Từ lúc Phong bảo tắt đèn để xem, Thư đã ngờ ngợ bảo Phong bật nó xem trước xem có phải phim ma trá hình ở ngoài vỏ không. Thấy không có gì đặc biệt mới cho gã tắt điện đi.
Nhưng không ngờ cái phim này không dọa người, cơ mà càng xem lại càng thấy kinh tởm!
Cho tới khi nhân vật hoạt hình trong đó chém nhau đứt đâu, rồi mắt lòi ra, người nhũn bét đủ các kiểu mới ngớ ra…đây là phim hoạt hình kinh dị chứ giành cho tiểu học gì!
Thư toan bò xuống giường tắt mau và lẹ nhưng bị Phong kéo lại vào lòng. Gã vòng tay lên phía trước giữ chặt lấy cằm nó, cúi đầu thì thầm bên tai nó:
– Đi đâu? Phim đang hay mà? Không xem nữa sao?
Nó luống cuống bám vào cánh tay Phong, nhắm chặt mắt lại:
– Nhưng nó…nó…là phim kinh dị mà!
– À, phải rồi, tớ quên chưa nói đây là phim hoạt hình kinh dị. Mà Thư cũng không hỏi, tự kiểm tra thì cũng kiểm tra rồi, cho nên phải xem chứ!
– Không! Không xem! Buông tớ ra!!
Phong nghe thư quát vậy nhưng không những không buông ra mà còn siết chặt hơn:
– Cũng được thôi, nhưng Thư phải cởi cái thứ giẻ rách trên người Thư ra đã, nó trướng mắt lắm!
Nói liền, Phong lần mò cởi cúc áo trên cùng của Thư ra. Nó hoảng hốt đưa hai tay lên giữ lại cổ áo.
– Phong làm gì?!
Thư biết gã đang định làm gì, nhưng nó cứ nghĩ gã sớm quên vụ quần áo này rồi cơ!
– Quần áo này Thư lấy ở đâu?
– Tớ…cái này…
– Dù sao Phong cũng không quan tâm và cũng không muốn quan tâm. Cởi ra trước đã rồi tính sau…
Thư dãy dụa đẩy tay Phong ra, nhưng không cản trở được gã tiếp tục cởi tiếp cái cúc thứ hai.
Thư hoảng sợ không biết làm gì đành nức nở khóc thét lên:
– Đừng! Buông ra! Thư mặc cái gì liên quan quái gì đến Phong chứ!?
Phong luôn như vậy, cứ thích làm theo ý mình, không quan tâm đến cảm nhận của người khác!
Gã ưng ý cái gì phải giành cho bằng được, không ưa thì phá cho hỏng mới thôi!
Phong dừng lại động tác chừng vài giây, sau đó đột ngột ép Thư vào tường, hai bàn tay giữ lấy khuôn mặt nó, cúi đầu xuống hôn vào môi nó.
Thư đối diện trực tiếp với màn hình ti vi với những cảnh máu me be bét làm nó không dám mở mắt ra.
Cả người không nhúc nhích được khiến Thư rất khó chịu, nó tức giận điên cuồng dùng hết lực đấm liên tục vào lưng Phong. Tuy nhiên, gã vẫn không chịu buông ra.
Trong một ngày dám hôn nó hai lần. Sáng nay coi như bỏ quá cho, nhưng còn giờ…
Phong đúng là quá đáng mà!
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa ngoài kia vang lên, Phong rốt cuộc cũng rời môi nó ra. Thư nhân lúc Phong lơi lỏng bèn dùng sức đẩy gã ra, chạy thẳng vào trong nhà tắm.
Phong đứng dậy, gã chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, bật đèn lên rồi mở cửa ra.
– Bác Tuyên?
Đó là ba Thư, ông đứng trước cửa phòng, mặt còn đeo kính não, tay cầm tờ báo, ông thấy Phong bước ra thì ngó đầu vào hỏi:
– Thư đâu con?
Phong mặt không biến sắc chút nào, rất tự nhiên mà đáp lại:
– Thư đi vệ sinh rồi bác.
– Mà nè, mày lại bắt nó xem phim ma phải không? Con bé nhát, mày đừng ép nó quá ha!
Phong xoa xoa đầu đánh trống lảng:
– Hờ hờ, vậy bác tìm con có chi không? Cần con giúp gì sao?
– À không, bác chỉ lên bảo hai đứa là bà Nga bả có việc đi với bạn rồi, không làm món ăn khuya cho hai đứa được.
– Ra thế, không có chi đâu bác, con vừa vặn có việb gấp phải đi rồi, hôm nay không học ở đây được.
– Oh, vậy sao? Vậy nhớ báo con bé một tiếng kẻo nó lại chờ!
Phong lễ phép gật đầu:
– Vâng ạ.
Chờ bác Tuyên rời đi, Phong ngoái lại nhìn cánh cửa đã khép chặt kia, rồi lại nhìn lòng bàn tay mình.
Gã vừa làm gì?
Chẳng làm được gì và chỉ toàn ghen tuông!
Gã ghét Thư dùng dánh mắt yếu đuối đối diện với người khác ngoài gã.
Ghét người khác ôm Thư, chạm vào Thư cho dù chỉ đơn thuần là một cái vẹo má.
Nhưng nhìn thấy người ta mang Thư rời đi mà lại chẳng dám bước ra.
Gã rất sợ Thư nói như vừa rồi…
” …liên quan gì đến Phong chứ?”
Chết tiệt!
Tốt nhất Thư không nên tiếp tục làm những việc vượt quá giới hạn cho phép của gã!
Phong siết chặt lòng bàn tay lại rồi bước ra ngoài, nắm chốt cửa đóng sầm lại và bỏ đi không nói một lời.
***
Reng reng!
Mới sáng sớm, mặc dù đã mười giờ rồi nhưng vẫn là sớm của Thư. Tiếng chuông điện thoại réo, không ngừng quấy nhiễu giấc ngủ của nó làm nó khó chịu. Ba mẹ lại đều không có nhà.
Thư mắt tèm lem vò đầu bứt tai lờ đờ đi xuống dưới nhà. Nhấc điện thoại lên, nó uể oải ngáp dài một tiếng rồi nói:
– Alô, ai vậy?
Trong loa vang lên một giọng nói khàn đặc nửa mùa quen thuộc:
– ” Khí không phải, bây giờ là mười giờ đúng không? ”
Nó nghệt mặt ra rồi sau đó gắt ầm lên:
– Khỉ gió đứa nào vậy? Phá đám giấc ngủ của người ta chỉ để hỏi giờ?
– ” Con khỉ nhà con khỉ bà mới khỉ gió ấy! Mặt trời vắt vẻo trên cây cao rồi còn nằm ườn ra đấy?! ”
Giọng nói thô thiển này càng nghe càng quen, Thư nheo mắt đoán bừa:
– Ai vậy? Thu Minh?
– ” Chứ còn ai giồng khoai đất này! ”
Nó bĩu môi:
– Thế có việc gì bà cố?
– ” Bà quên hôm qua tôi nói gì rồi phải không? Meeting đó! ”
– Éc?
Minh không nhắc đến thì Thư cũng sớm quên béng mất việc này rồi! Nhưng mà meeting thì làm gì cơ chứ?
Nó che miệng ngáp nốt rồi thẳng thắn từ chối:
– Oáp! Tôi không hứng thú.
– ” Sắp xếp rồi, không hứng thú cũng phải đi! Thế nhé, chiều hai giờ tôi qua chỗ
bà…tút…tút…”
– What?
Thư nhăn mặt nhìn ống nghe một hồi rồi ngáp dài quay lại ngủ tiếp. Hôm qua sau khi nó thay quần áo, bước ra thì không thấy Phong đâu cả.
Cả đêm Thư cứ chằn chọc suy nghĩ vẩn vơ, xoay qua xoay lại mãi mới ngủ được.
Suy qua đoán lại vẫn không xác định được hành động đó của Phong biểu hiện điều gì.
