Bây giờ nhớ lại mà nước mắt cứ rơi. Tâm trạng cô như một mớ hỗn độn mọi chuyện về Trịnh Kim cứ hiện hữu trong đầu cô. Khi cậu cười, cáu gắt, lúc nào cũng nhíu mày…mọi thứ như vẫn còn đâu đâu. Kim Anh khẽ cười giữa hai hàng lệ…
Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua
Và em sẽ chờ, và em sẽ đợi
Dù cho gió mưa, giăng kín
Khiến em không tìm được thấy đường anh
Và để em lạc trong đêm tối tăm.
Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi?
Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ?
Mà sao vẫn không tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em.
Giờ em đã biết con đường đó chính là anh.
Người yêu ơi
Xin anh đừng đi quá vội
Chờ em nhé anh!
Rồi ta sẽ cùng sánh đôi.
Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời
Gạt đi bóng tối xót xa trong cuộc đời em
Người yêu dấu hỡi, dẫu cho muôn ngàn sau em mãi đợi
Vì em biết rằng
Con đường hạnh phúc là anh…>>>> [[ nhạc đệm =)~]]
…
4 năm sau…
– Cổ phiếu ở đấy bán hết đi.
-…
– Tôi không cần biết lời hay lãi. Tất cả bán hết.
Một người thanh niên với dáng vẻ anh tuấn khí chất ngời ngời bước xuống một chiếc BMW đen láng bóng đứng trước cửa công ti, mắt ngước lên nhìn, miệng thì nói chuyện điện thoại.
Kế tiếp đó là một cô gái trẻ măng xinh đẹp và một người đàn ông trung tuổi bước xuống đứng sau cậu ta.
– Woa…đẹp trai quá.
Mấy cô nhân viên trong công ti vừa đi ăn trưa về đã nhìn thấy một cảnh tượng thật bắt mắt.
– Đẹp trai nhà giàu…đại thiếu gia…chẹp chẹp.
Tiếng nuốt nước dãi của mấy cô nhân viên làm các chàng đi cũng cũng lắc đầu bỏ đi vào trong trước.
Người thanh niên anh tuấn kia cùng với một người đàn ông trung tuổi theo sau, hai người tiến bước vào tổng công ti…
Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo họ đầy tò mò. Mấy cô lễ tân xì xầm nói:
– Nghe nói công ti mình có boss mới đấy…Liệu có phải anh đẹp trai ấy không.
– Mong là vậy hihi…nhưng mà có vẻ trẻ quá…hay là người đàn ông đi cạnh kia…
– Không phải vậy chứ…Dù sao nhìn anh kia có dáng hơn…
– Ừ hừm…Rảnh quá nhỉ- Tiếng cô quản lí vang lên cắt đứt câu chuyện của mấy nàng mê trai.
Kim Anh vờ đanh mặt vậy thôi, thấy hai cô im lặng, cô ngó trước ngó sau rồi, cười cười nói:
– Chuyện gì vậy hai chị?
Xời xời…tưởng bị la cho một trận ai ngờ…
Một cô tiếp tân, chụm đầu lại với Kim Anh, cô ta chỉ tay về phiá cầu thang máy nói:
– Em có nhìn thấy người kia không.
– Ừ, sao chị.
– Đẹp trai không, đẹp trai nhờ, hình như là xếp mới đấy.
Toàn lưng là lưng. Kim Ah nhìn ánh mắt sáng rực như đèn pha lê của cô nhân viên, Kim Ah nuốt khan:
– Chị hỏi đểu em à. Chị nghĩ đứng ở đây nhìn được mặt anh ta sao?. Thôi làm việc đi.
Kim Anh phẩy tay lắc đầu đi chỗ khác. Đây là công ti của nhà Trịnh Kim, sau khi tốt nghiệp cô đươc mẹ Trịnh Kim giao cho chức vụ quản lí.
Kim Anh về phòng vừa lúc có điện thoại:
– Mẹ hả.
– Sao con gái.
– Con đang đứng dưới sảnh công ti của mẹ này. Mẹ xuống đi nhé, con chờ.
– Con…
Kim Anh nhìn điện thoại, cô vộ vàng chạy xuống dưới, tìm con. Kim Anh hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm, mồ hôi cô nhễ nhại chạy xung quanh…
– Này chú đẹp trai…
Trịnh Kim tròn mắt nhìn đưa bé anh kéo kéo ống quần mình, đôi mắt tròn xoe tay vẫn ôm con gấu bông, sau lưng đeo ba lô nhìn nó ngồ ngộ, Trịnh Kim ngồi thụp xuống đối diện mặt con bé, cậu cười nhẹ:
– Cháu đi lạc à?
Cô bé gật gật đầu:
– Cháu hẹn mẹ ở chỗ mấy chậu hoa nhưng mà cháu mót quá nên đi tìm vệ sinh rồi lạc mất tiêu luôn…
Nhìn đứa bé đầy ngạc nhiên, Trịnh Kim nhìn nó đoán tầm 5 tuổi chứ mấy, sao nói chuyện như cụ non thế.
Cô bé thấy Trịnh Kim nhìn mình chăm chăm, liền nhíu mày nói:
– Này chú, cháu biết cháu xinh giống mẹ, chú đừng nhìn cháu lộ liễu vậy chứ. Chú không giúp cháu thì để cháu tự đi tìm.
Nói xong nó quay ngoắt đi tỏ vẻ giận dỗi. Trịnh Kim bật cười, cậu đứng dậy chỉ vài bước là túm được con bé.
Nó ngước mắt lên nhìn Trịnh Kim:
– Chú định bắt cóc tống tiền mẹ cháu à…
Trịnh Kim nhìn nó thú vị, cậu nheo mắt hỏi:
– Mẹ cháu giàu lắm à.
Con bé hất mặt chống hai tay vào eo nói:
– Mẹ cháu tàm tạm nhưng bà cháu giàu lắm đấy.
– Vậy à.
– Chú đừng mơ bắt được cháu. Ở đây có đông người cháu sẽ la lên cho mà coi. Chú dám không.
Trịnh Kim chẹp miệng, lối nói chuyện này rất quen, cậu chẹp miệng:
– Thế cháu nghĩ chú có dám không?
– Sao chú giống mẹ cháu vậy toàn hỏi ngược. Ghét. Không nói chuyện với chú nữa, cháu phải đi tìm mẹ.
Titi hất mặt ngoe nguẩy bỏ đi. Trịnh Kim lại phải theo đuôi nó, cậu đi cạnh nó
i:
– Thôi được rồi, chú sẽ giúp cháu.
Titi đưa tay cho Trịnh Kim dắt đi, miệng nói:
– Mẹ cháu nói con trai phải tốt vậy mới lấy được vợ không thì ế dài dài.
Trịnh Kim phì cười vì lối nói chuyện quá già so với tuổi của con nhỏ, cậu gật đầu:
– Ừ.
Kim Anh chóng mặt vì phải lộn đi lộn lại mấy vòng xung quanh đại sảng tìm con, cô gọi điện cho nó thì không thấy nghe. Kim Anh phát hoảng lên được. Cô vò đầu xù lên như tổ quạ, cắn môi lẩm nhẩm “Mẹ mà tìm được con xem có cho một trận không thì biết…”.
– Mẹ…
Con bé dựt tay ra khỏi tay Trịnh Kim chạy về phiá người đang đứng giữa đại sảnh, đầu tóc rối tung kia. TiTi ôm lấy người cô, Kim Anh giật mình quay lại, cô ngồi xuống, nghiêm mặt nhìn con, quát:
– Con đi đâu vậy, muốn mẹ cho một trận à.
– Tại con muốn đi toilet nên mới bị lạc mà. Nhờ chú…
TiTi chỉ tay về phía Trịnh Kim nhưng nó im bặt lại vì cậu đã đi đâu mất rồi
– Ơ…chú đẹp trai đi đâu mất rồi…
Nó đưa mắt nhìn xung quanh, Kim Anh lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm:
– Thôi được rồi, đi lên phòng với mẹ. Lần sau không được tự tiện đến đây nghe chưa…
Kim Anh vừa dắt tay đứa bé vừa giáo huấn, nó thì cứ gật gù nhưng mắt thì vẫn nhìn quanh tìm Trịnh Kim không để ý đến lời nói Kim Anh mấy.
