Cô Giáo! Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh!

10.08.2014
Admin

Chap 18:

Sáng hôm sau tôi tưng tưng đi đến trường.
– Nè!
– Ủa? Sô- cô- la ở đâu đấy?
– Bạn tao tặng đấy.
– Tao thấy mày suốt ngày ở nhà không thì bám đít tao, thế mà cũng có người tặng cơ à?
– Không ăn thì thôi.
– Tao có bảo tao không ăn đâu.
Tôi lấy luôn một miếng đút vào mồm nhai nhồm nhoàm, Linh bĩu môi nhìn tôi.
– Sô- cô- la của tao tặng ăn hết chưa?
– Rồi.
– Thấy sao? Ngon không?
– Không, đắng ngòm.
– Ặc.
Chúng tôi đang nói chuyện thì cô gọi tôi, tôi chạy lại phía cô.
– Nàng gọi gì ta ế?
Tôi chọc cô.
– Em nói cẩn thận đi không mọi người nghe thấy bây giờ.
– Kệ họ.
Cô liếc xéo tôi rồi giơ ra một chiếc vòng handmade có hình cung Song Tử.
– Cái gì đây?
– Quà Va- len- thai của cô làm cho em đấy, cô định tặng em từ hôm qua nhưng em làm cô giận nên cô chưa tặng, hôm nay mới tặng em được, tối qua em mà không gọi là cô ném nó đi rồi.
– Sao lại ném đi?
– Em còn hỏi thế được à? Biết thế cô không đem tặng em nữa, để cô ném nó đi.
Cô toan đi ra thùng rác, tôi giật luôn cái vòng từ tay cô.
– Đừng cô.
– Hứ!
– Hì, quà cô tự làm thế này sao em dám chê được.
Cô tủm tỉm.
– Sao cô biết em thuộc cung Song Tử vậy?
– Bí mật!
– Mà cô đeo cho em đi.
– Thôi, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?
– Làm gì có ai đâu cô, cô đeo cho em đi.
Tôi làm vẻ mặt năn nỉ, cô phì cười nhìn ngang dọc rồi đeo cho tôi.
– Được chưa ông tướng?
– Rồi, hì hì.
– Thôi cô lên lớp đây.
Cô đi lên lớp, tôi chạy ra chỗ Linh tí tởn khoe.
– Hehe!
– Cái gì đấy?
– Vòng cô tự làm cho tao đấy, đẹp không?
– Đẹp.
Tôi sung sướng ngồi mân mê cái vòng, trong giờ học tôi không tập trung học mà cứ ngồi nghịch cái vòng cô tặng rồi cười một mình như thằng dở người.
Đến tiết bốn là tiết toán của cô, hôm nay cô chữa bài kiểm tra 45 phút tuần trước. Chữa xong cô bắt cả lớp chép vào vở, tôi không chép mà cứ ngồi chống cắm nhìn cô, cô lườm tôi.
– Anh Hiếu, anh không chép bài còn ngồi làm cái gì đấy?
Cô la tôi, tôi giả vờ cầm bút.
– Em đang chép đây cô!
Xong lại chống cằm ngắm cô tiếp, cô lại dõng dạc.
– Cả lớp cuối giờ nộp vở cho cô, ai không chép bài trên bảng vào vở sẽ phải chép phạt năm mươi lần.
Cả lớp tôi nhao nhao chép bài, còn tôi vẫn chống cằm nhìn cô, tôi cứ nghĩ cô sẽ không phạt tôi đâu, cô kênh kiệu nhìn ra ngoài không thèm nhìn tôi nữa, kiêu thế.
– Mày không chép bài đi còn ngồi đấy, cô phạt đấy.
Linh nhắc tôi.
– Kệ, không sao đâu.
Tôi nằm ra bàn ngồi nghịch vòng cô tặng. Cuối giờ cô thu vở thật, kiểm tra xong cô tuyên bố.
– Anh Hiếu chép phạt 50 lần bài hôm nay với 50 lần phần hai của bài trước anh chép thiếu.
– Ơ, sao lại là em?
– Cả lớp chép đầy đủ có mình anh chép thiếu anh cò kêu cái gì?
– Ơ!
Nói xong cô vênh mặt với tôi rồi đi ra khỏi lớp, tôi tức tím mặt, người yêu mà còn dìm nhau như thế nữa. Hic.. Cô đúng là độc ác mà. Tôi giận cô luôn, cả ngày hôm đấy không thèm liên lạc với cô, cô gọi thì tôi tắt máy, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nghe vì cô gọi nhiều quá.
– Gì?
– Sao em gọi anh lại tắt máy hả?
– Không muốn nghe.
– Anh sao vậy? Sao anh lại lạnh nhạt với em vậy?
– Em có biết lúc sáng em quá đáng lắm không?
– Thì ra anh lạnh nhạt với em vì chuyện lúc sáng sao, em quá đáng cái gì chứ?
– Em không thể bỏ qua cho anh được sao?
– Bỏ qua cái gì chứ, em chữa bài thì anh phải chép vào để biết mình sai hay đúng ở đâu chứ.
– Nhưng mà anh không chép có một buổi thì có sao đâu chứ.
– Anh còn nói vậy được à?
– Anh…Alo! Alo!
Tôi chưa nói hết câu cô đã cúp máy, tôi bực bội đáp máy xuống góc giường rồi đi chơi game, đã thế tôi đếch chép phạt đấy, làm gì được nhau nào. Tôi và cô cứ chiến tranh lạnh không ai nhường ai cho đến tiết toán tiếp theo.
– Anh Hiếu! 100 lần chép phạt của tôi đâu?
– Em để quên ở nhà rồi.
Tôi và cô vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhau.
– Anh để quên ở nhà hay anh chưa chép?
Tôi thẳng thừng.
– Em chưa chép.
– Tôi phạt anh thêm 100 lần nữa, tiết sau nộp cho tôi.
Tôi nhìn cô với ánh mắt:
– “Em điên à?”
Còn cô đáp lại tôi với vẻ mặt không quan tâm như kiểu: “Mặc kệ anh!”. Tôi tức tối ngồi phịch xuống.
– Mày và cô lại giận nhau à?
– Ờ!
– Là vì chuyện chép phạt này sao?
Tôi gật đầu, cái Linh lắc đầu ngán ngẩm khuyên tôi.
– Mày làm lành với cô đi, mày sai rồi, cô làm thế là muốn tốt cho mày thôi.
– Kệ cô!
Tôi cứng đầu nhất quyết không chịu, nhưng người tính đâu bằn trời tính. Về đến nhà rồi tôi cứ nhớ đến cô, từ hôm qua đến giờ tôi và cô chưa nói chuyện với nhau, chưa trao cho nhau những lời nói đường mật, tôi nhớ cô quá, tôi bấm số cô định gọi.
– “Không, mày không được gọi, mày có làm sai đâu chứ.”
Nhưng tôi lại cứng đầu nhất quyết không gọi cho cô, tôi bật máy tính lên chơi game để thôi không nghĩ cô, nhưng không được. Hình ảnh về cô cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không thể nào tập trung chơi game được, sao cứ chết hoài thế này, tôi lắc đầu.
– Đ** **!
Tôi chửi thề đập bàn phím rồi rút dây điện ra leo lên giường nằm úp mặt xuống gối lải nhải.
– Anh nhớ em…anh nhớ em…Lan!!
Cô như một thứ gây nghiện với tôi vậy, tôi là con nghiện rồi, nghiện cô. Tôi lấy máy gọi cho cô…
Tút…Tút…Tút…Tút…Tắt máy, tôi gọi tiếp…
Tút…Tút…Tắt máy, gọi nữa…
Tút…Tú…Tắt, gọi.
Thuê bao quý khách vừ…Tôi đáp luôn máy xuống góc giường, sao cô lại không nghe máy chứ, cô không biết tôi nhớ cô lắm sao. Hay là tôi đã sai? Có lẽ tôi đã sai thật rồi, không, tôi sai thật rồi, không thể là có lẽ được. Tôi nằm ngẫm nghĩ…Không, tôi không thể để thế này được, tôi phải đến nhà cô xin lỗi cô. Nghĩ là làm, tôi bật dậy xuống nhà lấy xe, xe máy mẹ tôi đi mất rồi, tôi lấy xe đạp phóng như bay đến nhà cô.
Đến trước cửa nhà cô tôi bấm chuông, cô vừa mở cửa ra nhìn thấy tôi là cô đóng sầm cửa lại.
