Ăn xong, mình với gái gọi cafe ra uống, gái gọi sinh tố, còn mình cốc nâu đá, điếu vina quen thuộc.Bỗng dưng gái cất tiếng
– Anh ngày xưa chắc yêu nhiều rồi nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ quá, mình phải suy nghĩ 1 lát
– Anh không đem tình cảm lên bàn cân để cân đo đong đếm trầm ngâm mình nhìn gái. Thật sự câu hỏi này làm mình không thấy thoải mái cho lắm, nhưng đã hỏi thì phải có câu trả lời.Mình không muốn mập mờ với gái.
Cả 2 lại im lặng, mình chủ động lên tiếng trước.
– Em có vẻ không vui?
– Không, em nghĩ linh tinh thôi
– Nghĩ gì, nói anh nghe được không?
– Em thấy anh hơi khó hiểu
– Em có muốn hiểu anh không?
– Dạ cũng có 1 chút. hihi. gái cười, chắc bị mình hỏi nên ngượng rồi, con gái nhà ai mà nhìn yêu thế không biết.
– Khi nào là nhiều thì nói với anh.
– Sao lại phải là nhiều hả anh?
– Hiểu 1 chút thì không nên hiểu, anh thích cái j cũng phải nhiều và đầy..
Nhìn thẳng vào mắt gái mình nói
– Anh mong sẽ hiểu được em thật nhiều, hãy cho anh thời gian và cơ hội nhé.
– Dạ, tiếng gái khẽ vang lên. Du dương bên tai mình, chết rồi thỏ ơi Tám thêm 1 chút rồi mình với gái cũng ra về, suốt dọc đường mình với gái vui lắm, cứ cười suốt thôi. Gái có hỏi mình
– Anh ghét điều gì nhất?
– Giả dối và hi vọng
– Sao lại là hi vọng?
– Hi vọng mà không được thất vọng gấp nhiều lần, anh ghét cảm giác đó
– Vậy điều gì làm anh vui nhất?
– Em muốn nghe không?
– Dạ có
– Đi bên em bây giờ là điều anh cảm thấy vui nhất
Gái cười khúc khích, mình có thể cảm nhận rõ niềm vui trên mặt gái, cũng lâu rồi mình mới đem lại cho người khác niềm vui, ít ra mình vẫn còn có ích. Mong rằng, mình không mang lại nỗi buồn cho gái như đã từng làm với em Xe chầm chậm về cơ quan…Lại 1 buổi chiều dài ngập đầu với công việc chờ đợi mình, nghĩ mà nản. Đang là thần tiên đánh tụt xuống trâu ngựa, có chán không chứ
Chap 14:
Về cơ quan, mình cất xe rồi cùng gái đi lên, một vài ánh mắt tò mò dõi theo, thôi kệ, giấy sao bọc được lửa, tự nhủ trong đầu như vậy, sớm hay muộn thì người ta cũng sẽ đồn ầm lên về mối quan hệ của mình với gái.Cây ngay không sợ chết đứng, nghĩ thế chứ mình cũng thấy lo lắng, vì các mối quan hệ trong cơ quan đã vốn phức tạp và rất phiền phức, không cẩn thận là lại ôm hận, làm khổ gái:
– Người ta nhìn kìa anh.Gái nói, mặt có vẻ hơi bồn chồn.
– Anh không quan tâm, ánh mắt mình xoáy thẳng vào gái, muốn tạo cho gái niềm tin ở mình
– Em không muốn người ta hiểu lầm, gái nói, nét mặt chùng xuống.
Thật sự, nghe câu này mình thấy tự ái đàn ông trong lòng nổi lên, mình quan tâm, lo lắng đến gái, đó là tình cảm thực lòng, mặc dù nó chưa thể định hình rõ ràng là gì, nhưng mình rất coi trọng nó. Không lẽ chỉ vì 1 vài ánh mắt tò mò, 1 vài câu nói đồn thổi vu vơ mà xem nhẹ tình cảm của mình vậy sao…cũng cảm thấy hơi cay cay mũi.
– Em không muốn thì lần sau không cần phải đi với anh nữa.mình nói chầm chậm, ánh mắt nhìn gái pha chút trách móc và buồn.
Mình bỏ lên trước, mặc kệ gái với khuôn mặt ngơ ngác con nai vàng, chắc còn chưa hiểu vì sao mình làm như vậy, miệng vẫn ú ớ gọi theo sau “ anh, anh…..”.Tính mình như vậy, tình cảm là phải sự giữ gìn, trân trọng của 2 bên thì nó mới đáng quí, mình sẵn sàng vứt sọt rác nó ngay nếu như mình cảm nhận được sự không tôn trọng của đối phương.Về phòng, thôi cắm cúi vào công việc vậy, bỏ qua ý nghĩ về gái, lại thấy mặt sếp lù lù, có vẻ hơi căng thẳng làm mình cứ hãi hãi sao ấy, nhiều lúc chả dám ngẩng lên nhìn sếp, hay tại mình đa nghi quá nhỉ Tiếng tin nhắn vang lên, giật mình, cầm lên ngó xem. Tin nhắn của gái
– Em xin lỗi, ý em không phải như vậy đâu..
– Thế ý em là thế nào?
– Anh với em mới quen nhau, anh hiểu cho em, em là con gái, lại làm cùng cơ quan với anh nếu mai này em với anh không được như mong muốn, lúc ấy em sợ lắm
– A nói rồi, nếu sợ thì đừng làm, ngại thì đừng đi, anh không ép buộc em
– Em hiểu rồi, thôi bỏ qua cho em nhé kèm theo icon “:(”
Gái cứ như vậy sao mình ghét cho được, cái tật dại gái lại làm khổ mình rồi
– thôi bỏ qua đi, mong em trân trọng và giữ những gì em đang có.
– Dạ, hihi. không được ghét em đấy nhé.. chưa gì đã phởn ngay được, tâm hồn gái cứ như mấy đứa cháu của mình ấy
– Chưa gì đã cười được, lúc nào cho a ngắm lại điệu cười dê ấy nhé
– Ai dê vậy? chả biết ai dê mà cứ nhìn em mãi.
– Không nhìn em thì a đâu phải đàn ông
– A chỉ giỏi nịnh.
– Với những người a thích thôi
– Hihi…Gái khuyến mại cho mình 1 nụ cười, tốn kém ngân khố hơi nhiều vì nụ cười của gái rồi đó.
– Sao anh lại quan tâm tới em? Hỏi gì mà hỏi khó thế không biết, hơn sếp hỏi mình, nhưng trả lời không ổn thỏa thì cũng không được với gái
– Tối về a gạch đầu dòng những điều đó rồi mai nộp lại cho em đọc nhé.
– Anh phải nghĩ mới trả lời được à?
– Không, vì nhiều quá, anh nói không hết được
– hihi.Có vẻ mãn nguyện với câu trả lời của mình, gái chỉ cười thôi.
Tám với gái thêm 1 chút nữa, mình chào tạm biệt rồi bắt tay vào công việc, các bạn trông nói chuyên ngắn thế thôi, chứ nó cũng ngốn của mình mất 1 tiếng đấy cố gắng làm bù vây, đôi lúc ánh mắt, nụ cười của gái lại thoáng qua trong đầu, vui vui, đúng là kẻ say tình như người mộng du, lại còn thỉnh thoảng cười cười nữa chứ… Tan tầm, mình có nhắn cho gái
– Em ơi…
– Dạ, em đây, sao vậy anh?