Thư đưa tay lên chạm vào môi mình, nghĩ đến ngày hôm qua thì không khỏi đỏ mặt.
Lắc lắc đầu tự vả vào mặt mình, Thư bước về phòng, trẻo lên giường và chùm chăn kín đầu.
Thôi, ngủ cái đã rồi tính sau!
Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, đang xì choét, thôi đi meeting cũng tốt!
* * *
Hai giờ chiều, Thu Minh phóng xé đến nhà Thư, nhỏ xách Thư đi shopping, chọn tùm lum quần áo và trang sức bắt nó thử. Suốt quá trình, Minh là người chỉ đạo và xem xét bởi nhỏ thừa biết Thư từ bảo tàng đi ra, mắt mũi chỉ dùng để trưng bày.
Sửa soạn suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong. Thư giống như được lột xác hoàn toàn.
Khuôn mặt trang điểm nhè nhẹ, môi điểm chút son bóng hồng tự nhiên, hàng mi dài được uốn cong tinh tế, mái tóc hơi xoăn phần đuôi. Trên người nó mặc áo len màu cà phê, quần bò trắng bó sát, chân đi giày cao gót màu đen có đính những hạt cườm lấp lánh.
Thư vốn đã được coi là đẹp trai, khi ăn mặc như thế này lại khiến nó có vẻ gì đó cá tính thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng suy cho cùng vẫn là người đẹp vì lụa!
Minh ngắm nhìn từ đầu xuống chân Thư một lượt rồi lại nhìn lượt hai từ chân lên đầu. Xong nhỏ xoa xoa cằm gật gật đầu nhìn thẳng vào trước ngực nó:
– Ngon đấy?
Thư nhướng mày hỏi:
– Gì ngon?
Minh giơ tay lên nắm vòng một của Thư:
– Cup C, toàn bó ngực, không ngờ lớn vầy! Kéo bà lên giường chơi trò SM chắc sẽ thích lắm đấy!
Thư đen mặt giương cẳng lên dùng hết lực nhắm thẳng về phía Minh. Nhỏ nhanh tay kịp thời bắt được chân Thư, ra vẻ vô tội nói:
– Bà đang đi guốc đấy! Nó mà in vào mặt tôi thỉ lõm nguyên một góc mất! Có đá thì đá ông Phong nhà bà ấy!
Thư bĩu môi rút chân lại rồi ngay lập tức dùng đầu gối huých vào hông Thu Minh.
Nhỏ xuýt xoa ôm chỗ bị đá, bất mãn làu bàu:
– Ui chao, bà tí đến chỗ diễn ra meeting thì đừng có mà chân tay múa loạn vậy nghe, kẻo mất mặt tôi đó! Và nhớ có gặp người quen thì ăn bánh bơ đội mũ phớt hen!
Địa điểm diễn ra cuộc gặp mặt làm quen là ở một quán trà sữa chân châu. Thu Minh phải đứng bên cạnh để có gì dìu Thư như dìu người khuyết tật chân bởi cái tướng đi guốc của nó xấu đến thảm hại.
Có tất cả mười hai người tham gia cuộc gặp mặt theo nhóm này nhưng trong đó có ba người là người quen của Thư. Một là Thu Minh, và hai người còn lại là anh em Siêu song sinh.
Họ vừa nhìn thấy Thư thì song song với nhau, giơ hai ngón tay thành hình chữ “V”:
– Xin chào, người đẹp!
– Người đẹp, xin chào!
Thư khá là bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của hai nhân vật này. Nó tròn mắt nhìn Minh nhưng nhỏ chỉ nhún nhún vai nên nó cũng đành ngồi vào vị trí của mình. Phương thức của cuộc meeting này là chủ tọa – Thu Minh – người xướng lên trò này phải bỏ những mẩu giấy đánh các số thứ tự từ một đến sáu vào hai chiếc hộp, xóc loạn rồi đặt lên bàn. Mỗi người sẽ lần lượt lên bốc thăm.
Bên con trai bốc thăm trước, hai người có số trùng nhau sẽ cùng ngồi một bàn riêng với nhau.
Thư bất ngờ trùng số với một trong hai anh em Siêu song sinh. Tên Siêu còn lại trùng số với một em gái có thể coi là ngứa ria mép bởi suốt từ đầu đến giờ đề tài gì cũng nói một tràng giang đại hải lô xí sông làm tên Siêu đó phải nhay hai bên thái dương không ngừng. Thu Minh thì vớ phải một tên hướng nội rụt rè, ăn nói lí nhí trong miệng làm nó bực mình đập bàn quát liên tục.
Thư không mấy bận tấm đến tình cảnh dở khóc dở cười này vì đã dự tính trước được Thu Minh mà đã ra tay chỉ đạo thì chỉ có kinh điển để đời kiểu này. Cho nên, nó đã mang mấy món ruột của nó đi phòng trường hợp nhàm chán để mà lôi ra giết thời gian.
Thư vất guốc dưới gầm, gác hẳn chân lên bàn, ngả lưng về phía sau ngồi vừa nhai kẹo cao su vừa đọc truyện tranh Nurarihyon No Mango mà nó đã nghiền đi nghiền lại.
Dù sao cùng cặp với Thư là một trong những tên bạn cùng lớp khó tả nhất thì nó cũng chẳng thục nữ ngay ngắn ngồi làm gì cho mệt mông!
Cứ vậy, nó đọc manga, gọi bánh gọi trà như thể ở nhà, coi người đối diện như không khí, tự nhiên thoải mái làm việc của mình. Tất nhiên phải phóng khoáng và ăn nhiệt tình rồi! Vụ này Minh lo hết mà!
“Người đối diện” mắt đăm đăm nhìn Thư, cả người tựa về phía sau, hai tay đan vào nhau gác phía sau gáy, meo meo nói:
– Trái tim tôi tan nát rồi, bà tổn thương người quá, làm chi coi sự tồn tại của tôi như không khí vậy nha?!
– Thì ông vốn giống như không tồn tại mà – Nó nhóp nhép nhai nhai kẹo cao su nói bâng quơ.
– Haha. Đùa vui nha, thế bà biết tôi là ai không? Tôi là anh hay em?
– Ông là Nhân.
Gã xua xua tay, lắc đầu phủ định:
– No, sai rồi! Tôi là Việt mà bà!
– Tôi không biết ai anh ai em, nhưng tôi biết, ông là Nhân.
Lần này, vẻ mặt tên kia tràn đầy hứng thú, gã nhướng mày tò mò hỏi:
– Bà lấy cơ sở đâu mà chắc chắn vậy?
– Ông luôn dùng tay trái để nắm đồ vật, vừa rồi ông bốc thăm bằng tay trái, kéo ghế ngồi xuống cũng bằng tay trái.
– Ui xời! – Gã bĩu môi – Chỉ thế thôi sao?
– Ông dùng tay trái để viết, để bắt trước những hành động của Việt.
– …
– Và quanh trọmg, ông luôn ngưỡng mộ Việt, luôn muốn trở thành Việt.
Gã cho tay vào túi qần, vẻ mặt hứng thú giờ đeo lên một tầng phòng bị:
– Gì chứ, tôi là Việt, mà chúng tôi giống nhau, việc gì phải bắt trước cơ chứ?!
Thư đặt cốc trà sữa trên tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt “người đối diện”:
– Việt chín chắn hơn ông rất nhiều, thông minh hơn ông rất nhiều, nhanh nhạy hơn ông rất nhiều. Ông muốn được như Việt còn phải chạy dài. Việc duy nhất mà ông có thể làm được là bắt trước cử chỉ, lời nói của Việt. Còn phong thái và tư duy thì…tôi chắc chắn là không bao giờ!
Gã nghe vậy cả người thoáng chấn động, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó liền trở lại bộ dáng như bình thường. Gã cầm tách trà lên, khẽ hớp một ngụm rồi lại đặt xuống và hơi cúi đầu cười yếu ớt:
– Bà biết gì mà nói hay vậy chứ…
Thư nhếch miệng cười nhạt:
– Tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết là chính mình vẫn thích hơn!
