p/s: Xin lỗi em. Anh yêu em, rất nhiều!
Entry thứ năm: “Giật mình tỉnh giấc. Hoảng hốt ngay trong những phút giây đầu tiên. Cố gắng tự thuyết phục mình đừng suy nghĩ và ngủ tiếp. Nhưng mình có làm được đâu. Những ngày qua có thật nhiều biến cố. Có vài sự đổ vỡ đau lòng. Mất em rồi mình mới thấy tình yêu của em thật quý giá. Nhưng muộn mất rồi. Giờ này, mình ngồi đây, một mình, nhìn vào sự cô độc của đêm. Online facebook, một bạn mất ngủ vì câu nói: “Sẽ có lúc người mà bạn từ bỏ…chính là người bạn muốn tìm lại nhất.” Câu nói đó đúng với em, hay với mình, hay chẳng đúng chút nào cả? Hoảng hề! Hốt hề! Mọi thứ đã trở lên huyễn ảo và vô định. Những giấc mơ cũng ngày càng hoảng hốt. Ôi, mình biết phải làm gì đây?
p/s: Nhíp nhỏ ơi, anh nhớ và yêu em nhiều lắm. Lúc này, anh đang yếu lòng.”
Entry thứ 6: “Hãy hứa đi Hoàng, không nhắn tin, không gọi điện, không níu kéo, không làm phiền người ta nữa”
Entry thứ 7: “Ngày hôm qua trên đường về, cũng nhiều xúc cảm lắm. Nhưng bận quá, đi học, rồi lại về làm việc đến sáng, mọi thứ lại kéo đi. Tới giờ là 3h chiều, tỉnh dậy, mò mẫm đi kiếm cái gì ăn. 5,6h chiều, tan sở, lao vào dòng người chen lấn, tiếng động cơ xe máy, ô tô ầm ào, dù không mệt thì về đến nhà cũng như thấy người không con chút sức lực nào. Hiện tại thì mình chọn nghe nhạc trên đường tan làm. Mình thích cảm giác tiếng động cơ xen lẫn tiếng nhạc, ầm ì và những lời ca. Mình đang đi cạnh dòng người. Cố tình đi thật chậm (tất nhiên không chậm quá để mấy ông “3 giây là bấm” phía sau mắng mỏ inh ỏi) để tận hưởng thứ âm thanh hỗn tạp giữa gió, nhạc, vừa tiếng động cơ, giữa âm hưởng và tiếng ồn, và giữa những khả thể. Rồi lại tự nghĩ vu vơ, về nhiều thứ, nhiều chuyện, đẩy đưa. Rồi lại thấy mình, cho dù lý tính tới mức nào thì vẫn là 1 thằng con trai có một tâm hồn lãng đãng”
Vậy đấy, mình cứ ghi nhật kí hằng ngày, gửi những nỗi buồn vào một thế giới ảo ở đâu đó. Mình vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn chăm sóc mẹ, vẫn… nhớ em.
Nếu trong từ điển của Tình yêu không có từ CHIA TAY, thì tốt biết mấy!
…
Vi à, giá như có một phép màu nào đó hóa giải câu chuyện của chúng mình em nhỉ. Anh vẫn thường tự huyễn hoặc bản thân mình như thế!
…
Rồi mình ốm! Có lẽ khá nặng! Đó là lần đầu tiên mình hiểu được cảm giác ốm tương tư. Nó có thật mọi người ạ. Bải hoải và trống hoác. Mình không thể tập trung vào làm việc, không có hứng ăn uống. Cứ ăn vào là nôn. Đầu óc thì quay cuồng. Nhưng mình phải cảm ơn cơn ốm đó. Vì sau ba ngày mình nằm bẹp trên giường bệnh, mình nhận được điện thoại của Vi.
– Alo?
– … (Số lạ im lặng không nói gì)
– Alo, nếu không có việc gì mình cụp máy nhé! Mình đang mệt! Chào bạn!
– … (Mình nghe thấy tiếng thở bên đầu dây bên kia, và tim mình đập loạn xạ lên)
– Em đúng không?
– …
– Vi à?
– Anh làm cái quái gì đấy? Có cái sức khỏe thôi mà cũng không giữ gìn được cẩn thận là cái kiểu gì?
– Anh mệt lắm, Vi đừng mắng anh!
– Anh đi chết đi!
– Ừ anh đi đây!
– Con chó! Liệu mà ăn uống cẩn thận vào không thì đừng trách tôi. Con chó mặt phệ! Con chi hua hua!
– Gâu gâu gâu… gâu
– … (Mình nghe thấy tiếng phì cười của em)
– Em có định đến thăm anh không?
– Không! Tôi với anh không liên quan gì nữa. Nhưng như thế thì anh cũng phải làm thế nào để khỏe lại đi nếu không muốn tôi chọc tiết 1 phát chết luôn!
– Anh biết lỗi rồi …
Vi cụp máy, để lại những tiếng tút dài… Mình cố gượng dậy với lấy bát cháo nguội, tách vòi hút ở hộp sữa Vinamilk trên bàn rồi cắm vào bát cháo và cố gắng hút. Đúng rồi, mình cần khỏe lại, nếu không sẽ bị Vi chọc tiết chết.
Phía trước mình, sau một thời gian dài đi trong đường hầm tăm tối, đã nhìn thấy ánh sáng của lối ra…
Chap 17:
Nếu không em thì không ai khác. Không ai có thể khiến trái tim anh ấm áp như em. Cũng không ai có thể làm trái tim anh đau đớn giống cách em đã làm. Bỗng dưng anh sợ, anh sợ người khiến anh hạnh phúc, bởi anh hiểu chỉ có họ mới có thể khiến anh đau.
Từng giây từng phút mình nằm chờ điện thoại của Vi. Có số mới của em rồi mà mình vẫn không dám chủ động liên lạc trước. Mình sợ những lời nói chối từ lạnh lùng của em lắm.
Thằng Hưng đến thăm mình vào mỗi tối, nó chẳng mang quà cáp gì đến, thậm chí còn ăn hết cả hoa quả đường sữa mọi người mua cho.
– Hoàng mày có ăn cam không? Mà chắc ốm ko được ăn đâu để tao ăn một mình.
– Sữa này mày không thích uống phải không? Để tao uống giúp cho.
– Mày không thích bánh ngọt nhỉ? Thôi để tao xử lí.
Mẹ cái thằng, ăn hết mẹ đi còn ra vẻ cứu giúp. Mình vừa cố gắng lết vào nhà vệ sinh giải quyết (ốm nên nằm nhịn cả ngày) vừa nói vọng ra hỏi thăm tình hình nó:
– Mày với Linh dạo này sao rồi?
– Vẫn trò chuyện đêm khuya, thi thoảng nhớ bắt nàng chát xiếc nhưng nàng không chịu còn chửi cho một trận.
Chưa kịp nói gì, chuông cửa nhà mình reo lên ầm ỹ. Kể từ cái ngày đẹp trời chuông cửa reo khi mình đang ngủ, rồi mình lon tọn chạy xuống mở cửa cho ẻm hàng xóm nhảy vào tát mình nổ đom đóm mắt, thì mình sợ cái âm thanh đó một cách đặc biệt. Cứ đứng đơ ở cửa nhà tắm một lúc không nhích nổi chân vì kí ức tràn về. Thằng Hưng vừa nhai bánh ngọt vừa trợn mắt nhìn mình:
– Mày làm sao thế? Chóng mặt à?
– Ừ tao mệt quá, mày xuống mở cửa cho tao với
– Ờ đi nằm đi, quỷ, đi đái phát mà đã hoa hết cả mắt thì sau này vợ con nhờ gì?
– Ô thằng mất dậy, đái ỉa thì liên quan gì?
Hưng chạy tọt xuống dưới nhà trước khi mình chửi tiếp. Còn mình thì lết vào giường rồi đổ ập người xuống do quá mệt. Lúc này chỉ cần nhắm mắt lại vài giây là mình có thể ngủ lịm đi, không quan tâm đến trời đất là gì. Thằng Hưng chạy như bò điên xuống rồi lên, thò đầu qua cửa hú mình:
– Tao đố mày biết là ai?
