Em ngân câu nói thật dài.
EM – TAYYY ĐÂUUUU EMMM?
GÁI – TAYYY ĐÂYYY ANHHH.
Y chang 2 đứa đang yêu nhau mà trong giai đoạn thắm thiết nhất vậy. Rồi 2 đứa choàng tay uống cái ực…nhìn nhau cười thắm thiết.
Hay là mình bỏ N với T theo con này được nè.
Anh em đừng bảo bậy bạ nha, cơ mà lúc này tự nhiên thấy kết con nhỏ này ghê, hợp với em quá đi chớ. Cơ mà sao thấy con nào dễ thương cũng muốn yêu hết trơn vậy ta. Em chẳng hiểu nổi em nữa.
Em – Giờ anh lỡ thích em mất rồi tính sao đây?
Em gia bộ phụng phịu nói với nó vói bộ mặt thật nghiêm túc, có lẽ nó biết em đùa nên hò:
Gái – EM CŨNG THÍCH ANH RỒI.
Nói xong nó cười ngất cầm ly rượu giơ lên cao làm cái ực.
Đậu phọng nó hét to quá làm em sựng người nha.
Em thấy nó vậy nên nhìn nó hơi nhăn mặt bảo:
Em – Uống ít thôi nha em.
Gái – kệ, đang vui mà.
Tự nhiên thằng sát bên tên D ấy ôm cổ em quật xuống, nói vào tai em:
D – Uống nữa không???
Ơ ớ ờ giật mình nha em trả lời cụt ngủn:
Em – NỬA.
Muốn chửi thề luôn hú hồn tường nó định “bum” mình chớ. Vậy là nó ngoắt thằng phục vụ lại cầm thêm 2 chai nữa ra…Tự nhiên con N bắt đầu thút thít, nó khóc anh em ạ.
Trường hợp con gái uống rượu vào là bắt đầu khóc em gặp cũng vài lần, mệt ghê cơ tụi nó mà buồn cái gì là rượu vào cảm xúc dâng trào là tụi nó khóc thôi rồi.Dỗ mãi không nin…
Vài đứa bắt đầu để ý thấy N thút thít rồi, có một thằng nhìn và gườm em…ây da sợ nha.
***
Trường hợp con gái uống rượu vào là bắt đầu khóc em gặp cũng vài lần, mệt ghê cơ tụi nó mà buồn cái gì là rượu vào cảm xúc dâng trào là tụi nó khóc thôi rồi.Dỗ mãi không nin…
Vài đứa bắt đầu để ý thấy N thút thít rồi, có một thằng nhìn và gườm em…ây da sợ nha.
Nó cứ nhìn chằm chằm vào em, cũng ngại nên em né ánh nhìn của nó rồi quay qua nhìn bé N, tự nhiên thấy thương N vô vàng, em cảm thấy có lỗi với nó gì đâu dù chẳng biết N khóc vì chuyện gì.
Em khẽ chạm nhẹ vào con bé V đứng sát bên, rồi ghé xuống tai nó hỏi nhỏ:
Em – N sao vậy em?
V – Em cũng không biết nữa.
Em – Em tới dỗ N đi.
Em cuối xuống nhìn nó.
V – Uhm
Rồi V nhìn N triều mến…em thì thở dài cuối xuống chẳng nhìn mà cũng chẳng nói nữa.
Vài bé tiến sát hơn chỗ bé N an ủi, hỏi thăm gì đó nhưng mà N toàn lắc đầu chẳng nói.
Một thằng nào đó nói to: “Thôi sinh nhật T đang vui mà khóc lóc cái gì?”
Con bé T nhìn em có vẻ không được bình thường cho lắm, rồi tới vỗ về N.
Nó đưa tay lau nước mắt rồi ngước lên mắt đỏ hoe nhìn em rồi quay qua bên mấy đứa bạn nói gì đó rồi tụi nó cười tươi trở lại.
Em thấy N thế hết chơi nổi luôn. Lúc này em muốn được chạy thật nhanh đến ngay chỗ N mà ôm N vào lòng mà vỗ về. Nhưng có lẽ cũng xa vời quá.
Cuộc vui cũng chẳng kéo dài được bao lâu thì về, ra tới ngoài đứa nào cũng lảo đảo, gọi taxi cho mấy đứa con gái về hết. Em liếc nhìn N và T lần cuối không quên nhìn con bé teen teen vui vui kia nữa. Xe taxi vừa đi khuất thì có 1 chú đực rựa bảo em: ” Ê mày ra đây”.
Chuyện không lành rồi. Uh thì ra. Thằng này lớn rồi sao cái tính trẻ trâu vẫn còn xót lại vậy nhỉ.
Nó đi ra bãi để xe, em đi theo sau và cả đám bạn của nó nữa. Nó vừa dừng lại em cũng khựng lại rồi nó nhào tới đạp em 1 cái. May là đám bạn nó biết điều lắm nhé, chạy vào can hỏi chuyện gì mà đánh nhau. Em ôm bụng cứ đứng như thế, mấy chú bảo vệ thấy ngoài bãi xe ồn ào nên chạy ra bảo: “muốn đánh nhau ra chỗ khác”…thiệt tình ít nhất cũng vào can 1 tiếng chứ nhỉ.
Thằng đạp em là thằng nhìn em khi nãy ở trong bar. Có vẻ nó bình tĩnh lại hơn rồi nên nhẹ giọng nói với đám bạn của tụi nó:
Nó – Không sao đâu tụi bay ra kia chút đi để tao nói chuyện với nó.
Mấy đứa kia lao nhao bảo:
– Đừng đánh nhau gì nha mày.
Dứt lời tụi bạn nó đi ra hết còn em với nó, Nó nói:
– Mày làm con T khóc phải không?
What, bực nha em nói:
Em – Nó khóc làm sao tao biết được.
Nó – đm Khi nãy ở dưới kia (ý của nó lúc ở toliet đấy ạ) mày làm gì nó, lúc nó đi lên tao thấy nó buồn buồn rồi.
Em cười nói:
Em – Tao với nó nói chuyện bình thường thôi.
Nó – Bình thường mà làm nó buồn ah, mày với nó bồ nhau phải không?
Căng nha, nó sắn tới chỗ em chắc định phan em phát nữa.Em nhìn nó gay gắt, ánh mắt chân thật nhất có thể, em nói:
Em – Tao đéo có bồ nó.
Có vẻ nó hiểu là không phải do em thật, mà cả nó với em có biết bé N khóc là vì cái gì đâu mà do em.
Khuôn mặt nó dãn ra bảo em:
Nó – Tao hỏi nó mà do mày thì coi chừng tao đó…
Tức rồi nha em định bảo: “Do tao thì làm cl gì tao”, đạp em 1 phát tức ói máu.
Nhưng mà thôi kệ 1 điều nhịn 9 điều lành, cương với nó chắc không lại rồi, chỉ tổ thiệt thân. không nói nữa.
Sau này em mới biết thằng này nó thích con bé N từ lâu rồi, tán quài N không chịu nên nó thôi không tán nữa nhưng vẫn còn tình cảm lắm.
Chưa có gì với nhau mà thế này rồi, tiến tới nữa chắc xong luôn quá.
Rồi nó ngoắc đám bạn nó vào lấy xe đi về. Nhiều thằng tới hỏi thăm:
– có sao không?.
Em cũng lịch sự cười bảo:
Em – không sao đâu.
Thằng D bảo em:
D – Uh thôi thông cảm nghen, mới lần đầu gặp mà kỳ quá, thằng C say nó nóng tính có gì anh em bỏ qua nha.
Em cười trả lời:
Em – không có gì đâu.
Rồi cáo về trước.