Trịnh Kim bước ra sau chiếc cột trụ, cậu đã gặp lại Kim Anh…Cô đã có con sao??? Trịnh kim nhíu mày nghiêng đầu nhìn theo…Có con thì giờ chắc đỉnh nhất nó cũng chỉ 2 đến 3 tuổi là cùng làm sao lớn được như vậy…Chẳng nhẽ cô lại có con trước khi cưới mình…Trịnh Kim nhíu mày nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ đến khi khuất dần mới lấy điện thoại ra:
– Điều tra giúp tôi…
—————————–
Rẹt…
1 đống nước bùn văng lên người Trịnh Kim. Xe cậu có vấn đề nên định bắt taxi đi gặp đối tác. Người trợ lý và thư kí của cậu đều có việc để làm rồi nên không theo cùng, tự nhiên đang đứng trước viả hè thì bị một chiếc ôtô khác đi ngang qua gây nên tình trạng trên.
Cậu thẫn thờ nhìn lại áo trắng của mình bẩn ơi là bẩn cả quần nữa chứ toàn sình với nước cống, như vậy làm sao mà cậu có thể đến gặp người làm ăn cùng mình đây. Đến là đen. Cậu quay lại côngti, giờ này chắc mọi người đã nghỉ chỉ còn lại mỗi mấy ông bác bà thím ở lại dọn vệ sinh.
Đang không biết làm gì, cậu nhìn vào bộ trang phục mấy người dọn vệ sinh nam nảy ra ý định.
Trịnh Kim đưa tay đập nhẹ vào vai người dọn vệ sinh nam, người dừng tay quét dọn, quay lại nhìn cậu lạ lẫm, Trịnh Kim cười cười cuí nhẹ đầu chào, cậu nói:
– Chú…
Thấy mấy người làm cùng ông lao công này cứ nhìn mình, cậu liền kéo ông ta vào phòng vệ sinh nam, nói:
– Chú đổi cho cháu bộ chú đang mặc được không?
– Ô thế tôi ở chuồng à. Không được, không được.
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy định bỏ đi thì Trịnh Kim niú lại:
– Bác mặc tạm đồ cháu để rồi cầm lấy số tiền này đi mua bộ khác nhé. Cháu đang có việc gấp. Chú giúp cháu nhé.
Người đàn ông nhìn Trịnh Kim từ đầu đến cuối ông ta liếc nhìn luôn cả số tiền kha khá trên tay Trịnh Kim. Ông ta gật đầu đồng ý.
Lúc sau cả hai ra ngoài cùng với bộ trang phục trái hoàn cảnh. Tổng tài pải mặc trang phục dọn vệ dinh của côngti còn lao công chơi nguyên bộ véc bó, áo trong không phải là sơmi mà là áo pul ôm sát body mới kinh chứ.
Chiếc quần quá dài so với chân của ông lao công, nó vốn là quần bó mà vào người ông thành quần ống xuông, chiếc áo thì dài qua “chảo” chứng tỏ chiều cao hai người khá chênh lệch. Nhưng vì số tiền Trịnh Kim bỏ ra quá hấp dẫn nên ông không thể khước từ được. Ông ta sắn ống quần lên vài gấu rồi chiếc áo véc bên ngoài cũng không thèm mặc luôn mà chỉ mặc mỗi chiếc aó pul trắng dính đầy bùn rồi nói:
– Thôi tôi đi làm việc.
– Vâng. Cảm ơn chú.
– Không có gì.
Trịnh Kim nhìn lại bộ đồ mình mặc, nó cộc tỡn lên mắc cá chân, ống tay thì lửng lơ. Cậu chẹp miệng nhìn vào trong gương “Thôi kệ thà xấu mà sạch còn hơn đẹp mà bẩn”. Trịnh Kim lủi thủi đi ra ngoài côngti. Cậu nghĩ đây là trang phục riêng của người dọn vệ sinh trong công ti nên không ai biết trừ người làm trong đấy đâu mà, thế nên cậu mới ra đường thoải mái như vậy. Cậu lang thang đi bộ ra shop gần đấy mua một bộ đồ khác, mọi người đi bộ ngang qua cậu đều phải ngoái lại nhìn vì bộ trang phục cũn cỡn với gương mặt đẹp trai hai thứ trả liên quan gì đến nhau của cậu.
Mặc kệ mọi người xì xầm nhìn mình, Trịnh Kim quá quen với cảm giác này rồi, cậu vẫn ngẩng cao đầu vô tư đi về phiá trước. Cậu trả quan tâm.
Kim Anh đang định quay lại công ti lấy túi sách đựng tài liệu cô để quên thì chợt nhìn thấy dáng vẻ quen quen của một người đang đi bộ trên vỉa hè giữa dòng đường qua lại, cô dừng xe ngoái lại nhìn.
Đúng! Cô không thể nhầm được dáng đi ấy, khuôn mặt luôn hất lên đầy cao ngạo. Kim Anh vội phóng xe lên vỉa hè rồi gạt chân chống xuống rút khoá xe, vội vàng chạy theo người đó.
– Trịnh Kim.
Nghe giọng quen quen. Trịnh Kim đứng sững lại, tiếng gọi sau lưng cậu nghe rất mơ hồ, chắc nghe lầm, Trịnh Kim lại sải bước đi tiếp, mặt vẫn thản nhiên nhìn xung quanh tìm đại một shop quàn áo nào đó để mua tạm một bộ. Còn việc cậu gặp đối tác đã gọi điện cho họ dời lại 1 tiếng nữa.
Kim Ah thấy người đó vẫn bước đi, cô bước theo, rõ ràng cậu ta vừa đứng lại, cô ngó ngó để cố nhìn mặt người đó. Cô gọi lại một lần nữa.
– Thế Du…
Người đó đột nhiên đứng sững lại, cậu khẳng định đó là dọng của Kim Anh, Kim Anh vội vàng bước tới.
Trịnh Kim nhanh chóng bước đi nhanh, Kim Anh thấy vậy cũng bước nhanh theo. Trịnh Kim chưa chuẩn bị tâm lý gặp cô nên rất sợ phải đối diện với Kim Anh lúc này.
Kim Anh lại cứ chạy theo mình. Do lợi thế chân dài hơn nên Trịnh Kim đi mà như chạy còn Kim Anh thì vật vã đuổi theo cô nói to:
– Đứng lại…
Mọi người quay nhìn lại với cuộc rược đuổi giữa hai vị thanh niên này. Kim Anh hét to:
– Cao Thế Du. Cậu đứng lại nhanh lên.
Kim Anh càng nói Trịnh Kim càng lượn nhanh, cậu không dám quay đầu lại.
Á””””…
Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Trịnh Kim không thể không quay đầu lại, cậu vội vàng chạy ngược về phiá cô, Kim Anh đang nhăn nhó ôm chân.
Trịnh Kim ngồi thụp xuống, sốt sắng hỏi:
– Sao không?
Kim Anh không nói gì, mắt cô rưng rưng nhìn Trịnh Kim từ đầu đến chân, vẫn gương mặt ấy, cậu đã bỏ đi 4 năm mà không liên lạc với ai ngay cả đến khi cô hỏi tin tức bà LiLi về cậu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã không biết.
Kim Anh nhìn bộ đồ cậu đang mặc cô thấy quen quen. Cô à ra đó chính là bộ đồ lao công của công ti mình. Tự nhiên cô thấy thương cậu đến trào cả nước mắt. Trịnh Kim lại cứ tưởng cô đau quá nên khóc.
Trịnh Kim nói:
– Xin lỗi. Không sao đâu, đừng khóc giữa đường thế chứ.
Kim Anh không nghĩ Trịnh Kim lại tàn tạ đến vậy. Cậu bỏ đi không liên lạc với mọi người để đi làm lao công ư? Khổ cho cậu quá.
Kim Anh gạt nước mắt đi, cô nói:
– Thời gian qua cậu bỏ đi để sống thế này à?
Kim Anh nhìn vào bộ đồ Trịnh Kim đang mặc. Cậu cũng chưa hiểu được ý cô nhưng khi thấy ánh mắt Kim Anh đang tia vào bộ quần áo mình, cậu hiểu ngay. Kim Anh lại nghĩ cậu ngại nên im lặng, cô tiếp:
– Cậu về nhà đi. Chắc cậu mới làm về, mệt không, đói không, tôi đưa cậu đi ăn.
