<?php the_title(); ?>

Vụ Cá Cược Tình Yêu

19.08.2014
Admin

Chapter 11: Phản đối

Bệnh viện tấp nập người ra vào nhưng bây giờ nó đã cảm thấy bớt sợ và lạc lõng hơn vì luôn có hắn đi tò tò theo sau lưng. Hắn đang tay xách nách mang cả đống đồ đạc mà nó soạn ra ban nãy. Mặt hắn nhăn lại như con khỉ nhưng vẫn không dám than vãn một tiếng. Công tử như hắn đó giờ có bao giờ phải mang vác nhiều thứ như vậy đâu.

Nó khẽ mở cửa phòng bệnh ra lách vào trong thật nhẹ mà quên mất hắn đang tay xách nách mang cả đống đồ nên không tự mở cửa được. Thấy nó tỉnh queo như đi một mình hắn nhăn mặt nói khẽ:
– Đẩy cửa to ra cho anh vào với!!!
Nó sựt nhớ ra liền quay lại cười trừ mở cả cánh cửa ra cho hắn vào. Hắn đem đồ đạc sắp vào tủ gọn gàng. Nó kéo cái ghế ra và ngồi xuống bên cạnh giường mẹ nó.
– Hình như mẹ em chưa tỉnh!!!
Hắn nghe thấy vậy nên đứng lên xem mẹ nó thế nào. Chợt hắn khựng lại rồi đứng bất động luôn. Nó phải huýt vào người hắn một cái để kéo hắn trở lại hiện tại. Nó tò mò quay sang hỏi hắn:
– Anh bị trời trồng à???
Hắn kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh nó:
– Mẹ em là bà Trần Kim Thu vợ chủ tịch tập đoàn dầu khí ông Ngô Thiên Quốc đúng không??
Nó ngạc nhiên khi hắn bik rõ lai lịch của ba mẹ nó như vậy. Nó chưa bao giờ tự khai tên tuổi của mình với ai ngoại trừ cái hồ sơ nhập học nộp cho trường thôi.
– Sao anh pik???
Hắn thở dài:
– Ba anh là Vũ Minh Khanh đối thủ của ba em đó!!
Nó há hốc mồm ra mà ngạc nhiên đến đứng hình. Nó pik ba hắn. Nó nghe ba nó kể hai người từng là bạn thân của nhau. Nhưng vì một lí do nào đó trở thành kẻ thù và luôn cạnh tranh với nhau rất ác liệt. Ba hắn cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy khiến sự nghiệp gia đình nó phá sản sớm hơn dự tính.
Nó vẫn không tin vào những gì tai nó vừa nghe được nên hỏi lại hắn lần nữa:
– Có thật không???
Hắn miễn cưỡng mà gật đầu. Thật ra hắn cũng pik mối thâm thù này nhưng hắn không ngờ nó lại là con gái của ông Ngô Thiên Quốc. Hắn bik chắc khi ba hắn pik về mối quan hệ giữa nó và hắn sẽ phản đối quyết liệt. Tụi nó sẽ không còn hi vọng nào cả.
Bầu không khí nặng trĩu bao trùm lấy căn phòng. Nó quá bất ngờ đến không nói nên lời. Còn hắn lặng im không nói tiếng nào

Hai đứa nó cứ im lặng mãi cho đến khi hắn đứng dậy và chào tạm biệt nó:
– Anh về đây!!!
Nó bước ra mở cửa cho hắn về. Trước khi đi hắn không quên dặn:
– Mai anh đến!!
Nó đứng đó nhìn theo cho tới khi hắn đi hết dãy hành lang và nó không còn thấy được hắn nữa nó mới quay trở vào và ngồi xuống cạnh giường của mẹ nó.
– Mẹ ơi!!!
– Mẹ mau tỉnh lại đi, con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ.
Nó ngồi nhìn mẹ nó mãi. Mệt quá nên nó gục đầu xuống giường và thiếp đi

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ phòng bệnh. Một bàn tay đặt nhẹ lên đầu nó làm nó giật mình thức dậy. Nó dụi dụi mặt nhìn thì ra là mẹ nó:
– Mẹ tỉnh hồi nào vậy???
Mẹ nó mỉm cười trìu mến:
– Mẹ dậy nãy giờ rồi. Nhìn con ngủ say quá nên mẹ không kêu!! nó liền móc cái điện thoại ra xem giờ.
– Á!! 8 giờ rồi!!!
– Mẹ có đói chưa?? con đi mua đồ ăn cho mẹ nha!!!
Mẹ nó ra dấu bảo thôi. Nhưng nó cầm lấy tay mẹ nó và nói:
– Mẹ phải ăn để mau hồi phục nữa chứ.
Rồi nó chạy đi mua cháo cho mẹ nó ăn. Vừa xuống tới cầu thang thì thấy hắn đang đi lên, tay cầm một cái bọc to tướng. Thấy nó hắn mỉm cười. Còn nó thì:
– Chết cha!!! lo chạy đi mua mà quên rửa mặt!!!
– Thoy kệ, xem như không có gì xảy ra vậy (ở dơ phát ớn)
Hắn bước đến và đưa cho nó cái bọc đang cầm trên tay. Nó tò mò mở ra xem thì thấy một cái hộp đựng cháo, trái cây, sữa, hằm bà lằn hết
Hắn gãi gãi đầu:
– Anh kêu đầu bếp nấu cho mẹ em!!!
Nó nhìn hắn đầy biết ơn. Hiểu ý nên hắn xoa xoa đầu nó:
– Không cần cám ơn đâu!!!
Rồi nó và hắn cùng vô phòng mẹ nó.

Nó đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào thì thấy mẹ nó đang nằm nhìn nó. Nhưng nét mặt mẹ nó bỗng thay đổi khi thấy hắn bước vào. Mẹ nó lắp bắp:
– Cậu là !!!
Hắn gật đầu chào mẹ nó:
– Cháu là Vũ Minh Quân, con trai của ông Vũ Minh Khanh!!!
Sắc mặt mẹ nó trở nên tái đi. Nó đứng quan sát thấy vậy liền chạy đến bên cạnh mẹ nó:
– Mẹ không sao chứ, đây là bạn chung lớp với con!!!
Mẹ nó quay sang nhìn nó:
– Không phải bạn trai con? mẹ nó hỏi đầy nghi hoặc.
Nó im lặng. Còn hắn thì cũng không trả lời. Bây giờ cả hai đứa nó đều không biết phải trả lời như thế nào. Mẹ nó nói tiếp:
– Hai đứa không được quen nhau!!!
Nó liền hỏi mẹ nó:
– Tại sao vậy mẹ???
Mẹ nó lớn tiếng hơn:
– Mẹ bảo sao thì con nghe vậy. Bây giờ cậu cầm đồ về đi!!!
Mẹ nó ho khù khụ khiến cho hai đứa nó lo sợ nên nó ra hiệu cho hắn về.
Nó vỗ vỗ nhẹ vào lưng mẹ nó. Nước mắt nó khẽ rơi. Nó không hiểu lí do tại sao mẹ nó lại như vậy. Nó lo lắng cho hắn, bây giờ hắn về một mình. Hắn đang nghĩ như thế nào, có giống như nó bây giờ không? Tại sao nó lại cảm thấy đau lòng đến vậy???

Về phần hắn, hắn đóng cửa phòng bệnh lại và bước đi. Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu hắn nhưng chưa có câu trả lời. Hắn quyết định tìm ba hắn và hỏi cho ra lẽ

Chapter 12: Chia cách
Tại biệt thự nhà họ Vũ .
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ hắn quyết định gọi điện thoại cho ba:
– A lô!!!
Giọng ba hắn vang lên từ đầu dây bên kia.
Hắn mới lên tiếng:
– Con có chuyện muốn hỏi ba.
Ba hắn rất nghiêm khắc và lạnh lùng với hắn ông nghĩ tại vì sinh hắn ra mà mẹ hắn đã qua đời khi hắn vừa vào chào đời. Mỗi tháng ông chu cấp tiền đầy đủ nhưng rất hiếm khi ông trở về nhà. Hắn và ba hắn đã lâu rồi không nói với nhau câu nào. Hắn rất sợ ba hắn vì ông luôn tỏ ra ghét hắn. Đây là lần đầu hắn chủ động hỏi chuyện ba hắn. Ba hắn cũng lấy làm ngạc nhiên:
– Có chuyện gì thì hỏi đi!!
– Nói chuyện qua điện thoại không tiện.
Suy nghĩ một lát ba hắn bèn trả lời:
– Được rồi, chiều nay ba về ăn cơm rồi nói!!!
Rồi ông cúp máy.

