– Về rồi hả con, bố mẹ đi ăn liên hoan nhà bạn, 2 anh em tự làm gì ăn đi nhé, tối bố mẹ chưa về thì cứ khóa cửa vào – Mẹ nói được bằng đấy chữ rồi phóng luôn làm mặt tôi đã ngu còn ngu hơn
– Yà hú, đệ ơi tự do rồi em ơi, ăn gì đây, mì trứng, bún trứng, phở trúng, trứng rán, trứng chiên, trứng luộc, trứng kho, nói đi anh phục vụ – ông anh phởn quá độ nhảy luôn lên ghê xoay mà vừa xoay vừa nói
– Thôi khỏi, e đau bụng khỏi ăn – Tôi ủ rủ quẳng cái cặp sách xuống
– Mày ốm à e, mong bố mẹ đi lắm cơ mà sao thế – ổng nói rồi xồ đến chỗ tôi
– Đã bảo không sao, mà không đùa đâu nha đang bực đó – đưa bộ mặt côn đồ hi vọng ổng sẽ sợ
– Á thằng này láo…láo này láo này – chả những không sợ ổng còn bẻ ngéo đầu tôi, tay liên hồi chọc vào eo
– Á…à hú…đau…á…nhẹ thôi huynh…ếu…đừng có chọc vào đấy . á á á -tôi rống lên
– Láo với trẫm này, hỗn, quỳ xuống chịu tội đi con – tôi vật tôi xuống rồi chễm chệ nói
– E xin thua…Ăn gì cũng được miễn là đồ ăn, đừng cho nó biến dạng nhá huynh – Tôi hươ hươ tay đầu hàng
– Ờ…yên tâm vua đầu bếp là ta – ổng vênh mặt
– Uầy…
– À coi siu nhân không mày, lâu lắm không coi ghiền ghê – ông ra bật đầu đĩa
– Có chứ, xem vẫn hay – tôi hớn hở
Xem siêu nhân Gao cũng chả giải quyết được tình hình của tôi hiện giờ, bên cạnh ông anh vừa xem vừa bình luận tay chân thì chém chém như chơi game 3D : chém nó đi, đúng gọi con thú kia ra, úi zời ngu thế blah blah còn đầu tôi vẫn cứ trần nhập hình ảnh nhỏ Ly, xem đến chỗ yêu quái thì toàn thấy gương mặt nhỏ ở đó, trong phim nhỏ cười một cách man rợ xà đến tôi, cầm thanh đao chém lia lại về phía tôi mồm liên tục chửi rủa một cách ghê rợn : chết đi…chết đi…phải dụi đến 2 3 lần mắt tôi mới nhận ra mọi thứ vẫn bình thường, trong tivi siêu nhân vẫn đang cầm điện thoại biến thành siêu nhân và bọn quái vật lúc đó đang đứng nhìn siêu nhân biến thành siêu nhân
– Mày sao thế, bạn m gọi kìa, điếc à mày – ổng huých tay tôi
– À ờ…đang xem nên e không để í
Nghĩ thầm chắc nhỏ Châu sang gạ tình hay hỏi han gì đó nên tôi kệ xác nhỏ, nhỏ gọi chán thì cũng về, tiếng gọi ngày một lớn và chợt nhận ra đây là tiêgns nhỏ Băng >.<
– Đ này, gọi hoài không ra vậy, gọi rát cổ nè – nhỏ lém lỉnh khác hẳn cục băng di động ở lớp
– Làm vài ngụm hết rát ngay – tôi chỉ vào vũng nước mưa dưới đường
– Á, muốn ăn đòn hở – Nhỏ giơ tay hăm dọa
– Hì hì, thôi Đ xin
– Đi chơi với B đi, ở nhà chán quá à – nhỏ phồng má
– Ơ…ờ…B đợi chút mình vào nhà tí rồi ra liền
– Khỏi đi xe hén, đi xe B được rồi, đỡ phải đi 2 xe mất tiền gửi xe nữa hihi
– Uầy, sao cũng được
Vào hú ông huynh một tiếng, bỏ lại ổng cùng mâm cơm toàn trứng mà ổng làm, tôi phóng đi luôn nhưng lòng vẫn nặng trĩu
– Giờ đi đâu đây cô nương –tôiquay ra sau hỏi
– Đi ăn kem nhé – nhỏ trầm tư
– Làm 2 cái ốc quế nhanh – gọn – lẹ nhá – tôi huognứ xe qua hàng kem
Theo lời nhỏ, sau khi mua liền chục cái kem tôi chở nhỏ ra khúc sông vắng người qua lại để vừa ăn vừa ngồi hóng gió
– Hôm nay lớp mình thay đổi nhiều ha, tự nhiênHoàng bị chuyển qua lớp khác lạ thiệt – Nhỏ bắt chuyện
– Ờ…tự dưng chuyển lớp chi không biết
Nhưng lúc khác thì tôi “ nhiều chuyện “ vô đối mà sao giờ chả nghĩ được gì để nói và tôi vô tình tạo ra khoảng lặng giữa 2 đứa, nhấm nháp cây kem tôi xị mặt nhìn dòng sông lững lờ chơi
– Đ này… -bõng dưng nhỏ nhìu chuyện hơn mọi bữa
– Hả
– Không sao chứ – Nhỏ hơi bối rối
– Có sao đâu Đ bình thường mà – tôi gượng cười
– Đầy sao kìa, mặt mũi nhăn nhó, còn buồn đúng không – nhỏ nhìn tôi đắm đuối
– Ừm…thì cũng chút chút
– Vẫn còn buồn nhỏ Ly hở
– Xíu xíu à, dù sao… -bỏ lửng câu nói tôi nhìn vế phía xa xa
– Còn thích người ta lo mà làm lại từu đầu đi, ủ rũ hoài – mặt nhỏ buồn thiu
– Không, bậy nào, tự dưng thấy hơi buồn buồn à, giờ thà thích đầu gối còn hơn he he – Nói chuyện với nhỏ làm tôi vui được lên vài phần
– Gì cũng nói được ha, nhìn mặt thế kia chắc hết buồn rồi nhỉ, giờ tính đã B cái gì trả công đây – Nhỏ thè lưỡi cười duyên
– Í, nói chuyện vs Đ, Đ không đòi tiền thì thôi
– Thế B về ha kệ Đ – chả biết đùa hay thật nhỏ đúng đùng đứng dậy
– Ấy ấy, bình tĩnh, Đ đùa tí ý mờ, à tôi rồi, Đ đữa B một bữa nhá – Tôi nói chắc như đinh đóng cột
– Ồ, thế ăn ở đâu
– Ớ – tôi đần mặt
– Đ biết nấu không
– Ơ – đần mặt lv 2
– Thức ăn đâu mà nấu
– Ợ – lv 3 thẳng tiến
Từng câu nói của nhỏ như dao khía vào “ lòng tự trọng “ cao ngất ngưỡng của tôi, may mà nhỏ can ngăn tận tình không tôi nhảy mựo xuống sông chết cho rồi
– Thôi được rồi, nhìn mặt thương chưa kìa hihihi, về nhà B B khao một bữa nhé – Nhỏ cười hiền mà xinh khủng khiếp
– Ớ…có vụ này nữa hở…đi liền
– coi kìa, thấy ăn là mắt sáng rực kìa – nhỏ ngồi sau nhéo tôi vài cái
– Á…mạnh tay quá nha…ăn ai chả thích…có gái xinh nấu ăn cho tội gì hê hê – Tôi cười ngật ngưỡng
– Ờ…thế xấu thì chắc Đ không thèm ăn ha – nhỏ phụng phịu
– chắc thế – Tôi nhún vai rồi dóng thẳng hướng xe về nhà nhỏ
Chà Chà, nhà nhỏ vẫn đẹp như xưa, nhà to quá trời to, chắc so nhà tôi với nhà nhỏ thì có thể tưởng tưởng được nguyên căn nhà của tôi phải to bằng cái…Wc nhà nhỏ :3 . dắt xe đóng cổng đuềnh huềnh tôi bước vô nhà chễm chệ chiếm luôn cái ghê cùng cái remote với mục đích coi hoạt hình
– Đợi xíu ha, mình lấy nước với bánh ăn đỡ, tẹo làm cơm rồi ăn luôn thể – nhỏ đi vào sau nhà nói vọng lên