– Ai thế? Đến thăm tao à
– Ờ
Mọi người đoán là Vi đúng không? Sai bét! Là…thằng Học. *3* Mình choáng hết cả váng. Thằng Học với thằng Lực. Không hiểu chúng nó xuống đây kiểu gì. Mình cứ ngỡ là mơ cơ. Bởi trong thâm tâm mình không bao giờ nghĩ thằng Học có thể đi xa đến như thế. Mình không hiểu rằng nó không còn là thẳng trẻ con cả ngày chỉ biết loanh quanh từ nhà ra ruộng, cả năm chẳng đi đâu vượt quá cái huyện con con nó ở. Mình luống cuống ngồi dậy lết ra thành giường xỏ dép. Thằng Học lao ra vật mình ra giường rồi leo lên nhảy tưng tưng:
– Thôi mày định dậy làm cái đếch gì? Nằm mà dưỡng thể đi. (Thằng này nhầm với dưỡng sức, hic). Mẹ, đệm nhà thằng Hoàng êm lắm Lực ơi!
Mình bị thằng Học đẩy một phát nằm bẹp dí như bị xe lu cán luôn. Thằng Lực nghe thằng Học nói cũng đưa tay cấu cấu đệm thử xem rồi gật gật. Mình nhìn thằng Học cười. Thằng quỷ. Từ quê lên đây xa lắc lơ, muốn đến nhà mình phải bắt hai chuyến xe khách và đi bộ một quãng dài để tìm nhà. Thế mà hai thằng không quản ngại, không quản xa để đến thăm mình. Thằng Lực đứng ỏn ẻn một lúc rồi ra dúi cho mình bọc nilong, trong đó có một hộp sữa Phương Nam với cân đường trắng. Mình đẩy lại cho nó, mắng:
– Chúng mày dở à, mua cho tao làm gì?
– Im mồm, lại định bảo bố không có tiền chứ gì? Đây này!
Học nó xòe cho mình xem cái ví, trong đó có khoảng chục tờ 20 nghìn.
– Dạo này đi lái xe chở hàng với bố tao được đầy tiền.
Ờ thằng quỷ, giờ mày giàu rồi. Mới một năm sao nhiều thứ đổi khác quá. Thằng khỉ này giờ không còn mặc quần thủng đít như xưa. Quần bò với áo đồng phục hẳn hoi. Đầu đội mũ lưỡi chai lại còn đeo kính râm. Hic
– Trông mày như thầy bói dởm ý.
– Tao lái xe nhiều lúc chói phải đeo kính cho bớt thành quen. Đáng nhẽ hôm nay phải đi chở hàng này, nhưng tao xuống thăm mày. Sớm bố tao biết bố tao ko cho đi. Rồi giấu hết cả quần của tao. Nhưng bố đâu biết rằng tao đã thủ cái quần từ đêm qua rồi.
– Thế mày xuống kiểu gì?
– Ra thị xã bắt xe Hùng Lan. Hỏi ngu thế.
Thằng này, vừa nói vừa nhảy tưng tưng giữa cái đệm giường mình. Thằng Hưng vừa chơi điện tử vừa ngửa cổ ra trêu:
– Học ơi mày trông như bị động kinh ý
– Ô đệch thằng chó.
Nói rồi nó ngồi xuống bá vai mình thủ thỉ tâm sự. Mình mệt quá, chỉ còn tí sức bảo thằng Hưng đi lấy nước cho thằng Lực, rồi mình ngả vào lòng thằng Học nằm. Hai đứa nằm ôm nhau như bê đê. Cảm giác bình yên kinh khủng. Vậy đấy, có những người bạn trong cuộc đời mình, gặp nhau tình cờ không sắp đặt, nhưng thân thiết với nhau như anh em ruột thịt trong nhà. Mình có lỗi lầm như nào, sai trái ra sao, nó cũng vẫn thương mình như nó vẫn thế. Mình vừa kể chuyện cho thằng Học vừa khóc. Chẳng hiểu sao nước mắt cứ tràn ra không kìm được. Học nó lớn rồi, nó đã đến tuổi hiểu những đớn đau mà tình yêu mang lại. Mình kể cho Học nghe những mảng vụn vỡ trong câu chuyện của mình và Vi. Nó cứ vỗ vai mình an ủi như một người anh dỗ em. Nghĩ lại lại thấy buồn cười. Một buổi chiều không nắng, thằng bạn của từ thuở niên thiếu,lặn lội đường xa bắt xe đến thăm mình, nằm ôm mình, vỗ về mình, nghe mình kể chuyện, rồi còn khóc cùng, lau nước mắt cho mình nữa. Mình vừa viết những dòng này vừa bật cười. Thật đấy. Chơi với bạn, hạnh phúc nhất khi được là chính mình, được bộc lộ đúng bản chất của mình mà không phải e ngại thứ gì cả.
Thằng Hưng ngồi chơi cá ngựa với thằng Lực đến chập tối thì về. Mẹ mình nghe mình kể về thằng Học và bọn bạn đã lâu, hôm nay mới được gặp nên vui lắm. Mẹ mình bảo một người bạn tốt là một món quá vô giá mà Chúa ban tặng cho chúng ta. Nếu như thế thì mình quá giàu có. Bởi mình có trong tay một kho báu khổng lồ luôn. Bữa cơm ngày hôm ấy tràn ngập tiếng cười. Mình và thằng Học ngồi nướng rồi xé mực, mẹ với thằng Lực làm bữa. Đã hơn 300 ngày xa nhau, mái tóc và nét mặt của mấy đứa mình đã phai màu đi chút ít. Chỉ có tâm hồn và vẫn như xưa, chẳng khác chút nào. Thằng Học làm mẹ mình cười đến mức rụng cả răng ra luôn khi nó vừa ăn vừa hỏi những câu rất thật lòng và ngu ngơ:
– Ơ ở đây mua thịt bò dễ thế hả bá? Chỗ cháu cả năm mới thịt một lần, cả năm mới được ăn một lần. Có vụ anh cháu nghịch mìn ném thủng bụng con bò nhà hàng xóm, thế là tối hôm ấy cả làng thi nhau bê bát sang nhà ấy xin thịt về ăn
– …
– Ô mẹ cháu không kho cá phức tạp như bá làm đâu. Mẹ cháu cứ chặt đầu bóp ruột bóp cứt ra rồi thả vào nồi tương nấu luôn. Nhưng bá làm ngon hơn. Mẹ cháu kho tương cứ thối thối.
– …
– Nhưng sao thịt bò ở đây dai thế bá nhỉ? Hay bò chạy nhiều nên cơ nó căng?
=)) Thằng Lực thì bụm miệng cười, còn mình với mẹ cứ cười hô hố. Không thể nhịn được. Mình có cảm giác như thằng Học sinh ra để đem đến tiếng cười cho người khác. Lâu lắm mình mới có bữa cơm ngon và vui đến thế. Cuối cùng thì sau bao tháng ngày, mình thì vẫn luôn lãng đãng với những cảm xúc không đầu không cuối, những dự định không có lối ra ; thằng Lực thì vẫn bước đi tìm ước mơ của nó. Còn thằng Học, vẫn hồn nhiên và ngây ngô như một thằng bé không tuổi. Đôi khi mình ước được sống như thằng Học, không suy nghĩ nhiều về thất bại hay buồn phiền. Hạnh phúc là được sống trên cuộc đời này, thế thôi. Mình kém thằng Học nhiều thứ lắm.
Khổ thân hai thằng bạn, cất công xuống Hà Nội mà chẳng được đi chơi đâu do mình ốm. Mình đền bù cho chúng nó bằng cách lôi hết tất cả những gì mình có: truyện Doremon, Conan, Siêu quậy Téppi, Nữ hoàng Ai Cập, trò chơi điện tử ra nhử chúng nó chơi cho vui. Nhưng chả thằng nào thèm đả động. Thằng Lực ra bàn học ngồi đọc sách. Còn thằng Học lại lôi mình lên giường ôm ấp. =)) Đùa, cứ nghĩ đến là cười chết mất. Tối hôm ấy nó còn rủ mình đi tắm chung nữa chứ. Mình sợ vđ luôn. Từ chối vội. Ở quê đi tắm sông trần truồng với nhau suốt nhưng nghĩ đến cảnh hai thằng như nhộng chui vào cái nhà tắm con con rồi nhìn chim nhau mà phát tởm.