– Ơ… – Trịnh Kim không biết nói gì cậu ớ người ra, Kim Anh đã đứg phắt lên kéo tay Trịnh Kim đi.
Cậu nhìn xuống chân Kim Anh hỏi:
– Chân cậu…
– Không làm thế cậu có chịu quay đầu lại nhìn tôi không?
Trịnh Kim lắc đầu nhìn tay Kim Ah đang dẫn mình đi. Mắt cậu chợt lộ ra vẻ gian tà, môi mím mím cười “Hiểu lầm vậy cũng tốt”.
Kim Anh đưa Trịnh Kim đến quán bò nầm nướng. Đúng lúc Trịnh Kim cũng đang đói, vì cậu định nhịn để tối gặp đối tác rồi ăn luôn cũng được, nhưng giò có lẽ không cần.
Trịnh Kim ăn một cách ngon lành, Kim Anh không ăn mà chỉ ngồi nhìn cậu. Dáng vẻ của cậu thật tội nghiệp, Trịnh Kim ra đi cũng là muốn cho cô và Lập Hàn đến với nhau nên mới ra nông nỗi này. Sao cậu lại ngu thế chứ.
Trịnh Kim thấy Kim Anh cứ nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp vậy làm cậu cảm thấy hơi tủi thân đấy. “Nhưng không sao…cứ nhìn tôi vậy đi còn hơn quay mặt đi nhìn người khác ”
Trịnh Kim ăn no nê. Cậu bỗng nhớ về cái hẹn của mình, bèn nói:
– Thôi tôi no rồi, cảm ơn về bữa ăn, tôi phải đi làm đây.
– Làm cái gì – Kim Anh trố mắt – Chẳng phải cậu vừa mới làm xong nên đi về sao?
Trịnh Kim ậm ừ:
– Ừ thì làm ở chỗ khác nữa, làm một chỗ làm sao đủ sống.
Kim Anh nhìn cậu đầy thương cảm, sóng mũi cô cay cay, nhưng đây là chỗ đông người nên phải cố nén cảm xúc xuống. Giọng cô run run nói:
– Bỏ hết đi.Cậu chịu khổ vậy đủ rồi.
Trịnh Kim chẹp miệng, cậu cố làm dáng vẻ bụi đời, sịt sịt mũi, ngồi đưa 1 chân lên ghế hất mặt nói:
– Cậu nuôi tôi à.
Kim Anh càng đau lòng hơn khi nhìn thấy một Trịnh Kim đầy khí chất của một công tử đã biến mất thay vào đó là một người bụi đời bất cần.
Cô gật gật đầu:
– Được.
– Rất tốt.
Trịnh Kim nói xong, cậu giả vờ nhăn nhó ôm bụng. Kim Anh phát hoảng, cô nói:
– Cậu vẫn đau bụng à.
– Ừ ừ. Tôi phải đi vệ sinh đây.
Trịnh Kim nói xong cậu ra người chủ quán vờ hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi nói gì đó, xong theo lời chỉ dẫn, cậu đi vào vệ sinh.
Kim Anh chờ mãi 20 phút mà vẫn không thấy Trịnh Kim quay lại, cô lo lắng không biết cậu sao nữa.
Một người phục vụ bước đến trước mặt cô nói:
– Người thanh niên nãy nói là cảm ơn cô nhưng cậu ấy có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại cô.
Kim Anh thẫn thờ nhìn theo hoá ra cô bị Trịnh Kim lừa rồi. Không ngờ một thời gian lâu không gặp cậu trở thành một người khác như vậy. Kim Anh thở dài đứng dậy nhưng cô biết muốn gặp cậu phải làm sao rồi.
Kim Anh về nhà, cô gọi điện kể ngay chuyện gặp Trịnh Kim cho bà LiLi, bà tỏ ra sửng sốt, giọng run run như sắp khóc:
– O.M.G…mẹ không tin được sau khi nó trị bệnh, mẹ bắt nó về nó lại trốn đi biệt tăm và bây giờ,…ực…ực…
Bà nuốt nước bọt thể hiện cho sự xúc động. Kim Ah nghe thấy không tiếc lời an ủi:
– Con sẽ nghĩ cách cho cậu ấy quay về…
– Ừm…con cố lên nhé.
– Vâng. Mẹ nghỉ sớm.
– Ừm. Good night.
Kim Anhm đặt điện thoại xuống, cô vào phòng Trịnh Kim nhìn lên tấm hình mình đã phóng to cho cậu. Cô khẽ cười “Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi” Cô áp mặt vào tấm ápphích đó một cảm giác nhẹ nhàng đến với cô như một làn gió ấm.
…
…
Mấy tối hôm sau, cứ tan giờ làm, Kim Anh ngồi rình trước cổng côngti để tìm gặp Trịnh Kim nhưng đều không thấy. Chẳng nhẽ cậu lại sợ gặp cô đến nỗi phải nghỉ việc luôn sao?.Hay cậu thấy cô cứ đứng đây nên không dám vào. Mỗi ngày không gặp cậu, cô đều thất thểu buồn rầu ra về
Hôm nay Kim Anh quyết định đứng xa một chút. Cô xang tận bên đường ngồi vào quán cafê ngay sát cửa kính để tiện việc theo dõi nhưng thu hoạch vẫn là con số không.
…
Trịnh Kim đang ngồi trong phòng, người trợ lý đi vào, tay cầm xấp tài liệu đặt xuống bàn nói:
– Đây là thông tin của người cậu cần.
– Cảm ơn. Ông làm việc đi.
Người trợ lý gật đầu, ông ta đi ra ngoài. Trịnh Kim cầm xấp hồ sơ lên xem.
Cậu lẩm nhẩm. Chợt mắt cậu dừng lại về chỗ khai vợ hoặc chồng.
Kim Anh đã ghi vào đó là đã có chồng. Nếu như 4 năm trước cô kí đơn thì sẽ không ghi như vậy. Như thế là…
Trịnh Kim nhíu mày, cậu thật khó hiểu. Sau 4 năm Kim Anh vẫn chưa đến với Lập Hàn sao?.
Ánh mắt cậu chợt sáng lên, nhìn vào tập hồ sơ miệng hé môi cười. “Vậy là mình vẫn còn cô hội”.
Trịnh Kim nhắm mắt ngả người sau, miệng vẫn tủm tỉm “Tôi sẽ không buông tay lần nữa đâu”
Trịnh Kim chợt nhớ ra đứa bé, cậu gọi điện cho người trợ lý vào hỏi:
– Thế còn về đứa bé.
– À quên không nói với cậu. Nghe nói đứa bé ấy do bà dì ở quá của cô Phùng Kim Anh nhận nuôi nhưng một thời gian sau bà bị tai nạn qua đời còn đứa trẻ mới được 2 tuổi nên cô Kim Anh đã thay bà chăm sóc nó và nhận là con nuôi. Còn nữa, hiện tại cô ấy đang theo một khoá học thiết kế thời trang và đăng kí làm vào đợt tuyển chọn nhân viên thiết kế của công ti mình.
– Vậy chức quản lý?
– Đấy chỉ là giám sát mọi gian hàng do bà chủ tịch tạm thời giao phó cho cô ấy vì công ti đang thiếu người.
– Ừm.
Trịnh Kim gật đầu. Vậy là mọi điều về Kim Anh cậu đã rõ.
…
Lập Hàn đang đi siêu thị thì gặp Kim Anh trong đó, cậu đi lại hỏi:
– TiTi đâu sao em không cho nó theo.
– Thôi canh nó mệt lắm. Em đi nhanh rồi về.
– Vậy cho anh đến nhà em ăn cơm ké được không tiện thể chơi với nó luôn.
– Tuỳ anh. – Kim Anh cười gật đầu.
Tuy rằng Kim Anh đã nói rõ ràng tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại mức anh em nhưng Lập Hàn vẫn quyết chí theo đuổi cô. Cậu nghĩ sẽ từ từ đi đuợc đến trái tim của Kim Anh thôi.
Kim Ah nói:
– À mấy tháng không gặp, anh tìm được em nào chưa.
Lập Hàn lắc đầu, cậu cười gian tà nhìn Kim Anh. Cô cảnh giác nói:
– Gì vậy?
– Anh đã bảo chung tình với em rồi mà lại. Anh lùi một bước để tiến 10 bước đấy. Cẩn thận không chịu nổi vẻ quyến rũ của anh mà siêu lòng bây giờ ấy chứ.
