Chap 24
Vinh thú vị thật, đường phố thênh thang, chẳng thấy tắc đường, đi ăn đi chơi lúc nào cũng thấy thoải mái, nhịp sống chậm rãi hơn Hà Nội nhiều…Nhưng mình lại thấy như thế hơi buồn tẻ. Ngày hôm sau Mít kêu chán nên bọn mình rồng rắn về Hà Nội mang theo mấy bịch bánh cu đơ
Mình đã nghĩ đến chuyện nghiêm túc tán em. Mình thích con gái thông minh, nguy hiểm chút cũng không sao. Giờ ít nhiều em cũng có tình cảm với mình rồi thì tình hình có vẻ đã khả quan hơn. Hy vọng là mình đúng.
Xác định là mưa dầm thấm lâu, cứ từ từ tạo lòng tin trong nhau cũng được hoặc vô duyên kém phận thì…đành phó mặc cho dòng đời xô đẩy. Từ dạo đấy mình với em gặp nhau đều như vắt chanh. Cứ cuối tuần đi chơi lại rủ em đi rồi cùng về nhà mình. Nhiều lúc thấy bình yên quá mình cũng hợi sợ sẽ bị nhàm chán, nhưng chẳng biết phải làm gì hơn Mình biết bao nhiêu trò mánh khóe lấy lòng con gái thì em cũng biết bấy nhiêu, làm sao mà lừa nhau được
Mình rủ em để relationship thì em bảo em thích để là độc thân.
Cũng chả hiểu nổi em nghĩ cái gì. Miệng thì bảo yêu mình mà lúc nào cũng giữ khư khư nguyên 1 tảng băng chìm về cuộc sống riêng. Thậm chí bạn bè em mình cũng chẳng biết được mấy người.
Valentine thì em bảo muốn tụ tập hội độc thân với bạn bè. Mình đành rủ đứa khác đi chơi với bạn mình cho đỡ…trống vắng. Chả hiểu có thật là em đi với hội bạn không hay là đi với thằng nào đấy, mình tò mò nhưng không dám hỏi. Mình nhắn tin bảo em là bao giờ về thì bảo mình vì mình muốn tặng quà cho em. Gần 12h mới thấy tin nhắn trả lời của em, em chỉ bảo là “em sắp về rồi”
Lúc ý mình đang ngồi hát hò với mấy thằng bạn, nhờ 1 thằng đưa con bé đi cùng mình về sau còn mình lượn trước qua nhà em.
Mình mua bó hoa baby giữa có 1 bông hồng Đà Lạt to oành, giấy gói đỏ…hoa hôm đấy đắt lòi tĩ…Đứng ngoài đầu nhà em, cầm bó hoa và chờ đợi, mình cảm giác như là đang diễn vai hot boy trong phim Hàn Quốc, thỉnh thoảng có mấy em gái cấp 3 đi cùng người yêu ngang qua cứ nhìn mình rồi che miệng cười khúc khích.
Nhìn từ xa thấy đèn xe máy rẽ vào ngõ (nói là ngõ nhưng đường trong khu nhà em khá rộng), nhìn cái 1 thằng đi cbr là đã ngột ngạt rồi, hôm nay không thấy nó đội nồi cơm điện nữa. Nó phanh khét lẹt rồi gạt chân chống cạch phát ngay bên cạnh mình *oai như cóc*. Em mặc áo khoác da, đi bốt da, đội mũ len, tay cầm cái bánh mì paparoti đang ăn dở ngồi vắt vẻo đằng sau. Tự nhiên mình thấy mình ngu ngu sao ý.
Thằng ku đấy, ừ thì khách quan mà nói thì về nhan sắc nó cũng ngang ngang mình, body vạm vỡ hơn mình tí thôi…kể ra thì em cũng khéo chọn gớm, xe ôm toàn đẹp trai hàng tuyển
Em xuống xe, đi sang bên cạnh mình. Thằng đấy nhìn mình trước, đúng hơn thì là 2 thằng chỉ gật đầu chào nhau cái rồi nó thở dài nổ máy, vỗ vai em:
– Về trước đây! Có gì thì gọi, không phải cố!
Ánh mắt nó nhìn mình trước lúc quay xe có cái gì đấy cứ như dò xét vẻ không hài lòng…Mình không hiểu lắm ý nó như thế nào khi nói với em câu đấy. Nhưng cũng chẳng muốn đoán mối quan hệ giữa nó và em, vì chỉ sợ càng đoán thì càng nhức đầu.
– Em đói à?
– Uhm, nãy đi chơi em hò hét hơi nhiều.
– Định ăn bánh mì không thế à?
– Hay anh đưa em ra Láng ngồi vỉa hè ăn nem chua đi
Mình cũng thích ngồi vỉa hè, mặc dù hơi bụi bặm ăn uống không vệ sinh lắm nhưng được cái là giản dị, thoải mái. Em cũng không đòi hỏi cầu kì gì.
Bảo đi ăn nem chua mà em lại 2 tay cầm 2 xiên xúc xích, nhìn em chấm tương ớt ăn ngon lành làm mình thấy chỉ muốn giằng vứt xừ đi rồi nhét cho em cái xúc xích khác
Ngồi cạnh em, mình thơ thẩn đăm đắm ngắm dòng sông Tô Lịch lững lờ trôi…Nghĩ bụng valentine chả khác vẹo gì ngày thường. Cũng chỉ là đi chơi, chơi chán ngoài đường thì chơi trong phòng…bày vẽ rách chuyện!
Em móc trong túi áo khoác ra 1 cái hộp nhỏ cỡ cái điện thoại đưa cho mình.
– Quà valentine của anh đấy.
Trong hộp có 1 viên chocolate đen, to bằng cái móng tay cái, hình trái tim. Mình bỏ tọt vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt ực phát. Ăn cũng được, mà hơi đắng
– Anh ăn hết rồi à?
– Ừ, không phải để ăn à?
Mình hơi chột dạ. Em vít cổ mình kề môi nói khẽ đến mức chỉ nghe được giọng hơi:
– Để ăn chung mà…
Rồi mình hôn em, chỉ là cái chạm môi nhẹ nhàng không ướt át tí nào nhưng rất nồng nàn…
Cái valentine 2011 thật là bá đạo. Không hiểu chơi bời kiểu gì mà phố nhà nghỉ Trần Duy Hưng cháy phòng. Thực ra thì ngủ ở nhà cũng được, nhưng mà hôm ý ra đường thấy không khi nhộn nhịp nên cũng muốn hư hư 1 tí , mà vào nhà nghỉ thì cảm giác nó khác với ngủ ở nhà Mình với em dạt thẳng về Gia Lâm cho máu, bên đấy đúng là chả khác gì chốn tiên cảnh bồng lai hạ phàm giáng thế.
Đêm hôm đấy tự nhiên em ngoan ngoãn lạ thường, mình đòi cái gì cũng chiều, đã thế lại còn rất nhiệt tình Điện thoại em để trên mặt bàn thỉnh thoảng lại nhá sáng, mới đầu mình còn để ý nhưng thấy em nồng nhiệt quá nên về sau cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem là thằng dở người nào phá đám nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến em, và chỉ có mỗi mình em thôi.
Tóc em bồng bềnh thơm dịu, bờ môi ướt át với khóe miệng đầy khêu gợi, làn da trắng mịn như trở nên trong suốt dưới ánh đèn vàng. Mình đờ cả người ra ngắm em…Em thấy thế vội quơ tay lấy cái gối ném vào mặt mình:
– Nhìn vừa thôi em ngượng.
– Chưa thấy gái đẹp bao giờ. Lạ thì nhìn!
– Không thèm chơi với anh nữa.
Mình lại kéo em nằm xuống, vuốt gon mái tóc để nhìn rõ mặt em hơn…
– Chơi gì??? Nãy giờ em chơi gì anh à?
Em đấm thùm thụp lên ngực mình, không nói được gì, ngượng đỏ cả mặt trông yêu chết đi được.
Dạo quen em cũng là khoảng thời gian bảng chấm công của mình bê bết nhất. Toàn ngủ quên hoặc không tài nào dậy nổi vào sáng hôm sau. Cứ đi với em là y như rằng không muốn dứt ra, ôm em đi ngủ mà đến giữa trưa tỉnh dậy vẫn còn thấy quyến luyến không nỡ rời.
Mình tỉnh dậy lúc 4-5h giờ sáng gì đấy, em vẫn đang ngủ vùi bên cạnh. Tại cái điện thoại của mình tự nhiên báo rung có tin nhắn làm giật mình. Tin nhắn của em mới lạ. Trong khi em đang nằm ngủ, điện thoại em thì ở trên bàn chứ đâu.
“Tin nhắn này được giử tự động vì em không đủ can đảm nói với anh là sau đêm nay em sẽ không gặp anh nữa. Em muốn thế. Không cần lý do nào cả”
Mình không biết nên làm gì lúc ý, tự nhiên nhớ ra câu thằng bạn em nói lúc tối…Đành coi như chưa đọc tin nhắn đấy. Kéo em lại gần thêm chút nữa để tận hưởng nốt quãng thời gian ngắn ngủi trước khi trời sáng…
Chap 25
Thật tình, cái tin nhắn đấy của em chả khác gì câu mình vẫn hay nói với gái khi muốn kết thúc mối quan hệ “Quên anh đi và đừng hỏi tại sao”. Lúc đấy nằm ôm em nghĩ thấy cũng thấy thấm cảm giác bị hắn hủi nó ra làm sao.
Có những người dùng lý trí để tìm người giử gắm yêu thương, đến khi tìm được thì lại sợ yêu thương che mờ đi lý trí. Ai sống tình cảm hoặc có cuộc sống êm đềm thì thường không mấy khi phải cân nhắc giữa tình yêu và lý trí. Nhưng từng trải 1 chút sẽ thấy yêu là 1 thứ tình cảm đáng sợ chứa đầy hấp lực. Những người sợ yêu đa phần đều đã từng yêu một ai đó, rất nhiều…
Mình mệt quá, không thể nào thức được để mà nghĩ lung tung. Không phải lần đầu tiên em nói không gặp mình nữa, nên mình cũng tự bơm vào đầu ít hy vọng là em chỉ nhất thời nói vậy thôi, chứ bản thân em chưa hạ quyết tâm thực sự. Nhưng khốn nỗi lần nào em cũng làm mình nơm nớp lo sợ mất nhau mãi mãi vì cái cảm giác “quả này là thật đấy, em không đùa đâu”. Đôi khi càng bốc đồng liều lĩnh bao nhiêu thì tình cảm lại càng mong manh bấy nhiêu…Cũng giống mình lúc muốn lấy lòng cô nào đấy thì sẵn sàng đưa đón bất kể giờ giấc, cùng nắm tay đi dạo dưới mưa như thằng điên rồi chán nhau thì buông chỉ trong vài note nhạc.
Trong phòng không có cửa sổ nên không biết trời đã sáng hay chưa. Đồng hồ treo tường thì chết đứ đừ. Thấy em cựa quậy thì mình cũng dậy, nhưng giả vờ là đang ngủ. Tay em rờ nhẹ lên môi, mũi, má mình như kiểu em đang muốn ghi nhớ từng nét trên khuôn mặt mình vậy. Mình tặc lưỡi, kéo tay em…xuống dưới:
– Mặt không phải là chỗ để âu yếm vuốt ve nhé
Em cười, rụt tay lại. Gối đầu lên ngực mình:
– Anh dậy sớm thế?
– Vì em cứ làm trò anh không ngủ được.
– Em có làm gì đâu.
Mình với bao thuốc để trên bàn, hút thuốc quen rồi, sáng ngủ dậy không làm điếu lại thấy cứ nhạt miệng. May mà giờ cũng bớt hút hít rồi, sống điều độ lành mạnh hơn
– Sờ xoạng thế ai mà ngủ được.
– Hôm nay anh không định đi làm à?
– Anh mệt.
Em đưa tay sờ lên trán mình, rồi bảo:
– Có ốm đâu. Hay anh khó chịu chỗ nào?
– Anh thiếu ngủ.
– Kệ anh.
– Em bận gì à?
– Uhm.
– Muốn về à?
– Uhm.
– Không cho về
Mình nằm đè lên em, khóa chặt không cho động tay động chân gì luôn.
– Bỏ em ra.
Mình rất ghét cái kiểu mặt trơ trơ lì lì của em những lúc như thế. Không biết được là em đang nghĩ gì, muốn gì hay định làm gì. Cứ lạnh như là sỏi đá.
– Nằm im đi!
– Hay là anh lại muốn chuyện kia à?
– Em làm sao thế? Ngày trước em gì có như thế này?
– Hồi trước em như nào?
– Em không hơi tí là ì xèo như này. Lúc nào ở cạnh em anh cũng thấy thoải mái, thấy bình yên…Nên anh mới thích gặp em.
Em ngoảnh mặt sang 1 bên, tránh nhìn thẳng vào mắt mình.
– Cứ như thế này thì đến bao giờ hả anh? Đằng nào chẳng có lúc mình chán nhau…
– Em sợ anh chán em nên em bỏ anh trước đấy à?
Em không trả lời, cũng không nói gì. Tự nhiên mình thấy bối rối, không biết phải làm gì mới là tốt nhất cho em, mà hình như chính em cũng đang đấu tranh tư tưởng giữa việc dừng lại hay đi tiếp. Mình thở dài, gục đầu lên vai em, cảm giác tấm đệm thịt đang đỡ mình mong manh và yếu ớt quá
– Nếu mà mình gặp nhau muộn độ 1-2 năm chẳng hạn, thì còn nghĩ được đến chuyện nghiêm túc…em không thích mất nhiều thời gian cho những mối quan hệ không đi đến đâu.
Bà mụ nặn nhầm vía cho em mất rồi. Nhẽ ra em phải là đàn ông mới phải.
– Ai bảo không đi đến đâu, lần nào chả đưa lên mây còn gì!
– Anh này…cứ đang nói chuyện tử tế thì lại luyên thuyên.
– Thì em dự phòng sẵn vài thằng cũng được, coi như sơ cua cho bớt nghĩ về anh. Không thì bỏ anh em định ăn chay chắc!
– Nghe cũng có vẻ hợp lý nhỉ!
Em bật cười, mình chỉ đùa thế thôi. Có thằng ngu nào lại muốn như thế bao giờ! Nhưng nhẽ ra không nên vẽ đường cho hươu chạy, nhất là con hươu này
Mình nghĩ lại rồi, đúng là không nên lún sâu vào chuyện tình cảm với em. Mình còn trẻ quá, chơi chưa chán đã vội gì phải trói buộc bản thân. Cũng tính dần đến chuyện tìm thêm niềm vui mới nữa là vừa
Sau cái vụ valentine mình với em lại bình thường hóa mối quan hệ, mặc dù từ đấy em cũng công khai nhắn tin với nghe điện thoại của zai ngay cả lúc ở nhà mình. Thỉnh thoảng mình cũng cáu, cũng ghen, cũng khó chịu nhưng vẫn phải làm mặt tỉnh bơ.
Hôm bữa mình đưa 1 em mà mình đang có ý định chăn dắt đi với mấy thằng bạn ăn lòng nướng, về thì có tạt vào Dragon Fly chơi. Mình ít khi vào đấy vì chỗ ý cũng không vui lắm, được mỗi cái sạch và lành thôi, ngồi nói chuyện thì được, không khác gì quán cf đóng cửa muộn hơn bình thường là mấy
Đang nhăn nhở cầm tay cầm chân chém gió với em ý thì thấy thằng bạn nháy mắt ra dấu nhìn đằng ngoài cửa. Mình chả thèm quan tâm, chắc nó lại tia thấy em nào xinh xinh chân dài chứ gì đâu, thây kệ, vẫn tiếp tục tập trung chuyên môn đoạn cao trào…
Chắc là mình với Mít có duyên kỳ ngộ, không chuyện này thì chuyện khác, cứ bị đưa đẩy chạm mặt nhau, chạy trời không khỏi nắng. Mà sau thì mình biết vụ đấy là thằng bạn mình bị em mua chuộc chứ chả phải là tình cờ.
Đến lúc thấy Mít đi cùng mấy cô bạn ngang qua chỗ mình, mà mình thì lại đang quàng vai em kia, rụt tay về không kịp Mình đành trân chối nhìn em, em lượn qua chỗ mình, cười rất vô tư bảo:
– Thấy xe anh dựng ở ngoài nên em vào định uống với anh mấy cốc, lâu quá không gặp…Người yêu mới hả anh?
Không biết là em định giở trò gì, mình cười trừ tát nước theo mưa:
– Ngồi đây chơi em…Sao lại đi 1 mình thế kia? Thằng người yêu em đâu rồi?
Em cầm cốc rượu của mình, uống 1 hơi cạn sạch, rồi đặt mạnh xuống bàn, thở dài ra chiều đang ức chế lắm.
– Chán đời lắm anh ạ! Tên mất nết đấy toàn rình rình bỏ em để đi mèo mỡ thôi!
Mấy thằng bạn mình thấy mình lâm vào thế bí thì phởn cái mặt ra như đang được xem kịch hay.
– Sao em biết?
– Em thấy tận mắt mà.
– Thế sao không vào đánh ghen.
– Em ngại đi 1 mình lắm, tí anh đưa em đi tìm nó. Em cho nó 1 trận.
– Ừ, chuyện nhỏ. Mấy khi em nhờ chẳng nhẽ anh lại không giúp…
Quả này thì xác định mất xác theo điệu nonstop rồi…
Chap 26
Giang hồ vẫn rỉ tai nhau cái câu “yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ…” có nhiều người thà chịu khổ chứ không muỗn chịu lỗ, còn em thì thà chịu lỗ chứ nhất quyết không chịu khổ.
Trong lòng có thể là đang bừng bừng như đốt lửa nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, vì sợ hớ…Loại người như em rất biết cưng chiều bản thân, không bao giờ có chuyện hấp tấp mà biến mình thành trò hề cho thiên hạ. Ngay cả khi đoán chắc sẽ không thể nào có chuyện vì em rau mà cái thằng mình nỡ làm mất mặt em thì em vẫn tự bảo vệ lòng tự tôn bằng cách giữ lối nói chuyện bóng gió đầy ẩn ý
Trở lại với DF, mấy thằng bạn mình thì cứ cười phe phé đưa ra đủ mọi gợi ý cho em về chuyện xử phạt “thằng mất nết”, từ việc cấm vận, cắm sừng, dùng ớt bột, đến cả chuyện…đánh tiết canh “em zai” của “thằng mất nết”. Hài cái là bình thường tính em cũng bựa, không tỏ vẻ ngây thơ ngơ ngác mà cư xử cũng khéo léo biết điều nên mấy thằng bạn mình đều tôn trọng em hết.
Nghe chúng nó đề xuất ý kiến thế em cứ tủm tỉm cười, mãi mới chịu chốt 1 câu:
– Từ từ em sẽ thử hết. Nhưng bức tử thằng em hắn thì thật lòng…em không nỡ.
Sau khi chờ Mít đi khuất bóng, mình kiếm cớ nói khéo để đưa em rau hụt về. Xác định là xôi hỏng bỏng không, mà cũng có thể là mất cả chì lẫn chài. Trên đường về, em nó hỏi mình:
– Anh tốt với con gái thật đấy. Sau này có sợ người yêu ghen không?
Nghĩ bụng anh đang sợ mất cả mật đây, nếu còn lành lặn thì hôm nào gặp lại nhau anh sẽ kể cho em nghe…Nhưng ai lại nói thế bao giờ, mất hình tượng lắm. Mình bảo:
– Anh chưa rơi vào hoàn cảnh đấy bao giờ, cũng không dám tưởng tượng…
– Nhưng anh như thế này chắc nhiều cô nuôi hy vọng lắm đấy!
Cái tính trăng hoa nó ăn vào máu mình rồi, không chừa được. Mình hỏi trêu em ý:
– Trong số nhiều đấy chẳng biết là có em không nhỉ?
– Em sợ làm người yêu anh lắm. Anh như thế có mà em đi đánh ghen suốt ngày!!!
– Ừ, làm em gái thôi em nhỉ. Làm người yêu anh thiệt thòi lắm…
– Sao lại thế???
– Vì anh là thằng mất nết.
Lúc mình chở em ý về đến đầu khu trọ thì em ý đi thẳng vào ngõ luôn. Không ngoái lại chào mình lấy 1 câu. Sao con gái lại phũ thế nhỉ?! Làm em gái thì có làm sao đâu, mình vẫn cưng nựng em gái theo đúng nghĩa anh trai mà
Mấy thằng bạn mình giờ chắc đang ngồi gió máy với Mít rồi. Thật tình…không biết phải vác cái mặt quay lại nhìn em như thế nào nữa. Nhưng không đến thì không được. Nhắn tin hỏi thằng bạn xem tình hình căng lắm không thì nó bảo “chết cmmđ thằng mất nết =))”
Tuy 2 đứa chưa là gì của nhau nhưng ít nhiều cũng có chút tình cảm, ớn ra phết.
Mình gần về đến nơi thì đã thấy em đứng trên vỉa hè chờ sẵn. Mình đánh phủ đầu trước:
– Nào, lên đây anh đưa đi làm hàng với nó…
Phải đề cao cảnh giác, nói chuyện cũng phải lựa lời không thì mệt với cô nàng này lắm.
– Đi vào đây đây uống rượu phạt. Hôm nay là anh hư lắm đấy nhớ!
Mình nắm tay em, kéo lại. Ôm chặt em rồi khuyến mại cho 1 nụ hôn nồng nàn. Lúc ý bọn mình đang ở ngoài đường, nhưng chắc chẳng ai thèm để ý, vì chỗ đấy cũng không phải nơi trang nghiêm gì. Em vùng vẫy cố thoát ra thì mình lại càng giữ chặt, mình trêu cho em tức thì thôi. Ở chỗ khác em chủ động thì mình thích chứ lúc bình thường mình không bao giờ muốn để em trở thành hoa tiêu rồi lâm vào thế bị động. Không biết mọi người dỗ người yêu kiểu gì chứ mình thấy cách cổ xưa nhất, truyền thống nhất đấy khá là hữu dụng Em giẫy đành đạch 1 lúc thấy không ăn thua, bắt đầu chuyển qua mè nheo ỏn ẻn:
– Anh bắt nạt em này, bỏ người ta ra…
– Qua chỗ khác chơi anh đền cho.
Thế là em lại nhoẻn miệng cười, cộc nhẹ đầu vào trán mình nũng nịu . Cách này hay nhưng chỉ nên áp dụng đúng lúc, đúng chỗ, đúng người nữa. Chống chỉ định cho người ít kinh nghiệm nắm bắt tâm lý con gái nhé, không khéo lại gây phản tác dụng thì vớ vẩn phải mở cốp xe mà lấy chỗ đựng răng cũng nên.
Mình đưa em đi lòng vòng quanh phố cổ, cầm ngón tay em chỉ lên thái dương mình bảo:
– Chỗ của em là ở đây, 1 mình em thôi, những chuyện khác em đừng để ý.
Em cười mãn nguyện, ôm siết eo mình.
– Bao giờ đẩy em đi chỗ khác thì phải bảo đấy nhé!
Mình lại kéo tay em đặt lên ngực:
– Nếu có đẩy thì đẩy em xuống chỗ này thôi.
Hơi sến 1 tí, nhưng có ai yêu mà không lãng mạn bao giờ!
Đưa em ra bờ Hồ ăn kem. Nhìn con gái ăn kem ốc quế cứ mút mút với liếm liếm trông khêu gợi vãi cả ra.
– Tí mình về hả anh?
– Ừ, hay ý em là muốn thế nào?
Mình lấy khăn ướt lau tay cho em, cứ như bố với con gái, ngón tay nhỏ nhỏ, trắng trắng, mềm mềm mà không có lấy 1 vết chai nào…
– Em muốn ra chợ đêm, mua ô mai về nhà vừa ăn vừa xem phim.
Mình khẳng định luôn là em ăn vặt siêu tài, lúc nào cũng nhóp nhép được. Hôm đấy cuối tuần, chợ đêm toàn người với người. Mà lúc mới gần 11h. Mình thì ghét đi bộ trong khi em thì cứ guốc cao gõ cành cạch chả thấy kêu mỏi gì sất. Mà phàm là con gái cứ dính vào chợ đêm toàn đồ linh tinh thì…thôi rồi.
Mình vào hàng ô mai mua mấy hộp còn em thì la cà ở hàng trang sức.
Lúc mình ra kéo em về thì em hí hửng khoe với mình đôi khuyên tai bé tí, có mỗi cái mặt nụ bạc Thái đen. Mình nghe bảo kiêng mua đồ bạc tặng nhau nhưng em lại cứ thích, rồi còn đòi mỗi đứa đeo 1 chiếc. Mình đeo bên trái, em đeo bên phải, đến giờ 2 đứa vẫn đeo đôi khuyên tai đấy đấy
Lượn lờ chán chê, mình đưa em về nhà nghỉ, tự nhiêm hôm ý cao hứng không muốn về nhà, thỉnh thoảng đổi gió tí cho có không khí. Em ôm cổ mình, hát líu lo bằng cái giọng lê thê như muốn trêu ngươi:
“Tình yêu…
Em sợ tình yêu…
Vì tình yêu như là hương hoa…
Nỡ mai sau em mất người em yêu…
Em khổ thật nhiều…”
Chap 27
Tình hình là sau vài hôm nghỉ ngơi nghĩ ngợi linh tinh, mình đã trở lại. Có thể câu chuyện không hấp dẫn và kịch tính, vì mình không có ý định thêm thắt cho nó giống với kịch bản phim…Viết thì cứ viết thôi vậy…
Tiếp cái đoạn mình đưa em đi tập thể dục đêm khuya. Không còn sớm sủa gì nữa, ngoài đường cũng vắng người. Em được cái cứ có tí men vào là cao hứng trong…tất cả mọi chuyện. Đi đường hát líu lo đã đành, lúc đợi mình lấy chìa khóa phòng chỗ lễ tân em đứng soi gương vuốt tóc, miệng huýt sáo theo điệu nhạc chờ vinaphone.
– Đi thôi cô nương, ở đấy mà điệu cho ai ngắm.
– Ứ ừ…Chàng cõng thiếp cơ…
Em với theo ôm cổ mình làm cái thằng nhân viên phải nhịn cười nhìn mình mà thấy ngại chỉ muốn độn thổ luôn tại chỗ. Em lại tiếp tục cái điệp khúc vinaphone trên lưng mình.
– Thôi đừng huýt sáo nữa, để cho người khác còn ngủ. Tí nữa cho em thổi sáo thần luôn.
– Gì đâu! Sáo đấy đểu, thổi cứ rè rè…Em chả thích.
– Tại em gà, thổi bao giờ nó kêu trong veo mới là giỏi!
– Anh giỏi thì tự đi mà thổi! Em gà quen rồi!
Kể chuyện phiếm tí cho vui. Nhẽ ra cứ như thế thì mọi chuyện cũng không còn gì là trắc trở, bình yên nhẹ nhàng, chịu đựng nhau cho đến 1 ngày niềm tin được gây dựng thì mình và em đã chẳng phải khổ sở vì nhau nhiều như thế.
Nhưng, đúng chỉ 1 chữ nhưng thôi, vì ở đời không ai lường trước được chữ “ngờ”. Và em thì lúc nào cũng cho mình cái cảm giác đang phải đối mặt với 1 hàm nhiều biến.
Một buổi tối đẹp trời, mình với mấy thằng bạn đi nhậu, chỉ có mấy thằng đi với nhau thôi, không có gà móng đỏ.
Còn gì thú vị bằng chuyện ngồi lai rai với chiến hữu vào cái tiết trời cuối xuân mát mẻ, bên cạnh là nồi lẩu nghi ngút khói Quán cũng không đông lắm, nhưng rôm rả tiếng chuyện trò.
Ngồi uống 1 lúc, mình đứng dậy vào toilet rửa mặt. Đang lững thững nghĩ ngợi xem tí nữa có nên đến chỗ em hay không thì nghe tiếng gọi đằng sau:
– Ê ku?
Mình quay lại, thấy 1 thằng lạ hoắc, mà hình nó ngồi bàn bên cạnh mình thì phải. Chắc chắn là không quen biết. Chẳng hiểu là nó gọi mình có chuyện gì, định gây sự hay là tính sàm sỡ mình nữa…
– Hở?
Mình cũng đề phòng, mấy bố rượu vào rồi thì không biết đâu mà lần. Nhưng trông thằng đấy cũng có vẻ tử tế, chưa đến mức say sưa. Nó cười ra vẻ thân thiện lôi ra bao 3 số, hỏi mình:
– Có lửa không? Xin mồi.
Mịa, lửa ngoài đấy thiếu gì mà phải hỏi mình. Thấy là không bình thường rồi đấy Nhưng thôi thì cứ lịch sự, đành móc túi quần đưa cho nó cái bật lửa, tiện tay lấy điếu thuốc luôn thể…Nó mồi xong trả mình bật lửa. Nó lại hỏi:
– Diệp dạo này thế nào?!
Mình đớ người. Ra là người quen của em. Mà sao lại biết mình??? Vụ này căng rồi. Không ăn kẹo cool air mà máu mình cũng lưu thông lên não với tốc độ đáng kinh ngạc. Mình cười nhưng bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh hơn:
– Vẫn khỏe.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh nhau, lúc nào mình cũng chọn giải pháp an toàn, tránh thương tích không đáng có.
– Quen nhau lâu chưa?
– 1 thời gian.
2 thằng nhìn nhau mấy giây. Mình nóng hết cả người, chắc thằng đấy cũng thế. Rồi nó lên tiếng trước:
– Đừng có động vào nó.
Mình bắt đầu cáu, nhưng vẫn cố nói bằng giọng tỉnh bơ:
– Chả còn chỗ nào là chưa động vào hết.
Giờ nghĩ lại thấy cũng buồn cười. Lúc mới gặp nó còn nghĩ không có cái ngu nào bằng chuyện đánh nhau vì gái. Kể cả có là yêu hay không, mình cũng rất ghét giải quyết vấn đề bằng bạo lực. Thế mà nói mấy chuyện mấy câu chẳng hiểu sao lại cũng hăng máu lên, là vì rượu hay vì em thì mình cũng không biết nữa.
Đùng cái nó túm cổ áo mình, thoi luôn 1 đấm. May mà mình lại bị trượt chân, ngã ngửa ra đằng sau nên chỉ bị cái nhẫn của nó sượt qua má. Mấy đứa bạn của cả mình cả nó thấy động thì chạy ùa vào can.
Mình vội xua tay, nói vài câu cho êm ả vì cũng không muốn làm to chuyện. Về cơ bản thì mình là thằng được chứ không phải là thằng mất nên mình không thấy cú, mà cũng có thể là tính mình hiền. Trước giờ mình cũng mấy lần dính phiền phức từ chuyện gái gú dù chưa lần nào đến mức phải động tay động chân. May mà không có ông nào trẻ trâu cố chấp chứ không thì oánh nhau to tại chỗ luôn
Thanh toán tiền ăn rồi kéo nhau về chứ lúc ý làm gì còn ai có nhã hứng ngồi lại nhậu nhẹt nữa.
Mình tạt qua nhà thay cái áo vì lúc ngã xuống đất hơi bẩn (mình hơi bị sạch quá mức cần thiết) rồi qua nhà em.
Em tươi cười đón mình trong bộ pajama chó đốm, nhưng thấy mặt mình có vết xước thì nhăn nhó ngay:
– Anh đánh nhau hay con nào cào cấu thế kia?
– Chuyện con trai mà, không sao đâu em.
– Tối nay anh ngủ lại đây không?
– Có, nếu em không đuổi anh về. Mà anh đói quá, nhà còn gì ăn không?
Em vòng tay ôm cổ mình, cười dịu dàng:
– Có con ghẹ 42 kg đây. Với có nguyên cái pizza dứa trong tủ lạnh nữa đấy
Ding Dong!!!
Tiếng chuông cửa. Em cau mày lẩm bẩm:
– Ai lại đến giờ này thế nhỉ?
Em không biết nhưng mình thì biết, ngoài cái thằng kia thì còn ai trồng khoai đất này!
Mình ngồi trong phòng khách, thấy em mở cửa gỗ (bên ngoài còn 1 lớp cửa sắt), nói chuyện với thằng đấy. Giọng rất lạnh lùng.
– Anh đến đây làm gì?
– Không mời anh vào nhà à?
Có tiếng kẹt kẹt của cửa gỗ, rồi tiếng thằng đấy:
– Xe ai thế kia?
– Bồ em! Anh vào nhà uống nước không?
– Là cái thằng đấy à?
– Đại khái thế! Anh đừng tìm em nữa. Nếu quên được chuyện cũ thì mình lại làm bạn. Cũng đừng uống rượu vì em làm gì.
Mình không muốn hóng hớt, nghe đến thế cũng đã thấy đủ lắm rồi. Mình lẳng lặng vào bếp gọt hoa quả trong lúc chờ em. Được vài phút thì thằng đấy cũng về, em lon ton vào ôm mình như thể không có chuyện gì xảy ra…
– Em phũ thế?!
– Đã giũ thì phải phũ thôi!
Nghe em nói mà mình thấy như có điện chạy dọc sống lưng. Ngày trước hẳn là em với nó cũng đã từng yêu nhau…
Part III: Ngoại truyện
Trời thay đổi thời tiết nhỉ, se se lạnh. Tự nhiên mình nhớ lại những chuyện ngày xưa. Hôm nay muốn kể 1 câu chuyện buồn…
Ngoại truyện 1:
Mình không thích những điều ủy mị, sướt mướt, nhưng mình là một người sống tình cảm. Có lẽ vậy.
Trong cuộc đời bất cứ thằng con trai nào cũng có ít nhất vài bóng hình người phụ nữ.
Đầu tiên phải nhắc đến là mẹ, những gì còn đọng lại từ nhỏ trong mình về mẹ là một người thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ. Mẹ có thể làm tất cả, xoay sở mọi việc…thậm chí đến tận bây giờ mình vẫn nghĩ vậy. Hết khoe vợ chưa cưới thì giờ tranh thủ khoe về mẹ 1 tí.
Đối với một thằng như mình, rất ít người con gái có thể đến rồi đi nhưng để lại trong mình một cảm giác có thể gọi là sự nuối tiếc…Uhm, rất ít không có nghĩa là không có. Sau này thế nào mình không dám chắc, nhưng ngoài Diệp, người yêu mình hiện tại thì còn một người con gái khác, cũng đã từng một thời là nỗi lo canh cánh trong lòng mình, dù là mình chưa bao giờ yêu cô ấy.
“Em” là từ đại từ riêng mình dùng cho người yêu, nên giờ mình sẽ nhắc đến “người con gái khác” kia bằng từ “cô ấy”.
Nói về cô ấy, trong đầu mình nghĩ ngay đến hình ảnh một người con gái dịu dàng, thùy mị và yếu đuối…cũng là người con gái đầu tiên nhắc đến chuyện cưới xin với mình.
Cô ấy và em là hai thái cực mặc dù mình vẫn cảm giác 2 người có khá nhiều điểm tương đồng.
Em là một cô gái thông minh, thực sự thông minh và biết cách kiềm chế cảm xúc thì cô ấy lại là một người vui vẻ, luôn luôn vui vẻ đến mức tưởng như không ai có thể chọc cho cô ấy giận.
Em là một người đầy kiêu hãnh và tự tôn, sẵn sàng giẫm đạp hoặc dùng thủ đoạn với bất cứ ai để bảo vệ những gì em cho là quan trọng thì cô ấy lại là người chấp nhận và cam chịu để đổi lấy bình yên.
Có thể nói cô ấy là một mẫu người nhu mì đến mức nhu nhược, khờ dại đến độ khiến người ta không nỡ làm tổn thương.
Mình và cô ấy quen nhau trước khi mình gặp em, qua facebook.
Không nhớ là mình add cô ấy hay cô ấy add mình, nhưng có tên trong list bạn bè khá lâu trước khi nói chuyện với nhau. Bắt nguồn từ 1 status của cô ấy:
“Cánh chim ơi! còn mịt mù tận trời nào vui chi nơi xa xôi ấy Anh quên em như quên cánh hoa…”
Mình là fan cuồng của Minh Tuyết, bài ý chẳng nhẽ lại không biết! Mình để lại cmt:
“Đường về cô đơn lạnh giá
Lang thang phố vắng trong mưa buồn rơi
Lệ nhòa trên mi sầu em khôn nguôi
Người tình ơi!
Thôi hết năm tháng bên nhau tuyệt vời.”
Cô ấy like cmt của mình. Mình nhận ra sau đấy thỉnh thoảng lại thấy cô ấy like cả những stt của mình, mặc dù trước đấy tên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trên wall của mình. Hồi đấy mới quen, mình với cô ấy chat chit, nhắn tin thường xuyên. Ngay từ đầu cách cư xử của mình với cô ấy đã giống như là tán tỉnh rồi.
Cô ấy cũng khá xinh, khá đáng yêu. Từ ánh mắt, bờ môi, giọng nói đến cách ăn mặc đều toát lên vẻ nữ tính, mỏng manh. Nhưng lúc đấy mình thề là mình không có suy nghĩ muốn gắn bó nghiêm túc với bất cứ ai, kể cả là một người chân phương như cô ấy chứ nói gì đến thể loại gớm mặt như em.
Mình hay đưa cô ấy đi café. Cô ấy là người hoạt ngôn, có thể nói luyên thuyên đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới biển, toàn những chuyện không đâu, gây cười vài phút rồi về nhà mình không đọng lại được chút gì về câu chuyện với cô ấy. Một cảm giác cũng thoải mái thực sự, không giống với cảm giác hưng phấn đầy kích thích như khi ở cạnh em.
Cô ấy hay ngượng, hay đỏ mặt, hay dỗi kiểu trẻ con…mỗi khi bị mình trêu.
Hồi đấy mình bảnh bao lắm nhá, vừa đi làm mà. Sơ mi, quần âu lúc nào cũng phẳng lỳ luôn, mặc dù tiền thì đếch có mấy nhưng được cái tướng công tử với con xe kéo lại nên cũng ra dáng người có tiền. Liếc mắt 1 phát là các em gái chết mình đông như quân Nguyên luôn.
Chỗ mình với cô ấy hò hẹn thường thì là quán café, hồi đấy mình và cô ấy hay ra ngồi winwin đọc báo, uống café sáng rồi đi làm. Tao nhã lắm, cô ấy bằng tuổi mình mà.
Sinh nhật mình cách đây 2 năm, mình rủ cô ấy đi hát cùng với đám bạn mình. Lúc ý mình vẫn chưa quen em đâu nhé. Khi về thì cũng ngà ngà say rồi, nhân vật chính nên được chăm sóc khoản rượu bia tử tế đến phát sợ. Đèo cô ấy từ quán về, mình hỏi:
– Mình say rồi đấy, ấy có sợ không?
– Cũng hơi hơi.
– Thế mình không đưa ấy về thì có sao không?
– Đi cùng ấy thì sao cũng được!
Cô ấy ôm mình, lần đầu tiên cô ấy ôm mình, mặc dù mình biết cô ấy thích mình từ lâu rồi. Mình đưa cô ấy đến chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy. Cô ấy im lặng, chấp nhận một cách ngoan ngoãn. Cứ líu ríu đi đằng sau mình, Lúc ý hơi lo, vì sợ đấy là lần đầu tiên của cô ấy nên vào phòng rồi mình vẫn không dám manh động. Cô ấy ngồi trên ghế xem tivi còn mình nằm trên giường. Mình bảo:
– Không ai làm gì đâu, lại đây ngủ đi. Đằng ấy định thức cả đêm à?
– Không tin.
– Thế sao còn theo mình vào đây làm gì!
– Thức nói chuyện.
Buồn ngủ gần chết còn chuyện với trò.
– Tặng quà sinh nhật đi rồi nói chuyện.
Lúc rủ cô ấy đi mình không nói là đi sinh nhật nên cô ấy không chuẩn bị quà cho mình.
– Không biết là sinh nhật ấy, quà để lần sau.
– Đùa thế thôi, đấm lưng vài phút coi như quà sinh nhật cũng được!
Số mình đúng là số hưởng.
Ai cần đấm lưng đâu, kiếm cái cớ hộ cô ấy để leo lên giường cho đỡ ngại thôi.
Người mình đầy mùi rượu. Mình ôm cô ấy, dựa cả người vào vai cô ấy. Cô ấy ngây thơ lắm, không sói như em, làm sao mà biết được mình say đến mức nào, nghĩ là chắc mình sắp lăn quay ra không biết trời đất trăng sao gì nữa rồi. Mình giả vờ than thở:
– Sao mà nóng thế nhỉ…
Cô ấy vỗ vỗ lưng mình, bảo:
– Ấy uống rượu nên nóng người đấy mà…Say rồi à?
– Uhm…
Mình hôn lên cổ cô ấy, tay bắt đầu hoạt động. Cô ấy khẽ rùng mình, giữ tay mình rồi nói nửa đùa nửa thật:
– Bạn Long ơi, bạn có yêu mình không?
Mình không say, nhưng mình muốn cô ấy. Nói có thì thỏa mãn thằng em nhưng là dối lòng thằng anh. Nói không thì vừa ý thằng anh nhưng lại đá bát cơm của thằng em. Lăn tăn phết đấy…
Ngoại truyện 2:
Cô ấy hơi gầy, cao gần bằng mình, nhưng mình không thích con gái gầy lắm, vì gầy thì thường là lép mình thích con gái có da có thịt
Mình không nói gì. Vì mình không muốn nói dối, nhất là chuyện tình cảm. Cô ấy có vẻ dỗi, kéo chăn nằm quay lưng lại với mình.
Khổ, mình nào có biết có ấy thích mình. Hồi đấy mình nghèo mạt rệp, làm gì có nhiều tiền đâu. Tất cả những gì mình làm cho cô ấy là online thì chat chit, thỉnh thoảng hôm nào không đi làm thì ở nhà nhắn với nhau vài chục cái tin, tuần 2-3 buổi café. Đấy, mỗi thế thôi!
Mình ngủ, đoán là cô ấy cũng ngủ.
– Bạn Long tốt y như mình nghĩ ý.
Mình cười thôi, không cần bình luận gì thêm về những điều hiển nhiên từa tựa chân lý như vậy hết
Cô ấy cũng là dân công sở, mà thực sự là một cô gái đúng chất công sở bây giờ luôn. Dĩ nhiên, nếu so với 1 người bình thường thì cô ấy hoàn toàn bình thường, nhưng đặt cạnh những người kiểu như Mít và đồng bọn thì cô ấy trở nên ngây thơ và có phần khờ khạo. Cô ấy không quá khôn lanh, không quá lỳ, không sắc sảo nhưng ở cô ấy luôn toát lên một sự chân thành dễ mến.
Mình không hứng thú với một người quá cơ bản như vậy nên mình không thể nào có tình cảm với cô ấy được, mình chỉ coi cô ấy như bạn bè hoặc em gái.
Sau sinh nhật mình không lâu thì đến sinh nhật cô ấy. Mình kiếm cớ bận đi nhậu với bạn nên không đến dự, thực ra là vì mình ngại gặp bạn bè cô ấy rồi lại hiểu nhầm vớ vẩn. Đến khuya, cô ấy nhắn tin bảo là đứa bạn đưa cô ấy đi đã về trước, muốn nhờ mình qua đón về…Trời xui đất khiến thế nào mà mình lại đồng ý qua đón cô ấy.
Cô ấy dễ thương thật, công nhận những cô gái cao tầm 1m65 có thân hình mảnh khảnh ăn mặc khéo 1 tí đều có thể trở nên hấp dẫn vô cùng…Mà mình lúc đấy vẫn chưa quen Mít, chưa rằng buộc, mình hoàn toàn tự do.
Lúc cô ấy ngả đầu vào lưng mình, mình đã nghĩ 1 là đạp cô ấy xuống xe rồi đi về, 2 là sẽ phải giơ tay đầu hàng cám dỗ. Đã thế cô ấy lại nhanh tay giựt cái bật lửa của mình, trong khi thuốc lá là cứu cánh duy nhất của mình…
Đêm đấy mình ngủ với cô ấy. Một trong những sai lầm to lớn nhất đời mình.
Mình biết là cô ấy làm thế vì muốn giữ chân mình. Lần 1, lần 2…rồi cứ thế thành thói quen. Mình không đưa cô ấy đi chơi ở những nơi mà mình hay đến, những buổi café sáng cùng nhau cũng ít dần, nhưng đi chơi về thường thì mình đến tìm cô ấy, mà cũng chỉ những lúc nhậu nhẹt chơi bời chán chê rồi mình mới gọi cô ấy. Để rồi mỗi sáng thức dậy, nhìn cô ấy, mình lại cảm thấy tội lỗi ngập đầu. Cô ấy vẫn thường ôm chặt mình trước khi mình về nhà như thể không muốn chia ly, vẫn thường ngước đôi mắt to tròn hỏi mình:
– Mình có còn gặp nhau nữa không?
Cứ mỗi lần như thế mình lại thấy buồn, thấy mình đểu, thấy mình khốn nạn…
– Tùy em cả.
– Đừng quên em.
Cô ấy yêu một cách mù quáng, có thể nói là dai hay dại cũng được.
Rồi mình quen Mít. Nhẽ ra mình sẽ vẫn tốt với cô ấy, vẫn tử tế với cô ấy nếu như mình không quen em. Quả thực, nói gì thì nói cũng không thể phủ nhận rằng mình thực sự rung động trước em, một cô gái có thể xoay mình như đèn cù.
Chuyện mình với em bắt đầu như nào, tính cách em ra sao thì mình cũng đã kể rồi. Mối quan hệ của mình và em giống như 2 người bạn, sex là 1 trò chơi không hơn không kém. Còn giữa mình và cô ấy thì sex là sự bắt đầu cho 1 sự rằng buộc về mặt tình cảm, cô ấy khiến mình có cảm giác mình phải có trách nhiệm với tình cảm mà cô ấy dành cho mình. Tình cảm cô ấy dành cho mình quá chân thành, quá lớn và nó cứ vô điều kiện như vậy khiến mình dù muốn dứt cũng không đành lòng. Thực sự mình sợ rằng buộc, sợ áp lực, phát sợ cái suy nghĩ rằng mình mắc nợ cô ấy (dù là cô ấy không phải lần đầu tiên với mình).
Mình bắt đầu để invi cái yahoo, sợ nhắn tin, sợ gọi điện, sợ cả gặp cô ấy nữa. Nhưng cô ấy lại luôn chủ động nhắn tin, thỉnh thoảng gọi điện cho mình. Cô ấy nhắn vài tin thì mình trả lời 1 tin, tối nào cũng gọi nhưng chỉ những hôm đi nhậu về mình mới nghe máy…Thực sự là không thể hiểu nổi cô ấy thích mình ở cái điểm gì, mình đối xử với cô ấy như thế cũng vì muốn cô ấy chán mình, rồi bỏ mình mà ai ngờ cô ấy vẫn kiên trì chờ đợi. Phải chăng cái giống đàn bà những gì càng khó có được thì lại càng phát cuồng?!
Ngày nào cũng nhận dăm ba tin nhắn từ cô ấy cộng thêm vài cuộc gọi nhỡ, mình ức chế đến độ gặp nhau mà không cả muốn nói gì. Ngày đấy mình vẫn còn trẻ, nông nổi và ích kỷ. Mình cứ nghĩ mình không lừa cô ấy bằng những lời lẽ ngọt ngào là mình không phải chịu trách nhiệm về tội cố ý gây thương nhớ…Mà cũng có thể 1 phần là do sự xuất hiện của em khiến mình lạnh lùng với cô ấy hơn.
Chuyện gì phải đến nó cũng đến. Cô ấy linh cảm có sự tồn tại của một người con gái khác trong cuộc sống của mình. Cô ấy buồn, cô ấy khóc, cô ấy trách mình vô tình.
Cô ấy thật khác với Mít, bằng cách nào đấy, em biết hết tất cả những mối quan hệ bất chính của mình nhưng em luôn im lặng, còn cô ấy lại sợ sự thật vì không dám dối diện. Cô ấy tự ti rằng cô ấy thua kém Mít, rằng cô ấy không bằng Mít…đủ thứ linh tinh khiến cô ấy sợ mình sẽ bỏ cô ấy (lo bò trắng răng, đã bao giờ yêu đâu mà bỏ). Nhiều lần mình định kể cho cô ấy nghe về em nhưng cô ấy nhất quyết không nghe. Lại bảo:
– Em có tình cảm với anh, phải nghe anh kể về người anh yêu thương làm sao mà em chịu được.
– Thế giờ em muốn anh phải làm sao?
– Có bao giờ anh nghĩ là sẽ cưới em không?
– Không. Mà anh cũng chưa nghĩ đến chuyện đấy.
– Thế nếu em có bầu thì sao?
– Em bỏ uống thuốc đấy à?
Mình cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố giữ thái độ bình thường. Khổ, đừng vội trách mình. Cô ấy muốn thế chứ mình thì không ủng hộ phương án chân đất mắt toét.
– Em hỏi thì anh cứ trả lời đi.
– Không, anh chưa muốn lấy vợ.
– Thế lúc ý anh định tính sao?
– Đừng có nếu. Bao giờ có thì anh lo.
– Nhưng nếu em có thì em bắt cưới đấy.
– Em nghĩ bắt mà được à?
Lúc mình nói câu đấy, cô ấy sững sờ nhìn mình như kiểu mình là cái thằng khốn nạn lắm. Mà chính mình cũng không hiểu sao lại cáu với cô ấy. Có thể do mình ghét cái kiểu cố đấm ăn xôi, sống như con thiêu thân đấy. Mình thích cái gì thì mình tự làm, tốt nhất là đừng có ép uổng.
Cô ấy cười buồn. Còn trong đầu mình lúc ý ngập ngụa những suy nghĩ về 1 viễn cảnh đen tối nhất có thể bất ngờ ụp xuống…
Ngoại truyện 3:
Mình sẽ không nói tên cô ấy, chỉ đơn giản gọi là “cô ấy” thôi
Có 1 người yêu mình chân thành, yêu mình tha thiết thật là điều may mắn, nhưng khi mà mình không yêu người ta, mình muốn hướng đến 1 chân trời khác thì cái may mắn đấy lại chẳng khác gì xiềng xích. Thật dễ khiến người ta ức chế mà bốc hỏa.
Sau cái vụ mình phủi đấy, cứ tưởng là cô ấy sẽ quăng cho mình quả bơ vào mặt rồi êm xuôi là xong. Ai ngờ cô ấy vẫn cứ nhắn tin đều đặn, gọi điều đặn…Mình bắt đầu thấy phức tạp. Một nửa thấy tội lỗi, 1 nữa thấy phiền phức. Yêu thì yêu vừa thôi, yêu quá thằng nào mà chả hoảng!
Nhưng biết phải làm sao với cô ấy được?! Mình chỉ thương cô ấy chứ không yêu. Mà cái bản tính của mình là không bao giờ phũ được với con gái nên mình cứ bị nước mắt của cô ấy đánh bại, hết lần này đến lần khác.
Ở bên cạnh cô ấy khiến mình thấy đuối, thấy bản thân tồi tệ vô cùng. Mình hạn chế gặp cô ấy, 1-2 tuần gặp 1 lần, ngoài ra cô ấy nhắn tin hay gọi mình cũng mặc kệ, lúc nào mình thoải mái tinh thần thì mình gọi cho cô ấy. Nghĩ thấy mình chó má thật, nhưng mình sợ gặp cô ấy, thề luôn.
Thế mà cô ấy vẫn chờ đợi mình, vẫn nuôi hy vọng mong manh một ngày nào đấy tình cảm của cô ấy sẽ được đáp lại. Thật sự cô ấy quá đỗi chân thành chứ không giả vờ ngoan hiền như 1 số đứa con gái khác, mà cô ấy càng như thế mình càng sợ lún sâu hơn…
Mình phát mệt với cô ấy, còn Mít thì luôn làm mình hứng thú.
Đến hẹn lại lên, mình đón Mít đi chơi cùng mấy đứa bạn, lại nhậu nhẹt thôi. Chả hiểu duyên cớ làm sao mà tự nhiên hôm đấy mấy con chó nhà hàng xóm em sủa như điên. Ai thèm ăn trộm gì nhà chủ chúng nó đâu. Mãi đến lúc em ra thì chúng nó mới chịu im.
– Anh làm gì mà tự nhiên chúng nó sủa ghê thế?
– Anh có làm gì đâu?!
Mình giãy nảy cả lên. Còn em cười đểu, đi loanh quanh trước mặt mình, rồi phán:
– Haizz. Chắc là em lại nghĩ bậy rồi…tại quanh đây toàn chó cái! Như kiểu seri tiểu thư và những chú chó ế, nhưng là phiên bản guy.
– Ngoài đời không có chuyện đấy đâu cô ạ.
– Chứ anh nghĩ HIV từ khỉ lây sang người qua đường truyền máu à?
– Nếu thế em phải xem lại em…em có gì thua kém hay sao mà anh phải làm thế!
Kiểu nói chuyện của mình với cô ấy khác hẳn với em. 1 ván cờ hay phải được chơi bởi 2 kỳ thủ ngang sức ngang tài, còn chênh lệch nhau thì chóng vánh và nhạt lắm.
Bọn mình ngồi uống rượu, nghe nhạc với chém gió linh tinh. Toàn những bựa nhân ngồi cùng nhau, vui như thế thì bảo sao mình không nghiền những buổi tụ tập bạn bè. Rồi thấy cô ấy nhắn tin.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Anh đi chơi”
“Với mấy cô gái trong ảnh trên fb à?”
“Uhm”
“Em muốn gặp anh”
“Welcome, girl!”
Mình có post mấy cái ảnh chụp chung thân mật với Mít và bạn bè lên wall fb mấy hôm đi bar, post cả những ảnh mình quàng vai ôm eo mấy đứa em gái mặc váy ngắn áo dây. Mình biết là cô ấy dị ứng những chỗ giải trí như thế. Giờ nghĩ lại thấy mình cũng trẻ con, làm cái trò trẩu tre để khiến cô ấy ghét mình. Nhưng vẫn không ăn thua. Ai ngờ đâu là cô ấy dám đến 1 mình chứ!
Cái vụ mình bị Mít bắt quả tang hôm đi nhậu với em rau hụt mà mình đã kể đấy, nhiều bạn bạn bảo bọn mình có pha tung hỏa mù hay ho, 1 phần cũng là do cái tiền lệ ở chuyện mình sắp kể đây.
Cô ấy cũng mới chỉ gặp mấy thằng bạn mình đúng 1 lần hôm sinh nhật mình. Còn chúng nó lúc đấy lại mặc định Mít là 1 nửa của mình rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nên chúng nó đối xử với em khác với những đứa con gái thỉnh thoảng mình dẫn đi.
Cô ấy đến, nhập hội trong sự lạc lõng. Một điều quá khó khăn với 1 cô gái có lối sống khá khép kín và rụt rè. Mình nói cô ấy là bạn gái mình, để ý thấy mấy thằng bạn kín đáo liếc nhìn Mít, Mít khẽ nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra vẻ không có chuyện gì. Cô ấy không hợp với lối nói chuyện của bọn mình nên ngồi im re, không uống được rượu mà chỉ vân vê lon coca, cô ấy cứ như lạc vào 1 thế giới khác, đôi khi những câu nói đùa làm bọn mình phá ra cười thì cô ấy lại không hiểu hoặc đỏ mặt. Mình thấy Mít đã có vẻ thái độ.
Cũng thông cảm cho Mít 1 tí. Mít như nào mình cũng không cần dài dòng. Vì em là người như thế, em chơi với bạn bè cũng như thế nên em không đủ kiên nhẫn nói chuyện với những đứa con gái khờ khờ, ngố ngố, tồ tồ cũng là chuyện bình thường. Lại càng không có gì khó hiểu khi em không giấu được thái độ “không ưa” với cô ấy, bởi vì ít nhiều lúc đó em đã có tình cảm với mình.
Mình lúc ý chỉ nghĩ là để cho cô ấy hiểu thêm về cuộc sống của mình, rồi cô ấy sẽ suy nghĩ đến cái chuyện bỏ mình là hợp lý. Cô ấy biết là ở đây cô ấy không được chào đón, nhắn tin cho mình nói là muốn vào toilet.
Mình đưa cô ấy đi, vừa đến cửa thì cô ấy ôm mình khóc nức nở. Tủi thân đây mà. Mệt thật.
– Anh hay đi như thế này lắm à?
– Ừ.
– Lần nào cũng uống rượu hút thuốc?
– Ừ.
– Anh bất mãn gì với cuộc sống mà lại buông thả bản thân như thế?
– Không, vui thì anh uống thôi.
– Em thấy không có gì vui hết!
– Vì em không hợp với anh.
– Anh thích cô tóc vàng đấy phải không?
– Ừ.
– Thế sao còn để em đến đây?
– Em muốn đến còn gì.
– Giờ em muốn về.
– Ok, anh đưa em về. Em ra ngoài trước đợi anh.
Mình nói với Mít cả mấy thằng bạn là mình đưa cô ấy về rồi quay lại. Thực ra là mình muốn Mít níu kéo mình 1 tí, nhưng em chỉ thản nhiên đứng dậy, ôm mình, nói nhỏ:
– Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi.
– Em không giữ anh lại à?
– Không.
– Anh đi thật đấy.
– Uhm. Anh đi đường cẩn thận.
– Em có khó chịu không?
– Có.
– Không thích mà vẫn để anh đi à?
– Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi.
Mít là thế. Nhìn qua gương (quán lắp gương 2 bên tường), mình thấy em nhếch miệng cười với cô ấy…Nhưng mình không trách em. Mình không muốn yêu 1 cô gái mà hơi tí lại phải ôm ấp bảo vệ nàng trước những người con gái khác, thà là nàng bắt nạt người khác còn đỡ nhức đầu hơn!
Mình đưa cô ấy về.
Cô ấy vẫn dấm dứt khóc. Lại nắm tay, nước mắt ngắn nước mắt dài:
– Mình có còn gặp nhau nữa không?
– Em cứ thế này thì anh nghĩ là không đâu.
Cô ấy ôm mình, ôm chặt cứng như sợ mình lượn mất.
– Em không cho anh đi.
– Bỏ anh ra. Giờ anh phải đi rồi. Anh không thích để bạn anh đợi.
Mít không nói những lời ủy mị sướt mướt nhưng lại bơm vào não mình cái suy nghĩ “cần phải về thì nên về”.
Mình gỡ tay cô ấy ra một cách lạnh lùng. Mình nghĩ dừng lại ở đây là quá đủ rồi. Chia tay sớm, bớt đau khổ.
– Tại sao lại là người đấy mà không phải em?
– Vì em cho anh những cái em có, còn cô ấy có những cái anh cần.
Chuyện mình và cô ấy kết thúc như vậy…Một cô gái tốt, nhưng lại đặt tình cảm nhầm chỗ. Sau ngày hôm đấy mình biết là cô ấy đã khóc rất nhiều, đau khổ vì mình đến vài tháng. Mãi đến tận thời gian gần đây, nghe tin cô ấy đã yêu người khác mình mới cảm thấy nhẹ lòng rồi viết lại những dòng này…
****** Hết ******