Tuy là người ốm nhưng mình vẫn kể cho thằng Học nghe bao nhiêu là chuyện, chỉ cho nó hai ban công mà mình và Vi đã có biết bao nhiêu kỉ niệm. Vừa kể vừa đau thắt trong tim. Mình không nghĩ là một khoảng kí ức đẹp đến như vậy, em sẵn sàng quên đi để chia tay mình. Thằng Học cứ thấy mình lặng đi là lại kéo mình vào lòng. Mẹ cái thằng dạo này bị cuồng ôm hay sao ấy. Kinh chết. =)) Tuy buồn nhưng lòng mình thoải mái lắm. Mình nhận ra khi đau khổ mà có một người bạn bên cạnh thì tốt hơn rất nhiều. Hôm ấy có một câu thằng Học nói mà mình nhớ mãi:
– Thôi mày đừng buồn. Bọn mình đã lớn để hiểu lý do chúng ta sống không chỉ là yêu!
Lý do chúng ta sống không chỉ là yêu! Thằng quỷ này. Nó đã lớn thật rồi mọi người ạ. Còn đâu cái thằng vẫn bủm rắm vào tay và ném vào mặt bạn ngày nào nữa?
Hôm ấy tận gần 1h đêm mình với thằng Học mới mò lên giường ngủ. Thằng Lực bảo nó muốn đọc sách cả đêm nhưng mình không cho.
– Mày ra đây nằm ngoài tao này. Giường rộng lắm! Ra ngủ với tao một đêm! Mai về rồi chẳng biết bao giờ mới gặp lại.
Thằng bé nghe cũng xuôi, đi đánh răng rồi vào nằm ghé bên mình. Thằng Học thò ngay cái mặt ra chửi:
– Dm nó sạch vãi cứt. Tao 2 ngày rồi không đánh răng.
– Tởm quá, thảo nào bố thấy thối hoắc
– Đâu, thối là tao đánh rắm đấy, chứ tao nhai sinh gum cô ne rồi.
– Trời đất ơi, mày tung tung chăn lên không ủ thối cả chăn tao.
– Hê hê, chỉ tội không đánh răng mồm toàn bựa.
– Thôi kinh quá, mày bẩn thì im đi đừng khoe. Cứ thế chó nào dám hôn
– Quên mẹ đi hơi bị nhiệt tình đấy.
– Chúng mày có chuyện gì hay kể tao nghe nào.
– Nhiều chuyện lắm, muốn nghe chuyện gì?
– Chuyện gì cũng được.
Thằng Học cứ quắp lấy mình mà kể chuyện. Tiên sư cái thằng. Không có lấy một câu chuyện nào nó kể là được tử tế. Chuyện gì cũng dở dở làm mình cười rơi răng.
– Cụ tao dạo này bị hoang tưởng, chán lắm! Bệnh người già. Nửa đêm cứ cầm chổi ra góc sân núp sau cái máy tuốt lúa ngồi bắn du kích. Lúc lúc lại hô ầm ỹ: BẮN BẮN!!!! ANH EM ƠI BẮN CHẾT HẾT!!! Có hôm hàng xóm không ngủ được tức quá sang khiêng cụ tao nhốt vào thùng phi. Cụ tao cứ ngồi trong đó hét: ‘Ịt mẹ bọn Mỹ, chúng mày còn lâu mới bắt tao khai ra tổ chức ở đâu’.
– =)) Từ từ mày để tao cười đã.
– Im không được cười, hôm trước tao còn bị cụ tao lẫy đũa chọc vào đít, quay lại thì cụ tao nhăn răng ra cười bảo: ‘Mày đã bị trúng tên độc của ông, nếu không vào rừng tìm lá thuốc mà ăn thì mai mày sẽ chết’. Mẹ, mấy hôm đi ỉa còn đau.
– =))
– Xong mấy nay cụ còn viết nhật kí nữa chứ, chữ thì lều ngều như giun. Toàn hoang tưởng nhà tao muốn giết cụ. Cụ viết: ‘Chúng nó định hạ độc tao để giành lấy căn cứ, chúng nó rủ tao uống rượu và nhấm măng tươi luộc để tiến hành kế hoạch. Tao uống cạn hai hồ lô rượu rồi lăn quay ra ngủ. Sáng tao tỉnh dậy ra sân tập thể dục trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng nó. Định hạ độc tao ư? Chúng nó đâu biết rằng tao có thuốc giải?’
– =)) Ôi Học ơi tao chết luôn đây…
– Ờ, tao đọc mà cười gần chết. Đéo biết cụ viết cái gì. Nhà tao thấy cụ thèm rượu thì mua cho cụ bình rượu thuốc cụ uống chứ hạ độc đéo gì.
– Không khéo cụ mày bị ma nhập! – Thằng Lực thỏ thẻ.
– Dở à, cụ già rồi lẫn thôi. Chứ toàn kỉ niệm cụ thời trai trẻ. Có hôm nhảy ra cổng ôm chầm lấy chị Lụa rồi khóc: ‘Anh đi có mấy năm mà sao em nỡ lấy chồng?’. Làm nhà tao mang tiếng vãi cả lụa. Cả làng nhiếc bố tao không trông cụ để cụ đi ôm gái. Hic.
Cứ thế, thằng Học cứ kể hết chuyện này đến chuyện khác. Mình với thằng Lực nằm nghe, thi thoảng phụ họa được thêm vài câu. Thằng Lực hiền lành, cứ nằm cười khì khì chẳng chịu kể gì. Mình chỉ muốn giữ hai thằng ở lại chơi với mình ít bữa. Có chúng nó, mình không còn nằm suy nghĩ đến tận đêm nữa. Mình được cười, được tâm sự, được trút mọi buồn phiền.
Thằng Học nói đúng, chúng ta đã đủ lớn để hiểu, yêu không phải là thứ lí do duy nhất để sống!
Nhưng dù nói vậy, thì trong những giấc mơ chập chờn của mình, hình bóng em vẫn hiện rõ mồn một, cụ cười em trong trẻo như vọng lại từ một vùng kí ức không xa.
Chap 18:
Sáng hôm sau mình tỉnh giấc sau cùng. Do đang ốm, đêm trước lại thức khuya nên giấc ngủ cứ mê mệt, mở mắt ra rồi lại nhắm vào. Dậy với đồng hồ đã thấy 10h30. Gần trưa!
Thằng Lực thì ngồi bàn học đọc sách. Còn Học thì vật vã với bức tranh xếp hình, không để ý gì đến mình. Mình với lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Vi đến, giật bắn mình. Vi nhắn một nội dung mà mình chẳng hiểu gì cả:
– Vậy thì chiều em mang đến cho!
Mang đến cái gì? Mình lục ngay lại tin nhắn đã gửi, thấy bốn tin điện thoại mình gửi lúc sáng sớm. Nội dung nó như thế này:
– Vi dậy chưa?
5’ sau nàng nhắn lại:
– Dậy chưa anh hỏi làm gì?
Máy mình nhắn lại ngay lập tức:
– Dậy rồi à? Thế Vi đã đánh răng chưa?
Vi nhắn lại:
– Hoàng bị dở à?
Máy mình lại nhắn:
– Anh thèm ăn chè nhưng mẹ không cho ăn chè thập cẩm vì mẹ bảo có đường hóa học. Anh thì ốm không đi được ý!
Vi trả lời:
– Hoàng thèm chè à? Chè bưởi bà béo đúng không?
– Ừ ừ, bây giờ anh có thể ăn được 3 cốc liền.
Cái tin cuối cùng thì mọi người biết rồi đấy. Chiều Vi sang nhà mình á??? Mình lao ra bóp cổ thằng Học. Thằng mất dậy. Hỏng hết cả hình tượng của mình.
– Ơ cái thằng này mới ngủ dậy đã lên cơn động kinh à?