– Lan! Mở cửa cho anh đi!
– Anh về đi, tôi không muốn gặp anh.
– Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi, em tha thứ cho anh đi!
Cô mở cửa nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh.
– Lan! Anh xin lỗi!
– Em tha thứ cho anh, anh về đi.
Nói xong cô đóng cửa luôn.
– Lan!!
Đúng lúc đó mẹ cô đi đâu về.
– Ơ…Cháu chào bác.
– Chào cháu, cô Lan trong nhà đấy cháu.
– Dạ thôi cháu về đây ạ, cháu chào bác.
Tôi lên xe đi về luôn, vừa đi vừa thở dài. Tôi phải làm gì đó mới được, tôi đến nhà Linh mượn vở, về đến nhà tôi lao thẳng vào bàn học chép phạt, cả bài chữa với phần hai nhỏ đấy mỗi lần là một tờ, 200 lần là 200 tờ. Đệch. Tôi lôi hai quyển vở 200 trang ra ngồi chép, nhất định phải xong trong tối nay, mai có một tiết toán của cô, tôi mong khi tôi nộp cho cô, cô sẽ tha thứ. Bây giờ mới là 17h30, tôi hì hục ngồi chép, tôi cũng không xuống ăn cơm tối mà cứ ngồi chép.
1 lần…
10 lần…
50 lần…
120 lần…
0h 05′, tôi ngáp ngắn ngáp dài, mắt cứ díp vào, mắt đã mờ mờ, tôi lắc đầu, đang chép thì hết mực, đã là cái bút cuối cùng của tôi rồi, không biết giờ này còn ai bán bút không nữa. Tôi xuống nhà lấy xe đi mua bút, trời về đêm se se lạnh, tôi cứ đạp xe khắp ngõ ngách, đường xá ở nơi này mong tìm ra một tiệm tạp hóa còn mở cửa. Tôi đạp mỏi cả chân mà chưa tìm được, kia rồi, may quá, có một tiệm tạp hóa đang chuẩn bị đóng cửa, tôi phi như bay đến mua một hộp bút Thiên Long rồi về, may quá. Về đến nhà, tôi ngồi xuống chép tiếp…Buồn ngủ quá, tôi xuống bếp lấy cafe của má uống vụng cho tỉnh ngủ rồi lại chép tiếp.
4h37 a.m, tôi chép xong, tôi mừng rỡ cất vào cặp, tôi nghĩ thế chưa đủ, tôi lại lôi quyển vở 60 trang ra viết “Anh xin lỗi…Anh xin lỗi…”, đến 5h45 tôi viết xong, tôi cất vào cặp rồi vươn vai, mắt tôi nhức nhức, bụng réo ầm, phải rồi, mải chép tôi đã ăn gì đâu, tôi uể oải xuống bếp kiếm cái gì ăn. Ăn no căng cũng đến giờ đi học, tôi cắp sách đến trường.
– Sao nhìn mày bơ phờ vậy? Mày ốm đấy à?
Linh vừa nhìn thấy tôi đã lao đến hỏi dồn dập, vẻ mặt rất lo lắng cho tôi, tôi cười trừ.
– Tao không sao, hơi mệt chút thôi.
Vào giờ học tôi cứ gật gù rồi gục xuống bàn, đợi mãi mới đến tiết của cô. Cô vào lớp, tôi nhìn cô cười thất thểu, còn cô thấy tôi như vậy thì ánh mắt khá lo lắng.
– Em chép đủ rồi đấy cô!
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ cầm lấy ba quyển vở, cô lật từng trang một, đến quyển 60 trang, khi vừa mởi ra, mặt cô hiện lên vẻ bất ngờ rồi mắt cô hơi dưng dưng, xem hết cô nhìn tôi với ánh mắt yêu thương, vậy là cô tha thứ cho tôi thật rồi, tôi mỉm cười gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Đến chiều, cô đến nhà tôi.
– Sao em lại đến đây?
– Em đến thăm anh, không được sao?
– Không, em vào đi.
Tôi nắm tay cô dắt vào nhà.
– Mẹ anh đâu rồi?
– Mẹ anh đi làm rồi.
Bỗng từ đằng sau, một vòng tay yêu thương ôm lấy eo tôi, cô rúc đầu vào lưng tôi thủ thỉ.
– Em xin lỗi…
Tôi quay lại ôm eo cô.
– Sao em lại nói vậy? Anh mới là người sai mà, không sao đâu, anh hứa lần sau sẽ không thế nữa đâu. Anh cứng đầu quá.
Mắt cô long lanh nhìn tôi.
– Hai ngày nay không được nói chuyện với anh em buồn lắm…
Nói xong cô rúc vào ngực tôi, tôi nâng mặt cô lên.
– Anh cũng nhớ em lắm, sao lúc anh gọi em không nghe máy chứ? Anh đau lòng lắm đấy.
– Em xin lỗi…
Tôi mỉm cười rồi hôn cô, một nụ hôn thật ngọt ngào, đôi môi cô căng mọng như trái chín, tôi không bao giờ có thể quên được đôi môi ấy.
– Anh đợi em tí nha.
Cô chạy ra ngoài xe lấy cái gì ấy.
– Gì vậy?
– Cháo em nấu cho anh đấy, lúc sáng nhìn anh bơ phờ em thương anh lắm.
Tôi mỉm cười hạnh phúc ngồi xuống cho cô đút…1 miếng…2 miếng…

Chap 19:

Sau khi làm lành với nhau, tôi và cô lại tiếp tục những ngày tháng lãng mạn. Mà từ lúc yêu cô đến giờ tôi mới nhận ra mình thật may mắn, xung quanh cô có rất nhiều vệ tinh, họ đều là những người thành đạt, người đi tay ga, Sh không thì bốn bánh nhưng cũng có vài người như tôi, họ theo đuổi cô, vậy mà cô vẫn chọn tôi, cũng vì yêu tôi mà cô khước từ họ, hạn chế liên lạc, không đồng ý đi ăn tối khi họ mời cô nếu không phải là đi ăn bình thường, thậm chí cô còn lạnh lùng thẳng thừng nói từ chối với họ. Cô phũ thật, cơ mà tôi lại thích thế. Tháng 2 rồi cũng qua đi, tháng 3 lại đến, cũng sắp hết năm học rồi, cô rất chú ý nhắc nhở tôi việc học hành.
10:09 a.m
Reng…Reng…Điện thoại tôi kều ầm lên, tôi vội nghe máy, là cô gọi.
– Gì thế hốt gơ?
– Anh đến nhà em đi, hôm nay em sẽ chiêu đãi anh vài món, em ở nhà có một mình thôi.
– Mẹ em đâu?
– Mẹ em lên Hà Nội thăm anh em rồi.
– Ok baby, đợi anh tí nha.
Tôi đứng dậy tính tiền máy, hôm nay là chủ nhật nên chơi game tí. Rồi phóng xe đến nhà cô, tôi hồn nhiên mở cửa bước vào nhà, cô đang nấu dưới bếp, tôi dón dén đến gần cô!
– Hù!!
Cô giật mình, quay ra đấm đấm tôi.
– Anh làm em giật cả mình, tí nữa em cắt vào tay rồi đấy.
– Ui! Anh xin lỗi nha! Để anh xem bàn tay xinh xinh này có xước sơn tí nào không.
Tôi cầm lấy tay cô giơ lên trước mắt ngắm nghía, cô cười cười rút tay lại.
– Hâm! Anh đóng cửa cẩn thận chưa đấy?
– Rồi! Mà sao không gọi anh sớm hơn anh với em đi chợ, đi một mình thế ai xách đồ cho.
– Em tự lo được mà, em sợ làm phiền giấc ngủ của anh!
– Hì
Tôi chỉ biết cười nhăn nhở, chứ tôi dậy từ 5h đi chơi game đến lúc cô gọi chứ có ngủ gì đâu, nói ra cô lại mắng tội ham game thì khổ.
– Anh phụ em nhặt rau đi, ở kia kìa.
Tôi lấy rau ra nhặt, tôi và cô quấn quít nấu nướng, lần trước cô có nấu cho tôi ăn rồi, nhưng mà có thêm sự cộng tác của Linh, không biết lần này chính tay cô nấu thì nó sẽ dư nào nhỉ.
– Ơ! Thiếu hành rồi.
– Để anh đi mua cho.