– Xời…sao lại có người như vậy nhỉ?
– Đợi đấy đi…
Hai người bật cười. Họ đi nhanh mua nhanh chóng rồi về nhà Kim Anh.
…
Trịnh Kim nhìn bộ lao công trên bộ salon trong phòng làm việc. Cậu cắn môi suy nghĩ “Bây giờ có nên đến gặp k nhờ…” Cậu xoay cây viết trên tay liên tục đắn đo.
Trịnh Kim quyểt định đứng dậy, cậu vào toilet thay bộ đồ lao công, lái xe đến chung cư của Kim Anh.
Cậu đứg trước căn hộ, bấm chuông. Kim Anh đang bận nấu đồ ăn nên Lập Hàn ra mở cửa…
– Sao cậu (sao anh) lại ở đây. – Cả hai không hẹn mà cùng hỏi nhau.
Lập Hàn cau mày nhìn Trịnh Kim.
“O.M.G~~~~” ” Sao lại gặp tên này ” Trịnh Kim trố mắt, cậu thấy Lập Hàn nhìn mình từ đầu đến cuối, vẻ mặt khinh khỉnh. Trịnh Kim nuốt nước bọt, sao cậu lại rơi vào tình thế này chứ “mất hết cả phong độ”.
Trịnh Kim nhíu mày nói:
– Tôi có chuyện muốn nói với anh, ra ngoài chút đi.
Lập Hàn gật đầu. Cậu bước ra ngoài hành lang theo chân Trịnh Kim. Nhìn bộ đồ Trịnh Kim đang mặc Lập Hàn suýt bật cười thành tiếng. Không hiểu cậu làm gì mà có được bộ đồ này nhưng có vẻ rất giồng đồng phục của người dọn vệ sinh. Lập Hàn nhìn dáng vẻ Trịnh Kim nó vẫn vậy, bước đi lúc nào cũng thẳng lưng nhìn về phía trước, tay đút vào túi.Vừa nhìn qua gương mặt Trịnh Kim, Lập Hàn cảm thấy cậu không còn dáng vẻ của một thiếu gia yếu ớt sắc mặt lạnh lùng cam chịu nữa mà ẩn trong đó là cả một sự quật cường trong đáy mắt cậu.
Đi được một đoạn khá xa, Lập Hàn dừng lại trước, cậu nói:’
– Cậu về đây làm gì, chẳng phải cậu đã muốn Kim Anh đến với tôi sao?
Trịnh Kim quay mặt lại, gương mặt cương nghị nhìn thẳng mắt Lập Hàn tuyên bố:
– Tôi trở về để đòi lại Kim Anh.
– Cậu nghĩ mình có thể làm được à.
Trịnh Kim nhún vai, thản nhiên nói:
– Kết quả sẽ trả lời. Vậy anh nghĩ mình có thể thắng tôi à.
Lập Hàn cũng không kém phần cậu nói:
– Tôi đã thắng cậu 1 lần thì cũng sẽ có lần thứ 2.
– À ra thế.
Lập Hàn nói:
– Bây giờ cậu đang làm…
Lập Hàn bỏ lửng câu nói đó rồi tiếp xang ý khác:
– Kim Anh đã biết chuyện này rồi.
Trịnh Kim gật đầu, Lập Hàn tiếp:
– Ra vậy. Cậu về đây tìm sự thương hại à.- Lập Hàn cười khẩy chế giễu Trịnh Kim.
– Có thể là vậy – Trịnh Kim nhún vai đáp với vẻ thờ ơ không quan tâm lời nói khích của đối phương, cậu chẹp miệng – Anh nói xong chưa tôi…
Tít tít…
Đúng lúc đó điện thoại Trịnh Kim reo lên, cậu quay lưng đi chỗ khác vừa nói chuyện điện thoại gì đó mà Lập Hàn không nghe được.
– Được rồi, tôi đến ngay…
Trịnh Kim nói xong, cậu lại về phiá Lập Hàn nói:
– Hôm nay tôi đi trước, nhưng không biết sau này ai sẽ là người bước tr ước đâu
Lập Hàn cau mày nhìn theo dáng điệu của Trịnh Kim. Cậu có vẻ chững chạc hơn rất nhiều so với Trịnh Kim công tử bột trước kia. Cách nói năng cũng sâu xa đầy hàm ý. Điệu bộ của cậu không hề liên quan gì đến trang phục cậu đang mặc tí nào…
Lúc đầu khi Trịnh Kim đi thấy Kim Anh sướt mướt đau khổ cậu mới có ý định buông xuôi. Nếu Trịnh Kim quay về thì sẽ tác hợp cho họ.
Nhưng Trịnh Kim đã đi quá lâu, cậu không còn kiên nhân nữa nên đã bỏ ý định đó và theo đuổi Kim Anh lại từ đầu. 4 năm rồi. Tại sao Trịnh Kim lại còn xuất hiện nữa. Lập Hàn cắn môi…nếu Trịnh Kim không về cậu chắc chắn sẽ có cơ hội đến với Kim Anh nhưng sao cậu ta lại về cơ chứ…
– Anh…
Kim Anh từ sau gọi, cô thấy Lập Hàn cứ đứng ngẩn một mình ở ngoài hành lang, cô hỏi:
– Anh vừa gặp ai à.
Lập Hàn giật mình, cậu lắc đầu:
– Không có gì, vào ăn thôi anh đói lắm rồi.
– Ừ.
…
– Vẫn tụ tập ở đây à.
Mọi người dừng tay đánh bi- a lại tất cả ánh mắt đều sững sờ nhìn về phiá người thanh niên có dung mạo bất phàm vưa bước vao cất giọng nói ấy lên, nhất là Tú Anh, Tử Kỳ đang ngồi uống nước cũng suýt sặc, mắt trợn to ra nhìn.
– Trịnh Kim…
Tú Anh vứt luôn gậy đánh bi- a xang một bên, cậu lao thẳng vê phíc Trịnh Kim, miệng lam điệu mếu máo, hai tay dang ra:
– Kim của tớ…Kim ơi cậu đi đâu…
Thấy Tú Anh định ôm mình, Trịnh Kim đưa bước xang một bên luôn, Tú Anh mất hứng, tụt xảm xúc, cậu chẹp miệng:
– Trả biết lãng mạng gì.
Trịnh Kim ngồi xuống cạnh Tử Kỳ, Tử Kỳ nhếch nhếch lông mày:
– Đi lang thang 4 năm sướng nhỉ.\\
– Cũng tàm tạm.
Tú Anh đấm bốp vào lưngTrịnh Kim cậu nói:
– Mày thích tàm tạm không thằng ranh này. Mày biết nhỏ Kim Anh nó nghe tin mày đi xong nó điên đến mức nào không?
– Điên á – Trịnh Kim ngạc nhiên.
Tú Anh đá mắt xang Tử Kỳ, hiểu ý Tử Kỳ hắng giọng tiếp:
– Nó đi lang thang giữa đường gọi tên mày như con điên tình ấy xong tối lại thơ thẩn về nha nằm vừa gọi điện thoại cho thăng Tú Anh vừa khóc cả đêm lam thăng Tú Anh suy sụp tinh thần trầm trọng suốt thời gian đấy. Chưa hết…
– Khoan đã. Lúc đấy Kim Anh đang yêu Lập Hàn sao lại…
Tú Anh vừa lắc lắc ly rượu trong tay vừa nói:
– Yêu cái gì mà yêu.
– Là như nào? – Trịnh Kim không hiểu hai người này muốn nói gì, cậu nhiú mày lại.
-…
Tú Anh kể lại hết những gì mình biết, cậu ngưng một lúc nhìn Trịnh Kim thừ người ra, cậu lay vai Trịnh Kim:
– Này…
Tử Kỳ lắc đầu:
– Sốc quá…
Trịnh Kim đứng bật dậy, mặt cầu đằng đằng sát khí. Tú Anh với Tử Kỳ nhìn cũng phát hoảng. Tú Anh kéo tay Trịnh Kim lại, cậu nói:
– Này, mày định làm gì Lập Hàn à?
Tử Kỳ cũng lên tiếng khuyên can:
– Bình tĩnh đi…
Trịnh Kim nhìn hai người, cậu trầm giọng nói:
– Buông tay ra, tao đi tìm Kim Anh.