– Mày nhắn gì cho Vi thế này?
– Thằng Lực nhắn!
Thằng Lực giật bắn mình đứng dậy bất ngờ đến đổ cả ghế:
– Ê không phải đâu, tao đã bảo nó đừng làm thế nhưng nó cứ làm.
– Thằng chó, mày làm tao xấu hổ quá. Mất mặt quá.
– Mặt mày còn giá trị đéo gì nữa mà mất?
– Ô đệch thằng khốn nạn.
– Thôi, bố giúp làm lành còn có chè ăn lại chửi bố.
– Tao không bao giờ xin ăn Vi như thế đâu nhá.
– Xa cách thế, ngại ngùng thế nên mới chia tay. Bố khỉ.
– Dmm tao đéo biết đâu.
Mở mắt ra đã cãi nhau, mình cứ lao vào thằng Học đấm nó thùm thụp. Ai lại đàn ông con trai sáng sớm nhắn tin cho người yêu xin xỏ. Chiều Vi sang, chiều Vi sang. Mình bật dậy lao ra bật nóng lạnh. Phải tắm thật sạch sẽ và thơm tho. Mấy ngày ốm không đi cắt tóc được. Tóc mình dài quá gáy nhiều quá. Vi ghét nhất là tóc dài. Thằng Học bảo nếu thế thì buộc tóc đuôi gà lên ‘=.=. Thằng dở.
Thằng Lực xuống bếp đem cháo lên cho mình ăn. Chắc mẹ đi làm cả ngày, sớm dậy nấu cho mình nồi cháo. Trưa hôm ấy mình vừa ăn vừa phụng phịu. Bữa nay mẹ nấu cháo đặc quá chẳng hút được bằng vòi hút sữa vinamilk, phải ngồi súc từng thìa một từ bát lên mồm. Thằng Học cứ ngồi te tởn nhìn mình. Nó sướng vì sắp được ăn chè!:-|
Mình cứ ngồi ngâm nga bát cháo mãi. Tắm thơm tho rồi, không biết chiều mặc gì tiếp Vi. Có nên xịt nước hoa không? Có lọ nước hoa ông anh cho vẫn chưa sử dụng lần nào. Nhất là bộ tóc thổ dân dài đến vai của mình. Chẳng lẽ lại đi cắt? Đi ra hàng cắt bây giờ thì lâu lắm. Nhỡ em đến lúc không có mình ở nhà, em lại mắng mình đang ốm liệt giường lại còn xí xớn đi chơi. Thằng Học giơ tay tình nguyện dọn tỉa đống rơm trên đầu mình một cách hào hứng:
– Yên tâm, ui giời ở nhà tao cắt cho chúng nó suốt. Không tin mày hỏi thằng Lực xem!
Mình quay sang thằng Lực chờ đợi. Thằng nhỏ gật gật đầu. Thế là mình đã có một quyết định rất ngu si. Đấy là ngồi yên cho thằng Học cắt tóc. Hic. Ba thằng hì hụi bê ghế ra ban công ngồi tỉa tót cho nhau. Mình tìm mảnh vải mưa xanh lè quàng lên người rồi ngồi im trên ghế, kệ cho thằng Học chạy loanh quanh mần cho mình quả đầu. Chán chẳng có chuyện gì kể, mà nghe chuyện của thằng Học thì cười nghiêng ngả không cắt được, mình bèn hỏi thằng Lực:
– Mày kể chuyện của mày đi Lực.
– Hả tao có chuyện gì đâu mà kể.
– Mày cứ kể đi rồi bọn tao nghe
– Nhưng mày thích kể chuyện gì mới được?
– Mày kể về tuổi thơ của mày đi. Rồi tao sẽ kể về tuổi thơ tao cho mày nghe.
Lực ngẫm một lúc cũng xuôi, nó ôm quyển sách đang đọc, ngồi thu lu ở góc ban công. Và nó kể. Những câu chuyện từ thời bé dại, lấp lánh nước mắt trong nắng.
– Mẹ đặt tên tao là Lực, vì tao sinh non hai tháng, người gầy nhom, bé bằng cái bóng đèn, mẹ cầm tao trên tay mà xót từng khúc ruột. Mẹ muốn tao chóng lớn, có sức khỏe, lực lưỡng, đủ sức gánh đỡ gia đình cho mẹ. Nhưng mày thấy đấy, nhìn tao khác gì thằng nghiện chờ chết đâu. Tao còm từ bé đến lớn, mặc sức mẹ chăm bẵm từng ngày. Lớn lên một chút, người làng gọi tao là Cút! Ừ, cút trong “côi cút” hay là trong từ “cút đi” tao cũng không biết. Có lẽ cả hai. Tao côi cút, bởi tao không có bố. Cũng chỉ vì con mồ côi, nhà nghèo, quần áo chả có mà mặc, lúc nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác, nên đi đâu người ta cũng xua: “thằng kia, cút đi, đi về cái máng lợn nhà mày”. Tao biết tủi từ bé. Tao biết phận mình chẳng được như con nhà người ta, mỗi khi mẹ rửa mặt sạch sẽ bảo tao đi chơi, tao hào hứng bao nhiêu thì khi quay trở về tao chán nản bấy nhiêu. Mẹ hỏi sao, tao bảo “người ta gọi nhà mình là máng lợn”. Thế rồi hai mẹ con lại ôm nhau rủ rỉ những câu chuyện cổ tích mẹ đọc trong những cuốn sách giáo khoa. Mẹ bảo tao rằng, “tuy người ta coi nhà mình là máng lợn, nhưng đối với mẹ con mình, đó là cái máng lợn kim cương. Mẹ sinh con ở cái máng lợn này, chăm con, yêu thương con cũng ở cái máng lợn này. Sau này con lớn, con trưởng thành, thành đạt, con bay đi đâu, chỉ mong con đừng quên mẹ đã sinh con ra ở máng lợn.”
Mình cảm nhận những đường kéo của thằng Học cũng chậm lại bởi câu chuyện của Lực. Mình ngồi im, không dám hỏi thêm gì. Tự nhiên thấy hối hận vì đã bắt bạn mình kể về mảng quá khứ buồn của nó. Thế nhưng thằng Lực không thấy có gì xấu hổ, nó vẫn kể:
– Mẹ chẳng có tiền cho tao đi học mẫu giáo, sớm sớm mẹ ra đồng làm việc, mẹ nắm cho tao nắm cơm, rắc muối vừng ở giữa, cuộn tròn lại. Tao quanh quẩn trông nhà, đói thì thò tay vào cửa bếp lấy cơm nắm ăn. Lâu dần thấy bạn bè được đi học. Tao cũng thèm. Thế là tao cứ ra sân kho, ngồi nép ở ô cửa sổ đằng sau học ké. Vậy mà những chữ cái đầu tiên tao học được đều ra do những buổi chiều đứng mỏi chân ở đầu lớp nghe trộm cô dạy cho các bạn.
– Sao mày không lao vào lớp mà học? Đi học người ta thu tiền ăn thôi chứ học ké cái chữ thì ai nó cấm?
– Không được đâu. Tao không muốn bị chúng nó bảo “thằng Cút đã không có tiền còn đòi đi học”. Sớm sớm mẹ đi đồng, tao lại chạy ra sân kho hóng, đứng nghe cô giáo đọc truyện, nghe các bạn gái hát, đứng tưởng tượng mình được ngồi trong lớp mỗi khi cô giáo cho chơi trò chơi. Ba năm mẫu giáo, tao đứng nhiều đến mức gót chân tao bầm tím và đau ê ẩm mỗi khi đêm về.
– …
– Thế mà chúng mày biết không? Chưa đi học cấp 1 mà tao đã biết đọc đấy. Suốt mùa hè trước khi vào lớp một, tao chạy theo anh Đại đi chăn trâu, nài nỉ anh dạy ghép chữ và đánh vần, van xin anh dạy cách làm tính. Mỗi ngày như vậy, tao chia cho anh ấy nửa nắm cơm chấm muối vừng.