Làm điếu thuốc cho đỡ căng thằng, em tự hứa với lòng lần sau có gặp nó mà nó phan em thêm phát nào nữa là em nguyện bóc lịch vì nó luôn cơ mà
cũng lớn rồi nên chẳng nông nổi như hồi xưa nữa, nóng lên thì máu lắm nhưng xong rồi dịu lại cũng chẳng để bụng, thôi thì cũng vì gái mà ra thì chẳng đáng.
Chui về nhà nghe đói bụng muốn chết, lúc trên nhà hàng em có ăn cái gì đâu, tui nó gắp cho em, em để y nguyên luôn, thà đừng có ăn, mà ăn rồi dù có cắn 1 miếng cũng mang tiếng nên thôi giữ nét hơn là ngồi ăn giờ mới thấy ăn hận.
Đêm hôm đó là cái đêm kinh hoàng hình như rượu h nó mới thắm, nằm la liệt trên giường mà cái giống chivas nó không đau đầu cơ mà nó hành xác kinh quá, chính xác là em phải xuống dưới nhà ói 3 lần toàn ra mật xanh, mật vàng.
Sáng hôm sau dậy mệt kinh khủng, say thì hết cơ mà chất rượu vẫn còn trong người nên oải cả ngày chẳng làm được gì.
Tự nhiên nghĩ lại buổi tối hôm qua mà nhớ N kinh khủng, quyết lấy điện thoại ra nhắn 1 tin hỏi thăm trước luôn.
Em SMS – N có sao không, tỉnh chưa?
Ngồi 1 đỗi chả thấy có cái SMS nào tới, hay là gọi, cứ đấu tranh tư tưởng mãi mới nghĩ ra được 1 lý do thuyết phục chính mình để không gọi cho N nữa là “Mình con trai mà uống như thế đã thế này rồi, nó con gái chịu sao nổi chắc giờ nằm la liệt rồi không nhắn tin, hay nghe điện nổi đâu” thế là thôi luôn.
Chả biết làm cái gì hết, đầu óc trống rỗng cơ mà tự nhiên cứ muốn nhắn tin, thế là lôi cái điện thoại ra nhắn tin cho bé T.
Em SMS – T có sao không, tỉnh chưa?
Em nhắn y chang SMS nhắn cho N vậy hô hô.
Chẳng thấy SMS gì sất, hay là tạch hết mie 2 đứa rồi…Nhưng bé cái lầm, SMS bé T tới.
Rắc rối bắt đầu từ đây…
***
Em SMS – T có sao không, tỉnh chưa?
Em nhắn y chang SMS nhắn cho N vậy hô hô.
Chẳng thấy SMS gì sất, hay là tạch hết mie 2 đứa rồi…Nhưng bé cái lầm, SMS bé T tới.
Rắc rối bắt đầu từ đây…
Thật nhanh em mở ra xem T nhắn thế nào.
T – Em tỉnh rồi, nhưng mà cũng còn mệt lắm.
Em – Thế ăn uông gì chưa?
T – Chưa em mới ngủ dậy.
Em – ăn gì đi chứ để mệt đó, hôm qua sinh nhật em vui quá herher.
T – Vậy hả, em cảm ơn hen.
Em – Anh cảm ơn em mới đúng chứ, anh chưa tặng quà gì cho em, giờ em thích anh tặng cho em cái gì?
T – Thôi không cần đâu, anh đến là vui rồi.
Em – Em cứ nói đi.
Nói là em cần anh tặng anh cho em đi, em đùa đấy…
T – Để em suy nghĩ đã
Em – Em thích cái gì?
Nói miệng thế thôi chứ tiền có hạn nó mà thích cái lắc vàng là chết luôn đó nha.
T – Em chưa suy nghĩ ra. khi nào em thích cái gì thì em nói anh ha.
Em – ok luôn herherr.Em rảnh không đi ăn sáng vs anh??
Nhắn xong tin này mới thấy mình ngu sao mà ngu…hối hận ghê luôn.
T – (icon mặt cười). nhưng em đi xe yếu lắm.
Chắc sợ té như bữa nữa, em để ý mỗi lần đi đâu thì toàn N chở.
Em – Anh lên chở.
T – Phiền anh hok?
Em – Hok phiền gì hơn trơn.
T – zay cũng dc.
Tới đây các bác đừng chửi em, chả biết nói chuyện mắm muối thế nào mà nó thành ra thế này. Nói thì thành nói dong nói dài rồi ra nói bậy.
Tự nhiên nhớ tới N em thở dài, ước gì đây là cuộc nói chuyện với N có phải hơn không. Thôi thì coi như chở T đi đền bù quà sinh nhật trước vậy.
Em – Nhà em ở đâu đó?
Em biết nhà rồi cơ mà vẫn phải hỏi như thế.
T – Anh lên rồi gọi em.
Em – ok anh lên luôn đây.
Thế là zong xe chạy lên, đứng trước nhà T, vừa rút điện thoại gọi cho T thì có tin nhắn của N tới. Gì vậy trời.
Mở ra xem thì thấy:
N – Không em mệt quá hUhu.
Em – Vậy hả, ăn gì không xíu anh mua qua cho.
Mạnh dạn hết cỡ luôn rồi đó nha.
N – Hong, anh đi ăn với em được hong.
Gì đây trời, cưng con mạnh dạn hơn anh nữa rồi đó nha.
Đọc xong tin nhắn em sững sờ luôn nha, tự nhiên tim đập mạnh quá chừng, khó chịu trong người quá. Ngu ngu ngu em tự chửi mình tự nhiên lại nhắn tin với 2 đứa cùng lúc để rồi thành thế này, chán ghê gớm. Em buồn bã sms lại:
Em – Anh bận mất tiu rồi.
N – zãy hoy.
Em – Bữa sau được không?
T từ trong nhà đi ra, coi bộ mặt xanh sao quá nha, mất sức quá hả em hô hô…chẳng thấy N SMS gì nữa em cất điện thoại vào túi mà lòng buồn rười rượi. Coi bộ T xynh cũng zữ zội lắm nha, em nhìn T cười 1 cái thật là xynh trai nha coi bộ T nó ngượng lắm luôn rồi đây… T không leo lên xe đứng nhìn em nói:
T nói nhỏ – Anh mệt không?
Em – Tự nhiên lên đây chở em đi ăn, anh hết mệt mất tiu.
Lại cái kiểu nói đụng đâu tán đó của em.
T bụm miệng cười, rồi leo lên xe, ngồi ngay ngắn trên xe, em nổ máy mà sao cảm giác lạ quá nha, có gái xynh ngồi sau xe cảm giác nao nao quá chừng. Chạy khuất qua nhà T em hỏi:
Em – T thích ăn cái gì?
T – Để em suy nghĩ đã.
Em quay đầu lại nhìn T cười nói:
Em – Sao cái gì cũng suy nghĩ hết trơn zãy.
T – Hỏng biết.
Cười thì cười vậy thôi nhưng mà em buồn lắm. Tự nhiên thấy có lỗi với N ghê gớm…đang miên mang suy nghĩ thì T hỏi em:
T – Anh muốn ăn gì?
Em – Để anh suy nghĩ đã.
T – Sao nói giống em quá zãy.
Em – Làm gì có (cười).
T – Hay mình đi ăn…cái gì cũng được ha.
Vừa nghe dứt câu em thấy đáng yêu, mà buồn cười gì đâu, sao lớn rồi ăn nói như con nít vậy em.
Em giả vờ suy nghĩ xem nên ăn gì, rồi nói:
Em – Hay mình ăn bánh xèo đi ha.
Như có đáp án cho câu hỏi ăn gì, T reo lên:
T – Bánh xèo hả.
Em – Uh bánh xèo, không thích hả?
T – Hong, thích.
Em – rồi ok.
