Tác giả: Suly.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
– Thằng kia…đứng lại.
Tiếng hét chua như dấm của Kim Anh vang vọng giữa sân trường làm ai ai cũng phải nhìn về phía cô bé có túm tóc đuôi ngựa đang bay lên theo từng bước chạy. Kim Anh đang đuổi một cậu bé vòng vòng muốn đứt cả hơi mà vẫn không bắt được nó. Cô bé dừng lại, rút chiếc dép có gắn hình con mèo ở đầu chiếc dép ra, đưa lên cao ngắm và Bộp!
Chiếc dép hạ ngay vào trúng giữa vào đầu Thế Du, rồi vênh mặt lên nói:
– Cho mày chết này!
Thế Du đang chạy bị cho ăn dép đau điếng, cậu bé quay đầu chạy lại chỗ Kim Anh, đẩy vai cô cậu nói:
– Ê…sao mày chơi ngu vây.
Kim Anh chìa tay ra:
– Trả đây.
– Kô. – Thế Du bướng nói.
Kim Anh làm mặt ngầu dọa cậu:
– Mày thích ăn dép nữa à. Trả tao nhanh.
Thế Du vênh mặt lên vẻ không sợ.
– Không thích đưa.
Thấy thể trận có vẻ bí làm căng cũng không được nên Kim Anh liền hạ giọng:
– Thôi, trả lại tao quyển sổ đi rồi tao cho mày đi ăn KFC, được kô?
Thế Du ko suy nghĩ nhiều độp lại ngay 1 câu:
– Kô.
– Ơ… Mày như đồ điên thế. Trả tao đi. – Kim Anh bực mình hét ầm lên rồi xòe tay ra nói
– NEVER – Thế Du cười tít mắt rồi bước đi luôn để lại Kim Anh với cái bản mặt hầm hầm.
– Cao…Thế…Du.
Thế Du tỉnh cơ quay lại:
– Nói bé thôi không cần phải cuồng nhiệt vậy đâu. – Cậu bé cười vang rồi quay mặt bước đi.,
Kim Anh rút ngay chiếc dép còn lại ném vào người Thế Du. Nhưng không ngờ mục tiêu không trúng lại một lần nữa trúng ngay chán cậu bé.
Cậu bé cảm thấy trán mình như có một chất lỏng nong nóng đang chảy xuống. Bất giác đưa tay lên sờ trán rồi mặt cắt không còn giọt máu hét toáng lên:
– Á…mẹ ơi…
Vừa kêu mẹ xong Thế Du ngất luôn tại chỗ. Kim Anh nhìn thế hốt hoảng chạy lại lấy chân đá nhẹ vào người Thế Du.
– Này…Dậy đi…Đừng trả vờ.
Không động tĩnh.
Kim Anh thấy mọi người đang vây quanh mình xì xầm.
– Sao vậy?
– Chảy máu kìa…
Tiếng hỏi ồn ào làm Kim Anh hoảng loạn, nó đưa mắt cầu cứu ai đó nhưng không thấy ai bên canh. Cùng lúc Thế Nam – Anh Thế Du đi qua, thấy đám đông xúm lại anh chạy lại thì thấy em mình nằm ngất chán chảy máu còn Kim Anh mặt như người mất hồn mắt rưng rưng như muốn khóc. Thế Nam quỳ xuống lay vai Kim Anh hỏi:
– Kim Anh, có chuyện gì vậy?
Thấy Thế Nam, Kim Anh bật khóc tức tưởi nói:
– Thế Du lấy quyển sổ của em. Em đòi mà nó không trả.
Nấc lên, Kim Anh nói tiếp:
– Nên chẳng may em ném trúng cái dép vào đầu nó, nó…chảy máu rồi nằm luôn…
Kim Anh cầm chặt tay Thế Nam run run giọng nói:
– Anh…Du không chết chứ. Nó không chết phải không.
Thế Nam an ủi.
– Không sao đâu mà. Em vào lớp học đi có gì tý qua thăm nó…
Rồi Thế Nam cõng Thế Du vào phòng y tế… Kim Anh lủi thủi đi về lớp trong nỗi sợ hãi. Một lúc sau Thế Du tỉnh dậy, đầu cậu hơi nhói lên. Thế Du sờ tay lên trán thì thấy mình đã được băng bó cẩn than, cậu xỏ đôi dép vào định đi khỏi phòng y tế đi về lớp thì Thế Nam đi vào, anh hỏi:
– Còn đau kô?
Thế Du giả vờ kêu đau rồi anh suýt soa tỏ vẻ nghiêm trọng lắm.
– Ây da…Đau quá…Khéo lủng đầu mất.
Thế Nam không quan tâm hỏi tiếp:
– Mà sao Kim Anh lại ném dép vào đầu em vậy.
Thế Du oang oang mồm kể lể:
– Thì ra chơi em thấy nó đang đọc cái gì ấy rồi em đến dựt lấy định true nó 1 tí ai ngờ nó phi dép vào đầu em. Nó mà nói tử tế em cũng trả lại nó chứ bộ ai them lấy cái quyển sổ vớ vẩn gì đấy của nó chứ. Con gái gì mà hở tý là dơ dép lên đánh người. Mà cái…
Thế Du quay lại chả thấy anh mình đâu cả, cậu lại lẩm bẩm:
– Ơ thế nãy giờ mình nói chuyện như thằng điên vậy à.
Thế Du đứng dậy đi về lớp, đang đi chợt bên cạnh cậu có một bóng đèn lóe sáng. Mắt cậu lộ rõ vẻ nham hiểm.
Phi thật nhanh về lớp đứng trước mặt Kim Anh:
– Ê…ê…
Kim Anh đang gục mặt xuống bàn, nghe thấy giọng Thế Du cô liền ngẩng phắt đầu lên, cười toe toét:
– Í vẫn còn sống.
Thế Du cốc vào đầu Kim Anh:
– Mày đần à. Ai chết đâu mà sống.
Bị gõ đầu mà Kim Anh vẫn cười toe toét vì Thế Du không…bị chết. May thật .
– Đần cũng được. Cậu kô sao là được rồi.
Thế Du chợt nói 1 chàng:
– Được cái gì mà được mày đánh tao chảy cả máu đầu còn cười được à. Mày biết tao chảy bao nhiêu máu không,mày biết ăn bao nhiêu bát cơm mới bù lại được bằng đấy máu không hả. Bố mẹ tao nuôi tao 12 năm nay mà chưa dám đụng vào tao đâu đấy thế mà mày dám…
Kim Anh nghe Thế Du nói mà muốn điếc cả tai, cô đành phảo chặn cái loa này lại:
– Rồi rồi rồi. Nói ít thôi. Đã hiểu. Im.
Thế Du gắt lên làm Kim Anh giật cả mình:
– Im cái gì . Mày phải để tao nói lên lẽ phải chứ. Tất cả là tại mày nên…
Kim Anh chen ngang:
– Khổ . Hiểu rồi. Nói nhiều .
Thế Du không quan tâm lại bắt đầu bài phát biểu cảm tưởng của mình. Nhưng Kim Anh đã nhanh tay hơn nói:
– Khoan nói. Rút gọn câu trước khi nói.
Chỉ nghe Kim Anh nói vậy. Thế Du nở nụ cười tinh ranh làm Kim Anh nổi cả da gà:
– Để đền bù tổn hại bạn gây ra cho tớ…
– Nói luôn. – Kim Anh dục.
– Từ giờ trở đi tớ bảo gì bạn phải nghe đấy.
– Cái gì. – Kim Anh sau 1 giây đờ đẫn mới nói.
Thế Du quay mặt bước đi luôn:
– Không thì thôi. Tớ đi mach bác Phùng. Hậu quả sẽ khó lường.
Kim Anh thấy lạnh hết cả sống lưng. Tay toát hết cả mồ hôi. Cô ngước đầu lên tưởng tượng ra cảnh bị ba cho một trận và tống khứ ra khỏi nhà. Cô lắc lắc đầu rồi bật thốt.
– Không thể được.