– Ờ . Thanks trước nha
Cầm ngay điện thoại gọi cho ông anh tôi nói cực nhỏ nhẹ
– Alo huynh à
– Alo thăng cha mày, về ăn cơm – ổng léo nhéo
– Í, bữa nay e mắc công chuyện nên ăn cơm nhà bạn luôn huynh ăn một mình nhá – Tôi xạo ke
– Không được về ngay mày
– Ế điện thoại hết pin rồi huynh ơi…xoẹt xoẹt…phù phù…e gọi lại sau nhá nó sập nguồn hại điện thoại lắm – Tôi phù phù vào điện thoại tạo hiện trường giả tôi nhanh tay tắt điẹn thoại mặc cho ôgn anh vẫn léo nhéo phía bên kia
– Nói xạo ghê quá nhỉ – nàng nhìn tôi cười ỏn ẻn
– Hề hề, tình thế bắt buộc…bắt buộc…à mà làm xong chưa B đói quá hà
– Sắp xong rồi xíu nữa là xong – nhỏ đưa tay quyệt trán ướt đẫm mồ hôi
– Được, để Đ vào giúp B – Nói là làmtôi nhanh chân phi vào luôn trong bếp
Gọi là phụ nhưng tôi cũng chả được cái trò gì trong đấy, ngoài 3 cái việc với cái tô trên cao, hay lấy hành ngò trong tủ thì tôi toàn đứng coi nhỏ làm là chính mà cũng lạ chẳng nhẽ cứ là con gái là biết nấu ăn à ???? là con gái thôi cần phải giỏi thế không, tôi cũng để ý mấy đứa con gái lớp tôi nấu ăn cũng ngon cơ mà có vẻ nhỏ Băng nấu ăn có vẻ “ kinh tởm “ hơn cả, nhìn nhỏ múa cái dao vòng vòng mà tôi nổi cả gai ốc hay những màn rán rán mà hất hất cái chảo khiến tôi nể nhỏ 5 10 phần, tưởng chừng miếng thịt theo lực hút trái đất mà bay thẳng xuống mặt đất mà nhỏ đảo chảo cái lèo, thế là thịt vẫn trong chảo chứ không rơi ra chỗ khac :v
Trên bàn ăn quá trời nhiều đồ ngon tôi như chú heo con nhìn “ nồi cám “ thơm phức, không thể kìm chế “ dục vọng “ đang dâng chào, tôi thụp mặt xuống bát cơm húp sùm sụp không cả có thời gian ú ớ 1 câu
– Ngon, tuyệt vời – Tôi nói tay gắp lia lịa đĩa trứng thịt
– Hihi thật không đó hay nịnh dầm – tôi che miệng cười cười
– Thiệt ngon quá xá, xin bát nữa coi
– Ăn từ thôi, mắc nghẹn giờ – nhỏ xới tôi bát cơm đầy ụ
– Ừm, mà sao B không ăn đi, quá trời đồ ngon kìa – tôi hơi ngạc nhiên
– Đ cứ ăn thoải mái đi B cũng no rùi
– Xạo, thấy B ăn gì đâu, giữ eo à cô nương – tôi ghẹo
– Kệ người ta zô duyên – nhỏ giơ đũa tính gõ đầu tôi
– Ấy…Gầy là bổn đại gia không thích đâu à ha ha ha – né người điêu luyện
– Ai cần Đ thích chứ…hứ – nhỏ quay ngoắt qua chỗ khác mặt đỏ lựng
Phải công nhận một điều tôi có thể trêu bất cứ ai miễn là người đó là bạn :3 nhưng khi gặp người mình thích, như nhỏ Ly chẳng hạn nói chuyện rất khó, nói bậy sợ người ta không thích, không nói sợ người ta nghĩ mình tự kỉ nên việc chém gió rát khó với người yêu còn với nhỏ Băng thì lúc nào cũng thế trêu có xíu mặt cũng đỏ lựng chả biết sao nhưng tôi cũng chỉ nghĩ là bình thường con gái vẫn thế
– Tối rồi ha – Nhỏ giận dỗi nói
– Ờ thì sao – tôi ngơ ngác
– Về ôn bài đi kìa…hứ
– À à, về về, quên mất
– Chứ tưởng nhà ai hở
– Hì hì, ăn ngon quá nên lú mề rồi, tại B chứ ai nấu quá trời nhiều đồ, không ăn thì uổng
– Ai bắt ăn đâu chứ, ghét – Nhỏ phụng phịu đẩy tôi
– Ờ ờ về nè, đang nghỉ giải lao – hơi khó hiểu về thái độ của nhỏ tôi…đi bộ về nhà
Đáng lẽ theo kích bản là ăn xong nhỏ sẽ đèo tôi về vì tôi đâu có xe đâu ??? Cơ mà giờ thì tình thế có vẻ đảo lộn, tôi ngẩn tò te đứng trước cổng nhà nhỏ, gọi thì ngại nên thôi tôi lắc đầu thửo dài thườn thượt quốc bộ về, khổ nỗi đi xe đạp thì bình thường nhưng đi bộ thì xa khỏi nói, lết được về đến nhà thì bụng đói meo, bao nhiêu calo dồn hết vào đôi chân để nó làm việc của nó vẫn hay làm, lại lắc đầu thở dài thườn thượt tôi thầm than
– Biết thế đừng chọc nhỏ cho rồi.
Chap 47:
Tôi có một cái tật cũng hơi bị xấu mà nó bắt nguồn từ tận hồi tôi còn thơ bé, cái ngày mà tôi cùng chú “ bồ câu “ bé nhỏ của mình chạy lông nhông khắp xóm làng thì tôi làm biếng lắm, biếng nhịn ăn, biếng thức khuya, biếng học…blah…blah…blah đặc biệt là biếng “ dậy “, và đến giờ nó vẫn còn tiếp diễn
– Đ ơi, dậy…dậy – Tiếng mẹ tôi léo nhéo dưới bếp
– Ớ…dạ…ớ…vẫn còn 5p nữa mới 6h mà mẹ, 5p…5p -tôi bập bẹ
– Cái thằng này…dậy ngay không muộn…Phong…Phong ới…lôi thằng Đ dậy mau – Mẹ tôi gào lên trong tuyệt vọng
– Thằng kia, mày…ậy trước đi kìa -ông anh ngái ngủ
– Thôi mày dậy trước đi – Đầu óc mông lung, mơ mơ thực thực tôi trả lời theo phản xạ
– Á cha mẹ ơi, thằng này láo… – ổng tỉnh hẳn ngủ qoác mắt nhìn tôi bất giác tôi nổi hết da gà và cũng tỉnh luôn ngủ
– Ớ…huynh…e – ú ớ được vài câu đầu tôi đã bị ông anh tóm gọn
– Láo à mầy…láo này – ổng đấm tôi thùm thụp
– Á mẹ ơi…đau e…đừng…í… – Tôi giãy dụa
– 2 thằng ranh kia xuống mau, muộn học giờ hay để tao lên
– Dạ con xuống liền, nấu mì cho con nha mẹ – Tay kẹp đầu tôi mà miệng ông vẫn nói như không
– Mày này…mày này -cố đấm tôi 2 cái nữa ổng lướt đi
Đến khổ với cái mồm một thì khổ với ông anh mười, ổng buồn ổng lôi tôi ra hành hạ, khi bực thì lôi tôi ra tra tấn và khi vui thì lôi tôi ra đấm với lí dó: đấm m cho buồn bớt đi ==! Mang tiếng 2 anh em đánh nhau cơ mà tôi toàn ăn đánh chứ ổng có bao giờ bị phát nào, sáng nay cũng vậy sau khi cho tôi nhừ xương ổng mới xuống nhà VSCN rồi ăn sáng còn dạo này tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng…cái thói quen mà trước giờ tôi chưa hề có mà từ khi quen “em “ nó mới được hình thành . Bật ngay bài: cô dạy em bài thể dục buổi sáng, uốn éo dăm ba đường, xuống ăn sáng, cưỡi chiến mã, song hành cùng đôi anh em hàng xóm, mất chỉ 15p chúng tôi đã có mặt tại cổng trường .
