<?php the_title(); ?>

Vợ Ơi Là Vợ

09.08.2014
Admin

***

– Mày làm tao mất thể diện quá đấy con ạ! – Ông Vũ đập mạnh xuống bàn kèm tờ báo nhàu nhĩ, tay còn lại chỉ thẳng vào cậu con trai ngoái ngủ trên ghế sofa.

Gia Minh ngáp thành tiếng, vươn vai ngồi dậy:

– Mấy hôm tôi mới về nhà, bố đón tiếp bằng cách này ư?

– Mày mở mắt mà đọc mấy chữ này đi! Mày cẩn thận không tao phá sập mấy cái vũ trường cặn bã đấy! Mày muốn ngồi bóc lịch rồi mới định về đầu quân cho cái nhà này hả?

Gia Minh ngao ngán liếc nhìn tờ báo. Ông già lại định gài mấy vụ thuốc phiện vào chốn làm ăn của anh, vô ích, chi tốn tiền bưng bít lũ cảnh sát và mất mấy hôm uống nước chè thay rượu.

Ngay trang đầu bài báo anh giật mình khi thấy ảnh của mình, Phi Hàm và Lạc Trung từ vũ trường đi ra, với tiêu đề được chọn phông chữ lớn : “Dụ dỗ bạn vào tròng”. Khuôn mặt của cả ba và địa chỉ đều được làm mờ nhưng không khó để nhận ra. Anh đọc một mạch, không bỏ xót một chữ. Bài báo phân tích về tình bạn giữa ông chủ của hộp đêm và chàng thiếu gia giàu có, cô gái đi bên cạnh chính là món hàng được kẻ chủ mưu – tức là anh, đem bán chác để đổi lấy tiền.

Nực cười, hôm ấy Lạc Trung đưa Phi Hàm tới nơi làm việc, anh ra đón tiếp bạn, cầm theo cái bọc bìa xi măng có vài cây thảo dược ngâm rượu rất tốt cho Lạc Trung, bọn săn ảnh đúng là rỗi việc quá quắt. Cách đây mấy ngày đàn em thông báo với anh về một bài báo ám chỉ Phi Hàm và Lạc Trung, nhưng đó chỉ là báo mạng lá cải, không đáng quan tâm. Vụ việc này đăng tải trên giấy bút sẽ gây không ít khó khăn cho quan hệ của hai người.

– Thế nào? Mày thích kết thân với nhà họ Cao hay lợi dụng chúng. Tao luôn cho rằng mày giỏi tính toán, nhanh nhạy, linh hoạt. Thế mà bị bọn chúng xỏ mũi!

Gia Minh bị ánh mắt của ông xoáy sâu, anh vẫn lắng nghe ông:

– Rốt cuộc bài báo này nhằm răn đe thằng con trưởng nhà chúng hay phỉ báng vào danh dự nhà ta? Mày nghĩ xem, thằng Lạc Trung ấy chẳng bị thiệt hại gì, những vụ đi cùng con gái không đàng hoàng của đàn ông đâu có thiếu, là chuyện quá tầm phào, cốt lõi chúng chỉ trích mày đấy con ạ! Nhà họ Cao tự đăng tin rùm beng, chúng cho mình là kẻ bị bắt thó để cha con nhà này không biết được thủ phạm, nhưng làm sao qua được con mắt già đời của tao!

– Dư luận nói gì về chuyện này? – Gia Minh không thanh minh cho Lạc Trung vì anh tin tưởng tuyệt đối vào tình bạn.

– Để ngôn luận bàn tán thì danh dự của tao mất hết! May cho mày tao đã mua lại kịp thời tất cả số báo này, chiều nay chúng mới xuất hiện trên thị trường, tao yêu cầu chúng hủy ngay lập tức! Từ giờ tao cấm mày giao du với Lạc Trung.

Vũ Gia Minh đi tới quán bar, anh gọi Phi Hàm lại và cho cô nghỉ hát một tuần mà không nói lí do.

Nói về ông Vũ, cuộc hẹn với ông Trịnh lúc 12h trong một nhà hàng nằm tít sâu trong con hẻm nhỏ làm ông phải đi bộ một đoạn mới vào được.

– Đã bao giờ ông từng nghĩ chúng ta sẽ đặt dấu nhân đè lên Trường Tồn chưa? – Ông Trịnh vẽ dấu chéo trên tấm bản đồ chiến lược của các tập đoàn lớn nhỏ trong cả nước.

Ông Vũ không do dự điền thêm một nét xiên củng cố hợp tác. Dấu X được hình thành.

***

Lạc Thiên không mấy tập trung vào công việc. Phòng thiết kế đưa ra các bản thông số cho việc quy hoạch đô thị, nãy giờ anh lật qua lật lại, không cảm thấy ưng ý, gập tài liệu lại, anh xem xét qua loa bản hợp đồng dự án Đại Long. Nghĩ đến mảnh giấy của Khả Vy, anh không biết nên thương cô hay giận cô nữa.

“I’m apologize you”

Phần vì cô không dám viết “Em xin lỗi” chăng vì bà quản gia, cô sợ bà đọc và hiểu nội tình của mình nơi con búp bê. Cô vợ ngốc của anh đã không chịu học hành ngoại ngữ cẩn thận, phải chăng vì thân phận nhỏ bé mà cô giữ khoảng cách với anh xa vời vợi. Hình dung cô lượt ngón tay tra từng lời xin lỗi trong quyển từ điển mà anh xót xa vô cùng. Cô chẳng biết Apologize không đứng sau động từ “to be”, giống như anh chẳng thể biết mặc định của từ Khả Vy không đi cùng với Lạc Thiên. Cái tên mà cô đã viết trong giấy kết hôn, Triệu Khả Vi, đổi dài thành ngắn, thì ra trên giấy tờ anh kết hôn với một người con gái vô thực.

Nếu bên Ủy Ban không đề nghị vợ chồng anh tới sửa lại, anh sẽ chẳng thể biết sự thật ấy. Sửa để làm chi khi không phải là vô ý, một cái tên đâu thể ràng buộc được cả đời người, Khả Vy, em ác lắm.

Vậy còn đứa trẻ thì sao, nếu như không thiết anh, cô mang nặng đẻ đau cốt nhục của kẻ bị hắt hủi này để được gì? Anh đã cho cô sự lựa chọn rồi mà, hay anh là kẻ ngoài cuộc đây?

Cô dối anh, nhưng lại chân thật với tình cảm gửi vào hàng chữ xin lỗi ấy. Anh đau đầu quá, đau tới độ muốn nổ tung khi nghĩ đến cái từ “lừa dối” mà chính cô nói ra chỉ khi điện thoại cho Triệu Đông Kỳ.

Hai từ ngữ ấy quay mòng mòng, lấn át và bóp nát con tim anh. Anh thực sự rất cần kiểm chứng, mọi trò ngu xuẩn anh bày ra sau đêm tân hôn thật nực cười, ôi, anh đang chao đảo, mất dần lòng tin nơi cô rồi. Không được, Khả Vy là cô gái thật thà, cô cả gan che mắt người ta làm sao được chứ. Chắc anh đang nghĩ đến điều hoang đường rồi, bé dê con là của anh mà.

Không, có, không, có…không, không!

Anh cần một liều thuốc cho trái tim, cần lời xoa dịu từ tận đáy lòng cô, chứ không phải những phủ nhận hay biện minh lấp liếm. Cô càng ngày càng lạnh nhạt, càng muốn cách xa anh, vì sao ư, chỉ vì anh vô tình nghe được cuộc điện thoại của hai người, hay vì cô chán ngấy anh rồi.

Lạc Thiên gục xuống bàn một lát, cho đến khi Tuấn Kiệt cùng Vũ Gia Minh tới.