– Không có gì, anh chỉ muốn được gọi em thôi
– Hihi:P gái nhắn lại mình
– Em về cẩn thận, quàng khăn, mặc ấm vào nhé
– Dạ vâng, a cũng vậy à
Xách xe về, thấy lòng phơi phới, như trai đôi mươi ấy các bạn, tự nhủ không biết tối nay có setup 1 cuộc hẹn với gái không, mình biết gái có cảm tình với mình, nhưng nông sâu đến đâu thì mình chẳng thể biết được …băn khoăn, lo lắng cho đến khi về nhà…
Chap 15:
Về nhà, làm tí thể dục thể thao cho đẹp dáng. Bình thường mọi lần về nhà rồi mình đều nhắn tin hỏi thăm gái, nhưng hôm nay quyết định bơ, xem gái có nhớ về mình không, Gia Cát Dự đã đúng, tiếng chuông tin nhắn, cầm điện thoại ngó
– Đã có cặp lô tô ăn chắc 99%, nhắn tin soạn 1900…
Bực không tả nổi, đúng là càng hi vọng càng thất vọng, ngồi thẫn thờ 1 lát, lại có tiếng tin nhắn
– Anh đi về có lạnh không.Gái đây rồi, làm anh đợi mãi
– Có người nghĩ đến, a cũng thấy bớt lạnh
– Ai nghĩ đến anh vậy?
– Không lẽ anh đang nói chuyện với ma
– Hứ, không thèm.A đang làm gì vậy?
– Tập thể dục cho khỏe dáng, đẹp da
– hì, anh chăm tập vậy.Cũng điệu lắm.
– Anh chỉ muốn đi với người ta cho đẹp đôi thôi
– Người ta là ai? Gái có vẻ tò mò, như trẻ con ấy, cái gì cũng phải hỏi, mà hỏi thì phải có câu trả lời cho gái.
– Người mà anh quan tâm mỗi ngày
– Anh cứ mập mờ, anh thiếu gì người bên cạnh, em làm sao biết được.
– Em đoán xem…
– Em không biết
– Con ma đang nói chuyện với a đây nè
– Hihi, hâm lắm:P.Thế này thì sắp chết rồi thỏ ơi, chạy đâu được con nai vàng ngơ ngác, mình nghĩ gái cũng có kha khá cảm tình với mình, chứ nếu không thì gái sẽ lơ đi, hoặc lảng sang câu chuyện khác chứ không có cười như vậy. trực giác của mình ít khi sai, mong là nó cũng đúng như trong trường hợp này
– Hôm nay em đi ăn với bạn. Bạn bè gì suốt ngày, không biết có la cà với chàng nào không..
– uh, thế em đi ăn đi, sao tự dưng có nhã hững nhắn tin cho anh vậy?
– Anh không thích à?
– Ngược lại, anh rất vui
– hì, thôi a tập đi, em đi ăn đây
Cũng thấy vui vui trong lòng, lại hăng say luyện tập.Tập xong lên nhà tắm giặt, vệ sinh cánh cổ thơm phức ra ngó điện thoại thấy có cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Thằng bạn gọi không được nhắn tin bảo ra XXX đi nhậu. Đúng nghiệp của mình rồi, Tin nhắn thứ 2 của gái
– Em đang ăn rồi, anh tập xong chưa? Dạo này cũng biết quan tâm người anh trai nơi quê nhà này rồi
Kệ gái đã, mặc quần áo phỉ ra quán nhậu với bọn bạn thấy có mấy đứa con gái đang ngồi cùng, con gái nhà ai mà nhìn ngon đáo để mấy ông bạn cũng giỏi thật.Làm 3 chén rượu thưởng, rượu ngon, gái đẹp cuộc đời màu hồng Cầm điện thoại mình nhắn lại gái.
– A đang nhậu
– A uống vừa thôi.Đừng say nhé.Tự dưng hôm nay lại tình cảm thế
– Say thì sao?
– Em sợ anh mệt thôi
– Gặp em anh mới mệt
– Sao lại mệt? em làm gì anh đâu.
– Nhìn em nhiều làm anh mệt
– Vậy anh đừng nhìn nữa
– Không, mệt nhưng vui, a muốn thấy em mỗi ngày
– Hihi, thôi a nhậu đi, vừa thôi nhé, biết chưa?
– Anh biết rồi.quẳng điện thoại sang 1 bên, vừa lo vừa hãi, nghĩ đến viễn cảnh nay mai đi đâu làm gì cũng phải xin phép gái, cũng thấy lo lo
Uống đến hơn 10h, mình về, cũng tê tê rồi, hôm nay uống nhiều quá, dạo này sức khỏe có vẻ đi xuống, chả bù cho mấy con trâu rừng kia, vẫn hò hét đòi đi tăng 2, bảo mãi mới chịu giải tán Trời lạnh, về thấy từng đôi từng cặp ôm nhau, cũng hơi chạnh lòng, cái cảnh cô đơn này nó cón theo mình đến bao giờ Lên phòng, cầm điện thoại gọi cho gái
– Anh về nhà rồi, em ngủ chưa?
– Dạ, em mới nằm giường thôi
– Vậy à anh lạnh quá, có chỗ nào ấm ấm cho anh không?
– Ngoài hiên còn 1 chỗ, anh mang chăn chiếu ra đây
– Anh không thích chỗ đó, 1 chỗ khác cơ
– Chỗ nào vậy anh?
– Suy nghĩ của em
– Hihi gái khúc khích cười, chắc là sướng rồi. Tám thêm tí nữa, mình chúc gái ngủ ngon, leo lên giướng đắp chăn..Nghĩ về gái, bóng dáng nhỏ xinh, khuôn mặt và nụ cười rãng rỡ, mình thiếp đi lúc nào không hay…
Chap 16:
Vẫn 7h sáng dậy, uể oải vì trận rượu ngày hôm qua, đánh răng rửa mặt, tút lại vẻ đẹp trai và ngắm nhìn khuôn mặt nguy hiểm trong gương.Mình quyết định hôm nay đi ăn phở, nhớ vị phở và ông bà chủ già rồi, Trời hôm nay hơi hửng nắng, gió nhè nhẹ, mặc áo len kiểu gile, sơ mi bên trong, nhìn cũng hơi bị oách đấy Bát phở, điếu thuốc, ly trà nóng. Mát ruột mát gan các bạn à
Đến cơ quan, cất xe, nhìn mãi không thấy xe gái đâu, cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy
cầm điện thoại nhắn cho gái
– Em đến chưa?
Chả thấy nhắn lại, mò lên phòng, thấy mấy bà chị đang tám.
– A, hotboy đến rồi, hôm nay nhìn đẹp trai đấy
– Cái này mà cũng phải bàn hả chị
– Đẹp của chú chỉ để ngắm thôi, chị thấy chú chả làm ăn được gì
– Quá kém, đồng thanh 1 lúc mấy cái loa, mình sao mà đấu lại được mấy cái loa phát thanh phường này
– Lúc nãy đi đường em thấy mấy cô xinh xinh, về phòng mới thấy xấu hổ
– Ý chú là chê các chị xấu chứ gì
– Không, nhìn các chị xinh tươi thế này, em thấy xấu hổ khi khen mấy đưá kia
– Á thằng này nịnh được, các bà cười phớ lớ, tít hết cả mắt lại, hôm nào đi làm mình cũng phải nịnh mấy bà này, không lấy lòng các bà, dìm hàng mình xuống đất sét mất Có lần có bà chị bị cả phòng chê cái áo xấu, quay sang hỏi mình
– Em nhận xét công bằng xem có xấu như mọi người không, mình thấy mặt bà cũng có vẻ hơi cay cú, cái áo mới mua, hí hửng bị người chê thậm tệ ai chả cú, phụ nữ từ nhỏ cho đến 45 ai chả thích khen mình đẹp, mình gợi cảm. Lúc ấy mình cũng bí lắm, tự dưng bị bắt nhận xét đột ngột, giả vờ nhìn ngắm lấy thời gian hoãn binh, lúc sau rồi nói
– Em thấy kiểu dáng nó cũng khá lạ mắt, chỉ có màu sắc là không hài hòa và đẹp lắm thôi. Em nghĩ chỉ cần màu nó tươi hơn 1 chút là đẹp, phom người chị cũng ổn nên em vẫn thấy tương đối thích hợp mình làm ngay 1 tràng
– Đấy, thấy chưa, mọi người nghe em nói chưa. Mọi người cứ dìm hàng chị thôi em à.Bà nhìn mình cười toe toét, chắc vui vì có mình cứu cánh. Thở phào, vừa thoat được 1 trọng trách
Lại nói về em, ngồi 1 lúc thì thấy điện thoại rung, là tin nhắn của em
– Hi, giờ em mới đến, có chút việc anh à.