Mới dắt xe được vào cái lán xe tồi tàn của trường tôi giật mình khựng lại khi trước mặt là Băng Băng cô nương:
– Hế nhô – Tôi nhăn nhở
– Ừa, chào Đ, bữa nay trông vui quá ha – Nhỏ khúc khích
– Bình thường à, tự dưng thấy đi học vui lạ thường – Tôi chỉ chỏ
– Hôm bữa được đi bộ về nên vui ghê ha…hihi…– nhỏ bụm miệng
– Uầy… – Tôi quê độ cầm cặp phi luôn vào lớp
Tuần học đầu nên chưa có vụ phân công chực nhật nên tổ 1 là tổ tôi chắc chắn phải chực nhật đầu tiên, ngó qua ngó lại 2 bàn trên chả thấy ai, có mỗi nhỏ Ly ngồi đấy, dù lòng hơi ấm ức khi nhắc – nhìn – nói với nhỏ nhưng dù gì tôi cũng là lớp phó, bỏ việc tư để dồn qua việc công tôi vỗ nhẹ vai nhỏ
– Ờ…ừm…Tuần này tổ mình chực lớp, 2 bàn đầu làm ngày hôm nay trước nha – Tôi nói mắt vẫn nhìn qua chỗ khác
– Ừm…ờ…để mình đi lau bảng – Nhỏ hơi bối rối khi tôi là người bắt chuyện
– Lại bắt đầu diễn cái mặt… – Nhỏ Băng quay qua tôi nói lửng
– Mặt giề…giề…đẹp chai thế còn gì – Dí cái mặt qua nhỏ
– Í…xa ra nha – Nhỏ đùa đùa véo má tôi
– Sáng ra đã phải xem phim tình cảm hàn quốc rồi cho tôi xin… -thằng Hoàng từ đâu địa vào, làm tôi và nhỏ B cùng lúc đỏ mặt
– Kệ tao…ớ…mà sao m qua đây…định dò la cái gì ở lớp này…ai cử mày đến…Mục đích của mày là gì…mày được trả bao nhiêu – Tôi sấn sổ lao đến
– Gì mà hỏi ghê thế mầy, giờ anh đường đường chính chính trở lại lớp A3 thần thánh rồi nhá hô hôh ô – Nó cười man rợ
– Ặc…mày là bố cô giáo à – Tôi ngẩn người
– Đệt…cô mà nghe thấy mày chết giờ, chả là mẹ tao muốn tao qua A1 học cho tốt không muốn nói trước với tao, định gạo nấu thành cơm thì phải ăn nhưng hôm qua tao làm dữ nên mẹ phải qua nhà thầy hiệu trưởng xin lại – Nó kể 1 lèo
– Uầy, mẹ mày thủ đoạn gớm – Tôi nhìn đểu nó
– Thằng cức thối này, mày tin tao đấm vào mồm mày không – nó giơ cao tay
– Ấy, em xin nhỗi…hì hì…
Mới sáng sớm, tôi và thằng ranh kia đã bày trò khiến tất thẩy các sinh vật sống trong lớp cũng phải bật cười, mấy thằng trai chơi chung với tôi thì cười vật vã, mấy nhỏ con gái biết í thì chỉ ỏn ẻn cười duyên, nhỏ Băng với Nhi chỉ biết nhìn thằng cán sự tôi mà lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ Ly dù đang lau bảng mà vẫn quay xuống nhìn tôi với thằng Hoàng, trông nhỏ có vẻ vui hơn xíu…à mà cũng lạ…tôi tưởng tôi sẽ như mấy nhân vật trong phim, sẽ uống rượu để giải sầu rồi say bét nhè, sẽ lụy tình thảm hại hay đại loại như vậy thế mà giờ trông nhỏ vui lên chút tôi cũng vui lây, không còn cảm thấy buồn như trước nữa hay là do tôi chưa thích nhỏ đến mưc “ yêu “ hay chỉ là sống chung một thời gian nên tình cảm cứ thế mà tăng lên, hay chỉ là một thằng con trai chưa từng có bạn gái, thấy gái là thích nên tôi chọn đại nhỏ…chả biết sao nhưng trong lòng tôi vẫn còn chút ấm ức, vẫn còn lưu luyến hình dáng của nhỏ mà thôi kệ tôi cũng chả quan tâm nữa, buồn thì vẫn hơi buồn nhưng cũng chả ảnh hưởng lắm phải chăng tụi bạn nhỏ Băng nhỏ Nhi cũng làm tôi bớt buồn…bớt yêu nhỏ Ly
– Tiết đầu là tiết chi cô nương – Tôi quay qua nhỏ Nhi
– Đi học mà không biết tkb hở – Nhỏ nhăn mặt
– Hờ hờ, bữa có chép tkb nhưng lỡ gấp máy bay ném mất rồi
– Haizz, học văn đó, tiết cô chủ nhiệm đừng có nói chuyện nghen, tối này nói chuyện hoài – Nhỏ cốc đầu tôi
– Kìa tối ngày nói chuyện hoài, đừng bắt chuyện với Đ nữa nhá – Tôi quay qua nhỏ B
– ơ… -nhỏ tắt lịm khi mới sáng ra đã bị dội một gáo nước lạnh
– Cả lớp trật tự, hôm nay ta học bài mới luôn nhé – tiếng cô chủ nhiệm cất lên chấm dứt cuộc cãi vã giữa những cán sự lớp
– Bài đầu là…
– E thưa cô cho e gặp bạn Ly có chút việc đoàn – Một thằng con trai đứng thập thò bên ngoài
– Ly ra có người gặp kìa e – Cô chủ nhiệm phẩy tay
– Dạ…– nhỏ đứng phắt dậy
– Đù…– tôi lẩm bẩm, tưởng thằng nào hóa ra người yêu của nhỏ, mới buổi học làm gì có đoàn điếc gì, chắc lại dắt nhau ra hú hí chứ gì, cầu cho tụi bây đi sập hố gà què chân vào viện cho đỡ hú hí
– Viết bài đi kìa – Nhỏ B huých tay tôi
– Ờ…ờ
Lơ mơ mãi mới hết tiết văn học, chả hiểu mục đích – nguyên nhân –kết quả của môn này là gì, tác giả viết được vài 3 dòng mà bà cô chủ nhiệm phải diễn giải ra cả chục trang giấy, đã thế còn bắt học sinh khi không sót chữ nào, tôi uể oải ghi đại ba bốn dòng vài vở gọi là cho có, rồi quay xuống tán chuyện dota với thằng Hoàng Lí còn hơn là nghe bài diễn văn cơ mà kế hoạch chấm dứt khi 2 bà cô đã lăm lăm cây thước kẻ trên tay chỉ chờ tôi quay xuống là vả thằng vào mặt
– Cức cức – Thằng Lí với với
– Gì thằng bệnh hoạn, tao có tên nhá – tôi gắt
– Mày chỉ ngang đống sít thôi con à – Thằng Hoàng lại trên mỏ vào
– Đệch…
– Thằng này lộn xộn quá, chúng mày ôn bài chưa, tiết sau tiếng anh, cô mà hỏi bài cũ thì chết cả…ớ…– nó ngưng ngay cái mồm khi cô Anh đi vào lớp
– Blah…balh…blah – cô giáo xổ một tràng kinh nào là…tôi rất ghét lớp mất trật tự…Thực ra tôi hiền lắm…lớp chăm học sẽ có điểm cao:|
– Đấy cũ mới gì mày, học luôn bài kìa hôh oho – Tôi quay xuống mặt vênh vênh
– …– nó lặng thinh không nói nữa lời
– Đù…hôm nay chăm học thế – Tôi chọc nó
– Đ… – Nhỏ Băng nhăn mặt nhắc tôi
– Anh kia lên bảng làm bài – Cô lạnh lùng chỉ tay thẳng mặt tôi
Hóa ra cô đang chú ý về chỗ này nên thằng Hoàng cờ hó nó không dám manh động thế mà nó không thông báo tôi nửa lời báo hại tôi phải lên bảng
– Anh tên gì – Mới lên bục giảng cô giáo quay qua hỏi
– Dạ em Đ – Tôi cúi gầm mặt
– Biết lớp đang làm bài tập không – Cô gặng hỏi
– Dạ có
– Nói chuyện với ai, bài này có gì mà bàn bạc