– Ô dm lão Đại khốn nạn, mẹ cho một rổ cơm đi chăn trâu mà vẫn ăn của mày là sao? – Thằng Học nhảy lên, chọc cả kéo vào tai mình.
– Thôi tao tự nguyện mà, tao không muốn nhờ người ta không công.
– Mày bị dở. Tao với mày anh em thân thiết công với nông gì?
– Hì, kệ đi.
– Mày giỏi nhỉ, hồi bé mẹ gõ nát đầu tao mà tao vẫn nhầm chữ b với chữ d. Ngồi trong lớp vứt giấy cho gái. Ghi “mày ăn buồi” thì viết thành “mày ăn duồi”, làm nó tưởng mình bảo nó ăn con ruồi, nó vứt lại mẩu giấy ghi “mày ăn chấy”
– Chính vì mày đi học như thế nên mới dốt, mới đúp! – Mình dẩu mỏ lên chửi
– Này nhá tao đỗ cấp 3 rồi nhá!
– Đi thi được bố vứt giấy thì tao nhắm mắt cũng đỗ.
– Mày không phải oai học giỏi hơn tao.
Mặt thằng Học xị lại. Mình cũng chẳng muốn cãi nhau với nó vì nó đang giữ số phận quả đầu mình. Thằng Lực nhìn bọn mình cười rồi lại kể:
– Tao không có bố, chúng mày biết hết rồi đấy…
– Ừ, tao cũng thế mà Lực…
– Ủa bố mày đâu?
– Đi tìm hạnh phúc thật sự của mình rồi..
– Thật à… Tao lại nghĩ có được một thằng con như mày thì còn gì hạnh phúc hơn nữa mà phải đi tìm?
– Ủa tao thì có gì mà hạnh phúc?
– Mày là người thành phố, người giàu có tốt bụng nhất mà tao gặp đấy
– Hả hả? Mày có nhầm không?
– Hồi bé tao va phải một thằng béo, mới từ thành phố về chơi, thằng cháu ông Tấn Vững ấy. Nó bị ngã xước tay, còn tao bị người nhà nó tát tìm bầm một bên hốc mắt.
– Mẹ sao nhà lão mất dậy thế.
– Ừ, chỉ vì tao không có bố. Nếu có bố người ta đã chẳng dám đánh tao như thế.
– Mày đừng nghĩ thế, họ hàng nhà lão Tấn mất dậy sẵn rồi, chứ không phải họ đánh mày vì mày không bố đâu. Không có bố không phải cái tội. – thằng Học nói vô cùng nghiêm túc.
– Ừ, tao sống không có bố từ bé. Nhưng tao vẫn hiên ngang trước đời lắm. – Mình vênh mặt nói… phét! Hic
– Ùa, giá như tao gặp mày sớm hơn, hi hi
– Tao không biết là mày lại coi trọng tao đến thế đâu. – giọng mình trùng xuống.
– Trước khi gặp mày, tao không bao giờ nghĩ những đứa trẻ thành phố lại chịu cởi trần đá bóng với lũ trẻ đồng quê bọn tao. Không bao giờ tao nghĩ một đứa trẻ thành phố lại dám ôm bọn tao vào lòng hay bá vai bá cổ bọn tao cho dù lúc ấy bọn tao có nhếch nhác thế nào, mày còn cho bọn tao bao nhiêu thứ, kể cho bọn tao nghe đủ bao chuyện lạ, chia cho bọn tao những cái kẹo cái bánh mày mang về. Lại còn cả Vi nữa. Một đứa con gái thành phố da trắng nõn mà đầu trần chạy dưới nắng đi hái trộm ổi cùng bọn tao, lại còn đứng hò hét ầm ỹ ở góc sân cổ vũ đội trẻ làng mình đá bóng, trèo lên tường chơi cùng bọn tao những trò chơi đến người lớn nhìn thấy cũng phải khóc thét.. Những gì mày làm đã khiến tao thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ tiêu cực về người thành phố.
– Hic, tao…
– Tao tao cái gì. Hê hề, có 1 điều mày không biết nữa đâu, thằng Lực thích Vi nhà mày đấy! – Thằng Học cười phá lên
– Cái gì. Hả hả thật á?
– Mày đừng nghe cái mồm đầy rắm của thằng Học. Chả qua là Vi làm tao nhớ đến mối tình đầu thôi
– Mày yêu rồi à?
– Ừ, năm lớp 10, bạn ấy tên Huyền.
– Hôn nhau chưa? – Thằng Học thò hẳn đầu trước mặt Lực và hỏi rất vô duyên
– Thằng điên. Dẹp ra để tao kể chuyện cho Hoàng nghe.
– Đấy mày nghe thấy chưa. Lực nó khinh mày đến mức không cần mày nghe chuyện. =)) – Mình cười ngất
– Ờ mày nhớ đấy Lực ạ. – Thằng Học gườm gườm rồi lại tiếp tục cắt tóc.
– Hồi đó tao và bạn ấy hay đi học sớm. Lớp của tao là chọn Toán, ở góc bên phải tầng hai. Lớp bạn ấy bên cạnh. Tao hay thấy bạn ấy ra ban công đứng xoay rubic. Chắc mới tập chơi nên chẳng biết xoay. Mấy lần như vậy tao mới lấy hết dũng cảm đến gần bạn ấy bảo: “Đưa mình xoay cho”. Lúc đầu bạn ấy tròn mắt, sau rồi cũng đưa cho tao. Lúc ấy tao run lắm, vì cầm rubic có chạm nhẹ vào tay bạn ấy. Ôi nó mềm như nước vậy. Tao lúng túng mãi, không tập trung nên cũng vật vã một hồi mới xếp được 6 mặt đồng màu. Và thế là bọn tao quen nhau.
– Thế có hôn nhau không? – Thằng Học lại thò mặt ra hỏi.
– Ô cái thằng này im để nó kể.
– Tao vẫn đến lớp sớm như mọi ngày, nhưng không cô đơn nữa. Tao dạy Huyền xếp rubic. Huyền có nụ cười đẹp như Vi ấy. Cũng trong trẻo và hồn nhiên như vậy. Huyền học lớp Văn, tao học lớp Toán. Bọn tao giúp nhau trao đổi những bài tập ở trên lớp. Ở đầu lớp Huyền có một cái khe gạch nhỏ do tường bị nứt. Chẳng ai để ý và cũng không dám nghịch vì sợ trong đó có rết hay nhện. Tao và Huyền vẫn giả vờ đi vệ sinh qua đó, nhét mẩu giấy viết cho nhau vào đấy, đứa này đứa kia truyền tay nhau.
– Chúng mày viết gì?
– Thì… “Giờ Văn chán quá, ước gì Lực học giỏi Văn như Huyền nhỉ?” Tiết sau Huyền gửi lại một mẩu giấy khác, bảo “Lực phải tập trung nghe giảng thì mới nắm được kiến thức chứ, hay lại mải nghĩ lung tung”.
– Rồi mày bảo sao?
– Hì, Tao viết là: “Lực mải nghĩ đến Huyền!” …
– =))
Bọn mình cứ ôm nhau cười. Những câu chuyện tình của thời học sinh lúc nào cũng mang những màu sắc ngây ngô và đáng yêu khó tả. Bấy giờ mình mới biết sâu trong tâm hồn mỗi con người, ai cũng có những mảng kí ức ngọt ngào như kẹo bạc hà, thi thoảng nhớ về nó, người ta lại cảm thấy vừa mát lịm, vừa ấm áp.
– Thế cuối cùng chúng mày có hôn nhau không? – Thằng Học là đại vô duyên =))
– Mày cứ hôn hít cái gì? Không!
– Thế rốt cục là chuyện thế nào? Sao giờ mày mới kể tao nghe?
– Tao theo bác tao đi làm thêm, xin được một chân trộn và xách vữa cho những ngôi nhà đang xây dựng, cố tích góp tiền để mua một chiếc xe đạp.
– Mày toàn đi bộ đi học à?
– Ừ…
Mình thương nó quá. Trường huyện cách chỗ mình gần 4km. Thế mà mỗi ngày đi bộ 8km thì mòn chân mất.