.
Về phần nó sau khi hắn về nó cứ ngồi thẩn người ra. Mẹ nó thì trông rất buồn. Nó quay sang nhìn mẹ nó rồi quay đi. Mẹ nó cũng hiểu cảm giác này của nó nhưng mẹ nó không thể kể cho nó nghe được. Điều này càng làm nó thêm tò mò nhưng nó chưa dám hỏi vì sức khỏe mẹ nó còn quá yếu.

Bữa cơm thịnh soạn được ông quản gia bày ra. Cũng lâu rồi ông chủ không về nhà ăn cơm nên ông quản gia chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Hắn và ba hắn ngồi đối diện nhau. Ba hắn cắt miếng thịt bò và cho vào miệng. Lúc này ông nhìn sang hắn thì thấy hắn đang nhìn ông. Nên ông buông nĩa xuống và bắt đầu trò chuyện với hắn.
– Con có gì muốn nói à?
Lúc này hắn dồn hết dũng khí vào và hỏi:
– Ba biết bà Kim Thu vợ ông chủ tịch Ngô Thiên Quốc đối thủ của ba không?
Ông trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Biết!!!
Hắn hỏi tiếp:
– Con muốn hỏi tại sao ba và gia đình đó lại mâu thuẫn với nhau?
Lúc này sắc mặt ba hắn thay đổi hoàn toàn, hắn thấy một chút giận dữ và một chút sợ sệt trên khuôn mặt ông làm cho hắn càng thắc mắc hơn.
– Con muốn biết để làm gì??
– Con thích con gái của bà Kim Thu!!!
Ba hắn sững sờ khi nghe hắn nói thế. Ông lắp bắp hỏi lại:
– C á i .g ì ???
Hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh và lặp lại rõ từng chữ:
– Con thích con gái của bà Kim Thu!!!
Ba hắn đập mạnh tay xuống bàn và hét lên:
– Không được, ta cấm!!!!
Từ “CẤM” thốt ra từ miệng ba hắn như một vết dao cứa vào tim hắn. Hắn không bỏ cuộc vẫn tiếp tục hỏi:
– Tại sao???
– Không trăng sao gì hết, ta cấm con qua lại với nhà đó!!!
Hắn vẫn ngoan cố:
– Ba không có quyền cấm con khi không nói lí do!!!
Ba hắn đứng dậy:
– Con không cần biết nhiều, ta đã nói như thế con phải nghe theo!!! rồi ông bỏ đi.
Con hắn thì ngồi lặng im trên ghế. Miệng lẩm bẩm:
– Tại sao chứ???
Hắn biết tính ba hắn, nói không là không khó lòng mà lay chuyển được ông. Bây giờ hắn nên làm gì???
Hắn về phòng và sập cửa lại trong sự tức tối. Hắn không cam tâm. Hắn sẽ không chịu thua
– Phải rồi, không được đầu hàng sớm như vậy!!!
Đây là lần đầu tiên hắn thích một cô gái. Và hắn quyết tâm sẽ đấu tranh cho tình yêu của hắn .

Trưa hôm sau, hắn đang loay hoay dẫn xe ra đi học thì ông quản gia chặn hắn lại:
– Thưa cậu chủ, ông chủ ra lệnh từ bây giờ cậu sẽ đi học bằng xe hơi do tài xế đưa đón.
Hắn biết có phản đối cũng vô ích nên hắn ngậm ngùi leo lên xe. Trong lòng hắn hi vọng ba hắn không làm gì quá đáng hơn nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường. Cả đám con gái đứng trước cổng la làng lên:
– Hoàng tử đến kìa!!!
Rồi cả lũ nhao nhao ùa tới chỗ xe hắn.
Hắn bước xuống xe tiếng reo hò càng lớn hơn. Nhỏ công công bước đến chỗ hắn thì đám đông dạt dần ra nhường chỗ.
– Bữa nay anh giống như một công tử rồi đó.
Hắn không thèm nhìn nhỏ mà lách qua đám đông vô trường. Thật ra hắn đã biết nhỏ đó cố tình kiss hắn và làm cho hắn và Mỹ Quyên hiểu lầm. Không biết nhỏ đó sẽ bày trò gì nữa.
Còn nhỏ công chúa sau khi bị hắn phớt lờ thì tức giận tột độ. Nhỏ dùng chân đá vào chân của một đứa bên cạnh khiến nhỏ đó la lên đau đớn.

Suốt tiết học hắn cứ thả hồn đi nơi khác, lâu lâu hắn lại ngó sang bàn của nó. Nhưng bữa nay nó không đi học. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi nhớ cồn cào. Hắn muốn gặp nó ngay bây giờ.
Tiếng chuông vừa reo lên là hắn phi một mạch ra cổng. Vừa leo lên xe hắn đã nói ngay:
– Chở tui đến bệnh viện quận 7!!
Ông tài xế quay lại nhìn hắn e dè:
– Tui e là không được thưa cậu. Tui có lệnh phải chở cậu về nhà!!!
Hắn tức tối nói:
– Tui không về nhà tui đến bệnh viện!!!!
Ông tài xế nài nỉ:
– Cậu đừng làm khó tui mà, tui còn có vợ con phải nuôi.
Thấy thế nên hắn đành nhượng bộ. Vừa vào phòng là hắn sập mạnh cửa lại. Rồi thả mình trên chiếc giường thân yêu.
– Tại sao ba phải lảm như vậy chứ???
Hắn móc điện thoại ra gọi cho nó nhưng bên đầu dây bên kia lại nghe tiếng:
– Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Hắn tức tối ném cái điện thoại vào cái gối.
– Cái con heo này làm cái trò gì thế!!!
Hắn cứ đi qua đi lại trong phòng cả chục lần rồi quyết định dắt xe ra và phóng thẳng tới bệnh viện. Nhưng vừa ra tới cổng thì hắn bị hai tên vệ sĩ chặn lại:
– Xin cậu chủ hãy quay về phòng mình.
Hắn nạt:
– Tránh ra không tui đánh!!!
Hai tên vệ sĩ vẫn ngoan cố không tránh.
Hắn vung nắm đấm vào thẳng ngực tên vệ sĩ đứng gần hắn. Khiến hắn lảo đảo. Tên vệ sĩ còn lại nhảy tới chụp hắn lại. Tên bị hắn đấm cũng lao tới giữ chặt hắn:
– Xin cậu đừng ép tụi tui!!!
Hắn gật đầu:
– Được rồi, buông tui ra!!!!
Hai tên vệ sĩ thấy hắn có vẻ xìu lại nhưng ai ngờ hắn nhảy lên xe gồ ga vọt mất.
Quá bất ngờ hai tên vệ sĩ không kịp trờ tay mà chỉ còn biết gọi điện thoại cho ông Vũ Minh Khanh:
– Thưa ông cậu chủ đã bỏ trốn!!!
Ông Vũ Minh Khanh gầm lên:
– Tìm và bắt nó về đây cho ta!!!! rồi ông dập máy.

