Dường như những lời của H đã thức tỉnh nó, ít nhất là lúc này. Mấy ngày đó, nó ăn rồi ngủ, những khoảng thời gian không học, không làm nó ngủ, ngủ là cách tốt nhất để tách ra những thứ đang cám dỗ nó kia, để tránh đi những lời rủ rê, để tránh gây ra những sự việc không đáng có.
Sau 1 tuần suy nghĩ, mọi chuyện cũng lắng xuống. Vừa tan giờ học, nó vào quán net, online để mong gặp H xin lỗi, nhưng chẳng thấy tăm hơi H đâu. Lần này dường như nó hối cải, trước khi ra về nó cũng nhắn tin xin lỗi H, có vẻ rất chân thành.
“H à, T sai, sai nhiều quá. T sẽ sửa, T hứa. Đừng giận T nữa nhé.”
Kỳ thi cũng sắp đến, may cho nó H thức tỉnh nó, có lẽ hơi muộn nhưng cũng kịp cho nó cứu vớt phần nào, nó chăm chỉ hơn, thời gian này nó xin phép nghỉ làm ở quán cơm, tập trung học hành ôn thi, sáng lên lớp, chiều lên thư viện, trốn tránh tất cả, thỉnh thoảng nó mò vào net hóng tin từ H, 1 tuần, rồi 2 tuần chả thấy lời tha thứ của H. Nó lại ra bưu điện gọi cho H.
Sau 1 hồi đổ chuông thì H cũng nghe máy.
“Alo.”
“H à.”
H im lặng, có vẻ H nhận ra giọng nó rồi.
“T đây.” Vừa nói đến đây thì H cúp máy, có một cái gì đó hụt hẫng, có vẻ như H quá thất vọng về nó rồi. Lủi thủi về đầy tâm trạng, vừa đến cổng trường thì nó gặp Th.
“T…”
“Ừ, Th à, về muộn vậy” Nó trả lời Th với giọng buồn bã.
“Ừ, hôm nay họp lớp tí”
“Ừ… À cho T mượn điện thoái cái”
Th vừa đưa đt cho nó, nó nhắn tin xl H. cũng với nội dung như nó đã nhắn tin qua yahoo. Xong nó trả máy rồi về, vẫn im lặng, Th dường như cũng không còn tin nó như trước nữa. Thật vọng cũng đúng thôi, nó đi xuống nhanh quá mà.
Kỳ thi cũng đến, 1 môn, 2 môn, rồi 7 môn, bây giờ nó mới biết tác hại của việc buông thả trước đó, dù ôn thi cố gắng lắm nhưng chắc nó tạch mất 4 môn, và đúng như thế. Không biết không có H thì nó có thi nổi không hay suốt ngày say xỉn.
Cuối cùng thì kỳ 1 cũng hết. Ngày mai là nó về quê ăn tết đó. Nó xếp tất cả áo quần đem về luôn. Cũng không quên mua 1 chai mắm nêm về làm quà cho bố mẹ. Tối nó nghĩ đủ thứ. Lúc về gặp bố mẹ nó sẽ thế nào nhỉ. Đứng giữa sân hét to 1 cái “Mẹ ơi, con đã về”. Buồn vui cứ đan xen, bố mẹ hi vọng ở nó như thế nào, còn vào đây nó hư hỏng như thế. Có gặp H hay không, ăn nói như thế nào với H đây??? Nó nghĩ ra đủ thứ tình huống. lần đầu nó xa nhà mà. Nó không quên đem theo cái thẻ sinh viên về. nó định Khoe đây mà. Cả xóm mỗi nó đi đại học thôi đấy.
Xếp đồ xong xuôi, nó tranh thủ online tí, xem những ai về rồi. Vào nó nhận được tin vui từ H.
“H bỏ qua tất cả. 1 lần thôi nhé, Hãy là một người ‘đàn ông’. Giờ thì coi như chưa có gì xảy ra nhé. Nhớ T”
Đọc xong hồn nó như treo ngược cành cây, thế là H đã tha thứ cho nó. Nó trả tiền rồi chạy qua phòng Th để làm “Cánh chim báo tin vui”, cũng để hẹn giờ về ngày mai luôn.
Ra thấy thái độ Th hôm nay cũng khác. CÓ vẻ như cánh chim này không nhanh bằng cánh bướm của H rồi Dường như mọi việc lại trở về như ban đầu. Lòng nó vui… Khi nào cũng thế, H có tác động rất lớn đến nó, và hình như đến cả Th nữa.
Sáng dậy thật sớm, lỉnh kỉnh đồ đạc ra cổng trường đón xe qua bến. chà, đông quá. Sinh viên cùng về, gặp ai cũng chúc thế này chúc thế khác. Nó cũng không ngoại lệ. Về cùng nó có cả Th nữa. Th cũng tận 2 cái túi. Nó phụ trách cho Th 1 cái túi, còn 1 cái thì Th tự mà xách. Th bỏ gì trong túi mà nặng kinh. Mỏi hết cả tay. Rồi thì nó với Th cũng lên được xe, xe ngày tết, đông đúc, chật chội. nó với H phải ngồi hàng ghế sau cùng. Ngồi hàng ghế này thì xóc đừng hỏi. Xe thời đó toàn xe nhíp, làm gì có bầu hơi như bây giờ.
Anh lơ xe thu tiền. 120k. Nó móc trong túi ra còn 100k. đang không biết làm sao thì Th đưa thêm 20k. Ngại nhưng nó cũng phải nhận, không thì hết về quê.
“Chết. thôi, T vay nha. Tết về T qua T gửi Th”
Th chỉ cười, nó thì gãi đầu gãi tai.
Ngồi sau thỉnh thoảng nó lại đc như nhảy ngựa. Chỉ tội Th, con gái, thế này không biết giữa đường có nôn không nữa. Nó thì đi xe chả làm sao. Xóc thế này chứ xóc hơn nữa cũng thế. Nó ngồi xe bò quen rồi mà.
Một lúc sau thì Th ngủ, đầu dựa vào vai nó, làm nó lại nhớ tới H, không biết H đã về hay chưa nhỉ. Nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Lúc về, nó ngồi bên phải xe, nên ngắm được rất nhiều biển. Nó thích biển, có những hôm nó ra ngồi bờ biển T20 mà không biết chán. Nó cũng chỉ ngồi nhìn ra biển thôi, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu, trên bãi cát là những đôi lứa yêu nhau. “Biển vỗ bờ, biển xô bờ cát trắng”
Xe đến gần hết quảng trị thì dừng ăn cơm. Cũng may nó dừng, chứ sáng chưa ăn, đói bụng cồn cào. Th đến lúc này thì nhìn xơ xác, haizzz, con gái đi xe rõ khổ. Bước xuống xe mà nhìn Th thất thểu tội nghiệp.
Hai đứa ra rửa mặt mũi, vệ sinh xong vô tính ăn chút gì cho đỡ đói.
“Ăn gì để T gọi”
“T ăn đi, Th không ăn đâu. Mệt lắm”
“Bậy, ăn đi, mệt thì mới phải ăn” rồi Th cũng nghe lời nó, gọi 2 đứa 2 suất cơm, mà cơm bắc nam này đúng là tệ, cơm thì nhão, thức ăn thì có vẻ hâm đi hâm lại mấy lần, mặn, mà cũng chả ngon, nhưng đói quá nên cũng cố mà nuốt. Lúc nãy Th bảo không ăn nhưng nó cứ ép Th ăn, có lẽ đó là một sai lầm.
Ăn xong nó mua thêm chai nước + ít xoài xanh bước lên xe tiếp tục hành trình. Xay chạy thêm được khoảng 100km, lúc này đang ở địa phận quảng bình thì Th buồn nôn, chưa kịp xin bác tài túi bóng thì ôi thôi. Th xả tất cả những gì tuồn vào lúc ăn cơm ra người nó. Một mùi hôi, chua nồng nặc xộc lên mũi, Sững sơ 1 lúc nó cũng đưa cái tay áo lên để khỏi lan sang quần. Sauk hi Th nôn xong thì nó cũng cố gắng cởi cái áo này ra rồi đành vĩnh biệt nó. 2 con bạn làm nó mất 2 cái áo rồi. Kinh nghiệm xoài nó ăn 1 mình thôi, không cho Th ăn nữa, hết áo mặc mất. Mọi việc từ đây có vẻ ổn hơn. Th lại ngủ, chắc mệt quá. Nó lại đưa mắt ra cửa nhìn trời nhìn đất. Kể ra vẫn còn nhiều người khổ hơn gia đình nó. Nhất là vùng quảng trị, đất cát trắng, lác đác rừng phi lao cũng chả tươi tốt gì. Những con người sống ở mảnh đất này chắc cũng có sức chịu đựng phi thường.
Hà tĩnh mình thương kính chào quý khách. Lúc này là hơn 2h chiều. Nó nghĩ về đến Hà tĩnh là sắp về đến nhà rồi cơ đấy.
“Th ơi, xe đến Hà tĩnh rồi. Sắp về nhà rồi, dậy dậy” Con gái đi xe ngủ dữ luôn.
Xe tới Kỳ Anh nó cứ tưởng mấy chục phút nữa đến nghệ an ai ngờ ngồi ngóng dài cổ đến tận 5 giờ mới về đến bến xe vinh, kể ra cái xe này chạy chậm thật. Về đến nơi nó lần đầu chứng kiến cảnh các bác xe ôm phân chia hành khách.
Xe đang chạy từ từ vào bến thì các chú các bác xe ôm chạy theo.
Áo đỏ, áo trắng, … kể ra làm nghề chạy xe ôm cũng vất vả, dãi nắng dầm mưa kiếm khách, kỳ kèo giá cả với khách hàng nữa.
Nó với Th cũng là đối tượng đã được phân từ khi chưa xuống xe. 2 chú (gọi là thế vì cũng chưa lớn tuổi hơn bố nó) lại hỏi han xem 2 đứa về đâu để chở về. Hic, cháu còn tiền đâu mà về.
“Dạ cháu có người nhà đón rồi ạ” Nó nói khéo với cả 2 chú để nó với Th tạm thời thoát khỏi 2 chú.
2 đứa xách đồ đi ra ngoài bến, ở đây đang có bố Th đứng đón Th. Gặp bố, chào hỏi nói chuyện 1 tí rồi Th cùng bố về, còn lại mình nó. Bố Th cũng bảo lên chở về luôn, nhưng nó ngại, lại xe chở 3 không an toàn.
Cùng xuống xe với nó là bao nhiêu sinh viên đi học xa về, người đưa đón tấp nập, không bố thì mẹ, không thì anh, chị đầy đủ thành phần, còn nó đang lầm lũi một mình, đâu đó cũng có người giống nó. Cũng dễ dang chấp nhận thôi, bố nó đâu có xe máy đưa đón chứ, xe đạp thì ôi thôi, 15km, có đứa con nào nhẫn tâm bắt bố nó đạp xe như thế không.
Ngó nghiêng thành phố tí, lần đầu nó xuống đây là lần nó đi học. Vinh không như những Tp mà nó đặt chân đến, có vẻ yên bình hơn (theo những gì mắt nó thấy). Những tòa nhà không cao, xe cộ thưa hơn. Nó nghĩ, sau này ra trường sẽ về đây, không ồn ào, không tất bật.
ĐI một lúc thì nó bắt xe về, kỳ kèo mãi cũng đc bác ưu đãi cho 15k. Về nó muốn khoe cái mặt cho thiên hạ, giống như muốn nói “T, con nhà ông Đ đây, nó đi học về” giờ nghĩ lại thấy trẻ trâu vô cùng.
Về đến ngõ, nó đang định hét lên như nó dự định thì 2 con chó lao ra. Oái… 1 con lè lưỡi, 1 con nhe hàm rang, 2 chân dơ lên cao, nó lao thẳng vào mình. Chết chắc rồi…
“Trời ơi, nhớ 2 chú mày quá đi” 2 con cứ bám lấy chân nó, không cho nó đi. Thả túi đồ, lấy tay vuốt vuốt lên đầu chúng, chó cũng tình nghĩa quá. Nó thầm nghĩ.
Nghe tiếng mình mẹ chạy ra sân.
“Mẹ, con về rồi này”
Mẹ giằng lấy túi đồ của mình xách vào, xoa xoa cái đầu giống như xoa trẻ con.
“Bố đâu mẹ?”
“Bố vừa đi mua thịt, xay làm dò” quê mình có mòn dò bột mình rất thích, nó không chỉ toàn thịt như dò lụa đâu nhé. Đến bao người lắm tiền cũng thích đó.
“Dạ, nhà ta sắm chi chưa”
“Cũng gần xong rồi con ạ. Về mà dọn dẹp”
“Dạ. Có chi ăn không mẹ, con đói. À, mà mẹ cho con 15k gửi bác xe ôm.Hì…”
Trong mắt bố mẹ nó, nó vẫn còn trẻ con lắm. Tết nay anh chị nó không về được, đi làm xa cả mà. Thế là tết nay chỉ có nó, với bố mẹ thôi. Sẽ không ấm áp như những cái tết trước. nhưng thông cảm cho anh chị nó. Xa xôi cách trở mà. Chắc anh chị nó ở lại cũng buồn lắm.
Đâu đó trong suy nghĩ của nó nhớ H. Hình như nó đang ngóng H, nó muốn gặp H, nó không diễn tả cảm giác nó lúc này được. Nó tính ngày mai qua nhà H, tối nay cứ ngủ nghỉ đã, mệt bơ phờ.
Đang lom khom chui gầm giường lấy đôi dép tổ ong còn để ở nhà.Bỗng nghe tiếng ai quen quen
“T ơi… dạ, con chào mẹ ạ”
Đang chui gầm giường quét dọn, nghe tiếng kêu, giật mình đầu nó va phải giường, đau điếng. Móa nó chớ, dám xưng con gọi mẹ, con nào mà láo thế không biết. lại làm ông sưng cả đầu nữa. hừm
Chạy ra thì thấy H đang đững nói chuyện với mẹ, thấy nó H cười toe toét. Nó lại như bắt được vàng. Mà con này thiêng thật, mới nghĩ xong mò tới liền. Đi cùng H là Th. À, hiểu.
“Đến làm chi vậy”
“Đến thăm mẹ” Đệt, muốn gặp nó thì nói cho xong, lại còn thăm mẹ.
“Hở, mẹ nào? Đây là mẹ T đó nha”
“Ờ, kệ người ta. Mẹ nhỉ” ớ, càng ngày càng láo nhá.
“Này, làm ng ta sưng đầu này, đuổi” nó đổi chủ đề.
“Đâu đâu. Coi nào”
…
“Ui, sưng to như … hạt cát ấy nhỉ” Tưởng H biết lỗi, ai dè chọc nó.
“hở… thế thì chơi với mẹ đi, T vào ăn cơm” nó tỏ thải độ bất cần.
“haha. Coi kìa…” nghe H cười xong nó quê.
Sau đó cả 2 vào bàn ngồi nc, hỏi han đủ thứ. Chả hiểu sao Th lại lon ton theo mẹ ra giếng.
2 đứa cứ nói chuyện, nhìn nhau cười. hoom nó lại là đứa đỏ mặt nhiều hơn chứ. Toàn bị H chọc. Mà cũng lạ thay, hôm nay H không nhắc gì đến chuyện của nó trong đó. Có lẽ H là người dứt khoát, bỏ qua là bỏ qua.
Cuộc đời như 1 trò chơi với nó vậy. Hạnh phúc, niềm vui cứ thế trôi.
Tầm gần 10h H với Th cũng về vì cũng khá muộn (ở quê, 9h trông đã muộn lắm rồi, tiễ, H hẹn nó đi sắp tết vào sáng mai. hic, nó thì sắm cái gì chứ. Nhà nó trước giờ tết vẫn cứ đơn giản mà. Hôm nay để ý thấy mẹ có vẻ quý H lắm.
Sáng hôm sau, ngủ dậy được một lúc thì H tới nhà nó. Chợt nghĩ, làm trai mà chán thế. Toàn để gái tới trước. thôi cũng đành cầm xe H đi. Chứ nhà nó lấy đâu r axe.
“Nè, biết đi không đó”
“Hì. Biết” nó cười
Leo lên xe, công nhận là xe ga khó đi. Trước đó nó đi 1 lần nhưng là cái cup 50 của ông hàng xóm. Mà cup50 thì khác gì xe đạp đâu.
Loạng choạng 1 lúc thì nó cũng chạy tạm coi là ổn. gió lạnh nhè nhẹ chạm vào mặt nó, vờn lên tóc em. Đang đi ngon lành thì nó giật thót mình.
“Gì vậy?” H hỏi.
“Không quen” H vừa ôm nó từ đằng sau. Cảm giác là lạ, chưa bao giờ chở con gái, càng chưa bao giờ đc ôm trong hoàn cảnh thế này.
“Họ nhìn, ngại” nó tiếp
“Nhưng H lạnh” Trời, ngồi sau mà còn kêu lạnh, mà mặc cái áo ấm chắc dày gấp đôi nó, nhưng nghe lý do đó, nó cũng đành im lặng chạy tiếp (kể ra cũng sướng, hớ hớ).
Trên đường thình thoảng 2 đứa mới nói với nhau vài câu vì bịt khẩu trang, đường mùa đông lạnh mà.
Bỗng nó thấy ấm ấm bên má. Thì ra H đặt luôn quả cằm lên vai nó. Má chạm má. Lại còn vụ này nữa sao. Quả này thằng V mà thấy chắc nó không sống mà đón xuân. Hứ. Kể ra cũng ấm hơn thật.
Xuống siêu thị, nó chả mua gì, còn H thì mua bao nhiêu là thứ. Nó trở thành thằng culi. Chả hiểu sao mua sắm đc lắm thế. Trời ơi, nặng quá bà cô ơi.
2h chiều H mới chịu buông cái siêu thị, đang xách đồ xuống xe tưởng được về thì H lại đòi đi ăn, con gái lắm chuyện thật đó.
“Đi ăn”
“Thôi, muộn rồi, về thôi”
“Mới 2h muộn gì. ĐI ăn”
“Ờ… thì đi ăn”
Lượn lờ một lúc nhìn gì cũng muốn ăn, nhưng rốt cuộc vào 1 quán bún Huế ở đường Ngư Hải. Theo mọi người là quán này ngon, mà sợi bún bé tí, chả giống bún Huế. Ăn xong quyết tâm về, không là bà này lại sinh chuyện.
Lúc đi về, đang tung tăng trên đường thì 1 chiếc xe máy áp sát, có vẻ hung dữ. trên chiếc xe là 2 thằng trẻ trâu.
“Ê, xe con H”
… ai vậy ta
“Hả. thằng T. Bọn mày tính ra ở riêng à” đậu má, chọc quê nó chứ.
nó cười, còn H thì dơ nắm đấm lên hù dọa. giờ nó mới để ý. Ngồi sau là thằng V. chết nó rồi.
“Chết nha. Mai bọn bây nổi tiếng.haha” dọa nó chăng.hừm.thử đi. Thằng V thì ít chọc, có vẻ nó không vui. Nhìn có vẻ gì đó không lành.
Chủ yếu là H nc với bọn đó. Nó cứ chăm chăm lái xe, nó chủ yếu để ý đên thằng V đang ngồi sau. Nghĩ bụng nó biết ăn nói sao với V đây.
Đi thêm đoạn rồi cũng thoát được 2 đứa đó. Về đến nhà vẫn chưa hết bang hoàng. Mà có cái gì để bang hoàng nhỉ.
“Thôi, H về luôn đi kẻo muộn”
“Này. Cái này T cầm lấy” H đưa cho nó túi to, nó tò mò
“hả. cái gì đây. Không nhận đâu”
“Có phải cho T đâu, đưa cho mẹ”
Đang định mở ra xem thì H quay xe chạy luôn. Nó ú ớ… Này… Thôi… Mai T qua chơi.
Vừa đi vừa mở ra coi. Thì ra H mua cho mẹ một cái khăn quàng. Nhìn cũng đẹp thật. Thế mà chu đáo quá. Nó cảm động rồi đó. Nhưng nói sao với mẹ giờ
Nó đưa cho mẹ, lý do thì nó nói thẳng luôn là H nó đưa. Mẹ cũng ậm ừ rồi nói nó đại khái là phiền người ta nhiều gì gì đó. Nó thì mệt, lao vào nhà nằm ngủ giấc.
8h nó ngủ dậy, lọ mọ xuống bếp kiếm miếng ăn, bố mẹ nó ăn cơm trước, lúc nó xuống thì bố đang ngồi bên bếp lừa nấu bánh chưng, mẹ nó đang quay thịt. Ngày tết thức ăn lúc nào cũng sắn sang. Vừa ăn vừa ngồi cạnh bố nói chuyện. Hỏi han trao đổi tình hình trong đó, nó không dám nói ra cái sự thật học hành của nó trong đó, còn nó cũng biết ở nhà bố mẹ nó khó khăn ra sao, không biết những năm tới nuôi nó ăn học như thế nào nữa. 2 bố con ngồi tính toán, vị chi học kỳ 1 của nó ngốn mất 10 triệu (vào thời gian đó, 10 triệu là khoản tiền khá lớn, với gia đình nó thì còn lớn hơn nhiều giá trị thực). Được biết ngoài anh chị, các gì thì bố mẹ đã phải đi vay. Lúc này ngẫm lại nó mới thấy xấu hổ với công ơn bố nó nuôi dưỡng. Ngồi 1 lúc, ăn xong, bố cũng đi hút thuốc lào, chơi nhà hàng xóm. Nó quay sang ngồi với mẹ, ôm mẹ vào lòng, mẹ gầy gò, tấm thân gầy này đã vất vả chắt chiu cho nó để nó quậy phá.
“Mẹ, con sẽ thành người để gia đình không phải khổ nữa” Vừa ôm mẹ nó vừa nói với mẹ, mẹ vẫn chăm chăm vào nồi thịt, mắt nó cay cay. Nó tự hứa sẽ làm tất cả để thành đạt, để ko làm bố mẹ nó buồn.
Ngày hôm sau, nó dậy sớm hơn, nó tính dậy đi chợ cùng mẹ, rồi về quét dọn nhà cửa, lau chùi ấm chén. Tối nó sẽ sang nhà H. ghé nhà Th luôn.
Đi chợ với mẹ nó, mẹ mua từng củ hành mặc cả chi li, nhiều khi nó dục mẹ mua nhanh còn về, mẹ nó bảo “Mặc cả chớ con, không lại mua đắt, phải tiết kiệm con à”. Nó lại thấy buồn, không buồn vì cái hoàn cảnh gia đình mà nó buồn vì chính nó, phá không biết bao nhiêu là tiền của bố mẹ. Giường như, cái tết này giúp nó thấm tất cả công ơn bố mẹ dành cho nó.
Về ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi cũng đến lúc nó qua nhà H. dắt con xe phượng hoàng vi vu. Cái xe vẫn như thời nó đi, đạp nghe cộp cộp vui tai .
Trời tết đen thui, lại khá lạnh. Co ro đạp xe, tới nhà H thì cả nhà hình như vừa ăn cơm xong đang ngồi ở phòng khách. H chả thấy đâu. Nó dắt xe vào.
Chào hỏi cô chú rồi ngồi nc với cô chú, H nghe cô bảo là vưa đi với Th với Thằng V. Nó gật gật rồi nc tiếp. Nói chuyện 1 lúc thì H với Th về đó. Có thêm cả thằng V nữa.
Nhìn thấy H nó cười tươi chào đón. H cũng trả lại nó nụ cười tươi không kém.
“Đi đâu về đó”
“Đi qua nhà Thảo”
“Thảo về hôm nào? Mà qua làm gì thế?”
“Qua chơi tí, nó vừa về lúc sáng” CLGT con này làm cái gì mà giờ mới về nhỉ.
“Hả? sao nó về muộn thế?”
“ờ, H cũng có biết đâu. Hì… mà đến lâu chưa “
“Lâu rồi, sắp về rồi”
“Ở lại thêm tí, có mấy đứa ngồi nc cho zui”
“Muộn rồi mà”
“Ở lại đi mà, tí tí thui…” Vừa nói H vừa làm bộ nhìn yêu lắm, nó cũng xiêu lòng, nhưng thằng V có vẻ bực ra mặt. nhưng hắn vẫn im lặng.
Nói chuyện 1 lúc thì cũng đến giờ về. trời lạnh thế này mà đạp xe ra đường thì chết mất thôi.
Chào hỏi xong xuôi rồi cũng lao đi trong màn đêm giá rét. Nghe hoành tráng quá. Nghe đâu thằng V cũng về luôn.
Đi được 1 lúc đến giữa đồng thì ở đâu có 2 chiếc xe máy áp sát, chưa kịp xem có bao nhiêu người thì nó 1 thằng ngồi sau đạp nó 1 cái vào hông, xe nó lắc lư, sắp ngã thì nó dính thêm 1 dùi cui vào mạng sườn nữa. ngã nhoài xuống đường, tụi đó cũng dừng xe, phi tới đạp liên tiếp vào người nó, vào mặt nó. Nó bất lực chỉ biết lấy tay che đầu lại. Xử xong xuôi nó, nó nằm co ro giữa đường, có 1 thằng nhìn trẻ trâu, (lần này thì nó nhỡ rõ mặt, chỉ không biết ai) cúi xuống hăm dọa nó.
“Thằng C Hó. Thằng mất dạy”
“Mày lo cái thân mày đi, KHôn thì tránh xa con H ra”
“Mẹ, Đũa mốc đòi chòi mâm son à, lo nuôi cái thân mày đi con”
Nói xong 4 thằng đó phóng xe đi về hướng ngược lại, để lại mình nó giữa đêm lạnh giá. Ngồi nhìn màn đêm mà chẳng biết nói gì, kêu gì, than gì. Chân tay nó tê tái tím bầm, mặt mũi nó xây xước, máu lại chảy trên môi nó. Chẳng lẽ ngèo không được đến nhà gái chơi sao. Dắt xe đi về…cười mỉa mai sự đời…
Đạp xe giữa trời rét tháng giêng đúng là khổ sở, xe vốn dĩ đã cà tang, nó đánh cho thêm mấy phát nữa lại nát hơn, may sao nó không cho nát xăm, không thì chỉ có nước đẩy bộ.
Vừa đi, vừa nghĩ, không biết đứng đằng sau tụi đó là ai, mục đích đánh thì rõ ràng rồi, muốn dằn mặt nó, nhưng là ai? Chả lẽ là thằng V, ừ, nó cũng đặt nghi vấn cho thằng T nhiều nhất. Nhưng sao nó lại phải làm thế, chả lẽ vì một người con gái mà làm trò hèn hạ thế với thằng bạn nó ư?
Về gần đến nhà thì nó quẳng đi những cái suy nghĩ đó, nó quên không nghĩ nên nói thế nào với bố mẹ nó đây. Ra đi lành lặn, ra về thì bầm dập từ đầu đến chân.
Về đến ngõ, 2 con chó vẫn như thường lệ vẫy đuôi chào nó, la liếm vào chân. Liếm lúc nào không liếm lại la liếm lúc này, đau bà cố nó được.
Vừa thấy nó mẹ nó la lên:
“Chết, sao vậy con, sao sưng húp lên thế”
Nghe mẹ hỏi thế bố nó cũng ra xem.
“Trời ơi, sao lại ra thế này. Mày đánh nhau hả”
“Dạ, không, đường tối quá, 2 thằng đi xe máy nó đâm phải con”
Cũng may là cái xe đạp cũng bị chúng nó đánh tả tơi nên dễ bề dối bố mẹ nó.
“Thế 2 thằng đó đâu?”
“Nó chạy luôn rồi, dại gì nó ở lại cho phải đền hả bố”
“Lần sau không đi ban đêm nữa” hức, thanh niên mà lại bị cấm đi chơi ban đêm.
“Haizzz, sao đâu”
“Không sao mà thế này à?” bố nó có vẻ nghiêm.
“Dạ” nó dịu đi cho mọi chuyện qua.
Vào nấu ấm nước rồi tắm, tắm xong mới bắt đầu ngồi bang bó, đau kinh người. Kết quả là trên trán băng 1 chỗ, má phải một hình chữ thập, 2 tay nó hình như cũng 4- 5 chỗ băng gì đấy còn lại cũng mấy vết bầm tím. Còn chân nó thì 2 cái ống đồng bầm, sưng 2 chỗ. Thời tiết này, lại đánh vào ống đồng, đau đừng hỏi. Đêm đó nó khó ngủ, 1 phần vì đau, 1 phần vì nó trằn trọc suy nghĩ, nó xác định xem tình cảm của nó dành cho H là như thế nào, nếu là yêu thì có hay không nên dấn thân, còn không thì phải làm gì, ngoài V thì ai là người muốn đánh nó. Bố mẹ H? không, cô chú không bao giờ làm thế cả. còn ai nữa? nghĩ mãi chẳng ra ngoài thằng V, đau đầu quá, nó tự cho nó hạn đến trước giao thừa để suy nghĩ và quyết định.
Ngày hôm sau nó được ưu tiên không làm gì cả, nhưng nó vẫn cố làm những thứ nó có thể làm. Được thằng con trai về tết thì lại la lết chấn thương, haizzz, nghĩ nó vô dụng quá. Tết nhất đến nơi mà nó thành ra như thế, nghĩ cũng may, may là chúng nó không đánh vào mồng 1 tết, chắc dính phải ngày đó chỉ có no đòn cả năm.
Ngày cuối năm cũng đến, đau thì đau nhưng cũng háo hức lắm.Ngày hôm nay nó tính ở nhà phụ mẹ. Bình thường thì nó sẽ phải đi làm mâm, qua nhà bà con, ra tảo mộ, nhưng năm nay nó chả phải đi, bố nó bắt nó ở nhà. Nó tính sáng quét dọn nhà, chỉnh sửa bàn thở, dâng mâm ngũ quả, chiều cùng mẹ nó làm tất niên cúng chiều 30, tối cùng mẹ làm gà, làm xôi cúng giao thừa.
Mọi việc diễn ra như thế cho đến tối. Đang lục cục trong bếp thì nghe tiếng xe máy đáp tới nhà nó, lò mò cái mặt ra xem coi thần thánh phương nào. H tới, lần này có tận 2 cái xe tới.đi cùng có thằng V và Th nữa. H với Th chạy 1 xe. Còn thằng V 1 xe. Nó ra thì cũng lúc H vừa chống xe. Nhìn thấy nó H với Th sửng sốt.
“Trời ơi, sao vậy T, T bị sao vậy, sao băng bó cùng người thế này” Sặc, có mấy cái chữ thập chứ làm gì đến cùng người.
“Ờ, cùng người đâu, có 7- 8 cái chữ thập thôi mà, hehe”
“Đừng đùa, Sao bị vậy?”
“À, Tai nạn ấy mà, tối hôm qua có tí việc đi, chẳng may bị xe máy nó tông”
“Đi không cẩn thận gì cả. Để H coi”
H lại ngó nghiêng cái mặt nó, ngó khắp người nó, nhìn rõ hay. Rồi bla bla 1 hồi nữa cũng xong với 2 bà cô này. Nhìn thằng V có vẻ bình thường, cũng hỏi đôi ba câu, thái độ của thằng V làm nó phải suy nghĩ, nó tới, không vẻ căng thẳng, còn hỏi han. Thế thì là ai muốn đánh nó. Thôi kệ.
“Đi xem bắn pháo hoa T” H mở lời
“Hì. H đang bận mà. Mà đang thế này, đi sao được.”
“Bận gì, đi cho vui. H chở T.”
“Thôi, mọi người đi đi”
“Đi mà…” H năn nỉ, thái độ nhõng nhẽo thế chớ.
“Thôi, T không đi ta đi thôi” Thằng V chen vào, nghe nó nói thế là biết ý của nó rồi.
“ừ, mọi người đi đi.đi sớm chơi được nhiều”
“Thế ở lại đây chơi nhỉ” H thọc mạch.hừm.
“Thôi, để mẹ làm, con đi chơi chút cho có bạn có bè” Mẹ ở đâu ra nói chen vào. Hức. lại thêm mẹ, không hiểu sự tình mà … Được đà H và Th cứ xấn xấn vào rủ đi bằng đc. Nhìn mặt thằng V có vẻ hơi ấm ức nhưng nó đành đi, H với Th làm dữ quá. Đi cũng để xem thái độ thằng V sao nữa, để coi thằng V hay là ai khác giật dây đánh nó.
“Th sang xe V đi” H lanh chanh.
Th xuống xe sang xe V. nhìn thằng V lúc này chả vui tí nào cả.
“Thôi, để T chở cho” nó vừa nói vừa gãi đầu.
“Thế thôi, không đi nữa” Trời ạ, con xin bà cô.
Cuối cùng nó cũng đành thua, để H chở nó. Nó ngồi cách H khoàng 20cm (đủ khoảng cách cho t rym tung hoành). Mà con gái đi xe cũng lạ, cả cái yên to tướng mà ngồi tọt lọt có chút phía trước.
2 Xe chạy gần như ngang hàng, H với Th cứ ý ới nói chuyện với nhau, con gái đúng lắm chuyện. Nó đút tay vào túi áo, kéo cổ áo lên che miệng, nhìn xa xa nghĩ vẩn vơ. Sắp đến giao thừa rồi mà nó vẫn chưa xác định được điều gì cả.
Xuống Vinh, 4 đứa gửi xe vào công viên trung tâm chơi, Nó cứ đút tay vào túi quần lầm lũi đi. Ở đâu H chạy tới khoác tay vào tay nó.
“Cho nhờ cái tay, lạnh quá.hì…” Vừa nói H vừa ngoảnh sang nhìn nó cười, bỗng thấy mình lớn, muốn mãi được nhìn nụ cười như thế ở trên môi H.
“Ờ, cho thuê, tí nhớ trả tiền” nó chọc H, vừa nói vừa quay sang nhìn thằng V, nó có vẻ không vui nhưng vẫn tỏ ra bình thường.
“Hứ, keo kiệt thế, không trả đó, làm gì được”
Nó cười mỉm rồi đi tiếp, H tung tăng tung tẩy nhảy nhót đi bên nó, nhìn như cô công chúa nhỏ. ‘Hình như anh yêu em.’ Lúc này thằng V có vẻ bực, kéo Th đi chơi xe đụng. H cũng rủ nó đi.
“Đi T, mình cũng vào húc nhau”
“Sặc, Tui thế này đi sao hả bà cô”
“ờ nhỉ. Hay lại coi. H lái chuẩn lắm đấy”
“Thiệt không đó?”
“Hì. Đi T nha. Nha nha nha” Nhìn mặt H dễ thương làm nó cũng muốn lại xem.
2 đứa vừa tới thì Th với thằng V cũng đã vào. H mua vé rồi cũng vào luôn. Được khoảng 5 phút thì đụng kiểu sao mà H lộn nhào ra khỏi xe. Nó nhìn cười tưởng mọi chuyện ổn thì H khóc, H khóc khi vừa ngước lên nhìn thấy nó đang cười. Nó chạy về phía H.
“H…, sao không?”
“Hu hu”
“Đấy, bảo không chơi rồi mà cứ ham. Ra T xem”
“Hu hu, thấy người ta ngã còn đứng cười”
“Ờ…” khi đó buồn cười lắm, H chả đau đâu cả, chắc thấy nó cười nên H khóc làm bộ thôi.
Đưa H ra 1 chút thì 2 đứa kia cũng ra thăm hỏi. Nói chung là chả có gì to tát, haizzz, con gái nó thế.
“2 đứa chơi tiếp đi, nó chả sao đâu, làm nũng ấy mà”
“Ờ, có người sung sướng kìa. Hứ”
Nó cười với H, lúc đó nó thấy hình như nó yêu H nhiều rồi. 2 đứa kia lại ham hố chơi tiếp. phởn ghê gớm. Nó với H đi dạo, ra cạnh hồ tìm chiếc ghế đá ngồi. không hiểu sao lúc 2 đứa vừa ngồi xuông, không gian im lặng thế, 2 đứa chỉ im lặng.
“Lạnh không?”
“Ừm…”
“Ừm sao? Lạnh thì ngồi gần T cho ấm”
“Ừm…” nhưng H vẫn ngồi im. Nó đành dịch lại gần H, kéo H nép vào người nó
“Ấm hơn không?”
“Ừm… ấm”
“Ừm suốt vậy?” Vừa hỏi xong câu này thì H vòng tay ôm ngang người nó, rồi khóc.
“Sao khóc rồi?”
“Đừng bao giờ đánh nhau, đừng bao giờ bị như thế này nữa…huhu”
“Haha, coi kìa, ai lại khóc như con nít thế, mọi người nhìn kìa, xấu hổ chưa kìa”
Vừa nói xong H cắn nó 1 cái.
“Oái, đau”
“Nói mà cứ chọc, thiệt đó, đừng thế này nứa”
“Ờ ờ, không thế này nữa.hì”
“Hứa đi”
Nó nhìn H rồi cười nhẹ.
“Ừm… T hứa, không đánh nhau nữa, họ có đánh T thì T cũng cho họ đánh”
“Trời… phải chạy đi chứ”
“Chạy làm gì. Để cho họ đánh, có người chăm rồi”
“Ai?”
“Chả biết, haha”
Hình như bây giờ nó đã có câu trả lời cho những thắc mắc của nó, còn 30 phút nữa là giao thừa… 4 đứa chạy xe sang quảng trường chờ pháo hoa.
Sang đến nơi, nó ngồi ghế đá, còn H với Th rồi cả thằng V cũng chạy đi đâu. Nó cũng chả quan tâm 2 đứa kia, dõi theo H tủm tỉm cười.
Rồi thì giao thừa cũng đến, lần đầu tiên nó không ở bên bố mẹ khi giao thừa.
Lúc chùm pháo hoa đầu tiên được bắn lên là lúc nó chắp tay cầu nguyện, thâm chúc cho bố mẹ nó mạnh khỏe, chúc cho anh chị có cái tiết đầm ấm, chúc cho những người nó yêu thương tràn ngập niềm vui.
“Làm gì thế” H ở đâu chạy tới chỗ nó, H cũng làm đúng điệu bộ mình rồi hỏi.
“Ngắm sao” Hớ, nó xem pháo hoa mà bảo ngắm sao cơ đấy.
“Đẹp không?”
“Đẹp, như thiên thần ấy”
Ngoảnh sang nhìn H cũng thấy H đưa mắt nhìn nó kèm theo nụ cười nhẹ, em đã chiếm trọn tim anh rồi.
Đứng im lặng ngắm pháo hoa 1 lúc, nó quay sang nhìn H. Gãi đầu gãi tai (ba cái lúc này đầu với tai nó lại ngứa mới khổ chớ)
“H…”
“…” H ngước mắt nhìn nó như dò hỏi.
“Anh yêu em” Lúc này nó hồi hộp lắm, chả nói gì nữa, tay cũng không gãi lung tung nữa. 2 cặp mắt nhìn chăm chăm 1 lúc, thấy H cứ im lặng nhìn nó, nó ngại nó quay mặt lên ngắm Pháo hoa, vừa đưa mặt đi thì H ôm lấy nó rúc rich khóc.
“Sao khóc nữa…?” nó hỏi như âu yếm.
“em chờ anh, chờ anh lâu lắm rồi…huhu” vừa nói H vừa sụt sịt khóc. Lòng nó lâng lâng, vui biết bao. May sao thằng V không ở đó.
Đẩy nhẹ em ra đặt lên môi em nụ hôn nhẹ, em ngượng đỏ chín mặt, và nó em em yêu nhau từ đó, mặc cho những gian nan, khó khăn đang chờ nó phía trước.
Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với “ai đó” đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử thách.
Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.
“Thôi, đi ra ngoài chút anh”
“Hì, ừm… mình ra”
2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.
“Mà gọi anh luôn à. Nghe lạ quá nha”
“Hứ, không thích hả, không thích thì thôi”
“Ơ, ai bảo không thích nào”
“Hì…”
“Thôi đi ra”
“Ờ… em ơi…”
“Đi ra…”
“Em ơi… gọi anh nữa đi…”
Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút “sến” đó, lại đùa nghịch nhau.
Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên tiếng.
Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15 phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.
4 đứa về, lần này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc này.
Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉnh thoảng em lại kêu buồn ngủ. Đến đường rẽ về phía nhà nó thì thấy Th đang đứng đó, chả thấy thằng V đâu.
“Ơ, Th. V đâu? Sao đứng đây?”
“V đi nhậu rồi. nó bỏ Th ở đây chờ H”
“Cái thằng. Thôi, nhà anh cũng gần, em với Th về đi kẻo muộn”
“Anh về được không”
“Được mà, có tí thôi mà”
“Ừm.hì”
“Chà chà, 2 người đổi sang anh anh em em bao giờ thế” Đang ngọt ngào thì Th chen vào.
“Chết, quên ấy mà” Nó lại gãi đầu.
“Này, quên gì mà quên. Không thích kêu thế thì thôi nha” em lườm nó cáu gắt. nai tơ hóa sư tử rồi
“Hề hề, giận à. Thôi, em với Th về đi”
Nói xong nhìn mặt Th cười lém lỉnh. Chào hỏi thêm vài câu rồi thì ai đi đường nấy.
Sắc xuân tràn ngập ngõ xóm, len lỏi vào từng gia đình, nó về đúng lúc mọi người đi hái lộc, xã nó có cái đền, rằm, mồng 1 người ta đến thắp hương khá đông, riêng đêm giao thừa đây còn là nơi mọi người đến hái lộc. Mọi năm nó không đi, năm nay vừa lúc nó đi chơi về, nó cũng hòa mình vào dòng người vào chùa.
Nó vào chùa thắp hương, cầu mong cho mọi chuyện tốt đẹp, gia đình ấm áp, và không quên cầu mong cho người con gái nó yêu thương ngập tràn niềm vui. Nó hái cho mình 1 chiếc lá cây vạn tuế xem như là hái lộc, bước ra đường giang rộng 2 tay ôm trọn mùa xuân.
Về đến nhà bố mẹ nó đã ngủ, nó cũng lại bàn thờ thắp hương rồi leo lên giường. Mọi cảm giác đau đơn trên người nó giường như đã tan biến. Hãy cứ yêu, cứ thương, rồi sẽ vượt qua, mặc cho ai có khinh thường nó.
Sáng mồng 1 tết, 7h nó tỉnh giấc. SÁng nay, không gà chạy rông, không người đi lại, còn sớm mà, ở quê có tục kiêng tới nhà nhau sáng mồng 1, sáng nay chỉ dành cho gia đình, ông bà. Nó với bố cũng tính xuống nhà ông ngoại, sau đó nó về cùng đám thanh niên trong xóm đi chúc tết hàng xóm láng giềng.
Bố nó xách chai rượu nếp (rượu này nhà tự nấu), 3 quả cau với 3 lá trầu để xuống mừng tuổi ông bà, năm nào cũng thế, nhà nó chỉ mừng tuổi ông bà như thế. Xách chiếc phượng hoàng đã khá là tả tơi ra mà có gì đó xót xa. Chỉ mong nó có thật nhiều tiền mà mua cho bố nó cái xe máy, sửa sang lại mái nhà để ăn tết đàng hoàng hơn. Đã bao cái tết như thế rồi, tự an ủi mà cố gắng thôi.
Sáng sớm nay công nhận là vắng thiệt, có đôi ba chiếc xe đạp, xe máy chạy ngược xuôi, còn hình như mọi người vẫn đang sum vầy trong mái ấm của họ.
Xuống đến nơi, ông bà ngoại thấy nó thương tật đầy mình mà ngạc nhiên, cả ông cả bà xúm lại hỏi nó làm nó còn chưa kịp chúc tết ông bà nữa. Cũng lấy lý do tai nạn ra để thưa với ông bà, cũng hỏi han 1 lúc rồi thôi, mừng, chắc tết nay hạn chế ra ngoài, chứ gặp ai cũng hỏi thế này ngại chết.
Một lúc sau thì hàng xóm anh em đến chúc tết ông bà, nó với bố cũng xin phép về để đi chúc tết những nơi khác nữa. Nó về làm vòng trong xóm với đám thanh niên rồi về ăn cơm với mẹ. Cứ ngày 1 là chỉ có nó với mẹ ăn cơm. Lúc này không còn bận rộn nữa, nó cảm thấy xao xuyến, nhớ em. Thật lạ, cũng 2 con người ấy, cũng chừng ấy thời gian không gặp nhau, thâm chí là hơn, nhưng sao cảm giác khác nhau quá. Nó chỉ muốn gặp em, nhìn thấy em, nói chuyện với em và được ôm em thật chặt.
Buổi chiều nó xung phong ở nhà để mẹ đi trong xóm. Loay hoay 1 lúc rồi nó rúc vào chăn tránh cái rét, nghĩ ngợi 1 lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
Khoảng 3h, đang mơ mơ mang màng thì thấy bàn tay ai ấm ấm đặt lên trán nó, môi ai nhè nhẹ hôn nó lên má, nó nghĩ nó đang mơ. Lấy tay quẹt 1 cái bên má để chùi cái gì ướt ướt vừa dính lên thì nó bắt gặp khuôn mặt ai đó. Mở mắt nó thấy em, nó cười hạnh phúc, đáp lại nó em cũng cười, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đã nuột trọn trái tim nó. Nó quàng tay ôm lấy em áp vào ngực nó. Em dãy dụa đấy nó ra.
“Này…hư quá. Mọi người thấy đó.”
“Chả ai thấy đâu.hehe”
“Hứ. hư quá. Dậy, ngày đầu năm mà ngủ thế này, lười quá”
NÓi xong em cầm tay kéo nó dậy, haha, nó cũng đâu có nhẹ mà kéo được chứ.
Nó ngồi dậy, lại ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi. Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.
“Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết à?”
“Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha”
“Thiệt không?”
“KHông tin hả, không tin thì thôi”
“Ơ, em hỏi thôi chứ có nói không tin đâu”
Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh. Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư không.
“Đi chơi nha” miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.
“Đi đâu?”
“xuống vinh”
“Xa…”
“Điiiiii…” em nũng nịu nó.
“Ừm…thì đi, nhưng phải hôn đã”
“Không hôn. Có đi không?” em giở cái giọng sư tử lên với nó
“Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết kẻo tí về muộn mẹ lo.”
“hì…dạ” em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.
Một lúc sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn
“Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ” nhìn em lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1 phe là nó chết chắc luôn.
“Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết vòng trong xóm” (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân Hạnh)
“Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ ạ”
“Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à”
“Hì…dần anh ấy khôn mà mẹ”
“Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có nước ế thôi mẹ”
“mày lại nói ngất nữa rồi” mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.
“Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí nha”
“Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn đó”
“Dạ… con biết rồi mà”
Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.
“Giờ đi đâu?”
“Ừ… đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi ấy”
“Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa”
“Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em ôm, không mở thì mình lại đi dạo”
“Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ đó”
“Hứ”
Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình, nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm sao để là thằng ‘đàn ông’ như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.
Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang chờ nó.
Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với “ai đó” đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử thách.
Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.
“Thôi, đi ra ngoài chút anh”
“Hì, ừm… mình ra”
2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.
“Mà gọi anh luôn à. Nghe lạ quá nha”
“Hứ, không thích hả, không thích thì thôi”
“Ơ, ai bảo không thích nào”
“Hì…”
“Thôi đi ra”
“Ờ… em ơi…”
“Đi ra…”
“Em ơi… gọi anh nữa đi…”
Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút “sến” đó, lại đùa nghịch nhau.
Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên tiếng.
Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15 phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.
4 đứa về, lần này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc này.
Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉnh thoảng em lại kêu buồn ngủ. Đến đường rẽ về phía nhà nó thì thấy Th đang đứng đó, chả thấy thằng V đâu.
“Ơ, Th. V đâu? Sao đứng đây?”
“V đi nhậu rồi. nó bỏ Th ở đây chờ H”
“Cái thằng. Thôi, nhà anh cũng gần, em với Th về đi kẻo muộn”
“Anh về được không”
“Được mà, có tí thôi mà”
“Ừm.hì”
“Chà chà, 2 người đổi sang anh anh em em bao giờ thế” Đang ngọt ngào thì Th chen vào.
“Chết, quên ấy mà” Nó lại gãi đầu.
“Này, quên gì mà quên. Không thích kêu thế thì thôi nha” em lườm nó cáu gắt. nai tơ hóa sư tử rồi
“Hề hề, giận à. Thôi, em với Th về đi”
Nói xong nhìn mặt Th cười lém lỉnh. Chào hỏi thêm vài câu rồi thì ai đi đường nấy.
Sắc xuân tràn ngập ngõ xóm, len lỏi vào từng gia đình, nó về đúng lúc mọi người đi hái lộc, xã nó có cái đền, rằm, mồng 1 người ta đến thắp hương khá đông, riêng đêm giao thừa đây còn là nơi mọi người đến hái lộc. Mọi năm nó không đi, năm nay vừa lúc nó đi chơi về, nó cũng hòa mình vào dòng người vào chùa.
Nó vào chùa thắp hương, cầu mong cho mọi chuyện tốt đẹp, gia đình ấm áp, và không quên cầu mong cho người con gái nó yêu thương ngập tràn niềm vui. Nó hái cho mình 1 chiếc lá cây vạn tuế xem như là hái lộc, bước ra đường giang rộng 2 tay ôm trọn mùa xuân.
Về đến nhà bố mẹ nó đã ngủ, nó cũng lại bàn thờ thắp hương rồi leo lên giường. Mọi cảm giác đau đơn trên người nó giường như đã tan biến. Hãy cứ yêu, cứ thương, rồi sẽ vượt qua, mặc cho ai có khinh thường nó.
Sáng mồng 1 tết, 7h nó tỉnh giấc. SÁng nay, không gà chạy rông, không người đi lại, còn sớm mà, ở quê có tục kiêng tới nhà nhau sáng mồng 1, sáng nay chỉ dành cho gia đình, ông bà. Nó với bố cũng tính xuống nhà ông ngoại, sau đó nó về cùng đám thanh niên trong xóm đi chúc tết hàng xóm láng giềng.
Bố nó xách chai rượu nếp (rượu này nhà tự nấu), 3 quả cau với 3 lá trầu để xuống mừng tuổi ông bà, năm nào cũng thế, nhà nó chỉ mừng tuổi ông bà như thế. Xách chiếc phượng hoàng đã khá là tả tơi ra mà có gì đó xót xa. Chỉ mong nó có thật nhiều tiền mà mua cho bố nó cái xe máy, sửa sang lại mái nhà để ăn tết đàng hoàng hơn. Đã bao cái tết như thế rồi, tự an ủi mà cố gắng thôi.
Sáng sớm nay công nhận là vắng thiệt, có đôi ba chiếc xe đạp, xe máy chạy ngược xuôi, còn hình như mọi người vẫn đang sum vầy trong mái ấm của họ.
Xuống đến nơi, ông bà ngoại thấy nó thương tật đầy mình mà ngạc nhiên, cả ông cả bà xúm lại hỏi nó làm nó còn chưa kịp chúc tết ông bà nữa. Cũng lấy lý do tai nạn ra để thưa với ông bà, cũng hỏi han 1 lúc rồi thôi, mừng, chắc tết nay hạn chế ra ngoài, chứ gặp ai cũng hỏi thế này ngại chết.
Một lúc sau thì hàng xóm anh em đến chúc tết ông bà, nó với bố cũng xin phép về để đi chúc tết những nơi khác nữa. Nó về làm vòng trong xóm với đám thanh niên rồi về ăn cơm với mẹ. Cứ ngày 1 là chỉ có nó với mẹ ăn cơm. Lúc này không còn bận rộn nữa, nó cảm thấy xao xuyến, nhớ em. Thật lạ, cũng 2 con người ấy, cũng chừng ấy thời gian không gặp nhau, thâm chí là hơn, nhưng sao cảm giác khác nhau quá. Nó chỉ muốn gặp em, nhìn thấy em, nói chuyện với em và được ôm em thật chặt.
Buổi chiều nó xung phong ở nhà để mẹ đi trong xóm. Loay hoay 1 lúc rồi nó rúc vào chăn tránh cái rét, nghĩ ngợi 1 lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
Khoảng 3h, đang mơ mơ mang màng thì thấy bàn tay ai ấm ấm đặt lên trán nó, môi ai nhè nhẹ hôn nó lên má, nó nghĩ nó đang mơ. Lấy tay quẹt 1 cái bên má để chùi cái gì ướt ướt vừa dính lên thì nó bắt gặp khuôn mặt ai đó. Mở mắt nó thấy em, nó cười hạnh phúc, đáp lại nó em cũng cười, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đã nuột trọn trái tim nó. Nó quàng tay ôm lấy em áp vào ngực nó. Em dãy dụa đấy nó ra.
“Này…hư quá. Mọi người thấy đó.”
“Chả ai thấy đâu.hehe”
“Hứ. hư quá. Dậy, ngày đầu năm mà ngủ thế này, lười quá”
NÓi xong em cầm tay kéo nó dậy, haha, nó cũng đâu có nhẹ mà kéo được chứ.
Nó ngồi dậy, lại ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi. Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.
“Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết à?”
“Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha”
“Thiệt không?”
“KHông tin hả, không tin thì thôi”
“Ơ, em hỏi thôi chứ có nói không tin đâu”
Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh. Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư không.
“Đi chơi nha” miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.
“Đi đâu?”
“xuống vinh”
“Xa…”
“Điiiiii…” em nũng nịu nó.
“Ừm…thì đi, nhưng phải hôn đã”
“Không hôn. Có đi không?” em giở cái giọng sư tử lên với nó
“Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết kẻo tí về muộn mẹ lo.”
“hì…dạ” em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.
Một lúc sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn
“Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ” nhìn em lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1 phe là nó chết chắc luôn.
“Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết vòng trong xóm” (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân Hạnh)
“Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ ạ”
“Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à”
“Hì…dần anh ấy khôn mà mẹ”
“Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có nước ế thôi mẹ”
“mày lại nói ngất nữa rồi” mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.
“Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí nha”
“Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn đó”
“Dạ… con biết rồi mà”
Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.
“Giờ đi đâu?”
“Ừ… đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi ấy”
“Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa”
“Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em ôm, không mở thì mình lại đi dạo”
“Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ đó”
“Hứ”
Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình, nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm sao để là thằng ‘đàn ông’ như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.
Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang chờ nó.