Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

31.08.2014
Admin

– Thằng chó, bố đang ốm. Đi từ từ!
– Đi đường nào vào hả mày? Đi thẳng à?
– Ờ đi thẳng ra bãi rác đấy, đi đi
– Mày phải chỉ cho bố chứ.
– Đằng kia, chỗ có nhiều oto kia kìa!

Thằng Học dắt thằng Lực chạy biến, bỏ mặc mình đứng phủi quần áo cho hết bụi bẩn. Vi vừa cười vừa vuốt vuốt lại tóc cho mình. Chỉ thế thôi là mình lại thấy hết cả mệt mỏi, kéo em chạy theo hai thằng mặt giặc kia. Big C ban này, lại không phải là ngày cuối tuần nên vắng khách. Bốn đứa chạy tung hoàng khắp nơi mà không bị va chạm vào ai.

– Mày ơi nhìn ngon nhỉ?
– Ừ.
– Ăn không tao mua cho ăn?
– Ớ không được bóc ở đây, mua ra ngoài mới được ăn.
– Thế á? Thế thì ông đếch thèm!

Nói xong thằng Học lại lôi thằng Lực sang khu hàng khác. Mình quay ra tìm Vi, em cứ lúi húi ở khu đồ dành cho trẻ sơ sinh. Em tần ngần đứng ngắm 1 cái nôi em bé màn hồng. Mình đi đến mà em cũng không hề biết.

– Nè nhỏ kia?
– Gì?
– Nhỏ nhìn gì?
– Anh không thấy mà còn hỏi?
– Cái này hả, cũi chó à?
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaa

Vi quay ra đấm mình thùm thụp. Ha ha. Ương với mình không được đâu.

– Hoàng mấc zậy!
– Vi thích à? Anh mua nhé?
– Mua về làm gì?
– Để dành!
– Hoàng đừng có khùng. Vác về mẹ chửi điên đó.
– Thôi đi xem cái khác đi. Cái này đã đến lúc dùng đâu mà xem.
– Nhưng thích.
– Thích thì anh cho, cho thằng nằm trong nôi ý!:”>
– Không thèm!

Vi đỏ mặt chạy đi. Mình nán lại thêm một chút, tay mân mê bảng giá. Hơn 1 triệu 1 cái giường em bé. Không biết bao giờ mới có thể thẳng tay mua mà không chần chừ nhỉ? Cái số nghèo nhiều khi cũng khổ. Sau này khi cưới Vi, còn chẳng rõ mình đã đứng ở đâu, vị trí nào trong cái xã hội xô bồ chen chúc này. Đã có nhà, có xe, có nghề nghiệp ổn định chưa? Hay vẫn vật vờ như thằng bán vé số thế này? Hồi bé cứ nghĩ tiền là tất cả. Lớn lên rồi mới biết …nó là sự thật.

Tạm bỏ sau lưng mơ ước về một ngôi nhà và những đứa trẻ, mình chạy theo Vi. Em cứ lọ mọ sờ mần mấy đồ trang trí pha lê đẹp mắt. Nhưng mình hỏi gì em cũng lắc đầu.

– Anh mua cái này cho Vi nha. Có hơn 40 nghìn này!
– Không thích!
– Vậy cái nhà gỗ này?
– Xấu!
– Cốc đôi này nhé?
– Sến!
– Hộp đựng đồ trang điểm xinh này!
– Thích mặt mộc!
– Hay mua bịch kẹo này về ăn đi?
– Đau bụng!
– …
– …
– Bố mày cáu lắm rồi đấy, cuối cùng mày thích gì hả con nhỏ kia?
– …
– Nói đi!
– Chỉ thích mày thôi không cần gì cả!

Nói xong Vi quay gót đi luôn, chẳng để ý rằng mình đứng như trời trồng vì bất ngờ. Vi luôn có những câu khiến mình sững người. Vì đau đớn đã từng có và vì hạnh phúc cũng có. Lúc này thì… cả hai. Vừa đau vừa hạnh phúc. Không biết gọi cảm xúc đó là gì. Chỉ biết nó có thể khiến mình tan chảy ngay được. Mình vội chạy theo Vi, kéo tay Vi lại.