– Dự án Đại Long tính từ ngày khởi công đến nay đã bước vào giai đoạn chính, cần nguồn vốn rót vào tương đối lớn. Bên Countdown vẫn chưa giải quyết được khủng hoảng tài chính. Tôi đã cử thẩm định viên tín dụng tới kiểm tra khả năng chi trả tương lai của họ, đội ngũ nhân viên đó đưa ra con số 70% có thể. Không nhiều nhưng dựa vào các giai đoạn hợp tác song phương, tôi thiết nghĩ Trường Tồn sẽ hỗ trợ họ – Lạc Thiên lên tiếng trong buổi họp kín.

– Tôi đồng ý! – Vũ Gia Minh gật đầu luôn. Người bạn giám đốc bên Countdown đó vừa chốn trạy cảnh sát, lại còn gánh vác việc công ty, luôn phải thúc trực điện thoại từ xa để trả lời các câu hỏi của đối tác, giúp được bạn điều gì hay điều ấy. Có một điều, ông Vũ rất lạ, vừa rồi cấm đoán anh dừng quan hệ với Lạc Trung, lại yêu cầu đi họp, ông ta là người đặt lợi ích công ty mình lên trước, lại cho phép anh hỗ trợ tài chính bên Countdown. Anh cũng không rành về việc này nên đi theo Tuấn Kiệt và mặc hai người kia thao thao.

– Việc này rất quan trọng đấy Vũ Gia Minh, chúng ta cần bỏ ra số tiền khủng lồ, buộc phải huy động vốn từ các ngân hàng, lãi suất cao, công ty của nhà tôi và anh chưa đủ lớn như Trường Tồn – Tuấn Kiệt phát biểu.

– Chậc, nghe Lạc Thiên nói thì bên họ Dương kia cần tương trợ, tôi theo anh ta, không do dự! – Vũ Gia Minh lướt qua xấp tài liệu.

– Nhà họ Trịnh cũng đóng góp một phần nhỏ vào công cuộc xây dựng Đại Long, chỉ có mỗi hai bác Trịnh và Nhược Lam điều hành nên Lạc Thiên tôi gánh vác giúp họ chuyện này, tôi cũng đề xuất đến việc góp vốn và được bác ủng hộ.

– Lạc Thiên, cậu đã chín chắn chưa, tôi vẫn nghĩ nên cân nhắc! – Tuấn Kiệt nhìn thấu sự mệt mỏi trong đôi mắt Lạc Thiên, anh dường như chỉ muốn làm cho xong chuyện.

– Lăn tăn cái gì chứ! Công ty người ta to như con voi làm sao nói sụp là lật ngửa được! – Vũ Gia Minh nhất nhất muốn ủng hộ.

– Cái cậu này, quan trọng lắm đấy chứ, cậu phụ trách bên thi công, tôi làm phần quản lí công nhân lao động, còn Lạc Thiên cấp vốn, gánh như vậy nặng lắm, chẳng may có chuyện gì thì đi tù như chơi! – Tuấn Kiệt thừa biết tính khí ham giúp người của Gia Minh, đó là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm, cần dùng đúng lúc.

– Đặt mình là giám đốc của Countdown, tôi sẽ được củng cố niềm tin và sức mạnh nhờ những thiện chí này…tôi quyết định rồi – Lạc Thiên đặt bút kí những mười trang điều khoản, anh muốn đặt mình vào suy nghĩ người khác để hiểu họ cần gì mà nên-hay-không-nên-làm-phiền họ.

Tuấn Kiệt cũng đành theo, cùng Gia Minh kí bản hợp đồng về đúng nội dung bên mình phụ trách.

– Nhìn cậu cứ thiếu sinh khí thế nào ấy, chị dâu vẫn giữ gìn sức khỏe chứ? Bé Cao Lạc Ba Chấm chắc cũng lộ trên bụng mẹ rồi nhỉ?

– Ừ, cô ấy vẫn khỏe, bé con phát triển nhanh lắm, ngày nào tôi cũng để cô ấy cân, được 52 cân rồi đấy! – thế nhưng chỉ cần có người nhắc tới gia đình nhỏ của mình, anh không thể ngừng nhen nhóm, vớt vát tình yêu.

– Có 52 cân mà cũng khoe, xem cậu này, từ ngày lấy vợ chỉ thấy cắm đầu ở nhà. Cố mà bồi bổ cho bà bầu đến tháng cuối phải 70 cân con mới bụ bẫm. Ha ha! – Tuấn Kiệt phá lên cười.

Vũ Gia Minh thật không hiểu nổi anh chàng Lạc Thiên này, anh ta thích có em bé đến thế cơ à, giả vờ giả vịt làm gì, vợ chồng trẻ thì cứ từ từ có cháu cũng được mà. Nhìn cô Khả Vy đó chẳng hơn đứa sinh viên năm nhất.

– À này, Gia Minh, cậu cho tôi một vài địa chỉ xem số đi, tôi khá quan tâm đến vấn đề này. Người ta cứ nói mê tín dị đoan mới tìm đến thầy bói nhưng kể ra xem bói đâu có gì đáng hổ thẹn, phải không! – và anh vẫn muốn được đặt tên con, được nghe con gọi những tiếng “pa pa…”, ôm lấy Khả Vy vào lòng.

– Trời, tôi tưởng kẻ thương gia, làm ăn như tôi hoặc hay khởi công các công trình như cha tôi mới cần xem ngày giờ cho đẹp, anh cần gì chứ. Ha ha, hay định chọn ngày giờ sinh con cho đẹp, như thế không tốt cho trẻ con đâu! – Vũ Gia Minh càng ngày càng thấy anh phát cuồng vì cái thai giả rồi, nếu không giữ lời hứa với Khả Vy chắc anh cũng kéo ra một góc kiểm tra thần kinh giúp.

– Không, Khả Vy nhà tôi cắt tóc ngắn vì muốn sinh con trai, chẳng hiểu anh dẫn vợ tôi đi xem nhà thầy nào mà lại có lời khuyên kì cục đến vậy. Tôi định trực tiếp đưa cô ấy đi, lời thầy nói chỉ nên tin một phần. Tôi muốn đặt tên cho con!

– Lại chuyện đặt tên! – Tuấn Kiệt nhấp ly trà, – Lạc Thiên à, cậu thành ông bố thực thụ rồi.

– Tôi đã từng dẫn vợ anh đi xem tướng hồi nào? Sao tôi không có ấn tượng nhỉ? Còn cái vụ cắt tóc…- Gia Minh bản tính nghĩ sao nói vậy, khi đoán ý Khả Vy anh lập tức chữa cháy – À, hôm ấy tôi thất lễ ra khỏi bữa tiệc của anh, đi có chút việc, trên đường đi về tình cờ gặp Khả Vy, cô ấy nhờ tôi cho về cùng, chẳng nhớ ai là người khơi chuyện bói toán, thế là cô ấy nằng nặc đòi tôi chở đi. – Cô nàng Khả Vy này nghĩ gì mà cho rằng mình đưa cô ta đi coi bói, đúng là nói dối không biết đường. Dù sao mình không bảo giữ kín giúp chuyện người bạn mà cô ta tự giác thế cũng tốt.

– Hai người đi có lâu không? – Lạc Thiên thấy nhói tim lần nữa.

– Có một lát thôi mà! – Vũ Gia Minh cười trừ. – Xem bói thì tốn có mấy thời giờ.

Khả Vy, em gạt anh lần ấy là lần thứ mấy vậy? Lạc Thiên nắm siết bàn tay, hằn những vệt móng vào da thịt. Càng ngày cô càng châm kim vào ngực anh, những cái châm dứt khoát và vô tình.

Vũ Gia Minh thấy Lạc Thiên nhăn mặt, vừa lúc điện thoại đổ chuông. Số điện thoại của Khả Vy, cô xin số anh từ hôm trước, có chuyện gì mà tự nhiên gọi.

– Alo! – Trước mặt hai người kia, anh vẫn thản nhiên nghe.