– Uh, đi đường lạnh không em?
– Không anh ạ, a thì sao?
– A đang nóng trong người đây
– Sao vậy anh?
– Không được gặp em
– Uống doctor thanh đi anh, em trêu mình..
– Khỏi, lát cho a gặp a là được. thuốc tiên đấy chứ phải đi đâu cho tốn kém
– Hihi, e nói này
– E nói đi
– E sợ 1 ngày a sẽ là thói quen của em
– Như vậy thì càng tốt chứ sao lại sợ?
– Thói quen mà 1 ngày nào đó không có nữa sẽ khó chịu lắm, em sợ cảm giác ấy mình hiểu, cũng như bao người con gái, gái cũng có phần yếu đuối và sợ cảm giác tình cảm mất đi
– Vậy anh không thích làm thói quen của em đâu, a thích thứ khác
– Thứ gì hả anh?
– Là nụ cười, hơi thở của em
– Anh muốn thế thật à?
– Sự thật luôn khó nghe mà em
– Hihi, anh cứ trêu em
– Bớt nghĩ linh tinh đi nhé, chỉ cần đi với a, em vui là được.
– Em biết rồi ạ.
Chào tạm biệt gái, mình bắt tay vào công việc, cũng may mấy hôm trước chăm
chỉ nên giờ cũng nhàn, vừa làm vừa chơi cũng gần xong. Ngó lên đồng hồ thấy cũng trưa rồi, ra ngoài châm điếu thuốc nhấc điện thoại ra gọi cho gái, cũng có đôi lần nhớ đến gái, thèm được nhìn thấy gái quá, nhớ ánh mắt và nụ cười của gái, ngọt ngào làm sao
– Alo, chào Hotgirl
– Hihi, gì thế anh
– Rảnh không em?
– Em có, sao vậy anh?
– Đi ăn bún chả với anh nhé, thấy nhớ quá.
– Vâng, vậy a xuống đợi em lát
Xuống xách xe ra, đợi 1 lúc thì thấy gái xuống, ui dời, hôm nay váy trắng, áo khoác màu đen đúng 2 màu mình yêu thích, mái tóc vấn cao, nụ cười thường trực trên môi, gái đang ngơ ngác đảo mắt tìm mình. Mình thì thấy gái từ lúc xuống rồi nhưng cứ kệ, trêu gái đã, gái móc điện thoại ra, chắc định gọi cho mình, phi xe đến trước mặt gái, gái ngước lên đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác
– Xe ôm không em?
– Có đắt không anh?
– anh không tính phí
– Làm gì có chuyện cho không biếu không thếanh
– Chở người đẹp đi đã là trả phí rồi
– Hihi. gái khẽ cười, 2 má ửng hồng
– Ngồi ngoan nhé, mình kéo tay gái đặt nhẹ vào eo, không lại ngửa như hôm trước mất
Đi đường, mình nói với gái
– Không phải a nhớ bún chả đâu
– Vậy sao a bảo là nhớ?
– Chỉ là cái cớ để a đi với em thôi
– Anh toàn lừa em thôi, gái vờ mặt ngầu nói với mình
– Anh không lừa em
– Thế chả lừa là gì?
– Là quan tâm đến em
– Hì, anh khéo quá
– Chỉ với em thôiNgó ra phía sau, thấy gái đỏ hết mặt
Xe chậm chậm lăn bánh, tiệm bún đã ở trước mặt, lại 1 buổi đi chơi nho nhỏ với gái, dù ngắn nhưng mình thấy vui biết bao, trong long bao niềm hân hoan… Có lẽ nào thời điểm ấy sắp đến rồi, câu hỏi trong đầu mình vang lên.
Chap 17:
Xuống xe, mình và gái cùng vào quán, gọi 2 suất bún chả và nem, đang lau đũa và bàn thì có chuông điện thoại.Em đang gọi, thở dài, sao em cứ phải như vậy, vì 1 thằng như mình đâu xứng
– Anh nghe
– Hi, anh đang làm gì vậy?Giọng em có vẻ vui tươi
– Đi ăn
– A đi một mình à?
– Không anh đi với bạn
– Trai hay gái vậy anh? mình cũng thấy khó chịu rồi, chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mong muốn này, còn có gái bên cạnh, nét mặt gái hiện rõ sự tò mò, cứ chăm chú nhìn mình
– Bạn gái, em gọi có việc gì không?
– Không, em chỉ hỏi thăm thôi
– Vậy không cần phải hỏi nhiều như vậy
– Sao anh cứ làm như vậy với em.Giọng Em qua điện thoại dường như sắp khóc
Thở dài, châm 1 điếu thuốc cho tỉnh táo hơn, sao em cứ phải làm khổ bản thân như vậy, mình là người có lỗi mà
– Em đừng như vậy, còn nhiều người xứng đáng hơn, anh với em chỉ là kỉ niệm thôi. Nói câu này mình cũng thấy nghẹn đắng trong cổ họng, mình với em cũng đã từng có rất nhiều kỉ niệm, nhưng bây giờ, bên cạnh mình còn có gái, mình trân trọng gái, không muốn gái phải suy nghĩ về quá khứ của mình..Có lẽ các bạn có người thắc mắc sao không nghe điện thoại, nhưng trốn tránh không bao giờ là cách tốt, mình thích đối mặt với vấn đề hơn.
– Em chẳng cần ai xứng đáng.Giọng Em lạc đi, chứa đựng bao uất ức.
– Em cứ như vậy, mình làm bạn với nhau cũng là không nên
– Thế anh muốn anh là gì với em
– Chả là gì cả, em coi anh là 1 thằng tồi cũng được..
– Em không làm như vậy được, em đã thử rất nhiều lần rồi.Em khóc thật, người con gái tự trọng và kiêu hãnh như em mà cũng có lúc ủy mị vì tình cảm như vậy sao
– Anh xin lỗi, đừng buồn về anh nữa, không đáng đâu.
Nói rồi mình cúp máy, lại châm 1 điếu thuốc nữa, đầu óc quay cuồng, mình chẳng muốn nghĩ, muốn nói gì. Dường như hiểu được mình, gái cũng im lặng theo. Thấy gái cứ ngồi nhìn mình, đĩa bún chả bê ra từ bao giờ chắc cũng nguội hết rồi, mình dập thuốc, nói với gái
– Ăn đi em, nguội hết rồi
– Vâng, bạn gái cũ của anh hả. Nụ cười gượng gạo trên môi gái, ánh mắt buồn buồn nhìn mình
– Uh, đã qua rồi. xin lỗi để em phải nghe những điều như vậy.
– Em không sao, nhưng đối xử như vậy có hơi phũ phàng không anh? Mình biết gái sẽ hỏi những điều như vậy, trong mắt gái mình luôn là người chu đáo, tình cảm, nhẹ nhàng trong từng công việc, câu chuyện với Em vừa rồi chắc làm gái xao động, nhưng vậy cũng tốt, cho gái hiểu thêm về mình
– Cái gì đã qua thì không nên níu kéo, anh không muốn cho người ta hi vọng về thứ không thể
– Có khi nào anh làm vậy với em không nhìn khuôn mặt của gái lúc này trông vừa buồn vừa tội, mình suýt phì cười, gái ngây thơ quá.