– Con kia!
– Giề?
– Mày…
– Tao làm sao?
– Mày nói lại câu vừa rồi cho tao nghe!
– Quên rồi!
– Mày không được quên!
– Tao thích quên, sao không?
– Hu hu. Nói lại cho anh nghe đi mà Vi.
– Hông! Hi hi.

Mình lẵng nhẵng chạy theo Vi khắp các gian hàng, chẳng hề để ý hai thằng bạn ngơ ngơ của mình đã lạc đi tận đâu. Vi cười suốt, trêu chọc mình đủ thứ. Lấy bánh kẹo nhét vào áo mình hay đẩy mình vào các gian hàng băng vệ sinh với bỉm trẻ em để hàng rơi tứ tung và mình bị nhân viên mắng. Tự nhiên mình thấy mình như được quay lại khoảng thời gian mới quen Vi. Lúc nào cũng tâm thế lo sợ bị nhỏ hàng xóm giở trò hãm hại. Lâu rồi không bị Vi bày trò, nhớ quá. Nhiều khi, những kỉ niệm, những ngọt ngào, những cảm xúc lãng đãng mới mẻ của thời gian đầu vô tình biến mất để nhường cho những cung bậc tình cảm gần gũi hơn giữa hai người khi yêu. Lúc ta đứng bên nhau, có thể sẵn sàng nắm tay, gục vào vai nhau, ôm nhau thật chặt, hôn… mà không hề có một trở ngại gì cả, có thể ta sẽ quên đi, đã có một khoảng thời gian, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhau, chạm nhẹ vào tay, đã đủ khiến trái tim nhảy nhót lắm rồi.

– Vi ơi!
– Dạ!
– Anh mua cái này cho Vi nhé! À mà không giờ Vi sài dao cạo rồi còn đâu!

Vi quay lại, mình chỉ vào gian hàng bán nhíp với vẻ mặt cố gắng tỏ ra nghiêm túc. Vi chạy lại thụi cho mình một quả vô bụng, đau chảy nước mắt rồi bịt mồm mình lại, lôi ra lối đi, không cho xem gì hết nữa.

Điện thoại rung, thằng Học gọi. Kêu khóc tùm lum vì đi mỏi chân mà chả nhìn thấy mình đâu. Mình hỏi nó chỗ nó đang đứng thì nó bảo: “Đéo biết, chỗ này nhiều hàng lắm”:-|. Big C thì chỗ quái nào chả nhiều hàng. Mò mẫm mãi mới tìm thấy nhau, mình đưa Lực đi mua một cái rubic và một cuốn sách tình yêu nào đó hay hay để Lực tặng Huyền. Nhìn điệu bộ Lực mà thấy thương thương kiểu gì ấy. Cứ lặng lẽ qua lại nhưng không biết chọn mua cuốn gì. Thằng Học thì đủ trò:

– Đây! Cuốn này: “Xin cạch đàn ông”!
– =)) Mẹ thằng điên!
– Hay là “Quay cuồng vì yêu” này này? Nghe tên chất phết
– Mày thôi đi. Chọn cuốn nào bìa màu nhẹ nhẹ mà nội dung nó lãng mạn chút
– “Đàn bà nhẹ dạ”?
– =)) Thôi mày ra góc ngồi đi đừng tìm nữa, loạn cả óc!

Cuối cùng thằng Lực chọn cuốn “Giày đỏ” của Dương Bình Nguyên, chẳng biết hay không, nhưng đọc những lời trích dẫn truyện cũng thấy văn phong nhẹ nhàng và lãng mạn. Quay ra hàng quần mua tặng thằng Học hai đôi quần đùi nữa rồi bọn mình lại ra bến bus đợi xe lên Cổ Nhuế. Thằng Học lại bắt đầu hát những bài hát dở người của nó:

– Bố em đi bắt ếch trời mưa. Em hỏi bố đi đâu. Bố bảo bố đi câu. Em nài bố đi theo. Bố tát em chết queo!
-:-|
– Bà em gầy như con mèo hen. Mợ em mập như con trâu mộng. Ban ngày bà em đẩy xe mạ đi cấy. Mợ em ngồi nhà bán bóng bay!
-:-|