Hắn lao vút đi và dừng ngay trước cửa bệnh viện. Hắn chợt thấy nó đang ôm một chai nước to đùng trông thật tội. Hắn chạy đến và đỡ chai nước cho nó:
– Để anh!!!
Nó ngạc nhiên khi thấy hắn. Đầy vẻ cảm động.
Nó đi theo hắn về phòng bệnh của mẹ nó. Hắn lưỡng lự đứng trước cửa không dám vô.
Chợt thấy đám đông đang từ từ tiến tới. Là ba hắn đang đi cùng vệ sĩ của ông.
Nó ngạc nhiên vô cùng. Khi thấy ba hắn đột nhiên xuất hiện ở đây và đi cùng một đoàn vệ sĩ như vậy khiến mọi người trong bệnh viện phải ngoái lại nhìn.
Vừa đúng lúc hắn nảy ra một ý định. Hắn kéo nó vào phòng bệnh của mẹ nó. Vừa thấy hắn thì mẹ nó liền bật dây:
– Cậu làm gì ở đây!!!
Nó nhìn mẹ nó ái ngại. Chợt cánh cửa phòng mở tung ra và ba hắn bước vào. Chỉ một mình ông vào thôi còn đám vệ sĩ đứng ở ngoài. Rồi ông khựng lại khi thấy mẹ nó đang nắm trên giường. Mẹ nó thấy ông liền nhìn không chớp mắt. Còn nó thì há hốc mồm ra. Ba hắn nhìn hắn rồi bảo:
– Đi theo ta về!!!
Hắn ương ngạnh trả lời:
– Con không về. Con muốn biết tại sao???
Nó hết nhìn sang hắn rồi nhìn sang ba hắn rồi lại tới mẹ nó. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Mẹ nó cố ngồi dậy thêm một tí nữa. Thấy vậy nó liền đỡ mẹ nó. Lúc này bà mới nói:
– Mọi người ngồi xuống đi!!!
Nó kéo ghế cho hắn và ba hắn cùng ngồi xuống. Ba hắn vẫn lầm lì không nói. Còn hắn và nó thì đang dỏng tai nghe mẹ nó nói:
– Các con muốn biết lí do tại sao hai đứa không được quen nhau à?
Nó khẽ gật đầu. Rồi mẹ nó quay sang nhìn ông Vũ Minh Khanh thấy ông không có biểu hiện gì nên mẹ nó từ tốn nói tiếp:
– Ba mươi năm về trước khi ta còn là một thiếu nữ. Ta và ba con Vũ Minh Khanh đã yêu nhau. Nhưng lúc đó ba cậu chỉ là một cậu sinh viên nghèo. Chúng ta đã yêu nhau nồng thắm cho tới khi ông ngoại con phản đối. Ông ép mẹ phải đính hôn với ba con con trai tập đoàn dầu khí nổi tiếng. Theo sự sắp đặt của hai gia đình. Ta và ba cậu đã đau khổ rất nhiều nhưng vẫn phải tuân theo. Ba cậu vì thế mà bị tổn thương lòng tự trọng. Ông quyết định phải hạ gục ba con. Thời gian dần trôi, tình cảm giữa chúng ta phai dần. Thay vào đó ta đã yêu ba con. Còn ba cậu thì tìm được một tình yêu mới đó là mẹ của cậu. Nhưng đến bây giờ ba cậu vẫn không chịu thua và đã hạ gục được tập đoàn của gia đình ta. Ta không thể tha thứ cho ông ấy. Các con không được đến với nhau.
Ông Vũ Minh Khanh đứng dậy và nói:
– Bây giờ con đã hiều thì theo ta về!!!! rồi ông ra lệnh cho vệ sĩ kéo hắn.
Hắn và nó nhìn nhau. Nước mắt nó chợt tuôn rơi. Bao giờ nó và hắn mới được gặp lại nữa??? Trong khi mối hận thù trong lòng mẹ nó và ba hắn vẫn còn nhiều như thế.

Chapter 13: Khoảng cách

Hôm nay đã là ngày thứ 2 nó không gặp hắn từ hôm bữa cha hắn lôi hắn về. Hắn không đến bệnh viện nữa. Tiền hôm trước nó mượn của Minh thì cũng đã đóng tiền hết. Bây giờ nó đang rất lo lắng không biết lấy đâu ra tiền đóng tiền viện phí cho mẹ nó.Nó nhớ tới lời vị bác sĩ nói lúc nãy:
– Cô hãy lo tiền đóng viện phí cho mẹ cô. Nếu ngày mai vẫn chưa có chúng tôi buộc lòng phải để mẹ cô về nhà điều trị.
Nó đang đi bộ về nhà vừa lo lắng:
– Biết mượn ai tiền đóng viện phí bây giờ???
Bỗng nhiên nó thấy bóng dáng chiếc BMW quen thuộc dừng lại ngay trước mặt nó. Nó nhận ra đây chính là chiếc xe bữa hắn đến gặp nó. Nó nhìn chằm chằm về phía cánh cửa xe. Tim nó đập ngày càng nhanh và càng mạnh. Nó thầm nghĩ:
– Là anh ta ư?
Cánh cửa mở ra. Người bước từ trong xe ra không phải là hắn mà là ba của hắn. Ông chậm rãi tiến đến chỗ nó. Giọng nói lạnh lùng:
– Ta muốn nói chuyện với cháu một chút.
Nó khẽ gật đầu rồi đi theo ba hắn leo lên xe. Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê sang trọng. Nó đi theo ông ấy vào quán và tìm một chỗ ngồi an tọa. Lúc này nó trở nên rất sợ ba hắn. Nhìn ông ta toát ra một vẻ lạnh lùng và khiến nó sợ. Nó không biết điều ông ta sắp nói đến đây là gì. Nó thầm ước: “Lúc này có hắn ở đây thì hay biết mấy.”
Ba hắn ra hiệu cho nó ngồi xuống. Nó ngoan ngoãn nghe lời răm rắp như con mèo con. Ông đẩy cái menu về phía nó:
– Cháu chọn đi!!!
Nó chỉ chọn ly cà phê sữa cho qua loa. Thật ra lúc này nó không có tâm trạng ăn uống một thứ gì cả.
Nó nhìn ba hắn và thấy ba hắn nhìn nó chằm chằm vẻ mặt không hài lòng. Ông mở đầu câu chuyện:
– Chắc cháu đã biết ta không đồng ý cho hai đứa quen nhau.
Nó gật đầu. Tay xoa vòng ly cà phê sữa nóng. Ba hắn nói tiếp:
– Ta không muốn hai đứa cứ tiếp tục qua lại nữa.
Nó ngước mắt lên nhìn ba hắn. Mắt nó đỏ hoe như sắp khóc. Ba hắn móc từ trong túi ra một xấp tiền đẩy về phía nó:
– Đây là tiền bồi thường hợp đồng. Từ nay cháu không cần đến làm nữa.
Ông nói tiếp:
– Trong đây là mười triệu. Phần dư cháu cứ giữ lấy xem như chi phí để cháu rời xa trong trai ta.
– Ta không muốn cháu xuất hiện trước mặt nó nữa.
– Cháu hãy nhìn lại bản thân mình đi. Bây giờ cháu chỉ là một con bé nghèo hèn không thể nào quen con trai ta được.
– Hãy nhớ lấy lời ta, việc này tốt cho cả hai đứa.
Nói xong ông đứng dậy bỏ đi. Còn nó thì nước mắt đã thật sự tuôn rơi. Nó cứ ngồi thừ ra đấy. Nó cần tiền đóng viện phí. Nó không biết mình phải mượn ai để lo được cho mẹ nó. Nó cần số tiền này.
Lần đầu tiên nó bị người khác nói những lời như thế. Nó bị tổn thương. Nó nhìn xuống thành phố dưới ánh đèn đêm. Sao mà lạnh lẽo quá