– Anh trân trọng em, và cả những ngày bên em. Anh không hứa, nhưng bên em anh thấy vui và bình yên, a sẽ giữ gìn những điều đó..
– Hết những ngày bên em thì sao?
– Ngày ấy còn xa lắm.
– Chỉ là xa thôi, vẫn là sẽ có.Gái lại buồn
– Khi nào răng anh rụng, chân anh mỏi thì có ngày đó
– Hihi, gái cười, có lẽ thích thú vì câu trả lời của mình, tự hỏi với người như mình, có lẽ là may mắn khi quen và gặp gái. Mình thấy không khí cũng dễ thở hơn rồi, chứ cứ nặng nề chắc đầu óc vỡ tung ra mất
– Em hỏi 1 điều nhé?
– Em nói đi…gái làm mình thấy lo lo rồi
– Yêu với anh là như thế nào? Cái câu hỏi chết tiệt này, mình chưa suy nghĩ đến nó, gái hỏi đột ngột quá. Phải tìm kế hoãn binh thôi. Sao gái cứ thích hỏi thế nhỉ, bụng thì đói chưa ăn uống được gì sao mà có tâm trạng trả lời, có thực mới vực được đạo
– Em muốn biết? giả vờ hỏi, mình trầm ngâm nhìn gái.
– Vâng
– A không có định nghĩa, với anh là cảm giác bình yên, 1 khoảng lặng khi đi bên nhau, cảm giác muốn quan tâm, chăm sóc cho người ta, muốn được nhìn thấy mỗi ngày.Nhưng hơn hết là a thấy vui khi đi bên nhau
– Em có lẽ là người cho a đầy đủ những cảm giác đó đấy 1 ánh nhìn ấm áp từ mình dành cho gái
– Thật… thật hả anh? gái lúng túng, lắp bắp nói.ui dời, sao thấy đi giao tiếp công việc mồm miệng như tép nhảy mà, giờ nhìn như như thiên nga gãy cánh
– Chưa bao giờ thật như lúc này khuyến mại thêm cho gái nụ cười, mình muốn giai tỏa sự căng thẳng cho gái
– hihi, a cứ đùa. ghét ghê!!
– Ăn nốt suất bún rồi ghét tiếp nhé, a đói lắm rồi.Mình cũng hoa mắt, run tay rồi, nãy giờ não với miệng hoạt động hết công suất, lại chả có thứ gì bỏ vào bụng chịu sao nổi.Đánh chén no say, làm điếu thuốc, ly trà nóng.Cuộc đời màu hồng ngày tính tiền, xách xe ra về
– Lên thôi người đẹp.
– Hihi, Giờ đi đâu hả anh?
– Nơi nào có anh và em đều là nhà
– Hihi..gái cười
Kéo ga, xe chầm chậm đi, lại 1 ngày hẹn hò với gái, cảm giác bình yên lâu lắm rồi mình mới có, dù là nhỏ nhưng mình sẽ trân trọng những điều này, mong rằng gái sẽ là 1 điều gì đó quan trọng trong cuộc sống vốn nhiều sóng gió của mình…
Lan man…Hồi ức:
1 ngày trời gió se se lạnh, đi cùng với em trên con đường quen thuộc, không biết đã bao lần mình đã đi cùng em qua nơi đây, vẫn con đường cũ, nhưng lòng mình đã đổi thay nhiều, bên em nhưng mình lại thấy có khoảng cách càng ngày càng lớn, con đường chung đôi giữa mình và em sẽ là đến bao giờ Em vẫn tíu tít, vòng tay ôm chặt mình, chẳng cảm nhận được những xa cách và sự thay đổi của mình
– Anh này, mình sẽ yêu nhau suốt đời nhé
Mình trầm ngâm, không muốn nói ra, nói làm gì nếu mình không thể thực hiện được điều đó.
– Anh không nghe em nói à.Em giận dỗi, khẽ cong môi, nhìn đáng yêu quá
– Xin lỗi, anh tập trung đi đường
– Anh chả bao giờ để ý đến em vậy, mái tóc ngắn khẽ ngúng nguẩy, chắc em giận thật rồi, vòng tay khẽ buông lơi
Dừng xe, mình và em nép vào 1 góc, em ôm chặt lấy mình, mình thấy trong mắt em 1 nỗi sợ hãi mơ hồ.Đã lâu rồi mình mới bên em, công việc và hơn hết là những khoang cách với em làm mình không còn thèm cảm giác bên em mỗi ngày, đôi lúc còn là sự mệt mỏi Mình không muốn làm em buồn và lừa dối em nữa
– Anh muốn nói chuyện
– Anh đừng nói gì cả, em muốn anh im lặng như thế này thôi
– Không thể trốn tránh mãi được, nghe anh nói
Em ngước mắt nhìn mình, khuôn mặt bầu bĩnh, xinh xắn 2 má ửng hồng, em lúc nào cũng vậy, xinh đẹp, cá tính và kiêu hãnh
– Mình thôi em nhé, anh xin lỗi…
Khuôn mặt em thoảng thốt sự ngạc nhiên, dường như em không tin vào những gì mình nói… người khẽ run, có lẽ em phải kiềm chế bản thân lắm mới không khóc òa ra
– Tại sao? anh có người khác?
– Không, nhưng a thấy chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu.
– Anh hay là em?
– Anh, a không muốn lừa dối em nữa.Cảm giác yêu thương bên em không còn, Anh xin lỗi, nhưng anh không thể.Nói những điều này mình cũng thấy buồn lắm, nhưng còn hơn là tiếp tục diễn 1 vở kịch mà mình không thể trọn vai
– Em không nghĩ anh đối xử với em như vậy…Em quay ngoặt người bước đi, chạy thẳng vào góc phố, nhà em ở đó, quan sát thấy em vào nhà, mình mới yên tâm quay xe đi.
Mình làm vậy đúng hay sai, có quá phũ phàng không? nhưng ít ra mình cũng đã đối diện với sự thật, dám nói lên những điều mình nghĩ, còn hơn là cố gắng để lừa dối em, 1 ngày, 1 tháng, 1 năm còn có thể nhưng 1 đời thì sao, mình muốn dành cho mình và em 1 lối đi riêng…
Mình đến với em rất nhẹ nhàng, ban đầu là những buổi đi dạo phố cùng nhau, ăn uống, nói chuyện cũng như cặp đôi đang hẹn hò và rồi trở thành 1 đôi lúc nào không hay.Đến với em, mình dành cho em sự quan tâm và chăm sóc như bao đôi tình nhân khác.Mình cố gắng làm em cười mỗi khi đi với nhau, dặn dò em vào những ngày trời trở lạnh.Mình đến với em vì sự cô đơn trong tâm hồn, vì vậy mình không tìm kiếm ở em 1 tiêu chí nào cả.Em cũng vậy, rất nồng nhiệt đáp lại. Nhưng, vâng lại 1 chữ nhưng giống như các bạn hay nói
Em vô tâm và hơi ích kỉ, có lẽ bản tính tiểu thư, quen được chiều chuộng vô điều kiện từ nhỏ của em, mình hiểu, em là 1 cô tiểu thư xinh đẹp, bao người mong được sánh bước cùng em vậy nên em kiêu kì, đôi lúc chẳng để ý đến cảm giác của mình.Em đi chơi với bạn, bỏ quên cuộc hẹn với mình, mình hứa với bọn bạn hôm nay dẫn em đi cùng, vậy mà em lại bỏ quên mình chỉ vì 1 lời mời đi shopping cùng bạn em Về cửa nhà em, cũng đã khá muộn rồi, mình gọi em xuống
– Hôm nay, a đã đợi em rất lâu, bạn anh ai cũng đi có đôi có cặp, chỉ có mình anh, sao em lại làm vậy? em có biết em quá đáng lắm không?