Đến món đậu lại thiếu hành, tôi lấy xe ra chợ Tân Kim mua hành, mua xong tôi quay về. Đi đến đoạn ngã tư Bà Triệu thì…Xoẹt…Á…
Do chủ quan phóng nhanh, với đường bị khuất nên tôi đâm sầm vào một chiếc xe đạp điện, tôi thì tay lái vững lên không bị ngã, còn cô bé kia – người mà tôi đâm vào ngã ra đường, xe đè lên người, oài, tội người đẹp quá, tôi vội vàng dựng xe chạy đến đỡ gái dậy.
– Bạn có sao không? Mình xin lỗi, để mình đỡ bạn dậy.
Tôi vội dựng cái xe lên để đỡ gái dậy thì…Xoẹt…ááá!!! áo gái mắc vào tay phanh, mà áo lại mỏng nên lúc tôi nâng xe lên đã làm rách áo gái, nó rách đến sát ngực, xẻ một đường từ giữa ngực xuống rốn gái, gái ôm áo la lớn, tôi phê phê khi thấy một phần ngực gái, ôi, hai trái hồng đào của gái mới lớn.
– Anh định làm gì, sao lại xé áo tôi?
– Ơ…Ơ! Không phải đâu bạn…tại áo bạn mắc vào xe nên…
– Đồ dê xồm…
Đệch, mình có cố tình đâu chớ.
– Bạn nói hơi quá rồi đấy.
– Còn không phải sao?…Hức…
Gái bắt đầu sụt sịt, cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi thắc mắc trong đầu. Tôi ngồi xuống, nãy giờ toàn đứng nói chuyện với gái, giờ mới nhìn rõ mặt, cũng xinh mà sao nhìn quen quen, thấy tôi ngồi xuống gái đề phòng.
– Anh định làm gì?
– Mình không làm gì bạn đâu, mình chỉ muốn xin lỗi thôi, bạn đứng dậy được không?
– …
Gái vẫn ôm ngực.
– Bạn có bị xây xát chỗ nào không?
Tôi nhìn xung quanh gái, chỉ bị xây xát nhẹ ở cánh tay còn chân thì tôi không biết vì gái mặc quần dài.
– Để mình đỡ bạn dậy nha.
– Không…
– Sao thế?
Tôi thắc mắc, à đúng rồi, áo rách tận ngực thế kia không dám đứng dậy là phải.
– Ơ…Bạn còn cái áo nào không?
Gái nhìn tôi như vật thể lạ, tôi thấy mình hỏi một câu hơi hớ, tôi ngán ngẩm suy nghĩ. Giờ phải làm sao? Tôi có mang cái áo nào đâu, à đúng rồi, áo mưa trong cốp xe, tôi chạy ra xe mở cốp lấy áo mưa mang ra chỗ gái.
– Bạn mặc tạm cái này nha?
Gái nhìn tôi với ánh mắt kì dị.
– Anh điên à?
Đanh đá gớm, tôi lại ngán ngẩm, gái lên tiếng.
– Anh cởi áo ra đi.
– Làm gì?
– Cởi ra đưa cho tôi.
Gái nói như ra lệnh, bây giờ mà nude giữa chốn đông người này thì thật xấu hổ quá.
– Anh cởi ra đi.
Tôi đành cởi áo ra đưa cho gái, với thân hình sáu múi tôi cũng đành chai mặt một lần, khi tôi vừa cởi áo ra gái ngây ngây nhìn tôi.
– Nhìn cái gì? Áo đây.
Gái hơi đỏ mặt với một tay lấy áo, sao nhìn cái mặt cứ quen quen thế nhỉ.
– Sao không mặc vào đi?
– Thế này thì mặc kiểu gì?
Phải rồi, tay giữ áo mặc sao được.
– Anh cầm vào đây đi!
– Hả?
Gái chỉ vào chỗ rách ở ngực, tôi há mồm.
– Anh giữ cho tôi để tôi mặc áo, mà anh nhắm mắt vào đi, cấm anh nhìn trộm đấy!
Tôi nuốt nước bọt cái ực, cầm vào chỗ rách ngay ngực gái rồi nhắm mắt lại, lúc gái ưỡn lên để mặc áo thì vô tình hai trái hồng đào chạm vào tay tôi, tay tôi như có luồng điện chạy qua vậy.
– Anh bỏ tay ra đi.
Đang phê phê thì gái cắt ngang, tôi vội rút tay lại, gái đứng dậy nhưng hơi chệnh choạng, tôi vội đỡ lấy gái.
– Anh đâm vào tôi lên anh phải có trách nhiệm với tôi…
– Trách nhiệm gì?
– Anh nhìn đi.
Gái chỉ vào mấy chỗ xây xát.
– Xây xát có tí xíu thôi mà…Đây…
Tôi tính rút ví ra đưa tiền cho gái đi viện thì gái nói.
– Tôi không cần tiền của anh, tôi cần một lời xin lỗi.
Cá tính dữ, tôi chắp tay, lời nói đầy sự hối hận.
– Mình xin lỗi vì đã đâm vào bạn, được chưa?
Gái cười cười, giờ mới biết lúc cười nhìn gái…như thị nở ấy, hở hết cả lợi, thấy mà ghê, lúc không cười nhìn còn xinh.
– Rồi, thôi tôi về đây.
– Ơ…thế áo của mình?
– Ừm…Anh lưu số vào máy tôi đi.
Gái rút ra con ip4s, chà, mình thì dùng con 2700 cùi bắp. Tôi lưu số mình vào rồi chả máy gái. Xong gái phóng xe đi luôn. Hic. Giờ sao đây? Không lẽ lại bán nude đi về? À còn áo mưa. Tôi bỏ áo mưa ra mặc, vừa mặc vào thì có đứa con nít tầm 6, 7 tuổi đạp cái xe xinh xinh ngang qua nhìn tôi với ánh mắt kì dị như thể tôi là sinh vật lạ, tôi trừng mắt nhìn nó, nó cuống quít đạp xe chạy mất. Nghĩ lại tôi cởi áo mưa ra cất đi rồi cứ thế phóng về nhà cô. Trên đường thỉnh thoảng có vài hốt gơ nhìn tôi, tôi mặc kệ, chai mặt rồi. Về đến nhà cô.
– Sao anh đi lâu thế? Mà áo anh đâu.
Tôi chán nản đưa cho cô túi hành.
– Tí nữa ăn cơm anh kể cho.
Cô tủm tỉm cầm túi hành.
– Nhìn anh body thấy ghê!
– Em không thích à?
– Không phải, em thấy sáu múi trông người thô thôi.
– Thế em thích thằng ẻo lả như mấy thím hàn xẻng à?
Cô bĩu môi cất túi hành sau đó đi lên phòng rồi mang xuống một cái áo trắng rộng thùng thình in hình Pucca.
– Anh mặc vào đi.
– Mặc cái này á?
Cô đưa cho tôi bắt tôi mặc, tôi mặc xong cô phì cười. Cô thái hành nấu nốt nồi đậu. Nấu xong chúng tôi mang ra bàn ăn trưa. Món nào nhìn cũng ngon thật á, tôi chảy nước miếng.
– Anh quay mặt ra đây đi.
Tôi quay mặt ra…Tách…Cô chụp ảnh tôi.
– Em làm gì vậy?
Tôi giằng máy của cô, ôi, ảnh tôi mặc áo cô nhìn bựa quá, tôi vội xóa đi.
– Sao anh lại xóa đi?
– Nhìn xấu lắm.
Cô xị mặt đặt mạnh cái điện thoại xuống bàn, dỗi rồi.
– Em sao vậy?
– …
– Em dỗi anh đấy à?
– …
Tôi chọc chọc tay cô, cô hất ra.
– Ơ…em giận anh đấy à?
– …
Tôi nhìn cô, cô nhìn ra chỗ khác.
– Đây, anh cho em chụp lại đấy!
Cô vẫn không nhìn tôi, tôi gãi đầu, giờ sao đây, đúng rồi, tôi chạy vào bếp. Sao nhà cô toàn nồi i- nốc thế này, lục mãi tôi mới thấy cái chảo sắt có đít đen xì, tôi quệt tay vào, toàn mỡ là mỡ, hic, thôi hi sinh vì cô vậy. Tôi quệt quệt rồi vẽ râu mèo ở hai má, tô mũi đen rồi chạy ra đứng trước mặt cô.
– Đây, em chụp đi.
Tôi phồng má, cô phì cười rồi lấy máy ảnh chụp lia lịa, giờ mới thấy cô trẻ con quá. Chụp xong cô lấy cái bựa nhất của tôi làm ảnh nền điện thoại. Tôi xị mặt ngồi xuống ghế, lần này tôi dỗi cô, cô thấy thế tiến lại ngồi cạnh tôi.