Kim Anh vò đầu bứt tóc xù tung lên. Ngồi thừ người 1 lúc rồi đứng bât dậy lật đật chạy đu tìm Thế Du thì thấy cậu ấy đang nhảy,,, dây. Cô trề môi: ” Đúng là đồ con gái ” Kim Anh móc móc tay huýt Thế Du.
– Lại đây tao bảo.
Thế Du lại gần hất mặt lên hỏi:
– Gì.
– Tao sẽ làm theo lời mày.
Thế Du mắt sáng lên.
– Biết điều đấy.
– Với 1 điều kiện. – Kim Anh nói.
Thế Du nhăn mặt:
– Gì nữa.
– Tao chỉ làm như vậy đến khi tao với mày không học cùng nữa thôi.
Thế Du suy nghĩ trong chốc láy rồi gật đầu đổng ý. Kim Anh quay người định đi về lớp thì bị Thế du gọi giật lại:
– Đi đâu đấy. Ra căng tin mua cho tao lon co ca.
– Mày mơ à.
Thế Du cười nhếch mép giả vờ ẻo lả:
– Bác Phùng ới ời…
Kim Anh xanh mặt,quay phắt người mặt cười toe toét:
– Cậu chờ mình 5 phút nhé. – Rồi hớt hải chạy đi…
***
3 năm sau…
Kim Anh đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ khuôn viên trường học. Cô cười tủm tỉm ” Mình sắp thi cấp 3, mình sắp thoát khỏi thằng thần chết kia rồi hehe.”. Cô đang mơ đến ngày mình thoát khỏi ách đô hộ của Thế Du, miệng lầm bầm:” Mừng chết đi được. ”
Đáng tưởng tượng bỗng “bộp” tiếng vỗ bàn kêu lên làm Kim anh giật này mình nhìn lại thấy cô chủ nhiệm với cặp kính dày cộp như *** chai đang cau có nhìn mình. Kim Anh cười như mếu:
– Ơ hơ…cô…
Cô Oanh – cô chủ nhiệm của Kim Anh, quát:
– Cô cháu cái gì. Tôi đang giảng bài mà cô nhìn đi đâu thế hả. Đứng dậy nhắc lại câu hỏi tôi vừa nói xem nào.
Kim Anh từ từ đứng lên, ngó ngang ngó dọc xung quyanh tìm cứu tinh nhắc cô nhưng cả lớp vẫn im phăng phắc, cô gãi đầu, nói:
– Dại…cô…hỏi…hỏi…
Kim Anh cố kéo dài từng chữ một. Cô chủ nhiệm mắt sang quắc như cú mèo, cầm cây roi gõ mạnh xuống bàn, nghiêm giọng:
– Nói.
Kim Anh run bắn người, lắp bắp:
– Dạ… ờ…à…em…em…không biết ạ.
Cô giáo chỉ cây roi về phía góc lớp, quát:
– Xuống góc lớp quỳ xuống dang 2 tay lên trời.
Kim Anh nhăn nhó, mặt vẻ đầy ân hận:
– Em xin lỗi cô, em hứa em sẽ chú…
Chưa kịp nói hết câu cô giáo đã nạt ngang lời Kim Anh khiến cô giật mình:
– Xuống.
Không những không nói đỡ mà Thế Du còn nói chen vào:
– Cô bảo sao thì làm vậy đi. Lì vừa thôi. Mặt dày .
Kim Anh đang đứng hối lỗi nghe thấy thế quay phắt xuống lườm Thế Du, cậu không những không sợ ánh mắt ” thân thương ” đấy mà còn huýt sao be bé trong miệg rồi cười cợt quay mặt đi trên tức Kim Anh.
– Con đứng đấy à. – Cô Oanh gầm gừ.
– Ơ…dạ đây ạ. – Bất lực Kim Anh chầm chậm tiến từng bước tiến về ” thiên đường ” của mình.
Kim Anh vừa đi vừa quay sang lườm Thế Du.
Reenggg…
Đúng lúc cô đến gần cuối lớp cũng là lúc chuông vang báo hiệu ra về. Cô hớn hở ” May thế hehe ” . Kim Anh quay đầu chạy cái véo về chỗ lấy cặp định về thì Thế Du đã đứng chắn trước mặt cô, dơ cặp lên:
– Quên nhiệm vụ à.
Kim Anh lườm Thế Du rách mắt rồi dựt lấy cặp từ tay Thế Du đi thẳng 1 mạc
h ra cửa . Thế Du nói với theo:
– À mang cặp về nhớ bảo hộ vs mẹ là tớ sang nhà thằng Thiên học nhé, bạn yêuuuu…Dấu.
Rồi cậu quàng tay qua vai Thiên cười hớn hở rồi ra khỏi lớp.
Kim Anh không thèm đáp trả. Cô trề môi khi nghe từ ” học” của Thế Du:
– Ọe…buồn nôn.
Vừa ra khỏi cổng trường Kim Anh đã thấy Thế Nam đưa tay vẫy vẫy gọi mình, cô tươi ngay nét mặt chạy lại chỗ anh, nói:
– Nam huynh.
Thế Nam cũng cười cười nói trêu lại:
– Kim muội không cần đa lễ.
Cả 2 bật cười . Rồi Thế Nam rủ rê:
– Kim Anh, hôm nay học mệt rồi nhỉ. Đói không anh dẫn đi ăn.
Nghe đến ăn hai mắt Kim Anh sáng rực nói nhanh:
– Đi luôn
Thế Nam biết ngay cũng là câu này. Rồi cậu nhìn quanh:
– Thế Du đâu rồi?
Nghe đến tên Thế Du, Kim Anh như bị dị ứng nói:
– Nó đi chơi với bọn thằng Thiên rồi ạ.
Thế Nam gật đầu.
– Vậy anh em mình đi.
– Chờ tý e gọi điện xin ba đã.
– Kô cần đâu nãy a qua bảo bác rồi.
Kim Anh hí hứng cất điện thoại:
– Vậy thì…lét gô.
Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi rồi anh vòng qua bên kia vào lái xe, vừa đi anh vừa hỏi:
– Nghe ba mẹ e bảo nhà e sắp qua Anh à.
Kim Anh ngạc nhiên tròn mắt hỏi:
– Sao ạ?
Nghĩ chắc bác Phùng chưa nói cho Kim Anh nên anh cũng không tiện hỏi nhiều.
– À kô có gì. Hôm nay anh sẽ dành cho em cả 1 ngày . Ok.
Kim Anh liền hưởng ứng nhiệt tình.
– Ok ok. Được đấy.
Thế Nam thấy cô cười tít mắt cũng cười theo. Thế Nam coi cô như một đứa em của mình vậy. Hồi xưa ba mẹ anh chơi thân với ba mẹ cô. Nên anh, cô và Thế Du đã chơi với nhau từ hổi còn bé tý.
Nghĩ lại những kỉ niệm vui hồi bé. Bất chợt anh cười vu vơ. Tự dưng thấy cái gì mát mát trên chán thì ra là tay của Kim Anh, quay sang nhìn cô:
– A bị mát à. Tự nhiên cười 1 mình thế.
Thế Nam cốc đầu cô 1 cái, rồi thấy Kim Anh la lên.
– À à em biết r`.
– Gì.
– Hôm nay anh trúng số đúng không. Thảo nào hôm nay mới mời mình đi ăn lại còn cho đi chơi nữa chứ.
Thế Nam cười véo má Kim Anh méo cả mặt:
– Luyên thuyên à.
Kim Anh xuýt xoa đưa tay lên xoa má, càu nhàu.
– Ai chơi bạo lực vậy. Đau gần chết, méo cả mồm rồi này.
Thế Nam vỗ đầu cô giả nói bằng giọng dịch của phim trưởng Trung Quốc
– Muội à…Huynh xin lỗi nha…lỡ tay đó mà.
Kim Anh không kém cô cũng nhại giọng giống vậy:
– Ây da…muội miễn cưỡng chấp nhận đó nha.