Không khí bỗng trở nên nặng nề, cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Nhìn bộ dạng của gã, Thư có thể dám khẳng định mình đã nói trúng tim đen.
Nó càng chắc chắn hơn, người này là Nhân, không thể sai vào đâu được!
Thực ra mò nói, Thư hổ báo như vậy cho oai chứ nó có biết quái gì đâu!
Những suy đoán trên phần lớn là Phong nói với nó ngay trong tiết học thứ ba ở buổi sáng hôm mà hai anh em sinh đôi này chuyển đến. Gã đã để ý từng cử chỉ của họ ngay từ thời điểm cả hai đứng trước lớp giới thiệu.
Phong tuy trông như có vẻ vô tâm với mọi thứ, nhưng gã có một sự quan sát và đánh giá rất sắc bén. Chỉ một thời gian ngắn, một chi tiết nhỏ đã đủ để gã xác định ngọn nguồn sự việc.
Nghe Phong gợi ý Thư mới bắt đầu chú ý quan sát và quả thật đúng như những gì gã suy đoán. Ngoài ra, nó còn rút ra được nhiều kết luận, đồng thời thêm một phần phục Phong sát đất.
Người như Phong vốn đã thông minh, tài giỏi, chẳng cần cố gắng cũng đứng đầu toàn trường, có thể chơi thể thao giỏi trong khi nó phải kiên trì tật luyện. (Gấu: *tung bông* vâng, bé Thư nhà ta đã phủi sạch mọi nỗ lực của Phong bấy lâu nay, đây có thể coi là trắng trợn không?)
Thư tự nhìn lại bản thân mình. Nó vốn đã chẳng tài giỏi gì, học ngày học đêm cũng không bao giờ vượt mặt được Phong. Nó đoán Phong mà chọn bạn gái chắc chắn phải xinh đẹp, tự lập mà vẫn nữ tính chứ không như nó suốt ngày bóng với chả rổ, rồi bề ngoài như một tên con trai mà suốt ngày ỷ vào Phong.
– Nè Thư
Đang chìm trong thế giới nội tâm của mình, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc kéo tâm trí Thư trở về thực tại.
– Hở?
Nó ngẩng đầu lên thì thấy Thu Minh đang đứng ngay cạnh, trên tay cầm điện thoại di động. Nhỏ tít mắt cười:
– Xin lỗi Thư và Việt hoặc Nhân gì đó hen! Hình như có người hỏi: Thư đang ở đây với tôi á?! Cho nên tôi muốn hỏi bà muốn tôi nói “có” hay “không”?
Thư ngây người ra nhìn Thu Minh rồi lại nhìn điện thoại trên tay nhỏ. Hỏi oang oang vậy thì người trong điện thoại nghe thấy hết rồi còn có với chả không gì ở đây!
– Ai vậy bà?
– Thế rốt cuộc ý bà là “yes” or “no”?
– Nhưng…
– Thôi, vậy thì “không” nhá! – Nhỏ ngắt lời Thư, đưa điện thoại lên tai hùng hồn nói – À bà Thư bà ý bảo bả không có ở đây, thế nhé, cúp máy đây!
Thu Minh thẳng thừng gập máy lại, không cần biết bên kia người ta định nói gì.
Xong, nhỏ bỏ điện thoại vào túi xoay người về chỗ để lại Thư khoé môi co giật và Nhân ngồi đập bàn run run cười như điên như dại.
Nó thở dài thườn thượt bất lực bỏ cuốn truyện vào túi, ngồi khoanh chân trên ghế, cặm cụi mân mê nhấm nhát trà sữa và ăn bánh kem. Nó lề mề ăn hết ba cái rồi chuyển sang cái thư tư khiến bà chị bồi bàn trợn mắt nhìn đăm đăm. Mấy người ngồi xung quanh nãy giờ chứng kiến toàn màn kinh điển nên ai làm việc người nấy, coi như thể nắng mưa là chuyện của trời.
– Oái!
Đột nhiên, chiếc thìa trên tay Thư bị một bàn tay khác rút ra để xuống bàn. Tiếp đến, cả người nó bị kéo lên lơ lửng trên không trung.
Mặt Thư đối thẳng gần với một khuôn mặt thân quen đang cười mỉm chi nói với nó:
– Chơi vui rồi thì nên về chứ nhỉ?
– Hả? Phong?
Không đợi Thư nói thêm câu gì, Phong xốc nó lên vai, theo hướng cửa chính mà đi ra ngoài.
Thu Minh len lén ở mép cửa thò đầu ra nhìn Phong ôm thư đi về phía một chiếc ô tô màu đen, nhỏ đưa tay lên che miệng cười gian. Việt đứng phía sau, giơ chân lên đạp vào mông Minh. Đầu nhỏ đật đầu vào cửa kiếng, nhỏ quay phắt lại tức giận gắt lên:
– Ông điên à??
Việt nhếch miệng cười hứng thú:
– Người vừa nói chuyện điện thoại với bà là cha Phong?
– Uh, tôi gọi. Coi ghen tuông thích lắm!
– Nhưng làm vậy để làm gì? Chẳng có tác dụng gì cả!
– No no! Đàn ông con trai thì thường dùng hành động để biểu hiện cảm xúc, đàn bà con gái thì lại không hiểu ngụ ý của những hành động kia, họ chỉ nghe lời nói đầu môi. Cho nên ghen tuông chính là lực lớn kéo dãn khoảng cách của cả hai bên hoặc thắt nút mọi mọi lý trí của bất kì kẻ thông minh nào. Chính vì thế, hai người nhất nhì trường này phải để tôi xỏ mũi dắt đi mới vui nhà vui cửa!
***
Sau khi mở cửa xe phía sau ra, Phong lập tức ném Thư vào đó rồi khom người bước vào.
Phong bồng Thư đặt lên đùi mình, để hai chân nó đặt ngang hông gã, ép sát người nó lại phía gã, cúi xuống cắn nhẹ vào má nó. Nó giật mình toan đẩy ra mà không được bèn đỏ mặt lắp bắp hỏi:
– Cậu, cậu làm gì vậy?
Gã nắm một lọn tóc nó, trầm giọng hỏi:
– Cậu ăn mặc xinh đẹp vậy là đi gặp ai?
Thư lắp bắp mãi không nói nên lời:
– Tớ…
Phong đặt tay lên gáy nó, kéo trán nó kề sát trán Phong:
– Nói, mặc như vậy là muốn cho ai xem? À, là tên Siêu gì đó kia hả?
– Không phải…tớ…
– Oh! Vậy là cho mấy thằng nhóc kia rồi!
Tay Phong từ phía sau đẩy lưng Thư về phía gã, làm cho cằm nó va vào bả vai gã.
Phong rút điện thoại từ trong túi quần ra, vào danh bạ tìm số rồi ấn gọi. Chờ vài giây, gã đưa lên tai nói:
– Alô, bác Nha. Thư nhà bác đi gặp mặt hẹn hò với mấy tên con trai xấu, đã rất nhiều lần như vậy rồi. Cháu là muốn được quyền kiểm soát Thư lại, ý bác thế nào?
Bên kia truyền đến một giọng nói già dặn nhưng vẫn còn lanh lảnh:
– ” Hở? Thật sao? Thế thì anh cứ tự nhiên cho bác! Con gái lớn giờ khó quản, nhờ cả vào anh thôi! ”
– Ơ mẹ…ưm…
Thư giật mình định thốt lên nhưng bị phong áp vào trong lồng ngực gã.
– Đấy là bác nói nhé! Con chào bác!
Phong cất máy vào túi quần, lúc này gã mới chịu buông tay đang giữ gáy Thư ra. Nó tròn mắt, vừa thở dốc vừa ngạc nhiên hỏi:
– Phong…Phong nói linh tinh gì vậy?