– Tôi Khả Vy đây, anh có rảnh không? Làm chỗ xả hơi cho tôi với!

– Con nhỏ này, tôi hãi mấy thứ từ cô lắm rồi, cái quán ăn rẻ tiền cô mời hôm trước làm tôi ngộ độc lên xuống đấy! – anh để ý thấy chất giọng bên đầu dây có phần bị nghẹn.

– Anh Kỳ và chị Nhược Lam, cả tôi nữa có bị làm sao đâu, anh nói dối. Đi cùng tôi một lát đi mà!

– Ơ hay! – Anh chưa kịp nói gì cô đã nói địa chỉ và cúp máy.

Vũ Gia Minh bỏ điện thoại vào túi quần, đem theo chút thắc mắc, gia đình nhà này cứ nửa ảo nửa thật, trước mặt Lạc Thiên và lời đề nghị mang nhiều cầu khiến của Khả Vy, anh đứng dậy ra về.

– Ha, em gái nào rủ rê được anh Gia Minh đi chơi thật tài quá xá! – Tuấn Kiệt vặn vẹo.

– Gì? Con nhỏ lắm chuyện Kh…- Vũ Gia Minh dừng lại đúng lúc, anh cáo từ hai người rồi lái xe đến chỗ hẹn.

– Có việc gì mà kêu tôi ra đây? Cô có biết tôi là người của công việc không?

Gia Minh vừa đặt chân xuống vỉa hè, chau mày trước cơn chói chang, nền trời không gợn mây. Anh nheo mắt tiến lại cô gái mặc màu áo của nắng, giọng hóm hỉnh.

– Vậy à, làm phiền anh rồi, về đi nhé. – Khả Vy dụi mắt, không giấu giếm hụt hẫng. Sắc mặt cô thay đổi hai lần, từ âu phiền sang chào đón, rồi lại về với ủ dũ, vẫn ngồi so vai.

– Về đây! – Vũ Gia Minh trở lại xe, anh tra chìa khởi động máy, đánh vô lăng theo cung tròn bán nguyệt.

– Đồ đáng ghét! – Khả Vy dựng thân đứng, bất ngờ trước sự phũ phàng của anh. Vội vàng giọt lệ đánh rơi, cô đúng là chẳng có lấy một người bạn nào cả.

– Lên xe đi, tôi có cần cô yêu quý nhớ nhung gì đâu cơ chứ. Cho cô ghét thoải mái! – anh tấp xe vào lề đường, so với vừa rồi thì ô tô quay đầu mũi xe – Cô muốn đi đâu đây?

Khả Vy bỏ qua lưỡng lự ngồi vào xe luôn, cô thắt dây an toàn xong xuôi mới ngó sang anh bật cười. Góc nhìn của anh trong cô trìu mến và thân thiện, cho phép cô cảm giác được lắng nghe, dù có thể anh chẳng đoái hoài và dùng những từ ngữ đả kích.

Anh chờ đợi đề xuất, còn cô tìm về tĩnh lặng và thơ thẩn nhìn ra phía con phố tấp nập người. Gia Minh tắt máy, thi thoảng tay chuyển dịch vô lăng, hai người đang đi trong sự đứng im của không gian và đổi thay chậm rãi ở nốt nhạc thời gian.

– Chắc anh muốn biết vì sao tôi lại gọi cho anh chứ? – Khả Vy buông hơi thở dài thượt – Mỗi lần nhìn thấy anh tâm trạng tôi đều chuyển hướng. Nhiều lúc ngứa ngáy, tức giận, căm phẫn thái độ hống hách, khi lại dễ chịu, thoải mái trải nỗi lòng…nhìn chung chưa bao giờ khiến tôi buồn cả. Đúng hơn tôi được tự do nói và làm, kệ xác anh nổi khùng, ha ha…- tiếng nấc chèn ép cổ họng – tôi chẳng cần bận tâm địa vị trước anh, dù anh giàu có, anh sở hữu khuôn mặt điển trai và giống như…(Lạc Thiên) – Khả Vy bỏ ngỏ dấu ba chấm.

– Ái cha cha, cũng biết tôi đẹp cơ đấy! Hiểu rồi, ý cô tôi giống minh tinh màn bạc chứ gì, nói đúng ghê!

– Tôi muốn đấu khẩu với anh để không nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa. – Vài phút ngắn ngủi thôi cũng được, ngoài việc nhắm mắt hình dung ra khuôn mặt Lạc Thiên, Khả Vy tìm đến Gia Minh mong nguôi ngoai.

Anh xoay cả người về phía cô, đợi xem cô còn định nói gì hơn nữa, nhưng không.

– Thế là tôi ở đây để luyện nói cùng cô! Nói xem buồn chuyện gì? Chắc vì bản tính thổ dân không ai ưa nổi nên mới vậy!

– Ha ha, tôi chẳng cười được đâu! – Khả Vy nhoẻn bờ môi, từ “ha ha” phát âm nhạt nhẽo. – Tôi…cần một người bạn…lắm!

Nước mặt cô chực trào. Bên ngoài chiếc ô tô, ngọn gió lang thang vờn những chiếc lá lìa cành, từng tốp học sinh với màu áo trắng sáng đi dàn hàng trên vỉa hè. Tan trường, các em túm năm tụm ba ra về, sôi nổi các chủ đề xoay quanh cuộc sống, câu chuyện liến thoắng từ kẻ nói và luôn có những câu đế thêm của đám bạn, tức là có người nghe mà Khả Vy chẳng biết ngỏ lời cùng ai. Và kể cả có cô cũng đâu thể mở lòng diễn đạt thành lời. Cô chỉ biết dùng đôi tai lắng nghe tiếng hò hét, dùng con mắt để hình dung mình là một trong số học sinh ấy, dùng con tim để được khoác trên mình màu áo tuổi ngây thơ.

– Làm học sinh có gì sướng? Suốt ngày kiểm tra, thi mới chẳng thố, tôi ngày xưa toàn quay bài! Ha ha! Điểm vẫn cao chót vót!

– Dơ chưa, quay cóp có gì hay mà đem ra khoe! Đồ học kém! – chẳng mấy ai thẳn thắn bộc lộ quá khứ kiểu Gia Minh, Khả Vy bĩu môi nhưng rất thích nghe tiếp.

– Ai nói cô thế, trừ môn Văn, Sử, Địa thì Toán, Lý, Hóa tôi cực đỉnh luôn! Cả tiếng Anh nữa, tôi nói chỉ gió đuổi kịp! – anh nói trong khi đôi mắt liếc cô dè chừng.

– Hừ, ai biết được anh bịa chứ, nhưng tôi tin anh học văn chậm tiến nhất lớp, hình như anh chưa hiểu định nghĩa của các từ ngữ, đã khi nào thấy nói tử tế với người khác được đâu!

– Còn hơn cô, đến tuổi này rồi còn phải có thầy dậy chính tả! Đi nước ngoài lắm vào rồi quên tiếng mẹ đẻ. Mà nghi lắm cơ, chắc cô sang bên ấy làm hộ lí nhể, làm vụng về quá bị quăng về nước. Nhìn cô chẳng có số xuất ngoại tẹo nào! – Gia Minh hứng chí nói dài.

– Ai cho phép anh nói tôi như thế chứ? Mà làm hộ lí thì có sao, bọn nhà giàu các anh khinh người quá đáng đấy, không có người giúp việc thì anh lấy đâu ra quần áo mặc, cơm ăn ba bữa, hứ! – Cô quay ngoắt đi, bản thân cô cũng chỉ được làm cô hầu gái cho Lạc Thiên mà thôi, sự thật là thế đấy, không thay đổi.

– Cô thấy tôi chê trách nghề đó gì chưa nào, tôi nói riêng mình cô thôi mà, cái đồ khó ưa, tên Lạc Thiên chấp nhận lấy cô cũng lạ thật đấy! Yêu làm sao được người như cô! – biết thế thà anh ngồi uống nước bàn chuyện làm ăn khó nhằn con hơn tàm phào với cái đứa này.