Zãy là em chở T tới chỗ bánh xèo abcx bán ngoài vỉa hè, quán này thì nổi tiếng xưa giờ luôn nè. Tấp xe vào, em chẳng để ý vẻ mặt của T cơ mà vào bàn ngồi rồi em mới ngó cái mặt của bé T nó nhăn bí xị.Em vuốt cầm hỏi:
Em – Sao mà bí xị zãy trời.
T nhăn mặt nhìn xunh quanh quán rồi ngó qua chỗ bà đỗ bánh xèo, rồi nhìn vào em. Gì nữa đây trời, thì chịu ăn bánh xèo anh chở lên ăn chứ còn phụng phịu gì nữa trời.
T không nói, em thì phải galang chớ, lau đũa sach sẽ cho T rồi ngồi đợi bánh xèo…cơ mà nãn luôn tự nhiên em cũng thấy hối hận quá quán này bán đắt nên ngồi đợi bánh xèo mà thấy nãn luôn, em thì né chẳng nhìn bé T, cứ ngó nghiêng nhìn bà bánh xèo rồi giả bộ nói cho T nghe cơ mà không nhìn T đâu nhé “sao mà lâu zữ ta”.
Con bé T thì chống cầm ngó em từ đầu tới giờ, nhìn chăm chú lắm, khó chịu quá nha, em đánh liều quay qua vừa cười nhẹ vừa nhìn T nói:
Em – Gì vậy em?
T chớp chớp mắt, 2 má đỏ ửng, quay qua chỗ khác. Nhìn trộm anh chứ gì, ngại gì đâu nha hô hô cơ mà đáng yêu thật, T giả vờ như không có nhìn em nhưng cử chỉ lúng ta lúng túng là biết liền, T nhăn mặt, nhìn bà bánh xèo nói: “Sao bã đỗ lâu quá”.
Khúc sau em mới biết là nó vờ nói thế thôi, anh em biết sao không? Lúc có bánh xèo rồi, nó ngó zĩa bánh xèo với mớ rau là em hiểu cái dạng tiểu thư ngồi quán ven đường rồi. Em thì lúc đầu chẳng để ý nên suýt xoa zữ zội lắm, gắp ăn lịa lịa, em cứ cuối đầu xuống ăn cơ mà nó cứ cầm đôi đũa ngó.
Em ngước lên vừa ngậm bánh xèo trong miệng vừa nói:
Em – ăn đi chớ, sao zãy.
T chả nói phụng mặt ra, lắc đầu kiểu hong ăn.
Em lại cuối xuống ráng nuốt miếng bánh xèo trong miệng mà sao khó nuốt zữ, nghĩ thầm “đậu phọng, gì đây trời, lúc nó vào ngó cái quán này mình đã nghi rồi…haizz T nó sợ bẩn nên hong ăn”.
Em quê độ quá chừng chắc nó nghĩ mình cũng rẻ tiền quá nên mới dẫn nó vào đây. em mạnh miệng nói:
Em – Hay muốn ăn đút rồi mới ăn. (cười)
T mờ to 2 mắt kiểu ” vậy cũng được hả”. Nó liếc mắt xung quanh rồi gật gật đầu. Phiền phức gì đâu quán xá thì đông đen làm như 2 vợ chồng son không bằng, em lấy cái bánh trán nhìn nó hỏi:
Em – T ăn rau không.
Nó cười 2 má hồng hồng, không nói chỉ lắc đầu. Xời, em cũng chẳng thèm nói nữa gắp cho nó quyên 1 lá bánh xèo, cuốn cho nó rồi để xuống nhìn nó rồi bảo:
Em – Đó ăn đi em.
Nó lại mở to 2 mắt chớp chớp rồi nhìn xuống cuốn bánh xèo em vừa cuốn, kiểu ” ủa, anh hỏng đút cho em ăn hả???”.
Muốn nổ não với nó.
Má gặp con nhỏ bạn hay con nào là anh phan cuốn bánh xèo vào mặt rồi nha, cơ mà nó đáng yêu quá em chẳng nỡ, giận lên nhìn nó xong thì lại xì xuống lại, haizzz cưới mấy em này về chìu nó có mà chết luôn ak nha.
…
Chắc em yêu luôn 1 lúc 2 đứa quá anh em ơi…
***
T miễn cường cầm cuốn bánh xèo em vừa cuốn đưa lên miệng cắn 1 miếng nhỏ xíu như chuột cắn…thôi kệ vậy cũng được, thấy nó cầm cuốn bánh xèo cứ cắn miếng chút chút nên em bảo:
Em – Chấm nước mắm nè, ngon lắm đó.
Nó chu cái miệng ra rồi lắc đâu, thôi kệ nó tiểu thư khi nào ra ngồi chỗ này ăn đâu, họa may lắm có ai mua về nó không thấy được cái cảnh này nó mới chịu ăn, haizz thở dài 1 cái thiệt ghê gớm tụi nó như thế này thì khoảng cách giữa mình với tụi nó xa vời quá.
Thấy nó cứ cắn miếng chút chút, nhai nhai như bị ai ép vậy, bực lắm rồi nha, em nói:
Em – Sao ăn gì kỳ vậy, cắn gì chút xíu khi nào mới hết.
T nó nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy rồi nhăn mặt kiểu “nói nhỏ thôi”…càng ăn thì càng đói muốn kêu nữa mà bé T cứ kiểu thế này thì “đá đỗ dẹp nghỉ” cho rồi ăn với chả uống.
Dừng đũa đết thèm ăn nữa, ngồi ngó nó ăn, nó lại mở to 2 mắt nhìn em rồi nhìn xuống đĩa bánh xèo chắc nó nghĩ “ủa, hong ăn nữa hả”, thấy em dừng đũa như T mừng “hết lớn” nó lật đặt bỏ cuốn bánh xèo như còn y nguyên xuống rồi cười.Em ngán ngẩm quay qua bà bánh xèo nói:
– Tính tiền cô ơi – em nói.
Nó ngượng nên cũng quay đầu ra chỗ bà bánh xèo ra vẻ sốt ruột, em quay đầu lại nó cũng quay đầu lại, mie gì nữa đấy má chọc tui hả.
Tính tiền xong xuôi đứng lên nó cười tươi như sáo, em thấy thế cũng vui, hỏi:
Em – (cười) em cười cái gì đó?
Coi bộ nó thoát được cực hình rồi ấy sao ấy.
T – (cười) không có gì hết.
Em nhẹ giọng – Đi ăn sáng kiểu gì mà chả ăn cái gì hết trơn vậy, giờ T về chưa?
T – Em ăn ít lăm.
Em nói lại – giờ về ha.
T nheo mặt, nói:
T – hay mình đi dạo đi.
Em – Trưa rồi, nắng mà dạo gì, không sợ đen hả?
T – hong.
Em – Zãy muốn dạo ở đâu?
T – Đâu cũng được.
Đi với 2 bé này chả hút được điếu thuốc lá nào chán ghê, anh nhịn như thế là hết cớ rồi đó nha. Đang đi ngoài đường thì có SMS lấy ra xem thì ra là thằng bạn nhắn:
– Đi với fan nào đó, dạo này có gái im luôn nghen.
Ây da thế là có 1 thằng bạn đã thấy em rồi kiểu này là đứa nào cũng biết cho mà coi, em liền SMS:
Em – bạn thôi, đừng nói với ai hết nghe mầy.
Bạn – chu choa, bạn thôi hả, có gì rủ đi uống cafe xem được hok đây.
Nó ra điều kiện để nó khỏi kể với ai đây mà.
Em – Uh, khi nào được tao gọi cho.
Đi xe 1 tay vừa nhìn điện thoại vừa chở bé T nguy hiểm quá, nó mà té 1 lần nữa là mình từ ân nhân qua tội đồ luôn đó nha. Vội cất điện thoại trong lái cho đàng hoàng.