Gã nhếch miệng cười nhạt nhìn về phía sau nó:
– Chú Tấn, phiền chú lấy giùm con chiếc túi bóng đựng mấy thứ linh tinh ở ghế bên cạnh được không?
Bác tài xế tay phải giữ vô lăng, tay kia cầm túi đưa cho Phong.
Gã dùng hai tay nhận lại, lấy từ trong đó ra hai chiếc còng số tám còn mới nguyên được nối với nhau bởi một sợi xích.
Thư chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phong đã đeo một chiếc vào tay phải nó, một cái vào tay trái gã.
Phong ngả người tựa vào ghế, hai tay đỡ lấy lưng Thư, ngước lên nhìn thẳng vào mắt nó:
– Đây là phương pháp thực tế nhất, Phong sẽ kiểm soát Thư ít nhất ba ngày. Bất cứ khi nào có thể, nhất định tớ sẽ xích Thư lại. Hết hạn ba ngày tớ sẽ thả tự do cho Thư. Nhưng không đảm bảo sẽ không làm vậy nữa, thậm chí còn hơn.
– Phong…
– Không phàn nàn! Dưới cương vị là người kiểm soát Thư, tớ nhắc trước như vậy!
Ba mẹ Thư, Thư và Phong cùng ngồi trên một bàn ăn.
Không khí xung quanh dường như chìm trong trầm mặc, chỉ còn nghe thấy tiếng phát thanh viên thời sự ra rả nói trên ti vi.
Sau khi Phong đeo còng vào cổ tay Thư, gã cứ giữ nguyên tư thế kia ôm nó, tựa đầu lên ghế da mà ngủ.
Thư không cử động được, nó bắt đầu suy nghĩ đen tối. Không phải nó nhạy cảm hay mơ tưởng viển vông đâu! Cơ mà muốn không nghĩ vẩn vơ cũng không được!
Một người con trai hôn một người con gái, điều đó đại diện cho cái gì?
Trêu đùa cũng có thể đấy, nhưng chẳng lẽ có người trêu đùa kiểu này sao?
Cũng không chắc nữa, tư tưởng của Phong không xếp vào dạng “người thường”!
Còn một người con trai lúc nào cũng thích ôm một người con gái thì đại diện cho điều gì?
Ừ thì bạn bè cũng có thể ôm nhau!
Nhưng có bạn bè nào ôm kiểu này không?
Thư càng nghĩ càng thấy nó giống như gấu bông của Phong vầy!
Một ngàn câu trả lời chỉ dành cho một câu hỏi: “Trong lòng Phong, nó là gì?”. Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, Thư không đủ dũng khí để hỏi.
Từ lúc Phong và Thư về nhà cho đến khi vào bàn ăn cơm, hai vợ chòng gì cứ cười đểu “ngắm nghía” cả hai. Thư không nói gì chứ nó nãy giờ đã để ý một hồi thấy ba mẹ mình cứ tủm tỉm cười, nhưng lúc nó liếc xéo qua lại giả nai ngồi xem thời sự.
Thư biết hai ông bà rất tin tưởng Phong. Từ nhỏ, mỗi một lời nói của gã đã phần nào khá là có trọng lượng.
Cũng chỉ cần một lời nói rất lễ phép của Phong là đủ để nó có thể được phá lệ trong nhiều việc, nhất là đi chơi. Nó mỗi lần muốn đi chơi đâu đó mà không được phép của ba mẹ thì chỉ cần sang nài nỉ Phong xin phép hộ, hoặc bảo gã đi cùng là có đi đến mười hai giờ đêm mới về cũng không ai bảo gì!
Không phải quyền thế mà ba mẹ Thư xu nịnh gì mà thật sự Phong luôn khiến những người xung quanh tin tưởng, trong đó có Thư.
Thư thường xuyên mò sang nhà Phong ngủ nướng, thường xuyên lôi quà vặt, truyện tranh sang bày bừa tùm lum ở nhà gã, thậm chí mang cả những văn hóa phẩm đồi truỵ. Và những hôm trời nóng nực, nó còn ăn mặc cũn cỡn sang nhà Phong bật điều hòa mở nhạc chình ình rồi…ngủ!
Lên cấp ba rồi thì cũng ít hơn, nhưng trước kia phải nói là gần như Thư không có một chút phòng bị với Phong!
Trong suốt bữa ăn, Thư chẳng nói chẳng rằng một câu, nó cứ ngây người ngồi nhĩ vẩn nghĩ vơ. Cho đến khi bà Nga – mẹ nó nhắc nhở thì mới ngớ ra là bản thân từ lúc nào đã ăn hết ba bát toàn cơm không!
Nó cười khan, ngượng nghịu buông đũa xuống. Phong biết ý nên cũng ăn nốt miếng cơm rồi đặt bát xuống bàn, hơi cúi đầu:
– Hai bác ăn tiếp, tụi con lên lầu trên học.
Ba Thư đang ngồi xem thời sự, nghe Phong nói vầy mới bâng quơ mở miệng:
– Ờ, nhưng mà học gì chứ đừng có học “giờ dờ giờ tờ” à nha!
Thư đỏ mặt phụng phịu quát lên:
– Ba này!
Mẹ Thư cũng không kém cạnh, bà cũng chen một câu góp vui:
– Ừ thì bác giao con gái bác cho anh quản, cơ mà đừng thay vì đuổi mấy thằng con trai hư hỏng tránh xa nó lại đi tự mình làm “hư” nó héng!
– Mẹ nữa! – Thư nhăn mặt gắt lên – Mẹ toàn nói linh tinh gì không hà!
Phong kéo dây xích, theo thói quen thường ngày giơ tay chào kiểu tác phong quân đội:
– Tuân lệnh!
Tiếp đó, Phong rút tay lại rồi nắm dây xích tiếp tục quay lưng bước đi, trên môi vẫn giữ mụ cười hiền lành cho đến khi vào đến phòng.
Bước vào phòng, đóng cửa, nụ cười trên môi cũng theo đó tắt lịm.
Phong ép Thư lên cửa, cúi xuống kề chóp mũi sát cổ Thư, khẽ hít hà.
– Thư xức nước hoa?
– Hở?
– Tính hấp dẫn ai chứ, mùi này thật kinh tởm!
Thư khó chịu khi nghe Phong chê bai vầy, nó đẩy gã ra:
– Kinh tởm hay không đến phiên Phong quản? Cậu quá đáng lắm đấy!
Không thèm bỏ vào tai lời Thư, phong đưa tay lên quệt nhẹ vào môi nó, thấp giọng nói:
– Còn đánh son nữa sao? Giờ tớ nói thật đấy, cậu trang điểm lên xấu lắm!
Phong tiếp tục miết mạnh vào môi Thư, muốn xóa sạch vết son trên môi nó, mặc kệ nó không ngừng cố gắng nghiêng mặt mà đẩy tay gã ra.
Phong không thích Thư trang điểm đẹp như vậy, sẽ rất thu hút ánh mắt người khác. Cả việc nó mặc những món đồ đáng yêu và nữ tính, thực sự điều đó làm gã trướng mắt! Không muốn ai chú ý đến Thư cả! Thích nó lại càng không được!
Dù xóa thế nào đi chăng nữa, Phong vẫn thấy Thư rất xinh đẹp, điều đó khiến gã vô cùng vô cùng khó chịu!
Thư tức tối vì không ngăn lại, nó giơ chân sút mạnh vào đầu gối Phong.
Phong nhăn mặt xoa xoa đầu gối, xong, gã lập tức ẵm Thư lên vào thẳng đến Phòng tắm, xả nước ra vào bồn và ném Thư vô.
Thư ngã vào trong nước lạnh, nước bắn tung toé ra nền nhà. Cả người Thư ướt sũng, nó trợn mắt lên nhìn Phong:
– Cậu…cậu làm quái gì vậy??