– Đúng thế, – âm thanh trầm xuống từ cuống họng – Tôi thì ai thương được! Lạc Thiên lấy tôi vì lí do gì ư, tôi không biết, chắc chắn không xuất phát từ tình yêu rồi! – Khả Vy giật mình trước câu nói của Gia Minh.

– Cô nói linh tinh quá, hắn rất thương con, nhắc tới tên cô là nét mặt giãn ra, cười toe, hào hứng, không phải vợ là số một thì còn là gì?…Đừng bi quan như thế! – Gia Minh bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Khả Vy qua lớp kính gương, anh gợi cách an ủi, không đứng ngoài lề.

Ngay cả người ngoài cũng biết Lạc Thiên dành tình cảm lớn cho con như thế thì làm sao cô sống tiếp được trong anh ấy đây, dối trá, anh sẽ chỉ vào mặt cô và nói như vậy tại thời điểm không còn xa nữa. Cô run rẩy gỡ bỏ lớp thai giả, nghiền chặt đầu ngón tay mà khóc nức nở.

– Khả Vy, cô…cô gạt mọi người bằng cái bị này sao? – Vũ Gia Minh sửng sốt trước tấm silicon vừa được gỡ ra, nhìn nó hoàn hảo như một miếng thịt được bọc da nhân tạo cầu kì.

– Phải, tôi lừa lọc Lạc Thiên, tôi nói là mình có em bé hòng được tồn tại trong ngôi nhà ấy, tôi giả vờ nghén rồi bắt chước mọi thứ của một bà bầu, tôi đâu có đủ tư cách làm vợ ngoại trừ kế hoạch này.

– Cô…thủ đoạn đến thế ư? – Gia Minh không cố tìm một từ nào bớt căng thẳng để nói. Như vậy tức là Lạc Thiên chưa hay, anh chỉ thấy mớ dây xoắn xít không đầu đuôi ngự trị nơi cô gái này.

– Sao không một ai đứng về phía tôi cả, mình tôi nghĩ ra hết được chúng ư, tôi kiếm đâu ra những túi thai giả cơ chứ, tôi đang yên bình ở cô nhi viện thì gặp Lạc Thiên bằng cách nào đây?…- Khả Vy trong nỗi uất ức giãi bày nút thắt, đối với cô Gia Minh có biết tường tận thì cũng chẳng đáng sợ bằng một sự thật bé xíu xiu mà Lạc Thiên hay.

Vũ Gia Minh vỗ ba phát nhẹ bẫng lên lưng Khả Vy để cô giữ bình tĩnh, anh chưa hiểu được hết những ý cô nói nhưng khóc ròng thế này hẳn cô ngã gục thật rồi. Trong tiếng thảm thiết không có lấy tia mong manh tốt đẹp, toàn những yếu ớt, vô vọng, ân hận và trái ngang.

Khả Vy hất tay anh ra, thút thít như đứa bé còn nằm nôi bị bắt câm nín, tâm hồn cô mềm nhũn y sợi bún, hoặc giòn tan vỡ vụn khi lỡ ai chọc vào. Giọt mặn chát không thẩm thấm qua silicon, đọng lại rồi bị trượt theo căng mịn biến mất. Đôi vai bần bật và co rúm, mái tóc ngắn rũ rượi phủ qua mặt, màu mắt nâu đã hoen đỏ nhòe.

– Khóc trên vai tôi đây này! – Gia Minh ngồi xích lại hơn, mang thương cảm đôi chút, anh dang cánh tay.

Từ từ cô đổ hẳn vào thân hình cao lớn để khóc, áp hẳn khuôn mặt nơi bộ ngực ấm áp. Cô gào lên những tiếng vô nghĩa, rõ ý nhất là hai tiếng “Mẹ ơi”. Đó không chỉ oán trách bậc làm cha mẹ xấu xố, hay khóc thay tập hợp chất hóa học nhân tạo hai ba tiếng một ngày cư ngụ trên thân thể, mà còn là bức thông điệp gửi tới người mẹ cô vẫn gọi trước mặt Lạc Thiên – Cao phu nhân, mong bà cho cô thêm không khí để thở với.

– Tôi muốn dừng lại hết tất cả, chấm dứt mọi dối trá. Tôi muốn bình thản sống, anh chỉ cho tôi phải làm thế nào bây giờ, hay anh nói hết cho Lạc Thiên nghe giùm tôi, nói rằng giữa cả hai chẳng có dê con nào cả.

Vũ Gia Minh không dùng ngôn ngữ âm thanh mà nhờ bàn tay ôm cô vào lòng. Cử chỉ âu yếm đến từ trái tim cộc cằn, thô lỗ mà chứa chan ý nguyện sẻ chia.

– Không có mẹ khổ lắm phải không? – Anh buông một lời nói bắt dúng dòng cảm xúc mãnh liệt ứa tràn của Khả Vy.

– Anh làm sao hiểu được tôi chứ, anh có quá nhiều thứ còn tôi thì không gì cả! Nếu có mẹ, có cha, tôi đã không phải lấy chồng như thế. – cô ngửng lên nhìn anh, không muốn rời khỏi dù phải nghiêng người để được tồn tại trong trạng thái ấy.

– Nếu có mẹ tôi đã không phải là Vũ Gia Minh chuyên hoạt động câu lạc bộ đêm rồi! Cái nghề này luôn bị đánh giá…

– Tôi sẽ nói cho anh biết cuộc đời tôi, đổi lại anh kể cho tôi nghe nhé! – Khả Vy cho phép đôi mắt kia chạm ngưỡng tâm hồn, tuy nhiên còn phụ thuộc vào mứa độ tin cậy của anh đặt vào cô.

– Nhắc lại làm gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.

– Cha anh không tốt à? Anh đã từng nhắc tới cả cha và mẹ, mẹ anh vẫn còn mà? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giữ bí mật.

– Haiz, tôi mất từ khi sinh tôi, bà già tôi buộc phải gọi là mẹ hiện giờ là mụ dì ghẻ. Tôi chẳng có tình thương, mụ dì ghẻ thì cứ quấn lấy cha, ông ta lo kiếm tiền, và hưởng thụ cái đẹp, lúc nào tiền và sắc cũng song hành, bỏ bê con cái. Tôi làm quen với việc tự chi tiêu đồng tiền từ nhỏ, trước mặt ông, mụ ta giả vờ thương tôi nhất, còn sau mặt thì cô lập tôi, ném cho ít tiền linh tinh để khuất mắt. Đến khi mười tám tôi làm hồ sơ thi cảnh sát, tôi nghĩ nếu mẹ còn sống thì bà sẽ luôn ủng hộ vì ngày trước bà cũng theo học ngành này nhưng lấy chồng nên bỏ dở. Cha tôi thì lại muốn con kế nghiệp cái nghề xây dựng, hai đứa em cùng cha khác mẹ là con gái, suốt ngày vặt tiền bà ta mà ăn chơi lêu lổng, đã lâu lắm có thấy chúng về nhà đâu, chúng mọc rễ ở cái xó bên Tây nào rồi. Ông bà chán, nên đành hy vọng vào mỗi thằng con cả này, rất tiếc tôi cũng có hơn gì hai đứa, cũng ham chơi la cà, có điều biết nghĩ hơn chúng!

– Như vậy họ trông đợi vào anh rất nhiều, họ nghĩ tốt cho anh đấy chứ, làm doanh nhân không phải sẽ ổn định và an toàn hơn công việc hiện tại sao?

– Cha tôi thì không nói, ông ta vì muốn nhàn thân, có người lo liệu công ty, già rồi thì nghĩ thế không sai. Nhưng mụ ta muốn kiếm lời từ việc chuyển nhượng các vũ trường của tôi nếu không hoạt động nữa, mụ lấy tiền để đắp cho các con mụ trác táng. Còn hai đứa chúng đâu coi tôi ra gì, chưa từng gọi một tiếng anh. Điều quan trọng nhất là tôi không có hứng thú, đam mê và khả năng làm doanh nghiệp.