Nói xong không nhịn được cả 2 đều bật cười vang, rồi nói hết chuyện này đến chuyện khác. Đi chơi hết chỗ nọ đến chỗ kia đến tối mịt mới về nhà.
Thế Du đang ngồi tập đàn piano trên phòng nghe thấy tiếng xe, cậu liền bước ra cửa sổ nhìn xuống đường thấy Thế Nam và Kim Anh đang nói gì đấy với nhau trông rất vui vẻ. Cậu nhíu mày khó chịu. Cậu nắm chặt rèm cửa sổ rồi tiến lại phía cái ghế gần mình đá bộp 1 cái. Rồi ngồi phịch xuống đất ôm chân suýt soa:
– Ái…đau quá.
Thế Nam đi lên lầu mở cửa phòng Thế Du ra định đưa cho Thế Du hộp gà KFC thì thấy em họ mình đang ôm chân nhăn nhó, anh hỏi:
– Ê, sao vậy.
Thế Du nhát gừng.
– kô sao.
Thế Nam nhún vai để hộp gà rán lên trên bàn rồi về phòng. Thế Du khập khiễng bước đến tủ lạnh lấy đá trườm chân miệng làu bàu:
” Thích xí xớn à. Mai chết với cậu.”
Sáng sớm Thế Du đã mai phục sẵn trước nhà Kim Anh, thấy cô đóng cổng nhà xong, anh ngoắc tay ý bảo cô lại đây. Kim Anh chẹp miệng: ” sáng sớm đã gặp thần chết “. Kim Anh giả vờ lờ như k thấy đi ngang qua Thế Du mà k đứng lại.
– Con kia,, đứng lại .
– Gì nữa ông nội .
Thế Du phóng xe đạp điện đến chỗ Kim Anh đứng, a hất mặt nhìn vào giọ xe:
– Cầm đến trường cho cậu.
Kim Anh trợn mắt, tay chống hông:
– Ê…thằng kia mày hơi quá đàng rồi đấy .
Thế Du mỉm cười thân thiện:
– Mới hơi thôi à?
Rồi cậu quát tướng lên:
– Cầm k thỳ bảo .
– Mày có xe mà còn bắt tao cầm cặp cho mày à .
– Thích thế . Giờ chơi hay nghỉ đây?
Kim Anh nhìn bản mặt đếu của Thế Du mà muốn cho nó một trận . Cô ấm ức lôi cặp trong giọ xe của Thế Du ra, vừa nhấc lên cô đã trĩu cả vai xuống . Cô nhăn nhó:
– Nặng quá . Mày cho đá vào à thằng kia.
Kim Anh vừa dứt câu thì Thế Du đã phóng xe đi, cậu k quên quay lại vẫy tay chào cô:
– Cậu đi trước . Cứ từ từ mà xách đi nhé .
Rầm…
– Ha…Ha…Ôi, trời, ơi…ha…ha…ha… =))
Kim Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy Thế Du mải quay lại chọc tức cô mà đâm vào cột điện, xe đè cả lên người .
A kêu lên:
– Ôi, mẹ, ơi…cứu con…
Đã đau thì chớ lại còn bị Kim Anh cười cho một trận, a gắt to lên:
– Con kia cười cái gì, lại đây đỡ tao lên coi .
– Oh, never – Kim Anh cười đắc ý .
– Bác Phùng…
Kim Anh tắt luôn nụ cười khi nghe nhắc đến ba mình .Cô đi lại chỗ Thế Du:
– Thôi, thôi, đc rồi, lắm mồm .
Cô đỡ xe Thế Du lêm, cậu đúng dậy phủi quần áo rồi dựt lấy tay lái xe k nói câu nào mà phóng đi luôn . Kim Anh nhìn theo Thế Du mà buồn cười, cô xách cặp lên miệng lẩm bẩm:
– Thằng này nó cho cái gì vào cặp không biết nữa. Sao mà nặng thế cơ chứ. Cái thằng ” thần chết” này nó định hành hạ mình đến bao giờ đây, cũng may là nhà gần trường không mình chết vì mệt mất thôi.
Kim Anh thở phào nhẹ nhõm khi lê dược đến trường. Cô thả cặp Thể Du xuống đất cái ” phịch”, tay chỗng vào đầu gối thở dốc:
– Mệt…gần…chết.
Thế Du không biết từ đâu chui ra, tằng hắng:
– Ừ…hừm.
Nghe tiếng Thế Du, Kim Anh ngẩng mặt đứng thẳng người dậy, Thế Du hỏi câu lãng xẹt:
– Mệt kô .
Kim Anh giở vờ:
– Bình thường thôi . ( Thực ra rất mệt )
Thế Du cười toe:
– Vậy à.
Anh cúi người xuống mở cặp lôi ra 1 đống gỗ đặc vứt xuống đất. Kim Anh nhìn Thế Du ném từng miếng gỗ như muốn rớt tròng mắt:
– Thằng…thằng đểu.
Thế Du tỉnh bơ, nói:
– À vậy à.
Nói tiếp:
– À hay mai tớ cho đá vào nữa nhé cho nó đủ độ đểu cậu **** tớ nhé.
Kim Anh nuốt nước bot, cô cười đổi giọng ” mật ngọt chết ruồi”:-
– Tớ biết bạn Du đẹp trai không xấu tính như vậy đâu mà, đúng không, hì… hì. Bạn là người rộng lượng nhất mà tớ từng gặp đấy .
Thế Du tủm tỉm quay đi:
– Để xem thái độ của cậu thế nào đã.
Kim Anh nuốt hận vào trong lòng, cô chạy theo năn nỉ Thế Du:
– Tý ra chơi tớ mua cho cậu nước ngọt nhá, Hamberger, trà sữa…à hay cậu ăn gì cứ bảo với tớ. Tớ sẽ phục vụ tận tình hehe…
***
– Sao ạ . Ba nói gì cơ ạ .
Kim Anh tròn mắt trước tin bất ngờ ba mình vừa thông báo.
Ông Phùng nhỏ nhẹ bảo con:
– Chờ mấy ngày nữa con thi tốt nghiệp cấp 2 xong ba và con sẽ sang Anh ở với nội.
Kim Anh lắp bắp:
– Ba…ba không đùa chứ.
Ông Phùng cười đôn hậu:
– Kô. Bà đang cần người quản lí công ty bên đấy . Mà để con lại một mình ở đây ba cũng không yên tâm.
Kim Anh nhăn nhó:
– Nhưng con không muốn đi đâu.
Ông Phùng nghiêm mặt nhìn con:
– Ba quyết định rồi. Không bàn đến vấn đề này nữa.
Ông đứng dậy đi ra ngoài để Kim Anh ngồi thừ người trên ghế.
” Phải làm sao đây . Phải làm sao bây giờ chắc mình sẽ chết buồn mất . Không người quen. Không bạn bè, trời ơi…”
Kim Anh nghĩ đến viễn cảnh suốt ngày ở trong nhà mà không được đi chơi đâu. Cô bặm môi tưởng như sắp bật máu. Cãi ba thì cô chắc chắn không dám rồi. Cô mất mẹ từ lúc 2 tuổi Kim Anh chỉ còn ba. Ba là người chăm sóc cô. Vì muốn chăm lo cho cô mà ông đã không đi thêm bước nữa để dành hết tình yêu thương để bù đắp cả tình thương của mẹ cho cô. Tuy vậy nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái. Vì thế Kim Anh luôn nghe lời ông không để ông phải tức giận lúc đó thì phiền thật. Kim Anh thở dài não nề ra sân ngồi lên chiếc xích đu nghĩ ngợi mông lung.
Thế Du đứng ngoài cổng í ới gọi mãi Kim Anh mới nghe thấy. Đang bực cô quát:
– Gọi lắm vậy tao không điếc đâu .
Thế Du bực không kém gì vì nãy giờ gọi khan cả cổ cô mới ra mà lại còn cạu gắt với mình:
– Mày không điếc chỉ lãng thôi đúng kô. Bác Phùng đâu.
Kim Anh cộc cằn:
– Đi rồi.
– Đi đâu?
– Tao kô biết.