Phong rút chìa khóa trong túi, mở còng tay cho Thư. Gã rũ mắt xuống, vừa thu gọn dây xích lại, vừa nói:
– Thư tốt nhất là tắm cho sạch sẽ vào rồi thay đồ ra, tí tớ lấy quần áo cho. Cậu nhanh nhanh cái tay lên, thay quần áo và tẩy trang càng nhanh càng tốt! Đừng lề mề nếu như không muốn tớ vô giúp một tay!
Nói đoạn, Phong cầm dây xích, bước thẳng ra ngoài rồi đóng cửa thật mạnh giống như thể cái cửa nó đắp tội với người đóng vầy!
Sau đó, Phong lấy quần áo trong tủ đưa cho Thư, bao gồm cả đồ nhỏ. Nó ngượng ngùng cầm lấy rồi nhanh chóng tắm rửa và thay đồ.
Khi Thư bước ra ngoài, nó đã thấy Phong cầm sẵn quần áo của gã đứng chờ ở ngoài. Phong thấy nó ra liền bước vào trong rồi đóng cửa y chang vừa rồi.
Thư nhún vai khó hiểu cầm khăn và máy sấy ngồi lên trên giường hong khô tóc.
Phong bảo nó nhanh mà chính gã lại lề mà lề mề như thế! Thư ngồi sấy tóc bao lâu mà không thấy Phong ra khỏi phòng tắm.
Nhàm chán hết trò, Thư mở ngăn kéo ra xem còn cuốn truyện tranh nào còn đang đọc dở không để giết thì giờ. Tình cờ, Thư thấy một cuốn truyện chữ màu hồng dày cộp và trang trí bắt mắt với hình cặp đôi ở ngoài bìa.
Thư nhớ đây là truyện tình cảm Trung Quốc mà Minh chiều nay sang gọi nó, trong lúc chờ nó chải đầu và ăn mặc cho tươm tất thì có lôi ra đọc. Có lẽ nhỏ vội vàng nên tiện tay cất luôn vô đây.
Từ trước đến giờ Thư toàn xem manga, chưa đọc cái này bao giờ. Nó tó mò không biết có gì trong đó mà làm cho chị em phụ nữ điên đảo đến vầy. Thỉnh thoảng đi trong trường, nó cũng thấy một vài nữ sinh cầm trên tay vài ba quyển đại loại giông giống thế này.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Thư quyết định mở ra xem thử.
Đọc mấy trang đầu thì chưa thấy gì là lạ, nhưng càng đọc nó lại càng thấy quyển này có khá nhiều đoạn sến táu, có hơi bị nhiều cảnh…ừm, đen tối!
Thư đang đọc truyện đến đoạn mặt đỏ tim đập. Bỗng nhiên một giọng con trai vang lên phía sau:
– Cậu đang đọc cái thứ quái gì đây?
Nó chột dạ:
– Tiểu. . .tiểu thuyết tình cảm.
Phong hơi cau mày lại, gân cổ dán mắt vào đọc những gì gã thấy trong đó thành tiếng:
– ” Hắn nhân lúc cô há miệng thở mà luồn lưỡi vào, nhiệt tình cuốn lấy lưỡi cô dây dưa không dứt. Gã cuồng bạo mà kích tình cắn mút môi. . . ”
Chưa kịp để gã đọc hết, nó liên gập cuốn truyện lại, ngượng ngùng cất vào ngăn kéo cạnh giường. Ngay khi vừa mới đóng ngăn kéo lại, Phong liền kéo Thư, đầy nó ngã xuống nệm, ghìm hai tay nó lên đầu, cười gian:
– Đọc những thứ hại não đó làm gì, chi bằng chúng ta thử làm như vầy mới chân thực sống động!
Thư thoáng rùng mình, nó giơ chân lên đạp Phong nghiêng sang một bên. Phong thì vẫn tiếp tục cười gian tà mà khom người xuống.
Tư thế của hai người lúc này quả thực rất buồn cười!
Phong thì hai tay nắm má Thư, bóp méo làm môi nó chu lên. Thư thì không thua kém đưa nguyên cả lòng bàn cân “dính” vào mặt Phong.
Sau một hồi đánh vật, rốt cuộc thì cả hai tay của Thư cũng hoàn toàn bị ghìm chặt trên đỉnh đầu, hai chân bị đầu gối Phong đè lên không cựa quậy được. Nhúc nhích không nổi, nó nổi đóa gắt gỏng:
– Tên khìn khìn này! Cậu bỏ ra coi! Ba dặn không được học “giờ dờ giờ tờ” mà!
– Ờ, nhưng tớ nói vậy cho oai thôi chứ học hành gì, đang chơi mà! Cho nên, không phải lo!
– Ác, trẻ con không chơi trò người lớn!!
Phong không thèm để ý Thư đang cáu gắt, gã nhướn người lên phía trước, kề sát mặt lại gần phía Thư.
Cảm nhận khuôn mặt Phong đang gần kề, Thư hoảng hốt nghiêng mặt đi, hai mắt nhắm tịt lại. Nó hét toáng lên:
– Không đùa đâu!!
CẠCH.
Cảm thấy lành lạnh ở cổ tay, Thư mở mắt ra. Tay nó đã bị Phong còng vào, chiếc còng còn lại ở đầu dây kia hình như đã được móc vào chân giường từ trước.
– Mới đùa chút mà đã run như cày sấy rồi!
Phong nhỏm người dậy, gã đứng lên tiến về phía bàn học bật đèn học lên, rồi đi đến vị trí bảng điện để tắt đèn đi.
Thư giựt giựt dây xích, bĩu môi làu bà làu bàu:
– Đi ngủ rồi còn xích lại nữa sao?!
Phong kéo chăn đắp hẳn lên đến cổ Thư, gã cưng chiều đưa tay lên xoa đầu nó:
– Tớ bảo rồi, chỉ cần có thể, tớ sẽ xích Thư lại. Thư giao quyền quản Thư cho tớ, cho nên, dù thế nào tớ cũng phải giam giữ Thư lại. Còn giờ thì ngủ đi, bài tập của Thu để tớ lo, ngủ sớm mai dậy đi học.
– Thế còn Phong? Phong không đi ngủ sớm sao? Phong ngủ ở đâu?
Phong khẽ nhếch miệng:
– Hê, ngủ cùng giường với Thư chứ còn ngủ đâu!
– Hớ? – Thư nghệt mặt ra. – Cậu…
– Đùa thôi, lát tớ xuống nhà cầm thêm chăn gối trải xuống sàn. Giờ tớ chưa buồn ngủ, lát nữa.
– Vậy được không?
– Được mà! Thôi ngủ đi!
Thư nghe vậy liền ngoan ngoãn trùm chăn kín đầu và hai mắt nhắm nghiền.
Lúc đầu còn thỉnh thoảng lại đầu ra nhìn lén xem Phong ngủ chưa, nhưng không được bao lâu, mắt Thư đã díp lại, nó mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giờ đây, Thư mới thực sự hiểu cảm giác bị giam cẩm nó dã man thế nào. Không, nó bị giam cầm nhiều rồi, thế nhưng bị xích thế này vẫn là lần đầu tiên!
Trong ba ngày Thư bị Phong xích, đi đến đâu người ta cũng dồn sự chú ý về phía hai người. Chuyện cả hai bị xích lại với nhau đã trở thành tâm điểm trong các cuộc trò chuyện trong giờ chuyển tiết của học sinh trong trường, ngay cả thầy cô cũng không ngoại lệ! Nhưng, cũng chỉ bằng đôi lời giải thích đơn giản của Phong, các thầy cô cũng không dây dưa vào.
Dù vậy, không dây dưa là việc của không dây dưa, nhưng nhìn vẫn cứ nhìn. Lù lù một đống bảo người ta không chú ý đến sao được!
Thời gian này, Phong chuyển hẳn sang nhà Thư ở. Mẹ Thư rất vui vì có cây cột điện ngoan ngoãn ngồi lắng nghe tám nhảm như Phong, không, là mua một tặng một bởi còn có cái cây thứ hai mọc rễ ngay bên cạnh đó – chính là Thư chứ không còn ai vào đây nữa.