– Anh sao vậy? Anh dỗi đấy à?
– …
– Hứ…Đồ con nít.
Cô gõ đầu tôi rồi lại chạy vào bếp, một lúc sau cô đi ra với ria mèo như tôi, cô làm mặt cute, tôi bật cười. Cô lấy máy chụp hai chúng tôi, làm đủ kiểu mặt, rồi cô gửi qua bluetooth sang máy tôi rồi cài làm ảnh nền luôn. Đùa chán cô kéo tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô rửa mặt cho tôi sau đó tôi rửa mặt cho cô, tôi nhìn cô âu yếm, hai má cô lại ửng hồng, đang định hun chộm cô thì cô đã chạy ra ngoài. Tôi theo cô ra ngoài ngồi ăn, đùa giỡn nãy giờ cũng chán rồi.
– Đồ ăn em nấu ngon không?
Tôi gắp từng món một, món nào nhìn cũng đẹp mắt hết nhưng khi ăn vào thì hơi nhạt, có thể ở nhà tôi ăn mặn quen rồi nên thấy nhạt là phải, nhưng tôi vẫn tấm tắc khen.
– Có, em nấu ngon số một luôn.
Cô cười tít mắt, phụ nữ đúng là ưa nịnh. Rồi tôi kể cho cô chuyện vừa nãy, cô cười cười nhắc tôi lần sau đi cẩn thận. Ăn no căng bụng cô phân công tôi ngồi gọt hoa quả còn cô đi rửa bát. Tôi vừa gọt hoa quả vừa ngắm nhìn cô, giờ mới để ý cô mặc quần ngủ trắng hơi mỏng, tôi nhìn thấy quần chíp tím của cô luôn, tím mộng mơ. Tôi há mồm nhìn, thế là gọt luôn vào tay, máu tươi chảy ra.
– Ui da!
Cô chạy ra, thấy tôi thế cô mắng tôi.
– Anh có sao không? Anh hậu đậu thế? Sao lại để gọt vào tay.
Đã đau còn bị mắng nữa, hic. Cô đi ra mở tủ lấy bông băng cho tôi, xong xuôi cô bắt tôi…gọt tiếp với lí do con trai phải mạnh mẽ. Cô rửa bát xong chúng tôi ngồi ăn hoa quả rồi xem phim, đến chiều lại rủ nhau đi chơi. Tối cô phải soạn giáo án nên không đi được, thế là cô bắt tôi mang sách vở sang và bắt đầu hành tôi bằng những bài toán. Học xong cũng 10h, cô pha cho tôi một cốc sữa tẩm bổ.
– Thôi anh về đi, muộn rồi đấy.
– Tối nay cho anh ngủ lại đây đi.
– Không, anh đừng có nghĩ linh tinh nữa.
Cô véo hông tôi rồi đẩy tôi ra cổng.
– Anh đi cẩn thận nha!
– Ê!
Tôi chỉ chỉ vào môi, cô đỏ mặt rồi hôn vào má tôi.
– Được chưa ông tướng?
– Ơ! Anh có bảo hôn ở đấy đâu.
– Xì, đồ tham lam.
Thế là tôi và cô trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn.
– Anh ngủ ngon nha!
– Em cũng ngủ ngon nha, nhớ mơ về anh đấy!
– Không.
Cô lè lưỡi trêu tôi, rồi chạy vào nhà, sao hôm nay cô trẻ con quá vậy?

Chap 20:

Hôm nay là thứ hai, lại bắt đầu một tuần mới, chào cờ, như những buổi chào cờ khác, tôi chen xuống dưới cùng ngồi, kéo thêm cả Linh nữa. Ngồi chào cờ nó cứ cầm điện thoại bấm bấm, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười một mình.
– Nhắn tin với người yêu hay sao mà cứ cười một mình thế?
– Kệ tao, hóng.
Tôi vỗ đầu nó tội láo, nó vỗ lại cái liền, ghê gớm quá. Tôi không đùa nữa quay ra phía cô nháy nháy mắt trêu cô rồi hôn gió,:- * cô lườm tôi thấy ghê, cô đi vào căn-tin, tôi chạy theo cô luôn, vào đấy cô lại đuổi tôi ra ngoài chào cờ tiếp. Hic.
Những tiết học cũng dần qua đi, đến trưa tôi đang nằm thì có điện thoại, số lạ. Tôi nghe máy, là con bé mà tôi tông phải lần trước, gái hẹn tôi một giờ ra cổng trường gái để trả áo tôi. Đúng hẹn, tôi ra cổng trường gái, gái vẫy tôi trả áo xong đi vào trường luôn, không chào luôn, láo. Tôi cứ thấy gái quen quen mà không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu nữa, bỗng điện thoại tôi rung lên, là Linh gọi.
– Alo gái!
– Mày…rảnh không? Đến đón tao đi chơi đi, hôm nay chán quá.
– Sao mà chán? Bồ đá à?
– Mày đến nhanh lên, tao không đùa đâu.
– Ờ, đợi tý.
Tôi phóng xe đến nhà Linh, đến nhà nó tôi bấm chuông, nó mở cửa, hôm nay nó diện váy caro, tóc xõa dài, nhìn nó xinh quá, nhưng sao vẻ mặt nó cứ buồn buồn.
– Hôm nay ngày gì mà nhìn như thị nở thế?
Nó lườm tôi.
– Mày im đi.
– Sao nhìn mặt cứ xị ra thế?
– Thất tình, đi đi mau lên.
Nó leo lên xe rồi dục tôi đi.
– Sao lại thất tình? Kể tao nghe coi.
– Không, tao không thích kể.
– Ặc, lại còn thế nữa à? Đi đâu đây?
– Tùy mày.
– Nhà nghỉ nhá!
Đét…
– Ui da! Mày điên à?
– Mày lảm nhảm cái gì đấy?
– Tao đùa tí thôi mà.
– Đùa quá đáng rồi đấy.
– Hic, tao xin lỗi…Hôm nay nóng tính thế.
Tôi chọc nó một câu mà nó tát tôi đau vãi ra, con hâm này không biết hôm nay lại bị làm sao nữa.
– Mày với cô sao rồi?
– Tao với Lan á? Vẫn đang yêu nhau nồng nàn thôi.
– …
– Sao mày không kiếm thằng nào mà yêu đi, suốt ngày bám đít tao thế?
– Không thích, tao bám đít mày hồi nào chứ?
– Bây giờ mày đang bám đấy.
– …
– Sao cứ im im thế? Mọi hôm mày nói nhiều lắm mà?
– …Tao đói, đi ăn đi.
– Ờ!
Tôi trở nó ra Lotte ăn gà rán, đến nơi tôi gọi một suất cho nó còn tôi thì ngồi uống pepsi.
– Mày không ăn à?
– Không, tao vừa mới ăn trưa xong giờ vẫn no, mày chưa ăn hay sao mà kêu đói thế?
– Tao ăn rồi.
– Ăn như lợn.
Nó lườm tôi mà rợn hết cả tóc gáy, tôi ngồi nhìn nó ăn, xong lại nhìn ra đường, nhìn đường chán lại quay ra ngắm mấy chị bán hàng. Tôi chả biết nói gì với nó cả, nó cũng im lặng ngồi ăn, thỉnh thoảng lại nhìn tôi.
– Nè!
Nó giơ một miếng ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu, nó hơi xị mặt cho luôn vào mồm nhai, một lúc sau nó cũng ăn xong.
– No chưa?
– Rồi!
Nó toe toét.
– Thế về thôi, ba giờ còn đi học nữa.
Chúng tôi đứng dậy tính tiền rồi đi ra lấy xe.
– Hiếu…
– Hả?
– Mày…nghỉ học đi chơi với tao được không?
– Mày không muốn đi học à?
– Không!
Tôi ngẫm nghĩ, hôm nay học thêm tiếng anh, mà 9 năm học tiếng anh thì kết quả gặt hái được là viết tạm, đọc hiểu gượng, kĩ năng nghe bằng không, thôi bùng một hôm cũng không sao, Linh đang buồn cơ mà.
– Ok! Thế muốn đi đâu đây?
Nó xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, trông ngộ ngộ.
– Đi xem phim nha!