Tú Anh, Tử Kỳ lập tức buông tay hai cậu ngồi phịch xuống ghế thở phào:
– Thế mà mình tưởng…
– Thôi tao đi trước, tụ sau.
– Ok.
Tú Anh nhìn Tử Kỳ, hai người cười đắc chiến.
Tử Kỳ gọi ngay cho bà LiLi:
– Đúng dự tính bác rồi.
-…
– Nó đang đi gặp Kim Anh rồi.
-…
– Vâng. Bye bác.
…
Trịnh Kim về công ti chắc giờ này Kim Anh vẫn còn làm. Vừa bước đến cửa côngti cậu nhớ lại chuyện mình làm lao công. Cậu dừng bước, lại quay mặt đi.
– Cậu…
Kim Anh đứng sững nhìn Kim Anh từ trên xuống dưới mắt cô mở to hết cỡ. Trịnh Kim cũng cứng đờ người.
Cậu ậm ờ:
– Xang kia nói chuyện đi.
Kim Anh từ từ đi theo cậu xang quán cafê.
Trịnh Kim gọi nước cho hai người, cậu mở lời:
– Chuyện 4 năm trước…
Thấy Kim Anh cau mày nhìn mình, Trịnh Kim tưởng cô không muốn nhắc lại nữa. Kim Anh đanh giọng hỏi:
– Sao cậu lừa tôi.
– Hở… – Trịnh Kim tròn mắt nhìn cô.
– Rốt cuộc cậu đang làm gì. Lúc tôi gặp cậu với bộ dạng này lúc là bộ dạng khác. Tôi không hiểu đâu mới là cậu.
– Thật ra tôi đang làm trong công ti nhưng không phải là…
Kim Anh thấy tức giận thật sự. Cô cứ nghĩ chuyện mấy năm trước bà LiLi đã nói cho Trịnh Kim biết sự thật nhưng cậu vẫn cố tình bỏ đi. Rồi 4 năm sau trở lại, cậu làm cô lo lắng vì nghĩ mình đã làm cho Trịnh Kim ra nông nỗi trở thành một đứa đi dọn vệ sinh.
Kim Anh mím môi, cô cắt ngang lời Trịnh Kim:
– Đủ rồi. Tôi chờ cậu quá lâu rồi, đến lúc phải chấm dứt thôi.
Kim Ah đứng lên bỏ đi. Trịnh Kim ngồi sững nhìn theo. Cậu không hiểu sao Kim Anh lại có thái độ tức giận với cậu như vậy. Chỉ là cậu nói dối cô là người dọn vệ sinh thôi chứ có gì đến mức tức vậy không.
Trịnh Kim thở hắt ra. Cậu thanh toán tiền rồi ra ngoài. Vừa đi vừa nghĩ nguyên do khiến Kim Anh tức đến vậy nhưng mãi mà vẫn chưa ra.
…
Trịnh Kim đến căn hộ Kim Anh đang sống, cậu nhấn chuông, Kim Anh nói vọng ra:
– Đến ngay đây.
Cô vừa mở cửa ra, thấy mặt Trịnh Kim, Kim Anh liền đón sầm lại làm cậu suýt dập mũi. Trịnh Kim định đến xin lỗi cô vì chuyện cậu nói dối đấy nhưng Kim Anh có cho cậu cơ hội đấy đâu cơ chứ.
TiTi vừa đi vệ sinh ra, thấy mẹ đứng quay lưng vào cửa, miệng lẩm bẩm gì đó, cô bé tò mò hỏi:
– Mẹ làm gì mà đứng ôm cửa nói một mình thế.
Reng…reng…
Tiếng chuôn
g cửa lại vang lên, Kim Anh nhìn bé TiTi, cô nói:
– Không có gì, con mau vào xem hoạt hình tiếp đi. Mẹ phải nấu cơm.
Kim Anh bỏ vào trong gian bếp. Cô cố gắng bỏ hình ảnh Trịnh Kim đứng chờ mình ngoài cửa. TiTi thấy tiếng chuông reo mãi mà mẹ không ra mở cửa,cô bé ong đầu quá liền đi ra mở khoá:
– Thật ra…
Trịnh Kim không thấy ai cả, cậu đang định giải thích luôn thì không thấy mặt Kim Anh đâu,cậu nhìn xuống phiá dưới, cô bé lần trước mình gặp, nó đang tròn mắt nhìn mình như người ngoài hành tinh, Trịnh Kim nuốt khan, cậu cười:
– Mở cửa cho chú vào.
Ti Ti mở to cửa ra, cô bé đi vào vừa nói:
– Chú đóng cửa lại luôn nhé.
– Ờ. – Trịnh Kim định đóng cửa thì một người xuất hiện làm cậu không lấy làm vui.
Lập Hàn cũng cùng tâm trạng thế thôi.Hôm nay Trịnh Kim lại ăn mặc kiều khác,Lập Hàn nheo mắt không hiểu Trịnh Kim đang làm gì nữa, Lập Hàn nói:
– Có thể đứng xích qua cho tôi vào không.
Trịnh Kim đứng qua một bên theo pphản xạ. Lập Hàn tự nhiên đi vào như nhà của mình.Rõ ràng nơi đây là mái ấm của mình nhưng Trịnh Kim lại cứ như người khách lạ vậy.
Trịnh Kim đóng cửa rồi vào trong.
– Bác Hàn…
TiTi chạy lại ôm chầm lấy Lập Hàn vẻ rất thân mật Lập Hàn cũng mỉm cười dang tay ôm nó. Trịnh Kim nuốt khan nhìn họ, cậu đi lại ghế ngồi.
Nghe tiếng TiTi gọi tên Lập Hàn nên cô bước ra ngoài:
– Anh…
Kim Anh tắt ngay tiếng gọi vì thấy mặt Trịnh Kim cũng trong đó. Cô làm ngay mặt lạnh nói:
– TiTi…
– Dạ.
– Sao con cho người lạ vào nhà.
– Mẹ bảo chú đẹp trai này hả.- Ti Ti chỉ tay vào Trịnh Kim,con bé nói tiếp – Chú này là người tốt lần trước dẫn con đi tìm mẹ đấy.
Trịnh Kim mím mím môi cười thì ra con bé vẫn còn nhớ cậu. Kim Anh hết lời nói với TiTi, cô chẹp miệng quay đi.
Lập Hàn nói theo:
– Cần gì không anh giúp cho.
“Có cần thân mật vậy không tên khốn này tôi còn chưa luận tội anh đâu đấy” Trịnh Kim quắc mắt nhìn Lập Hàn. Tỏ như không biết ánh mắt đấy, Lập Hàn đứng dậy đi vào trong bếp với Kim Anh.
TiTi quay xang nhìn Trịnh Kim thì thấy cậu đang gườm gườm nhìn theo Lập Hàn. Bé thì bé nhưng TiTi cũng hiểu ánh mắt đấy là ghét người ta.
TiTi vừa nghịch đồ chơi dưới sàn vừa ra giọng người lớn:
– Chú cũng vào đi, đừng lườm trộm người ta thế chứ trả quân tử tý nào.
– Gì… – Trịnh Kim bật thốt, cậu không tin lời nói này lại phát ra từ miệng con bé 5 tuổi rưỡi này.
Nhưng mà cũng nhờ nó cậu mới tỉnh ra. Trịnh Kim cười cười:
– Cảm ơn cháu xinh gái.
– Không có gì.
Trịnh Kim bước vào thấy hai người đang vừa cười vừa làm rồi nói gì đó rất vui vẻ, cậu khẽ tằng hắng:
– Ừ…hừm…Có chuyện gì không tôi phụ với.
– Không cần – Kim Anh đanh giọng nói.
Trịnh Kim lỳ mặt, cậu coi như chưa nghe thấy gì, lơ đi, cậu thấy rổ rau liền đặt lên bàn, nói:
– Tôi nhặt cái này nhé.
Kim Anh đi lại dựt lấy rổ rau trên tay Trịnh Kim nói:
– Nhặt rồi. Lượn ra chỗ khác chơi đi.
Trịnh Kim thấy Lập Hàn đang cười mình, cậu bực mình đi ra ngoài, mặt hầm hầm. TiTi thấy vậy liền nói:
– Bị mẹ cháu đuổi hả.
– Ừm.
– Vậy thì lấy lòng cháu đi cháu sẽ nói tốt chú trước mặt mẹ cho.