Thế Du dặn:
– Khi nào bác Phùng về thì bảo qua nhà bác Trịnh có việc nhé.
Kim Anh đung đưa chân:
– Biết rồi. Hết chuyện chưa. Hết rồi thì về đi. Tao đang bận.
Thế Du nhìn Kim Anh ngứa cả mắt. Nó không cả thèm mở cổng cho mình mà cứ ngồi ì trên xích đu lại còn bảo bận nữa chứ. Thế Du cúi xuống tìm viên gạch bé ném vào người Kim Anh rồi không quên nói vọng vào:
– Chết mày đi.
Kim Anh bất ngờ bị ném đá cô định chạy đuổi theo nhưng nó đã biến mất từ đời nào rồi. Kim Anh đã bực lại còn tức hơn:
– Đúng là đồ ôn dịch.
Thoắt cái đã đến ngày phải lên đường Thế Nam cùng ba mình đến tiễn ông Phùng cùng Kim Anh ra sân bay . Ông Phùng hỏi:
– Thằng Du đâu rồi anh Trình.
– À. Nó qua nhà bạn chơi rồi với lại tôi cũng chưa nói cho nó biết việc anh và bé Kim Anh đi.
Ông Trình tiếp:
– Kim Anh đi phải ngoan nhé . Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy đừng tham việc quá . – Ông xoa đầu Kim Anh rồi quay sang đập nhẹ vào vai ông Phùng.
Ông Phùng nắm tay người bạn thân:
– Yên tâm
tôi còn đủ sức mà.
Ông Trình đưa cho Kim Anh một chiếc hộp xinh xắn:
– Tặng con đó. Con dâu tương lai.
Kim Anh cười. Cô đã quen với cách gọi này rồi nên không thấy gì làm lạ. Cô mở hộp ra:
– Ôi…đẹp quá. Bác đeo cho con nhé. – Kim Anh vừa nói vừa trao chiếc dây chuyền ra cho ông.
Ông Trình nhìn cô trìu mến:
– Được thôi.
Đeo sợi dây chuyền cho Kim Anh xong ông Phùng kéo nhau ra một góc nói chuyện gì đấy rồi quay lại .
Bỗng tiếng phát thanh trên sân bay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người.
” Chuyến bay đến Anh đã đến giờ khởi hành. Mời hành khách làm nhanh thủ tục và đến cửa soát vé.”
Ông Phùng lên tiếng:
– Thôi đến giờ rồi. Mọi người ở lại mạnh khỏe. Tôi đi đây.
Thế Nam vẫy tay chào hai người:
– Bác và em đi mạnh khỏe nhé. Kim Anh nhớ lien lạc thường xuyên với anh đấy.
Kim Anh mặt ỉu xìu vẫy tay chào lại rồi kéo chiếc va ly đi theo ba mình .
Trong lòng cô lúc này chợt cảm thấy thiếu vắng và hụt hẫng thứ gì đấy. Nhưng không biết là thứ cảm giác gì. Cô cứ ngoái lại tìm mà không biết tìm hình bóng của ai.
Ở nhà Thiên. Thế Du đang ngồi nói chuyện bỗng thấy cảm giác gì đó nhói trong tim.
***
5 năm sau.
– Kim Anh đi từ từ thôi con.
Kim Anh qay lại cười tươi nói với ba:
– Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá.
Ông Phùng mỉm cười nhìn con gái. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Phùng Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con gái về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Kim Anh bước nhanh xuống vươn vái hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Thế Nam cô thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự thao lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh nó không khác gì một tòa lâu đài cổ kính của Tây Âu cả.
Ông Phùng thấy con gái ngơ ngác ngắm căn nhà, ông vỗ nhẹ vai con nói:
– Định ngắm đến bao giờ đây con gái vào nhà nghỉ một lúc rồi ba con mình qua chào hỏi bác Trình.
Kim Anh gật đầu nhanh:
– Dạ.
Vì ông Phùng đã gọi điện cho bà giúp việc hồi trước để đến dọn dẹp lại căn nhà nên căn nhà khá gọn gàng sạch đẹp và cáhc bày trí vẫn như xưa. Làm cho Kim Anh xúc động chỉ muốn hét thật to. Đã bao ngày trăn trở nhớ về quê nhà.
Cô xách va li vào nhà, lên căn phòng thân quen của mình, cô thả người xuống chiếc giường nệm êm ái ” Cảm giác thật dễ chịu “. Kim Anh suy nghĩ gì đó, nét tươi tỉnh hiện rõ trên mặt cô rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.
Nu cười vẫn còn vương vấn trên môi.
Ông Phùng nghỉ ngơi được một lúc rồi ông lên phòng Kim Anh, mở cửa ra ông thấy con gái vẫn đang ngủ ông cười lắc đầu rồi khẽ khép cửa lại. Một mình ông qua nhà ông Trình để chào hỏi:
Vừa đến cổng ông Phùng đã gặp Thế Nam, Thế Nam sững một lát rồi vui mừng nhìn ông.
– Bác Phùng phải không ạ. Bác về lúc nào sao không bảo con ra đón. Kim Anh đâu rồi bác.
Ông Phùng nhìn Thế Nam cười:
– Thế giờ con muốn bác trả lời câu nào.
Thế Nam gãi đầu cười hì hì:
– Hì…hì Con xin lỗi tại bác về con mừng quá.
Ông Phùng **** yêu Thế Nam:
– Bố nhà mày. Bác về mày mừng hay con Kim Anh về mày mừng.
Thế Nam cười đáp:
– Dạ cả 2 ạ.
Ông Phùng nhìn anh trìu mến. Ông xem Thế Nam như con trai của mình vậy. Lần này ông về cũng là để thực hiện lời hứa hôn năm xưa của 2 nhà và cũng là xì lời chăn chối của vợ mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Thế Nam nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ông:
– À…còn mời bác vào nhà. Ba con đang ở phòng khách ấy ạ.
Anh đưa tay chỉ vào nhà rồi nói tiếp:
– Thôi con xin pháp bác con đến công ty ạ. Lúc về con sẽ sang thăm em Kim Anh sau.Con chào bác.
Ông Phùng gật đầu cười, nói:
– Ừ. Con đi nhé .
Ông Phùng bước từng bước vào nhà của ông Trình. Vừa đi ông vừa ngắm căn biệt thự . Đúng là theo lối kiến trúc phương Tây đây mà!
Vừa đến phòng khách ông Phùng thấy ông bạn già của mình đang ngồi đọc báo, ông Phùng khẽ hắng giọng:
– È…hèm.
Ông Trình dời mắt khỏi tờ báo người quay lại phía phát ra tiếng hắng giọng. Ông Trình nhìn thấy ông Phùng liền ngạc nhiên thốt lên:
– Ôi…ông Phùng.
Hai ông bạn già nhìn nhau cười sảng khoái. Ông Trình nắm tay ông Phùng rồi kéo lại gần chỗ ghế nói:
– Nào ông ngồi xuống đây rồi chúng ta cùng hàn huyên.
Ông Phùng ngồi xuống. Mấy năm không gặp mà ông Trình vẫn trẻ như xưa chỉ khác là mái tóc có điểm màu trắng rồi. Hai ông đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói.
Họ ngồi nói chuyện một hồi lâu thì thấy 1 chàng trai đi vào. Anh lễ phép cúi chào hai người:
– Con chào ba. Cháu chào bác.
Ông Phùng bỡ ngỡ hỏi:
– Ủa…con là…
Ông Trình cười đáp:
– Thằng Thế Du đó.
Ông Phùng thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Thế Du, hồi bé thằng nhỏ này làm gì được đẹp như vậy nếu không muốn nói là nó xấu. Bây giờ đứng trước mặt ông là một cậu trai cao to đẹp trai lại còn biết lễ phép. Nếu không muốn nói là hoàn hảo.
Ông Trình nhìn ông Phùng đang ngạc nhiên ngắm con mình mà buồn cười:
– Sao… thấy thế nào.
Ông Phùng thẳng thắn:
– Lâu không gặp nó khác xưa nhiều quá nên tôi không nhận ra. Giờ trông thằng bé đẹp trai hẳn ra.