– Tao phụ hồ hai tháng thì mua được cái xe mifa. Màu trắng đẹp lắm.
– Ừ, mày kể mà tao cũng mừng theo mày.
– Sau hai tháng ấy tay tao phồng rộp lên, lên lớp cầm bút mà có ngày đau không cầm nổi. Bây giờ vẫn còn chai này.
Lực nó giơ bàn tay cho mình xem. Những vết chai nổi cộm hằn hẳn lên hai lòng bàn tay. Mình cứ cầm bàn tay nó xoa xoa rồi ngồi nghe nó kể tiếp.
– Từ ngày có xe, tao rẽ qua đón Huyền đi học. Hi hi, vui lắm! Huyền hay núp ở trong lùm cây ném đá vào đầu tao, tao biết, nhưng vẫn giả vờ ngó nghiêng rồi xị mặt cho Huyền cười. Có những ngày mưa tao đến muộn, Huyền cầm ô đứng đợi tao ướt hết ống quần. Tao phi nhanh đến mức mưa tạt đỏ hết má. Vậy mà gặp Huyền, tim tao như nở hoa ấy. Huyền hỏi sao đến muộn, tao bảo “tại nằm mơ thấy Huyền nên Lực lỡ ngủ quên”…
– Thế mà không hôn nhau! – Thằng Học lại phụng phịu
– =)) Cái thằng này mày im cho nó kể không?
– Bọn tao bên nhau trong suốt ba năm cấp ba. Cùng nhau chia sẻ bao kỉ niệm. Bố Huyền hay say rượu, hay đánh Huyền lắm, tao lúc nào cũng thủ trong người lọ dầu hổ. Thấy tay Huyền có vết bầm nào là tao lôi Huyền ra ghế đá sau trường và bôi lên vết thương trên tay bạn ấy.
Thằng Học lại dừng cắt tóc và ngọ nguậy, mình vội đứng dậy bịt mồm nó lại trước khi nó phọt ra câu: “Thế có hôn nhau không?”.
– Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tao. Huyền đem đến cho tao những tình cảm yêu thương đầy ắp mà tao chưa bao giờ nhận được. Tao cười nhiều hơn, tự hào về mình hơn, trân trọng bản thân mình hơn, biết cố gắng vì một tương lai phía trước, và quan trọng là tao không còn cảm thấy cuộc sống này vô nghĩa và bất công.
– Thế bây giờ sao hả mày?
– Năm lớp mười hai, tao và Huyền cùng rủ nhau thi cảnh sát. Nhưng mày biết rồi đấy. Tao…
– Ừ tao biết rồi. Mày không phải nhắc lại chuyện buồn ấy đâu.
– Bọn tao xa nhau, nhiều hụt hẫng và nghi ngờ, cũng như mày và Vi vậy. Rồi cả chuyện gia đình tùm lum hết lên. Cuối cùng tao bảo Huyền đợi tao. Khi nào tao thành công, lập nghiệp, giàu có thì tao sẽ đến đón Huyền.
– Đến khi mày móm à?:-| – Thằng Học lại phá đám =))
– Cái thằng này mày có im cho nó nghĩ về một tương lai tươi sáng không?
– Sáng sủa gì, nghe chuyện mà buồn chết mẹ. Thôi để tao kể về cụ tao cho mà nghe.
Thằng Học nói đến đấy thì chuông nhà mình reo ầm ỹ. Mình giật bắn mình ngó xuống. Là Vi. Hic hic. Xong rồi mình hỗn loạn luôn. Không biết tả cho mọi người nghe thế nào cho mọi người hiểu được. Mình chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị đón Vi. Thằng Học nháy thằng Lực tót xuống nhà mở cửa cho Vi, rồi nó đẩy mình ra ban công và nhốt mình ở ngoài đó luôn. Thằng mất dậy, lúc đó trên người mình chỉ có mỗi cái quần đùi hoa. Mình không hiểu thằng Học định giở trò gì. Mình chạy đi chạy lại, cứ giậm chân cồm cồm ở ngoài ban công.
– Thằng kia mày làm cái gì thế? Mở cửa cho bố vào nhà!
– Mày cứ ở yên đấy đi rồi tao mở.
Khoảng 2’ sau thì mình nghe thấy tiếng cạch cửa. Nhìn xuống sân thì xe Vi đã dựng gọn gàng ở góc sân. Hoảng hồn, phải lao vào đóng cửa trước khi Vi vào phòng. Mình đẩy cửa chạy thẳng vào. Thằng Học thì ngồi rung đùi ở giường, Lực lủi thủi đi vào bàn học mình ngồi. Vì thì đứng tròn mắt ở cửa phòng. Mình thì… đóng băng luôn.
Tay Vi cầm túi bóng nặng, bên trong có 4 cốc chè bưởi. Em mặc quần jean và áo phông trắng in hình cô gái tóc dài quay ngang. Tóc Vi dài hơn trước nhiều quá. Hình như một năm rồi Vi không hề cắt tóc thì phải. Vi nhìn mình từ đầu xuống đến chân. Tất cả im lặng khoảng một phút!
Cuối cùng thì Vi cười ầm lên. Em phải dựa vào cửa phòng mà cười . Mình tự nhiên bối rối quá, đứng gãi đầu. Mình chẳng biết nói gì với em. Với cả em cứ cười mãi. Mình mặc quần đùi nhiều rồi, cười gì mà cười.
– Vi làm sao thế?
– Nhìn Hoàng buồn cười quá!
– Anh có gì mà buồn cười.
– Hoàng đi soi gương đi. =))
Mình tiến đến chỗ Vi. Em ngưng cười, bụm miệng nhìn mình. Mặt em đỏ ửng lên.
– Vi cười anh à?
– Ơ… Vâng…
Mình đứng gần Vi hơn. Nhớ em khủng khiếp. Vi xinh quá! Vi lớn hơn nhiều quá. Khác trước bao nhiêu. Con gái đi học Đại học khác nhiều đến thế này à. Vi không cười nữa, cứ lúng túng đứng nhìn mình. Mình đưa hai tay nắm chặt lấy vai Vi. (Đoạn này 18+, yêu cầu Học và Lực nhắm mắt)
– Vi còn cười anh nữa không?
– Dạ!
– Dạ gì?
– Nhưng nhìn Hoàng buồn cười lắm!
– Buồn cười gì?
– Ai cắt tóc cho Hoàng đấy?
Lúc đấy mình mới nhớ ra thảm cảnh của mình, vội phi vào nhà tắm. hic. Giá như có thể vẽ được cho mọi người thấy quả đầu đấy của mình. Chỗ thấp chỗ cao chỗ ra chỗ vào như rừng cây sau cơn bão. Nham nhở như cục xương chó gặm. Mình chạy ra đạp cho thằng Học một phát. Thằng chó. Sao nó lại cạo cho mình quả tóc nhìn như điên thế này.
Vi lại cười. Có lẽ là Vi hết giận mình rồi. Nếu không sao em lại mua chè đến thăm mình. Lại nhớ đến chè. Thằng Học đã cầm cốc chè ăn nhồm nhoàm và nhìn mình với ánh mắt chiến thắng. Lực thì cứ ngồi cười. Mình quay sang Vi, em chỉ biết đứng nhìn mình, chưa biết phải làm gì do bất ngờ trước những người bạn và người yêu sau hơn 1 năm không gặp. Mình vò vò quả đầu mới trong đau khổ. Xong rồi chẳng hiểu vì sao lại dũng cảm thế, mình nắm tay Vi, kéo vào nhà tắm cho khuất mắt Lực và Học. Mình ôm Vi trong lòng, ôm thật chặt, cho thỏa nhớ mong, cho thỏa đau đớn giận hờn. Em gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, như đã đợi cái ôm này từ rất lâu rồi. Tay Vi chờn vờn sau lưng mình, tóc Vi phảng phất mùi thơm như kẹo, ấm nóng dưới cằm mình. Mình ước gì thời gian có thể trôi chậm lại, để mình ôm Vi được lâu hơn nữa, xóa đi những lỗi lầm giữa hai đứa, để tình yêu lại quay trở về, trọn vẹn, tinh khôi như ngày mới yêu.