Trịnh Kim bật cười trước lời lẽ của đứa bé này. Giờ nhìn lại, nhìn con bé này cũng ăn chơi thật. Tóc nâu vàng làm xoăn buộc mái lên thành túm…chắc chắn Kim Anh bày trò cho nó rồi, nhìn hai đứa na ná nhau.
Trịnh Kim chẹp miệng ngồi xuống với TiTi, cô bé nói:
– Chú đừng làm vẻ miễn cưỡng vậy trừ 10 điểm.
Ôi mẹ ơi cuộc đời Trịnh Kim chưa khi nào gặp một đứa bé gây sốc như vậy. Trịnh Kim lắc đầu chịu thua nó luôn.
1 lúc sau hai người kia làm cơm xong, Kim Anh gọi trỏng:
– Vào ăn cơm.
Trịnh Kim đói lắm rồi, cậu vừa nghe ăn đứng bật dậy luôn, TiTi liền đứng dậy theo, nó nói:
– Chú chưa dọn đồ.
Nói xong nó ôm con gấu khư khư trong tay bỏ đi vào bàn ăn. Trịnh Kim nhìn đống đồ của nó dù không chơi đến nhưng vẫn bày ra. Cả đời cậu chỉ có người ta hầu mình chứ làm gì có chuyện mình hầu người khác mà giờ lại phải khuất phục con bé mặt búng ra sữa này. Trịnh Kim hậm hực dọ vào rổ đồ chơi.Nhịn phải nhịn vì tương lai.
Trịnh Kim ngồi vào bàn. Ba người kia nói chuyện xì xào vui vẻ làm cậu thấy mình như là người thừa vậy, cũng tủi thân lắm chứ,cảm giác cơm ngon cũng mất, tự nhiên no ngang.
Tít tít…
Trịnh Kim lại có điện thoại, cậu nghe xong chỉ vâng một từ rồi tắt máy. Cậu quay xang mọi người nói:
– Tôi có việc đi trước gặp lại sau nhé.
Trịnh Kim đứng dậy đi ra ngoài. Hai người còn lại ngồi vẫn vui vẻ nói chuyện tiếp.
…
– Sao anh?
-…
– Em có nghe mẹ nói.
-…
– Đi cùng anh á… – Kim Anh đắn đo một lúc rồi đồng ý.
Vừa tắt điện thoại cô vào công ti thì gặp Trịnh Kim. Cô vờ lơ đi chỗ khác, Trịnh Kim khẽ cười, cậu bước lại, đứng đối diện với cô, nói nhỏ:
– Tối mai cậu đi cùng tôi nhé.
– Không.
– Vẫn còn tức à.
– Có hẹn với Lập Hàn rồi.
“Lại là Lập Hàn”. 4 năm trước cũng vì hắn mà hai người phải xa nhau sao Kim Anh vẫn tốt với tên đấy vậy chứ, Trịnh Kim nhíu mày khó chịu, cậu đổi giọng đanh lại:
– Tôi có thể sẽ là người quyết định chuyện chọ cậu vào làm nhân viên thiết kế chính thức không đấy, mẹ tôi cũng không có quyền xen vào đâu. Suy nghĩ đi.
Trịnh Kim nói xong, cậu nhếch môi cười bước đi luôn, mặt rất gian tà. Kim Ah ngẩn người nhìn theo. “Ý của cậu ta…không lẽ tổng tài mới chính là…Trịnh – Kim ” “O.M.G – Kim Anh giở khóc giở cười ‘ Cô đã đắc tội với cậu ta rồi, tại bà LiLi dặn cô phải tỏ ra lạnh lùng để Trịnh Kim ăn năn chứ thật ra sau hôm ấy về nghĩ lại chuyện cũng không phức tạp và đáng để tức giận như cô nghĩ chỉ vì nó đến quá bất ngờ khiến cô bối rối nên mớ có hành động nóng nảy nhất thời như thế. 4 năm đủ để trưởng thành suy nghĩ chính chắn hơn trước, Kim Anh chỉ vì bồng bột nghe bà LiLi mà làm vậy.
Kim Anh cắn cắn môi, mặt méo xệch. Cô lên phòng tổng tài xin số điện thoại Trịnh Kim từ cô thư ký với lý do có việc cần gấp.
Kim Ah gọi điện ngay cho Trịnh Kim, giọng hạ xuống hẳn:
– Hì hì…Du…
– Biết rồi. Cứ thế đi.
– Ok…ok… – Kim Anh cười cười trong máy rồi tắt đi. Cô lầm bầm ” Mới tí đã lên mặt…”
Kim Anh gọi điện từ chối Lập Hàn với lý do tế nhị. Lập Hàn đành miễn cưỡng chấp nhận.
…
Noel…
Do bà LiLi và ông EnDy đang ở ÚC bận việc nên chưa bay về được, còn ba Kim Anh và cả ông Trịnh nữa cũng đi nghỉ mát luôn nên bữa tiệc này chủ yếu là do bà LiLi chỉ đạo từ xa bày ra để chào đón Trịnh Kim trở lại, khách khứa chủ yếu toàn bạn bè cậu và một số người ở công ti chào đón xếp mới. Cậu đã về được gần tháng rồi mà bây giờ mới mở tiệc, chủ ý của bà thật ra là để Noel tổ chức cũng là kỉ niệm ngày cưới của hai đứa.
Trịnh Kim nhận được điện thoại của bà LiLi:
– Con tự nắm bắt cơ hội đi, mẹ chỉ giúp được đến đây thôi.
– Cảm ơn tiền bối. – Trịnh Kim cúp máy miệng vẫn nở nụ cười, cậu quay lại vào trong sảnh.
Bà LiLi đã mở lời nên Lập Hàn đành đến. Cậu gặp Kim Anh đang đi cùng Trịnh Kim, Lập Hàn khẽ cau mày nhìn họ “Hoá ra Kim Anh từ chối mình vì Trịnh Kim”. Cậu sẽ mãi là người thứ ba, Lập Hàn thở dài quay mặt đi chỗ khác.
Trịnh Kim chào hỏi mọi người rồi cậu bước lên bục nói:
– Cảm ơn mọi người đã đến.Hôm nay tôi sẽ chính thức giới thiệu vợ mình cho mọi người và tổ chức tiệc kỉ niệm này cưới của chúng tôi luôn một thể. Do một số nguyên nhân nên chúng tôi đã xa nhau một thời gian nhưng từ nay sẽ không có chuyện ấy xảy ra.
Trịnh Kim ngừng một lúc rồi cậu tiếp:
– Lập Hàn anh nghe rõ chứ.
Phụt…
Lập Hàn đang uống nước thì phun ra ngoài hết làm mọi người chú ý. Tự nhiên nhắc đến cậu. Thằng ranh này cũng ghê gớm thật. Thập Hàn cười xua tan mọi ánh nhìn về mình.
O.M.G~~~ Mọi tiếng ngạc nhiên vang lên trừ những người thân quen.
– Trời ơi…xếp tổng có vợ lúc nào vậy.
Một cô bên cạnh lắc đầu mặt vẫn đầy sửng sốt:
– Không tin được, người trong mộng của mình.
– Cả của tôi nữa…hức…Cao tổng của tôi…
Nhiều cô gái trong công ti phải lau nước mắt khi nghe chính miệng xếp tổng thông báo chuyện này. Họ đành ngậm đắng nuốt cay xem mặt mũi người đó ra sao.
Trịnh Kim bước xuống, cậu nhìn Kim Anh, mặt cô vẫn đầy bất ngờ, theo đà kéo của cậu đi như một cái máy bước lên bục.
– Là quản lý Kim ư…
– Trời ơi vậy mà kín như bưng…
– Sốc sốc nặng… – Có một cô xoa xoa đầu – Ôi huyết áp của tôi…
Kim Anh nuốt nước bọt khi có nhiều ánh mắt nhìn mình đến vậy.Cô là tâm điểm chú ý trong đêm nay ư. Kim Anh chưa chuẩn bị cho khái niệm này. Trịnh Kim nắm tay Kim Anh cho cô thêm chút tinh thần, cậu nói:
– Cô gái này có gì đắc tội với mọi người trong thời gian qua thì nể mặt tôi mà tha thứ cho cô ta nhé…
Mọi người bật cười vỗ tay chúc mừng họ rồi quay mỗi người tìm một đôi để tụm lại nói chuyện ho ặc khiêu vũ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng Kim Anh lườm Trịnh Kim cô nói qua kẽ răng:
– Cậu luyên thuyên gì vậy.