Cùng lúc đó tại nhà hắn

– Quản gia mở cửa ra!!!!! mở cửa ra!!!!!
Vừa nói hắn vừa đập mạnh cánh cửa phòng. Chắc hẳn các bạn cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra. Hắn bị ba hắn nhốt trong phòng. Từ sau lần ba hắn lôi hắn từ bệnh viện về. Ngoài những lúc đi học được vệ sĩ tháp tùng thì hắn bị cấm cung hoàn toàn. Đó là lí do hai ngày nay hắn không đến bệnh viện được. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Một phần vì lo cho nó, một phần hắn biết nó không đủ tiền đóng viện phí hắn muốn đem tiền đến cho nó. Hắn cầm điện thoại lên gọi cho nó .nhưng .chỉ toàn nghe tiếng khóa máy .
Chợt cánh cửa phòng mở ra, ông quản gia từ tốn bước vào:
– Thưa cậu, ông chủ tìm cậu!!!
Hắn phóng như bay xuống chỗ ba hắn. Ông đang ngồi ngả người trên ghế sofa. Vừa thấy ba hắn là hắn liền nói:
– Tại sao ba nhốt con!!!
Ba hắn từ tốn nói:
– Con bé đó sẽ không làm phiền con nữa. Tốt nhất là con nên nghe theo lời ta đi!!!
Hắn đấm mạnh tay xuống bàn:
– Tại sao ba lại làm như vậy???
– Ta muốn tốt cho con, con và con bé đó không xứng. Nó chỉ là một đứa nghèo hèn. Con phải quen với một tiểu thư danh giá mới xứng.
Hắn quát lên:
– Con không muốn, con không tham tiền như ba!!! rồi hắn quay lưng bỏ đi nhưng ba hắn liền đứng dậy và nói:
– Mày mà dám đi, tao sẽ từ mày!!!
Hắn nhìn ba hắn đầy thách thức:
– Vậy thì ông cứ từ đi!!! rồi hắn quay lưng bỏ đi thật. Vừa xuống tới nhà xe thì ông quản gia chạy theo gọi hắn:
– Cậu chủ ơi, nguy rồi bệnh tim của ba cậu lại tái phát!!!!
Hắn tái mặt đi.Chạy thẳng vô chỗ ba hắn rồi đưa ông đi bệnh viện. Vừa ngồi trên xe cấp cứu nhìn ba hắn đang thở từng cơn mệt mỏi. Hắn cảm thấy hối hận khi đã nói ra những lời khiến ông tức giận ra nông nỗi này. Hắn khẽ gọi:
– Ba ơi!!!
Bác sĩ đón ba hắn và đưa ông vào cấp cứu.

Hai tiếng trôi qua hắn vẫn ngồi cúi đầu trên ghế Vẫn chưa nghe tin gì về ba hắn.
Ông quản gia thì cũng đứng ngồi thấp thỏm không yên.

Cánh cửa phòng mở ra chiếc giường của ba hắn được đẩy vào phòng hồi sức. Bác sĩ gọi hắn lại và dặn dò:
– Nếu chậm trễ một chút nữa thì tui e đã không cứu được rồi. Lần sau đừng làm ông tức giận nữa nếu không tui không bảo đảm đâu!!!
Hắn mau chóng đi theo bác sĩ vào phòng hồi sức. Ba hắn vẫn nằm đấy thở khò khè mệt mỏi. Hắn ngồi gục xuống giường ba hắn. Tâm trạng hắn rối bời
Mời các bạn đón xem tiếp
Tại vì mỗi ngày mình chỉ có 1 tiếng để post truyện thoy. Nên truyện hơi ngắn. Các bạn thông cảm. Yêu các bạn nhìu lắm.

Hắn gục đầu vào giường ba hắn mà ngủ quên cho tới khi ánh nắng gọi thằng vào mặt. Hắn sựt tỉnh giấc. Ba hắn vẫn chưa tỉnh ông vẫn còn mê man thở từng cơn khò khè mệt nhọc.

Hắn lặng thinh nhìn ba hắn một hồi lâu. Chợt hắn cảm thấy như muốn bật khóc. Nhưng vì hắn là một thằng con trai nên hắn không thể khóc như một đứa con gái được. Đã rất lâu rồi hắn không nhìn ba hắn gần như thế. Có lẽ hắn đã bỏ quên mất hắn vẫn có một người ba. Vậy mà bấy lâu nay hắn và ông như hai con người xa lạ. Hắn khẽ chép miệng:
– Không lẽ ba muốn con phải như vậy sao???
Hắn nắm chặt đôi tay lại. Cố nén một nỗi đau đang dâng lên trong lòng. Hắn quay về nhà tắm rửa và thay quần áo. Dòng nước mát lạnh làm cho hắn cảm thấy tỉnh táo hơn. Hắn đứng dưới vòi sen gần cả tiếng đồng hồ. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Và cuối cùng hắn đã quyết định sẽ đi theo con đường mà ba hắn luôn muốn hắn đi theo.

Hắn khoác lên mình bộ đồ vest trông cực kì bảnh bao và bước lên xe hơi đi thẳng tới bệnh viện ba hắn đang nằm. Trông hắn khác hoàn toàn, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm,

Hắn bước tới bên đầu giường bệnh khẽ gọi tên ông. Tay ba hắn khẽ động đậy. Nhưng mắt ông vẫn chưa mở ra nhìn hắn. Chắc ông còn cần phải nghĩ ngơi nhiều. Bây giờ hắn sẽ thay ông gánh vác công ty
Chiếc xe chở hắn tới công ty. Khi hắn bước khỏi xe mọi cặp mắt như đổ dồn về phía hắn. Người thì xuýt xoa, người thì ngạc nhiên, Người ngạc nhiên nhất trong chuyện này vẫn là hắn. Hắn vẫn chưa thể tin được rằng hắn đã nghe theo lời ba hắn mà trở thành người kế nghiệp của tập đoàn dầu khí nổi tiếng.

Về phần nó .

Sau khi cầm số tiền mà ba hắn đưa cho. Nó vội vàng tới bệnh viện và thanh toán hết toàn bộ tiền viện phí .Nó vẫn cảm thấy khinh bỉ bản thân nó khi nó đã nhận những đồng tiền mà ba hắn đã dùng để mua tình cảm của con trai ông. Vậy mà nó lại tiếp tay cho ông ấy. Trong lòng nó rối bời. Nó không biết phải ăn nói sao với hắn. Nó cảm thấy sợ khi gặp lại hắn. Mặc dù đã hơn một tuần trôi qua hắn vẫn chưa đến gặp nó lần nào Và nó thì vẫn chưa sắp xếp được thời gian đi học để gặp hắn ở lớp.

Tuần thứ 3, mẹ nó được ra viện, việc học tập của nó bị trễ khá nhiều. Bây giờ là lúc nó phải học bù đầu bù cổ cho kịp với bạn bè. Chuẩn bị cho kì thi cuối khóa

Ngày đầu tiên đi học lại sau hai tuần vắng bóng. Nó quyết định cuốc bộ tới trường. Vừa đi nó vừa sút những hòn đá nhỏ dưới chân vừa suy nghĩ về hắn:
– Không biết dạo này anh ta làm gì mà không đến gặp mình nhì???

Mặc dù biết mẹ nó và ba hắn đều phản đối nhưng sao nó cảm thấy nó không thể nào có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Nó đã cố thuyết phục mẹ nó rất nhiều nhưng cuối cùng nó cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của mẹ nó. Còn ba hắn thì không cần nói nó cũng đã biết kết quả rồi .Dù biết như thế nhưng nó vẫn sẽ hi vọng một ngày nào đó mọi thứ sẽ thay đổi .

Nó đến lớp hơi bị sớm. Nói chính xác ra thì là quá sớm lớp học vẫn chưa thấy một bóng người. Nó bước về chỗ ngồi và lôi cuốn sách ra đọc.
– Chết cha, sao toán khó dữ vậy??? vừa nói nó vừa nhìn chăm chăm vào cái công thức mà nó đã nghĩ học hai tuần liền.
Nó thở dài rồi tựa lưng vào thành ghế:
– Thế thì mệt rồi đây!!!
– Mệt gì???
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cho nó giật bắn người. Minh nhìn nó mà phải bật cười vì cái vẻ mặt đơ như cây cơ của nó.
– Làm hết hồn à!!!
– Minh vô nãy giờ mà tai Quyên đang bận lẩm bẩm một mình nên không thấy thôi.
Vừa nói Minh vừa cười cười làm cho nó quê dễ sợ. Nó liền nhanh nhẩu biện minh:
– Đâu có đâu, tại Quyên không hiểu bài gì hết trơn nè!!! vừa nói nó vừa chỉ tay vào cái công thức chết tiệt đó.
Minh nhìn vào công thức rồi nhìn nó nói:
– Đâu có gì khó, để Minh chỉ cho!!!
Như vớ được vàng nó mừng húm cám ơn Minh rối rít.
– Nhưng bây giờ phải vô tiết rồi. Ra về Minh ghé nhà làm gia sư cho. Rồi Minh quay về chỗ ngồi. Nó mới phát hiện ra nãy giờ ánh mắt của bọn con gái nhìn nó như muốn đốt nó luôn. Nó nghe thấy tiếng một đứa con gái rít khẽ lên vừa đủ nó nghe thấy:
– Đồ con gái không ra gì, đồ mám trai!!!
Nó nhìn cái con nhỏ vừa nói lên cái câu đó không chớp mắt. Đáp lại nó con nhỏ đó cũng nhìn nó nảy lửa lên. Rồi nó bật cười.