– Cứ không thích là được lựa chọn à?

– Tại sao lại không?

Khả Vy gật đầu ngước nhìn anh, đơm đầy chí khí.

– Cô muốn thử làm cảnh sát bắn súng pằng chéo không?

Thêm một lần cô bị cuốn vào thế giới của anh, được cùng con người tự toại vô lo này vẽ lên dòng cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

Sau hai lăm phút chạy xe, Gia Minh dẫn cô băng qua nhà thi đấu thành phố tới sàn bắn.

– Bắn!

– Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tạp âm từ các phòng tập luyện vang lên ồn ào, mỗi tiếng hô khẳng khái đi kèm hành động đồng đều thả cò súng vang lên trong dãy hành lang trải dài.

– Bạo lực! – Khả Vy theo dõi mấy xạ thủ nam nhằm thẳng vào hồng tâm từ cự li xa rồi bắn đoàng. Trông họ dứt khoát từ mọi động tác, vì thế viên đạn không thể từ chối lao về tầm hướng bắn. Cô theo anh chọn phòng hai người.

– Thế mà muốn làm cảnh sát!? Đạn là bi sắt, bắn chơi thử cảm giác để giải trí thôi! – Gia Minh nhếch mép, anh xoay đầu cô nhìn thẳng thay vì cứ ngó nghiêng hết bên này sang bên khác.

Ngăn cách mỗi phòng là tấm kính thủy tinh hữu cơ chống chịu va đập và cách âm, khi đã đóng cửa phòng mình thì chẳng còn nghe những tiếng súng nổ của “hàng xóm”. Vũ Gia Minh chỉ cô cách sử dụng và chỉnh tọa độ như người phòng bên.

– Đó, nhìn tôi làm mẫu đây này! – Anh quệt tay vào mũi ra oai, xác định mục tiêu bằng một con mắt, kĩ càng đặt hướng lòng súng.

Khả Vy nom anh chuyên nghiệp hệt như đã có nhiều năm tay nghề khoác lên mình trang phục quân đội, cô ti hí và ấn chặt bảo vệ tai hơn khi ngón trỏ của anh co lại.

– Cô yên tâm không điếc tai và bị co giật đâu, mặc đồ trang bị thì lo gì nữa! – Anh cười nửa miệng rồi bóp cò.

– Đoàng! – Màng nhĩ hai người chỉ rung động nhẹ. Giá đỡ súng bị lực đẩy ra chệch khỏi vị trí. Vũ Gia Minh trật hướng, khung vai và cánh tay giật mạnh.

– Ơ, cái lông mi bay vào mắt, làm hỏng hết! – buông câu cảm thán nhẹ thõng, anh thờ ơ coi không thất bại vừa rồi.

Khả Vy chú mục vào tác phong nghiêm túc vài giây trước, cô cảm nhận thấy ở anh có một nhiệt huyết cháy bỏng với nghề này.

– Đoàng! – Anh thử lần hai, viên đạn bắn chưa tới đích đã rơi xuống vì góc ngắm không chuẩn và giữ súng quá chặt.

– Khỉ, cái súng này hỏng rồi, khó dùng quá! Lại bị rơi cái mi nữa.

– Anh có chắc tại khách quan không? Anh nhìn xem, người ta toàn bắn tới gần tâm, không trúng vòng trong thì cũng được vòng ngoài, còn anh…để tôi coi xem anh có cái mi mắt bị rơi nào không?

Khả Vy vỗ vai Gia Minh, cô săm soi lời giải thích khách quan, – Chẹp, không bắn được thì đừng cố, ha ha! – kĩ thuật bắn thực chất anh không hề có.

– Cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy coi lại lần nữa xem!

Anh lên đạn và bắn, lần này súng thậm chí còn không thèm nhả đạn chỉ vì anh bóp cò mạnh quá khiến nó bị tắc, rồi khi buông ra thì vỏ và đạn rơi ngay dưới chân.

– Ba lần rồi, anh còn chối được không, xem ra anh không có tướng làm cảnh sát rồi. May mắn anh không theo nghề này đấy!

Gia Minh bị chọc quê, nhìn cô ôm bụng cười mỉa mai, tức mình :

– Muốn làm cảnh sát phải đi đào tạo và học hành bài bản, đây là lần đầu tôi cầm con súng to thế này, cần có thời gian làm quen, cô tưởng cầm súng dễ lắm à? Huh?

– Để tôi! – Khả Vy phiền anh tra đạn hộ, cô nhằm bắn bằng cả hai mắt.

– Dớ dẩn, nhìn tác phong đã thấy thiếu kinh nghiệm, nhòm bằng mắt trái thì thôi mắt phải mới ngắm được đúng!

– Anh yên nào, tôi đang coi mắt nào nhìn rõ hơn – Khả Vy nổ súng.

– Đoàng! – viên đạn đi từ bờ bên này vào được bả vai của tấm bìa nộm.

Cô reo lên phấn khích :

– Ha ha, cái trò này dễ ợt, anh kém quá đấy Gia Minh ạ.

– Đã nghe câu chó ngáp phải con ruồi mập chưa?

– Này, anh coi tôi là con milu hả? – Cô vênh mặt bắn lần hai, quả đúng, viên đạn bay được hơn một mét rồi rơi xuống, tay cô co gập theo phản xạ.

– Chao ôi, tưởng nữ cảnh sát Khả Vy có tài năng lắm cơ…

Anh và cô không ai chịu thua ai, cả hai cùng bắc súng bắn thử, Gia Minh cố gắng cũng chỉ được như lần may mắn của Khả Vy.

– Không chơi trò này nữa, vừa đau tay lại chẳng hay ho gì!

– Ờ, cái trò vớ vẩn! – Gia Minh đồng ý.

Họ gác súng lại, bất chấp những ánh nhìn kì quặc từ hai phòng bên. Với việc chỉ quan sát hành động đã diễn ra của cả hai dù không nghe những lời đấu đá cũng đủ khiến xung quanh tỏ thái độ khó chịu.

Và họ chuyển sang trò chơi súng nước.

– Ha ha ha, tôi cho anh ướt như con chuột lột! – Khả Vy bóp cò làm những tia nước bắn ra chĩa thẳng vào mặt anh, cô cười khúc khích.

– Hãy nhận sự trừng phạt của ta đây kẻ tù nhân kia! – Gia Minh cũng hóa trẻ con, hai người đã vào một tiệm đồ chơi mua hai khẩu súng nước màu mè, họ bắn nhau tùm lum ngoài công viên.

– Ố ồ, anh nhìn thấy cái gì kia không? – Khả Vy tưởng Gia Minh mất cảnh giác, cô phun một lượng nước vào thẳng mặt anh, nhưng anh vốn đã có sự chuẩn bị, ném trả ướt hết mái tóc cô không nhường nhịn.

– Cái này trả cho con nhỏ nào đã nhổ nước vào mặt người đàn ông đẹp trai nhất quả đất!

– Nhổ? Tôi phun chứ tôi đâu có nhổ?

– Cô chối à, cái hôm tổ chức tiệc ở nhà Tuấn Kiệt cô đứng từ trên lầu toẹt một vũng mưa xuống đầu tôi đây thây, hôm ấy tôi điên tiết kinh khủng và sẵn sàng bóp nghẹt cô nếu không có kẻ ra can!

– Chính anh là kẻ mời tôi uống thứ nước vừa đắng vừa chua loét, lại còn mặn chát ghê tởm thì có.

– Cô giỏi bịa chuyện thật ấy, tôi quen cô hồi nào mà bày đặt.