– Em xin lỗi, em ham vui quá, chả hiểu sao lúc ấy em lại quên mất
– Anh gọi điện em còn không bắt máy? em coi anh là gì? nếu em không muốn đi thì thôi, nói từ đầu, anh không ép.
– Lúc sau em có gọi điện cho anh mà
– Lúc ấy anh say rồi, em còn gọi làm gì? Để báo cáo em vừa đi chơi vui về à?
– Em quên thôi mà, sao a cứ nói em nhiều vậy?
– A mong em hiểu và trân trọng những gì em đang có
– A lúc nào cũng nói vậy, đày người muốn nói chuyện với em còn chả được, chỉ có anh là lúc nào cũng trách móc em thôi.
– Em đi tìm những thằng xu nịnh ấy đi, kiểu đấy không hợp với anh
Mình im lặng, chẳng muôn nói gì thêm nữa…Em dường như biết lỗi, giọng lí nhí
– Em xin lỗi, đừng giận em nữa
– Anh không cần lời xin lỗi của em, anh cũng không giận em
– Em phải làm gì để anh bớt giận?
– Anh không giận, anh thất vọng về em
Mình lên xe, rồ ga bỏ lại sau lưng tiếng gọi của em ” anh… anh “.
Đã rất nhiều lần, mình đã nói về cái sự vô tâm, mải chơi của em. Có lẽ điều cuốn hút của em duy nhất với mình là ngoại hình, sự hồn nhiên vui tươi trong tâm hồn.Em không biết cảm thông với mình những rắc rối trông cuộc sống và công việc, để chia sẻ với em được dường như là 1 cực hình.Điều duy nhất mình biết và chắc chắn là tình yêu em dành cho mình và duy nhất, em có thể tiu tít với bạn bè cả ngày về mình, có thể kể lể hết ngày này tháng khác đôi lúc là đến phát nhàm về mình.
Những điều đó cũng chẳng thể níu chân mình được, mình muốn 1 nơi bình yên, 1 người có thể chia sẻ những điều vụn vặt của cuộc sống.đúng hơn em dành cho mình những điều em có, chứ không phải những điều mình cần.Ngày xa em dường như là 1 kết cục tất yếu
Chap 18:
Trên đường về cơ quan, gái cứ tiu tít kể chuyện cho mình, từ chuyện ngày xưa gái thế nào, đi học ra sao ôn nghèo kể khổ, mình trong đầu nghĩ về em, cũng không chú ý đến câu chuyện của gái lắm, cứ ậm ờ cho gái tự sướng thôi
– Không biết em được đi với anh thế này đến bao giờ? giọng gái hơi chùng xuống, chắc vẫn suy nghĩ linh tình về chuyện vừa rồi ở quán ăn.
– Sẽ lâu như em muốn
– Anh nói thật đấy nhé, lúc ấy em gọi mà không được bắt đền đấy
– Anh chỉ có tình cảm và sự quan tâm, em có lấy thì lấy
– Em cũng chỉ cần điều đó của anh thôi
– Vậy anh biếu không cho em luôn
– Hihi.gái cười nhẹ như gió
– Đi cùng anh em thấy vui lắm !! ngượng ngùng gái khẽ nói
– Anh cũng chỉ mong như vậy.Mình nắm nhẹ bàn tay gái.
Đi bên gái mình cảm nhận được sự bình yên, thoải mái, gái đem cho mình 1 cảm giác đặc biệt, đây cũng là lí do mà gái cuốn hút mình, hi vọng mình sẽ mang lại cho gái niềm vui trong cuộc sống, cuộc đời gái vốn rất bình yên, mỗi chặng đường đều có sự xắp xếp trước mình không muốn phá vỡ điều đó của gái, giống như đã làm với em
Về đến cơ quan, hôm nay may không bắt gặp mấy ánh mắt tò mò, sớm hay muộn thì mọi người cũng biết, nhưng không phải là bây giờ, khi mình và gái chưa có gì ràng buộc và rõ ràng, mọi lời đồn thổi chỉ làm phức tạp thêm vấn đề, mình muốn mình và gái dù có đến với nhau cũng phải tự nhiên, cơ bản là khó cho gái thôi còn mình là đàn ông sao mà chả được:go:
Chào tạm biệt gái, lên phòng làm việc, thấy mấy bà chị đang tám, gặp đúng hạn rồi
– Á à, hotboy vào đây ăn cam với các chị
– Cam này bé quá, ăn không đã chị ơi.Nói vậy chứ mình cũng ngồi xuống, đánh chén nó là nghiệp của mình mà
– Thế chú thích ăn loại nào?
– Loại nào to và tròn em đều thích
– Chị tưởng loại cam đó chú được ăn suốt mà? các bà khúc khích cười, gì chứ mấy bà này thì hiểu nhanh lắm
– Loại đó đắt lằm, em chỉ được ngắm thôi, chả đủ tiền mua ăn
– Chú chỉ được cái mác thôi, bên trong thì rỗng.Các bà phá lên cười, thôi vào bàn làm việc ngồi tí nữa lại dìm hàng mình mất sợ lắm.
Làm việc 1 lúc thấy có cô bé xinh tươi đứng lấp ló ở cười, mũi cao, tóc đen thả tự nhiên, mặt trắng dáng dấp dễ thương, mặc quần jean, cao gót đen, 3 vòng đầy đặn, cái tật dại gái của mình lại nổi lên Hóa ra bé đến làm việc với sếp mình, trẻ măng thế này làm việc với sếp sao được, sếp mới quay cho vài câu hỏi mặt mũi đã đỏ như gấc rồi, lúng ta lúng túng xin ra ngoài gọi điện thoại
Mình cũng ra ngoài châm điếu thuốc hút, cứ nghĩ về em làm mình thấy không thoai mái trong lòng, cảm giác nặng nề cứ đè nén.Ra ngoài hít thở tí cho nhẹ đầu vậy, ra ngoài thấy bé đang ngồi thu lu 1 góc rồi, chắc ngồi đợi tài liệu mang đến.Đi làm quên trước quên sau lớ ngớ nhu bé này thì mình ít thấy may sếp mình dễ tính không như người khác là bé được về rồi.Mình chủ động bắt chuyện
– Em là nhân viên mới hả? vờ hỏi thế thôi chứ mình thừa biết rồi.
– Dạ không, em ở đơn vị lên ạ
– Uh, cứ tưởng em là người mới làm anh mừng hụt
– Hì, anh chắc là mới vào cơ quan làm ạ?
– Cũng 1 thời gian rồi, sao hôm nay mới thấy em lên vậy?
– Dạ, em mới đi làm mà anh
– Sếp em cũng khéo tuyển nhân viên nhỉ
– Hì, sao anh biết?
– Em có ngoại hình, đi làm việc dễ chiếm được cảm tình
– Hihi, có gì đâu anh.Bé nói thế chứ thấy mình thấy 2 má hơi ửng hồng, được trai nịnh thì chả sướng
– Nói chuyện 1 lúc mà chưa biết tên em, em tên gì vậy?
– Dạ em tên XXX, Còn anh?