Thế Du cười cho qua rồi xin phép lui về phòng trước để lại cho hai ông nói chuyện.
Hai ông lại ngồi ôn lại chuyện xưa lẫn hiện tại và…cả lời hứa hôn năm nào . Mãi cho đến tối ông Phùng mới về nhà vậy mà Kim Anh vẫn chưa thức giấc. Có lẽ vè đi một chặng đường dài nên cô hơi mệt. Nên ông Phùng không đáh thức con gái dậy mà ông lui về phòng cho cô ngủ tiếp.
Buổi tối, Thế Nam đi làm về cả nhà ông quay quần bên mâm cơm.
Thế Du lên tiếng:
– Bác ơi con có chuyện muốn nói.
Ông Trình nhìn Thế Du hỏi:
– Có chuyện gì hả con?
Thế Du ấp úng:
– Con…con…
Thấy Thế Du ấp úng, Thế Nam tiến lại vỗ vai Thế Du:
– Cái thằng, có chuyện gì thì nói đại đi cứ úp mở hoài .
Thế Du nhìn Thế Nam rồi quay nhìn ông Trình:
– Thưa bác. Con muốn dọn ra kí túc xá ở ạ.
Ông Trình và Thế Nam ngạc nhiên cả hai cùng lúc quay sang nhìn Thế Du. Ông Trình khẽ nhíu mày nói:
– Sao con lại phải chuyển vào đaya. Ở nhà không tốt hay sao.
Thế Nam thêm vào:
– Em có chuyện gì khó nói à?
Thế Du lắc đầu:
– Kô ạ. Tại con muốn ở kí túc xá cho có tiện khỏi đi qua đi lại. Với con cũng không muốn các bạn dị nghị.
Ông Trình thở hẳt:
– Con lớn rồi. Thôi ta tùy con quyết đinh. Nếu có vẫn đề gì thì cứ bảo với bác hoặc thằng Nam.
Rồi như nhớ ra điều gì. Ông nói tiếp:
– À hay con chuyển ra ngồi nhà gần trường con đi. Ở đấy vẫn chưa ai ở. Thế có phải tiện hơn không đỡ phải ở kí túc xá chặt chội lại thiếu thốn.
Thế Du biết mình không thể từ chối liền gật đầu:
– Dạ vậy cũng được ạ.
Thế Nam húych tay Thế Du hỏi nhỏ:
– Sướng nhớ được ở riêng.
Tiếng nói nhỏ của Thế Nam vừa đủ cho ông Trình nghe thấy, ông cau mày:
– Con muốn thì cứ ra ở riêng cho ” sướng”.
Thế Nam cười xuề xòa, Thế Nam cầm bát cơm lên vừa ăn vừa nói:
– Dạ ở nhà…cho ba nuôi. Hì hì.
Ăn nốt bát cơm ông Trình đứng dậy, trước khi lên ông còn nói với Thế Nam:
– Tý ăn xong Thế Nam lên phòng ba, ba có việc muốn nói với con.
– Dạ.
Quay qua Thế Du, Thế Nam buôn chuyện:
– Ê…e biết nhỏ Kim Anh về chưa.
Thế Du nghe đến tên Kim Anh mà anh như muốn nghẹn cả cơm, anh buông đũa đứng dậy mặt hằm hằm lên phòng để lại Thế Nam với dấu “?” to đùng đang hiện ra trên đầu.
Thế Nam ăn cơm xong gọi bà ** dọn dẹp. Anh về phòng tắm rửa thay quần áo rồi vào phòng ông Trình.
– Ba, con vào được không ạ.
– Vào đi.
Thế Nam bước vào, ông Trình cất đống giấy tờ trên bàn làm việc rồi tiến lại chỗ chiếc sa long rồi đưa tay bảo ý Thế Nam cũng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống anh liền hỏi:
– Có việc gì vậy ba.
Ông Trình lôi tờ di thư của vợ mìh trước khi mất ra đưa cho Thế Nam:
– Con đọc đi.
Thế Nam nhìn ba khó hiểu, rồi anh cũng đưa tay đón lấy bức thư. Anh mở bức thư ra đọc. Hai hang chân mày anh từ từ nhíu lại gần nhau đến nỗi không thể gần hơn được nữa. Ngồi thẳng lưng anh buông bức thu xuống nhìn ba:
– Sao lại có chuyện này vậy ba.
Ông Trình nhìn con rồi kể:
– Lúc trước ta, mẹ con, bố mẹ Kim Anh chơi rất than với nhau. Ừm…là rất thân thì đúng hơn. Khi chưa sinh ra con và Kim Anh 2 gia đình đã hẹn với nhau nếu một gia đình sinh trai, một gia đình sinh gái thì sẽ làm sui gia để giữ mối quan hệ thân thiết này.
Thế Nam nghe vậy kêu lên:
– Ba à…
Ông Trình tiếp:
– Rồi đúng như dự định mẹ con đã sinh con trai là con và 4 năm sau Thu Hương – vợ ông Phùng đã sinh được con gái là Kim Anh. Năm Kim Anh lên 2 tuổi lúc đó con 6 tuổi thì mẹ Kim Anh vì cứu mẹ con mà mẹ Kim Anh đã bị tai nạn giao thông mất.
Kể đến đây ông Trình xúc động mắt rưng rưng.
~~~~~~~
Két…
Tiếng lê bánh xe của chiếc ô tô tải trên đường kêu vang lên .
Chiếc vòng cổ của mẹ bà Ngọc Lan không biết sao khi bà và bà Thu Hương đang đi qua đường thì bị
đứt.Bà Ngọc Lan bảo bà Thu Hương chờ mình rồi quay lại nhặt chiếc vòng. Vì quá vội bà không để ý đến lúc đó đang có một chiếc xe tải của một lái xe say rượu – khi điều tra ra thì biết, đang siêu vẹo phi về phía mình… Bà như cảm thấy điều gì đó không hay sắp xảy ra, bà quay qua thì không kịp nhìn thấy gì vì ánh đèn ôtô quá sang làm bà phải nhắm mắt, bà chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của Thu Hương – cô bạn thân của mình.
– Lan…không.
Bà Ngọc Lan ngất đi không còn biết gì nữa.
~~~~~~~
Thế Nam trước nay chỉ biết sơ là mẹ Kim Anh chết vì tai nạn giao thông. Nay nghe chính bố anh kể lại mà anh muốn rụng rời tay chân. Ông Nam sắc mặt đau khổ tột cùng:
– Khi hấp hối bà đã kịp nói cho một người dân tốt bụng đã đỡ bà là ” Chăm sóc Kim Anh cho thật tốt”. Mẹ con đã rất đau lòng trước cái chết đau thương của người bạn thân đã vì đẩy mình khỏi chiếc xe tử thần mà hi sinh. Do đó lúc mẹ con còn sống bà luôn cố gắng chăm sóc bảo vệ cho con bé Kim Anh . Trờ trên thay 6 năm sau mẹ mẹ con cũng qua đời vì bị ung thư. Biết mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào nên bà ấy đã viết bức thư này cho con và dặn khi nào con trưởng thành thì chuyển lại cho con.
Thế Nam nghe kể lại mà muốn khóc, giọng anh lạc đi:
– Nhưng…ba à. Con đã…
Nhìn gương mặt đau buồn của ba, Thế Nam im bặt đi không nói nên lời. Ông Trình thở dài nhìn con:
– Con hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này nhé .
Thế Nam gật đầu:
– Ba cho con thời gian nhé .
Ông Trình gật đầu:
– Được con hãy suy nghĩ. Ta không muốn làm mẹ con hay mẹ Kim Anh buồn. Được chứ.
Thế Nam cúi đầu đăm chiêu, anh nói:
– Dạ được ạ. Ba nghỉ sớm đi.