– …–tôi tịt lỉm
– Thế anh nói chuyện một mình à, bị bệnh gì không
– Hih ihi – Dưới lớp một số tiếng cười rúc rích
– Dạ em bình thường
– Bình thường thì làm bài đi còn đứng đây à – Bà cô phụt cười trước câu trả lời ngớ ngẩn của tôi
– Ha ha ha…Thằng này nó bị rồi chúng mày ơi…blah blah – Dưới lớp thi nhau cười làm tôi xí hổ thấy mồ
– Thôi cả lớp trật tự để bạn làm bài – Cô dành một cái lắc đầu cho thằng học sinh của mình
Tôi ngẩn người nhìn bài tiếng anh trước mặt, nếu chỉ được diễn tả bài tập bằng một từ tôi sẽ cho bài này từ “ cức “ tiếng mẹ đẻ còn chưa xong giờ còn phải học tiếng anh, theo lời giải thích của cô giáo đây là bài nói, nối câu này vào câu khác của cột bên cạnh, đại loại là 1 cột chỉ hành đồng hay việc gì đó, một cột là nghề nghiệp hay tương tự thế
– 1 –c, 1-c – Tôi quay xuống và dùng sự trợ giúp của khán giả
– Ờ ờ – Thấy nhỏ Băng chỉ tôi yên tâm trăm phần trăm
-2 –d – quá ngon, quá ngọt, có 6 câu đã được hai câu rồi, Băng ơi muốn ôm Băng cái quá
– Bạn kia không nhắc bài, nhắc bài tôi trừ điểm nhé – Bà cô gõ thước kẻ bồm bộp
Thôi thì mình tự cứu thân mình vậy, dùng hết vốn tiếng anh giàu có của mình tôi chăm chú nhìn vào bài tập, hospital là bệnh viện =>> E, chuẩn nối vào E rồi, she – là cô ấy, chắc chuẩn rồi, người thì sẽ phải đi bệnh viện, hí hửng nối nối mấy câu vào với nhau, tự cho mình đúng hết tôi hớn hở đi về trong ánh mắt ngưỡng mộ của lũ bạn
– Hê hê…chuẩn chưa 2 nàng -tôi ngồi phịch xuống khoe chiến tích
– Ờ…– nhỏ Băng nhìn tôi trăn trối
– Trời, ông này… – Nhỏ Nhi buông lửng quay qua chỗ khác
– Sao vậy, Châu…châu xinh, 10 điểm chưa hờ hờ
– 10 điểm chắc mày, làm hết thế kia cơ mà, supper cức sao mà sai – Nó cười hềnh hệc
– Đúng sit man, làm là phải đúng hố hố hố
– Chuyện tao mà lại – Tôi tâm đắc
– Đ…haizz…– nhỏ Châu cũng như mấy nhỏ kia, lắc đầu nguẩy nguậy
Gì kì, mà kệ họ đi bài mình đúng là được – Chữa bài nào cả lớp – Tiếng cô tiếng Anh vang vọng
– 1 đúng, 2 đúng, 3sai 4 sai, 5 sai,6 sai…3 điểm – Bả gạch phắt bài tôi đi
– ơ… -t ôi nghệt mặt
– Hiih…hô hô…một số đứa biết tiếng anh chút chút bắt đầu cười cười
– Học hành thế này à, bài dễ thế này sai hết rồi, cái gì mà xe cô ấy hết xăng thì đi đến bệnh viện
– Ớ… – Tôi chết chôn chân khi thấy cái lí thuyết she – hospital
– Sao lại: khi gặt lúa xong họ ra trạm xăng, làm sai hết rồi
– Chắc nó tính đốt trạm xăng đó cô…thằng này ghê thiệt bây…ha ha ha ha
Khỏi phải bàn, bọn ở lớp phá ra cười sặc sụa, mấy đứa con gái ỏn ẻn nết na thùy mị lắm cũng ngoác hết cái mồm ra cười, thằng Hoàng vừa cười nó lâu nước mắt còn thằng Li chấp 2 tay vái tôi lia lịa, 2 nàng bên cạnh tôi thì quay qua nhìn tôi với ánh mắt “ kì thị “, con My ỏn ẻn thướt tha cười rần rần đập bàn dập ghê ầm ầm, nhỏ mập thì chả giữ í tứ cười hố hố làm mì chính bay tứ tung, tuyệt kĩ she –hospital của tôi thất bại thảm hại
– Đ…hihi…đúng là – Nhỏ Nhi cười không ra tiếng
– Bố lạy con, bố lạy con – Thằng Lí vái tôi như vái ông địa
– Dở quá Đ ơi hihihi – nhỏ Băng cảm thán
– Super sit – Thằng Hoàng chơi hẳn tiếng anh
– Uầy…– tôi đáp nhanh cho quá chuyện, lòng thầm nghĩ hình ảnh gầy dựng bao năm qua dường như sụp đổ tại đây
Người quân tử quyết không chịu nhục, sáng đã bị một vố quá sâu và đau, tôi quyết định ôm sách vở bí kipfs nhờ ông anh chỉ dạy
– Huynh – tôi nhỏ nhẹ
– Nhờ vả gì, biến cho bố học – ổng giơ quyển sách dày cộm
– Ớ…Từ từ – Tôi rụt cổ
– Gì trình bày nhanh, tao cho m 2p – ổng vẫn chúi mũi vô quyển vở
– Thì chỉ e mấy bài tiếng anh nha…nha – tôi víu tôi ổng
– Tiếng anh á, cứ cầm SGK đọc là giỏi hết, thôi 2p rồi cút
– Ớ…sao được
– Nếc luôn và ngay – ổng sừng sổ
– Huynh với muội thế đấy – Tôi lẩm bẩm, quyết định tìm mục tiêu mới
Mặc tạm cái quần ngố, xỏ đôi dép tổ ong huyền thoại, vai khoác balô tiển thắng nhà hàng xóm
– Dạ con chào cô chú – Thấy bố mẹ thằng Trung ngồi phòng khác, chào hỏi qua loa tôi lao thẳng lên lầu như một thói quen
– Í, chào đôi bạn trẻ, làm gì vui thế – Tôi nhảy thẳng vào giữa 2 đứa ngồi
– Chào Đ – Nhỏ Châu cười cầu tài
– Ờ
– Bữa nay sang chi mầy, tính rủ tao chơi game à, ếu nhé, ôn bài nhỡ mai còn kiểm tra -nó xổ nguyên tràng
– Đệch…bộ m nghĩ tao thế à – tôi nhăn mặt
– Chứ còn chi nữa – Nhỏ Châu xía vô
– Thấy chưa mày – nó bồi
– Uầy…à mà thôi, Châu xinh à, giúp Đ mấy bài tiếng anh nhé, đọc chả hiểu gì luôn hì hì -tôi gãi đầu rồn rột
– Bữa nay chăm ghê ta – Nhỏ cười tươi
– Chuyện – Tôi nghênh mặt
– Giờ Đ dịch tạm mấy từ mới của bài hum nay trước đi – Nhỏ chìa quyển vở cho tôi
– Ờ ờ -tôi gật gật
– xong chưa mày lâu thế – Hồi được 15p nó giựt tờ bài của tôi
– Từ coi tao đang nghĩ – Toi chấm chấm bút
– Ặc, đúng được 2 3 từ, trước giờ mày học hành gì không đấy – Cầm thước kẻ nó gõ tôi liên tiếp
– Thì…thì…cũng chút chút – Tôi lúng búng đáp
– Trời… – Nhỏ Châu vỗ vỗ trán
– Thế mới cần 2 bạn đây tương cứu chớ – Tôi xị mặt
– Thế Đ viết các Thì ra đi – Nhỏ đưa tôi tờ khác
– ợ…nhớ mỗi cái hiện tại đơn thôi – Đầu như có chấy nên tôi gãi lấy gãi để
– Thằng này ngu quá rồi e, thôi đuổi nó về đi – Thằng Trung phán
– Đừng đuổi em mà…huhuhu – Tôi mếu máo
– Anh này…Đ qua đây ngồi chung ới Châu đi, Châu chỉ tạm vài bài trước, học vẹt tạm chống cô giáo đã – Nhỏ thở dài
– Châu ơi, châu đúng là người con gái của lòng Đ – nhìn nhỏ với mắt cún con
– Gì chứ…– nhỏ đánh tôi rõ đau