Hai cái cây này không chỉ có tác dụng ngồi đực mặt ra để mà lắng nghe những câu chuyện tầm phào chờ mãi không thấy hồi kết, mà còn dùng làm chân sai vặt.
Đương nhiên là bà Nga không sai bảo Thư, bà chỉ ra lệnh cho Phong, nhưng kiểu gì Thư cũng phải đi theo!
Hết hạn ba ngày dài đằng đẵng phải sống khốn sống khổ, Thư đã được thả rông theo đúng nghĩa của nó.
Phong sau khi tháo còng cho Thư thì biến mất không thấy tăm hơi, gã cứ chúi mũi ở nhà mà không biết để làm cái trò gì. Thư cũng không hỏi han gì bởi nó đang trong thời kì ôn tập điên cuồng để chuẩn bị thi học kì một.
Hôm nay, Phong không sang gọi Thư đi học vào sáng sớm làm nó cảm thấy có gì là lạ ở đây. Nó định đến lớp hỏi Phong xem sao nhưng không ngờ Phong lại không đến lớp.
Thư học hết tiết một thì một thầy quản sinh đến tận lớp thông báo cho nó là nó có điện thoại gọi đến trường từ gia đình, yêu cầu gặp nó vì có việc gấp.
Là mẹ Thư gọi, bà cằn nhằn về việc điện thoại nó thường xuyên xập nguồn làm bả phải đi tìm số điện thoại nhà trường.
Sau đó, mẹ bảo với nó rằng Phong thiếu ngủ trầm trọng và tinh thần mệt mỏi quá độ nên đã ngất xỉu, may mà cô giúp việc đầu tuần đến dọn dẹp phát hiện ra, giờ gã đang ở trên bệnh viện A. Ông Phong thì đang có cuộc họp quan trọng ở bên Ý, ba mẹ gã cùng với ba Thư thì đang ở Hà Nội, mẹ nó phải bận đi làm cho nên bà bảo nó xin phép nghỉ học vài hôm để chăm sóc cho Phong.
Thư nghe vậy thì không khỏi lo lắng, nó vội vã nhờ lớp trưởng viết giấy xin phép cho nó và Phong rồi cấp tốc đạp xe đến bệnh viện A.
Lúc Thư đến, thấy mẹ đã đứng ở trước cổng bệnh viện. Bà nói cho nó số phòng của Phong, dặn dò nó chăm sóc cẩn thận cho Phong rồi vội vã đi luôn.
Theo lời mẹ, Thư đi tìm phòng của Phong. Đến nơi, nó khe khẽ mở cửa ra, cố gắng bước vào mà không gây ra dù chỉ là một tiếng động nhẹ nhất.
Trong phòng này chỉ có một giường bệnh, Phong đang được truyền nước và nằm bất động trên giường. Hai mắt gã nhắm nghiền, vẻ mặt dường như trở nên tái nhợt hẳn.
Thư đưa tay lên chạm nhẹ vào trán Phong.
Rất nóng.
Hơi nóng truyền qua lòng bàn tay Thu khiến nó không nhịn được nhíu mày lại. Nó nhẹ nhàng giũ khăn trong chậu nước đặt sẵn trên chiếc tủ ngay cạnh giường, vắt thật khô rối gấp vuông vắn và thấm lên trán Phong.
Nhân lúc Phong còn chưa tỉnh, Thư ra ngoài mua một ít cháo và hoa quả.
Về đến nơi, nó đã thấy gã đang ôm đầu, gục xuống đầu gối, kim truyền nước đã bị tháo ra từ lúc nào. Thư sợ hãi vội vàng đặt đồ trên tay lên bàn, tiến lại gần phía Phong, gấp gáp hỏi:
– Phong à, sao vậy?
Phong ngước lên, gã nhìn thấy gương mặt nó gần kề thì không khỏi ngạc nhiên:
– Thư sao lại ở đây?
Thư không trả lời câu hỏi của Phong, nó sờ lên trán gã, sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng:
– Phong ổn chứ? Có sao không?
Gã nở nụ cười yếu ớt:
– Không sao, tớ ổn.
Thư lắc đầu thở dài, nó cầm lên chiếc khăn mặt màu trắng rớt trên nệm mà chính mình vừa rồi tự tay đắp lên trán Phong, đổ nước ấm trong phích ra, vò qua rồi vừa lau mồ hôi trên trán Phong, vừa làu bàu quở trách:
– Cậu làm quái gì mà mấy bữa liền không ăn không ngủ để đến cải cảnh giới mệt mỏi quá độ?
Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ sự săn sóc của Thư. Gã thản nhiên như không mà trả lời:
– Không có gì.
– Không có cái đầu Phong í! Mấy ngày hôm nay cậu cứ đi học về là lại ru rú ở trong phòng. Tớ bận học nên không có thì giờ qua coi, không ngờ thành ra cái dạng này!?
Phong im lặng không nói gì cả.
Gã không muốn nói, Thư cũng không hỏi nữa. Nó bỏ khăn vào chậu nước, cầm cặp lồng đựng cháo, mở ra và ngồi xuống bên cạnh gã.
Thư cầm thìa hớt nhẹ vòng quanh, thổi khẽ rồi giơ lên trước mặt Phong.
– Nè, ăn miếng cháo đi cho hạ sốt.
Phong ngoan ngoãn há miệng để Thư đút cháo cho, cứ vậy chẳng mấy chốc mà đã hết cả cặp lồng. Thư sau đó còn pha sữa cho Phong uống, gọt hoa quả cho gã.
Phong ăn thì chẳng thấy có cái vị gì nhưng được Thư quan tâm đến vậy làm nó rất vui.
Mấy ngày nay, Phong điên cuồng học không biết đến trời đâu đất đâu. Thành tích cuối học kì rất quan trọng đối với gã.
Năm ngoái, khi Phong đem bảng thành tích đến cho ông nội coi, ông bảo gã vẫn trẻ con, mới có chút thành tích chẳng đáng tự hào gì. Ông chê bai môn văn gã không được nổi chín điểm, cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Cho nên, năm nay Phong phải cố gắng để cho ông phải tự hào về gã, không còn coi gã là một đứa trẻ và cả Thư nữa, nó sẽ càng ngưỡng mộ gã.
Chết tiệt! Thế nhưng Phong lại quên mất sức lực của con người luôn có một giới hạn nhất định, nếu như vượt quá giới hạn đó thì tất cả sẽ quay về khởi điểm.
Phong không muốn bất cứ ai nhìn thấy cái bóng ma sợ hãi trong con người mình, gã muốn tất cả đều tự hào về gã, nhất là gia đình gã và cả Thư.
Thư trong lúc ý tá tháo bình truyền nước xuống thì len lén phóng xe đi mua mấy cuốn truyện tranh và một vài cuốn sách văn học kinh điển để Phong đọc lúc nhàm chán. Tuy nhiên gã bảo muốn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi nên nó xếp một cái ghế bên cạnh giường để trông cho gã, đồng thời lôi mấy cuốn truyện ra đọc để giết thì giờ.
Đọc hết truyện tranh lại chuyển qua truyện chữ, chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, nó ngáp dài đặt cuốn truyện lên bàn và tựa đầu xuống nệm mà ngủ quên béng đi mất.
Được một lúc sau thì Phong tỉnh giậy, điều đầu tiên gã làm chính là nhìn về phía người con gái đang ngồi trên ghế, ngả người xuống đệm và ngủ rất ngon lành kia.
Phong chẹp chẹp miệng chậm rãi bước xuống, hơi khom người, dùng động tác nhẹ nhàng nhất để bồng Thư lên rồi lên giường, tựa người vào thành giường.
Ánh mắt cưng chiều nhìn Thư đang cuộn mình trong lòng, Phong đưa ngón tay gạt những sợi tóc vương trên trán nó sang hai bên.
– Thư thật quá lắm! 1 Phong đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán Thư rồi nắm tay nó mà thấp giọng thì thào – Cậu không thể nói thích tớ được sao? Ít nhất cũng phải nói gì đó để tớ biết trong lòng cậu tớ là gì chứ?