– Phục vụ bàn nói Vũ Gia Minh mời tôi ly nước, tôi uống thì cứ uống thôi, đúng thật là không biết ai…

– Vô lí, tôi rỗi hơi không đâu mời đứa xấu xí như cô làm gì…

Hai người nói qua nói lại vẫn không tìm được lí do vấn đề tại cô nàng Tâm Như choi xỏ, chăng chỉ có thể giải thích qua phép suy luận về duyên số. Hễ anh nói lời nào lại bị chắn ngang bởi Khả Vy ương ạnh, rốt cuộc thì đành nhìn nhau mỗi người nhịn một chút.

Khi nhìn vào đồng hồ Khả Vy lại lo sợ, đến giờ phải về rồi. Cô sắp phải đối mặt với dối trá.

– Cái súng này chứa được ít nước quá, cứ chốc chốc lại phải nạp một lần. Cô sao thế? – anh tạt nước vào người nhưng không thấy cô trả đũa.

– Sắp đến giờ tôi không được làm theo nguyện vọng của bản thân! – Mặt cô sầu muội, tay đặt khẩu súng sang một bên rồi kéo anh ngồi nghỉ – Hong cho khô quần áo thì về nhé!

– Khùng, tôi khì không sao nhưng cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Đi kiếm bộ khác mặc!

– Không thích, tôi chẳng muốn phải giải thích với Lạc Thiên và bà quản gia về những thay đổi của mình, mệt lắm, mà không được tin đâu!

– …Thế chuyện mang thai giả, cô gạt Lạc Thiên à?

– Phải!

– Cô không tính đến chuyện bị phát hiện ra ư? Mà tôi không hiểu cái trò này có tác dụng gì?

– Bị phát hiện thì ra đi! – câu nói nhẹ tựa gió thoảng lại là nặng nề hơn cả ngọn núi. Khả Vy để lại câu hỏi còn lại của anh trong lòng.

Một lát sau anh kéo cô vào trong xe, Khả Vy quàng bụng giả vào người, kể cả khi nước trên người vẫn chảy thành giọt. Nhiệt độ xe chỉnh thích hợp, con đường tiến tới căn nhà của anh.

– Thay tạm cái này vào, để khô đồ rồi tôi đưa cô về, cách này ổn chứ? – Anh đưa cho bộ áo nhỏ nhất của mình, cô răm rắp làm theo.

– Nhưng mà tôi sẽ tự về, tôi sợ ánh mắt nghi ngờ của Lạc Thiên!

– Không được, tôi không an tâm. Đành thế này, Lạc Trung đang ở chỗ Phi Hàm, lát nữa tôi nhờ anh ta đón cô về, như thế còn sợ bị Lạc Thiên dị nghị không?

– Tôi không đáng được quan tâm như thế, à, chuyện của anh Trung với chị ấy thế nào rồi, vẫn tiến triển tốt chứ? – Khả Vy ái ngại trước người đã dắt tay cô trong lễ đường. Lạc Trung rồi cả Lạc Nhã, những người nằm ngoài kế hoạch sẽ nghĩ gì khi sự thật bị vách trần. Về Phi Hàm, cô mong rằng Lạc Trung không bị bức tường ngăn cản như chuyện của mình.

– Chẳng tốt! – Anh đáp gọn.

Và Khả Vy leo lên xe của Lạc Trung, thật “tình cờ” khi có một ống kính chộp được bức hình đó.

Tay phóng viên đã chầu chực để đoạt được bức ảnh giá trị nhất, anh ta dự định sẽ nhằm lúc Lạc Trung gặp mặt Vũ Gia Minh và nói chuyện cùng Phi Hàm để ép giá buộc đại thiếu gia họ Cao chuộc lại bức ảnh với số tiền khổng lồ. Nhưng thật bất ngờ, hoạt cảnh còn có sự tham gia của dâu thứ nhà họ Cao.

– Cháu chào bác, anh đã về rồi à! – Khả Vy cất giày vào kệ tủ, cô mời Lạc Trung vào nhà – Anh Trung đến đấy ạ!

Lạc Trung thư thái bước trước Khả Vy, cũng lâu rồi chưa tới thăm gia đình nhỏ của em trai. Bà quản gia bèn gác việc, cúi chào, đoán chắc Khả Vy được thư giãn khi thoát khỏi sự kiểm soát không mấy dễ chịu từ bà. Chính bà đã đề nghị cô đi hóng gió thay đổi tâm trạng. Về phần Lạc Thiên, anh đã về được nửa tiếng mà chưa nhắc tới cô lần nào, giờ người đã trước mặt, anh đơn giản là tiếp đón người anh, phớt lờ cô.

Hơi lạnh tỏa ra từ những viên đá trong suốt, nước thẩm thấu thành giọt đọng ngoài ly, Khả Vy đặt trước Lạc Trung, anh lịch sự đỡ lấy, nhưng khi hướng về Lạc Thiên, cô không nhận được bất kì biểu hiện nào. Cô để ly café xuống bàn, nó vô giá trị trên phần bàn của anh.

– Bé Cao Lạc Ba Chấm được bố cưng chiều đến nỗi cả công ty ai cũng bàn tán đấy!

– Quan hệ giữa anh và Phi Hàm vẫn ổn chứ?

Khả Vy toan định ngồi bên cạnh Lạc Thiên, giữ khoảng trống nhỏ trên cùng chiếc ghế dài nhưng đôi mắt anh chưa hề dừng lại phía cô dù một phần tíc tắc của giây. Cô lùi về bếp kiếm việc cần làm.

– Em dâu ngồi đi chứ! Mang thai nên tránh vận động nhiều – Khả Vy suốt quãng đường về chỉ lặng im nên Lạc Trung cũng không tìm cách phá tan tĩnh mịch.

– Dạ! – Cô quay lại, từ tốn đặt người xuống với khoảng mép ghế xa vời, lạc lõng dẫu Lạc Thiên chiếm tới nửa còn lại của ghế.

– Anh ở lại dùng bữa tối! – câu hỏi trước đó Lạc Thiên đưa ra bỏ qua việc trả lời từ người nghe, đến lời mời này mục đích vẫn vậy, thay thế những điều chiếm đoạt toàn bộ khối óc, chính là chốn tránh. Hơn nữa, cô gái Phi Hàm đó có xứng được với người anh quyền quý đây, cũng lại vướng trùng chủ đề mà thôi, Lạc Thiên điều hòa võng mạc bằng hai lần cụp mi.

– Để hôm khác, ở nhà còn mấy người nữa đâu, bọn nhóc bận bịu việc học hành và bạn bè, anh không dùng bữa thì chẳng còn bóng dáng thanh niên trong gia đình nữa. Hôm nào em và Khả Vy lại nhà! – Lạc Trung cũng chẳng buồn tiếp lại câu hỏi ấy.

Con dâu có thai, điều này đáng lẽ phải là tin mừng đối với cả dòng họ, đặc biệt là ông bà thân sinh của chồng, tuy nhiên đối với cô dâu thứ Khả Vy lâu lắm rồi thiếu những lời chúc mừng và hỏi han dù là hình thức. Lạc Thiên đột nhiên cho phép con ngươi thu nhận tín hiệu ảnh Khả Vy vào điểm vàng trong cấu tạo mắt, đồng thời xuất hiện dòng suy nghĩ về lí do ông Trương tán thành việc phu nhân chọn vợ cho con trai. Cô gái này chẳng có lấy đặc trưng gì phù hợp với tiêu chuẩn khắt khe của họ. Anh bị cái đáp lại của Khả Vy làm bất ngờ, chưa kịp ngoảnh mặt thì cô đã đóng cánh cửa sổ tâm hồn, gằm mặt và mở ra khi về với những ngón tay đan chéo của mình.

Tiếng thở cho thấy mọi âm thanh đều khóa chặt trong thanh quản, duy nhất hoạt động phục vụ sự sống trực tiếp phô bày, lãnh đạm trước động từ “ngờ”.