Vác hành lí qua nhà nhỏ Châu vài tuần mà cũng chẳng được tích sự gì, từ khi tôi sang nhà nhỏ học, cô lét tơ rôn của thằng Trung có vẻ ngày càng tăng cao mà tôi cũng kệ, vẫn cứ vác xác qua học đều đều
… – Đầu mày toàn gì vậy, câu này dễ thế còn gì
– Thì từ từ tao mới làm được chứ – tôi ấp úng
…– đệch…cả buổi hôm qua học cái này mà giờ đã quên hết rồi thế cả ngày chủ nhật mày làm gì -nó trì chiết tôi
– Chơi tam quốc với mày – Tôi phản pháo
– Uầy ….– nó hơi xuôi xị mặc dù vẫn lườm tôi chằm chặp
Mặt trận ở nhà đã khổ mặt trận trên lớp còn khổ hơn
– Anh Đ lên bảng làm bài gỡ điểm kìa – Cô tuyên chỉ
– Ớ…– thầm than khổ, mấy điểm cũ chưa gỡ được mà cứ gọi hoài
– …4 điểm…về chỗ – Nhìn bài tôi 1 hồi bả phán
SẮp 20/10, thầy hiệu trưởng rảnh mỡ bắt cả trường nghĩ một ngày để tổ chức văn thơ văn nghệ
– Alo, lại văn nghệ rồi các bạn tính sao – Tôi nhảy lên bục giảng
– Sao kệ cha mầy chứ sao à – Mấy thằng con trai bắt đầu phá
– im coi, tao nghiêm túc à nha, chúng mày thích đi hát không -tôi hầm hè
– …– tụi nó im hết
– Thì cứ như năm trước thôi Đ ơi – Mấy đứa con gái nhao nhao
– Ờ thế có vấn đề gì thì cứ thắc mắc với mrs Băng và mrs Nhi nhá, OK?? – Tôi chưoi hẳn tiếng anh cho sang
– Mày tính đốt trạm xăng tiếp à – Bọn này nhớ dai khiếp
– Uầy…– tôi xí hổ chạy luôn một mạch về chỗ
– Nhi có trong lớp không – Lớp trưởng 11a2 ngó đầu vào
Nhỏ Nhi chạy ra, thấy 2 nhỏ xì xào gì mà nhìn mặt nhỏ có vẻ căng thẳng lắm, chốc chốc lại nhìn qua tôi như kiểu đại họa sắp giáng xuống không bằng
– Êu có việc gì thế – thấy nhỏ vừa về chỗ tôi khều
– Lại đá banh đó, họ kêu tiện dịp văn nghệ đá luôn, chiều thứ 7 – nhỏ nhìn qua tôi
– ủa thứ 7 nghỉ à
– ochứ sao nữa, học hành thế à – Nhỏ véo tôi
– Au…đau…Thì bữa chưa xem tkb – Tôi cười xòa
– Học hành vớ vỉn Nhi vè méc nhà cho coi – Nhỏ đe dọa
– Hì hì…lớn rồi ai còn méc…À thôi để Đ kêu tụi kia – Đánh trống lảng tôi lủi luôn ra chỗ tụi kia
Trong một ngày, lại một lần nữa tôi phải leo lên bục giảng phát biểu, trước không thích chả qua là không muốn nhìn mặt nhỏ Ly nói cơ mà sau khi được 2 nhỏ và nhiều bạn bè thông não thì cảm giác ấy cũng dần biến mất mặc dù cũng hơi thấy bứt rứt
– 11a2 đòi đá banh, ai đá bóng thì đăng kí nhá – Tôi chỉ chỉ vào quyển vở
– Thì như năm trước bây ơi – Thằng Quân đứng phắt dậy
– Ờ chuẩn rồi – 1 thằng trong đội bóng ngái ngủ nói
– Nâu…nâu…không như năm trước đâu, năm nay dẹp tao không đá đấm gì sất – tôi khoát tay
– Đệch, sao mà được -thằng Hoàng cau có
– Đá bóng nhọc lắm – Tôi phản bác
– Mày đứng một chỗ chứ làm nồi gì đâu mà nhọc – thằng Lí ném viên phấn lên chỗ tôi
– Kệ tao – Tôi nhảy phắt xuống
Rút kinh nghiệm lần trước, chả dại gì phải làm “ cục cức thần thánh “ trên sân và còn có ông anh Mc bá đạo của trường, tôi lảng ngay đội bóng làng và tự phong mình thành huấn luyện viên, 2 lớp đại chiến thắng thua với tôi chả quan trọng thua thì xấu mặt đội bóng chứ liên quân gì đến tôi…khỏe re, vừa được đứng ngoài chỉ đạo vừa đỡ phải dí theo quả bóng…mệt xác giữ vứng í trí sắt đá của mình, tôi dẫn đội bóng của mình đi sắm quả bóng mới tiện thể cho ra bãi bóng tìm một đội nào đó đá trước cho quen chân
– Tập trung nào các con hàng – Tôi vỗ tay bồm bộp
– Đây đây -tụi nó nhao nhao
– Đứng im xem nào bố còn đếm – tôi hét
– 1 .2…3…8, ờ đủ 8 thằng rồi
– Ôk chưa chú em
– Ô cái đầu mày, không có dự bị nhỡ thằng nào què giò lấy ai thay – Tôi ôm đầu than thở
– Kệ đi như năm trước cần đâu, không có mày vào thay – Thằng Hoàng chỉ thẳng vào tôi
– Éo có mùa xuân đấy đâu, thôi tập hợp chuẩn bị đá với người ta kìa, tự dưng đi theo mất mợ 50k, đá éo thắng đừng nhìn mặt bố – Tiếc tiền tôi cjhửi tụi nó thật lực
50 k cho một trận đấu giả lập, tiếc như đứt từng đoạn ruột nhưng vì đại sự tôi đành nuốt nước mắt vào trong mà đưa tiền cho người ta
– Vào…tôi nhảy cẫng lên
– Vào…tôi nhảy cao hơn nãy
– Vào…tôi bay mợ nó lên trời
– Vào…khi nhận ra thì tôi đã ở trên vũ trụ
Quá trời bàn thắng dành cho…đội bạn, đá đấm như cái vẹo, thằng thủ môn thì nhát bóng, thấy bóng là chạy hay là nó sợ quả bóng bị xước sơn???, thằng Lý tiền đạo cắm thì rảnh việc chả phải làm cái gì, thấy nó đứng chơi cả tiếng chả được sờ vào quả bóng, hậu vệ toàn để mất bóng, thằng Hoàng thì luẩn quẩn phần sân nhà
– Đm lấy bóng đi – Tôi đứng ngoài hét
– Ấy, sao ngu thế, chạy nhanh lên
– Trời…chuyền cho thằng tiền đạo đi, nhìn tao mà ăn cức à – Tôi vò nát đầu
Thằng Hoàng thở hồng hộc mặt đỏ tía khi tỉ số đã là 3-0 nghiêng về đội bạn, tôi thì như ngồi trên đống lửa khi thấy 50k của mình có khả năng không cánh mà bay
– Ăn gì mà khỏe như trâu – Thằng Lí vuốt mồ hôi nói
– Ừ ừ -cả đội gật đầu
Sau cú sút như trái phá của thằng tiền đạo đội bạn, tưởng rằng ghi bàn là cái chắc thì như được casilat nhập hồn thằng thủ môn bên tôi trợn trừng mắt, bay người xoay đúng 180 độ, với tay đẩy thẳng quả bóng lên cao, quả bóng lộn mèo hơn chục mét rơi ngay chỗ thằng Hoàng
– Hấp – Nó nhảy lên đánh đầu một cú rất ư điệu nghệ
– Để tao – Nhận được bóng thằng Lí hét lớn một tiếng rồi tung hết công lực sút bóng
– Đấy…ít ra là phải thế 1-4 rồi cố lên – Tôi cổ vũ
2 bên quần nhau độ 20p nữa, đến khi thằng nào thằng đấy thở không ra hơi nên trận đấu đành kết thúc, 50k của tôi đã theo người bỏ lại 1-7 là kết quả của trận đấu
– Đá đấm kiểu gì thế – tôi gắt
– Chịu – thằng Quân lắc đầu nguầy nguậy
– Tụi nó chạy như trâu – Thằng Lí nằm hẳn xuống đất
– Quá khiếp -thằng Hoàng thở hổn hển
– 50k của tao – Tôi thở dài mắt hướng về một nơi xa xôi nào đó.
