Mồng 2 tết, ngày hôm nay mới là ngày ăn chơi, già trẻ gái trai đi chúc tết nhiều hơn, nam thanh nữ tú cũng diện những bộ cánh đẹp nhất đi lượn lờ, chơi nhởi. Nó cũng hòa mình vào cái không khí ấy, tâm hồn nó đang phơi phới thế kia mà. Nhưng nó có diện kiểu gì đi nữa thì cũng vậy, có bộ nào cho ra hồn đâu. Sáng nay nó tính đạp xe qua nhà em sớm, kẻo muộn tí em lại sang trước thì tối em lại phải về một mình.
Đang loay hoay chuẩn bị đi thì em tới. Em luôn vậy, luôn nghĩ cho nó, đôi lúc ngồi ngẫm lại nó thật sự may mắn mà nó đã không biết nắm giữ, trân trọng, để em cứ phải chờ.
“Anh ơi…” nghe giọng quen.
Nó chưa kịp chạy ra nữa.
“Dạ, con chào mẹ” Hình như mẹ nó ra thấy em đến.
“Ừ, H à con. Lại định đi đâu à”
“Dạ, hôm nay lớp đi chơi, con qua chở anh T… à quên con qua chở T. hì…” Với mẹ em luôn tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép. Trong em luôn có 1 sự trân trọng dành cho bố mẹ nó và cả nó nữa, mặc cho hoàn cảnh 2 gia đình là 1 khoảng cách khá lớn.
Chào mẹ xong xuôi, 2 đứa lên xe vi vu.
“Lên trường luôn anh nha”
“Tưởng tập trung ở ngã 3 mà”
“Lúc nãy tập trung ở trường rồi em xuống đón anh”
“Ừm. mà hôm sau để anh qua nhà em nha, đừng qua đón thế, mệt em”
“Hứ, mệt gì… em thích. Hì…” Đi với nó em luôn líu lo như chim họa mi vậy, thời tiết lạnh nhưng lòng nó ấm, và chắc rằng lòng em cũng ấm.
Vừa đi vừa nói chuyện, nhiều lúc cứ ngỡ cả 2 đã lớn, nhưng những lúc thế này thì chả khác gì 2 đứa trẻ con, cứ chí chóe tranh dành nhau dù chỉ từng suy nghĩ, từng lời nói. Vòng tay em vẫn ôm chặt lấy nó, nó cứ thế cảm nhận cái yêu thương.
Cách trường khoảng 100m gì đó, em vẫn không chịu bỏ nó ra, mà nó cũng không để ý. Khoảng cách gần hơn, lớp nó cũng xuất hiện trước mắt nó. Má ơi, cả lớp trố mắt nhìn 2 đứa đang trên xe tiến lại gần. Em chẳng bỏ nó ra mới đau chứ. Xấu hổ, ngại quá. Cứ thế bọn nó reo hò, chọc quê 2 đứa, đậu má, chưa bao giờ thấy 1 nữ ôm 1 nam hay sao mà chọc. Một số đứa thì quay sang vỗ vai thằng V, chọc thằng V. Nhìn thằng V thật sự không vui vẻ gì, nhưng nó vẫn cười nhạt, như nó muốn nói điều gì đó. Nó cũng là đứa tốt, tình cảm cũng thật lòng, và cũng dành rất nhiều cho Hạnh, nhưng đôi khi ở đời còn có chữ duyên.
“Ấm không T ơi…” Bọn con gái hỏi nó sao mà nghe chua thế, nổi cả da gà.
“Ấm… Vã mồ hôi, tao sợ tụi bây rồi”
“Hạnh ơi…ôm tao ấm hơn này” Hết con gái rồi qua con trai. Em cũng lì, chạy lại đòi ôm thằng vừa chọc em. Cái thằng này thế mà nhát, mồm to thế mà khi em muốn ôm thì lại chạy quanh chạy co. Cả lớp cười đùa vui vẻ. Thế là từ nay, chuyện nó với em cũng chẳng thế dấu diếm lớp nữa rồi.
Tập trung đông đủ rồi cũng đến màn đi chơi, du hí. Lịch trình đầu tiên là sẽ đi chúc thầy cô, mục tiêu sẽ là 3 cô gắn bó với lớp nó nhất, 3 cô phụ trách 3 môn Toán, lý, hóa.
Nay nó mới để ý, mấy con trong lớp nó hồi C3 nhìn nhớp nhớp, mới 1 kỳ đại học về mà đứa nào đứa nấy nở như thổi, ai cũng tưng tửng, nhìn ngon ra phết, cơ mà nó có em rồi. Có lẽ, sau cái đợt tết này sẽ có một số cặp đôi hình thành trong lớp nữa, nhìn gái ngon như thế kia mà.
Đến nhà cô nào mấy đứa cũng chém gió thành bão, từ đầu ngõ đã ríu rít gọi cô. Cô cũng đón nhận bằng nụ cười niềm nở và tự hào, cái lớp nó là cái lớp chọn của trường mà các cô thất vọng nhất từ trước tới giờ, học thì phá, đánh nhau cũng có, nghịch ngợm, hay trốn học, lúc liên hoan tổng kết lớp, cô chủ nhiệm đã tỏ rõ sự thất vọng và cũng động viên các thành viên đỗ đại học. Nhưng nay, đỗ đại học gần như hết, số còn lại cũng đi cao đẳng, và sự thật lớp đã xóa tan cái nghi ngờ của nhà trường, của các cô về 1 tập thể thiếu tham vọng, vô ý thức.
Vừa vào nhà cô chủ nhiệm, thằng lớp trưởng lớn tiếng.
“Báo cáo cô, chúng em, 60 trò không ngoan của cô đã về đầy đủ sau 1 kỳ tha hương học tập, tới chúc cô và gia đình 1 cái tết đầm ấm, hạnh phúc. Nhân đây, em báo cáo cô thêm 1 tin, chả hiểu sao bạn Hạnh đi đâu cũng cứ ôm lấy bạn T (mặt mặt thằng Lớp trưởng như này này)” Nghe xong cả lớp cười sảng khoái, má nó, dám đưa nó ra giỡn. Cô cũng cười vui vẻ, quay sang nhìn nó. Còn em lúc này hình như đã biết xấu hổ nép bên cánh tay nó, mắt lén liếc cô, miệng tủm tỉm.
“T nay nhìn ra dáng nhỉ. Giờ em học đâu nhỉ?”
“Dạ, em học Đà nẵng cô ạ”
Cô trò bla một lúc, rồi mấy đứa chen vào, cả lớp với cô cười đùa vui vẻ. Xong cô chủ nhiệm, tiếp theo là hành trình tới 2 cô còn lại.
Điểm đến cuối cùng là cô giáo dạy Lý. Cả lớp dừng xe chuẩn bị vào nhà cô thì thằng V vỗ vai nó.
“T, ra đây, tao với mày nói chuyện tí”
“Ừm” Nhìn mặt thằng v có vẻ nghiêm túc nên nó đồng ý, em thì đã chạy xoắn lên trước với đám con gái. 2 thằng ra ngoài đường lớn nói chuyện.
“Tao chúc mừng mày. Tao cũng xin lỗi về tất cả” nó hơi ngạc nhiên
“Chúc mừng gì? Về chuyện tao với Hạnh? Mày nghiêm trọng quá.”
V cười vẫn nhìn ra cánh đồng. nó rít 1 hơi thuốc.
“Tao mới là người phải xin lỗi mày, tao cũng đã cố, nhưng thật sự tao cũng yêu Hạnh nhiều”
Nó với H bla thêm 1 hồi nữa, nói chung lúc này nó với thằng V nói chuyện đàn ông phết, đại loại là V bảo nó chăm sóc em thế này thế khác, em yêu nó thế này thế khác. V cũng xin lỗi vì đã cho người đánh nó…
“Thôi, vào đi. Từ này bỏ qua, lại bạn bè. OK”
“Ok” nó với V bắt tay với nhau để kết thúc câu chuyện. Lúc đi vào thì trong nhà cô đang cười rất hớn hở, chắc lại trò của thằng lớp trưởng thôi mà.
Thế là tiết mục chúc cô đã xong. Thằng lớp trưởng tuyên bố
“Giờ, xong việc quan trọng rồi, tiếp theo sẽ là hành trình tới gia đình từng thành viên chúc tết, khuyến khích đi đầy đủ, ai không đầy đủ thì lúc lớp đến nhớ có mặt ở nhà”
Cả lớp hưởng ứng nhiệt tình, tính ra nếu bắt đầu từ nhà thằng lớp trưởng thì phải đến tối mới tới nhà nó, gian nan rồi đây.
Đáp nhà thằng lớp trưởng, nó bê nguyên can rượu ra, mỗi thằng 1 ly chúc gia đình xong lại đi. Tính ra nếu cứ làm đủ 60 nhà, giả sử chỉ 30 nhà cứ có can rượu như thế thì nó cũng lê lết. Mà tết nhất nhà nào chả có rượu.