Dù trong bụng cũng muốn chở nó đi thêm lung tăng lung tung lắm, cơ mà phải giữ khoảng cách chút xíu nên em quay ngó ngó nó bảo:
Em – Thấy hok, trời như thế này có ai đi dạo như mình hong, có gì bữa khác anh chở đi chán luôn nha.
Nghe xong nó xị mặt xuống, xịch ra không ngồi gần em nữa rồi nhìn qua chỗ khác không nói. Em ngán ngẩm lắm rồi nha cơ mà vẫn chạy tiếp. Em không chở nó đi dạo trong phố nữa chạy ra ngoài ngã tư vành đai khu này thì vắng nhà cửa vs xe cộ đi lại lắm, nó méo mặt hỏi:
T – ủa, đi đâu zọ?
Em – Đi dạo chứ đi đâu.
Em tưởng nó sợ, để nó bảo thôi về đi, ai ngờ nó toe miệng cười khoái lắm, cưng lỳ thì anh cho lỳ luôn nè, dậm về số sau em zọt ga thật mạnh luôn, em thì xưa ít chạy nhanh, ẩu lắm lần này cho nó biết cảm giác luôn. Nó vừa la vừa nói:
T – Chậm thôi, dạo kiểu gì zãy.
Em toe miệng cười bảo:
Em – Dạo chậm anh chán quá.
T – Nhưng không được té đó.
Rồi em cười thiệt to, nó coi bộ xích tới gần em hơn rồi nha, muốn ôm em lại lắm nè.Em hét to:
Em – Hok ôm anh lại hả…
Như được tiếp thêm động lực nó luồn 2 tay qua eo em rồi, ngã đầu vài lưng em…thôi nha, muốn hiếp dâ* luôn đó nha. Nó càng sợ em càng khoái, chạy càng nhanh nó ôm em càng zữ, thích gì đâu ak. em giảm ga quay lại ra vẻ hỏi:
Em – Sợ không?
T cười tít mắt bảo:
T – Chả sợ tí nào.
Em – Aa vậy là thích đúng không?
T – Thích.
Tội lỗi quá, tự nhiên kết nó T quá luôn nha…Dòng ký ức như mới hôm qua chạy ùa về trong em, nhớ lại khi trước uống cafe với N rồi tiễn N về em đi kè kè thật chậm bên N nói chuyện hoa tay múa chân thật vui vẻ, khoảng khắc sâu lắng, da diết đang nhớ biết bao, còn bây giờ em với T nhưng ngồi cùng 1 xe, chạy thật nhanh…Hai khung cảnh khác nhau nhưng cảm giác lại là một…
Nghĩ lại mình thật may mắn khi gặp 2 đứa nó té xe đúng là “đêm định mệnh” nhưng trái tim chỉ có một và nó chỉ có một ngăn để dành cho một người thôi…ờ còn con bé trong bar nữa chớ.
N nhẹ nhàng, tính cảm như thế nào thì bé T mạnh mẽ, cá tính biết bao. 2 con người, 2 tính cách khác biệt nhưng là bạn thân của nhau, em thấy tội lỗi quá, giá như đừng quen 2 đứa này thì hay biết bao (mẫu thuẫn quá nhỉ, bảo thích rồi lại không), trái tim khỏi đập loạn nhịp, khỏi phải suy nghĩ và khỏi phải đau lòng.
Xe chạy thật nhanh, T như quen được với tốc độ như thế này coi bộ đỡ sợ hơn có lúc buông em ra giơ hai lên hét thật to. Em cũng muốn hét thật to cho bay hết đi những suy nghĩ, tham lam trong mình.
Em chở T lên đồi cỏ, trên này đẹp tuyệt vời…T lần đầu tiên thấy cảnh này cảm xúc dường như dân trào lắm, nói:
T – Đẹp quá…
Em thì nở 2 lỗ muỗi ra hết cỡ, anh mà…her her.
Dựng xe xuống đi lên chỗ cao nhất, em quay qua hỏi T:
Em – Lãng mạn quá ha.
T 2 má hồng hồng ngước nhìn em ngượng ngùng chẳng nói. Thấy thế em cười rồi bắt chước phim Hàn quốc, bảo:
Em – 2 đứa mình hét thật to đi.
Nói xong em dang tay ra hét thật to AAAAA âm thanh vang thật xa, cảm xúc đến như muốn ứa nước mắt để thoát ra ngoài. Em quay qua T cười, mắt em hơi đỏ đỏ, em nói:
Em – T hét đi…
T cũng đứng như vậy hét lên, như muốn hòa vào âm thanh ấy cùng T, em hét theo T hai đứa ngân thật dài, em đưa tay quệt giọt nước mắt chưa kiệp rơi ra. shock lại cái tinh thần chứ T thấy thì quê chết.
Hai đứa nhìn nhau cười, khoảng khoắc này em muốn ôm T vào lòng quá…Bước đến gần T em hỏi:
Em – Hai đứa mình lãng mạn quá chừng.
T cười rồi hai mắt cũng đỏ hoe như em, em nhăn mặt hỏi:
Em – Sao vậy T.
T – (cười) Em hét to quá, nên tự nhiên cay mắt quá.
Thôi xạo quá, khung cảnh như thế này khi yêu ai, khi có chuyện gì giấu trong lòng là muốn khóc liền hà, làm anh không biết zãy ak nha.
Em nói với T:
Em – Thôi mình về ha, em thích thì bữa sau đi tiếp. (cười 1 cái thật đẹp trai nha).
Em quay lưng đi thì T nói to:
T – Anh Q…
Gọi tên luôn, giật mình 1 tí em quay lại, nhìn T kiểu khó hiểu, mà lúc này gió thổi bay bay T trông sao như thiên thần quá chừng.
T – Em…
T bắt đầu thút thít rồi, ước gì nó nói…em đoán biết nó muốn nói cái gì nên cố không để cho nó nói ra, em liền bảo:
Em – Thôi về, có gì nói sau cũng được.
Nhìn T thì thấy nó nắm chặt 2 tay, lại kiểu cắn bặm môi của con N dường như để kiềm lại lời nói của mình.
Em khẽ nằm tay T như N vậy, lay lay nói:
Em – Thôi mình về.
T – Không về đâu.
Em nhăn mặt nói – Trưa rồi ở đây làm gì, nắng lắm.
Rồi buông tay T xuống nói tiếp:
Em – Em muốn khi nào về.
Có vẻ khi thả tay T ra nó hụt hẫng lắm, T hét lên với em đúng kiểu tiểu thư:
T – KHÔNG VỀ.
Rồi T bắt đầu rơi nước mắt, cả người như run lên.Em ngỡ ngàng nói:
Em – Tự nhiên hét lên với anh, tự nhiên khóc, thôi nín đi.
Nói dứt câu thì em cười một cái kiểu như để xoa dịu lại.em đùa nói tiếp:
Em – Em không về anh bỏ em lại ở đây luôn đó.
Em vờ quay lưng đi thật chậm, nó vẫn đứng đó bậm mỗi nhìn em, sao mà T đẹp quá chừng đi. Kệ, em cứ bước thật chậm thật chậm ra xa T…em quay lại nói to:
Em – Anh về thiệt đó nha, giờ có về không?
Sao mà em ghét cái kiểu lỳ lợm của nó dữ không biết, hay nó muốn mình kéo nó về, hoặc ẵm nó về. Biết như thế này thì em đã không chở nó lên đây để những khung cảnh như thế này làm cho những điều chất chứa trong lòng T dâng lên và muốn nói hết ra.
Sau này em mới biết bé T này tội nghiệp lắm vì một thứ chẳng đáng đó là vì…
P/S: Nhiều bác hỏi em đi xe gì, ah xin trả lời là em đi con Ju Rc khoe thêm tí nữa là Ju đời mới, với LX không phải của em mà muốn lấy đi lúc nào cũng dc.