Chap 48:
Tính.. tính…tình…tang – Đang đam mê tắm thì chuông điện thoại réo gọi, tôi quấn tạm cái khăn rồi phi ra xem có biến gì không
– Đậu xanh đang tắm ngon >.<, tin nhắn thì tẹo đọc, vào vầy nước tiếp hê hê – nhận thấy chỉ là tin nhắn tôi ung dung bước đi
– Đ…ơ – Nhỏ Châu lắp bắp mắt dán chặt vào bo đỳ của tôi
– What thờ… – Tôi đần mặt
– Các công thức anh này, rảnh ngồi đọc nhá Châu về đây – Nhỏ quay lưng về phía tôi nói, tay quẳng quyển vở luôn lên giường
– Ơ… này – Tôi cố gọi với nhưng nhỏ đã khuất xa
May mà nãy chạy ra còn quấn cái khăn, chứ như bình thường lúc nào quên không lấy đồ, tôi chỉ đánh mắt quanh quất không có ai là tôi phi luôn ra lấy rồi phi vào chứ chả có quấn khăn gì sất, nhỏ mà thấy chú bồ câu bé nhỏ xinh xinh của tôi chắc đến nước tôi phải chuyển nhà hay tự vẫn mất
– Công thức gì mà dài thấy ớn – Nhìn quyển tiếng anh cả đống chữ mà tôi muốn mửa: (- Coi tin nhắn cái đã nào – Tôi lẩm bẩm phi ngay đến cái điện thoại cùi bắp
– Dạo này Đ vẫn khỏe chứ – Kèm theo một cái icon và là số điện thoại đuôi 345 là cái số mà tôi không muốn nhìn lần nữa và cũng là cái số tôi xóa bỏ từ lâu
– Ừm – Nhiều kí ức như hiện về, từng tin nhắn yêu thương mà tôi nhớ nhi in từng chữ một, từng cái icon ngộ nghĩnh hàng đêm nhỏ nhắn quá tôi chả quên một cái nào, nhiều đêm tôi cố vành con mắt đến hơn 2 3 h sáng chỉ để nhắn tin với nhỏ với lí do “Ly mất ngủ, hem ngủ được “mà giờ còn gì… chỉ còn tôi và em 2 người bạn không hơn không kém
– Lâu lắm không được nhắn tin với Đ rùi ha – Nhỏ rep liền tay
– Ừm – tôi cụt lủn
– Thế… – nhỏ nhắn qua
– Thế gì hở cậu, à tớ phải ra ngoài rồi nói chuyện sau nhé – Nhắn một lèo tôi quẳng luôn điện thoại qua một bên, chiếc điện thoại mà khi trước tôi ôm khư khư trong lòng chỉ để đợi 1 tin nhắn “
Lao ra ban công đứng, hít vào bụng đầy 1 lít không khí cho đỡ buồn cõi lòng, thỉnh thoảng nghĩ lại mà như muốn khóc, đầu ra một việc gì đó cho bận óc, mồm thì lẩm nhẩm lời bài hát mà nãy mới nghe nhưng lòng tôi vẫn rối như tơ vò
– Hêy hêy… – Đang tĩnh tâm tôi chợt nhận ra có tiếng đứa con gái léo nhéo trên đầu mình =.=!
– Sao thế cô hai, muốn nhìn bo dì ta tiếp phỏng – Hóa ra là nhỏ Châu đang đứng trên sân thượng, trăng thanh – gió mát –gái đẹp tôi tiện mồm chọc quê nhỏ
– Xí ai mà thèm..blè – Nhỏ thè lưỡi
– Ấy ấy đầy người thèm mà không được nhé – Tôi thè lưỡi lại
– Gớm hihihi – Nhỏ khúc khích
– À, gọi có việc chi không – Tôi thắc mắc
– Giờ Đ có rảnh không vậy – Nhỏ nói với xuống
– Sao không???
– Đi chơi đi – Nhỏ gạ gẫm
– Hẹn hò à, đi chứ – Tôi cười tươi, trêu gái dường như là tài năng trời phú cho tôi
– Hẹn cái đầu Đ ấy, đi mua đồ cần có người xách hộ – Nhỏ má đỏ hây hây: 3
– Ờ thế đợi xíu, 5p – Tôi nói rồi chui thụt vô nhà
Quên luôn vụ rùm beng với nhỏ Ly, mặc chiếc quần ngố với cái áo phông “rẻ tiền “tôi phóng qua nhà nhỏ C
– Giờ sao, mỗi đứa 1 xe à – Tôi hỏi
– Bộ rảnh hở, đi một xe thui – Nhỏ tròn mắt nhìn tôi
– Uầy
– Đi xe C luôn cho tiện nè
– xe đâu màu hồng, đi xí hổ thấy mồ – Tôi nhìn chằm chặp vào con xe huyền thoại
– Kệ lên đi ông – Nhỏ đẩy vai tôi
Thôi thì nể tình hàng xóm tối lửa tắt đèn mó nhau, tôi yên phận lên xe đèo nhỏ đến nơi quy định.
– Nè đội đi – Tôi gỡ mũ lưỡi chai của tôi đưa cho nhỏ
– Thôi Đ ngồi trước mà, đội đi cho khỏi nắng – Nhỏ đẩy ra
– Đ quen rồi, con gái không chịu đội mũ, sau mặt đen như châu phi ma nó lấy – tôi ghẹo
– Ơ… – Chắc tôi nói trúng tim đen của chị em phụ nữ, nhỏ đội mũ cái roẹt chả thèm ý kiến gì nữa
– Đi đường mà tụi chai nhìn hoài, quê quá – tôi bắt chuyện
– Nhìn tui chứ nhìn ông đâu.. xí – Nhỏ bĩu môi
– Bậy nào, người ta nhìn cái xe đó má hâhha – tôi cười vang
Mồm thì nói vậy nhưng trong bụng tôi cũng khoái mê tơi, kể ra nhỏ này cũng thuộc hàng gơn xinh của lớp, mắt bồ câu con bay con đậu, má đỏ môi hồng, mũi lõ, chân dài đến nách đã thế hôm nay còn chơi quần soọc, khoe hẳn đôi cẳng trắng tinh hèn gì tụi di đường dùm ngó là phải
– Nhỏ xinh ghê
– xinh quá ta
– Uầy chân trắng kìa mầy – Nhiều tiếng ì èo bên đường cơ mà nhỏ châu cũng chả ý kiến ý cò gì
– Bạn trai nhỏ à, xấu hơn cả tao – Một thằng nào đó
– Chả hợp đôi gì cả – Một thánh phán gần đó
– Tao còn hợp hơn – Đek mợ, cần thiết phải thế không, công nhận nhỏ cũng xinh cơ mà cần gì phải nói tôi thế
– Đậu…- Mím chặt môi, tôi cố bỏ ngoài tai những lời nói không tốt về mình
– Hihihi – Nhỏ nghe thấy cơ mà cũng chả nói gì
– Cười cười, cười qoài – Tôi quắc mắt nhìn nhỏ, vuốt hết tốc lực ra khỏi cái đám lắm mồm thích nói nhiều này
Đầu tiên gửi cái xe huyền thoại của nhỏ ngay ngắn ở xó chỗ rồi nhỏ kéo tôi lượn luôn một vòng ngắm nghía, chắc mua đồ ăn tối
– Táo nhiêu ký cô ơi – nhỏ khẽ vuốt tóc sang bên
– Này nhiêu cô – Nhỏ kéo qua gian hàng khác
– Cho con 2 ký nha – Nhỏ trả tiền rồi quẳng túi đồ qua
– Cầm nổi không đó – Nhỏ nháy mắt
– 3 cái đồ này thấm vào đâu – Tay đau rát vì cầm hàng tá túi ni lông tôi vẫn xạo ke
– Thế qua kia Châu mua thêm quả dưa hấu nữa, ăn cho mát hen – Nhỏ bụm miệng
– Ấy.. ấy.. thôi.. thôi – Tôi mếu máo
– Hì hì.. con trai mà nhát thấy ớn, qua mua nốt cân thịt rồi về nha – Nhỏ đủn tôi qua hàng thịt
– Bữa mua nhiêu con – Nhỏ chưa kịp chào hỏi bà hàng thịt đã tiếp chuyện, chắc nhỏ đi riết người ta nhờn mẹt rùi: v đúng là thân gái mà phải nuôi thằng anh vô tích sự như thằng Trung nên suốt ngày phải vác mặt ra chợ