Nói thật là mình chẳng hiểu nó hát cái mẹ gì luôn. Nhưng mặt nó rất say sưa. Mồm còn uốn uốn theo điệu nhạc, đầu gật gật. Thằng Lực vừa cười vừa ra hiệu kệ cho thằng Học hát. Hát thì cũng được thôi, nhưng lên xe bus thì phải biết trật tự chứ *3*. Vi ngồi trên xe, cẩn thận lấy giấy gói quà bọc cuốn sách lại cho Lực. Em còn khéo léo gấp một cái nơ giấy gắn ở giữa để trang điểm cho món quà. Thằng Lực thích lắm, ngồi ghế sau nhưng đứng hẳn lên để ngó xem Vi làm thế nào. Còn mình thì ngồi nhìn ra cửa kính, ngắm người qua lại. Hà Nội đông vui và nhộn nhịp. Hà Nội hào nhoáng và xa hoa. Chúng mình bé tí giữa biển người. Bơi mãi, tìm mãi, cũng chỉ được vài người quen biết. Nhưng mà thôi, giữa một biển người, chỉ cần tìm thấy một người để hiểu, một người để tin, một người để yêu. Thế là đã đủ để khiến ta hạnh phúc đến cuối đời rồi. Dạo này mình cứ hay nghĩ linh tinh như lão già. Tuổi trẻ sống được bao nhiêu đâu mà lúc nào cũng bí xị nghĩ truyện chính trị.

Xe đến ngã rẽ chỗ Cổ Nhuế, bọn mình phải thuê 2 xe ôm để đi vào được đến học viện cảnh sát. Lực cứ nắm chắc điện thoại trong tay. Mình nghĩ tim thằng này sắp nổ rồi. Mình chưa nhìn mặt Huyền, nhưng nghe mối tình góc tầng hai rubic cũng thấy thú vị và tưởng tượng ra nhiều thứ. Vi ngồi sau xe ôm cứ chới với sợ ngã. Tại mình ghen không muốn cho Vi ngồi giữa, chạm vào người xe ôm, nên bắt em ngồi sau. Khổ thân! Nghĩ thế nên mình vòng tay qua sau để giữ em. Vi dựa vào vai mình cười.

– Mày đừng cười thế con kia.

– Làm sao?

– Tao ghét!

Vi hứ một cái rồi cắn vào vai mình. Cắn rõ đau. Mình cảm giác răng em ngập đến xương luôn. Đau quá cứ giãy giụa làm xe ôm cũng lái loằng ngoằng trên đường. Bên xe kia thì thằng Học cứ vừa nhìn mình vừa cười đểu. Nhìn điệu bộ nó mà muốn bóp cổ.

Chúng mình đến nơi lúc hơn 5h chiều, trời bắt đầu chuyển sang tối. Điều mình không ngờ là Huyền đã đứng đợi Lực từ trước rồi. Trông Huyền khá xinh, giản dị nữa, nhìn hiền hiền, tóc không ép không nhuộm, buộc cao ra đằng sau. Mình ngạc nhiên quá nên há hốc mồm nhìn, quên cả việc đưa quà cho thằng Lực. Mãi sau Vi huých mình mới nhớ ra. Thằng Lực ngượng ngùng cầm túi quà rồi dặn bọn mình:

– Chờ tao tí nhé!

– Thôi đi mẹ đi còn bày đặt dặn dò!

=)) Thằng Học trề môi ra chửi. Cái thằng, lúc nào mồm cũng nhem nhẻm được. Vi kéo mình đứng lân la gần quán nước gần đấy để hóng hớt. Chúng mình không nghe được nhiều lắm vì đứng xa, thi thoảng lại có xe máy rồ ga đi trên đường át đi tiếng người. Chỉ nhìn được hai người ấy đứng cạnh nhau, người gãi đầu người đỏ mặt. Chỉ thấp thoáng được vài câu: “Huyền nhớ ăn uống đầy đủ, Lực phải về không không kịp xe”, “Lực cũng giữ sức khỏe nhé, hè về mình gặp lại”… Tự dưng mình thấy buồn. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy sợ và không tin tưởng vào khoảng cách. Có yêu đến mấy, nhớ đến mấy, khoảng cách cũng có thể làm phai nhạt đi. Đến bây giờ mình vẫn không chắc, nếu mình và Vi lại xa nhau như thời gian trước, thì hai đứa có giữ được tình yêu không? Khoảng cách như một bà mẹ thâm độc, sinh ra những đứa con Nghi ngờ, Lo lắng, Sợ hãi, Ám ảnh… Đứa con nào cũng xấu xí như nhau. Mình mong Lực và Huyền sẽ giữ mãi được tình cảm nguyên vẹn, đừng để một lí do gì mà làm rơi vãi đi mất.