Đi đến nhà em là nhà thứ 8, tổng giờ là 6 ly vào người rồi. Vừa đến, bố em cũng niềm nở, bê chai rượu ra. Rượu lại được chia đều
“Thằng T, đại diện lớp ra chúc chú mau” Đậu má, sao lại gõ đầu nó, nó lê lết nhà chú một hôm rồi mà.
Nó ngại ngùng bước ra.
“Dạ, năm mới, con chúc chú…” đang định nói lời chúc thì thằng lớp trưởng lại xen vào.
“Mày, sao lại chú. Phải là bố chứ…haha” nó cười, cả lớp cũng cười theo, lúc này nó ngại lắm.
“Im, để tao chúc mày, đang run” Cả lớp lại cười vui sướng. Nhìn sang mặt em đỏ ửng, em chạy tọt vào nhà trong chả biết làm gì.
Mừng quá, xong, được đi rồi, lúc đó nó chỉ mong nhanh nhanh đi qua nhà khác, ở lại lớp nó chọc ngượng chín mặt luôn.
Qua nhà Th xong, đang định qua nhà đứa khác thì em thủ thỉ bên tai.
“Đi chơi đi anh”
“Hả? đang đi với lớp mà”
“Thì mình đi chơi mình, đi thế này, anh lại xỉu cho coi”
Nghĩ em nói cũng đúng, nó đồng ý luôn
“Ừ, mình trốn thôi em” Em cười tủm tỉm.
Thế là nó và em lại có 1 ngày bên nhau hạnh phúc. Lần này nó chẳng dại gì chạy xuống Vinh nữa, xa mà lạnh.
“Giờ đi đâu? Không xuống Vinh đâu nha”
“Hì…thì đi…quê bác.rồi lên mộ bà Loan” ở quê mọi người cứ gọi mộ thân mẫu bác hồ là mộ bà Loan.
“Ờ, nghe hay đó. Lâu lắm không qua nhà bác”
Thế là nó và em tới quê bác, vòng từ quê ngoại rồi về quê nội. Đường về quê bác uốn lượn, nhỏ nhỏ xinh xinh, 2 bên là hàng cây xà cừ rợp bóng. Quê bác vẫn không đổi gì cả, vẫn hàng “chè tàu” (ở quê gọi thế, không biết chỗ mọi người gọi thế nào) được cắt tỉa gọn gang vuông vức, vẫn những cây cau đó, vẫn vường cây đó. Trong vườn bác có mấy cây mít. Vòng lên quê nội, nó và em vào thắp hương tại bảo tang, sau đó lại sang mái nhà tranh đã cũ. Đang lững thững mơ mộng thì em buông tay nó, chạy tót lên phía trước.
“Anh anh, có camera kìa” em vừa chỉ, vừa chạy lên gần camera đứng làm dáng, nó bật cười, mọi người xung quanh cũng thấy lạ. Đúng là tiểu thư nghịch quá. Mà giờ nó mới để ý, hình như quê bác gắn thêm camera, trước đó đâu có đâu. Nó vừa đi tới, thì em kéo nó sát em, rồi em khoác tay nó, lại làm giáng.
“Mệt với cô ghế” Nó vừa nói vừa nhui trán em 1 cái.
“Hì…” em ngước mắt nhìn nó, cười nhắm tít cả mắt.
Lượn lờ 1 lúc rồi dắt xe lên mộ bà Loan. Thời tiết hình như lạnh hơn. Chà, lạnh thế này leo núi thì tuyệt lắm.
Ngày này hình như vẫn ít người lên chỗ này hơn quê bác, gửi xe, em kéo tay nó nhanh tới bậc thang để leo những bậc đầu tiên, em nhí nhảnh, đáng yêu quá, nó cứ mặc em kéo, nó nhìn em cười, nụ cười hạnh phúc.
“Nhanh lên anh…”
“Mệt … lâu lắm anh có leo trèo gì đâu.”
“Đừng giả bộ nữa. Nhanh…” em kéo nó không được, lại chạy ra phía sau đẩy.
“Từ từ đã, thế này thích không, giữa rừng núi luôn nhé” Nó quay lại ôm em, em thả lỏng mặc cho nó ôm.
“Em ngẹt thở giờ” Nó ôm em, em lọt thỏm trong người nó, giữa rừng cây xanh tốt, giữa tiếng chim hót, có 1 ai đang ôm 1 ai đó.
Lâu ngày không leo núi quả là 1 thử thách, leo lên đến nơi mệt bơ phờ. Em thì vẫn không có cảm giác mệt thì phải, vừa lên đến nơi đã hét ầm lên.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“Đẹp chưa anh kìa” vừa đứng em vừa chỉ ra cánh đồng xa xa, nơi có con sông, có con đường uốn lượn. Làm như em chưa bao giờ được lên đây vậy. Trời bắt đầu về chiều, mây mù đang buông xuống nơi đây, cảnh núi rừng nên thơ biết bao.
“Thôi, lại thắp hương cho bà đã, rồi muốn ngắm gì thì ngắm”
“Hì…dạ” Cái điệu cười nhẹ nhàng nhưng cặp mắt luôn nhắm tít lại thật đáng yêu, có lẽ chính nó làm thổn thức con tim bao nhiêu chàng trai theo đuổi em.
“anh ơi, khấn cái gì đây?” em ngoảnh sang hỏi nó, mắt em tròn xoe, nhìn rõ ngây thơ.
“Cô nữa, muốn gì khấn nấy, đừng nhiều quá kẻo bà không phù hộ cho đâu” nó cốc em 1 cái.
Có phải vì yêu hay không, nhưng nhìn em lúc nào cũng đáng yêu, bé bỏng thế. 2 đứa lại ngồi ngắm cảnh làng quê, mùa này cánh đồng chưa xanh, đâu đó có những cánh cò, nhưng cũng đủ cho 1 đôi lứa yêu nhau cảm nhận được sự lãng mạn. Nó ôm em từ đằng sau, giữa cái lạnh núi rừng nhưng lòng cả 2 vẫn ấm áp.
“Anh này. Sao mãi anh mới chịu yêu em”
“hì…” nó cười rồi siết chặt em hơn, xoa đầu em.
“Em hỏi thiệt đó, hay…em xấu lắm hả”
“Ngốc, em đẹp, đẹp lắm. Vì em đẹp, lại là tiểu thư, nên anh không dám. Bên em còn đó bao nhiều người tốt hơn anh…” em không cho nó nói nữa, em quay lại ôm nó thật chặt.
“Anh mới ngốc. Ở anh có sự quan tâm mọi người mà chính anh không nhận ra đó chứ. Ở anh, có sự tin tưởng, có sự chân thành” em vừa nói vừa rúc vào ngực nó. Nghe em nói xong nó đẩy em ra, hôn em nhẹ lên trán.
“Ừ…giờ thì anh không buông em nữa đâu. Anh sẽ theo em mãi, cho dù em đuổi anh cũng không buông”
Lúc yêu, ai cũng thế thôi, sến, nhưng mà chính cái sến đó lại làm cho tình yêu vững hơn, yêu thương hơn, thăng hoa hơn.
Trời cũng đã muộn, nó và em dắt tay nhau về, một ngày vui bên em lại qua. Nó lên giường ngủ và thầm chúc em ngủ ngon. Con đường phía trước sẽ đầy thử thách, giống như khi anh và em cùng leo lên dãy núi đại huệ, sẽ có những lúc chúng ta mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh với em nắm tay nhau thì mọi thứ sẽ qua.
Mấy ngày tết cũng trôi qua, trôi qua trong sự hân hoan và hạnh phúc. Ông trời nam nay cũng ưu ái hơn, ít mưa đi, thêm vào đó là chút lạnh để tô thêm hương vị tết. Ngày mai nó sẽ vào lại, đáng lẽ ra nó sẽ vào muộn hơn, nhưng nó phải vào để mà thi lại cho qua 4 cái môn kia. Sa đọa nó ảnh hưởng thế đó.
Tối nay nó không đi đâu cả, em tới, nó với em ra con đê ngăn đập nước trước nhà. Em nép vào người nó, im lặng, mong cho cái đêm nay kéo dài hơn để nó và em bên nhau thêm chút nữa.
“Vào rồi phải giữ lời hứa với em đấy nha. Không hút thuốc, không nhậu nhẹt, không be tha, và không đánh nhau” ừ nhỉ, nó hứa với em là không đánh nhau nhỉ, nhưng nó có hứa không bê tha đâu …
“Ừm. Anh hứa. Em cũng đừng đau ốm gì đấy, có gì phải nói cho anh nghe đấy nha”
“Dạ. hì…” Em lại cười, nụ cười đẹp mê hồn.
Ngồi nói chuyện 1 lúc rồi đêm cũng muộn.
“Giờ về nha. Muộn rồi”
“Dạ”
Thế là cái tết của nó và em đã hết, ngày mai đôi người đôi ngã, tiếp tục cho chặng đường chinh phục tương lai. Ở đâu đó thì vẫn có 2 con người yêu nhau, nhớ về nhau.