Có bạn bảo khúc N nói thích em với lại đánh nhau là CDSHT xin thưa là chính N nói ra với em, rõ ràng từng chữ một. Còn đánh nhau không phải nó đá em 1 cái đâu nhé, em giảm bớt để đỡ quê thôi, nó đánh cũng hơi bị nhiều đó nha. Còn dọa em nữa chứ không phải đơn giản đâu nhé.
Sẵng đây ngoại chuyện 1 tí xíu là những thứ vừa trải qua, sự kiện đáng nhớ ấy ạ về nhà em đều khi lại để khỏi phải quên, cơ mà em đọc thấy nhiều truyện viết về quá khứ, hồi ký mà rõ ràng quá chừng, ước gì em cũng có trí nhớ như vậy…
***
Sao mà em ghét cái kiểu lỳ lợm của nó dữ không biết, hay nó muốn mình kéo nó về, hoặc ẵm nó về. Biết như thế này thì em đã không chở nó lên đây để những khung cảnh như thế này làm cho những điều chất chứa trong lòng T dâng lên và muốn nói hết ra.
Có vẻ phải dịu dàng với nó thôi chứ có khi nó không về thiêt, em đi lại chỗ nó rồi nói:
Em – Anh hút điếu thuốc nhé.
Rồi bật lên châm lửa, lúc này em nghiêm túc thật, nhẹ nhành hỏi T:
Em – Mình về đi T bữa sau em nói cũng được mà, được không?
T cuối xuống có vẻ càng khóc nữa. Em cũng hết cách rồi, nên nói:
Em – Thôi ra chỗ mát kia T nói anh nghe.
T không nói nhưng có vẻ đồng ý rồi, em nói tiếp:
Em – Mình đi.
Nhìn bàn tay của T lạc lỏng quá, em muốn cầm thật chặt mà dẫn T đi, được như thế thì hay biết mấy. Tự nhiên cảm thấy nặng nề ghê gớm, đến nơi em ngồi xuống rồi bảo T ngồi bên cạnh luôn. Không gian yên ắng quá, ngồi mãi T không lên tiếng, nên em nói:
Em – T nói đi.
Rồi nhìn T lúc này mascara kẽ mắt của T cũng nhòe rồi nha, khi nãy dễ thương sao giờ nhìn như bà kẹ zãy trời…=)), có vẻ ngượng quá nên T chẳng biết nên mở lời như thế nào, thấy thế em chêm thêm:
Em – Em muốn gì với anh mà.
Sao nó cứ để tui đọc thoại một mình hoài zãy nè.
Em – T thích anh phải không?
Anh em nhớ nhé như em nói mấy chap trước rồi mình phải sến và phải mạnh miệng. Cơ mà với tùy trường hợp vợ bạn ra nhé.
Em quay qua nhìn T, nó ngước lên nhìn em rồi lại cuối xuống vẻ thẹn thùng dữ lắm, em phì cưới rồi nói:
Em – Sao em không nói? zãy mình về dc rồi phải hong.
Nói xong em đẩy nhẹ người mình đụng vào T, coi bộ tình hình khá hơn rồi đó nha. T bắt đầu đưa tay lên lâu nước mắt, rồi khịt khịt như con nít khóc xong hay bị nghẹt mũi ấy. Chắc gì ba mẹ nàng làm nàng khóc được như thế này trừ phi bắt nó đi lấy chồng mà thằng đó nó chẳng yêu…haizzz tội lỗi quá Q ơi.
Rồi T mở miệng nói:
T – Em…em…anh nhớ lúc tụi em bị té xe không?
Em phì cười nói:
Em – Có chứ sao lại không, lúc đó mặt của N nhìn vui lắm.
Ơ hớ nặng nha, nụ cười trên mặt em tắt liên như muốn chữa cháy cho câu nói hớ vừa nãy, đã biết là đi với bé này không nói về bé khác rồi cơ mà, trách cái miệng tày lanh của mình thật đấy chứ.
T hơi chững lại nhìn với ánh mắt buồn rười rượi, rồi nói tiếp:
T – Lúc anh tới giúp em ấy, anh đỡ tụi em dậy, rồi anh chạy về lấy hộp thuốc cho tui em, rồi anh lấy thuốc bôi cho N, em tự bôi cho mình nhưng đau quá em ngồi nhìn anh bôi thuốc cho N, lúc đó em thấy…hình ảnh đó đẹp lắm.
Em im lặng không nói, T tiếp:
T – Em không biết nói như thế nào nữa, anh cứ thổi thổi vào chân N rồi cười cười tự nhiên lắm, em không biết nữa…
T bắt đầu khóc, giọng nói nghẹn nghẹn lại rồi, mệt ghê đó nha, dường như ông trời biết tui rất là không thích con gái khóc nên bất tui phải chịu chứ gì đung không..??
T – Em cứ ngắm mãi,…anh với N đau có để ý đến em, em nhìn N rồi em ước gì mình là N…
Không gian im lặng vang vọng mỗi tiếc khóc nấc lên của T mà thôi, em thấy lòng nặng trịu, choàng tay qua vai T vỗ nhẹ rồi, T ngã đầu vào vai em cứ thế khóc…T tiếp:
T – Anh không có vẻ gì để ý em hết, em nhớ anh chỉ nhìn em đúng 1 lần rồi nói “bôi thuốc nè”…
Em lục lại suy nghĩ, và chắc chắn 100% là em nhìn nó quài cơ mà chắc toàn liếc nhìn nên nó không biết.. Không ngờ hình ảnh đơn giản như thế thôi mà lại đậm sâu với một người con gái như thế.
Trong giọng nói của T giờ nghẹn ngào quá chừng, T co chân lại đưa tay lên ngực nắm chặt lại, em cuối xuống nhìn T mà lòng đau quặn, chắc là đau lắm phải không T, đau hơn cả vết thương thể xác nữa, tình yêu là cái gì mà ghê gớm vậy chứ, người ta có thể sống chết vì nhau. Anh chưa hiểu cảm giác yêu là như thế nào em và N đứng đem đến cho anh cảm giác ấy nữa…Anh muốn được người con gái bình dân như anh đem tới cảm giác ấy thôi, một gia đình thật bình dân để môn đăng hộ đối với gia đinh anh, tụi em ở thế giới xa quá. Anh chịu, em chịu thì gia đình em chịu không, bạn bè em, bạn bè anh nói em và anh ra sao…miệng đời ác lắm em ah.Để được hạnh phúc thì tình yêu không là chưa đủ đâu em.
Em ngước lên trời thở dài mà nước mắt lăn rơi mặn cả môi, đưa tay còn lại chùi thật nhanh nước mắt để T không biết.
T – Rồi anh cười, đến tận bây giờ em cũng thích nhìn anh cười, anh nhìn N cười mãi rồi xin số điện thoại của N, em cứ đứng nhìn anh mãi, anh quay vào nhà em hụt hẫng lắm…em ước gì anh quay lại rồi xin số điện thoại em luôn thì hay biết mấy.
Em cắn chặt môi, người con gái kiệm lời như T mà nói những lời như thế này sao, T khóc, cứ khóc mãi…
T nói đúng đa số em chỉ nhìn N rồi kể về N mà thôi…anh em có biết em buồn, buồn đến cỡ nào không, khi được nghe 1 người con gái thương mình, tâm sự hết nỗi lòng của nó cho mình nghe mà mình lại vô tâm quá…Đó là 1 tình yêu thực sự.
Người T khóc run lên cứ mỗi nói đoạn T lại khóc.
T – Về nhà em cứ nhớ mãi anh, nhớ nhiều lắm, em cứ muốn gặp lại anh, em muốn xin N số điện thoại của anh nhưng mà…
Lần này T khóc to thật, em phải ngoáy nhìn lại xung quanh xem có ai không.