Rồi anh xin phép về phòng. Thế Nam lê từng bước nặng nề về phòng. Anh thừ người trước sự thật trớ trêu này . Làm sao anh lấy Kim Anh được trong khi anh đã có người yêu. Anh chỉ coi Kim Anh như em gái. Nhưng mẹ Kim Anh đã làm quá nhiều cho gia đình anh. Làm sao cho vẹn đôi đường . Không biết Kim Anh đã biết chuyện này chưa, nó sẽ phản ứng ra sao?.
Những câu hỏi được đặt lên lien tục trong đầu Thế Nam. Thật sự anh cảm thấy rất bế tắc.
Một đêm dài. Một đêm không ngủ. Một đêm mệt mỏi thật sự.
***
Sáng hôm sau, Kim Anh khẽ cựa mình thức giấc. Cô hé mắt ra thì thấy có người đang ngồi nhìn mình, cô giật mình ngồi bật dậy. Là một chàng trai tuấn tú phong độ. Anh mỉm cười trìu mến nhìn cô bằng ánh mắt thân thương nói:
– Dậy rồi à.
Kim Anh nhíu mày quan sát chàng trai trước mặt. Cô nhìn ra nét gì đó thân quen nhưng nhất thời không phát hiện. Rồi chợt cô reo lên:
– Nam huynh.
Thế Nam tiến lại gõ đầu cô:
– Vẫn nhí nhố như lúc trước.
Kim Anh xoa đầu cười:
– Thì em vẫn là em chứ là ai đâu.
Cô tiếp:
– Thôi anh xuống nhà chờ em đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi anh em mình đi ăn sáng. Nhân tiện buôn luôn. Ok.
Thế Nam nháy mắt tinh nghịch:
– Ok.
Rồi anh xuống phòng khách ngồi.
Kim Anh làm vệ sinh cá nhận xong cô thay cho mình một bộ cánh thật đẹp: chiếc quần cạp cao màu nâu nhạt kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ cổ tàu màu đen cùng với đôi dày búp bê đen thật xinh. Cô bới tóc bùi lên cao tự tin đi xuống lầu.
Thế Nam nhìn cô giật mình ” Con bé đã lớn thật rồi”.
Kim Anh nhìn ráo rác rồi hỏi:
– Ba em đâu rồi anh.
– À, bác Phùng qua ăn sáng ở nhà anh rồi hai ông ngồi trò chuyện và đánh cờ.
– Ra thế. – Rồi cô dục:- Vậy chúng mình đi thôi.
Hai người cùng sánh vai đi ra khỏi nhà. Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi, rồi mới vào chỗ lái. Hai người không biết cử chỉ thân mật đó đã có một người quan sát thấy khi đứng trên lầu. Anh khẽ nắm chặt tay vào lan can, nhíu mày.
Trên đường đi hai an em nói chuyện trên trời dưới đất. Thế Nam dò hỏi cô về chuyện hứa hôn mà hôm qua ba nói cho mình. Nhưng cô ngây ngô có vẻ chưa biết chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm . Rồi như nhớ ra điều gì, anh quay sang bảo:
– À, anh quên chưa nói cho em một tin mới.
Kim Anh vui vẻ:
– Tin gì thế?
Anh tỏ ra vẻ thần bí rồi cười hỏi:
– Em thử đoán xem.
Kim Anh nhìn qua Thế Nam thấy vẻ mặt anh lấp lánh hạnh phúc, cô đoán luôn:
– Có bồ rồi chứ gì?
Thế Nam trố mắt nhìn cô:
– Sao biết
– Nhìn mặt là biết địa chỉ.
Hai người cười rộ lên vì những câu nói hài hước của họ. Kim Anh chợt đề nghị.
– Anh Nam hay qua đón bồ anh đi chung cho vui nhân tiện giao lưu và cọ sát luôn.
Thế Nam cười sặc sụa trước cách ăn nói của Kim Anh:
– Thế cũng được.
Thế Nam rút điện thoại của anh ra gọi cho Mỹ Hân – người yêu anh, anh bảo cô ra cổng rồi anh đến đón.
Khi xe đến anh ra ngoài mở cửa cho cô, Kim Anh biết ý cũng đứng dậy ra ngoài. Mỹ Hân nhìn Kim Anh ngạc nhiên hỏi nhỏ:
– Ai vậy anh?
Thế Nam cười đáp:
– Bà tướng đấy.
Anh mở cửa xe cho Mỹ Hân và Kim Anh ngồi vào . Kim Anh kéo dài giọng nói:
– Bà tướng nói mà chả ai làm theo.
Mỹ Hân không hiểu hai người nói gì. Xe đến nhà hàng ” Qúan lá chợ phiên ” Anh cho xe tấp vào bãi rồi cũng hai người đẹp vào trong tìm chỗ ngồi.
Kim Anh bắt chuyện với Mỹ Hân vì thấy cô hiền và ít nói quá:
– Chị Hân này.
Mỹ Hân ngạc nhiên khi cô gái kia biết tên mình cô lúng túng:
– Ơ…dạ .
Kim Anh nhìn Thế Nam rồi cười:
– Chị không cần lẽ phép dạ thưa với em đâu. Em kém tuổi chị mà.
Mỹ Hân ái ngại nhìn cô rồi quay sang nhìn Thế Nam. Kim Anh tiếp:
– Em là em anh Nam tên là Kim Anh.
Mỹ Hân ngạc nhiên nói:
– Ủa, em là em anh Nam à. Sao chị chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến em nhỉ.
Kim Anh tếu táo trêu:
– Vì bọn em là anh em ruột khác cha khác mẹ mà.
Thế Nam phì cười:
– Con nhỏ này ăn với chả nói.
Mỹ Hân cười theo. Tự dưng cô có cảm tình với cô bé trứơc mặt mình quá. Cô bé rất thân thiện và hòa đồng. Ăn nói tự nhiên không khoa trương hách dịch tí nào cả. Kim Anh thấy hai người cười cô cũng cười xòa theo.
Phục vụ bê ba tô bún bò Huế thơm phức ra làm cho Kim Anh quên luôn những chuyện đang nói, cô mời hai anh chị rồi tập trung hết tinh thần vào tô bún thơm lừng mà bao lâu nay cô mới được thử lại. Ăn xong một tô Kim Anh như thấy chưa thấm vào đâu, cô gọi thêm tô nữa, Thế Nam nghe cô gọi mà súyt sặc, Mỹ Hân cũng trố mắt nhìn cô, vừa lúc anh phục vụ cũng bưng tô bún ra nhìn . Nhìn hai người Kim Anh cười một cái rồi cô cầm đũa và muỗng lên tiếp tục ” làm nhiệm vụ”. Ăn xong bát thứ hai Kim Anh cảm thấy no căng. Cô tựa lưng vào ghế xoa xoa bụng thở phì:
– Hây…no quá.
Mỹ Hân cười trước vẻ tự nhiên của Kim Anh, cô trêu:
– Ăn bát nữa cho máu.
Kim Anh xua tay lia lịa:
– Máu mủ gì. Em no muốn vỡ hồ lô rồi đây này.
Thế Nam, Mỹ Hân phì cười trước cử chỉ trẻ con của Kim Anh. Thế Nam ra ý kiến rủ rê:
– Hai giờ anh em mình về đón thằng Du rồi 4 đứa mình ra Vũng Tàu chơi mai về.
Đang uống nước Kim Anh nghe tên Thế Du cô ho sặc sụa nước sốc lên cả mũi. Mỹ Hân quan tâm:
– Sao vậy em.
Nói xong cô đưa khăn giấy cho Kim Anh, Kim Anh cầm lấy lau mồm mũi, cô vừa ho vừa nói:
– Kô…có gì ạ.
Thế Nam tiếp tục ý kiến:
– Vậy giờ anh em mình quay về nhà đón Thế Du nhé.
Mỹ Hân gật đầu đồng ý. Còn Kim Anh im lặng nhưng trong lòng đang ngầm chống đối. ” Lâu không gặp tên thần chết này, không biết giờ nó sao nhưng chắc vẫn như xưa. Đã xấu còn thích đóng vai ác.”
