp khác, tôi cũng có lên hỏi cô để xác nhận có phải là nó không thì cô cũng có trả lời là mẹ nó muốn chuyển lên lớp A1 để học môn chuyên và tôi cũng đã thông báo cho nó, nhìn mặt nó buồn re mà thấy tội, thôi thì hôn nó cái coi như tạm biệt người a e, tôi thầm chúc nó hạnh phúc bên lớp mới và đừng có nhớ đến tụi tôi

– Ly e ngồi tổ 1 với bạn lớp trưởng nhé, cùng là cán sự cả các e giúp đỡ nhau nhé – cô nói mà tôi nghe như sét đánh ngang tai
– Ơ…ơ… – sau thằng Hoàng chết đứng và giờ là tôi và thằng Lí cũng đồng thanh chết đứng, cố dụi mắt vài cái nhưng nhân ảnh phía trước vẫn là nhỏ Ly không sai 1 milimet
– Sao nhỏ lại… -thằng Lí nói lửng nửa câu rồi tặm tịt
– Lạ nhỉ, cán sự cũng bị chuyển lớp à, tráo học sinh kì nhỉ – nhỏ Nhi cũng thập phần ngạc nhiên
-… – Nhỏ Băng thì vẫn như tảng Băng, cố định khuôn mặt lạnh lùng, không nói lấy nửa lời

Nhìn nhỏ tôi dường như chết lặng vừa mất đi thằng bạn chí cốt giờ phải chịu đựng một con người “ phụ bạc “ tôi ngồi im, mồm mấp máy chả ra câu nào, mắt nhìn chừng chừng vào người con gái mà đã có ngày tôi cố quên đi, khuôn mặt ấy, mái tóc ấy mà giờ lại ngồi ngay trước mặt tôi, ngay trước bàn của tôi bảo sao tôi có thể chịu nổi

– Không sao chứ Đ – Tôi bừng tỉnh khi thấy giọng nhỏ Băng bên tai
– À…ừm…chắc Đ chưa ăn sáng í mờ – tôi cười trừ mắt rời khỏi người con gái ấy
– Xạo…sáng thấy ngồi ăn bánh mỳ kia – Nhỏ bĩu môi
– Hề hề…chưa đủ đô đó mà cô nương
– Cái mồm kia lẻo gớm ha – nhỏ quay qua tôi cười tươi quên luôn nhưng ngày bơ tôi ra mặt
– Hì hì – Tôi hơi gượng cười
Sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi cũng là lúc hết tiết như thường lệ tôi lại kéo lũ bạn ra gốc cây gạo huyền thoại có rất nhiều phân cờ hó để tập trugn tán phét và giải đáp thắc mắc, tất nhiên thằng Hoàng cũng có mặt

– Thằng ranh sao chuyển lớp – tôi bóp cổ nó lắc lắc
– Á á á…tao đâu biết – Nó thè lưỡi
– Mày không chuyển thì cô chuyển chắc, bọn tao hỏi cô rồi, mẹ mày xin chuyển kìa – Thằng Lí thông luôn một bài dài
– Sặc…tao có biết gì đâu, tự dưng bị chuyển qua lớp mới kinh thấy mồ, lớp toàn đứa khô khan ít nói, học khó chịu bỏ mợ – nó gãi đầu gãi tai
– Mày đi học hay đi nói chuyện hả thằng này – mồm nói thế nhugnư trong bụng tôi mong nó không phải chuyển đi
– Ghê mầy, phán như thánh – tụi nó quay qua tôi trầm trồ
– Đệt…để tao hỏi lại mẹ tao coi, tao éo chịu chuyển qua lớp mới đâu, cùng lắm là ăn vạ chứ gì – Nó nắm tay nói chắc nịch
– Tao lạy mày mấy cái – tôi chắp tay vái nó vài cái
– À thôi việc của tao tao hỏi sau còn mày sao, nghe nói nhỏ Ly chuyển qua lớp mình nhỉ, ngồi gần mày đúng không – mặt nó sầm lại
– Ngồi ngay trên nó mày ơi – thằng Lí tham gia
– Ừm…chả sao cả – Mặt tôi méo xệch
– Chả sao mà cái mặt mày trông thấy gớm, cứ nói a e giải quyết, mày hô một câu tao xử đẹp nhỏ đó liền – tay kê ngang cổ, nó nói y giọng bọn giang hồ
– Không có gì mà, tao quên lâu rồi
– Không có gì thì tốt, việc gì mày phải lưu luyến con nhỏ đó làm gì, mày cứ kệ nó đi xem nó và thằng bồ mới được bao lâu, lớp mình đầy bạn nữ xinh chọn đại 1 nàng mà tán hê hê – nó gian xảo
– Cố lên mày, cho nhỏ đó ra bã -thằng Lí vỗ vai tôi đồm độp

Cả ngày hôm nay tôi như người mất hồn, thẩn thờ dắt xe đạp về nhà mà quên luôn không đợi anh em nhà hàng xóm 🙁 đến khổ, cả buổi sáng lẫn buổi học chiều tôi chả nghe được chữ gì vào tai, chữu vào tai nọ thì lọt sang tai kia, bình thường thì đầu tôi không nhìn lên bảng thì cũng gục mặt xuống bàn ngủ thế mà hôm nay mắt tôi chỉ hướng đến cô bạn ngồi trên mà nhỏ cũng chả thèm nhìn tôi lấy một lần dù biết “ thằng bạn trai cũ “ ngồi ngay bên dưới, điều đó làm tôi càng bức bối khó chịu mà phải nhờ đến nhỏ Băng và nhi nhác tôi mấy lần tôi mới ngẩn người ra mà chép bài tuy nhiên mắt vẫn không thể rời khỏi nhân ảnh ấy…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Đôi Giầy Đỏ
Không có thời gian
Dẻo và bền nhất
Căng thẳng
Cho voi ăn đậu