Trịnh Kim cùng cách nói ấy, miệng vẫn cười với mọi người, cậu nói:
– Tập gọi là anh à không chồng đi đừng cậu tớ nữa nghe ngứa tai lắm.
– Gì… – Kim Anh trợn mắt.
– Bình tĩnh. Vợ chồng có gì về đóng cửa bảo nhau. À mẹ cũng bảo thèm cháu lắm rồi đấy.
Kim Anh đỏ bừng mặt, cô đạp lên chân Trịnh Kim rồi đi xuống chỗ mọi người, Trịnh Kim bước theo. Cậu nắm tay cô rồi kéo đi ra ngoài trong khí trời se lạnh của muà đông ấm áp này.
Lập Hàn nhìn theo họ đến khi khuất bóng, Cậu thờ dài thườn thượt. Lại lần nữa thất bại.Có lẽ cậu nên đi tìm người khác thì tốt hơn theo đuổi một người không thuộc về mình. Cậu cụp my nhìn những chiếc bóng mọi người đang đổ dưới nền sàn suy tư…
– Lâu không gặp… – Hữu Thiện nở nụ cười chào hỏi, cô đưa ly rượu lên mời Lập Hàn.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, mắt nheo lại nhìn cô. Hữu Thiện phì cười:
– Mặt em có gì à.
Lập Hàn lắc đầu nhận ly rượu từ tay Hữu Thiên. Cô đưa lên nhấp ngụm rượu rồi nhìn về phiá TRịnh Kim và Kim Anh đang đi cùng nhau chào mọi người rồi thở hắt ra nói:
– Nhìn trả xứng đôi gì cả. Đáng nhẽ người đứng cạnh Trịnh Kim là em mới hợp đúng không?
– Cô lại định bày trò gì?
Hữu Thiện bật cười, cô quay lại nhìn Lập Hàn:
– Đừng căng thẳng vậy chứ.
Ngừng một lát, cô tiếp:
– Em có một cách làm hai người đó chia tay.
– Nói thử xem.
Hữu Thiện ghé vào tai Lập Hàn nói gì đó rồi cô cười cười. Lập Hàn không ngờ con người Hữu Thiện lại thủ đoạn đến như vậy, cậu gắt giọng
:
– Cô là rắn độc à.
– Đương nhiên là không, nhưng anh có giúp tôi không.
– Không.
Lập Hàn định bỏ đi thì Hữu Thiện kéo tay lại, cô hỏi lại:
– Chắc chắn rồi chứ.
– Bỏ ra – Lập Hàn trừng mắt nhìn cô.
Hữu Thiện buông tay, cô bật cười, chẹp miệng nói:
– Đùa thôi mà làm gì căng thẳng vậy.
– Là sao.
Vừa lúc ấy Tử Kỳ đi đến. Hữu Thiện khoác lấy tay Tử Kỳ, cô cười tươi nói:
– Em chỉ nói cho vui thôi mà. Đây mới là người của em.
Tử Kỳ gỡ tay Hữu Thiện ra, cậu nhíu mày:
– Buông tay ra.Tôi với cậu thân từ lúc nào vậy.
– Thôi mà. Cho người ta cơ hội đi.
Từ sau khi Trịnh Kim biệt tích, Hữu Thiện chuyển đổi mục tiêu đeo bám Tử Kỳ mặc dù bị cậu từ chối suốt bao nhiêu lần cô vẫn quyết tâm theo cậu bằng được nhưng lần này là tán tỉnh lành mạnh chứ không thủ đoạn nữa.
Trâm Nhi thì được mẹ Tú Ah ủng hộ hai người đến với nhau nhiệt tình. Người trong quá khứ của Tú Ah đã nhiều lần đến lấy lòng bà nhưng đều nhận được sự lạnh nhạt nên đành biết điều rút lui.
Chi Mai đã thật sự nhận ra người yêu mình là Nguyên Khang còn Tử Kỳ cậu chỉ là một thần tượng trong lòng cô ngưỡng mộ mà thôi.
…
Trịnh Kim nắm tay Kim Anh ra ngoài hoà cùng dòng người nhộn nhịp đón rước Chúa. Cũng ngày này 4 năm trước họ đã vui vẻ bên nhau và cả giây phút chờ đợi nữa…
Gió khẽ thổi, dưới ánh đèn hai chiếc bóng in ngả vào nhau, từng lọn tóc của Kim Ah tung bay trong gió, cô đi bên Trịnh Kim tràn đầy happy. Cuối cùng sự chờ đợi đã có kết qủa và giây phút này đã đến. Kim Anh mỉm cười trong tay Trịnh Kim. Còn cậu nắm chắc lấy tay cô tự nhủ sẽ không buông bàn tay ấy ra một lần nữa…
Làn mưa nhẹ rơi…Có tiếng nhạc từ đâu đó vang lên như thay lời nói của Trịnh Kim…
When You Tell Me That You Love Me
I wanna call the stars down from the sky
I wanna live a day that never dies
I wanna change the world only for you
All the impossible I wanna do
I wanna hold you close under the rain
I wanna kiss your smile
And feel the pain
I know what’s beautiful
Looking at you
In a world of lies you are the truth
And baby
Everytime you touch me I become a hero
I’ll make you safe no matter where you are and bring you
Everything you ask for nothing is above me
I’m shining like a candle in the dark
When you tell me that you love me
I wanna make you see just what I was
Show you the loneliness
And what it does you walked into my life
To stop my tears everything’s easy now
I have you here
And baby
Everytime you touch me
I become a hero I’ll make you safe
No matter where you are
And bring you everything you ask for
Nothing is above me
I’m shining like a candle in the dark
When you tell me that you love me
…
In a world without you I would always hunger
All I need is your love to make me stronger
DỊCH:
Anh muốn gọi xuống những vì sao toả ánh sáng nơi trời cao xanh thẳm
Anh muốn sống những tháng ngày vô tận những tháng ngày chẳng biết đến ngày mai
Anh muốn thay đổi cả thế giới này chỉ là để dành riêng cho em đấy
Tất cả những gì không thể thấy (vì em) anh vẫn muốn làm
Anh muốn ôm em thật chặt vào lòng dưới cơn mưa tầm tã triền miên
Anh muốn hôn nụ cười tươi tắn của em
Để cảm nhận nỗi đau đớn
Anh đã biết vẻ đẹp kia đích thực
Khi anh ngắm nhìn gương mặt em yêu
Trong thế giới đầy dối gian thì em chính là sự thật
Và em yêu,
Mỗi khi em bên cạnh anh lại thành người hùng dũng mãnh
Sẽ che chở em, dù bất cứ nơi đâu,sẽ mang cho em những gì em muốn
Anh có thể vượt lên trên tất cả
Có thể cháy hết mình như ngọn nến suốt đêm thâu
Khi em nói rằng em yêu anh
Anh muốn làm cho em thấy được hình ảnh của chính anh thuở trước
Cho em thấy được nỗi cô đơn giá buốt đã bao lần giày xéo tim anh
Nhưng em đã bước vào cuộc đời anh
Chính là em đã lau đi dòng lệ chẳng còn gì là khó khăn nữa với anh
Chỉ cần em ở bên anh, em nhé
Khi thế gian này không có dáng hình em anh luôn thấy mình biết bao thiếu thốn
Tình yêu của em, là tất cả những gì anh mong muốn bởi đó chính là nguồn sức mạnh của đời anh…
(When You Tell Me That You Love Me – Khi em nói yêu anh)
Ngoại truyện:
Kim Anh đang loay hay hút bụi nhà thì Trịnh Kim gọi:
– Vợ. Ra anh bảo cái này.
– Gì, nói luôn đi.
– Mẹ ra ba mới nói được – TiTi lên tiếng
Kim Anh lững thững tay vẫn cầm máy hút bụi đi ra chỗ Trịnh Kim. Cậu nói:
– Rót anh ly nước.
– Lấy con ly nước cam. (TiTi)
– Pha con sữa nữa (Nu- 4 tuổi con trai của TK + KA )
Kim Anh trợn mắt nhìn cả ba người đang nhìn vừa xem hài vừa cười. Hoá ra Trịnh Kim gọi mình lại là để phục vụ màn nước nôi cho cả ba. Trong khi đó nước ngay trước mặt cậu mà còn không nỡ đưa tay ra mà rót nữa chứ. Cả hai đứa con yêu tinh cũng hành cô sai ké.