Nụ cười đó nó dành cho bản thân nó. Tại vì nó đã lỡ nhận tiền của ba hắn. Khi nhỏ đó nói như vậy nó lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn
Cả lớp im phăng phắc khi một bóng dáng người quen thuộc vừa bước vào cửa lớp. Đám con gái thì trố mắt ra nhìn. Thật ra hôm nay cũng là ngày đầu tiên hắn đi học sau thời gian đảm nhận công việc của ba hắn. Nhìn hắn khác đến nỗi nó phải há cả cái mồm ra cũng chưa hết ngạc nhiên. Hắn bước vào chỗ và ngồi xuống. Từ lúc hắn vào lớp tới giờ hắn vẫn chưa nhìn nó một lần nào

Chapter 14: Người lạ quen thuộc

Suốt tiết học lâu lâu nó lại nhìn trộm sang bàn hắn. Nhưng hắn thì chẳng buồn nhìn lại. Nó thấy hơi buồn buồn. Mặc dù thế nó vẫn cứ ngó qua nhìn hắn.
– Không lẽ anh ta không muốn nói chuyện với mình nữa?
Hàng ngàn dấu chấm hỏi chạy dài như bị kẹt nút “chấm hỏi” trong đầu nó. Nó đưa cây bút lên miệng cắn. Lâu lâu lại nhìn qua hắn một lần.

Giờ ra chơi, cả đám con gái trong lớp xúm lại quây quanh bàn hắn. Đứa thì lo lắng, đứa thì khen ngợi. Trông như một lũ ruồi bu quanh miếng mỡ. Làm nó thấy ngán.
Nó nằm dài ra bàn úp mặt xuống bàn. Một phần vì không muốn nhìn thấy hắn bị đám con gái vây quanh. Một phần vì nó thấy buồn, phần còn lại là nó thấy muốn ngủ.
Một bàn tay đặt lên vai nó làm nó giật mình ngẩng đầu lên xem:
– Có chuyện gì vậy Minh??
Minh mỉm cười nhìn nó:
– Đi theo Minh!!!
Nó chần chừ không chịu đi mà còn hỏi lại:
– Đi đâu???
Minh không thèm trả lời mà nắm tay nó kéo đi luôn. Nó bị Minh kéo đi ra sau trường và ra hiệu cho nó ngồi xuống cái ghế đá. Nó ngoan ngoãn nghe theo.
Trong lớp thì một người cảm thấy vô cùng bực bội khi thấy nó đi cùng Minh nhưng không muốn nói ra. Hắn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Hắn biết nếu như hắn nhìn nó một lần thôi thì hắn sẽ chạy tới và nói với nó đủ thứ chuyện trên đời. Và cả chuyện hắn rất muốn gặp nó nữa. Nhưng mà vì ba hắn hắn đã không làm được như thế.

Về phần nó .
Minh cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh nó. Minh nhìn nó tra hỏi:
– Hai người có chuyện gì phải không?
Nó ngượng đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu. Minh hỏi tiếp:
– Chuyện gì vậy? kể Minh nghe!!!
Nó thở một hơi dài và bắt đầu kể về cuộc gặp gỡ giữa nó và ba hắn cho Minh nghe. Minh ngồi chăm chú lắng nghe một hồi lâu rồi mới nói:
– Để Minh cho Quyên mượn tiền trả lại cho ba Quân!!!
Nó nhìn Minh đầy biết ơn nhưng nó lại lắc đầu:
– Minh giúp Quyên nhiều rồi, Quyên không nhận nữa đâu!!!
Biết tính nó cứng đầu nên Minh cũng không ép mà chỉ nói:
– Khi nào cần thì nói với Minh nha!!!
Nói xong nó và Minh cùng về lớp. Nó không nói gì thêm mà lẳng lặng vô thẳng chỗ ngồi. Hắn nhìn nó đi ngang đầy tò mò nhưng cũng cố gắng tỏ ra như không nhìn thấy.
Nó ngồi xuống rồi khẽ nhìn qua hắn. Thấy hắn vẫn đang chăm chú nghe giảng. Nó thở dài chán nản rồi cũng tự nhủ lòng:
– Thôi kệ, mình gắng học thôi!!!
Tan học, hắn tranh thủ ra về thật lẹ. Hắn sợ nó đuổi theo và hỏi tại sao. Lúc đó hắn sẽ bối rối và hắn sẽ mềm lòng mất. Nhưng sao hắn lại thấy bật an trong lòng nhỉ???
Nó thấy hắn tranh thủ như thế nên cũng không đuổi theo làm gì. Nó thầm nghĩ:
– Chắc anh ta không muốn gặp mình nữa!!
Nó vừa xách cặp ra khỏi lớp thì bọn đàn em của nhỏ công chúa chặn nó lại. Nhỏ công chúa tiến đến gần nó quan sát nó rồi tỏ vẻ khinh bỉ:
– Đúng là đồ nghèo hèn!!!
Nó nhìn nhỏ công chúa không chớp mắt. Nhỏ công chúa nói tiếp:
– Chỉ vì mấy đồng tiền lẻ mà mày bán đứng tình cảm của anh Quân hả? Đồ vô liêm sỉ.
Nó cười đểu:
– Chuyện không liên quan tới mấy người!!! nó biết nó không thể nói dài dòng tâm lý với mấy đứa đầu heo mám dzai này được nên cứ ừ cho xong.
Nhỏ công chúa không lùi bước:
– Mày nhận của ba ảnh 10 triệu vậy tao cho mày thêm 10 triệu nữa để cút khỏi cái trường này nhá!!! Nói xong nhỏ công chúa ném luôn một xấp tiền vào mặt nó rồi bỏ đi nguyên đám đàn em của tụi nó cũng lật đật chạy theo không quên xỉa xói nó:
– Biến đi đồ nghèo hèn!!
– Cút đi đồ đê tiện!!!
Nó đâu hay biết rằng hắn vì thấy bất an trong lòng mà quay lại tìm nó và hắn đã nghe thấy tất cả. Hắn nắm chặt tay hình nắm đấm. Hắn không thể tin được nhưng gì hắn đã nghe. Nó đã nhận tiền của ba hắn để đổi lấy tình cảm của hắn. Bây giờ hắn chỉ muốn chạy tới hỏi thẳng nó nhưng hắn lại không làm như thế. Hắn bỏ về. Mặc cho nó đang đứng ở đó.

Đợi tụi nó đi rồi nó mới ngồi hụp xuống sàn nhà. Nó bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nó biết bây giờ đã không còn ai bên cạnh để lau cho nó nữa rồi. Sân trường trở nên vắng tanh. Những cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi.
Nó vẫn ngồi đó cho tới khi trời nhá nhem tối. Nó bắt đầu nhặt những tờ tiền vương vãi trên mặt đất lên rồi từng bước từng bước đi về trong cơn mưa. Nó vừa đi trong cơn mưa vừa suy nghĩ. Lâu lâu những giọt nước mắt lại hòa vào nước mưa. Nó mải mê suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng còi xe hơi đang tít liên hồi

Nó cứ bước đi mà không để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Nó bước qua đường. Chiếc xe đang trờ tới và không ngờ nó qua đường nên đã tông thẳng vào nó. Nó gục xuống. Người nó ướt đẫm nước mưa. Máu từ đầu nó bắt đầu rỉ ra. Nó thấy đau nhói ở đầu toàn thân nó không thể cử động được nữa nó chìm vào hôn mê.

.
.