– Anh tên XXX, nhưng em cứ gọi là anh cho dễ gọi nhé.Nói rồi mình cười, bé cũng vui nên cười cùng mình
– Lần sau nếu a phụ trách có gì khó anh hướng dẫn em nhé, em mới đi làm cũng không biết gì nhiều, các bác các chú trong kia khó tính quá
– Sẵn lòng, nhưng anh không giúp không công đâu đấy
– Anh cứ đùa em, bé che miệng cười, nhìn cũng duyên phết đấy
– Đùa với em a đâu được gì, mình cười cười trêu bé
– Thôi chào e, có dịp gặp lại em nhé
– Dạ vâng ạ, em chào anh
Mình đóng cửa sổ lại trước khi vào phòng, không quên nói với bé
– Anh đóng cửa sổ không gió lắm, thôi anh vào đây
Vào phòng làm việc, cày đống hồ sơ, hôm nay lại thêm 1 tập nữa, đến nản phải làm từ đây đến 60 tuổi, bao giờ thoát được cái kiếp trâu ngựa này đây Cặm cụi làm, ngó đồng hồ cũng đã gần 4h chiều rồi.Cầm điện thoại nhắn cho gái
– Mệt quá em à
– Sao vậy anh? anh ốm à.Cũng quan tâm đến người anh trai nơi quê nhà này cơ đấy
– Không công việc nhiều quá, làm mãi chưa xong.
– Hihi, thôi cố lên anh
– Thiếu động lực làm việc không hiệu quả
– Thế a đi kiếm động lực đi
– Tối đi với anh nhé, em là động lực đó
– Em tưởng bữa trước bảo em là thuốc tiên?
– Là cả 2 và rất nhiều thứ khác nữa
– Kể ví dụ e nghe xem nào
– Tối đi với anh, a kể hết cho mà nghe
– Hihi, vâng ạ
Tạm biệt gái, làm việc tiếp, loáng cái đã đến giờ tan tầm, tắt máy.xuông nhà lấy xe về, chả thấy bóng dáng gái đâu cả, chả sao, tối nay cũng setup được cuộc hẹn với gái rồi, cơm không ăn thì gạo còn đó, đi đâu mà vội vàng phải không các bạn.Nhắn cho gái cái tin cuối
– Nhớ quàng khăn, mặc ấm về em nhé !
Xong xuôi, mình rồ ga về, thấy vui vui trong lòng, phấp phới như trai đôi mươi, dọc đường bao ý nghĩ về gái hiện ra, tối nay làm gì đi đâu, ăn mặc thế nào.Nói những gì với gái nhỉ, mình như 1 gã trai mới hẹn hò lần đầu ấy, chắc chỉ có gái mới đem lại cảm giác này cho mình…
Chap 19:
Về nhà lại công việc quen thuộc, tập thể dục thể thao cho khỏe dáng đẹp da, được mỗi cái body nên phải chăm chỉ rèn luyện còn lấy cái mà câu kéo nữa chứ ngày xưa lúc hết cấp 2, cao có hơn mét rưỡi tí, nhìn thấy mấy anh cao to đẹp trai thở dài suốt ngày, cứ nghĩ là cuộc đời mình sẽ hẻo lắm đây thấy u cũng lo lắng, tẩm bổ suốt ngày.U còn phát chán lên than
– Chăm mày ngày đêm mà chả thấy mày cao to được thêm tí nào, phí hoài cơm gạo của tao Con cũng muốn to cao thêm lắm chứ mẹ ơi, đi học bọn nó toàn bắt xếp ở hàng đầu, nhiều lúc rõ tủi thân
Cũng may lên cấp 3 cao vọt được, cũng tàng tàng gần mét 8, làm bà con chòm xóm cứ đồn ầm là mình ăn nhầm cám con cò nhưng mà lúc ấy vẫn gầy lắm, mãi về sau mới béo lên được, người ngợm mới ra dáng đàn ông lúc ấy mới dễ đi lừa các bạn nhỉ
Đang tập thì thằng bạn gọi, nội dung là rủ đi nhậu, hôm nay lại còn hứa hẹn giới thiệu cho mình nữa chứ, không được đâu sói à, anh đã có người trong mộng rồi khéo từ chối nó, hẹn bữa khác.Vừa cúp máy thì có tin nhắn từ gái đến, khéo chọn giờ quá
– Em về nhà rồi, trời lạnh quá anh ạ.
– Không có anh nên lạnh thế đó
– hihi, có anh che chắn cho em hết rồi mà
– Trừ bom đạn ra là anh không dám thôi
– Anh trông vậy mà cũng nhát gan quá, haha.Cười gì mà như đàn ông cười
– Không nhát, nhưng còn có việc a chưa làm được
– Không sao, a cứ để em làm thay hộ anh.Gái quyết trêu mình đến cùng
– Em không làm thay hộ anh được, a cũng không muốn ai làm hộ anh việc này
– Việc gì mà nghiêm trọng thế anh?
– Chăm sóc cho em
– Hihi, anh hâm lắm
Tám thêm 1 chút nữa, mình lại tập tiếp.Một hồi ngó đồng hồ cũng đã muộn muộn rồi, lên nhà nghỉ ngơi, đợi ráo mồ hôi rồi đi tắm thôi.Tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cổ cánh thơm phức, thêm tí nước hoa cho nó điệu đà Xuống nhà báo cáo thầy u đi chơi, Ta đến với nàng đây Trên đường đi, cứ nghĩ về gái, mới đó thôi mà đã thấy nhớ nụ cười tươi, ánh mắt vui vẻ, tình cảm dành cho mình.Tiện đường đi, mình mua 1 bó cẩm chướng, trông đơn giản thôi, nhưng khá đẹp, trang trí cũng bắt mắt, mình nghĩ là gái sẽ thích.Đến nơi, gọi điện cho gái xuống
– Anh đợi em 1 lát nhé
– Uh.đáp gỏn lọn, chắc gái lại điệu đà son phấn rồi
Lúc ngồi đợi, có mấy bé sinh viên cứ chỉ trỏ, chưa thấy giai đẹp bao giờ à mà chỉ với trỏ hay là các bé thấy mình giống thằng si tình lãng nhách thế nhỉ, có bé còn cười cười nhìn mình, gì chứ anh đây mặt dày lắm các em à, 1 lúc sau thì gái cũng bước xuống
Uầy, hôm nay nhìn gái đẹp quá, tóc buông hờ hững, váy trắng đen nổi bật làn da trắng, chiếc mũi thanh tú, và cặp chân nhìn cũng ra trò đấy nhưng điểm thu hút mình vẫn là nụ cười đẹp, hồn nhiên tinh nghịch như nắng mùa xuân, ánh mắt gái ấm áp nhìn mình
– Anh đợi em lâu chưa?
– Mới có 5 phút thôi
– Anh lại trêu em rồi
– Anh có món quà nhỏ cho em, hi vọng em thích nó.Nói rồi mình đưa cho gái bó hoa.Gái ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn, yêu thế chỉ muốn hôn 1 cái thôi
– Em cảm ơn, ngày gì mà anh lại tặng hoa em vậy?
– Không ngày gì, nhưng anh thấy thích và muốn tặng cho em, anh nghĩ hoa này sẽ hợp với em
– Anh đợi em lát.Gái lật đật đi lên nhà cất hoa, loáng cái đã thấy xuống rồi..
– Lên đi người đẹp, mình gạt 2 cái đỡ chân cho gái lên..
Dọc đường đi, mình hỏi gái
– Em biết vì sao anh tặng em hoa cẩm chướng không?
– Dạ không, sao vậy anh?
– Anh nghĩ em và loài hoa ấy có nhiều điểm chung
– Hihi, mà điểm gì vậy anh?
– Em có biết loài hoa ấy còn đươc gọi là gì không?
– Em không biết ạ.
– Loài hoa đến từ thiên đường
– Hihi, gái cười nụ cười nhẹ như gió, vòng tay ấm áp quàng nhẹ qua mình
– Em thích đi bên anh
– Anh cũng vậy.Bàn tay mĩnh khẽ nắm nhẹ tay gái
– Sao anh lại thích đi với em?
– Thích 1 người mà cũng cần lí do hả em?