Tôi và nó dung dăng dung dẻ lai nhau đến rạp chiếu phim, nó tranh chọn phim, nó chọn bộ phim hàn xẻng gì đấy tôi không ham nên cũng chả để ý. Ngồi vào chỗ, tôi đã ghét cái thể loại phim này lâu rồi nên không ham hố, ngồi chống cằm nhai bỏng ngô ngắm trần nhà. Linh thì chăm chú xem, sao cái thể loại phim này nó nhạt thế nhỉ, thôi ngắm gái cũng được. Tôi chuyển từ ngắm trần nhà sang ngắm mấy chị diễn viên xinh tươi trong phim. Đến mấy cảnh sến sụa nó bắt đầu sụt sịt, tôi thì cứ ngáp ngắn ngáp dài. Tôi lại nghĩ đến cô bé tôi tông phải bữa nọ, sao mặt quen thế nhỉ, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải, mà sao nó biết tên tôi nhỉ? Lúc tôi lưu số vào máy nó tôi có lưu tên tôi đâu. Tôi ngẫm nghĩ, à đúng rồi, là cô bé Nga hôm tết đến nhà tôi chơi, thảm nào quen quen. Mà chảnh choẹ vãi ra, ghét. Mà tôi có số bé ấy rồi, hôm nào troll bé ấy phát. Sau hơn 60 phút nhạt nhẽo cuối cùng phim cũng hết, tôi vươn vai đi ra ngoài.
– Oài, phim chán ngắt.
– Mày đúng là cái đồ không biết gì về cái phim ảnh hết.
– Cái thể loại phim vớ vẩn này thì hay cái gì.
– Hừ, biết thế tao không rủ mày đi nữa.
– Không rủ thì thôi, tao về đây.
Tôi chạy ra lấy xe, Linh chạy theo túm áo tôi.
– Á…Đợi tao với.
– Sao bảo không muốn đi cùng tao?
Nó lườm lườm tôi. Chúng tôi lại ra Tổng hợp chém gió.
– Hôm nay mày lại sao thế?
– Chả sao cả, mà tao hỏi mày một câu được không?
– Được, hỏi đi.
Tôi cắn hạt hướng dương nhìn nó chờ đợi câu hỏi.
– Mày vừa xem phim rồi đấy, trong phim có tình huống cô này thích anh bạn thân của cô ấy, nhưng cậu ta lại yêu người khác, trong phim thì cô ấy đã dấu kín tình cảm của mình, nhưng…nếu như cô ấy nói ra tình cảm của mình thì mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
– Sao mày lại hỏi tao như vậy?
– Thích thì hỏi, mày trả lời đi.
– À…Tao nghĩ là nếu cô ấy nói ra thì có thể tình bạn của họ sẽ bị rạn nứt nếu cậu kia không có tình cảm với cô ấy, còn nếu cậu ta là nông dân thì tao nghĩ cô ấy sẽ trở thành món đồ chơi của cậu ta thôi, mà tao nghĩ nếu đã là bạn thân thì sẽ không xảy ra trường hợp hai đâu.
– …Ừ!
– Mày không có chuyện gì thật không đấy? Hôm nay tao thấy mày cứ thế nào ấy.
– Không, tao không sao đâu. Hì.
Thời gian nhanh chóng qua đi, đã 5h chiều rồi, ngồi đây chém gió mãi cũng chán, trời hôm nay cũng đẹp, trời trong xanh, mây trôi lững lờ, gió nhè nhẹ. À, từ tết đến giờ tôi chưa chạy bộ rồi, lười thể thao quá.
– Ê! Ra công viên chạy không?
– Bây giờ á? Tao mặc thế này thì chạy sao được.
– Về thay đồ, tao cũng về thay luôn.
– Ok!
Tôi trở nó về xong về nhà thay đồ rồi lại vòng xe ra đón nó. Tôi bấm chuông, nó ra mở cửa, vừa nhìn thấy nó xém tí tôi xịt máu mũi. Nó mặc quần đùi sát bẹn khoe ra đôi chân nuột nà, mặc áo ba lỗ bó sát người, ôi cái vòng một, tóc nó búi cao, da trắng như trứng chim cút, lúc nó đứng thẳng thì ôi cái đường cong, đường cong chữ S. Người con gái mà bao thằng con trai ham muốn là đây, trong đầu tôi nổi lên những suy nghĩ thèm muốn xác thịt với nó, tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng, tôi nghĩ đến cô để thoát khỏi những suy nghĩ đen tối đấy. Đến công viên, chúng tôi bắt đầu chạy, ông trời trêu ngươi tôi hay sao đấy, tôi không thể dừng liếc ngực nó, từng bước chạy là từng cái nẩy lên – xuống, là từng nhịp 1 2, 1 2, là từng ngụm nước bọt liên hồi “ực! Ực!”. Tôi không thể thoát ra được những suy nghĩ đen tối với nó. Rồi tôi để ý thấy những thằng con trai khác đều liếc nhìn nó, trong lòng tôi bỗng thấy khó chịu, tôi bảo nó dừng lại đi bộ thôi không chạy nữa. Mặt trời bắt đầu lặn, tôi đưa nó về, trên đường, nó tựa bộ ngực đó vào lưng tôi, không biết vô tình hay cố ý, mọi lần tôi có cảm giác gì đâu, nhưng sao hôm nay sao thấy dạo dực quá, cơ mà mùi mồ hôi của hai đứa hôi quá.
– Mày hôi nách đấy à?
Tôi chọc Linh.
– Hôi cái đầu mày ý, có mà mùi của mày ấy.
– Ngửi thử xem có hôi không?
Tôi giơ tay lên dí nách vào mặt nó, nó che miệng đẩy tôi ra rồi đấm tôi.
– Xê ra thằng tưởi! Mày tởm quá.
– Khà khà!
Lai nó về là tôi phóng ngay đến nhà cô, tôi gọi cô ra, vừa nhìn thấy cô tôi ôm chầm lấy cô, tôi cảm thấy có lỗi với cô vì những suy nghĩ đen tối khi chạy bộ cùng Linh, tôi cần thoát khỏi nó.
– Anh xin lỗi!
– Anh nói gì vậy? Sao anh lại nói thế? Anh lại làm gì sai mà em không biết có phải không?
– Anh không biết nữa.
Cô cốc vào chán tôi.
– Ngốc! Mình làm gì mà cũng không biết.
– Hì, thôi anh về đây, em vào nhà đi.
Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn, tôi cảm thấy mình thật khốn nạn. Đến tối, ngồi học mà tôi thấy nhớ cô quá…23:21 p.m, nhớ cô quá rồi, tôi lấy xe của má phóng ra nhà cô, đến nơi, tôi đứng vào góc tối rồi nhắn tin gọi cô ra, cô mở cổng bước ra ngoài ngó ngó, tôi gọi khẽ.
– Đây nè!!
Cô chạy đến.
– Ai cho anh đến đây hả? Anh biết mấy giờ rồi không? Nhỡ anh bị làm sao thì ai..ưm…ưm..
Tôi kéo cô vào hôn lên môi cô, để cô nói tiếp đau đầu lắm.
– Anh nhớ em nên anh mới đến đây.
– Anh gọi điện cho em là được rồi, muộn như thế này em không thích đâu.
Tôi lại kéo cô vào hôn tiếp, những màn đá lưỡi miên man, bàn tay tôi bắt đầu hoạt động, tôi vuốt lưng cô rồi từ từ đưa xuống vòng ba của cô, tôi vừa chạm tay vào thì cô định đẩy tôi ra, tôi ghì chặt cô mà hôn, cô bất lực buông xuôi, tôi xoa đều đều đôi mông mềm mại rồi thọc hẳn tay vào trong quần cô mà xoa, da cô mát rượi, mẩy, quá mẩy. Cô khẽ giật mình đẩy mạnh tôi ra, tôi tiếc nuối nhìn cô, cô véo má tôi.
– Á…Á!
– Bữa nay anh gan to ha!
– Ui…ui da…Đau, anh biết tội rồi…ui…
– Anh hư lắm rồi đấy, thôi anh về đi, em còn viết giáo án nữa.
Cô thôi không véo tôi nữa, tôi suýt xoa rồi chỉ chỉ vào môi.
– Anh còn đòi nữa à? Nãy giờ ép người ta chưa đủ hay sao? Anh tham vừa thôi.
Cô nói vậy thôi chứ vẫn hôn nhẹ vào má tôi.
– Em làm xong thì ngủ sớm đi nha, đừng thức khuya quá xấu gái đi đấy, em ngủ ngon nha, nhớ mơ về anh đấy!