Vi đứng nắm chặt tay mình, như nhắc nhở mình một điều gì ấp ủ trong em. Mình nhìn em, béo má em:

– Đừng nghĩ linh tinh nữa. Vi luôn là người anh yêu nhất mà!

Mặt trời xuống…

5h30 xe chạy qua Cổ Nhuế, phải ra trước khi xe tới. Thằng Học gọi Lực. Khổ thân! Lực cứ chần chừ mãi. Đến lúc Huyền phải quay người chạy vào trường trước thì Lực mới chịu đi về phía bọn mình. Mặt nó buồn thiu. Mình đọc được trong ánh mắt ấy chất chứa bao nỗi buồn. Nỗi tủi thân của một thằng nhà quê nghèo, nỗi mặc cảm của một thằng con không bố. Cũng vì thế mà bị gia đình nhà Huyền cấm đoán hai đứa yêu nhau. Ngẫm lại mình vẫn sướng, một thằng không bố, yêu 1 đứa gia đình cũng loạn lạc. Chả ai cấm vì quá môn đăng hậu đối.:-| Haizzz. Nẫu hết cả lòng.

Thằng Học vỗ vai an ủi thằng Lực rồi bốn đứa lại chuẩn bị leo xe ôm ra đường lớn. Vừa ngồi lên thì bọn mình nghe thấy giọng Huyền gọi vang lên đằng sau:

– Lực ơi! Lực…

Cả lũ quay lại, hai ông xe ôm cũng quay lại, mấy bà bán nước cũng ngước nhìn.

– Lực đừng quên cách chơi rubic nhé!

Huyền cười, đứng vẫy tay chào, tay kia cầm chiếc rubic Lực tặng, ôm trước ngực. Mắt thằng Lực đỏ hoe. Câu nói đó của Huyền ẩn chứa quá nhiều lời hứa hẹn. Mình biết Lực đã cố gắng kìm để không òa lên khóc. Lại chỉ có tình yêu, có thể khiến trái tim nhảy nhót, mà cũng làm trái tim quặn thắt lại vì những cảm xúc không tên. Buồn không phải, vui cũng không. Có điều gì đó đau, tiếc, thương…

Con đường về quê của Lực chắc sẽ trầm lặng lắm. Thằng Học giờ cũng buồn lây không hát gì nữa. Mình đứng ở lề đường, nắm chắc tay thằng Lực:

– Cảm ơn mày đã xuống Hà Nội thăm tao nhé!

– Có gì đâu mày, bạn bè mà…

– Mày nghe truyện của tao và Vi rồi đó. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cố lên nha. Từ nay nếu đi chùa, tao sẽ xin Phật phù hộ cho mày.

– …

– Mày đừng quên cách chơi rubic nhé…!

Thằng Lực im lặng không nói được gì nữa. Mình cũng lặng đi…

– Ô đm! Thế bố đéo được cảm ơn à? Bố cũng xuống thăm mày mà?

– =)) Đm thằng chó, này thì cảm ơn!

Mình thụi cho thằng Học vài quả đấm yêu. Nó cứ giả vờ khóc lóc ôm chặt mình van xin làm người bên đường cũng họ lại định chạy ra can vì tưởng bọn mình đánh nhau thật. *3* Cái thằng khỉ, lắm trò lắm.

– Mày nhớ học hành cẩn thận nhé. Thi thoảng gọi điện kể về cụ mày cho tao nghe.

– Ô đệch, thế nào tối nay về cũng phải bốc cụ ra từ trong thùng gạo. Haizzz.

– =)) thôi chịu khó, cụ khổ cả đời rồi.

– Cũng may cụ chỉ núp trong đó bắn súng, chứ không ỉa trong đó, không chắc nhà tao nhịn đói cả tháng mất.