Biết người con gái trong vòng tay mình sẽ không thể trả lời, Phong đành thở dài tự nói tự nghe:
– Haiz! Trong mắt tớ, cuộc đời giống như một cuộc chạy đua maratông trên một sân vận động rất rất lớn.Vận động viên lấy điểm khởi đầu làm vạch xuất phát và điểm cuối là vạch đích, chạy lúc nhanh, lúc chậm, càng dến đích lại càng trở nên gấp gáp.
Nhưng cho dù có chạy xa đến đâu, có thắng hay thua thì đều bắt đầu ở vạch xuất phát và kết thúc ở vạch đích.
Tuy nhiên, sân vận động gần như là một vòng tròn khép kín, đích đến lại chính là vạch xuất phát.
Suy cho cùng, mất công chạy một vòng lớn chỉ để quay lại vị trí ban đầu.
Trong sự ngiệp và tương lai, tớ đã lấy ông nội làm đích đến, từ vị trí của ông mà chạy một vòng lớn, tất cả cũng chỉ vì muốn đạt đến cái đỉnh cao mà ông đang đứng.
Trong tình cảm cũng vậy, tớ đứng từ vị trí của cậu, lấy cậu làm đích đến rồi chạy một vòng lớn cũng chỉ vì muốn dừng lại bên cạnh cậu ở vạch đích, và cũng là điểm xuất phát. Trẻ con quá phải không? Nhưng tớ không muốn dừng lại. Tớ vô cùng ngưỡng mộ ông, dù thế giới này người tài không thiếu. Và…
Phong cúi xuống, thì thầm bên tai Thư:
– Anh yêu em.
Thư trở mình. Nó hơi nheo mày lại, khịt khịt mũi, khẽ rên rỉ bằng giọng ngái ngủ:
– Uhm, Phong…
Phong cả người cứng đờ, gã tròn mắt nhìn Thư:
– Cậu — gọi tớ?
Thư vùi mặt vào trong lòng Phong, tay nó siết chặt lấy lòng bàn tay Phong, lí nhí gọi trong cổ họng:
– Phong ơi…
– Uh, Tớ đây.
Phong ôm chặt Thư hơn, cũng giống như việc Thư đã siết lấy tay gã. Dù không biết Thư đang mơ gì, nhưng nghe nó gọi tên “Phong” ngay cả trong mơ, điều đó cũng đủ để làm Phong cực kì vui vẻ.
Không biết qua bao lâu, Phong cứ thế ngồi tựa vào thành giường để Thư giống như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng gã.
Xoạch!
Giữa trưa, cánh cửa phòng bệnh bị ai đó kéo xềnh xệch ra một cách thô thiển, kèm theo đó là giọng nói khản đặc:
– Thằng “tó” của ông đã chết chửa?
Phong hé mắt ra, gã nhìn về phía lão Sang – ông nội gã, cũng chính là người kéo cửa cái xoạch như chỗ không người.
Người con gái trong lòng Phong nhăn mày hơi cử động người. Ngay lập tức, gã siết chặt vòng ôm lại, rồi đặt ngón tay lên trước môi mà ra hiệu:
– Xuỵt! Ông bé tiếng cho Thư ngủ!
Lão Sang nghe cháu trai nói vậy thì mới nhớ ra đây không phải nhà mình.
Lão gãi đầu, rón rén bước vào, khe khẽ khép cánh cửa lại.
Nhìn thấy Phong ôm Thư đang say ngủ, ông lão nhướng mày cười gian:
– Oh~ghê thật! Con bé ngủ ngon nhỉ, thế này đứa nào mới là bệnh nhân vậy ha?
– Thư hôm qua chắc thức đêm học. Thế ông nội đến đây là muốn thăm bệnh con hay muốn xem trò vui?
Lão Sang kéo ghế lại phía mình nhanh thoăn thoắt ngồi xuống, chân trái gác lên đầu gối phải, tư thế ung dung và hiên ngang.
Lão dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai:
– Tất nhiên là đến xem trò, à không, đến xem thằng “chở ó” nhà ông chết hay chưa. Mà mày làm quái gì mà tứ chi nhũn nhão, tâm thần phân liệt đến độ phải nhập viện!?
– Ông nói gì vậy, con còn sống nhăn răng ra đây này! – Phong rũ mắt xuống – Còn về lý do , ông nghĩ con còn lý do nào ngoài học sao?
– Ông mày biết thừa rồi, hỏi cho có thôi! Ông từ khi nào thì bắt mày học đến bội thực vầy hả con?
Phong nghịch ngợm lọn tóc cũn cỡn của Thư, bĩu môi nói:
– Vậy ai là người chê bai thành tích học tập năm ngoái của con? Ông quên rồi sao?
– Thằng ngu!! – Lão đập cái cốp vào đầu Phong, hai mắt nhìn gã trợn trừng lên – Mày chỉ như cái máy lúc nào cũng rập khuôn một quy tắc nhất định, ngoài ra thì chẳng có biết biến chuyển gì. Ông tưởng mày khôn lắm, hóa ra đối nhân xử thế thì ngu vô cùng tận! Ông nói thế mà mày không hiểu sao? Ý ông bảo mày đừng có vì một chút hơn người mà kiêu căng, nhân tài luôn có một rổ! Phải cố gắng không ngừng, hiểu chứ con?! Nhưng mà có cố gắng thì hãy lấy tương lai làm mục tiêu chứ đừng đặt giới hạn nằm trong những lời khen chê của ông hay bất cứ một ai đó. Đừng đặt điều gì làm cột mốc, không có giới hạn nào cho sự thành công.
– Um…
Thư nghe một loạt những âm thanh hỗn độn làm quấy nhiễu giấc ngủ, nó mơ màng mở mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên mà Thư nhìn thấy lại là khuôn mặt của Phong đang gần ngay trong gang tấc. Gã thấy nó tỉnh thì vỗ nhè nhẹ vào lưng nó:
– Dậy rồi sao? Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.
Thư dụi dụi mắt ngồi thẳng người dậy. Nó hát hiện ra mình đang nằm gọn trong lòng Phong, cả lòng bàn tay mình đang nắm chặt lấy ngón cái của gã. Giật mình, nó rụt tay lại, đồng thời nhướn người về phía trước.
– Cẩn thận nào!
Phong vội vàng ôm lấy eo Thư, nhanh tay kéo nó trở lại.
– Hơ…
– Thư thật là! Từ từ nào! Lúc nào cũng hành động thiếu suy nghĩ vậy là sao?
Thư lúng túng, hai mắt tròn xoe ngước lên nhìn Phong:
– Tớ…sao lại…
Xoạch!
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra lại lần nữa vang lên xé tan chút không khí trầm tĩnh còn sót lại trong căn phòng. Không, chính xác lần này cửa không phải bị đẩy mà là đạp ra, thô thiển thì lần này so với vừa rồi còn gấp mấy phần!
Cái điệu đá cửa này thì không lẫn vào đâu được, ngoài Bi la đen ăn mặc đen theo cách bôi bác một cách riêng biệt thì không còn ai có thể “anh dũng” đến cái trình độ đó!
Nhỏ từ ngoài hất tóc khoan khoái mà tiến vào, nhưng chân chưa bước đến nơi mà đã thấy âm thanh bước trước:
– Hoa cúc trắng, tiền vàng, cáo phó đã có đủ. Người đã tử trần chưa để bọn này thu xếp an táng rồi đưa trầu trời nào!!
Minh sừng sững giữa căn phòng, như pho tượng nữ thần tự do thay vì giương cao ngọn đuốc thì là túi hoa quả.
Nhìn thấy còn ông nội Phong trong phòng, nhỏ co rúm lại làm ra vẻ như thiếu nữ duyên dáng đáng yêu cúi đầu chào:
– Con chào ông ạ!