– Em biết rồi, em sẽ mơ anh là con ốc sên luôn, anh cũng ngủ ngon nha! Anh nhớ đi cẩn thận đấy!
Cô cười tươi đi vào nhà, tôi cũng quay xe đi về, không khí về đêm nhiều sương và lạnh quá, tôi mặc quần đùi phóng nhanh gió tốc vào mát rượi, thằng em như chửi thằng anh: “@£/..&%. đi chậm thôi!”. Về đến nhà tôi không quên nhắn tin bảo cô ngủ sớm rồi lăn quay ra ngủ luôn.

Chap 21:

Mấy ngày hôm sau tôi vẫn bị ám ảnh về hình ảnh sexy của Linh, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị ám ảnh lâu như vậy. Thời gian thấm thoắt trôi qua, hôm nay là ba tháng mười ngày tôi và cô yêu nhau, ba tháng rồi mà chưa có gì ngoài nắm tay, ôm eo, hôn hít bất quá thì mần mông, cô không cho tôi tiến thêm một xen- ti- mét nào nữa. Đây cũng là thời điểm cuối cùng của năm học lớp 10, tuần sau là tôi thi học kì 2, cô kèm cặp, quan tâm tôi rất nhiều, tình cảm của chúng tôi ngày càng lớn, tôi yêu cô nhiều lắm…
– Chiều mai anh thi rồi đấy, anh không ở nhà ôn bài đi, anh mà không làm bài tốt thì biết tay em.
– Sáng mai anh ôn cũng được, tối nay phải nghỉ ngơi một chút chứ học nhiều quá đâu có tốt đâu.
– Chỉ giỏi lí sự.
– Hì, mình đến sky chơi nha?
– Mình cứ đi thế này được không anh, em muốn được ôm anh như thế này.
– Ok, chiều người đẹp.
Tôi và cô cứ đi, đi chầm chậm, cô thì ôm tôi tựa đầu vào vai tôi thủ thỉ, hôm nay cô mặc quần đùi jean, tôi một tay cầm lái một tay mần đùi cô, da cô mềm mại thật đấy. Nhưng cứ đi thế này thì không ổn, phải làm cái gì đó.
– Bây giờ mẹ em có nhà không?
– Không, mẹ em sang dì rồi, có việc gì vậy anh?
– Mình về nhà em nha.
– Vâng.
Tôi hướng xe về nhà cô, mẹ cô không có nhà thật. Cô đi vào bếp lấy hoa quả, tôi theo cô vào bếp, tôi ôm cô từ đằng sau, cô quay lại nhìn tôi, tôi hôn cô, cô đáp lại một cách mãnh liệt. Bàn tay tôi lại bắt đầu hoạt động, tôi xoa lưng cô, hôn nhẹ xuống cổ cô, hôn dần lên tai cô, cô nổi da gà. Tay tôi từ từ đi xuống hông cô.
– Anh…
Tôi hôn vào môi cô ngăn không cho cô nói. Bàn tay lại tiếp tục hoạt động, tôi xoa tay dần dần lên ngực cô, cô nắm tay tôi giữ lại, tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
– Đừng anh!
– Em chiều anh một chút được không?
Tôi nhìn cô, ánh mắt năn nỉ, cô cũng nhìn tôi.
– Vâng…nhưng anh chỉ được sờ thôi đấy.
Tôi mỉm cười hôn cô, tôi đưa hẳn tay vào trong áo mần ngực cô. Mềm mại, mát lạnh, đẫy tay, tôi cứ xoa xoa, nắn nắn, nó cứng dần, tôi nhìn cô, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Tôi bắt đầu muốn tìm đến một nơi khác, bàn tay lại tiếp tục hoạt động. Nhưng cô đã đẩy tôi ra.
– Không được đâu anh, em chưa muốn.
– Em không thể chiều anh một tí được à?
– Thế này đã là quá giới hạn rồi anh à, em…Nếu anh yêu em thì anh hãy nghĩ cho em một chút được không?
– Vậy còn anh thì sao? Em yêu anh mà em không nghĩ cho anh sao?
– Nhưng chuyện này…
Tôi không chờ cô nói hết câu mà đi ra ngoài lên xe phóng đi luôn, cô chạy gọi theo.
– Anh!! Anh quay lại đi! Anh định đi đâu?
Tôi hậm hực, yêu nhau mà cô không thể vì tôi một chút sao. Vậy mà cô luôn nói yêu tôi, điện thoại tôi rung lên, là cô gọi.
– Alo!
– Anh đi đâu vậy? Sao em gọi anh không quay lại?
– Đi về, buồn ngủ.
– Anh đừng nói với em bằng cái giọng đấy được không? Em yêu anh, nhưng em không thể, em chưa sẵn sàng anh à.
Tôi tắt máy, không muốn nghe nữa. Tôi về nhà vùi đầu vào chăn ngủ luôn, mặc kệ cô gọi. Hôm sau tôi đi thi trong tâm trạng không được thoải mái lắm, vừa đến trường tôi đã thấy cô đứng trong phòng quản sinh, cô vẫy tôi, tôi bơ cô đi vào phòng thi, điện thoại tôi rung lên, một tin nhắn đến.
– “toi nay minh gap nhau nc di, anh dung hanh dong nhu tre con nua”
– “anh hành động như trẻ con bao giờ hả?
Cô không nhắn tin trả lời tôi luôn, bực à nha, còn nói tôi hành động như trẻ con nữa, tôi đi lên phòng quản sinh tìm cô, rồi kéo cô ra sau trường.
– Sao em lại nói anh hành động như trẻ con?
Cô cười tủm tỉm.
– Sao vừa nãy có người bơ em cơ mà, sao giờ còn lôi em ra đây làm gì?
Ặc, hóa ra tôi mắc lừa cô à? Tôi cảm thấy như mình đang mọc thêm hai cái tai lừa vậy.
– Hóa ra em lừa anh à?
– Ai lừa, tối nay mình hãy nói chuyện nghiêm túc về vấn đề tối qua đi.
– Nhưng anh…
Tôi chưa nói xong cô đã nói chen vào.
– Anh đừng nói nữa, nói ở đây không được đâu, tối nay em sẽ đến đón anh, thôi anh vào phòng thi đi, anh thi tốt nha, không thi tốt thì biết tay em đấy.
Cô đi về phòng quản sinh, nói chuyện nghiêm túc cái gì chớ. Tôi dạo bước vào phòng thi, hôm nay tôi thi hai môn địa, sử, phao cứu sinh đầy đủ rồi, hehe. Thi xong cô gọi tôi xuống căn-tin hỏi thăm tôi, rồi tôi về nhà chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện của tối nay.
19h30 cô gọi tôi ra đầu ngõ, nhìn thấy tôi cô cười tươi roi rói.
– Mình ra Cafe Quỳnh nói chuyện nha anh, anh trở em đi.
Tôi cầm lái, trên đường đi cô ôm eo tôi, tôi gỡ tay cô ra, cô thấy thế đánh nhẹ vào lưng tôi rồi không ôm nữa, tôi thấy thiếu thiếu, thế là lại vòng tay ra sau kéo tay cô lên ôm eo, cô khúc khích ôm tôi tiếp, đúng là không thể nào giận cô cho được. Đến nơi chúng tôi chọn một bàn cạnh những tấm kính để tôi có thể nhìn ra ngoài đường ngắm dòng người qua lại. Bồi bàn tiến đến, cô gọi một ly cafe sữa còn tôi gọi…một cốc sữa. Anh bồi bàn nhìn tôi với ánh mắt kì dị rồi đi vào quầy, cô lại cười, chết mất, cái nụ cười đã phá tan cánh cửa mở ra trái tim tôi.
– Em cười anh đấy à?
– To đầu còn uống sữa, đúng là con nít.
– Đúng rồi, con nít nên thèm sữa lắm, em cho con nít một ít đi.
Cô lườm tôi.
– Anh nói linh tinh cái gì đấy? Em đá chết giờ.
– Hehe.
Bồi bàn bê đồ ra, tôi ngắm nhìn ly sữa rồi uống một hớp, ngọt lịm.
– Em muốn nói gì nói đi.
Cô nhìn tôi bật cười.
– Em cười cái gì đấy?
Cô không nói gì rút túi khăn giấy ra lau mép cho tôi.
– Anh uống sữa dính mép này.
Tôi chỉ biết cười ngượng, dơ quá.
– Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về chuyện tối qua.
– Chuyện gì cơ?
Tôi giả ngu.