Bọn mình lại ôm nhau cười vang cả đoạn đường. Người đi vẫn tấp nập, còi xe vẫn cứ rú từng hồi, tiếng quát tháo nhau vì tắc đường ầm ỹ. Nhưng góc đường chỗ chúng mình đứng, chỉ có tiếng cười!

Chap 21:

Mình và Vi dắt nhau đi lên công viênHòa Bình chơi cho qua giờ tan tầm. Đi xe bus lúc chiều chiều thế này chỉ khổthân thôi. Mình thì đang ốm còn Vi cũng yếu sức, không thể chen lấn nổi, chưakể đến mấy vấn đề trộm cắp, dê xồm, hôi nách… Vi ít nói hơn ngày xưa rất nhiều,cũng không còn vẻ mặt nguy hiểm mỗi khi nghĩ ra trò quậy phá. Mình dắt em đilững thững, thi thoảng em lại gạt gạt tay mình ra không cho nắm.

– Gìvậy?
– Emthấy kì kì sao ấy! Hi hi.
– Saokì?
– Đâyđông người!
– Thếanh dẫn Vi vào chỗ nào ít người nhé!
– Chỗnào?
– Nhàvệ sinh! Kia kìa.

Mình chỉ tay vào cái nhà vệ sinh côngcộng màu xanh xanh. Vi lao vào đấm mình bùm bụp rồi giận dỗi:

– Hoàngvẫn mấc zậy như xưa!
– Hì,thế Vi thích thế nào?
– Chẳngthích thế nào cả. Hoàng cứ thế đi!

Vi chạy đi trước, mình đi chậm nhìnem lũn cũn đùa nghịch trên cái cầu gỗ ven hồ. Vậy đấy! Tình yêu, đi qua baonhiêu giông tố, vượt qua nhiều gập ghềnh khó khăn, vẫn sẽ quay về nếu ta chịuđứng vào vị trí của nhau mà thông cảm cho nhau. Mình không cần nói một lời xinlỗi, Vi cũng không cần dài dòng giải thích những gì đã xảy ra. Mọi chuyện rasao, hãy cứ để thời gian trả lời. Tính toán đúng sai thiệt hơn chỉ làm cho tìnhyêu mệt mỏi chán chường. Mà dù có sai thì cũng đã sao? Chẳng phải trong cuộcđời này, chúng ta vẫn cứ mãi lang thang tìm kiếm một người, mà dù ta có saitrái đến đâu, người ấy cũng vẫn nhẹ nhàng cho ta mượn một bờ vai để dựa vào mỗikhi hối hận, mệt mỏi; vẫn nắm chặt tay đi cùng ta trên suốt quãng đường gió bụimù mịt; vẫn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta khi ta bật khóc…

Ngồi giữa bãi cỏ rộng, mình và Vi imlặng nhìn về phía trước. Tự nhiên không ai biết nói với ai điều gì. Khoảng imlặng cứ kéo dài mãi…

– Đènlên rồi!
– Hử?
– Emnói đèn lên rồi!
– Anhkhông hiểu!
– Nếunắng tắt thì đèn đường sẽ bật lên!
– Ừ…
– Vìthế trước mắt chúng ta không bao giờ là bóng tối cả.
– Thếđi ngủ?
– Đingủ tắt đèn là do ta tự tắt!

Mình chẳng hiểu Vi nói gì. Nên lại imlặng. Hai đứa ngồi ngắm người chạy thể dục qua lại. Mệt quá, mình nằm xuống bãicỏ, gối đầu lên đùi Vi, nhìn mây trên trời. Cảm giác bình yên tới mức mình đãnghĩ trên đời này, sẽ chẳng bao giờ có chiến tranh hay tàn sát nếu mấy ông nhưHít le mỗi buổi chiều đều ra bãi cỏ gối đầu lên đùi người thương mà ngắm trờimây cây cỏ. Nhìn những đám mây bông bông trên trời đuổi nhau đi, mình mườngtượng ra đủ thứ, thi thoảng Vi lại cúi xuống nhìn mình cười. Hạnh phúc khó tảlắm. Bao nhiêu mệt mỏi buồn phiền cũng tan biến.