Một ngày sau nó đã ở đà nẵng, các chiễn hữu của nó cũng đã quy tụ đầy đủ (tụi này đứa nào cũng giống nó, thậm chí là hơn nó, khổ, lười học khổ thế đấy). Gặp nhau tay bắt mặt mừng, và cũng không quên set cái lịch nhậu. má nó chớ, mới tết xong uống chưa đủ hay sao.
“Ê, tụi mày, làm bữa gặp mặt nhỉ”
Tụi nó hưởng ứng nhiệt tình
“Anh ơi, thôi, để thi lại xong đã”
“Dm, làm liền cho nóng”
“Thế thì bọn anh làm đi, em thi xong đã”
“Má mày, hôm nay hèn thế”
“Em nói thật đấy, thi xong, nhậu nó cũng thoải mái, phê cũng sướng hơn”
Bla hồi thì mấy thằng cũng gật, nhưng cả lũ cũng kéo nhau ra làm vài ly. Xong kéo nhau về phòng chém gió chém bão. Một lúc thì mấy thằng leo lên ngủ, nó cũng ngủ chứ 1 ngày đi xe khá là mệt, thôi mai ôn thi vậy.
Nó có 4 ngày để ôn thi lại. Mấy hôm đó cứ xoắn đít học, mong sao cho nó qua đi cái còn yên tâm kỳ 2. Mấy hôm đó chỉ có bộ phận thi lại tựu trường, ký túc vắng vẻ, buồn dã man, đến ngồi học cũng buồn.
Cứ ăn xong nó lại dạo 1 vòng trong trường, nhớ em vô cùng. Không biết giờ này em đang làm gì, xa nó em có buồn không. Hết dạo nó lại vào quán net nhắn tin cho em, vào vậy thôi chứ nó biết em đâu online.
Những ngày sau sinh viên lũ lượt kéo nhau tựu trường, không khí vui nhộn hẳn, ai ai cũng nét mặt rạng ngời, nó thì còn rạng ngời hơn, 4 cái ngày hiu quạnh cũng qua. Tiếng ý ới liên hoan vang khắp nơi. Xong đợt này chắc nó lại không biết trời đất gì nữa rồi.
Do nó tập trung ôn nên 4 môn có vẻ trót lọt, nó tự tin, hi vọng. Ban quản lý ký túc cũng bắt đầu hoạt động hết công suất. Có phòng thì liên hoan ngay tại phòng (trường hợp này bị bắt nhiều), còn lại thì ra ngoài (trường hợp này thì ngủ luôn bên ngoài, về cũng chịu, leo tường thì bị phạt như chơi). Phòng nó sau 1 hồi hội ý quyết định làm trong phòng, giờ hoàng đạo sẽ là 1h đêm. Cái giờ này thì ban quản lý cũng đã ngủ, mà có lên cũng dễ ứng phó.
9h cả phòng ra ngoài mua mồi, người nộm, người thịt, người rượu, chia làm 2 tốp, tất cả đều được giấu trong áo ấm, chia ra 2 cầu thang, đi 1 cầu thang sợ kéo bầy kéo bạn sinh nghi. Rõ khổ, kể ra thì cái tinh thần nhậu nó vượt qua tất cả. Nó nghĩ đến lời hứa với em, nhưng mà chép miệng “Thôi thì 1 lần thôi, sao đâu” Nó đâu biết sau đó là những cái chép miệng của những lần tiếp theo nữa
Giờ hoàng đạo đến, sân khấu được chuẩn bị, mỗi giường giăng màn(mùng) sắn, tắt điện trong phòng, ra sau khu vực giặt đồ nhậu.
1 ly, 2 ly, …5 ly vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đang định nâng ly thứ 6 thì phòng cạnh gõ cửa.
“Ê, tụi mày. Ổng đang ở cầu thang tầng 4” má nó chớ, nghe xong là điện phía sau tắt cái rụp, tất cả im lặng không nói 1 lời. cơ mà rượu rót rồi không thể không uống.
Thấy 1 cánh tay đưa lên, rồi 2, 3, …cả 8 thằng đưa rượu lên, zô bằng ánh mắt, bằng cử chỉ, rồi …hết.
Chưa bao giờ nhậu mà khổ sở như thế, nhưng nghĩ mà vui, đời sinh viên mà.
Và sau đó là những lần liên hoan gặp mắt khác nữa, phòng này mời phòng kia, rồi lại nhóm trên lớp, cứ liên quan đến đâu là ở đó rủ rê. Mỗi lần nó nhậu lại là 1 cái chép miệng có lỗi với em. May sao Th không biết, nhưng hình như nó lại bắt đầu theo con đường cũ.
Mấy ngày sau đó nó nhận được tin từ em, em cũng đã ra hà nội. Trường nó cũng đi vào học kỳ 2. Kỳ 2 học 9 môn, toàn là môn lý thuyết học thuộc, nhìn mà nản. Nhưng lúc này vẫn đang là tuần xả hơi ăn chơi của nó, không chỉ của riêng nó mà sinh viên nào trong trường cũng vậy. Là những buổi liên hoan, đi chơi. Nó là thằng cán bộ nên trong các cuộc hội họp nó khó mà thoát được. Cũng chính vì thế mà nó dành ít thời gian hơn cho em, thỉnh thoảng hẹn em online cho đỡ nhớ. Kể ra giai đoạn này vui thiệt, ngoài việc lên lớp thì chỉ việc ăn, ngủ, chơi, du hí.
Được vài tuần sau khi bắt đầu học kỳ 2 thì lớp nó tiếp nhận thêm 1 thành viên nữa. Nghe đâu là 1 bạn nữ nữa (chết mât, 44 nữ rồi, thêm 1 nữa thì nam lại khổ) chuyển từ khoa Ngoại Thương qua.
Vào 1 ngày đẹp trời thì em nó bước vào, là một cô gái xinh xắn, cao, mặc chiếc quần jeen, áo sơ mi trắng, đi đôi dày cao gót tầm 7 phân, quả mông tròn, căng, nhìn mà nhỏ nước miếng. Và hoa thơm thì bướm lượn, cả đám con trai trố mắt nhìn.
“Bạn ơi, cho mình hỏi phải lớp Ngân hàng 03 không?” Con bé nhỏ nhẹ hỏi thằng ngồi sát cửa ra vào.
“Ừ, đúng rồi. Bạn gặp ai”
“Cho mình gặp lớp trưởng…à… bạn T”
“Lớp trưởng…” thằng đó gọi nó tới. Chả cần gọi thì nó cũng nghe rồi, cũng đang muốn tới
Cả lớp nháo nhác, reo hò cổ vũ. Đậu má, gặp gái chứ có cái quái gì đâu mà phởn dữ.
“Mình T. Có chuyện gì vậy bạn?”
“Mình là Ly, mới chuyển qua lớp bạn” Cả lớp nín thở chờ em nó nói, nghe xong lại reo hò cổ vũ, má nó, toàn gái rồi, thêm nữa có chết à.
“Ừ, bạn cứ vào đi, để mình bố cáo với lớp”
Nó nói xong, em nó đi vào, nó lên bục giảng để làm công việc trọng đại. Phía dưới mấy thằng đực cứ kéo em nó lại dành chỗ ngồi, gái trong lớp thiếu gì mà cứ xoắn tít vào em này thế nhỉ.
“E hèm…”
“Im im, để T làm nhiệm vụ”
Vèo vèo, giấy được vò lại bắn liên tiếp, mục tiêu là nó. kèm theo đó là tiếng reo hò. Cái bọn này lạ ghê, bảo im lặng thì reo hò như sói vậy.
“Im lặng, im lặng, 5 phút thôi”
“Từ kỳ 2, lớp mình sẽ đón thêm 1 thành viên nữa. đó là bạn… Ly, mà gì Ly nhỉ?”
nó lại gãi đầu gãi tai. cả lớp cười với điệu bộ của nó.
“L T Ly” nói xong em nó cười, quả cười này khối thằng chết cho coi.
“Bạn L T Ly. Đề nghị cả lớp đập bàn chào đón nào”
“Chắc bạn Ly sẽ còn lạ với lớp, vì vậy chúng ta cố giúp bạn ấy hòa nhập nhanh nhất với lớp. Hết”
Má nó, nói xong cũng hú như sói. E bẽn lẽn đi xuống gần cuối lớp ngồi, cách vị trí nó ngồi 2 bàn, nó ngồi cuối cùng. 1 tí sau thì vào tiết học, Ly im lặng ngồi học, chắc chả quen ai nên mới im như thế.
Giờ ra chơi thì mấy thằng quay sang hỏi han bắt chuyện làm quên với ly, nhìn em nó thì cũng tầm với 1 số hot của lớp, chỉ được cái biết cách ăn mặc, nói chuyện nhỏ nhẹ. Nghe lỏm được thì em nó là dân Đà nẵng luôn, chắc lại là tiểu thư rồi, nhưng nó kệ, chả để ý đến.
“Lớp trưởng, hôm nào chuyển Ly cái thẻ sinh viên” quên mất, còn vụ này nữa.
“Ừ, để đó tí mình qua phòng đào tạo luôn”
một ngày nó lượn lờ qua phòng đào tạo khoảng 5- 6 lần, cũng chỉ để xem có thông báo gì mới không thôi, nghĩ làm lớp trưởng cũng lắm chuyện. Lúc này nó nhìn kỹ hơn Ly, nhìn đôi mắt có vẻ rất hút hồn, nhưng có cái gì đó khó hiểu ở trong con người đó.
Ngồi vật vã với cơn đói cồn cào cuối cùng cũng hết giờ, cũng chả còn sức mà reo hò nữa. Nghĩ lại hồi c3 ngồi học giỏi thật, 11h trưa học thể dục còn đá bóng ngon lành.
Nó luôn là người về sau cùng của lớp, vì còn phải kiêm luôn vai trò thu dọn dụng cụ trợ giảng của giảng viên. Cả lớp về, lớp vắng teo, nó vừa bước ra cửa thì thấy em Ly đang đứng đó, hình như là chờ nó.
“ủa, ly chưa về à”
“Ừ, chờ T đi cùng, hỏi chút chuyện”
“Ừ, không đói hay sao vẫn có sức hỏi”
“Hì… Thì Ly muốn biết sinh hoạt của lớp mình thôi”
“Ờ, cũng có gì đâu. Cái đó còn tùy ý thức nữa. Nhưng mình luôn cố gắng để lớp đoàn kết, phong trào học tập cao. Cứ từ từ rồi ly sẽ quen thôi”
“hì. ừ”
“Mà học Ngoại thương cũng hay mà. Chuyển qua ngân hàng làm chi?”
“Ừ, bên đó cũng vui. nhưng bố mẹ ép phải sang bên này, sau còn xin việc”
“Ừm…ra trường có việc rồi, sướng. Mình thì cứ học thế, theo sở thích chả nghĩ sau này sao”
“hì… mà T quê đâu”
“Nghệ An”
“Đâu nghệ an”
“Nam đàn”
“A…quê bác”
“Ừ…sao biết, ra rồi à”
“Ừ, ra hồi còn bé, tắm cả biển cửa lò nữa đó”
2 đứa đi hết đoàn đường, nó rẽ về phía ký túc xá, còn Ly qua lấy xe. Chắc lại là 1 gái ngoan, chịu sự quản thúc của gia đình. nhìn khuôn mặt Ly ẩn chứa đâu đó nỗi buồn, man mác.
Ăn xong nó vào quán net xem em có online không. chả thấy em, thay vào đó là 1 tràng tin nhắn, nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện của 2 người yêu nhau. Đáng chú ý chỉ có tin em trách nhẹ nó sao dạo này ít nói chuyện với em hơn. Cũng đúng, ăn chơi kết hợp với việc đầu kỳ làm nó bận rộn hơn. Nhắn tin yêu thương cho em 1 lúc rồi về ngủ 1 giấc cho khỏe người.
Cuối tuần nó biết kết quả thi lại, đậu má, tạch 1 môn, học lại rồi… nó buồn. Lần đầu tiên bị học lại, tối lại có hẹn với em nói chuyện, mà buồn thế này, nó tự thấy xấu hổ với em. Nhưng khi về phòng khoe chiến tích với huynh đệ thì không chỉ riêng nó. anh Linh vỗ vai nó.
“Chú mày cứ buồn làm gì. Sinh viên học lại mới là sinh viên” Mấy anh em cười xuề xòa rồi nó cũng thấy đúng (khi đó không thấy đúng cũng cố mà cho đúng).
Ăn cơm xong nó qua quán net online. 1 lúc sau thì thấy em cũng online
“Buzzz”
“Hì…anh”
“Ừ, chờ em tối giờ này”
“Xí, chả tin”
“Không tin thôi. Có người không tin anh kìa, huhu”
“Hì…em vừa ăn xong mà”
“Ừ…nhớ em lắm”
“Người ta cũng nhớ mà :(”
…
…
“Em.”
“?”
“anh bị học lại 1 môn” nó quyết định nói cho em, hồi hộp chờ đợi
“Ừm”
“Em giận anh không”
“Có”
“:(. ừm. anh xin lỗi”
“Ừm. Kỳ này đừng lặp lại nha”
“Hì…ừm”
“ai cho cười mà cười”
“:(”
“Không buồn nữa, lo mà học, không em cắn cho giờ”
“hic, bạo lực quá”
“Không bạo lực đâu trị được anh”
“Hì… anh ngoan mà”
“Ờ, ngoan, ngoan lắm cơ. xí”
“Hì…”
2 đứa nói chuyện linh tinh lung tung đến tầm 9h thì out. Tối đó nó về, ngồi vào bàn, viết luôn câu khẩu hiểu “Vì bố, vì mẹ, cố gắng nào” dàn lên ngay trên bàn học. Đúng là vẽ chuyện.
Cuối tuần ký túc thật rộn ràng, đôi lứa hẹn hò, tốp này tốp khác rủ nhau đi chơi. gián xong cái câu kia nó cũng đi dạo 1 vòng ra trường chơi, lang thang chán trong trường nó ra ngoài đường đi dạo tiếp. Nhìn dòng người mà nó chạnh lòng, chơi vơi, nhớ em buồn man mác.
Đang tâm trạng đi dạo thì nó gặp cái thằng hôm nó đánh trong ký túc. Thằng đó thấy nó khi nó đang thẫn thờ dạo bước. Đi với thằng đó còn có 3 đứa nữa. Nhìn thấy đã thấy có bất trắc.
“DM, cái thằng này mọi khi đánh tao này bọn mày” Nghe xong ngó ngẩng mặt lên thì thấy thằng đó đang chỉ thẳng vào mặt nó, 4 thằng đã áp sát lại nó. Đang lơ ngơ cái mặt thì thằng đó dơ cái tay định bạt tai nó. Nhưng nó kịp đưa tay lên đỡ. Đỡ được tay thằng kia nhưng khi 3 thằng còn lại cùng vào thì xác định là nó ăn đòn rồi.
“DM. còn đỡ à” Nó dính ngay 1 đạp vào bụng, sau đó thì túi bụi, nó đưa tay lên che cái đầu còn lại cho nó muốn làm gì thì làm.
“DM. mày còn láo, tao đánh mày chết” thằng đó dẫm lên đầu nó rồi đi.
Đau, phải nói là đau, quần áo bẩn sạch, tóc tai bù xù. Đã buồn còn gặp thế này, nhìn nó tả tơi chả khác gì thằng ăn mày. Lổm nhổm bò dậy, cười nhạt rồi cà nhắc đi về. Chả lẽ nó muốn tu thân cũng không được sao.
Có lẽ từ bây giờ mình xin đi đúng kiểu review, giống như 1 người đang ngồi kể cho mọi người nghe chuyện cuộc đời vây. Ban đầu mình cũng muốn són cho nó thành Truyện, nhưng mà ngồi nắn nót cho thành hình hài từng tập truyện khổ vãi linh hồn. Không vòng vo nữa, mình tiếp luôn:
Đang đến cái đoạn mình bị đánh.
Sau đó thì cũng lê lết được về phòng, tha thân lên được 5 tầng khổ lắm, bước vào phòng mấy thằng trố mắt nhìn mình, anh Linh là người có vẻ quan tâm nhất. anh hỏi mình ngay.
“Đệt, chú mày sao thế?”
“Em bị cái tụi kỳ 1 anh em mình đánh đánh lại”
“ĐM, bọn mất dạy, thằng Bình, Dương qua kêu bọn 510, 511 ra tìm bọn nó.”2 thằng này người Quảng trị, bọn đó cũng đếch ngán gì, anh Linh thì như là đại ca của phòng, sở dĩ anh đó không sợ gì vì có người quen bên công an thành phố, nghe bảo cũng to. Nhưng lúc đó mình ngăn lại.
“Thôi anh, bọn đó có giang hồ bảo kê, giờ cứ để đó, tính sau, đánh qua đánh lại không học hành được. ra trường rồi cho nó ra bã”
“ĐM, nhìn mày tả tơi, ức lắm”
“Sao đâu anh, giờ mà đánh thì sau từng thằng phòng mình bị xử đó anh”
“ĐM, sợ đéo gì”
bla 1 lúc nữa thì mọi chuyện dừng, khi đó phải thế thôi, tha hương đi học không dễ, cố mà ra trường. (Các bạn đừng bảo bọn mình trẻ trâu hung hãn gì, đều là sinh viên xa nhà nên đoàn kết thôi, lại sống gần nhau nữa).
Ngày hôm sau mình lên lớp với cái má sưng to, 1 mắt hơi thâm. Lên lớp bọn nó cũng hỏi han này nọ lọ chai, rồi ai về chỗ người đó. Chỉ có em Ly là có vẻ quan tâm hỏi han hơn, chắc tại mình là lớp trưởng. Nói thật là mình éo đẹp trai gì đâu, nhưng cũng không hiểu sao em nó quan tâm.
Sau đó thì mình với Ly nói chuyện với nhau nhiều hơn, thỉnh thoảng 2 đứa lang thang trong sân trường, nhưng tuyệt nhiên mình không có ý đồ ý cả. Thấy em nó cần nc thì nói, chia sẻ thì chia rồi thành ra thân thiết hơn. Nhưng tình yêu chỉ dành duy nhất cho em (Hạnh), vẫn nói chuyện, vẫn an ủi, chia sẻ, động viên nhau. Nhưng con gái nhiều lúc chả hiểu nổi, có lẽ họ chỉ muốn trai là của riêng họ. Sau 1 thời gian cứ thế chơi thân với em Ly thì hình như Th biết, kết quả là sau 2 tháng nói chuyện với em Ly thì vào 1 ngày “đẹp trời” em (yêu) vào. Em với Th vào trường nó ngay lúc nó đang đi với Ly từ lớp ra. Thời gian đó bọn trong lớp tưởng mình với Ly yêu nhau, nhưng với mình thì đếch phải. Đang đi thì em đứng trước mặt mình, tát phát bốp rồi hỏi luôn.
“Tôi vào đây. Vẫn nói yêu tôi, mà anh thế này à?” Nghe câu này mình ngạc nhiên lắm, tay vuốt vuốt cái má, đau bỏ mẹ nó được, con gái tát đau thật.
“Hả? Em… vào khi nào?”
“Lại giả ngây ngô à” Nhìn em nó lúc này đúng điệu sư tử luôn các bạn ạ.
“Giả gì…?”
“Đây là ai? Vẫn yêu thương ngọt ngào quá. Thế mà cạnh người con gái khác đó”
“Haha, em hiểu nhầm rồi. bạn anh thôi, bạn cùng lớp”
“Ly, đây là Hạnh, bạn gái mình”
Ly khi đó mới dám mở lời chào hỏi em, cũng may lúc đó con Ly nó biết điều, chứ nó mà cố tình phá nữa là mình mất em luôn. Mọi chuyện ổn, mừng, sau đó thì chào Ly, mình với em với Th đi ăn đi chơi. đang lúc hết tiền, nên lại chạy với theo em Ly vay ít tiền, ngại éo chịu được.
Chiều đó rủ nhau ra biển, biển đẹp, gió mát, có vẻ sóng hơi to, 3 đứa ngồi trên bờ chơi, chiều gọi ốc, ghẹ ăn. Chơi sang quá nên cũng gần hết số tiền mình mượn của em Ly.
Tối về nhà Th chơi 1 tí thì mình về, nhưng em lại không chịu, bắt đi chơi với em đến lúc xem cầu sông hàn quay luôn. em nhõng nhẽo ghê quá nên mình đồng ý.
Đứng trên cầu chờ cầu quay, mình ôm em từ phía sau, (giống phim titanic nhưng không giang tay ra). Đưng đứng hưởng cái gió thì em nói.
“Cầu quay hướng nào anh?”
“Ờ, anh nghe nói, nghe nói thôi nha, nó quay dọc theo 2 cái trụ kia, xong rồi lại quay lại như thường”
“Ừ, hay nhỉ. Có khi nào anh cũng quay đi như thế không”
“Có em, anh quay làm gì nữa”
“Không biết đâu anh, nhưng anh có quay như thế thì vẫn quay lại mà anh nhỉ”
“Ừ…”
“Nếu anh có quay đi thì vẫn có 1 người đứng cho anh quay về, nhưng chỉ 1 lần thôi”
“Ngốc, yêu em thôi”.
Chờ mãi thì cũng đến giờ nó quay, nó quay dọc sông rồi lại trở về trạng thái cũ, nói chung là chả có gì đặc biệt cả. Coi xong thì chả còn đường mà về nữa, nhà trọ khóa cổng, ký túc cũng khóa cổng. Đi lòng vòng chán rồi lại ra bờ biển, mình mỏi chân vãi ra, em nó thì vẫn cứ đi, mình mới hỏi.
“Em không mỏi à?”
“Hì… có. nhưng không biết ngồi đâu”
“Haizzz, mỏi sao không nói. Thôi, ngồi xuống đây nghỉ đã”
2 đứa ngồi xuống cát nhìn biển. biển tối thui, có cái quái gì mà nhìn, em dựa người vào mình, cứ thế nói chuyện, 1 lúc sau thì em ngủ luôn, mình cứ nói mà không biết em ngủ, nhìn em ngủ chắc em mệt lắm. Lắc nhẹ em hơi tỉnh, mình hỏi luôn:
“Mình thuê phòng cho em nghỉ nha”
“Không…em ngủ thế này”
“Không gì. Đi, để anh kiếm phòng”
Rời khỏi bờ biển, đi 1 lúc thì tìm được cái phòng, nhận phòng xong đưa em lên. Mở cửa ra thì phòng đơn, haizzz, thôi thì cho em nằm giường mình ngồi thức .
“Anh ơi, có 1 giường”
“Ừm, thì sao. anh với em ôm nhau ngủ.haha”
“Đánh cho giờ”
“Anh đùa thôi, em ngủ đi, anh ngồi ngắm em”
Để em ngủ, mình hết ngồi chán rồi lại đứng, chán quá ra đứng cửa sổ ngắm đường, lâu lâu có cái xe chạy qua. Đang mải mê ngắm thì em ôm mình từ đằng sau. Mình quay lại ôm em, hôn em, bế luôn em lên tay, tiến về phía giường. Đặt em xuống nằm đè lên em mà hôn, lúc này thì mình không kiểm soát được nữa, hôn xuống, cởi từng cúc áo em, cởi luôn áo chip, cởi quần jeen em đang mặc, mà hôn lên tất cả những vùng da của cơ thể em. Người em cũng nóng lên, hơi run. Mình cũng cởi sạch đồ mình ra, cởi luôn cái quấn bé còn lại của em, cứ thế mà mân mê cái cơ thể đầy đặn của em. Đang chuẩn bị XH thì em nó rên vào tai
“Anh…không được. Nghĩ cho em”
Khi đó đang lúc cao trào, nhưng nghe em nói thế nên đành cố dừng lại, ôm chặt lấy em.
“Anh xin lỗi…Rồi, rồi…anh xin lỗi”
Thế là lại ôm nhau ngủ, haizzzz. thốn lắm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, 2 cơ thể trần như nhộng, lại ôm nhau cười rúc rích. Xong 1 đêm hoan lạc không XH. Dậy tắm rửa, đi ăn sáng. Xong xuôi mình dẫn em qua Hội An chơi, đi trong buổi sáng vì chiều em sẽ về Hà Nội.
May có em vào mình mới qua hội an chơi, nhà cửa cổ thật. Qua ăn cơm gà… rồi ngắm nghía 1 lúc, 2 đứa lại nhí nha nhí nhố như trẻ con, nhìn em đáng yêu với bộ váy dài ngang đầu gối trong cái không gian cổ kính của hội an. Gần trưa mình vả em bắt xe về, do đang sớm nên ghé vào non nước tham quan.
11h về phòng Th, nâu cơm ăn xong đưa em ra bến xe. ôm nhau giữa bên xe, em có khóc, mình cũng buồn. haizzz. Ai mà chả buồn. Rồi em lên xe về Hà nội.
Ngẩn ngơ quay về, hơi hụt hẫng. Ngày hôm qua em đã ở nơi này sao, mình và em đã tay trong tay sao.? chóng vánh đến lạ thường, nhìn xe em đi khuất dần mà mình muốn đi cùng em quá. Đứng ngẫn tò te 1 lúc rồi cũng biết đường bắt xe bus về trường.
Về đến ký túc khoảng 2h chiều, bước vào cổng thấy có 2- 3 thằng nhìn giang hồ đang lượn lờ giữa sân, đi 1 lúc thì thấy chúng nhìn mình chăm chăm, mình cũng nhìn lại, 1 lúc thấy chúng nó thôi, có 1 thằng nhìn thằng kia lắc đầu. Thấy hơi nghi nghi rồi, nhưng cứ lên phòng đã rồi tính.
Lên đến phòng, ngạc nhiên là chả thấy thằng nào cả. nhưng lúc đó cũng không để ý gì, mệt quá, chỉ muốn ngủ. Đang định leo lên ngủ thì thằng bên phòng 511 qua nghe có vẻ nghiêm trọng.
“T. Sao mày còn ở đây. Đm, mày có trốn đi không, bọn kia nó hốt xác đấy”
“Bọn kia là bọn nào?”
“DM, cái bọn trước bị đánh ở ký túc đấy”
“ĐM. bọn nó vào đây à mày”
“Ừ, tao tưởng tối qua mày cũng tham gia”
“Đâu, tao tối qua có về phòng đâu, đi từ trưa qua. Mà có chuyện gì?”
“ĐM, thằng Dương đang uống cafe với con nào ấy. cái thằng c hó trước kia đi với 2 thằng nữa thì phải, thấy nó, rồi lao vào đòi đánh. Cu Dương phang ngay vào đầu nó cái ly cafe. thế là nó đuổi đánh”
“DM, nó không gọi anh Linh à”
“Có, bọn đó vừa đến thì thằng Dương đang bị đánh ở HỒ Xuân Hương. bọn đó gọi thêm 2 thằng nữa”
“ĐM, bọn chó. Mà bên ta đông hơn, quất con mẹ nó đi”
“Ừ, cũng cho mấy thằng c hó đó tơi tả tả tơi”
“Sao còn phải chạy”
“Mẹ, 1 lúc sau tầm 20 thằng toàn giang hồ kéo vào, toàn hàng găm đầy mình”
“Thế ban quản lý thì sao”
“ĐM, nó sợ đếch gì ban quản lý. May là có thằng phòng tao đi ăn khuya về thấy nghi nên nó gọi về, rồi cả lũ khăn gói trốn rồi.”
“Huống gì lúc nãy có 2 thằng nhìn lăm lăm vào tao.”
“Đó, nằm vùng đó. ĐM, phen này khốn với bọn đó. Mày cũng cẩn thận xíu”
“Mẹ, tao làm gì đâu, mà giỏi thì chiến, lại bị đánh như cũ là cùng chứ gì”
Nói chuyện lúc rồi thằng đó về phòng, mình leo lên nằm. Đúng lắm chuyện với thằng c hó kia. không biết anh em giờ đang lạc ở đâu. Mai lên lớp coi có thằng nào đi học không, chắc là éo có.
Sáng sớm, xuống cantin ăn tí qua loa rồi đi học. Lúc này không thấy 2 thằng hôm qua đâu, tưởng nó nản nó về rồi. Ra đến sân trường thì thấy 2 thằng đang lấp ló ở công trường. DM, bọn này bám dai như đỉa.
Lên lớp đặt cuốn giáo trình với dụng cụ trợ giảng xong nó qua lớp mấy thằng coi, không có thằng nào đi cả, vẫn còn lẩn trốn. Cứ đà này không biết bọn đó học sao nữa. thôi, cứ tạm thế đã, trưa về hóng tiếp, giờ học đã.
Chạy về lớp thì em Ly cũng vừa tới, em nó nhìn mình mặt có vẻ buồn, chắc tại hôm qua đc tiếp xúc với thiên thần của mình.
“Hôm nay tới muộn nhỉ?”
“Đâu, T tới sớm, đi có chút chuyện”
“Ừm…”
“Ủa, sao hôm nay mặt buồn vậy? Mất tiền hả?”
“Mất đâu mà mất, không vui thì buồn chứ sao”
“Cứ không vui là buồn hả? đây T không có vui, mà cũng không có buồn”
“T không vui nỗi gì, có ng ta vào thăm cơ mà”
“Ờ, nhưng về rồi. Mà buồn chi vậy”
“Linh tinh, thôi, vào học rồi, học đi”
Đúng là Ly đang có vẻ chạnh lòng hay có chút giận mình, mà có gì đâu mà giận nhỉ.
Hết tiết 1, mình có chút việc qua phòng đào tạo, tiện thể lượn lờ hóng coi 2 thằng kia đã biến chưa. Vẫn còn. mình không dám nhìn, chỉ thỉnh thoảng liếc xem thế nào. Tiếp có 2 thằng phóng xe máy từ phía ký túc ra. DM, bọn này đúng là hơn đỉa.
Lúc lên thì gặp thằng phòng cạnh, nó kêu mình lại.
“Tối nay anh Linh bảo mày đưa qua cho anh ít Tiền”
“Anh liên lạc rồi à. Mà tao hết tiền rồi”
“Yên tâm, ảnh vay tao rồi”
“Rồi, nhưng tao đi bọn đó nghi không?”
“Đéo nghi đâu, vì chả ai nghĩ là cử mày đi”
“Ờ ờ, Ok”. Xong 2 thằng lên lớp.
Lúc này đếch quan tâm Ly đang nghĩ sao cả. Tính tối đi cách nào đây.
cả chiều mình ngủ ở nhà chờ đến giờ hoàng đạo xuất quân. Đến tối, thằng phòng bên qua đưa tiền với điện thoại của nó để liên lạc.
“Này, tiền, điện thoại. Đến cuối phạm văn đồng thì alo cho anh Linh”
“Rồi. ở nhà có gì alo ngay”
Xuống đến cổng, 2 thằng kia lại nhìn. Mình cứ tự nhiên đi, hình như mình để lộ cái gì đó, thấy 2 thằng cứ nhìn mãi. Ra đến sân trường thì không thấy bóng dáng nào theo cả. Tưởng ổn.
Ra đến đường lớn, đi thêm đoạn nữa thì hình như sau lưng có cái xe máy đi chậm chậm, mình nghĩ có biến, giả vờ quay lại thì không những xe máy, mà 2 thằng kia cũng có, bọn chúng giả vờ ngồi uống nước. ĐM, đời mình lại có lần giống phim hình sự vãi vật. Phải cắt đuôi thôi, cắt thế nào nhỉ. Đang lúc rồi thì nhớ tới em Ly.
“Alo, Ly à”
“Ừ, Ly đây. Ai đây nhỉ”
“Mình, T đây, T lớp trưởng”
“À…ừ”
“Ly tới trường được không, chỗ trung tâm tin học”
“Có việc gì không”
“Ừ, qua đi, tí T nói cho. hơi dài”
“Ok, chờ Ly tí nha”
Xong, thoát chắc rồi, nhưng giờ mà tụi nó vào tấp 1 phát chắc cũng lê lết thêm lần nữa.
10 phút sau Ly tới, ly tưởng mình rủ đi chơi đâu nên ăn mặc rất sành điệu, cũng may mặc thế này đỡ nghi.
“Ly…”
Ly chạy xe tới.
“Có chuyện gì vậy T”
“Ừ…tí nói, chạy xe đã”
Mình lên chở Ly đi, lại là xe ga. haizzz.
“Nhưng giờ đi đâu”
“Ly đừng ngoảnh lại nha. Để T nói”
Mình nói rõ sự tình cho Ly, bảo em ấy ôm thật nhiệt tình vào, đừng quay lại. Rắc rối là với cái bọn kia thì khá ổn rồi nhưng chạy thêm 1 chút lại gặp Th. Đang xui lại gặp gái.
” Ơ ơ, T…”
Mình quay lại vẫy tay 1 cái trong sự ngạc nhiên của Th. lúc đó ko dám nói gì cả, vì sau lưng vẫn còn 2 thằng kia. Còn Ly vẫn đang ôm chặt mình. Nghĩ được vụ này thì chắc cũng sắp tơi tả với em (yêu) rồi.
Chạy đến đầu Phạm văn đồng, nhìn qua gương xe vẫn thấy lấp ló bóng áo đen, đành chạy xe ra cuối đường, hết đường là bãi biển Phạm Văn Đồng.
“Giờ ngồi đây nha Ly, cứ ngồi yên thế, làm như đôi yêu nhau thật nha”
Ly gật đầu rồi 2 đứa cứ thế ngồi nói chuyện. Mình quên mất, dựng xe mà không để gương có thể xem được phía sau. Đành thỉnh thoảng giả vờ ôm em Ly để hóng tình hình.
“Xl Ly nha”
“Hì… không sao đâu”
“Bất đắc dĩ thôi”
“Ừ… không sao mà”
Đã 9h30 nhưng vẫn không yên tâm, đành lôi em Ly vào bãi biển thuê cái ghế để ngồi. Mà ghế ở đây 2 bên che kín, chả khác gì cái không gian riêng đâu, nghĩ cũng ngại nhưng đó là cách hay.
Vào kín đáo, lấy điện thoại ra nhắn tin cho thằng cạnh phòng.
“Mày cho mấy thằng giả vờ tả ra, Tao có thằng theo dõi, không gặp anh Linh được”
ngồi 1 lúc thì anh Linh gọi, đại loại là hỏi đang ở đâu, mình báo cáo tình hình, tạm thời chưa gặp được. Ngồi mình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ xem giờ, bên cạnh là em ly, thỉnh thoảng lại đụng chạm nhau, hình như em Ly hơi ngượng, chả quan tâm.
Đến 10h15 gì đó thì mẹ em Ly gọi điện, bảo muộn rồi. Chết thật, giờ về thì mai lại phải đi, nguy. 1 lát sau thì 2 đứa ra khỏi cái ghế đó, may mắn sao bọn đó không có đó nữa, hình như ở nhà có biến nên bọn này rút, để chắc chắn mình lấy xe lượn qua lượn lại xem nó có núp bóng đâu không. Xong xuôi không có dấu hiệu, gọi cho anh Linh. Anh với mấy thằng đang ở tạm tại 1 lán xây dựng gần biển cách Phạm Văn Đồng tầm 5- 600 m. đường vào khá khó, toàn cát.
“Anh giờ tính sao? Chả lẽ trốn suốt vậy à”
“ĐM, chờ ông anh đi công tác về đã” Ông anh này làm bên công an.
“Bao giờ ông về?”
“2 ngày nữa”
“Hay để em về kêu cả mấy phòng tầng 4 nữa qua, rồi về phòng”
“Đm, đừng dại, cứ bình tĩnh đi, ông anh về đứng ra là xong thôi”
Nói chuyện lúc rồi chào về để Ly còn về. Thế là an toàn, kể ra lần đầu làm trinh sát cũng thú vị Lại còn có người đẹp đi cùng.
Do về muộn nên tính để mai qua phòng Th thưa gửi rõ ràng, 2 bà kia là nguy hiểm lắm.
Sáng dây, đi học bình thường, lên lớp thấy Ly nghe có vẻ vui hơn, mình nghĩ, chắc lần này không những mệt với em (yêu) mà còn rắc rối với em Ly nữa. em nó cứ nhìn mình tủm tỉm cười, haizz. Mình cũng lại hỏi han em câu cho có.
“Hôm qua về có sao không?”
“sao?”
“Thì mẹ Ly đó”
“À… không sao”
“Ừ…vậy học thôi”
Tan học, đang định ra phòng Th thì gặp Th ở sân trường.
“Th…Th”
Th ngoảnh lại
“Gặp chút, gặp chút”
Kéo Th lại ghế đá dưới gốc bàng ngồi nc. kể đầu đuôi sự việc cho Th. Th nghe có vẻ cũng chưa tin hoàn toàn, mình quên mất là kéo Ly cùng nc thì hay hơn, nhưng Ly về mất tiêu. Nghe xong Th chốt 1 câu.
“Th hôm qua gọi cho Hạnh, kể cho Hạnh nghe, nó mắng T dữ lắm đó”
“Nhưng… tại hoàn cảnh mà”
“T lần nào cũng hoàn cảnh, con gái không thích thế đâu”
“Ừm…cho Th mượn điện thoại”
Bấm gọi cho em, chuẩn bị sẵn sàng nghe sư tử gầm rú.
“Alo”
“Em…”
Đúng như mình nghĩ, em bắt đầu mắng xối xả (lâu rồi cũng không nhớ chi tiết nữa).
“Từ nay đừng gặp tôi nữa. Kết thúc ở đây đi.”
“Nhưng… em nghe anh no…” chưa nói hết câu thì em cúp điện thoại. Buồn thê thảm.
“Thôi, Th về đi. T đi ăn đây”
“Ừ…cứ từ từ tính T ạ” má nó, nó không hỏi han mình rồi bla với em, giờ còn động viên nữa.
Lúc đó về thằng phòng luôn, cũng chả còn tâm trí nào mà ăn nữa. Nằm ủ rũ một mình 1 phòng, buồn man mác.
1 lúc sau mấy thằng phòng cạnh đi ăn về, chúng kéo sang phòng nó bắt kể chuyện hồi tối. Khi kể đến tình huống em Ly thì bọn đó chả them quan tâm đến tính hình đồng chí Anh với em gì nữa, cứ 1 Ly, 2 Ly. Nản, về ngủ cho lành, lòng thì đang buồn. Đếm đó éo làm sao mà ngủ được. Mượn điện thoại thằng bạn gọi cho em thì em đã tắt máy.
Sau 1 đêm gần như không ngủ, sáng đó nó không có sức mà lên lớp, ngủ phát đến 9h30. Hụt hẫng, trống rỗng (cả nghĩa đen lẫn bóng). Lang thang 1 lúc kiếm cái gì ăn rồi vào net nhắn tin cho em.
“Em, anh biết em thất vọng vì em, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh không giải thích nữa. Anh chỉ có em thôi. Mong em hiểu”
Ra về lại nghĩ bâng quơ, chả muốn làm cái gì cả. Lại về phòng nằm cho lành.
Đến trưa đang liu riu thì Ly gõ cửa. Cố dậy mở coi ai. Haizzz, đang rắc rối vì cô lắm đây cô ơi.
Nó tưởng mình ồm gì nên mua trái cây + 1 hộp cơm.
“Sao hôm nay T không lên lớp”
“Ừ…mệt”
“Biết ngay mà. Nè, cơm ăn đi, xong có trái cây nữa”
“Mua làm gì, tí T xuống ăn được rồi. Ly làm thế người ta lại nghĩ…”
“Nghĩ gì. Mà kệ, cho người ta nghĩ” con này bắt đầu láo rồi
“Không tốt, cho cả Ly, cả T. Ly biết T với…”
Nhìn mặt Ly có vẻ buồn.
“Ừ… Ly biết rồi. T ăn đi đã”
Rồi mình cũng ăn, ngồi nói với em nó tất cả những gì đang xảy ra, xong xuôi thì em nó về, mình lại ngủ. Chán chả muốn làm gì, nghĩ gì nữa.
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày cũng chẳng thấy em nói năng, nhắn tin gì cho mình cả. Trong suy nghĩ giường như mình đã để tuột mất em. Đến ngày thứ 3 thì anh Linh cùng 6 thằng nữa về, trông vẫn gọn gàng, sạch sẽ và ngon lành như lúc đi. Cũng đúng, có tiền tiêu, có chỗ ngủ, có chỗ ăn, không ngon mới lạ. Cái thằng ở nhà mới khổ.
Tối đó, mấy người phải xuống ban quản lý ký túc, nghe đâu lại biên bản. Gì chứ cái vụ biên bản thì nhàm quá rồi. Lên phòng anh em quyết định nhậu mừng đoàn tụ. Lại cái kịch bản cũ, 1h sáng chiến tại phòng. Kể từ khi vào đây, tửu lượng của mình được nâng cao từng ngày. Tối đó, thằng nào thằng đó uống dã man con ngan. Mình lại đang sầu, uống không biết gì luôn, chả hiểu thằng nào còn sức khiêng mình vào giường nữa. Và tất nhiên, sau đêm đó, cả phòng chết bẹp ở nhà, chả ai còn sức mà đi học nữa.
Đến 9h sáng thì thấy ai đó lắc người mình, đang ngủ ngon lành như cũng cố mà mở coi ai vô duyên thế.
“À…Th à…”
mở mắt thấy Th, nhưng lại nhắm tít mắt lại tính ngủ tiếp.
“Dậy dây, làm gì mà lê liệt thế này. Mà cái phòng gì mà …”
Mình tỉnh dậy, ngó nghiêng quanh phòng, tan hoang. Mấy cái chậu được trưng dụng hết, thằng thì nôn giữa nhà, thằng thì cho ra ngay trên giường, đậu má, hôi kinh khủng. Kiểu này thì dậy thôi, nhìn mà buồn nôn kinh khủng. Chạy qua phòng thằng bạn rửa mặt mũi rồi kéo Th xuống cantin ngồi cho thoáng.
“Sao uống ghê thế. Buồn hả”
“Ừ, buồn, với anh em về, liên hoan cái”
“Haizzz, mới có tí đã buồn”
“Sao không buồn”
“Nè, gọi cho Hạnh nè”
“Lại gì nữa, mắng tiếp à?”
“Cứ gọi đi”
Bấm số em, lòng buồn.
“Alo”
“Anh này”
“Ừm, biết giọng rồi. Sao như sắp chết vậy”
“Ừ…tại, nhớ”
“Nhớ…gì mà nhớ, lại nhậu xỉn à”
“xỉn đâu, uống có tí”
“Tỉnh lại nghe em nói”
“Ừ. Tỉnh rồi”
“em xl vì đã không tin tưởng anh, nhưng không ai bình tĩnh khi thấy anh như thế cả. Anh là của em, của riêng em thôi, không ai được chạm vào anh cả. anh nhớ đó, nghe không”
Mừng khỏi nói, mà nó, nó để mình vật vờ 4 ngày trời. Chỉ muốn ôm nó mà cắn tới tấp.
Hét to vào điện thoại
“Yêu em nhất” nói xong thấy em cười vui vẻ.
Sung sưởng nhảy tưng tửng như thằng hâm, tình yêu nó kỳ diệu vậy sao, mình như hồi sinh sau nắng hạn. Mọi chuyện lại ổn. Nhưng mà không hiểu sao em lại thay đổi vậy nhỉ? cũng hơi thắc mắc, nhưng cứ kệ đã, cứ vui đã.
Gần trưa thì lò mò về phòng, thấy mấy thằng đang hì hục dọn phòng, khổ, nhậu cho lắm vào, bao nhiêu thứ ngon rồi cũng ra, rồi lại mất công dọn.
“ĐM, thằng T, trốn đâu, về dọn”
“Dạ, em dọn ngay” Lòng đang vui, xắn tay áo vào dọn với mấy anh em luôn. Kết thúc cho thời gian buồn chán.
Sinh viên ở đâu chả biết, chứ riêng ở đây, anh em sống thật tốt với nhau. Mỗi người phương tụ về đây, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ. Thứ duy nhất họ có là sự đoàn kết.
Chuyện mình với em từ sau lần tưởng chừng chia tay đó cũng không có gì biến động cả. Mình với em càng yêu nhau hơn, tin tưởng và chia sẻ cho nhau nhiều hơn. Nói chung mọi thứ xung quanh cũng ổn. Chỉ có đôi chút rắc rối với Em Ly. Sau cái chuỗi sự kiện đó thì mình cũng giữ khoảng cách hơn với Ly, Ly cũng thế, chơi với nhau 1 cách nhẹ nhàng, cũng không thiếu sự quan tâm, hỏi han, động viên, nhưng chỉ ở mức bạn bè. Nhưng dần Ly lại càng tỏ ra quan tâm hơi quá (so với cái gọi là bạn), đi chơi, hay đi đâu cũng luôn để xe mình chở, một vài lần đầu, nhưng sau đó mình cố gắng né tránh. Càng né em càng quan tâm nhiều hơn. Nhiều lần nhắc khéo Ly nhưng được mấy hôm rồi lại thế. Đến 1 ngày mình phải thẳng thắn với em ấy.
Tan giờ học, kéo em ấy ra ghế đá ngồi nói chuyện rõ ràng.
“Ly này. Đôi lúc sự quan tâm làm cho người được quan tâm vui, nhưng nhiều quá sẽ làm họ không thoải mái. Chắc Ly hiểu ý T”
“Ừ…”
“Ừ sao. Nếu hiểu thì chắc từ nay Ly biết phải làm gì?”
“Ừ…Ly biết, T đã có bạn gái, Vì Ly mà … nhưng chả lẽ Ly thích T không được sao? Chả lẽ Ly muốn dành lấy tình yêu không được sao?”
“Có bao nhiêu người để Ly yêu, sao cứ nhất thiết phải là T, khi mà T, 1 con tim đã có chủ. T không cấm Ly không được thích, hay đại loại là thế, nhưng Ly biết rồi đó. Ly là người bạn rất tốt. nhưng T xin lỗi”
“Ừ.” Ly ủ rũ, buồn, mình cũng không thoải mái gì. NGồi thêm 1 lúc rồi về. Chắc rằng những ngày tới sẽ khó nói chuyện nhưng như thế là tốt.
Được 1 thời gian bình yên thì một ngày em hẹn mình lên online. Hình như có việc gì muốn nói.
“Anh, hôm qua em và Ly nói chuyện với nhau”
“Hả??? sao Ly biết số em.”
“Em không biết, cái lần chúng mình chia tay hụt ấy, Ly gọi cho em. ”
“Hả?”
“Ly thanh minh cho anh. Ly là 1 người tốt anh nhỉ?”
“Ừ, cũng tốt.”
“Sao anh không yêu cô ấy?”
“NGốc, có em rồi, yêu em nhất”
“Ừm, thế em yên tâm rồi.” mình im lặng, em tiếp
“Hôm qua Ly nói sẽ đấu tranh với em để dành anh đó”
“Trời, còn vụ này nữa à?”
“Ừ… nhưng giờ em yên tâm rồi”
“Hì…yêu em.” “Cách đây 2 tuần anh cũng nói chuyện với Ly, rõ ràng mọi chuyện. Ly đã đồng ý rồi nhưng hôm nay lại để em lo.” “Hì…xl em cứ để em gặp rắc rồi nha”
“Hì…không có chi, Mà anh có làm gì cũng đừng quá nha, con gái dễ tủi thân”
“Làm gì ai?”
“Ly đó”
“À ừ, anh biết mà”
Rồi 2 đứa nói chuyện thêm tí nữa. Xong về.
Ngày hôm sau lên lớp, tan giờ học kêu Ly lại nói chuyện thêm 1 lần nữa.
“Ly, ra đây T nói chuyện tí”
“Ừ…có gì quan trọng không”
“Thì cứ ra rồi biết”
2 đứa lại ra ghế đá.
“Lần trước T đã nói rõ với Ly rồi đúng không nhỉ?”
“Rõ gì cơ?”
“Chuyện tình cảm giữa Ly với T”
“À . thì sao?”
“Ừm, hôm qua có nói chuyện với Hạnh, T biết hết rồi. Trước hết T cảm ơn Ly vì những gì Ly làm, nhưng chắc Ly biết T chỉ yêu Hạnh thôi. Ly đừng làm vậy nữa”
“Ly không thể. Mà Ly thua Hạnh ở đâu T. Mà T vẫn thờ ơ với Ly”
“Ừ, Ly tốt, không thua gì cả. nhưng tình cảm nó đặc biệt Ly à. T không kiêu, vì T không dám kiêu, nhưng vì đó là tình yêu”
“Ly xl, nhưng Ly không thể”
“sao lại không, dễ mà. quanh Ly bao nhiêu chàng trai tốt theo đuổi”
“XL T”
“Ly à, nghe T đi, nếu cứ thế này T không dám chơ với Ly nữa đâu”
“Ly…”
“Thôi về đi”
“Ừ… nhưng ly sẽ vẫn dành bằng được T”
“Như thế Ly chỉ muốn sở hữu T, đâu phải là yêu”
“T không hiểu Ly. Ly sẽ đấu tranh đó”
“Ừ, mặc kệ Ly, Nếu thế T xl, T không thể chơi với ly nữa.”
Lẳng lặng đi về mặc cho Ly đứng đó, thái độ ra sao.
Những ngày sau đó lên lớp không còn nói chuyện với Ly nữa, có chăng cũng chỉ việc lớp. em ly có vẻ khó chịu, nhưng mình cứ kệ, có lẽ phải dứt khoát. Cứ thế thời gian trôi, em Ly vẫn thế, vẫn gây rắc rối cho cả mình và cả Hạnh. Có tác động gây chia rẽ với Hạnh, nhưng may mắn cho mình là giờ em đã tin mình, gần như là tuyệt đối. Chính vì thế nên mình cũng cố gắng nhiều trong cuộc sống và dành tình yêu nguyên vẹn cho em.
Chẳng mấy chốc đã được về hè, sau 1 kỳ nữa có thể nói là khá thành công với mình thì hè hình như vui hơn. Về hè được gặp em, được đi chơi, được cùng em lượn lờ, ngày nắng thì đêm mình lượn. Cả lớp lại tụ tập đi chơi, và điểm đến lần này là cửa lò. CÁc thành viên háo hức ngay từ lúc xuất phát. Có lẽ đây là điểm nhấn duy nhất của mùa hè mà mình với em có được.
Vừa xuống đến con đường Bình minh, hơi biển bắt đâu lan tỏa. Kiếm 1 quán nhâu, cả lớp tấp vào. Biển xanh hiện ra trước mắt mọi người, dưới cái nắng chói chang của miền trung. Bọn con gái sung sướng hét lên, do xuống còn sớm nên cả lớp thay đồ tắm đã. Em ghé tai mình thủ thỉ.
“Anh, tí đưa em đi thay đồ”
“Haha, ừ”
Em chờ cho mọi người thay hết em mới chịu đi, ngại nữa mới khổ chứ. Em chọn cho mình 1 bộ bikini không quá thiếu cũng không quá thừa. Lúc vừa ra, mắt mình như chữ O nhìn em ngẩn ngơ. em thì thấy mình thế ngại nên cứ chạy nép sau lưng, nhìn rõ đáng yêu. Lần đầu tiên mình thấy toàn bộ cơ thể em ở một nơi sáng sủa như thế này, tuy rằng bikini che đi một số chỗ cần che nhưng cũng đã cho mọi người chiêu ngưỡng những đường con trên cơ thể em.
“Anh, đi đi” em vừa nói vừa đi sau lưng mình mà bẽn lẽn”
Đi ra tận bãi biển, mấy thằng con trai dở chứng dê cứ ngó em cho bằng được, công nhận là người em đẹp thật. Ra sát nước rồi mà em cũng không chịu xuống tắm, cứ đứng núp sau lưng mình khép nép.
“Em không định tắm à cô bé”
“HỨ, cô bé nào. Ngại chết đi được, cứ sao sao ấy”
“Haha, bao nhiêu người, em ngại gì”
“Không biết”
“Thế em đứng đây anh xuống tắm nha”
“Không”
“Ơ, thế đi biển làm gì?”
“Không biết”
“Haha.” Vừa cười mình vừa quay lại bế em rồi đưa ra biển. Đây chính là khoảnh khắc 2 đứa được ghi lại ở máy ảnh thằng bạn. Và là tấm hình duy nhất của 2 đứa.
Em cố gẵng vùng vẫy nhưng mà tay mình khỏe quá, đưa ra nơi nước tận thắt lưng thì mình thả em xuống nước, em rơi nằm ngang, ngập hẳn xuống nước. Vừa ngoi lên thì em ôm chặt lấy mình mà khóc. KHổ, như trẻ mới lớn.