Lạc Trung ngồi thêm một lát thì ra về, Lạc Thiên khép cổng, dằn lòng rồi cũng thoát được vài câu chữ :

– Mai là thứ bảy, chúng ta đến viện siêu âm đợt hai cho con! – Giống mệnh lệnh hơn đề xuất, anh lược bỏ tên cô khỏi câu thoại, vì Vy và Vi rất khó để phát âm chuẩn xác.

Khả Vy nhìn sang bà quản gia, bộ phim này chưa đến hồi khóa máy.

***

Chín giờ sáng tại khoa phụ sản trực thuộc bệnh viện Thái Thịnh, các bà bầu đợi chờ ở hàng ghế bên ngoài phòng khám. Riêng Khả Vy có lịch đặt trước, cô được mời vào phòng đặc biệt, vẫn là nữ bác sĩ quen mặt, Lạc Thiên tin cậy công nghệ y học ở đây nhờ được Cao phu nhân giới thiệu, lần này anh không phiền tới bà nữa mà để quản gia đi kèm.

Khả Vy mặc chiếc áo thắt nơ qua thân trên, cổ vuông, chân áo dài và rộng, chất vải thấm mồ hôi sẫm màu. So với lần tới trước thì chiếc áo này kín đáo hơn nhiều, điều đó ngay cả Lạc Thiên cũng nhận thấy.

– Cao thiếu phu nhân nằm xuống giường đi! – Nữ bác sĩ bật màn hình thiết bị nhận thông tin đưa ra, tay còn lại bà cầm máy siêu âm.

Bà quản gia ngồi cạnh Khả Vy, tìm thế che khuất góc nhìn của Lạc Thiên. Máy theo cánh tay luồn vào áo Khả Vy, thông thường người được khám sẽ vén lớp áo lên bởi chỉ có chồng và hai người cùng giới, trong trường hợp này là không thể.

Cuộn phim về hình hài bào thai gần tám tuần tuổi đang chạy trước mặt Lạc Thiên, nhưng anh không còn hò reo, phấn khích, mà tập trung dõi theo từng chút một những chuyển động của bé con, bé nằm trong nhau thai, dây rốn nối đến cơ thể mẹ, mẹ ăn gì bé cũng được hấp thu một phần.

Khả Vy nín thở, tay bám chắc thành giường, từ dưới nhìn lên khuôn cằm và ánh mắt anh. Thở hắt khi không thể đùn nhức nhối theo ra. Rất cần được biết anh hạnh phúc gì qua màn hình chiếu, thấu hiểu niềm hãnh diện dâng trào trong con người anh được vẽ chỉ với hai màu đen trắng qua hình hài của bào thai nhưng cô lại không thể nào tường tận.

Lạc Thiên cười hiền, rất hiền. Không ai đoán được trạng thái ấy là tập hợp của ngàn vết thương rỉ máu, của những viên sỏi tích tụ đau xót trong tim, của miếng lòng tin rắn chắc đã bị tha mất, tất cả chúng tắc nghẽn giữ dây cơ mặt nở nụ cười hòa nhã.

– Con-tôi phát triển bình thường chứ?

– Anh nhìn vào màn hình, đến tuần tuổi này thai nhi đã thành hình rõ hơn, mi mắt xuất hiện, ngón chân ngón tay dần tách khỏi nhau, tim và não phát triển nhanh…- Bác sĩ thu hút sự chú ý của anh vào màn hình. Bà thực tế đang di trên bọng silicon.

Cơ hầu của anh lên xuống, hàm răng nghiến chặt, kìm nén quyết định sẽ làm tan nát trái tim người mẹ kia, thật khó để làm thỏa mãn ghen tuông mà tránh tổn thương đến Khả Vy.

Kĩ thuật y học hiện thời có thể xác định huyết thống nhờ việc chọc nước ối, phân tích với tế bào của người-được-coi-là-cha. Lạc Thiên đứng bất động đấu tranh tâm lí để đạt quyền lợi của mình hoặc phạm phải danh dự người phụ nữ. Ích kỉ là sai, anh không ích kỉ mà cần được biết đằng sau những làm ngơ về dối trá của Khả Vy, hình hài bé bỏng kia thuộc về ai đây?

Thậm chí anh cần ra ngoài để hô hấp, hệ cơ quan này ngưng trệ hoàn toàn khi cô ta tỏ ra thê thảm mắt lệ nhòa. Cô ta không nhìn vào màn hình kết quả từ cái thai mà dùng ngữ điệu của ánh mắt thôi miên anh. Đúng rồi, anh đã bị sự ngốc nghếch phù phiếm, đi giữa ban ngày với đôi mắt đeo lớp kính đen xì. Cả tin gieo mình vào thế giới mê muội, bất kì tưởng tượng nào cũng cho rằng hiện thực. Đến khi nào điểm dừng kết thúc, sự thật phơi bày, điều anh lo sợ nhất là vĩnh viễn cô ta lừa dối anh.

Nhưng Khả Vy là thế ư? Anh khờ hay cô thụ động, chẳng thể là cả hai nguyên nhân được đâu nhỉ. Dựa vào bờ môi ấy anh tin rằng…có được cô…và cũng chưa đủ cuồng yêu để cao thượng, để dùng tình yêu đấu tranh những gì nghe và nhìn thấy. Vẫn là nhưng, anh không muốn gắn kết cùng ai khác ngoài người vợ này nữa.

Cuối cùng anh đã làm được, dập tắt nhỏ nhen. Dù nghĩ rất nhiều về mặt không tích cực của quan hệ gia đình mình, anh lại làm chủ được lời nói và hành động nhanh chóng bởi lí trí một thằng đàn ông đã bị chữ tình bác bỏ. Tuy nhiên một khi có ý nghi ngờ thì anh đã lung lay rồi.

Cửa phòng mở ra, anh bước vào. Khả Vy dựng người trên giường vuốt tóc cho đỡ rối. Bà quản gia trầm tư và bác sĩ nhấn phím Enter. Bức ảnh thai nhi được đưa ra kèm thông tin về tuần tuổi. Không tới số 8.

Con số 8 thực ra chính là số 0 buộc thắt nút ở giữa, nếu là 8, anh đúng là kẻ rỗng tuếch bị bóp méo. Anh thở phào nhẹ nhõm, siết lấy Khả Vy bằng tất cả.

Mặc dầu trước mặt còn có bà quản gia và nữ bác sĩ cũng không là vấn đề cho sự giải phóng này. Gói gọn cô bằng vòng tay âu yếm, anh gục trên bờ vai cô, nhấn chìm những đợt sóng dội từ sâu thẳm. Tâm hồn anh lại được trải phẳng bên cô. Pha lẫn ân hận là niềm vui khôn xiết, anh tìm mọi cách bù đắp về sự đánh giá phiếm diện bằng quyến luyến ấp ôm.

Khả Vy không thể đẩy anh ra khỏi, mối xúc cảm làm tan chảy vỏ ốc bám hữu quanh mình. Cô đưa tay lên bản lưng to lớn, khao khát đón nhận toàn bộ yêu thương mặc nhiên để trái tim dừng lại giây lát để cùng hòa chung nhịp đập. Cầu vai anh thấm nước, những phân tử lung linh ánh hào quang.

– Anh…xin lỗi!

Thật may là cô không hiểu anh xin lỗi vì lí do gì. Cô chỉ cảm nhận những âm thanh có sức công phá con người anh, rằng từng qua địa ngục mới mấp máy lên lời. Và nếu kể cả cô phát hiện đã bị chồng nghĩ oan, phụ thuộc vào máy móc ước lượng thời gian mang bầu thì cô cũng không có quyền lên tiếng.

Họ biết mình đã yêu và cũng biết thật khó để thuộc về nhau.

***

Lạc Thiên nắm chặt bàn tay Khả Vy dù vẫn đang lái xe. Những cái nhìn chan chứa sưởi ấm cơn bão lòng, xin thời gian cứ mãi dừng nơi đây. Bà quản gia ngồi hàng ghế sau, bà trở nên không trung thành với nhiệm vụ tựa bao giờ.