– Mainày mình sinh ba đứa nhé anh!
–        -Hả?

Tự nhiên Vi nói một câu mà mình giật thót, timnhư bắn ra ngoài. Tại mình thì vẫn còn trẻ con lon ton quá, em đã nghĩ đếntương lai xa xôi rồi.

– Hảgì? Không thích thì thôi!
– Khôngphải, anh thích mà thích mà! Thích lắm!
– Emsẽ sinh đứa đầu là con trai, con trai chúng mình sẽ phải to lớn và khỏe mạnhchứ đừng như bố nó (‘*3*)
– Anhhơi bị khỏe đấy! – Mình ngồi bật dậy vỗ vỗ cái bắp chuột cùi của mình rồi lạinằm xuống.
–        – Khỏenhư con mèo! Hi hi. Rồi con trai của chúng mình sẽ là một người anh biết yêuthương và chăm sóc hai đứa em.
– Thếhai đứa sau là trai hay gái?
– Emsẽ sinh đôi 2 bé gái, trong đó một bé là les cũng được.
– Cáigì vậy trời. Không sinh hẳn hoi đi lại sinh một đứa nửa đực nửa cái.
–        – Emmuốn có một đứa con, hội tụ cả sự mạnh mẽ của nam và yếu đuối của nữ, thêm vàođó là một chút mặc cảm khi sống trong hình dạng không đúng với bản thân mình.Em sẽ yêu nó hơn cả. Để nó hiểu rằng tạo hóa dù có nhầm, thì luôn có một ngườimẹ ủ ấm bảo vệ nó.
– Đểanh xem nào. Mẹ Vi nhỏ tí thế này mà mang thai ba đứa…
–        – Im!– Vi tát nhẹ vào má mình một cái rồi thủ thỉ tiếp – Cả ba đứa con đều phảigiống em cho xinh xắn, chứ giống bố nó thì…
– Thìsao? – Mình gườm gườm Vi
– Thìđến khi đi học bạn bè sẽ hỏi chúng nó là: “Tại sao mẹ mày xinh thế mà trông màynhư khỉ vậy?”. Ha ha

Mình bực quá cấu Vi. Ờ thì mình xấutrai. Cũng chả thèm cho con giống bố. Giống mẹ hết cũng được. Mình hơi yếuđuối, nên chẳng mong cho con trai giống mình. Mong nó sẽ đủ sức mạnh để bướcdài bước rộng trên cuộc đời này. Mình và Vi đều cũng đã lớn, đã đến lúc mơ vềmột gia đình nhỏ và những đứa con. Nhưng đến bao giờ mới thực hiện được điều ấy.Nghĩ đến những doanh nhân thành đạt, trong tay nắm đủ mọi cổ phần nọ kia, mìnhlại suy tư về số kiếp. Vẫn biết trời cho mỗi người một phận riêng biệt, nhưngcũng không khỏi hoài nghi. Liệu sau này mình có đủ sức để cho Vi một cuộc sốngtốt đẹp như chúng mình vẫn luôn mơ tưởng không?

– Hoàngnghĩ gì mà im im đó?
– Vicó bao giờ thấy mặc cảm khi yêu trai nghèo không?
– Mặccảm gì?
– Anhkhông bao giờ đưa Vi đi ăn ở các nhà hàng sang trọng, không có ô tô, lúc nàocũng chỉ biết vi vu xe đạp xe máy bụi mù.
– Rồisao? Đi đến nơi sang trọng với đi ô tô thì có gì hay hơn à?

Cứng lưỡi! Mọe chứ nói chuyện với bànội này như nói chuyện với đầu gối luôn. Chẳng bao giờ hưởng ứng gì cả. Toànđập lại người ta không à.

– Vikhông thích đến nơi sang trọng, không thích đi ô tô sao?
–        –  Chảthấy có gì để thích.
– Thếđi bao giờ chưa?
– Điđầy.
– Đivới ai?
– AJun, với các bạn Nhiếp ảnh.
– Cáigì?
– Gìgì? Đi vài lần thôi mà. Chả thấy thích!
– Thậtkhông?
– Thật,Vi thích ngồi lề đường, thích uống trà đá, thích ăn tào phớ dạo, thích langthang hít bụi. Hôm nào rảnh em sẽ ăn mặc rách rưới cầm nón đi ăn xin cho Hoàngxem.