Gái lại cười, có lẽ gái rất vui, cằm gái đã yên vị ở trên vai mình từ lúc nào rồi, đến quán ăn.Xuống xe mình đưa gái qua đường, vòng tay qua eo, dắt gái qua đường, chẳng thấy gái phản ứng, chắc kết anh giai này rồi
– Ưu tiên phụ nữ, mình đưa gái cuốn menu, hôm nay mình với gái đi ăn thịt chó, sở trường của mình và gái, gái rất giản dị, vẻ bề ngoài dường như không ăn nhập với tâm hồn bên trong, gái thích ngồi ngoài vỉa hè, những nơi bình dị, chẳng cần phải cao sang, cũng giống như mình nơi nào mang lại cho mình sự thoải đều là nơi dừng chân
Một lát sau thịt chó mắm tôm đã được bưng ra, gái nhận trọng trách pha nước chấm, chắc sở trường của gái rồi, để gái làm người vợ đảm đang 1 hôm xem thế nào, nhìn gái loay hoay với chanh, đường, ớt cũng thấy buồn cười.
– Để anh phụ cho em
– Thôi để em tự làm, cái gì cũng anh em thành quen mất.
– Quen càng tốt chứ sao, a đang mong như vậy.
– Anh không sợ em lười à?
– Không, nhìn em là anh biết
– Biết gì vậy?
– Em là 1 người đảm đang
– Hihi, anh làm thầy bói được đấy
– Bói cho riêng mình em nhé, khẽ cầm tay gái mình nói
– Cầm tay em là phải trả phí đấy
– A đang trả đấy thôi.
– Em có thấy gì đâu?
– Tình cảm của anh, không phải em đang lấy đó hả? nhìn thẳng vào mặt gái mình nói
Gái ngượng, rụt tay lại, 2 má ửng hồng, mình trông thấy vậy thì phì cười, trêu gái
– Nhìn em giờ dễ thương quá, đỏ hết má rồi kìa.
– Anh cứ trêu em gái giả vờ nũng nịu, giọng hơi hờn dỗi
– Thôi ăn đi em, đói là anh không có sức trêu đâu
Mình và gái cùng nhau đánh chén, kêu thêm chai vodka, làm tí rượu cho nó nóng trong người các bạn ạ, chủ yếu là mình uống, gái chỉ nhấp môi thôi, rượu ngon, gái đẹp bên cạnh, cuộc đời màu hồng quá: beauty: Mình thì cứ gắp cho gái ăn, gái cũng thoải mái, đánh chén thật lực, không còn cái vẻ ngại ngần ban đầu nữa.lúc sau mình rủ gái gặm chân chó, đây là món đặc sản của quán mà
– Anh thích gặm với nhấm hả?
– Để kéo dài thời gian thôi
– Để làm gì?
– Bên em lâu hơn, nhìn gái mình cười cười
– A khéo lắm, nhiều lúc em thấy lo l
– Em lo điều gì?
– A hiểu mà Chắc vẫn dư âm từ cuộc nói chuyện với em
Nhẹ nhàng nắm tay gái, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp
– Em là 1 người đặc biệt, a trân trọng và giữ gìn những điều ấy
– A còn ám em dài dài, không thoát được anh đâu, mình trêu gái, giai tỏa bớt sự căng thẳng cho gái
– Hihi, em biết rồi ạ, tại em cứ nghĩ linh tinh
– Chỉ cần em không nghĩ xấu về anh là được.
Chap 20:
Gái trầm ngâm, mình cũng không thể đoán được suy nghĩ trong gái bây giờ, gái là 1 người thẳng thắn tình cảm, cũng khà phũ phàng.Theo mình được biết, gái sẵn sằng buông tình cảm nếu cảm thấy nó không hợp với gái, quá khứ gái cũng đã phũ 1 chàng như thế, ra đi không 1 lời chào Tuy nhiên mình cũng chẳng quan tâm những việc ấy cho lắm, trong tình cảm mình luôn quan niệm cái gì của mình thì sẽ là của mình, không thuộc về mình thì có muốn giữ muốn níu thì cũng trôi thôi
– Tình đầu của anh thế nào? Gái bỗng hỏi mình.
– Em tò mò làm gì? mình nói theo phản xạ, đây là câu cửa miệng của mình mỗi khi ai nhắc đến vấn đề này, tính mình vẫn vậy, cái gì làm mình đau thì mình không muốn cầm lên nữa, toàn những chuyện đáng quên, khơi gơi quá khứ và những kỉ niệm buồn không phải thói quen của mình.
– Dạ vậy thôi ạ khuôn mặt gái ngẩn ngơ, chắc không nghĩ mình nói vậy với gái.
– Thịt chó, mắm tôm, rượu ngon anh không muốn phá vỡ khung cảnh lãng mạn vì những chuyện như vậy mình cười, cũng không muốn gái nghĩ ngợi linh tinh nữa
– Nào, uống thôi em !!! cầm chén lên cạn với gái
– Dạ, hihi.gái cười
Uống thêm chút nữa, công cuộc đánh chén cũng xong, cơm no rượu say làm thêm cốc trà nóng với điếu thuốc cuộc đời màu hồng ngay, xong xuôi mình với gái đứng dậy, trên đường ra chỗ lấy xe mình cầm tay gái dẫn đi, gái lẽn bẽn theo sau, trời khá lạnh, gió to quá, thấy người gái khẽ run lên, váy làm gì cho lạnh hết cả…
– Em lạnh à?
– Cũng hơi anh ạ.Gái không biết nói dối, thế kia mà kêu hơi mới sợ
– Lại đây.Mình vòng tay ôm gái, má gái chạm vào ngực mình, chỉ khoảng 20s thôi, dù gì đây vẫn là ngoài đường mà
– Ấm hơn chưa em?
– Dạ ấm lắm anh.2 má gái ửng hồng, nhìn yêu thế không biết.
– Máy sưởi ấm này chạy bằng cơm, dùng mọi nơi mọi lúc, tiện dụng quá em nhỉ
– Hihi, Có thật chỉ cần cơm không thôi chứ?
– Cần cả cơm và em nữa mới chạy được
– Vậy chỉ cho riêng em thôi nhé !! gái nhìn mình, ánh mắt long lanh, có lẽ gái cũng chờ đợi 1 câu nói từ mình
– Sẽ là chỉ của riêng em, Anh hứa !!!! Lời nói của mình vang lên, hòa tan cùng tiếng gió.
Trên đường đi, gái khẽ ôm mình, Đã rất lâu rồi mình mới có được cảm giác này, bình yên khi đi bên 1 người, bao bộn bề cuộc sống cuốn trôi, chỉ là những cảm xúc, nồng nàn, sâu lắng như những kẻ đang yêu.Mình và gái sẽ đi đến đâu? hay sẽ chỉ giống như những kẻ qua đường gặp nhau ở ngã tư? Rồi sẽ lại đơn độc trên con đường của mình, có hay không 1 nơi bình yên mà mình từng mong ước…1 trái tím đã qua bao sóng gió, liệu gái có là liều thuốc cho nó không? Chỉ có thời gian mới trả lời được
Đang rảnh kể chút chuyện quá khứ cho mọi người nhé
Tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, trận bia rượu tối qua vẫn còn dư âm Em bên cạnh, nằm ngoan như mèo, đôi môi chúm chím, mái tóc ngắn khẽ ngúng nguẩy khi vòng tay ôm trọn em
– Tối qua sao anh uống nhiều vậy?
– Không biết, chắc anh thấy vui.
– Vui hay buồn?