Hai tuần lễ trôi qua nó bất tỉnh không về nhà. Và mẹ nó thì cứ chạy đôn chạy đáo đi tìm nó. Mẹ nó lùng sục từ bệnh viện này cho tới bệnh viện khác nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bà tuyệt vọng tìm đến nhà họ Vũ. Mắt bà sưng mọng lên vì bà đã khóc rất nhiều. Bà chưa kịp kêu cửa thì cánh cửa đã mở ra. Ông Khanh vừa chạy xe hơi ra tới cổng thì thấy mẹ nó đang đứng lóng ngóng ngay cửa. Ông bèn dừng xe lại và xuống xe hỏi:
– Bà đến đây có việc gì không??
Mẹ nó ngập ngừng vài giây rồi đáp:
– Con gái tôi nó mất tích hai tuần nay rồi!!
Ba hắn nhìn mẹ nó cảm thông:
– Bà báo cảnh sát chưa?
Mẹ nó lắc đầu. Ba hắn bèn nói:
– Thôi bà vô nhà đợi đi tôi điều tra dùm cho.
Mẹ nó theo ba hắn vào nhà rồi ông ra hiệu cho bà ngồi trên ghế sofa đợi. Ông móc điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình:
– Anh hãy tìm xem cô bé Ngô Mỹ Quyên hiện giờ đang ở đâu!!! rồi ông cúp máy. Ông bước đến chiếc ghế sofa đối diện mẹ nó rồi ngồi xuống. Nhìn mẹ nó rồi an ủi:
– Bà đừng lo chắc nó đi đâu đó chơi thôi!!!
Mẹ nó bật khóc. Bà nói trong làn nước mắt:
– Nó có bao giờ đi đâu mà không nói với tôi đâu. Tôi sợ nó buồn tủi mà làm điều dại dột.
Ba hắn nhìn mẹ nó rồi cảm thấy nhói trong lòng. Ông cảm thấy có lỗi với mẹ nó vì đã làm hoàn cảnh gia đình của nó ra như thế. Bây giờ ông cảm thấy hối hận muốn chuộc lại lỗi của mình. Ông bèn nói với mẹ nó:
– Tôi sẽ cố hết sức tìm ra nó!!!
Mẹ nó nhìn ba hắn:
– Tôi đã sai lầm khi cấm tụi nó ông à!!! bây giờ con gái tôi đi đâu rồi tôi còn không biết nữa!! nói rồi mẹ nó lại bật khóc nhiều hơn.
Ba hắn thì im lặng đợi điện thoại của trơ lý .
Hai tiếng sau tiếng chuông điện thoại vang lên. Ba hắn vội chụp ngay điện thoại để nghe.
– Tôi nghe đây!!!
Người trợ lý nói:
– Thưa chủ tịch, cô bé đã bị tai nạn xe. Nhưng hiện tại cô bé đang ở đâu thì tôi không điều tra được. Có lẽ cô bé đã không được đưa tới bệnh viện.
Ông bàng hoàng hỏi lại:
– Vậy là sẽ không tìm được à??
Mẹ nó nghe ba hắn nói thế liền ngất xỉu .
Ba hắn đỡ mẹ nó về giường nằm nghĩ. Cũng vừa lúc hắn vừa về. Thấy mẹ nó nên hắn bèn hỏi:
– Có chuyện gì vậy ba???
Ba hắn nhìn hắn rồi ra hiệu cho hắn ra ngoài theo ông. Hắn đi theo ba hắn cho đến phòng khách ba hắn mới bắt đầu nói:
– Con bé Mỹ Quyên mất tích hai tuần nay rồi!!!
Nghe ba hắn nói vậy như sét đánh ngang tai:
– Ba nói cái gì????
Ba hắn ôn tồn nói lại lần nữa:
– Con bé bị tai nạn mất tích hai tuần nay rồi!!!
Ba hắn vừa nói hết câu hắn liền chạy ra xe phóng xe đi mất. Hắn lao như điên trên khắp các con đường hi vọng sẽ tìm được nó. Nhưng hoàn toàn vô vọng. Hắn đi mòn hết các con đường nhưng vẫn không có được tin tức gì. Hắn bèn phóng xe thẳng về nhà gặp ba hắn.
– Tại sao ba lại đưa tiền cho Mỹ Quyên???
Ông ngạc nhiên nhìn hắn không hiểu tại sao hắn lại biết nhưng ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh:
– Ta muốn con bé đó rời xa con
Ông chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã chen ngang:
– Bây giờ cô ấy mất tích rồi chắc ba hài lòng lắm!! rồi hắn đóng sầm cửa lại bỏ về phòng.

Hắn ngồi thụp xuống giường hai tay ôm lấy đầu. Miệng lẩm bẩm:
– Bây giờ em đang ở đâu vậy???
Hắn nhớ tới nó. Nhớ tới những tháng ngày còn bên cạnh nó

Hai tháng sau

Ngày nào hắn cũng lang thang trên khắp các con đường mong tìm được nó nhưng cũng vẫn vô vọng. Từ ngày nghe thấy ba hắn nói như thế con tim hắn dường như hóa đá. Hắn lao vào làm việc như điên để quên hình ảnh của nó. Từ sau ngày hôm đó hắn cũng không tới trường học nữa. Và hắn vẫn chưa gặp lại nó một lần nào .
Hắn đã thay đổi thành một con người khác và là một người hoàn toàn khác hẳn với ngày gặp nó .

Chapter 15: Ký ức bị đánh mất

Tại tập đoàn dầu khí

Hắn đứng tựa người vào cánh sửa sổ nhìn xuống thành phố. Hắn đang suy nghĩ cái gì trông thật xa xăm. Đã hai tháng trôi qua, hắn dường như đã chững chạc lên rất nhiều. Cái nhìn của hắn ẩn chứa một sự lạnh lùng khiến người khác lạnh người.

Sau nhiều lần tìm kím nó nhưng đều vô vọng hắn đã hoàn toàn bỏ cuộc. Bây giờ hắn nghĩ chỉ có phép lạ mới có thể mang nó quay trở về. Suy nghĩ của hắn bị cắt ngang khi cô thư ký cất tiếng gọi:
– Thưa giám đốc!!!
Hắn quay lại nhìn cô thư ký:
– Có chuyện gì???
– Chiều nay chúng ta có cuộc gặp gỡ với khách hàng tại resort Daimond Bay ở Nha Trang. Giám đốc hãy chuẩn bị ra sân bay ạ.
– Ừ, tôi biết rồi!!! Rồi hắn ra hiệu cô thư ký lui ra. Hắn sắp xếp hết mọi thứ vào cặp rồi ra sân bay.
Từ ngày nó mất tích tới giờ. Ba hắn không còn lo việc công ty nữa. Một tay hắn đảm nhận tất cả mọi việc. Còn mẹ nó thì vẫn lủi thủi một mình mong chờ nó về trong mòn mỏi. Mẹ nó đã khóc hết nước mắt với những bữa cơm chỉ một mình. Bà ngồi nhìn mâm cơm mà đánh tiếng thở dài thườn thượt:
– Con đang ở đâu vậy? con gái của mẹ!!!
Những giọt nước mắt mẹ nó lại tiếp tục lăn dài. Ngày nào bà cũng đứng trước cửa ngóng nó về nhưng không thấy bóng dáng nó đâu. Thay vào đó thì lâu lâu ba hắn lại ghé qua thăm mẹ nó một lần. Ông thấu hiểu nỗi buồn mà bà đang gánh chịu nên mỗi lần ghé nhà thăm mẹ nó ông đều ở lại an ủi bà rất lâu.

.
Tại thành phố Nha Trang .
Hắn vừa rời khỏi sân bay. Và đang trên xe đi về resort. Chiếc xe chạy lướt qua các con đường. Hắn vẫn nhìn ra cửa sổ xe như một thói quen. Mong chờ được nhìn thấy một ai đó

Hắn đến resort được tiếp đón cực kỳ long trọng. Đối tác của hắn lần này là một doanh nhân trẻ tuổi có tên tuổi trong giới doanh nhân. Chàng trai bước đến và bắt tay hắn. Hắn anh chàng từ trên xuống dưới. Rồi thầm nghĩ:
– Chắc anh ta chỉ khoảng 22 thôi!!!
Trông anh ta rất lịch thiệp và sang trong. Chàng trai bắt lấy tay hắn và nói:
– Tôi tên Hoàng Khải Phong rất vui vì anh đã nhận lời mời của tôi mà đến đây!!!
Hắn lắc tay anh chàng như đáp lại:
– Không có gì, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác ăn ý!!!
Bản hợp đồng kinh doanh được soạn ra sẵn. Hai người ngồi bàn bạc với nhau rất lâu. Sau khi bàn bạc xong cả hai tiến hành thủ tục ký tên.

Sau cuộc họp Phong ngỏ lời mời hắn ở lại resort nghỉ ngơi vài ngày. Thấy công việc cũng không còn nhiều nên hắn đã nhận lời. Phong nháy mắt với hắn:
– Tối nay tại đại sảnh có party anh hãy ghé qua nha!!!
Hắn mỉm cười rồi gật đầu.

Sau khi về tới phòng hắn đóng cửa lại rồi thả mình lên chiếc giường. Tay hắn gác lên trán:
– Bây giờ em đang ở đâu???
– Tại sao em lại ra đi như vậy???
Hắn lẩm bẩm những câu hỏi mà không ai có thể cho hắn biết câu trả lời ngoại trừ nó .

Tại đại sảnh resort Daimond Bay .

Anh chàng MC đứng trên bục dẫn chương trình:
– Xin mời mọi người hãy cùng nhau chung vui buổi party ngày hôm nay chúc mừng sự hợp tác tốt đẹp giữa hai doanh nghiệp trẻ tuổi, đẹp trai!!!

Mọi người trong đại sảnh đa số toàn là doanh nhân của các tập đoàn khác được mời đến tham dự. Nghe thấy thế nên ai cũng vỗ tay rất nhiệt tình. Anh chàng MC lại tiếp tục:
– Xin mời hai Doanh Nhân: Vũ Minh Quân và Hoàng Khải Phong bước đên bục.

Hắn và anh chàng doanh nhân bước lên bục trong tiếng vỗ tay hoan hô của đám đông. Phía bên dưới khán đài có một cô gái đang nhìn hắn với cái cảm giác kỳ lạ cô cảm thấy hắn cực kỳ thân quen. Cô gái nhìn về phía hắn và cảm thấy trong lòng dân lên một tâm trạng khó tả. Mặc dù cô không biết hắn là ai.

Phong bước xuống bục và tiến lại gần cô gái ân cần hỏi:
– Em không sao chứ???
Cô gái nhìn hắn lắc đầu rồi trả lời gọn lỏn:
– Không sao!!!
Thật ra cái cách cô trả lời Phong, anh chàng cũng đã quen. Từ ngày anh gặp cô lúc nào cô cũng tỏ ra rất lạnh lùng với anh mặc dù anh đã dùng mọi cách tiếp cận trái tim cô. Anh yêu ánh mắt của cô, vẻ xinh xắn trên gương mặt và yêu cả cái tính tình lạnh lùng khó ưa của cô. Nhưng mãi tới bây giờ cô vẫn chưa chịu chập nhận tình cảm của anh. Lý do tại vì sao thì cô cũng không hiểu. Có lẽ tại vì cô cảm thấy trong lòng cô đã có hình bóng một ai đó lấp đầy mà cô không tài nào nhớ ra nổi người đó là ai

Hắn chỉ dùng bữa qua loa rồi kím cớ thoát ra khỏi cái sự ồn ào của buổi tiệc. Hắn đi dạo trên đoạn đường mòn dọc ra bãi biển. Vừa đi hắn vừa nhìn lên bầu trời, vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh và lắng nghe từng cơn sóng vỗ

Bầu trời đêm nay đầy sao nhưng hắn lại đang để ý đến một vì sao đang tỏ sáng rất rực rỡ. Gió thổi lồng lộng. Nỗi buồn đang gậm nhắm trái tim hắn. Hắn ngồi xuống một tảng đá to trên bờ biển .

Lúc này nhìn ra biển chỉ toàn một màu đen nhưng hắn lại thấy mọi thứ là nhờ những vì sao đang chiếu sáng trên kia. Hắn nhìn về phía bờ biển thì thấy bóng một cô gái đang đi bộ dọc theo bờ biển. Hắn vẫn ngồi đấy nhìn cô gái nhưng lại cảm thấy thân quen vô cùng. Cô gái đang đi thì bỗng nhiên ngồi xuống. Trông hình như cô đang mệt. Hắn vội chạy đến đỡ lấy cô.

Lúc này cô ngước lên nhìn hắn với ánh mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Còn hắn như đơ người ra. Như không dám tin vào những gì mà mắt hắn đang nhìn thấy. Người đang đứng trước mặt hắn bây giờ là nó. Hắn vội nhắm mắt lại rồi liền mở mắt ra ngay như sợ nó sẽ biến mất. Hắn không thể nào có thể nghĩ là hắn sẽ gặp nó tại đây trong khi hắn đã tìm kím bấy lâu nay.

Hắn liền ôm nó vào lòng. Ôm nó thật chặt như sợ nó sẽ biến mất. Miệng thì thầm:
– Anh đã tìm em biết bao lâu em biết không hả???
Còn nó thì đớ người ra không hiểu gì hết. Nó liền đẩy hắn ra:
– Anh làm cái trò gì vậy??? Tui quen với anh hồi nào???
Hắn buông nó ra rồi hai tay cầm lấy đôi vai nó:
– Em không nhận ra anh à?
Nó ngơ ngác nhìn hắn:
– Tui biết anh hả???
Hắn nhìn nó:
– Em không nhớ anh thật sao???
Nó chưa kịp trả lời hắn thì Phong xuất hiện. Phong gỡ tay hắn ra kéo nó về phía Phong:
– Có chuyện gì với bạn gái tôi vậy????
– BẠN GÁI???? hắn như người rớt từ trên cao xuống khi khi từ ” bạn gái” phát ra từ miệng Phong. Hắn nhìn vào mắt nó rồi hỏi:
– Em đang quen anh ta à???
Nó không trả lời hai tay ôm lấy đầu. Nước mắt nó rơi. Nó vừa khóc vừa hét lên:
– Tôi không biết, tôi không biết thật mà!!! rồi nó bỏ chạy. Phong cũng chạy theo nó.

Hắn đứng đó chết lặng người:
– Tại sao lại như vậy????

Liệu Quân có làm cho Mỹ Quyên nhớ lại được hay không hay Mỹ Quyên sẽ là bạn gái của Phong mãi mãi . mời các bạn theo dõi tiếp nha .

Hắn đứng đó nhìn bóng nó xa dần. Hắn vừa vui mừng vì đã tìm được nó nhưng lại buồn vì nhớ đã quên mất hắn. Lúc gặp nó hắn đã vui mừng bao nhiêu thì bây giờ lại hụt hẫng bấy nhiêu.

Hắn quay trở về phòng và ngả người lên chiếc giường được trang trí rất tỉ mỉ. Miên man suy nghĩ rồi hắn chìm vào giấc ngủ

Buổi sáng hắn giật mình thức giấc khá sớm. Thật ra hắn đã gặp ác mộng nên không tài nào ngủ tiếp được. Trong giấc mơ hắn thấy nó quay về nhưng lại quay về cùng với Phong. Hắn hụt hẫng vô cùng. Hắn lo sợ điều đó thành sự thật. Hắn ngồi dậy rồi tựa người vào thành giường mà thầm suy nghĩ:
– Anh sẽ từ bỏ em đâu!!!

Sáng nay hắn sẽ thưởng thức buffet của resort. Hắn bỗng nhớ tới nó nó rất là háu ăn hắn tưởng tượng đến cái cảnh nó đang nhai ngáu nghiến rồi bật cười một mình. Hắn đâu biết từ lúc hắn bước vào đại sảnh nó đã thấy hắn và đang ngồi đó quan sát từng hành động của hắn.

Trong lòng nó thấy hắn rất thân quen nhưng nó vẫn không tài nào nhớ ra được hắn là ai. Nó chỉ cảm thấy mỗi khi nhìn hắn nó lại cảm thấy rất vui. Khi thấy hắn cười nó cũng mỉm cười theo. Nó không hiểu tại sao nó lại cư xử kì lạ như thế.

Hắn tìm được một chiếc bàn và ngồi thưởng thức bữa điểm tâm của mình. Nó vẫn ngồi đó và quan sát hắn cho tới khi hắn rời khỏi đại sảnh.

Tại phòng của hắn

– A lô, con nè!!!
Ba hắn ngạc nhiên khi thấy hắn gọi. Từ ngày nó mất tích hắn đã không nói chuyện với ba hắn và điều đó càng làm ông cảm thấy có lỗi nhiều hơn:
– Có gì không con???
– Con đã tìm được Mỹ Quyên rồi!!!
Ba hắn tỏ ra vui mừng:
– Thật hả???
– Nhưng cô ấy không biết con là ai!!! hắn xìu giọng.
Ba hắn còn sửng sốt hơn:
– Tại sao . không lẽ????
Hắn giải thích:
– Tai nạn đã cướp mất trí nhớ của cô ấy.
Ba hắn liền nói:
– Hãy dắt nó về đây. Ta sẽ thông báo cho mẹ của nó!!

– Làm sao để dắt cô ấy về chứ???
Hắn khẽ nói rồi nhét cái điện thoại vào túi quần

Hắn đang ngồi trong phòng suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Hắn bước ra mở cửa. Nhưng hắn lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy nó. Nó nhìn hắn rồi nói:
– Chúng ta nói chuyện được chứ???
Hắn vội đóng cửa phòng rồi cùng nó đi dạo. Vừa đi lâu lâu hắn quay sang nhìn nó. Hắn tò mò không biết nó định nói gì với mình. Nó và hắn đi một đoạn rất là lâu. Nó mới bắt đầu nói:
– Anh biết tôi phải không???
Hắn quay sang nhìn nó:
– Anh còn biết rất rõ về em!!!
Nó vội hỏi hắn:
– Anh biết gia đình tôi ở đâu không??
Hắn gật đầu rồi trả lời:
– Ngày mai anh sẽ dắt em về với mẹ em!!
Nó ngờ vực hỏi:
– Anh không gạt tôi chứ???
Hắn nhìn nó mỉm cười:
– Nhìn anh giống kẻ lừa gạt lắm à???
Nó nhìn hắn và ngập ngừng hỏi:
– Tôi và anh có quan hệ gì???
Hắn thở dài rồi nói:
– Quan hệ rất sâu sắc.
Rồi hắn quay sang đặt hai tay lên vai nó. Hắn nhìn vào mắt nó và hỏi:
– Em không nhớ một chút gì sao???
Nó lắc đầu tuyệt vọng.
– Tôi rất muốn nhớ lại. Tôi thấy anh rất quen, nhưng tôi không nhớ ra anh là ai!!!
Hắn đáp:
– Anh là Vũ Minh Quân. Chúng ta đã bày tỏ tình cảm với nhau nhưng cả hai bên gia đình đều phản đối. Tới lúc được chấp thuận thì em lại biến mất. Em hãy mau hồi phục trí nhớ có biết không???
Nó suy nghĩ một lát rồi kể lại cho hắn nghe:
– Tôi bị tai nạn xe nên mất trí nhớ. Phong đã cho tôi ở nhờ và chăm sóc tôi. Anh ấy rất tốt. Nhưng anh ấy không biết gia đình tôi là ai nên không thể đưa tôi về.
Hắn im lặng lắng nghe nhưng không nói gì. Hắn không nghĩ Phong không thể đưa nó về mà là anh ta không muốn để cho nó về.
– Tôi sẽ được về với gia đình của tôi phải không??
Hắn ngừng suy nghĩ và gật đầu mìm cười nhìn nó nói:
– Ừa, ngày mai anh sẽ đưa em về, em chuẩn bị đi sáng mai đi sớm.
Nó chào hắn rồi quay về phòng.

Trong lòng nó cảm thấy hồi hộp khi sắp được gặp lại người thân của nó. Mặc dù không nhớ ra hắn là ai nhưng nó lại rất tin tưởng hắn nó cảm thấy không sợ bị hắn gạt. Nó gõ cửa phòng của Phong. Phong mở cửa phòng và thấy nó. Phong mỉm cười:
– Em vào đi!!!
Rồi Phong né qua một bên cho nó vào. Nó ngồi xuống ghế sofa và ngập ngừng nói:
– Ngày mai em sẽ về nhà!!!
Phong nhìn nó tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Em biết nhà ở đâu à???
Nhưng thật ra Phong đã hiểu rất rõ về gia cảnh nó. Nhưng chỉ tại phong không muốn cho nó đi. Nhưng bây giờ nó lại đòi đi. Cuối cùng điều Phong lo sợ nhất cũng đã đến.
Nó không nhìn Phong và tiếp tục nói:
– Mai anh Quân sẽ đưa em về!!!
Lúc này Phong đã hiểu ra mọi chuyện. Phong đan hai tay vào nhau và ngồi xuống giường:
– Em sẽ ra đi luôn à???
Nó gật đầu. Phong nói tiếp:
– Vậy em sẽ chấp nhận tình cảm của anh chứ???
Nó im lặng một hồi rồi nói:
– Cám ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em. Em rất cảm kích anh nhưng em không thể vì thế mà lấy tình cảm trả ơn cho anh được.

Chapter 16: Hạnh phúc quay về

Nó đứng lên cúi chào Phong rồi quay đi về phòng chợt Phong kéo tay nó lại ôm nó vào lòng đè nó xuống giường:
– Anh không để cho em đi đâu!!! Phong ôm nó chặt đến nỗi nó vùng vẫy mãi cũng không tài nào thoát ra được. Phong cúi xuống và kiss nó. Nó lắc đầu ngoày ngoạy né. Trong lúc hoảng loạn nó nghĩ tới Quân nó hét lên:
– Anh Quân cứu em!!! trong đầu nó ký ức thoáng vụt qua.
Phong vẫn không chịu dừng lại. Cứ cố kiss nó.

CHÁT!!!
Nó rút tay ra được nên tát cho Phong một bạt tay thật đau. Nó xô mạnh Phong ra rôi nó bật khóc và nói:
– Tôi ghét anh!!!

Nó bỏ chạy về phòng rồi khóa cửa lại. Nó ngồi xuống góc phòng. Nó vừa nhớ ra Quân. Hình ảnh nó và Quân lúc hai đứa ở vui đùa bên nhau .nó nhớ ra tất cả mọi thứ .

Về phần Phong sau khi ăn bạt tay của nó anh ta dường như thức tỉnh. Thời gian qua anh ta đã cố chiếm hữu nó. Phong hối hận vì mình đã quá khích để bây giờ Phong đã mất nó mãi mãi. Phong ngồi trên giường suy nghĩ

Nó càng bật khóc nhiều hơn khi đã nhớ ra tất cả. Nó cảm thấy sợ, sợ tất cả mọi thứ. Sợ cả Phong. Nó tìm đến phòng hắn. Nó ngập ngừng gõ cửa. hắn mở cửa và dụi dụi mắt. Có lẽ hắn vừa ngủ dậy. Thấy nó hắn ngạc nhiên và càng ngạc nhiên hơn khi thấy đôi mắt đỏ hoe và ướt đẫm nước mắt của nó. Nó nhìn hắn và nói:
– Em đã nhớ ra rồi!!!
Hắn vui mừng đến nỗi kéo nó lại và ôm nó vào lòng. Nó cảm thấy thật hạnh phúc mà quên mất tâm trạng hoảng loạn ban nãy. Nó bật khóc và nó biết đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nó kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn nghe thời gian nó mất tích và cả chuyện ban nãy. Hắn lại càng cảm thấy thương nó hơn. Hắn tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để nó rời xa hắn nữa. Hắn sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nó mãi mãi.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ba Chàng Sinh Viên Trong Căn Nhà Ma
Nghành hàng không
Bưu cục thó mất rồi
Sơ suất
Uống nước nhớ…