Trịnh Kim quay qua vẫn thấy Kim Anh đứng ngây ra, cậu nhắc lại:
– Đứng đấy làm gì. Anh với con đang khát nước đấy.
Nu xen vào:
– Mẹ trả nhanh nhẹn tý gì.
TiTi là người cuối cùng trâm ngòi cho cơn thịnh nộ của Kim Anh, cô bé nói:
– Đuổi việc mẹ đi ba.
Nuốt cục tức xuống. Kim Anh phừng phừng lửa giận, khói bốc cả lên đầu, cô mím môi:
– 3 cái đứa này…Tức quá…
Trịnh Kim nói:
– Bình tĩnh đi vợ. Tháng nào anh cũng trả lương cho vợ mà thế nên ngoan ngoãn làm đi.
Con nó khát nước lắm rồi đấy.
Nu cùng TiTi gật đầu lia liạ nhìn cô.
Ôi…huyết áp của tôi…Kim Anh bặm môi nhìn cả ba. Mặc dù trả lương nhưng cũng đừng hành hạ cô quá thể đáng như vậy chứ…dù gì cô cũng là chủ căn hộ này mà…
…
(Giai đoạn đang có bầu Nu)
– Anh tuyển ôsin cho e rồi đấy.
– Thuê làm gì, tốn tiền em cũng làm được mà.
– Không được em đang có thai mà.
– Ờ. Quên – Kim Anh gật đầu cười, cô tiếp:- Vậy anh trả người ta bao nhiêu một tháng.
– 5 trai. Có chuyện gì à?
– Ôi…anh hào phóng quá – Kim Anh trợn mắt nhìn cậu. Cô lẩm nhẩm tính – 9 tháng vị chi là 45 triệu…chặt chặt…45 triệu đủ mua con Lết đấy…
Trịnh Kim lắc đầu cười nhìn vợ. Kim Anh lúc nào cũng vậy. Tham tiền quá thể đáng.
Kim Anh bỗng nhiên quay phắt lại nhìn Trịnh Kim, lông mày nhếch nhếch lên, miệng cười cười, Trịnh Kim biết ngay có ý đồ, cậu hỏi luôn:
– Chuyện gì nữa.
– Chồng yêu – Kim Anh kéo dài giọng, cô ngồi sát lại cậu, tay nắm lấy tay Trịnh Kim làm bộ thỏ thẻ nói:
– Anh à…
– E nói luôn đi, nổi hết cả gai ốc… – Trịnh Kim rùng mình.
– Tiền anh thuê ôsin đấy thì thuê em đi.- Kim Anh nói nhanh một lèo.
– Điên à. Em đang có thai mà. Thẻ của em hết tiền à để tý anh bảo chú Trung chuyển khoản cho em.
– Không phải… – Kim Ah nói – Thời gian nghỉ phép cũng chán trả có chuyện gì làm nên định kiếm thêm thu nhập tý mà. Đỡ ăn bám chồng.
Kim Anh ngồi thẳng lưng dậy, cô hất mặt nói:
– Ah biết em là con người tự lập mà…
Trịnh Kim bật cười, cậu nói:
– Để em đẻ xong hẵng nói đi. Anh có chuyện phải đi rồi. Chiều anh về đón TiTi luôn em khỏi cần đón.
– Ơ…em chưa nói hết mà.
Kim Anh xụ mặt, cô lẩm bẩm nhìn theo Trịnh Kim.
…
Giai đoạn Nu đã ra đời.
Nu đã được 1 tuổi, Kim Anh thấy việc ở nhà trả có gì mà thuê ôsin thì tốn tiền bản tính tiết kiệm lại nổi lên.
Cô kéo Trịnh Kim vào phòng riêng, nói:
– Anh à, không cần phải thuê ôsin nữa đâu. Mọi chuyện ở nhà cứ giao cho em.
– Thế còn công ti.
– Em sắp sếp được mà. Đây nhé. TiTi thì học bán trú chiều mới về còn Nu thì cho đi nhà trẻ chiều cũng đón về luôn một thể, còn hai vợ chồng mình đi làm chiều cũng về. Buổi tối thì em ở nhà dọn dẹp rồi làm cơm cho cả nhà.
– Như thế mệt lắm.- Trịnh Kim lắc đầy bác bỏ ý kiến của Kim Anh.
Kim Anh lay lay đầu Trịnh Kim, cô năn nỉ:
– Được mà, nhà mình chưa chắc đã bẩn mà dọn dẹp cơ, cái đấy em chỉ nói cho khí thế vậy thôi mà.
Trịnh Kim chẹp miệng đắn đo, Kim Anh cậu có vẻ xiêu xiêu, cô thêm:
– Yên tâm khi nào thấy mệt thì em sẽ nói anh biết mà.
Trịnh Kim nhìn cô thấy ánh mắt cầu khiến ấy nên cậu đành chiều. Kim Anh cười đắc ý. Trịnh Kim đứng dậy định ra ngoài chơi với hai đứa con thì Kim Ah gọi lại:
– Chưa bàn xong mà.
– Còn chuyện gì nữa.
Kim Anh tế nhị nhắc:
– Vấn đề lương bổng sao nhỉ.
Trịnh Kim phì cười nhìn vẻ mặt tham tiền của Kim Anh, cậu nói:
– Em nói xem.
Kim Anh dơ luôn 1 ngón bên trái 5 ngón bên phải lên, cô chớp chớp mắt nhìn cậu, Trịnh Kim gật đầu:
– 6 triệu. Đồng ý.
– Không. Là 15 triệu đấy.
– Không phải chứ – Trịnh Kim bật thốt.
Kim Anh cười cười:
– Trả giá là vừa.10 trai nhé chồng đẹp trai… – Kim Anh hấp háy mắt…
– Ờ.- Trịnh Kim khẽ cười, cậu cũng tự công nhận không ai tham và thèm tiền như vợ mình.
Và từ đấy giai cấp trong nhà được phân biệt. Giá 10tr một tháng để thuê làm mỗi buổi chiều tối thì cũng không dễ nuốt đâu. Trịnh Kim bàn bạc TiTi để thay nhau kiếm chuyện cho Kim Anh đến khi cô phải từ bỏ thì thôi nhưng cô rất kiên trì.
Nu lên 4 nó đã biết mọi chuyện, TiTi kể lại chuyện ba thuê mẹ cho Nu nghe,. thằng bé theo luôn phe Trịnh Kim huà vào bắt nạt Kim Anh.
***
– Cao…Thế…Du… – Kim Anh hét ầm căn hộ lên.
Cả ba cha con toát mồ hôi nhìn Kim Anh đề phòng. Cơn phẫn nộ của cô đã bốc lên. Kim Anh vứt cây hút bụi xuống cái cốp, cô sắn tay áo lên mặt đằng đằng hàn khí bước gần đến bộ salong mà ba ba con Trịnh Kim đang ngồi.
Nu- Ti nuốt nước bọt, nép vội ra sau Trịnh Kim, đẩy người cậu lên trước. Trịnh Kim cũng nuốt nước bọt ừng ực, cậu dựt lùi đến khi không còn đừng lui: Cậu liền đứng dậy.
Nu ngọng giọng nói
– Cố lên ba.
TiTi núp núp sau lưng cậu, miệng nói:
– Con thấy mẹ có vấn đề.
– Ba cũng nghĩ vậy.
Trịnh Kim khan giọng nói:
– Có chuyện gì vậy em.
– Em ún gì. – Kim Anh ngồi phịch xuống, cô gác chân lên bàn, móc móc tay:
– Lại đây.
Trịnh Kim bước từng bước dè dặt đến, Kim Anh quay quắt xang cậu mặt làm vẻ gườm gườm:
– Nói cho chồng biết nhé. Kim Anh này tuyên bố nghỉ việc. Mau rót nước ra đây.
Cậu lập tức cúi xuống rót nước đưa cho Kim Anh.
Kim Anh lại quát:
– Hút bụi tiếp đi, còn đứng đấy nhìn à.
Trịnh Kim giật mình vì tiếng quát, cậu gật gật đầu lập tức cầm máy hút bụi lên làm việc, Hai đứa con lắc đầu nhìn theo Trịnh Kim…”Haizz…Đúng là “ÔSIN NỔI LOẠN”.