– Cả 2
– Ở bên em mà anh vẫn thấy buồn à
Ánh mắt em phảng phất nỗi buồn, môi mím lại chớ đợi 1 câu trả lời từ mình, bối rối trong lòng, mình không biết nói gì với em, không muốn mang thêm sự thất vọng cho em nữa
– Vui nhiều hơn buồn, em đừng nghĩ nữa.Kéo em lại gần, 1 nụ hôn nhẹ lên trán em
– Đừng xa em nhé.Tiếng em nhẹ như gió, chứa đựng bao tình cảm, sự hờn dỗi bấy lâu
Khẽ thở dài, mình biết làm sao đây.tình cảm mình dành cho em bây giờ không còn như xưa, em đôi lúc giống như chú mèo ngoan hiền trong vòng tay mình, nhưng đôi lúc lại như 1 cánh chim, tự do tự tại, chẳng ai có thể níu chân được.Cảm giác này làm mình mệt mỏi, những tháng ngày rong chơi, những cuộc vui bất tận của em làm mình mệt mỏi em vô lo, vô nghĩ quá, Đôi lúc nói vu vơ với em
– Thấy những cặp vợ chồng kia không? a mong a và em cũng sẽ được như vậy.
– Em chỉ thích yêu anh mãi thế này thôi
– Chúng mình cũng phải lập gia đình, có con chứ em
– Em sợ viễn cảnh gia đình lắm, em không dám chắc có thể làm 1 người vợ hiền đâu.
Mình thở dài, đã không biết bao lần mình nói với em những điều này, nhưng em dường như vô lo vô nghĩ, em luôn trốn tránh những câu hỏi của mình.Cảm giác rạn nứt ngày càng lớn trong lòng.Chắc có lẽ, ngoài tình yêu dành cho mình ra, mình và em không tìm thấy điểm chung trong cuộc sống.Đây cũng là điều níu giữ 1 kẻ lãng du như mình
– A không hứa, nhưng a sẽ trân trọng từng ngày bên em tính mình xưa nay rất ít khi hứa, mình không thích mang lại cho người khác cảm giác hi vọng.Cũng giống như bản thân mình vậy.
– A lúc nào cũng vậy, không nói dối e được 1 lần à?
– Chỉ là a luôn thành thật với em
– Hihi, hôm nào về nhà em chơi đi
– Vẫn về suốt mà?
– Không về ăn cơm với nhà em
– Em chưa sẵn sàng đâu, đừng làm theo cảm xúc
– Em chưa sẵn sàng điểm gì?
– Để bắt đầu 1 mối quan hệ nghiêm túc trong mắt người lớn, tình yêu là không đủ, anh không muốn bố mẹ thất vọng về chuyện tình cảm của 2 đứa.
– Anh nghĩ em không nghiêm túc?
– Em nghiêm túc, nhưng ngoài tình cảm, em còn quá nhiều niềm vui khác.Rồi em cũng sẽ chán anh để đi tìm những thứ đó.
– Đấy là anh nghĩ thôi.
– Đã bao lần em bỏ anh để vui với bạn bè rồi
Khẽ thở dài, mình cũng không muốn tranh cãi với em nữa, em cứng đầu lắm, giống như bản tính của em..
– Em yêu anh, cho em thời gian để em thay đổi nhé
– Để thời gian trả lời đi, anh không muốn nói trước điều gì
1 khoảng lặng giữa mình với em, có lẽ em và mình đang theo đuổi những suy nghĩ riêng, kẻ níu người buông, Hạnh phúc có lẽ chỉ có tình yêu là không đủ chăng hay mình là 1 kẻ ích kỉ?
Chap 21:
Chạy xe trên đường, lòng mình ngổn ngang những suy nghĩ, về gái và về những người con gái đã qua.Ánh mắt và nụ cười này có giữ chân được mình, một kẻ vốn lãng du, tình cảm là 1 thứ xa xỉ, đôi lúc nó làm mình thấy sợ khi muốn gắn bó với 1 người, sợ sẽ làm thêm 1 người phải buồn, phải khổ khi bước đi bên mình.
Tấp xe vào 1 công viên, mình chọn 1 góc khá kín đáo.Mình châm 1 điếu thuốc, rít 1 hơi thấy ấm người, phê thật, rượu chè thuốc là đúng là niềm vui của đàn ông Quay ra thấy gái đang chăm chú nhìn mình.
– Lạ lắm hay không mà nhìn a kĩ vậy?
– Nhìn a mà cũng không cho à? Gái hơi bĩu môi, cắn cho phát giờ
– Cho, nhưng nhìn thì phải nhớ, đừng có quên đấy.
– Em thì luôn nhớ, chỉ có a mới hay quên thôi.
Nghệt cả mặt, không lẽ gái biết gì về quá khứ của mình rồi sao
– Với em, a sẽ không quên 1 điều gì
Gái trầm ngâm, mình không thể hiểu được suy nghĩ của gái lúc này, cảm thấy có 1 chút rụt rè, 1 chút băn khoăn.
– Những người con gái đã từng đi bên anh, họ cũng đều được nghe những điều này, phải không anh?
WTF? hỏi câu khó thế không biết, nhưng ánh mắt gái nói lên tất cả, gái sợ, sợ sẽ rơi vào list đó, gái muốn nhận 1 câu trả lời từ mình, một câu trả lời chân thật, để gái có thể tin tưởng, có thể gửi gắm hi vọng ở mình. Châm thêm 1 điếu thuốc, nhìn thẳng vào mắt gái, mình nhẹ nhàng trả lời:
– A không lấy tình cảm ra làm trò đùa, a rất trân trọng em và con người em.Những gì a nói và làm với em, đều xuất phát từ tình cảm, em có thể nghi ngờ, nhưng a chắc chắn về những gì a làm và đã làm.Anh không hối hận hay tiếc nuối quá khứ, vì nó dạy cho a biết trân trọng những điều trong hiện tại.
Ngừng 1 lát, tiến sát lại gần gái, vòng tay của mình đặt lên eo của gái
– Và em bây giờ là hiện tại của anh
Gái cúi mặt, 2 má ửng hồng, môi mím lại, mình thấy rõ sự thẹn thùng ở gái, chắc là đổ rồi chứ gì, thiếu điều là mình ôm gái, nhưng mình không muốn cái gì quá nhanh, mình muốn tìm hiểu và cho gái biết thêm về con người mình, cũng là cho mình và gái 1 cơ hội thực sự.Nâng cằm gái lên, mình trêu
– Xem cái mặt kìa, nhìn yêu lắm
– Yêu thì yêu, ghét là chết với em ngay.
– Yêu không hết, thì sao anh ghét được
Gái hơi tựa người vào mình, cả 2 cùng im lặng, có lẽ trong giây phút này, sự im lặng là hợp lí nhất, để có thể cùng cảm nhận về nhau, về những điều đã qua, về hiện tại, mình có 1 cảm giác ấm áp khi đi bên gái, 1 thứ vô định mà mình hằng tìm kiếm…
– Anh này.Tiếng nói nhẹ như gió của gái vang lên
– Uh, sao em?
– Em thích cảm giác đi bên anh lắm.
– A lại thích được nhìn ngắm em mỗi ngày Nhìn vào gái, thấy ánh mắt gái long lanh, nụ cười mãn nguyện như vừa trúng số độc đắc
– Sao anh lại thích như vậy? gái lại tò mò rồi
– Em cho anh điều anh cần, đã đủ chưa em?
– Em cần hơn 1 lí do !!!
– Cảm giác muốn gắn bó, anh và em
– Hihi, hãy cứ như vậy anh nhé.Không biết từ lúc nào, bàn tay của gái đã trong tay mình.
– Sẽ luôn là như vậy… tiếng nói của mình hòa cùng tiếng gió.Những giây phút này, mình sẽ không quên.
Hiện tại của mình vẫn rất phức tạp, chẳng biết ra sao nữa, mình giống như kẻ mù vừa đi vừa dò đường, chắc cũng do mình vẫn ham vui
Hôm trước đi ăn cưới, đang ngồi buồn thiu vì có 1 mình, bà chị đi ngang qua trêu
– Sao buồn thế em?
– Em ngắm mãi mà chả thấy ma nào xinh cả, thế mà hôm trước chị quảng cáo với treo băng rôn hoành tráng quá, cho em ăn dưa bở hả?