Chap 19.
Lần đầu tiên mình ôm em, là bao giờ nhỉ? Mình chẳng còn nhớ nữa. Là khi em bị bố đánh ngất ở chân cầu thang, hay là khi ôm em nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của căn phòng có hai khung cửa sổ rèm ren vàng ở Đà Nẵng? Đã từ rất lâu rồi. Thời gian chất chồng những kỉ niệm. Đã vô tình quên đi một vài mảng ký ức cùng em trải qua. Giờ đây, khi em mỏng manh và yếu ớt gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, quá khứ mới đổ về tấp nập.
– Hoàng định ôm em đến bao giờ thế?
– Đến khi tắt thở!
Mình nói thật lòng, chỉ muốn đứng ôm em như vậy, không muốn buông ra, sợ rằng chỉ cần xa cách một chút thôi, những lỗi lầm và tổn thương giữa cả hai lại sẵn sàng chia cách. Tấm gương trước mặt phản chiếu cho mình thấy một hình ảnh rất …kỳ dị. Một thằng cởi trần, mặc quần đùi hoa, tóc tai lởm chởm, mặt mũi ngu ngu, đứng ôm một cô gái mà nhìn hình dáng phía sau cũng thừa biết rằng cô ấy rất xinh đẹp. Nom như một con quỷ sắp ăn thịt thiên thần.
– Thế còn các bạn ngoài kia?
– Kệ nó, cho chúng nó ăn chè!
Vi ngẩng lên để nhìn mình. Mình xấu hổ với bộ tóc mới nên ấn đầu em vào ngực ôm chặt, em lại chui ra khỏi tay mình ngồi ngẩng lên nhìn. Vi nhìn thẳng vào mắt mình cười hiền hiền. Tim mình đập rộn ràng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải nói gì.
– Em đợi lâu lắm rồi! – Giọng Vi trùng xuống…
– Đợi gì cơ?
– Đợi anh về…
Nước mắt mình cứ thế tràn ra giàn giụa, nhưng tay bận ôm Vi chẳng thể lau đi được. Phải làm gì khi có người ngày ngày mong đợi mình về, mà mình lại làm người ta tổn thương nhiều đến thế, lại dành cho người ta những lời nói sỉ nhục nặng nề như thế. Muốn nói lời xin lỗi mà không thể nào thốt ra được. Mình không hề nghĩ rằng có những lúc khóc lại dễ dàng đến vậy.
– Hoàng định ăn vạ em đấy à?
Vừa nói Vi vừa với tay lên lau lau má cho mình. Được thể mình càng nức nở. Dở hết chỗ nói. Nhưng thực sự tim mình rất đau, cứ thắt lại như người ta vắt quần áo. Thà Vi cứ đập cho mình một trận, tát cho mình mấy cái, đạp cho mình không đứng dậy được, rồi chửi mắng mình ầm ỹ lên còn hơn. Đằng này…
– Anh xin lỗi. Anh sai rồi… – Mình ngập ngừng nói lời xin lỗi, không cần biết đã muộn hay chưa. Nước mắt mình rơi trong sự im lặng dài dằng dặc của Vi.
– …
– Anh đã biết thế nào là hoảng hốt khi mất em. Anh biết thế nào là hụt hẫng khi tuột tay đánh rơi mất một nửa của mình. Vi đừng đi đâu nữa nhé. Vi từng nói nếu không có anh Vi sẽ chẳng sống được mà.
– Em đây mà. Em đứng ở đây rồi. Em có đi đâu đâu
– Vi nói dối. Vi thương anh ốm nên mới đến đúng không? Khi anh khỏe lại Vi sẽ biến mất
– Hoàng hâm. Thôi em thương, nín đi. Em mua chè sang cho rồi kìa.
Mình khóc hu hu luôn:
– Òa. Đó là thằng Học nhắn cho Vi đấy!
– Hả?
– Sáng anh ngủ, nó nhắn cho Vi đòi ăn chè.
– Trời ơi em lại tưởng Hoàng. Thế thôi em về đây.
Mình kéo Vi lại, giả bộ khóc to hơn, cứ gào ầm trong nhà vệ sinh:
– Vi hết giận anh rồi đúng không? Thề cho anh nghe đi
– Không, bỏ em ra ngay.
– Không bỏ. Sao lại phải bỏ?
– Nếu bạn Học không nhắn thì Hoàng sẽ không bao giờ nhắn tin cho em trước đúng không?
– Không phải đâu, anh đã soạn rất nhiều tin nhắn nhưng không dám gửi. Không tin Vi cứ xem hòm thư nháp của anh mà xem.
– Không thèm!
– Đừng đi mà. Người ơi tim anh nhói đau.
– Ha ha Hoàng đừng có giở trò.
Mình định thơm lên má Vi thì thằng Học từ đâu nhảy xổ vào, mặt hốt hoảng:
– Cái gì đấy Hoàng?
– Cái gì là cái gì? Tự nhiên mày nhảy vào đây hỏi cái gì là sao?
– Nghe mày hét ghê quá, như chọc tiết lợn. Ghê chết cả lên.
– Ờ… Thì…
– Mà làm sao mày khóc thế kia?
– Đâu, tao bị Vi hắt nước vào mặt.
– Chả hiểu hai đứa làm gì lâu thế. Ra ăn chè. Tan hết cả đá rồi.
– Ừ.
Vi xấu hổ quá chạy ra trước mình, mình và thằng Học rửa mặt mũi rồi ra. Trước khi bước ra khỏi nhà tắm, Học nó vẫn còn kịp hỏi mình: “Thế hôn nhau chưa?”. Thằng này hình như bị cuồng hôn cmnr (“._.).
Buổi chiều hôm ấy mình vui lắm. Dù những cơn đau đầu của trận ốm một lúc lại hành hạ mình, nhưng có là gì đâu. Khi những thứ cứ tưởng đã đánh mất lại đột nhiên tìm lại được. Mình cười ngoác cả miệng với những câu chuyện của thằng Học, những cử chỉ nghịch ngợm của Vi, đôi khi lại lặng khi nghe thằng Lực tâm sự. Chiều nhạt nhòa nắng, vắng gió, mình lịm đi lúc nào không hay. Có lẽ do mệt quá, những tháng ngày đã qua có biết bao ghập ghềnh. Bước hụt, vấp, rồi lại vấp. Trong giấc mơ mình vẫn nhìn thấy Vi cười. Nụ cười ấy có lẽ đã ghim thật chặt trong trái tim dễ hoảng sợ của mình, để bất kì lúc nào, mơ hay tỉnh, cũng chỉ nhìn thấy nó.
Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên mình nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Vi. Em ngồi ngay cạnh mình, tay xoa xoa trán mình và hỏi:
– Hoàng có mệt không?
– Có, anh mệt lắm!
– Hoàng muốn ăn gì em mua?
– Không muốn ăn gì.
– Người Hoàng nóng quá. Lại sốt rồi thì phải.
– Thế giờ anh muốn ăn gì đều được đúng không?
– Ừ Hoàng nói đi để em đi mua
– Ăn má!
Vi tát nhẹ mình, lườm lườm. Còn mình thì ngó nghiêng xem hai thằng bạn đang ngủ có say không rồi kéo Vi xuống và thơm vào má em. Bị bất ngờ nên mặt Vi đỏ bừng lên. Còn mình thì cười tít mắt lại. Mình cứ dụi dụi đầu vào bụng em làm nũng, còn em thì vừa vuốt tóc mình vừa cười. Bình yên là khi tìm lại được một nửa mảnh ghép của cuộc đời, để không còn thấy lạc lõng, không còn thấy cô đơn, không còn đớn đau hay sợ hãi. Biết đâu mai này sẽ ra sao? Thôi thì khoảnh khắc hiện tại được yêu đã là hạnh phúc. Vi ngồi cho mình gối lên đùi em hai tiếng nên chân em chuột rút đau nhăn mặt. Mình vội ngồi bật dậy nắn chân cho em rồi kê gối kéo em nằm xuống cùng mình. Vi vẫn bé nhỏ như một con mèo.
– Nhỏ Vi này! Tui ôm nhỏ được hông?