– Con chào cô, cho con nguyên kí
– 69 ngàn (lâu lắm rồi nên e không nhớ giá, có gì các thím gu gồ nhé)
– Dạ đây cô – Nhỏ trả tiền
– Bạn trai con đây à – đưa tiền thối, bả tiện đường quay qua tôi nói
– Ơ… ừm..dạ – Nhỏ ấp úng có vẻ ngượng
– Đang theo đuổi mà chưa được cô ơi – Tôi cầm tiền rồi đáp đại
– Ha ha… thằng này được, mồm lẻo gớm – bả cười hố hố
– Đ này – Nhỏ nhéo ngay hông tôi
– Ahhhhhh… Nhéo riết… Con gần nhà cô ơi… thôi con đi đây – Giải thích lại cho bà hàng thịt nhỏ mới chịu để tôi đi
Giờ mới biết mức độ sát thương tùy thuộc vào độ “xinh “của vật chủ, nhỏ Nhi thì êm đềm nhưng đầy mãnh liệt dẫn đến miếng thịt không một viết xước nhưng động vào thì đau thấu trời, nhỏ Băng thì ngược lại đầy mãnh liệt nhưng vẫn chưa đầy tình củm, đau một phút nhưng “sướng “1 giờ còn nhỏ Châu thì lại êm đềm như mặt nước, âm ỉ, ê ẩm nguyên ngày
– Nhéo.. nhéo đau thế má, ê hết cả thịt ta roài – Một tay cầm lái một tay xoa hông
– Hứ… ai kêu trêu người ta – Nhỏ phồng má
– Thì phải cho người ta một cơ hội chớ hề hề – Tôi vẫn nhăn nhở
– Muốn nữa hông – Nhỏ kề tay vào đỗng mỡ trên eo tôi
– ấy… đừng… đừng… đang lái xe à nghen… o tô roẹt qua tèo luôn 2 đứa giờ – Tôi đe
– Hì hì – Nhỏ ôm mấy bọc đồ cười ngặt nghẽo
– Mà… à, kia có quán kem ngon quay, lại ăn nhé – tôi sầm mặt
– Kia cũng có quán kem mờ, đi chi cho xa,
-… ơ.. kia cũng có mà..ớ – Nhỏ ú ớ tay về phía trước
– Uầy, tui thích qua kia à – Tôi phụng phịu
– Hì, ông nhiễu quá – Nhỏ ngó lơ qua chỗ khác
– Thế giờ sao, được ăn xong được chở về hay nhịn rồi quốc bộ – Tôi quay phắt về sau lườm nhỏ
– Í í, ghê quá ha.. hihi… ăn ăn lẹ nào – Nó níu áo tôi cười tươi
– Gặp qoài, gặp miết – Tôi làu bàu
– sao.. sao.. gặp thì sao… Nhỏ Ly hở
– Còn hỏi nữa à… haizz – Tôi nhăn nhó, chân vẫn đạp xe đều đều
– Này… – Nhỏ ngập ngừng
– Giề
– À.. mà thôi
– Nói đại luôn đi má – Tôi tò mò
– Thôi đi đi, con zai gì nhiều chiện – Nhỏ lúng búng
– Uầy.. thôi đi
Trước giờ tôi chưa biết ghét ai hay giận dỗi ai quá ngày, sáng mới cãi vã đánh đấm nhau thì mai lại chơi với nhau luôn, lại anh anh em em, ôm vai bá cổ, hôn hít nồng cháy ngay tắp lự nhưng có vẻ từ khi quen nhỏ Ly nhỏ dạy tôi được nhiều bài học: dạy tôi biết ghét người khác, dạy tôi “đợi 5p “nó dài bao nhiêu và quan trọng dạy tôi “mặt người “nó “lật “nhanh như thế nào. Vừa đạp xe vừa tự nhủ sau mình phải thay đổi, chả cần biết còn yêu hay còn thích nhỏ hay không, từ giờ mình sẽ sống vui – khỏe – có ích tập trung học hành not yêu đương
– Mày lôi em tao đi lâu thế mầy – Vừa dừng xe thằng Trung đã nhảy xổ ra chỗ tôi
– Đệch, gì ghê thế mày, đi hẹn hò đôi lứa mày hỏi làm gì – Tôi chọc nó
– Không, không được, tao không thể giao e gái cho mày được – Nó nhăn nhó tay dứ dứ nắm đấm qua tôi
– ầy ầy, ta đẹp chai, phong độ, gia cảnh tốt có gì không được hố hố hố – Tôi vỗ ngực
– ô kìa, tao lại thấy bông hoa nhài cắm.. ớ đau
– Cắm cái thằng cha mày vào đấy ấy – cốc nó phát tôi hầm hè
– Về e không nói chuyện với cục cức nữa bẩn bỏ mợ – Nó lôi luôn nhỏ vào
– Cút đi – Tôi cũng hậm hực bước đi
Tâm trạng buồn phiền mà có tý gái nó khác hẳn, cả chiều qua được nhỏ Châu giáo dục tâm hồn và thể xác nên giờ tôi thoải mái hẳn, đúng là mấy cái việc tình cảm trai gái thì chỉ nhờ được các chị em phụ nữ, chứ như bữa ngồi tâm sự với thằng Lý và thằng Hoàng chưa nói được hết câu thì bọn nó toàn làm tôi phân tán tư tưởng, cứ phút lại chỉ mấy em hot gơn đi trên đường làm tôi dán mắt theo rồi dần đà đầu óc toàn mông với trái cây chả tâm sự tâm siếc được gì sất thành ra đầu óc vẫn nặng trịch bứt rứt khó chịu may mà có con nhỏ hàng xóm nó thông não cho nên giờ mới được thaoỉ mái thế này
– Tập trung, tập trung các con hàng – Tôi qua tổ thằng Quân hô hoán ầm ầm
– Gì mày, mới sáng ra nha, bực tao oánh đó – nó gục mặt xuống bàn thều thào nói
– Ồ ghê ta, thôi bạn quân vô văn nghệ tạm nhỉ, chứ dáng bạn đá banh nhọc lắm – Tôi giả đò
– Ớ.. hì hì… Đ tốt bụng… có e em có mặt rồi đây – Nó nhảy dựng lên đổi ngay thái độ
– Chuyện, hệ tiêu hóa tao tốt lắm, bụng chả tốt thì tồi à – Tôi vỗ vai nó bèm bẹp
– what the s*it???? – Thằng tùng ồm ồm
– Gì thế cháu – Thằng hoàng nhảy chồn lên cả người tôi
– Lại cái hợi gì – Thằng Lí ủ rũ
– Cái gì là cái gì, sắp đấm đá rồi mà các bố đá như cái vẹo, không đá tử tế để lớp bên nó giã 6 7 – 0 thì nhục mặt, thua vậy chắc tao chỉ có nước chuyển lớp
– Kệ đê mầy ơi – Bọn nó đồng thanh
– Nâu… nâu… không được, tập luyên, tích cực tập luyện, bữa chúng mầy đã đốt của ông 50k rồi – tôi vò rối tung mái tóc bồng bềnh của mình
– Mày vào đá đi, thiếu anh em đá mất cả hay – Thằng Quân quay qua nhìn tôi
– Đệch, đá thì tao cũng giữ gôn liên quan quái gì đến tụi mày, chạy chạy nhọc bỏ thầy sao tao dí theo bọn mày được – Tôi xua xua
– Thì đủ a e nó mới máu, mà cả tháng nữa mới đá cơ mà m cứ rối hết cả lên – Thằng Hoàng ghì cổ tôi
– Bỏ ra thằng hôi nách – Tôi giãy dụa
– Ngửi hết đi con há há – nó cười khả ố
– Hai thằng kia trật tự, không đá đấm gì mấy hôm nay cả – thằng Lí có vẻ nghiêm túc
– Ớ – Cả lũ đần mặt nhìn nó như nhìn thấy thánh
-… – tôi đần nguyên cái mặt hơi hơi đẹp của mình: ”3
– Nhìn giề, thế chúng mày không biết là trung thu đến rồi à – Nó nhếch mép
– Thu thiếc cái gì tập tập và tập và… ừ nhỉ – Tôi nghệt mặt
– Đệch giờ mới để ý, thời gian kiếm trác nào – Thằng Hoàng hét ầm ĩ
– Yá hù tiền tiền tiền – Tôi và bọn nó hét om xòm
– Coi coi cán bộ kìa – Nàng My kiều diễm nói
– Xung dữ ghê ta – Nhỏ Nhi chống nạnh bỉu môi
– Tiền tiền – Nhỏ Băng đưa tay hô hào theo tôi
– Đi đông công an túm cả lũ chết cha tụi bây – Thằng này láo, quất nó.. này thì công an… Này thì bắt này.. mồm thúi này – Thằng Trung mở miệng ám quẻ lập tức bị hội những người “đập chai “tra tấn
Do mải huấn luyện mấy ông thánh IQ thấp để dự giải lớp champion ship nên đầu óc tôi luôn bận rộn 24/24 thế là quên khuấy đi mất cái vụ trung thu rồi đi múa lân: ”> ngồi học mà mông như trên đống lửa nhấp nhấp nhỏm nhỏm chỉ mong giờ ra về và tùng tùng tùng
– Lên nào a e yá hù – Tôi khoát tay lũ bạn ở lại khi thấy lớp về hết
– Có e có e – Lũ bạn nhí nhéo
– Nhanh còn về không nhà mắng – Nhỏ Châu nhắc khéo
– Ờ ờ cứ từ từ đợi xíu về chung cho vui – Tôi quay qua nhỏ
– Thế có đồ đạc gì chưa mà đòi múa với may – Tôi chỉ chỉ
– Tao tưởng mày có – Thằng Lý nói chỉ qua thằng Hoàng
– Tao tưởng mày còn – Thằng Hoàng chỉ qua thằng Quân
– Mày còn không để tao tưởng – ai dè nó chỉ qua tôi
– Đậu – Tôi thầm kêu khổ
– Thì góp tiền mua ố cê – thằng Trung đắc ý
– Ờ cũng được làm cái trống trước chả nhẽ mang nồi đi gõ – Thằng Hoàng trầm ngâm
– Hình như nhà tao còn cái đầu, để về hỏi ông anh coi đã, chiều mai tập hợp nhà tao có gì đi mua với chuẩn bị, ngày kia tiến hành luôn – Tôi tuyên bố
Tối về nhà, ăn uống, đợi ông anh rửa chén bát xong canh ngay lúc ổng vừa chui vào phòng tôi liền áp sát buông lời ong bướm
– Đại ca – Tôi thỏ thẻ
– Gì mày, để ông nghỉ ông còn học bài – ổng xua đuổi
– Nhà mình còn cái đầu không nhỉ, em nhớ năm ngoái mình còn 1 cái mà giờ tìm không thấy
– Mày hỏi đùa hay thật thế – ông dán mắt vào cái tivi
– Thật mà – Tôi nhìn ổng chằm chằm
– Đầu thì năm trước còn, to và ngon hẳn hoi, nhưng lúc chia tiền mày ngồi lên làm cái đầu bẹp dúm xong còn bị cả đám tẩn cho một trận mày quên à – ổng xổ nguyên tràng
– Ờ ờ – Tôi thất thiểu quay đi quá khứ đau thương về chiếc đầu sử tử và trận đòn bầm dập ngày ấy lại quay về
Biết tính bọn này toàn đứa giờ dây thừng nên thay vì hẹn 2h như mọi khi thì tôi hẹn 1h và y như rằng 2h mới thấy tụi nó lục đục kéo đến trước cổng nhà tôi
– Mợ chúng mày bố hẹn 1h cơ mà nhìn đồng hồ nhìn coi – Tôi gắt
– Hề hề tao ngủ quên – Thằng Lí gãi đầu
– Kẹt xe kẹt xe, bọn tao kẹt xe – Tụi nó bao biện
– Kẹt cha tụi bây, đường này gọi cả họ dến cũng éo kẹt đâu, xạo tổ – Tôi mở cổng cho tụi nó
– Hề hề
– Tiền nào các con hàng để tao với thằng Lí lươn lẹo đi mua – Tôi chìa tay
– Lí lạnh lùng chứ không lươn lẹo nha mày – Nó cự
– Lạnh lẹo gì cũng được tiền tiền – Tôi giục
Để 5 đứa ở nhà, tôi với thằng Lí bắt đầu cuộc hành trình tìm trống và đầu sư tử. Đường thì xa mà sức thì có hạn, nhìn nó đèo tôi mà thè luôn cả lưỡi ra mà thở, nhìn cũng thương
– Nhanh cái chân lên mày sắp đến rồi – Tôi an ủi
– Nhanh tiên sư mày, lúc nào cũng bảo sắp đến – Nó thở như trâu
– Thì chỗ mình không có bán nên phải đi xa chứ sao nữa
– Kia kia à mày – Nó chỉ trỏ
– Đấy chuẩn rồi, tao bảo sắp đến mà – Tôi nhảy luôn xuống xe
– Cô ơi cái này nhiêu ạ – Tôi giơ cái trống be bé
– 50 ngàn con ơi – Cổ giải thích
– Bé quá mày ơi – Thằng L ké bên
– Ừ hơi bé thật
– Đây cái này, cái này nhiêu cô – Nó chọn cái trống to bự chảng
– 215 k
– Đệch đắt thế – Tôi kêu trời
– 200 được không cô – Nó kì kèo
– Không được, cô bán đúng giá rồi đó
– Cô ơi, giảm giá học sinh nghèo vượt khó cô ơi – ôm trống tôi than thở
– Haizz, nghèo gì các anh, 200 đấy tôi mở hàng cho – Cổ đến chịu 2 thằng nhãi ranh đi mua hàng
– Dạ, cảm ơn cô – trả tiền tôi với nó nhảy luôn lên xe phóng đi cái vèo nhỡ cổ đổi ý không bán nữa thì mệt
– Thế đầu tính sao – Nó quay qua hỏi tôi
– Để qua nhà ông anh họ xem có không, tao xin luôn rẻ phải rẽ rẽ – Tôi huých nó
– Cố mà xin đỡ phải mua hề hề.. ớ.. nhỏ Băng lớp mình phải không cức – Nó ngéo tôi
– Đúng đúng – Thằng này coi vậy tinh mắt gớm
– Băng ới – Đang định bảo nó cứ đi lẹ qua gọi chi mất công
– L với Đ hở đi đâu đấy – đã quá muộn nhỏ cười tươi quay qua chào tụi tôi
– Đi mua đồ mai chơi trung thu ý mà – Nó nhanh nhảu
– Ý vui ghê ta, còn chỗ không cho mình đi với nè
– Còn còn thừa đầy, đi thì tối mai 6h qua nhà thằng Đ nhá
– Ớ – Mặt tôi ngắn tủn, mấy cái vụ này dẫn gái đi chi zời
– Ừa, thế cho mình đi cũng nghen – nó tít mắt
– B biết nhà thằng Đ chưa, chưa biết mai L chỉ cho – Nó xoắn cả lên mong được lần đi cùng người đẹp cho oai
– Hì, B biết rùi cảm ơn Lí nha – Nhỏ õng ẹo
– Uầy.. – nó tiu nghỉu
– Mà B đi đâu mà đi bộ thế này – Tôi thắc mắc
– À B đi mua tý đồ nhà B ngay gần đây mà, đến bao lần mà quên nhà ngta hở – Nhỏ véo tôi đau điếng
– Đau má – Tôi suýt xoa
– Á à mày đến nhà nhỏ làm gì – Như vớ được vàng nó vặn tôi ngay
– Đệch, chuyện cán bộ lớp thắc mắc à mầy – Tôi gầm gừ
– Băng ơi đừng để cục cức vào nhà, ám mùi đấy – Nó bịt mũi nhìn qua tôi ra vẻ tôi bốc mùi lắm (3 ngày tắm lần chi có chuyện mùi)
– Hihi – nhỏ chỉ biết cười
-… bốp… Đi mày lộn xộn quá – phát thẳng vô đầu nó tôi giục
– Thôi Đ đi đây pp hén
– Ừa mình cũng về