– Anh còn giả vờ không biết à?

Tôi cười đứng dậy kéo cô ra khỏi đấy, tôi không muốn nói thêm gì về chuyện tối qua nữa. Đang lòng vòng cô cấu eo tôi.
– Em không ngờ anh cũng dê già thật đấy.
– Hề hề!
– Cái điệu cười cũng dê luôn.
– Dê thì gái nó mới thích.
– Gái nào?
Cô gằn giọng, thôi xong, lỡ mồm rồi.
– À…à gái đang ôm eo anh ấy.
Cô đánh vào lưng tôi thùm thụp, chúng tôi lại dắt nhau đi chơi lung tung. Những ngày thi sau đó tôi thi khá tốt, thi xong tôi và cô có thời gian đi chơi với nhau nhiều hơn, hè mà. Ba ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, không biết cô và Linh có chuẩn bị quà cho tôi không nữa. Hôm nay trời khá nóng nên tôi rủ cô và Linh ra Hà Hải tắm, hai nàng đồng ý, chúng tôi bắt taxi ra đấy. Đến nơi cô và Linh tiến vào phòng thay đồ của nữ còn tôi vào phòng thay đồ nam. Lúc đầu tôi định mặc sịp ra thôi nhưng thấy “lồ lộ” quá nên lại mặc thêm cái quần đùi. Xong xuôi tôi ra ngoài, cô và Linh vẫn chưa ra, sao lâu thế không biết. Tôi đang sốt ruột thì hai nàng bước ra, tôi đơ người, mồm há hốc, nước dãi chảy đầy mồm. Hai nàng thật rực rỡ, cô carô còn Linh nước biển, ôi cái vòng một, ôi cái đường cong chữ S chết người, mảnh tam giác “hồng” tôi nhìn với vẻ mặt ngu ngơ, da họ trắng ngần, hai đôi chân thon thả, má hồng hây hây, mỗi người một vẻ, với tôi hôm nay họ là rực rỡ nhất cái Hà Hải này, thấy tôi thế cô tủm tỉm cười còn Linh nguýt tôi.
– Nước dãi chảy hết ra ngoài rồi kìa.
Tôi gãi cười đầu cười hề hề.
– Hai người hôm nay đẹp quá, xuống bể thôi.
Không đợi cô và Linh đáp tôi đẩy luôn hai nàng xuống, nhưng tôi đâu có biết rằng cô không biết bơi đâu, Linh ngoi lên la tôi, còn cô vẫn chới với, lúc đầu tôi tưởng cô đùa nhưng không phải, tôi vội lao xuống cứu cô, tôi túm lấy tay cô kéo vào, cô ôm lấy tôi rất chặt.
– Không sao rồi, chỗ này nước nông lắm, em mở mắt ra đi.
Cô ho sặc sụa.
– Anh xin lỗi…
Ho xong mắt cô đỏ lòm, mặt tái mét.
– Anh quá đáng lắm, em không biết bơi mà còn đẩy em xuống.
– Anh đâu có biết đâu, anh xin lỗi, lần sau anh không nghịch ngu thế đâu.
Cô gục đầu vào vai tôi.
– Anh làm em sợ lắm ý..
– Hì, anh xin lỗi mà, mọi người đang nhìn kìa.
Cô đỏ mặt không tựa nữa, ba chúng tôi chỉ nô đùa ven chỗ nước nông, tôi lại kéo cô và Linh lên cầu trượt, cô sợ không giám lên, tôi phải an ủi bảo cô bám chặt vào tôi cô mới dám lên, lên đến nơi cô nhắm mắt ôm tôi, chúng tôi trượt xuống, cô hét ầm lên. Chúng tôi lại đùa nghịch, thỉnh thoảng hai bộ ngực đấy lại áp sát vào người tôi mỗi lần nô đùa khiến tôi lại dạo dực. Tắm chán chúng tôi kéo nhau về rồi đi ăn kem, tối tôi và cô lại tiếp tục hò hẹn.

Chap 22:

– Em biết hai ngày nữa là ngày gì không?
– Biết.
– Ngày gì?
– Hai năm tháng năm.
– Thế em biết hai năm tháng năm là ngày gì không?
Cô tủm tỉm.
– Ngày con ốc sên của em ra đời, anh lại định đòi quà chứ gì?
– Ốc sên gì chứ, là ngày thế giới chào đón một nhân tài ra đời mới đúng, hehe.
Tôi vỗ ngực nói với cô.
– Thiên tài dâm dê thì có.
– Ặc!
Cô chỉ được cái hiểu tôi, hê hê.
– Hôm đấy em định tặng gì cho anh?
Tôi chống cằm nhìn cô.
– Ừm…Em sẽ tặng anh đôi quần siêu nhân, haha.
Tôi tụt hứng, cô vẫn tủm tỉm đưa đôi môi chúm chím ngậm ống mút, nhìn mà muốn vật cô ra hun chết luôn, nhưng mà ở đây là chốn đông người không có manh động được.
– Mình về đi anh, ở đây nóng chết đi được ấy.
– Về nhà khỏa thân cho mát nhá?
Cô nhéo vào hông tôi, suốt ngày ăn nhéo tím hết thịt rồi, mới là người yêu mà đã hành thế này sau này lấy về chắc đêm đến là cô vật tôi ra cưỡng dâm mất.
– Linh kìa anh!
Cô vỗ vai tôi chỉ chỉ, tôi nhìn theo. Đúng rồi, Linh đang ngồi sau xe anh nào ấy cười nói có vẻ rất tình củm, có người yêu mà chả kể gì với tôi cả, thế là không được. Tôi lai cô về nhà tôi, vào nhà cô leo tót lên phòng tôi kiểm tra xem tôi có bừa bộn không. Tôi lại nhớ đến lần đi học tôi bị hai thằng bạn cờ hó nhét “Ba con sói” VIP hàng phát miễn phí vào cặp tôi, cô lục thấy thế là lại đau đầu…Bắt đầu hồi tưởng.
Một ngày đẹp trời, trong phòng học của lớp 10E.
– Ê! Cái hộp gì đấy?
– Suỵt!! Bé mồm thôi! Bao cao su, tối đi trịch gái không?
– Không, sida chết mẹ mày.
– Bố thằng gay, chắc nó ở nhà trịch con Linh đây mà.
– Đụ má mày nói cờ lờ gờ tờ? Tao đấm chết mịa mày giờ?
Đúng lúc đấy…
– Hiếu lên bảng làm bài ba cho cô!!!
Tôi bước lên bảng làm bài mà không ngờ rằng…
– Mày nhét một cái vào cặp nó đi, cho gấu nó nhìn thấy chết mịa nó đi.
– Ok ok!
– Hehe.
Tôi vẫn ngây thơ không biết gì mặc hai thằng cờ hó cười gian, lúc về nhà…
– Chị Hoa trả bài kiểm tra chưa anh?
– Rồi, anh để trong cặp đấy.
Tôi đi vào trong uống nước, cô mở cặp tôi, là tôi kể với cô tiết trước tôi kiểm tra hóa 45 phút, cô cứ bảo tôi phải làm bài tốt, cũng may tôi làm được 8,5, lần sau khỏi kể với cô luôn, lúc tôi đi ra thì ôi thôi, cô nhìn sắc lẹm.
– Cái gì đây?
– Hả?
Tôi tiến lại gần, goắt dờ phước? Là cái bcs của thằng cờ hó kia, sao nó lại ở trong cặp tôi.
– Ơ…ơ. Không phải của anh đâu.
– Anh giỏi thật, không phải của anh thì của ai? Anh đúng là tên khốn nạn.
Tôi đơ người, cứng họng luôn, tôi không biết giải thích thế nào cả, không lẽ lại nói thật với cô, nhưng phụ nữa ai mà tin cái lí do đấy chứ, tôi đành nhận là của mình.
– Anh…chỉ xin thằng bạn về nghịch thôi mà.
– Anh nghịch với người nào hả? Anh có người khác rồi đúng không?
– Ơ…Không phải đâu, anh làm gì có ai.
– Thế anh nghịch cái gì? Không phải anh…thủ dâm đấy chứ?
Tôi khá bất ngờ, trí tưởng tượng của cô phong phú thật, nhưng không còn cách nào khác, tôi đành làm như mình có ý định đó, tôi đỏ mặt, cô ném cái ba con sói vào người tôi nhìn đểu.
– Eo! Anh biến thái thật đấy! Ghê quá!