Cả ba đứng dậy. Mỹ Hân và Kim Anh đứng trước cổng nhà hàng chờ Thế Nam vào lấy xe. Thế Nam cho xe vòng về nhà. Ngồi trong xe anh lấy điện thoại ra bấm số Thế Du .
Thế Du đang chơi đàn trong phòng chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Anh dừng chơi, nghe máy:
– Sao anh, em nghe .
– Em xuống nhà đi.
Thế Du nhíu mày:
– Làm gì.
– À . Nhân dịp Kim Anh về nước anh vs chị Mỹ Hân cũng Kim Anh rủ em đi Vũng Tàu một chuyến đến mai về. Xuống nhà đi anh đang chờ dưới xe đấy.
Thế Du ra lan can ngó xuống đường thấy xe anh mình đang đậu dưới nhà thật, a từ chối:
– Nhưng em không có nhà.
– Ơ thế nãy giờ anh cứ tưởng em ở nhà, thế giờ em đang ở đâu anh qua.
Thế Du từ chối:
– Thôi em không đi đâu em có việc rồi em cúp máy đây.
Chưa để Thế Nam nói gì thêm Thế Du đã tắt máy cái ” rụp”.
Thế Nam nhăn mặt:
– Cái thằng ranh này làm gì không biết nữa đang nói thì tắt máy.
Mỹ Hân hỏi:
– Sao anh, Thế Du có đi không.
Thế Nam lắc đầu, Kim Anh mừng thầm ” May quá thần chết không đi”.
Thế Nam đành hoãn.
– Thôi hôm nay mấy anh em mình đi đâu đó chơi vậy, để dịp khác đi Vũng Tàu cũng được.
Kim Anh hưởng ứng luôn:
– Đến Suối Tiên đi anh.
Mỹ Hân vỗ tay:
– Được đấy, đi thôi anh.
Thế Nam nhìn hai cô gái, cười:
– Kinh nhỉ mới quen mà hợp nhau gớm.
Mỹ Hân và Kỳ Anh không hẹn mà cùng hất mặt lên đồng thanh:
– Ghen à.
Rồi cả ba cùng bật cười khanh khách, Kim Anh thấy Thế Nam và Mỹ Hân khá hợp nhau. Nghe họ nói đã yêu nhau được 4 năm sau khi cô đi 1 năm Thế Nam đã quen được Mỹ Hân. Họ có vẻ rất yêu và hạnh phúc bên nhau . Kim Anh thấy Mỹ Hân là 1 cô gái tốt và thân thiện lại còn rất xinh nữa chứ . Cô cảm thấy mừng cho anh vì đã tìm được 1 nửa cho riêng mình .
Cả ba người đi chơi thật vui vẻ. Trên xe tiếng cười, tiếng nói rôm rả không ngừng. Mỹ Hân, Th
ế Nam không ngừng kể về chuyện tình của mình cho Kim Anh nghe. Còn Kim Anh thì kể những chuyện hài hước khi ở nước ngoài cho hai người nghe.
Tối về, Kim Anh nhảy chân sáo lên bậc tam cấp rồi vào nhà. Thấy ba đang ngồi trên ghê sa lông đọc báo, cô sà xuống ôm tay ông:
– Ba. Con mới về.
Ông Phùng nhìn con trìu mến:
– Sao, đi chơi với thằng Nam có vui không con.
Kim Anh hớn hở trả lời:
– Dạ, vui lắm ạ.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ của Kim Anh mà ông Phùng lại hiểu lầm là Kim Anh và Thế Nam có tình cảm với nhau . Ông liền chớp lấy thời cơ nói ra chuyện hứa hôn giữa hai gia đình . Kim Anh nghe xong ngồi thừ người ra, cô lên phòng đóng cửa lại gieo mình xuống giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi:” Anh Nam có biết chuyện này kô nhỉ? ” ” Chắc là kô nên hôm nay mới vô tư dẫn cả người yêu đi chơi với cô cơ mà ” Gay rồi, chuyện này tính sao đây. Ba chỉ cho mình 2 tháng để suy nghĩ về việc này thôi. Mai mình phải sang bàn với ông Nam mới được ”
Kim Anh nằm suy nghĩ miên man rồi từ từ đi vào giấc ngủ lúc nào cũng kô hay.
Thế Nam về đến nhà thì thấy Thế Du đang kéo vali ra sân, anh hỏi:
– Em đi đâu vậy
– Dọn đến nhà gần trường ở.
– Vậy à . Cần anh giúp gì kô?
– Có chứ . Em đang định gọi taxi,anh về đỡ tốn tiền .
Thế Nam húych người Thế Du:
– Nhìn phong độ thế mà sột sệt .
Thế Du nhún vai:
– Tiết kiệm là mốt của sinh viên mà .
– Con đại gia Úc mà cũng biết tính tóan từng tí một vậy à?
– Biết chứ chẳng qua là vờ bơ đi như kô biết thôi. Mà sao anh nói nhiều thế giờ chở đồ về nhà kia cho em trước tí em về sau .
– Ừ .
Thế Du chào ông Trình rồi vào gara dắt chiếc liberty của mình đi về nhà.
***
Hôm sau Kim Anh dậy thật sớm sang nhà Thế Nam, cô lễ phép chào hỏi ông Trình rồi xin phép lên phòng Thế Nam .
Kim Anh chạy ùa lên phòng anh, thấy Thế Nam vẫn còn đang nằm ngủ, Kim Anh lại giường dựt tung chiếc mền ra, gọi dồn dập:
– Anh Nam, anh Nam, anh Nam dậy đi…
Thế Nam đang ngủ nghe có tiêng người léo nhéo bên tai, anh càu nhàu:
– Đang ngủ, xê ra .
Kim Anh bực mình phát thật mạnh vào người anh:
– Dậy.
Thế Nam đau rát người, anh bật dậy, nói giọng ngái ngủ:
– Chuyện gì vậy?
Kim Anh chạy vào WC mang ra chiếc khăn mặt đưa cho Thế Nam:
– Anh lau mặt cho tỉnh đi rồi em nói cái này cho nghe .
Thế Nam mắt nhắm mắt mở nhăn nhó nhìn Kim Anh r cầm lấy chiếc khăn lau mặt:
– Rồi đấy, có chuyện gì mà em căng thẳng vậy?
Kim Anh ấp úng:
– Ba em…hôn ước…thì em với anh rồi mẹ em…Trời ơi.
– Kim Anh vò đầu tóc rối tung lên, cô kô biết nên nói như nào để Thế Nam hiểu, đầu óc cô bây giờ đang rất hỗn lọan, Thế Nam ngớ người nhìn Kim Anh:
– Em nói gì vậy?
– Em…
Cô ngồi phịch xuống giường ôm đầu suy nghĩ ” nên bắt đầu từ đâu đâu đây ” . Thế Nam nhìn cô mà cũng rối theo . Anh giục:
– Chuyện gì? Em nói rõ ra xem nào .
Kim Anh hít 1 hơi dài rồi kể lại chuyện tối hôm qua mà ba nói với cô. Thế Nam nghe xong, thở phào:
– Tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm . Cái đấy anh biết trước em một hôm rồi .
– Ơ, anh biết hết rồi sao k nói với em?
Thế Nam mỉm cười:
– Thì giờ em cũng biết rồi đấy thôi .
Kim Anh nhìn anh cười mà lòng như lửa đốt:
– Sao anh tỉnh như không vậy . Em đang lo muốn chết đây này .
Thế Nam nhún vai:
– Lo thì cũng làm được gì, để từ từ tính cũng được, chúng mình còn thời gian mà .
Thế Nam đứng dật kéo tay Kim Anh:
– Thôi đừng nhăn nhó nữa xấu lắm . Anh em mình đi ăn đi . Có thực mới vực được đạo chứ .
Kim Anh gật đầu đồng ý:
– Anh nói cũng đúng.
Hai người xuống nhà chào ông Trình rồi ra ngoài, Thế Nam hỏi:
– Mà này, bao giờ em nhập học vậy?
– Hai ngày nữa anh ạ.
– Ừ thế em xin vào trường thằng Tú Anh học à?