– Ủa Hoàng lại bị gì vậy?
– Hi, anh nhớ lại ngày xưa đó mà.
– Ngày nào?
– Ngày con nhỏ vô duyên kê ghế ra ban công nhổ lông nách rồi phi sang tát hàng xóm đó.
– Hoàng vô duyên, Hoàng cư xử kì cục vậy còn không xấu hổ lại trêu em nữa
– Cái đứa phơi nách giữa thanh niên bạch nhật mới phải xấu hổ sao bắt anh xấu hổ?
– Hôm đó mất điện >”<
– Thì Vi ngồi trong nhà soi đèn pin mà nhổ chứ sao?
– aaaaaa. Thì bây giờ phải gánh chịu hậu quả rồi thấy chưa?
– Hậu quả gì?
– Là cả đời phải yêu một thằng khùng đó?
– Nói ai khùng?
– Người yêu em khùng! Được hôn?
– Được hôn à? Hôn luôn!
Mình ghé mặt xuống tìm má Vi, còn em thì cứ chúi chặt mặt vào ngực không cho mình thơm. Vừa núp vừa cắn nữa. Hai đứa chí chóe nhau cho đến khi thằng Học nghển cổ lên nạt:
– Chúng mày làm cái trò gì vậy? Chúng mày có biết dưới đất này có hai thằng xa người yêu đang nằm co quắp ôm nhau không?
– Ờ tao xin lỗi! He He
– Thằng Lực bảo chiều nay đưa nó sang Cổ Nhuế thăm Huyền
– Thật á? Có được vào trường không?
– Gọi Huyền ra thôi. Đêm qua khích lệ mãi cu cậu mới dám nhắn tin hỏi thăm nàng rồi xin một cuộc hẹn.
– Thế kế hoạch thế nào nào? Bao lâu rồi chưa gặp nhau
– 4 tháng 17 ngày – Thằng Lực khẽ khàng
– Mẹ ơi nó còn đếm từng ngày nữa.
– Thế có đi mua quà gì cho Huyền không?
– Tao còn 120 ngàn thôi. Hic
– Ui xời, mua bịch bánh đa, cho tao 1 nửa, cho Huyền 1 nửa. Tự nhiên tao thèm bánh đa chấm tương ớt quá! – Thằng Học chóp chép miệng
Cái thằng, vô duyên dã man.
– Tặng thế chẳng khác chi bảo mặt Huyền như cái bánh đa.
– Ui zời làm sao. Tháng trước Thu vào Nam thăm họ hàng, mua cho tao túi bánh Cu đơ. Nói như mày chẳng hóa Thu rủa tao bị bệnh đơ cu à?
– =)) Thằng chó, thôi mày im đi!
Vi cứ úp mặt vào lưng mình cười khúc khích, không dám cười to vì sợ Lực ngại. Thằng Lực thì cứ ỏ ê, vân vê quyển sách trong tay vì không biết phải mua gì, nói gì khi gặp người thương.
– Tao bảo này Lực, tao chạy ra bigC mua cho mày cái rubic nhé!
– A hay đấy! Mày thấy được không Học?
– Rubic là cái mẹ gì? – Mặt thằng Học lúc ấy nhìn vô cùng đần độn
– Thôi đừng nói chuyện với thằng Học nữa, nó chỉ biết bủm rắm thôi.
Mới nói xong, thằng Học cười nguy hiểm rồi lao tới đè mình xuống, làm động tác cho tay sau mông rồi bủm một quả và thả vào mặt mình. Thối gần chết. Cứ như hôm qua nó mới ăn dưa hành với hột mít ấy. Thằng khốn nạn, thằng mất dậy. Có Vi ở đây mà nó không ngại gì hết cả.
– Mày là thằng đốn mạt nhất thế giới mà tao từng gặp đấy Học ạ. Cút ngay!!!
– Ai bảo mày làm tao nhớ nghề cũ. Ha ha.
– Thối mẹ mũi bố rồi
Buổi chiều gió mát đã bị thằng Học làm cho ô uế. Mình phải chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tởm cứ như vừa bị chim ỉa vào đầu. Bên ngoài kia, Vi và Học đang hợp sức diễn cảnh anh Lực và chị Huyền gặp nhau. Còn mình vừa rửa mặt vừa cười. Chỉ có tình yêu mới khiến cho những trái tim rực rỡ sắc màu nhảy nhót như vậy.
Mấy đứa mình đợi khi nắng dịu một chút thì chuẩn bị đồ đạc để đi chơi. Mình lục tủ quần áo để chọn bộ đẹp nhất trong những bộ quần áo cũ rỉn của mình thì Vi mở túi sách đưa cho mình một gói màu hồng.
– Gì vậy em?
– Em mua cho Hoàng. Cứ tưởng Hoàng đi ngoài ra nước, ý nhầm, đi ra nước ngoài, sẽ cao được thêm vài phân nên mua cỡ M. Ai ngờ Hoàng vẫn yêu Việt Nam. Chỉ mặc được cỡ S.
– Ủa sao Vi lại mua cho anh?
– Em thấy đẹp thôi.
Mình chìa hai tay ra nhận quà. Vi không bọc quá cầu kì mà chỉ gói gọn lại trong một tờ giấy bọc quà hình vuông và ghim lại. Nhưng mình cũng không muốn làm rách giấy gói, nên cứ tỉ mẩn ngồi gỡ ghim. Vi mua cho mình một chiếc áo phông màu xám có dòng chữ “You are my love!”. Hi hi. Vui quá. Mình mặc thử luôn. Hơi rộng nhưng vẫn thích. Vi đứng ngắm mình và cười. Mình bối rối quá. Sau một năm xa nhau, nhìn lại cả hai, trong khi một thằng vẫn đụt đụt như xưa thì đứa còn lại đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhận ra điều ấy mình lại càng thấy buồn và tự trách bản thân. Trong khi mình mới cần phải là người trưởng thành và chín chắn hơn. Muốn khóc!
– Có nóng không Hoàng?
– Không không, mát lắm Vi!
– Hơi dài thì phải, mai em mang ra thợ cắt cho Hoàng nhé!
– Không cần, anh thích mặc váy, í nhầm, anh thích mặc áo dài.
– Hoàng hâm, chuẩn bị đi đi, nắng lắm nên Hoàng đội mũ vào!
Vi lấy cái mũ lưỡi trai trên bàn và đội lên đầu cho mình. Mình ngoan ngoãn nghe lời. Nàng là tất cả. Thằng Lực và thằng Học đứng nhìn mình với vẻ mặt vô cùng đểu cáng. Mặc kệ. Hê. Mình lục lấy nhíp chạy xuống phòng mẹ lôi con lợn đất mẹ tặng mình từ năm lớp 8 ra rồi luồn nhíp vào rút thêm ít tiền cho thằng Lực nhỡ nó cần dùng đến. Xong xuôi thì 4 đứa dắt tay nhau ra bắt xe bus và Big C thẳng tiến. Thằng Học chẳng ngại ngùng gì với mấy nàng học sinh trên xe, nó vừa ngồi ngắm cảnh bên đường vừa hát ầm ỹ:
– Em ở nhà quê mới ra, nhìn ô tô nó đi, em tưởng con trâu nó phi. Nhìn que kem bốc hơi em tưởng que kem nó sôi…
Chap 20:
Mình đang ốm sẵn nên say bus lử đử. Đầu cứ gật gật rồi đập vào cửa kính. Vi thấy vậy, kéo mình về phía em, em ngồi thẳng lưng rồi đặt đầu mình vào vai của em, tay em tìm tay mình, nắm chặt. Êm ái và bình yên kinh khủng. Mình buồn nôn lắm nhưng cố gắng nhịn, lim dim mắt muốn ngủ. Bên hàng ghế bên kia, thằng Học vẫn ra sức hát mặc cho ông phụ xe yêu cầu trật tự để giữ môi trường âm thanh được trong lành.
Bus đến Big C thả khách, mình đi lảo đảo, bị thằng Học đẩy một phát ngã cắm mặt vào bãi bã chè của mấy bà bán nước cồng siêu thị.