– Ờ ờ… – Lão Sang nheo mắt đánh giá một lượt phong cách ăn mặc kì quái của Thu Minh.
Cùng lúc đó, Thư đã nhanh chóng len lén ngồi sang bên cạnh Phong. Duy từ ngoài cửa phòng bước vào, cậu ta đưa một tay lên che mặt xấu hổ thay cho tập thể lớp, tay còn lại xách Thu Minh lên.
Mấy tên loai choai khác cũng cười hì hì, tay cầm hoa quả, tay cầm đường sữa, tay cầm bánh, tùm lum đủ kiểu bước vào trong.
Trong phòng bệnh, đang diễn ra một khung cảnh lao xao như một phiên chợ tết đang. Nếu không phải phòng VIP thì cả đám này đã vào xách tai từng người, tống ra ngoài rồi!
Mấy tên con trai trong lớp bâu xâu vào hỏi thăm bệnh Phong, gọt hoa quả cho gã. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là mang bài tậm ra để thừa dịp nhờ Phong và Thư giải giùm.
Một số khác thì ngồi rất tự nhiên cầm truyện tranh mà đọc, số khác nữa thì truyện trò rôm rả với ông nội Phong.
Trong cuộc trò chuyện, bọn lớp có nhắc đến việc sẽ tổ chức một chuyến đi biển chơi sau khi tổng kết học kì một.
Thư khoái nhất mấy vụ này, nó rất thích đi ra biển chơi, đi với đám đông lại càng vui hơn nữa. Ba mẹ thường hay cấm nó đi quá xa khỏi nội thành của thành phố nên nó cũng chẳng có cơ hội quậy tành banh một bữa. Duy nhất năm ngoái được ra bắc, đến lăng Bác. Mà sau vụ đấy không hiểu sao Thư sốt mấy ngày liền, điều đó khiến ba mẹ càng không muốn nó đi đâu cả.
Tuy nhiên, đợt này nó kiểu gì cũng phải đi, phải rủ Phong đi cùng mới được!
Phong thì không hứng thú lắm, nhưng thấy mắt Thư loé sáng nhìn gã như vậy thì đoán ra ngay ý đồ đen tối của nó. Dù vậy, Phong cũng không có ý kiến phản đối gì!
Riêng Thu Minh, nhỏ không tham gia cuộc họp nhóm của các vị “bô lão”. Thay vào đó, Minh xoa cằm ngắm nghía thân hình Thư, đồng thời le lói một vài ý tưởng không trong sáng.
Nhỏ nghĩ đến mấy bộ bikini nóng bỏng nếu mà mặc lên người Thư không biết thế nào, nếu mà để thân hình nó phơi bày chỉ với ba mảnh dươi ánh nắng chói chang và toàn thể bàng dân thiên hạ của tập thể 11B3 thì không biết sẽ có trò gì vui để xem.
Tưởng tượng vẻ mặt tên Phong sẻ sưng lên như cái thớt, chắc thú vị lắm lắm!
Bộp.
Một bàn tay từ bên cạnh đập vào vai trái Thu Minh, nó giật mình mang hồn trở về với thực tại.
Duy ngồi dán mặt sát lại gần phía Minh, cậu ta híp mắt nhìn chằm chằm nhỏ.
Thu Minh không được tự nhiên lắm, nhỏ chớp chớp mắt lắp bắp hỏi:
– Ông…ông nhìn…nhìn gì?
Duy khịt khịt một cái rồi đưa tay lên ngoáy mũi:
– Không có gì. Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây. Bà biết không? Mặt bà có vẻ — gian dâm vô độ. Đang tuởng tượng chi rứa?
Minh móc hah ngón tay cái vào miệng Duy, kéo ngoác hai bên miệng cậu lên. Nhỏ cười thâm thuý:
– Nghĩ cảnh giường chiếu. Khẹc khẹc, trò vui còn nhiều, không sợ thiếu đất la liếm. Nhưng, ông thì đứng ngoài ăn bánh uống trà thôi, không có chỗ cho ông chơi cùng đâu!
Ngay sáng hôm sau, Phong xuất viện trở về nhà. Ba Thư thì từ Hà Nội về rồi nhưng ba mẹ Phong thì vẫn bận bịu nhiều công việc, không thể về thăm Phong được nên nhờ vả ba mẹ nó quan tâm đến Phong.
Sau khi Phong ra viện, mọi việc lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Thư lại tiếp tục lao đầu vào ôn thi. Phong đợt này lại thường xuyên cầm truyện ma, phim ma sang nhà nó xem, vừa xem vừa cười khanh khách mới kinh người!
Cho đến khi nhận được kết quả thi, Thư mới ngớ người ra là điểm tổng của nó bằng với Phong.
Nó cầm giấy báo điểm kiểm tra học kì, để lên bàn, ngay trước mặt Phong:
– Tại sao lần này cậu lại đồng hạng với tớ? Bình thường cậu luôn vượt mặt tớ kia mà?
Gã chống cằm cười thần bí:
– Muốn biết tại sao?
Nó gật đầu lia lịa:
– Uh!
– Vậy làm người yêu tớ đi tớ nói cho nghe!
Thư nghe thế thì cười khan một tiếng, tay đập vào vai Phong:
– Tớ không đùa đâu nha!
Phong đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm hỏi lại:
– Cậu nghĩ rằng tớ đang đùa sao?
Thư cào móng tay phải lên mặt bàn, tay trái vò vò vạt áo, mím môi rồi nũng nịu nói:
– Phong toàn đùa dai, tớ hỏi thật đấy, không đùa đâu mà!
– Thì tớ cũng đâu có đùa!
– Haiz! Sao phải giỡn mặt thế! Không nói thì thôi!
Thư hít sâu, bất mãn ngồi phịch xuống bên cạnh Phong, lôi sách vở ra học bài cũ. Phong cũng không nói gì cả. Gã gác chân lên bàn, ngồi cho hai tay vào túi quần mà thở dài một tiếng, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
*
* *
Thư mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và quần bò lửng màu xanh lục. Nó đứng trên bờ cát, nhìn ra ngoài khơi, lắng nghe tiếng sóng xô bờ và tiếng gió vi vu bên tai.
Bầu trời hôm nay thật cao và trong xanh, mây trắng như những gợn sóng li ti trải dài đến vô tận của bầu trời. Hàng dừa cao lớn ven biển nghiêng mình theo từng đợt gió mát lạnh, in bóng xuống nền cát mịn.
Thư hít sâu, ngẩng mặt nhìn lên, như muốn thu hết cả khoảng trời bao la vào trong đáy mắt.
Thư được đi dã ngoại, điều này làm nó vô cùng phấn khởi. Chuyến đi hôm nay thực sự rất vui nếu như không có sự xuất hiện của một người mà nó không muốn thấy chút nào.
Lúc ba mẹ Thư bảo muốn đi cùng vì để quản lý Thư và đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra với Phong, nó không nghĩ là Phong sẽ đồng ý, nhưng gã đã không chớp mắt mà gật đầu. Tuy nhiên, điều làm Thư ngạc nhiên hơn là Phong bảo muốn đưa một người tên Thuý An đi cùng. Thư nghe vậy đã thấy ngờ ngợ nhưng nó không hỏi. Không ngờ lại là chị gái lớp trên vẫn thường hay quấn quýt bên cạnh gã.
Nếu bảo Thư không khó chịu thì chính là tự dối lòng. Nó cực kì cực kì khó chịu! Nhìn thấy họ trò chuyện, trêu đùa, cười nói với nhau, nhìn chị gái kia ghé sát tai Phong thì thầm to nhỏ gì đó khiến Thư chỉ muốn chạy thật nhanh đến và kéo cả hai ra.
Tuy nhiên, Thư không làm được điều đó, nó không đủ gan đối với loại chuyện như vậy.
Chính bởi thế, ngồi uất ức sắp nghẹt thở đến nơi, không còn cách nào khác sáng tạo hơn là đành phải một mình ra ven biển “đón gió xả nhiệt”.