Kim Anh gật đầu, nói:
– Sao anh biết?
– Đoán vậy.
– Đúng rồi, em vào trường đấy đấy mà có gì không anh?
Thế Nam lắc đầu:
– Không anh hỏi vậy. Thế thì em học cùng trường với thằng Du đấy.
Kim Anh nhìn Nam tò mò:
– Ơ, mà sao anh biết thằng Tú Anh nhà em. Ừ thì năm lớp 10 thằng Du với nó học cùng nhau đến giờ mà. Chúng nó bạn thân đấy, thằng Tú Anh hay đến nhà anh chơi nên biết được là họ hàng với em.
Kim Anh gật gù:
– À ra là thế.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Kim Anh vang lên làm cắt ngang câu chuyện:
– Ơi chị nghe.
-…
– Ừ được rồi, mai chị qua .
-…
– Nhớ rồi. Nói nhiều.
-…
– Ừ hì hì.
Kim Anh cúp máy, cô quay sang Thế Nam cười:
– Thằng này đốt hương muỗi cũng lên. Vừa nhắc đến nó, nó đã gọi điện cho em .
Thế Nam cười. Anh cho xe tấp vào quán ăn . Hai người cùng sóng đôi vào hàng, Thế Nam chợt thấy Thế Du. Anh đang định lên tiếng thì Thế Du đã đưa tay lên miệng muốn nói ” Đừng nói gì, ăn đi”. Thế Nam nhíu mày khó hiểu nhưng cũng làm theo.
Thế Du ăn nhanh chóng rồi ra ngoài tính tiền luôn cho anh mình và cả Kim Anh . Lúc sau Thế Nam ra định thanh tóan tiền thỳ chủ quán bảo đã có người trả cho rồi. Anh cười đóan ngay là Thế Du .
Thế Nam quay qua Kim Anh vừa cười vừa hỏi:
– Hôm nay ăn ngon kô?
– Bình thường như mọi khi thôi.
– Anh thấy ngon hơn đấy chứ .
Kim Anh ngẩn người:
– Sao lại vậy?
– Ăn chùa thỳ chả ngon hơn.
Kim Anh chỉ tay vào mặt Thế Du nói to:
– Cái gì? Anh ăn xong kô trả tiền cho người ta à?
Thế Nam đánh nhẹ vào đầu Kim Anh:
– Vớ vẩn, nhìn anh thế này mà phải đi ăn quỵt của người ta à? Ý anh là có người trả tiền cho mình ấy
– À, ra vậy. Ơ mà ai vậy anh sao em không thấy ai cả.
– Thằng Du đấy.
Kim Anh nghe tên Thế Du mà suýt nôn tô phở vừa ăn ra .” Lại dính vào cái thằng vừa xấu vừa béo vừa đàn bà ấy rồi” . Nhưng cô cũng cảm thấy hụt hẫng. Cô đã về Việt Nam gần một tháng rồi sao Thế Du không qua hỏi thăm biết hai nhà cách nhau chỉ là cái cột điện .
Cô ngạc nhiên nếu là Thế Du sao cô lại không thấy anh, thì anh trả kiểu gì. Cô hỏi Thế Nam:
– Ơ sao em không thấy nó vậy.
Thế Nam cười:
– Em làm sao nhận ra nó được. Nó…
Thế Nam chưa kịp nói hết câu, Kim Anh đã chen ngang:
– Xời, cái thằng đấy có gì mà không nhận ra. Xấu nổi trội hơn người dễ nhận ra thấy mồ. – Rồi cô vừa cười vừa phẩy phẩp tay.
Thế Nam nghe xong sặc sụa, tròn mắt nói:
– Em thử tả nó anh xem nào.
Kim Anh cao giọng:
– Mắt bé, mũi long vương, mồm mỏng má phệ, người thì lùn lại còn béo nữa chứ. Xấu người xấu nết xấu gần hết.
Thế Nam nghe Kim anh tả về em mình mà không thể nào nhịn được cười, anh cười ầm lên:
– Trời…nó xấu…dã man vậy cơ à.
Nói rồi anh lại cười them một tràng nữa. Kim Anh lấy làm lạ. ” Mình tả có gì sai à, chẳng qua là hơi quá sự thật tý thôi chứ có đáng gì với vẻ đẹp của hắn đâu”. Cô vỗ vai Thế Nam:
– Này, anh cười gì vâyk. Em nói không đúng à?
Thế Nam vừa cười vừa dơ ngón tay cái lên:
– Nể em luôn. Trí tưởng tượng bay cao thật.
Tự nhiên bị mắng khéo, kim Anh la:
– Tưởng tượng gì chứ. Sự thật mất lòng mà.
Thế Nam cố nhịn không cười nữa, anh hắng giọng:
– Đấy chỉ là lúc bé thôi. Giờ nó khác rồi.
Kim Anh không thèm nghe, xua tay:
– Thì cùng lắm nhỉnh hơn được một tý nữa chứ gì. Kệ nó đi em không quan tâm.
Thế Nam cười thầm. Đến khi em gặp nó rồi em sẽ phải hối hận.
Hai người lên xe về không ai nói với nhau nữa. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
***
– Trời ơi…giày mình đá đi đâu rồi, lược nữa, cặp nữa…Á á á á á…
Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Cô đang chạy qua chạy lại tìm đồ của mình. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của mình, mà Kim Anh đã dậy muộn lại còn ném đồ linh tinh làm cho bây giờ không thể biết những thứ đồ đó ở đâu.
Sau một hồi loay hoay lục lọi cuối cùng Kim Anh cùng tìm thấy đồ mình cần. Cô nhanh chóng thay cầm áo chỉnh chu lại ” nhan sắc”. Rồi gọi điện kêu taxi đến trường.
Đang đi bỗng
– Kịch…cục…cục…cục.
Chiếc taxi không hiểu sao kêu lên một tràng tiếng rồi giựt giựt rồi dừng cái ” phịch”. Chú taxi mặt đần ra. Kim Anh mặt tái mét. Cô lắp bắp hỏi:
– Xe…xe bị gì vậy chú.
Chú taxi quay lại vẻ mặt tội nghiệp:
– Chắc nó trục trặc rồi…cháu .
Kim Anh tái mặt . ” Xui xẻo”. Cô nhìn lên đồng hồ tính tiền rồi rút 50 nghìn ra chả cho chú taxi. Rồi đẩy cửa chạy một mạch. Chú taxi đằng sau vẫn ý ới:
– Cháu ơi còn thừa 12 nghìn này.
Chạy một mạch đến trường ai ngờ trường đã đóng cổng rồi. Cô đứng chống hông thở dốc ra lẩm bẩm, nói đứt quãng:
– Thật là…xui xẻo. Mới ngày đầu…đã
– Muộn rồi.
Tự nhiên có tiếng con trai vang lên sau lưng. Kim Anh giật mình quay phắt lại:
– Woa…trai đẹp. – Cô mồm chữ O mắt sang long lanh, bật thốt.
Anh chàng đẹp trai ngạc nhiên, thắc mắc hỏi trong lòng . ” Con nhỏ này bị dở hơi à?”. Nhìn cái mặt kìa, mồm há hốc chảy cả nước…miếng. Cổ thì rụt lại như con rùa. Mình biết mình đẹp trai nhưng không đến nỗi nhỏ Kim Anh không nhận ra chứ.Đúng là…Đúng! Anh chàng đẹp trai đó là Thế Du. Chỉ anh mới nói Kim Anh
thế thôi. Anh lạnh lùng buông từng chữ:
– Ngậm mồm vào, mặt đã ngu còn thích làm ngu hơn.
Kim Anh như cái máy lập tức đóng “khoang tàu” lại, cô đứng thẳng người lên, ngẩng mặt cao lên để lấy lại phong độ, Kim Anh mỉm cười cao giọng:
– What’s your name?
– Con điên .
Thế Du nói hai từ rồi quay người đi. Thấy mình như một con ngố để người ta ****. Nhưng vì là…trai đẹp nên Kim Anh bỏ qua. Cô chạy theo anh: