Chap 13:
Sáng hôm sau vừa dậy tôi vồ ngay lấy cái điện thoại tính gọi cho cô nhưng lại lừng chừng.
– Không biết tối qua là thật hay là mơ nhỉ? Thôi kệ cứ gọi cho cô đã.
Tôi bấm số cô…Tút…Tút…Tút…
Mãi cô mới nghe máy, giọng thì vẫn còn ngái ngủ.
– Alo…Nhóc gọi gì sớm thế?
Vậy là mơ rồi…
– À…Em gọi chào buổi sáng ý mà.
– Á! Sao lại gọi em là chị, tối qua anh không nhớ gì sao?
Ô thế không phải là mơ rồi.
– Hì, anh quên, tại chưa quen.
– Hừ, ghét ghê.
– Thôi dậy đi, lát anh qua nhà em nhé.
– Thôi để chiều đi anh.
– Sao vậy? Anh nhớ em quá.
– Thật không?
– Thật!
– Kệ anh, thôi em ngủ tiếp đây.
Cô tắt máy.. Mới tối qua còn nhõng nhẹo giờ đã thế rồi, hic. Tôi vất điện thoại xuống rồi ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã 10h 30 rồi. Tôi xuống kiếm cái gì ăn cho đỡ đói, trong đầu tôi lúc đó cứ hiện lên hình ảnh của cô, rồi chuyện tối qua, lúc cô nói lời yêu tôi. Mặt tôi hớn hở vừa đi vừa cười, tôi thấy hôm nay cái gì cũng đẹp hết.
– Mày dở hay sao mà cứ cười một mình thế? Hay là có người yêu rồi?
– Ơ con đã có đâu mẹ.
– Thế sao cứ cười một mình như thằng dở hơi thế, mà có yêu thì yêu con bé Linh ấy, tao ưng nó lắm.
– Ơ…Mẹ ưng nó chứ con có ưng đâu.
Tôi bực mình cầm đĩa bánh trưng rán lên phòng. Người tôi yêu là cô cơ mà, không biết nếu mẹ biết tôi và cô yêu nhau mẹ có chấp nhận cô không nữa, hic. Mà mẹ nhắc đến Linh tôi mới nhớ, không biết nó có nhà không để tôi đến chúc tết, tôi lấy điện thoại gọi cho nó…Tút…Tút…
– Alo!
– Chào gái! Hấp diêm niu dia!
– Hâm à? Nói linh tinh gì vậy?
– Hehe, đang làm gì đấy? Có nhà không chiều tao qua chúc tết.
– Không, tao đang ở quê rồi.
– Ơ về bao giờ thế?
– Chiều hôm 27 ấy.
– Ừ, mà tao mới có gấu mày ạ! Hêhê.
– Thật á? Ai vậy?
Tôi kể cho nó chuyện tối qua giữa tôi và cô.
– Thật á? Ghê à nha, lái máy bay luôn.
– Hì.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc rồi thôi. Tôi lại nhớ đến cô, không biết cô dậy chưa, tôi bấm số gọi cho cô…
– Dậy chưa em?
– Rồi, tại anh mà em không ngủ tiếp được đây này, tối qua đã ngủ muộn rồi mà còn làm phiền người ta.
– Ai biết đâu, thôi anh xin lỗi, chiều anh đền cho.
– Nhớ đấy, mà anh đang làm gì đấy?
– Đang ngồi nói chuyện với gái này.
Tôi tính chọc cô.
– Hứ, em biết rồi, không phải chọc người ta.
Bại lộ rồi.:surrencer:
– Ặc, người yêu tôi thông minh quá.
– Hihi.
Chúng tôi ngồi sến sụa một lúc rồi thôi. Tắt máy tôi lại ngồi hồi tưởng về tối qua. Cô cũng ghê thật, nếu như tôi không có tình cảm với cô thì sẽ thế nào nhỉ, nhưng tôi cũng chả quan tâm. Dù sao tôi và cô cũng là người yêu của nhau rồi. Tôi sung sướng bật máy tính lướt web thói quen, sao mới đầu năm mà toàn thớt tỏ tình tạch thế này, khổ thân các thím này quá, chả bù cho mình, chả cần tỉnh tò cũng có gấu, hehe.
Đến chiều, tôi mượn xe của má phóng ra nhà cô, tôi bấm chuông, cô chạy ra mở cửa, trên người vẫn mặc đồ ngủ.
– Sao anh không gọi trước để em còn chuẩn bị.
– Em mặc thế này là xinh rồi mà, thế không định cho anh vào à?
– Xì, mà mẹ em chưa biết đâu, anh nhớ xưng hô cẩn thận đấy.
– Ừ.
Tôi đi vào nhà cô cùng cô.
– Cháu chào bác, năm mới cháu chúc bác an khang, thịnh vượng, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống ạ.
– Chào cháu, năm mới bác cũng chúc cháu một năm mới vạn sự như ý, lại đây bác lì xì cho.
Tôi vui vẻ nhận lì xì của mẹ cô, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.
– Cháu chắc là học trò của Lan nhỉ?
– Dạ vâng.
Tôi, cô và mẹ cô nói chuyện được một lúc rồi cô đi lên phòng thay quần áo để chuẩn bị đi chơi với tôi, nhìn cô đi lên mà muốn đi theo cô quá.
– Mẹ, con đi với thằng nhóc này một chút nha.
– Dạ cháu chào bác.
– Ừ, hai đứa tết nhất đi cẩn thận đấy.
– Vâng.
Tôi chào bác rồi theo cô ra ngoài, đi ra xa nhà cô một đoạn là cô liền vòng tay ôm tôi.
– Giỏi nhể? Dám gọi anh là thằng nhóc cơ đấy.
Cô tủm tỉm cười.
– Không gọi thế thì gọi thế nào?
– Anh yêu, hehe.
Cô liền nhéo vào hông tôi, tôi vội nắm lấy tay cô gỡ ra.
– Ui da, đau.
– Cho anh chừa tội nó bậy.
– Anh nói thật chứ.
– Hứ, mà giờ đi đâu đây anh?
– Không biết giờ có chỗ nào chơi được không nhỉ?
– Chắc không có đâu anh.
– Ừ, thôi cứ đi xem sao.
Tôi đèo cô đi khắp nơi nhưng chẳng tìm được chỗ nào, một tay cầm lái một tay cho vào túi áo khoác nắm tay cô, nắm tay cô phê thật, không biết dùng từ nào để tả nữa.
– Thôi về nhà anh chơi đi, đi thế này lạnh lắm.
– Vâng.
Tôi đèo cô về nhà tôi. Về đến nhà mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách xem tivi, cô và mẹ đã quen nhau rồi nên họ khá hồ hởi khi gặp nhau. Tôi ngồi nghe mà đau cả đầu, lúc nào cũng học với hành, đến khổ. Ngồi nói chuyện được một lúc thì nhà tôi có khách, tôi liền kéo cô lên phòng tôi.
– Sao lại kéo em lên đây? Đang ngồi nói chuyện mà.
– Thế em không định dành thời gian cho anh à?
– Mình còn nhiều thời gian mà anh.
Tôi chán nản bật máy tính lên.
– Xem phim không?
– Có, anh bật Mĩ nhân kế đi, em vẫn chưa xem.
Tôi vô google thần thánh tìm link xem, tôi có xem mảnh phim này rồi, kết nhất người đẹp Diễm My, lần này xem cùng cô không biết thế nào nữa, đang tìm link HD thì mẹ tôi gọi xuống.
– Mẹ anh gọi kìa!
– Ừ, ngồi đợi anh tí nha.
Tôi véo má cô một cái rồi chạy nhanh ra cầu thang chứ không cô sút chết. Xuống đến phòng khách tôi ngây người, sao lại có con bé nào xinh tươi ngồi kia kia, tôi tiến lại gần.
– Cháu chào cô!
– Đây, con trai chị đấy, đây là bạn mẹ, còn đây là con gái cô đấy.
Tôi nhìn con bé kia cười cười.
– Chào bạn!
– Chào!
Nó mặt bơ bơ, giọng chảnh chó, chẳng lẽ lại nhét cốc nước vào mồm giờ, bơ à, chảnh chó à. Sau vài phút nói chuyện tôi cũng biết con bé đấy tên Nga, kém tôi một tuổi, đang học trường chuyên THCS Lê Quý Đôn, cũng ghê đấy chứ, mà kệ mợ nó, dám bơ mình, cơ mà mình cũng có gấu rồi. Xong tôi xin phép rồi chạy lên với cô, cô đang xem cái gì trong máy tính của tôi.
– “Thôi bỏ mẹ, mấy Gb jav của mình, cả mấy trăm Mb ảnh nữa!” tôi giật mình thầm nghĩ. Tôi tiến lại gần, quả đúng như những gì tôi suy nghĩ, cô mở đúng vào thư mục tôi để jav.
– Ơ…
Cô quay lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
– Cái gì đây? Anh ghê quá ha.
– Ơ…Sao em lại lục lọi linh tinh máy anh thế?
– Không lục làm sao biết được, anh xóa hết đi.
– Ơ…
Tôi ngậm ngùi xóa hết những thành quả ngày đêm cắm máy downloads, hic.
– Em cấm anh lần sau không được tải mấy cái này về máy đấy.
– Hic…
– Hihi, thôi mình xem phim đi anh.
Kiểu này lần sau phải cái pass hoặc xem xong xóa thôi, nhục mặt quá.
Xem phim tôi lợi dụng ngồi ôm cô, cô cũng hồn nhiên tựa vào người tôi. Phim bắt đầu, tôi mê mẩn ngắm mấy người đẹp trong phim, cô thấy thế gõ vào chán tôi.
– Ui da!
– Cái đồ hám gái.
– Hám đâu, anh đang xem phim mà.
– Anh giỏi cãi nhỉ…
– Hic…
Chưa gì đã bị cô bắt nạt rồi, tôi không xem nữa ngồi mân mê tay cô.
– Tay em đẹp quá.
Cô mỉm cười, nhìn yêu quá tôi liền hôn vào má cô, cô xấu hổ đánh tôi thùm thụp. Nô đùa đưa đẩy thế nào tôi và cô mắt nhìn nhau, hơi thở gấp gáp, hai má cô ửng hồng. Tôi từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn, cô cũng đáp lại tôi, đang đá lưỡi đánh lợi nhưng vì tôi mới hôn lên hơi vụng, toàn là cô chỉ bảo thì mẹ tôi gọi. Chúng tôi đẩy nhau ra rồi tôi chạy xuống nhà.
– Xuống chào cô đi.
– Cô về nha!
– Vâng, cháu chào cô!
Tôi bơ con bé kia luôn.
– Cháu chào bác ạ.
Hai mẹ con nhà này đúng là chỉ giỏi phá đám. Họ về xong thì cô cũng đi xuống đòi về. Tôi chở cô về.
– Tối anh đến đón em đi chơi nha.
– Thôi, tối nay em phải đi với họ hàng rồi, để mai đi anh!
– Oài, chán thế!
Cuối cùng cũng đến nhà cô.
– Anh về nha, đi cẩn thận đấy.
– Ừ, em vào nhà đi.
Cô vào nhà, tôi thấy vẫn sớm lên phóng ra Phong Game 5 hội tụ với mấy anh em cày game, cũng đã lâu tôi không đi đấu rồi.
Chap 14:
Hôm nay là mùng 2 tết, trời se lạnh, nhưng không sao sất, lạnh thì có cô ôm ấp rồi, lo gì, hờ. Tôi và cô lại vi vu trên những con đường ở cái thành phố Hải Dương nhỏ bé này.
– Mình đi ăn sáng đi anh, em đói quá à.
“Đói á! Ăn xúc xích không tẩm sữa dừa không?” (Xin lỗi các bạn nữ và những bạn tử tế ạ, câu này hơi bậy. Hờ!) tôi nghĩ bậy trong đầu. Tôi mà nói ra chắc cô cho bay hàm quá. Tôi đèo cô đi tìm chỗ ăn sáng, vòng vèo một lúc chúng tôi cũng tìm được một quán canh, năm nay người ta mở hàng sớm ghê. Bước vào trong, năm mới nên khá thưa khách, quán thì nghi ngút khói thơm phức. Tôi dắt cô về phía cái bàn cạnh tường cho kín gió, tôi gọi hai bát canh rồi lau đũa cho cô. Một phút sau chị gái phục vụ bưng canh ra, bát canh nghi ngút khói thơm lừng.
– Thơm quá! Anh ăn ngon miệng ha! Hihi!
Tôi nhìn cô cười, trông cô đáng yêu thật đấy. Chúng tôi xì xụp ăn canh nóng, ăn đến đâu ấm bụng đến đấy.
– Ế, em đút cho anh đê!
– Anh tự đút đi, anh cũng lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu.
– Hic.
Tôi mặt xị cúi mặt xuống ăn tiếp, cô thấy thế thì tủm tỉm cười.
– Thôi anh há mồm ra em đút cho!
Tôi tít mắt há mồm cho cô đút.
– Anh cứ như con nít ấy.
– Hì, em há mồm ra đi.
Cô há mồm cho tôi đút, tôi và cô cứ thế đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng tôi cố ý đút lệch ra mép cô rồi lại ngồi lấy giấy lau cho cô, tôi còn cầm cọng rau sống quơ quơ trước mặt cô trêu ngươi, cô cứ với tay gạt gạt, nhìn ngộ vô cùng. Bác chủ quán với chị gì vừa bê canh ra thấy chúng tôi cứ chọc ghẹo nhau như mấy đứa con nít thì cười cười. Tôi mải chọc cô nên cũng không để ý, còn cô thì khác, cô thấy họ đang cười thì đánh vào vai tôi, hai má ửng hồng xí hổ.
– Anh đừng đùa nữa, mọi người đang cười mình kìa.
– Đâu?
Tôi ngó xung quanh, rồi nhăn răng cười hề hề với họ, vô duyên quá, cô lại đánh vào vai tôi.
– Anh làm gì vậy? Xấu hổ quá.
– Hì, xấu hổ gì chứ, bình thường mà em.
Cô liếc xéo tôi, nhìn yêu dữ. Ăn xong chúng tôi lấy xe và lại lòng vòng, đi một đoạn tôi thấy quán nạp xườn.
– Mình vào ăn nạp xườn nha.
– Vâng.
Tôi đỗ xe, ngồi vào bàn rồi gọi đồ, một lúc sau phục vụ bê ra. Nhìn cô cắn, mút cái nạp xườn mà mà tí nữa tôi xịt máu mũi, tôi há mồm nhìn cô, đầu thì bắt hoang tưởng, cô thấy thế ngây thơ hỏi.
– Anh sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?
– À không!
Tôi bừng tình, nuốt nước bọt cái ực rồi lấy nạp xườn ăn. Sao cô lại có thể…?
– Anh!
– Hả?
– Mai em về quê với mẹ đấy.
– Ừ, thế bao giờ em lên?
– Mùng bảy em lên.
– Oài, mới bên nhau có hai ngày mà đã phải xa nhau tận năm ngày cơ đấy.
– Hihi, anh làm gì mà ghê vậy, em lên rồi em mang quà cho, mình có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại mà.
– Ừ, mà quê em ở đâu nhỉ?
– Ở Bắc Giang.
Chúng tôi đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại, là anh Hoàng, hàng xóm của tôi, anh mời tôi đến nhà anh uống rượu đầu năm với mấy anh em trong xóm, tôi rủ cô đi cùng, cô đồng ý, chúng tôi tính tiền rồi vòng xe về xóm nhà tôi.
– Đến đấy anh đừng uống nhiều nha, em không thích đâu.
– Ừ, anh biết rồi.
Tôi nhéo má cô một cái, cô gạt tay tôi ra rồi đấm đấm tôi. Nhà anh Hoàng cách nhà tôi bốn nhà nữa, hồi bé chúng tôi hay cùng nhau với tụi trẻ trâu trong xóm đi quậy, anh là già trâu 87 lận. Tôi về nhà cất xe rồi dẫn cô sang nhà anh. Đến nhà anh, bên trong đã khá đông đủ, có vài chị gái mà tôi không quen, anh Hoàng hồ hởi đón tôi.
– Đây rồi, vào đi mày, bọn tao đợi mày nãy giờ rồi.
– Vâng, hehe!
– Mà người đẹp nào đây?
– À người yêu em đấy anh!
– Em chào anh ạ.
– Thằng này ghê nhá, anh mày còn chưa có người yêu đây này, hơn anh rồi.
Cô đỏ mặt tủm tỉm, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu bữa nhậu. Chúng tôi đưa đẩy nhau những chén rượu vui vẻ ngày tết.
– Mà hình như người yêu mày hơn tuổi mày đúng không Hiếu?
– Vâng, người yêu em hơn em sáu tuổi mấy anh ạ.
Tôi khoác eo cô nói, mọi người cười ầm lên, còn cô thì thẹn thùng đỏ mặt.
– Thằng này khá, zô nào!
Chúng tôi tiếp tục uống, tôi thì ngồi gắp cho cô.
– Em ăn đi, đừng ngại, toàn người nhà cả mà.
Cô cấu vào đùi tôi, tôi nhăn răn cười cười, thỉnh thoảng cô bi mấy lão mồi chài bắt uống, được bốn chén thì mặt cô đỏ dần, tôi vội cầm chén uống thay cô, thành ra cuối tiệc tôi say khướt, còn cô thì cứ ngồi cấu cấu tôi. Cuối bữa nhậu, tôi đã mềm nhũn rồi, đầu thì choáng váng, tôi chẳng nhớ gì nữa, chỉ nhớ là cô đã dìu tôi lên phòng, lên phòng tôi nằm vật ra giường.
– Em đã nói anh uống ít thôi mà, người toàn mùi rượu ghê quá.
Tôi đầu choáng váng không điều khiển được bản thân nữa, khi tay cô vừa kéo chăn đến ngang ngực tôi thì thôi cầm lấy tay cô kéo cô đè lên người tôi.
– Anh làm gì vậy…Ưm…Ưm…
Tôi đặt lên môi cô một nụ hôn, cô lúc đầu cố đẩy tôi ra nhưng tôi thì cứ ôm chặt lấy cô nên cuối cùng cô không đẩy tôi nữa mà ôm cổ tôi hôn lại. Hôn được một lúc thì tay tôi xoa lưng cô rồi từ từ vuốt xuống mông cô. Đúng lúc đó thì cô đẩy tôi ra và ngồi dậy, mặt quay ra cửa nói.
– Thôi em về đây, anh ngủ đi, khi nào tỉnh thì gọi cho em.
Tôi nằm đó nhìn cô đi ra khỏi phòng, khi cánh cửa phòng tôi vừa khép lại thì cũng là lúc mắt tôi díp lại và tôi ngủ một mạch đến chiều.
Lúc tỉnh dậy tôi thấy đầu vẫn hơi nhức, người thì toàn mùi rượu, tôi nhìn đồng hồ, đã 16h15 rồi. Tôi bỗng nhớ đến cô, vội vàng lấy điện thoại gọi cho cô…Tút…Tút…
– Alo! Anh tỉnh rồi à?
– Ừ, anh tỉnh rồi, đầu vẫn hơi nhức chút xíu thôi.
– Em đã nói anh uống ít thôi mà, hic.
Giọng cô có vẻ giận dỗi.
– Hì, anh đâu biết đâu.
– Hừ, em ghét anh rồi đấy.
– Ơ, anh có làm gì đâu.
– Anh còn nói không làm gì à? thôi em cúp máy đây, có khách đến chơi rồi, tối anh nhớ đến đón em đấy.
Cô cúp máy cái rụp, dỗi rồi. Biết thế uống ít thôi. Tôi chán nản đi vào nhà vệ sinh tắm cái cho thoải mái, tôi xả nước, nước lạnh sun tờ rym. Quên mất chưa bật bình nóng lạnh, tôi vội vơ cái khăn lau sạch nước rồi trần chuồng leo lên giường đắp trăn chờ nước nóng. Tắm xong tôi đi xuống nhà xem tivi diết thời gian mong đến tối để gặp cô.
8h tối, tôi có mặt trước cổng nhà cô, tôi bấm chuông, cô chạy ra mở cổng.
– Anh đợi em xíu nha, để em khoá cửa đã.
– Mẹ em đâu?
– Mẹ em ra nhà bác rồi.
Cô khoá cổng xong leo lên xe ôm tôi.
– Mình đi đâu đây em?
– Anh đến nhà bạn em đi, cái thằng lần trước em rủ anh đi sinh nhật nó ý.
Ặc, lại là thím ấy.
– Gọi thím đúng hơn em à.
Tôi và cô phá lên cười. Tôi hướng xe về phía nhà thím ấy, trời hôm nay đẹp thật, nhiều sao quá. Mải nhìn sao tí nữa tôi đâm vào đít xe taxi đi đằng trước.
– Anh đi cẩn thận vào.
– Hì.
Tôi đưa tay vào túi áo nắm tay cô.
– Tay anh lạnh thế!
– Lạnh nên anh mới phải nắm tay em cho ấm nè.
Cô lại càng ôm tôi chặt hơn, tôi mỉm cười, bỗng cô cấu vào eo tôi.
– A! đau, sao em lại cấu anh?
– Đến đó em cấm anh không được uống say như lúc trưa đâu đấy.
– Được rồi, anh không uống như thế nữa đâu.
Yêu cô khổ thế đấy, cứ cấm này cấm nọ. Cuối cùng cũng đến nhà thím kia, thím ta tưng tưng chạy ra mở cổng.
– A! Đến rồi đó à? Anh Hiếu!!! Lâu lắm rồi em mới được gặp lại anh!
Thím nháy mắt với tôi, tôi méo mặt dắt xe vô. Rồi thím ấy chạy lại khoác tay tôi kéo vào nhà, vào đến trong, vẫn là mấy chị lần trước nhưng lần này có thêm hai người đẹp nữa, vậy là lại có mình tôi là con trai ở cái hội này trừ thím kia ra.
Thím kia cứ ngồi cạnh tôi tựa tựa, tôi phải đổi chỗ cho cô.
– Giờ anh ấy là người yêu tao rồi mày đừng có bám lấy người yêu tao chứ.
Cô tuyên bố, mọi người ồ lên một tiếng rồi chọc ghẹo chúng tôi, tôi chỉ biết gãi đầu cười nhăn nhở đáp trả những lời chọc ghẹo của bạn cô. Còn thím kia thì mặt thiu thỉu như cún mất xương. Tôi cười thầm trong lòng, “Vậy là thoát được thím ấy rầu. “. Ở đây toàn con gái nhưng ăn chơi phết, toàn rượu trắng mà dã. Tôi dè chừng với ánh mắt của cô nên không dám uống nhiều dù mọi người mời hoài.
– Uống đi nhóc, con trai gì kém thế?
Một bà xoáy đểu tôi, cô lên tiếng nói ngay.
– Là tao không cho uống đấy, tụi mày đừng có ép chồng tao nữa.
– Á à.. Con này ghê gớm quá..
Cô nhìn tôi tủm tỉm cười, còn tôi thì mặt nghệt như cứt sệt. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Tôi vừa nghe thấy từ “chồng” thì phải.
– Anh sao vậy?
Cô huých tay tôi.
– À không!
Tôi lại tiếp tục nhập cuộc vui. Nhưng rồi tiệc cũng phải tàn, tôi uống ít nên vẫn tỉnh chán, cô kéo tôi về.
– Ê! Hai người không ở lại dọn dẹp à?
– Không, tụi tao về trước đây, hehe.
Cô kéo tôi đi nhanh ra lấy xe không lại bị mấy chị kia bắt ở lại dọn cùng. Trời về khuya bắt đầu lạnh dần, tôi kéo mũ áo khoác của cô đội lên cho cô rồi kéo cao khoá áo khoác của cô lên, cô nhìn tôi cười tươi.
– Trời lạnh rồi đấy, em ôm anh chặt vào cho ấm.
– Vâng!
Cô ôm tôi chặt cứng…
Đến trước cổng nhà cô, tôi dừng xe, bên trong nhà cô có ánh đèn, mẹ cô về rồi, tôi nắm tay cô.
– Anh về đi không muộn.
– Em…
Tôi kéo cô lại ôm lấy eo cô.
– Anh làm gì vậy?
Hai má cô lại ửng hồng, sao cô dễ đỏ mặt thê nhỉ? Cơ mà như thề nhìn cô lại càng xinh. Tôi đặt lên môi cô một nụ hôn…
– Mẹ em nhìn thấy bây giờ!
– Thì có sao đâu, cùng lắm anh hỏi cưới em luôn là được chứ gì.
Cô liếc xéo rồi đấm tôi một cái.
– Thôi anh về đi.
– Ừ, em ngủ ngon nha, em vào nhà đi.
– Anh cũng ngủ ngon nha.
Cô bất ngờ hun lên má tôi rồi đi vào nhà, tôi mỉm cười nhìn cô đi vào trong rồi phóng xe về nhà, sao trời đẹp thật…
Chap 15:
Hôm nay cô về quê mất rồi, chán, cả ngày tôi chỉ ngồi chơi game. Đến trưa mẹ tôi lên dục tôi chuẩn bị về quê. Tôi hí hửng sắp quần áo, cũng đã lâu tôi không về quê rồi. 2h chiều tôi lên xe về quê, đi đường ngắm được bao nhiêu hốt gơ, đúng là mỗi nơi gái nó một vẻ khác nhau. Ngồi xe hơn 40 phút ê hết cả mông, tôi ngoáy ngoáy mông cho đỡ ê thì dần dần những cánh đồng xanh mướt hiện ra, tôi hít hà không khí quê. Shit! Tôi tí oẹ, toàn mùi phân, hết phân trâu ngổn ngang dọc đường bãi thì nát bét bãi thì vẫn ướt nguyên vón cục nhìn như sô- cô- la, phân cún từng cục nhỏ xíu xinh xinh đến những ổ phân ủ để làm phân bón, chúng kết hợp với mùi đất, mùi cỏ tạo ra một mùi thật đặc biệt. Ở đây tuy đã hiện đại hóa nhưng người dân vẫn nuôi bò nên việc phân ngổn ngang này là đương nhiên. Bên đường, hai hàng cây bạch đàn cao ngút xì xào theo gió, không biết gió đâu thổi qua mà lạnh sun tờ rym. Tôi suýt xoa. Rồi xe rẽ vào con đường làng quen thuộc mà giờ đây nó đã được dải bê tông, hai bên đường nhà nào nhà đấy nhìn như biệt thự, còn to hơn cả nhà tôi. Rồi nhà bà ngoại tôi hiện ra.
– CHÁU CHÀO BÀ!!!
Tôi chào to khi gặp bà, rồi chạy vào ôm bà.
– Sao giờ mới về? Về sớm đón giao thừa với bà có phải bà đỡ buồn hơn không.
Tôi chỉ biết cười hì hì, từ ngày ông ngoại tôi mất căn nhà lạnh lẽo đi hẳn, nhớ ngày xưa về chơi ông vẫn còn ngồi ở hè vót tre làm đồ dùng trong nhà, có lúc ông lụi cụi nơi góc vườn, tính ông hay chửi nên làm gì cũng bị ông chửi hết. Hic. Mà giờ muốn gặp ông cũng không được. Cũng vui là có bác thứ ba sống cạnh bà nên bà cũng đỡ buồn. Tôi theo bà vào nhà cho ấm, thắp cho ông nén hương rồi lại ngồi nhõng nhẽo với bà, bà đẹp lão thật. Xong tôi lên nhà bác chào hỏi, tính tìm thằng anh chiều rủ đi chơi game mà không thấy nó đâu, chắc đi chơi game rồi. Cả ngày hôm đấy tôi theo mẹ đi khắp nơi chúc tết. Đến chiều về mệt lử nằm vật ra giường. Bà dục tôi đi tắm, tôi lấy quần áo tính vô nhà tắm tắm bình nóng lạnh, ở quê giờ hiện đại lắm nhé, thì mất nước. Tôi lầm bầm chửi thề, đang định đi đun nước thì bác kêu:
– Mất nước hả? Ra giếng tắm với bác.
– Dạ nhưng ra đấy rét lắm bác.
– Khà khà, đàn ông con trai gì kém thế.
Nghe bác kích đểu tôi theo bác ra giếng cạnh ao tắm, nước ao trong vắt, tôi bắt đầu cởi quần áo. Fu**!!! Gió thổi từ ngoài ao vào lạnh sun tờ rym, da gà tôi nổi lên, co ro, bác lại cười đểu, tôi sĩ diện hùng dũng múc nước theo bác, bác mở part bằng xô đầu tiên, nhìn bác không xi nhê tôi thấy thế thả xô xuống múc nước rồi…Ào…Fu** bi***…Lạnh vãi loằn…Tôi phê phê răng đánh cộc cộc, người run lên bần bật, thêm cơn gió nữa tôi ngồi hẳn xuống ôm chân cho ấm rồi quay ra hít đất. Bác tôi vẫn cứ ào ào, hít chán nóng người tôi đứng dậy không biết có nên tắm tiếp không. Thôi phi lao rồi phải theo lao thôi. Tôi lấy dầu gội gội đầu rồi múc xô nữa…Ào…Thêm một lần ngu…Tôi lại vội vàng hít đất. Bác tắm xong nên đi vào trước, còn mình tôi bơ vơ, gió thổi xì xào qua những chiếc lá cau, trời thì nhập nhoạng, không gian tĩnh mịch bên cái giếng, như liêu trai chí dị, tôi bất giác nhớ đến vài mẩu truyện ma, tôi rùng mình. Tôi múc thêm xô nữa tắm qua loa rồi vội vàng chạy vào nhà mặc quần áo rồi chạy lên giường đắp chăn sụt sịt, ngu thật. Tối tôi theo mấy anh trong họ lang thang quanh làng. Rồi tôi cắm rễ ở quê đến mùng 6 mới lên. Những ngày ở quê chơi tết khá là vui, tôi và cô tối nào cũng gọi điện cho nhau.
– Anh nhớ em lắm.
– Em cũng nhớ em nhiều lắm ý.
– Nhiều từng nào?
– Ờm…Bằng quả táo em đang ăn nè, hihi.
– Ặc ặc…
Bó tay với cô luôn.
– Thế anh nhớ em đến từng nào?
– À…bằng cái…bồn cầu anh đang ngồi ị nè.
– Á…Đồ đáng ghét, em ghét anh, đã thế khi nào đi học em trù anh luôn.
– Hơ, anh đùa tí thôi mà, làm gì ghê vậy, trù anh là anh không lên lớp được thì sao?
– Thì kệ anh.
Tôi và cô lần nào gọi điện cũng sến súa rồi trọc ghẹo nhau như vậy đấy, xa nhau mới biết yêu nhau dư nào.
Hôm mùng 4 tôi chán quá, máy lại thừa sms nên lấy máy thằng anh chôm số vài chị rồi ngồi troll.
– Chị ơi!
– Aj?
– Em muốn nói với chị một điều.
– aj vay?noi dj.
– Em yêu chị.
– thag djen, cut dj.
– Cút cmm, biến.
=]]z Troll chị này xong tôi lục danh bạ thấy có tên Anh 98, tôi lấy số luôn, lại điệp khúc.
– Chị ơi!!
– aj day?
– Em muốn nói với chị 1 điều.
– Aj day?
– Ai không quan trọng, em muốn nói với chị một điều.
– ns di
– Em yêu chị
– To buc roj day,to la em ut r,k ko e nua dau.
– Cậu bực kệ cấu chớ:3
– xi…ham
– Hâm kệ tớ, tớ thích cậu rồi á.
– to hog ranh de nc vs ng la dau nha
– Vậy mình gặp nhau đi.
– ok, ma b o dau ma muon gap to
– Làng Rồng, cùng làng với cậu đấy.
– oh, vay chjeu nay 2h o quan anh hung nha.
– Ok baby.
Tôi hí hửng, cách nhắn tin có vẻ dễ thương đấy không biết nàng thế nào nhỉ, tôi chạy ra sau nhà tìm thằng anh đang cho gà ăn hỏi quán anh Hùng và cho nó đọc tin nhắn.
– Mày điên à, con đấy có người yêu rồi, người yêu nó hổ báo nhất cái làng Ba Đông đấy.
– Kệ mẹ nó, em vẫn muốn gặp.
– Ờ, chiều tao dẫn mày đến đấy.
Tôi tưng tưng đi vào nhà. Rồi cũng đến 2h, anh tôi dẫn tôi ra chỗ hẹn, cũng gần nên chúng tôi đi bộ. Từ xa tôi thấy thấp thoáng một bóng thiếu nữa có vẻ sexy đang ngồi nơi ghế nhựa, tôi định đi đến thì thằng anh tôi cản.
– Ê, người yêu nó kìa.
Tôi nhìn theo hướng anh tôi chỉ, bên kia đường có 5,6 thanh niên trẩu đang cười đùa, nổi nhất là một bạn tóc như lông bím dựng ngược tô thêm màu cứt chó khô nhìn rất ăn chơi.
– Giờ sao anh?
– Đi về, ra đấy bọn nó đập mày chết.
Tôi lại lóc cóc theo anh đi về, không quên nhắn cho nàng một tin: “tớ đéo đến được đâu và tớ cũng éo muốn gặp cậu nữa vì nhìn cậu như con nở á, thân ái và quyết thắng”. Rồi tối hôm đó rất nhiều cuộc gọi được gọi đến, tôi chặn hết rồi đi ngủ, tí nữa thì vì gái mà chết.
Những ngày ở quê qua đi, tôi bắt xe bus về nhà, mẹ tôi mùng 5 về trước rồi, xe bus đi ẩu quá, cũng may vào xe ít khách chứ không tôi chết mất. Mùng 6 cũng qua đi, rồi đến mùng 7, hôm nay là ngày cô lên, tôi ra quán nét cày game hóng cô. Đến chiều thì cô lên, tối tôi phóng xe qua nhà cô đón cô đi chơi, cô nhét cho tôi hai cái bánh trưng, ít bánh kẹo nữa rồi bắt tôi vế cất xong vòng lại đón cô, mất công, tốn xăng quá. Đi xe cô ôm tôi chặt cứng, tôi thò tay vào túi áo nắm tay cô, bao nhiêu nhớ nhung giờ mới được giải tỏa, tôi đưa cô ra công viên, chọn một góc tối rồi kéo cô vào đó ôm lấy eo cô, còn cô ôm cổ tôi.
– Anh làm gì vậy? Sao lại dẫn em vào đây.
– Tại anh nhớ em quá…
– Em không tin.
– Muốn anh chứng minh không?
Không chờ cô trả lời tôi liền siết cô lại và hôn cô, cô khá bất ngờ. Bao nhiêu nhớ nhung, sự ham muốn được chạm vào người cô được giải tỏa. Tôi và cô hòa vào nhau như đường với nước – tan vô hạn…Rồi cô dúc vào ngực tôi.
– Em tin anh chưa?
– Rồi ạ…
Tôi mỉm cười hạnh phúc hôn lên chán cô, cô cũng nhìn tôi cười hạnh phúc.
– Mình ra chỗ khác đi anh, ở đây ghê quá.
– Ghê gì chứ? Tối nay mình ngủ ở đây mà.
Cô đấm vào lưng tôi rồi kéo tôi ra lấy xe.
– Đi ăn Lotte nha?
– Vâng.
Chúng tôi đi đến Lotte, gọi hai suất gà rán rồi ngồi xé cho nhau ăn rất tình củm. Tôi bỗng buồn đi vệ sinh nên đi vào WC, lúc đi ra thì tôi thấy cô đang cầm điện thoại của tôi, mắt cô dưng dưng. Cô vất điện thoại xuống bàn rồi bỏ đi, tôi cầm điện thoại lên xem, định mệnh mấy cái tin nhắn troll gái lúc ở quê tôi quên chưa xóa, cô lại mở ngay tin “em thích chị”. Tôi tím mặt vội chạy theo cô thì bị nhân viên ngăn lại đòi tính tiền, tính tiền xong tôi lấy xe chạy theo cô, tôi dừng xe trước mặt cô rồi nắm lấy tay cô.
– Em nghe anh giải thích đã.
– Giải thích cái gì hả? Tin nhắn như thế rồi anh còn muốn nói dối tôi sao?
– Em nghe anh giải thích đi rồi em hãy mắng chửi anh được không?
– …
Cô im lặng, tôi đội mũ bảo hiểm cho cô rồi kéo cô lên xe. Cô không ôm tôi nữa, tôi đưa tay kéo tay cô quàng eo tôi thì cô hất ra. Hic. Đau đầu rồi, tôi đưa cô ra một quán cafe rồi ngồi xuống nói chuyện.
– Anh nói đi.
Chap 16:
– Anh nói đi!
– Không phải như những gì em thấy đâu…
– Tin nhắn vẫn còn đấy mà anh bảo không có gì à? Anh biết em thất vọng lắm không.
Tôi nản lòng xoa chán rồi đưa cho cô điện thoại.
– Đây, em đọc hết đi, cả tin gửi lẫn tin đến và cả thời gian gửi nữa, em đọc đi rồi em sẽ hiểu.
– Em không muốn đọc.
Tôi thở dài.
– Em đọc đi, đọc đi rồi em muốn gì anh cũng đành chấp nhận.
Cô lấy điện thoại của tôi và bắt đầu đọc, lúc đầu mặt cô xám xịt lại, dần dần mặt cũng tươi tỉnh hơn, tôi ngồi nhìn cô cầu mong cô hiểu, đọc xong cô đặt điện thoại xuống nhìn ra ngoài đường, dường như cô đang gắng nhịn cái gì đó.
– Anh không có ai ngoài em đâu.
– …
– Thực ra là hôm đấy anh thừa tin nhắn nội mạng nên anh mượn máy anh họ anh lấy số nhắn trêu thôi, chỉ là trêu đùa cho hết tin nhắn thôi, anh không có ý định tán tỉnh ai đâu…
– Vậy sao anh không nhắn cho em?
– Anh…Em không tin anh sao? Để anh gọi về nói chuyện với anh họ anh là em sẽ biết anh có nói dối em hay không.
Tôi lấy điện thoại gọi cho thằng anh, mong là mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ. Lúc tôi lấy máy gọi thì cô hơi nhích người như kiểu muốn ngăn tôi lại nhưng lại thôi. Tôi bật loa ngoài, từng tiếng tút vang lên, cuối cùng anh tôi cũng nghe máy.
– Gì?
– Anh! Có phải lúc ở quê em mượn máy anh lấy số bạn anh trêu đùa không?
– Ờ, mà mày mượn cái đéo gì, lấy có hỏi tao éo đâu mà kêu mượn.
Tôi ngượng thối mặt nhìn cô.
– Mà người yêu con kia đang lùng cả cái làng này lên tìm mày đấy, cũng may là nó không biết mày là ai chứ không mày xác định nha con, thôi lượn đê để tao chơi game.
Tôi tắt máy, định mệnh thằng anh cứt này làm tôi dơ mặt với cô quá. Tôi mặt dày nói với cô.
– Em tin anh chưa?
Cô nhìn ra ngoài đường rồi phì cười.
– Em cười gì vậy?
– Cười anh đấy.
– Ơ, sao lại cười anh?
– Anh cũng gan to ha, không có em là đi trêu người khác ngay được.
– Thì anh đã nói là anh trêu cho hết tin nhắn thôi mà.
Cô liếc xéo tôi rồi đưa cái miệng xinh xinh ngậm ống mút uống nước. Tôi nắm lấy tay cô, cô không hất tay tôi ra nữa.
– Anh không yêu ai ngoài em đâu, em đừng lo.
– Thế anh không yêu mẹ anh à?
– À…có, nhưng đấy là tình cảm gia đình, còn anh với em là tình yêu giữa cô và trò mà, hề hề.
– Hứ…vô duyên.
Tôi và cô ngồi nói chuyện một lúc rồi tính tiền để…về ngủ. Cô đã ôm tôi, ôm chặt lắm, cô cũng cười nói trở lại.
– Hay tối nay anh đến ngủ với em nha.
Cô nhéo hông tôi.
– Ui da, đau.
– Anh nói linh tinh cái gì vậy?
– Thì lâu ngày không gặp anh phải ngủ cùng người yêu cho đỡ nhớ chứ.
– Thật không đó ông tướng? Hay lại có ý đồ gì hả?
– Ơ.. Thật mà.
Bị cô đoán trúng tim đen rầu, cô thông minh thật. Trước cổng nhà cô, tôi lại kéo cô vào sát người tôi và đặt lên môi cô một nụ hôn.
– Mẹ em thấy thì sao?
– Lo gì…Thấy thì càng tốt chứ sao.
Cô lại cấu eo tôi, tối nay bị cấu hơi nhiều rồi nha, tôi véo má cô.
– Á…Đau.
Cô lại đấm tôi.
– Anh về đi không muộn.
– Ừ, ngủ ngon nha em yêu.
– Anh cũng ngủ ngon nha.
Tôi phóng xe về nhà, vừa đặt lưng xuống giường thì tôi có điện thoại, là Linh.
– Alo gái!
– Thằng điên này, tao đã bảo không được gọi tao là gái cơ mà.
– Kệ tao, mày làm gì được? Hờ.
– Xì..
– Gọi cái gì, nhớ tao quá nên gọi à? Hehe.
– Mai mày sang nhà tao đi, tao mới ở quê lên có ít quà cho mày nè.
– Ờ, lên bao giờ thế?
– Lúc 8h.
– Ừ, thế tết hốc nhiều không?
– Hic, mày nói tao mới nhớ, tao tăng hai cân rồi hu hu.
– Thì làm sao? Sợ béo à? Đẹp đẽ éo gì đâu mà béo với không béo.
– Thằng chó, mày cút đi, tao đéo nói chuyện với mày nữa.
– Tốt, đang mệt…
Tôi cúp máy rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi vừa mở mắt là vồ lấy điện thoại gọi cho cô. Một lúc sau cô mới nghe máy, giọng thì vẫn còn ngái ngủ.
– Alo…anh gọi sớm thế?
– Dậy đi em, dậy chuẩn bị đi rồi anh qua đón đi ăn sáng.
– Không.. Em không đi đâu, em muốn ngủ…
– Ngủ như heo thế?
– Kệ em, mới lại ra ngoài lạnh lắm, em đang nằm ấm.
– Ặc.
– Thôi em ngủ tiếp đây.
– Ừ, ngủ ngon nha.
Cô mèo lười thật, tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ránh bánh trưng cô cho rồi mang ra phòng khách xem tivi, mẹ tôi thì vẫn ngủ.
Đang ăn tôi nhớ đến cuộc gọi của Linh tối qua, tôi nhìn đồng hồ đã 9h, tôi liền lấy xe qua nhà Linh, nó lon ton chạy ra mở cổng, mặt phởn thấy rõ.
– Sao mới sáng ra mà nhìn mày phởn thế?
– Kệ tao.
Tôi dắt xe vào rồi theo nó vào nhà.
– Bố mày đâu rồi?
– Bố tao ra nhà bác rồi, tí nữa mới về.
Tôi ngồi xuống ghế, nó chạy vào bếp mang ra hai cái bánh trưng với bịch bánh gai.
– Nè!
– Ờ! Cảm ơn gái!
Ngay lập tức nó tát tôi cái bốp, rát hết má, tôi ôm má sừng cồ giơ nắm đấm.
– Con điên này!
Nó hất hàm với tôi, đúng lúc đó bố nó về, nó chạy ra mở cổng, may cho nó đấy, bố nó mà không về đúng lúc thì không biết có chuyện gì xảy đâu. Hê hê.
– Cháu chào chú!
– Chào cháu, cháu đến bao giờ thế?
– Dạ cháu cũng vừa mới đến.
– Ừ, thế Linh đưa cho cháu bánh trưng với bánh gai chưa?
– Rồi ạ.
Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, rồi bố Linh mời tôi ở lại ăn cơm, tôi đồng ý, nói chuyện một lúc chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị nấu nướng. Tôi gọi điện cho mẹ xin phép mẹ một câu.
– À quên mất không gọi cô Lan của mày nhỉ, tao gọi cô ấy đến nhá?
– Ờ gọi đi!
Linh gọi cho cô, một lúc sau cô đến rồi vào phụ chúng tôi, đến món cá hấp thiếu gia vị nên cô và Linh dắt tay nhau đi mua, bố Linh quay ra nói chuyện với tôi.
– Chú cảm ơn cháu trong thời gian qua vì đã động viên, giúp đỡ cái Linh nhà chú lúc nó nghe tin chú bị tàn phế.
– Vâng, không có gì đâu chú, chúng cháu là bạn bè nên cháu cũng không muốn thấy Linh buồn đâu.
– Ừ, Linh nó kể cho chú nghe về cháu nhiều lắm, Linh có một người bạn tốt như cháu thật tốt..
– Vâng.
Tôi cười cười.
– Mà cháu đừng kể cho Linh nghe cuộc nói chuyện này nhé, hãy coi đây là bí mật của hai chú cháu mình.
– Vâng.
Một lúc sau Linh và cô về, chúng tôi tiếp tục nấu nướng. Nấu xong bụng ai cũng kêu ùng ục, chúng tôi dọn ra bàn ăn, bố Linh đem ra một chai rượu ngoại, tôi vừa uống chén đầu đã phê phê, cô thì chỉ uống được nửa chén, còn Linh thì không uống. Thành ra chỉ có tôi và bố Linh uống, uống cạn chai luôn, bố Linh tửu lượng ghê thật, tôi thì say khướt. Uống xong tôi vật vã lao vào nhà vệ sinh nôn oẹ, bố Linh vẫn tỉnh như sáo, ngồi cười cười. Chú cho tôi uống cái gì ấy giải rượu sau đó kêu cô và Linh dìu tôi lên phòng chú nằm nghỉ xong chú lại đi đâu đấy. Tôi nằm vật ra giường, Linh bỏ chúng tôi lại rồi đi về phòng, tôi thì cũng đã tỉnh tỉnh nhưng vẫn giả vờ còn say khướt, tôi kéo cô xuống nằm cùng rồi thơm vào má cô, cô bịt mũi.
– Anh toàn mùi rượu thôi, ghê quá.
Tôi ôm cô, cô cũng ôm lại, tôi lại hôn cô. Tay lần lần từ lưng cô lên phía ngực cô, cô liền cấu tay tôi kéo ra, tôi nhăn nhó. Nằm im một lúc tôi lại lần sờ, cô lại hất tay tôi ra.
– Anh còn làm thế nữa là em không nhìn mặt anh nữa đâu đấy.
Giọng cô cứng rắn và đanh thép, tôi chán nản chỉ dám ôm cô và ngủ. Được một giấc tôi dậy, không thấy cô đâu, tôi xuống nhà, bố Linh và Linh đang xem tivi. Tôi hơi ngượng rồi xin phép ra về. Về nhà tôi gọi ngay cho cô.
– Em về lúc nào vậy? Sao không gọi anh dậy?
– Anh ngủ như chết ấy thì em gọi sao được, mà anh hư lắm anh biết không?
– Hư gì?
– Anh còn ít tuổi đã rượu chè như vậy, sau này thì thế nào?
– Anh…
– Từ giờ em sẽ quản lí anh chuyện này, còn hôm nay em sẽ không đi chơi với anh nữa coi như hình phạt đối với anh.
– Hic…
– Thôi em cúp máy đây.
Cô cúp máy, giọng cô lúc đó có vẻ buồn, nghĩ lại tôi thấy mình hư hỏng thật, từ tết đến giờ mấy trận say rồi. Tôi nhắn cô một tin: “Anh xin lỗi…”, rồi chán nản đi lên phòng vùi đầu vào gối, thời gian còn lại của ngày hôm đó tôi và cô chỉ gọi điện cho nhau nhưng cô vẫn có vẻ buồn và thất vọng về tôi lắm. Tôi gọi điện cho Linh tâm sự mà nó cứ trách tôi ngu ngốc rồi khuyên tôi ngày mai nên làm gì đó để cô tha thứ. Hic, có lẽ mai tôi phải làm thế thật rồi.
Chap 17:
Hôm sau tôi cứ nằm trên giường gác tay lên chán suy nghĩ, cứ lăn qua lăn lại không biết nên làm gì để cô bớt giận nữa. Nằm chán tôi dậy bật PC lên tính nhờ giúp đỡ nhưng cứ viết ra rồi ngồi đọc lại cứ thấy văn lủng củng quá tôi lại xóa đi, nghĩ một lúc tôi tắt máy rồi lại leo lên giường nằm. Tôi cứ nghĩ đến cô, không biết giờ này cô đang làm gì nhỉ, tôi bấm số cô nhưng lại lừng chừng không gọi, tôi vất máy ra góc giường. Đúng lúc đó máy tôi có người gọi đến, tôi với lấy máy, là cô gọi, tôi bỗng thấy lòng vui vui, tôi nghe máy liền, tôi chưa kịp nói gì cô đã nhõng nhẹo.
– Sao anh không gọi cho em hả?
– Ơ…Anh vừa mới ngủ dậy mà.
– Anh ngủ gì ghê vậy, 11h rồi đấy.
– Ừ…thì tết không ngủ thì làm gì?
– Thế thì anh ngủ tiếp đi.
Cô nói xong tắt máy cái rụp, tôi ngu ngơ chả hiểu gì hết, chắc cô lại giận rồi. Tôi lại vùi đầu vào gối…Cốc…Cốc…
– Hiếu! Thằng Hoàng nó gọi mày sang nhà nó đấy!
– Vâng!
Tôi uể oải trả lời, giờ tôi còn tâm trí đâu mà sang đấy nữa…Bỗng tôi bật dậy. Đúng rồi, biết đâu anh Hoàng gọi tôi sang uống rượu, tôi sẽ dẫn cô theo và sang đó thì tôi sẽ không uống một hớp nào để cô nhìn thấy, biết đâu cô sẽ thôi không giận tôi nữa. Tôi thấy mình thông minh thật, tôi lấy máy gọi ngay cho anh Hoàng.
– Alo!
– Anh gọi em sang có chuyện gì thế?
– Sang đây uống với anh em, nhanh lên.
– Vâng, anh đợi em tí.
Đúng như tôi suy đoán, tôi gọi ngay cho cô…
– Sao anh không ngủ tiếp đi còn gọi cho em làm gì?
– Ặc, anh có ngủ được mãi đâu, mà em qua nhà anh đi, mình ra đây một tý.
– Không, em không đi đâu.
– Đi đi, anh có điều bất ngờ dành cho em nè.
– Thật không?
– Thật, qua đi nhanh lên, à mà đi taxi thôi nha, anh đợi em ở đầu ngõ nhà anh đấy.
– Vâng.
Vậy là dụ dỗ cô thành công rồi. Tôi báo với má trưa nay không ăn cơm nhà rồi đi ra đầu ngõ đợi cô, 5 phút sau cô đến.
– Anh gọi em ra đây làm gì?
Vẻ mặt cô với tôi hiện rõ nét giận dỗi.
– Em ăn cơm chưa?
– Chưa.
– Sang nhà bạn anh ăn cơm nha, nhà anh Hoàng lần trước anh dẫn em sang ấy.
– Anh lại đến đấy rồi uống say để em dìu về chứ gì, em không đi đâu.
– Uống gì chứ, ăn cơm thôi.
Tôi nắm tay cô dẫn đi, cô có vẻ vùng vằng. Vào nhà anh Hoàng, tôi kéo cô ngồi xuống chỗ của mấy chị em phụ nữ.
– Ủa thằng kia sao lại ngồi đấy, qua đây uống với anh.
– Dạ thôi hôm nay em không uống đâu.
– Thằng này hôm nay bị sao thế? Mọi hôm uống hăng lắm cơ mà.
Tôi chỉ cười hề hề rồi quay ra nhìn cô, cô liếc xéo tôi một cái. Cả bữa nhậu đó tôi không uống một hớp rượu nào. Cô có vẻ hài lòng cười tủm tỉm, tiệc tàn tôi về lấy xe máy rồi sang ngồi chém gió với mấy huynh đợi cô đang cùng mọi người dọn dẹp. Mấy huynh cứ khen tôi có con gấu hiếm có khó tìm…và phải thêm khó đào tạo nữa. Xong xuôi tôi trở cô đi chơi.
– Em thấy hôm nay anh ngoan không?
– Hừ, anh cứ liệu đấy.
Cô dơ dơ nắm đấm dọa tôi sau đó lại vòng tay ôm tôi. Vậy là cô hết giận rồi. Hehe
Tôi và cô đi chơi, hẹn hò như bao đôi khác. Nhữn ngày nghỉ tết qua đi, tôi lại phải đi học, cuộc sống hằng ngày lại quay trở lại như chưa hề có nghỉ tết. Vào học rồi tôi và cô ít đi chơi hơn, một tuần đi chơi có mỗi chủ nhật, còn lại gặp nhau trên trường nhưng không được thoải mái, luôn phải giữ khoảng cách, cô còn không cho tôi đi chơi mà bắt tôi ở nhà học, những buổi cô kèm tôi ở nhà cô dữ lắm, bắt tôi làm bài tập hoài, nhưng bù lại được cô cho ôm ấp tí sau mỗi buổi học. Thời gian cũng dần qua đi, bây giờ là tháng hai, thời tiết đã ấm hơn, mà bốn ngày nữa là một ngày đặc biệt đối với tình yêu của chúng tôi, à không, còn đặc biệt với các đôi khác nữa chứ, đó chính là ngày Va- len- thai, 14- 2. (Từ này viết như nào ấy nhỉ? ) Tôi háo hức, phân vân không biết nên tặng gì cho cô, tôi muốn nó thật đặc biệt. Tôi nghĩ đến nào là bóng bay, nến, lửa, hoa…các kiểu, nhưng nhìn lại tôi thấy túi tiền mình eo hẹp quá, có lẽ nên làm cái gì đó đơn giản mà chứa đựng được tất cả tình cảm tôi dành cho cô. Sô- cô- la, ngày này là không thể thiếu thứ đó được, đúng rồi, tôi có thể tự làm, thế nó mới ý nghĩa. Nhưng trước hết phải tìm địa điểm tặng quà cô đã, tôi đi khắp nơi để tìm một nơi phù hợp, tìm mãi chẳng thấy, tìm được nơi phù hợp thì lại hết chỗ. Tôi chán nản đỗ vào một quán nước nghỉ cho đỡ mệt để tí đi tiếp.
– Sao mày không làm ở Cầu tình yêu ấy, làm trên 25 tầng xa vãi ra.
– Ở đấy bé tí làm sao được mày, còn lửa liếc nữa.
Tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai anh gì đấy, tôi thấy mình đã tìm được vị trí thuận lợi. Tôi tính tiền rồi đi đến Cầu tình yêu, không một bóng người, tuyệt thật, đúng là một nơi lý tưởng. Tôi vui vẻ về nhà lên google thần thánh học cách làm sô- cô- la, tôi mua ca cao về làm mẻ đầu tiên, và nhất định là Linh sẽ làm chuột bạch rồi. Tôi hì hụi dành cả một buổi chiều tập làm, nấu, ngâm, pha sữa, làm lạnh…hì hục gần hai tiếng đồng hồ cũng xong. Tôi gọi ngay cho Linh.
– Alo! Sang nhà tao đi, ăn sô- cô- la.
– Ok, đợi tao tí, hihi.
Cứ nghe thấy ăn là nó nhanh thế đấy, 3 phút sau là nó đã có mặt, tôi mang sản phẩm ra, mặt nó tí tởn thấy rõ.
– Mày tự làm à?
– Ờ! Ăn thử đi.
Nó cầm một miếng lên ăn thử, vừa cắn nó đã nhăn mặt.
– Sao đắng thế mày?
– Ơ, đắng lắm không?
Tôi cầm một miếng ăn thử, đắng ngắt, chắc tại tôi cho ít sữa quá, tôi nhăn mặt nhìn nó, nó bĩu môi.
– Thế mà cũng đòi làm, đổ đi, để tao dạy cách làm cho.
– Mày cũng biết làm cơ à?
– Chuyện.
– Nhưng đổ đi tiếc lắm, hay tao với mày ăn cố đi.
– Không, tao không ăn đâu, mày ăn đi.
– Mỗi đứa một nửa thôi.
– Không, tao nửa non, mày nửa già.
– Ờ…
Tôi và nó chia mẻ sô- cô- la như đã thỏa thuận, cũng may tôi làm ít chứ không chết mất. Tôi và nó nhăn mặt nhìn nhau rồi cùng cắn từng miếng một…Vừa ăn vừa uống nước, phần của nó ít nên nó ăn xong trước tôi, còn tôi thì cứ nhăn mặt ăn cố, nó thích chí cười ngặt nghẽo.
– Ăn dùm tao ít đi!
– Không, mày ăn đi.
Tôi nhắm mắt nhắm mũi ăn cho hết, biết thế vứt đi, tiếc rẻ chi giờ mang vạ vào người, đắng vãi beep.
Rồi chúng tôi bắt tay vào làm mẻ khác, bàn tay nó thoăn thoắt làm, chỉ cho tôi từng tí một, nhiều lúc nó còn cáu khi tôi làm không đúng, tôi bôi luôn vệt sô- cô- la vào má nó cái tội cáu. Nó cũng bôi lại tôi, chúng tôi đùa giỡn nhau một lúc mới chịu quay lại làm tiếp, mặt đứa nào cũng lấm lem vệt ca cao. Làm xong chúng tôi đem thành quả ra hưởng thụ.
– Ngon thật đấy.
Khác hẳn với mẻ đầu tôi tự làm, mẻ này ngon y như sô- cô- la nhập khẩu luôn.
– Mày giỏi ghê!
– Quá khen, hôhô!
– Tao khen đểu thế cũng tưởng thật à?
– Xì…Kệ tao.
– Thôi, vào rửa mặt đi, nhìn mày như con mèo lười ấy.
– Mặt mày cũng thế còn gì.
Chúng tôi lại kéo nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vậy là tôi đã sẵn sàng cho tối Va- len- thai.
Tua nhanh thời gian…
Hôm nay là ngày Va- len- thai rồi, nhưng mà không phải chủ nhật nên tôi vẫn phải đi học.
– Hiếu!
– Hả?
– Anh.à..em biết hôm nay ngày gì không?
– Va- len- thai, làm sao?
Tôi nhồm nhoàng miếng xôi giả vờ không quan tâm, tôi muốn cô bất ngờ.
– Hừ…
Ai ngờ cô giận dỗi đứng lên đi về phía căn-tin luôn.
– Ấy! Đợi anh à quên em với!
Đang trong trường nên chúng tôi không thể nào thân mật được. Tôi chạy đến cầm tay cô rồi lấy sợi dây chuẩn bị từ trước quấn quanh ngón tay cô để đo.
– Làm gì vậy?
– Không có gì đâu, hì!
Tôi nhăn nhở, cô thì vẫn dỗi, tôi mặc kệ luôn. Học xong đến chiều tôi trốn luôn tiết học thêm toán của cô để chuẩn bị, cô gọi cho tôi suốt, tôi phải tắt máy đi. Tôi loay hoay làm sô- cô- la, tôi làm hình trái tim, bên trong tôi khắc tên tôi và cô, tôi khoét hai rãnh nhỏ giữa hình trái tim để nhét hai chiếc nhẫn vào đó, điểm thêm vài quả dâu tây và ít kẹo xanh, đỏ, tím, vàng. Tôi bỗng nhớ đến Linh, phải rồi, chắc nó không có ai tặng sô- cô- la đâu, tôi nghĩ mình nên làm cho nó một cái để cảm ơn nó vì đã giúp tôi học làm sô- cô- la, thế là tôi bắt tay vào làm cho nó, tôi làm hình tròn, khắc hình mặt cười rồi trang trí. Rồi tôi đưa hai miếng sô- cô- la đó vào tủ lạnh rồi phóng xe đi mua những thứ còn lại. Đầu tiên tôi phóng ra hàng nhẫn, tôi tìm một đôi nhẫn trắng bạc đẹp nhất rồi bỏ sợi dây đo ngón tay cô ra so, vừa khít. Tôi mua luôn rồi phóng ra hàng hoa mua một bó hoa hồng, sau đó đi mua ít nến sinh nhật, mua cái hộp dẹt để gói miếng sô- cô- la tôi tặng Linh, cuối cùng tôi đến cửa hàng đồ điện xin một chiếc thùng giấy để làm nơi bày đồ lên trên. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng cho tối nay. Tôi về tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xem tivi diết thời gian. 7h30, tôi phóng xe ra nhà Linh, tôi bấm chuông, nó đi ra mở cửa.
– Đến đây chi?
– Nè!
Tôi giơ hộp sô- cô- la ra trước mặt nó.
– Sô- cô- la, tặng mày đấy, cảm ơn mày đã dạy tao cách làm nó.
Vẻ mặt nó hiện lên sự vui mừng, nó cầm lấy hộp sô- cô- la rồi ôm chầm lấy tôi, tôi khá bất ngờ.
– Cảm ơn nha!
Rồi tôi chào nó rồi phóng về nhà đem mọi thứ ra cầu tình yêu, trời bỗng đổ mưa phùn nhẹ, tôi cầu mong trời đừng có mưa to, tôi vào nhà cầm theo cái ô. Ra đến nơi, tôi đặt hộp giấy xuống giữa cầu, lấy hoa hồng bứt cánh hoa dải lên mặt hộp, dải kín rồi tôi để đĩa sô- cô- la ở giữa hơi lệch sanh trái một chút, sau đó tôi đặt bông hồng còn lại bên cạnh đĩa sô- cô- la, tôi bỏ nhẫn đôi vào rãnh đã khoét từ trước, cuối cùng tôi cắm nến xung quanh viền hộp và viền đĩa sô- cô- la. Vậy là hoàn thành rồi, tôi gật gù với tác phẩm của mình, tôi rút điện thoại ra bật nguồn lên, không biết cô có gọi cho tôi không nhỉ. Tôi bật máy ảnh lên chụp ảnh lại thành quả. Vừa chụp ảnh xong máy tôi rung lên liên tục, 5 tin nhắn và 15 cuộc gọi nhỡ của cô, chắc cô lo cho tôi lắm. Tôi gọi lại cho cô…Tút…
– Anh làm gì mà em gọi cả buổi chiều không được thế hả? Sao anh không đi học.
Cô nói như hét lên trong điện thoại, giọng thì như sắp khóc, tôi bỗng thấy thương cô quá.
– Thì giờ anh gọi cho em nè.
– Anh đi luôn đi, còn gọi cho em làm gì.
– Đi là đi thế nào được, anh không xa em được đâu, mà em ra cầu tình yêu đi, anh đợi em ở đấy, đi taxi nhá.
– Không, em không đi!
– Em ra đi, anh sẽ đứng ở đây đợi đến khi nào em ra thì thôi.
Nói xong tôi tắt máy luôn, không biết cô có đến không, tôi mong là cô sẽ đến, tôi hồi hộp đứng đó tay cầm ô che mưa cho sô- cô- la, còn mình thì đầu trần. Tôi hồi hộp trông ngóng cô, mỗi lần có một chiếc taxi đi qua tôi cũng mong đó là cô, nhưng rồi lại thất vọng. Đã nửa tiếng rồi mà cô chưa đến, tôi bắt đầu chán nản thở dài…nhìn đồng hồ 21:26 pm. Tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng cô sẽ không đến, đúng lúc đó một chiếc taxi đỗ lại, rồi một hình bóng quen thuộc bước ra, tôi mừng như cún nhặt được c*t, tôi vẫy tay với cô, cô từ từ đi đến. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, ánh nến, mưa lất phất, khung cảnh lúc này thật lãng mạn. Cô tiến đến gần, lúc đầu cô mang vẻ mặt giận dỗi tôi, khi nhìn thấy những thứ tôi dành cho cô, khuôn mặt cô rạng rỡ hơn, cô khá bất ngờ.
– Anh…
– Anh dành cả buổi chiều để làm những thứ này cho em đấy, hôm nay là ngày lễ tình yêu mà.
Cô chạy đến ôm trầm lấy tôi, rồi cô đánh nhẹ vào ngực tôi.
– Anh biết em lo cho anh lắm không, anh dám trốn học nữa, hic…
– Thôi nào, hôm nay là ngày lễ tình yêu mà, em tha cho anh chút đi.
Cô liếc xéo tôi, tôi thì cứ nhìn cô âu yếm, hai má cô bắt đầu ửng hồng…tôi đặt lên bờ môi xinh xắn của cô một nụ hôn…
– Cho em xem quà của người yêu em nào!
– Anh tự làm hết đấy.
– Thật không?
– Thật.
Cô mỉm cười hạnh phúc, tôi gỡ hai chiếc nhẫn ra khỏi sô- cô- la rồi chúng tôi xỏ nhẫn cho nhau.
– Đẹp quá, em thích lắm! Thì ra lúc sáng anh lấy dây quấn quanh ngón tay em là để đo cỡ ngón tay em đấy à?
– Ừ! Hì!
– Mà lúc sáng em hỏi anh hôm nay là ngày gì anh nói không quan tâm cơ mà?
– Anh nói thế vì muốn làm em bất ngờ thôi, chứ ai dám không quan tâm ngày này chứ.
– Xì…
– Ăn sô- cô- la đi!
– Không, không được ăn.
– Sao lại không?
– Em không cho anh ăn đâu, em sẽ mang về đóng kính nó luôn.
– Trời!
Cô hâm thật, tôi và cô đứng đó ôm ấp nhau, cô mân mê bông hồng.
– Em vui không?
– Có ạ!
Tôi cười rồi ôm chặt cô hơn.
– Mà lần sau em cấm anh không được nghỉ học như thế đâu đấy.
– Biết rồi.
– Thôi mình về đi anh, muộn rồi đấy.
Tôi và cô cùng nhau dọn dẹp những thứ còn lại vứt ra thùng rác, Cô gói đĩa sô- cô- la rất cẩn thận và nhất quyết không chịu ăn, tôi đưa cô về nhà, trên đường cô đã hun lén tôi.
– Cảm ơn anh nha, em hạnh phúc lắm…