Cũng may là cô không có giận thêm chút nào nữa…nhưng tôi thấy dơ mặt quá, giá như có cái lỗ nào ở đây.
Trở lại với hiện tại, tôi giật mình vì bị ai đó vỗ vào người.
– Anh đang nghĩ gì mà đứng như tượng thế?
– À…Không, em ăn kem không trong tủ lạnh ấy, em vào lấy đi anh mệt quá.
– Mệt gì anh chứ, lười thì có.
– Hì!
Trời hôm nay nóng chảy mỡ ra, may ngồi trong nhà điều hòa các kiểu còn mát. Tôi ngồi phịch xuống ghế, cô cầm kem ra. Tôi lấy một que mút mút rồi quẹt nhẹ qua má cô, cô cũng quẹt lại tôi, lô đùa một lúc mặt tôi và cô đầy kem, chảy hết ra nền nhà. Tôi và cô kéo nhau vào rửa mặt rồi mang giẻ ra lau sàn nhà. Xong xuôi tôi ngồi ôm cô xem phim.
– Anh ngồi xê ra đi, nóng thế này mà cứ ôm.
– Nhưng anh lạnh lắm.
– Anh lạnh thì đắp chăn đi, em nóng lắm.
Tôi chán nản, ôm tý cũng không cho, tôi chỉnh luôn điều hòa xuống 17 độ rồi ngồi ra xa cô một chút. 5 phút…10 phút…Cô bắt đầu ngồi dịch về phía tôi.
– Sao tự dưng em thấy lạnh quá.
– Ai biết.. Em ngồi dịch ra kia đi, nóng.
Cô đánh vào vai tôi, tôi nhăn nhở rồi vòng tay ôm cô, thế có phải ngoan không.
– Em chơi bài không?
Tôi gạ cô.
– Có.
Tôi chạy lên phòng lấy bài.
– Chơi có phạt nhá.
– Em muốn phạt gì?
– Người thua phải làm theo yêu cầu của người thắng.
– Ok.
Tôi và cô bắt đầu chơi, chơi phỏm.
Ván đầu tiên..cô thắng, tôi đợi chờ yêu cầu của cô.
– Anh lấy cho em cái bút dạ đi.
Tôi đi lấy bút, không biết cô định làm gì nữa, tôi cầm ra.
Ván 2…Cô lại thắng…cô cầm cái bút nhìn tôi mặt gian gian, cô vẫy tôi sang ngồi cạnh cô, cô vẽ mặt hề nên mặt tôi, hic. Vẽ xong cô ôm bụng cười, còn tôi thì mặt nhăn nhó.
Ván 3…Cô lại thắng…cô mở túi lấy mấy cái nịt với kẹp tóc, cô lại vẫy tôi sang, cô buộc tóc tôi làm hai chỏm hai bên như con gái ngày xưa hay buộc ấy. Tôi chạy ra soi gương, hic, nhìn tôi như thằng hề, tôi định tháo ra thì cô ngăn lại, cô kéo tôi ngồi xuống chơi tiếp.
Ván 4…Tôi thắng…oh yeah! Tôi xoa xoa cằm, cầm cái bút dạ.
– Anh định làm gì đấy?
– Em đưa mặt đây.
– Không, anh định vẽ vào mặt em chứ gì, em không chơi nữa đâu.
Cô đứng dậy tính bùng, tôi kéo cô vào lòng một tay giữ một tay chuẩn bị vẽ, cô kháng cự quyết liệt, sau một hồi nô đùa thì cô…đánh tôi xong dỗi lên ghế ngồi. Ặc.
– Em dỗi à? Nãy giờ anh làm theo lời em hoài có sao đâu mà giờ anh mới…
– Nhưng em không thích bị vẽ vào mặt, em ghét người nào vẽ lên mặt em.
Tôi vẽ mặt mèo lên mặt cô, thêm lúc này cô dỗi nữa trông đáng yêu vô cùng, trái tim tôi lại rung động.
– Oài, thế đi vào rửa mặt đi.
Cô vẫn ngồi im, dỗi dai dữ, tôi khua chân múa tay trước mặt cô như thằng khùng, làm đủ trò, cô phì cười.
– Mình vào rửa mặt nha!
– Vâng.
Tôi kéo cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, mặt tôi chi chít mực, kì mãi chưa sạch, cô thì rửa sạch rồi.
– Em kì cho anh đi, anh kì mãi chưa sạch.
– Anh nhõng nhẹo như con nít ấy.
Cô lấy khăn kì cho tôi, bàn tay cô mềm mại chạm vào da mặt tôi, tôi nhìn cô, gương mặt ấy, đôi môi chúm chím, tôi thấy yêu đôi môi ấy quá, nó hồng hào, chín mọng, ngọt ngào, cô rửa sạch cho tôi lúc nào không hay, tôi vẫn say sưa nhìn cô, cô cũng nhìn tôi, hai má hồng hồng. Một nam, một nữ, một căn nhà, ai biết điều gì sẽ sảy ra. Tôi và cô nhìn nhau say sưa, thời gian như dừng lại, mặt tôi càng lúc càng gần mặt cô, gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp đang phả vào mặt tôi của cô và…cạch cạnh.. két.. Là tiếng mở cửa của mẹ tôi, tôi và cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, sao mẹ về đúng lúc thế không biết, cô chào mẹ tôi rồi đi về. Tôi vào nhà hóng đến tối để được đi chơi với cô.
7h45, tôi đang lai cô vi vu ra tổng hợp chém gió, vào hàng quen thuộc, cô lại vỗ vai tôi.
– Linh kìa anh!
Tôi nhìn theo hướng cô, đúng là Linh, đang ngồi cười nói với bạn gì lần trước tôi và cô nhìn thấy, tôi và cô đi về phía họ.
– Ơ…Hiếu, cô!
– Chào! Hề, ơ Long.
Giờ tôi mới nhìn rõ mặt nó, là một người bạn học cùng tôi năm năm cấp một, chúng tôi cũng hay chơi với nhau, đến cấp hai học khác trường nên không gặp nhau được nữa, tôi và Long khá vui khi gặp lại nhau. Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện rôm rả, tôi và nó ôn lại kỉ niệm xưa, cô và Linh cứ ngồi cười. Thời gian trôi nhanh thật, nhoằng cái đã mười giờ kém, chúng tôi đứng dậy đi về. Về đến nhà, vừa đặt lưng xuống giường thì tôi có tin nhắn, của Linh.
– m thay neu t iu long thi the nao?
– Cũng đẹp đôi đấy, Long cũng tốt lắm, mày sướng thế còn gì.
– xi…biet the t ko ntin hoi m nua,thoi t di ngu day.ngu ngon.
– Con hâm, ngủ ngon.
Xong tôi lăn quay ra ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, gọi cho cô, cô nghe máy giọng ngái ngủ.
– Alô…anh gọi sớm thế, phá hỏng giấc ngủ của em rồi.
– Ngủ như heo thế, dậy đi rồi anh qua rủ đi chạy, hôm nay chủ nhật phải tập thể dục một chút.
– Em muốn ngủ, không muốn chạy đâu.
– Dậy đi, ngủ nhiều tăng cân đấy.
– Tăng cũng kệ, em tăng cân anh thì anh phải chịu chứ.
– Ặc, thôi dậy chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa anh qua đón đấy.
Tôi bắt đầu ngồi đợi, 30 phút sau tôi phóng xe đến nhà cô, tôi bấm chuông, cô mở cửa. Tôi lại được bữa no mắt, cô đi đôi Nike, mặc quần đùi thể thao, đùi trắng quá, mặc áo cộc tay. Cô leo lên xe ôm tôi, tôi và cô dắt nhau ra công viên. Mới năm rưỡi mà đã thấy hơi nóng rồi, cơ mà hôm nay lắm gái quá, toàn sát bẹn với hai dây, đi thì nẩy thôi dồi, cứ phải gọi là 1..2, 1..2. Tôi mải mê ngắm nghía, cô thấy thế lại nhéo tôi.
– Đúng là đồ hám gái.
– Đâu có, anh hám mỗi em thôi.
Cô nguýt tôi.
– Ai tin được anh chứ, nhỏ tuổi mà dê.
– Anh lớn rồi nha.
Đi được ba vòng hồ thì tôi và cô đều đã đứt hơi, cô dục tôi về rồi đòi đi ăn sáng. Tôi trở cô đi ăn bún riêu cua.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lần đầu tiên
Không được dừng lại
Trí nhớ
Bán thuốc theo toa
Chỉ một mà thôi