Mình cười lăn khi nghĩ đến cảnh Viđầu tóc bù xù, bôi nhọ nồi khắp mặt, bận đồ rách đi ăn xin. Lần đầu tiên mìnhgặp một cô gái chỉ thích những điều giản dị như Vi.

–  Hoàngđừng bao giờ nghĩ lung tung. Em yêu Hoàng có phải vì tiền bạc đâu.
– Anhchỉ sợ làm Vi khổ thôi.
– Khổchi? Từ bé đi xem bói, thầy đã nói em là đứa sống sung sướng vật chất, chẳnglàm gì cũng có người đem tiền đến cho. Sau này lớn lại xinh xắn nên các anhtrai dại Vi đầy rẫy kìa. Nhưng Vi chẳng thèm.
– Vimà như vậy thế nào bạn bè cũng nói Vi bị anh chài cho xem.
– Bịchài thì sao?

Tức thật. Nói cái gì cũng vênh mặtlên hỏi mỗi 1 câu: “Thì sao?”. Mình làm sao biết được là nó sẽ ra sao? Tươnglai ở mãi tít đằng xa. Mình chỉ sợ rằng Vi không suy nghĩ kĩ mà chọn lựa sai ởhiện tại. Sau này hối hận cũng đâu còn kịp nữa.

– Saunày anh nghèo đến mức phải đi bán rong thì Vi làm thế nào?
– Emsẽ đi theo, sẽ vác theo cái đàn cò. Em biết hát, em cũng sẽ đi hát rong cùngHoàng kiếm tiền.
– Bịcôn đồ đánh thì sao?
– Thìvề thuê một lũ côn đồ khác đến đánh lại.
– Thếtiền đâu thuê côn đồ?
– Lúcấy sẽ đi xin các anh trai dại.

Trời ơi, đến phát khùng mất thôi. Cãinhau với Vi chỉ tổ hại óc. Mình và Vi cứ chí chóe với nhau đến tận 7h tối. Quênhết cả thời gian và gọi về báo mẹ cắt cơm tối. Cãi nhau mỏi mồm rồi thì hai đứatrẻ con lại dắt nhau ra bắt xe bus đi về. Ngồi trên xe, Vi lại hát mấy bài háttrẻ con, mặc kệ người trên xe cứ nhìn hai đứa chằm chằm. Chỉ có mỗi mình làngại. Còn hơi tủi thân nữa. Vi thì xinh, còn mình thì… Quả đầu chó gặm thằngHọc mới cắt cho làm nhan sắc vốn đã ở mức âm của mình giờ càng tụt dốc thảmhại. Vi thì chẳng bao giờ thèm để ý đến mấy điều ấy. Nàng cứ làm những gì nàngthích, mặc kệ mọi người mọi thứ xung quanh. Lúc sau Vi nghiêng người gục vào vaimình, nhẹ nhàng. Tóc Vi thơm như mùi kẹo, thứ mùi riêng biệt mà mình chẳng baogiờ tìm thấy ở nơi nào khác ngoài em.

Lần tìm tay Vi, nắm chặt. Để hiểurằng bên cạnh mình còn có một bờ vai, để hiểu rằng trong vũ trụ còn chứa mộtmảnh ghép duy nhất gắn kết với mình. Sau này, sẽ yêu nhau chăm sóc cho nhauđược mãi không? Có sinh được ba đứa con như mơ ước và có được một gia đình nhỏxinh không? Có dắt được nhau đi qua những giận hờn tủi hổ, bước qua những gậpghềnh vấp ngã? Có tình yêu đã khó. Vun đắp nó cũng chẳng dễ dàng gì. Ước chi,đôi tay này đủ lớn, trái tim này đủ mạnh, để níu giữ ước mơ hi vọng. Cả đời nàychỉ mong có thế.

Xuống xe bus, mình đi bộ cùng Vi vềtận cổng nhà. Vi lại hát. Cứ hát xong một bài lại quay sang hỏi: “Hoàng nghenữa không?”. Chưa kịp cho mình trả lời Vi hát luôn. Chả hiểu hỏi ý kiến mìnhlàm cái gì? Vi hát được 6 bài, toàn những bài như “Con gà trống có cái mào đỏ,chân có cựa, gà trống gáy ò ó o”, “Con ếch nó leo cái võng rách, con ếch nó leocái võng rách, nó leo xong nó liền ngã cáp ụp, ối thôi đau nó liền cạch đếngià”, “Mẹ ơi tại sao con bướm bay cao, con ong làm mật, con kiến tha mồi…”. Màhát bài nào là gân cổ bài đấy. Đi qua nhà nào có chó là đều bị sủa ầm ỹ. Mìnhbịt mồm Vi lại nạt:

– Vicó im không?
– Hehe…

Vi cười nhăn nhở, khuôn mặt nguy hiểmbất thình lình. Mình tự nhiên thấy gai gai người. Nhìn xuống! Biết ngay mà. Bànội lại giở trò. Đi qua cây cước cao đầu ngõ, Vi đã thó ngay một con sâu cướcxanh lè, lông lá lởm chởm. Em lừa lừa cài nó vào vạt áo mình. Nhìn thấy con sâucứ rướn người bầy nhầy như con đỉa. Mình vừa chạy vừa hét. Mấc zậy thật. Mìnhđã sợ côn trùng từ nhỏ mà lúc nào cũng dọa mình. Chó trong ngõ cứ sủa ầm ỹ theotiếng mình hét. Khóc lóc gào rú thế nào Vi cũng không nhúp con sâu ra cho. Cuốicùng mình đành phải cởi áo ra rũ rũ mạnh mới hất được con vật khủng khiếp ấyđi. Hãi đến mức nhớ nguyên xi cảm giác khủng hoảng lần bị Vi bỏ gián vào áo.

– Emgiỏi quá! Làm anh suýt chết được đó!
–        –  Híhí, em chỉ muốn kiểm tra xem có đúng là Hoàng của em không mà!.
– Thếcó đúng Hoàng của Vi không?
– Ứđúng!
– Thiệtkhông?
– Hông!Hy hy

Vi ùa vào lòng mình ôm chặt, rồi kéomình chạy đi. Dù bị dọa cho suýt vỡ mật mà chết, nhưng nhìn em cười vui nhưthế, tim mình cũng thấy ấm áp trở lại.

– Saunày, dù chúng mình có nghi ngờ tình cảm của nhau, dù xuất hiện những xa xôi cáchtrở, thì hãy đủ bình tĩnh để lặng, để quay đầu nhìn lại, để biết ai đúng ai sai,chứ đừng vội vã buông tay Hoàng nhé! Em đã dành 3 năm cuộc đời mình để yêu anh,và chắc chắn cả phần đời còn lại!

Những ngày qua…

Ngày nào cũng trôi qua cùng trămnghìn câu chuyện, thú vị và tẻ nhạt, độc đáo và thường xuyên hay chỉ là nhữnglúc rảnh rỗi với những suy nghĩ hẫng hụt đến thẫn người. Cái cảm giác hồn lúcnào cũng mê đắm trong những toan tính không đâu, những ngọt ngào quên lãng vàthiếu thốn dịu dàng. Cuộc sống có cần quá thiếu tình đến thế không khi xuôingược mà vẫn chạm vào nhau, vô hình mà cố quên. Nhỏ nhoi một điều ước được sốngthật với nhau, thật trần trụi và thật đến gai người. Và có cả những điều thậtthà đến mềm lòng, dịu dàng và ân cần với những tình cảm chẳng thể gọi tên.  Âu cũng một kiếp đấy, sống trọn đi rồi hẵngtính toan thêm cho người.

Hãy cứ đúng là một khối đa diện đầymàu sắc và ẩn giấu bình yên bên trong mình. Đừng lỗi nhịp trước những biến cốhay lắng lo thường tình.
Đi bên Vi, lúc nào cũng có cảm giác thu đã về, se se và man mát.

Xem tiếp: Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

****** Tạm Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Bí quyết sống thọ
Gốc Tích Tiếng Kêu Của Vạc, Cộc, Dủ Dỉ, Đa Đa Và Chuột
Người Tiều Phu Hoá Nai
Không thể đọc được
Người Tình Ma