Lạc Thiên đỗ xe ngay trước cổng, vừa khi đặt giày xuống một người thanh niên mặc áo phóng viên tiến lại gần, anh ta đã chờ từ khá lâu, ngăn anh đừng mở cửa xe bên Khả Vy vội.

– Tôi có một số thứ muốn gửi ông xem trước, hãy liên hệ tới số điện thoại lưu trên mặt sau nếu muốn làm một giao dịch! – Anh chàng đó chỉnh thấp mũ lưỡi chai hơn, cười hiểm và nói một câu cuối trước khi bước đi – Nhớ là chỉ mình ông xem thôi đấy!

Anh ta trân trọng xưng hô với Lạc Thiên như vậy chứng tỏ việc lần này sẽ thu được một món hời lớn đây. Lạc Thiên nhìn xuống phong thư nheo mày, anh đi vòng đầu xe mở cửa cho quản gia và Khả Vy.

– Chuyện công việc em à! – Cô không hỏi nhưng anh đã lên tiếng.

Chiếc lá vàng từ trên cao rơi ngang qua đoạn thẳng nối hai người.

Đó là phong thư chứa những bức ảnh của Khả Vy, Lạc Trung và Vũ Gia Minh kèm “chú thích”.

– Cậu muốn gì? – Lạc Thiên mất bình tĩnh áp sát tai vào di động, căn phòng cửa đóng kín mít.

– Tôi được trả số tiền với bảy con số cho bài viết này, và sẽ là nhiều hơn nữa trong các bài viết tiếp theo.

– Bọn nhà báo các người quá rỗi việc rồi đấy! Ra giá nhanh! – Lạc Thiên bóp nát những tấm hình nét căng, dồn giận dữ vào các đầu ngón tay.

– Ấy ấy, đừng nghĩ xấu về sự nghiệp viết lách của chúng tôi. Ông Thiên nghe tôi phân tích nhé : Ở tấm hình số 1, nhân vật chính là cô nàng Phi Hàm xinh đẹp đứng bên phía thiếu gia họ Vũ. Ai chẳng biết cô ta là gái đứng hát trong các hộp đêm, và cũng thừa đoán ra hành động trao đổi bưu phẩm từ anh trai ông, Lạc Trung nhằm mục đích gì. Nếu lỡ nguồn tin này được phát tán trên trang báo thị trường diện rộng của chúng tôi chẳng hay hình ảnh của họ Cao sẽ sụp đổ.

– Đừng đánh giá con người ta qua công việc của họ, cô Phi Hàm bán tiếng hát chứ không hơn!

– Vậy ư? – tay phóng viên để lửng câu hỏi tùy ý con mồi ngẫm.

– Tóm lại cậu muốn gì?

– Nghe tôi tiếp tục nào. Tấm ảnh sau chẳng phải là Cao thiếu phu nhân ư, đi từ nhà riêng của cậu Vũ ra, rồi lên xe anh chồng. Sự việc này cho tôi hai dòng liên tưởng – đầu dây bên kia không lên tiếng nên y phân tích thêm – Thứ nhất, cũng như quý cô Phi Hàm ấy. Thứ hai, ông là kẻ bị cắm sừng!

Y nói nhanh trước khi Lạc Thiên nổi cơn thịnh nộ. Thông tin truyền đạt tới, tức là đồng hóa vợ anh – Khả Vy là con hàng bị Vũ Gia Minh bóc lột, nhắm Phi Hàm cho anh trai, rồi đến Khả Vy cho cậu em, kế hoạch khôn ngoan nhằm chuốc nhục nhã cho họ Cao. Hoặc là bắc cầu qua anh trai để vợ phản bội lại anh cùng với tên Vũ Gia Minh đó. Tay này vừa được ăn vụ bưng bít của nhà họ Vũ, nay tố cáo với Lạc Thiên, hắn sẽ còn được ăn dầy nhờ trí tưởng tượng phong phú.

– Thằng khốn, mày đừng để tao nhìn thấy mặt lần nữa, nói số tài khoản và hủy toàn bộ đống rác rưởi này đi. Tao cấm mày cho Cao Lạc Trung và gia đình tao biết! – Từng đường gân nổi lên lớp da tay, Lạc Thiên tức tối trước những cáo buộc vô căn cứ xúc phạm tới Khả Vy. Từ Triệu Đông Kỳ rồi đến Vũ Gia Minh, những cái tên không thể để anh yên lòng. Giờ nếu bài báo thổi phồng đăng tải, chắc chắn quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm, gia đình họ Cao và họ Vũ, kèm danh dự của không chỉ Khả Vy mà còn tất cả đều bị đem ra phỉ báng. Anh tức khắc chuyển khoản từ số tiền trong sổ tiết kiệm của mình sang, quăng rắc rối vào dĩ vãng, vậy là thâm hụt không ít trong tài khoản cố định.

Khả Vy gõ cửa phòng, cô mang cốc café đen đặc không đường cho anh, không định vào trong, thế nhưng khi cửa được mở, Lạc Thiên vội vã tu một hơi rồi kéo cô về bên mình. Chất lạnh làm anh tỉnh táo và minh mẫn phân biệt điều gì mới đáng quan trọng hơn.

– Đừng mà anh! – Cứ để ẩn mình trong vòng tay anh sẽ không thể tách ra khỏi, cô chủ động từ chối.

– Cho anh ôm em một lát thôi! Anh muốn che chở em mãi mãi!

Khả Vy thả lỏng người, khẽ khàng hơi thở, cô nhắm mắt để không còn bị chi phối bởi ràng buộc bên ngoài, chỉ còn bản năng mách bảo rằng hãy cứ ngoan ngoãn theo đuổi tình yêu.

– Ngày hôm qua em đã đi đâu vậy? – Lạc Thiên cất tiếng hỏi dẫu không hề tin một tí tẹo nào từ tay tống tiền .

– Em…gặp anh Minh, em không vui nên tìm anh ấy để san sẻ. Anh còn bận chuyện công ty, em không muốn vì mình làm anh mất tập trung. Khi về thì anh Trung chở em. – Khả Vy xoay hẳn người đối diện với đôi mắt anh, cô sẵn sàng chân thực mọi thứ trừ chuyện có con.

Lạc Thiên vuốt lên mái tóc cô, tận hưởng hương thơm tinh dầu. Anh mãn nguyện với những gì mình nghe được. Giờ thì chẳng còn điều gì làm anh không vui được cả. Lòng tin lấp đầy hơn bao giờ hết.

– Anh yêu em!

Dương Mẫn sợ sệt ngước nhìn ông Trương như cầu xin hãy hủy kế hoạch. Vậy mà ông nhất nhất bắt cô phải nghe.

– Cháu à, làm dâu nhà họ Cao là có tất cả, cha cháu sẽ không phải trật vật lo miếng cơm manh áo nuôi cháu chỉ biết học hành. Hơn nữa, gần đây chuyện tình cảm của Lạc Trung với người không đứng đắn khiến phu nhân ta đau đầu, cháu tuy nghèo khó nhưng chịu thương, có học thức, đầu óc, lại cách mấy đời họ hàng…- Miệng khuyên nhăn nhưng ông Trương đã lập sẵn tiến trình buộc con rối Dương Mẫn phải tuân theo rồi để mặc cô tự biên tự diễn, tránh rủi ro bị phát hiện.

Và chẳng còn cách nào khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặp mặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.

– Anh/Cậu chủ đi đâu vậy?

– Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ về sớm! – Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa – Anh đi nhé!

Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng, hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi, cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và người trong cuộc.

Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói số phòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh không muốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.

– Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé!

Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặt trước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ác Báo Ghê Hồn
Đại Bàng Và Con Chim Sẻ
Thằng Quỷ Nhỏ
Trung gian
Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên