Cuối Cùng…Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

23.09.2014
Admin

– Nhưng chúng ta hãy hứa với nhau nhé, cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ vẫn yêu nhau như ngày đầu tiên.

Là giọng nói vô cùng dịu êm nhưng lại chứa một sự quyết tâm lớn đến lạ thường.

Tiểu Minh áp mặt vào ngực Hạo Du, vui mừng gật đầu, hai má cô hây hây đỏ.

Tình yêu của cô và Hạo Du đã vượt qua nhiều sóng gió như vậy, Tiểu Minh tin để con thuyền chở hai người này cập bến bờ hạnh phúc, thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cô sẽ chờ được. Hai người sẽ mãi yêu nhau không rời. Cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, cho dù bao nhiêu chuyện vui buồn xảy ra, sẽ mãi giữ lời hứa hôm nay.

“…cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ vẫn yêu nhau như ngày đầu tiên.”

* * * * * *

Là buổi tối cuối cùng Tiểu Minh ở cùng Hạo Du, ngày mai cô sẽ trở về sống với bố mẹ, sẽ hoàn toàn giống như các cặp đôi bình thường khác cho đến lúc hai người lấy nhau.

Hạo Du đang rửa bát trong bếp, còn Tiểu Minh thì ngồi trên sofa đọc truyện, bên cạnh là mèo Hạo Minh béo tròn xoay đang lười biếng liếm liếm lông. Hôm trước Hạo Du quyết định đi du học nên đã mang hết bọn mèo đến nhà bố mẹ nhờ chăm hộ, giờ Hạo Du không đi nữa nên nãy hai người đã cùng đi đón nó về đây, và chỉ đón Hạo Minh thôi.

Cảm nhận được cái- vật- thể- đầy- lông đó đang “lăm le” trèo lên người mình, Tiểu Minh liền bỏ ngay quyển truyện xuống, dịu dàng bế Hạo Minh vào lòng, ve vuốt bộ lông mượt mà của nó, không khỏi mừng vui khi nghĩ về những kỉ niệm đẹp đẽ vô cùng giữa “ba người”.

Khoảng thời gian Hạo Du tặng cho cô con mèo này, là khoảng thời gian Tiểu Minh chẳng bao giờ có thể quên được. Đó là những phút giây đầu tiên, và là những phút giây vô cùng hiếm hoi Hạo Du đối xử dịu dàng với cô bốn năm về trước. Cô lúc đấy thật không bao giờ có thể nghĩ đến một ngày, Hạo Du và cô lại có một tình yêu quá đỗi ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc như bây giờ đâu.

– Em yêu, đang làm gì thế?

Hạo Du từ lúc nào đã đi ra, chưa kịp ngồi xuống đã ôm lấy Tiểu Minh nhẹ thơm lên má cô một cái. Ánh mắt vô cùng âu yếm, dịu dàng.

Đấy, một Hạo Du thế này bốn năm trước Tiểu Minh có bao giờ dám nghĩ đến chứ.

– Hì, em ôm Hạo Minh. Nó càng ngày càng béo anh ạ, anh xem, phải đến năm cân rồi, khéo lại hơn ấy. Anh chăm thế nào mà giỏi ghê.

Tiểu Minh hai tay nhấc bổng Hạo Minh lên, xoay qua xoay lại con mèo đoán đoán rồi lại hạ nó xuống vuốt ve. Hai mắt nó lim dim nhìn đến là yêu.

Hạo Du ngồi đấy nheo nheo mắt nhìn “hai mẹ con”, thật cảm thấy trong tim, hạnh phúc cứ mỗi lúc lại thêm ngập tràn.

– Sau này em về ở với anh, anh còn chăm em hơn thế ấy chứ.
– Ý, anh này, anh so em với mèo à.
– Hihi, thì là anh nói thế.

Hạo Du cười cười trước lời nũng nịu của Tiểu Minh, thật không kìm được lại thơm lên má Tiểu Minh lần nữa, còn cố tình cúi xuống chút nữa chạm nhẹ một cái vào môi cô.

Tiểu Minh bị động chỉ biết ngồi đấy e thẹn cười, không nói gì. Hai má từ khi nào đã ửng đỏ.

Thỏa mãn rồi, cũng ngồi xuống bên Tiểu Minh nghịch nghịch giơ lên giơ xuống cái chân mập mạp của Hạo Minh, Hạo Du thấy quyển truyện cô đang đọc để đó mới hỏi:

– Em đọc truyện à, gì đây, cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau hả, nghe hay đấy nhỉ.
– Hi, bao giờ anh đọc thử xem, em thấy hai nhân vật chính trong đó rất giống chúng mình đấy.
– Vậy hả. Anh không thích truyện tình cảm lắm nhưng mà…bao giờ rảnh anh sẽ đọc, hihi, yêu em quá.
– Em cũng thế, mà để tính xem nào, từ ngày mai trở đi, ít nhất chúng ta có hơn mười tiếng không được nhìn mặt nhau đó.

Tiểu Minh vừa nói vừa quay ra nhìn Hạo Du, thấy cậu khẽ gật đầu:

– Ừ, sẽ nhớ em lắm đây, haiz.
– Hihi, cố gắng lên. Mà Hạo Du, anh còn phải đi thi đại học nữa chứ nhỉ? – Tiểu Minh đột nhiên nghĩ đến.
– Không, học sinh giỏi quốc gia được tuyển thẳng, em yêu ạ.

Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh thật không khỏi trong mắt tràn đầy ánh sáng ngưỡng mộ hướng vào người con trai ưu tú quá mức ngồi bên cạnh. Chợt nghĩ đến mình… Lúc thi đại học cô đã chật vật cùng Đình Phong ôn tập thế nào chứ, vậy mà suýt nữa đã không đỗ, thật xấu hổ với anh quá.

– Hihi, anh giỏi ghê, giỏi ghê. – Tiểu Minh cười gượng.
– Ngốc quá, nhìn em kìa.

Hạo Du nhìn mặt Tiểu Minh mà bật cười, rồi thấy cô lườm là im bặt luôn.

Thấy Hạo Du “ngoan ngoãn” nghe lời mình như vậy, Tiểu Minh mới thấy thật hãnh diện làm sao, bạn trai ưu tú thì đã sao nào, cuối cùng vẫn là phải nghe lời cô thôi. Mới nghĩ thế mà đã thấy cái sướng nó đi đến toàn thân rồi.

Tiểu Minh gian manh ngồi đó cười. Rồi bỗng nhiên nghĩ ra điều gì lại làm mặt nghiêm túc quay ra nhìn Hạo Du, hỏi:

– Hạo Du, anh yêu em chứ?
– Ừ, tất nhiên rồi, sao tự nhiên hỏi thế?
– Nhiều không?
– Có, rất nhiều.
– Nhiều thế nào?
– Ơ, Tiểu Minh, em hỏi gì lạ thế, còn không biết hay sao còn hỏi?

Hạo Du nghe Tiểu Minh hỏi toàn những câu rõ là…biết thừa rồi, liền có chút bất bình hỏi lại. Thì lại nghe cô nói:

– Thì anh cứ trả lời em đi.
– Ừm, thì…rất nhiều, nhiều như sao trên trời.

Tiểu Minh nghe Hạo Du chợt lắc đầu có vẻ thất vọng.

– Sao thế?
– Câu trả lời…không chấp nhận.
– Ơ, thế em muốn thế nào, yêu em nhiều hơn tất cả mọi thứ tồn tại trên vũ trụ, đã được chưa?

Tiểu Minh vẫn nhăn mặt, tỏ vẻ không đồng ý.

– Vẫn chưa đúng ý em sao. À, anh biết rồi, tình yêu anh dành cho em không có gì có thể sánh nổi.

Hạo Du rất hào hứng nói, chợt thấy Tiểu Minh thở dài ngán ngẩm bế Hạo Minh chuyển sang bên Hạo Du rồi quay lưng đi thẳng về phía cầu thang, không nói không rằng. Làm Hạo Du ngồi đấy mặt cứ nghệt ra không hiểu gì.

Như vậy mà còn chưa đúng sao? Hạo Du ngốc nghếch ngồi nghĩ, thấy con gái đúng thật là khó hiểu.

– Hạo Minh, mày thấy cô ấy có khó hiểu không?

Lại bắt bắt cái chân béo mụp của Hạo Minh, Hạo Du cuối cùng cũng thở dài một cái. Rồi thấy quyển truyện cô không mang đi mà để bên cạnh, cậu liền cầm lên xem.

Cái truyện Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau đó…Hạo Du bỗng thấy có một đoạn hội thoại hình như là của hai nhân vật chính:

“Anh yêu em chứ?”
“Ừ, tất nhiên, yêu em nhiều lắm ấy.”
“Nhiều thế nào anh nói xem.”
“Bằng tất cả trái tim anh.”
“Vậy thôi hả?”
“Ừ, vậy thôi. Nếu yêu em nhiều hơn cả con tim anh nữa thì anh biết giữ tình yêu ấy ở đâu bây giờ, đúng không?”
“Hì hì, đúng rồi, em cũng yêu anh như thế đấy, bằng tất cả trái em. Trả lời hay lắm, thưởng cho anh một cái hôn nè.”

Hạo Du lúc này thật sự khẳng định được một điều: con gái là chúa khó hiểu.

Thế rồi đặt nhẹ Hạo Minh lười biếng xuống đất, cầm quyển truyện đó cũng đi về phòng, Hạo Du thấy Tiểu Minh đang nằm trên giường, quay lưng ra ngoài, không biết có phải giận cậu rồi không?

Mà cậu có làm gì sai đâu nào, khổ thế đấy.

Hạo Du đi vào nhẹ nhàng, rồi thật khẽ trèo lên giường. Cậu từ đằng sau ôm ngay lấy cô vào lòng.

– Tiểu Minh, anh biết câu trả lời rồi.
– Câu trả lời gì? – nghe Tiểu Minh nói lạnh lùng chưa kìa.
– Thì anh yêu em nhiều thế nào ý.
– Thế nào?
– Hì, thì bằng tất cả con tim anh, đủ chưa?
– Chưa đủ.
– Hả, còn chưa đủ, chẳng phải… – chẳng phải trong truyện kia nói vậy hay sao, Hạo Du không khỏi nhăn nhó mặt mũi.
– Chưa đủ, phải bằng tất cả con tim anh, bằng tất cả tâm trí anh, bằng tất cả mọi giác quan của anh, có nghĩ cũng chỉ được nghĩ đến em thôi, cũng chỉ được nhìn mỗi em thôi.
– Sao em còn tham lam hơn cô nhân vật trong truyện kia nữa.
– Vậy anh không chịu chứ gì?
– Không, anh chịu, anh chịu chứ, sao lại không. Nhưng mà…dù sao anh cũng trả lời đúng rồi, em…thưởng cho anh một cái hôn đi nào.
– Còn đòi thưởng nữa.

Tiểu Minh vừa nói vừa quay lại nhìn Hạo Du, nói là nói thế mà miệng lại tủm tỉm cười.

– Thôi được rồi, thưởng cho anh một phát cắn.

Hạo Du thích chí cười sung sướng lắm, mắt nhắm ngay lại, không khỏi hồi hộp chờ đợi.

Tiểu Minh cũng không để Hạo Du đợi lâu, liền ngay đó cũng nhắm mắt lại từ từ đưa môi chạm vào môi Hạo Du. Nhẹ nhàng dùng lưỡi làm mềm môi anh rồi mới tiến vào trong “thưởng thức”.

Vị ngọt tan dần trong miệng, từ nơi có hai vật thể triền miên quấn lấy nhau không muốn rời ấy.

Hạnh phúc khẽ len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể của đôi trai gái, trái tim hai người đã cùng hòa chung nhịp đập, cùng thổn thức trong tình yêu thương mãnh liệt.

Kết thúc nụ hôn nồng nàn, đắm say ấy, Hạo Du ngay vài giây sau lại chủ động tiến tới, tiếp tục nụ hôn thứ hai cuồng nhiệt.

Thực sự không muốn rời nhau ra tí nào đâu.

– Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi đếm.

Quyến luyến nhau hơn ba phút, Hạo Du lại ôm Tiểu Minh vào lòng, vẻ mặt rất mãn nguyện.

Tiểu Minh nghe Hạo Du nói rõ là quá…khôn lỏi, nhưng dụi đầu vào ngực anh, cô chỉ nói:

– Cảm ơn em nữa chứ, sao lại cảm ơn mỗi ông trời nhỉ?
– Ừ, cảm ơn em, cảm ơn ông trời, trải qua biết bao nhiêu chuyện… Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau!

CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU

SINH EM BÉ

Đã hơn một năm sau ngày cưới của Tiểu Minh và Hạo Du. Một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tú Giang rủ đi thăm Gia Nhi – người chị họ mới sinh em bé. Nhưng Tiểu Minh vì cũng phải đến thăm thầy giáo của mình, vợ cũng mới đẻ, nên đành từ chối cô bạn thân trong tiếc nuối. Là thầy Tử Nam – thầy chủ nhiệm lớp 10 cũ của cô, lúc thầy cưới cô cũng đã không đến thăm rồi.

Chuẩn bị đồ cho ông xã đi làm rồi, Tiểu Minh cũng thay đồ và lên xe ngay, gần mười lăm phút sau mới đến trước cửa nhà thầy, là ngôi nhà cao tầng khác hẳn với nhà trước kia Tiểu Minh có đến một lần. Thế rồi không ngờ cô lại bắt gặp Tú Giang ở đây.

Hóa ra phu nhân của thầy Tử Nam không ai khác lại chính là bà chị Gia Nhi ghê gớm của Tú Giang – bạn thân cô.

– Không ngờ lại trùng hợp thế nha Tiểu Minh.
– Hóa ra là cùng một nơi cả.

Hai người nhìn nhau cứ cười mãi.

Gặp lại Gia Nhi sau một thời gian rất dài, phải nói là quá dài, thật cũng không ai muốn nhắc lại chuyện xưa. Mấy “cô gái” tíu tít cười nói, một lúc mới vào xem em bé mới sinh được gần hai tháng.

Là một cặp sinh đôi một nam một nữ, hai đứa nhỏ dễ thương vô cùng, lại còn ngoan nữa chứ, nựng nựng vài cái là theo ngay. Tiểu Minh thích thú bế ngay thằng bé vào lòng, Tú Giang cũng ôm đứa còn lại lên xuýt xoa. Thật trẻ con sao mà đáng yêu thế chứ. Chân tay mặt mũi cái gì cũng nhỏ xíu hết.

Cuối buổi sáng hôm ấy, trên đường về, Tiểu Minh quay sang hỏi Tú Giang:

– Tú Giang, thầy với chị Gia Nhi cưới nhau lâu rồi mà giờ mới sinh em bé nhỉ.
– Ừ, là hai người kế hoạch đấy.
– Vậy sao, thế cậu với anh Nhất Thiên thế nào hả Tú Giang, có kế hoạch gì không?

Tú Giang nghe Tiểu Minh hỏi mặt bỗng đỏ bừng lên:

– À ừ thì…bọn tớ cũng chưa nghĩ tới chuyện sinh em bé.

Tiểu Minh cũng chẳng hề để ý đến sắc mặt cô bạn, chép chép miệng, đôi mắt bỗng mơ mơ màng màng:

– Tớ với Hạo Du thì định cưới một năm rồi mới tính đến chuyện sinh con. Ấy thế mà đã hơn một năm rồi kia đấy.
– Vậy còn không mau sinh một đứa. – Tú Giang nhìn Tiểu Minh khích lệ.

Tiểu Minh nghe Tú Giang nói thì chỉ cười một cái đáp trả, không nói thêm gì.

Về nhà hôm ấy, Tiểu Minh nấu ăn trong bếp mà không hiểu sao miệng cứ tủm tỉm cười mãi. Cô nghĩ đến hai đứa trẻ con thầy Nam. Nghĩ rồi không khỏi…thèm thuồng. Thì ra cảm giác có một đứa trẻ trong nhà, cảm giác được ôm ấp chúng trong vòng tay và nuôi nấng chúng lớn lên từng ngày lại thích đến như thế. Rồi cô lại chợt nghĩ đến con của mình và Hạo Du trong tương lai mà bỗng chốc nóng bừng hai má.

Tiểu Minh nấu gần xong bữa cơm thì Hạo Du về. Vừa về đã gọi toáng lên “Vợ ơi” từ ngoài cửa, không biết anh định khoe gì với cô đây.

– Vợ ơi, vợ ơi.
– Có gì mà anh có vẻ vui mừng thế. Chưa nhìn thấy mặt mà đã nghe thấy tiếng rồi.
– Hì, vợ yêu à.
– Sao thế?

Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?

Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:

– Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu?
– Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế?
– Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.

Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:

– Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất.
– Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.

Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:

– Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?

Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:

– Vợ ngốc này nữa.

Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.

– Ý anh là có em bé sao?
– Chứ còn gì nữa.
– Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà?
– Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.

Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…

Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.

Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.

Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.

– A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.

Hạo Du rất tự hào trả lời:

– Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả?
– Ba tuần rồi ạ.

Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:

– Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu…
– Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào.
– Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.

Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.

Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.

– Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.

Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.

Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói:
– Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.

– Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh.
– Ừ, ngủ sớm.
– Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm.
– Ừ, vào ăn cơm.

Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười.
Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:

– Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ?
– Hả, bạn có thai?
– Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ?
– Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ.
– Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.

Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.

– Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này.
– Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao?
– À ừ…
– Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.

Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.

– Hihi, cũng mới mới…
– Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa.
– Hihi.
– Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây.
– Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé.
– Hihi, ừ, chào bạn.

Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.

Nhất định không được để thua kém bạn bè!

Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:

– Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.

Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ.

– Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.

“…♫♪♫…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…♫♪♫…”

Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:

– Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!

SINH EM BÉ

Đã hơn một năm sau ngày cưới của Tiểu Minh và Hạo Du. Một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tú Giang rủ đi thăm Gia Nhi – người chị họ mới sinh em bé. Nhưng Tiểu Minh vì cũng phải đến thăm thầy giáo của mình, vợ cũng mới đẻ, nên đành từ chối cô bạn thân trong tiếc nuối. Là thầy Tử Nam – thầy chủ nhiệm lớp 10 cũ của cô, lúc thầy cưới cô cũng đã không đến thăm rồi.

Chuẩn bị đồ cho ông xã đi làm rồi, Tiểu Minh cũng thay đồ và lên xe ngay, gần mười lăm phút sau mới đến trước cửa nhà thầy, là ngôi nhà cao tầng khác hẳn với nhà trước kia Tiểu Minh có đến một lần. Thế rồi không ngờ cô lại bắt gặp Tú Giang ở đây.

Hóa ra phu nhân của thầy Tử Nam không ai khác lại chính là bà chị Gia Nhi ghê gớm của Tú Giang – bạn thân cô.

– Không ngờ lại trùng hợp thế nha Tiểu Minh.
– Hóa ra là cùng một nơi cả.

Hai người nhìn nhau cứ cười mãi.

Gặp lại Gia Nhi sau một thời gian rất dài, phải nói là quá dài, thật cũng không ai muốn nhắc lại chuyện xưa. Mấy “cô gái” tíu tít cười nói, một lúc mới vào xem em bé mới sinh được gần hai tháng.

Là một cặp sinh đôi một nam một nữ, hai đứa nhỏ dễ thương vô cùng, lại còn ngoan nữa chứ, nựng nựng vài cái là theo ngay. Tiểu Minh thích thú bế ngay thằng bé vào lòng, Tú Giang cũng ôm đứa còn lại lên xuýt xoa. Thật trẻ con sao mà đáng yêu thế chứ. Chân tay mặt mũi cái gì cũng nhỏ xíu hết.

Cuối buổi sáng hôm ấy, trên đường về, Tiểu Minh quay sang hỏi Tú Giang:

– Tú Giang, thầy với chị Gia Nhi cưới nhau lâu rồi mà giờ mới sinh em bé nhỉ.
– Ừ, là hai người kế hoạch đấy.
– Vậy sao, thế cậu với anh Nhất Thiên thế nào hả Tú Giang, có kế hoạch gì không?

Tú Giang nghe Tiểu Minh hỏi mặt bỗng đỏ bừng lên:

– À ừ thì…bọn tớ cũng chưa nghĩ tới chuyện sinh em bé.

Tiểu Minh cũng chẳng hề để ý đến sắc mặt cô bạn, chép chép miệng, đôi mắt bỗng mơ mơ màng màng:

– Tớ với Hạo Du thì định cưới một năm rồi mới tính đến chuyện sinh con. Ấy thế mà đã hơn một năm rồi kia đấy.
– Vậy còn không mau sinh một đứa. – Tú Giang nhìn Tiểu Minh khích lệ.

Tiểu Minh nghe Tú Giang nói thì chỉ cười một cái đáp trả, không nói thêm gì.

Về nhà hôm ấy, Tiểu Minh nấu ăn trong bếp mà không hiểu sao miệng cứ tủm tỉm cười mãi. Cô nghĩ đến hai đứa trẻ con thầy Nam. Nghĩ rồi không khỏi…thèm thuồng. Thì ra cảm giác có một đứa trẻ trong nhà, cảm giác được ôm ấp chúng trong vòng tay và nuôi nấng chúng lớn lên từng ngày lại thích đến như thế. Rồi cô lại chợt nghĩ đến con của mình và Hạo Du trong tương lai mà bỗng chốc nóng bừng hai má.

Tiểu Minh nấu gần xong bữa cơm thì Hạo Du về. Vừa về đã gọi toáng lên “Vợ ơi” từ ngoài cửa, không biết anh định khoe gì với cô đây.

– Vợ ơi, vợ ơi.
– Có gì mà anh có vẻ vui mừng thế. Chưa nhìn thấy mặt mà đã nghe thấy tiếng rồi.
– Hì, vợ yêu à.
– Sao thế?

Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?

Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:

– Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu?
– Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế?
– Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.

Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:

– Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất.
– Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.

Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:

– Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?

Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:

– Vợ ngốc này nữa.

Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.

– Ý anh là có em bé sao?
– Chứ còn gì nữa.
– Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà?
– Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.

Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…

Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.

Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.

Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.

– A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.

Hạo Du rất tự hào trả lời:

– Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả?
– Ba tuần rồi ạ.

Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:

– Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu…
– Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào.
– Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.

Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.

Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.

– Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.

Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.

Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói:
– Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.

– Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh.
– Ừ, ngủ sớm.
– Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm.
– Ừ, vào ăn cơm.

Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười.
Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:

– Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ?
– Hả, bạn có thai?
– Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ?
– Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ.
– Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.

Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.

– Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này.
– Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao?
– À ừ…
– Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.

Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.

– Hihi, cũng mới mới…
– Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa.
– Hihi.
– Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây.
– Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé.
– Hihi, ừ, chào bạn.

Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.

Nhất định không được để thua kém bạn bè!

Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:

– Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.

Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ.

– Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.

“…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…”

Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:

– Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!

CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU
CHUYỆN CON NÍT

Nghỉ hè, Tiểu Phần cùng Đình Phong liền đưa bé Tiểu Nguyệt – tên đầy đủ Trần Minh Nguyệt về chơi với ông bà.

Một ngày chủ nhật trời cao trong vắt, cả gia đình Hạo Du, Tú Giang và Đình Phong cùng làm một chuyến picnic trong ngày. Đi cùng còn có Tú Linh, năm tuổi – con gái Hạo Nhiên. Hai vợ chồng bận không đi được nên gửi ở chỗ Tiểu Minh, nhờ hai người trông giúp một buổi, cũng là đưa bé đi chơi cùng luôn.

Ăn uống vui vẻ xong, để cho bọn trẻ thoải mái đùa nghịch dưới tán cây râm mát, mấy vị phụ huynh liền cùng nhau tản bộ, thong thả ngắm cảnh sông núi, trò chuyện vui vẻ.

Bỗng nhiên thấy Tú Linh từ đầu hớt hải chạy tới, hét toáng:

– Mấy cô chú ơi, Tiểu Thiên, Tiểu Phong với Tiểu Nguyệt đang khóc ở kia kìa.

Tất cả mọi người nghe vậy, không khỏi hết sức lo lắng vội vàng chạy đến chỗ mấy đứa trẻ, rõ là cũng không cách xa lắm, vì sao lại không ai nghe thấy tiếng gì chứ.

Đến gần rồi mới thấy hai cậu nhóc Thiên Minh, Hạo Phong, cùng cô nhóc Minh Nguyệt – đều bốn tuổi mặt mày nhem nhuốc đầy nước mắt đứng đó…quay lưng vào nhau.

Nhìn thấy bố mẹ, cả ba không hẹn cùng chạy đến ôm chặt lấy làm nũng rồi lúc này mới sụt sịt khóc, nhìn đến là đáng thương nhưng cũng thật buồn cười, đúng là trẻ con mà.

Nhất Thiên bế ngay cậu con trai tên Thiên Minh vào lòng còn Tú Giang bên cạnh dịu giọng hỏi:

– Ngoan nào, có chuyện gì mà hoàng tử bé của bố mẹ lại khóc thế này?

Tiểu Thiên vẫn nấc lên, vừa nói tay vừa chỉ vào “kẻ thù” – chính là nhóc Tiểu Phong nhà Hạo Du:

– Cậu ấy bảo…cậu ấy…đẹp trai hơn con.

Nghe những lời nói ngây ngô của Thiên Minh, sau vài phút ngẩn ra, các vị phụ huynh của chúng ta thật không khỏi muốn phá lên cười, nhưng tất nhiên là không ai làm vậy.

Tiểu Minh đưa tay che miệng cười, tủm tỉm vỗ về Tiểu Phong bé bỏng, vừa hỏi:

– Thế còn bảo bối của mẹ, ai làm con khóc nào?
– Là…là Tiểu Thiên, cậu ấy bảo…bố cậu ấy đẹp trai hơn bố Hạo Du của con, nên…chắc chắn là…cậu ấy…đẹp trai hơn con.

Lần này thì quả thật không ai nhịn được cười nữa, Hạo Du còn phải quay đi mà cười, còn vợ chồng Tú Giang thì cười luôn thành tiếng.

Lúc này Tiểu Phần mới cúi xuống nhìn công chúa Minh Nguyệt mặt cũng đang lấm lem nước mắt, vẫn còn mếu máo.

– Thế còn công chúa của mẹ thì sao nào?

Tiểu Nguyệt nghe mẹ hỏi lại tiếp tục rơi nước mắt:

– Là Tiểu Thiên với Tiểu Phong, con bảo…bố Phong của con mới là…đẹp trai nhất, thế là…mấy cậu ấy kêu là…các cậu ấy nói chuyện đàn ông…con gái không được…xen vào…

Xem ra hôm nay tất cả các vị phụ huynh của chúng ta đều được một trận cười vỡ bụng đây!

Cuối Cùng…Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
1 xu và 1 phút
Hồn Ma Bay Ngang Qua Mặt Tôi
Quê Em – Đất Độc
Nhận ra một điều
Không Phải Là Cổ Tích