T – Nhưng mà…nhưng mà N nó bảo với em nó thích anh…
T như bị tức ngực 2 tay cầm chặc lại vơi nhau rồi khóc, khóc dữ lắm anh em ạ, cảm xúc quá mạnh mẽ T lấy tay đánh đánh vào ngực mình. Em vội cầm chặc tay T và cứ nắm mãi như thế…
Em muốn nói lắm nhưng không muốn cắt ngang câu chuyện của T nên em cứ im lặng…
T – Em biết…lần đầu uống nước với anh, anh toàn nhìn N rồi nói chuyện với N…anh có tình cảm với N hơn em phải không…
Con gái quả sắc sảo, nhạy cảm T nói đúng phốc dù em cũng nhìn T và nói vài câu với T, em cũng không để lộ quá rõ mà T đều nhìn được hết.
T – Rồi lần uống cafe tiếp anh với N đó, N có qua rủ em đi, em biết con N nó chẳng thích ai đâu, ngoài bạn ra không đi chơi như thế đâu, mà nó rủ em đi là em biết là nó thích anh nhiều thế nào…
Lại nấc nghẹn ngào…
T – N ngồi trong phòng em rồi kể nhiều về anh, em nhớ anh lắm muốn đi lắm, nhưng em không muốn chen vào anh với N nên em vờ không đi nữa để N đi với anh.
Vậy ra…em đã hiểu, thì ra N có nói với em: “Nó đi không được”, “Em không biết nữa, khi nãy qua chở nó mà nó không đi, em đứng ở nhà nó nói chuyện 1 lát rồi chạy lên đây luôn”…vậy ra vì T không đi là muốn dành tình cảm của mình cho N sao.
Trách mình sao vô tâm quá…
T – Em muốn được nói gặp anh, nói chuyện với anh…nhưng không biết làm cách nào để có sđt của anh hết…em muốn gặp anh nhiều lắm…
Sao em cũng thấy nghẹn ngào quá chừng.
T – em muốn mời anh đi sinh nhật để thấy anh, nên sinh số điện thoại của anh ở N để rủ anh đi…vậy là em có số anh luôn.
Hì T nói nhiều chỗ như con nít ấy mà em cười chẳng nổi. Tính cách con nít nhưng tâm hồn thì chững chạc lắm.
T – Rồi em bắt gặp N đang ôm anh, em đau lắm, em uống cho thật nhiều, để quên anh đi cho rồi…
Mỗi lần nhắc đến N thì T lại khóc, đứng khóc nữa T ơi anh khóc theo em mất.
Có lẽ tình cảm của 2 đứa N và T thắm thiết quá nên chẳng có đứa nào muốn có lỗi với đứa nào.
T ngước lên nhìn em, hai mắt sưng húp, đỏ hoe, rồi nói:
T – Em như thế này, em có lỗi với N phải không anh…
***
T ngước lên nhìn em, hai mắt sưng húp, đỏ hoe, rồi nói:
T – Em như thế này, em có lỗi với N phải không anh…
Lỗi phải gì ở đây hả em, tình yêu thì không có sai hoặc đúng. Em chẳng biết trả lời ra sao nữa. Em cuối xuống nhìn T nhẹ đưa tay vuốt tóc T.
T bắt đầu sụt sùi lại rồi, thôi mà khóc gì mà khóc hoài zãy em…quyết định của em là không trả lời, nên em ngồi im T cũng chẳng gặng hỏi cho bằng được có lẽ vì trong suy nghĩ của T nó biết rằng nó có lỗi hay không.
T nhìn em thật sâu, ánh mắt tội nghiệp lắm.
T – Em cũng thích anh mất rồi…
Rồi òa khóc…Em nhắm mắt, cắn chặt răng sao cái mối tình này nó lại làm cho em cảm giác phiền não dữ vậy nè.
Có lẽ xưa giờ T muốn gì cũng được cái đó nên tiểu thư T cũng quen cái kiểu muốn là phải có, nhưng mà lớn hơn rồi. biết suy nghĩ hơn rồi và có một tình bạn với N thật đẹp chẳng lẽ 2 tiểu thư tranh giành phải tình cảm với nhau mà chẳng đứa nào muốn đứa kia buồn, nhưng chẳng ai muốn nhường cho ai để cho mình khỏi đau…
T như dằn vặt lắm, khóc lại và nắm 2 tay thật chặt như lúc đầu nghẹn ngào nói:
T – Em…có lỗi với N quá…em không biết làm sao nữa.
Trong giọng nói ấy em cảm nhận được nếu T nhường em cho N thì nó không chịu nổi.
Em mở lời để lái câu chuyện mà T đang dằn vặt qua chuyện khác.
Em triều mến hỏi một chuyện chẳng liên quan:
Em – Trước giờ T yêu ai chưa?
Câu hỏi của chính em cũng làm cho em suy nghĩ về mình nhiều lắm, T vẫn khóc, em nói tiếp:
Em – T tin không trước giờ anh chưa yêu ai cả, đương nhiên là bồ thì anh có, nhưng tình yêu dành cho tụi nó ở mức quen để bằng bạn bằng bè thôi, dẫn tụi nó đi chơi lung tung này nọ cho vui chứ chẳng yêu thương gì cả?.
Em dừng lại cười dịu dàng nhìn T không nói gì cả, em tiếp:
Em – T thấy anh có lỗi với tụi nó biết dường nào không, bồ tụi nó rồi anh…
Em ngập ngừng cái này thì bậy hết sức em không muốn với nó chút nào cả. Nhưng những lúc như thế này mình biết mở lòng, mình thấy hối hận thì tâm sự ra hết chẳng có lý nào mà T lại để bụng rồi nghĩ xấu về mình đâu.
Em – …bồ tụi nó anh ngủ với tụi nó, dạng là lợi dụng ak, rồi anh bỏ tụi nó, anh xem nó là thành tích đi khoe với bạn bè tùm lum, nghĩ lại thấy mình ngu, nó đã cho mình rồi mọi chuyện đã xong thì phải giữ cho tụi nó một chút tự trọng chứ đằng này anh đi kể lại với mấy đứa bạn. Tuy tụi nó không biết nhưng anh vẫn thấy hộ thẹn với chính mình.
Em – Anh làm tụi nó đau khổ ghê gớm…cắt mọi liên lạc, nhắn tin, gọi điện thoại anh đều không trả lời, thấy mình hèn thật, anh bỏ tụi nó không nói một lời chia tay, cứ thế im lặng thời gian đầu tụi nó còn nhắn tin, gọi điện nhiều lắm rồi từ từ cũng hiểu ra là tụi nó đã bị anh bỏ…cái cảm giác đó chắc ghê gớm lắm.
Con gái xưa giờ thì đa cảm, sâu sắc lắm anh em ạ, người con gái dành đời con gái mình thì nó sẽ nhớ mãi cho dù sau này có chia tay nó ngủ với ai khác thì trong khoảng khắc đó nó sẽ nhớ đến mình rất nhiều (yếu sinh lý không tính…em đùa đấy) và chắc sẽ không quên được thằng đầu tiên trong đời của nó, anh em nhớ nhé đã yêu thì muốn đi quá giới hạn thì phải có tránh nhiệm đừng có ăn xong rồi chán mà bỏ nó…Anh, em nào đã từng chắc biết cảm giác.
Rồi em tiếp:
Em – Hồi trước có con bé dễ thương lắm, nhiều đứa theo nó mà anh chẳng hiểu sao nó cứ theo anh, nhắc lại thì anh thấy tội lỗi quá trước giờ chỉ riêng mình nó anh không ngủ, anh sợ. sợ xong rồi nó theo anh nhiều nữa là chết…nó đã cho anh biết thế nào là tình yêu, tình yêu của nó quá lớn, lớn đến nỗi nó làm anh ngợp với cánh tình yêu nó dành cho anh, đâm ra bây giờ anh sợ, anh sợ con gái yêu thật lòng lắm…con gái yêu thật lòng thì nó bất chấp lắm…
Nói xong em nhìn T, rồi tiếp:
Em – Nói ra thì cũng hơi kỳ ha, mọi người ai cũng đều thích một con bé dễ thương yêu mình thật lòng nhưng với anh thì không…
T nhìn xa xăm đưa tay quyệt nước mắt, có vẻ ổn hơn rồi mở lời:
T – Con bé đó tên gì?
Hên thật T tạm quên đi cái tình yêu tội lỗi của nó dành cho mình. Lúc này em không muốn đùa, em sợ nó nghĩ em đùa nó nhưng mà con bé đó thực sự cũng tên T luôn.
Em – Con bé đó cùng tên với em…
T – bây giờ nó còn yêu anh không?
Em – còn…
T – Nó yêu anh lâu không?
Em – 4, 5 năm gì đó từ thời con nít đến tận bây giờ…
T – bây giờ nó có người yêu…
Chưa để T nói hết câu em nói:
Em – Có, nó có người yêu, anh mong nó có người yêu càng tốt, có thằng nào đó yêu nó và nó cũng vậy thì anh càng nhẹ nhõm.
T như hiểu được con bé đó nên nói:
T – Có phải nó vờ yêu tụi con trai kia không?
Em hơi bất ngờ nha, sao T biết hay vậy.
Em – (cười) Uhm, mà anh cũng ko biết nữa.
T – có phải giờ anh bảo anh yêu nó, nó sẽ bỏ người yêu nó mà theo anh không…
Em – Có lẽ, mà thôi anh làm vậy làm gì, nó có người yêu là anh vui rồi. Mà cũng do anh hết xác định từ đầu là không bồ nó rồi nhưng mà anh hay dẫn nó đi chơi, về nhà y như người yêu của nhau vậy đó, làm cho nó tự ngộ nhận là nó đang là người yêu anh khi anh nói bạn thôi mà thì nó khóc…mệt lắm thế nên anh sợ con gái khóc chắc cũng từ nó mà ra.
Những tâm sự chưa từng kể với ai, bây giờ em mở lòng cho T luôn, không biết nó nghĩ sao nhưng mà thôi kệ em thấy cũng nhẹ nhõm, có nhiều chuyện giấu trong lòng không nói ra cũng khó chịu lắm…khi nào có thời gian em sẽ viết về con bé đó cho anh em cũng như kể về “hồi ký vê một tình yêu xuất phát từ 1 phía” để anh em hiểu hơn tình yêu thật lòng của con gái dành cho mình như thế nào…Tuy nó không giàu như 2 bé này nhưng nhà lầu, xe hơi nó cũng bất cần mà theo em.
T – Con bé đó hay thật.
Em nhìn T cười dịu dàng chẳng nói gì nữa, hai đứa ngồi gần nhau, T dựa đầu vào vai em, em choàng tay ôm T khung cảnh này sao lãng mạn quá sức, ước gì có thăng nào cầm máy chụp hình ra chụp giùm em bao nhiêu tiền em cũng trả.
T lại khịt mũi, em quay qua nhìn T mái tóc T sao bồng bềnh trong gió đẹp quá mà thơm nữa chứ, em đánh liều hôn nhẹ lên mái T của một cái, T quay đầu lên nhìn em nheo mặt cơ mà chắc khoái lắm, chẳng nói T lại cuối xuống tựa vào vai em tiếp như muốn níu giữ những phút giây như thế này. Em khẽ cười rồi hít một hơi thật dài mà lòng rối bời quá…2 người con gái, 2 tính cách yêu cùng một người…có vẻ như cái duyên thầm của mình lớn quá chăng, nổ tí cho vui anh em nào coi phim “Để mai tính” vai của dustin Trí Nguyễn có cảnh cùng với cô nhân vật nào đó có cảnh nói về “duyên thầm” coi rồi sẽ hiểu nhé hê hê…
Em quay qua hỏi T:
Em – Chắc mình về được rồi đó ha.
T chẳng nói có lẽ là đồng ý rồi, em đứng lên rồi đỡ T ngồi dậy, đi được vài bước em quay qua chọc T:
Em – Lớn rồi mà hay khóc nhè như con nít ấy.
Rồi cười, T cũng cười nhưng thẹn thùng lắm, chở T về mà không khí im lặng quá đi thế nên em nói:
Em – T không ôm anh nữa hả.
T – Anh có chạy nhanh đâu.
Em – Không chạy nhanh thì không ôm được ah.
T cười, rồi choàng tay ôm, ngả đầu trên lưng em, lúc nãy lỳ lắm mà sao giờ vâng lời zữ vậy T hê hê…cảm giác này cũng khó kiếm lắm chứ.
Em rồ ga chạy thật nhanh tinh thần cũng nhẹ nhàng bớt, T lại cười thả em ra và giơ tay lên la như lúc đầu 2 đứa lên đây, cả đoạn đường dài 2 đứa cùng la, cùng cười bỏ lại nhưng buồn phiền, suy nghĩ lại phía sau…giây phút như thế này chắc em không bao giờ quên.
***
Em rồ ga chạy thật nhanh tinh thần cũng nhẹ nhàng bớt, T lại cười thả em ra và giơ tay lên la như lúc đầu 2 đứa lên đây, cả đoạn đường dài 2 đứa cùng la, cùng cười bỏ lại nhưng buồn phiền, suy nghĩ lại phía sau…giây phút như thế này chắc em không bao giờ quên.
Đến nhà T rồi chào tạm biệt, không quên quay lại ngó ngôi nhà một phát, ước gì nó nhỏ hơn thì dễ hơn cho mình rồi…
Hai con bé tiểu thư này cũng hết cái tuổi bồng bột rồi nên rất lễ phép, đặt biệt là rất biết điều và hiểu chuyện. Chẳng thuộc cái dạng có tiền mà kênh kiệu như các em gái khác kể cả bạn của nó chơi nữa cũng rất biết điều nhưng đâu đó vẫn xót lại vài thành phần cá biệt, thích thể hiện và rất là sỹ gái, có gái là thích thể hiện lắm.
Anh em đẹp trai ra ngoài đường nhớ cận thẩn các thành phần sỹ gái nhé…chúng ta không thể đánh lại chúng đâu.
Coi bộ tối đó em về cũng phiền não dữ nha, chán gì đâu ak, nghĩ lại thấy chán thiệt nha, ngày nào cũng ngửa tay xin tiền mà thấy kỳ gì đâu ak, suốt ngày chẳng phụ giúp được cái gì hết, đi làm thì không đi cứ thế này chắc thành thằng con bất hiếu quá. Được mỗi cái tính hay ghẹo gái là giỏi, ước gì ghẹo gái mà có tiền chắc giờ em giàu lắm rồi đó nha…
Cứ phải gọi là tội cho mấy con nhỏ bưng cafe…mỗi lần vào quán là like a boss lắm. Nhớ có lần sai con nhỏ kia mà nó khóc là từ đó em tịt luôn, nhìn đứa mà chọc thôi không chọc lung tung nữa. Chuyện là em với thằng bạn vào quán Galaxy ngã 3 wừu với Cù chính Lan có lẽ con nhỏ này mới vào làm bị em sai quá, tự ái khóc luôn.
Con nhỏ vừa đặt ấm trà xuống vừa nói:
Nhỏ – 2 anh uống gì?
Thấy con bé múp máp quá em nhìn thằng bạn cười, có vẻ nó cũng hiểu, nên em bảo:
Em – Cho anh cái menu đi?
Nhỏ giờ cũng còn vui vẻ, lăng tăng vào lấy cái menu rồi đi ra, em giả vờ lật lật hỏi thằng bạn.
Em – Mày uống cái gì?
Thằng bạn – Cho anh sting đi.
Nhỏ quay qua nhìn em, em bảo:
Em – Bưng cho nó trước đợi anh xem đã.
Em ra vẻ suy nghĩ nên uống cái gì, thế là con nhỏ quay đít vào trong mà 2 thằng nhìn suýt xoa dữ dội luôn nha, vừa bưng ra tới nơi thằng bạn em bảo:
Thằng bạn – ơ thôi em đổi lại cho anh pessi đi.
Con nhỏ thì chưa có biểu hiên gì khó chịu hết. Lần này cho con nhỏ vào trong bưng đồ ra, em nhìn thằng bạn cười cười. Con nhỏ vừa bưng nước thì em bảo:
Em – Cho anh trà đá đi, tụi anh không uống trà nóng.
Nó vào trong bưng 2 ly trà đá ra rồi em bảo:
Em – Lấy cho anh sting đi.
Em với thằng bạn cứ ngắm… của nó mãi, chắc con nhỏ cũng cảm ơn em lắm vì mới sáng cho nó đi tập thể dục.
Nhỏ vừa bưng chai sting ra thì em bảo:
Em – Thôi, lấy cho anh lon bò hút.
Coi bộ nó muốn lấy cái mâm bưng đồ mà phán vào mặt em lắm rồi đó nha, cơ mà chắc đẹp trai quá nên nó cũng xuôi theo dù hơi khó chịu tí.
Nhỏ vừa bưng long sting với ly đá ra, em rờ lon sting hỏi:
Em – ơ không có lắc – xê hả.
Con nhỏ lắc đầu bảo không có…
May cho nó lần này là quán không có nước lăc – xê, nó vừa đi được mấy bước mà coi bộ đít lắc quá chừng nha, em nói vọng theo:
Em – Lấy cho anh mấy điếu thuốc nữa nha…
Đinh bụng nó lấy mấy điếu thuốc ra rồi bảo nó đổi lại lấy 1 gói thuốc luôn, đổi gói thuốc xong bắt nó vào lấy cái quẹt lừa…chưa thực hiện xong thì ngó vào trong thấy nó nhìn con bé nào ngồi chỗ quầy tính tiền mà khóc chắc ức quá, đưa tay lau nước mắt. Con gái khóc là thấy khó chịu, tội lỗi rồi nha, em nhìn thằng bạn trên môi nó cũng tắt cười…
Chưa kiệp nói thì thằng bạn đã liền đổ tội:
Thằng bạn – dm do mày hết ak, thấy chưa.
Em nhìn nó gật gù kiểu ” ờ, mày thì hiền, vô tội lắm”.
Con bé nó lấy mấy điếu thuốc ra bỏ lên bàn cơ mà ánh mắt của nó cứ nhìn thẳng về phía trước, chẳng thèm ngó cái gì hết trơn, nè nè cưng làm anh tự ái nha, trai đẹp ngồi đây mà bưng thuốc ra cứ ngó cái bàn rồi đi zo là sao. Đùa vậy thôi chớ mắt với mũi nó đỏ hoe…sau lần đó thì em bớt nghịch ngu ra. Dù gì người ta không tiền mới đi làm như vậy chứ, quán cafe nào mà mở ra cỡ 10 thằng như em vào uống mà chọc nhân viên như zạy thì có đường chủ quán ra tự bưng chứ chẳng có con nhỏ nào dám vào làm đâu.
Kể ra thì hơi mất dạy, vô văn hóa một xíu cơ mà cái tính của em cứ thấy nhỏ nào mát mắt là chọc ah, cơ mà quá lố nó mới ghét thôi chứ đa số em chọc con nhỏ nào cũng làm duyên rồi cười với em hết trơn hết trọi. Trời sinh chẳng được cái gì, có mỗi miệng là tày lay…
Về nhà tắm rửa, thay đồ nhìn xem đồng hồ thì thấy cũng gần 2h rồi, ăn cơm phát chứ sáng ăn có vài lá bánh xèo mà cảm xúc lại dâng trào tốn calo quá đói bụng không chịu nổi. Bới tô cơm ra phía trước bắt cái ghế ngồi chồm hổm ngắm gái, coi bộ hôm nay biết anh ra phía trước ăn cơm hay sao mà gái dạo đông quá chứng nha. Có lần thấy 1 đôi học sinh, thằng thì quần xanh áo trắng, con bé thì áo dài chỉnh tề lắm có điều đầu không đội mũ chạy Exciter chạy thằng lên ngang qua nhà em, lúc chạy xuống thì quần áo thì xộc xệch, tốc tai thì bù xù là hiểu rồi nha chả là hơi xa nhà em nhưng cứ gọi là phía trên đi cho tiện có cái nhà nghỉ, nhìn bộ dạng thế này là biết đi đâu rồi nha, em mà số điện thoại con nhỏ đó là em sẽ bảo: “cho anh xh, không anh mách ba mẹ em đó nha” hê hê…Con nít bữa nay hư ghê nha.
Rồi tối hôm đó coi bộ cũng như mọi ngày, cũng mặc quần đùi, lâu lâu lại cho tay vào quần gãi gãi mà xem tivi, cứ cầm cái điện thoại ra nhìn rồi lại bỏ lên bàn haizzz chán ghê gớm, muốn nhắn tin với 2 nhỏ đi quá chừng, chả biết cái tụi này nó có rảnh rỗi mà nhắn tin hay không, đâu phải tối nào nó cũng rảnh, nhắn tin xong hối hận nữa thì mất công lắm. Trời thương kẻ khù khờ mà, vừa bỏ điện thoại lên bàn thì có SMS, mừng nha, lấy ra xem thì thằng bạn khi sáng thấy em chở gái đi nó nhắn tin. Nó tên C em gọi luôn cho tiện.
C – sao sao, cafe chớ, chở fen hâm mộ đi mà giấu kỹ quá nha.
Thất vọng quá nha, đã buồn rồi gặp cơ ám nữa.
Em – giấu gì đâu cậu, giờ cafe hả.
C – Cafe chứ còn gì nữa.
Em để tiết kiệm xăng nên em nt: “mày lên chở tao đi”.
C – ok, đợi xíu lên liền.
Haizzz chán mấy ông quại này ghê gớm…thế là phải vào thay đồ cho bảnh bao nữa, hix giờ thanh niên bảnh trọe thế này chứ không biết cười vợ về nó như thế nào đây.
Nó lên chở em rồi lên quán abc…ngồi nghe nó nói đau cả đầu, luyên thuyên từ chuyện nó lên biển hồ câu cá với mấy ông anh, rồi gặp tông xe, rồi chuyện gái của nó, chuyện nhậu nhẹt…
Em cứ ngồi hút thuốc mà gật gù ra vẻ hiểu chuyện nó kể lắm, cơ mà trong đầu thì cứ nhớ 2 con bé N vs T chán ghê chứ, chẳng tập trung được cái gì.
Như nãy giờ nó đọc thoại đã hết chuyện nên bất ngờ hỏi em:
C – Sao fen hồi sáng là em nào thế?
Tụi em hay gọi tụi con gái là Fan hâm mộ của tụi em, cứ làm y như là người nổi tiếng cơ. em giả vờ trả lời rất tỉnh:
Em – Em nào mày.
C – con hồi sáng mày chở đó.
Nó vừa nói vừa cười, ánh mắt dâm tặc mà nham hiểm ghê nha, em định nói”bộ mày làm tao chở nó đi nhà nghỉ hay sao mà nhìn kỳ thế” nhưng mà thôi, 2 bé N và T mà quen thằng này thì có mà ở giá thì hơn.
Em – Ah, ah thì con bé em họ dưới ngoại chớ đâu mày.